1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Huyền huyễn] Nhật kí Vô Diện - Tuyết Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Nhật ký Vô Diện
      Tuyết Tâm (Hana Crazzie)
      Số chương: chưa

      GIỚI THIỆU:

      Lúc còn , nàng dính phải lời nguyền. Từ đó định, trong cuộc đời nàng phải gặp được bốn người đàn ông.

      người bỏ rơi nàng.

      người lừa dối nàng.

      người chết vì nàng.

      người nàng.

      Người bỏ rơi nàng khiến nàng độc. Người lừa dối nàng khiến nàng thê lương. Người chết vì nàng khiến nàng thương tiếc. Duy nhất người nàng bằng cả trái tim, mới giúp nàng tìm lại chính mình.

      Cho đến khi gặp được hết thảy bốn người đàn ông đó, thế gian chẳng ai thấy được gương mặt của nàng. Mà cũng chẳng ai biết rằng, nàng vốn đeo chiếc mặt nạ, nàng chính là Vô Diện của cõi tiên.

      Thế nhưng, ai làm ơn cho nàng biết, nàng tìm lại được gương mặt rồi, tại sao người nàng vẫn chưa xuất ?

      Cho dù lật tung trời đất, nhất định cũng phải tìm ra chàng!

      Lời tác giả: Xin luôn, đây là hậu truyện của Dư Ảnh Mộng.

      Các tình mau mau thanks, mau mau comment cho tác giả vui nào
      1012 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      MỞ ĐẦU

      Trời thu phả vài gợn gió mát lạnh ngang qua quán trà lưa thưa khách dưới chân núi. Ông lão kể chuyện râu xồm xoàm vừa gõ hồi lên cái trống , vừa cao giọng : “Nếu đến chuyện nực cười, chuyện nàng công chúa phương bắc có thể được coi là hạng nhất. Nàng ấy vốn là con riêng của cố hoàng hậu, hoàng đế nuôi nàng ấy lớn lại cảm thấy quá giống với cố hoàng hậu, bèn lấy luôn làm vợ…”

      người ăn mặt như thợ săn vừa xỉa răng vừa xen vào: “Có gì mà lạ? Đàn ông ai chẳng háo sắc?”

      Người kể chuyện lắc đầu: “Chuyện nực cười là, em trai của nàng ấy biết nên gọi nàng ấy là hoàng tỷ hay mẫu hậu, thời gian dài sau đó vẫn còn nhầm lẫn. Bây giờ tiên hoàng hoăng rồi, tân hoàng đế còn biết nên sắc phong nàng ấy làm thái hậu hay trưởng công chúa kìa.”

      tiếng cười ồm ồm vang lên. Người ăn mặt như thương gia cất giọng hào sảng : “Ông lão chậm tin rồi. Nàng ấy giờ phát điên, biết bị tân hoàng phương Bắc nhốt ở xó xỉnh nào. Thái hậu cũng phải mà trưởng công chúa cũng thể làm.”

      người mặc trang phục người tu hành khẽ : “ ngờ trong hoàng cung lại có chuyện nhục nhã như thế.”

      Câu của người tu hành này thành công thu hút chú ý của tôi. Tôi quay sang : “Nghe nàng kia bị đưa tu. Người phạm lỗi lầm nhục nhã thường biến mất như vậy, ra đường cũng biết người tu hành nào là loại đó nữa.” Vị tu hành kia tức nổ đom đóm mắt, tôi vội : “Trời ạ, tôi linh tinh gì thế, ngài nên tát miệng tôi cái, tôi sai rồi.”

      Người mặc áo thợ săn hỏi: “Này cậu bé, sao lại ăn mặt trùm kín như vậy? Ngay cả mắt của cậu mà ta cũng thấy đâu.”

      Quả lúc này tôi mặc trang phục đen kín mít, chiếc áo choàng bên ngoài rất rộng, thành công che luôn đôi mắt của tôi. Tôi rộng lượng bỏ qua việc người thợ săn gọi nhầm giới tính của tôi, bâng quơ : “ bị hủi, phải che kín lại.”
      Đám người kia kinh sợ nhìn tôi chằm chằm, tôi lại đứng lên thong thả rời . Tôi hướng về phía rừng cây mà tới, cảm thấy căn bệnh tại của tôi, so với bệnh hủi của loài người cũng chẳng khác nhau là mấy.

      Tôi chọn dòng suối , cởi áo choàng, gỡ lớp khăn che mặt, nhìn xuống nước.

      Tôi có mặt. Cho dù tôi cố gắng trợn tròn mắt lên, dưới nước cũng hề in lại hình ảnh đôi mắt của tôi. Tôi biết ở cõi loài quái tên là “Vô Diện”, thường giả dạng thành kẻ khác để ăn thịt người quen của họ. Thế nhưng tôi phải là quái, tôi làm sao mà là quái được chứ!

      Về chuyện công chúa phương bắc đáng bực mình kia, vốn dĩ là do con Vô Diện giả dạng. Con Vô Diện đó biến thành cố hoàng hậu để ăn thịt công chúa, sau đó lại giả thành công chúa để quyến rũ hoàng đế, ăn thịt luôn ông ta. May mắn là có vị tu hành ngang qua, liền mách với tân hoàng. Sau đó con Vô Diện chuyên ăn thịt hoàng tộc bị xử đẹp, lệnh truy nã Vô Diện được ban phát khắp nơi.
      Mà tôi, lúc này ngoài việc thể biến hình ra, đầy đủ tố chất của Vô Diện.

      Tôi ủ rũ che lại mặt mũi của mình, ủ rũ đứng dậy. Chợt sau lưng tôi vang lên tiếng gió, giọng sắc lạnh vang lên: “Vô Diện, để xem mi trốn đâu!”
      Chính là gã tu hành trong quán trà dưới chân núi kia.

      Tôi bây giờ có pháp lực, thấy được tu vi của gã, khả năng đánh thắng cũng gần bằng . Vì vậy tôi vừa né đòn vừa nài nỉ: “Ngài là người tu hành, chẳng phải nên rộng lượng chút sao?” Gã tu hành kia có vẻ hơi chột dạ, thế nhưng mau chóng sẵn giọng : “Mơ !”

      Tôi bị gã trói lại, áp giải tới phương Bắc xa xôi. Quá trình vận chuyển xốc nảy xin cho phép tôi hồi tưởng lại, bởi vì đó là kinh nghiệm khủng khiếp vô cùng.

      Gã tu hành đặt tôi trong phòng trọ rẻ tiền, chần chừ chưa giao nộp. Tôi tò mò hỏi, gã đáp: “Mấy ngày nữa tân hoàng phương bắc ngang qua. Ta lại giao mi giao nộp cho ngài ấy, được giá hơn.”

      Tôi đau khổ nghĩ nghĩ, hóa ra tôi cũng chỉ là vật mua bán của gã tu hành mà thôi.

      Tân hoàng phương bắc vừa mới lên ngôi lâu, tuổi đời cũng còn rất trẻ. Thế nhưng nghe người ngày còn trẻ tuổi nhưng vô cùng độc ác, khi biết lai lịch con Vô Diện kia hạ lệnh phanh thây nàng ta. Mà quái thường có khả năng tái sinh, loài Vô Diện cũng đặc biệt mạnh trong lĩnh vực này. Cho nên tân hoàng phương Bắc thiết kế cái máy khiến Vô Diện bị phanh thây, được tái sinh rồi bị phanh thây lần nữa, đến khi hết chịu nổi lìa đời.

      Cơ thể tại của tôi có khả năng tái sinh. Chết hết kiếp thôi, nhưng nghĩ tới cảm giác bị róc xương lột da trong cái máy giết Vô Diện đó, tôi nổi mấy tầng da gà.

      Nguồn tin của gã tu hành này đáng tin cậy. Mấy ngày sau đó tân hoàng phương bắc ngang qua, tôi bị gã tu hành nhét cho cho tùy tùng của tân hoàng. Tôi ngồi trong lồng sắt rưng rưng nhìn bóng lưng hớn hở của gã ôm vàng rời , trong lòng có chút mất mát. Dù gì, tôi cũng quen với hầu hạ của gã hơn bọn người của tân hoàng mà.

      Về chuyện ngồi trong lồng sắt, tôi cũng có chút hoài niệm. Ngày tôi được sinh ra thế giới này, “cha” của tôi hoảng hốt bán tôi cho đoàn tạp kỹ, bởi vì dị dạng mặt tôi quá kinh người. người có mắt, mũi, miệng mà vẫn ngọ nguậy, kỳ lạ biết bao! Thế nên tuổi thơ của tôi trải qua trong lồng sắt, sau này tôi cảm thấy ngồi chồm hổm trong lồng sắt quá mức mất mặt, từ đó mới kiếm cơ hội chuồn .

      Tôi chu du thế giới thời gian, ngờ bây giờ lại trở lại lồng sắt. Nếu vậy, tôi chấp nhận làm bạn với lồng sắt, ít ra cái lồng này bé tí như cái chỗ mà tôi lớn lên.

      Tôi suy nghĩ mông lung, chợt có giọng vô cùng dễ nghe vang lên: “Lại bắt được Vô Diện sao?”

      Tôi quay sang, nhìn thấy người cao lớn chầm chậm tiến lại. áo choàng của người này có thêu ký hiệu hoàng tộc phương bắc, bấm ngón tay cũng biết chính là tân hoàng vi hành. Vị tùy tùng mua tôi vội quỳ rạp xuống thưa: “Bẩm bệ hạ, người tu hành đây là con Vô Diện con, chưa thể biến hình.” Tân hoàng hơi nhướn mày, cao giọng : “ vậy sao?”

      Tôi nhịn được, vội : “Vô Diện vốn sinh ra là lòng tham, lại phải giả dạng mới lừa được con mồi, làm gì có loại biết biến hình? Nếu vậy chúng nó đều chết từ tấm bé, vì có cha mẹ chăm sóc và thể săn.”

      Vị tùy tùng nghe tôi sửng sốt, la lên: “Nó có miệng! Giọng này phát ra từ đâu?”

      Tôi theo bản năng sờ sờ mặt mình, chạm được bờ môi hơi nứt nẻ. tôi có đầy đủ mắt mũi miệng, chỉ là ai nhìn thấy mà thôi.

      Tân hoàng quay sang đánh giá tôi, hai tay chắp sau lưng, dáng điệu như gian thương đánh giá mặt hàng. Tôi : “Bệ hạ, cầu ngài dùng biện pháp nhàng nhất để tiễn tôi xuống suối vàng. Dù sao tôi cũng chưa làm ra vụ án nào, nếu chết thê thảm quá quả có chút tức tưởi.” Tân hoàng chợt : “ chưa giết người nào sao? khó tin, lúc nãy Vô Diện ăn thịt người thể sống nha.” Tôi dùng giọng ngây thơ đáp: “Lúc nãy tôi đó là quái Vô Diện do lòng tham sinh ra. Còn tôi bị người ta nguyền rủa nên mới thành Vô Diện, cũng phải quái, được chưa?”

      Tân hoàng tỏ vẻ hứng thú hỏi: “ ra bị nguyền rủa sao? Ai nguyền rủa ? Vì cớ gì mà bị nguyền rủa?” Tôi suy nghĩ chút, giả giả đáp: “Là ông lão ăn mặt lòe loẹt nguyền rủa tôi. Tôi chê khiếu thẩm mỹ của ông ấy nên bị thế này đây.”

      Tân hoàng thủng thẳng : “Nếu phải quái trẫm cũng giết . Thế nhưng là dị nhân có mặt, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác sát hại. Nếu tỏ ra hữu ích, trẫm còn có thể thu dùng.” Tôi liền đổi tông giọng ngọt ngào : “Ôi chao, bệ hạ có lòng nhân từ! Tôi cái gì cũng có thể làm, từ pha trà nấu nước tới đấm chân bóp vai, từ vẽ xuân cung đồ tới bí thuật phòng the, tôi đều biết hết…” Tân hoàng nheo mắt : “Mấy việc đó trong cung thiếu người làm.” Tôi hạ giọng hỏi: “Vậy bệ hạ cần người làm được việc gì?” “Buổi tối trẫm thường bị tiểu quấy phá, thể ngủ được. Nếu đuổi được chúng nó, trẫm thu nhận .”

      Tôi cắn răng : “Tôi nhất định bán mạng vì bệ hạ!”

      Tôi nghĩ mọi chuyện thế là xong rổi, ai ngờ tân hoàng vẫn tủm tỉm đứng bên ngoài lồng sắt, hề có ý định thả tôi ra. lát sau ta : “ có chút pháp lực nào, làm sao đấy?” Tôi rầu rĩ đáp” “Chẳng phải ngài có thể cho tôi thời gian thử việc sao? Nếu tôi làm tốt, ngài đuổi tôi là được…” Tân hoàng liền : “Vậy cũng được. Cho mười ngày, nếu có lộn xộn gì giết tha.”
      Người tùy tùng chưa kịp mở cửa, tôi từ trong lồng gào thét: “Này tân hoàng, còn tiền công, tiền thưởng, phúc lợi, chúng ta bàn lần cho hết ….”

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 1:

      Mẹ tôi từng rằng, nếu người quen biết đột nhiên đối xử tốt với tôi, tôi phải tự hiểu rằng hoặc là người đó thích tôi, hoặc là tôi có giá trị sử dụng nào đấy. Dĩ nhiên tôi về vợ của người nông dân bán tôi cho đoàn tạp kỹ, tôi về người mẹ khác. Người mẹ đó của tôi thời trẻ cũng từng làm vài điều ngớ ngẩn, sau đó lại rút ra kết luận rằng thế gian này cái gì cũng có nhân quả của nó. Ví như con Vô Diện ăn thịt cha và em của vị tân hoàng kia, cuối cùng cũng phải chịu kết cục vô cùng thê thảm. Tôi tự nhận rằng trong mười mấy năm sống ở cõi phàm này, tôi cũng tích nhiều phúc đức để được báo đáp về sau, thế nhưng tội ác tày trời tôi cũng chưa bao giờ phạm phải. Cho nên tại khi đối mặt với lời đe dọa của vị tân hoàng rằng tôi có thể bị giết nếu phạm sai lầm, thần kinh của tôi vẫn còn khá vững vàng.

      Tôi cho rằng vị tân hoàng kia bị bọn tiểu dày vò tới tuyệt vọng, nếu tại sao lại đến nỗi phải tin vào kẻ có hình hài Vô Diện như tôi? Tuy nhiên vì cái bản án phanh thây vẫn còn lơ lửng cổ, tôi hiểu rằng điều quan trọng bây giờ là phải chứng tỏ hữu dụng và lòng trung thành của tôi đối với tân hoàng. Chưa kể tôi còn phải chứng minh cho ta biết tôi là người lương thiện, chẳng qua bị dính phải lời nguyền quái ác mà biến thành Vô Diện mà thôi.

      Tôi với vị tùy tùng vừa cởi trói cho tôi: “Tôi rất cảm kích lòng tốt của thả tôi được tự do, thế nhưng tại người tôi rất nhớp nháp, ăn mặc cũng phù hợp, sợ rằng làm mất hứng bệ hạ. có thể tìm cho tôi bộ đồ đàng hoàng để thay? Ít nhất tôi cũng nên đeo chiếc mặt nạ dễ nhìn nào đấy, tránh cho ban đêm nếu có thích khách đột nhập, tôi phải vì mặt toàn màu đen mà bị chém oan.”

      Khóe miệng vị tùy tùng trước mặt tôi hơi run rẩy cái. ta nhăn nhó : “ tôi cũng tìm quần áo đẹp cho . Có cần dài dòng thế ?”
      ta lững thững bước , nhưng sau vài bước đột ngột quay lại : “À, nhắc đến chuyện thích khách tôi cũng phải có lời khen có tầm nhìn xa trông rộng. Ban đêm ở gần bệ hạ rất nguy hiểm, nhất là bọn thích khách thường chẳng phải người phàm.”

      Tôi chợt cảm thấy hơi buồn cười. Mỗi lần đôi mắt tôi giật liên hồi, cơn buồn cười đều đến như thế.

      Lúc tôi bị người tu hành bán cho tân hoàng, đoàn người của tân hoàng chuẩn bị vào nghỉ trong quán trọ sang trọng. Đoàn tổng cộng chỉ có khoảng năm mươi người, trong đó thị vệ chiếm đa số. Điều kỳ lạ là dù người tu hành có tin tức đó chính là tân hoàng, quan lại hay dân chúng xung quanh đều dường như chẳng ai hay biết. Mấy vị quan cần bắt nạt dân lành vẫn cứ bắt nạt, mấy hàng quán xụp xệ cần buôn bán vẫn cứ buôn bán, mấy đứa trẻ ăn xin thích vui đùa vẫn tiếp tục vui đùa. có dấu vết của tôn trọng và kính ngưỡng hoàng đế như thần linh vẫn thường thấy ở các nước quân chủ. Hoặc có lẽ cách nhìn nhận của tôi hoàn toàn hỏng bét, lối suy nghĩ của người phương bắc cách xa mấy ngàn dặm so với người phương nam nuôi lớn tôi chăng?

      Tôi đem nghi vấn này hỏi vị tùy tùng có chút quen mặt, ta liền thần bí : “Tuy bệ hạ mặc áo choàng có ký hiệu của hoàng tộc, thế nhưng hoàng tộc tại có hơn trăm người lớn , vị nhất cũng chỉ giống như địa chủ mà thôi. Bệ hạ lại dẫn theo ít tùy tùng, ý định thường phục vi hành, dĩ nhiên dân chúng hay biết.” Tôi gật gù khen vị tùy tùng này có đầu óc thông tuệ, lần tới có việc gì cần hỏi nhất định lại đến tìm ta.

      Vị tùy tùng : “Tuy được thả tự do nhưng thị vệ vẫn canh chừng như chó dữ. Tôi chuẩn bị gian phòng sạch cho , mau mau vào đó tắm rửa rồi ngoan ngoãn ở yên. Khi nào bệ hạ triệu kiến tôi đến gọi.” Tôi lại gật gù khen đây là người tốt, tuy cách dùng từ có hơi đặc sắc, sau này có việc cần nhờ lại nhất định đến làm phiền ta.

      Lúc tôi nhìn thấy bộ váy áo chàng tùy tùng kia vắt ngang giường gỗ, tôi lại có chút than thở rằng người vừa thông tuệ vừa tốt bụng như thế lại mắc chứng bệnh thích lòe loẹt. Cái quần rộng và chiếc áo lụa trắng bên trong chẳng có vấn đề gì, thế nhưng áo khoác ngoài lại có màu đỏ tươi, đó thêu mấy bông hoa trắng trắng, vàng vàng. Chiếc mặt nạ sứ đặt cùng có hoa văn gì đặc sắc, thế nhưng lại khá hợp ý tôi.

      Khi tôi đến gặp tân hoàng, ta ngồi bên cửa sổ đọc sách. Cái bóng mấy mảnh mai của ta tựa vào bên bệ cửa sổ, đường nét khuôn mặt như hòa trong ánh chiều vàng ruộm, khiến cả người ta toát ra vẻ nền nã, ôn hòa. Tôi đứng yên ở gần cửa nhìn nhìn ta, cảm thấy người này ra cũng đáng sợ như lời đồn. Tôi còn có chút đắn đo có nên khuyên tân hoàng đừng đọc sách dưới ánh sáng yếu ớt dễ gây tổn hại mắt như thế, chợt nghe giọng như nghiến qua kẽ răng: “Trẫm làm dáng lâu như vậy, còn chưa biết hành lễ?”

      Tôi nhìn ngó xung quanh chút, yếu ớt : “Bệ hạ, ngài với tôi sao?”
      Tân hoàng liền ngẩng mặt khỏi cuốn sách, trừng mắt nhìn tôi. Tôi thấy ràng trong mắt ta có hơi dao động.

      Sau này tôi mới biết, ra thời khắc đó ta vừa định ra lệnh chém đầu tôi vì tội vô lễ, thế nhưng vì bất chợt nhìn thấy bộ áo váy rực rỡ góp phần tôn lên dáng người khá là nữ tính của tôi, tân hoàng chợt muốn giết tôi nữa. Lúc nghe lời này từ miệng ta, tôi vội vàng rút ra hai kết luận. Thứ nhất, phải thứ gì đáng ghét đều gây họa. Ví như ngày ấy, phải chiếc mặt nạ sứ trắng tôi vô cùng ưng ý, mà chính cái áo đỏ lòe loẹt cứu mạng tôi. Thứ hai, đàn ông đều là phường háo sắc, dù có độc ác hay .

      ta chợt : “ ra mắt thẩm mỹ của Lâm Phụng tuyệt vời đến thế, có thể biến Vô Diện xấu xí thành thần tiên hạ phàm.” Câu này của ta làm tôi chấn động sâu sắc, tôi định hỏi ta làm sao mà biết được, ta tiếp lời: “Trẫm là chủ nhân của , lại có quyền lực bậc nhất thiên hạ. Khi gặp trẫm phải lập tức quỳ xuống, như vậy mới tỏ lòng trung thành của thần tử.”

      Tôi hiểu rằng ta cố ý giải thích lễ nghi cho tôi. Tôi liền : “Bệ hạ có điều biết, kẻ trước đây nguyền rủa tôi cũng kèm theo lời nguyền kép. Đó là tôi tỏ lòng cung kính với người phàm nào bằng cách quỳ xuống, người đó nhất định chết toàn thây.” Tôi vừa vừa gỡ mặt nạ, xoa xoa khuôn mặt thấy hình dạng của mình: “Bệ hạ xem, trước khi gặp kẻ ấy tôi vẫn là nàng thanh tú, ít ra cũng làm xao xuyến bao nhiêu chàng trai cùng trang lứa. Thế nhưng chỉ vì câu nguyền rủa, số phận tại bi đát biết bao. Ngay cả ngày đó tôi vì quá xấu hổ mà định bỏ nhà ra , lúc quỳ xuống bái biệt cha mẹ hai người đột nhiên lăn ra chết…” Tôi than thở xong lại chậm rãi hướng phía tân hoàng, vừa tỏ vẻ như muốn hành lễ vừa : “Thế nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, nghe bệ hạ là con của trời, nào phải phàm nhân bình thường được… thế nên tôi…”

      Đúng lúc này giọng sắc lẹm có phần gấp gáp vang lên. “Đứng lên !”
      Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt tân hoàng trở nên tái mét, ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng dữ tợn. ta tiếp: “Sau này, cấm quỳ trước mặt trẫm!” ta xong cũng hơi giật mình, cuốn sách tay bị nắm chặt quá, bắt đầu có dấu hiệu nhàu nát.

      Tôi : “Bệ hạ, tuy điều này có hơi trái với lẽ thường, thế nhưng quyết định của bệ hạ chứng tỏ người là vị minh quân thận trọng, câu nệ mấy chuyện nhặt. Dĩ nhiên tôi dám chắc lúc hành lễ người lăn ra chết, thế nhưng vì tính mạng của bệ hạ quý giá, tôi tuyệt đối thử bừa. Tôi tỏ lòng cung kính bằng cách khác, tôi thấy trong nhà quân có chuyện gỡ nón chào cấp . Tôi thường đội nón, thế nên hành lễ bằng cách gỡ mặt nạ, cúi đầu với ngài có được ?”

      Tân hoàng lúc này còn dáng vẻ hiền lành nết na như lúc đọc sách nữa. Khuôn mặt ta căng cứng như thể có ai giơ nắm đấm trước mặt, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như sắp tóe lửa. ta nghiến răng nên lời ra có chút cứng nhắc, tôi dỏng lỗ tai lên mới nghe được thế này: “Đêm nay, nếu đuổi được quái đến gần trẫm, sáng mai đừng hòng thấy mặt trời.”

      Sau đó ta dường như quên mất điều quan trọng gì đó, hơi ngẩn ra rồi lại vội tiếp: “Còn nữa, sau này cấm gỡ mặt nạ trước mặt trẫm!”

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 2:

      Trước đây rất lâu, từng có kẻ với tôi rằng: Nếu tôi muốn người khác theo ý mình, trước hết phải làm theo ý họ. Ngược lại, nếu muốn người đó làm việc, tôi phải để họ thấy được cái hại của nó đối với bản thân. Từ lúc thấm nhuần tư tưởng này, tôi vẫn luôn tìm cách ứng dụng vào cuộc sống ở cõi phàm.

      Lại về kẻ dạy điều ấy cho tôi, quan hệ sau này của chúng tôi trở nên mấy khả quan. Mặc dù tôi cho rằng phần lớn nguyên do đều nằm ở tôi, thế nhưng là kẻ tự bao che khuyết điểm của mình, tôi luôn có cách khiến ta cảm thấy bản thân mới là người có lỗi.

      Lúc tôi còn chưa được sinh ra cõi trần, trong lần đến thăm tôi, kẻ đó tặng cho tôi sợi dây đeo tay rất đẹp. Sợi dây đó được kết từ mấy chục sợi tơ mảnh màu trắng, sợi nào cũng vừa mềm mại vừa óng ánh như tơ lửa dưới ánh mặt trời. ta khoe rằng sợi dây này ra được làm từ lông bờm quý giá của ta, chỉ cần tôi vuốt vài cái dọc theo nó, ta nhất định xuất trước mặt tôi.

      Tôi vốn cho rằng khi mình đầu thai làm người phàm, sợi dây đeo tay đó theo tiên thể nằm lại cõi trời. Thế nhưng hiểu sao tôi vừa sinh ra bao lâu nó lại chiễm chệ vòng quanh cổ tay trái của tôi, tôi lớn nó cũng lớn, gỡ cũng ra. Trước đây tôi cũng nghĩ cần dùng, thế nhưng hôm nay quả đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi chà chà lên nó liền mấy lượt.

      Lúc đó tôi chưa được tân hoàng triệu kiến, vẫn còn đeo mặt nạ, mặc áo đỏ, ung dung ngồi khoanh chân chiếc giường gỗ trong quán trọ. chiếc ghế vốn trống trước mặt bất chợt ra bóng người mờ mờ. lâu sau đó, người thành niên mặc áo choàng đen ngồi khoanh tay, gác chân chữ ngũ trước mặt tôi.

      Đó là người cực kỳ nam tính theo tiêu chuẩn của con người: vóc dáng rắn rỏi, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt có chút tà mị. Mặc dù ta đeo nụ cười mỉm nghiêm túc, thế nhưng lại mang cho tôi linh cảm rằng từ miệng ta sắp sửa phun ra câu trêu chọc đứng đắn nào đấy.

      Người thanh niên : “ khó tin, cuối cùng Thịt Viên cũng chịu vuốt mấy sợi lông bờm của ta. Làm ta cứ tưởng rằng lông bờm của mình quá cứng, con bé chê rát tay nên thèm sờ vào chứ.”

      Trong trời đất, kẻ gọi tôi là “thịt viên” quả chỉ có vị này thôi. Lúc mới bị ví như món ăn, tôi từng bất bình : “ thấy tôi có chỗ nào giống thịt viên? Tôi là để ăn chắc?” ta liền tỉnh bơ đáp: “Ta là loài ăn thịt, ăn thịt lâu quá nên cứ thấy con là nghĩ đến món thịt viên.” Sau này có nhiều chuyện xảy ra, tôi cảm thấy cách suy nghĩ của bản thân và ta quá khác nhau. Vốn dĩ, chúng tôi là tiên khác biệt, chẳng thể trông đợi chung sống hài hòa như những kẻ cùng loài.

      chàng kia có chức vị cao kinh thiên động địa trong cõi , đến nỗi các quái cấp thấp mỗi lần nhắc đến ta đều dùng giọng run rẩy sợ hãi. Lúc còn chưa gặp, tôi cũng nghĩ ta hẳn là nhân vật vô cùng ghê gớm, đáng sợ. Thế nhưng vì từ tôi được ta cho cưỡi lên cổ, lại được ta cõng ngao du qua biết bao nhiêu sông núi biển đầm ở tiên giới lẫn giới, cảm giác kính sợ ban đầu biến mất từ lâu.

      Tôi thẳng vào vấn đề: “Cảnh Châu, có kẻ buổi tối thường bị tiểu tìm đến bắt nạt, điều đó có nghĩa là gì?”

      Cảnh Châu cười : “Kẻ đó là ai, lại khiến Thịt Viên quan tâm như vậy?”

      Tôi giải thích ngắn gọn tình, ta mới thủng thẳng đáp: “ quái thường bị kích thích bởi nhiều thứ, ví như, pháp bảo làm tăng công lực, ví như, linh hồn thần tiên lịch kiếp.”

      Tôi : “Tôi cũng nghi ngờ chàng kia là thần tiên chuyển thế, nhưng tại có tu vi, có cách nào xác minh được.”

      Nụ cười của Cảnh Châu càng ngày càng rộng: “Con bảo ta đến đây chỉ để xác minh việc này? Hoàng ta trông rảnh rỗi nhưng ra có rất nhiều việc cần giải quyết lắm nhé.”

      Cảnh Châu Hoàng, thế nhưng nếu ta có nhiều việc để làm phải xem lại. Tôi đoán ta cố tình làm khó, vì vậy bình tĩnh đáp: “ ra thân phận của ta thế nào quan trọng, đều tôi cần là ta bị bọn tiểu quấy nhiễu nữa. Mạng sống tại của tôi nằm trong tay ta, chỉ có cách đó mới sống yên ổn được.”

      Cảnh Châu liền hào sảng khoát tay: “Như vậy quá dễ dàng, ta chỉ cần ra lệnh toàn bộ quái được quấy rầy kẻ đó là được.”

      Tôi nghi hoặc : “Thế nhưng lỡ như có quái nằm ngoài quản lý của đến làm phiền, tôi phải làm sao đây?”

      Cảnh Châu hơi nhíu mày, tôi vội thêm: “Mấy chục năm phàm thế đáng bao nhiêu, thế nhưng cũng cần quý trọng mạng của mình.”

      Hoàng Cảnh Châu lục lọi trong tay áo chút, khuôn mặt lộ vẻ tổn thương. Sau đó ta tìm được viên đá màu trắng bé tí, đưa cho tôi : “Miếng ngọc trấn này vốn là vật của cõi trời, may mà ta thấy thú vị nên lưu lại. Con đưa cho kẻ đó đeo, bọn tiểu nhất định phải tránh xa.” Tôi mặt chìa bàn tay trắng trẻo của mình ra, mặt cảm thán Cảnh Châu xứng danh với chữ “ tầm thường”.

      Nghe từ mấy chục vạn năm trước, lúc cõi trời và cõi lần lượt được sinh ra, mối quan hệ giữa các giống loài khác nhau hỗn loạn hơn bây giờ rất nhiều. Ban đầu Phụ Thần sáng lập nên cõi trời, ban phát cho cõi trời tất cả tinh túy của Ngài. Cõi tuy vẫn vớt vát được đáng kể so với cõi phàm hiếm hoi nguồn năng lượng pháp thuật, thế nhưng con đường tu luyện của thần dân cõi lại chông gai hơn thần tiên gấp mấy lần. Mười mấy vạn năm trời như thế, lại thiếu quản lý nghiêm ngặt từ kẻ đứng đầu, loài quái dần dần quen việc sử dụng bạo lực cùng thủ đoạn lừa lọc để sinh tồn. Cùng lúc đó, càng ngày càng có nhiều Thần trở về Hư Vô. Nếu tính luôn những Thần có thói quen ngủ vùi ngàn vạn năm, số lượng Thần cõi trời tại chỉ còn đếm được đầu ngón tay. Trái lại, lực lượng kế thừa thần là loài tiên lại phát triển hết sức khả quan. Tuy nhiên dù loài tiên có khả năng sinh sôi lớn hơn Thần rất nhiều, sức mạnh của họ nếu so sánh với Thần đáng hổ thẹn. Phụ Thần dù về Hư Vô từ hơn mười vạn năm trước, nhưng Ngài vốn là Thần có tầm nhìn xa trông rộng, cho nên tính tới việc để lại cho đời sau biện pháp đề phòng những quái có ý định làm tổn hại con cháu loài tiên. Thứ đó chính là ngọc trấn mà các tiên thường mang theo mỗi lần lịch kiếp, cũng là lúc tiên suy yếu nhất.

      Ngọc trấn này đối với thần tiên hay con người chỉ là loại đá hơi đẹp mắt chút, thế nhưng nó lại là khắc tinh của loài . con quái hùng mạnh có thể vì viên ngọc trấn nho mà ê ẩm mình mẩy, pháp lực giảm sút nghiêm trọng trong suốt thời gian dài. Thứ như vậy, tất cả quái vốn nên tránh xa, vậy mà Cảnh Châu lại mang theo mảnh ngọc trấn bên mình suốt ngần ấy năm, chỉ vì cảm thấy nó hay ho. Tôi biết nên mắng thần kinh ta có vấn đề, hay khâm phục lực của ta quá sức mạnh mẽ.
      Cảnh Châu rồi, mùi quái hăng hăng của ta còn lảng vảng khắp căn phòng . Tôi mở tung cửa sở, bất gặp mấy vầng sao thưa lấp lánh, lấp lánh bầu trời tối đen.

      biết người tùy tùng của tân hoàng đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Tôi nghe giọng ta : “Vô Diện, Vô Diện? có nghe tôi ?” Tôi quay lại nhìn ta.

      Trong mấy chục người theo tân hoàng, tôi chỉ thấy ta là quen mắt nhất. Hình như mấy lần chuyện trước, tôi từng hỏi tên ta là gì. Thế nhưng bây giờ cái tên ấy như bị rơi rớt vào hố sâu đáy, tôi cũng tiện hỏi thêm lần nữa.

      Tôi hỏi: “Có chuyện gì sao?” ta ngoắc ngoắc tay, cười gượng gạo: “Tôi chuẩn bị ít đồ ăn ngon, dùng thử xem!” Tôi ngó lên bàn, nhìn thấy tô mỳ nóng hổi, chén thịt viên, đĩa rau xào cùng đĩa bánh. ta lại gượng gạo : “ ra cũng còn đạm bạc, tuy nhiên mấy ngày trước chắc chưa được ăn tử tế. Nếu quá nhiều thịt mỡ e rằng tốt cho sức khỏe.”
      Tôi nhìn ta lúc, chợt nhớ ra rằng ta chẳng thể thấy được biểu cảm mặt tôi, thế là lại yên tâm nhìn. Tôi hỏi: “ tên gì vậy?” ta liền gãi đầu: “Tôi với mấy lần rồi, lại quên sao? Tôi tên là Lâm Phụng, là đại tổng quản trong cung.” ra chàng vốn là thái giám. Tôi lại : “Sao hỏi tên tôi là gì? cũng thể gọi tôi bằng cái tên quái Vô Diện mãi có phải ?” ta vội mở miệng: “Đúng là tôi sơ suất. Tên là gì vậy?” Tôi đáp: “Vô Diện.”

      Lâm Phụng: “...”

      Nhân lúc chàng kia còn đực mặt ta, tôi hướng về phía chiếc bàn, lấy muỗng xắn cái, mấy viên thịt liền bị chia làm đôi. Tôi : “Này Lâm Phụng, nghĩ tôi nhất định chết dưới tay bệ hạ, cho nên bữa cơm này coi như thương xót tôi có phải ?” ta cười cười, đáp.

      Cha tôi có lần rằng, lòng thương hại có đôi khi lại là con dao hai lưỡi. Nếu kẻ được nhận lòng thương hại là kẻ bất tài vô dụng, dần dần có thói quen ỷ lại vào người khác. Còn nếu kẻ ấy có tâm khí cao ngạo, lòng thương hại nhắc nhở rằn vô dụng biết bao nhiêu. Cha tôi còn quên rằng, lòng thương hại khi đặt vào kẻ đáng để thương hại, tình huống lại phát triển theo chiều huống đầy tính mỉa mai. Lúc này tôi cảm thấy mình bị thương hại oan uổng, ít ra nếu Lâm Phụng chờ thêm vài canh giờ nữa, ta sâu sắc nhận ra người đáng thương hại nhất ra phải là tôi.
      1012B.Cat thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 3:

      Tới giờ ngủ, tôi lại được tân hoàng triệu kiến lần thứ hai. Vừa gặp ta, tôi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ là người vừa thông tuệ vừa nhân từ, hẳn biết rằng bất cứ ai khi bắt đầu làm việc gì cũng thể suôn sẻ ngay lập tức. Thế nên nếu tôi thành công đuổi được bọn tiểu , cho dù phương pháp có gì làm mất lòng bệ hạ, cũng mong ngài nương tay bỏ qua.”

      Tân hoàng ngẫm nghĩ chút rồi trầm giọng : “Cũng được. Nhưng nếu thất bại, hình phạt cao hơn gấp đôi!” Tôi yên tâm gật đầu, lại mở miệng thề thốt lòng trung thành vô hạn với ta, vân vân. Sau đó, tôi ngay ngắn ngồi chồm hổm trong góc tối, căng mắt ngó thân hình chàng liên tục trở mình qua lại giường. lúc sau chân cũng bắt đầu mỏi, tôi liền sờ sờ cái túi da treo lủng lằng bên hông. Chiếc túi này được Cảnh Châu hóa phép, chỉ cần ngọc trấn được đặt trong đó, quái nhất định thể cảm nhận được. Thế nhưng chỉ cần tôi rút mảnh ngọc kia ra, bọn chúng chắc chắn bị dọa sợ.

      Tân hoàng trằn trọc tới nửa đêm, chợt có tiếng cười ma mị vẳng lại từ phía ngoài quán trọ. Cửa sổ vốn gài khoen “bùm” cái bật tung, mấy bóng đen lả lướt trôi vào phòng. Tôi nắm chặt túi đựng ngọc trấn trong tay, thong thả đếm đến ba rồi mới thắp đèn. Trong phòng vốn có thêm mấy tùy tùng của tân hoàng, tuy nhiên hiểu sao lúc này họ đều ngã rạp ra đất mê man. Lúc nhìn thấy cảnh giường, tôi khỏi bật lên tiếng cười quái đản.

      Tân hoàng mà tôi thề thốt bảo vệ nửa nằm ngửa ngồi giường, vẻ mặt mê ly, cổ áo mở rộng. Hai bên ta là hai cực kỳ xinh đẹp, vạt áo buông lơi, quyến rũ sao tả xiết. Gối sát đùi ta còn có cởi ra gần hết. Tôi đau đáu nhìn ba người đẹp kia, thong thả : “Ba vị tỷ tỷ này, biết ba vị đến đây vì dương khí của người nọ, hay vì sắc đẹp vậy?” Ả nằm đùi tân hoàng quay sang nhìn tôi chằm chằm, õng ẹo : “Mi cũng thuộc tộc, muốn đến đây phá đám sao?” Tôi lắc lắc đầu, lại phía bàn nhấc cái ghế lại cạnh giường ngồi xuống, giọng có ý cười: “Cũng lâu lắm rồi nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy, các tỷ tỷ keo kiệt đến nỗi cho tôi nhìn chứ?” Ả ôm bên trái tân hoàng khịt mũi : “Đồ biến thái.” Ả bên phải tân hoàng mải mê vuốt vuốt vòm ngực trần vạm vỡ của ta, mải mai để ý tới tôi.

      Tôi ngồi yên nhìn tân hoàng ngừng bị sờ, nắn, vuốt trước mặt. Đến lúc ta bị cởi chỉ còn tiết khố, tôi mới từ từ tháo nút buộc của chiếc túi da bên hông ra, đoạn bổ nhào lên giường.

      Tiếng thét chói tai của ba ả quái làm tân hoàng vốn bị trúng mê thuật tỉnh táo lại nửa. Lúc này tôi ngồi lọt thỏm trong lòng ta, từ giường cùng lúc có ba con vật vừa chạy vừa nhảy vừa bay về phía cửa sổ.

      Tân hoàng lắp bắp: “Con… con thằn lằn to bằng cánh tay kia, cả con cóc to như quả bóng, còn có con chim sẻ màu đỏ như máu… chúng… chúng đều là quái ư?” Sau đó ta nhận ra bản thân gần như trần như nhộng, vẻ mặt biến hóa hết sức buồn cười.

      Tôi nhích người ra xa ta chút, nghiêm túc : “Chỉ cần buổi tối tôi ở giường này canh gác cho bệ hạ, ngài nhất định bị tiểu đến làm phiền.” Tân hoàng lúc này lặng lẽ mặc áo, liền trưng ra vẻ bán tín bán nghi: “ dùng cách gì đuổi được bọn chúng?” Tôi thầm nhét chiếc túi buộc kín trở lại tay áo, cất giọng buồn bã: “Chẳng giấu gì bệ hạ, từ lúc sinh ra tôi có thể chất đặc thù. quái cấp cao dám , thế nhưng bọn tiểu mà chạm vào tôi nhất định bị phản phệ, phải biến trở lại nguyên hình.” Tân hoàng lúc này lại nhìn tôi đầy tư lự, vẻ mặt mờ mịt có chút đáng .

      Sau đó, tôi thành công dịch chuyển từ góc phòng tới góc giường ta, nghiêm chỉnh canh gác cho ta mấy canh giờ nữa. Tuy nhiên có vẻ như ta còn nghi ngờ năng lực của tôi, đôi mắt nhắm chặt lại thỉnh thoảng rung rinh như chiếc lá mỏng ăn sương.

      Gần sáng, cửa sổ lại lần nửa bật tung, gió mạnh ùa vào khiến mấy tấm rèm bay phất phơ như điên. Phía bên giường tân hoàng xuất cái bóng đen nặng nề to lớn, thoạt nhìn cũng gấp đôi người bình thường. Lần này, mấy tùy tùng của tân hoàng bị đánh thuốc mê, tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên bốn phía.

      Tôi vừa định vén mà giường lên xem, bàn tay mạnh mẽ kéo tôi lại. Tân hoàng nửa tựa vào gối, tay nắm chặt thanh kiếm khảm ngọc đen, tay để lên vai tôi, mệt mỏi : “Những quái kiểu thế này, thị vệ của trẫm xử lý được.”

      Tôi tò mò hỏi: “Bệ hạ, như vậy bọn tiểu làm bệ hạ trằn trọc cả đêm ra là bọn cướp sắc kia sao?” Tôi vừa xong bật cười khùng khục, sắc mặc tân hoàng cũng trở nên đen thui. ta nghiến răng: “Con đường phía trước còn biết nhảy ra bao nhiêu con tiểu tai quái như thế nữa. liệu mà làm tốt việc cho trẫm.”

      Việc mà ta , xét theo tình cảnh tại chính là ngồi giường ta, ngắm ta ngủ. Tôi giọng : “Bệ hạ yên tâm, tôi nhất định để ngài thất vọng.”

      Từ lúc tân hoàng phát khả năng đuổi của tôi, đãi ngộ của đám tùy tùng dành cho tôi càng lúc càng tốt đẹp. Buổi sáng khởi hành, tôi còn được ưu ái ngồi chung chiếc xe với tân hoàng, là tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng mà.

      Vì cả đêm ngủ, tôi vừa ngáp vừa dựa vào thành xe vật vờ. Tân hoàng như nhìn thấy nét mặt vô hình của tôi, chau mày : “Mới thức đêm mà ra bộ dáng như thế, định hầu hạ trẫm thế nào đây?” Tôi vừa ngáy ngủ vừa trả lời: “Bệ hạ thân của tôi ơi, ban đầu ngài chỉ bảo tôi đuổi thôi mà. Sao bây giờ lại thêm khoản hầu hạ này nữa?”

      Quả tôi có chút coi thường độ nhẫn tâm của tân hoàng. ta nghe tôi xong thâm độc nheo mắt, đoạn giơ chân… đá tôi lăn thẳng xuống xe. Tôi ngơ ngẩn rớt “phịch” xuống nền đất cát, bị xe ngựa bỏ lại sau lưng, chiếc mặt nạ sứ mặt cũng bị văng sang bên. Giữa lúc tôi còn ho sặc sụa vì ăn phải cát, giọng tân hoàng thong thả vọng lại: “Nhớ lấy, trẫm nuôi kẻ vô dụng bao giờ!”

      Tôi vừa oằn tấm lưng đau nhức vừa cảm thán rằng tân hoàng quả là kết thù tôi từ tối hôm qua. Mấy hộ vệ sốt sắng dừng lại đỡ tôi lên chiếc xe khác, tuy rộng rãi, êm ái bằng chiếc xe của tân hoàng, thế nhưng ít ra tôi cũng được ngủ ngon lành.

      Giữa giấc ngủ chập chờn, đầu óc tôi vẫn ngừng suy nghĩ miên man. Tôi vốn cho rằng tân hoàng kia là kẻ ngoài cứng trong mềm, thế nhưng sau cú đá như trời giáng của ta, tôi liền mặc kệ luôn tên đó chỗ nào mềm chỗ nào cứng.

      tiếng cười trầm thấp rất vang lên. Tôi hé mắt ra, thấy Cảnh Châu ngồi xếp bằng, nhìn tôi cười tà. Tôi coi như chưa thấy ta, nằm yên nhúc nhích. ta liền cất giọng đầy cám dỗ: “Ta biết Thịt Viên tỉnh. Ta đến mang cho con vài tin tức hay ho.”

      Tôi im lặng lúc mới hỏi: “Là Thiên Long Thái tử chết, hay là vợ chưa cưới của ta chết? Ngoài tin đó ra tôi chẳng thấy gì hay ho hết.” Cảnh Châu hơi sửng sốt, chậm rãi : “Xem ra khái niệm ‘tin tức hay ho’ của con và ta giống nhau. Con sống ở cõi trần mười mấy năm, ngoài bọn sẻ tinh ngày ngày lan truyền mấy tin chắp vá vụn vặt còn có ai trò chuyện với con nữa? Tin tức của hoàng thu thập được có thể coi thường sao?!!”

      Tôi nhạt nhẽo : “Làm phiền ngắn gọn.” Cảnh Châu liền chau mày vừa kể tình.

      ra, lần vi hành này của tân hoàng phương bắc bị phát giác, là vì vốn dĩ ta chưa từng ra khỏi hoàng cung. Con Vô Diện từng ăn thịt phụ hoàng ta hóa ra chưa chết, chẳng những chưa chết mà còn chiễm chệ thay thế ta ghế rồng, thay ta quản lý quốc , tối tối còn thay ta ngủ cùng các phi tần. cách khác, cái máy tiêu diệt Vô Diện ra chỉ là chiêu trò che mắt thiên hạ của tân hoàng, được người đứng đầu của tổ chức tu hành bí mật chi phối. Về phần tân hoàng, dĩ nhiên ta cao chạy xa bay, tại ung dung ngồi chiếc xe ngựa xa hoa chạy trước tôi quãng.

      Cảnh Châu vừa dứt lời, tôi liền sửng sốt hỏi dồn: “Tại sao ta lại sẵn lòng nhường ngôi cho hung thủ giết hại người thân? Con Vô Diện đó lại là loài , ta kiêng dè gì sao? Cớ gì lại chạy ra ngoài dân gian vi hành?” Cảnh Châu tỏ vẻ muốn rời , quên nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa mà đáp: “Về chuyện này, con phải hỏi Lê Duyệt rồi.” Tôi liền hỏi: “Lê Duyệt là ai?” Cảnh Châu đáp: “Chính là ‘tân hoàng’ trong miệng của con đó. Cho tới giờ con vẫn chưa biết tên ta sao?” Sau đó Cảnh Châu thấy tôi mải ngơ ngẩn, chậc lưỡi mấy cái rồi biến mất khỏi xe ngựa.

      Trong ấn tượng của tôi, Cảnh Châu là quái nửa chính nửa tà, tuy có nhiều lúc đối xử tử tế với hậu bối nhưng về bản chất, đây tuyệt đối phải là đối tượng có thể dựa dẫm vào. Tôi sâu sắc nhận ra điều này từ lúc , từ đó đến nay cảm giác bài xích Cảnh Châu vẫn thường quẩn quanh trong đầu.

      Trước đây tôi vẫn thường bỏ qua chi tiết tại sao bản thân thích Cảnh Châu, thế nhưng giờ phút này, hiểu sao mọi việc đều trở nên sáng tỏ. Giữa lúc vô số hình ảnh cổ xưa ra trong đầu, tôi khỏi cảm thán ký ức quả là thứ vật chất vô hình kỳ diệu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong chiếc xe ngựa nho của trần giới, mấy ngàn năm tưởng như bị lãng quên của tôi lại bất chợt ra hết sức ràng.

      Tôi cho rằng, tất cả là vì chữ “Duyệt” trong tên của tân hoàng.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :