1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Lãnh vương gia, lãnh vương phi - Quân Dao

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Lãnh vương gia, lãnh vương phi

      Tác giả: Quân Dao

      Thể loại: cổ đại

      tình trạng: on-going

      số chương: ???


      Giới thiệu
      tiếng “tứ tiểu thư” hữu danh vô thực, nàng là con của Vân gia Vân tướng quân uy trấn bốn phương. Nàng sinh ra là sai lầm, tiếp tục sống thế gian này chẳng qua là kéo dài thêm sai lầm đó, làm “tứ tiểu thư” được sủng ái, được thương, như ngọn cỏ dại nơi “Vong Tình cư” vắng vẻ, tiêu điều.

      vùng dậy trở mình, từ hoàng tử được long nhan trở thành Uy Vũ tướng quân rồi Huyền Vương nắm trong tay trọng binh triều đình, bề ngoài vinh quang sáng chói, nhưng bao nhiêu hi sinh, bao nhiêu đánh đổi có ai hay? lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn thâm trầm, nhưng chốn hoàng cung ăn thịt người buồn trả lại xương này, nơi chiến trường dùng máu rửa gươm đao này, nương tay với người, liệu người có tay với ?

      Hoàng thượng ban hôn, là lỗi của nàng sao? Người con đau lòng rời , là do nàng sao? Tại sao nàng phải gánh chịu tất cả? Phải gả cho , từng có ai hỏi nàng có nguyện ý hay ? Nàng ở Vân phủ là tứ tiểu thư bị xem thường lạnh nhạt, tới Huyền Vương phủ, ngay ngày thành thân lại trở thành thất sủng vương phi. Là nàng sinh ra khiến người chán ghét sao?

      Cả đời này ông ta cho được cái gì?Năm đó ban rượu độc cho mẫu thân , giờ lại hạ chỉ ban hôn, khiến mất người con hơn tính mạng. Cuộc đời này định sẵn ông ta cướp tất cả những gì thương nhất. hận nàng! Nếu có nàng, Hương Nhi của rời ! Nếu có nàng...

      lần đầu mình thử thách, có gì chuẩn mọi người chỉ cho mình nha
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 1: VÂN TỨ TIỂU THƯ

      Mạc quốc

      Vân phủ - Vong Tình cư

      “Đây là vật dụng của tháng này, nhận lấy!” nữ tử khoảng 17, 18 tuổi hất cằm hách dịch “ liệu mà dùng, hết rồi có thêm đâu” rồi ngúng nguẩy bỏ .

      “Ai da! Nha đầu à! Lão ngươi này, người đường đường là tứ tiểu thư danh chính ngôn thuận của Vân phủ hiển hách, mà ngay cả ăn cũng là ăn chạc của lão già này đâu có được! Ngươi thử nghĩ coi, lão già rồi! Ngay cả chút tiền an hưởng tuổi già đó cũng bị ngươi ăn sạch, sau này lão biết làm sao? Ngươi…”

      “Dừng!” Bạch y nữ tử nhàn nhạt ngắt lời “ Lão coi , lão ở của ta, ta ăn của lão, phải công bằng lắm sao? Mỗi tháng Vân phủ chỉ cấp ngần ấy, nếu ta chết đói, lão ở đâu?”

      “Nha đầu ngươi cũng quá lẻo mép rồi! Ngươi học của lão thân tài nghệ, lại nhất quyết chịu gọi lão tiếng sư phụ, tại còn tính toán so đo với lão! Ô ô… Trời ơi! Rốt cuộc ta phạm sai điều gì? Trời ơi! Ô ô…” Vừa la, lão vừa lăn ra sân ăn vạ. Chiêu này hữu dụng ! Lão biết nàng thích ồn ào!

      “ Thôi được rồi! là ta sai! Ta nấu món ngon cho lão, được ?”

      “ kêu ta tiếng sư phụ!” lão đáng thương hề hề nhìn nàng

      “ ta , lão đừng có quá đáng! Hoặc là theo vào phụ ta nấu cơm, nếu còn muốn nhận đồ đệ,Vong Tình cư này lão cũng cần ở nữa!” rồi nàng quay lưng thẳng.

      “Ngươi cái nha đầu vô lương tâm này!” Lão giận dữ hét lớn rồi…theo nàng vào bếp “ coi như ngươi lợi hại!”

      Hoàng hoa khuê nữ nhà người, 15 tuổi bắt đầu bà mối tới nhà, tới đâu cũng trướng rủ màn che, tuyệt đối được gần nam nhân, bao gồm cả phụ thân và huynh trưởng. Mà nàng, 15 tuổi, những gần nam nhân,mà còn ở cùng viện với lão nam nhân suốt 5 năm nay. là tai tiếng! đáng xấu hổ! Nhưng đầu đường cuối phố chẳng hề có điều tiếng, ngõ ngõ lớn chưa hề nghe tiếng gió. Có ai thấy lạ ? Vì lẽ đơn giản, làm gì có ai dư hơi mà quan tâm cái tiểu viện hoang tàn này của nàng mà biết! Hoặc giả như có ngày, nàng chết tại nơi này, nếu có lão ngoan đồng dở hơi kia, có lẽ xương khô rồi mục ruỗng cũng chẳng ai hay, bao gồm cả cha nàng.

      Mười hai tuổi, nàng được đưa tới “lãnh cung của Vân phủ” này, nơi mà nha hoàn trong phủ truyền tai nhau, có 3 vị phu nhân chết thảm như thế nào. Nhìn bóng lưng của đại nam nhân mà nàng gọi là “phụ thân”, trong đáy mắt nàng có cái gì vỡ vụn…

      Sợ hãi, tuyệt vọng, phụ thân, mẫu thân…nàng đổ bệnh! Biệt viện hoang tàn lạnh lẽo, tiểu nữ tử co mình dưới mặt đất. Giây phút ấy nàng tự hỏi, có phải nàng chết? Có thể nàng chết , nếu tối đó xuất lão Thần y điên khùng vô tình phát cây thuốc quý trong đám cỏ dại um tùm nơi tiểu viện. Lão cứu nàng, và ở lỳ nhà nàng 5 năm nay., tiếc công sức điều dưỡng thân thể bệnh tật của nàng,lại hết lòng truyền thụ y bác đời cho nàng. Nhờ vậy, nàng sống đến nay.
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 2: ÁNG MÂY CŨ

      “ Vũ Nhi, mau chuẩn bị, mẫu thân đưa con rời Xuân Vụ sơn.”

      “ Mẫu thân người đưa con đâu?”

      “ Ta đưa con tìm phụ thân.” Nữ nhân dịu dàng xoa đầu tiểu oa nhi, ánh mắt nàng nồng đậm ưu thương. Nữ nhân đó là mẫu thân của nàng. Cho đến tại, nàng vẫn cách nào lý giải ánh mắt mẫu thân khi đó: là đau thương, là cam tâm hay là tuyệt vọng? Hoặc giả là tất cả những cảm xúc đó !

      Mẫu thân mang nàng đường từ Xuân Vụ sơn tới Vân phủ kinh thành, giao cho Vân gia tướng quân. Người xoa đầu nàng dịu dàng “ Con , mẫu thân có lỗi với con, ở bên ta còn an toàn nữa. Ngoan, ở lại đây cùng phụ thân con, ông ấy thương con.Phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết ?” rồi người rời , lần ngoảnh lại, mặc cho nàng có khóc lớn thế nào, mặc cho nàng có gọi người như thế nào. hề, hề ngoảnh lại. Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn bóng người dần, dần rồi biến mất. Mẫu thân, ta hận người! Suy nghĩ đáng sợ đó nảy ra khiến chính nàng phải giật mình.

      Vân Phương Vân tướng quân, đón nàng hồi phủ với danh phận tứ tiểu thư, con của nữ nử lầu xanh cùng ông thời là hồng nhan tri kỷ. Hay cho cái thanh lâu nữ tử! Mẫu thân nàng… Mẫu thân! Người thấy rồi chứ? thương ta ư? Ông ta coi ta bằng kẻ ăn mày đầu đường xó chợ! Còn người? thương ông ta, nhớ nhung ông ta, kết quả nhận được là gì? cái danh thanh lâu nữ tử để ta bước chân vào phủ. Vậy mà người còn cầu cạnh ông ta thương ta? Tình của người cũng hèn mọn quá rồi!

      Tên nàng được nhập gia tịch, đại phu nhân nhìn nàng khinh miệt, nhị phu nhân chán ghét nguýt nàng cái dài rồi quay mông . Còn gia chủ Vân gia, phụ thân đáng kính của nàng kia, nhìn cũng thèm nhìn nàng lần, lạnh giọng phân phó quản gia sắp xếp cho nàng, đồng thời an bài nàng theo các tỷ muội trong phủ học cầm kỳ thi họa. Đây là lời hứa của ông với nữ tử kia. Đám tỷ muội nhìn nàng khinh thị, ghét bỏ. Họ ở nơi này, sớm được mẫu thân dạy dỗ, biết địch biết ta, từ ngấm ngầm tranh đấu, lần đầu tiên đồng lòng đồng sức lại là khi dễ nàng. Cầm của nàng cứ năm hôm ba bữa lại bị cắt đứt dây, quân cờ bị ném lung tung khắp phòng, giấy vẽ bị đổ mực tèm lem… Cứ như vậy, nàng sống suốt hai năm trong dày vò đó,cho đến ngày đó. Ngày đó…

      Vân gia tứ tiểu thư ngỗ nghịch bất hiếu, bị Vân tướng quân giam lỏng tại Vong Tình cư, có lệnh của lão gia, được phép ra ngoài. Nàng khóc, ông ta đáng để nàng rơi nước mắt. Nàng lặng lẽ dọn đồ tới Vong Tình cư, từ nay, nàng so với nha hoàn trong phủ còn thấp hơn cái đầu, ở nơi này, tự sinh tự diệt. Mẫu thân cưỡi ngựa rời , “ đao giết chết nữ tặc cầm đầu”, “mang tứ tiểu thư tới Vong Tình cư”… tất cả quay vòng, quay vòng tròn, nhảy múa trong đầu nàng, chút ánh sáng le lói cuối cùng nơi đáy mắt nàng vỡ vụn cách nào cứu vãn…

      “ Mẫu thân!” Nàng bật dậy, cả người lạnh buốt, cảm giác có chút chân . Nàng khóc sao? ra sau ngần ấy năm, nàng vẫn còn có thể rơi nước mắt sao?

      Ngày đó nàng bò khỏi bụi cây nơi mấy vị tỷ tỷ dịu dàng lễ nghĩa giấu cầm của nàng, khuôn mặt đầy những vết xước, quần áo lấm lem bùn đất, đụng hai đại nha hoàn thân tín của đại phu nhân.

      “ Ôi chao tứ tiểu thư! Sao lại thành cái bộ dạng này? mất mặt mà!”

      “ Vu Hoa, ngươi nên như vậy! Nghiệt chủng của nữ tử thanh lâu, có thể có bộ dạng gì hơn chứ! Ta tứ tiểu thư, mấy ngày này tốt nhất ở yên trong phòng, chớ có ra ngoài để khách nhân thấy được làm Tướng quân phủ mất mặt…”

      “Vu Yên tỷ, Vân phủ có việc tốt gì sao?” Vu Hoa kính cẩn nhìn đại nha hoàn lớn hơn mình hai tuổi

      “Tướng quân dẫn đại binh dẹp sơn tặc ở Xuân Vụ sơn đại công cáo thành, nghe đâu đao giết chết nữ tặc cầm đầu Lâm Khanh Khanh…” lời Vu Yên như dội vào đầu nàng, từng đợt từng đợt, lạnh buốt! Thanh cầm tay biết lúc nào nằm mặt đất. Ông ta giết mẫu thân nàng! Hai tay xiết chặt thành nắm đấm, nàng hướng thư phòng bước tới.

      Đẩy cửa bước vào, nhìn chằm chằm nam nhân ngồi sau thư án kia, dáng vẻ mệt mỏi phong trần, ông ta nhìn nàng, lông mày nhíu lại.

      “ Người giết bà ấy?”

      “ Ra ngoài!”

      “ Người giết mẫu thân ta?” Nàng cố chấp hỏi, bất chấp khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cha nàng.

      im lặng của ông ta xác nhận tất cả, nàng suy sụp ngã xuống đất. Dường như nàng quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Qua rất lâu nàng đứng lên, hai tròng mắt còn ửng hồng nhưng còn nước mắt, đôi mắt nàng vằn những tia đỏ.

      “ Vân Phương!” Ngón tay bé chỉ vào nam nhân mà mẫu thân nàng thương, giọng lạnh mấy phần “ ta hận ông!”

      “Làm càn!” Vân lão gia đập mạnh tay xuống thư án “ giáo dưỡng ngươi học đâu rồi hả?”

      “ Là ông nợ mẫu thân ta, là Vân gia các người nợ mẹ con ta! Món nợ này, ta sống ngày ghi nhớ ngày! Chỉ cần ta còn sống, nhất định đòi lại!”

      “ Hỗn xược!” khuôn mặt Vân gia chủ tức giận tới mức vặn vẹo “ Người đâu!”

      Lão quản gia Vân Xuyên bước vào, mặt có chút hoảng hốt, là lão thất trách để tứ tiểu thư xông vào thư phòng.

      “ đem tứ tiểu thư tới Vong Tình cư, có lệnh của ta, được phép ra ngoài” Vân gia chủ xoay lưng, giọng trầm xuống

      Từ đó đến nay năm năm, nàng chưa từng bước ra khỏi Vong Tình cư.

      Qúa khứ ngủ sâu bỗng dưng thức dậy,làm phiền nàng trong giấc ngủ. Nàng rời khỏi đây, trở về Xuân Vụ sơn của nàng, nơi có mẫu thân của nàng. Nhưng trước khi , nàng còn câu muốn hỏi Vân tướng quân, trước khi gặp được ông ta, nàng rời .
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 3: TỨ HÔN

      “ Nếu cùng Vân gia chẳng phải như hổ thêm cánh sao? Nương nương, người tính như vậy…?”
      “ Mất người con , phải hận Vân gia tận xương sao? Trai cò mổ nhau, chúng ta làm ngư ông.”
      “Thần thấy như vậy ổn. Dù sao cũng chỉ là nữ nhân, vì nàng mà trở mặt với…”
      “ Ngươi hiểu được vị trí của nữ nhân kia đối với rồi! Mất nàng ta, trở thành con sói điên cách gì khống chế. Đến lúc đó, chẳng phải có kịch vui xem sao? Ha ha ha…”
      “ Nương nương cao minh! Lão thần vạn phần khâm phục! Ha ha ha…”
      Tiếng cười văng vẳng truyền ra từ Tê Phượng cung mang theo dự cảm về trận phong ba kinh người.

      Vân phủ
      Lão thần y lần này liền tận nửa năm, chút tin tức nào khiến nàng hơi lo lắng. Vốn dự tính sang thu, khi khí mát mẻ hơn, lão dẫn nàng rời Vân phủ. Vậy mà sang đông, lão vẫn chưa về, làm hỏng bét kế hoạch của nàng.
      khí trong phủ mấy ngày nay dường như có chút gì khác thường. Nàng ngửi được mùi nguy hiểm, trong lòng lại càng bất an.

      Sau buổi triều sớm, ngay ngoài Thái Hoà điện phát ra tiếng gầm khiến bá quan văn võ mặt mày xây xẩm.
      “ Vân Phương lão tặc! Khá khen cho ngươi, ngay cả Bổn vương cũng muốn tính toán!” Nam tử thân triều phục tử sắc, nổi giận đùng đùng đứng chặn trước mặt Vân gia tướng quân. Khắp người toát ra loại khí thế bức người khiến kẻ lão luyện nơi sa trường như Vân tướng quân cũng tự chủ mà có chút sợ hãi.
      “ Huyền Vương, người như vậy có chút…”
      “ Hay cho Vân gia! Bổn vương muốn coi nữ nhân Vân gia ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà muốn tính toán lên đầu ta” Tử y nam tử lạnh lùng ngắt lời, bắn ra tia sát khí rồi phất tay áo bỏ .

      Phải! là Mạc quốc Huyền Vương gia Mạc Kỳ Phong, tứ hoàng tử được sủng ái của Mạc đế. Mười lăm tuổi, trước mặt bá quan văn võ xin theo Cố lão tướng quân Cố Mạnh Kha trấn thủ biên giới phía Tây. Khi đó , ai dám nghĩ có ngày hôm nay? từ tiên phong ra từ biển máu, trở thành phó tướng được ba quân tin phục. Ai còn dám nghĩ là hoàng tử vô năng quyền chỗ dựa trước kia? Năm trước, mình dẫn ngàn kỵ binh đánh tan tác hơn vạn quân Tây Viện tấn công, chính thức nhận ấn soái, trở thành đại tướng quân oanh trấn Mạc triều. Cả thiên hạ ai dám phục?

      Vân tướng quân Vân Phương vẫn u mê. Ông hiểu tại sao lại có tai bay vạ gió này xuống đầu Vân phủ. Cả triều đình có ai biết hồng nhan tri kỷ hơn cả tính mạng? đạo thánh chỉ này giáng xuống, có khác nào đẩy Vân gia ông vào hang hùm miệng cọp? Thánh thượng à Thánh thượng, người có ý diệt Vân gia?

      “ Thánh chỉ đến! Vân nhị tiểu thư Vân Như Nguyệt tiếp chỉ!” Giọng vị công công the thé đến nhức tai.
      “Thần nữ tiếp chỉ!” Vân Như Nguyệt uyển chuyển mềm mại, đến tiếng cũng ôn nhu như nước.
      “Vân nhị tiểu thư tính tình hiền thục, am hiểu đối nhân xử thế, thông tuệ hơn người. Lập tức tứ hôn cho Huyền Vương gia Mạc Kỳ Phong làm Chính phi. Đợi chọn ngày lành tháng tốt lập tức tổ chức hôn lễ.Khâm thử!”
      “ Thần nữ tạ chủ long ân!” Như Nguyệt tay run run nhận thánh chỉ, trái tim đập dữ dội. là giấc mơ của nữ tử Mạc quốc, mà nay, là của nàng! Nàng còn nhớ mãi dáng vẻ cưỡi ngựa khải hoàn hồi triều có bao nhiêu oai hùng. Khí chất của , kiêu ngạo của theo nàng vào cả giấc mơ.

      Vân phu nhân nhét vào tay vị công công truyền thánh chỉ hầu bao dày khiến cười tít mắt.
      “Vân đại nhân,chúc mừng ngài! Lão nô xin cáo lui.” rồi thẳng đại môn Vân phủ.
      “ Là phúc phải hoạ, là hoạ tránh được!” Vân tướng quân thở dài tiếng, ngồi xuống ghế liên tục lắc đầu.
      “ Lão gia! Người có chỗ nào khoẻ?” Vân đại phu nhân tinh tế phát lão gia có điểm đúng. “ Vân gia có hỉ, người sao lại có vẻ ưu phiền?”
      “ Là hoạ chứ phải phúc!” Vân lão gia đập mạnh tay lên mặt bàn “ Nguyệt Nhi gả qua đó, có kết cục tốt đẹp gì…”
      “Phụ thân, người vậy là sao?” tâm trạng Vân Như Nguyệt lâng lâng tận chín tầng mây bị câu này của cha nàng kéo về.
      chính là thương con…”
      “ con khiến con!” Nàng quả quyết, nàng tin vào bản lĩnh của mình. dù kiêu ngạo cỡ nào cũng là nam nhân, nàng tin có nam nhân nào nữ tử như nàng.
      “ cái ta lo lắng là con gả cho bị dày vò đến sống bằng chết!”
      “ Phụ thân sao người lại như vậy?”
      “ Phải đó lão gia! Nguyệt Nhi là Chính phi Hoàng thượng ban hôn …” Đại phu nhân cảm giác có điều ổn, trong lòng khẩn trương.
      “ Chuyện là…” Vân Phương kể lại việc xảy ra khi tan buổi chầu sớm, càng , sắc mặt Vân Như Nguyệt cùng đại phu nhân càng trở nên hoa dung thất sắc.
      vậy… vậy…”Vân Như Nguyệt lắp bắp nên lời. Nàng như từ chín tầng mây bị ném xuống đất. như vậy, nàng gả cho phải tự mình bước xuống địa ngục sao?
      “ Liệu chúng ta có thể cầu Thánh thượng huỷ bỏ hôn này hay ?” đại phu nhân cố gắng tìm ra lối thoát cho nữ nhi mình.
      “ Thánh chỉ cũng ban xuống, làm sao có thể thay đổi?”
      “ Chuyện này…” đại phu nhân sinh được ba người con, hai nam nữ. Vân Như Nguyệt chính là nữ nhi thân sinh của bà. Từ được bà nâng tay như bảo bối, gả cho Hoàng tộc là chuyện tốt, nhưng gả nàng vào đống lửa kia, người làm mẹ như bà, làm sao có thể lo lắng.
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 4: CHUYỆN XƯA

      “ Tứ tiểu thư, phu nhân cho gọi .” Vu Hoa vừa bước tới sân liền lớn tiếng gọi, hiểu sao phu nhân lại ngó tới nha đầu thấp kém kia.
      “ có chuyện gì?” giọng nhàn nhạt đáp lại, đến người cũng chẳng hề thấy đâu.
      “ phu nhân kêu qua đó có công chuyện. Nhị tiểu thư sắp trở thành Vương phi danh giá, xem, còn ở nơi này ăn vạ bao lâu chứ!” nha hoàn cũng có thể hướng nàng hô to gọi , Vân tứ tiểu thư này, nàng làm cũng thất bại quá .
      có lệnh của lão gia, ta rời Vong Tình cư”
      an tâm, là lão gia cùng phu nhân muốn gặp ” Vu Hoa chép miệng coi thường “ mau thôi, đừng để phu nhân đợi lâu”

      Nàng theo gót Vu Hoa tới Thái An viện, trong sảnh là Vân gia nhà dưới dưới, nhìn thấy nàng bước vào, khí náo nhiệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh, nhị phu nhân cùng mấy vị huynh tỷ của nàng hẹn mà gặp đều nhìn Vân lão gia.
      “ e hèm..” đại phu nhân lên tiếng phá tan bầu khí gượng gạo “ Tứ nhi, mau lại đây ngồi xuống!”

      Nàng nhàn nhạt đưa mắt nhìn mọi người trong phòng lượt, khẽ cúi đầu “ lão gia, nhị vị phu nhân, khoẻ.”

      khí vừa dịu xuống lần nữa trở nên căng thẳng. Mấy vị huynh trưởng nhìn nàng khó hiểu, ba vị tỷ tỷ giương mắt giễu cợt, vui sướng khi người gặp hoạ.
      “ Ngươi…” Vân lão gia hiểu, tại sao chỉ cần thấy nàng ông liền đau lòng. Nàng là nữ nhi của ông cùng nữ nhân kia, nàng cũng là con của ông, hơn nữa còn là đứa ông muốn thương nhất. Vì sao ngay cả nhìn nàng thêm chút ông cũng thể? Người làm cha này, phải quá thất bại rồi sao?

      “ Tứ nhi nên khách sáo như vậy, đều là người nhà. Lão gia, người có phải ?” Đại phu nhân lần nữa cứu vãn khí ngột ngạt trong phòng.
      “ vậy sao?” Nàng hiểu, chỗ nàng xuất điểm gì khiến bà ta hứng thú rồi?
      “ ngươi nghịch nữ này!...” Vân lão gia giận dữ đến khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
      “ Tứ nhi con đừng như vậy. Đến đây, chúng ta nhà cùng ăn cơm.” Đại phu nhân trực tiếp đứng lên kéo nàng xuống ghế.

      bất đăng thái bảo điện, nàng tin bà ta đột nhiên tốt bụng, coi nàng trở thành nhi nữ Vân gia.
      “ Vũ Quân dám! Có chuyện gì xin đại phu nhân cứ trực tiếp dạy bảo, cần tự làm khó mình” nàng nặng từ chối. Muốn diễn tuồng? Bà ta có lòng nhưng thứ cho nàng có sức phụng bồi.
      “ Sao lại như vậy? Mấy năm này uỷ khuất con rồi. Nay gia môn có hỷ, lão gia cũng đồng ý huỷ hình phạt cấm túc của con rồi. Lại đây, mọi người cùng dùng bữa” Nhẫn nhịn như vậy? khiến nàng nổi lên hứng thú rồi nha.
      “ vậy tạ phu nhân, tạ lão gia.” Nàng nhàn nhạt cười, ngồi xuống vị trí trống kế bên đại phu nhân.
      “con đó! nên khách khí với phụ thân như vậy.” đại phu nhân vẫn nhìn nàng ôn nhu nhắc nhở.
      “ Vũ Quân tự biết thân phận mình, làm gì quá phận” Nàng chẳng qua là lành lạnh mà chẳng nhìn tới vị phụ thân đáng kính kia.
      “ con, đứa này, ngang bướng! thôi mau ăn !” nhìn miếng thịt đại phu nhân vừa gắp vào chén cơm của nàng, trong đầu nàng bật ra câu hỏi duy nhất “ có độc
      “phải đó tứ muội! Muội mau ăn ! Xem kìa, muội gầy!” Vương phi tỷ tỷ ôn nhu cao quý của nàng ra sân rồi! Nàng có tâm tình cùng họ diễn trò nha. Lặng lẽ bê chén cơm, nàng cố gắng hoàn thành vai diễn mờ nhạt của mình.
      “ lão gia, phu nhân! còn chuyện gì, Vũ Quân xin phép cáo lui.”
      “ Chờ chút! Ngày mai, ta dẫn nhị tỷ con lên Hoàng Giác tự cầu bình an. Con cùng .”
      “ Vũ Quân dám. Vũ Quân từ ít ra ngoài, tại biết phép tắc, sợ làm chậm trễ phu nhân cùng tỷ tỷ. Chi bằng cứ để ta ở lại vẫn hơn.”
      “Đứa ngốc!” Đại phu nhân kéo tay nàng thân mật “ Năm ngày sau tỷ tỷ con xuất giá rồi, con cũng đến tuổi thành gia, cùng cầu thẻ nhân duyên.”
      “ Chuyện chung thân đại tạm thời Vũ Quân còn chưa nghĩ tới, dám để phu nhân phiền lòng” Sao rồi? đủ kiên nhẫn muốn đuổi nàng rồi sao?
      “ Con cũng mười bảy rồi, qua hai năm nữa e là hay. Vả lại, ta cũng đâu gả con luôn, chỉ là chùa cầu bình an, cầu nhân duyên thôi.” Đại phu nhân hết lòng khuyên bảo, rốt cuộc bà ta muốn tính toán gì lên đầu nàng, vì sao nhất định lôi nàng vào?
      “ Quyết định như vậy ! Ngày mai ngươi cùng đại mẫu và nhị tỷ ngươi Hoàng Giác tự.” Tiếng Vân lão gia nặng nề quyết định đại cục, nàng cũng đến tuổi định gia thất rồi. Rời Vân gia, chưa hẳn là chuyện xấu. Ông đứng dậy hướng bước phía thư phòng.

      “ Vậy Vũ Quân xin lui.” Nàng nhìn ông nhàn nhạt cười tiếng rồi quay gót rời . Khoảnh khắc ấy, trái tim Vân Phương như nảy cái. Giống quá! Đôi mắt ấy, như cùng khuôn với đôi mắt của nữ nhân kia, nữ nhân lừa gạt ông hơn năm trời, khiến ông sống đến nay vẫn mang danh bất hiếu. Ông từng nghĩ, nữ nhân như vậy, có gì đáng để ông phải thương tiếc? Mà sao khi nhìn thấy tiểu nữ kia, ông vẫn tránh khỏi đau lòng ? Ông nhận lời nữ nhân đó, chăm sóc cho đứa , để đổi lấy thiên hạ thái bình, năm đó, thế lực Xuân Vụ sơn quả lớn tới mức khiến triều đình e ngại. Nhưng ông trăm nghĩ vạn nghĩ, cũng hiểu được lý do nàng làm như vậy. Trận chiến năm đó, khi ông dẫn quân tới Xuân Vụ sơn, phát nơi này có chuyển biến . Bản thân từng sống ở nơi đó hơn năm, cho dù năm này bị coi là vết nhơ trong cuộc đời ông,nhưng ông hiểu khá về địa thế nơi này. Khi sơn tặc do nữ nhân đó lãnh đạo tấn công đại quân, ông liên nhận ra bất thường. Phản quân này là đánh chút khí thế, chút quyết tâm nào. Hơn nữa, lượng quân giảm bảy phần so với lực lượng ban đầu. Thân là chủ tướng, ông thể hoài nghi nơi này có bẫy. Đại quân dựng trại gần chân núi, cho người do thám tình hình, lại phát trong núi còn người già và trẻ , thậm chí rất nhiều nhà bỏ hoang. Tin tức này khiến cho ông có ảo giác, nàng ta chuẩn bị sẵn để thua trận này. Quả nhiên ngày giao chiến, nhìn nàng ta né tránh, phản kích nhận của ông đao ngã xuống, trong lòng ông hiểu sao lại chua xót đến vậy! Ông nhớ mãi ánh mắt nàng nhìn ông khi đó, chút oán hận, chút bi ai, mà toàn là ôn nhu da diết. cỗ xúc động trào lên khiến đầu óc ông trống rỗng, đến khi tỉnh táo lại,ông phát mình thế nhưng bỏ mặc ba quân, ôm nàng rời .

      “ Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi có thể chiêu an triều đình, sống cuộc sống như nữ tử bình thường?” Ông gần như nổi giận quát nữ nhân đó, nàng mãi mãi quyết định tiêu cực như thế, cũng giống như năm đó nàng cho ông uống Vong Ưu thảo, lừa gạt ông ở lại Xuân Vụ sơn, khiến ông thể nhìn mặt cha mình lần cuối.
      “ Có những chuyện, nếu phải là ta, ngươi mãi mãi hiểu…khụ …khụ…” Cố chuyện khiến nàng thổ huyết, cả người run lên, hiểu sao khiến ông cảm thấy như chính mình đau đớn.
      “ Thuốc trị thương đâu? Chẳng phải ngươi luôn mang theo bên mình sao?” Ông câu nệ lục tìm người nàng.
      “Vô ích thôi! Khụ ..khụ.. Ta có mang theo. Nhưng ngươi còn nhớ như vậy, ta rất vui… khụ..khụ..”
      “ Đừng nữa! Ta đưa ngươi về sơn trại tìm thuốc”
      “ Lực đạo đao đó khụ…khụ… ngươi so với ta…còn ràng hơn…, nên tự làm khó mình. Huống hồ…” Ông nhìn theo ánh mắt nàng ta, phát Xuân Vụ sơn tại như bị mây mù bao phủ, từng cột khói đen như con rồng nuốt hết tất cả.
      “ Bọn họ quả nhiên làm theo lời ta. Kiếp này có những người huynh đệ đó, trước khi chết lại có ngươi bên cạnh, ta sống cũng coi như uổng phí …khụ…” Nàng phun ngụm máu, lại nhìn ông cười đến rạng rỡ.
      “ A Mộc, ta biết ngươi thích, thậm chí thù ghét cái tên này, nhưng ta gọi ngươi như vậy lần cuối cùng thôi khụ …khụ…” Đó là cái tên nàng đặt cho ông sau khi ông mất trí nhớ, từ sau khi biết , ông luôn coi cái tên này là nỗi ô nhục lớn, giờ đây nàng gọi, ông mới phát mình đối với cái tên này có chừng nào quyến luyến.
      “ Coi như ta cầu xin ngươi, hãy chăm sóc cho Vũ Nhi…khụ …khụ…” Nàng lại thổ huyết, trong lòng ông từng cơn đau quặn.
      “ Ngươi quan tâm nàng như vậy, vì sao còn lựa chọn cái chết?” Ông lạnh giọng, cứ nghĩ tới nữ nhân này là lựa chọn chết dưới đao của ông, ông cách nào chấp nhận. “ Ngươi sợ nàng hận ngươi?”
      “ Dù sao ta cũng sống được bao lâu nữa, chỉ xin ngươi hãy chăm sóc nàng…khụ …khụ… Ngươi oán ta cũng được, hận ta cũng được, nhưng Vũ Nhi vô tội khụ…khụ… ta cho nàng dùng Vong Ưu Thảo, ta chết , đời này nàng chỉ còn người thân duy nhất là ngươi thôi ..khụ …khụ… đừng hận nàng!”
      “ Ai cho phép ngươi chết? Ngươi chết , ta chăm sóc nàng!” Ông lạnh lùng nhìn nàng, trong tim như từng đợt, từng đợt kim châm đau nhói.
      “ Ta biết ngươi thương nàng…khụ …khụ…” Vân Phương cảm nhận được sinh mệnh của nữ nhân tay ông ngày yếu , trong lòng bỗng hoảng hốt, như có điều gì đó quan trọng sắp vụt khỏi tay ông.
      “ Khanh Khanh! Lâm Khanh Khanh! Ta cho phép nàng chết!” Ông vận công truyền nội lực vào cơ thể nàng, lại phát lục căn của nàng toàn bộ đều bị phá huỷ “ Như thế nào lại như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
      “ A Mộc, gọi ta! Gọi tên ta lần nữa, có được ?” Nữ nhân kia cố chấp đưa tay chạm vào má ông “ Gọi tên ta, được ? Khụ…khụ…”
      “ Khanh Nhi, ta hận nàng. Ta hề hận nàng. Nàng phải sống!” Vân Phương cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt. Tại sao đến tận lúc này, ông mới phát ra mình hề hận nữ nhân này? Tại sao đến lúc này, ông mới biết là ông nàng?
      “ A Mộc, ta còn gì nuối tiếc nữa rồi! Hãy thương Vũ Nhi!” Hơi thở của nàng yếu dần, sinh mệnh như dòng nước trôi nhè . Cả đời ông cao ngạo kiêu hùng, chưa bao giờ cả thấy bản thân mình vô dụng như vậy.
      “Khanh Nhi! Khanh Nhi…” Ông thấp giọng nỉ non, bàn tay ôm nàng càng dùng lực.
      “ A Mộc, ta ngươi!” Nữ nhân này, đến chết vẫn thể buông xuống thứ tình cảm làm nàng đau khổ đó. Tại sao lại cố chấp như vậy? Tại sao lại bất công với bản thân mình như vậy?
      “ Khanh Nhi, ta nàng! Ta nàng!” Vân Phương ra câu duy nhất trong đầu ông lúc này, ôm nàng chặt.
      “ Bảo vệ Vũ Nhi!” Tiếng nàng càng lúc càng “ còn có… đề phòng…đề phòng…Lục…Lục …An…Giao…”
      Bàn tay má ông bỗng buông thõng, nữ nhân trong lòng ông cũng như vậy rời , ông cảm thấy, linh hồn mình cũng theo đó mà rồi…
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :