1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ

      Tác giả: Ngư Mông

      Thể loại: Nữ cường, 1x1, HE


      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Ren San

      Giới thiệu Bản máu tanh: kế mẫu và tướng công thông dâm, hợp nhau bức tử nàng. Sau khi sống lại, nàng nên giết kế mẫu trước hay là giết tướng công cặn bã trước?

      Bản ấm ấp: Kể từ khi tú tài Phạm Trường An cưới nương hung hãn Đỗ Thu Nương, nhanh chóng nhận ra, muốn ăn thịt, có bốn điều cần phải nhớ: Tam Tòng bên trái, Ngũ Đức bên phải, phu cương dưới chân, nương tử ở trong lòng. Nếu muốn ngoại tình, chờ gậy gộc của Thu Nương !
      Last edited by a moderator: 4/10/16
      Trâu, thuytDion thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1: Bị tướng công ruồng bỏ

      Mùng tháng giêng Kiến Nguyên năm ba mươi sáu, thôn An Bình, tỉnh Kiến Châu, phía nam Đại Tề. ràng giữa trưa, trời lại nhanh chóng tối sầm xuống, hẳn là sắp có trận mưa lớn. Đỗ Thu Nương từ từ tỉnh lại, áo khoác bằng gấm mặc người cũng giúp nàng xua được cái lạnh phát ra từ sâu trong lòng.

      Buổi sáng ngày đầu năm, vốn là Đỗ Thu Nương tới Phật đường lễ Phật, nhưng vừa bước ra khỏi phòng, bị người đập gậy lên gáy. tại gáy nàng sưng to, rất đau, tay lại bị trói ngược ra sau. Nàng vô cùng hoảng hốt, biết xảy ra chuyện gì. Lúc này, bên ngoài tấm rèm xanh lại truyền đến những tiếng xột xoạt kỳ lạ. Giọng của nữ nhân kia rất quen! “Nguyên Bảo, bảo bối của ta, chàng chàng thương ta, nhưng mười ngày nửa tháng tới tìm ra rồi…. a…..” Giọng kia bỗng nhiên ngừng lại, nhưng chữ ‘A’ cuối cùng mang theo hương vị dâm đãng, như là cố ý kêu lên để kích thích người khác.

      “Ta có muốn cũng dám. Lão già kia vừa mới chết, nếu ta tới, bị ác phụ nhà ta nhìn thấy, chắc chắn chém ta làm hai mảnh!” Nam nhân cười , bóp nữ nhân cái mạnh. “Chết mất! Chàng chút, chút, ta…. Chịu nổi… A….” Giọng của nữ nhân ngọt nị, rên rỉ xong lại “Hôm nay là cúng bảy ngày của lão. Chàng gấp gáp như vậy, nếu hồn phách của lão quay lại tìm chàng….. Tiểu bảo bối, giờ ta vẫn là nhạc mẫu của chàng đó!” “Có tinh câu hồn như nàng ở đây, nếu lão trở lại, cùng lắm tức chết lão thêm lần nữa là được chứ gì?” Nam nhân cười “Bảo bối, từ nay về sau chúng ta phải sợ ác phụ kia nữa! Giờ nàng ta ở đằng sau rèm kia. Ta kêu người trói ác phụ này vào cây cột, trời lạnh như vậy, hẳn là lâu sau nàng ta chết vì rét!” “ sao?” Giọng của nữ nhân cao vút lên “Chàng chịu giết nàng ta?” “Giờ nàng ta ở bên trong đấy thôi!”

      Nam nhân cười “Để ta dẫn nàng xem!” Đỗ Thu Nương bỗng thấy trước mắt sáng lên, tiếp theo đó là hai khúc thịt di động sáng bóng bước vào. Nàng nhổ ngụm nước bọt, nghiến răng “Tiện nhân!” Hai người kia ngờ Đỗ Thu Nương tỉnh, nam nhân vô thức lui bước, rồi bị nữ nhân bên cạnh kéo lại, cười “Sợ cái gì, phải nàng ta bị trói rồi hay sao?” Nữ nhân khom người xuống, bắt lấy cằm Đỗ Thu Nương, “Chậc, Thu Nương, sao lại đến nông nỗi này chứ?”

      “Trương Thu Hoa, xương cốt phụ thân ta còn chưa lạnh, ngươi quyến rũ nữ tế thông dâm! Nếu ta thoát được, chắc chắn loan truyền chuyện xấu của hai ngươi, cho ngươi bị dìm lồng heo!” Đỗ Thu Nương há miệng suýt cắn trúng tay Trương Thu Hoa, nhưng Trương Thu Hoa nhanh chóng rụt tay lại. “Loan truyền?” Trương Thu Hoa cười “Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao?” Trương Thu Hoa ôm chặt nam nhân bên cạnh, cười to “Thu Nương, vi nương chỉ sợ ngươi bước ra khỏi cửa phòng này nổi đâu! Tướng công của ngươi cho ngươi ra! Chàng có phải , Nguyên Bảo?” Đỗ Thu Nương nhìn sang Trương Nguyên Bảo. Trương Nguyên Bảo tránh né ánh mắt nàng, lạnh nhạt nhảm với nàng ta làm gì, ước chừng nàng ta cũng chẳng sống qua nổi hôm nay!”

      “Trương Nguyên Bảo! Ngươi tàn nhẫn! Bao nhiêu chữ nghĩa của ngươi bị chó ăn hết rồi sao? Lúc trước ngươi khăng khăng đòi cưới ta, ta dốc hết sức chăm lo cho gia đình, ngươi mới có thể an ổn thi, giờ ngươi vừa đậu cử nhân làm ra chuyện ghê tởm này! Trương Nguyên Bảo…. Ngươi được chết tử tế đâu!”

      Đỗ Thu Nương tức giận . Trương Thu Hoa cười “Nhi à, đừng mắng. Lúc trước, phụ thân ngươi bắt gặp ta và Nguyên Bảo giường, cũng chỉ im lặng nuốt vào bụng đó thôi! Phụ thân ngươi rất sĩ diện! Nếu ngươi muốn sống mau cầu xin ta, có lẽ ta thay Nguyên Bảo quyết định, tha cho ngươi lần. Bằng …..” Trương Thu Hoa che miệng cười “Bằng , chuyện
      [​IMG]


      Chương 2: Sống lại

      Kiến Nguyên năm ba mươi. Thôn An Bình. “Khóc! Chỉ biết khóc!” Đỗ lão hán thấy Đỗ Thu Nương vẫn nằm bất tỉnh giường, tức giận mắng tiểu nhi tử Đỗ Ngân Bảo, “Đại tỷ ngươi bao nhiêu lần là được ra bờ sông chơi! Ngươi lại nghe! Hôm nay nếu nhờ đại tỷ ngươi ngươi bị quỷ nước bắt rồi! Quỷ đòi mạng!” Đỗ lão hán cầm cây chổi bên mép giường định quất Đỗ Ngân Bảo. Đỗ Nhược Mai thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn Đỗ lão hán, khóc “Phụ thân, đừng đánh!

      Phụ thân có đánh chết Ngân Bảo đại tỷ cũng tỉnh lại được. Việc quan trọng bây giờ là mau nghĩ cách cứu đại tỷ tỉnh lại!” “Đại tỷ ngươi nếu còn, ta cũng cần Ngân Bảo nữa!” Đỗ lão hán tức giận ném cây chổi qua bên. Đỗ Ngân Bảo khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nhào tới đầu giường Đỗ Thu Nương nằm, “Đại tỷ! Đại tỷ mau tỉnh lại , nếu phụ thân nhất định đánh chết đệ! Nếu tỷ tỉnh, đệ cho tỷ hết mấy cái bánh màn thầu đệ giấu dưới gầm giường, và cả mấy viên đậu phộng Xảo Nhi tỷ cho đệ nữa! Sau này đại tỷ gì đệ cũng nghe hết! Mỗi ngày đệ giúp tỷ cho gà ăn….”

      Đỗ Ngân Bảo khóc tràng. Đỗ lão hán thấy Đỗ Thu Nương mãi vẫn nhúc nhích, bèn đạp Đỗ Ngân Bảo cái “Đừng có than thở nữa, mau đầu thôn xem Nhược Lan và Kim Bảo mời người về chưa!” “Dạ…..” Đỗ Ngân Bảo hít mũi, nhìn Đỗ Thu Nương cái rồi chạy ra ngoài. Trong nháy mắt đó, có ai thấy ngón tay Đỗ Thu Nương hơi giật giật. Lúc Đỗ Ngân Bảo hứa hẹn gì đó, nàng tỉnh rồi, nhưng vẫn nhắm mắt nghe hồi lâu, mới ý thức được chuyện: nàng trở lại năm nàng mười tám tuổi! Hôm nay là ngày mùng tám tháng sáu Kiến Nguyên năm ba mươi.

      Đỗ Thu Nương mơ hồ nhớ ra, vào ngày này Đỗ Ngân Bảo lén nàng ra sông chơi mình, rồi bị rơi xuống nước, nàng vì cứu Đỗ Ngân Bảo, suýt nữa chết đuối. Đỗ Thu Nương cảm thấy khóe mắt ươn ướt, số mệnh trêu ngươi, nàng trở về ngày này. Trước khi ngã xuống, cảnh máu me đầm đìa vẫn in sâu trong lòng nàng. Ông trời cho nàng cơ hội. Đỗ Thu Nương thầm nở nụ cười. Trước mắt bỗng tối sầm, Đỗ Thu Nương nghe thấy tiếng thở dài của Đỗ lão hán, tiếp đó trán nàng xuất đôi tay xù xì. Đỗ lão hán , “ biết nha đầu này buồn khổ tới mức nào mà ngay cả lúc bất tỉnh cũng cau mày thế này….”

      “Phụ thân…..” Đỗ Nhược Mai ngập ngừng “Đại phu , thân thể đại tỷ có gì đáng ngại, nhưng vẫn tỉnh, sợ là bị vướng phải cái gì sạch !” “ bậy gì đó!” Đỗ lão hán mắng câu, rồi “Ta kêu Nhược Lan và Kim Bảo mời Tô quả phụ tới. Mọi người đều Tô quả phụ có mắt dương, phải mời Tô quả phụ tới xem cho Thu Nương, ta mới yên tâm.”

      Đỗ Nhược Mai nhìn khuôn mặt tái nhợt của đại tỷ, lòng lại thầm lo lắng chuyện khác. Tô quả phụ quả là có chút bản lĩnh. Nghe mấy hôm trước nhà Trương Thiết Trụ ở thôn bên luôn yên ổn, hình như có quỷ quấy phá, Tô quả phụ chỉ cho Trương Thiết Trụ mấy tờ bùa, nhà lập tức an ổn lại. Vốn Đỗ Nhược Mai
      [​IMG]
      hoadaoanh, thuytxixon thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3: Thư sinh

      “Đỗ Ngân Bảo! Đứng lại đó cho ta!” Đỗ Thu Nương tay phải cầm chổi, tay trái chống nạnh, quát Đỗ Ngân Bảo, “Còn chạy nữa tối đừng mong được ăn cơm!” Đỗ Ngân Bảo nghĩ mãi vẫn thông, sao người vừa nãy còn thoi thóp giờ lại có sức dữ vậy, biết trốn được đành cúi đầu xin tha “Đại tỷ, đừng đánh!” “Bánh màn thầu và đậu phộng đâu?”

      Đỗ Thu Nương hỏi “Mấy ngày trước là ai ở trước giường ta khóc cho ta tất cả đồ ăn của mình, là ai nghe lời ta? Chỉ mới lúc quên?”. Đỗ Ngân Bảo này, thấy nàng nằm im giường nước mắt nước mũi tèm lem hứa hẹn này nọ, chờ nàng tỉnh dậy, điều đầu tiên làm phải là chạy tới hỏi thăm nàng mà là nhanh chóng vọt vào phòng nó ngốn hết sạch đồ ăn, đợi đến khi nàng phát phình họng, chống nạnh đứng, dáng vẻ hả hê.

      Nàng vừa nghĩ tới cảm thấy…. buồn cười. chẳng khác gì con khỉ , chỉ có thể vừa giận lại vừa thương. Lúc mẫu thân vì khó sinh mà qua đời, cố ý dặn dò nàng phải để ý chăm sóc Đỗ Ngân Bảo nhiều hơn, nàng mới hết lòng cưng chiều nó, dưỡng thành tính tình như bây giờ.

      “Đại tỷ, đừng đánh đệ….. đệ……. Đệ đau bụng……” Trong lúc Đỗ Thu Nương ngẩn người, Đỗ Ngân Bảo ôm bụng ngồi xổm đất, nhìn nàng với vẻ đáng thương “Đại tỷ, bụng đệ đau quá……” Đỗ Thu Nương vội quăng chổi xuống, chạy tới đỡ Đỗ Ngân Bảo, lo lắng hỏi “Đệ sao vậy?” rồi buồn cười gõ đầu Đỗ Ngân Bảo “Bánh màn thầu qua mấy đêm, đệ ăn mạch hết sạch, đau bụng mới là lạ! Ai bảo đệ ham ăn, ăn mình!” Đỗ Ngân Bảo thấy Đỗ Thu Nương cười, mắt vụt sáng lên, nhưng vẫn ôm bụng kêu đau. Đỗ Thu Nương ngửa đầu thở dài, cuối cùng vẫn nỡ, đành dìu Đỗ Ngân Bảo tới nhà Lâm đại phu ở đầu thôn. “Lâm đại phu!” Đỗ Thu Nương đứng ngoài cửa kêu tiếng.

      Lập tức có nam tử nho nhã tuổi trung niên bước ra. Lâm đại phu là người ở nơi khác tới thôn An Bình từ hơn mười năm trước, rất tốt bụng. Năm ấy Đỗ Ngân Bảo vừa sinh ra, chút xíu như con chuột, nhờ Lâm đại phu dốc hết sức mới nuôi khỏe lên được. Có điều, người tốt như vậy mãi vẫn thành thân, trở thành vấn đề bí của thôn An Bình. Lâm Nguyên Tu cho Đỗ Ngân Bảo uống chút thuốc, lại tiện tay đưa ít đậu phộng, Đỗ Ngân Bảo lập tức quên đâu, vui vẻ nhận lấy đậu phộng ngồi ở cạnh cửa vừa ăn vừa chơi. Đỗ Thu Nương “Lâm đại phu, đa tạ ngài!”

      Lâm Nguyên Tu khoát tay “Đa tạ cái gì!” rồi hỏi “Nghe mấy ngày trước, sau khi tỉnh lại con hù Tô quả phụ sợ chạy? Bị nhập sao?” Đỗ Thu Nương ngượng ngùng gãi đầu, “Tô quả phụ muốn lừa tiền của phụ thân nên con mới hù dọa chút!” “Nha đầu tinh quái!” Tuy mắng vậy nhưng Lâm Nguyên Tu lại cực kỳ tán thành cách làm của Đỗ Thu Nương, “Tô quả phụ kia cứ giả thần giả quỷ, cũng nên bị dạy dỗ chút.” Hai người chuyện, Đỗ Ngân Bảo đột nhiên nhảy dựng lên, hét “Đại tỷ, đại tỷ! Tiểu quỷ nhát gan Phạm Trường An đến kìa!”

