1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tửu nương tử mạnh mẽ - Diệp Hành Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      TỬU NƯƠNG TỬ MẠNH MẼ

      Tác giả: Diệp Hành Chi

      Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

      Convert: ngocquynh520

      Số trang word: 299 trang

      Nội dung: Oan gia, hài hước, tình hữu độc chung, ân oán tình cừu trong giang hồ.


      Giới thiệu​


      vào hang cọp sao bắt được cọp con, nỡ bỏ con trai sao có thể thành mẹ chồng! bà mẹ nào đấy ra quyết định, vô cùng mạnh mẽ, "Cưới!"

      Người bệnh xinh đẹp nào đó gào lên tiếng ưu nhã như tiếng heo bị giết: "Nương ơi! Còn có phải là con ruột của nương ?" Ta ngất! Chợt nghe thấy tiếng người bệnh xinh đẹp nào đó ngã xuống đất!"Nhi tử! Nhi tử. . . . . ." "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia. . . . . ." dưới Tống phủ trong thoáng chốc gà bay chó sủa, tất cả đều hỗn loạn.

      Mà hỗn loạn chỉ mới bắt đầu, khi Sức Mạnh Vô Biên, tửu nương tử vô cùng chua ngoa lại xấc láo, càng gặp càng thêm bệnh, gặp thiếu gia Tống phủ lòng dạ đen tối lại độc miệng. dưới Tống gia, vô cùng rối loạn! Vô vàn tiếng nổ oanh tạc đất trời!

      Vậy mà Tống phu nhân đại sảnh hoàn toàn để ý mưa gió buông xuống, chẳng màng cái gì, chỉ nhàng uống hớp trà : "Con à! Nhịn !"

      Thiếu gia nào đó: "Nương! ra nàng ta mới là con ruột của nương đúng ? Có phải nương chơi trò đổi con gì đấy hay ?"

      "Càn rỡ! Người đâu! Dùng gia pháp."

      Ta ngất!

      "Con ơi! Con ơi. . . . . ." "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia. . . . . ."

      Cưới nàng dâu nóng nảy dễ giận, chua ngoa, ngang ngược, trải nghiệm như thế nào? Tống Ngạn Triệt cắn khăn tay, vừa khóc vừa cho mọi người biết!

      Tửu nương tử: "Này ~! Ta chính là công chúa đấy!"

      Khuôn mặt Tống Ngạn Triệt lạnh nhạt bay qua: "Mất nước!"


      Keyword:

      Nhân vật chính: Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt

      Vai phụ: Thượng Quan Hành, Tần Mộ Sắc, Lam Tú Hề

      Khác: Lời ác độc, mối hận mất nước
      linhdiep17Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 1 DIỄN TRÒ KHỈ TRƯỚC CỬA TỐNG PHỦ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ

      " xong! xong! Phu nhân, thiếu gia! Đường nương đến rồi!"

      "Ở đâu?" Phu nhân nào đó vẫn bình tĩnh uống ngụm trà, làm chủ mẫu quản lý Tống phủ, cái gì mà bà chưa từng thấy? Nếu bà dám đến cầu hôn, chẳng lẽ còn sợ nàng tới quấy rối hay sao? Tiểu nha đầu muốn đấu với bà còn hơi non đấy.

      Khác với bình tĩnh của Tống phu nhân, người ở báo tin chạy đến thở ra hơi, nghiêng vẹo sắp ngã, lắp ba lắp bắp mà : "Cửa. . . . . . vào. . . . . . Cửa vào! Nâng con sư tử đá!"

      "Sư tử bằng đá?"

      "Á! Sư tử bằng đá?"

      Tống phu nhân vẫn tỉnh táo trước sau như , đại thiếu gia Tống gia lại sợ đến mức á tiếng, mẹ của con ơi! Đây là muốn cưới cho con kiểu gì thế, những người trong thành Trường An ai mà biết tửu nương tử là loại con như thế nào, ta mà đứng đường phố trong thành Trường An, là có ai có thể bình tĩnh đứng thẳng trong vòng 2 mét 8?

      "Đúng! Sư tử. . . . . . Đá! Nâng con sư tử bằng đá đứng ở đường cái trước cửa mắng chửi! Đường. . . . . . Đường nương đúng là Sức Mạnh Vô Biên nha! Miệng lưỡi cũng rất là giỏi đó!"

      Tống thiếu gia vừa nghe, lại càng gượng gạo, tửu nương tử Đường Cửu đó nổi tiếng về độ chua ngoa, mà , Tống đại thiếu gia cũng nổi danh là đại thiếu gia được nuông chiều quá mức và có bệnh! Thân thể tốt, còn kiêu ngạo ai bì được! Hồi mất cha, nên mẹ nuông chiều đến hư hỏng rồi !

      "Xong rồi! Xong rồi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ nghe chút, đây phải là muốn đẩy con vào hố lửa sao? Con cưới, cưới, con cưới, muốn kết hôn mẹ cưới !"

      "Con à! Nhịn !" Tống phu nhân nhàn nhạt câu, nhàng uống ngụm trà, tiếng như chẳng quan tâm cái gì, hoàn toàn để Đường Cửu vào trong mắt, chỉ là tiểu nha đầu, hơn nữa lúc này mình còn là Long Vương, có thể tạo ra sóng lớn động trời sao?

      "Mẹ a! mưa gió sắp buông xuống rồi, làm sao mẹ vẫn bình tĩnh như thế chứ? Mẹ! ra ta mới là con ruột của mẹ đúng ? Có phải mẹ chơi trò đổi con gì đấy hay ? Con thấy nhất định là nhiều năm trước mẹ len lén đổi con rồi, ta mới là máu mủ ruột thịt của mẹ đúng ? Nếu làm sao mẹ lại bắt con cưới cái thể loại ấy?"

      "Láo xược! Đường đường là nam nhi bảy thước, dáng vẻ này của con còn ra thể thống gì? Theo mẹ ra ngoài xem chút!" Ngày xưa mà làm nũng với phu nhân, chắc chắn được, bây giờ cũng biết là thế nào? Vậy mà lại mắng thiếu gia, khiến tất cả người làm trong Tống gia trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ hướng gió trong Tống gia sắp đổi?

      " !"

      "Con hay ?"

      " !" thiếu gia vô cùng kiêu ngạo, nghểnh cổ bĩu môi, sống chết đứng im!

      "Người đâu dùng gia pháp!"

      "Dùng gia pháp cũng !"

      "Người đâu! Bắt thiếu gia cho ta. ! Cùng ra ngoài xem chút!" Tống phu nhân vung tay lên, Tống Ngạn Triệt đáng thương liền bị trái phải sách nách kéo ra ngoài.

      Chuyện mẹ già mạnh mẽ còn chưa tính, hôm nay mẹ già lại đính ước cửa hôn này. Đáng thương cho Tống Ngạn Triệt , đường đường nam nhi bảy thước, 20 năm trước bị người mẹ mạnh mẽ quản thúc, mà hai mươi năm, hai mươi năm, lại thêm hai mươi năm sau, có thể còn có hai mươi năm, hai mươi năm nữa, lại tiếp tục rơi vào bàn tay quỷ dữ dũng mãnh rồi. . . . . .

      "A ai a a a! Ai ôi ôi a ôi a a. . . . . . A ôi! A a a . . . . . . A a a! Tuyệt!"

      "Ai ôi! Tửu nương tử, lại biểu diễn xiếc ảo thuật trước cửa lớn Tống gia sao?"

      "Ha ha ha. . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Nghe thấy lời của người bán hàng rong, mọi người vây xem cười ha ha. Người bán hàng rong vừa thăm hết nhà này đến nhà kia, hôm nay, vừa tới trước cửa lớn Tống gia, liền nhìn thấy tửu nương tử giơ con sư tử bằng đá đứng ở trước Tống phủ trước mặt ra oai. Đáng thương cho đôi sư tử đá trước cửa Tống phủ, cứ như vậy bị tách ra, con bị giữ chặt, con bay lên cao, Đường Cửu xoay con sư tử bằng đá nặng đến trăm cân đủ kiểu, đứng trước cửa Tống phủ trước kêu gào.

      Thừa dịp trước khi thiếu gia mắc bệnh kiêu ngạo của Tống phủ và Tống phu nhân cũng có khí thế 2 mét 8 ra, người bán hàng rong nhạo báng chút: "Tôi này, Cửu nương, tôi nghe Tống gia tới cửa xin cưới, cha mẹ cũng đồng ý, biết sốt ruột muốn gả cho người ta, nhưng cũng nến gấp gáp như vậy nha! Đôi sư tử đá này trêu chọc hay sao? Người ta chặn lời , lại nhấc người ta lên, cứ giơ qua giơ lại cộc cằn như thế?"

      "Triệu lão nhị, ông còn nhảm nữa, bản nương ném ông vào trong vạc rượu pha rượu, ông có tin hay ?"

      Hai tay Triệu lão nhị đút vào trong áo, cười ha ha: " tin, thân thể tôi đây hôi thối, sợ dìm chết trong Dao Trì Tiên hương bay vạn dặm?"

      "Cút cút cút, nếu cút cho tôi, tôi đè ông dẹp lép như tờ giấy, ông có tin !" Dứt lời, Đường Cửu liền trợn con ngươi định ném con sư tử bằng đá lên người Triệu lão nhị.

      Triệu lão nhị thấy ổn, vội vàng nhấc giỏ hàng của mình lùi ra ngoài hơn 10 mét.

      "Đường nương, tháng sau mới cưới, sao Đường nương vội vã đến nhà rồi vậy?" Lời này vừa ra khỏi miệng chỉ kém diễn vai võ phụ (*) thôi, Tống phu nhân bình tĩnh, thong thả ung dung chẳng chút lo lắng, bước chân vững vàng chậm rãi ra ngoài, khí thế cũng là "Hai thước tám", so với Đường Cửu, càng nhiều hơn mấy phần chững chạc.

      (*) Vai võ phụ: Vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ

      Tất nhiên, Tống phu nhân là ai chứ? Ở góa khi còn trẻ, mình chèo chống gia nghiệp lớn như vậy, lại thêm tay nuôi lớn đại thiếu gia Tống gia.

      "Tống Ngạn Triệt! Đồ ma bệnh, bớt giả chết ? Cúi cái đầu cho ai nhìn hả? Bây giờ hãy cho mẹ ngươi biết, bản nương lấy, ngươi cũng muốn cưới!"

      Nghe tiếng rống lớn, Tống Ngạn Triệt khỏi giật thót mình, trong nâng đỡ của hai đại hộ pháp trái phải, chậm rãi ngẩng cái đầu rũ xuống lên, nghểnh cái cổ : "Cảm ơn ngươi muốn gả! Nhưng ngươi cũng thấy đấy, giờ thân ta cũng chẳng lo được, ta đây, chẳng có ích gì!"

      "Cái đồ bộ cũng vất vả, còn muốn cưới vợ sao? Tống Ngạn Triệt, ta thấy ngươi cũng đừng nửa chết nửa sống như thế mãi nữa? Cứ như con quỷ treo cổ vậy! Ngươi sắp chết chết nhanh chút! Đỡ ảnh hưởng đến bản nương!"

      "Lời này của Đường nương hơi quá đáng rồi, tuy thân thể của đứa trẻ nhà tôi tốt, nhưng rốt cuộc cũng nổi danh thanh niên tài tuấn trong kinh thành này, huống chi chuyện hôn nhân phải theo lệnh của cha mẹ lời của mai mối, cũng phải do cậu quyết định. Đường nương, tôi niệm tình còn trẻ, hiểu quy củ, cũng so đo với , đặt sư tử bằng đá xuống, mau mau trở về ! Cha mẹ ở nhà chờ đấy! Tam đường huynh của cũng trở lại rồi, muốn về nhà gặp chút sao?" Lời Tống phu nhân chứa đầy hàm ý, Đường Cửu vừa nghe đến tam đường huynh, vẻ mặt chợt biến đổi, vội vàng buông thứ trong tay xuống

      "Bà! Xem như bà giỏi! Tôi bỏ qua dễ dàng như thế đâu." Đường Cửu bỏ lại sư tử bằng đá, xoay người nện từng bước vui mừng chạy .

      "Mẹ của con ơi! Cuối cùng cũng rồi. . . . . ." Kèm theo tiếng vang lớn, sư tử đá đập cái hố to mặt đất, die’nd/anl;e/q/uyd;on Tống Ngạn Triệt cũng thở phào nhõm.

      "Mẹ con ở đây! Thấy sao, Đường nương này rất xinh đẹp đứng ?"

      "Xinh đẹp! Xinh đẹp! Nhưng đây phải là điều quan trọng, tửu nương tử xinh đẹp có ai biết đâu? Hai đóa kim hoa trong thành Trường An, người nào biết? Mấu chốt là, mẹ, mẹ xem , mẹ xem chút , tính tình của ta đáng sợ cỡ nào"

      Trừng! Tống Ngạn Triệt vừa mới chữ sợ này, liền bị Tống phu nhân trừng lại. . . . . .

      "Sợ. . . . . . Nhưng. . . . . . Sợ, cũng phải là điều quan trọng, quan trọng là mẹ nhìn sức khỏe ta , kinh thiên địa khiếp quỷ thần, ta mà gây rối đường phố Trường An là phong vân biến sắc, cát bay đá chạy, mẹ! Thân thể này của con, ta mà cho cái tát con tan nát luôn, mẹ nhẫn tâm vậy sao? Ngay sau ngày cưới ta về, con trai của mẹ là con liền trở thành mảnh xương vụn rồi. . . . . ."

      "Như con , vào nhà!" Tống phu nhân cười khẽ tiếng, mặc dù rất chiều chuộng con trai, nhưng cũng nghe theo làm bậy.

      Đôi mắt đẫm nước im lặng gì, mặc cho người khác kéo lê đất, Tống Ngạn Triệt rưng rưng bị người kéo vào nhà, trời ơi! Đây là cái nhân duyên gì thế?

      "Cha! Mẹ!" Hai tiếng kia, giọng Đường Cửu còn bình thường, cho đến khi thấy tay cờ bạc vô cùng chật vật, liền nhịn được nữa, hét lớn tiếng, khiến cho phòng ốc đều run rẩy theo: "Đường Thủy Sinh, huynh còn biết trở lại? Huynh học học, lại học đánh bạc, đều là do huynh! Đều là do huynh!"

      xong liền xắn tay áo như muốn đánh người, khiến Đường Thủy Sinh sợ đến mức chạy vòng quanh cái bàn: "Đường muội, đường muội, Cửu nhi, Cửu nhi, muội đừng kích động! Muội đừng kích động!"

      " kích động? kích động!" Đường Cửu hận thể đập gãy xương của tam đường huynh: "Ngày thường, huynh vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá còn chưa tính, mấy ngày gần đây lại còn học đánh bạc, còn mang khế đất của tửu phường Đường Ký cược, là buồn cười, hôm nay muội lột da huynh, muội phải người họ Đường!"

      "Đường muội! Đường muội! Có lời gì cứ từ từ , từ từ , trước muội hãy đặt cái búa này xuống, có được hay ?" Đường Thủy Sinh nhìn Đường Cửu phát điên, giơ chiếc búa sắt lên cao, thực muội ấy dám đánh, thực muội ấy dám làm! Vậy phải làm sao bây giờ?"Cứu mạng! Cứu mạng! Sắp có tai nạn chết người, sắp có tai nạn chết người. . . . . . Đại bá, thẩm nương, cứu mạng!"

      " từ từ! Gọi ai vô dụng, nếu phải vì cứu huynh, muội phải bán mình cho Tống gia sao? Muội cho huynh biết, muội làm thôi, nhưng làm phải làm cho xong, muội làm thịt huynh, tránh rắc rối sau này!" Đường Cửu giận điên lên, Đường Thủy Sinh sợ hãi kêu to, thiếu chút nữa tè ra quần.

      "Này này chuyện này. . . . . . Cửu nhi, đều do cha mẹ, đều do cha mẹ, con... con hãy bỏ qua cho Thủy Sinh ! Nếu con cần, vậy chúng ta cũng cần Đường Ký nữa, dứt khoát hủy bỏ chuyện cưới xin với Tống gia ." Đường lão bá mặc dù muốn giữ tửu phường Đường Ký, nhưng ông cũng muốn làm khó con , huống chi Đường Cửu. . . . . .

      "Cha mẹ!" Đường Cửu cắt đứt suy nghĩ của Đường lão bá, : "Tống gia cũng phải là đầm rồng hang hổ gì, mặc dù Tống phu nhân ghê gớm, nhưng phải là biết điều, Như Ý Trai của Tống gia lại là quán rượu nổi tiếng nhất thành Trường An. Mặc dù Tống Ngạn Triệt ốm đau bệnh tật , nhưng tốt xấu gì cũng là tài tử, bọn họ cũng chỉ là muốn Dao Trì Tiên thôi, về sau con tìm cơ hội, đưa cách điều chế Dao Trì Tiên thiếu mất hai vị cho Tống gia là được!"

      " bậy, vậy phải con trở thành người vợ bị đuổi về nhà hay sao! Vậy sao có thể đượct?" Đường thẩm khóc bù lu bù loa, nếu biết vậy chuộc Đường Thủy Sinh về, nếu phải trong tiệm thiếu người, Thủy Sinh này lại rời khỏi nông thôn sống, bọn họ cũng rước cái mầm tai họa này.

      "Muội lấy chồng, lại gả vào Tống gia quá tốt rồi, Tống phủ có ăn có uống, ở đó ăn thịt, uống rượu, mang vàng mang bạc, huynh cũng muốn ." Đường Thủy Sinh ở bên rụt cổ, vẫn còn đứng đó biết sống chết bậy!

      "Tốt như vậy huynh ! Chờ kiệu hoa đỏ chót đến, muội nhét huynh vào bên trong bịt lại!" Đường Cửu vừa mới quẳng búa xuống, vèo cái lại nhấc lên, trông tư thế này như là chuẩn bị đập nát xương cốt Đường Thủy Sinh, cái gì mà tam đường huynh chứ, để □□ thôi!
      Last edited: 5/4/17
      Trâu thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 2: LỜI SẮC BÉN CỦA BẠN THÂN

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ

      "Cứu mạng! Đường muội! Đường muội! Đừng như vậy, đừng như vậy, xuống tay lưu tình! Đừng đánh! Đừng đánh! Ông trời ơi, cứu mạng!"

      "Gọi ông trời cũng vô dụng, bằng gọi muội ! Thủy Sinh ca, ca gọi ông trời, còn bằng gọi muội này!" Két tiếng cửa mở ra, Đường Thủy Sinh nhìn lên, cứu tinh đến rồi! Đậu phụ Tây Thi Đậu Phù Dung tới đúng lúc, thân là chị em kết nghĩa kim lan tỷ muội của Đường Cửu, thế nào Đường Cửu cũng cho nàng ấy chút thể diện.

      "Oa, Cửu nhi, sao ngươi lại đóng cửa làm ầm ĩ trong nhà thế?" Dáng người Đậu Phù Dung uyển chuyển, bước tao nhã, thong dong điềm tĩnh vào.

      Thấy Đậu Phù Dung bước như mèo, lại thêm trang điểm như mông khỉ, Đường Cửu ra vẻ nàng bị 1 vạn volt cao áp giật. "Rầm" tiếng, Đường Cửu buông lỏng búa sắt trong tay ra, búa sắt cũng mười phần chịu thua kém phu nhân trực tiếp đập trúng bàn chân Đường Thuỷ Sinh.

      "Ta , Phù Dung, ngươi ăn mặc như vậy. . . . . . Như hoa như ngọc là muốn đâu?"

      "Đáng ghét! Người ta đặc biệt trang điểm như này tới cho ngươi nhìn, đợi đến ngày ngươi thành thân, ta liền giúp ngươi trang điểm, bảo đảm ngươi trở thành người xinh đẹp nhất trong thành Trường An, dâu xinh đẹp nhất. Ngươi có được hay ?" Đậu Phù Dung chống nạnh chỉ Đường Cửu, giống như ..., Quỷ sứ! Đáng ghét! Tại sao nhìn người ta như vậy chứ! Ánh mắt này, dáng người này, bước chân này khiến Đường Cửu buồn nôn muốn chết, tiểu nha đầu này cố tình đến khiến nàng buồn nôn mà.

      "Được! tốt quá! Đến lúc đó ngươi trang điểm cho ta, chừng trực tiếp hù chết tân lang, đến lúc đó ta được tự do, chừng lại quay lại ngồi kiệu, trở về nhà!"

      "Phi phi phi! Đại cát đại lợi, bách vô cấm kỵ!(1) Ngươi nha đầu thối, bớt hươu vượn, ! ra ngoài hàn huyên chút! Đường lão bá, đường thẩm, yên tâm, con khuyên nàng!" Đậu Phù Dung kéo Đường Cửu xoay người rời , cho Đường Cửu tí cơ hội phản kháng. Nhắc tới, bàn về sức lực, Đậu Phù Dung khẳng định phải đối thủ của Đường Cửu, nhưng nha đầu Đậu Phù Dung này cũng phải dựa vào sức lực để giành thắng lợi, thứ người ta dựa vào là tình tỷ muội.

      (1) Đại cát đại lợi, bách vô cấm kỵ: Ý muốn gặp nhiều may mắn, bất kể điều gì cũng thể xâm hại.

      "Được Được Được! ! !" Bên trong nhà, Đường lão bá, Đường thẩm, Đường Thủy Sinh tay vẫy lụa vui vẻ đưa tiễn, trông thế này là thoát khỏi đại nạn rồi. . . . . .

      Trong nắng chiều hoàng hôn, mùi rượu thoang thoảng, nóc nhà Đường gia, hai người tuổi mười sáu, chính là thời điểm thiếu nữ xinh đẹp nhất, vai kề vai ngồi nóc nhà, khoác lên ánh chiều tà, trò chuyện tâm với nhau.

      "Chúc mừng ngươi tìm được mỹ nam tử kiều, e thẹn, an tĩnh trong truyền thuyết. Ngươi xem, động chút là thở gấp liên tiếp, nước mắt lóng lánh. Về sau nếu nhìn thấy ngươi ăn cơm như hổ đói, nhất định nhăn trán trau mày, lúm đồng tiền đôi má sinh buồn, im lặng chăm chú đến nghẹn thở! Mấy phút sau nôn ra hai ngụm máu tươi cho ngươi xem!"

      "Đậu Phù Dung, ngươi có thể mấy lời hay hơn , ngươi giỏi đấy, học mấy thứ này ở đâu, học vấn rất cao nha! Tại hạ bội phục, bội phục!" Đột nhiên Đường Cửu ngược lại, "Ngươi còn hưu vượn nữa, có tin ta đẩy ngươi xuống hay ."

      "Đừng mà! Ngươi nhìn ngươi chút , trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Cửu nhi, ta ngươi cũng đừng mất tự nhiên, Thủy Sinh ca mặc dù đáng ghét, nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn bị người của sòng bạc băm thành thịt vụn, bánh nhân thịt, thịt thái hạt lựu sao? Huống chi người ta thế nào cũng được coi là thanh niên tài tuấn! Tống Ngạn Triệt người này, ngươi đừng nhìn gầy yếu, nhưng dáng dấp rất tuấn tú , huống chi lại là nhà đại phú. . . . . ."

      "Phù Dung, có thứ tốt muốn chia sẻ, nếu ngươi thay ta gả , dù sao ngươi thích, lại có tiền, dáng dấp lại đẹp trai, tính tình lại dịu ngoan, chỉ phải ứng phó với người đàn bà mạnh mẽ Tống phu nhân kia." Đậu Phù Dung đột nhiên nghiêm chỉnh lại, lần này tận tình khuyên nhủ, trái lại càng khiến trong lòng Đường Cửu thêm bế tắc. . . . . .

      "Ai nha! Ngươi nhìn ngươi , mặt như mướp đắng, cứ như bị đưa lên pháp trường vậy. Xưa có câu người đẹp sánh đôi với quái vật, hai ngươi sao, cái sao là do nhà bọn họ mù quáng ý! Coi trọng ngươi! Ngươi sợ cái gì hả? Chẳng lẽ Tống gia bọn họ còn có thể vê tròn chà xát đập bẹp ngươi sao, ngươi đến Tống gia cứ giữ vững điệu bộ của mình, có chuyện gì, còn có tỷ muội chống đỡ cho ngươi! Có chuyện gì, ngươi cứ kêu tiếng, ta mang theo tất cả người trong đường phố đòi lại công bằng cho ngươi. Trái lại ta muốn nhìn, ai dám bắt nạt Cửu nhi tỷ tỷ của ta!"

      Đường Cửu mạnh mẽ trước sau như hôm nay có vẻ hơi yếu đuối, trái lại Đậu Phù Dung vẫn luôn hiền lành, dịu dàng trong từng cái nhăn mày, từng nụ cười ngày thường bây giờ hết sức lanh lợi nghiêm túc.

      "Cám ơn ngươi, Phù Dung! Ta cũng biết ta đây bị làm sao, chính là cảm thấy rất sợ, có lẽ ta sợ Tống phu nhân đó!" Người ngoài tuyệt đối ngờ tửu nương tử Đường Cửu cũng có lúc như chim nép vào người, bộ dáng nhàng nghiêng đầu dựa lên vai Đậu Phù Dung, là làm cho người ta thương .

      "Thôi ! Ngươi! Ngươi là tửu nương tử, Đường Cửu! Ngươi từng sợ ai vậy? Lại Tống phu nhân đó phải trọng điểm, có lẽ bà ta muốn lấy chính là Dao Trì Tiên, gây khó dễ ngươi, chừng còn muốn cúng vái ngươi, dụ dỗ ngươi! Về phần Tống Ngạn Triệt, trái lại các ngươi cũng xứng đôi, ngươi nhìn mình xem, Sức Mạnh Vô Biên, chua ngoa, ngang tàng bạo ngược lại xấc láo; , tiều tụy vì bệnh, lập dị, lòng dạ đen tối lại độc miệng. Tuyệt phối a!"

      "Đậu Phù Dung, ta phát hôm nay ngươi cực kỳ lắm mồm! Ha ha ha. . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . . Ngươi đừng cù ta. . . . . . Nhột. . . . . . Ghét. . . . . . Ha ha. . . . . . Ngươi. . . . . . Cửu nhi. . . . . . Đừng đùa. . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Mặt trời chiều ngả về tây, mái hiên, hai nương như hoa, chơi đùa quậy nháo lẫn nhau, quét sạch tất cả phiền não.

      Đảo mắt chính là ngày thành thân, kiệu hoa đỏ rực cùng sáo và trống diễn tấu đến cửa chính Tống gia, cuộc đấu của Đường Cửu cùng mẹ con Tống gia bắt đầu.

      Lúc bái đường, dưới chân bị buộc sợi dây ngáng chân, tân nương trang điểm như mông khỉ, chuyện này, Đường Cửu bỏ qua. Muốn chơi vậy cũng phải từ từ chơi phía sau cánh cửa đóng kín, từ từ đấu!

      Qua ba lần rượu, tiệc mừng tan, dĩ nhiên Tống Ngạn Triệt cũng uống rượu. Ai cũng biết thân thể đại thiếu gia Tống gia quý giá, nho nhã yếu đuối, lại thêm Tống gia chín đời mới được đứa con trai, giờ nếu cẩn thận bắt uống, như vậy có được ? Tống Ngạn Triệt liền cũng thuận thế theo dốc xuống, lấy trà thay rượu thể tận tình của vị trí chủ nhà.

      Mọi người chỉ lo vui vẻ tại bữa tiệc vui mừng, hoàn toàn để ý đến trước cửa lớn Tống gia ít hai thứ.

      Tống Ngạn Triệt đẩy cửa vào động phòng, "Ta , cái quái gì thế?" Ơ! Hay ! Bị cảnh tượng trước mắt khiến kinh ngạc đến đờ người, giữa cửa ra vào là cái gì vậy, suýt chút nữa đập vào gương mặt đẹp trai tuấn của ! Tống Ngạn Triệt sợ hãi đến mức lảo đảo mấy bước, trực tiếp lùi lại ra ngoài đến ba mét.

      "Ta phu nhân, cho dù nàng muốn tặng lễ ra mắt, cũng cần tặng ta phần lớn như vậy, vi phu cũng gánh nổi, mau lấy lại lễ ra mắt ! Vi phu dám nhận!" Tống Ngạn Triệt mở miệng tiếng vi phu, Đường Cửu nghe thấy liền muốn giết người, được! Trêu chọc nàng! Die;nd'anl.e/qu.yd'on Nhưng nhỡ đâu tháo tung thân thể gầy yếu bé này của ra, nàng gánh nổi trách nhiệm, phải là cãi nhau sao? Bàn về bản lĩnh mồm mép, Đường Cửu nàng còn chưa từng sợ ai đó? Họ Tống này chớ ép nàng nổi nóng, ép thêm mấy phút nữa mắng khóc tìm mẹ đó!

      "Tống đại công tử, miệng ngươi giỏi như vậy, có bản lĩnh ngươi dùng đầu lưỡi của mình cho sư tử đá giữa cửa chạy ! chừng như vậy khiến sư tử bằng đá cảm động, rơi nước mắt rồi nhường đường cho ngươi!"

      "Bản thiếu gia cãi nhau với người đàn bà chanh chua. Đường Cửu, ngươi tránh ra cũng được, bản thiếu gia thèm vào. Mới vừa rồi bản thiếu gia còn nhìn thấy tam đường huynh, tên, tên là gì ấy nhỉ? Ồ! Đúng! Đường Thủy Sinh, nghe uống cực kỳ sung sướng. Hôm nay tâm tình bản thiếu gia tốt, lúc dẫn ra ngoài dạo, ở phố đông có sòng bạc tên là gì nhỉ? Tên. . . . . . Tên là Vạn Kim"

      "Vạn em ngươi ý! Ngươi vào đây cho ta!" Rầm rầm lúc, Đường Cửu đẩy sư tử đá trước cửa ra vào vèo vèo, phát kéo bóng dáng đỏ rực của Tống Ngạn Triệt vào trong. Tống Ngạn Triệt đau nha! Nhe răng nhếch miệng, cừ , sức mạnh ghê gớm này quả vô địch, "Buông tay! Buông tay! Ngươi ăn cái gì lớn lên thế? Sức lực lớn như vậy, buông bản thiếu gia ra, bả vai bổn thiếu gia sắp gãy rồi! Con khỉ nhà ngươi đừng gấp gáp như thế chứ!"

      "Ta nhổ vào! Đồ hạ lưu hèn hạ vô sỉ, giở thủ đoạn, giờ cuối cùng ta cũng biết tại sao Đường Thủy Sinh lại cầm tửu phường Đường Ký đánh cuộc, là bị Tống gia các ngươi hù dọa ?" Đường Cửu buông bả vai của đối phương ra, vung Tống Ngạn Triệt lên mặt ghế, đôi mắt to trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm Tống Ngạn Triệt.

      "Bớt bậy !" Tống Ngạn Triệt xoa xoa bả vai, đưa tay kéo vạt áo ra, phóng khoáng tự nhiên bắt chéo hai chân mình, nghiền ngẫm nhìn nương vô cùng bạo ngược trước mắt. Tên bạo ngược chua ngoa quả nhiên là danh bất hư truyền. Trước đó vài ngày trước cửa Tống phủ còn diễn xiếc, cho đến bây giờ ký ức của hẵng còn mới mẻ, cũng là bởi vì công tử là này vẫn luôn bị tụi bạn xấu nhạo báng trêu ghẹo đến nay. Vừa rồi còn đùa, vào động phòng chớ để cho tửu nương tử đánh chết. Quả nhiên trúng chuyện này. Mới vừa vào cửa, bị nới lỏng chút gân cốt. Chỉ là, đường đường là đại thiếu gia Tống gia, sợ nàng, mới là lạ.

      Chiết Phiến lay động, liếc mắt, cười tiếng, chẳng những giống mắc bệnh, trái lại trán còn có mấy phần khí. Như thế khiến Đường Cửu nhìn đến si mê. Dù sao nàng và Đậu Phù Dung cũng chơi lâu rồi, cũng là kẻ háo sắc, thấy người tuấn nở nụ cười xinh đẹp như thế, sao có thể khiến nàng tâm viên ý mã (2)?

      (2) Tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa) miêu tả trạng thái tâm trí cứ ngừng tán gẫu, miên man chuyện trò chẳng dứt. Ta nghĩ chuyện này, thoắt ta nghĩ sang chuyện khác, những chuyện xa cách nhau về thời gian và gian, những chuyện liên can gì đến nhau, tâm ý ta lúc nào ngừng chuyển động, tâm ý ta đổi khác trong mỗi sát-na!

      Nhưng chuyện này tuyệt đối thể để cho tên khốn khiếp trước mắt nhìn ra, "Cười cái gì mà cười, ngươi muốn nhạo báng ta sao?" Đường Cửu cũng biết tại sao vừa kéo suy nghĩ trở lại, lại hỏi ra lời ngu xuẩn đáng chết như vậy. Đây phải là đưa mặt cho người ta vẽ hay sao? Nhưng nàng đoán sai rồi, Tống Ngạn Triệt hổ xuất thân thế gia, thế mà chế nhạo nàng. Nhưng mà, nhưng mà giây sau, nàng phát nàng sai tiếp rồi, là chó thay đổi được □□, Tống Ngạn Triệt lời độc ác còn là sao?

      "Ta là hạng người như vậy sao? Đến đây, ngồi ! Đứng chuyện nhiều mệt lắm! Ngươi đói chưa, ngày chưa được ăn cái gì sao? Nơi này nhiều dưa, trái cây và bánh đậu phộng như vậy, ngồi xuống ăn chút ."

      "À? Tống Ngạn Triệt, ngươi nối nhầm xương rồi à? Khách khí. . . . . . vậy?"

      " phải khách khí, trước ngươi cứ ngồi xuống, có lời gì chúng ta từ từ , đúng rồi! Ngồi xuống đây! Đến đây, ăn !" Đột nhiên giọng Tống Ngạn Triệt trở nên rất ôn hòa, khóe miệng nở nụ cười mơ hồ, cười đến mức khiến người ta ấm áp. Quân tử dịu dàng như ngọc chính là hình dung đúng nhất vào giờ phút này. Đường Cửu cũng biết tại sao lại theo lời của ngồi xuống, còn nhận lấy bánh ngọt trong tay .

      Vậy mà giây kế tiếp, ngay cả ruột Đường Cửu cũng nhanh chóng hối hận, nàng hận được cái tát chết luôn.
      Last edited: 5/4/17
      Trâu thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 3: PHU QUÂN XINH ĐẸP KINH NGẠC ĐẾN ĐỜ ĐẪN VÌ TÁM BÁT CƠM

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ



      "Ngươi đó, ăn từ từ thôi! Trong bánh ngọt này, ta bỏ thuốc."

      "Khụ! Khụ khụ khụ. . . . . ." Nôn nôn được, ngược lại còn bị nghẹn. Lúc Đường Cửu nghẹn đến mức thở nổi, trước mắt đột nhiên xuất ly trà, người đưa ly trà này lên cứu mạng chính là đầu sỏ gây nên: Tống Ngạn Triệt. Nhìn ánh mắt cười nỗi đau của kẻ khác, Đường Cửu hận được cái tát đập vỡ đỉnh đầu đối phương.

      Đêm động phòng hoa chúc, Đường Cửu suýt chút nữa bị miếng bánh ngọt làm cho nghẹn chết. Coi như nàng hiểu, cái Tống gia này có tốt như vậy!

      "Họ Tống kia! Ngươi lại chọc ta, có tin ta tát cái khiến ngươi dính tường hay , muốn kéo cũng kéo xuống được!" Mới vừa nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, Đường Cửu liền nổi đóa.

      Nhưng mà, có ích lợi gì, nổi đóa tính là gì, nghiền áp bằng chỉ số thông minh mới là thuật chiến thắng! Hôm nay Tống Ngạn Triệt cũng mệt mỏi, phe phẩy quạt giấy, ngả đầu liền ngủ, sáng sớm mai tiếp tục chọc nàng. Xem ra, cuộc sống say này vắng lặng nữa, nha đầu này rất thú vị, rất thú vị! Ha ha ha. . . . . . Suy nghĩ chút cũng cảm thấy thú vị.

      "Ngươi cười gì vậy? sợ cười chết sao?" Đường Cửu thấy Tống Ngạn Triệt nằm xuống dậy nổi, lúc chợt cười khúc khích ngừng, lúc chợt lại nhắm mắt , còn tưởng rằng cái thân thể nhu nhược kia của tốt!

      "Ngươi mới chết! Ngày đại hỉ có thể lời tốt lành hay ? Giờ ta mệt mỏi rồi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi ?"

      "Gì?" Còn tưởng rằng có rất nhiều trận chiến, nghe lời độc miệng đến hộc máu cơ? ngờ như này là xong, chỉ tráng qua cái rồi ngủ? Chỉ là, suy nghĩ kỹ chút cũng đúng, lấy thân thể Tống Ngạn Triệt, chừng là rất mệt, rất mỏi! Chỉ là cứ như vậy ngã xuống giường sao? Nàng ngủ như thế nào?

      "Ai! Đứng lên! Ngươi ngủ thế này, ta ngủ như nào?"

      "Hỏi câu này? Ngươi phải là mang hai sư tử đá ở cửa ra vào sao? Ngươi hãy ở đầu sư tử đá ý, dáng vẻ xinh đẹp này khẳng định dễ nhìn hơn con khỉ!" Đầu Tống Ngạn Triệt ngẩng, mắt mở, lười biếng nâng cánh tay lên, chỉ vào cửa ra .

      "Ngươi mới là con khỉ !" Đường Cửu bực tức dậm dậm chân, nàng cũng nên hỏi, tự mình tìm chỗ để nghỉ ngơi phải xong rồi sao? Kết quả miệng mình thiếu chút nữa lại bị Tống Ngạn Triệt này làm cho tức hộc máu. Cái miệng này của so với phường chợ búa chỉ có hơn chứ kém, giỏi đến mức nổi, miệng độc.

      "Xới cơm."

      " cho phép!"

      "Tống Ngạn Triệt ngươi ỷ vào cái gì mà cho ta ăn cơm. Ta mới tới ngày đầu tiên, ăn bữa sáng đầu tiên, ngươi cũng cho ta ăn cơm. Ngươi! Ngươi! Tống gia các ngươi ngược đãi ta!"

      "Ta nếu mẹ chồng ngược đãi ngươi, ngươi có thể và cơm ăn tám bát sao? Ta nghĩ ngươi là cái vạc rượu, lại nghĩ rằng còn là thùng cơm! Ăn ít chút ! Coi chừng ăn thành kẻ béo ú."

      "Tự ta xới!" ai xới cho, tự nàng xới. Tống Ngạn Triệt cái gì, nàng nghe thấy, tuyệt đối nghe. Loài người thể ngăn cản Đường Cửu nàng, tửu nương tử ăn cơm, tuyệt đối thể!

      Tống Ngạn Triệt: "Dọn cơm!"

      "Ta xem ai dám, ai dọn chém kẻ đó, tay trái dọn chém tay trái, tay phải dọn tay phải thiếu nửa! Ai dám cướp cơm của ta, chém đứt tất cả tay chân!"

      Lời vừa , còn ai dám đưa tay dọn mâm, chúng hạ nhân bên cạnh nhìn ánh mắt ngang ngược của Đường Cửu, sợ hãi rối rít rút tay trở về.

      "Ha ha ha. . . . . . Ngạn Triệt, dọn cái gì mà dọn? Đường Cửu này! Ăn hết mình , Tống gia chúng ta có gì cả, chỉ có nhiều cơm, ăn hết mình, còn nữa, mẹ chồng ta có thể gọi con là Cửu nhi ?" Tống mẫu thay đổi bộ dáng dũng mãnh mấy ngày trước đây, ngược lại biến thành mẹ hiền, cười với Đường Cửu rồi rất hòa ái dễ gần, trái lại, lúc hướng về phía Tống Ngạn Triệt, ánh mắt trách móc hơi tức giận.

      "Tùy ý! Gọi con là Cửu nhi, Tiểu Cửu, Đường Cửu con đều sao cả."

      "Vậy ta gọi con là Cửu nhi ! Đứa Ngạn Triệt này ta nuông chiều từ nên sinh hư, có lúc chuyện dễ nghe, Cửu nhi con cần để ý, nếu nó lời gì quá đáng, con cứ đến với ta, ta giáo huấn nó!"

      Đây là bà ta lấy lòng ta sao? Đường Cửu nhìn Tống phu nhân đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, trong lòng bỗng bồn chồn, vẫn còn nhớ trước đó vài ngày cảnh Tống gia hai lần tới cửa cầu hôn. Lần đầu tiên nàng đuổi người ra ngoài, lần thứ hai Tống gia dùng chút thủ đoạn mềm dẻo hùng hổ dọa người. Tay nắm chặt mạch sống Đường gia, chuyện cũng vênh váo hung hăng lên rất nhiều. Mấy ngày nay Đường Cửu mực nghĩ, tại sao tam đường huynh lại cầm khế đất tửu phường Đường Ký đánh cược?

      Đây rốt cuộc có phải Tống gia hạ bẫy hay ? Có liên quan đến Tống phu nhân hay ? Tối hôm qua Tống Ngạn Triệt thề son sắt chuyện này tuyệt đối cùng , mẹ , cùng cả Tống gia có quan hệ. Lời của rốt cuộc có tin được ?

      "Này! Này!"

      Ngón tay thon dài đẹp nha? Tại sao năm đầu ngón tay này cứ luôn sáng ngời trước mắt nàngy? Đường Cửu mất hồn, bàn tay tuyệt đẹp lay động trước mắt thu hút ánh mắt của nàng, ngay cả suy nghĩ cũng đều bay theo ngón tay thon dài này.

      "Này! Này!"

      Tiếng gì vậy? đáng ghét! Đường Cửu tập trung nhìn lại, là tên Tống Ngạn Triệt đáng đâm ngàn đao đó, bàn tay tuyệt đẹp vẫy vẫy trước mắt, lại là của , ta nhổ! Uống phí đôi tay thon dài trắng nõn như vậy! Ta nhổ! Ta nhổ! Ta nhổ vào!

      "Này? Mẹ ta chuyện với ngươi đấy? Đường Cửu, bà già ngươi có thể "chi" tiếng hay ?"

      "Chi ——! Chuyện gì?"

      lại "Chi ——" tiếng, Tống Ngạn Triệt giận đến mức điểm tâm cũng nghẹn ở ngực: "Mẹ ta, hỏi ngươi, có thể, theo, tập quán, kính trà, cho bà, hay ! Sau đó, cùng , nhà thờ họ, lạy tổ tiên! Nghe hiểu, chưa?" Tống Ngạn Triệt dùng khả năng cực kỳ điêu luyện sắc sảo từng câu đơn, từng từ từng từ xong lời này, khiến Đường Cửu nghe được mà muốn nghẹn cổ.

      "Được! Đến đây !" Đường Cửu cũng ngay thẳng phóng khoáng, nàng cũng phải là người hiểu phép tắc, ai bảo buổi sáng nàng phải mang hai con sư tử đá trở về vị trí cũ đây. Nếu phải như vậy, cũng bỏ qua thời gian kính trà, có lẽ Tống phu nhân hiểu lầm rồi? Cho rằng nàng muốn kính trà thay đổi cách xưng hô. Nàng cũng muốn mà! Tống phu nhân nghĩ cũng sai, thôi, kính trà kính trà ! Tạm thời cũng thể rời khỏi Tống phủ, cuộc sống sau này còn dài mà! Cũng thể luôn gọi Tống phu nhân là Tống phu nhân được! Truyền ra lại là nàng đúng, nương nương! Nàng nhịn, sớm muộn gì nàng cũng khiến Tống Ngạn Triệt quỳ với nàng.

      Chuyện này liên quan gì đến Tống Ngạn Triệt sao? Nếu Tống Ngạn Triệt biết Đường Cửu muốn quỳ với nàng, nhất định tức chết! Có câu , kẻ sĩ có thể chết chứ thể chịu nhục.

      "Nương! Uống trà!"

      "Nương! Uống trà!"

      Cùng Tống Ngạn Triệt quỳ gối ở chỗ, Đường Cửu cực kỳ ghét, hận thể cách xa tám mươi trượng, bước lùi lại phải hơn mười mét.

      "Quỳ mẹ xong, quỳ tổ tiên, quỳ tổ tiên xong, còn quỳ cái gì nữa?" Đường Cửu vỗ vỗ đùi, vừa vừa hỏi Tống Ngạn Triệt. Mẹ Tống Ngạn Triệt có chuyện phương diện làm ăn trước, tại chỉ còn lại Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt mắt to trừng mắt . Trăm việc dùng được nhất là thư sinh, Tống Ngạn triệt chính là thứ khắc họa cái này tốt nhất, ràng xuất thân từ nhà phú thương to lớn lâu đời, lại hiểu chút kinh doanh buôn bán nào, có chuyện gì đều để mẹ ra tay, đúng là con sâu gạo.

      "Đúng nha! Quỳ cái gì nữa? Quỳ lạy vi phu ! Vợ lấy chồng là trời mà! Quỳ ta chính là lạy trời!" Hô to tiếng, quạt giất phe phẩy, ngồi xuống mặt ghế đá ở trong sân, điệu bộ như ông già.

      "Có tin ta cho tát đánh chết ngươi hay !" Đường Cửu hận được cho cái tát đánh bay, đầy thân tật xấu, còn muốn nàng quỳ! Nàng để quỳ là rất khách khí rồi.

      "Vậy, ta dẫn ngươi Tiêu Tuyết Các!"

      "Tiêu Tuyết Các là nơi nào?" Nhìn dáng vẻ tuấn của Tống Ngạn Triệt nở nụ cười nhàng, Đường Cửu thế nào cũng cảm giác có ý nghĩ sâu sa khác !

      " chẳng phải biết." Tống Ngạn Triệt hai lời, kéo cổ tay Đường Cửu."Này này này! Ngươi dẫn ta đâu? Ai cho ngươi dắt tay của ta, có tin ta đánh ngươi hay !"

      "Ai nguyện ý dắt tay của ngươi, ngươi nhìn tay ngươi này, y như tay gấu, sờ tay như sờ giấy ráp, đúng, giống vỏ cây thô hơn! Đúng! Vỏ cây thô!"

      "Ngươi mới là vỏ cây thô! Ta đánh ngươi, ngươi tin hay !" Dứt lời, Đường Cửu nhấc chân đạp xuống, ngu sao mà đá, đá chết là được,dien dan le quy don dù sao cũng chỉ đá nhàng, nên cũng đá lên bắp đùi của ngừng.

      "Ai nha! Chân của ta đứt rồi, đứt! Đứt!"

      " càn! Ta dùng lực! Nếu đá ngươi , ngươi sớm bay rồi."

      Vừa liền xa: "Ta , Tống phủ các ngươi quá lớn nha! Này? tới chưa, ta , phải là ngươi muốn lừa ta đến chỗ nào để giết người cướp của chứ?"

      "Phụt! Chỉ bằng ngươi, khắp người có chỗ nào đáng tiền? Còn giết người cướp của, đến giết người cướp của, ta mới nên lo lắng đấy!" Vẻ mặt lải nhải, dè bỉu này, tại sao đáng đánh đòn như vậy?

      "Vậy ngươi? Chẳng lẽ? Muốn cướp sắc?" Đường Cửu đột nhiên lùi về phía sau bước, hai tay khoanh ở trước ngực, giống như Tống Ngạn Triệt có thể làm như vậy.

      "Cướp sắc? ! Chỉ bằng dáng vẻ kia của ngươi, tặng ta ta cũng cần, huống chi ngươi còn là phu nhân của ta? Ta cưới cũng cưới rồi nếu như ngươi có ý đồ với bản công tử, bản công tử gắng gượng chịu chiếm đoạt. Đến đây !" Dứt lời, Tống Ngạn Triệt liền dang hai cánh tay, mở rộng vòng tay, nhắm chặt hai mắt, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, bộ dáng sợ hy sinh, Đường Cửu thấy mà trợn mắt há mồm. Coi như nàng thua, nàng chịu thua rồi, con mẹ nó, Tống Ngạn Triệt đúng là đóa hoa bình thường mà.

      "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!" Ở nơi xa truyền đến những tiếng gọi mơ hồ, Tống Ngạn Triệt nghe thấy, xoay đôi mắt, nghĩ tới nha hoàn kia chào hỏi. Đợi sau khi vào, mới hỏi nha hoàn kiai: "Tiểu thư nhà các ngươi có ở đây ?"

      "Ở đây! Ở đây! Ở đây! Mới sáng sớm tinh mơ tha thiết chờ mong đại thiếu gia đến đấy! Nếu tiểu thư biết thiếu gia đến, sợ là vui vẻ chết được đấy?" Đợi nha đầu kia hưng phấn xong, mới phát Đường Cửu tồn tại, vội vàng khom người hành lễ: "Song nhi thỉnh an thiếu phu nhân. Song nhi là"

      "Được rồi, ngươi nên làm cái gì làm cái đó ! cần gọi chúng ta." Đột nhiên Tống Ngạn Triệt chặn đứng lời Song nhi, kéo Đường Cửu thẳng vào Tiêu Tuyết Các. Tiểu viện, lầu các vô cùng lịch tao nhã, trồng rất nhiều hoa mai, đến mùa đông nhất định vô cùng đẹp. Chỉ là biết hoa mai này là hoa mai trắng hay hoa mai đỏ?

      Hoa mai phải điều quan trọng, quan trọng là chủ nhân nơi này là ai? Chưa từng nghe Tống gia này có thiên kim đại tiểu thư gì, Tống Ngạn Triệt có muội muội à? phải con chín đời sao? Chẳng lẽ 'kim ốc tàng kiều', còn mang nàng đến gặp người đẹp mà giấu? Tống Ngạn Triệt này là to gan!
      Last edited: 5/4/17
      Trâu thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 4: CÕNG ĐỐNG PHÂN NÀY LÊN NHA

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ

      "Tống Ngạn Triệt ngươi to gan? Kim ốc tàng kiều còn chưa tính, còn dẫn ta tới gặp người đẹp của ngươi, ngươi muốn chết sao?" Đường Cửu nhấc chân định đạp, lại bị Tống Ngạn Triệt lắc mình cái né tránh, Đường Cửu kịp phanh lại, thiếu chút tự treo mình lên chạc cây hoa mai.

      Tống Ngạn Triệt khẽ mỉm cười, khép quạt giấy, nhàng đưa tay kéo kẻ tâm thần trước mắt lên. Nghiêng đầu cười mà hỏi: "Ghen à?"

      "Ghen cái đầu ngươi ý, phải muốn gặp người thiếu nữ xinh đẹp của ngươi sao? ! Gặp!" Đường Cửu rút cánh tay của mình về, lau lau vào quần áo, giật vạt áo, cũng quay đầu lại, sải bước về phía trước.

      "Ai! Ngươi chậm chút, sao như con cua vậy, ngươi lại hù dọa người ta đấy." Tống Ngạn Triệt bình tĩnh theo ở đằng sau, nụ cười mặt rực rỡ đầy sức sống.

      "Éc. . . . . ." Vừa vào cửa, Đường Cửu liền ngây ngẩn cả người. Hay cho mỹ nhân ốm yếu còn đẹp hơn Tây Tử ba phần. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngũ quan lại hết sức tinh xảo xinh đẹp, lông mày cong cong như liễu, mắt như nước mùa thu, là vừa thấy thương. Chỉ là dáng người này tốt, hẳn là ngã bệnh quanh năm, chỉ sợ cả đời này khó có thể rời khỏi giường bệnh. Tất cả mọi người Tống Ngạn Triệt có bệnh, nhưng ở trong mắt Đường Cửu, bệnh của nương kia còn nghiêm trọng hơn Tống Ngạn Triệt rất nhiều. Đáng tiếc, nương như tiên trời hoá làm người như thế, thân thể lại yếu đuối như vậy.

      "Này! Còn nhìn à?" Tống Ngạn Triệt đẩy Đường Cửu ngăn ở trước mặt ra "Thân thể rất khỏe nha! Ngươi vừa đứng, ai qua được."

      "Ngừng. . . . . . Ngươi mới chặn đường ý! Ngươi mới khỏe! Tại sao ngươi là thân ngươi quá to, mới. . . . . . Mới qua được ." Đường Cửu như thế, nhưng khỏi cúi đầu nhìn qua mình, rất tốt mà. Mặc dù mình có thân hình mảnh khảnh như mỹ nhân bị bệnh này, nhưng tuyệt đối dung mạo cũng tốt kém mà.

      "Thế nào, mấy ngày nay khá hơn chút nào ?" Tống Ngạn Triệt với mỹ nhân bị bệnh trước mắt giống nhạo báng như với Đường Cửu, trái lại hết sức dịu dàng, xem ra hai người cũng hết sức quen thuộc.

      "Tốt hơn nhiều, biểu ca, khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Huynh thành thân, vốn muội nên chúc , chỉ là. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Thân thể muội đây tốt, lại để huynh mang theo tẩu tẩu đến. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đến thăm muội trước rồi, Tiêu Tuyết muốn thi lễ, khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Lời này còn chưa hết, vị tên là biểu muội Tiêu Tuyết liền ho lên ngừng, khăn tay cũng nôn xảy ra chút máu tươi, xem ra bệnh rất nặng.

      "Tuyết Nhi, mọi người đều là người nhà, cần gì khách khí, muội yên tâm, biểu ca để muội xảy ra chuyện, đại ca nhanh chóng mang đại phu trở lại, vị đại phu này nhé! Y thuật cực kỳ cao, nhất định có thể chữa cho muội khỏi bệnh! Đến lúc đó biểu ca ta bảo đảm muội khỏe như vâm luôn." Tống Ngạn Triệt đưa ngón trỏ ở trước mặt vừa so sánh, chỉ kém lấy tay vuốt vuốt chóp mũi biểu muội .

      "Khụ khụ!"

      "Làm sao ngươi cũng khụ rồi? Chẳng lẽ cảm thấy biểu muội ta ho khan đẹp, cũng muốn học? Giọng cỡ lớn của ngươi vẫn nên miễn , chớ dọa biểu muội ta." Tống Ngạn Triệt đối mặt Đường Cửu, đúng là chẳng có lời hay, ngay cả giọng cũng thay đổi, dịu dàng là cái gì, chỉ sợ bây giờ ném ra ngoài chín tầng mây rồi.

      đợi Đường Cửu cãi lại, Tiêu Tuyết trước, khăn tay nhàng che, cúi đầu cười yếu ớt: "Biểu ca lại bậy, tẩu tẩu đây tính tình hào phóng, sớm nghe di mẫu , kỹ thuật chưng cất rượu của tẩu tẩu đệ nhất thiên hạ, Dao Trì Tiên nổi tiếng thiên hạ, hôm nay thấy . . . . . Khụ khụ. . . . . . Tẩu tẩu, chẳng những là người khéo tay, còn là mỹ nhân như tiên trời, biểu ca cưới được tẩu tẩu đó là may mắn của biểu ca. Tiêu tuyết muốn làm lễ ra mắt tẩu tẩu." xong, mỹ nhân bị bệnh kia liền muốn đứng dậy hành lễ, chỉ là thân thể mang bệnh, vừa nhấc cái chăn người lên, lúc khẽ kéo cái, lại bắt đầu ngừng ho khan, Đường Cửu sợ hãi vội vàng đến bảo nàng đừng đa lễ, cứ nằm dựa vào thôi.

      Lại ngồi chốc lát, Đường Cửu cùng Tống Ngạn Triệt liền đứng dậy cáo từ, thứ nhất vị biểu tiểu thư này có bệnh trong người, tiện quấy rầy lâu, nàng ấy cũng đủ tinh thần và thể lực tán gẫu với người ta. Thứ hai bản thân Tống Ngạn Triệt cũng là con ma bệnh, mặc dù nghiêm trọng như Tiêu Tuyết, nhưng thân thể cũng khỏe mạnh, cường tráng như Đường Cửu, vẫn là sớm trở về hơn.

      Mặc dù hay ở bên trong Tống phủ, nhưng Tiêu Tuyết Các này là nơi u tĩnh, là nơi thanh nhã, cách chỗ ở của Đường Cửu bọn họ gần. Đối với Đường Cửu mà , có thể lập tức trở về, nhưng loại như Tống Ngạn Triệt này có thể khó tránh khỏi được lúc bị ngất. Bên cạnh lại mang theo người làm, đến lúc đó còn phải là chính Đường Cửu nàng cõng cái tên Tống Ngạn Triệt này về. Cõng về cũng phải chuyện lớn gì, sư tử bằng đá nàng cũng mang nổi, huống chi là tên ma bệnh Tống Ngạn Triệt này.

      Chỉ là chính là nàng muốn, đáng nha! Dù sức lực có chỗ sử dụng, nàng cũng thể dùng cho tên ma bệnh ở đây, ghét bỏ còn kịp! Còn cõng , ta nhổ! Ta nhổ ta nhổ ta nhổ!

      "Tống Ngạn Triệt, trong phủ của các ngươi có phải phong thủy tốt hay , thế nào lại người ngã bệnh, hai người ngã bệnh, mọi người đều ngã bệnh? Này? Xem ra biểu muội ngươi bệnh rất nặng, tại sao ngươi mời giúp nàng đại phu?"

      "Đúng vậy! Phong thủy tốt mới có thể lấy cái kiểu người như ngươi vào cửa, lại , ngươi nghe thấy sao? Đại ca ta mời đại phu rồi." Quả nhiên, họ Tống này há miệng là lời hay.

      "Ngươi còn có đại ca sao? Là biểu ca của ngươi sao? Ca ca ruột thịt của Tiêu Tuyết?"

      "Đại ca? Ha ha! Là của đại ca kết nghĩa của ta, họ kép Thượng Quan, tên đơn chữ Hành, ngày khác chờ trở về, ta giới thiệu cho các ngươi biết. Mà có lẽ nên, ngộ nhỡ ngươi dọa đại ca ta, vậy ta rất mất mặt." Lúc nào cũng chế nhạo người khác, mỗi phút mỗi giây trêu chọc Đường Cửu, chính là chuyện khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy thú vị nhất lúc này.

      "Ngươi còn có đại ca kết nghĩa sao? Ta cũng có kim lan tỷ muội, hôm nào giới thiệu cho ngươi biết, bảo đảm nàng có thể hù chết ngươi!" Dứt lời, tiếng "Bốp", Đường Cửu chợt vỗ bả vai Tống Ngạn Triệt cái. Tống Ngạn Triệt đau đớn la lên á á, tay dùng sức mạnh như vậy là muốn giết người à.

      " đợi cha ngươi, chị em tốt của ngươi dọa ta chết, ta bị ngươi đánh chết rồi, ngươi thể giống phụ nữ, dịu dàng chút, nhã nhặn chút."

      "Bốp" lại thêm cái: " thể!" Đánh xong người ta rồi bỏ chạy. Đường Cửu đánh Tống Ngạn Triệt xong, vèo cái liền nghiêng mình nhảy . Tống Ngạn Triệt rất đau, đau muốn chết. Tống Ngạn Triệt tức giận rồi nha! Cực kỳ phẫn nộ.

      Đợi đến Tống Ngạn Triệt trở lại bình thường, cái đồ đanh đá kia sớm chạy ra khỏi ngoài hơn trăm thước, khóe miệng giương , khóe môi khó nén nổi nụ cười, "Chạy trốn rất nhanh, ta , Man Ngưu! Man Nữu! Man Nữu Nữu(*)! Ngươi chờ ta chút, này? Ta gọi ngươi rất Nữu Nữu !"

      (*) Man Nữu Nữu: Con nhóc ngang ngược

      Cách xa, Đường Cửu liền nghe được tên thân mật mới của mình, Man Nữu Nữu, cái gì thế? khó nghe."Man Nữu Nữu cái gì, ngươi mới là Man Nữu Nữu đấy."

      "Man Nữu Nữu! Man Nữu Nữu! Man Nữu Nữu!" Nàng để cho gọi, Tống Ngạn Triệt càng thể kêu, theo ở phía sau mà gọi cực kỳ vui sướng.

      Đường Cửu chợt dừng lại, đứng tại chỗ quát um lên: "Tống Ngạn Triệt, ngươi đến đây cho ta, ta vả nát miệng ngươi! Ta xem ngươi còn này này này! Thế nào lại ngất vậy, này! Đừng có giả bộ, đứng lên!"

      Còn chưa chạy đến trước mặt, cách hơn ba mét, Tống Ngạn Triệt lảo đảo ngã gục, cái đầu to hướng thẳng xuống, ngã xuống đất, sau đó nằm sấp mặt đất có động tĩnh, nhúc nhích giống như bông hoa bông, hay hoặc là giống như đống phân, Đường Cửu càng nhìn, càng thấy giống như đống phân, đúng! Chính là đống phân, đống phân nha!

      "Cõng đống phân này lên nha, bước đường về nhà nha! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên. . . . . . Cõng đống phân này lên nha, bước đường về nhà nha! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên nữa! . . . . . ." Đường Cửu vừa hô khẩu hiệu, vừa về sân nơi bọn họ ở, cơ mặt người lưng căng cứng như sắp hỏng, cũng sắp nhịn được, là vừa tức giận, vừa buồn cười.

      Tại sao lại muốn giả bộ bất tỉnh, đây là hành hạ ai đó, nhưng nghe biệt hiệu vang hùng hồn như vậy, đây phải là tự mình hành hạ mình sao! Tự làm tự chịu mà. . . . . . Tống Ngạn Triệt nhịn đến nội thương, nín đến hộc máu rồi!

      vất vả mới khiêng trở về, tuyệt vời, lập tức hô lớn. dưới Tống phủ tại chỗ dường như dốc toàn bộ lực lượng, mọi người từ già đến trẻ, ba chân bốn cẳng nâng cục cưng bảo bối này trở về. Nếu như là bình thường, lưng Đường Cửu cõng những thứ đồ khác, nhất định cảm giác mình bị cướp bóc. Nhưng bây giờ lưng nàng là cái kia, nàng chỉ cảm thấy lưng nhõm hẳn, cuối cùng cũng vứt được đống phân này rồi.

      Buổi tối, Tống phu nhân trở lại, vừa nghe Tống Ngạn Triệt té xỉu, liền vô cùng lo lắng chạy tới. Vừa chạy tới thăm, Tống Ngạn Triệt giường quấn lấy bắt Đường Cửu phải cho ăn cháo! Đường Cửu đương nhiên là chịu. Lúc hai người ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, Tống phu nhân tới, sau khi đến, vội vội vàng vàng ngồi ở mép giường.

      Đường Cửu vội vàng tránh ra, có thể xem là tạm thời thoát khỏi tên vô lại này rồi, cái gì cũng đổ thừa lên người nàng, nhất định cho rằng mình hại té xỉu, vừa , còn thôi hồi những lí lẽ ngụy biện xằng bậy. Coi như Đường Cửu chịu thua, ràng chính kéo mình Tiêu Tuyết Các, lúc này ngược lại đều là trách nhiệm của mình. Càng tức chính là bản thân mình chịu bao nhiêu cực nhọc để vác cái thứ như trở trở về, vậy mà chữ cảm ơn cũng có, đúng là cõng đống phân trở về mà.

      Tống phu nhân tới ra cũng gì, Đường Cửu nhìn ra được, là do Tống phu nhân quá lo lắng cho con trai bảo bối này của mình, mới khiến Tống Ngạn triệt vô dụng như vậy. Chỉ là, có câu : trong họa có phúc. Tống Ngạn Triệt bị ngất xỉu như vậy, trái lại nàng lại có chỗ ở. Cái đồ Tống Ngạn Triệt này vậy mà lại mở miệng với nương muốn ngủ sập,bảo mình có bệnh trong người, trong phòng để sập ngủ khá là tiện.

      Đầu tiên Tống phu nhân đồng ý, sau lại chịu nổi trận thuyết phục của Tống Ngạn Triệt. Nhớ tới lời kia, Đường Cửu liền thở cũng ra hơi. Cái gì mà nàng ngủ ngáy ngủ nghiến răng, nhào lộn hoa tay múa chân..., cái gì mà đêm hôm khuya khoắt nàng nằm mơ nhảy dựng lên như khỉ làm xiếc! Nghĩ đến những thứ này, Đường Cửu tức giận muốn phun ra ba lạng máu bầm .

      Thế này bảo sau này nàng phải sống ở Tống gia thế nào. Tống phu nhân là người chú ý mặt mũi như vậy, cũng mang nét mặt sợ ngây người. Nhìn lại biểu cảm của những hạ nhân lúc ấy, mọi người cũng nén cười, nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, nước mắt rơi điên cuồng, ngũ quan vặn vẹo, đoán chừng mọi người cũng bị nội thương, quan trọng nhất là ánh mắt nhìn nàng đều kỳ dị. Đường Cửu phỏng đoán có lẽ bọn họ đều khiếp sợ, nhất định là như vậy, về sau có cơ hội, nàng nhất định xé rách cái miệng mở ra là lời xấu xa của Tống Ngạn Triệt.
      Last edited: 6/4/17
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :