1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      [​IMG]
      [​IMG] CÔNG LƯỢC CHƯỠNG QUẦY

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      Convert: Củ Lạc (Tàng thư viện)

      Raw: Tấn Giang

      Editor: Akiko (yumi8856)

      Số chương:…

      Tình trạng sáng tác: hoàn

      Văn án

      Tống chưỡng quỹ, chủ cửa hàng đèn lồng phong thần tuấn lãng, tuy lớn tuổi nhưng vẫn chưa có nàng dâu.

      Hôm nay, thặng nam* cuối cùng cũng thông suốt, cách khe cửa rình coi tiểu nương nuôi được năm, phát tiểu nương chân dài eo thon, khuôn mặt nhắn trắng nõn xinh đẹp, mà ngay cả “ngực Thái Bình dương” ban đầu cũng còn thái bình như vậy nữa, rất hài lòng, quyết định ra tay.

      Đường Cảnh Ngọc xoay người bĩu môi: Lão già kia nếu mắc câu nàng từ công* mặc kệ!

      Xem nhắc nhở:

      1v1, thoải mái sung sướng.

      Nội dung nhãn: Bố y cuộc sống

      Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Đường Cảnh Ngọc, Tống Thù ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Đèn lồng

      Chú thích: thặng nam*: Chỉ những người đàn ông 30 tuổi mà vẫn còn độc thân.

      từ công*: từ chức, bỏ việc.
      Last edited: 26/5/18
      absquit, hangcao, baek ye rin22 others thích bài này.

    2. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 1.1

      Mùa hè tháng sáu nóng bức, nắng gắt như lửa.

      Đường Cảnh Ngọc ngửa mặt nằm ở dưới bóng râm bên cạnh con đường núi, mệt mỏi muốn nhúc nhích, mạch hơn mười dặm1 đường, nàng vừa mệt lại vừa buồn ngủ.

      Nhưng mà nàng càng khát hơn, môi khô nứt cổ họng muốn bốc khói, nếu uống nước chết.

      Quay đầu nhìn lại, đường còn sót lại vài nạn dân, vợ chồng Thạch gia kề vai nhau ngồi ở dưới thân cây, đều nhắm mắt lại dựa vào thân cây nghỉ tạm. Lý lão đầu gần năm mươi tuổi cũng nằm cỏ giống như nàng, quần áo tả tơi, đùi cũng sắp lộ ra ngoài.

      Đường Cảnh Ngọc nâng chân trái của mình lên, quần rách rưới lập tức trượt xuống, lộ ra đoạn bắp chân vô cùng bẩn.

      Nàng nhắm mắt làm ngơ tiếp tục ngủ, qua lát lại xoa mắt đứng lên, mơ mơ màng màng tới hướng khu rừng.

      ' đâu vậy Trụ tử?' Lý lão đầu ngồi dậy, ngáp hỏi nàng.

      Đường Cảnh Ngọc ngoảnh lại, phát vợ chồng Thạch gia cũng mở mắt, mặt nàng chút thay đổi, vừa lên phía trước vừa mơ hồ : ' tiểu.'

      mặt Lý lão đầu ràng lên thất vọng, khó khăn mở miệng dặn dò: 'Tiện đường xem núi có trái cây rừng hay !' xong khó chịu xoa xoa cổ họng, hung hăng nuốt, đáng tiếc miệng khô cằn, trái cây rừng lúc trước ăn xong từ lâu rồi, làm sao còn nước miếng để cho lão giải khát.

      Đường Cảnh Ngọc để ý đến lão ta, hữu khí vô lực hướng vào bên trong đoạn đường, chắc chắn rằng động tĩnh bên này ba người kia đều nghe được, nàng liền lặng lẽ trốn phía sau cái cây, lấy hai trái cây rừng còn sót lại ra ăn.

      Trái cây màu xanh, còn to bằng quả hạch đào , là nàng cố ý kiếm trái để hái , vì giấu ở người dễ bị phát . Còn trái lớn, đường Lý lão đầu ăn trái nàng ăn trái, chờ khi Lý lão đầu ăn hết rồi, nàng cũng chỉ còn thừa hai trái lớn, cố ý bị Lý lão đầu uy hiếp để chia cho lão ta trái, để tránh cho nghi ngờ người nàng vẫn còn. người vợ chồng Thạch gia chắc chắn vẫn còn trái cây, Lý lão đầu dám đoạt của bọn họ, chỉ bắt nạt nàng gầy yếu có sức lực.

      Trái cây vẫn chưa có chín, ăn trong miệng vị gì cũng có, Đường Cảnh Ngọc dám nán lại quá lâu, ba ngụm cắn hết phần thịt quả, ngay cả hột cũng phải hút vài cái rồi mới phun vào trong bụi cỏ, lúc này mới chậm rãi trở về.

      tiểu cái rắm, trong bụng nàng có nước, nếu mà có nàng cũng nỡ tiểu ra ngoài.

      'Tìm được cây ăn quả ?' Lý lão đầu vẫn chờ.

      Đường Cảnh Ngọc lắc đầu, ' tìm.' xong lại nằm ngay đơ mặt đất.

      Lý lão đầu nghi ngờ nhìn chằm chằm thân hình khô quắt của thiếu niên, ngẫm lại trong thời gian ngắn như vậy tiểu tử thối này cũng thể tìm được cây ăn quả, liền nằm xuống.

      Đường Cảnh Ngọc mệt mỏi, ngã xuống đất liền ngủ, ngủ thấp thoáng nghe được tiếng vó ngựa, nàng mở to mắt, cẩn thận bị ánh sáng chói mắt giữa những tán lá cây đâm vào mắt, vội vàng quay đầu nhắm mắt lại, qua chốc lại mở. Cuối tầm mắt là chỗ quẹo, nghe tiếng động của vó ngựa, phải qua lúc nữa mới có thể lại đây.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn về phía những người cùng đồng hành: vợ chồng Thạch gia thờ ơ, Lý lão đầu nhìn chằm chằm giao lộ phía trước chút, rồi quay đầu nhìn nàng.

      Trong ánh mắt đục ngầu của lão nhân, Đường Cảnh Ngọc thấy được khát vọng cùng do dự.

      Bất cứ ai muốn nhờ xe, đều liều lĩnh chặn đường bất chấp nguy hiểm, có tên ăn mày vận khí tốt, gặp được người tốt thành công lên xe, còn vận khí kém bị phu xe nhẫn tâm quất roi , xe được lên, ngược lại còn bị thương vô ích, cũng có người muốn sống nằm phía trước xe lấy tính mạng ra ép buộc, sau đó mạng cũng đem tặng luôn.

      Nhưng mà, ngộ nhỡ mình chính là người có vận khí tốt sao?

      Lý lão đầu do dự, Đường Cảnh Ngọc cũng rục rịch, trái lại vợ chồng Thạch gia vẫn vững vàng ngồi, lộ ra nửa điểm hứng thú.
      Đường Cảnh Ngọc xoay người về phía con đường núi ngẩn người.

      Đường quá dài, nàng muốn nữa.

      Tiếng vó ngựa càng ngày càng ràng, Đường Cảnh Ngọc lấy trái cây rừng vẫn còn sót lại ra, lặng lẽ giấu vào trong bụi cỏ, sau đó xoạt cái đứng lên, trong ánh mắt khiếp sợ của ba người Lý lão đầu nằm ở giữa đường. Đầu tiên là nằm, lại nhanh chóng đổi thành nằm sấp, mặt úp xuống đối diện với mặt đường, đầu tóc bù xù cháy nắng trực tiếp xõa ra phủ lên con đường đất, đôi mắt nhắm chặt.

      'Ngươi sợ chết à!' Lý lão đầu do dự hô lên tiếng.

      Đường Cảnh Ngọc để ý đến lão ta, chăm chú nghe tiếng bánh xe ngựa nghiền xuống đất. Nghe thấy thanh nhanh chậm giống như lúc nãy vừa nghe, nàng nhàng thở ra. Có thể chậm rãi trong thời tiết nóng chết người này phải là người có tính khí bạo lực, cho dù chịu chở nàng, ít ra cũng chịu nâng nàng dậy, có khả năng đánh người.

      Lý lão đầu nhìn nàng chớp mắt.

      Giống như đoạt thức ăn trong miệng con hổ, nếu như có người nào tiến lên cướp đoạt, cũng dám, bây giờ có người đoạt , cũng muốn.

      Lý lão đầu lăn vòng bò lên, trong nháy mắt nằm trước người Đường Cảnh Ngọc, tư thế nằm úp sấp giống Đường Cảnh ngọc như đúc.

      Đường Cảnh Ngọc đem mười tám đời tổ tông nhà lão nhân mắng lần.

      Dù sao cũng phải đổi tư thế chứ, hai người nằm như vậy, mặc cho người nào cũng tin hai người bọn họ kết phường giả chết, phải ?

      Thời gian khẩn cấp, Đường Cảnh Ngọc muốn lãng phí thời gian tranh cãi ầm ỹ với lão ta, thào dạy lão: 'Ngươi đổi tư thế .'
      Lý lão đầu cũng ngốc, ngay lập tức uốn cong người, đổi thành nằm nghiêng, đầu nằm lên cánh tay trái vươn ra.

      Đường Cảnh Ngọc lòng cảm kích lão ta, thanh mang theo tiếng khóc nức nở: 'Lý thúc, thúc tốt với ta, nếu biết trước rằng thúc vì muốn ta bị xe nghiền chết mà che trước người ta thay ta dò đường, đường ta xem thúc là cha ruột của mình mà hiếu thuận, Lý thúc……'

      Lý lão đầu tự hỏi lão đối tốt với tiểu tử thối kia lúc nào, sau khi nghe lời tiếp theo lập tức đứng lên, nhanh chóng nằm xuống phía sau Đường Cảnh Ngọc. Tiểu Tử thối nằm mơ , lão nằm phía trước là sợ bỏ qua cơ hội tốt, thiếu chút nữa quên chặn xe có nguy hiểm.

      'Lý thúc, thúc….' Đường Cảnh Ngọc vừa chua xót vừa tủi thân lên án, nhưng khóe miệng lại vểnh lên.

      “Câm miệng, xe tới.” Lý lão đầu tức giận đánh gãy lời của nàng.

      Đường Cảnh Ngọc ngoan ngoãn giả chết.
      Last edited: 7/3/18

    3. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 1.2

      Vó ngựa lộc cộc lộc cộc, tiếng lại tiếng như muốn dẫm nát ngực của nàng, Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ hí con mắt nhìn cái xe ngựa kia, nếu con ngựa cao to kia đến trước người nàng ba bước mà còn dừng lại, nàng dùng tốc độ nhanh nhất để tránh ra.

      Khi hai bên càng ngày càng đến gần nhau, Tiền Tiến đầu đội mũ rơm đánh xe lông mày và mặt cũng càng lúc càng nhăn sâu hơn, còn cách mấy trượng4 quay đầu lại hỏi người trong xe: “Chưỡng quầy, phía trước có hai tên ăn mày chặn xe.”

      “Ném vài đồng xuống ven đường thanh nam nhân trầm thấp, như giọt mưa rơi chén ngọc, thanh u dễ nghe.

      Tiền Tiến hiểu , đầu tiên lấy ra năm tiền đồng chuẩn bị tốt ở trong ngực, sau khi đánh giá khoảng cách tốt mới đến tên ăn mày ở trước mặt, lớn tiếng thúc giục : “Chưởng quầy của chúng ta thiện tâm, thưởng cho các ngươi tiền đồng mua cơm ăn, nhanh nhặt !” xong dùng sức quăng tiền đồng vào ven đường, đồng thời giơ roi ngựa lên, dự định khi hai tên ăn mày vừa thúc ngựa rời .

      trung, tiền đồng lóe lên ánh sáng ràng, rồi rơi xuống bụi cỏ trong bụi cỏ.

      Vợ chồng Thạch gia lập tức đứng lên, so với bọn họ tốc độ của Lý lão đầu còn nhanh hơn, tay mắt lanh lẹ nhặt được ba cái tiền đồng liên tục, còn hai đồng kia cách khá xa, bị vợ chồng Thạch gia đoạt được. Lão muốn trừng họ, suy nghĩ chút lại sợ tên họ Thạch kia đánh lão, giọng chửi thầm câu rồi xoay người, vốn nghĩ rằng xe ngựa chạy rồi, nghĩ tới xe ngựa lại có thể dừng lại, mà tiểu tử thối kia còn nửa chết nửa sống nằm chỗ.

      Tiền Tiến cũng rất phiền muộn, khỏi đoán thiếu niên khô quắt gục ở chỗ này có phải gục hay . nhìn chằm chằm quan sát gương mặt của thiếu niên bị phơi nắng đến đỏ bừng cả lên, nhìn ra cái gì, đành phải xin chỉ thị của chủ tử lần nữa: “Chưỡng quầy, người này vẫn còn nằm úp sấp, chúng ta phải làm sao bây giờ ạ?” Thời gian trước Sơn Đông gặp họa mất mùa, mấy tháng nay liên tục có người chạy nạn, có nghe qua chuyện ít chủ xe cán ăn mày chặn đường, nhưng mà làm được, nếu lúc đánh xe mà gặp phải a miêu a cẩu đều đợi đám người đó hết rồi mới tiếp tục khởi hành.

      xuống nhìn chút, nếu được mang đoạn đường.” Nam nhân nghe qua thờ ơ, nhưng giọng thấp hơn lúc nãy.

      Tiền Tiến biết chưỡng quầy muốn bị tên ăn mày quấn lấy, nghe vậy lập tức nhảy xuống xe ngựa, dương dương tự đắc cầm roi ngựa dọa cho lão ăn mày phải lùi vài lùi vài bước, lúc này mới đến trước người thiếu niên, dùng mũi chân đá đá bả vai của : “Này, ngươi bị sao vậy? Có phải khát nước nay ? xe chúng ta có nước.”

      Đường Cảnh Ngọc hữu khí vô lực nâng mí mắt lên, môi giật giật.

      Tiền Tiến mặt nhăn mày nhíu ngồi xuống, Lý lão đầu nghi ngờ tiểu tử thúi này nên cũng bu lại.

      Đường Cảnh Ngọc mở nửa mí mắt, giọng rất khẽ khó có thể nghe thấy: “Cứu ta, ta, muốn chết……”

      Mặt vô cùng bẩn, cánh tay vươn ra vừa lại vừa gầy, thoạt nhìn giống như hài tử. Tiền Tiến có chút đành lòng, ôm người lên xe. Lý lão đầu đoán được tiểu tự này là giả bộ đáng thương, trong lòng thầm mắng tiểu tử thối giảo hoạt có có kế hay mà cho , người đứng lên lôi kéo tay Đường Cảnh Ngọc khóc than: “Trụ tử của chúng ta gặp được Bồ Tát, ngươi đừng chết, đợi lên trấn cha cho ngươi tiền chữa bệnh!”

      Vợ chồng Thạch gia muốn xen vào việc của người khác, mà tiểu tử thối giả bộ, y biết nhưng cũng muốn vạch trần.

      Tiền Tiến cũng dễ bị lừa như vậy, đem thiếu niên đặt xuống phía sau chiếc xe, cẩn thận quan sát hai người, lão ăn mày mắt híp, vừa rồi thiếu niên mở mắt là mắt hoa đào, khuôn mặt có nửa phần tương tự, lười cùng lão ăn mày tranh luận, chống tay nhảy lên xe ngựa.

      “Đại gia đừng , ta là cha của !” Lý lão đầu kéo lấy cánh tay của , lo lắng vô cùng .

      Tiền Tiến thiếu chút nữa bị lão kéo ngã, thoáng cái liền phát cáu, quất roi lên người lão ăn mày: “Cút, còn dám đụng vào ta, ta đánh chết ngươi!”

      Trong lòng Lý lão đầu biết lão nhờ xe được rồi, dám kéo Tiền Tiến nữa, lão nảy sinh ác độc đem tiểu tử thối kia lôi xuống: “Ngươi xuống cho ta, lão tử được lên xe ngươi cũng đừng hòng được ngồi!”

      “Ngươi buông tay ra, thử đụng chút nữa thử xem!” Tiền Tiến tức giận, lại cho lão ăn mày roi nữa, đời sao lại có người ác độc như vậy!

      Lý lão đầu đau đến dậm chân, thể tạm thời buông ra, mắt thấy Tiền Tiến đẩy tiểu tử thối giả chết lại, cười ha ha: “Ngươi là đồ ngu, ngươi cho rằng sắp chết hả? Ta cho ngươi biết là giả bộ đó, chỉ có loại ngu si như ngươi mới mắc mưu mà bị lừa!” xong thừa dịp Tiền Tiến sửng sốt, lão lại lôi Đường Cảnh Ngọc xuống, còn hung ác véo chân nàng phen: “Ta cho ngươi giả bộ, xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào!”

      Lần này Tiền Tiến ngay lập tức đuổi người, mà mang theo ba phần hoài nghi nhìn thiếu niên chằm chằm.

      Đường Cảnh Ngọc hận thể nhắm ngay đũng quần Lý lão đầu mà đá cái, nhưng mà nàng lại khó chịu mở to mắt, giống như vừa tỉnh ngủ, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, lúc nhìn đến Lý lão đầu, ánh mắt liền co rụt lại: “Đừng ăn ta…..”

      Mắt Lý lão đầu dại ra.

      Tiền Tiến lại nghe ràng, lời này làm cho người ta sởn tóc gáy, còn chút do dự, tay kéo lão ăn mày vào trong bụi cỏ, lại kéo thiếu niên lên xe, rồi lên xe nghênh ngang rời .

      Tiếng Lý lão đầu chửi bậy đằng sau dần dần còn nghe nữa, xe ngựa chạy khoảng rồi phục hồi tốc độ chạy chầm chậm.

      Đường Cảnh Ngọc ngửa mặt nằm, bởi vì đầu đối diện với khe hở của màn xe, nên nàng dám cười trộm.

      Muốn hại nàng, Lý lão đầu sống them vài chục năm nửa !

      thầm đắc ý hồi, Đường Cảnh Ngọc thào ra tiếng: “Nước, nước……”

      Nàng với Tiền Tiến, nhưng đáng tiếc Tiền Tiến lại nghe được, lúc Đường Cảnh Ngọc muốn nâng cao thanh , cái ống trúc từ bên trong đưa ra, lúc này Đường Cảnh Ngọc mới nhớ là trong xe còn có người, nàng cố hết sức cầm lấy, khi xoay người kìm lòng đậu xuyên qua khe hở của ống trúc liếc mắt vào bên trong cái.

      Vừa nhìn thấy, nàng ngây ra như phỗng.

      Vậy mà lại là ?
      Last edited: 7/3/18

    4. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ❤❤❤
      Akiko thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chào bạn, do bạn đăng hai nơi nên mình chuyển sang box sưu tầm và chuyển số ruby về đúng vị trí (mỗi post 1ruby). Box kia dành riêng cho truyện chỉ đăng ở cungquanghang (mỗi box 10ruby)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :