Giới thiệu:
Nàng có gia đình êm ấm, nhan sắc của nàng như tinh khiết tựa phù dung.
Năm tám tuổi, nàng gặp thiếu niên ngọc thụ lâm phong, cùng đánh ván cờ định ước.
Nhưng tín vật đính ước ấy lại lọt vào tay người con khác, đóa phù dung như nàng. Nàng buông tay tình mới chớm nở ấy để bảo vệ gia đình.
Cũng vào năm ấy, nàng đêm tan cửa nát nhà, tâm hồn non nớt lần đầu tiên trong đời biết đến chữ “HẬN”.
Nàng sống để trả thù, ko tiếc đánh đổi hạnh phúc cả đời, tráo đổi kiệu hoa. Rồi nàng , nàng tin tưởng, nàng nguyện đánh cược. Nhưng trớ trêu thay, người nàng lại là nhi tử của kẻ thù diệt môn.
Đấu tranh, dằn vặt, đau khổ…
Nàng dám hận, nhưng liệu có dám ?
Câu trong truyện ta thích nhất: “Tại sao tên của ngươi là Phương đông tình.” Sở Cảnh Mộc trả lời, “Ta, Sở Cảnh Mộc tự phương đông, cả đời theo đuổi và trân trọng đoạn tình.”
Q.1 - Chương 1: Phù dung huyết án
Gió thổi lạnh buốt thê lương làm con người ta sợ hãi. Kinh thành gần vào đông giá buốt, lá rơi bay bay, cỏ cây xơ xác tiêu điều. Đêm đen, hẳn là gia đình ăn xong nên nhà hòa thuận vui vẻ, lạ thay nơi ngã tư đường, vốn luôn đèn đuốc sáng trưng, phố phường tấp nập nay lại cảnh vắng vẻ tiêu điều, chỉ có lá khô khẽ lay động trong gió.
Ngã tư đường hoang tàn đem đến cho người ta ảo giác, nơi đây phải kinh thành phồn hoa đô hội, nơi tập trung đủ loại quan lại quyền quý mà là trấn nơi biên thùy.
Thành Nam. Rừng rậm. Trời tối đen như mực, thấy ánh trăng, màu đen che khuất bìa rừng… Cả vùng rộng lớn trở nên yên tĩnh, mơ hồ lộ ra vẻ vắng lặng đầy quỷ dị. Cây cỏ dậy sức sống, lay động mãnh liệt trong đêm đen, vùng lên gào thét mỗi khi gió lạnh thổi qua… Thi thoảng, ngẫu nhiên lại có vài tiếng chim hót vang lên trong khu rừng tịch mịch hoang lạnh ấy.
Bỗng nhiên môt trận gió mãnh liêt thổi qua, vạn vật trở nên dữ tợn, bóng cây cũng theo đó rầm rầm rung động, trời đông giá rét mị hoặc hơi thở.
sâu trong rừng râm, nữ tử áo quần phiêu dật, thân thanh y theo gió đưa hương, diễm lệ tuyêt luân, phong tư yểu điệu, tuyệt sắc khuynh thành. Nàng tựa như đóa sen mới nở, băng thanh ngọc khiết, lại thoáng qua dáng cúc điểm sương, tưa như Tây Thi thanh lệ, so với Hồ Vương Tường muôn phần đẹp tươi.
Tuyệt đai mỹ nhân như hoa như ngọc mặt ý cười hiền hòa, như gió xuân ấm áp, trong đôi mắt to cũng phảng phất ý cười, tay nắm thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm trong màn đêm loé ra ánh sáng chói mắt, đúng là thanh bảo kiếm.
Nàng mỉm cười thưởng thức, thong thả lau kiếm, như trân trong vật vô cùng quý báu.
Bên cạnh nàng là thanh nhã đáng , cả người y phục như lửa, cũng xinh đep mê người, cười mà cười nhìn nam tử trung niên đứng như pho tượng ở đối diên.
Nam tử bị điểm huyệt cử động được cả ngươì run rẩy, mày kiếm nhăn lại, đôi mắt hẹp đỏ bừng, nghĩ muốn lên tiếng mà ra lời, môi trắng bệch run run, trán lấm tấm mồ hôi lạnh giữa trời đông giá rét.
Nữ tử từ đầu đến cuối nhìn về phía , làm cho cảm thấy ràng áp lực mãnh liệt theo tới, nhiêt độ khí trong trời đông giá rét lại trầm ba phần, mặc dù mặt của nữ tử ý cười vui vẻ, lại cảm thấy so với ánh trăng dù trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn vài phần.
Nữ tử tuyệt sắc nhìn có vẻ vô hại, vẻ tươi cười nhìn cũng như vô hại, lai tỏ ra so với sắt còn muốn lạnh và nhiều sát khí hơn, nhàng mà bao phủ chung quanh, chậm rãi lan rộng dần ra.
Tiếng tim đập nhanh của vang lên ràng trong đêm, nữ nhân đáng liền cong lên khoé môi châm biếm. bị điểm huyệt đứng ở chổ này nửa canh giờ, thể động đậy, chỉ có thể nhìn bóng dáng nữ tử đối diện mềm mại đùa giỡn thân kiếm đẹp đẽ rù quyến, làm cho càng sợ hãi run rẫy hơn là lập tức đâm cho kiếm muôn phần.
Ma quỷ… nữ tử kia ràng chính là ma quỷ đến từ đia ngục, mê hoặc nhân gian, tình nguyện chịu nàng kiếm cũng muốn chịu tuyêt vọng dày vò này nữa… Đơi nửa canh giờ, nàng lời, khuôn mặt ngừng tươi cười. sợ hãi đến tuyệt vọng, nữ tử kia đem tất cả ngao khí quân nhân và nam nhi của tước đoạt hết còn chút nào, chỉ còn lại tuyêt vọng não nề.
Nàng như từ đia ngục u mà đến, câu hồn đoạt phách, hé ra ánh mắt như làn thu thủy, mị hoặc, đôi thiết trảo từ từ xuất đôi tay mềm mại cuả nàng, ánh quang loé lên trong đêm, nam tử nhìn nàng khóe môi càng lộ ra vẻ tươi cười, tim đập dồn dập.
Ánh đao chợt loé lên, giữa trung xuất ra đường cong, thẳng tới cổ của đối phương. Nam tử phát ra tiếng kêu, chỉ có tiếng vang của huyết mạch bị cắt đứt cùng với tiếng máu chảy, giống như tiếng nức nở trong đêm thâu. Máu tươi đọng cỏ xanh trở nên đen đăc, nhiều điểm đỏ sẫm, giống như châm biếm bóng đen của màn đêm trong rừng đen.
Khoé mắt vẫn như cũ mang theo ý cười, giống như hoa lan ôn hòa mỉm cười, trong nháy mắt thiết trảo móc lấy trái tim , máu tươi chen chúc chảy ra, chảy đầm đìa đất, nam tử mi mắt trợn trừng, toàn thân co rút run rẩy. Vẻ tà mị xoẹt qua trong mắt nữ tử, thiết trảo đột nhiên rút ra, trái tim máu chảy đầm đìa nằm gọn trong tay, nàng nhìn bàn tay nắm trái tim ấm áp còn phập phồng, mị cười.
“ thú vị, phải sao?” Thanh nồng đâm xuân ý, ấm lòng người, giống như tiếng chim hoàng oanh ở trong rừng chợt vang lên, lảnh lót dễ nghe, mạng người bị hủy trong tay nàng,dễ dàng như giết con kiến. Trả lời nàng chỉ có tiếng chim ưng trong đêm, giống như nhìn thấy màn vô tình tàn khốc, kêu to tiếng thê lương, thanh thất vọng đầy đau khổ.
Trái tim được nữ tử đáng cho vào trong lọ, nữ tử chậm rãi nâng tay lên, nhuyễn kiếm run len ở cổ mộc bên cạnh, sau lát lộ ra thân cây trắng noãn, nữ tử cười quyến rũ, thu hối nhuyễn kiếm, tay trái lấy ra bút lông từ trong ngực, chấm lên máu tươi của người vừa chết, vẽ thân cây đóa huyết phù dung.
Q.1 - Chương 2: Lưu gia thiên kim
Phồn hoa nhộn nhịp, dòng người tấp nập đường lớn ở kinh thành. Phân cách bởi con đường lớn mang tên Phượng Hoàng, những con đường lớn khác vòng tròn chung quanh, kinh thành này phồn hoa mỹ lệ đến cực điểm, phố xá nối liền, mái cong vách đứng, kéo dài tới tận hoàng cung, nóc nhà cao thấp chằng chịt, như là môt mạng lưới, tập trung tất cả giấc mộng phú quý và uy quyền.
Nơi kinh sư khu bắc, toà phủ đệ huy hoàng hùng vĩ, tường cao mái ngói đỏ hồng, dây leo bao phủ, tường viện có hơn trăm năm tuổi uy nghiêm mảnh. Đây là phủ đệ của đại tướng quân Lưu đình. Đại tướng quân Lưu đình mười bốn tuổi nhập ngũ, chiến công hiển hách, sau hai mươi lăm năm được phong hàm nhất phẩm Phiêu kỵ đại tướng quân, cả đời lưng ngựa, đời cống hiến mồ hôi và xương máu tận trung bảo vệ nửa giang san của Phượng Thiên Hoàng triều. giờ thái bình thịnh thế, phía nam bình định, phương bắc dân tộc Hung Nô triều cống nhiều năm, thế gian ca múa vui mừng cảnh thái bình, hưởng thụ thiên luân vĩnh lạc.
Tướng quân có nam, hai nữ, trưởng nam Lưu Phong, trưởng nữ Lưu Du Nhã, thứ nữ tên Lưu Phù Nhã, tất cả đều nhu thuận lanh lợi. Cửa son đình viện, ban công nhà thủy tạ cùng với núi giả thạch đá lởm chởm, vòng tròn hành lang, bậc thang ngọc thạch, tất cả tạo thành khung cảnh rất hài hòa. Mổi độ xuân thu về phù dung tỏa hương thơm ngát, diễm lệ xinh đẹp, mùa đông tuyết hoa mai đua nở, nhè mùi thơm ngây ngất, phủ đệ của tướng quân giống các tướng quân phủ bình thường khác tượng khí dày đặc, ngược lại là mảnh xuân ý nồng đậm, chứa tình ý thơ mộng.
Sau hoa viên, trăm hoa đua nở động lòng người, những cánh hoa đón từng cơn gió thổi qua làm cho hoa rơi xuống, mảnh phấn hồng tao thành vẻ mỹ lệ, hai thiếu nữ ở trong khung cảnh đó cảm nhận được tình cảnh ôm ấp nên thơ. Những đóa hoa rơi hai má , nhưng so ra hoa còn kém xa dung nhan của các nàng.
Thiếu nữ cao hơn trạc chừng hơn mười tuổi, mặc áo hoa màu hồng, da thịt như tuyết, vô cùng mịn màng, diễm lệ thanh thuần, mi thanh uyển chuyển phiêu dật, trầm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần. Thiếu nữ còn lại khoản tám tuổi, váy da chồn trắng, áo nàng cũng màu trắng mị hoặc mê người. Mặt phấn hồng như hoa đào, đôi mắt như thu thủy trong veo, lộ ra mấy phần thông minh. Trắng ngần như trẻ sơ sinh, có thể nhìn được vài năm sau trở thành tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Hai nàng đều có khí chất trầm tĩnh, tuy cao hơn có thiếu uyển chuyển và thông minh chút.
“Tỷ tỷ, trận mưa hoa này rất đẹp và thơm. Hôm nay cả mãn viên đều thơm nức, tỷ tỷ thử xem nếu có thể mãi được thường hoa nở như thế có phải tốt hay .” bé lanh lợi khẽ cười, mắt to trong veo nhắm lại hồn nhiên hưởng thụ cảnh đẹp và hương thơm của thiên nhiên, chút e sợ sư lạnh lẽo bức người.
“Phù nhi ngốc, những việc tốt đẹp thường qua nhanh, sao có thể ở lại, người ta chỉ thường hay vọng tưởng mà thôi.” Nàng cũng cười, dung nhan tú lệ có thể thấy trở thành nhan sắc mỹ lệ xinh đẹp về sau. Tràn đầy thương tươi cười, nàng giơ trong lòng bàn tay nắm phấn hồng, rãi như mưa xuống đất.
“Mẫu thân , tuyết mau tới, chờ trận tuyết gần nhất đến, lúc đó có thể cỡi ngựa đến vùng ngoại ô vui sướng hồi, nghe hoa mai ở Hàn Thủy Nhai nở cũng đẹp lắm, thể kém trong phủ đâu. Tỷ tỷ có muốn chung ?” Phù Nhã tiếng cười vang lên liên tục trong mấy ngày liền. Du Nhã cưng chấm chấm mũi bé, “ Ngươi muốn nhìn tuyết phù dung ở Hàn Thủy Nhai, kêu cha nhổ vài cây mang về, làm gì hàng năm mạo hiểm tới chỗ xa xôi như vậy.”
Du Nhã mai thành si, Phù Nhã phù dung thành cuồng, tuyết phù dung ở Hàn Thủy Nhai là giống hiếm, nở rộ vách núi đá, hoa trắng noãn thuần khiết, như thiếu nữ hồn nhiên động lòng người, tuyết trắng bay tán loạn, hợp với trời đất cùng màu, là cảnh đẹp nhất ở Hàn Thủy Nhai, hàng năm người người chen chúc tới để thưởng hoa. “ hai đóa hoa sao có thề so với hàng trăm đóa ở dưới nhai chứ, hình ảnh hoàn toàn khác.”
“Đều là muội có lý cả.” Du Nhã cười, quay đầu lại thấy bóng dáng quen thuộc vào hậu viện, cười lên gọi phụ thân. Lưu Đình vẻ mặt trầm ổn, chính khí nghiêm nghị, quân nhân uy nghiêm biểu lộ, ngựa chiến cả đời khí phách giờ phút này trôi hết, tại trước mắt chính là những đứa con vô vàn quý của mình. vào sau đình liền thấy hai nữ nhi xem mai, vẻ đẹp so với hoa mai càng thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, tươi cười thoải mái.
Du Nhã, Phù Nhã,… cẩn thận coi chừng lạnh, sao mặc thêm quần áo , ông lên tiếng giọng trách cứ. “Phụ thân, hôm nay thưởng mai thích lắm, người cùng xem nha.” Phù Nhã cười kéo tay phụ thân. “Ha hả,… phụ thân xương cốt già rồi, cũng bị Phù nhi đùa giỡn.” Lưu Đình cười, thưởng mai, đối với tướng quân nửa đời cầm kiếm mà , là việc buồn cười. Cầm tay nữ nhi, tay mềm như vậy, e sợ dùng sức chút cẩn thận liền bóp nát.
“Phụ thân tìm chúng con có việc gì sao?” Du Nhã nhu hòa hỏi, nhàn nhạt cười. Lưu Đình kéo tay mềm mại của hai người con, nắm trong lòng bàn tay ấm áp, xua cái lạnh bức người, cười . “Nếu có việc gì được tìm hai nữ nhi bảo bối của ta sao? “Phụ thân, ca ca ghen tị, hôm qua huynh ấy la hét muốn đem Phù Dung chặt hết, cha bất công thương ca.” Phù Nhã nũng nịu cáo trạng, Du Nhã ở bên trầm tĩnh cười.
“Đại nam nhi, cha đâu cần lo lắng, ngã vài lần tự đứng lên, Minh nhi dạy múa kiếm, nếu tốt trị bằng gia pháp.” Lưu Đình nghiêm nghị . Đối với con và con trai, Lưu Đình có hai tiêu chuẩn khác nhau, con mềm mại, ông thương cực kỳ, hận thể đem kỳ trân dị bảo của thiên hạ toàn bộ đem đến tay chúng nó, còn con trai phải bảo vệ quốc gia, kế thừa nhiệt huyết nam nhi của Lưu gia, từ được huấn luyện nghiêm khắc, thể thiên vị. Tuy vậy, ba đứa , đứa nào cũng đều là bảo vật trân quý trong lòng ông.
Chính là con trai có trách nhiệm, cho nên thể nghiêm khắc, Du Nhã và Phù Nhã nghe xong lời này cười đến rung người, trong lòng bất giác cảm thấy may mắn, riêng đối Lưu Phong xem ra là dễ chịu gì. Ai biểu Lưu Phong đánh lại cha, chỉ có thể khi dễ các muội muội.
“Vân vương phủ có yến hội, phụ thân muốn gặp vài bằng hữu, Phù nhi theo nhé?”
“Tỷ .”
“Muội .”
Theo thông lệ cũ hai người trăm miệng lời. Phù Nhã cười, vươn đôi bàn tay trắng như phấn, Du Nhã mắng nàng giả dối, tỷ muội dùng trò kéo búa bao quyết định, mỗi lần đều là Phù Nhã thắng, lần này ngoài ý muốn, Phù Nhã thua. Cho nên người tham dự yến hội lần này lại là người luôn đóng cửa ra ngoài, Lưu gia tam tiểu thư Phù Nhã.
Q.1 - Chương 3: Nguyên nhân
Xe ngựa chạy đường hoa lệ tấp nập, Phù Nhã xiêm y ngọc bích, thân trầm hương màu thu thủy, xinh đẹp mê người. Nàng vui sướng vén lên bức rèm diễm lệ, rồi lại hạ xuống. Nàng ít ra phủ, trừ khi cùng ca ca cưỡi ngựa. Bình thường nàng thường ở trong phủ, nghe tỳ nữ tả lại ở ngoài phủ như thế nào, nhưng cũng làm nàng có hứng thú. Nếu có thời gian, nàng thà rằng cùng ca ca đọc sách, cùng mẫu thân chơi cờ, hay mình ở trong phủ hưởng thụ mùi hương thơm ngát của hoa phù dung cùng tĩnh lặng, phủ đệ môt mảnh tình thơ ý hoạ, đối với nàng là thế ngoại đào viên, cả nhà thuận hoà vui vẻ, tươi cười sầu lo, giống như cánh diều tự do tự tại.
Miệng nàng giống như đào nhắn, giờ phút này khẽ mím lại, biểu hiên kiên nhẫn, bên người nàng là thị nữ khoảng mười lăm tuổi, lanh lợi vui đùa. Phù nhã nghe chỉ cười có lệ, nàng cũng góp lời. Xe ngựa dừng lại, thị nữ nhảy xuống xe, đặt xuống cái ghế đẩu, Phù Nhã bước xuống ghế, bàn tay xinh được Lưu Đình nắm chặt. Ông cười điểm điểm mũi của Phù Nhã, thương . “Vui lên nào, chỉ là buổi yến hội mà thôi.”
“Vâng phụ thân,” Phù Nhã nhu thuận đáp lời. Đôi mắt thông minh khẽ khép, dấu cảm xúc của mình. Gió lạnh bức người bằng trong xe ngưa thoải mái ấm áp, cánh cửa màu son, chữ vàng óng ánh, hai con sư tử đá lớn ngồi ở cửa, uy phong lẫm lẫm. Phù Nhã khuôn mặt tươi cười, nhìn người nam tử trung niên ra. Trường bào màu xanh đen, đơn giản hào phóng lại quý khí bức người, vẻ mặt tươi cười ra đón, “Lưu tướng quân, hoan nghênh, cực kì hoan nghênh.”
“Vân vương gia, lâu quá gặp.” Lưu Đình cười dài, tay trái nắm tay Phù Nhã, tay phải vươn ra tiếp đón. “ là hân hạnh.” Vân vương gia nhiệt tình tiếp đón, thấy Phù nhã bên cạnh, than lên tiếng, “ bé xinh đẹp, vậy vị này chính là lệnh thiên kim?” “Đúng vậy, đây là nhi nữ Phù Nhã,” đoạn xoa tay Phù Nhã, nàng liền ngẩng đầu, nũng nịu cười vấn an, “Phù nhã thỉnh an vương gia, vương gia vạn phúc.”
“Ha hả, nha đầu lanh lợi, vào đây … Tướng quân mời.” Vân vương gia đường dẫn bọn họ tới chỗ yến tiệc, nhìn tiểu Phù Nhã ánh mắt trầm tĩnh, chân bước ổn trọng, sợ hãi, hiếu kỳ về cảnh vật xanh vàng rực rỡ trong vương phủ, nhìn xung quanh, chỉ im lặng theo sát Lưu Đình, thầm than, đây chính là thiên hạ ngọc bích, lớn lên biết tuyệt sắc cùng phong thái mê người đến nhường nào.
Vài người thân phận tôn quý sớm chờ nơi đó, vừa thấy Lưu Đình đến, đều đứng lên tiếp đón, vài vị mãnh tướng rất nhiệt tình, tình cảm nồng hậu đến từ bốn phía. Phù Nhã liếc qua bọn họ, thủy chung mang theo nụ cười duyên, chỉ nghe thấy bọn họ tán thưởng, nàng cười trong lòng thầm kêu khổ. Bọn họ gì đó nàng căn bản muốn nghe, bởi vì từ nghe nha đầu trong phủ cùng thị vệ và các bộ hạ cũ của phụ thân về nàng, cái gì tuyệt đại phong thái, khuynh quốc khuynh thành. Nàng sớm nghe hàng trăm lần rồi.
Phần đông là con cái của quan lại, nghe phụ thân , quan gia yến hội mang khuê nữ theo là chuyện bình thường, trước nhất có thể cho quen mặt, thứ hai có thề tìm kiếm thông gia tương lai… Nàng cười khẽ, phụ thân ràng có điều thứ hai, nếu vì sao giới thiệu nàng quen biết những quan gia thiếu gia khác, ngược lại mang theo người che chở, e sợ có người tơ huyền. Đoan trang dùng cơm lễ nghi, lúc nào mỉm cười, Phù Nhã che dấu đáy lòng nảy sinh nhàm chán cùng phiền muộn. Mơ hồ thấy bọn họ đàm luận thái tử vô năng yếu đuối, bốn vị vương tử mặc dù tuổi trẻ, lại cạnh tranh kịch liệt, triều đình hiên nay mảnh rối ren, rất có khả năng có kinh biến.
Phù Nhã mím môi xinh đẹp, mi nhíu lại, giọng cùng Lưu Đình tiếng liền ra ngoài. Vương phủ đình viên cùng tướng quân phủ trời vực, lại thiếu nhu tính và ý thơ ôm ấp tình cảm, vậy mà trong hoa viên, cảnh đẹp bỗng ra trước mắt. Là phù dung, phù dung nở rộ, ở trong trời đông gió rét, run rẩy thẹn thùng trưng ra phong tư trác tuyệt, gào thét kiêu ngạo mà ngẩng đầu. Phấn hồng mang theo sắc thái vàng nhạt, Phù Nhã chưa từng gặp qua như thế, chưa kể ở gần ao còn có phù dung trắng, quả cảnh xuân sắc mê người.
Phù Nhã kích động nhìn sát đóa hoa gần mặt nước, giọng tán thưởng, trong phủ phù dung sớm héo tàn, ao nước lạnh tanh, nhưng phù dung ở đây lại nở hoa khoe sắc, nàng từng bước lại, tay mềm mại vẩy nước, thu ba gợn sóng, cảm thấy cao hứng, tiếp tục khuấy nước, nước ao lạnh lẽo làm tay nàng đỏ bừng, lại càng thú vị đùa vui. Phu Nhã khẻ cười thoải mái, vẻ ủ dột lúc nãy hoàn toàn biến mất, nàng cười duyên làm cho phù dung thất sắc, soi vào đáy ao là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tuyệt luân.
Nàng như thế cười duyên liên tục mà tất cả phong tình đều rơi vào trong mắt thiếu niên trong đình cách đó xa, thiếu niên tuấn tú cao ngất, đôi mắt to sáng ngời rất có thần, thâm trầm như biển, mày kiếm mũi thẳng. thân y bào toàn trắng, thanh hoa tuấn dật, như gió trong lành. Tuổi lớn, khoảng mười bốn tuổi, toàn thân lộ thần khí sắc bén, khí chất quan sát thiên hạ châm rãi toả ra.
Đôi mắt như biển thâm trầm kinh diễm nhìn nhân ảnh nhân tuyệt sắc đối diện, dưới trời xanh mây trắng, trong gió lạnh rít gào, nhưng lại cười liên tục, mặt mày tình, thú vị vui đùa với nước lạnh trong ao, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trong ao yên tĩnh, vẻ đẹp của nàng làm cho thược dược, mẫu đơn, phù dung trong ao càng kém xa. Gió lạnh thổi qua tóc dài, nghịch ngợm phất qua hai má, tất cả phong tình ở trong lúc đó, làm cho ánh mắt như nước của thiếu gia càng thêm chuyên chú.
Hôm nay yến hội, nhiều người tham gia, tất cả đều quyền quý, những người mang theo nữ nhi càng ít, biết nhà ai có nữ nhi phong thái kiều, mỹ mạo khuynh thành như thế nầy. Nhìn tay nàng khuấy nước trong ao, làm cho tâm tình của từ trước đến nay như băng cũng ra mảnh rung động.
Trong đình có ván cờ vây, tâm tư biết giải như thế nào, phù dung bên cạnh ao, tâm tư mờ mịt, quyến luyến hình như tâm động. Hình như cảm nhân được có ánh mắt nóng bỏng nhìn, Phù Nhã mím môi, cười duyên ngẩng đầu, gặp được ánh mắt như biển thâm trầm của thiếu niên trong đình nhìn nàng hề che dấu, hai người đồng thời ngẩn người ra… Phù Nhã tươi cười, nhàng chớp mắt, ánh mắt nhìn tuấn mỹ thiếu niên thăm dò, khí chất bất phàm, phong độ có thừa, vừa thấy biết là nhân vật bình thường, thầm hồi tưởng trong yến hội, thấy hình dáng của trong những đứa con của các vị quan gia, tự hỏi là người nào?
Q.1 - Chương 4: Ván cờ
Thiếu niên an ổn trong chòi nghỉ mát, tiến lùi, tùy nàng đánh giá, đồng thời cũng suy nghĩ về nàng, còn tuổi như thế, mà xử có tâm tư, giống tiểu thư của quan gia bình thường uyển chuyển hàm súc, nàng khí chất nhanh nhẹn, thong dong, mắt to thanh tú lộ ra nghi hoặc. Thú vị! Thiếu niên cánh môi gợi lên độ cong hoàn mỹ, cười khẽ.. Có lẽ quan yến nhàm chán này có nàng cũng đến nỗi nhàm chán.
Phù Nhã mỉm cười, tao nhã sửa sang lại xiêm y, từ từ bước xuống bậc thang, hướng chòi nghỉ mát tới. Gió lạnh rả rít, mùi hương thoang thoảng thơm ngào ngạt, bao chung quanh chóp mủi, thiếu niên nhìn bóng dáng của nàng tới gần, bóng dáng nho ở trong gió lạnh, giống như đóa phù dung trong ao phong nhụy, thanh khiết mỹ lệ, khoan thai vào đình, làm cho cái lạnh của đất trời cũng trở nên ấm áp.
“Tiểu thư có gì chỉ giáo?” Thiếu niên thấy nàng mang theo ý cười vào trong chòi nghỉ mát, lên tiếng cười. “Chỉ cảm thấy nhàm chán mà thôi.” Phù Nhã ngồi, gặp ván cờ đen trắng đối diện lâm vào thế sinh tử, chém giết mãnh liệt. “Tiểu thư biết chơi cờ?” Thiếu niên cũng ngồi đối diện, khí khái lẫm liệt, như gió ấm áp, thầm nghĩ bé tám tuổi có thể hiểu trong đó học vấn. “Có biết chút” nàng khiêm tốn đáp, nhìn qua lượt, ngẩng đầu lên, cười hỏi “Công tử là người trong phủ?”
“Tiểu thư là thiên kim nhà ai?” đáp mà hỏi lại. “Ta? Ha ha… khách từ phương xa tới.” Phù Nhã cười khẽ, trong mắt thầm khen, đúng là nhân vật khó chơi. “Ta cũng là khách phương xa, cùng tiểu thư giống nhau, giết thời gian mà thôi.” Phù Nhã chớp đôi mi thanh tú, giống như vô tình : “Chủ nhân của quý phủ này tiếp đãi tồi, nhưng lại làm cho hai người khách phương xa chúng ta cảm thấy cực kì nhàm chán, như vậy yến hội thất bại.”
“Thất bại!” Thiếu niên cười khẽ, nha đầu này thiệt thông minh, nàng có là bé? Phải thử nàng lần.
“ nhàm chán như vậy, tiểu thư có biết ván cờ này giải như thế nào?” Phù Nhã nhìn thoáng qua, môi đỏ mọng cong lên rất đáng , nàng chỉ vào con cờ trắng, toàn bộ ván cờ nhất thời sức sống bắn ra bốn phía, khởi tử hồi sinh. Thiếu niên thể tin nhìn ván cờ, thầm khâm phục, trầm tư suy nghĩ hồi lâu chung quy bắt được trọng điểm, nghĩ tới bé này tùy ý động tay, chỉ nước cờ có thể chuyển khách thành chủ, nghịch chuyển càn khôn.
từ cũng là trong những tay cao thủ, nghĩ tới hôm nay thua trong tay tiểu nha đầu, lòng kiêu ngạo bị đả kích nặng nề, sinh ra cảm giác thất bại cũng chịu phục. Nhìn thiếu nữ đối diện cười yếu ớt, mang theo tất cả phong thái tự tin, mi của nhắn nhíu lại, khí lạnh bức người cũng biến mất thấy. Miễn cưỡng cười “Nếu tiểu thư tinh thông kỳ nghệ như vậy, bằng chúng ta tranh tài ván thế nào?”
Phù Nhã ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt linh động chuyển vòng, nhìn minh ngọc giắt ở thắt lưng , nghe mãn đình mùi thơm ngát, mở miệng “Nếu muốn chơi ván, tiền đặt cược của công tử là gì?”
“Tiền đặt cược?” Thiếu niên nheo mắt lại khó hiểu, khí lạnh bức người. Phù Nhã làm như thấy, cười như trước, giọng “ có tiền đặt cược, có vẻ thú vị, công tử nếu như nghĩ muốn chơi, bổn tiểu thư cược khối ngọc bội bên lưng ngươi, như thế nào?”
Thiếu niên chấn động, ánh mắt sáng ngời có thần toát ra tia lửa giận, lãnh liệt trầm thấp bức người, cả giận trừng mắt với tuyệt sắc của thiên hạ ngồi thoải mái, nàng nhìn ôn nhuận như gió, thực chất khí phách nghiêm nghị, còn như vậy, mà muốn ngọc bội bên lưng ? Nàng cũng biết là ngọc bội này là tín vật dùng để đính hôn, đối diên nàng thướt tha xinh đẹp, tuyệt để tức giận của ảnh hưởng, vẫn như cũ cười như gió xuân, ràng trong trời đông giá rét, chòi nghỉ mát bên trong lại như xuân ấm áp.
Gió thổi, mặt ao tĩnh lặng, hai người ngồi đối diện, nhìn như hài hòa, thực chất bên trong có huyền cơ giấu giếm. “Công tử nếu dám, vậy bỏ , bắt buộc.” Ám chỉ nhát gan sợ thua, thiếu niên trở nên tức giận, môi nở nụ cười, cởi ngọc bội bên hông xuống, toàn thân ngọc màu xanh ngọc bích, trong suốt, nhìn ra là khối ngọc hiếm thấy tuyệt phẩm, thiếu niên phẩy ngọc bội, ôn nhu “Tiểu thư, tiền đặt cược ở đây, để cho công bằng, biết tiền đặt cược của tiểu thư là gì?”
Phù Nhã mở miệng cười, tay lấy ngọc trụy luôn rời khỏi người nàng từ trong cổ ra, màu lục vòng quanh, ở giữa chút đỏ thẫm, là đóa ngọc phù dung thanh nhuận diễm lệ, thế gian hiếm có. “Món này xứng đôi với trân bảo của công tử, có điều cũng cần cởi xuống, vì ngươi lấy được” Phù Nhã tự tin buông tay ra, ngọc phù dung lóa mắt tươi đẹp, càng tôn lên dung nhan của nàng, tạo thành phong thái khác.
Thiếu niên cũng so đo, hai người bắt đầu tập trung sát phạt ván cờ, Phù Nhã kỳ nghệ học từ mẫu thân, bình thường có chuyện gì làm, thường cùng tỷ tỷ và mẫu thân chơi cờ, kỳ nghệ rất cao. Thiếu niên cũng là từ học tập, so với Phù Nhã cũng kém. Có qua có lại, kỳ phùng địch thủ, ai nhường ai, chỉ có gió thổi làm giai điệu phụ hoạ. Sau lát, Phù Nhã cười khẽ, “Ngươi thua.”
Thiếu niên thể tin nhìn lại nước cờ thua, cảm giác thất bại sâu sắc, lại thua nhanh như vậy, nhìn Phù Nhã thu vào ngọc bội của trong tay thưởng thức, lại nở nụ cười. Ngọc bội quý báu, trơn bóng, mặt là hình rồng trong rất sống động, mặt kia khắc hai chữ Phương Đông. “Là họ?” Phù Nhã cúi đầu suy nghĩ, nàng mặc dù ít ra ngoài, lại nghe tỷ tỷ và phụ thân thường xuyên thảo luận kinh sư quyền quý, tự nhủ trong lòng, tìm tòi trong kinh thành họ Phương Đông quyền quý, có thể vào vương phủ tham dự yến, lại họ Phương Đông quyền quý cũng ấn tượng, thầm lấy làm kỳ lạ
Thiếu niên thấy nàng suy nghĩ sâu xa , cười khẽ, trong mắt hàn quang bao phủ, tuổi như vậy, trí tuệ như vậy, nếu là nam tử, trở thành quyền thần. “Ngọc bội về tay tiểu thư, có thể cho biết tên họ?” Phù Nhã cười, “Chỉ là cái tên, đáng để công tử bận tâm, ngọc bội này ta tạm thay công tử bảo quản, ngày khác nếu có duyên, tài năng ở ván cờ có thề thắng ta, nhất đinh trả lại.” Thiếu niên suy nghĩ sâu xa, cau mày, bé này tuổi , dụ dỗ người, nhưng rồi mình lại gặp được bô mặt chân .
“Xin hỏi tiểu thư, tại hạ nhận thấy kỳ nghệ cùng tiểu thư phân cao thấp, rốt cuộc vì sao lại thua?” Thiếu niên trầm tư hỏi. Phù Nhã cười duyên, thầm bội phục, đây mới là phong độ quân tử. “Công tử kỳ nghệ hơn ta, thua ở binh pháp.”
“Binh pháp?”
“Chơi cờ giống như hành quân tác chiến, cũng hợp binh pháp, công tử thua ở phương diện này chứ thua về kỳ nghệ.” Thiếu niên kinh hãi, nheo mắt lại, tinh tế đánh giá người tuổi trước mặt, lại lần nghi vấn, nàng là đứa sao? Như thế nào có thể hiểu binh pháp, theo trong miệng nàng ra giống như lời đùa.
Những lời của nàng làm cho thầm khiếp sợ trong lòng, hai chữ binh pháp ghi sâu trong lòng giống như khuôn mặt tươi cười của Phù Nhã khắc sâu trong lòng , nhe nhàng ghi lại dấu vết. Đúng lúc này, thư đồng vào trong đình, báo cho biết có việc hồi phủ, lại thấy bên cạnh Phù Nhã, kinh diễm nhìn nàng, ánh mắt hoảng hốt nhìn như thất tiểu tiên nữ muốn bay lên. Thẳng đến tiếng hờn giận vang lên, thấy chủ tử mặt lạnh băng, thầm kêu khổ, run rẩy, sau lát lui trở ra.
Cúi đầu, khóe mắt vụng trộm ngắm Phù Nhã vài lần, gần gũi xem nàng, càng cảm thấy nàng giống người tầm thường, xinh đẹp như vậy giống như ảo mộng. Thiếu niên híp mắt, đứng dậy cười “Hôm nay trong phủ có việc, ngày khác nếu có duyên, nhất định gặp lại, ngọc bội mong tiểu thư bảo quản thích đáng.”
“Nhất định” Phù Nhã cũng cười, nghiêm túc đứng dậy, thiếu niên ở kế bên, nâng nàng dậy, mùi hương thanh khiết bay lên mũi, khoé môi mang ý cười, Phù Nhã ngẩn ra, thối lui bước.
Nhìn theo bọn họ rời , hàn khí như miếng băng mỏng, ôn nhu như gió xuân, thiếu niên này cho nàng cảm giác , trước đến nay khó có người có thể cùng nàng chuyện. Quả là phương pháp tốt để giết thời gian. Mà thiếu niên xa, ánh mắt lãnh liệt dị thường, lạnh mặt hỏi “Nữ nhân trong chòi nghỉ mát, ngươi có gặp qua trong yến hội, biết thiên kim của nhà nào?” Thư đồng cúi người, vạn phần hoảng sợ, vội vàng bẩm báo “Ở quá xa, lắm, mơ hồ nghe có người gọi Phù nhi.”
“Phù nhi” Thiếu niên nghe danh, cười khen “Quả người cũng như tên” Mở trong lòng bàn tay, đúng là ngọc trụy phù dung hiếm thấy. “Phù nhi ơi Phù nhi, ngươi có thể lấy đồ của người khác đễ dàng như vậy sao?”
Last edited by a moderator: 21/11/16
tart_trung và Chris thích bài này.