      Đỗ Thu Nương xoay người nhìn lại, quả nhiên thấy Phạm Trường An đứng ngoài cửa. Phạm Trường An bị Đỗ Ngân Bảo chỉ vào mặt là tiểu quỷ nhát gan, sắc mặt tuy hơi khó coi, nhưng cũng nổi giận, vái chào Lâm Nguyên Tu, lễ độ “Lâm đại phu, con tới lấy thuốc cho tổ mẫu!”

      “Ừ. Ta chuẩn bị sẵn hết rồi!” Lâm Nguyên Tu đáp. Phạm Trường An lướt qua Đỗ Ngân Bảo vào trong nhận thuốc, rồi xoay người lại định luôn, ai ngờ chưa ra khỏi cửa nghe Đỗ Ngân Bảo gào, “Trường An là tiểu quỷ nhát gan, sợ gió
      [​IMG]


      Chương 4: Làm mai

      Trong số mấy phụ nhân tụ tập trước cổng nhà họ Đỗ có Tô quả phụ. Tô quả phụ cầm nắm hạt dưa, vừa nẻ vừa với người bên cạnh, “Ta cho mấy người biết, nhà họ Đỗ bị ám rồi! ĐỗThu Nương kia mười tám vẫn ai thèm lấy, lần trước rơi xuống nước, bị quỷ nước quấn thân nhiều ngày bỗng nhiên tỉnh lại, sau đó cầm gậy đập ta, chẳng khác gì ả phụ nhân chanh chua!”

      Đỗ Thu Nương vội vàng trở về đúng lúc nghe được mấy lời này. Nàng bèn dừng bước, đứng trước mặt Tô quả phụ , “Tô thẩm, nghe đồn Tô thẩm có bản lĩnh biết được tất cả mọi chuyện trời dưới đất, nay Tô thẩm tự tính cho mình , xem thử vì sao đêm qua Thổ Căn thúc lại về báo mộng cho ta, rồi cứ khóc suốt ngừng? Hẳn phải là vì có uẩn khúc gì, mới chết nhắm mắt chứ?”

      Đỗ Thu Nương thấy sắc mặt Tô quả phụ biến đổi, bèn tiếp “Ta có thể tỉnh lại là vì Diêm Vương thấy ta thường ngày làm việc tốt tích phúc, đành lòng bắt . Ngược lại, những kẻ suốt ngày ba hoa, lung tung, làm việc trái với lương tâm, xuống địa ngục bị cắt lưỡi ném vào mười tám tầng địa ngục được chết tử tế!”

      “Ngươi ai đó!” Tô quả phụ giơ tay muốn đánh Đỗ Thu Nương. Nàng bèn giữ chặt tay Tô quả phụ, cười lạnh “Ta có chỉ mặt gọi tên ai, Tô thẩm gấp cái gì?” xong nàng thả lỏng, Tô quả phụ lập tức lảo đảo té xuống đất. “Đồ chua ngoa, biết lễ phép! Dù gì ta cũng là trưởng bối của ngươi! Ngươi dám đánh ta?!”

      Tô quả phụ ngồi dưới đất la to ăn vạ. Đỗ Thu Nương đứng nhìn xuống, cười “Là ai muốn đánh trước, mọi người đều nhìn thấy rất ràng! Trưởng bối? Trưởng bối phải có dáng vẻ của trưởng bối mới làm người ta tin phục! Tô thẩm mà cũng đòi làm trưởng bối?” xong nàng còn chậc lưỡi thể châm chọc.

      “Đồ đáng bị chém ngàn đao! Đáng đời Đỗ lão hán cả đời cưới được thê tử! Có kế nữ như ngươi, ai làm kế mẫu của ngươi có thể là xui xẻo tám đời!” Tô quả phụ càng càng to, cuối cùng thành như la lối om sòm, cố tình gây chuyện. Đỗ Thu Nương nhìn Tô quả phụ với ánh mắt đáng thương như nhìn con tôm tép nhãi nhép, rồi thản nhiên xoay người bước vào nhà. Đỗ Nhược Mai thành thân được vài năm, lần này về cũng vì việc hôn nhân của Đỗ Thu Nương, thấy nàng bước vào sân, lập tức lo lắng hỏi “Đại tỷ, tỷ cãi nhau với ai vậy?”

      “Còn có thể là ai? Tô quả phụ
      [​IMG]
      hoadaoanh, thuytxixon thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5: Hồi sinh

      Phạm Trường An vòng qua người Đỗ Thu Nương, ngồi trước mặt lão thái thái, hỏi “Tổ mẫu thấy khá hơn ạ?” Hôm qua ngày khủng khiếp đối với Phạm Trường An. Khuya đêm hôm qua, lão thái thái đột nhiên hít thở thông, giống như bị cái gì đó chẹn ở cổ họng hít khí được, chẳng bao lâu ngất . Phạm Trường An hoảng hốt, vội vàng chạy kiếm Lâm đại phu. tới nhà Lâm đại phu gõ cửa hồi lâu vẫn thấy ai ra mở, đành cấp tốc chạy về lại, thấy mặt lão thái thái bắt đầu tím tái, bèn nghĩ giờ mà qua thôn bên mời Hác đại phu về về rất tốn thời gian, chi bằng cõng lão thái thái tới nhà Hác đại phu luôn.

      Đúng lúc Phạm Trường An cõng Phạm lão thái thái ra cửa trời xẹt lên tia chớp, trong đầu bỗng lên lời Đỗ Thu Nương ‘Mấy ngày tới có lẽ Lâm đại phu có ở nhà. Thêm nữa, nếu muốn tìm Hác đại phu ở thôn bên đừng chạy sang thôn bên, hãy tới nhà thôn trưởng thôn ta kiếm.

      Đừng cõng lão thái thái chạy lung tung, buổi tối trời vừa lạnh vừa ẩm, lão thái thái chịu nổi đâu!’ Phạm Trường An rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định để tổ mẫu ở nhà, mình xông vào trong làn mưa, chạy tới nhà trưởng thôn, quả nhiên tìm được Hác đại phu, mời Hác đại phu về cứu tổ mẫu mạng. “Nghe Trường An , nhờ có con nhắc nhở, nó mới tìm được Hác đại phu, cứu ta mạng!” Tình trạng lão thái thái khá tốt, nắm tay Đỗ Thu Nương cười . Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An bị lão thái thái gạt sang bên, cười “Ngài đỡ hơn chưa?” “Đỡ hơn nhiều rồi!”

      Lão thái thái cười đáp, “Đại phu , ta bị lạnh nhiều ngày, hàn quá sinh nhiệt, khiến cho khí huyết ứ trệ, hôm qua phun ra được hai búng máu bầm, kinh mạch thông lại, coi như là gặp họa được phúc!” Lão thái thái chỉ vào Phạm Trường An “Tôn tử ngốc này của ta định cõng ta chạy trong mưa, nếu mắc mưa thêm, cái mạng già này của ta chắc giữ nổi rồi!” Phạm Trường An cúi đầu, mặt đỏ bừng, yên lặng nghe lão thái thái , phản bác lời. Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An có vẻ là lạ bèn kêu thử “Phạm Trường An?” Phạm Trường An “Ừ” tiếng, rồi…… té cái rầm xuống cạnh giường của lão thái thái. “Trường An là tiểu quỷ nhát gan, sợ gió, sợ mưa, sợ sấm sét, nửa đêm gặp quái, ba đầu bốn chân….”

      Phạm Trường An ngủ yên, trong mơ cứ nghe có người lặp lặp lại khúc hát này bên tai. Đỗ Thu Nương cột hai bím tóc cao, dẫn theo đám nhóc vây quanh , chỉ vào cười ha ha. nhìn Đỗ Thu Nương, thầm nghĩ: tiểu nha đầu này xinh đẹp, da trắng như tuyết, mắt sáng sao, ngờ lại là kẻ đáng ghét thích bắt nạt người khác! chơi chung với mấy hài tử trong thôn, Đỗ Thu Nương lại càng kết luận là kẻ nhát gan. Nha đầu này, chỉ biết hát bậy!

      Nhưng mỗi lẫn vung lên quả đấm, lại nỡ xuống tay. “Phạm Trường An, Phạm Trường An!” Lại tới nữa! Nha đầu này luôn thích gọi tên hai lần liên tục. Phạm Trường An bịt chặt lỗ tai,
      [​IMG]



      Chương 6

      “Chạy mau….” Phạm Trường An thở hổn hển, kéo Đỗ Thu Nương thoát khỏi ‘ trường gây án’. Lúc này Trương Nguyên Bảo nằm đất, hai mắt nhắm chặt, mũi tràn ra máu tươi, hình như sóng mũi bị đánh lệch. Đỗ Thu Nương thấy vậy vẫn chưa hết giận, vừa rồi bị Trương Nguyên Bảo ôm, nàng cảm thấy vô cùng buồn nôn, đưa chân lên định đạp phát nữa, bỗng nghe Trương Nguyên Bảo rên tiếng. Phạm Trường An cả kinh, vội vàng kéo nàng chạy . Hai người chạy mạch tới tận bờ sông, Đỗ Thu Nương mới giùng giằng níu Phạm Trường An dừng lại. Đỗ Thu Nương vừa thấy hả giận lại buồn cười, Trương Nguyên Bảo mặt người dạ thú kia bị đánh thành đầu heo, là tốt!

      Nghĩ vậy, nàng chống nạnh cười khanh khách ngừng. Phạm Trường An đứng bên cạnh, thấy vậy lo lắng hỏi “Đỗ….. Đỗ…… ngươi sao chứ?” “ sao! Ta rất ổn!” Đỗ Thu Nương đáp, cảm thấy Phạm Trường An ngày càng vừa mắt, “Phạm Trường An, sao ngươi lại biết ta ở đây?” “Ngươi đến trễ hơn bình thường, tổ mẫu lo lắng nên bảo ta tìm ngươi thử!” Phạm Trường An đáp. ra là Phạm Trường An ôm sách ngồi trước cổng chờ mãi vẫn thấy bóng dáng Đỗ Thu Nương, mới dọc đường tìm nàng. vừa vào rừng thấy Trương Nguyên Bảo ôm Đỗ Thu Nương, bèn nóng lên đấm Trương Nguyên Bảo cái. Như vậy là đúng! Quân tử chỉ được dùng miệng, thể đánh nhau……

      Phạm Trường An thầm . “À, Phạm Trường An, sao ngươi ra tay nhanh nhẹn hay vậy?” Đỗ Thu Nương vừa vừa vòng quanh người Phạm Trường An quan sát. “Ta… ta vẫn luôn học quyền pháp với sư phụ dạy võ trấn…..” Phạm Trường An gãi đầu , “Ta muốn bảo vệ tổ mẫu!” Đỗ Thu Nương lập tức hiểu ra, khó trách vừa rồi trông Phạm Trường An rất khí phách, chỉ quyền đánh lệch mũi Trương Nguyên Bảo. Nàng bỗng cảm thấy có lỗi, “Phạm Trường An, ta nên gọi ngươi là ‘tiểu quỷ nhát gan’!”

      “Tất nhiên! Ta vốn phải là tiểu quỷ nhát gan!” Phạm Trường An nghe vậy, trong lòng thoải mái hẳn, nhìn Đỗ Thu Nương với vẻ đắc ý. Thấy nàng cười vui vẻ, biết sao cũng thấy vui lây. Phạm Trường An bỗng nhớ lại cảnh Đỗ Thu Nương định đá Trương Nguyên Bảo bèn “Vừa rồi, ngươi nên đá Trương Nguyên Bảo. Trong sách , nữ tử tốt là phải dịu dàng nho nhã, hiểu lễ nghĩa….. Đá người như vậy là việc nữ tử nên làm!” “ là kẻ xấu, tại sao ta được đá ?!” Đỗ Thu Nương vui . Tên súc sinh Trương Nguyên Bảo kia là kẻ người người đều muốn diệt!

      “Chỉ
      [​IMG]
      hoadaoanh, thuytxixon thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 7

      Đỗ Thu Nương đỏ bừng mặt, thầm nghĩ, trốn ở đâu trốn lại trốn ngay dưới giường! mình nàng còn đỡ, cùng lắm coi như nghe hai con heo kêu, nhưng giờ còn có Phạm Trường An bên cạnh phải làm sao đây? Lúc này, hai kẻ giường bắt đầu, kêu ‘Bảo bối’ kêu ‘Lão gia, thiếp muốn…..’ này nọ ngừng, chủ quan cho rằng ở đây có ai, nên kêu rất to. Nghe những tiếng thở dốc rên rỉ kia, dù là nương như Đỗ Thu Nương cũng khống chế được những ý nghĩ kỳ quái dần ra trong đầu. Chiếc giường cũ nát đung đưa theo nhịp của nam tử kia….. Kẽo cà kẽo kẹt…. Đỗ Thu Nương cảm thấy mặt mình sắp ra máu, càng dám nhìn Phạm Trường An. Mỗi giây trôi qua đều vô cùng đau khổ.

      lúc Đỗ Thu Nương cảm thấy ngày dài như năm Phạm Trường An bỗng nhích lại gần nàng, rồi vươn hai tay ra, bịt kín hai lỗ tai nàng. Mặc dù mặt cũng rất đỏ, và rất lúng túng, nhưng nhìn miệng mấp máy nàng hiểu. “Đừng nghe!” Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ , phi lễ chớ…… nghe.

      Cho nên, dứt khoát bịt kín hai tai nàng lại. Đỗ Thu Nương yên lặng nhìn Phạm Trường An, tim bỗng ngừng nhịp, có cái gì đó dường như vỡ òa thành cầu vồng vô cùng rực rỡ. Chiếc giường lắc lư kịch liệt hai cái, nam tử kêu to tiếng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại. “Lão gia, Thu Nhi đợi nổi nữa rồi….”

      Nữ tử khôi phục giọng điệu bình thường, nhưng vẫn còn chút lười biếng sau khi vui thích xong, “Khi nào lão gia mới đón Thu Nhi về phủ đây?” “Thu Nhi đừng nóng!” Nam tử “Tính tình phu nhân nàng cũng biết đó! Lần trước phu nhân đòi bán nàng, ta năn nỉ hồi lâu phu nhân mới chịu để người nhà chuộc nàng về, bảo vệ tính mạng nàng. Chuyện đó cứ từ từ rồi tính, gấp được…..” “Thu Nhi muốn!” Nữ tử làm nũng “Lão gia nhẫn tâm để Thu Nhi gả cho lão già chết thê kia, nhẫn tâm đưa Thu Nhi đến bên cạnh nam nhân khác?”

      “Gả cho lão già chết thê kia cũng hẳn là tốt!” Nam tử cười , “Nếu nàng gả cho lão, ta đưa nàng mấy loại dược thảo độc chết lão. Lúc đó nàng thành quả phụ, ta vẫn có thể tới tìm nàng như cũ! Ta ngủ với nhiều loại rồi, nhưng chưa từng ngủ với quả phụ đó!” Nghe vậy, nữ tử sẵng giọng “Lão gia đáng ghét! Ngài vậy Thu Nhi gả cho lão già kia! Đến lúc đó ngài đừng có mà ghen!” “Tất nhiên là ghen rồi! Lão làm sao bằng ta được! Chỉ có ta mới có thể thỏa mãn dâm phụ như Thu Nhi thôi!” Nam tử xong lại lật người đè nữ tử. Tiếng giường kẽo kẹt lại vang lên. Đỗ Thu Nương chỉ muốn chôn mặt xuống đất luôn cho rồi. Đỗ Thu Nương nửa tháng thấy Phạm Trường An.

      Hôm ấy, vội vàng tạm biệt nàng về, rồi từ đó bỗng biến mất thấy tăm hơi. Nàng tới nhà mấy lần, nhưng chỉ gặp nãi nãi của , ở nhà. Đỗ Thu Nương thầm nghĩ, hẳn là Phạm Trường An sợ thấy nàng lại lúng túng, nên mới cố tình tránh mặt. ra như vậy cũng tốt, nàng cũng sợ gặp lại biết phải gì. “Mấy ngày nay Trường An đến học đường.” Phạm nãi nãi khỏe hơn nhiều, có thể xuống giường lại được, thấy Đỗ Thu Nương bèn “Hài tử tội nghiệp này vì chăm sóc ta nên phải nghỉ học mấy ngày. Giờ sáng phải dậy sớm lên trấn , tối lại bôn ba chạy về, tới tới lui lui gầy ít!”

      Trong thôn An Bình có trường, phần lớn người trong thôn đều biết chữ, mọi người cũng quan tâm lắm đến việc học. Nam tử trưởng thành có thể cưới thê tử sinh hài tử là chuyện hạnh phúc nhất đời, cho hài tử học là việc chỉ nhà có tiền mới làm nổi. din;ễn.đàn/lê./qu'ý,đlôn Rất hiếm có nhi quả nãi như nhà họ Phạm lại có thể nuôi Phạm Trường An học. Người trong thôn đều hiểu làm sao mà thân mình như Phạm lão phu nhân lại có thể nuôi Phạm Trường An học.

      Vả lại, Phạm Trường An trông ngơ ngơ ngác ngác, giống người thông minh, có thể học được tới đâu? Ngược lại, Trương Nguyên Bảo phần lớn thời gian đều ở trong trấn, mỗi khi về thôn là lại bắt đầu khoác hồi về thành tích vĩ đại của mình ở trường. Các nương trong thôn đều thích nghe kể, trong đó gồm cả Đỗ Thu Nương.

      Đỗ Thu Nương hỏi “Lão thái thái, học phí… hẳn là rất cao đúng ?” Phạm lão phu nhân híp mắt, dường như nhìn thấu suy nghĩ của Đỗ Thu Nương, cười “Đúng là thấp. Nhưng Trường An phải là hài tử bình
      [​IMG]



      Chương 8: Hả giận

      Trương Nguyên Bảo hề biết Đỗ Thu Nương sớm xem như con rệp. nhìn lướt qua mấy thư sinh kia, dùng thái độ như là sứ giả bảo vệ uy hiếp “Mấy người đừng làm khó dễ Đỗ tiểu nương tử, nàng ấy là bằng hữu tốt của ta!” Ai là bằng hữu tốt của ngươi? biết xấu hổ! Đỗ Thu Nương thầm nhủ, lại nghĩ nhiều chuyện bằng bớt chuyện, bèn thèm nhìn Trương Nguyên Bảo, né người bước . Tay Trương Nguyên Bảo đột nhiên rơi vào khoảng , mấy thư sinh kia thấy vậy cười ha ha.

      trong số đó “Trương Nguyên Bảo, hình như bằng hữu tốt của ngươi lĩnh tình kìa! Lúc nãy người ta rồi, phải tìm ngươi, mà là tìm tên ngốc Phạm Trường An.” Bị người khác cười nhạo, dù là da mặt dày như Trương Nguyên Bảo cũng nén được giận, bèn hỏi Đỗ Thu Nương, “Nàng tìm tên ngốc họ Phạm?” Đỗ Thu Nương vờ như nghe thấy, với những thư sinh lục tục ra, “Làm phiền chỉ giúp ta Phạm Trường An ở đâu!” “Tên ngốc đó bị tiên sinh giữ lại chép phạt!” Trương Nguyên Bảo giễu cợt là đồ bỏ , nàng để ý tới làm gì ?!”

      “Người xưa , trưởng thành và trung nghĩa thể ở dáng vẻ, trí tuệ và tấm lòng thể ở lời , Trương công tử vẫn nên cẩn thận trong lời hơn!” Đỗ Thu Nương nghe Trương Nguyên Bảo sỉ nhục Phạm Trường An, thể dừng bước. Đó là những lời đời trước Trương Nguyên Bảo dùng để khích lệ nàng, nàng tuy là nương ở nơi thôn quê, nhưng lại hiền lành, hiểu lễ nghĩa. Hừ, cầm thú! Đỗ Thu Nương nhếch miệng, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, tiếp “Sỉ nhục người khác chẳng khác gì tự sỉ nhục mình! Ngay cả bạn học của mình ngươi cũng có thể vũ nhục, là……”

      Đỗ Thu Nương xì tiếng, “Tiểu nhân! Ở trong mắt ta, Phạm Trường An tốt hơn ngươi gấp trăm ngàn lần!” Đỗ Thu Nương vừa xong, xoay người lại thấy Phạm Trường An đứng sau lưng nàng từ lúc nào. Trương Nguyên Bảo bị Đỗ Thu Nương sỉ nhục, tức giận chỉ mặt nàng “Trong trường này có ai biết Phạm Trường An là đồ bỏ chứ? chỉ ngày nào cũng bị tiên sinh bắt ở lại chép phạt, còn là đứa con hoang phụ mẫu! ?

      Tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần? Nực cười!” Trương Nguyên Bảo vừa xong, hai thư sinh khác cũng cười. Thư sinh lùn vừa nãy khuyên nàng “Tiểu nương tử, nhanh về nhà thôi!” Đỗ Thu Nương thấy mặt Phạm Trường An nén đến đỏ bừng, hẳn là câu ‘ phụ mẫu’ kia chọt trúng chỗ đau của Phạm Trường An. Nàng bỗng cảm thấy rất đau lòng, vô duyên vô cớ lại liên lụy . Nhưng, giờ phút này nàng cũng vô cùng hi vọng có thể mạnh mẽ đứng ra, giống như lúc đánh Trương Nguyên Bảo.

      Nhưng chỉ nghiêm mặt bước tới, kéo nàng sang bên hỏi “Sao ngươi lại tới đây?” “Lão thái thái nhờ ta tiện đường mang chút lương khô cho ngươi.” Đỗ Thu Nương vừa , vừa lấy mấy bánh vẫn còn nóng hôi hổi đưa cho Phạm Trường An. Ai ngờ lại bướng bỉnh nhận, cần! Đây phải là của tổ mẫu cho ta!”

      Trương Nguyên Bảo thấy vậy, lửa giận càng dâng cao. Lúc trước cho là Đỗ Thu Nương giả vờ lạt mềm buộc chặt, nay trước mặt bao nhiều người nàng cố tình khiến bẽ mặt, còn tình chàng ý thiếp với tên ngốc kia, quên tồn tại của . dívjễn.đàn/0lê,quhý,đ"môn Chuyện gì có thể nhịn, chứ thể nhịn việc bị bại bởi kẻ ngu, càng cho phép mình mất mặt bởi kẻ ngu. Nghĩ vậy, Trương Nguyên Bảo vung tay lên, hất giỏ bánh tay Đỗ Thu Nương xuống đất. Phạm Trường An nhìn mấy chiếc bánh lăn đất, nổi giận bắt lấy ống tay áo Trương Nguyên Bảo, quát “Nhặt lên cho ta!”.

      Trong trường Phạm Trường An luôn im lặng, dù bị cười nhạo, cũng làm như nghe. Nhưng những lời Đỗ Thu Nương lúc nãy nghe thấy rất ràng. Phạm Trường An tốt hơn người khác gấp trăm ngàn lần! Tiên sinh quy định học sinh trong trường được đánh nhau, nếu bị đuổi học.

      Cho nên chịu đựng. Chỉ có trời biết, cố nhịn tới mức sắp phun máu, nhưng Trương Nguyên Bảo lại cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, còn hất đổ đồ của tổ mẫu . Trương Nguyên Bảo thấy đôi mắt mang theo thù hận mãnh liệt của Phạm Trường An, bỗng vô cùng sợ hãi. Phạm Trường An dùng sức siết chặt khiến cổ tay Trương Nguyên Bảo vô cùng đau nhức buộc phải rên ra tiếng. Mấy thư sinh kia đều ngây người, thấy mặt Trương Nguyên Bảo xanh như tàu lá, bèn rối rít khuyên, “Phạm Trường An, mau buông tay, nếu là bạn học, có gì từ từ .”

      Có người khuyên Đỗ Thu Nương, “Tiểu nương tử mau khuyên Trường An , đừng để kinh động tới tiên sinh!” Dù ai gì Phạm Trường An cũng buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn. Rốt cuộc Trương Nguyên Bảo chịu nổi, hô lớn “Phạm Trường An, mau buông tay!” Từ đầu đến cuối, Đỗ Thu Nương chỉ đứng im sau lưng Phạm Trường An, lời.

      Nhốn
      [​IMG]
      Last edited: 17/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :