1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Độc thê khó làm - An Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Tên truyện: Độc thê khó làm

      Tác giả: An Hề

      Editor: Thanh Xuân 430

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh

      Giới thiệu: ​

      Mãi đến lúc chết, Tiêu Hoài Cẩn mới hiểu được, cuộc sống của chỉ là trò đùa.

      Tổ mẫu lạnh nhạt, mẹ kế giả nhân giả nghĩa, muội muội tâm địa độc ác, phu quân phản bội.

      Vốn định gả cho người bình thường, từ nay về sau im lặng sống hết đời, nghĩ tới phu quân là lang sói độc ác, sau khi sinh non lại bị hại chết. Ông trời có mắt, Tiêu Hoài Cẩn may mắn sống lại lần nữa, lúc này đây nàng tin còn có thể thua trong tay những người này, cả đời này nàng thề tuyệt đối yếu đuối sống tiếp, nợ của nàng, nỗi đau của nàng, cái nàng cũng bỏ qua. Tình của nàng, những người nàng, nàng bảo vệ họ bình an.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Quyển 1:

      Chương 1: Chết oan

      Editor: Thanh Xuân 430


      Ban đêm, mảng yên tĩnh, chỉ có vầng trăng lưỡi liềm lẻ loi treo bầu trời ban đêm, ánh trăng chiếu rọi mặt đất, tất cả giống như phủ thêm màn sương, trong phủ Việt vương lớn như vậy tất cả mọi người đều an giấc, thị vệ trong phủ tuần tra vòng.

      Tiền viện, thủ vệ ngủ gà ngủ gật, đột nhiên thanh di chuyển vang lên bừng tỉnh, cái bóng đen chạy qua trước người , sửng sốt hồi, lớn tiếng kêu to, có thích khách.

      la hét kinh động đến những người khác, trong nháy mắt trong phủ đèn đuốc sáng trưng, bọn hạ nhân lần theo dấu vết thủ phạm đường đến viện ở góc phía tây.

      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lúc mọi người do dự thị vệ trong nhóm người đó cước trực tiếp đá văng cửa chính, tiếng động rất lớn đánh thức hạ nhân trong viện.

      nha hoàn xiêm y màu xanh vội vàng chạy tới, “Các ngươi ban đêm xong vào Cẩm Sắt viện có việc gì ? biết Vương phi nghỉ ngơi sao? Coi chừng ta bẩm báo Vương gia trị tội các ngươi.”

      Thủ lĩnh thị vệ tiến lên từng bước , “Vừa rồi có thích khách xông vào phủ, ta nhận lệnh Vương gia điều tra tên thích khách, hi vọng Lục La nương làm khó dễ.”

      Nha hoàn gọi là Lục La nhíu mày, “ được, đây là nơi ở của Vương phi, bất luận kẻ nào cũng được tiến vào.”

      “Bổn vương muốn vào nhìn có thể để bổn vương vào , để cho bổn vương lục soát, con ruồi cũng thể bay ra.”

      Việt vương Hạ Cảnh Văn tới rất nhanh, theo sau ** nhân.

      “Vâng.”

      Nhận được mệnh lệnh, bọn thị vệ nối đuôi nhau mà vào, Lục La ngăn cản được, ngược lại suýt bị đẩy ngã.

      Chỉ trong chốc lát có thị vệ báo lại, “ có phát nơi nào đáng khả nghi, nhưng có lục soát trong phòng của Vương phi.”

      Lúc này Lục La mới phản ứng kịp, thanh lớn như vậy, mà Vương phi ở trong phòng lại có động tĩnh gì, Lục La lo lắng nhìn lại bên trong.

      , đến phòng của Vương phi.”

      Khóe mắt Lục La nhảy dựng, hình như xảy ra chuyện hay, trong lòng Lục La ngừng tự an ủi, , Vương phi có việc gì.

      Thị vệ đẩy cửa phòng ra, Hạ Cảnh Văn vào trước, mọi người theo sát phía sau bước vào.

      khắc vào đó, mọi người trợn tròn mắt, Lục La ngơ ngác nhìn giường, tay chân kiềm nén được bắt đầu phát rung.

      Chỉ thấy giường có hai người nằm, trong đó là Vương phi Tiêu Hoài Cẩn, nam nhân xa lạ.

      “Thất thần cái gì, bổn vương lệnh các ngươi bắt đôi cẩu nam nữ này lại.” Hạ Cảnh Văn nghiến răng nghiến lợi, thanh tràn đầy tức giận.

      vài thị vệ chạy vào, bắt hai người ngủ say giường lại, phen ép buộc hai người đều tỉnh lại, thị vệ bưng chậu nước lạnh tạt lên, Tiêu Hoài Cẩn tiếng, yếu ớt tỉnh lại.

      Thấy người đứng trước là Hạ Cảnh Văn, vừa định hỏi sao lại thế này, lại phát mình cả người ướt đẫm, nhịn được rung mình cái.

      Hạ Cảnh Văn khom thân thể xuống, tay trái dùng sức nâng cằm Tiêu Hoài Cẩn lên, “Tiêu Hoài Cẩn, Vương phi tốt của bổn vương, trước kia bổn vương như thế nào biết nàng ** như vậy, mang thai còn muốn hồng hạnh vượt tường.”

      xong chán ghét thu tay về, sau khi rửa tay rút khăn lụa ra cẩn thận lau khô, tiện tay ném khăn lụa xuống đất.

      Hồng hạnh vượt tường? Trong đầu Tiêu Hoài Cẩn mảng hỗn loạn, biết xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, người đàn ông quần áo chỉnh tề bị trói lạnh run, cúi đầu nhìn thấy, y phục người nàng cũng chỉnh tề.

      Nháy mắt Tiêu Hoài Cẩn hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng mở miệng, “Vương gia người nghe thiếp giải thích, việc phải như thế.”

      “Vương gia tận mắt nhìn thấy, tỷ tỷ còn muốn giải thích cái gì.”

      Người chưa tới lời tới, chỉ thấy người tới toàn thân bộ xiêm y hồng nhạt, ngoại trừ sa y màu trắng, lộ ra cần cổ đường cong duyên dáng, khổ váy điệp điệp như ánh trăng rực rỡ di động nhàng lướt qua, uốn lượn ba thước, làm cho dáng càng thêm ung dung dịu dàng, ba ngàn tóc đen kéo thành búi tóc ngã ngựa, đầu cài trâm vàng, viên minh châu bằng ngón tay cái thùy ở trước trán, từ từ rực rỡ dưới ánh trăng, người càng xinh đẹp, giống như thần phi tiên tử.

      Hạ Cảnh Văn nhíu mày chút, “Ninh Nhi, nàng tới đây làm gì? Chuyện xong rất nhanh, nàng ra ngoài trước .” Trong lời nên lời có cưng chìu sủng nịnh.

      “Ninh Nhi nghe có thích khách nên lo lắng cho Vương gia thôi, nhưng nghĩ tới, lần này tỷ tỷ có phần quá phận, lại có thể hồng hạnh vượt tường……” Tiêu Hoài Ninh yếu ớt , trong mắt lại tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

      Nhìn bộ dạng hai người, Tiêu Hoài Cẩn hoảng hốt, trước kia Lục La vẫn ánh mắt Tiêu Hoài Ninh nhìn Hạ Cảnh Văn đúng, khiến nàng đề phòng nhiều hơn, nhưng vẫn nghĩ chính nàng và Tiêu Hoài Ninh tỷ muội tình thâm, Tiêu Hoài Ninh làm ra chuyện xuất giá.

      “Người đâu, đem gian phu này kéo ra ngoài, ngũ mã phanh thây, nghiền xương thành tro.”

      Nam nhân kia run rẩy giật mình ngẩng đầu lên, kịp câu bị bịt miệng kéo ra ngoài.

      Những người còn lại kinh hồn bạt vía, bắt gặp chuyện tốt của Vương phi, Vương gia sao lại vòng quanh bọn họ, nhất thời mỗi người cảm thấy bất an, thầm hận chính mình nên tới vẩn đục sóng to.

      “Gian phu chết, tỷ tỷ bây giờ phải làm sao đây? Đứa trong bụng tỷ tỷ chỉ sợ cũng là nghiệt chủng?”

      Lục La đứng bên cạnh nhịn được, chắn trước người Tiêu Hoài Cẩn, “Tứ ** ngươi ngậm máu phun người, tiểu thế tử ràng là con nối dỗi của Vương gia.”

      “Chủ tử chuyện, đạo lý nào có thể để nô tài như ngươi xen vào, tỷ tỷ, hôm nay muội muội giúp tỷ dạy bảo hạ nhân, người đâu, kéo ra ngoài, trượng hình.” Đôi môi đỏ tươi phun ra những lời vô cùng ác độc.

      Lúc này Tiêu Hoài Cẩn mới phục hồi tinh thần, đau khổ cầu xin , “Vương gia, xin người nể tình Lục La theo thiếp nhiều năm, xin người tha cho Lục La.”

      Hạ Cảnh Văn bất vi sở động (*), mắt Tiêu Hoài Ninh chuyển động, “ cần kéo ra ngoài, hành hình ở đây .”

      (*) Bất vi sở động: có bất kì hành động nào, bị thuyết phục
      Lập tức có hạ nhân mang Lục La trở lại đè mặt đất, Lục La kêu thảm tiếng, sau mấy chục bản, cũng chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

      Tiêu Hoài Cẩn khẽ cắn môi, đôi mắt lóe lên, nắm chặt bàn tay vọt lên rất nhanh, nhưng chỉ đụng tới góc áo Tiêu Hoài Ninh bị đá văng ra ngoài, trâm cài tóc trong tay cũng rơi mặt đất.

      Việt vương ôm Tiêu Hoài Ninh, lo lắng hỏi: “Ninh Nhi nàng sao chứ, nàng có bị thương ? Cần gọi thái y ?”

      Tiêu Hoài Ninh dựa đầu vào trước ngực Hạ Cảnh Văn, hai gò má ửng đỏ, giống như ngượng ngùng, “Tỷ phu, muội sao, tỷ phu cần lo lắng.” Nhìn về phía Tiêu Hoài Cẩn trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.

      Hạ Cảnh Văn thở dài nhõm, “Người đâu, đổ canh hí khúc Liên Hoa Lạc.” (*)

      (*) Hí Khúc Liên Hoa Lạc: là trong những loại vũ đạo dân gian đại biểu cho tỉnh Hà Bắc. Nó truyền lưu ở Thương Châu, đặc biệt là huyện Thương, và huyện Nam Bì, có gần trăm năm mươi năm lịch sử. Mùa đông nhàn rỗi, mọi người thường tập luyện, đến mười lăm tháng giêng diễn xuất, tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới, chúc mừng mùa thu hoạch, thể tâm tình vui sướng. Nội dung chủ yếu thể là tình nam nữ và cuộc sống của nhân dân.

      (*) Ở đây ví như loại thuốc phá thai

      người phụ nữ áo xanh cầm chén thuốc màu đen bước vào, người đè Tiêu Hoài Cẩn lại, người khác rót thuốc, Tiêu Hoài Cẩn thể cử động, thuốc chạy vào yết hầu, trong miệng cay đắng, nước mắt kìm được rơi xuống.

      “A……” Đau đớn rên rỉ trong miệng tràn ra, trong bụng quặn đau khó chịu.

      “Vương gia cầu xin người, cứu hài tử, hổ dữ ăn thịt con, đó là hài tử của người.”

      Tiêu Hoài Ninh chẫm rãi tới chỗ Tiêu Hoài Cẩn, ràng là bộ bộ sinh liên, nhưng Tiêu Hoài Cẩn nhìn lại giống như bùa đòi mạng.

      “Xem ra tỷ tỷ rất đau khổ, nếu muội muội tới giúp tỷ tỷ dễ chịu hơn.”

      Tiêu Hoài Ninh từ cao nhìn xuống nhìn Tiêu Hoài Cẩn, đột nhiên đá cước vào bụng Tiêu Hoài Cẩn, nhìn Tiêu Hoài Cẩn lăn lộn đất, lộ ra nụ cười sung sướng.

      “A……” Tiêu Hoài Cẩn tràn ngập hận ý nhìn Tiêu Hoài Ninh, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

      “Tỷ phu người xem, muội có ý tốt giúp tỷ tỷ, tỷ ấy cảm ơn coi như xong, lại còn trừng mắt muội.” Tiêu Hoài Ninh ôm chặt Việt vương, cười đắc ý.

      “Ninh Nhi nàng tấm lòng thiện lương, những việc độc phụ (*) này làm so với nàng có là gì?” Việt vương ôm eo của nàng an ủi, trong mắt cưng chìu thành lời.

      (*) Độc phụ: người phụ nữ độc ác
      Độc phụ, nghe như thế Tiêu Hoài Cẩn nở nụ cười, giống như trào phúng, giống như cười khổ, hóa ra thành hôn ba năm, nàng trong mắt bất quá chỉ là độc phụ, trái tim như bị đao hung hăn khoét lỗ.

      “Vì sao, vì sao đối xử với ta như vậy?” Tiêu Hoài Cẩn chất vấn , thanh khàn khàn, đôi mắt đầy đau đớn.

      người là muội muội thân thiết, người là phu quân nàng nhất, nhưng hôm nay hai người lại đối xử với nàng như vậy, Tiêu Hoài Cẩn nàng làm sai cái gì.

      Tiêu Hoài Ninh đùa bỡn người vô cốt ngọc thủ nhu nhược kia, trào phúng nhìn Tiêu Hoài Cẩn.

      “Người trong lòng Vương gia là ta, vị trí Việt vương phi vốn là của ta, nếu phải Thái hậu thiên vị ngươi, ngươi cho là Vương gia lấy ngươi sao?”

      Ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn trừng rất lớn, giống như thể tin được việc này, đưa tay chỉ vào Tiêu Hoài Ninh, chữ cũng nên lời, đau đớn kịch liệt kéo tới, lung lay sắp đổ rốt cục có gì đó rời khỏi thân thể.

      ……” Tiếng thét chói tai cả kinh tới chim ở bên ngoài vỗ cánh bay .

      người phủ Việt vương bị bỏ rơi trong viện thỉnh thoảng truyền tới từng trận tanh hôi, những nha hoàn ngang qua đều bị mũi mà , thầm nghĩ xui xẻo, nếu phải hôm nay có lệnh, các nàng mới bước vào căn nhà này.

      “Két” tiếng, cửa phòng được mở ra, nhìn trong phòng cái sót, ngoại trừ vài món vật dụng cũ nát, có cái khác.

      Động tĩnh quá lớn, người giường chậm rãi mở mắt, chỉ thấy nhóm nha hòa như sao vây quanh trăng vây quanh Tiêu Hoài Ninh vào trong phòng, Tiêu Hoài Ninh nhíu mày, lập tức có nha hoàn tay cầm đàn hương khu vị.

      “Ha ha, mấy ngày thấy, tỷ tỷ sao lại trở thành bộ dạng này?”

      Ngày ấy sau khi sanh non, Tiêu Hoài Cẩn đại nạn chết, Việt vương ra lệnh nhốt nàng vào trong phòng, tuyên bố với người bên ngoài Tiêu Hoài Cẩn xảy thai bị đả kích quá lớn, tinh thần bất thường, là tịnh dưỡng, kỳ thực **.

      Đến nay hai tháng, đừng đại phu, ngay cả nha hoàn cũng có, bản thân lại thể cử động, đành phải nằm giường, rất lâu rồi có tắm rửa, toàn thân sớm tanh hôi ngớt, mỗi lần nha hoàn mang đồ ăn đến rồi ngay, là đồ ăn, cũng phải tàn canh lãnh chích, vài ngày gần đây tàn canh lãnh chích cũng có.

      Lúc này Tiêu Hoài Cẩn như da bọc xương, đôi mắt hõm sâu, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

      Mà Tiêu Hoài Ninh trang điểm xinh đẹp, gương mặt vốn khuynh quốc khuynh thành hôm nay lại khác, làm cho người khác thể nhìn gần. người y phục đỏ thẫm mũ phượng khăn quàng giá y, phía thêu phượng hoàng tinh xảo, eo thon thừa li, so với trước kia khi nàng gả cho Việt vương hỉ phục càng thêm hoa mỹ.

      Đây ràng là y phục Thái tử phi xuất giá, chẳng lẽ nàng còn chưa chết, mà bọn họ khẩn trương như thế sao?

      “Hôm nay muội muội tới là cho tỷ tỷ biết chuyện, tháng trước, Vương gia, à , nay là Thái tử, Thái tử dâng tấu chương tỷ tỷ vì xảy thai uất ức thành bệnh, nên qua đời.”

      Nghe như thế, Tiêu Hoài Cẩn nắm chặt đệm giường, rồi sau đó lại buông ra, “Các ngươi đây là khi quân, bệ hạ biết tha cho các ngươi.” Giọng mang theo khàn khàn, giống như trước đây dễ nghe động lòng người.

      Tiêu Hoài Ninh thản nhiên cười cười, “Tỷ tỷ sai, nếu như tỷ còn sống tất nhiên là khi quân, nhưng nếu như tỷ chết rồi?”

      “Ngươi muốn giết ta?” Tiêu Hoài Cẩn gợn sóng sợ hãi hỏi, giống như biết ngày như thế.

      “Tỷ tỷ đùa, hôm nay muội muội cùng Vương gia đại hôn chi hỉ, đành lòng tỷ tỷ hiu quạnh lẻ loi mình, đặc biệt đưa tới vài người, hi vọng tỷ tỷ thích.”

      Tiêu Hoài Ninh vỗ vỗ tay, nha hoàn y phục màu phấn tới, năm tên ăn mày theo phía sau, quần áo tả tơi, tặc mi thử mặt (*), cả người hôi thối, trong đó có người chảy nước miếng, ghê tởm nên lời.

      (*) Lông mày kẻ trộm gương mặt con chuột

      Tiêu Hoài Ninh hài lòng nhìn hoảng sợ trong mắt Tiêu Hoài Cẩn, “Hôm nay nàng ấy là của các ngươi.” Dứt lời, xoay người rời .

      Tên ăn mày chớp chớp mắt nhìn Tiêu Hoài Cẩn, mặc dù lúc này Tiêu Hoài Cẩn xấu xí chịu nổi, nhưng mà bình thường ngay cả nữ nhân cũng nhìn thấy đối với ăn mày mà , thể nghi ngờ là hấp dẫn cực lớn.

      Tiêu Hoài Cẩn trong lòng run sợ nhìn bọn họ, trong đó tên ăn mày chà xát bàn tay dơ bẩn, miệng nuốt nước miếng, về phía Tiêu Hoài Cẩn.

      , , được lại đây……”

      tên ăn mày cầm khố vải bố nhét vào miệng Tiêu Hoài Cẩn, tay ngấn đầy mỡ chạy thân Tiêu Hoài Cẩn, nàng vạn phần khuất nhục, vài tên ăn mày bên cạnh thấy thế, cũng lên bắt đầu sờ soạng.

      “Xoẹt” y phục bị xé rách, Tiêu Hoài Cẩn như khúc gỗ để mặc cho bọn họ phát tiết, sau ngày đêm hung ác này mới kết thúc.

      giường, Tiêu Hoài Cẩn thân vô phiến luồng (*), người đầy chất lỏng đục ngầu, hạ thân rách tả tơi, chảy máu ngừng, ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn trống rống nhìn trần nhà, nhưng rơi giọt nước mắt.

      (*) mảnh vải che thân

      biết qua bao lâu, cửa phòng lại được mở ra, người phụ nữ lớn tuổi còng lưng cầm cái bát đến, nhìn hết thảy trong phòng trong mắt lên vẻ đành lòng, nhưng rất nhanh biến mất thấy.

      Bà ta tới gần bên cạnh, cầm chén thuốc đổ vào trong miệng Tiêu Hoài Cẩn, nàng bị cường bạo, lại mấy ngày ăn cơm, còn sức lực, ngay cả giãy giụa cũng , thuốc chảy vào yết hầu.

      Tiêu Hoài Cẩn chỉ cảm thấy cả đời nàng vô cùng thất bại, nhất thời thông minh, đời hồ đồ, sai lầm khi lấy con sói làm phu quân, nếu sống lại lần nữa, người lừa dối nàng, hại nàng nợ máu trả bằng máu.

      Tất cả trước mắt dần dần mơ hồ, hai tay nắm chặt buông xuống bên giường, trong tay có gì đó rơi xuống mặt đất, mặc dù cực kỳ dơ bẩn, nhưng mơ hồ nhìn ra là quần áo trẻ con chưa hoàn thành, hoa văn phía chỉ thêu nửa.

      Đêm đó, trong kinh có trận mưa to hiếm thấy, mưa liên tục ba ngày ba đêm, vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, tiếng dân chúng oán than khắp trời đất.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 2: Trùng sinh

      Đại Hạ Minh Khải năm thứ 15, giữa hè nóng bức.

      rất lâu chưa gặp được cam lâm thiên (*) mây đen kéo tới, chớp mắt bầu trời bao phủ màu đen, tất cả mọi người đều nhìn lên khoảng bầu trời, khẩn cầu ông trời cho mưa xuống. Đột nhiên cuồng phong gào thét, xa xa tia chớp như con rồng màu bạc bay lượn giữa đám mây, “Ầm” tiếng sấm vang lên, chấn động khiến lỗ tai mọi người tê dại.

      (*) Cam lâm thiên : bầu trời hạn hán lâu ngày gặp cơn mưa rào.

      Bên trong Kiêm Gia viện Định quốc Hầu phủ, giường hoa gỗ cây sồi, đôi tay mềm mại như ngọc từ bên trong màn duỗi ra bên ngoài, chậm rãi đứng dậy nhìn toàn bộ gian phòng.

      Hoa cúc quả lê nối liền ba chạn thức ăn, bốn tấm bình phong cây đào, cái bàn gỗ tử đàn góc bẹt, bình hoa sen màu xanh ngọc……

      Vẻ mặt Tiêu Hoài Cẩn mờ mịt, miệng khẽ nhếch, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, đây, đây ràng là khuê phòng lúc nàng chưa xuất giá!

      Cúi đầu nhìn hai tay, do lần ngoài ý muốn mu bàn tay có vết xẹo vô cùng xấu xí, mà hai tay bóng loáng như ngọc, ngay cả lỗ kim cũng có, nhìn qua gioonhs như bàn tay trẻ em, trong lòng cả kinh. kịp mang giày liền chạy xuống giường, cầm lấy gương đồng trước bàn trang điểm, trong gương ra gương mặt Tiêu Hoài Cẩn quen thuộc nhất.

      khuôn mặt trái xoan lớn bằng hai bàn tay, làn da như bạch ngọc hảo hạng thông thường tinh tế bóng loáng, lông mày lá liễu vẽ nhưng rất đẹp, mũi cao thẳng, cái miệng đào nhắn điểm mà đỏ, gương mặt là khuynh quốc khuynh thành, nhưng làm cho người ta cảm thấy thoải mái bội phần, nhất là đôi mắt, đen nhánh mà thâm thúy, làm cho người ta nhịn được mà muốn sa vào trong đó.

      Trong lòng Tiêu Hoài Cẩn hết sức kinh hãi, đây ràng là bộ dáng lúc nàng mười ba mười bốn tuổi, phải nàng chết rồi sao?

      “Két…” Thanh của cửa phòng mở ra truyền đến, Tiêu Hoài Cẩn vội vàng xoay người nhìn lại.

      Chỉ thấy bóng người tới, đầu chải thành hai búi tóc, hai bên đều cài đóa hoa lụa màu hồng nhạt, tai đeo đôi hoa tai trân châu cỡ hạt gạo, khuôn mặt trắng nõn, lúc này dung mạo còn chưa hết vẻ ngây thơ, thân mặc xiêm y hồng nhạt, dưới mặc cái váy màu vàng hơi đỏ, nếu phải Lục La còn là ai.

      Dáng vẻ Lục La chết thảm lên ở trước mắt, Tiêu Hoài Cẩn nhịn được nước mắt ướt cả đôi mắt.

      “Lục La, đều là ta hại chết muội, ta thực xin lỗi muội.”

      Lục La nhíu mày, “** nhảm cái gì thế, cái gì chết với chết, chẳng lẽ bị bệnh.” xong đưa tay đặt lên trán Tiêu Hoài Cẩn.

      Cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của Lục La, trái tim Tiêu Hoài Caarrn đập thình thịch, lén lút véo mình cái, cảm thấy đau đớn, nước mắt cũng ngừng được chảy ra ngoài, sống lại.

      Lục La thấy Tiêu Hoài Cẩn rơi lệ, nháy mắt tay chân luống cuống, “** có phải có chỗ nào thoải mái? Nô tỳ tìm đại phu.” xong rồi muốn chạy ra ngoài.

      Tiêu Hoài Cẩn vội vàng gọi nàng lại, “Lục La, ta sao, chỉ là vừa rồi gặp ác mộng.”

      Lục La nghi ngờ nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thấy Tiêu Hoài Cẩn lời thề son sắt gật đầu, mới yên tâm.

      “Lục La bây giờ là giờ nào.” Tiêu Hoài Cẩn gấp gáp muốn biết bây giờ là lúc nào.

      Lục La nguyên do, bật thốt lên , “Bây giờ còn chưa tới giờ mẹo, lát Lão phu nhân từ Pháp Hoa tự trở về, nếu ** ngủ tiếp chút nữa .”

      Nghe như thế, trong lòng Tiêu Hoài Cẩn xôn xao, thân thể mờ mờ ảo ảo run rẩy, nếu vừa rồi còn hoài nghi, bây giờ xác định mình sống lại, trở về thời điểm mười bốn tuổi khi Lão phu nhân cầu phúc ở Phúc Hoa tự trở về.

      Kìm nén vui mừng như điên ở trong lòng, chậm rãi , “ ngủ được, lát là đến giờ mẹo, ngủ.” Trong giọng mang theo phần kích động.

      Tiêu Hoài Cẩn nhìn mọi thứ đều quen thuộc, chẳng biết tại sao đột nhiên ánh mắt có chút nặng nề, buồn ngủ, Tiêu Hoài Cẩn qua sợ hãi, vội vàng đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, trận gió lạnh thổi vào trước mặt, qua cảm giác buồn ngủ.

      Mùi trong phòng chậm rãi biến mất
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 3: Lần đầu gặp mẹ kế.

      Editor: Thanh Xuân 430


      Ban đầu Đại Hạ quốc ổn định, hoàng đế tiền triều ngu xuẩn vô đạo, thiên hạ ** tranh bá, tổ tiên Tiêu thị là Tiêu Dao sớm nhìn xa trông rộng, nương nhờ bộ tộc Hạ thị lúc ấy thực lực còn hơi yếu. Cũng trong lúc đó chủ nhân Hạ thị Hạ Tần xưng huynh gọi đệ, đúng như Tiêu Dao dự liệu (*), Hạ Tần lật đổ tiền triều, thiên hạ đồng lòn, thành lập Đại Hạ, thay đổi quốc hiệu ban đầu, lịch sử ghi lại ban đầu danh hiệu là Đại Đế.

      (*) Dự liệu: đoán trước

      Sau khi lập quốc hoàng đế phong thưởng cho các công thần có công, Tiêu Dao được phong làm Định Quốc công, ba đời cha truyền con nối giáng, bởi vì có quan hệ với hoàng đế đương triều, lúc đó danh tiếng phủ Định Quốc công ai bằng.

      Nhưng do di chứng chiến trường để lại, thân thể sớm suy sụp, quá mấy năm, lão quốc công Tiêu Dao qua đời. Con trưởng Tiêu Tần kế thừa gia nghiệp, đáng tiếc là người nên thân, ỷ vào chiến công của Định Quốc công, muốn phát triển, chỉ biết tiêu xài phung phí. Sinh hạ con trai cũng như thế, cũng chính là tổ phụ (*) của Tiêu Hoài Cẩn – Tiêu Khoan.

      (*) Tổ phụ: Ông nội.

      Tiêu Khoan so với Tiêu Tần chỉ có hơn chứ có kém, sau khi tiếp nhận phủ Định Quốc công cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như nước, thê thiếp người tiếp người khiêng vào trong phủ, phủ quốc công lớn như thế vì thế mà cứ suy bại dần, đến mức phải thu hồi lại tước vị. Phụ thân Tiêu Hoài Cẩn – Tiêu Minh Viễn từ tư chất hơn người, tài hao hơn người, thậm chí nhận được nhiều ân sủng của vua, sau đó Tiêu Minh Viễn kế thừa phủ Định Quốc công, từ Định Quốc công bị hạ xuống thành Định Quốc hầu, nhưng rất khó khôi phục lại tước vị như trước kia.

      Ngoài Tiêu Minh Viễn phụ thân Tiêu Hoài Cẩn ra lão phu nhân còn sinh đứa con trai, Tiêu Minh Hòa, do chưa ở riêng, mỗi người hai nhà đều ở trong Định Quốc hầu phủ, Tiêu Minh Viễn là Định Quốc hầu, tất cả mọi chuyện lớn trong phủ đều do Trương Thục Tuệ làm chủ, là chủ mẫu đương gia phủ Định Quốc hầu, có em dâu Mục ở bên cạnh trợ giúp.

      Năm đó mẫu thân Tiêu Hoài Cẩn khi sinh Tiêu Hoài Cẩn vì khó sinh mà chết, ba tháng áo đại tang vừa qua, Tiêu Minh Viễn ngay lập tức cưới Trương Thục Tuệ vào cửa, chỉ trong năm rưỡi Trương Thục Tuệ hạ sinh đôi long phụng thai, Tiêu Hoài An và Tiêu Hoài Ninh, từ đó địa vị trong phủ được củng cố.

      Lúc Tiêu Hoài Cẩn đến, mọi người trong phủ đến đầy đủ, ánh mắt nhìn Tiêu Hoài Cẩn hoặc trào phúng hoặc tò mò.

      Tiêu Hoài Cẩn để ý đến chuyện đó, lập tức tới chỗ Trương Thục Tuệ đứng, cách thước giậm chân, cúi người thỉnh an.

      “Thỉnh an mẫu thân.”

      Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Trương Thục Tuệ, mặc dù Trương Thục Tuệ hơn ba mươi, nhưng vì bảo dưỡng tốt, nhìn như mới hai mươi tám tuổi, hai hàng lông mày lá liễu, mắt phượng, đầu đội trọn bộ trang sức Hồng Bảo thạch (*), chuỗi vòng ngọc, toàn thân màu đỏ thẫm hoa văn gậy như ý tượng trưng cho chính thất, bên hông đeo ngọc bội, chất lượng vô cùng tốt, nhìn giá xa xỉ.

      (*) Hồng Bảo Thạch: đá hồng ngọc hay còn gọi là ruby.

      Trương Thục Tuệ trong lòng sửng sốt, thường ngày Tiêu Hoài Cẩn đều gọi bà là di nương, hôm nay lại đổi thành mẫu thân, lòng đầy nghi hoặc, nhưng mặt biểu gì ra ngoài.

      Nhưng nhìn trong mắt Tiêu Hoài Cẩn lộ ra loại tình cảm như trẻ con quấn quýt cha mẹ tới phía trước, giống làm bộ, Trương Thục Tuệ vốn chán ghét Tiêu Hoài Cẩn kêu mình là di nương, tại Tiêu Hoài Cẩn tự đổi cách xưng hô, bà cũng biết thời biết thế vui vẻ.

      Trương Thục Tuệ bước lên kéo tay Tiêu Hoài Cẩn, giọng điệu thương, “Hoài Cẩn đến đây, tối hôm qua ngủ ngon giấc ? Lão phu nhân lát nữa mới tới, sao ngủ thêm lát?”

      Ở trước mặt người ngoài, Trương Thục Tuệ vẫn tỏ ra nhìn kỹ Tiêu Hoài Cẩn vì tới, cũng lộ ra sơ hở.

      Tiêu Hoài Cẩn thản nhiên cười, “Ngủ rất ngon, mẫu thân cần lo lắng.” Trong giọng lộ ra ỷ lại.

      “Bây giờ trời nóng, có thiếu cái gì sai người đến báo cho mẫu thân, mẫu thân chuẩn bị cho con.”

      “Cảm ơn mẫu thân, trong phủ mẫu thân ngày đêm làm lụng vất vả, còn lo lắng cho con, con biết nên báo đáp mẫu thân như thế nào.”

      “Đứa ngốc, ta là mẫu thân con, đâu có mẫu thân nào cần được con mình báo đáp chứ.”

      Trong lòng Tiêu Hoài Cẩn cười lạnh tiếng, con của mình? cần báo đáp? Nếu là như vậy, kiếp trước đối với mình vừa làm cái này lại vừa tính cái kia tính là gì?

      Nhưng sao, sau này ta ngồi chờ chết, ta chịu bao nhiêu đau khổ trả lại cho ngươi gấp trăm nghìn lần, chỉ hy vọng ngươi có thể chịu đựng được, để cho ta thất vọng, trong lòng nghĩ như thế, mặt lại cười càng thêm sáng lạn, hàm răng trắng tinh dưới ánh mặt trời lại có cảm giác lạnh lẽo.

      “Đại tẩu và Hoài Cẩn đúng là ‘mẹ con tình thâm’, nếu biết còn tưởng rằng Hoài Cẩn là do tỷ sinh.”

      Giọng truyền vào tai, đặc biệt nhấn mạnh ‘mẹ con tình thâm’.

      Người chuyện là nhị phu nhân Mục , nhị thúc mẫu Tiêu Hoài Cẩn, Mục nhìn hai người, cầm quạt che miệng cười, trong mắt tràn đầy giọng mỉa mai.

      Ở đây nên nhắc tới là Định quốc hầu bên trong vẫn gọi Tiêu Minh Viễn là Hầu gia, mà là đại gia, bàn theo thứ tự thôi, Tiêu Minh Hòa là nhị gia, từng phu nhân cũng vậy. Về phần
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 4: Giết gà dọa khỉ

      Edit: Thanh Xuân 430


      Tiêu Hoài Cẩn ngồi ở vị trí chủ nhân, Lục La đưa lên ly trà, là trà, thực ra cũng có miếng lá trà hoàn chỉnh, nhưng mà có chút vụn trà. Kiếp trước sau khi trở thành Ngũ hoàng phi, Tiêu Hoài Cẩn từng uống rất nhiều loại trà ngon, sớm quên mất hương vị này, nay được uống lại, tâm tình cũng khác biệt, kiếp trước nhẫn nhục chịu đựng, kiếp này phải ngược dòng mà lên.

      Tiêu Hoài Cẩn phất phất bọt trà nhấp ngụm để nhuận yết hầu, nước trà ngọt lành chạy vào yết hầu, chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều dễ chịu, cầm chén trà đặt ở trong tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn từng gương mặt mỗi người.

      Người liên can biết Tiêu Hoài Cẩn muốn làm cái gì, trong lòng nghi hoặc, cùng người bên cạnh thầm với nhau, xì xào bàn tán, đối mặt Tiêu Hoài Cẩn, nhưng mặt có nửa điểm cung kính, chẳng qua chỉ có kiên nhẫn.

      Trong mắt Tiêu Hoài Cẩn chợt lóe nghiêm khắc, nhìn Lục La vẫy vẫy tay, Lục La gật đầu, sống lưng thẳng tắp đến trước mặt, vẻ mặt mọi người lộ vẻ nghi hoặc, đều ngừng chuyện nhìn Lục La.

      Lục La nhìn thoáng qua mọi người, lấy tờ giấy từ trong ngực ra, giọng ràng, “Vừa rồi ** mọi người đến đại sảnh, bây giờ bắt đầu điểm danh, điểm đến người nào người đó lên tiếng, tại bắt đầu.”

      Mọi người còn nghi hoặc, Lục La bắt đầu điểm danh.

      “Nhà Đại Thành.”

      “Có.” Trả lời là vợ của thủ vệ, vì gả cho Đại Thành viện trước, cho nên mọi người đều gọi nàng là nhà Đại Thành.

      “Vương ma ma.” “Có.”

      “Trương ma ma.” “Có” …… Thanh liên tiếp hồi lâu mới xong.

      “** điểm danh xong rồi, đây là danh sách những người chưa tới.” Lục La ddauw danh sách cho Tiêu Hoài Cẩn, Tiêu Hoài Cẩn nhìn thoáng qua rồi đặt lên bàn.

      việc đột nhiên phát sinh, rất nhiều người chưa tới, bây giờ ta cho các ngươi thời gian là khắc, các ngươi thông báo cho những người chưa tới, nếu tới, tự gánh lấy hậu quả.” xong bưng chén trà lên uống ngụm, ăn hai cái bánh hoa quế, từ lúc rời giường vội vàng đón Lão phu nhân cho tới bây giờ Tiêu Hoài Cẩn vẫn chưa ăn gì, bụng kêu đói từ lâu, tại tốt hơn chút.

      Vài hạ nhân xoay người ra ngoài, qua khắc đồng hồ, hạ nhân lục tục quay lại, Tiêu Hoài Cẩn để bánh hoa quế xuống, thỏa mãn liếm môi, Lục La bước lên ghi tên những người mới tới.

      “Còn có ai chưa tới?” Tiêu Hoài Cẩn lười biếng hỏi, ăn no rồi cảm thấy buồn ngủ.

      “Còn có Lý ma ma.”

      “Oh?” Trước mắt Tiêu Hoài Cẩn sáng ngời.

      Lý ma ma do Trương thị đưa tới cho Tiêu Hoài Cẩn làm ma ma theo bên người, cho hay gọi là chỉ bảo Tiêu Hoài Cẩn, ra là theo dõi, thường ngày ỷ vào Trương thị, ít lần cậy già lên mặt, Tiêu Hoài Cẩn thích tranh cãi với người khác, đối với Lý ma ma mắt nhắm mắt mở, càng dung túng bà ta càng hung hăng càn quấy.

      Nhưng mà dùng người này phủ đầu ra oai tốt hơn rất nhiều, khóe miệng Tiêu Hoài Cẩn cong lên, “Người đâu, ‘mời’ Lý ma ma đến cho ta.”

      Nghe được lời của Tiêu Hoài Cẩn, những người còn lại thở phào nhõm, khỏi dương dương đắc ý, Lý ma ma là người của phu nhân, ** dám tùy tiện đắc tội, bây giờ trong lời mời đến còn có thể lấy lòng hai bên.

      Suy nghĩ đến đó, vài người tâm tình sục sôi muốn tranh nhau ‘mời’ Lý ma ma. Thiếu chút nữa mà đánh nhau trận, Tiêu Hoài Cẩn tùy tiện chỉ người, người được chỉ vui mừng hớn hở ra ngoài, mấy người được điểm ủ rũ đứng sang bên.

      Tiêu Hoài Cản cười lạnh tiếng, đem vật cầm trong tay đổi ly trà mới, Lý ma ma khoan thai chậm rãi tới, Lý ma ma thấy trong phòng đống người đứng, trong lòng nghi hoặc, biết Tiêu Hoài Cẩn muốn làm cái gì.

      Lý ma ma vẫn chưa hành lễ, mà thẳng tới trước mặt Tiêu Hoài Cẩn, “**, sai người gọi ta đến đây có chuyện gì, Cương nhi ta ngủ trưa đấy.” Trong giọng lại lộ ra oán giận nồng đậm.

      Tiêu Hoài Cẩn vui vẻ, hóa ra bản thân tự ** xui xẻo nàng gọi đến cần phải có lý do?

      Lý ma ma sinh ra tròn tròn mập mạp, mặt trăng sạch , nụ cười vui vẻ, mặc bộ áo bằng vải bông màu đỏ tươi kèm áo khoác , dưới là quần màu xanh thẫm, toàn bộ tóc chải ở sau đầu, dùng cây tram cố định, tai đeo hoa tai mạ vàng, cho dù ai gặp bà ấy đều cũng cảm thấy mặc mũi hiền lành, nhưng sau lưng làm biết bao nhiêu chuyện ác.

      Mấy năm trước Lý ma ma vừa vào Kiêm Gia viện, ỷ vào là người được Trương thị đưa tới, ít lần khoa tay múa chân với Tiêu Hoài Cẩn, vì kính trọng Trương thị, Tiêu Hoài Cẩn cũng rộng lượng với Lý ma ma, kiềm chế ở mọi nơi, nhưng bà ta thấy thế lại đắc ý.

      Trước kia có tiểu nha hoàn chống đối bà ta hai câu, Lý ma ma trực tiếp cho người ở trong viện đánh chết nàng ấy, Tiêu Hoài Cẩn nhìn thấy bộ dạng chết thảm của tiểu nha hoàn kia, sợ tới mức sinh bệnh nặng, từ đó có chút sợ hãi Lý ma ma. Sau khi xuất giá cần Lý ma ma làm của hồi môn, sau lại nghe bà ta được con trai ngoài phủ đón để an dưỡng tuổi già, rất vui sướng.

      Nhưng tại Tiêu Hoài Cẩn là người trở về từ quỷ môn quan, trước kia từng hại người của nàng người cũng tha, muốn bọn họ cũng tự mình nếm thử đau khổ mà nàng từng trải qua, mình Lý ma ma còn chưa xem đủ.

      “Thế nào? Ý của Lý ma ma là ta gọi bà tới còn phải thông báo cho bà biết trước?” Tiêu Hoài Cẩn cười , trong mắt lóe lên sát khí.

      Lý ma ma cảm thấy giật mình, cảm giác, cảm thấy ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn nhìn bà như như là nhìn người chết, nhìn kỹ lại, ràng mặt Tiêu Hoài Cẩn hàm chứa ý cười, chẳng lẽ do mình bị hoa mắt? Lý ma ma than thở câu.

      Lập tức mặt tươi cười, “Nào có đạo lý nào như vây, ngài là **, cần ta chỉ cần gọi tiếng, ta lập tức tới ngay, nhưng mà hôm nay có chút khó chịu, đầu có chút choáng váng, nếu có gì, trước hết ta lui xuống nghỉ ngơi.” xong nụ cười biến mất, vẻ mặt trở nên kiên nhẫn.

      “Ha ha ha, ta chưa bao giờ biết ** ta đây còn chưa nghỉ ngơi, ngươi muốn nghỉ ngơi trước, bằng ngươi tới đây làm chủ tử được đấy.” Tiêu Hoài Cẩn mỉm cười , giọng điệu lạnh dần.

      Thân thể Lý ma ma cứng ngắt chút, mặt lộ vẻ xấu hổ, “Ta đây cùng là vì suy nghĩ cho **, ta…”

      Tiêu Hoài Cẩn hất chén trà bàn ngã lăn dưới chân Lý ma ma, nước trà bắn tung tóe khắp người Lý ma ma, vài miếng vụn trà dính lên váy, nước trà gitoj mặt đất, Lý ma ma bị biến cố này làm cả kinh nửa ngày ra lời, hạ nhân

      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :