1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ nhất đẳng - Hạ Thái Hậu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      《ĐÍCH NỮ NHẤT ĐẲNG》

      Tác giả: Hạ Thái Hậu.

      Thể loại: Trùng sinh, Nữ cường, Sủng văn, Cung đấu thứ nữ cổ đại.

      Độ dài: Gồm 2 phần:
      Phần 1: Trùng sinh trở về - 66 chương.
      Phần 2: Từng bước ép sát - 79 chương + 1 ngoại truyện.

      Editor: Thạch Nam.

      Converter: ngocquynh520.

      Giới thiệu:


      Cả đời vinh sủng, cả đời phong hoa (hào hoa phong nhã), đổi lấy cũng chỉ là người chết tình diệt.

      Nhưng, trời cao lại cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, Dung Noãn Tâm thề, đời này tuyệt đối thiện chí giúp người, nhất định phải khiến những người cả đời phụ nàng, hối hận vì những điều làm với nàng bị nhốt vào Mười Tám Tầng Địa Ngục.

      Trùng sinh trở về, nàng bỏ thiện lương, bỏ mềm yếu, vượt mọi chông gai, thủ đoạn độc ác.

      có di nương diện từ tâm ngoan (*); dưới có thứ muội lòng tham đáy, ghen tỵ đến điên cuồng; trước có luyến nhân (người ) từng sớm sớm chiều chiều, thề non hẹn biển nhưng lòng dạ hiểm độc; sau có biểu ca hạ lưu ham mê sắc đẹp, nhiều lần chiếm tiện nghi của nàng.
      (*) Gần giống câu mặt người dạ thú: tả người có vẻ bề ngoài trông tử tế nhưng trong lòng dạ lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ.

      Thờ ơ châm biếm, di nương lòng dạ ác độc, nàng ác hơn;

      Thứ muội tham lam ghen tỵ, như nàng mong muốn, ném nàng lên giường nam cặn bã, xong hết mọi chuyện;

      Luyến nhân (người ) miệng nam mô, bụng dao găm, tiễn đến chỗ vạn kiếp bất phục;

      Biểu ca hạ lưu, bán vào nam quan, từ đó hàng đêm phong lưu. . .


      Cuồng ngạo

      "Hoa tiền nguyệt hạ, mỹ cảnh, mỹ tửu hoàn hữu mỹ nhân (Trước hoa dưới trăng, cảnh đẹp, rượu ngon còn có mỹ nhân)… Cuộc sống như vậy, làm sao muốn?" Tay ngọc thon thon cầm cổ bình Mỹ Nhân lên, đưa đến bên miệng uống hơi cạn sạch, tay Dung Noãn Tâm ôm Ngọc Mỹ Nhân, ba phần say, bảy phần tỉnh.

      "Hả? Bổn vương cũng tính là mỹ nhân?" Mỗ nam nghiến răng nghiến lợi, Ngọc Lưu Ly ( thứ ngọc quý có màu xanh ở Tây vực) trong tay vỡ thành bột.

      Giả heo ăn hổ

      "Biên cương chiến loạn, vẫn là lê dân bách tính chịu tội!" Dung Noãn Tâm khoanh tay đứng, vẻ mặt ưu thương.

      Khóe miệng mỗ nam giật giật, giảo hoạt cười tiếng: "Chẳng lẽ Tâm nhi muốn đuổi ta , muốn cùng ta thành thân?"

      Dung Noãn Tâm nhàng rủ mắt xuống, buồn bã thở dài: "Dĩ nhiên phải, Tướng quân ngọc thụ lâm phong, có nhiều chiến tích, là Tâm nhi trèo cao nổi mới đúng!"

      mị

      giường mềm kiều diễm, nàng chỉ mặc y sam (quần áo lót), hai mắt nóng bỏng, khẽ cắn đôi môi mềm mại: "Gia, thừa dịp tối nay đoàn tụ sum vầy, có nguyện cùng thiếp thân cộng độ lương tiêu (cùng nhau trải qua đêm tốt đẹp)?"

      Mỗ nam chợt lách người, rồi biến mất.

      Dung Noãn Tâm bỗng nhiên từ tháp (giường ) nhảy dựng lên, vẻ mặt nghi ngờ. . . tiểu quan của Túy Tiên Lâu dạy như vậy mà? Vì sao nam nhân nhà nàng lại mắc bẫy?

      Lại biết, lúc này mỗ nam ngồi xổm trong góc nào đấy mãnh liệt lau máu mũi, cắn răng nghiến lợi : "Là học từ nơi nào, là. . . Quá câu người!"

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Trùng sinh trở về 001 Chuyện kiếp trước.

      "Tiểu thư, đến nơi" Xe hai ngựa kéo xa hoa từ từ ngừng lại đường cái Trường An. Ở Đế Kinh, đường cái Trường An có nghĩa là quyền thế và địa vị, bởi vì, người có thể vào nơi này ở hoặc là quý tộc hoàng trụ (quý tộc thuộc dòng dõi vua chúa), hoặc là trọng thần trong triều. Dung Noãn Tâm nhàng vén màn xe nhuyễn ti (tơ tằm mềm mại) lên, đôi chân mang giày gấm thêu hoa sen chậm rãi bước ra ngoài xe, kiều giẫm bậc xe hạ nhân sớm chuẩn bị tốt, ma ma hầu ở bên ngoài lập tức vươn tay ra, cẩn thận đỡ Dung Noãn Tâm. Nhìn tấm biển ngự tứ sáng bóng đỉnh đầu lóe sáng dưới ánh mặt trời, mấy chữ kim quang to rồng bay phượng múa "Phủ Định Bắc Hầu".

      Dung Noãn Tâm nhịn được ‘phì’ tiếng, bật cười, đôi mắt hạnh bình thường linh động chợt lóe sáng như sao, giống như giễu cợt, càng giống như châm biếm. . . . . . Đúng, nàng lại trở về, ông trời phụ lòng người, cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, trong đời này, nàng lại thiện chí giúp người, như vậy, nàng xứng được gọi là Dung Noãn Tâm!

      Ngày hè chói chang, nắng gắt như lửa. 72 bậc thang ngoài Điện Đức Dương có vết máu kéo dài từ đầu đến đuôi. Mới đầu, còn có cung nữ thái giám tiến đến khuyên bảo lôi kéo, nhưng càng về sau, lại có thể người tiến lên, những người trước kia từng hầu hạ Quý phi, đều lau nước mắt, đành lòng nhìn nữa. Cũng biết trải qua bao lâu, ánh nắng càng gắt, nắng gắt hơn lửa, Dung Noãn Tâm ôm cái bụng ngừng co rút đau đớn, sử dụng chút sức lực cuối cùng bò lên bậc thang thứ 72. đầu tóc đẹp sớm bị mồ hôi thấm ướt, tóc mái trước trán dính vào da thịt trắng bệch, đuôi váy dài tơ tằm người sớm bị kéo thủng nhiều chỗ. Chỉ còn lại cặp mắt quật cường gắt gao nhìn chằm chằm vào đại môn sơn son thiếp vàng uy nghiêm phía trước như cũ.

      "Hoàng thượng, nô tì oan uổng!" Giọng yếu ớt được phun ra từ trong cái miệng khô khốc rạn nứt, từ đầu đến cuối đều bất khuất như vậy, như muốn đấu tranh tới cùng với vận mệnh. Những lời này ước chừng nàng kêu 72 lần, mỗi khi bò lên bậc thang, nàng lại kêu lần. Vẫn bồi nàng quỳ lên, là nha đầu Lương Thần từ phủ. "Tiểu thư, ngài đừng kêu, tiểu hoàng tử sắp giữ được!" Lương Thần vừa lau nước mắt, vừa cẩn thận che chở cho Dung Noãn Tâm, đề phòng nàng té xuống. Vết máu dài nhìn thấy mà ghê người, chỉ sợ tiểu hoàng tử sớm còn. . . . . .

      Lương Thần đành lòng lau nước mắt, tiếp tục che chở cho Dung Noãn Tâm cũng cùng quỳ leo lên. "Tiểu hoàng tử? Hoàng thượng còn tin ta sao?" Thân thể Dung Noãn Tâm run lên, nàng vươn đôi tay đầy vết máu ra vuốt ve cái bụng nhô lên của mình theo bản năng. Nơi này, có tiểu sinh mệnh thuộc về nàng và Thiên Mộ Ly, từng , hi vọng nàng sinh hạ long tử cho , như vậy, liền có thể danh chính ngôn thuận nâng nàng ngồi lên bảo tọa Hoàng hậu, , nàng hiền lương biết đạo lý, hoàn toàn xứng đáng làm nhất quốc chi mẫu.

      ra Dung Noãn Tâm để ý đến vị trí kia, chỉ vì để ý , nàng liền cầu thiên phương (phương thuốc dân gian), hạ quyết tâm nhất định phải sinh hạ long tử cho . Nàng vô cùng vui mừng, nàng lòng mong chờ hài tử ra đời, ai ngờ, trong đêm, toàn bộ mọi thứ đều mất hết. Dung Noãn Tâm có ảo giác dường như qua mấy đời, nàng tin nam nhân cưng chiều nàng nàng bị kế ly gián buồn cười đó lừa gạt. Trò cười huyên náo lúc sáng sớm, dường như diễn ra ở trước mắt.

      Tỉnh dậy, nằm bên cạnh là nam nhân trần như nhộng, nam nhân này, nàng từng thấy qua, là Thần Võ Môn thống lĩnh cấm vệ quân Viên Khánh. Những năm này Dung Noãn Tâm sinh sống ở trong thâm cung, hiển nhiên biết nhất định là bị người hãm hại, nàng đứng dậy mặc quần áo theo bản năng, lại phát toàn thân mình vô lực, giống như bị người hạ Nhuyễn Cân Tán (là loại chất độc mùi, vị, khiến nạn nhân mất mạng, nhưng lại khiến họ trở nên yếu ớt, còn khả năng kháng cự.). . . . . .

      Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hỗn loạn lại vội vàng, ngay sau đó, cửa ngủ phòng liền bị người đẩy ra, tiếng thét chói tai, hoa phá trường . . . . . . "Hoàng thượng, Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." Giọng bén nhọn của Hiền Quý phi Mạc Tiêm Tiêm ngừng vang vọng bên tai Dung Noãn Tâm, tiếng động làm tai nàng run lên, nàng giễu cợt ngẩng đầu lên, lại đúng lúc nhìn thấy khóe mắt Mạc Tiêm Tiêm rủ xuống che giấu đắc ý. Mặc dù bộ dạng của nàng là hết sức giật mình, nhưng khóe miệng của nàng lại giấu được thoáng ra đường cong, giống như gà trống đấu thắng, vênh váo tự đắc giương cánh khoe khoang năng lực của mình.

      Con ngươi Dung Noãn Tâm khẽ nheo lại, vừa muốn mở miệng gì đó, lại thấy mọi người đều cung kính nhường ra con đường, hài gấm tơ vàng hình rồng cao quý lại thiêng liêng, tất cả mọi người đều im bặt, chỉ còn lại từng tiếng từng tiếng bước chân ổn ( nhàng + ổn định) giẫm bậc thềm bạch ngọc, phát ra tiếng lại tiếng thanh gõ vào lòng người. Dung Noãn Tâm nhìn nam nhân cao cao tại thượng, nàng uất ức, khổ sở, chỉ cảm thấy máu trong người vì bi thương mà chảy ngược. "Hoàng thượng, ta. . . . . ."

      Nàng muốn tất cả mọi chuyện đều là bị người hãm hại, nàng muốn thay mình biện giải, nhưng vừa lên tiếng, lại chỉ có thể phun ra thanh khàn khàn, hoàn toàn ràng. Thiên Mộ Ly từ cao nhìn xuống nàng, bày ra gương mặt đế vương tuấn dật phi phàm lại lạnh nhược băng sương, đứng ở nơi cách giường thước (= 1m), lạnh lùng nhìn nàng, có bất kỳ hành động dư thừa nên có nào, thậm chí, đến tức giận tối thiểu cũng có, môi mỏng mở ra, chữ chữ nguội lạnh: "Dung Quý phi phẩm đức bại hoại, dâm loạn cung đình, từ ngày hôm nay biếm làm thứ dân!" Dung Noãn Tâm nhàng nở nụ cười, như cũ bước lại bước quỳ bò về phía trước, cho dù phải chết, nàng cũng muốn hỏi ràng, hỏi cho minh bạch.

      "Hoàng thượng, nô tì oan uổng!" Đại môn sơn son lạnh lẽo rét buốt, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, Dung Noãn Tâm ngẩng đầu lên, lại thấy nắng gắt chiếu xuống, nữ tử mặc quý phục xa hoa được hai hàng cung nữ vây quanh từ bên trong ưu nhã ra. "Tỷ tỷ. . . . . . Hôm nay ngươi bị oan tất cả mọi người ở Điện Đức Dương đều biết !" Người tới toàn thân nhung gấm đỏ thắm, khóe mắt đào hoa vẽ đường chéo dài, càng lộ ra vẻ kiều mỵ tận xương, phong tình vạn chủng của nàng. Khinh miệt hài hước vang lên, Mạc Tiêm Tiêm nhàng nện bước chậm rãi ra ngoài Điện Đức Dương, thậm chí mang theo kiêu ngạo khiến cho người khác dám tập trung nhìn. Nếu là trước kia, Mạc Tiêm Tiêm nhất định dám chuyện với Dung Noãn Tâm như vậy, lòng ứng với câu, ngạn ngữ hổ lạc bình dương bị khuyển khi (Nguyên văn: "Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi". Đại ý của hai câu này là về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp).

      Dung Noãn Tâm cắn răng, lạnh lùng nhìn nàng, cho dù nàng ngu xuẩn, cũng đoán được, trò cười đó chính là do tay nữ nhân trước mắt này bày kế. Nàng thất thế, người được lợi nhiều nhất tự nhiên chính là Hiền Quý phi có thân phận cao quý ngang hàng với nàng, mà đoạn thời gian này Hoàng thượng cũng có ý lập Hậu, nếu Dung Noãn Tâm sinh hạ long chủng, như vậy, người ngồi bảo toạ này còn ai khác ngoài nàng.

      Vì vậy, Mạc Tiêm Tiêm mới có thể chó cùng rứt giậu. Loại thủ đoạn này, trong thâm cung này có rất nhiều, Hoàng thượng nhất định là bị tức giận trước mắt làm mờ hai mắt, chỉ cần Dung Noãn Tâm đưa ra được chứng cứ nàng và nam nhân kia trong sạch, Hoàng thượng nhất định điều tra lại cho ràng, trả cho nàng công đạo. Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm hừ lạnh tiếng, trong lòng vô cùng phẫn nộ: "Mạc Tiêm Tiêm, người của ta mới vừa tra được, Viên Khánh là đêm qua ngươi gọi tiến cung, ngươi . . . . . . Nếu Hoàng thượng biết chuyện này, xử trí ngươi như thế nào?" Quá khứ, nàng nhân từ nương tay, gặp phải những việc này, luôn luôn lui mà cầu an bình, vì thế, nàng được Hoàng thượng mỹ dụ, nàng mọi việc lấy đại cục làm trọng, là hai người được chọn đứng đầu lục cung.

      Hôm nay, nàng để ý an nguy của mình và hài tử, ở chỗ này cầu xin trong sạch. Dung Noãn Tâm là đích nữ của Định Bắc Hậu, nàng thể khiến cho phụ thân hổ thẹn, thể khiến cho gia tộc bởi vì nàng mà mang danh bất nhân bất nghĩa, vì vậy, nàng nhất định phải ràng với Hoàng thượng. chỉ có như thế, nàng còn bỏ được mười năm tình cảm của nàng và Thiên Mộ Ly, mười năm này, hai người cùng nhau, trải qua vô số mưa gió, sinh ly tử biệt. Nàng là thê tử kết tóc của , Thiên Mộ Ly mới đăng cơ, vì ổn định thế cục bốn phương, cân bằng thế lực trong triều, có lập tức lập nàng làm hậu, Dung Noãn Tâm hiểu. Nhớ tới ngày xưa ân ái triền miên, tim nàng như bị đao cắt, vì vậy, nàng càng muốn giải thích với Thiên Mộ Ly.

      Nghe lời của Dung Noãn Tâm, Mạc Tiêm Tiêm chỉ bị dọa, ngược lại liều lĩnh cười to, nàng ngước cổ non mịn, cười đến cả người run rẩy, nghiêng trước ngữa sau, giống như nghe được truyện cười lớn nào đó. lâu, nàng mới ngưng cười, cúi đầu đến gần bên tai Dung Noãn Tâm, giọng : "Dung Noãn Tâm, ta sợ cho ngươi biết, Viên Khánh phải Bổn cung gọi tiến cung, mà là Hoàng thượng gọi tiến cung đấy! phải Bổn cung dung (khoan dung) nổi ngươi, mà là Hoàng thượng dung nổi ngươi!" Lời của nàng giống như gai sắc, hung hăng xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Dung Noãn Tâm, làm nàng khiếp sợ trợn tròn mắt, nàng liều mạng lắc đầu, . . . . . .

      thể nào, vì sao Thiên Mộ Ly lại đối với nàng như vậy? Vào ngày hôm qua Thiên Mộ Ly, còn triền miên bên tai với nàng, ôm nhau giường, làm sao lại đối với nàng như vậy? ", ngươi lừa ta, lời dối như vậy cũng lấy ra gạt người, là hoang đường đến cực điểm!" Dung Noãn Tâm sử dụng toàn bộ sức lực, dùng tay đẩy Mạc Tiêm Tiêm ghé vào bên tai nàng chuyện ra. Cái đẩy này, Mạc Tiêm Tiêm ngược lại kịp đề phòng, dưới chân lảo đảo mấy bước, suýt nữa té ngã đất, cũng may cung tỳ sau lưng kịp thời đỡ lại. Nàng vô cùng tức giận nhảy dựng lên, ngón tay được sơn màu đỏ hung hăng níu chặt vạt áo của Dung Noãn Tâm, dùng sức kéo.

      "Tiện nhân, chết đến nơi, ngươi còn dám đẩy Bổn cung? muốn sống phải hay ? cho ngươi biết, Bắc quốc tố phụ thân ngươi, chiếu thư tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội Hoàng thượng cũng viết xong, chỉ chờ Tả Tướng đại nhân hồi kinh, san bằng phủ Định Bắc Hậu của ngươi, tước hàm của ngươi, đó là chuyện sớm hay muộn, nếu như ngươi còn mực khăng khăng, sợ Hoàng thượng muốn tiện mệnh của ngươi?" Lương Thần vừa định tiến lên bảo vệ Dung Noãn Tâm, lại bị cung tỳ ma ma sau lưng Mạc Tiêm Tiêm ba chân bốn cẳng giữ chặt.

      "Tiểu thư, Hoàng thượng hẳn vô tình như vậy!" Nàng vội vàng hô, câu này, cũng phải kêu hô cho Mạc Tiêm Tiêm nghe, mà là kêu hô cho cửu ngũ chí tôn bên trong đại môn sơn son thiếp vàng nghe. Tình hình thực tế giữa Dung Noãn Tâm và Thiên Mộ Ly, Lương Thần là ràng nhất, nàng cũng là nữ tử, cũng muốn tin tưởng tất cả đổi lấy kết cục hôm nay. Mạc Tiêm Tiêm lần nữa cười lạnh, dường như là giễu cợt đôi chủ tớ khờ dại đáng thương này. Tiến tới, nàng lần nữa kéo chặt vạt áo của Dung Noãn Tâm, ghé vào bên tai của nàng, gằn từng chữ : "Dung Noãn Tâm, nha đầu bên cạnh ngươi ngược lại trung thành chứng giám, chỉ có răng miệng bén nhọn thông minh, mà còn Quốc Sắc Thiên Hương, xinh đẹp mà tư vị cũng tệ, huynh đệ trong cấm vệ quân cũng lần lượt nếm mấy lần, vậy Lương Thần này cũng quá kém, hôm nay Bổn cung liền khai ân, để cho tỷ muội hai người cam khổ cùng nhau. . . . . ."

      Dứt lời, móng tay sắc nhọn của Mạc Tiêm Tiêm lặng yên tiếng động đâm vào da thịt trong y phục của Dung Noãn Tâm. Ở nơi này mùa hè sau giờ ngọ, Dung Noãn Tâm giống như bị người dội cho chậu nước lạnh vào đầu, từ lòng bàn chân lạnh đến trong da, nàng chưa bao giờ bi thương như vậy, nhưng giờ khắc này, nàng tại tại thể nghiệm tuyệt vọng tản ra từ trong đáy lòng. Lời của các nàng, nam nhân bên trong kia có nghe được hay ?

      Nhưng bất luận Thiên Mộ Ly có biết hay , Dung Noãn Tâm hề hay biết, tâm, dường như chết lặng, còn bất kỳ cảm giác gì. Noãn Tâm, Noãn Tâm, tên của nàng ràng gọi là Noãn Tâm (nghĩa: Ấm Lòng), lòng của nàng phải là ấm, vì sao vào giờ khắc này, lại trở nên lạnh lẽo, tuyệt vọng như vậy. Cũng vào lúc này, đại môn sơn son thiếp vàng cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.
      song ngư, Hale205thuyt thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Trùng sinh trở về 002 Người diệt tình tuyệt.

      Nàng nhìn nam tử mặc long bào uy nghiêm bước chân kiêu ngạo, dưới vây chặt của mọi người, chậm rãi mà đến, kim sắc dương quang (ánh mặt trời màu vàng) khoác lên xung quanh là lá chắn bảo vệ làm cho người ta thể chạm đến, nhìn thoáng qua, càng như thần linh từ trời giáng xuống.

      đến rốt cuộc có bao nhiêu tuấn lãng oai hùng, chỉ bàn về luồng quý khí sẵn có toàn thân , đời này người sánh bằng. Dung Noãn Tâm nhìn Thiên Mộ Ly, nhìn gió lướt qua dưới mão của , ban đêm hôm qua, bọn họ còn ôm nhau mà nằm, chỉ cách thời gian ngày, tất cả đều thiên thiên địa phúc (trời đất đảo lộn, mọi chuyện đổi thay). Hận đến cực điểm, tố chất thần kinh của nàng lại vui cười.

      "Cảnh đẹp lại bị kẻ tiện nhân như ngươi phá hỏng, ngươi rốt cuộc hại bao nhiêu người bên cạnh ta?" Nàng lạnh lùng mở miệng, thừa dịp lúc Thiên Mộ Ly còn chưa đến gần, Dung Noãn Tâm phen kéo lấy tay áo của Mạc Tiêm Tiêm, khiến nàng lảo đảo cùng quỳ xuống. Trong mắt Mạc Tiêm Tiêm chợt lóe lên phẫn não (phẫn hận + tức giận), sau đó giọng lạnh lùng : "Nhiều đếm hết!" "Rất tốt!" Khóe miệng Dung Noãn Tâm giơ lên, trong mắt đều là hơi lạnh, có lẽ người đến bước đường cùng, lại học xong chữ ‘Ngoan’ (ngoan độc) mà rất lâu học được. Đúng lúc này, thân hình cao lớn của Thiên Mộ Ly ở phía đỉnh đầu của các nàng tạo ra bóng râm, Dung Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn , chỉ cảm thấy trong đêm, dường như càng cao lớn hơn, càng làm cho người ta dám nhìn gần, từ người phát ra uy nghiêm và khí thế, đủ để lay động đất trời, Cửu Châu khiếp sợ.

      Chính nam tử giống như thần linh này, từng cùng nàng thề non hẹn biển, tề đầu tịnh tiến (tay trong tay cùng tiến về phía trước). Trước kia đắm chìm trong trong đủ loại hạnh phúc vốn được cất giữ ở trong đầu Dung Noãn Tâm, từng hình ảnh đều ràng như vậy, sâu sắc như vậy, càng như vậy, dưới tình cảnh này, lại càng có vẻ buồn cười đến cực điểm. "Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tì đau quá. . . . . ."

      thanh làm bộ làm tịch kéo suy nghĩ của Dung Noãn Tâm trở lại, chỉ thấy Mạc Tiêm Tiêm hàm chứa nước mắt nhào vào trong ngực Thiên Mộ Ly, nàng uất ức chu cái miệng nhắn, ngón tay mảnh khảnh nhu nhược bám lồng ngực Thiên Mộ Ly, dường như bị dọa , đến sắc mặt cũng có mấy phần tái nhợt. Dung Noãn Tâm lần đầu tiên phát , ra diễn kỹ (kỹ thuật diễn xuất) của Mạc Tiêm Tiêm lại xuất thần nhập hóa như vậy, trước kia tỷ muội tình thâm, trước kia mềm mại khéo léo, chẳng qua là diện mạo của nàng sau khi ngụy trang mà thôi. Thiên Mộ Ly chỉ nhàng vỗ cái vào phần lưng của Mạc Tiêm Tiêm, liền giao nàng cho cung tỳ sau lưng, từ cao nhìn xuống Dung Noãn Tâm, hai mắt chợt lóe, trán lại nhíu sâu thành hình chữ ‘Xuyên’ (川).

      "Trẫm, muốn giết ngươi... ngươi !" tiếng thở dài, vô cùng , nhưng nghe ở bên tai Dung Noãn Tâm lại thấy rất chói tai. Lời Thiên Mộ Ly nhìn như nhân nghĩa, lại bao hàm quá nhiều ý tứ người ngoài nghe hiểu, nhưng mà Dung Noãn Tâm hiểu, nàng chợt ngẩng đầu lên, đáp trả, dùng ánh mắt chứa bất kỳ lưu luyến si mê chăm chú nhìn . "Hoàng thượng tâm tính thiện lương lại ngoan độc!" muốn giết nàng? Như vậy, lời mới vừa rồi của Mạc Tiêm Tiêm đều là . . . . . .

      Nàng tâm địa thiện lương, nhưng phải ngu ngốc, hiển nhiên hiểu câu muốn giết nàng’ của Thiên Mộ Ly nên lí giải ra sao. Dù sao cùng giường chung gối hơn mười năm, cho dù đoán ra tính tình của , nhưng từ trong lời đại khái vẫn có thể hiểu , hai. Sau đó tay Thiên Mộ Ly nắm lại, ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn gương mặt nhếch nhác đến cực điểm của nàng, cùng với sau lưng nàng, vết máu dài tới mấy trăm thước nhìn thấy ghê người. . . . . .

      Đó là máu của nàng, cũng là máu của hài tử của bọn họ. . . . . . "Người tới, đưa Dung thị xuất cung!" Nhắm mắt lại, Thiên Mộ Ly hít hơi sâu, quay người lại, hai con Kim Long ngũ sắc to lớn ống tay áo trong sương mây như muốn bay lên , sau giờ ngọ nắng gắt chiếu rọi xuống nhìn chúng há miệng nhe răng giương móng vuốt là đáng sợ. Dung Noãn Tâm phá lên cười, ở khắc trước khi cấm vệ quân sắp tiến lên, nàng dùng sức lấy vòng tay Bạch Phượng Huyết Ngọc đeo cổ tay mình nhiều năm xuống. ‘Choang. . . . . . ’ tiếng, mạnh mẽ ném ở bên chân Thiên Mộ Ly, bể tan tác thành mảnh vụn bậc thềm bạch ngọc.

      Giống như tình của bọn họ, ở trong lòng Dung Noãn Tâm hoàn toàn bị diệt. " cần, long ân của Hoàng thượng, Dung Noãn Tâm ta hưởng nổi! Tình của ta đối với Hoàng thượng giống như chiếc vòng ngọc này, bể nát!" Tròng mắt đen của Thiên Mộ Ly gắt gao trầm xuống, nhanh chóng xoay người, vươn tay, hướng về nơi, chỉ còn lưu lại oán khí của Dung Noãn Tâm vẫm chưa tan trong khí.

      "Noãn Tâm. . . . . ." "Tiểu thư. . . . . ." tê tâm liệt phế kêu lên, hai mắt lạnh lùng dường như bị cái gì đó gõ ra dấu vết bị rạn nứt sâu, lâu thể khôi phục, màn diễm dương (cảnh sắc tươi đẹp) kia, cực kỳ chói mắt, cho đến khi, Thiên Mộ Ly hoảng hốt nhìn thấy nụ cười ấm áp của Dung Noãn Tâm. Gió thổi làn váy dài của nàng lên, thổi loạn mái tóc đen như mực của nàng, trước cung tường cao, thân thể của nàng giống như bươm bướm, nhàng rơi xuống. . . . . .
      thuyt thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Trùng sinh trở về 003 Trở lại nơi nàng vốn nên thuộc về.

      Mở hai mắt ra, Dung Noãn Tâm mê mang nhìn mọi thứ trước mặt, nhà chỉ có bốn bức tường, nhà nông đơn sơ nghèo khó lại lãnh ( u lạnh lẽo) ươn ướt, nàng kéo chăn bông cũ rách người lên theo bản năng, co thân thể vào góc tường. "A", lạnh, quá lạnh, đâu chỉ dùng từ là có thể hình dung.

      Xuyên qua giấy dán cửa sổ bị thiếu nửa bên cạnh, cơn gió lạnh thổi tới, cơn gió này giống như mang theo dao găm cắt vào máu thịt người, làm thân thể Dung Noãn Tâm rét thấu xương đau đớn tê dại. Nàng khép hờ hai mắt, tóc bay rối lướt qua trước mắt, lúc này mới nhìn thấy , bên ngoài cánh cửa sổ trống là bông tuyết tung bay, gốc cây Bạch Quả cách đó xa sớm bị bông tuyết đầy trời tích tụ trở thành màu trắng bạc. Dung Noãn Tâm kinh ngạc chống lên ngồi dậy, trong đầu lên màn trước khi chết chính mình nhảy từ thành lâu (lầu cổng thành) xuống.

      Sống? có khả năng, cho dù là tráng đinh võ nghệ cao cường té xuống từ nơi cao mấy chục mét cũng thể có khả năng sống sót, huống chi nàng mềm mại yếu đuối, chỉ sợ sớm tan xương nát thịt. Chết? Xác thực cũng phải, cơ thể nàng có nhiệt độ, có thể cảm thấy lạnh, tay mặc dù tái nhợt, nhưng cũng có nhiệt truyền lại. Dung Noãn Tâm vẫn sững sờ nhìn bốn phía, thể tưởng tượng nổi ý nghĩ mạnh mẽ đánh úp vào trong đầu của nàng. Chẳng lẽ. . . . . . Nàng kinh hãi suýt nữa từ chiếc giường đơn giản chật hẹp được dựng từ mấy tấm ván gỗ té xuống, trán lại đụng phải giá gỗ bên cạnh giường, bỗng nhiên bị đau làm nước mắt của nàng cũng muốn chảy ra.

      Cũng vào lúc này, "Ken két. . . . . ." Cánh cửa đủ để chắn gió bị người nhàng đẩy mở ra. phụ nhân cả người run run rón rén từ ngoài cửa vào, nàng mặc chiếc áo bông chỗ nào cũng có miếng vá lỗ thủng, miếng vải rách buộc đầu, dính đầy bông tuyết, phụ nhân đầu tiên là vỗ vỗ vết bẩn người, rồi sau đó mới đóng cửa, dùng cây gỗ dài chặn then cửa, để ngừa gió lớn thổi hư cánh cửa. Nhìn đến đây, trong mắt Dung Noãn Tâm chứa đầy nước mắt, nàng chua xót hô thành tiếng: "Nương", nước mắt vẫn cầm được mà tràn mi. Lúc này cảnh này, nàng từng nằm mơ vô số lần, hoàn toàn nghĩ tới, ông trời rủ lòng thương xót, để cho nàng lần nữa trở lại thời kỳ mùa đông vô cùng lạnh lẽo này. năm này, mẫu thân vẫn còn sống.

      năm này, mặc dù cuộc sống của họ khốn khổ, lại đơn giản thỏa mãn. năm này, nàng mười ba tuổi, tuổi này mà còn chưa nẩy nở, mùa đông này, nàng nằm ở giường vẻn vẹn quý (ba tháng), cho đến khi xuân về hoa nở, bệnh thể mới hơi khá hơn chút. Mẫu thân Tần thị luôn ngại cực khổ nuôi nàng lớn lên như vậy, còn phụ thân công thành danh toại của nàng, chút quan hệ.

      Dung Noãn Tâm nàng chưa bao giờ thích làm thiên kim Hậu phủ, cũng muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng vận mệnh lại bất kham (kinh khủng) như vậy, nếu như nhớ lầm, qua thời kỳ mùa đông vô cùng lạnh lẽo này, phụ thân đón mẫu nữ các nàng trở về phủ. Kế tiếp đủ loại chuyện xấu liên tiếp tìm tới, Dung Noãn Tâm từng ảo tưởng, nếu như nàng và mẫu thân có trở lại Phủ Định Bắc Hậu, như vậy, mẫu thân có phải có thể an hưởng lúc tuổi già hay , bình bình đạm đạm cả đời.

      Giờ khắc này, Dung Noãn Tâm lại cho rằng như vậy, bởi vì, trong thời gian lúc trước ở quê hương, nàng chưa từng cẩn thận xem xét ánh mắt của mẫu thân, ở trong đó, có kinh nghiệm sau khi trải qua đời tang thương, bà luôn sống trong đơn. Mẫu thân. . . . . . Là muốn trở lại bên cạnh phụ thân. Đời này, để cho nàng tới giúp bà. "Thế nào? Thân thể lại thoải mái? Nương mời đại phu. . . . . ." Tần Thái Liên bước nhanh tới, nâng mặt của Dung Noãn Tâm nhìn trái chút nhìn phải chút.

      Noãn Tâm nhìn từ góc độ đó, hai bên tóc mai của mẫu thân hơi hơi bạc màu, khóe mắt cũng có nếp nhăn , hơn 30 tuổi, vốn được coi là già, nàng lại giống như phụ nhân trung niên. Cái nhìn này, Dung Noãn Tâm càng thấy đau khổ trong lòng, nàng bắt được bàn tay thô ráp của mẫu thân, tức khắc nhào vào trong ngực mẫu thân, cảm ngộ (cảm động thông hiểu) khóc rống lên: "Nương, nương. . . . . . tốt, tốt!" Nương, ta còn có ngươi, tốt! Tần Thái Liên bị hành động của nàng dọa sợ hết hồn, vừa buồn cười lại đau lòng ôm thân thể gầy yếu của Dung Noãn Tâm, khẽ vuốt : "Nữ nhi ngốc, nương cũng chỉ là ra ngoài làm chút việc, con cần phải lo lắng cho nương!"

      Mỗi lần, Tần thị hơn nửa ngày trở lại, Dung Noãn Tâm đều khóc bù lu bù loa, nàng biết nữ nhi lo lắng nàng ở bên ngoài gặp chuyện may, cho dù mệt mỏi đứng thẳng lên được, Tần Thái Liên cũng thấy dễ chịu. Chỉ cần Noãn Tâm mau mau lớn lên, những khó khăn này cuối cùng cũng qua . Mùa đông cuối cùng cũng trôi qua, lúc này nắng ấm mùa xuân chiếu lên người, Dung Noãn Tâm ngồi mảnh đất trống trong sân, nâng khuôn mặt nhắn tái nhợt lên, tham lam hô hấp đón lấy ánh mặt trời.

      "Noãn Tâm, Noãn Tâm, bên ngoài. . . . . . Bên ngoài, có người tìm nương muội!" thanh của tráng tử từ mười mấy thước bên ngoài nhàng truyền tới. Khóe miệng Dung Noãn Tâm khẽ giương lên thành đường cong, nên tới cuối cùng cũng tới. "Biết!" Dung Noãn Tâm cất cao giọng đáp lại, liền đứng dậy trở vào nhà thu dọn hành lý. Khi nàng thu dọn đồ đạc xong, lúc ra khỏi phòng, tráng tử đứng ở cửa, đôi mắt sáng ngời lại nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm: "Noãn Tâm, muội muốn đâu vậy?"

      Tráng tử người cũng như tên, ngày thường khỏe mạnh thà, da bởi vì quanh năm phơi nắng chăn trâu nên đen nhẻm, ánh mặt trời chiếu xuống, giống như đeo mắt kính đen mà nhìn. Dung Noãn Tâm quay đầu lại nhìn cái, bàn tay mảnh khảnh vỗ hai cái bờ vai : "Tráng tử, muội phải , trở lại nơi muội vốn nên thuộc về!"

      Tráng tử hiển nhiên nên lí giải lời của Dung Noãn Tâm ra sao, hai mắt trừng tròn xoe: "Nương tựa thân thích?" đợi Dung Noãn Tâm cho đáp án hài lòng, Tần Thái Liên hoang mang sợ hãi chạy về, hiển nhiên, ở cửa thôn, nàng bắt gặp người tới đón hai mẫu nữ họ trở về phủ.
      song ngư, Hale205thuyt thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Trùng sinh trở về 004 Bắt đầu mở màn.

      "Nương, thôi, phụ thân phái người tới đón chúng ta!" Dung Noãn Tâm cười híp mắt tiến lên kéo tay Tần Thái Liên, cực kỳ tự nhiên lôi kéo nàng về hướng cửa thôn. Tần Thái Liên hoảng hoảng hốt hốt bị nàng lôi kéo, đối với thái độ của Dung Noãn Tâm, lúc lâu nàng cũng phản ứng kịp.

      Trước kia, chỉ cần Tần Thái Liên nhắc tới chuyện liên quan đến Dung Định Viễn, Dung Noãn Tâm đều giậm chân giận dữ thôi, vì thế, còn từng tuyên bố cuộc đời này nàng tuyệt nhận thức người phụ thân này. Nhớ tới năm đó, Dung Định Viễn vẫn chỉ là vô danh tiểu tốt, vì duy trì kế sinh nhai cho cả nhà, nương tựa vào quân doanh, còn lại hai người mẫu nữ các nàng và lão phu nhân lớn tuổi.

      Chuyến này, chính là mười năm, mới đầu, Dung Định Viễn còn từng cho người mang mấy phong thư trở về nhà, nhưng càng về sau, tin tức của càng ít , Tần Thái Liên hỏi thăm nhiều lần, mới biết, bởi vì lập chiến công, vinh dự được thăng thành Giáo úy, rồi sau đó bởi vì thông minh bắt được thủ lĩnh của quân địch, lại lần tấn thăng làm Thống lĩnh, về sau, làm Phó tướng quân. Theo lý thuyết, đây đều là tin tức tốt, nhưng ở trong lòng Tần Thái Liên lại càng bất an, mãi đến mấy năm trước, được Hoàng thượng ban cho ‘Định Bắc Hậu’ tin tức truyền khắp Kinh Thành.

      Tần Thái Liên lòng tràn đầy vui mừng đeo rổ trứng gà chạy đến cửa thành nghênh đón , ngày đó, thời tiết vô cùng tốt, gió thu là ôn hòa, hai bên đường hẻm chật ních dân chúng chào đón, người người hô to tục danh ‘Dung Định Viễn’, giống như chính là Đại Tề thần, chính là người để cho mọi người cõi đời này kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ). Nhưng, khi Tần Thái Liên nhìn thấy Tướng quân uy vũ con ngựa cao to nàng lại phát , ở bên cạnh , lại có vị giai nhân vô cùng xinh đẹp bầu bạn. Nàng nhìn vẻ mặt nữ tử kia cười vô cùng xinh đẹp, nữ tử kia sinh ra cực kỳ mỹ lệ, ở người nàng tản ra khí chất tao nhã khiến người ta say mê, ánh mặt trời chiếu gương mặt cười khanh khách của nàng, làm cho mắt người ta đau nhói, đến nay Tần Thái Liên vẫn quên được, ngày ấy, cả người nàng mặc chiết váy dài đỏ rực, cực kỳ chói mắt, cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn.

      Nàng và sóng vai cưỡi ngựa, hai người đường cười cười , tư thế cực kỳ thân mật, Tần Thái Liên vốn cũng chuẩn bị, thế nhưng khắc này, nàng lại tự ti ở trong đám người, trơ mắt nhìn hai con ngựa cao to vượt qua trước mắt của nàng, rồi sau đó đơn về nhà.

      quá ba ngày, lão phu nhân nàng tận lực chăm sóc mười mấy năm được Dung Định Viễn tự mình đón trở về phủ, nhưng, mẫu nữ các nàng lại bị bỏ lại ở thôn này. có nguyên nhân khác, Dung Định Viễn vô cùng ràng, thể nhận mẫu nữ các nàng, bởi vì cưới thiên kim Thái phó đương triều, mà thiên kim Thái Phó tuyệt đối thể làm thiếp của , vì vậy, chỉ có thể uất ức mẫu nữ các nàng.

      Tần Thái Liên cũng có khóc, mình nàng tịch mịch ngồi ở đỉnh núi, từ bình minh ngồi đến trời tối, ban đêm về đến nhà, vốn muốn chết, lại bị tiếng khóc nho của Dung Noãn Tâm quấy nhiễu, lúc này nàng mới khóc lớn trận, phát tiết tất cả oán khí trong lòng ra ngoài. Sau đó, nàng mang theo nữ nhi rời khỏi cái thôn kia, tìm chỗ khác rồi dừng chân, những năm gần đây, nàng rất ít nhắc tới phụ thân của Noãn Tâm, cho dù thỉnh thoảng chút, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Dần dần lớn lên Noãn Tâm thường bị hài tử trong thôn là con hoang, vì thế, Noãn Tâm từng lần hỏi nàng chuyện về Dung Định Viễn, từng muốn tìm Dung Định Viễn.

      Nhưng, mấy năm gần đây, có tiên sinh dạy học đến thôn, Noãn Tâm thích đọc sách, nhưng thân là nữ tử lại thể giống như nam hài tiến vào học đường, nàng liền len lén núp ở ngoài học theo. Lâu ngày, cũng học được mấy chữ, cũng biết bắt đầu từ khi nào, nàng còn hỏi đến chuyện về Dung Định Viễn nữa, hơn nữa đối với chuyện đó hết sức ác cảm, càng về sau, thay đổi đến mức, chỉ cần Tần Thái Liên trong lúc vô tình nhắc tới, nàng mất hứng. Tần Thái Liên nhìn Dung Noãn Tâm, nhìn thấu, nàng là hết sức vui mừng, hay là oán đến cực điểm.

      "Noãn Tâm, nương !" Tần Thái Liên bắt được tay Dung Noãn Tâm, trong mắt lóe lên lo sợ. mặt, trong lòng của nàng là sợ, cao môn đại hộ (nhà quyền quý) như vậy, có thể dung (dung nạp) được hai người mẫu nữ các nàng? Mặt khác, nàng lo lắng Noãn Tâm làm ra chuyện ngu ngốc gì đó, ngộ nhỡ có cái tốt cái xấu. . . . . . Nghĩ tới đây, thân thể Tần Thái Liên run lên cái, trong mắt càng lóe lên lo lắng.

      "Nương! Đừng sợ, phải người vẫn phụ thân là Đại Hùng sao? Nếu là Đại Hùng, nhất định có lý do để cho hai mẫu nữ chúng ta chết đói, đừng sợ!" Dung Noãn Tâm hiển nhiên biết lúc này Tần Thái Liên lo lắng cái gì. Nàng chớp chớp hai mắt, nở nụ cười ôn hòa với mẫu thân, nụ cười này, khiến cho thần sắc dung nhan của nàng vốn thanh tú lại càng Ngũ Thải Tân Phân (rực rỡ).

      Giống như là bầu trời đêm đầy sao, hoặc như là nước xoáy dưới biển sâu, làm cho người ta kiềm được hãm vào. "Tráng tử, hữu duyên gặp lại!" Nàng quay đầu lại chớp chớp cặp mắt với bạn chơi từ sau lưng, để lại cho nụ cười rực rỡ. Tất cả đều sắp bắt đầu mở màn!
      Last edited: 14/8/16
      song ngư, Hale205thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :