1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Cổ đại thí hôn - Tử Y 281

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Cổ đại thử cưới

      Tác giả: Tử Y 281

      Editor: Kún

      Thể loại: Cổ đại, hài

      Số chương: 342

      Ebook: (Epub-PRC)

      Nguồn: Mê trai đẹp Group

      [​IMG]


      Giới thiệu nội dung

      Trùng sinh làm con của nhà nông nghèo, nghèo tới nỗi, nhà chỉ có bốn bức tường, chị dâu tham lam vô tình vô nghĩa, ca ca nhu nhược có chủ kiến, bàn bạc gì ép ta làm thiếp nhà giàu. Ta đành tìm tú tài đến chịu trách nhiệm, nếu là người có tiềm lực, hai người cùng hợp tác với nhau, nếu là kẻ bất tài, làm hiệp ước đề phòng.

      Làm thiếp nhà giàu hay làm vợ người nghèo?

      Chị dâu : “Tên Lý tú tài kia nghèo rớt mùng tơi, theo những phải vất vả khổ cực, đến ngày nào đó chịu được nữa bán đấy.”

      Ca ca : “Chị dâu em rất đúng!”

      Chị dâu : “Gả vào Trương gia, cả đời cơm áo lo, chỉ cần hưởng phúc.”

      Ca ca : “Chị dâu em rất đúng!”

      Lâm Lan: “Lý tú tài, chúng ta thương lượng . Nếu trong ba năm có thể thi đỗ tiến sĩ tôi miễn cưỡng làm vợ . Nếu , chúng ta đường ai nấy .”

      Lý Minh Doãn: “ nương, nương muốn lợi dụng ta sao!?”

      Lâm Lan: “Vậy có đồng ý hay đây?”









      Chương 1: Huynh Muội

      Rào trúc nhà tranh bóng chiều tà

      Xuân vào xóm núi nơi nơi hoa

      Thái bình vô thượng còn đâu khác

      Khói bếp nơi đâu chính là nhà

      Huyện Phong An có thôn , tên Giản Tây, trong thôn có khoảng hai ba mươi hộ gia đình, nhân khẩu ít ỏi. Thôn nằm dựa lưng vào núi, có dòng suối từ núi chảy qua, phong cảnh vô cùng nên thơ. Phía trước mặt là đồng ruộng mênh mông, nhìn qua có thể thấy là khá trù phú, giàu có. đúng là như thế, trong thôn Giản Tây, nhà nào cũng có ruộng, hộ nào cũng trồng dâu nuôi tằm, nam cầy cấy nữ dệt vải, được coi là thôn thường thường bậc trung của huyện Phong An. Nhưng có hộ gia đình ngoại lệ, là nhà họ Lâm phía đầu Đông của thôn. Cớ sao chứ? Dân trong thôn Giản Tây phần lớn mang họ Kim, họ Trần, chỉ có hộ họ Lâm là ngoại lai, có ruộng tốt, ngày ngày lấy việc săn mà sống.

      Những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu, con gà trống mới lớn nhà trưởng thôn Kim Phú Quý nhao nhác gáy sáng, thoáng thấy bếp nhà họ Lâm phía Đông nổi khói.

      Lâm Lan nấu xong nồi cháo, nàng nhanh nhẹn hấp bánh bao, sau đó lấy số đồ ăn ít ỏi tối qua còn thừa ra đảo lại cho nóng, cảnh tượng vô cùng bận rộn, quả nhiên là nương chăm chỉ, chủ nhà giỏi giang, đáng tiếc, chủ nhà này phải là Lâm Lan mà chính là người cuộn mình trong chăn ấm.

      Chủ nhà phía Đông của thôn là phụ nhân mặt béo tròn, từ trong chăn vươn tay ra, kéo lấy người đàn ông mặc quần áo bên cạnh, đôi môi dày còn chưa mở hết vì dinh dính nước miếng nũng nịu: “Nằm thêm lát nữa , trời sáng đâu.”

      Người đàn ông bật cười, đẩy bàn tay tác quái trước ngực ra: “Còn sớm gì nữa, muội muội chắc làm xong điểm tâm rồi đó.”

      Nữ nhân chu mỏ lên: “ phải cày ruộng cấy mạ, việc gì phải dậy sớm như thế?’

      Người đàn ông mặc thêm chiếc áo ngắn cũ: “Thân thể nàng khó chịu cần dậy, để ta bưng điểm tâm vào cho nàng nhé. Hôm nay ta phải vào núi chuyến, ông già ở đằng Tây nhờ ta bắt giúp hai con nhạn, con trai thứ của ông ấy muốn cầu hôn.”

      Nữ nhân chợt tỉnh táo lạ thường, bật dậy, hai tay nắm chặt đầu vai người đàn ông, rồi sờ soạng ngực người đàn ông: “Chuyện của người khác sao mà nhớ thế, còn chuyện của muội muội mình nhớ, muội muội chàng năm nay mười sáu tuổi rồi đấy, trong thôn làm gì có nương nào từng này tuổi còn chưa lập gia đình, vậy mà muội muội chàng, kén cá chọn canh, trong vòng mười tám dặm quanh đây, ai lọt vào mắt con . Cứ như vậy, đến lúc quá lứa lỡ , còn có người tử tế nào muốn lấy nó? Người nào hiểu cho là con bé kén chọn, người hiểu lại tưởng trai chị dâu chúng ta quan tâm chuyện đại của em . Hơn nữa, cuộc sống của chúng ta bây giờ khó khăn, đến lúc đứa ra đời, chẳng phải khó khăn chồng chất khó khăn sao.”

      Người đàn ông thở dài: “Nàng có lý, nhưng mà… lúc mẹ lâm chung có dặn dò, hôn nhân của muội muội để cho tự muội ấy quyết định.”

      “Ta thấy lúc đó bà ấy bệnh đến hồ đồ rồi, khuê nữ nhà ai mà lại phải nghe theo lời cha mẹ, cho tới giờ chưa nghe nương nhà nào tự quyết định hôn , ra chẳng phải khiến người ta chê cười sao? gả nó ngày, chúng ta phải nuôi nó ngày.” Nữ nhân cười lạnh.

      Người đàn ông dừng tay thắt đai lưng, : “Hai năm qua may mà có muội muội chăm chỉ lên núi hái thuốc phụ giúp các chi phí trong nhà.”

      Nữ nhân bất mãn, hung hăng véo hông người đàn ông vài cái: “Ý của chàng là, cái nhà này chỉ có mình ta ăn ngồi rồi phải ?”

      Người đàn ông yên lặng: Quả là thế, gả cho ta ba năm rồi, làm việc được ngày nào đâu.

      “Ta… ta có ý đó, nàng nghĩ linh tinh.” Người đàn ông ấp úng .

      Nữ nhân lại chuyển từ véo sang đấm, ngừng lớn tiếng mắng: “Chàng có lương tâm, họ Lâm nhà chàng ruộng có, đất có, chỉ có mẹ già bệnh tật, đứa em ăn ngồi rồi, trong vòng mười tám dặm quanh đây, có nương nào chịu gả cho chàng, nếu có ta, chẳng phải bây giờ chàng chỉ là gã độc thân có vợ đấy sao? Ta gả cho chàng thử hỏi có cái gì? So với ta, Thúy Hoa cùng thôn còn kém xa, của hồi môn cũng kém ta, nhưng nhà chồng sao? Sau khi cưới, ta đeo bạc đỏ tay, còn ta có cái gì? Ta với chàng có ngày nào thư thái? Chàng quản lý việc nhà, biết cơm áo gạo tiền thế nào, em chàng phụ giúp gia đình được chút ít, chỗ ấy còn chả đủ cho mình nó ăn, đừng là mua sắm quần áo tất giày, tương lai nó xuất giá, ta thân là chị dâu nó còn phải chuẩn bị hồi môn, ta… sao ta lại khổ thế biết. Chẳng có ngày nào vui vẻ…” Nữ nhân vừa khóc mắng vừa đánh bụng mình: “Số ta khổ, con ơi con đầu thai nhầm chỗ rồi, lại có người cha vô tích như thế, mẹ xin lỗi con…”

      Người đàn ông thấy nữ nhân náo loạn toát mồ hôi lạnh, vội vã túm lấy tay nữ nhân, thấp giọng cầu xin tha thứ: “Nàng chớ khóc, chớ khóc, cẩn thận sinh bệnh, là ta sai, ta sai được chưa? Đừng làm đứa bé sợ hãi.”

      Nữ nhân lại càng khóc lớn, lần sau gào to hơn lần trước.

      Người đàn ông có cách gì, phòng tuyến trong đầu nhất thời sụp đổ: “Nàng gì ta cũng nghe được ? Tùy nàng hết.”

      Tiếng khóc lập tức im bặt, đôi mắt vừa ngấn nước lập tức long lanh còn nửa giọt nước, chỉ vào người đàn ông: “Là chàng đấy.”

      Nam nhân bị động gật đầu: “Ta .”

      Nữ nhân đắc ý, kéo người đàn ông lại gần, ẻo lả quấn lấy , ỏn ẻn : “Ta cũng là muốn tốt cho em chàng, nó sao có thể hợp với mấy nông phu thô kệch quanh đây, chúng ta phải tìm nơi xa mà gả nó, nhưng hằng ngày nhà ta đều quanh quẩn trong núi, nào biết mấy người? Cho nên, ta mời bà mối Vương lưu ý cho.”

      Người đàn ông nghe vợ mình cũng có lý, khuôn mặt liền tươi cười: “Được, chuyện này nàng phải tốn tâm sức rồi.”

      Phía sau cánh cửa gỗ cũ kỹ vang lên tiếng động, Lâm Lan còn đảo đồ ăn trong chảo, quay đầu lại : “Ca, chờ lát, xong ngay đây.”

      cần vội, vẫn còn sớm.” Lâm Phong bê chậu gỗ tới bên bể cá múc nước rửa mặt.

      Lâm Lân len lén liếc trộm ca ca cái, vừa rồi chị dâu khóc nháo nàng nghe thấy hết, tuy nhà có ba gian, nhưng có cửa, hiệu quả cách bằng , vậy nên cái gì nên nghe cũng nghe hết, kể cả tiếng ván giường kẽo kẹt có tiết tấu lúc nửa đêm cũng sót khỏi lỗ tai nàng.

      Nửa năm trước, nàng cự tuyệt họ của chị dâu cầu hôn, chị dâu liền có thái độ với nàng, hai ba ngày lại nhăn nhó bắt nàng mau đồng ý, nàng cứ hờ hững như . đùa chứ, ông họ kia là gã què, bắt nàng lấy gã què ư, có cửa đâu cưng. Sau này chị dâu lại tìm cho nàng mấy đối tượng khác, phải dạng người thiếu đứng đắn lại là loại chỉ biết há miệng chờ sung. Ý tứ ràng là muốn đẩy nàng vào hố lửa, nếu phải mẹ nhìn bộ mặt của chị dâu từ sớm, trước khi lâm chung để cho nàng tự làm chủ hôn của nàng… lúc này nàng phải ngấp nghé hố lửa cũng bị ép phải bỏ nhà ra rồi.

      Mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể nàng, kiếp trước nàng là thiên kim tiểu thư, đến lúc vận số hết, xuyên chọn được đúng chỗ. Trùng sinh ở nhà họ Lâm nghèo nhất thôn Giản Tây, thể thừa nhận, ông trời quả nhiên công bằng. Cho bạn hưởng đủ phú quý rồi khiến tinh thần thiếu hụt. Kiếp trước cha mẹ của nàng chỉ biết kiếm tiền, hành động quan tâm tới con cái của họ được thể bằng đồng tiền, nàng có rất nhiều tiền, nhưng lại vô cùng thiếu thốn tình cảm. Tới nơi này, tuy chỉ ăn những món đạm bạc, mặc thứ vải thô ráp nhưng nàng có người mẹ hết mực thương nàng, ca ca rất sủng ái nàng. Nàng chấp nhận, nghèo chút cũng sao, người nhà cùng nhau hòa thuận, luôn vui vẻ, đoàn kết lòng, dựa vào những kiến thức cùng kinh nghiệm nàng tích lũy được ở thế kỷ hai mươi mốt, việc vực dậy kinh tế của gia đình tới bậc trung phải là điều gì khó. Đáng tiếc trời theo ý người, đợi nàng xây dựng ước mơ kia, người khác xuất trong Lâm gia khiến mọi thứ thay đổi.

      Ba năm trước chị dâu về nhà này, Lâm Lan nhịn được, lần nữa tỏ vẻ bất mãn to lớn với hôn nhân cổ đại, cha mẹ nhờ người mai mối, quá là đáng tin, tin miệng bà mối bằng tin cõi đời này có quỷ. Bà mối Vương tới nhà, miệng lưỡi khua khoắng như con vẹt, ca ngợi nữ nhân hết ăn lại nằm kia như tiên chui ra từ vỏ ốc, nào là hiền lành, xinh đẹp, mười phân vẹn mười, mẹ lập tức vỗ tay, ca ca lập tức động tâm… Vợ của ta chắc là nàng Diêu Kim Hoa rồi. Đợi đến khi kiệu hoa tới cửa, mới phát bị mắc lừa, hối hận muộn, chỉ ba năm ngắn ngủi, mẹ vốn yếu ớt vì bệnh tật, vì uất ức quá mà qua đời, ca ca vốn thà đành nhân nhượng cho khỏi phiền, khả năng nhẫn nhịn còn hơn cả tài bắn cung của . Lâm Lan hiểu, nàng thể ở trong nhà lâu nữa, nàng dùng sức đảo muôi trong tay, muôi ma sát vào chảo kêu ken két, hừ, tương lai nàng tuyệt đối để cho kẻ khác thao túng.

      Lâm Phong rửa mặt, bê điểm tâm vào cho vợ xong liền quay trở ra ăn sáng. Lâm Lan múc sẵn cháo cho , còn đặt bên cạnh cái thìa. Lâm Phong bưng tô cháo lên, khóc như mưa, uống hơi hết sạch. Sau đó nhìn muội muội bận rộn của mình, lòng có chút áy náy, sau khi mẹ ra , nhà này tay muội muội lo liệu, từ lên núi hái thuốc tới làm việc nhà, tay muội ấy làm cả. Vợ thực là quá lười, cũng nàng vài lần, nhưng lần nào nàng ta cũng khóc nháo lên, im lặng cho qua, đành để muội muội chịu thiệt chút, chỉ mong tương lai, muội muội có thể được gả cho người tốt, như vậy khổ cực nữa.

      Lâm Lan bưng đĩa dưa muối tới, thấy ca ca nhìn mình, mặt lộ ra áy náy cùng đau lòng, nàng hiểu tâm tư ca ca, cố ý trợn mắt nhìn cái: “Ca, huynh nhìn gì đấy?”

      Lâm Phong vội vã che giấu: “ có gì, cháo muội muội nấu là thơm.”

      Lâm Lan cười khổ trong lòng: “Muội lấy thêm cháo cho huynh.” Nàng cầm cái tô rỗng múc thêm hai muôi cháo.

      Sau đó Lâm Lan trải mảnh vải hoa dệt màu lam lên bàn, đem mấy cái bánh bao và bình nước để vào giữa, buộc nút tấm vải lại thành tay nải, nàng dặn dò: “Ca, muội gói bánh bao cho huynh, bên trong còn có dưa muối, nước uống cũng chuẩn bị đầy đủ, huynh khát lấy ra mà uống, tuyệt đối được uống nước suối trong núi chảy ra, nước suối kia thoạt nhìn trong nhưng nó chứa rất nhiều con côn trùng , uống nhiều, trong bụng sinh giun phiền lắm đấy.” Kể từ sau khi mẹ qua đời, việc quan tâm chăm sóc ca ca nghiễm nhiên trở thành công việc của Lâm Lan, “bà lười” kia khi nào quan tâm tới những chuyện này, chỉ biết thu tiền là nhanh, lúc nhìn thấy tiền, hai mắt như bốc cháy, “ngao” tiếng nhào đầu về phía trước.

      “Muội muội, nếu muội có người trong lòng, nhất định phải cho ca, ca vì muội mà làm chủ, ca chỉ có mình muội, muốn để muội chịu ủy khuất.” Lâm Phong quan tâm , lòng nhớ lại lời bà mối Vương , thực tin.

      Lâm Lan bối rối, giọng : “Ca, muội biết.”

      “Chị dâu ra cũng là quan tâm muội, chỉ có điều ánh mắt nàng…” Lâm Phong giải thích chút, tránh cho muội muội suy nghĩ.

      “Huynh giọng chút, sợ chị dâu nghe thấy lại loạn lên sao.” Lâm Lan vội vã giảm thấp lượng cảnh báo , người trong phòng kia thính giác vô cùng tốt, nếu nghe thấy bị có ánh mắt tốt, chắc chắn gây loạn ầm nhà.

      Lâm Phong hoảng hốt co lại, lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu lại xem xét cảnh cửa kia, thêm lời, chỉ chăm chú gặm từng miếng bánh bao.

      Lâm Lan thầm lắc đầu, Diêu Kim Hoa vì muốn tốt nàng ư, đánh chết nàng cũng tin, chỉ có ca ca hiền lành mới tin , nếu phải sợ ca ca ở giữa gặp phiền toái, nàng đánh nhau với “bà lười” kia tơi bời rồi.

      Chương 2: Người Ăn Ngồi Rồi

      Hai huynh muội dùng xong điểm tâm vừa lúc trời sáng, Diêu Kim Hoa vẫn còn giường lăn qua lăn lại. Lâm Lan tiễn ca ca xong ra cửa sau, định cắt thảo dược phơi khô.

      “Ai da… Hôm nay Lâm Lan ở nhà đấy hả.”

      Lâm Lan ngẩng đầu nhìn lên, là bà mối Vương, đứng ngoài hàng rào cười tươi như hoa, phô trọn cả hàm răng đều đặn, mắt híp lại thành đường chỉ, nếp nhăn ở khóe mắt đủ giết chết hai con ruồi.

      Lâm Lan liếc mắt, cố tình nhìn đông chút, liếc tây tí: “Sáng sớm nghe thấy tiếng quạ kêu.”

      Nụ cười tắt ngấm mặt bà mối Vương, bà ta ngượng ngùng : “Lâm Lan nương, chị dâu ở nhà ?”

      Lâm Lan hừ lạnh tiếng: “Bà tìm chị dâu tôi có việc gì? Chị dâu tôi có bị hưu đâu mà cần tìm người mới, nếu có chuyện gì, mời bà về cho.”

      Bà mối Vương làm nghề này cũng mấy chục năm, số đôi hạnh phúc vô cùng ít ỏi, những cặp vợ chồng bất hòa vô số, nghe chê cười quen, bị người ta dùng chổi quét nhà ý đuổi , bị dùng dao đe dọa cũng từng kinh qua, bà mai kinh doanh được có nghĩa là miệng lưỡi công phu, còn phải mặt dày mày dặn. Có điều giờ này có điều tiếng tốt, rất ít người mời bà ta làm mai, vất vả lắm mới có khách hàng cũ nguyện ý chiếu cố tới, bà ta há có thể chỉ vì dăm ba câu đuổi là .

      “Ơ, Lâm Lan nương biết đùa, hôm nay ta đặc biệt tới đây vì đấy, mau mời chị dâu ra .” Bà mối Vương vừa vừa tự động mở cổng tre vào.

      Lâm Lan xách theo con dao thái thước, bước ba bước vọt tới trước mặt bà mối Vương, chống nạnh ngăn trở đường : “Thứ nhất, chuyện của tôi, tự tôi làm chủ, đừng ai nghĩ nhúng tay vào, vì vậy cần tới bà mối Vương. Thứ hai, danh khí bà mối Vương quá lớn, người ta gọi là tay đẩy hố lửa, cho nên, dám mời bà mối Vương. Thứ ba, lần trước, bà mai mối cho Xuân Phương hai gã đần, hại Trần Lượng thúc tức khí gần chết, thúc ấy có dặn, nếu thấy bà mối Vương, nhất định phải lột da bà ra. Nếu bà , tôi báo cho Trần Lượng thúc bây giờ.”

      Bà mối Vương thấy Lâm Lan hùng hổ, con dao trong tay nàng sáng loáng, lại còn cả lão đầu Trần Lượng kia, vừa nghe khỏi sợ run cả người, khóe miệng trễ xuống, dở khóc dở cười: “Lâm Lan nương đừng nghe tin đồn nhảm, chuyện Xuân Phương kia là hiểu lầm, hai gã kia đâu có ngu lắm, chỉ hơi đần độn chút thôi, à, hơi khờ chút, là Trần lão đầu muốn tìm cho Xuân Phương danh phận đàng hoàng, dù sao ta cũng làm mai mối nhiều năm, làm gì cũng luôn có lương tâm…”

      “Những lời này, bà giữ lại mà giải thích với Trần Lượng thúc, tôi có thời gian nghe bà linh tinh, ơ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, kia chẳng phải là Trần Lượng thúc sao? A… Trần Lượng thúc…” Lâm Lan hươ hươ dao thái thuốc la lớn.

      Bà mối bị hù trận, vội : “Lâm Lan a, đột nhiên ta nhớ ra còn có mấy việc gấp phải làm, ta trước nha, hôm nào lại đến sau.” Bà mối Vương xoay người bỏ chạy, để ý dưới chân có cục đá, vấp té sấp mặt, ăn nguyên bãi bùn, kịp kêu đau, hoa hồng cài đầu rớt cũng kịp nhặt, vội bò dậy chạy như bay ra khỏi thôn Giản Tây.

      Lâm Lan nhìn bà mối Vương nhanh chóng biến mắt khỏi chậc lưỡi, hóa ra, chạy trối chết cũng là điểm mạnh của bà ta.

      Diêu Kim Hoa trong mộng đẹp, mộng thấy Lâm Phong đưa tới cho mình con gà quay mập mạp, vừa muốn cắn miệng bị tiếng la của Lâm Lan làm tỉnh giấc, gà quay đến khóe miệng còn bay, Diêu Kim Hoa nổi trận lôi đình, thò đầu bò dậy ló qua cửa sổ hùng hùng hổ hổ: “Tìm đường chết đấy hả, có cho người ta ngủ hay ? hiểu lọt đâu ra cái đồ tai quái này…”

      Lâm Lan nghe cũng giận, cố ý lớn tiếng với khí: “Trưởng thôn lên núi săn thú đấy à, ha ha… Ngài hỏi là ai mắng người hả? Là chị dâu tôi, chê tôi làm việc gây tiếng động lớn, khiến chị ấy mất ngủ.”

      Diêu Kim Hoa nghe vậy, quạ đen bay đầy đầu, con nha đầu chết tiệt kia, trước mặt trưởng thôn nhăng cuội gì đó? Việc này truyền ra mặt mũi ta thế nào, miệng thầm mắng mỏ, Diêu Kim Hoa vội vàng choàng xiêm ý, phải mau mau ra chào hỏi trưởng thôn, minh chứng rằng nha đầu chết tiệt kia láo. Trong thôn Giản Tây này, người duy nhất của thể khiến Diêu Kim Hoa sợ hãi chỉ có trưởng thôn.

      “Trưởng thôn…” Diêu Kim Hoa kịp chải đầu, mặt còn vương nước vọt từ trong nhà ra, nhưng trong sân nào có bóng dáng trưởng thôn? Chỉ thấy Lâm Lan ngồi ở ghế cắt thảo dược.

      Diêu Kim Hoa nhướng mày, ồm ồm hỏi: “Trưởng thôn đâu?”

      Lâm Lan buồn ngẩng đầu đáp: “ rồi.”

      Diêu Kim Hoa tức điên người: “Sao dám với trưởng thôn là tôi ngủ, hả?”

      Lâm Lan mở to mắt hấp háy, vô tội : “Là tôi sao? phải chị dâu la lớn, kêu cho ai ngủ còn gì…” Lâm Lan học theo giọng chanh chua của Diêu Kim Hoa.

      Diêu Kim Hoa khó chịu, nghĩ nghĩ chút vừa rồi đúng là do mình mở miệng la trước, đành giải thích: “Vậy sao giải thích giúp tôi? Tôi có thai, ngủ nhiều là phản ứng bình thường.”

      Lâm Lan bật cười: “Được rồi, khi nào nhìn thấy trưởng thôn tôi giải thích, trước kia chị dâu tôi ngủ nhiều vì nghi ngờ chuẩn bị có thai, tại ngủ nhiều là vì có thai, tương lai ngủ nhiều bởi vì mang thai quá cực khổ, như vậy được chưa? Sau này chị dâu có thể danh chính ngôn thuận yên tâm to gan mà ngủ nhé.”

      cần lắm chuyện.” Diêu Kim Hoa nghiến răng nghiến lợi, hận thể xông lên động tay chân. Trước mặt Lâm Phong, Diêu Kim Hoa mồm năm miệng mười là thế, đứng trước Lâm Lan lại như ngậm hột thị, miệng định gì quên hết, lần nào cũng chuốc nhục nhã vào thân, đây là chuyện khiến ta nhức đầu, hận tìm được nhà chồng nào lợi hại cho Lâm Lan, trượng phu thô bạo, ngày ba bữa cho ăn đòn, đến lúc nha đầu kia lấy lệ rửa mặt mới hả dạ. Bà mối Vương biết xảy ra chuyện gì rồi, sau hai ngày cho câu trả lời chắc chắn, sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

      Tâm tình tốt khiến Diêu Kim Hoa bốc hỏa, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Bát đũa rửa chưa? Quần áo giặt chưa? Nhà này nuôi người ăn ngồi rồi.”

      Lâm Lan chậm rãi đem số thảo dược cắt xong vào trong sọt, bất đắc dĩ cất lời: “Vâng, nuôi nổi cho nên trai tôi trời chưa sáng phải lên núi săn thú, còn tôi, trời hãy tối đen phải dậy làm việc, bây giờ tôi phải đưa thảo dược lên huyện, đổi lấy mấy đồng tiền, haiz… Nuôi cái người ăn ngồi rồi dễ dàng gì.”

      Diêu Kim Hoa thiếu chút nữa phun ra máu, mặt đen như đáy nồi, cơ hồ muốn nhào lên xé nát miệng Lâm Lan. Nhưng Lâm Lan lau chùi dao thái, tiện tay vung cái, con dao sáng loáng phi thẳng vào thớt gỗ “Đong” tiếng, Diêu Kim Hoa lạnh gáy, hai chân run run, lập tức thu hồi ý niệm muốn liều mạng với Lâm Lan, lòng buồn bực: sợ con xảo quyệt, chỉ sợ nó đùa giỡn với dao, từng thấy nó phi dao cái, chặt đứt con rắn độc bò ở ngoài, lệch phần, vừa cách bảy tấc.

      Lâm Lan khinh thường Diêu Kim Hoa, muốn đấu võ mồm với nàng ư, chị ta còn non lắm, cho dù có vượt được nàng, nàng cũng sợ. Khi tới nhà này, nàng đề ra nguyên tắc xử cho mình, thứ nhất, quyết xấu Diêu Kim Hoa trước mặt đại ca, bởi vì cũng vô dụng, đại ca bị Diêu Kim Hoa khống chế, nàng làm chuyện vô dụng. Thứ hai, nếu phải bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối xung đột với chị ta, vì ca ca, nàng cố nhẫn nhịn, nhưng nếu Diêu Kim Hoa làm quá, nàng cũng để yên. Lâm Lan đeo sọt trúc đựng thuốc ra ngoài, nàng nhắc nhở: “Chị dâu, tôi ra ngoài, đoán chắc trời tối mới có thể về được, cơm trưa cơm tối chị tự giải quyết, khỏi lo cho tôi.”

      Diêu Kim Hoa thầm mắng trong miệng, ai muốn quản , tốt nhất luôn , vĩnh viễn đừng về. được, phải nhanh chóng tìm bà mối Vương, mau mau đẩy con lợi hại này thôi.


      Chương 3: Né Tránh

      Lâm Lan chưa xa nhìn thấy trưởng thôn Kim Phú Quý tay cầm tẩu thuốc, tay chắp sau lưng, chầm chậm dạo. Hằng ngày, dù sớm hay muộn, vị trưởng thôn này đều vòng quanh thôn, nếu có chuyện gì còn kịp thời giải quyết. Vì vậy, thôn Giản Tây rất bình yên, Kim trưởng thôn mềm lòng mềm tay khiến mọi người trong thôn vừa kính nể lại vừa có phần sợ. Lâm Lan thường nghĩ, nếu Kim trưởng thôn ở tại, chắc chắn đảng viên ưu tú của Đảng Cộng Sản.

      “Trưởng thôn khỏe chứ ạ.” Lâm Lan tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

      Kim Phú Quý nheo mắt cười hắc hắc: “Lâm Lan hả, vừa lên núi hái thuốc à?”

      “Hôm nay cháu lên núi mà vào thành, chân bác hơn chút nào chưa ạ? Có cần cháu sang dán thảo dược thêm ?” Lâm Lan hỏi. Vợ trưởng thôn tháng trước leo thang để thay mẹt cho tằm, cẩn thận té xuống, bị gãy xương bắp đùi, nhờ Lâm Lan chữa trị cho.

      Kim Phú Quý rít hơi thuốc, chậm rãi nhả ra mấy vòng khói, cười cười : “Làm phiền cháu băng thảo dược, hôm nay bà ấy đỡ hơn chút, có thể xuống giường được rồi.”

      “Như vậy tốt rồi, tuy nhiên vẫn phải cẩn thận đấy ạ, nên vận động mạnh.” Lâm Lan có ý tốt dặn dò, gân cốt bị động phải nghỉ ngơi trăm ngày, đây phải chuyện đùa, nếu để lại di chứng.

      Kim Phú Quý cười híp mắt, quơ quơ tẩu thuốc tỏ ý biết rồi.

      Sau khi từ biệt trưởng thôn, Lâm Lan tới cổng thôn, mới vừa bước lên cầu đá, thấy đối diện đám vịt nghênh ngang chắn đường nàng, Lâm Lan đành phải bước qua bên nhường cho đại quân vịt trước.

      “Lâm Lan, vào thành à?” giọng bà thím vang lên như chuông đồng, vừa mở miệng khiến đàn vịt chạy nháo nhác, còn tưởng rằng chủ nhân chê bọn chúng chậm, có con vịt còn chạy lảo đảo suýt ngã vào người Lâm Lan.

      Lâm Lan vội co chân về, ngượng ngùng cười với bà thím kia: “Thím Kim, hôm nay tự mình lùa vịt sao?”

      “Bảo Trụ vào thành nên ta đành lùa vịt, ai dà, nhắc tới Bảo Trụ nhà ta, hôm nay làm gì, tự nhiên đòi bán trứng vịt. Lâm Lan, cháu vào thành, thuận đường đến chợ ở thành Tây xem Bảo Trụ nhà ta chút nhé, mắng mấy tiếng, tránh để lại mang cả rổ trứng vịt về nhà”. Thím Kim nhờ vả.

      Lâm Lan gật đầu, Bảo Trụ năm nay mười chín tuổi, người cũng khá cao lớn, biết nghĩ gì, trong thôn còn nhiều nương vậy mà lại nhìn trúng Lâm Lan nàng. Nàng lên núi hái thuốc, liền lên núi đốn củi, nàng vào thành bán thuốc, liền vào thành bán trứng vịt. Vì thế, mỗi lần Lâm Lan ra khỏi nhà hề cố định giờ nào cả, cũng có địa điểm cụ thể, để người nào nhìn ra quy luật. Thế nhưng, người nhà Bảo Trụ rất thông minh, mỗi lần đều cố ý nhìn xem Lâm Lan hướng nào để tạo điều kiện cho hai người gặp nhau. Lâm Lan dùng đầu ngón chân nghĩ, khẳng định lúc này Bảo Trụ ôm giỏ trứng vịt ngồi ở ven đường vào thành đợi nàng.

      “Dạ được.” Lâm Lan miễn cưỡng đáp ứng, ra Bảo Trụ kia biết bán trứng cái nỗi gì, căn bản là chờ nàng vào thành. Lâm Lan tính toán, đường nào mới có thể tránh Bảo Trụ. Nàng muốn có cái đuôi lẵng nhẵng theo sau, càng muốn phải suốt ngày ăn trứng vịt, xào còn đỡ, luộc khó mà nuốt nổi. Nghĩ đến Bảo Trụ ân cần đưa trứng cho mình, Lâm Lan nhịn được có cảm giác buồn nôn.

      Lâm Lan đứng ở cổng thôn suy nghĩ hồi lâu, quyết định vòng qua đường thôn Nguyên Đông, mặc dù đường dài thêm bốn, năm dặm nhưng còn hơn là phải đồng hành với Bảo Trụ.

      Phong cảnh thôn Nguyên Đông khác xa thôn Giản Tây. Thôn Giản Tây là đất trồng dâu nuôi tằm, còn thôn Nguyên Đông lại là đất vườn trồng cây ăn quả, hằng năm vào mùa nay, hoa đào đua nhau nở, sắc hồng tím say đắm lòng người.

      Cân nhắc hồi, có thể ngắm cảnh đẹp như thế, thêm bốn năm dặm đường cũng đáng bận tâm. Lâm Lan bừng bừng khí thế hướng thôn Nguyên Đông , khi tới khe núi, nàng nhất thời cảm thán, những thảm hoa đào hồng phớt chút tím như trải rộng tới tận chân trời, phủ kín thôn Nguyên Đông, cảnh vật như hòa tan sắc xuân vào trời đất, ngay cả khí cũng như nhuốm vị ngọt thơm của hoa, là bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian. Lâm Lan cảm thán, tiếc rằng tay có máy chụp ảnh, bằng , có thể lưu lại cảnh sắc xinh đẹp này.

      Đắm mình trong vườn đào hơn nửa canh giờ, Lâm Lan nhận thấy sắc trời còn sớm, nếu nhanh chóng lên đường quá giờ cơm, thể làm gì hơn là thu hồi lưu luyến, cấp tốc lên đường.

      Ra khỏi thôn Nguyên Đông là con đường , chỉ vừa xe ngựa qua. Ruộng hai bên đường rực rỡ màu vàng của hoa cải, đôi lúc có những đàn bướm thi nhau bay lượn, vài cụ già dắt trâu phía ven bờ ruộng, cảnh tượng vô cùng thanh bình yên ả.

      Đắm mình trong cảnh sắc êm ả như vậy, tâm tình Lâm Lan rất thoải mái, vừa vừa hát khúc hát nho .

      “Tú tài ca ca, đồng ý đến nhà ta làm thầy giáo , có gì tốt đâu? Nếu ngại tiền công ít có thể thêm mà… Đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày…”

      Phía trước truyền đến giọng ngọt như đường, Lâm Lan giương mắt nhìn lên, dưới gốc cây nhãn ven đường, thiếu nữ bám lấy Lý tú tài tha, bên cạnh đấy còn có ba bốn nha hoàn vây quanh hai người thành vòng tròn. Mặt Lý tú tài như mếu, muốn đẩy mà được, sợ dùng lực mạnh mạo phạm, chửi ầm lên được, khuôn mặt tuấn mỹ của sớm nhuộm đỏ, biết vì tức giận hay lúng túng, càng nhìn lại càng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn trêu chọc.

      đến Lý tú tài này cũng khá bí , là kẻ quái dị, ai biết ở đâu đến, cũng biết là tú tài ở đâu, chỉ biết rằng ba năm trước đây, phía sau núi thôn Giản Tây có thêm ngôi mộ, ngôi nhà tranh đơn giản cũng được dựng lên cùng lúc. Lý tú tài ngụ tại nơi đó, trông coi phần mộ ba năm, giúp người quanh đây viết thư, câu đối… đổi lại mấy món tiền . Lâm Lan khá tò mò, người như trải qua ba năm sống ở đây ra sao.

      Căn nhà tranh kia, Lâm Lan có lần vào, đơn sơ tới mức thể đơn sơ hơn nữa, trong nhà ngoài tấm phản để nằm, chỉ có thêm bếp lò , chồng sách cũ, là quá nghèo, ngay cả nhà của tên ăn mày cũng khá hơn nhà . Tuy nhiên, nhà cửa lại rất sạch , hạt bụi, điểm này giống với con người Lý tú tài kia, mặc dù quần áo giản dị nhưng hề có vết bẩn.

      Đó là vào mùa hè năm ngoái, Lâm Lan vào núi hái thuốc, gặp Lý tú tài bị rắn độc chặn đường, nàng phi con dao thái thuốc qua, chém đứt đầu rắn độc, Lý tú tài thấy rắn độc chết rồi, hững hờ tới bên xác con rắn, kết quả là bị răng nanh bập vào tay cái… Nếu phải nàng y thuật cao minh, mỹ nam như sớm xuống làm bạn với diêm vương rồi. Nàng tốt bụng chiếu cố mấy ngày, cuối cùng ngay cả câu cảm ơn cũng được, nghĩ đến chuyện này, Lâm Lan lại tức khí, nàng giúp con chó gãy chân trong thôn, con chó kia cũng còn biết ơn, lần nào thấy nàng cũng liều mạng vẫy đuôi mong lấy lòng.

      Mắt thấy Lý tú tài bị nữ nhân đùa giỡn, Lâm Lan bấm bụng tính toán coi như thấy gì. Mặc dù nàng học y, trị bệnh cứu người là đạo lý hiển nhiên, nhưng chuyện cứu mỹ nam khỏi tay sắc nữ có trong vòng phạm vi đạo đức nghề nghiệp của nàng. Bất quá, nàng cũng nhịn được hành vi biết xấu hổ của nữ nhân kia, liền khinh bỉ liếc qua đám người đó cái, nàng giả bộ nhìn thấy đơn giản vì muốn gây chuyện, nhưng người ta lại làm bộ như thấy nàng, càng tỏ ý bỡn cợt Lý tú tài, chỉ thiếu nước lột trần ra. biết xấu hổ biến đâu mất rồi.

      “Lâm nương…” Lý tú tài gấp giọng gọi nàng.

      Lâm Lan dừng bước lại, chậm rãi xoay người, đối diện với nàng là đôi mắt đầy ý cầu khẩn chờ mong của Lý tú tài.
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :