1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ ác độc sống lại - Ngã Cật Nguyên Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Đích nữ ác độc sống lại

      Ngã Cật Nguyên Bảo
      [​IMG]
      Tên truyện: Đích nữ ác độc sống lại

      Tác giả: Ngã Cật Nguyên Bảo

      Convert: sakahara

      Edit: XANCV , kaylee, Mint Mun, Hạ Y Vân, Suri Kem,

      Beta: XANCV

      Giới thiệu:

      Trầm Tĩnh Thu chết trong tay người , lại trùng sinh trở về năm mười ba tuổi.

      Lần này, nàng để cho bi kịch cha nương chết xảy ra, để cho ca ca sống chết , lại càng để cho chính mình rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như đời trước.

      Nàng càng muốn hồi báo những kẻ làm hại nàng nát cửa tan nhà.

      Đấu bá mẫu, đấu đường tỷ.

      Đấu tra nam*, đấu ác nữ.

      nghĩ tới, đấu hồi đấu tới triều đình, càng đấu lại đấu ra đời vinh hoa phú quý, được mĩ nam ái mộ, tiền đồ lương duyên tốt.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Quyển sách nhãn: Nữ cường, sảng văn**, đích nữ phúc hắc làm ruộng.

      Bài này: Trùng sinh, nữ cường, sảng văn, 1VS1.

      *Tra nam: Cặn bã nam, vô cùng khốn nạn.

      **Sảng văn: Thể loại vui vẻ, hài hước ấy.

      Lưu ý: Truyện chỉ được đăng duy nhất tại dđlqđ

      P.s: Vì trình độ edit cực cùi bắp, nên bảo đảm đúng 100%. Đa phần đều là chém gió, nên đừng ném đá nhá~


    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1.1, Từ hôn

      Edit: Số 15

      Võ Uy hầu phủ, tam phòng.

      Trầm Tĩnh Thu đứng ở dưới mái hiên, ưỡn thẳng sống lưng. Hết thảy đều có vẻ như đúng , nhưng là, giờ phút này nàng đích thực là đứng trong địa bàn Trầm gia ở tam phòng . Nghe tấy có tiếng động, Trầm Tĩnh Thu hướng đôi mắt lạnh nhìn về phía Lưu bà tử.

      Lưu bà tử gặp Trầm Tĩnh Thu liền chặn đường của nàng, cười quái dị tiếng, "Mong tam nương giúp đỡ, ở phía trước có khách đến, lão phu nhân để cho nô tì mời tam lão gia cùng tam phu nhân qua gian nhà thứ nhất."

      Trầm Tĩnh Thu mặt biểu cảm nhìn đối phương, "Khách đến? Là Phàn gia, đúng ?"

      Lưu bà tử nhíu mày, thầm nghĩ tin tức của tam nương quả là rất nhanh. Lưu bà tử tỏ vẻ thể , chờ thấy tam lão gia tam phu nhân, tự nhiên , còn mời Trầm Tĩnh Thu nhường đường.

      Trầm Tĩnh Thu cười lạnh tiếng, "Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân mang thai vất vả, ca ca lại có mặt ở quý phủ. là Phàn gia đến, vậy cho ta ra mặt tiếp đón ."

      "Cái này hợp quy củ." Lưu bà tử lúc này phản bác.

      Trầm Tĩnh Thu trừng mắt, hợp quy củ? Nàng là nàng dâu chưa qua cửa của Phàn gia, tại sao hợp quy củ? Hơn nữa nàng lại thừa biết, Phàn gia hôm nay đến quý phủ là vì từ hôn. việc này liên quan tới hôn của nàng, nên nàng càng phải ra mặt. Nhưng là Lưu bà tử lại nhất định chịu, nhất định phải để cho Tam lão gia Trầm Thanh Khang ra mặt.

      Trầm Tĩnh Thu cười lạnh, quả nhiên là thế. Ở đời trước, Phàn gia đến từ hôn, cũng là sai người cho mời Trầm Thanh Khang ra mặt tiếp đón. Trầm Tĩnh Thu trước đó hoàn toàn biết gì cả. Vì thế Lưu bà tử thuận lợi tìm được Trầm Thanh Khang. Trầm Thanh Khang để ý thân thể, lại càng có Cố đại gia ngăn cản, cố ý muốn ra ngoài gặp người của Phàn gia.

      Được biết Phàn gia từ hôn, giận dữ công tâm, đương trường hộc máu, ba ngày sau đời nhà ma. Mẫu thân nàng Trầm Dư Thị bị đả kích, đầu tiên là sinh nở, kết quả lại là khó sinh, xác hai mạng. đến thời gian tháng, phụ tử mẫu vong (cha mẹ đều chết), thê thảm vô cùng. Kỳ để hiếu tang qua , ca ca rời nhà, tòng quân, từ đó về sau sinh tử . Mà nàng trở thành lại trở thành người mồ côi, bị bức phải tiến cung tuyển tú.

      Ở trong cung, đời đều là kiếp nạn, phí hoài mười năm thanh xuân, bị người thương rót cho ly rượi độc, ôm nỗi hận mà chết.









      Chương 1.2, Từ hôn

      Mỗi khi nghĩ tới nguyên nhân gốc rễ như thế, Thẩm Tĩnh Thu liền bình tĩnh lạ thường. Vô số lần suy nghĩ, nếu là nàng có thể sống lại, nàng nhất định phải thay đổi số phận của phụ mẫu caca, và thay đổi vận mệnh của mình, bao giờ để cho tình đời trước xảy ra thêm lần nữa.

      nghĩ tới, lão thiên gia cho nàng cơ hội trọng sinh. Liền trong thời khắc này, đối mặt với Lưu bà tử, Phàn gia đến, Thẩm Tĩnh Thu chân chính xác định, mình sống lại, mang theo ký ức đời trước, mọi chuyện kia đều chưa xảy ra. Cảm tạ trời xanh, đời, nàng tin tưởng, thời khắc nàng sống lại, mọi chuyện nàng đều muốn cải biến.

      Lưu bà tử tại ồn ào, khăng khăng đòi gặp tam lão gia Trầm Thanh Khang. Trầm Tĩnh Thu chẳng muốn cùng bà ta dong dài, trực tiếp vả miệng bà ta.

      Lưu bà tử ôm gò má bị đánh, ánh mắt dám tin nhìn Trầm Tĩnh Thu.

      Trầm Tĩnh Thu cười lạnh, "Đây là chỗ của tam phòng, ngươi chỉ là nô tì nhị phòng, ai cho ngươi lá gan lớn tới như vậy, ngươi cho rằng người của tam phòng đều chết hết rồi? Cút."

      Lưu bà tử bị bà tử của tam phòng đánh đuổi ra ngoài. Trầm Tĩnh Thu lúc này phân phó hạ nhân, bảo vệ tốt cửa viện, nàng trở về đời trước, cho kẻ nào tiến vào bất luận là ai. Ngay cả lão phu nhân nhân đích thân đến, cũng chấp thuận cho người vào. Ai dám để người tiến vào quấy rầy tam lão gia cùng tam phu nhân nghỉ ngơi, nàng lột da kẻ đó.

      Trầm Tĩnh Thu thập phần khí phách, lúc này khiến mọi người kinh sợ. Trầm Tĩnh Thu bình thường vẫn làm cho người ta có cảm giác là người trầm lặng, chuyện cũng đều là ít lời. Khí phách như vậy của Trầm Tĩnh Thu mọi người vẫn là lần đầu tiên mới nhìn thấy, ai nấy đều có chút ngỡ ngàng. Nhất là mấy nha đầu hầu hạ bên người Trầm Tĩnh Thu, càng cảm thấy nghi hoặc trong lòng.

      Trầm Tĩnh Thu mặc kệ người khác nghĩ về mình như thế nào, trực tiếp dẫn người tùng hạc đường gặp người Phàn gia .

      Giữa ngày hè, cũng phải là giữa trưa, Phàn phu nhân ngồi kiệu đích thân đến Trầm gia, đương nhiên phải vì thăm người thân.

      Phàn phu nhân ra là muốn cùng Trầm lão phu nhân biểu lộ ràng thái độ của mình, Trầm tam lão gia Trầm Thanh Khang sắp thể chống đỡ, Phàn gia tự nhiên thể cưới mồ côi mất rồi phụ thân che chở về nhà. Cho nên Phàn gia muốn từ hôn.

      Điều này ngoài ý muốn của Trầm lão phu nhân, Trầm lão phu nhân hỏi Phàn phu nhân là từ chỗ nào nghe tới những tin đồn vô căn cứ, Trầm Thanh Khang chỉ là thân thể có chút suy yếu, thường xuyên nóng bừng sốt , tại sao lại thành liền mau được? Rốt cuộc là ai ở đó lời bịa đặt.

      Chương 1.5, Từ hôn

      Phàn phu nhân tựa tiếu phi tiếu (cười như cười), "Trước mặt người sáng chuyện tối, chuyện cho tới bây giờ, lão phu nhân còn lấy cớ gì? Còn muốn giấu giếm hay sao. Nếu vãn bối nắm chắc hoàn toàn, sao dám tới cửa đưa ra cầu này. Liền là bởi vì vãn bối có tin tức xác thực, biết tam lão gia thể qua khỏi, thừa dịp người vẫn còn chưa , hôn này nhanh chóng nên hủy bỏ. Đừng đợi đến tam lão gia tới, khi đó muốn từ hôn, chẳng phải muốn bêu danh cho Phàn gia chúng ta. Ta , năm đó hôn này vốn nên ước định. Chỉ có thể lão gia nhà ta thành , cùng Trầm tam lão gia câu đùa giỡn, thế nhưng lại tưởng là . Bất quá, tại vẫn còn kịp, con trai của gia đình ta cũng có bị Trầm Tĩnh Thu liên lụy. Lão phu nhân, hôn Phàn gia chúng ta quyết định thoái lui rồi, mong lão phu nhân sớm ra quyết định, ta cũng muốn đại gia tộc thành bộ mặt khó xem."

      Trầm lão phu nhân quả rất khó xử, đối với Phàn gia có phần bất mãn, đồng thời, đối với châm ngòi của nàng dâu Trầm Lưu Thị lại là bụng oán khí. Nhị phu nhân TrầmLưu Thị thầm cười trộm, từ hôn mới tốt, như vậy mục đích của nàng ta cũng coi như đạt được. Trầm Thanh Khang sắp chết, Trầm Tĩnh Thu nóng lòng cũng đủ tư cách cùng Phàn gia bàn chuyện hôn này. Như vậy, kế hoạch của nàng ta từng bước thực . Cuối cùng, toàn bộ Trầm gia đều là thuộc về nhị phòng . Về phần đại phòng cùng tam phòng, đều có người, tự nhiên cần để ý.

      Trầm Tĩnh Thu ở ngoài cửa mọi chuyện đều nghe được, cười lạnh tiếng, để cho nha đầu vén rèm, tiến vào bên trong. Cung kính hướng lão phu nhân hành lễ, sau đó : "Phụ thân thân thể khoẻ, vì vậy phái cháu đến đây. Bởi Lưu bà tử ăn thiếu sót, phụ thân biết được Phàn gia có ý từ hôn mà đến. Phụ thân để cho ta tới đây, chính là cho ta thay người câu. Phàn gia muốn từ hôn, lui được liền lui . Trầm gia cho tới bây giờ cảm thấy hôn này là trân quý. Còn muốn mời Phàn phu nhân đem thiếp canh (Tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh để hai bên trao đổi xem có hơp̣ tuổi ấy) của tiểu nữ tử ra, mặt khác đây là canh thiếp của Phàn công tử, mời nhìn xem có tốt . Mặt khác mời Phàn phu nhân viết câu, hôn này cứ như thế mà làm."

      Trầm Tĩnh Thu động tác vô cùng nhanh, đợi Trầm lão phu nhân hỏi, liền tiền trảm hậu tấu, mẫu thân của Trầm Thanh Khang danh nghĩa, đem hôn này cấp tốc thoái lui.

      Nhị phu nhân Trầm Lưu Thị cao hứng muốn vỗ tay, tiểu nha đầu, còn biết việc này có tính nghiêm trọng như thế nào. Chờ tương lai ngươi nhất định hối hận. Bất quá nhị phu nhân đối với việc này nghe tỏ vẻ thấy kỳ lạ. Đối với nàng ta, Trầm Tĩnh Thu càng ngu xuẩn càng tốt.

      Trầm lão phu nhân muốn ngăn cản, nhưng còn kịp rồi. Hai nhà mỗi người lấy thiếp canh trở về, viết lại câu dưới thư từ hôn, việc hai nhà từ hôn bây giờ là việc chắc như đinh đóng cột.

      Phàn phu nhân thuận lợi đạt thành mục đích, bễu môi, tươi cười cũng nhiều hơn phân nữa. Đối Trầm Tĩnh Thu , " Tật cảm kích tiểu nương biết điều, chính là cái tính cách này a, rất cứng rắn. Về sau phải tự mình giải quyết cho tốt." Sau đó cùng Trầm lão phu nhân cáo từ tiếng, cầm thiếp canh của con mình rời .

      Từ đầu đến cuối, Trầm Tĩnh Thu biểu tình đều bình tĩnh,giống như nàng và việc từ hôn này can hệ.

      Trầm lão phu nhân chộp lấy cây gậy, muốn hướng Trầm Tĩnh Thu mà đánh. Cây gậy giơ lên trung, Trầm lão phu nhân thở dài tiếng, sau đó buông cây gậy xuống, "Phụ thân ngươi biết chuyện Phàn gia muốn từ hôn?"

      Trầm Tĩnh Thu ừ tiếng, là phải, cũng chẳng phải.

      Nhị phu nhân Trầm Lưu Thị có chút nghi ngờ , lấy tính tình của Trầm Thanh Khang, được biết việc này thế nào lại gây rối? Lại cũng hộc máu? Cái này quá bình thường a. Hay là này tiểu nha đầu này dối? Nhưng là, cái này nàng ta cũng nghĩ thông được, tiểu nha đầu dối trá này làm sao có thể cam nguyện từ hôn, bỏ cuộc hôn nhân tốt như vậy với Phàn gia.

      Trầm lão phu nhân tiếp tục hỏi , "Những lời kia thực do phụ thân ngươi ."

      "Vâng." Lần này Trầm Tĩnh Thu trả lời dứt khoát.

      Trầm lão phu nhân thở dài, "Thôi, thôi. Cuộc hôn này là do phụ thân ngươi quyết định , nếu là phụ thân ngươi đồng ý hủy hôn, lão thân cũng thể gì hơn. Chỉ là kể từ bây giờ, để tìm cho ngươi hôn tốt liền rất gian nan. Thu nhi, ngươi có thể hiểu được?"

      "Thu nhi hiểu . Phàn gia nguyện ý cùng Trầm gia kết thân gia, cố ý từ hôn. Trầm gia chúng ta nếu là dây dưa dứt, chỉ là đạt được mục đích, còn có thể để cho người bên ngoài bất bình đàm tiếu. Nếu là người của Phàn gia bên ngoài hươu vượn, thanh danh của Trầm gia và cháu đều bị liên lụy. Thay vì đến lúc đó hai nhà vạch mặt, chúng ta đối mặt cũng tốt, bằng thuận thế đẩy thuyền, hôn này liền lui bước. Dù sao Thu nhi vẫn chưa trưởng thành, vẫn có thể chờ đợi thêm vài năm nữa." Trầm Tĩnh Thu bình tĩnh .

      "Xem ra ngươi cũng suy nghĩ cẩn thận cả rồi, khi như vậy, lão thân cũng có ý kiến gì. Trở về chỗ của phụ thân ngươi kết quả của hôn này ." Trầm lão phu nhân vẫy vẫy tay, ý bảo Trầm Tĩnh Thu lui ra.

      Nhị phu nhân Trầm Lưu Thị cũng muốn rời , Trầm lão phu nhân lườm nàng cái, cảnh cáo nàng ta chút.

      Nhị phu nhân Trầm Lưu Thị làm bộ vô tri, tỏ vẻ vô tội, bản thân cái gì cũng biết.

      Trầm lão phu nhân hừ lạnh tiếng, "Lão thân hỏi ngươi, bệnh tình của lão tam, có phải hay ngươi phái người cho Phàn gia, Phàn gia như vậy mới có thể từ hôn."

      "Oan uổng a!" Trầm Lưu Thị lúc này kêu oan, tỏ vẻ bản thân có làm gì. Về chuyện Phàn gia từ hôn, cùng nàng càng quan hệ. Từ tam lão gia Trầm Thanh Khang bị bệnh, cho tới Phàn phu nhân có ý từ hôn. Lấy con người Phàn gia tính ra, từ hôn là chuyện sớm muộn. Lão phu nhân đem việc này trách tội lên đầu nàng ta, nàng ta phục, nàng ta tỏ vẻ vô cùng oan uổng.

      Trầm lão phu nhân sắc mặt mỏi mệt xua tay, ý bảo Trầm Lưu Thị lui ra ngoài.

      Trầm Lưu Thị mới ra khỏi tùng hạc đường, nụ cười khuôn mặt liền ra. Nhưng ngay sau đó liền thu lại nụ cười, phân phó bên người Trần ma ma, " xem tam phòng cho kĩ. Nhất định phải biết bệnh tình giờ của tam lão gia." Trầm Thanh Khang ngày chết, nàng ta ngày bất an. Cho nên Trầm Thanh Khang tất yếu phải chết, lại còn phải chết cho sớm nữa kìa.

      phải nàng ta là người tâm ngoan thủ lạt (ý người tàn nhẫn), thế nào cũng phải giết chết Trầm Thanh Khang. Là Trầm Thanh Khang thân thể còn đủ khí lực, chính bản thân cũng thể sống nổi nữa. khi như vậy, gia sản Trầm gia, đương nhiên thể thiếu phần cho tam phòng. chỉ có Trầm Thanh Khang phải chết, Trầm Dư Thị cũng thể sống. có hai người lớn, hai huynh muội còn lại giải quyết càng đơn giản. Về phần thứ nữ cùng di nương tam phòng, Trầm Lưu Thị càng để vào trong mắt. Bóp chết các nàng, khác so với bóp chết con kiến là bao.

      ---- Hết chương 1 -----

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2.1, Bí quyết dưỡng sinh (Bí quyết chăm sóc sức khỏe)

      Edit: S15

      Thẩm Tĩnh Thu đứng ở cửa phòng, do dự. Đối với nàng mà , khi cha mẹ mất lúc đó nàng chỉ mới mười mấy tuổi. Thậm chí dung mạo cha mẹ chỉ nhớ được mơ hồ, có khi lại biến dạng. lần trùng sinh, có thể nhìn thấy cha mẹ mìn lần nữa, vốn nên cao hứng mà hạnh phúc. Nhưng trong thời gian này, Thẩm Tĩnh Thu lại có tâm trạng khác, dám đẩy cửa vào. Chỉ sợ hết thảy chỉ là giấc mơ, là lão thiên gia cho nàng trò đùa.

      " nương vào sao?" Hạ nguyệt giọng hỏi.

      Thẩm Tĩnh Thu hít sâu hơi, nàng đương nhiên muốn vào, nàng muốn gặp được cha mẹ sau mười mấy năm. Đẩy cửa phòng ra, rốt cục cũng bước vào bước đầu tiên.

      Thẩm Dư Thị mang cái bụng to, vùi đầu vào làm quần áo trẻ con.

      Nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, đối Thẩm Tĩnh Thu lộ ra nụ cười ấm áp từ ái.

      Thẩm Tĩnh Thu nhìn thấy cảnh này, nước mắt liền rơi xuống. Thẩm Dư Thị sợ hãi, vội vàng hỏi có chuyện gì. Thẩm Tĩnh Thu khóc im lặng , Thẩm Dư Thị liền hỏi bọn nha đầu, bọn nha đầu dám . Thẩm Dư Thị tức giận, Thẩm Tĩnh Thu vội vàng ngăn lại. Thẩm Dư Thị là phụ nữ có thai, phụ nữ mang thai hoặc mang thai bảy hay tám tháng, động khí tốt.

      Thẩm Tĩnh Thu bảo bọn nha đầu ra ngoài, lôi kéo tay Thẩm Dư Thị ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhúc nhích đánh giá Thẩm Dư Thị, đây chính là người trong trí nhớ.

      Thẩm Dư Thị thấy rất kỳ quái, sờ sờ mặt mình, " mặt nương có vật gì ? Thế nào nhìn chằm chằm xem ngừng."

      Thẩm Tĩnh Thu nhanh chóng thu lại ánh mắt, tỏ vẻ vừa rồi là thần trí còn .

      Thẩm Dư Thị liền hỏi Thẩm Tĩnh Thu đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng Thẩm Tĩnh Thu, giống như là người có chuyện.

      Thẩm Tĩnh Thu thở dài tiếng, để cho Thẩm Dư Thị bình tĩnh, nàng là có chuyện muốn , còn có nhiều việc muốn cùng Thẩm Dư Thị bàn bạc. Chờ Thẩm Dư Thị chuẩn bị kỹ càng, Thẩm Tĩnh Thu mới cùng Thẩm Dư Thị , " Nương, Phàn gia từ hôn ."

      Thẩm Dư Thị ngạc nhiên thể giải thích, "Tĩnh Thu, con là mê hay sao?"

      Thẩm Tĩnh Thu bình tĩnh ra Phàn gia lấy thiếp canh lui về còn có văn thư từ hôn, Dư Thị vừa nhìn, trong đầu nháy mắt lạnh. Ôm lấy Thẩm Tĩnh Thu, Dư Thị cố nén nước mắt, an ủi : "Khóc , khóc ra tốt rồi. Khóc ra, trong người liền khó chịu, liền đau lòng ."

      Thẩm Tĩnh Thu biết Dư Thị hiểu lầm , cho rằng nàng khi nãy rơi lệ là vì bị Phàn gia từ hôn. Bất quá Thẩm Tĩnh Thu có tính giải thích, hiểu lầm cũng tốt, coi nàng như là vì chuyện này mà khóc than . Cảm xú của Dư thị rất nhanh liền trở lại bình thường, trượng phu bệnh nặng, nữ nhi bị phu gia từ hôn, nhi tử có tiến bộ, làm đương gia chủ mẫu của tam phòng, nàng tất yếu kiên cường đứng lên, gánh vác tất cả việc. Dư Thị rất , giờ phút này nàng có tư cách để khóc than hay biến mình thành người yếu đuối.

      Dư Thị nghĩ đến, chuyện này nếu như bị Thẩm Thanh Khang biết, có bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng. Cho nên Dư Thị dặn dò Thẩm Tĩnh Thu, ngàn vạn đừng đem việc này cho Thẩm Thanh Khang, cả các nha đầu nàng cũng muốn dặn dò chút. Thẩm Tĩnh Thu tự nhiên đạo lý này, đại phu cũng , Thẩm Thanh Khang sở hữu sức khỏe tốt, đoán chừng cũng sống quá mùa đông này. Nếu để cho Thẩm Thanh Khang biết việc Phàn gia từ hôn, Thẩm Thanh Khang khẳng định giống như đời trước, bị hộc máu tức chết.

      Nhưng việc này chắc chắn là có cách nào để che dấu thời gian dài. Thẩm Tĩnh Thu và Dư Thị cùng nhau nghĩ biện pháp, muốn hướng Thẩm Khang Thanh biểu lộ ý tứ này chút, làm cho Thẩm Thanh Khang trong lòng có chuẩn bị, đến mức bị sống sờ sờ lại bị tức chết. Chỉ là thể nắm chắc hoàn toàn. Dư Thị để cho Thẩm Tĩnh Thu yên tâm, việc này mình xử lý. Đồng thời để cho Thẩm Tĩnh Thu trở về nghĩ ngơi , tạm thời cần nghĩ nhiều, Phàn gia bên kia chủ ý, nghĩ nhiều cũng là vô ích.

      2.5, Bí quyết dưỡng sinh (Bí quyết chăm sóc sức khỏe)

      Thẩm Tĩnh Thu muốn cứu Thẩm Thanh Khang, rất cấp bách, nhưng nàng lại càng muốn cứu Dư Thị. Nàng chắc chắn muốn chịu đựng bi kịch phụ mẫu chết lần nữa. Chỉ là thái y đều Thẩm Thanh Khang thân thể suy nhược thể cứu được, theo Diêm Vương bất cứ lúc nào, muốn cứu là con đường gian nan.

      Nhưng là Thẩm Tĩnh Thu bao giờ bỏ cuộc, lợi thế duy nhất của nàng chính là trùng sinh, trong đầu có thêm mười năm ký ức.

      Trở về phòng, Thẩm Tĩnh Thu nhốt mình. Bọn nha đầu đều nghĩ Thẩm Tĩnh Thu bị Phàn gia từ hôn nên bị đả kích , vì vậy nghĩ Thẩm Tĩnh Thu có biểu như vậy cũng có gì là lạ.

      Thẩm Tĩnh Thu bước ra văn phòng tứ bảo, bắt đầu ghi lại quyển sách mà khoảng thời gian trong cung vô tình có được, tên là 'bí quyết dưỡng sinh'. Nàng từng tận mắt thấy trong cung lão ma ma, trong lúc vô ý tu luyện quyển sách này, có năng lực phát huy ra đủ loại đủ loại khả năng lạ thường. Thẩm Tĩnh Thu biết mình có thiên phú tài năng hay , nhưng là nàng nhất định phải thử lần.

      Viết vết lại rất nhiều, lần sửa lại thêm lần sửa. Cuối cùng xác định nội dung viết từ xuống dưới, thấy có sai gì, Thẩm Tĩnh Thu đem nội dung bài viết này đốt sạch . Nơi an toàn nhất chính là đầu và não của nàng, chỉ cần trong đầu nàng nhớ kĩ bài viết này, nàng tin tưởng rằng có ai có thể cướp phần tài sản của mình.

      Thẩm Tĩnh Thu dùng cơm chiều, dặn dò nha đầu buổi tối cần gác đêm, nàng kêu được vào trong nhà quấy rầy nàng.

      An bày xong xong hết mọi việc, Thẩm Tĩnh Thu liền ngồi xếp bằng tại giường, dựa theo 'bí quyết dưỡng sinh' ở cầu bắt đầu thờ hơi, cảm thấy những loại kỳ diệu là tuyệt vời. Lần đầu, Thẩm Tĩnh Thu cảm giác thích ứng được, cũng mỏi mệt. Đêm qua, nàng hoàn toàn có bất kỳ kinh nghiệm nào, cơ thể cũng cảm thấy rằng trung điền có cảm giác huyền bí

      Mắt thấy trời sắp sáng, Thẩm Tĩnh Thu thể dừng lại, mỏi mệt nằm ở giường, đem 'bí quyết dưỡng sinh' và hồi tưởng lại lần nữa từ đầu tới đuôi. Trong miệng ở mặc tụng, câu lại câu, thong thả nhắc tới . Đột nhiên, Thẩm Tĩnh Thu thấy bụng mình nóng lên, nhưng rất nhanh liền biến mất .

      Thẩm Tĩnh Thu ngạc nhiên ngồi dậy, vừa rồi nàng là cảm nhận được sao? Để tìm thấy cảm giác đó thêm lần nữa, Thẩm Tĩnh Thu lại lần nữa ngồi xếp bằng, bắt đầu ngồi xuống luyện khí. Nhưng là lần này, Thẩm Tĩnh Thu thất vọng rồi. Thẩm Tĩnh Thu có cảm giác kia, chằng lẽ mình làm đúng? Biện pháp sai ở đâu? Vì thế Thẩm Tĩnh Thu lại lần nữa nằm ở giường, nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trang thái thiền định.

      " nương, nương nên mau thức dậy."

      Thẩm Tĩnh Thu bị đánh thức, nên nàng thức dậy ở trạng thái thiền định, nha đầu Xuân Nguyệt đứng ở bên giường, nhìn vào đôi mắt của Thẩm Tĩnh Thu, Xuân Nguyệt giật mình hoảng sợ.

      Thẩm Tĩnh Thu để lộ cái cười, nhìn xem thời gian, là thời điểm phải rời giường.

      Thấy nụ cười quen thuộc, Xuân Nguyệt thở phào nhõm, đây mới là nhận thức của nàng ở Tam nương. Khi nãy ánh mắt của Tam nương đáng sợ như thế, nhất định là nàng hoa mắt rồi.

      Bọn nha đầu nối đuôi nhau tiến vào, hầu hạ Thẩm Tĩnh Thu rửa mặt. Tuy rằng đêm ngủ, nhưng là Thẩm Tĩnh Thu tinh thần lại rất tốt, tác dụng của việc thiền định. Tuy rằng lần thứ hai thiền định, nàng cũng có tìm thấy cảm giác bụng nóng lên, nhưng mà cả người lại vô cùng thoải mái, vô cùng ấm áp, giống như là được mẫu thân ôm ấp.

      Thẩm Tĩnh Thu nghĩ, tối nay nhất định phải thử lại lần nữa. Nếu có thế luyện tốt "Bí quyết dưỡng sinh" này, như vậy, thân thể của phụ thân liền được cứu rồi.

      Kỳ thực, Thẩm Tĩnh Thu cũng có ý muốn để cho phụ thân mình trực tiếp luyện tập "Bí quyết dưỡng sinh" . Nhưng Thẩm Tĩnh Thu lại thể giải thích, như thế nào lại có được "Bí quyết dưỡng sinh". Nếu là những người quen với thư viện cung đình biết được việc này, chừng tai họa lại đổ lên đầu Trầm gia. Cho nên Thẩm Tĩnh Thu dám mạo hiểm. Hơn nữa nàng cũng chắc chắn Thẩm Thanh Khang có thích hợp để luyện "Bí quyết dưỡng sinh" hay . Lúc trước vị kia ma ma cùng Thẩm Tĩnh Thu qua, phải người nào cũng có thể luyện được. Những người bình thường có thể luyện cái này vô cùng hiếm, trệu người e chỉ có người có khả năng luyện được. Đây cũng là lý do vì sao "Bí quyết dưỡng sinh" để ở trong cung nhiều năm như thế, trước giờ lại có người coi trọng nó.



      Chương 3, mưu bị phơi bày

      Edit: S15

      Thẩm Lưu Thị ném ly trà cầm trong tay . Kỳ quái , Thẩm Thanh Khang thân thế tốt, biết được Phàn gia từ hôn, há có thể có chút phản ứng. Thẩm Tĩnh Thu kia đúng là dối rồi. Cũng là do Lưu bà tử vô năng, việc cũng làm xong.

      Lưu bà tử cúi đầu nhận sai, nàng sao có thể nghĩ tới Thẩm Tĩnh Thu có thể lợi hại như thế, vậy còn dám sai người đánh miệng nàng, đến bây giờ vẫn còn thấy xung quanh miệng nóng ừng đau rát.

      Thẩm Lưu Thị lườm nàng cái, xứng đáng.

      Thẩm Lưu Thị hít sâu hơi. Cái hầu phủ này, tất đều do nhị phòng chống đỡ, tổ tông gia nghiệp cũng là do nhị phòng kiếm được. Chờ lão phu nhân vừa mất, liền phân chia cho tam phòng phần gia sản, nàng như thế nào có thể cam tâm. Hơn nữa Thẩm Thanh Khang kia là ma bệnh, tiền thuốc năm lên tới vạn lượng. Vạn lượng có thể mua rất nhiều thứ lại dùng con ma bệnh sắp chết, quả thực chính là lãng phí lớn rồi.

      Vô luận như thế nào, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho Thẩm Thanh Khang biết được việc Phàn gia ừ hôn. Chỉ cần Thẩm Thanh Khang vừa chết, tam phòng thể chống đỡ. Về phần tiểu nha đầu Thẩm Tĩnh Thu kia dối nàng , hừ, muốn lừa gạt nàng, nàng làm Thẩm Tĩnh Thu biết cái gì là hối hận.

      Bất quá việc này thể để cho người của nhị phòng ra mặt, dễ dàng có nhược điểm, còn có thể để cho bản thân rước lấy họa. Có lẽ nên lợi dụng đại phòng,để cho đại phòng cùng tam phòng chó cắn chó. Nếu để cho hai phòng tranh đấu, đối với nàng là trăm lợi hại. Thẩm Lưu Thị nghĩ bản thân thông minh liền đắc ý. Đem người có đại phòng loại bỏ lượt, Tống di nương được Thẩm Lưu Thị để vào tầm mắt.

      Thẩm Lưu Thị vẫy tay ra hiệu cho Lưu bà tử , Lưu bà tử cẩn thận tiến đến bên người Thẩm Lưu Thị ."Ngươi đại phòng tìm Tống di nương, với nàng ta rằng miễn là mọi thứ.... ...... ...... ..... nhớ ?"

      Lưu bà tử kinh hãi, có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Lưu Thị làm sao có thể nghĩ đến để Tống di nương làm vật hi sinh."Phu nhân, nếu Tống di nương đồng ý, còn cáo trạng, chẳng phải là?"

      Thẩm Lưu Thị tự đắc cười, "Ngươi yên tâm, Tống di nương kia chịu làm, cũng ra ngoài chuyện này." Trong tay nàng bắt được nhược điểm của Tống di nương, căn bản lo lắng Tống di nương cáo trạng.

      Lưu bà tử lĩnh mệnh, "Nô tì tìm Tống di nương."

      " . Việc này hoàn thành, chuyện cũ khi trước ta bỏ qua."

      "Đa tạ phu nhân, nô tì chắc chắn hoàn thành việc này."

      Đại phu nhân Thẩm Lục Thị tận mắt thấy nhi tử Thẩm Tĩnh Khôn uống xong chén thuốc, mới rời . Triệu ma ma tiến đến bẩm báo nhị phòng cùng tam phòng có động tĩnh, hỏi kế tiếp nên làm thế nào.

      Thẩm Lục Thị lạnh lẽo cười, "Lưu Thị người này quả nhiên dã tâm bừng bừng. Muốn tước vị đại phòng còn chưa đủ, lại còn mơ tưởng đến sản nghiệp tam phòng. Xem ra tam lão gia chết, nàng ta dừng tay ."

      "Phu nhân muốn cùng nhị phòng hợp tác, làm cho tam phòng làm sụp đổ sao?" Triệu ma ma cẩn thận hỏi.

      Đại phu nhân Thẩm Lục Thị xua tay, ". Làm hại tam phòng, đại phòng chúng ta có lợi. Ta chỉ là hi vọng Phàn gia cùng tam phòng từ hôn, cũng hy vọng tam phòng như vậy đổ xuống, để cho tiện phụ Lưu Thị chiếm tiện nghi. Mục đích của chúng ta được, kế tiếp có thể lại nhìn Lưu Thị đắc ý. Ngươi quan sát kĩ nhị phòng, mặt khác phái người chu cấp tam phòng tốt, nhắc nhở tam phu nhân, cẩn thận tiện phụ Lưu Thị."[/font]

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3: TT

      "Nô tì tuân mệnh. Bất quá nô tì được biết, nhị phụ nhân dẫn lão phu nhân qua đó. Phu nhân muốn hay lão phu nhân cùng tới nơi đó nhìn xem, để cho nhị phu nhân ở trước mặt lão phu nhân lời gièm pha."

      Thẩm Lục Thị lạnh lẽo cười, "Lão phu nhân ở đó, bản phu nhân liệu lý. Ngươi chỉ làm việc ta phân phó là được."

      Tam phòng ở đây, Thẩm Tĩnh Thu đành lòng lại nhìn Thẩm Thanh Khang cốt khí tốt, sắc mặt cùng bộ dáng tái mét, cố gắng khóc bước ra ngoài. Chỉ còn Dư Thị ở trong phòng cùng Thẩm Thanh Khang chuyện.

      Gặp Thẩm Tĩnh Trác vụng trộm muốn trốn , Thẩm Tĩnh Thu nhất thời tức giận, "Ca ca là muốn làm cái gì?"

      Thẩm Tĩnh Trác dừng bước lại, quay đầu ha ha cười, "Muội muội cần , ca ca liền quay trở về ngay."

      "Ta tin ca ca trở về ngay." Thẩm Tĩnh Thu gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tĩnh Trác. Đời trước Thẩm Tĩnh Trác cố ý tòng quân, trở lại, sinh tử biết, mà nàng như vậy liền trở thành tiểu nương mồ côi nới nương tựa. Mỗi khi nhớ tới, nàng liền hối hận thôi.

      "Muội muội tốt, ngươi để cho ta ra ngoài ." Thẩm Tĩnh Trác mặt dày mày dạn .

      Thẩm Tĩnh Thu trừng mắt, lớn tiếng : "Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân sắp sinh, ca ca là trưởng tử tam phòng, giờ phút này nên gánh vác việc lập gia nghiệp. Nhưng là nhìn ca ca xem, làm được cái gì chưa? Mỗi ngày đến sáng sớm liền thấy bóng dáng người, đến trời tối trở về nhà. Đối với việc trong nhà, mực hỏi qua. Ta hỏi ca ca, nếu là có trường hợp như thế ở người phụ thân, mẫu thân, đến lúc đó ca ca phải như thế nào?"

      "Muội muội, ngươi cũng thể lung tung như vậy, tình nào có đến nông nỗi như ngươi thế kia." Thẩm Tĩnh Trác có chút đồng tính .

      Thẩm Tĩnh Thu rất muốn vung cái tát lên mặt Thẩm Tĩnh Trác, cái tên đúng là hồ đồ hết sức. Nếu có nàng trùng sinh trở về, vượt qua các việc phát sinh tốt, Thẩm Thanh Khang há có thể bình an nằm ở giường. Hừ, đến nông nỗi kia, là ngây thơ. Cho rằng nhị phòng là ngồi sao?

      "Ca ca suy nghĩ cẩn thận , ngươi là muốn tiếp tục như vậy chờ chết, hay vẫn là cố gắng lên, vì người nhà gánh vác việc làm trưởng tử, tùy ca ca chọn lựa. Chờ đến tương lai, ai có thể nhục mạ, ca ca cũng đừng hối hận lựa chọn của ngày hôn nay." Thẩm Tĩnh Thu lạnh lùng .

      Thẩm Tĩnh Trác nhăn mày, Thẩm Tĩnh Thu thế nào lại thay đổi như thế.

      Thẩm Tĩnh Thu tiếp tục , " mặt khác, ta còn có chuyện muốn cho ca ca biết. Phàn gia đến từ hôn, ta cũng đồng ý, phụ thân vẫn còn chưa biết việc này. Ca ca đem cái miệng dán chật, việc này đứng ra, đừng để phụ thân biết được."

      "Ngươi cái gì?" Thẩm Tĩnh Trác nhanh chóng đàn áp giọng chính mình, "Phàn gia từ hôn, vì sao?"

      Thẩm Tĩnh Thu bình tĩnh : "Bởi vì Phàn gia cho rằng phụ thân thân thể yếu ớt, chết bất cứ lúc nào, Phàn gia lại thể rước nữ tử mồ côi nơi nương tựa về cửa làm con dâu."

      Thẩm Tĩnh Trác phẫn nộ, "Muội muội, ngươi là vì việc này mới hướng ta phát hỏa . Ngươi yên tâm, ta bây giờ tìm Phàn Cao ngay, nhất định phải để cho đưa ra ý kiến."

      "Đừng . Việc đến nước này, cần gây thêm rắc rối. Ca nháo loạn, chỉ làm cho mặt mũi Trầm gia xấu , trở thành tiêu điểm cho đầu dường cuối ngõ người ta nghị lận, bàn tán. Ca nếu là thực quan tâm cái muội muội này , hãy nghe ta ,đừng đến những chỗ như vậy, mà hãy ở nhà, trông chừng phụ thân mẫu thân, vì mẫu thân chia phân ưu." Thẩm Tĩnh Thu chờ đợi nhìn Thẩm Tĩnh Trác.

      Thẩm Tĩnh Trác nghiến răng nghiến lợi, "Được, ta hứa với muội, nơi nào cũng , ở nhà canh chừng mọi thứ."

      ---- Hết chương 3 ----

      Chương 4, Khó khăn

      Ed: S15

      Nửa đêm, Thẩm Tĩnh Thu ngồi xuống thiền tịnh, lẳng lặng cảm thụ tư vị huyền diệu kia. Loại này tư vị phảng phất như là khí tất cả đều theo lỗ chân lông tiến nhập vào thân thể, sau đó hội tụ ở cùng nhau, theo kinh mạch chậm rãi chảy từ từ. Dù khí đến nơi nào, Thẩm Tĩnh Thu có thể cảm nhận được ấm ấp nhè . Loại cảm giác này rất , nếu để ý, biến mất

      Thẩm Tĩnh Thu mở mắt. Trùng sinh trở về, qua mấy ngày thời gian, mỗi ngày vào buổi tối đều phải ngồi thiền tịnh. Công việc khó khăn phụ lòng người, hôm nay cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cảm giác huyền diệu này. Đây có tính là nhập môn rồi hay ?

      Thẩm Tĩnh Thu vươn tay, trong khoảng gần nắm lấy đôi bàn tay trắng. Nàng lại nở nụ cười, nàng thấy thần kỳ , có thể để cho thân thế ấm áp, có phải là năm đó vị ma ma kia cũng vậy. Dùng này đó linh khí, nhất định có thể chữa khỏi Thẩm Thanh Khang .

      Thẩm Tĩnh Thu đến thăm Thẩm Thanh Khang. Lúc tới là thời điểm, Dư Thị phụng bồi Thẩm Thanh Khang dùng điểm tâm. Thẩm Thanh Khang uống ngụm cháo, muốn chuyện, cũng ngờ bị sặc, kịch liệt ho khan. Hơi thở rất ít, mắt liền muốn mắt trợn trắng, chừng cứ như vậy liền ra . Dư Thị quá sợ hãi, lo lắng tới muốn khóc. Có cái bụng to, muốn làm gì cũng khó khăn. Chỉ có thể đê cho người mời đại phu tới, vạn vạn thể chậm trễ .

      Thẩm Tĩnh Thu bất chấp bất cớ tình gì, vội vã nắm lấy tay Thẩm Thanh Khang. Nàng biết như thế nào để chuyển linh khí sang người khác, hết thảy đều là dựa vào bản năng mà làm. Sau đó, Thẩm Tĩnh Thu liền cảm giác thân thể bị nội lực nhào lộn dữ dội , trong cơ thể hơi thở kịch liệt quay cuồng , khí hải nội linh khí, theo kinh mạch, đến cổ tay , liên tục ngừng tiến vào trong thân thể Thẩm Thanh Khang.

      Thẩm Tĩnh Thu mồ hôi đầm đìa, giống như ở trong hồ nước mới bước ra, người vẫn chưa khô. Sắc mặt tái nhợt như tuyết, nhìn rất đáng sợ. Trái lại Thẩm Thanh Khang, bởi vì có linh khí vào cơ thể, hơi thở điều hòa, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

      Dư Thị nhận thức được hết những điều vừa rồi, đưa tay đỡ lấy Thẩm Tĩnh Thu, "Tĩnh Thu, con thế nào rồi?"

      Thẩm Tĩnh Thu lảo đảo chút, rốt cục cũng buông tay Thẩm Thanh Khang ra. khỏi bị Thẩm Thanh Khang cùng Dư Thị nhìn ra vấn đề , kiên cường chống cự, miễn cưỡng lộ ra cái tươi cười, "Mẫu thân, ta sao, ta chính là mệt mỏi."

      "Thế nào mới tới, liền mệt mỏi." Thẩm Thanh Khang quan tâm hỏi, "Có phải hay thân thể thoải mái, đợi lát nữa đại phu đến , con cũng để đại phu xem."

      Thẩm Tĩnh Thu ừ tiếng. Dư Thị có tin lời lẽ cùng lý do của Thẩm Tĩnh Thu , ngược lại là đăm chiêu nhìn nàng. Nhưng là, Dư Thị cái gì cũng , hỏi, chỉ dặn Thẩm Tĩnh Thu trở về nghỉ ngơi cho tốt.

      Thẩm Tĩnh Thu ngoan ngoãn thuận theo mà gật đầu, nàng rất mệt mỏi. Bất quá cũng tính là may mắn, bọn nha đầu đều ở bên ngoài, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Chỉ là Dư Thị có mặt tại đây, nếu Dư thị hỏi, nàng nên làm cái gì bây giờ? sao?

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Trầm Tĩnh Thu lo lắng dư thừa , bởi vì Dư Thị căn bản là có hỏi tới việc này. Trầm Tĩnh Thu thở dài nhõm hơi, may mắn, phán đoán ban đầu của nàng là đúng, 'dưỡng sinh quyết' có thể luyện ra tiên khi, đích xác có thể trị bệnh cứu người. Chỉ tiếc trong cơ thể nàng linh khí quá ít, nhiều nhất chỉ có thể giảm bớt chút bệnh trạng của Trầm Thanh Khang, giúp vượt qua cửa ải khó khăn, lại trị cho bệnh tình khỏi hẳn. Bất quá Trầm Tĩnh Thu cũng thất vọng, ngược lại trong nội tâm tràn ngập hi vọng. Chỉ cần kiên trì , chờ tới về sau cơ thể nàng có nhiều linh khí hơn, nhất định có thể trị khỏi bệnh cho Trầm Thanh Khang.


      Trầm Tĩnh Thu càng thêm điên cuồng tu luyện, cũng tăng cường học khống chế linh khí. Phía trước kia lần, nếu phải Dư thị đường nhắc nhở nàng, nàng bị thân thể Trầm Thanh Khang hút cạn. Chính là linh khí số gần như bị hút cạn, còn muốn tích lũy liền gian nan rất nhiều. Nhưng là thời điểm khí hải lại tràn ngập linh khí, Trầm Tĩnh Thu cũng cảm thấy linh khí càng thuần túy, thân thể cũng cảm giác càng Khinh Doanh. Cũng biết đây à tốt hay xấu.


      Sáng sớm Trầm Tĩnh Thu chạy tới nơi Trầm Thanh Khang, khí hải muốn tích lũy số lượng linh khí nhất định, Trầm Tĩnh Thu tính truyền thụ cho Trầm Thanh Khang chậm rãi điều dưỡng thân thể. Gặp hạ nhân cầm dược liệu, chuẩn bị tiên dược. Trầm Tĩnh Thu đem hạ nhân gọi lại: “Chậm , đem dược liệu đó cho ta xem.”


      Hạ nhân dám cãi lời, “Mời Tam nương xem qua.”


      Trầm Tĩnh Thu cẩn thận đánh giá dược liệu này, mày nhíu lại. Nàng cũng ở trong cung đợi hơn mười năm, nhãn lực tự nhiên cũng đồng nhất. Dược liệu này nếu nhìn sơ qua có ấn đề gì. Nhưng là Trầm Tĩnh Thu liếc mắt cái liền nhìn ra, dược liệu này đó đều là chút đầu thừa đuôi thẹo, dược hiệu nếu so với dược liệu bình thường thiếu ít.


      Trầm Tĩnh Thu rất tức giận, giọng điệu cũng nghiêm nghị lại theo: “Dược liệu này là từ đâu lấy, ai cho ngươi lấy dược liệu này vội tới lão gia tiên dược?”


      Bà tử thực kích động: “Hồi bẩm nương, dược liệu này đều là theo trong khố phòng lấy. Khố phòng dược liệu, cũng đều là do công trung đưa tới được Lý Bích Liên sau trắng xà cuộc sống (Tân Bạch nương tử truyền kỳ). Trong khố phòng tất cả đều là như vậy, chẳng lẽ có vấn đề sao?”


      Trầm Tĩnh Thu mày nhíu lại: “Dược liệu này ngươi trước làm ra vẻ, đợi lát nữa ta làm cho người ta truyền lời cho ngươi biết dùng dược liệu này như thế nào.”


      Trầm Tĩnh Thu tìm Dư thị: “Nương, dược liệu phụ thân dùng có vấn đề.”


      Dư thị quá sợ hãi: “Chẳng lẽ có người ở dược liệu động tay động chân? Khố phòng bên kia mỗi ngày đều có người coi trừng dùm, hay là còn có người có thể lợi dụng sơ hở hạ độc?”


      “Nương hiểu lầm, dược liệu thành vấn đề. Nhưng là hiệu quả dược liệu rất kém cỏi, cùng đại phu cầu kém vài cái cấp bậc.”


      Trầm Tĩnh Thu đem dược liệu bày ra đến, “Nương, người xem dược liệu này, cùng trước kia là giống nhau sao? Bề ngoài thoạt nhìn, có vẻ sai biệt lắm, nhưng là người xem này rang chỉ có năm năm phân, mà đại phu cầu ít nhất là bảy năm phân. Còn có này….”


      Dư thị nhất thời hiểu được, công trung đưa tới dược liệu, bị người chọn lựa trôi qua. Dư thị nghiến răng nghiến lợi: “Chi thứ hai trôm non gia, việc này nhất định là chi thứ hai gây nên, là nương cũng nên tìm lão phu nhân phân xử .”


      “Nương đừng .”


      sao được.” Dư thị rất tức giận, “Dược liệu này đều là đều là cho phụ thân ngươi dùng để cứu mạng, kết quả chi thứ hai cũng dám cắt xén chi phí tam phòng chúng ta, quả thực là buồn cười. Việc này nhất định phải cho ràng, làm cho chi thứ hai đem toàn bộ tham ô nhổ ra.”


      “Nương, ta . Người là phụ nữ có thai, lại sắp sinh. Vạn nhất bị Nhị bá mẫu kích thích chút, có tốt ngạt, người làm cho nữ nhi cùng ca ca làm sao bây giờ.” Trầm Tĩnh Thu đáng thương nhìn Dư thị.


      Dư thị thở dài, bão bão Trầm Tĩnh Thu: “Thôi, đều là nương vô dụng, cho ngươi như vậy gánh vác việc này. Cố tình tĩnh trác lâu tiến, nếu là tiến bộ chút, cũng có thể vì trong nhà chia sẻ hai.”


      “Nương đừng những lời này.” Trầm Tĩnh Thu trấn an Dư thị: “Nương chỉ cần đợi nữ nhi báo tin tốt là được.”


      Trầm Tĩnh Thu hoạch vụ thu thập phen, mang người còn có dược liệu này đến Tùng Hạc đường tìm Trầm lão phu nhân.


      Trầm lão phu nhân nhìn thấy Trầm Tĩnh Thu vẫn là rất cao hứng, hỏi: “Thu nhi, phụ thân ngươi thân thể có khỏe ?”


      “Đa tạ lão phu nhân quan tâm, đại phu , chỉ cần đúng hạn uống thuốc, nhất định có thể đủ sống quá mùa đông này.” Trầm Tĩnh Thu giọng điệu kiên quyết .


      Trầm lão phu nhân trước mắt sáng ngời: “ sao?”


      “Tự nhiên là . Đại phu này còn ở tại nơi đó của phụ thân, nếu phái người thỉnh đại phu đến đây, lão phu nhân tự mình hỏi đến.” Trầm Tĩnh Thu như thế đề nghị .


      Trầm lão phu nhân gật đầu đồng ý, làm cho người ta mời Vương đại phu lại đây.


      Vương đại phu chạy tới Tùng Hạc đường, trước được phân phó, hơn nữa khó chịu người Trầm gia diễn xuất, tự nhiên nguyện ý giúp đỡ Trầm Tĩnh Thu diễn trò. Vương đại phu cũng đâu có y hảo dược nuôi, Trầm tam lão gia nhất định có thể sống quá mùa đông năm nay.


      Trầm lão phu nhân nghe được đại phu khẳng định hồi phục, kích động rơi lệ: “Được, được, tốt quá. Lão thân ba cái nhi tử, nay chỉ còn lại có hai cái. Nếu Thanh Khang lại , lão thân lại lần người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Vương đại phu, ngươi hảo hảo chiếu cố nhi tử lão thân, chỉ cần có thể làm cho sống quá mùa đông năm nay, lão thân chắc chắn trả thù lao hậu hĩnh.”


      “Lão phu nhân khách khí. Chỉ cần dược liệu cung ứng được với, bệnh tình tam lão gia nhất định có thể ổn định lại.”


      Trầm Tĩnh Thu hợp thời đứng ra, : “Vừa vặn, khố phòng được dược liệu mới, đại phu ngươi tới nhìn xem, dược liệu này có phù hợp cầu?”


      Vương đại phu để sát vào vừa thấy, nhất thời nhíu mày, giận dữ mắng mỏ: “Cái này được liệu gì chứ? Trầm gia các ngươi sao lại thế này, muốn cứu người thẳng tiếng là được, tội gì lấy dược liệu như vậy tới lừa người.”


      --- ------ ------ ------ ------ ---


      P.s: Họ đúng là Trầm nhưng bản convert là Thẩm, xác nhận ră hai chữ này cũng nghĩa, nên từ giờ đổi thành Trầm luôn. Nữ chính là Trầm Tĩnh Thu (Mùa thu yên tĩnh, tên chị hay nha) , Trầm Khanh Thanh, Trầm Dư Thị, Trầm gia, chung là chuyển về Trầm tất nhá, còn ấy chương ta từ từ beta lại, các nàng khỏi thắc mắc, khỏi ý kiến gì nhá~

      Chương 5, Hộc máu


      Trầm lão phu nhân kinh nghi bất định: “Lời này của đại phu, lão thân biết .”


      Vương đại phu tùy tay cầm lấy nắm dược liệu: “Theo thứ tự hàng giả, dược liệu lại bị cắt xén, chẳng trách bệnh tình tam lão gia thấy tốt hơn. Dùng dược liệu như vậy, cho dù có là chữa năm hay mười năm, bệnh tình tam lão gia cũng có hi vọng.”


      Trầm lão phu nhân tức giận đến phát run cả người. Lời này của Vương đại phu, bà sao có thể . Tam phòng cho Trầm Thanh Khang dược liệu chữa bệnh, đều là theo công trung lấy. Mọi việc ở công trung đều do Trầm Lưu thị quản, việc này cùng Trầm Lưu thị tự nhiên thoát khỏi liên quan.


      Trầm Tĩnh Thu ô ô khóc lên, quỳ mặt đất: “Lão phu nhân, cầu ngài cứu phụ thân ta. Cầu ngài với Nhị bá mẫu là mang dược liệu đổi lại. Nhị bá mẫu nếu thiếu tiền, tam phòng chúng ta còn chút tiền để dành, chỗ của mẹ ta còn có chút của hồi môn.Cháu mấy năm nay cũng tích chút tiền riêng. Cầu lão phu nhân thương xót, cứu phụ thân .”


      Trầm Tĩnh Thu khóc lên khóc xuống, nghe thực thương tâm.


      Trầm lão phu nhân gõ quải trượng: “Thu nhi đứng lên , việc này lão thân ta chắc chắn thay tam phòng đòi lại công đạo. Người đâu, gọi nhị phu nhân tới đây. Lão thân muốn hỏi nàng, nàng rốt cuộc là có ý gì.”


      Vương đại phu cũng nhân cơ hội cáo từ, Trầm gia có chuyện nhà, người ngoài tham dự.


      Nhị phu nhân Trầm Lưu thị tới trước Tùng Hạc đường, nghe được tin tức. Hừ lạnh tiếng, hay cho tiểu nha đầu dối trá, đợi lát nữa phải thu thập nàng tốt.


      Trầm Lưu thị vào nhà chính, cung kính thỉnh an Trầm lão phu nhân. Trầm lão phu nhân hai lời, vớ lấy ly trà trong tay, liền ném về phía Trầm Lưu thị: “Ngươi cái đồ lang tâm cẩu phế này, ngươi cho lão Tam dược liệu như vậy, ngươi , ngươi rốt cuộc là có dụng ý gì. Là ngại lão thân thể sớm chút bị ngươi làm tức chết sao?” xong, đem toàn bộ dược liệu hất mặt, người Trầm Lưu thị.


      “ Oan uổng quá lão phu nhân!” Trầm Lưu thị linh hoạt tránh thoát ly trà, lại tránh thoát dược liệu. Sau đó gào khóc đứng lên: “Lão phu nhân, ngài gì vậy, con dâu trước đó chút cũng biết. Những năm gần đây con dâu vẫn cẩn thận chăm lo việc nhà, con dâu có làm sai chỗ nào, lão phu nhân ngài đều kiên nhẫn dạy, con dâu nhất định sửa. Nhưng là việc hôm nay, cho con dâu câu, vừa thấy mặt là đánh là mắng, con dâu phục."


      “Ngươi còn dám phục, những dược liệu này đều là lão Tam cần dùng, ngươi nhìn xem ngươi cho đều là cái gì? Theo thứ tự hàng giả*, mưu hại tính mạng lão Tam, chuyện này phải ngươi làm, còn có thể là ai?” Trầm lão phu nhân tức giận tay phát run, hận thể đánh cái tát má Trầm Lưu thị. Trầm lão phu nhân tổng cộng có ba nhi tử, đại nhi tử mười mấy năm trước chết trận sa trường, tiểu nhi tử ra ngoài du lịch bị mắc bệnh, nay mạng sớm chiều.Trầm Lưu thị nghĩ cứu người, lại vì chút tiền bạc, dám động tay động chân dược liệu, sợ Trầm Thanh Khang chết đủ nhanh lại cùng nhau đấu. Điều này làm sao Trầm lão phu nhân làm sao có thể nhịn.


      “Oan uổng!” Trầm Lưu thị lớn tiếng kêu oan: “Dược liệu của Tam thúc, con dâu vẫn giao cho nhóm bà tử xử lý. Chọn mua dược liêu, con dâu cũng là dặn mua dược liệu tốt nhất. Vì sao biến thành như vậy, nhất định là hạ nhân tham ô, hoặc là hạ nhân biết nhìn hàng, bị tiệm bán thuốc nhân cơ hội lừa bịp. Lão phu nhân, việc này còn chưa ràng. Xin lão phu nhân cho con dâu cơ hội tự sửa sai."


      Thấy Trầm lão phu nhân bất vi sở động, Trầm Lưu thị dứt khoát : “Lão phu nhân, trước đó vài ngày Tĩnh Nghi truyền tin trở về, là được Thái Hậu nương nương cùng Trữ quý phi nương nương rất coi trọng, chừng sắp có chuyện mừng. Lúc này, quý phủ chúng ta nếu gây ra tình gì, chỉ Tĩnh Nghi bị liên lụy, chính là chỗ học mấy cái hài tử cũng bị ảnh hưởng. Xin lão phu nhân xem bọn phân lượng, cho con dâu cơ hội sửa sai. Lão phu nhân yên tâm, con dâu nhất định nghiêm khắc chỉnh đốn hạ nhân, đem sâu mọt trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng, tất cả đều đánh chút rồi đuổi . Quý phủ chúng ta tuyệt đối thể lưu lại những điêu nô như vậy.”


      Trầm Tĩnh Thu ngồi bên im lặng nhíu mày, nhìn biểu tình của Trầm lão phu nhân, ràng là bị thuyết phục. Giỏi cho Trầm Lưu thị , lấy tương lai của đứa làm lợi thế, coi như nắm đúng điểm yếu của Trầm lão phu nhân.


      *Thứ tự hàng giả: Hàng kém chất lượng

      Trầm Tĩnh Thu hiểu , chỉ là chút dược liệu, thể làm cho Trầm Lưu thị ngã xuống. Dù vậy nhưng nàng vẫn muốn cho Lưu thị hiểu rằng cái Hầu phủ này vẫn đến lượt bà tay che trời. Vì thế, Trầm Tĩnh Thu đứng ra : “Lão phu nhân, cháu nghĩ có lẽ Nhị bá mẫu trước giờ biết việc này. Nhị bá mẫu hiền lành thương người như vậy, sao có thể làm ra cái việc tráo thuốc giả, cái chuyện ác độc mưu hại tính mạng như vậy cháu nghĩ là, chỉ có người có tâm tư cực kỳ độc ác mới có thể làm ra việc này. Cháu nguyền rủa kẻ ác độc này, chết được tử tế, con cháu đều phải chịu số phận đen đủi theo. Nhị bá mẫu, cháu có đúng ?”


      Trầm Lưu thị ngoài cười nhưng trong cười nhìn chằm chằm Trầm Tĩnh Thu: “Tam nương rất đúng. Nhưng là, Tam nương học quy củ này của ai, ta xem thực được, ra ngoài đều là làm mất mặt xấu hổ. Nếu ta thay mẫu thân ngươi hảo hảo dạy dỗ ngươi!”


      Trầm Tĩnh Thu đổi sắc mặt: “Đa tạ Nhị bá mẫu quan tâm. Quy củ này của cháu là do mama trong cung dạy cho. Chẳng lẽ, bá mẫu quy củ trong cung vẫn sánh bằng Hầu phủ chúng ta?”


      nghĩ tới tiểu nha đầu nối dối này, miệng mồm cũng là xảo hoạt. Trầm Lưu thị hừ lạnh tiếng: “Làm càn, ngươi là vãn bối lại tùy ý bố trí trưởng bối, là ai dạy ngươi. Cha ngươi bệnh hồ đồ, chẳng lẽ nương ngươi cũng hồ đồ theo? là buồn cười!”


      Trầm Tĩnh Thu lạnh lùng : “Ta thấy Nhị bá mẫu mới là hồ đồ. Cha ta cùng nương tuy rằng xưng hô bá mẫu tiếng tẩu tử, nhưng là bọn họ cũng đến lượt bá mẫu ngươi có thể tùy ý nghị luận. Mẹ ta tốt xấu gì còn có cáo mệnh trong người, Hầu gia phu nhân ngươi, bất quá là theo Đại bá mẫu nơi đó mượn đến, sớm hay muộn cũng trả lại. Ôi, hay là Nhị bá mẫu làm Hầu gia phu nhân lâu, muốn quên tước vị là từ đại phòng mượn đến sao? Vậy cháu liền nhắc nhở Nhị bá mẫu tiếng, tước vị Vũ Uy Hầu phủ chúng ta, là dựa vào Đại bá phụ dùng mạng đổi lấy, tước vị này từ đầu đến cuối đều thuộc đại phòng.”


      Trầm Lưu thị bỗng chốc thay đổi sắc mặt, ánh mắt giống như muốn lăng trì Trầm Tĩnh Thu. Trầm Lưu thị thực cam lòng. Sở dĩ nàng làm hết thảy, mục đích cuối cùng đúng là vì làm cho tước vị vĩnh viễn ở chi thứ hai, làm cho nhi tử nàng thừa kế tước vị. Nhưng là Trầm Tĩnh Thu trực tiếp sát muối lên miệng vết thương của nàng, điều này làm cho Trầm Lưu thị sao hận cho được.


      Trầm Tĩnh Thu lộ vẻ mặt trào phúng, lòng tham của nữ nhân, cuối cùng phải nhận báo ứng.


      Trầm lão phu nhân nhìn khí quái dị giữa hai người: “Đủ rồi, đều bớt tranh cãi . Vợ lão nhị, ngươi nhanh đem dược liệu đổi về, nếu lại còn có chuyện như vậy, ngươi cũng cần quản gia nữa. Tam nha đầu, ngươi là vãn bối, có thể nào đối với trưởng bối như vậy. Trở về đem “Nữ giới” chép mười lần.”


      “Cháu tuân mệnh.” Trầm Tĩnh Thu mi mắt vừa nhấc, mặt lộ vẻ trào phúng. Trầm Lưu thị hừ lạnh tiếng, khá lắm tiểu tiện nhân, đợi lát nữa cho ngươi khóc.”


      Nha đầu Xuân Trúc vội vội vàng vàng chạy vào: “ tốt, tốt, tam lão gia hộc máu.”


      Trầm Tĩnh Thu quá sợ hãi, bất chấp Trầm Lưu thị, lúc này liền xông ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :