Phần I – Thế gian vạn
“Suốt đời này, nàng chẳng bao giờ quên ngày xuân năm ấy, thân bị thương nặng, cả người rướm đầy máu vẫn kiên trì bảo vệ nàng đến cùng.”
Chương 00
Mùa thu, niên hiệu Thiệu Bảo năm thứ 1 [1279],
đời Nhân Tông Hoàng Đế ngự trị.
Đêm thu tĩnh mịch, đám côn trùng râm ran sau những bụi cây trong vườn cuối cùng cũng chịu nín lặng. Tại căn phòng nằm ở phía đông vương phủ, ánh đèn vẫn le lói sáng góc phòng. Bóng người đàn ông ngồi bên án kỷ hắt lên bức tường trầm mặc, ấy là Chiêu Thành vương Trần Viễn xem lại bản đồ trấn Sơn Vi ở châu Thao Giang cho chuyến ngày mai. gian yên ắng quanh đây bỗng bị phá tan bởi tiếng gõ từ bên ngoài.
“Cộc… Cộc…”
Người đàn ông trong phòng biểu chút để tâm, vẫn lặng lẽ ngồi đó đọc sách, chỉ đợi vài giây sau, bên ngoài có tiếng vọng vào khe khẽ:
“Bẩm đức ông, con là Bạch Hổ.”
Chẳng cần nghe người kia xưng tên, Trần Viễn vốn biết kẻ ấy là Bạch Hổ – trong bốn sĩ tin cậy nhất của . Đêm nay, ngủ muộn như vậy cũng là bởi chờ y.
“Vào !”
Nghe người trong phòng đáp lại, Bạch Hổ khẽ đẩy cửa, rón rén bước vào rồi lại khẽ khàng khép cửa. Y tiến về phía án kỷ, cúi đầu kính cẩn, lại có vài phần e dè:
“Bẩm đức ông, con ...chúng con vô dụng, hành động lần bị bại lộ thể lần theo dấu vết tới hang ổ của chúng.”
Đặt cuốn sách tay xuống, chân mày của Trần Viễn nhíu chặt. Song lại thở hắt ra tiếng thất vọng, đưa mắt nhìn Bạch Hổ vẫn cúi đầu dám đối diện với mình. Chân mày giãn ra, đưa tay nâng y đứng dậy.
“Thôi, ta trách các ngươi. Hội Phục Lý chung quy có nhiều cao thủ võ lâm, đối đầu trực tiếp cũng rất khó phân thắng bại.” đoạn, ngưng lại vài khắc khi trông thấy rỉ máu bắp tay y. “Các ngươi bị thương nghiêm trọng chứ?”
Bạch Hổ khẽ giật mình khi nghe câu hỏi, y hơi ngẩng đầu trông thấy ánh mắt Đức ông rơi vết thương bó tạm rỉ máu của mình. Nén hơi thở dài xuống đáy lòng, y đáp:
“Bẩm, Thanh Long sơ ý bị đứt mất cánh tay trái, mất máu rất nhiều, giờ ở y quán chữa trị. Thầy lang phán qua khỏi đêm nay sống sót, còn ...” Bạch Hổ ứ nghẹn, đôi mắt thấm nước thêm nữa.
“Sắp tới ta có chuyến dài, chưa biết có trở lại hay ? Trong thời gian này, các ngươi cũng nên nghỉ ngơi thời gian.” Sau vài khắc trầm tư, Trần Viễn tiếp. “Nếu ta trở lại, các ngươi hãy theo Chiêu Quang, đem hết tài liệu mật thu thập được giao lại cho ấy.”
Bạch Hổ thoáng lo lắng:
“Đức ông, chuyện này... nghiêm trọng như vậy ư?”
Trần Viễn đáp lại câu hỏi của y, chỉ mơ hồ nhìn vào ngọn lửa bập bùng đĩa dầu. Mãi giây sau mới mở lời:
“Có lẽ...”
Bạch Hổ được nghe nốt phần còn lại của lời đáp nên chẳng hiểu gì cả nhưng y hỏi nữa, chỉ khẽ cúi đầu “Dạ” tiếng rồi xin lui ra nhưng được vài bước, nghĩ thế nào lại quay vào. Sau vài khắc lưỡng lự ngắn ngủi, y :
“Bẩm đức ông, còn chuyện này biết có nên cho ngài ?”
“Có chuyện gì ngươi cứ .” Trần Viễn nhướn mày.
“Dạ bẩm, trong thời gian chúng con điều tra gian tế phát ra chuyện.” Bạch Hổ nuốt nước miếng, tiếp. “Đó là về Chiêu Quốc vương, chúng con phát Chiêu Quốc vương thường có những bức thư qua lại với Nguyên triều thông qua bọn thương buôn ở cảng Vân Đồn. Có điều chuyện này con và Chu Tước thử điều tra nhưng chưa có bằng chứng gì xác thực. Có vẻ như bọn họ rất thận trọng.”
Nhắc tới Chiêu Quốc vương Trần Ích Tắc, Trần Viễn khỏi kinh ngạc. Con người này tuy nổi tiếng tài hoa bậc nhất kinh thành, vẻ ngoài thư sinh nho nhã nhưng thực chất tâm cơ khó lường. Trước nay y luôn tỏ ra bằng mặt bằng lòng với các vương tử trong dòng họ, thường có ý đố kị với nhà vua, ngờ y có dã tâm lớn.
“Chuyện này ta lưu ý.”
“Vâng, vậy con xin lui.”
Chờ Bạch Hổ rồi, Trần Viễn lại rơi vào trầm mặc suy tư nhiều điều về chuyến ngày mai.
Trời càng về khuya, bóng người đàn ông trong phòng đứng lên di chuyển về phía tấm bình phong đặt phía sau án kỷ rồi biến mất dần cùng với thứ ánh sáng từ cây đèn dầu duy nhất trong đêm.
NƯỚC
Khi đoàn quân triều đình đặt chân đến vùng Sơn Vi, người dân quanh đây khỏi thắc mắc về vị tướng gia luôn đeo mặt nạ kỳ quái. Người ta đồn rằng vị tướng ấy có gương mặt quỷ nên phải che , tránh cho người khác khiếp sợ. Câu chuyện về chiếc mặt nạ ấy cũng dần bị quên sau buổi trà dư tửu hậu, thay vào đó là chuyện về những chiến tích dẹp loạn thổ phỉ của quan quân triều đình.
Chỉ vài ngày sau khi Chiêu Thành vương đến nơi này, chẳng mấy chốc hang ổ của đám thổ phỉ bị tóm gọn, tên thủ lĩnh bị chặt đầu thị chúng. Trần Viễn được người dân trong làng vô cùng cảm kích, lúc cáo từ các bô lão để hổi kinh còn được dân làng đem tặng cho chút quà quê để tỏ lòng biết ơn. Trong số họ có cụ già râu tóc bạc phơ khệ nệ bước đến tặng cho lá bùa bình an, xưa nay vốn chẳng tin vào chuyện bùa ngải nhưng bởi muốn phụ lòng tốt của cụ nên đành cười gượng mà nhận lấy.
Chiếc thuyền của Chiêu Thành vương nhổ neo, xuôi theo dòng sông Thao khi trời xế chiều. được khúc sông dài tới ngã ba Bạch Hạc, Trần Viễn chợt cho thuyền đổi hướng dạt vào mỏm đất nhô lên giữa mặt sông, bên có ngôi đền thờ Thủy Thần. lệnh cho binh sĩ ở bên ngoài nghỉ ngơi, mình bước vào đền là muốn cầu bình an.
Ánh tịch dương thu dần về phía sau núi Nghĩa Linh, màn đêm bắt đầu hành trình nuốt gọn nhân gian. Sương mù cũng theo hơi lạnh là là mặt nước mỗi lúc dày đặc, gió lớn đột nhiên nổi lên, cao mây đen từ đâu kéo đến ùn ùn ôm trọn lấy khoảng trời xám xịt, chẳng mấy chốc, sóng nước cuồn cuộn từng cơn làm chiến thuyền nhấp nhô dữ dội. Đám quân lính chưa bao giờ gặp phải lạ lùng như vậy, vừa mới đây còn lặng gió thế mà giờ trở nên thế này. Gã phó tướng họ Đỗ có dự cảm yên bèn tự ý vào đền, gió nổi trận cuồng phong, mưa bắt đầu rơi xuống từng hạt nặng nề, cây cỏ mặt đất chao nghiêng như sắp đổ. Họ Đỗ gắng gượng ngược gió mãi mới vào được đền, toan hô lên tiếng gọi tướng quân nhưng khi vào hẳn bên trong lại thấy trống hoắc, bóng người. Gã hoảng hốt, chưa biết nên làm gì liền nghe bên tai văng vẳng tiếng hô hoán giữ neo của đám quân lính. Phía sau màn mưa trắng xóa, tên lính Khoai hớt hải chạy vào, nó hét lên cố át tiếng mưa gió gào thét:
“Tướng quân đâu rồi?”
“ thấy, mau gọi thêm mấy người vào tìm.” Phó tướng họ Đỗ đáp lại.
Khoai ngẩn người vài giây, xong cũng sực tỉnh nhanh chóng khi giọng của gã phó tướng lần nữa lọt vào màng nhĩ. Nó đội mưa chạy ra bến gọi thêm người vào tìm. Cơn mưa mỗi lúc lớn, bầu trời tối đen như mực, khắp nơi chẳng có lấy nguồn sáng khiến việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn. Cả cái mỏm đất này cũng đâu có lớn, ngôi đền chỉ vỏn vẹn gian thờ. Ấy vậy mà mấy chục con người lần mò trong bóng tối vẫn chẳng thể tìm được người, tựa như người ấy tan vào hư vô.