1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - tiên hiệp] Thượng thần đến rồi - Thanh Đồng Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      [​IMG]

      Tên tác phẩm: Thượng thần đến rồi

      Tác giả: Thanh Đồng Tuệ

      Thể loại: ngôn tình, tiên hiệp

      Converter: tunguyetminh

      Editor: tunguyetminh

      Nguồn: wattpad.com


      [​IMG]
      Văn án

      Tiên lộ của Mộ Cửu vô cùng trôi chảy, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại chậm chạp thể phi thăng.

      Sư phụ nàng chỉ điểm: đường của ngươi tươi sáng, vốn có thể chờ đợi thời cơ đạt được mong muốn, nào biết giữa đường nhảy ra khắc tinh quấn người...

      Nàng ra ngoài có việc, áng chừng thời gian nhìn trời: Về sớm chút!

      Nàng chuyện cùng tiên liêu, nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn chém xuống vạn đao: Tiểu tử kia là ai?

      Nàng xã giao trở về, có điều uống thêm hai chén rượu, giấm chua của quả thực có thể nhấn chìm cả Kim Sơn...

      Mộ Cửu có chút đau đầu.

      Thân là thượng thần Hồng Hoang, người này tại sao lại cao quý lãnh diễm như trong truyền thuyết đây?

      (Tác giả trịnh trọng nhắc nhở: tất cả đều là hư cấu, chớ mô phỏng theo)

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited: 26/6/17
      lily2310, Trâu, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    2. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Mở đầu

      Lục Áp nhìn con Linh vỡ được lúc lâu trước mặt.

      Hôm nay là ngày mười chín tháng ba. Hàng năm, ngày mười chín tháng ba chính là sinh nhật của nhị sư huynh , Bàn Cổ tổ sư.

      Xưa nay lão vốn mừng thọ, nhưng hôm nay, vào ngày mừng thọ biết bao nhiêu tuổi, lão biết tại sao lại tâm huyết dâng trào, tràn đầy hứng khởi mời người ta đến dự đại tiệc. Ngoài trừ đại sư huynh Hồng Quân lão tổ hành tung bất định mời được ra, lão mời tất cả mọi người, trong đó có tam sư tỷ Nữ Oa nương nương và – tứ sư đệ từ trước đến giờ thậm chí còn có cảm giác tồn tại.+

      Sau đó, khéo, vào lúc uống trà, liền lỡ tay đánh vỡ Linh của nhị sư huynh.

      Vốn cảm thấy có gì ghê gớm cả. con Linh thôi mà, nhị sư huynh là đại thần có bối phận cao nhất trong thiên địa, tự mình làm ra biết bao nhiêu món pháp khí mà chúng thần Tiên giới tha thiết mơ ước, phải chữa được nó sao?

      Nhưng tình hiển nhiên đơn giản như nghĩ.

      " Nó là Hỗn Nguyên Bảo Linh." Nữ Oa thở dài, " Là món quà mà sư phụ tặng nhị sư huynh từ ."

      " Thế sao?" Lục Áp nhún vai.

      Sư phụ của họ chính là Sáng Thế Thần Nguyên Linh, hóa thân thành Thiên Đạo mấy chục vạn năm rồi. Quà tặng bình thường cũng phải là bảo vật gì đặc biệt lợi hại, coi như phá vỡ, sư phụ nhất định vì thương là đồ đệ mà trách phạt.

      " Linh này do sư phụ làm, dĩ nhiên cũng mang theo thần thức của sư phụ. Nó cực kì dễ ghi hận, muốn trả thù ai đều nể mặt." Bàn Cổ cười cười nhìn khuôn mặt có chút áy náy nào của Lục Áp, khó tưởng tượng được, vị sư đệ này lại chính là người suốt ngày lăn lộn khóc lóc cầu xin trước mặt sư phụ, khiến lão nhiều lần gặp phải xui xẻo.

      " chỉ dễ ghi hận, cách chính xác, ai chọc vào nó đều là người vô cùng xui xẻo."

      Nữ Oa nhất mực trách trời thương dân, tuy rằng từ ít lần bị Lục Áp "hãm hại" nhưng vẫn lo lắng cho vị tiểu sư đệ mưu mô xấu tính, hơn nữa còn chưa bao giờ ăn khép nép này của mình, biết có ứng phó được với cơn tức giận của Bảo Linh hay .

      " Phải phải." Bàn Cổ mặt mày hớn hở, , " Ta nhớ ba vạn năm trước, ta chỉ chê nó dài câu, kết quả sau đó liền bị ngã liên tiếp chín chín tám mươi mốt lần. Lần này ngươi đánh vỡ nó, biết cuối cùng như thế nào?"

      Lục Áp còn chưa kịp cả kinh, Nữ Oa lại tiếp tục .

      " sai. Nếu ai chọc phải nó, nó tất nhiên làm người này chịu đủ chín chín tám mươi mốt lần xui xẻo mới thôi. người nó có thần niệm mà sư phụ lưu lại, được Thiên Đạo bảo vệ bằng tấm chắn, ngươi và ta thể hóa giải. Lần này ngươi khiến nó tức giận như vậy, ta tính toán, tuyệt đối chỉ là ngã dập mặt đơn giản như thế đâu."

      cơn ớn lạnh chạy thẳng xuống gáy Lục Áp.
      Hale205, Abby, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    3. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 1: Khinh người quá đáng

      Mộ Cửu nằm nhoài trong khe núi, nhìn chằm chằm chiến hào ngọn núi đối diện.

      Bên chiến hào đối diện cũng lộ ra mấy cái đầu, nàng nhìn chằm chằm chúng, chúng cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng. Những kẻ đó đều là đám tiểu lâu la, nhưng lợi hại ở chỗ, hai kẻ mặc thanh sam có Huyền Quang Linh Châu trong tay, liên tục dùng nội lực để tạo kết giới nhốt nàng lại.

      " Có muốn liều mạng ?" Thanh Trúc cầm kiếm, hỏi.

      Nghe câu hỏi của , tám đệ tử phái Hồng Thương hai bên trái phải Mộ Cửu đều cùng nhau quay đầu nhìn nàng.

      " Chưa cần gấp." Mộ Cửu vung tay, nhíu mày nhìn về phía đối diện.

      Mặc dù đều là tu tiên giả, nhưng đối thủ phía bên kia có hai lão đạo tu vi cao hơn nàng, mà Thanh Trúc và các đệ tử cùng nàng mới tu luyện được mấy trăm năm, thực lực cách biệt nhiều như vậy, làm sao có thể đấu lại? Nàng sao có thể coi như có chuyện gì, mạo hiểm tính mạng của những tiểu sư điệt này chứ? đến việc sư phụ nàng cho phép, bản thân nàng cũng làm được.

      " Trước hết nghĩ cách phá kết giới rồi ." Nàng nhìn lên trời, ra lệnh.

      đến trận đấu này, nàng liền cảm thấy phiền muộn.

      Sau trận đại chiến Phong Thần năm xưa, Thông Thiên Giáo Chủ bị hai sư huynh là Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân liên thủ đánh bại. Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đều được Ngọc Đế phong làm Thượng Tôn, tuy chức vị đó chỉ là quản Thiên Đình nhưng thực tế, địa vị của họ cao cực kì. Mấy năm gần đây, Nguyên Thủy Thiên Tôn lui, quyền lực của Xiển giáo rơi vào tay phó giáo chủ – Thái Thượng Lão Quân.

      Quyền lực của Thái Thượng Lão Quân càng ngày càng lớn, môn đồ của Xiển giáo cũng vì thế mà càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.

      Đám người phía đối diện kia chính là môn đồ Xiển giáo, là đệ tử của Mật Dương Tông, ngôi chùa tọa lạc đỉnh núi.

      Họ tự xưng là danh môn chính phái, thường ngày chưa bao giờ đem những giáo phái khác để vào mắt.

      Tháng trước, thập lục sư huynh của Mộ Cửu xuống núi bắt , kết quả biết tại sao lại bị người của Mật Dương Tông cướp mất. Sau đó đến mấy ngày, thập cửu sư huynh thành công tiến vào Nguyên kỳ, thu tiểu đồ đệ. Khi người nhà của tiểu đồ đệ đó đưa nó lên núi, qua hẻm núi giữa núi Phương Thốn và Mật Dương Tông, họ bị đệ tử Mật Dương Tông lấy lí do sơn đạo thuộc về họ mà chặn lại.

      Điều này cũng bỏ qua , dù sao thập lục sư huynh đứng hàng tiên ban, thiếu con cũng tạo thành ảnh hưởng gì lớn.

      Thập cửu sư huynh pháp lực cao cường, mặc dù gia đình đồ đệ bị chặn lại, cũng có thể gọi mây mang tiểu đồ đệ lên núi, phải chuyện gì ghê gớm.

      Nhưng sau đó, đồ đệ Thanh Hà của thất sư huynh xuống núi tặng hoa cho bạn của nàng, Tiểu Hỏa – con hồ ly bị thương, lại bị hai tên đệ tử Mật Dương Tông vô duyên vô cớ đoạt mất đan dược chữa thương mà Lưu Dương Chân Nhân hôn luyện, còn nhốt nàng trong kết giới thoát ra được!

      Nếu phải tiểu hồ ly tinh kia khập khiễng chạy lên núi báo tin, người của phái Hồng Thương còn chưa biết đến chuyện này!

      Lưu Dương Chân Nhân mặc dù biết Mật Dương Tông dung túng đệ tử hoành hành, nhưng thân là tiên nhân, định chấp nhặt với họ.

      Hơn nữa, sau khi nhận Mộ Cửu làm đồ đệ, nhận thêm ai nữa, cũng dạy nàng quá nhiều pháp thuật. Ngoài năm trăm năm bế quan, thời gian của đa số dùng để luyện đan, những tin tức bên ngoài này dễ đến tai , trừ khi chủ động muốn biết.

      Lưu Dương để ý, nhưng Mộ Cửu lại thể để ý!

      Kiếp trước, nàng thân là công dân bé của thế kỉ hai mươi mốt thể chịu được uất ức ba lần bốn lượt như thế. Kiếp này, thân là bán tiên, đương nhiên nàng thể nhe răng nuốt uất ức vào trong bụng rồi!

      Dù thế nào nữa, nàng cũng là tiểu sư thúc của Thanh Hà nha. Sư phụ của Thanh Hà, thất sư huynh, từ khi nàng còn rất quý nàng, nhiều lần cõng nàng vượt qua đỉnh núi cao mấy trăm dặm, lần nào ra ngoài cũng quên mang về cho nàng đồ ăn ngon, lần này đồ đệ của thất sư huynh bị bắt nạt, nếu nàng giúp sư huynh xả cơn giận này chẳng phải uổng công làm sư muội của ?

      Hỏi thăm được tin tức rằng chưởng môn của Mật Dương Tông vừa vặn ở trong phái, nàng liền mang theo đám mao đầu (trẻ con) Thanh Trúc này, đường phá hủy cửa chùa của Mật Dương Tông, sau đó dùng Khóa Long Trận nhốt hai đệ tử giỏi nhất của chưởng môn lại.

      phải muốn hợp lực lại sao?

      Lão tử đây tu hành hai ngàn năm, tuy biết tại sao thể phi thăng, nhưng lấy chuyện lão tử tu hành năm trăm năm gặp trở ngại gì tiến vào Nguyên , Hóa Thần kỳ, bắt hai cọng lông các ngươi chỉ là chuyện , đáng !

      Nhìn cửa chùa xây bằng đá Thái Sơn ầm ầm đổ xuống, trăm dặm núi Phương Viên rung chuyển, đệ tử Mật Dương Tông chạy trối chết kêu cha gọi mẹ, nàng quả thực cảm thấy thoải mái! Hơn nữa, hai tiểu tử từng bắt nạt Thanh Hà bị Thanh Trúc kéo đến giao cho nàng đánh trận tơi bời, mùi vị vui sướng khỏi !

      Thế nhưng sau khi thoải mái, chuyện xui xẻo tới!

      Vốn nàng muốn thừa dịp chưởng môn của họ ở đây để chạy đến thể chút uy phong, ai ngờ vừa nhắc đến , liền vừa vặn chạy về!

      Mộ Cửu tuy chậm chạp thể phi thăng nhưng vẫn có thể nhìn ra tu vi mấy ngàn năm của chưởng môn nhà họ, tuy nàng học được ít bản lĩnh của Lưu Dương, nhưng so với tu vi vạn năm của người ta nàng cũng chỉ là con kiến!

      Nàng quét mắt nhìn tám tiểu mao đầu bên người, khi đó, nàng hai lời, chuẩn bị chạy trốn về Hồng Thương.

      Nhưng, nàng bị chúng làm liên lụy, vì vậy mà mới xuống được núi bị chặn lại ở đây.

      " nữ, nhanh chóng ra ngoài nhận lấy cái chết!" giọng nam xuyên qua kết giới truyền vào từ sườn núi đối diện.

      Mộ Cửu mở thiên nhãn nhìn chút, đó là giọng của nam nhân có khuôn mặt như cái bánh ngô bị người ta đạp bẹp, tam đệ tử của chưởng môn Mật Dương Tông, Hồ Hán.

      Nàng đường đường là bán tiên, cọng lông kia lại dám gọi nàng là nữ!

      Nàng giơ tay trái, niệm hai câu tự quyết, gọi ra con phiêu trùng to bằng móng tay, tiếng "". Phiêu trùng nghe lời, vèo cái như viên linh châu, xông vào lỗ mũi của Mặt Bánh Ngô.

      Mặt Bánh Ngô bắn nước bọt bốn phía, đột nhiên bị phiêu trùng chui vào mũi liền hắt xì vài cái liên tục. Cơn ngứa này ép thẳng đến não , bắt được, móc cũng tới, khó chịu đến sầm cả người.

      Thanh Trúc ôm quyền khen ngợi: " Tiểu sư thúc uy vũ!"

      Nhưng Mộ Cửu thể cao hứng nổi.

      Họ bị vây trong kết giới, thử qua rất nhiều biện pháp nhưng thể phá giải, mà trời sắp tối rồi.

      Nếu trời tối mà còn quay về núi, chuyện nàng mang những tiểu mao đầu này làm chuyện xấu thể giấu được nữa!

      Hai phái mặc dù có khúc mắc nhưng mấy ngàn năm nay đều chưa từng có tranh chấp, lần này nàng phá hủy cửa chùa của người ta cũng như trực tiếp đánh vào mặt chưởng môn nhà người ta vậy, sư phụ khẳng định tha cho nàng đâu!

      Ít nhất phải nhanh chóng nghĩ ra cách thông báo cho các sư huynh phá trận mới được!

      Nghĩ đến đây, nàng khẽ căn răng, vén áo lên ngồi xếp bằng dưới mặt đất, tay trái bấm quyết, tay phải cầm kiếm, truyền toàn bộ linh lực vào thân kiếm, chuyển bị đánh ra kích.

      Nhưng thanh kiếm vừa bay ra, đột nhiên có giọt nước từ trời xuống, chính xác rơi thẳng xuống lưỡi kiếm đưa lên của nàng...

      Trời mưa?

      Nàng ngẩn người. Kết giới này nàng thể xuyên qua, làm sao hạt mưa này có thể rơi xuống? Hơn nữa, tại sao "hạt mưa" này còn có cả mùi phân chim?

      Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy người bay bay trong trung...
      Hale205, Phương Lăngbanglangtrang123 thích bài này.

    4. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 2: Làm người khó

      Lục Áp đứng đám mây, cúi đầu nhìn xuống y phục dính đầy nước bẩn của mình.

      Bàn Cổ và Nữ Oa quả nhiên lừa , từ khi ra khỏi nhà đến giờ, chuyến của hề thuận buồm xuôi gió chút nào. Biểu cụ thể là vừa ra khỏi cửa gặp mưa rào, qua sông gặp gió bão, lên cầu cầu sập, xuống núi núi đóng băng, tóm lại là khiến trong ngày hôm nay lĩnh hội sâu sắc được thế nào gọi là ngày của kẻ có thâm niên xui xẻo. Hơn nữa, những thứ tai hiểm này lần nào cũng chọn lúc hoàn toàn có chút phòng bị nào mà phát sinh.

      Vì thế, khi ngang qua Đông Nhạc, bị lão Phượng Hoàng tặng cho đống phân chim.

      tự biết mình xui xẻo, tặng lão Phượng Hoàng con ngựa rồi buồn rầu rời .

      tin mình tìm ra được nơi mà Bảo Linh thể quản đến!

      đường phong ấn tu vi, giấu thần thức, tìm thấy nơi nào thanh tĩnh Cửu Trùng Thiên liền chạy xuống Nam Lâm, Bình Châu phía dưới, cuối cùng cũng cảm thấy khí tức của Bảo Linh dần yếu . Lúc này mới cầm y phục vẩy vẩy – đây là Lãm Vân Tiên Thường mà Nữ Oa tặng cho , mặc dù dính phân chim nhưng cũng thể ném được.

      sớm dội nước vào áo, vung lên cái, nước giặt quần áo lẫn phân chim liền rơi vào kiếm của Mộ Cửu.

      Lục Áp có chút biết nên làm gì.

      Nếu nhìn lầm, người mặc áo bào trắng dưới mặt đất chính là nương.

      Vậy có hơi phiền toái. Theo kinh nghiệm giao thiệp cùng nhiều nữ nhân và phán đoán của , nữ nhân đều rất khó tính, vô duyên vô cớ bị nước bẩn rơi vào kiếm, nàng hẳn vui vẻ gì.

      Mấu chốt là nàng còn ngự kiếm, tiên thuật khi chạm vào uế vật, linh lực mất nhiều.

      Nhìn bộ dạng ngẩng đầu trừng mắt nhìn của nàng, chẳng lẽ nàng vô cùng tức giận? Nàng còn giơ kiếm, chẳng lẽ muốn vung kiếm chém ?

      Nếu nàng động thủ, đương nhiên có thể tùy tiện ném nàng bay xa cả mười vạn tám ngàn dặm, nhưng phong ấn thần thức và tu vi, mà nhìn nàng dường như cũng có chút thực lực, vì thế, việc có thể bị nàng chém thành vài đoạn dưới cái kiếm dính phân chim kia cũng là chuyện khó .

      Huống hồ, hình như nàng còn đánh nhau, thanh kiếm mất linh lực thể tiếp tục dùng để đánh nhau được nữa, nàng cũng còn có nhiều tiểu mao đầu phải bảo vệ như vậy...

      Quên , dù sao cũng là do , xin lỗi là được.

      phủi phủi vạt áo, đáp mây thấp xuống, cúi người : " Vị tiên hữu này, xin lỗi."

      Mộ Cửu nhìn như có chuyện gì ngồi xếp bằng đầu nàng, cái miệng há ra cả nửa ngày mới ngậm lại được.

      Nàng giật mình phải vì tướng mạo của , mà là giật mình vì có thể ngồi cách đỉnh đầu nàng sáu thước, cùng nàng bàn việc nhà!

      Đây là kết giới mà lão đạo có ngàn năm đạo hạnh của Mật Dương Tông kết thành đấy, vậy mà lại có thể tùy tiện muốn vào liền vào?

      " Ngươi làm sao vậy?" Lục Áp cau mày bỏ thêm vào câu.

      Tuy mấy vạn năm chưa xuống nhân giới, nhưng câu đáp lễ như vậy cũng có nghe qua.

      xin lỗi nàng, chẳng phải nàng nên đáp lại câu " sao cả" hoặc thẳng thắn nhấc chân lên đạp vào mặt sao? Những lời khách khí đều chuẩn bị xong cả rồi, vậy mà nàng chỉ nhìn như nhìn quái vật mà thôi?

      Những nữ nhân nuôi nhiều hài tử như vậy phải luôn rất dũng mãnh?

      Hay là, chẳng lẽ vừa nãy lão Phượng Hoàng còn hất phân lên mặt ?

      nhịn được đưa tay lên sờ mặt.

      Mộ Cửu phải muốn chuyện, mà là nàng kích động đến mức nên lời!

      Ông trời phụ bạc người tốt là nàng, thời điểm nàng muốn viện binh bỏ chạy lại phái xuống vị tiên nhân!

      Nhìn tiểu tử này có thể tùy tùy tiện tiện tiến vào trận, thân tu vi của tuyệt đối kém hai lão đạo phía đối diện nha!

      Nàng cũng để ý đến phân chim mũi kiếm, xông đến trược mặt : " Tiên hữu đến rất đúng lúc..."

      " Cứu mạng! Cứu mạng!"

      Nàng vừa vọt tới bên dưới , đột nhiên đám Thanh Trúc phía sau bỗng hét lên! Ngay sau đó, chúng liền bị kéo lên trung, trói chặt đến mức thể động đậy!

      Hóa ra người của Mật Dương Tông nhìn thấy Lục Áp tiến vào kết giới, cho rằng đó là cứu binh nên liền lập tức thúc đẩy trận pháp, thắt chặt kết giới, đồng thời còn lôi ra cả Khốn Tiên Tác!

      " Bà nội các ngươi!"

      Mộ Cửu nổi giận, ném trường kiếm tay , móc Liễu Diệp Đại Đao từ trong người ra, phi thân lên trời chém Khốn Tiên Tác!

      Hai ngàn năm tu vi cộng thêm việc Lưu Dương rất thương đệ tử, bản lĩnh của nàng đủ để đánh trận lớn. Liễu Diệp Đại Đao là vật hề tầm thường, sát khí vừa xuất , Khốn Tiên Tác lập tức có chút chấn động, đến khi đao bổ xuống, nó liền cạch cạch vài tiếng rồi toàn bộ đứt đoạn, đám Thanh Trúc như sủi cảo rơi ào ào xuống đất.

      Hồng ảnh trong kết giới bắn ra tứ phía, vách kết giới ngừng bị nội lực của Mộ Cửu đẩy ra.

      Mộ Cửu xông đến, chắn người trước đám sư điệt để bảo vệ chúng.

      Đối phương thấy vậy, thích thú triệu tập tất cả mọi người về phía này để tiếp tục kết trận!

      Lục Áp nhìn nương bảo vệ đám tiểu mao đầu như gà mẹ bảo vệ gà con kia, cũng rảnh rỗi để ý đến cảm nhận của Mộ Cửu chút, biết nên ở lại hay rời .

      Dù sao vừa nãy hình như nàng cũng tức giận, nếu rời , chắc hẳn nàng chú ý.

      Từ khi Sáng Thế Thần Nguyên Linh hóa thành Thiên Đạo, bốn huynh đệ họ liền trở thành thượng thần thủ hộ, từ lâu nhúng tay vào việc của lục giới.

      Còn nữa, lấy thân phận là thượng thần Hồng Hoang của , tranh đấu với đám người so với chỉ giống con nít này cũng quá mất mặt ?

      Lục Áp thuyết phục chính mình, triệu hồi mây, thay đổi phương hướng.

      Nhưng vừa bay được hai thước, lại dừng lại.

      Tuy nghĩ như thế, nhưng hiểu được rằng, đám lão đầu phía đối diện kia ức hiếp phụ nữ và trẻ em, nếu nhìn thấy, giúp đỡ có phải có chút thiếu đạo đức ? Nha đầu này tuổi lớn lắm, nuôi nhiều hài tử như vậy, tháng ngày trải qua hẳn phải rất chua xót. Đụng vào phiền phức cũng thấy lão công tới cứu, phỏng chừng lão công cũng phải loại người đáng tin cậy gì.

      Quên , dễ như ăn cháo mà.

      quay người lại, dùng vài đám mây hóa thành nước, trong nháy mắt vung tới kết giới.

      Kết giới lập tức bị phá vỡ, hóa thành sương theo gió tiêu tan.

      Mộ Cửu và đám Thanh Trúc bị sóng khí nổ tung hất bay lên trời.

      Lục Áp đưa tay ôm lấy nàng, lại phất tay, đem đám Thanh Trúc ổn định rơi xuống phía sau .

      Mộ Cửu cảm giác trời đất quay cuồng, nhịn được nằm nhoài đùi , cấu cái.

      Lục Áp nhẫn nhịn cơn đau đùi, cố nén mong muốn xách nàng ném sang bên.

      " nghĩ tới, nhân tình của nữ kia còn có chút thủ đoạn!" Mấy lão đạo bại trận, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng châm chọc.

      Nhân tình? Lục Áp lạnh mặt. lớn lên nhìn rất giống gian phu hay sao?

      Nhưng thôi quên , là thần, nên khiêm tốn chút.

      kéo Mộ Cửu ngồi thẳng dậy, hỏi: " Nhà ngươi ở đâu? Lão công ngươi tên gì? Ta đưa các ngươi trở về."

      Mộ Cửu nghe được chữ "lão công", phốc tiếng sặc nước bọt, ngã thẳng xuống đất.

      Con bà nó, nàng là hoàng hoa đại khuê nữ, dù mấy kẻ kia nàng có nhân tình, tiểu tử này cũng cần vô duyên vô cớ đưa cho nàng tên lão công chứ, nàng đâu có trêu ai ghẹo ai? Thế nhưng linh lực chưa khôi phục, nàng có cách nào mở miệng phản bác, chỉ có thể giãy giụa xua tay.

      Kết giới phá xong cũng là cảm tạ trời đất rồi, nếu đưa họ trở lại, chuyện này cũng có nghĩa là thể giấu nổi, phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao!

      Thanh Hà vội vàng chạy đến giúp nàng chút, nhưng đám Thanh Trúc lại ào cái, như ong vỡ tổ bò đến bên người nàng mồm năm miệng mười: " Nương đừng mong nhớ phụ thân nữa, quan tâm đến chúng ta đâu. Nương quên bao nhiêu năm chưa trở về rồi sao? sớm cùng người phụ nữ kia sinh con dưỡng cái, quay về đâu! Nương đừng nên đợi nữa, để vị đại tiên này đưa chúng ta quay về núi !" Người trước mặt này giống người xấu, hơn nữa bản lĩnh lại mạnh như vậy, lớn lên đẹp trai như thế, để đưa về tốt!

      Hơn nữa, tiểu sư thúc quả thực còn chưa lấy chồng, để người này làm sư thúc phụ của chúng cũng rất tốt nha!

      " Nương?....."

      Mộ Cửu trực tiếp ói ra máu.

      Nàng chẳng những có nhân tình, có lão công, bây giờ còn thành quả phụ gây rắc rối?!

      Khi nào về nhất định phải trừng phạt bọn nhóc con này mới được!

      Nàng chống tay định ngồi dậy, còn chưa kịp giải thích, Thanh Trúc nhảy dựng lên: " tốt rồi! Họ lại đánh tới!"

      Theo tiếng của , mảnh phi sa nhất thời bao phủ vị trí đám mây họ ngồi, vài đạo kiếm khí sắc bén ép thẳng mà đến!

      Quả nhiên chưởng môn Mật Dương Tông tự mình mang theo mười đệ tự dưới trướng chạy tới!

      Nhìn vẻ mặt của , giống như phải diệt cỏ tận gốc mới thôi!

      Mộ Cửu nhíu mày, lúc trước họ muốn nhốt nàng, bây giờ lại muốn giết nàng, nàng nhìn qua dễ bắt nạt như vậy sao?!

      Nàng quay đầu, : " Thanh Hà mau trở lại báo cho các sư huynh! Mấy lão đạo này khinh người quá đáng, hôm nay đòi được công đạo, ta quay lại!"

      xong, nàng dồn khí vào đan điền, cầm kiếm bước lên mây, sử dụng Thiên La Võng Kiếm.

      Thiên La Võng Kiếm này là tuyệt kỹ của Lưu Dương Chân Nhân, toàn bộ dùng kiếm khí dệt thành, kiếm khí mạnh nhất có màu đỏ thẫm, yếu nhất có màu xanh biếc, nhất thời, khắp mấy dặm thung lũng Phương Viên xuất nghê hồng vờn quanh, ngàn vạn lưỡi kiếm ngừng như nước bắn ra tứ phía! Có võng kiếm này phòng thân, đối phương đừng nghĩ đến chuyện lần nữa nhốt nàng vào kết giới!

      Chưởng môn Mật Dương Tông nghĩ tới chuyện nàng còn chiêu lợi hại như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó truyền lời cho bảy tên đệ tử, bảo họ ngự kiếm bay lên .

      Bảy tên đệ tử Mật Dương Tông kết thành Bắc Đẩu Thất Tinh tấn công về phía Thiên La Võng Kiếm, mà Mật Dương chưởng môn đồng thời cũng ngồi xếp bằng dưới đất niệm quyết.

      Lão bất tử này vẫn đúng là ngại phô trương thanh thế!

      Lục Áp có chút thoải mái. Lại nhìn Mộ Cửu, nàng đánh nhau rất biết tiết chế.

      Pháp thuật tệ lắm, nhưng bằng chút tu vi ấy của nàng thể đánh lại chúng!

      Quên , giúp người giúp đến cùng vậy.

      quên bản thân biết phun ra hai chữ "quên " này đến lần thứ mấy, đưa tay truyền linh lực cho nàng.

      Mộ Cửu nghĩ lại tiếp tục giúp đỡ nàng! Sử dụng toàn lực của bản thân cộng thêm tu vi vô biên của , sức mạnh của nàng nhất thời mạnh lên vô số lần! Chỉ thấy ngàn vạn tia kiếm khí xuất ra càng thêm lợi hại, bảy người trong Bắc Đẩu trận lập tức thổ huyết bại lui, chưởng môn cũng bị cương phong làm chấn động đến mức ngã nhào xuống đất!

      Mộ Cửu vất vả thu tay về, liền nghe tới phía đối diện có tiếng động khổng lồ truyền đến, trong nháy mắt, ngọn núi của Mật Dương Tông rầm rầm sụp đổ!

      Vốn là ngọn tiên sơn nhìn thấy đỉnh, bây giờ ngoại trừ mấy tòa lâu các chuẩn bị rơi xuống vực, ai mà biết được nơi đây từng tồn tại ngọn núi?

      Mộ Cửu trợn tròn mắt!

      Cằm của đám Thanh Trúc cũng ầm ầm rơi xuống đất!

      Họ chỉ định đe dọa chút mà thôi, giờ lớn chuyện rồi! Họ chỉ phá hủy cửa chùa, đánh vào mặt lão nhân gia nhà người ta, tại còn phá hủy cả ngọn núi mà người ta ở, về sau chẳng lẽ người ta phải ngồi xổm dưới chân núi tu đạo sao? họ tiêu diệt cả môn phái cũng ngoa đâu!

      " Các ngươi hài lòng?" Lục Áp vui vẻ nhíu mày. Lẽ nào giúp họ đến tiếc cả mạng sống chính là sai lầm?

      " Nhờ phúc của ngươi, ta gây chuyện lớn rồi..." Mộ Cửu nhớ tới cái roi sư phụ treo tường, khỏi đưa tay sờ sờ mông chút.

      Làm người khó.

      Làm người tốt giúp đỡ người khác tiếc cả mạng sống lại càng khó!

      Lục Áp trừng nàng cái, quay người bay vèo , lần này là .
      B.Cat1012 thích bài này.

    5. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 3: Muốn chọc giận chết ta?

      Ngoài cửa, trăng sáng như dát bạc.

      Mộ Cửu quỳ bồ đoàn, hướng về phía tượng tổ sư gia gia cảnh tỉnh hai canh giờ.

      cách khác, từ khi nàng đưa đám Thanh Trúc quay về núi, nàng liền bắt đầu quỳ gối ở đây.

      Cách nàng bị phạt so với những gì nàng đọc được trong tiểu thuyết khi còn chưa xuyên khác nhau là mấy, chính xác là bất kể bị phạt thế nào, trước khi bị phạt, sư phụ liền phong ấn tất cả tu vi và phép thuật của nàng. cần đến chuyện thi hóa thân thuật hay gì, ngay cả việc nhấc cái đệm lót dưới gối này ra cũng làm được.

      Lưu Dương Chân Nhân dâng hương, Mộ Cửu len lén liếc cái, dám lên tiếng.

      Sau khi Thanh Hà đưa tin cho đại sư huynh, đoàn người phần phật bay xuống núi tiếp ứng. Tuy rằng khi nàng trở về núi làm kinh động đến ai, nhưng thanh ngọn núi sập xuống làm kinh động đến Lưu Dương bế quan luyện đan, vì vậy, nàng còn chưa kịp nghĩ ra đối sách bị Lưu Dương xách đến đây phạt quỳ.

      canh giờ trước, chưởng môn Mật Dương Tông ngoài ý muốn mang theo đệ tử xông đến ngoài sơn môn của họ.

      Lúc đó, ta thiếu chút nữa phá tan kết giới, đại sư huynh và nhị sư huynh phải xin lỗi lâu mới làm ta bình ổn lại. Cũng vì vậy, nàng chỉ bị phạt quỳ mà đầu còn phải giữ viên dạ minh châu to như cái bát, mỗi lần hạt châu này rơi xuống, nàng phải quỳ thêm hai canh giờ nữa.

      Bình thường nàng còn có thể làm nũng xin tha cho mình, nhưng hôm nay, nàng biết dù đem mình tự biến thành chó Nhật đưa đến trước mặt , cũng phản ứng.

      " Xem ra ngươi là ba ngày đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói."

      Lưu Dương dâng hương xong, tới phía sau chiếc bàn bát tiên ngồi xếp bằng, dựa vào gối dựa, cầm lấy quyển kinh thư, bất đầu lật. Ánh nến rọi sáng khuôn mặt ôn nhã đoan chính của , mái tóc bạc xõa xuống hai vai khiến người vốn trầm ổn quá mức như trẻ thêm vài phần. Bộ dạng lật sách, nhìn qua có chút giống bức họa của Văn Khúc Tinh Quân.

      Mộ Cửu có tiểu tâm ngắm chút, nhìn thấy tốc độ tiên khí lượn lờ so với khi nàng tự làm canh măng cho sáng nay nhanh hơn nhiều, quả thực có chút xúc động, nhất thời mím chặt môi lời nào.

      Vào lúc này, giữ yên lặng là tốt nhất.

      Lưu Dương bình thường vô cùng ôn hòa, tiên phong đạo cốt, thế nhưng khi tức giận tuyệt khiến người ta thể khinh thường.

      Mộ Cửu biết sống bao lâu, nàng hỏi các sư huynh, họ cũng biết.

      tới nguyên nhân Mộ Cửu lên núi, đến nay trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

      Nàng vốn là nhân viên văn phòng bình thường, sau khi học đại học liền nhậm chức ở công ty, chức vị cao thấp, nhân sinh thuận lợi. Hôm đó là chủ nhật, nàng ngu dốt ngủ ngon trong chăn, sau khi tỉnh dậy liền phát ra mình bị nhốt trong hang hổ! Hơn nữa, nàng còn biến thành đứa trẻ con!

      Khi lòng nàng tràn ngập suy nghĩ rằng mình sắp trở thành bữa đại tiệc của mãnh hổ, bỗng nhiên có người mặc áo trắng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi vung phất trần nhốt con hổ lại, móc nàng ra khỏi hang!

      sợ hãi trong lòng nàng lúc đó khỏi phải rồi! Sau đó, nàng cứ như vậy được Lưu Dương mang lên núi, hơn nữa, còn lần nữa nhận đệ tử cuối cùng là nàng.

      Tại sao lại lần nữa?

      Đó là vì trong ba ngàn năm trước khi nàng đến, Lưu Dương chưa từng thu đệ tử, mà khi nhận thập cửu sư huynh Mộ Hoa chính là để sư huynh làm đệ tử canh cửa.

      Mộ Cửu bỏ ra thời gian năm mươi năm để thích ứng, lấy chính thân thể phàm tục của mình bước vào Tu Tiên Giới thần kì, đồng thời cũng được Lưu Dương tẩy tủy, bắt đầu chính thức bước vào cửa lớn tu tiên.

      Theo lời các sư huynh, linh căn của nàng tồi. Thêm nữa, nơi này là Tu Tiên Giới, có internet, có tiểu thuyết, có hồ bằng cẩu hữu, ngoại trừ chuyên tâm tu tiên có chuyện gì để làm nữa, vì vậy, nàng chăm chỉ trau dồi thiên phú, sau 500 năm kết thành Nguyên , ngàn năm sau tiến vào Hóa Thần kỳ, sau đó tiến vào tiền kỳ Độ Kiếp.

      Tất cả mọi người đều cho rằng, nàng chắc chắn rất nhanh thuận lợi phi thăng, nhiều lắm cũng là ba trăm năm, năm trăm năm nữa!

      Tất cả mọi người đều chờ mong sau khi nàng phi thăng trở thành Hồng Thương Tán Tiên Địa Tiên Kim Tiên gì đó, lại nghĩ đến rằng, ngàn năm trôi qua, nàng vẫn còn dậm chân tại Hóa Thần kỳ.

      " Ngươi ngoại trừ gây chuyện thị phi có chuyện khác có thể làm sao?"

      Lưu Dương lật qua trang sách, tốc độ vẫn chậm rãi, thế nhưng ánh mắt hề liếc về phía nàng chút nào.

      là sư phụ nàng, nếu nhất định muốn đem chuyện này tính là gây chuyện thị phi, Mộ Cửu cũng có biện pháp.

      Nàng cẩn thận ổn định hạt châu đầu, : " phải... Con vẫn có thể học nấu ăn mà."

      tại những gì cần học nàng đều học xong. 300 năm trước, đại sư huynh xuống núi liền mang về cho nàng đống tạp thư, bên trong có mấy quyển thực đơn, vì vậy nàng quyết định học nấu ăn. Bây giờ nàng cũng có chút thành tựu, riêng gì các sư huynh thích ăn, đám tiểu sư điệt mới nhập môn lại càng khó ngậm miệng bụng réo.

      Lưu Dương vốn thích khói lửa, lúc bắt đầu còn giáo huấn nàng, sau khi ăn xong những món ăn nàng nấu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

      " Còn dám mạnh miệng?"

      Lưu Dương ném sách bịch cái, sầm mặt tới.

      Cửu cúi đầu nhìn sàn nhà dính hạt bụi, chợt cái phất trần đập vào lưng nàng: " Ngươi là muốn chọc giận chết ta!"

      Mộ Cửu tuy bị đau nhưng vẫn cố gắng ổn định viên ngọc đầu.

      " Con cố ý phá hủy cả ngọn núi của họ." Nàng cẩn thận ngẩng đầu chút, cảm thấy nên giải thích vài câu, " Là họ bức con, con mới ra tay. Người biết đám lão già kia có bao nhiêu tự mãn đâu, chuyên môn dung túng đệ tử hoành hành trong thôn, con cũng là vì dân trừ hại mà."

      Nàng nhắc đến tên tiểu tử ngang qua kia, tuy là vì mới xảy ra đại họa, nhưng dù sao cũng có ý tốt. Lại ông trời giúp nàng, nàng còn chưa tạ ơn tiếng mà rồi, cái nàng nợ nhiều hơn chính là ân tình.

      Lưu Dương tay ôm phất trần cười lạnh: " Bọn họ dung túng con cháu, như vậy, sư phụ càng nên trừng trị ngươi nặng tay, bằng chẳng phải cũng khiến người ta sau lưng chỉ trích ta dạy đồ đệ nghiêm?"

      " Sư phụ..." Mộ Cửu đưa tay đỡ lấy dạ minh châu, phiền muộn nhìn chút, đúng là đạo lý mà, " Con đảm bảo lần sau dám nữa, con biết sai rồi. biết sai rồi." Nàng bày ra khuôn mặt hối hận.

      " Sư phụ."

      Lưu Dương trừng mắt nhìn nàng, Mộ Vân bỗng xuất . Đây là nhị sư huynh của Mộ Cửu. liếc Mộ Cửu cái, sau đó kính cẩn với Lưu Dương: " Mấy phiến tiên thảo của tiểu sư muội trồng bị vài con Tiên Hạc mổ nát. Đệ tử giữ cổng nhìn thấy, Tiên Hạc bay ra từ bên trong Mật Dương Tông."

      Mộ Cửu hướng về phía Lưu Dương, sắc mặt quả nhiên lại càng ảm đạm.

      Xem ra thù này thể để yên...

      " Có làm ai bị thương ?" Lưu Dương nhẫn nại hỏi.

      " có." Mộ Vân , " Có điều, theo đệ tử thấy, đám người Mật Dương Tông sợ rằng giảng hòa. Họ vốn luôn thô bạo vô lễ, lần này bị thiệt lớn trong tay tiểu sư muội, nhất định tìm cơ hội trả thù. Có điều, cũng có tin tức tốt." đến đây, lại ngẩng đầu nhìn Lưu Dương.

      " Tin tức gì?"

      " Mấy tông phái những ngọn núi phụ cận nhiều năm nay liên tục bị môn đồ Xiển giáo ức hiếp kì thị, nghe Mật Dương Tông bị hủy trong tay chúng ta đều dồn dập lên tiếng ủng hộ. Đến bây giờ có bảy chưởng môn phái người gửi thư, muốn cùng núi Phương Thốn chúng ta cùng tiến cùng lùi. Bây giờ có ba trưởng lão các phải chuyện với đại sư huynh, có thể thấy lần này tiểu sư muội phải cố tình gây ."

      Mộ Cửu cuối cùng cũng có chút vui vẻ, cái nhóm lão đạo này đắc tội nhiều người như vậy, tại tường đổ người đẩy, trách nàng chứ?

      Lưu Dương nhíu mày: " như vậy, việc Hồng Thương chúng ta ra tay là đúng?"

      Mộ Cửu vội vàng ôm hạt châu đứng dậy: " Sư phụ, đây là chúng ta thay dân trừ bạo!"

      " Quỳ xuống!" Lưu Dương trừng nàng.

      Nàng lập tức quỳ trở lại.

      Lưu Dương thong thả bước hai vòng, dừng bước : " Còn có chuyện gì?"

      Mộ Vân vội vàng : " Còn có việc, Tiên Tông trưởng lão lần này đến còn mang theo tin tức, Thiên Binh Dịch 500 năm lần của Thiên Đình rất nhanh đến thời gian châm tuyển. Chưởng môn Mật Dương Tông xuống núi lần trước chính là để thượng nghị việc phát công văn, lần này núi Mật Dương Tông bị hủy, đại sư huynh lo lắng tiện thể đem việc này đăng báo Thiên Đình."

      Lưu Dương trừng mắt nhìn Mộ Cửu, tiên khí quanh thân xao động càng mạnh.
      B.Cat, Phương Lăng1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :