1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Độc nữ lệ phi - Giang Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      ĐỘC NỮ LỆ PHI


      Tác giả: Giang Vũ

      Editor: Sam Sam

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, 1x1, HE
      Số chương: 296 chương (3 quyển)



      [​IMG]
      [​IMG]


      Nàng cho rằng, vị hôn phu được đính ước từ sống đến bách niên giai lão cùng nàng.

      Nàng cho rằng, vợ chồng Thượng thư phủ nuôi dưỡng nàng từ giống như tin đồn, rất hòa ái dễ gần.

      Nàng cho rằng, biểu tỷ ngày nào cũng đến thăm nàng, là tỷ tỷ thân như ruột thịt.

      Lúc vị hôn phu ôm biểu tỷ với nàng, sau này nàng vẫn là chính thê, còn biểu tỷ chỉ là thiếp

      Lúc phu nhân của Thượng thư phủ lột từng mảng da người nàng

      Lúc biểu tỷ nhìn nàng vùng vẫy trong hố vôi vẫn thản nhiên cười

      Lúc ấy nàng mới phát ra, nàng vào hang sói.

      Những người nuôi dưỡng nàng bao năm qua chẳng qua là mưu được sắp xếp trước đó.

      Ai biết trời xanh lại cho nàng sống lại lần nữa. Thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng!

      Hồn phách của nàng nhập vào Tam tiểu thư của Tạ phủ, Tạ Vân Hi, kẻ thù cách nàng gần như vậy, quả nhiên ông trời có mắt!

      Những ai hại nàng đến chết, nàng thanh toán từng người ! chết ngừng!

      lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nàng từ chối tất cả những ai có ý với nàng, nhưng lại có người chịu bỏ cuộc.

      : "Nàng muốn lật cả thiên hạ, ta lật cùng nàng."

      "Nếu ta muốn thiên hạ này sao?"

      "Ta mang tới dâng cho nàng."

      [ đoạn ]

      Nửa đêm canh ba, người nào đó nhảy vào từ cửa sổ.

      Vẻ mặt nàng tức giận. "Vương gia, nam quả nữ, người muốn phá hư thanh danh của ta sao?"

      Nam nhân nào đó ung dung: "Thiên hạ đều biết bổn vương gia đoạn tụ*..."

      Nàng: "..."

      Đêm động phòng hoa chúc, nam nhân nào đó hào hứng đóng cửa tắt đèn kéo màn.

      Nàng: "Vương gia, tới Tiền viện rồi rẽ trái, có " sủng" của người, người đến nhầm chỗ rồi."

      Nam nhân kia ném nàng lên giường: " biết từ khi nào bổn vương lại hết đoạn tụ rồi nhỉ? Mau tới kiểm tra !"

      *Đoạn tụ: Đồng tính

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 1: Mưu sát

      Editor: Sam Sam


      Tạ Uyển nghe theo lời của biểu tỷ Tạ Vân Lam rủ tới Thúy Vân phường mua trang sức đeo tay, mà nàng lại trở về viện của mình – Tiêu Viên.

      nương, tại sao lại trở về sớm như vậy?” Lương bà giữ cửa vừa cười vừa tiến đến hỏi.

      biết tại sao Tạ Uyển cảm thấy Lương bà như cố ý lấy lòng nàng, hơn nữa bà ta còn mang theo vài phần kinh ngạc.

      Nhưng Tạ Uyển cũng suy nghĩ quá nhiều, chỉ ừ tiếng rồi tới Đông sương phòng trong viện.

      nương, Đông sương phòng được quét dọn nên trước tiên nương đừng tới đó, cẩn thận làm bẩn quần áo.” Lương bà vội vàng chạy tới phía trước ngăn Tạ Uyển lại, bày ra nụ cười mặt rồi giải thích.

      Tạ Uyển dừng chân nhìn bà, lại thấy ánh mắt Lương bà như muốn né tránh, chẳng lẽ bà ta lừa gạt nàng điều gì?

      “Trước khi ta , ta thấy có người quét dọn rồi, tại sao lại quét dọn nữa?” Tạ Uyển quan sát Lương bà từ xuống dưới, để ý nữa mà thẳng tới Đông sương phòng.

      nương…” Lương bà vội đến mức chạy theo sau, đưa tay kéo tay áo của Tạ Uyển.

      “Làm càn!” Tạ Uyển tức giận quát tiếng.

      người thuộc tam đẳng như bà ta lại dám vô lễ với nàng như vậy? Nàng dùng sức rút tay áo về, đẩy Lương bà qua bên. Mà lúc này, đột nhiên nghe được trong Đông sương phòng lại vang lên những tiếng kỳ quái.

      Tạ Uyển đẩy cửa phòng ra, mơ hồ nghe bên trong có tiếng cười đùa của nam nữ, Lương bà bị hù dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng bỏ chạy.

      Tạ Uyển cười lạnh đứng bên ngoài, cách tấm màn lụa mỏng, Nam Cung Thần ôm trưởng nữ của Tạ gia, Tạ Vân Lam dịu dàng chuyện.

      Thấp thoáng có thể thấy được nét mặt của nam tử rất dịu dàng đầy cưng chiều, bàn tay thon dài như ngọc vuốt ve chiếc eo nhắn của Tạ Vân Lam.

      mặt đất, quần áo bị ném xuống tán loạn. Tiếng rên rỉ của nam tử cùng tiếng thở dốc của nữ tử ngừng truyền đến, hình ảnh vô cùng ướt át, thích hợp cho trẻ em nhìn thấy.

      Tạ Uyển chỉ cảm thấy máu như muốn phun ra từ trong cổ họng.

      Có gì đáng hận hơn khi nhìn thấy vị hôn phu của mình cùng biểu tỷ cùng nhau triền miên?

      Tạ Vân Lam bảo nàng xem trang sức đeo tay, ra là để bản thân dễ dàng vụng trộm cùng Nam Cung Thần!

      Nàng vội vàng lui ra ngoài cửa, che giấu nỗi đau đớn giống như dao cứa vào tim mà tự an ủi mình, nhất định là nàng hoa mắt, nhất định là vậy!

      Ai ngờ Tạ Vân Lam trong phòng lại gọi nàng.

      “Uyển muội tới rồi? Vừa đúng lúc Thần lang cũng muốn tìm muội. Chàng muốn cưới cả hai chúng ta, như vậy chúng ta lại là tỷ muội tốt.”

      Tỷ muội sao? Ha ha! Vì sao hôn phu của nàng mà phải chia sẻ với người khác?

      “Uyển nhi…” Nam Cung Thần buông Tạ Vân Lam trong ngực ra, đưa tay kéo Tạ Uyển.

      “Đừng chạm vào ta!” Tạ Uyển tức giận quát tiếng, vung tay hất tay ra, áo quần của còn vương lại mùi của nữ nhân khác, nàng ngửi thấy chỉ cảm thấy ghê tởm.

      “Vân Lam mang thai, nhưng nàng yên tâm, vợ của ta chỉ có mình nàng, nàng ta chỉ là thiếp.” Giọng của Nam Cung Thần vẫn dịu dàng như cũ, gương mặt vẫn vô cùng bình thản.

      Tạ Uyển cười lạnh, như vậy nàng còn phải cảm thấy mang ơn mà khấu đầu cảm tạ sao?

      Nàng lui về sau hai bước, giễu cợt nhìn nam nhân trước mắt, mang thai? Thiếp?

      A! Đây chính là hôn phu của nàng sao? ta lén lút quan hệ với nữ nhân khác, nhưng làm sao nàng thể đồng ý đây? Nếu như vậy, nàng là nữ nhân đố kỵ! Tạ gia cũng nàng vong ân bội nghĩa, bọn họ chứa chấp kẻ mà ngay cả biểu tỷ cũng tha.

      Nam Cung Thần tiến đến gần nàng, gương mặt tuấn mỹ như tranh vẽ lộ ra chút phiền não: “Uyển Nhi, nàng hãy nghe ta …”

      gì? Nàng cười khinh bỉ tiếng, câu cũng thèm nghe liền xoay người bỏ chạy.

      Bên tai vẫn phảng phất những câu chân tình mà đêm qua Nam Cung Thần cho nàng nghe.

      Tuyết trắng bay đầy trời, gạt bông tuyết vương tóc nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, cả đời chỉ thích người thê tử, đó chính là nàng.

      Nàng lảo đảo chạy về viện của mình.

      Nàng là họ hàng xa của Tạ thượng thư, phụ thân nàng là thương nhân, cưới Quận chúa của Doãn quốc, nước láng giềng . Ai ngờ năm năm trước cha mẹ nàng ra ngoài gặp phải sơn tặc, hai người đều bị mất mạng, chỉ trong đêm nàng trở thành nhi, cha mẹ ra để lại ít tài sản cho nàng.

      Phụ thân nàng là con trai độc nhất trong nhà, thượng vô lão nhân hạ vô thân tộc*. Doãn quốc cũng thay đổi triều đại kể từ khi mẹ nàng lập gia đình, tổ gia bên ngoài cũng chết hết.

      Tạ thượng thư thấy nàng có chỗ nương thân, liền đưa nàng tới sống ở Thượng thư phủ, phu nhân của phủ cũng hòa ái dễ gần, xem nàng giống như con của chính mình, còn đưa mấy người tới làm hầu cận cho nàng.

      Nàng sống cũng hòa thuận với mấy vị tiểu thư khác trong phủ, ai ngờ hòa thuận như thế nhưng lại đoạt lấy hôn phu của nàng.

      Tạ Uyển chạy tới
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 2: Hủy khuôn mặt của ngươi

      Editor: Sam Sam


      Hố vôi được đặt ở ngay góc trong Tiêu Viên của Tạ Uyển. Tạ gia tu sửa lại bức tường của hoa viên, bởi vậy những người làm ở đây đào hai chiếc hố sâu khoảng hai trượng vuông vắn để đựng vôi.

      Lúc này vôi vừa mới được đổ vào nóng hổi, cơ thể Tạ Uyển nhắn xinh xắn nên hai người đàn bà kia cần hao tổn sức lực, nhàng ném thẳng vào trong hố vôi.

      Vôi ở trong hố nóng như lửa, vừa mới rơi xuống, lập tức Tạ Uyển bị sức nóng làm cho tỉnh lại, chỉ thấy người càng thêm đau đớn, đau khắp nơi, bọn họ muốn nàng bỏng đến chết!

      Nhìn Tạ Uyển ra sức giãy dụa, Tạ Vân Lam cười thản nhiên: “Uyển muội, chỉ là đứa mồ côi cũng muốn vào Tấn vương phủ sao? là mơ mộng hão huyền! đời này, có ta, tại sao còn có ngươi? Vì sao ngươi đoản mệnh mà chết theo cha mẹ của ngươi ? Tại sao lại sống để Nam Cung Thần nhìn thấy?

      Nếu ngươi chết, ta thế ngươi gả vào Tấn vương phủ, đứa bé trong bụng danh chính ngôn thuận là cháu ruột của Tấn vương phủ. Ngươi cho là Thần lang lấy ngươi sao? buồn cười, lúc chàng biết có hôn ước với ngươi, chàng hận đến chết được. Chàng tính đến đại , muốn kết hôn cũng phải lấy nữ nhi có quyền lực! Ngươi chỉ là đứa mồ côi sống nhờ ở nhà ta là cái thá gì?”

      Từ Uyển bị vôi đặc nóng bỏng bao phủ, đầu óc nàng mơ hồ nhìn về phía Tạ Vân Lam.

      ra là như vậy!

      Nam nhân như vậy, Tạ Vân Lam muốn cứ lấy ! Tạ Uyển cười lạnh, nàng thề, nếu có đến tào địa phủ cũng bỏ qua cho họ!

      Nàng ra sức giãy dụa trong hồ, nghĩ tới lại thoát được sợi dây trói ở tay, nàng cười lạnh tiếng, cần có kiếp sau, tại có thể báo thù!

      Đột nhiên Tạ Uyển vươn người về trước, đưa tay kéo tà váy rộng của Tạ Vân Lam, cho dù chết nàng cũng muốn kéo thêm người theo!

      Tạ Vân Lam bị dọa khiến cho gương mặt hoảng sợ, vừa dùng sức kéo về vừa hét ầm lên: “Nương, mau cứu con!”

      “Muốn chết sao?” An Thị nhặt cây sắt gần đó dùng sức đánh vào đầu Tạ Uyển, trong phút chốc, vôi trắng như tuyết nhuốm màu đỏ của máu, giống như những đóa hoa mai mang màu đỏ thẫm.

      Nhưng dù đầu bị thương, Tạ Uyển vẫn cắn răng buông, có chết cũng phải làm Tạ Vân Lam bị thương tổn! Nàng cầm cục vôi lên, quăng về phía mặt của Tạ Vân Lam, bốp!

      “A… Mặt của ta!” Tạ Vân Lam dùng hai tay che mặt la to lên, cơn đau đớn mặt khiến nàng ta lăn lộn đất, “Mặt của ta…”

      “Còn mau giết chết nó!” An Thị giận dữ, hai người kia tìm hai chiếc gậy ra sức đánh vào người Tạ Uyển.

      “Ta biến thành quỷ, tìm từng người các ngươi để báo thù!” Tạ Uyển dần dần mơ hồ, lý trí bắt đầu biến mất.

      người cầm cây gậy vùi nàng vào trong hố vôi.

      mặt hố nổi lên vài bong bóng khí, rồi có bất kỳ động tĩnh nào nữa.

      “Nương, mặt của con đau lắm, nương mau đến xem .” Tạ Vân Lam khóc lớn ôm chặt lấy mặt, dậm chân tại chỗ. “ là đau, nương! Mau đến cứu con!”

      An Thị vạch tay của nàng ra, vừa nhìn vào khỏi hít vào hơi sâu, lập tức cắn răng mắng chửi: “Con tiện nhân kia ác độc!”

      “Nương, có phải mặt của con bị hủy rồi ?” Tạ Vân Lam sợ đến mức gương mặt trở nên trắng bệch, mặt nàng ta bây giờ chỗ phồng lên chỗ xẹp xuống, bên mắt sưng lên thấy con ngươi đâu cả.

      Ngày mai Nam Cung Thần đến dâng lễ, nửa tháng sau là nàng ta lấy chồng. Mặt của nàng thể bị gì được, đứa bé trong bụng nàng cũng thể đợi được nữa.

      có đâu, nghiêm trọng lắm. Lam nhi mau, đừng để cha phát nơi này.” An Thị kéo tay
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 3: Chuyện vui

      Editor: Sam Sam


      “Hi nhi, đói bụng rồi sao? Nương bảo người làm cháo hạt sen cho con.” Hạ Ngọc khó nén vui mừng, dịu dàng hỏi.

      Vân Hi là nữ nhi duy nhất của bà, mọi thứ đều quan trọng bằng. Trưa hôm qua đột nhiên té xỉu trong sân, mời nhiều đại phu cũng tìm ra nguyên nhân, thiếu chút nữa khiến bà lo lắng đến chết.

      “Nương vừa hỏi, đúng là nữ nhi cảm thấy đói bụng , cảm ơn nương.” Vân Hi cười ngọt ngào, Hạ Ngọc dịu dàng điềm tĩnh, cũng giống như mẫu thân Đoan Mộc trước kia của nàng, tranh đời, màng danh lợi.

      “Nhị phu nhân, nô tỳ mang cháo tới.” Nha đầu đứng hầu bên vui mừng cười tươi rồi ra ngoài.

      Hạ Ngọc còn gọi thị nữ tới hầu hạ Tạ Vân Hi rửa mặt rồi mặc quần áo.

      Ngồi trang điểm trước gương, nhìn dung nhan của nữ nhân trong gương, nàng vô cùng kinh ngạc, gương mặt này giống với gương mặt của nàng ở kiếp trước, trừ việc gầy hơn chút, mặt trắng hơn tí, đôi mắt to hơn, bên khóe môi lại có thêm nốt ruồi nho , ai nhìn vào cũng hai người là cặp sinh đôi, đời lại có chuyện kì lạ như vậy hay sao?

      Bởi vì từ cơ thể của Tam tiểu thư yếu nên nàng rất ít khi rời khỏi viện, nàng ở Tạ phủ năm năm, vị Tam tiểu thư này cũng bệnh năm năm, bởi vậy nàng chưa từng thấy qua vị tiểu thư này.

      “Tiểu thư, còn nóng nên ăn nhanh .” Quế Thẩm cười bưng cái khay để lên bàn.

      “Cảm ơn Quế Thẩm.” Tạ Vân Hi cũng cười đáp tiếng.

      “Ôi, tiểu thư muốn giết nô tỳ sao, nô tỳ hầu hạ tiểu thư là điều tất nhiên.” Quế Thẩm liên tiếp xua tay, tiểu thư bị sao vậy? Trước kia tính tình lạnh nhạt, tại lại khách khí như thế chứ?

      Tạ Vân Hi giật mình, đúng vậy, bây giờ nàng là Tam tiểu thư của Tạ gia, còn là Tạ Uyển, nhi như trước kia, trong lòng khỏi mỉm cười, việc này có được tính là mất rồi lại được cái khác ? Nàng mất hết tài sản, mất cả tính mạng, nhưng lại có người mẫu thân thương nàng.

      Chợt trận pháo nổ lên vang giòn cắt đứt suy nghĩ của nàng.

      Vân Hi để thìa xuống lắng tai nghe, “Nương, làm sao trong phủ lại đốt pháo?”

      “Vân Hi, hôm nay là ngày dâng lễ của đại tỷ, hình như chú rể đến mới đốt pháo. Cả ngày con ở trong phòng nên biết cũng phải. Mấy hôm nữa tỷ của con gả cho Tấn vương thế tử rồi đó.” Hạ Ngọc trả lời, nghĩ đến con hay ngã bệnh, hôn cũng người nào hỏi tới càng thêm thương cảm.

      “Tạ Vân Lam?” Đôi mắt của Vân Hi tối lại, “Nương, con nghe nha hoàn , phải Tấn vương thế tử đính hôn cùng Uyển nương sao? Tại sao cưới Vân Lam?”

      “Uyển nương?” Hạ Ngọc cùng Quế Thẩm liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nghi hoặc, “Chưa từng nghe , người trong phủ đều là năm năm trước đại tiểu thư đính hôn mà.”

      Vân Hi giật mình, chiếc thìa rơi xuống mặt đất.

      Năm năm trước đính hôn? Năm năm trước cha mẹ nàng qua đời, nàng mang theo giấy đính ước khi còn với Nam Cung Thần tới Kinh thành.

      Tạ Thượng thư biết nàng liền đưa nàng đến phủ, bảo nàng Thượng thư phủ là nơi nàng ở trước khi lấy chồng.

      theo phụ thân khắp nơi để buôn bán, bọn tiểu nhị cũng Thượng thư đại nhân rất tốt, nên nàng lập tức đồng ý.

      Đại tiểu thư của Thượng thư phủ Tạ Vân Lam lần đầu gặp quen thân, thường đến viện của nàng chơi. Trong năm năm, nàng, Tạ Vân Lam, Nam Cung Thần thường xuyên gặp gỡ nhau.

      ra, tất cả điều đó đều có chủ mưu. Nàng cho là nàng gả cho Nam Cung Thần, mà thực tế, Nam Cung Thần
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 4: Món nợ thứ nhất.

      Editor: Sam Sam


      Vân Hi cầm lấy chiếc bình trà , cười ngớt nhìn Lương bà.

      Lúc nàng có ở Tiêu Viên, Nam Cung Thần cùng Tạ Vân Lam chạy đến gian thông ở trong đó, Lương bà giữ cửa cho bọn họ. Năm năm, đến hôm qua nàng mới phát hai người kia có gian tình, cũng bởi vì Lương bà giấu giếm.

      Khi nàng viết giấy từ hôn trong phòng chỉ có Xuân Yến, trong thoáng chốc lại cảm thấy như Lương bà ngang qua phòng.

      Xuân Yến là người nàng đưa từ Thanh Hà tới, là là nha đầu theo nàng từ , hôm qua bị An Thị đánh cho thê thảm như vậy, bao giờ phản bội nàng. Mà An thị tới nhanh như vậy, cũng chỉ có Lương bà này mật báo rồi.

      là ăn cây nhà lại rào cây nhà khác!

      Nhưng cũng phải lại, Lương bà là người do An thị sắp đặt ở Tiêu Viên, phải giúp nàng mà là giám sát nàng!

      tại chạy đến Hi Viên diễu võ dương oai, tám phần là được An thị cất nhắc khen ngợi vì làm việc rất tốt ở Tiêu Viên.

      Được, nàng đòi món nợ máu đầu tiên!

      Vân Hi tới trước mặt Lương bà, giơ tay tát cái vang, quát lớn: “Cẩu nô tài lớn mật, cũng chỉ là bà tử tam đẳng, lại dám chạy đến đây lớn tiếng ồn ào. Lễ nghi của Tạ phủ bỏ đâu rồi hả? Nếu biết nghĩ ngươi bất kính với Nhị phu nhân, coi rẻ chủ tử. biết tưởng rằng ngươi là do Đại phu nhân quản lý, nhưng lại nghiêm khắc, ngươi đây là muốn hủy hoại danh tiếng hiền lương quản việc nhà tốt của Đại phu nhân hay sao? Nếu có kẻ nào xằng bậy cho rằng Đại phu nhân giật dây để ngươi tới đây lấn áp Nhị phu nhân!”

      Những lời nàng khiến Lương bà sợ đến muốn chết rồi.

      Tính tình Nhị phu nhân lúc nào cũng rất tốt, Tam tiểu thư lại càng nhát như chuột, Đại phu nhân ưa hai mẹ con người này, trong phủ ai khinh thường. Nhưng vì sao hôm nay Tam tiểu thư lại mạnh mẽ như vậy? Ánh mắt kia rét lạnh giống như gió đông.

      Mạng của bà còn bị Đại phu nhân nắm giữ, bà nào dám khiến Đại phu nhân bị bôi nhọ?

      Lương bà bị hù dọa đến mức gương mặt trắng bệch, lập tức quỳ sụp xuống: “Tam tiểu thư, nô tỳ vội tìm Nhị phu nhân nên quên quy củ, mong Tam tiểu thư tha thứ.

      Nếu Tam tiểu thư vậy trước mặt Đại phu nhân, nô tỳ bị đánh chết mất!”

      Vân Hi cũng thèm nhìn bà, mặt cho bà quỳ mặt đất, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế, cười lạnh tiếng.

      “Quên mất sao? Lục Châu, vả vào miệng bà ta 20 lần, để cho lần sau bà ta nhớ kỹ, danh tiếng của Đại phu nhân cũng bị bà ta làm hỏng! Người xưa có câu rất hay, con đê dài ngàn dặm lại bị phá bởi tổ kiến, chớ xem thường dù chỉ là lời , có khi cũng là con chuột phá hư cả nồi canh, vả miệng!

      “Vâng, tiểu thư.” Lục Châu xắn tay áo lên đến đánh Lương bà.

      Khi Vân Hi tỉnh lại phát bên cạnh mình có hai nha đầu, là Hồng Châu, là Lục Châu, mà khi chuyện phát cách của Lục Châu mang theo vài phần cay cú, vì vậy lập tức dẫn nàng ra ngoài gặp Lương bà cùng mình.

      Mà Lục Châu luôn luôn lớn mật, sớm vừa mắt với Lương bà, chẳng qua là phu nhân cùng tiểu thư ra lệnh cho nàng, trước mắt tiểu thư lên tiếng, trong lòng nàng ta càng hồi hộp, lập tức vén tay áo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :