1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Đoạn hồn tiêu - Triêu Lam

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      ĐOẠN HỒN TIÊU

      [​IMG]

      Tác giả: Triêu Lam

      Thể loại: Đoản văn, cổ đại, SE.

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Tử Thiên Băng

      Phần đệm

      Cuối cùng có ngày, ta học chàng tiêu lấy mạng, giết chàng, chàng lại tránh. ra chàng sớm biết ta muốn giết chàng, cũng biết rằng ta chàng.



      ngáp cái dài, miễn cưỡng : “ nhìn ta ba canh giờ rồi đó”.

      “Ta biết. Cũng đâu có quy định thể nhìn huynh”.

      bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm , giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”.

      “Ta giết.”

      Lông mày của nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, tiêu đứt cổ, chỉ chọn chỗ quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy tiêu pháp chẳng phải cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó !”.

      “Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó bị thương, đáng thương như vậy, ta giết nó”.
      Bốn

      Mỗi đầu tháng, gặp nữ nhân. Việc này cũng chẳng phải là bí mật gì trong giang hồ cho cam.

      Trước kia ta chẳng thèm ngó tới, bây giờ lại sinh hứng tò mò với nữ nhân kia. Nghe nàng ta tên là Tuyết Khinh Trần, là chưởng môn của “Vô Ngân môn”. “Vô Ngân môn” là danh môn chính phái, cho nên bọn họ nhất định thể ở cùng nhau được. Vì vậy mỗi tháng chỉ có thể gặp nhau lần.

      Ta muốn biết nữ nhân kia là như thế nào, nhưng lại muốn chính mắt xem, vì vậy bóng gió với .

      “Hai người làm sao quen nhau? Nàng có đẹp ?”.

      nằm dưỡng thần cỏ, tiếng nào.

      “Tại sao huynh thích nàng ta? Thích nàng đến mức độ nào? Này, mau trả lời chứ!”.

      nhịn được phải lật người, đưa lưng về phía ta, làu bàu : “ phiền quá”.

      “Ngay cả ta cũng chịu sao? Chúng ta là hảo huynh đệ đó!”.

      “Ai ? chỉ là đồ đệ của ta thôi, đừng có nhiều chuyện như vậy”.

      “Ta thừa nhận. Huynh có tư cách làm sư phụ ta… Nhưng mà lại , vị Tuyết Khinh Trần này cũng nữ nhân lợi hại. Ta hiểu, nếu nàng dám mỗi tháng gặp nhân Ma giáo, hẳn sợ gả cho huynh. Tại sao hai người thành thân?”.

      duỗi lưng cái, lạnh nhạt : “Thành thân xong sao có thể ra ngoài lêu lỏng nữa?”. Ta nhìn thấy mặt , biết hay giả. Nhưng ta dễ dàng đoán ra, bằng trực giác của mình.

      “Gạt người!”. Ta gõ mạnh lên vai .

      “ai da” tiếng ngồi dậy, cản quả đấm của ta, : “Chứ muốn ta thế nào hả? Lập tức thành thân sao?”.

      Ta nhìn chằm chằm, lời nào.

      chợt cười: “Được. Bất quá phải luyện thành “Đoạn hồn tiêu” làm quà tặng ta”.

      nhảm nhí. Tại sao phải chờ ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” mới thành thân?

      có biết, ngày ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” cũng chính là ngày chết của ?

      “Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng cầu giết nó đấy, dứt khoát cho nhát ”.

      Ta cố nhịn bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái bậy”.

      Con vật nãy giờ chúng ta thảo luận nằm cạnh chân ta, đừng xem nó bây giờ thể động đậy, linh hoạt lúc nãy của nó, so ra còn hơn cả cao thủ hạng nhất chốn giang hồ.

      Ta tập luyện “Đoạn hồn tiêu”, dạy võ công cho ta, nhưng ta chịu thừa nhận là sư phụ của ta, bởi vì còn rất trẻ. Chúng ta là người của “Thiên Thánh giáo”, bất quá người trong giang hồ thích gọi ta là “Ma giáo” hơn. Người ta gọi thế nào ta mặc, ta chỉ muốn làm chuyện mình thích thôi.

      là trưởng lão trong giáo, nghe người trong giang hồ cũng rất sợ , hơn nữa còn có rất nhiều người hận chết sống lại, thực tế, chỉ là hài tử bình thường đến thể bình thường hơn.

      lại đổi sang cách khác: “Nhất định vừa mệt vừa đói lại vừa lạnh đúng ? Giết nó lẹ chút là có thể về thoải thoải mái mái mà nghỉ ngơi rồi”.

      Ta nhịn cười: “Huynh huynh đó hả? Ta lạnh, đói, cũng muốn ngủ, hơn nữa vẫn có thể vận động tiếp”.

      ngơ ngác nhìn ta: “ có thể cho ta biết hay , rốt cục là tại sao lại vào giáo? Chúng ta là “Ma giáo”, giết người làm sao được?”.

      “… Chỉ là ta cảm thấy rất thú vị”.

      trợn mắt nhìn ta, hồi lâu lời nào, lúc sau thở dài, : “Thôi, hôm nay tới đây thôi. Nhưng ta vẫn cảnh cáo , chịu cho kẻ địch kích trí mạng, sớm muộn cũng có ngày phải hối hận”.

      “Tại sao nhất định phải có kẻ địch?”.

      “Đừng có hỏi vấn đề ngu ngốc này”. ôm lấy con thỏ đỏ Tuyết Sơn, lấy ra mảnh vải, nhàng băng bó vết thương cho nó. Ta lẳng lặng nhìn, băng bó rất cẩn thận, động tác cũng rất êm ái, trong mắt tràn ngập nụ cười. Ta thích nhìn thấy dáng vẻ này của .

      Ta dối. ra nguyên nhân ta gia nhập “Thiên Thánh giáo”, chính là vì .

      Vấn đề này rất đơn giản. Bởi vì ở “Thiên Thánh giáo”, nên ta mới nhập giáo. Nếu như ở địa ngục, ta cũng chút do dự theo .

      Đây chính là quyết định của ta từ khi lần đầu tiên nhìn thấy .

      Hai

      tuyết sơn gió rất lớn.

      nhìn nhìn ta, cởi áo khoác xuống nhàng khoác lên người ta.

      “Giết người là cảm giác như thế nào?” Ta đột nhiên hỏi.

      hơi nhíu mày: “Đừng hỏi mấy vấn đề nhàm chán thế. Dù sao cũng đâu có chịu giết người”, nhìn ta, “ phải sao?”.

      “Nhưng ta rất tò mò”. Ta nhìn , “Huynh giết nhiều người như vậy, rốt cuộc là cảm thấy thế nào?”.

      Mặt có biểu cảm gì. Ta hận như vậy, bởi vì ta thể nhìn thấu suy nghĩ của . “ muốn thôi”. Ta gần như cắn răng nghiến lợi mà .

      Nhưng ngờ lại chợt mở miệng: “ có cảm giác”. Thấy ta ngạc nhiên nhìn mình, lại nhàn nhạt bổ sung câu, “Giết người nhiều quá, chẳng còn cảm thấy gì cả”.

      “Nhưng những người bị giết kia cũng có người thân bằng hữu, bọn họ thương tâm khổ sở, huynh có từng nghĩ qua chưa?”.

      từ từ : “Ta quản được nhiều như vậy”.

      Ta nhìn , mặt vẫn biểu cảm. Như thế khiến ta thể nắm bắt được gì, càng thể đoán hay giả.

      Ta lại nhớ tới những tin đồn giang hồ kia, là Ma Vương trong truyền thuyết giết người chớp mắt, coi mạng người như cỏ rác. Dựa vào lời lạnh lùng vừa rồi của , chắc là đúng rồi nhỉ?

      Mà người trước mặt ta, luôn luôn biếng nhác, tranh quyền thế, chỉ muốn mỗi ngày tiêu dao, lúc cười, trong mắt lên ngây thơ chất phác vĩnh viễn thay đổi.

      Đâu mới ? Ta ngày càng hiểu.

      Chúng ta lặng lẽ sánh vai mà , đường núi đóng băng rất trơn, theo thói quen nắm lấy tay ta.

      ra , hợp với cái giang hồ này. Rời khỏi nó ”. bỗng nhiên .

      ”.

      “Nếu luyện thành ‘Đoạn hồn tiêu’ – kích trí mạng, vĩnh viễn cách nào đặt chân giang hồ này. giết người khác, chính là cho người khác cơ hội giết ”.

      !”.

      Đột nhiên dừng bước, nhìn thẳng vào hai mắt ta, ta hề sợ hãi nhìn thẳng lại . lúc lâu sau, trong mắt đột nhiên thoáng qua tia bi ai: “ ra là vậy. có ý muốn giết người… mặc dù là do dự”.

      Làm sao biết? Ta ngụy trang tệ đến vậy sao? Tay ta nắm chặt thành quyền, siết đến nổi gân xanh. Đúng vậy, ta đương nhiên có kẻ mà ta muốn giết. Ta gia nhập “Thiên Thánh giáo”, theo học “Đoạn hồn tiêu”, ra chỉ vì muốn sau này có thể tự tay dùng võ công đắc ý nhất của giết chết – trưởng lão “Thiên Thánh giáo” Tiêu Diệc Quân.

      Bởi vì người nhà của ta, chính là chết trong tay của “Đoạn hồn tiêu”.

      Cơ thể ta trở nên cứng ngắc, có thể nhìn ra người ta muốn giết là ? Nếu hỏi người nọ là ai, ta nên trả lời như thế nào đây? Ta biết có ngày ta vượt qua , nhưng ta của bây giờ, còn xa lắm mới làm được.

      Nhưng cũng hề hỏi tiếp, chỉ nhàng : “Tay rất lạnh, chúng ta về thôi”.

      Ta nhìn , trong đôi mắt kia có ấm áp, là Tiêu Diệc Quân mà ta vô cùng quen thuộc.

      Ba

      Ta tên là Lê Tình, ta tên Bách Lý Y.

      Ta căm thù mềm yếu, cũng cho rằng nước mắt là biểu của mềm yếu. Cho nên kể từ khi sáu tuổi, ta chưa từng rơi lệ trước mặt ai. Cho dù là ngày người thân bị giết, ta cũng hề rơi lệ.

      Ta chỉ quyết định báo thù.

      Ta gặp được chủ nhân của “Đoạn hồn tiêu” trong đám đông, thầm quyết định học được tuyệt kỹ trọn đời của , rồi dùng chính tuyệt kỹ của để giết chết . cuộc báo thù hoàn mỹ.

      Đương nhiên ta thừa nhận là sư phụ mình, ai lại nhận kẻ thù của mình làm thầy chứ?

      có ai hoài nghi thân phận của ta, kết hoạch này vốn dĩ tiến hành rất thuận lợi. Nhưng bây giờ ta phát , ta gặp phải chướng ngại vô cùng khó vượt qua.

      “Đoạn hồn tiêu” là tiêu pháp chiêu đánh vào cổ họng để lấy mạng, đa dạng như những thứ khác. Nhưng thủy chung ta vẫn làm được như vậy, ta quên được “Đoạn hồn tiêu” lạnh như băng cổ họng người thân, thảm trạng ngã trong vũng máu của họ. Vì vậy tiêu của ta, luôn luôn tránh cổ họng của đối phương.

      những gì ta đều hiểu cả, nếu như kích lấy mạng kẻ thù, ta đương nhiên phải hối hận. Nhưng ta lại làm được. Lúc bảo ta giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn, phải ta muốn, mà là tiêu của ta chệch . Ta sợ cơ thể con vật bé đó, lên bóng dáng người thân của ta.

      Ta sợ bất kỳ sinh vật nào có bóng dáng của người thân ta.

      Cho nên ta thể luyện thành “Đoạn hồn tiêu” được. Tựa như từng : “ thể tiêu đứt cổ, còn gì gọi là “Đoạn hồn tiêu” nữa?”.

      Ta vượt qua được ám ảnh này, là vì ta mềm yếu. ra cho tới nay, mềm yếu là nhược điểm lớn nhất của ta, đây mới chính là nguyên nhân ta căm ghét mềm yếu.

      ta do dự. Có ? phải ta mực muốn báo thù sao?

      Nhưng mà, lúc ở bên , ta lại vô cùng vui vẻ.

      Ta ngày càng hiểu nổi chính mình.

      Bốn

      Mỗi đầu tháng, gặp nữ nhân. Việc này cũng chẳng phải là bí mật gì trong giang hồ cho cam.

      Trước kia ta chẳng thèm ngó tới, bây giờ lại sinh hứng tò mò với nữ nhân kia. Nghe nàng ta tên là Tuyết Khinh Trần, là chưởng môn của “Vô Ngân môn”. “Vô Ngân môn” là danh môn chính phái, cho nên bọn họ nhất định thể ở cùng nhau được. Vì vậy mỗi tháng chỉ có thể gặp nhau lần.

      Ta muốn biết nữ nhân kia là như thế nào, nhưng lại muốn chính mắt xem, vì vậy bóng gió với .

      “Hai người làm sao quen nhau? Nàng có đẹp ?”.

      nằm dưỡng thần cỏ, tiếng nào.

      “Tại sao huynh thích nàng ta? Thích nàng đến mức độ nào? Này, mau trả lời chứ!”.

      nhịn được phải lật người, đưa lưng về phía ta, làu bàu : “ phiền quá”.

      “Ngay cả ta cũng chịu sao? Chúng ta là hảo huynh đệ đó!”.

      “Ai ? chỉ là đồ đệ của ta thôi, đừng có nhiều chuyện như vậy”.

      “Ta thừa nhận. Huynh có tư cách làm sư phụ ta… Nhưng mà lại , vị Tuyết Khinh Trần này cũng nữ nhân lợi hại. Ta hiểu, nếu nàng dám mỗi tháng gặp nhân Ma giáo, hẳn sợ gả cho huynh. Tại sao hai người thành thân?”.

      duỗi lưng cái, lạnh nhạt : “Thành thân xong sao có thể ra ngoài lêu lỏng nữa?”. Ta nhìn thấy mặt , biết hay giả. Nhưng ta dễ dàng đoán ra, bằng trực giác của mình.

      “Gạt người!”. Ta gõ mạnh lên vai .

      “ai da” tiếng ngồi dậy, cản quả đấm của ta, : “Chứ muốn ta thế nào hả? Lập tức thành thân sao?”.

      Ta nhìn chằm chằm, lời nào.

      chợt cười: “Được. Bất quá phải luyện thành “Đoạn hồn tiêu” làm quà tặng ta”.

      nhảm nhí. Tại sao phải chờ ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” mới thành thân?

      có biết, ngày ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” cũng chính là ngày chết của ?

      Năm

      Ta bị thương rất nặng.

      Bởi vì nghe lời , mãi luyện “Đoạn hồn tiêu” chân chính.

      Là do chạy đến cứu ta.

      Sau đó đến trước mặt ta, còn chưa hỏi thương thế của ta cho ta cái tát.

      Ta hoàn toàn váng đầu.

      từng chữ: “ phải muốn giết ai đó sao? Hận , luyện thành “Đoạn hồn tiêu” rồi giết , đừng do dự nữa. Nếu , hãy rời khỏi chốn giang hồ này, đừng có tùy hứng như vậy! như thế này ở trong giang hồ, sớm muộn cũng bị người ta giết!”.

      “Ta rời khỏi giang hồ”. Ta kiên quyết .

      Trong mắt chợt lên thần thái kỳ dị: “ miễn cưỡng ở lại giang hồ chỉ là vì giết người kia. Có phải khi chết, rời khỏi ?”.

      gì vậy? Vết thương ngừng chảy máu, mắt ta bắt đầu mơ hồ. Trong hoảng hốt cảm thấy bị ôm chặt vào ngực, có gì đó ấm áp lăn xuống từ má ta.

      được rơi lệ. Ta vô thức kháng cự.

      Nhưng mà, ra đâu phải lệ của ta chứ? người khác trong ta lặng lẽ đáp.

      “Ta để nàng chết”. Trong u minh có thanh của ai đó, sao lại xa xôi quen thuộc như vậy?

      Ta hôn mê năm ngày. chăm sóc ta năm ngày.

      Rạng sáng ngày thứ sáu, ta mở mắt ra liền nhìn thấy .

      Bộ dáng của rất tiều tụy, dưới mắt có quầng thâm sâu. Giờ khắc này, ta đột nhiên nghĩ tại sao phải chia ta phân địch? Ta có thể báo thù nữa hay ?

      Ta tìm được lý do cho chính mình: cứu mạng của ta, hơn nữa còn đối tốt với ta như thế.

      Trong bóng tối có người giọng với : “Tiêu trưởng lão, tam đại chính phái giam lỏng Tuyết Khinh Trần, nàng kết giao ma đạo, đòi xử tử nàng”.

      im lặng lên tiếng, sau đó nhìn ta, khẽ mỉm cười: “ tỉnh rồi à, ta có thể yên tâm rồi”.

      Đó là bẫy, nhất định là như thế! Nếu tại sao lâu đến vậy, tam đại chính phái vẫn hề câu nào. Mà hôm nay lại đòi chém giết?

      “Đừng ! Đừng cứu nàng”. Ta nhàng kéo tay áo , “Ở lại với ta. Chỉ riêng lần này, coi như ta cầu xin huynh”.

      ra ta hiểu mình có gì cũng bằng thừa, nữ nhân quan tâm, sao lại cứu nàng được? So sánh với nàng, ta là cái gì chứ?

      nhàng cầm tay ta, nhìn ta kỹ, hồi lâu sau mới : “Ta phải ”.

      Ta bỗng nhiên giận dữ: “Vậy ta sao? Có phải cũng như con thỏ đỏ Tuyết Sơn kia hay ? Huynh tỷ mỷ chữa thương cho ta, xong rồi mặc kệ? Có phải ?”.

      cúi đầu nhìn ta, mặt biểu cảm, chợt vỗ đầu ta, : “Nha đầu ngốc”.

      Sau đó lập tức bỏ .

      Lần ra này, hề trở về nữa.

      Rất lâu sau, mới nghe Tuyết Khinh Trần phản bội , rơi vào bẫy, bị nhốt vào “Vô Ngân môn”.

      Làm sao có thể như vậy được? Tính mạng của là thuộc về ta, ta cho người khác giết .

      Sau khi thương thế tốt lên, ta mình khổ luyện “Đoạn hồn tiêu”.

      Tiêu của ta tránh người nữa, nhưng mà, vẫn hề bắn trúng cổ họng.

      Sáu

      “Giao Tiêu Diệc Quân cho ta”. Ta lạnh lùng nhìn người của “Vô Ngân môn” trước mặt, sắc mặt bọn họ ai cũng tái nhợt, tay cầm kiếm của mỗi người đều bị ta dùng “Đoạn hồn tiêu” đả thương, mất năng lực chống cự.

      “Lê Tình, rốt cuộc ngươi cũng tới”. giọng dễ nghe của nữ nhân vang lên.

      Ta quay đầu lại, chợt nhìn thấy chàng.

      Gương mặt chàng mệt mỏi, tái nhợt chút huyết sắc. Chàng nhìn những người bị ta đả thương, khẽ mỉm cười: “ vẫn luyện thành “Đoạn hồn tiêu”. Nhưng mà, cũng coi như tệ”.

      Chàng tựa như khi còn dạy tiêu pháp cho ta, giọng mười phần tùy ý và lười biếng. Nhưng mà, gáy chàng kề thanh kiếm. Người cầm kiếm là nữ tử, ta biết nàng là Tuyết Khinh Trần.

      Quả nhiên rất xinh đẹp. Nhưng ta còn quan tâm nữa, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái.

      “Tại sao ngươi biết tên ta?”.

      Nàng nhìn ta chằm chằm, trong mắt lên oán độc: “Đừng hỏi. Ngươi muốn cứu ? Ta để ngươi làm được. Ngươi lập tức tự phế võ công, nếu ta giết ”.

      Ta gì, tay phải nhàng nhặt miếng “Đoạn hồn tiêu” lên.

      Tuyết Khinh Trần cười lạnh: “Ngươi cho rằng tiêu của ngươi nhanh hơn kiếm của ta sao?”.

      Ta mỉm cười, đó là đương nhiên, tiêu pháp của ta có ai ngăn cản được, ai tránh được, nhanh hơn bất kỳ người nào. Ta muốn cho thấy, mặc dù ta thể tiêu đứt cổ, nhưng cũng có thể thắng địch, bảo vệ mình.

      Ta phóng tiêu. Kiếm của nàng rơi xuống đất, nàng ta vô cùng ngạc nhiên.

      Chàng mỉm cười vỗ tay, từ từ lại phía ta, ta mới phát bước chân của chàng rất nặng nề.

      “Nàng ta phế võ công của huynh?” Ta thể tin được, “Tại sao? Tại sao nàng ta lại muốn hại huynh? Huynh đối với nàng ta rất tốt mà.”

      Trong mắt chàng lên thần sắc ta hiểu: “Đừng vấn đề ngu ngốc như vậy”. Chàng nhàng , chợt bước hơi chậm lại, ngã xuống.

      “Tiêu Diệc Quân!”. Ta chạy đến bên cạnh chàng, giữa ngực chàng có miếng tiêu, chính là của ta, chẳng qua bị người ta tẩm độc, phát ra ánh sáng màu lam ảm đạm.

      Là Tuyết Khinh Trần, “Đoạn hồn tiêu” vai nàng còn, nàng ta cười.

      “Nữ nhân ác độc!”. Ta xông lên hét to, “Huynh ấy ngươi như thế, tại sao ngươi lại làm vậy!”.

      ta?”. Nàng cười nhạt, “Có lẽ từng như vậy. Mặc dù chịu lấy ta, nhưng ta biết rất tốt với ta, vốn cứ cho là thế… Nhưng biết từ lúc nào, đến gặp ta nhưng càng ngày càng nhiều về ngươi. Ta biết thay lòng rồi, có lẽ ngay cả cũng biết. Tại sao ta phải chờ đến ngày phát mình còn ta nữa? Cho nên ta nghĩ, cách tốt nhất là tự tay giết . Nhờ ngươi đến mà ta hạ quyết tâm”.

      Ta ngây người. Chàng sớm còn nàng rồi sao? Tại sao chàng lại ? Tại sao lúc ta cần chàng như vậy, chàng lại bỏ mặc ta, xông vào bẫy cứu người mình ? Ta hiểu.

      “Tiểu Y…” Chàng nhàng gọi ta.

      Làm sao chàng biết tên của ta? Ta cúi đầu, chàng nhìn ta, trong đôi mắt lên ấm áp, là thứ ta thích nhất ở chàng.

      “Chàng sớm biết tên của ta?”.

      Chàng gật đầu cái.

      “Chàng cũng biết người mà ta muốn giết, chính là chàng?”.

      Chàng dịu dàng : “Tiểu Y, nàng hợp với chốn giang hồ này. Ta vốn định ép nàng luyện thành “Đoạn hồn tiêu”, như thế nàng ít nhất cũng an toàn hơn, nhưng nàng làm được. Ta chỉ đành ép nàng rời khỏi. Nàng bước vào giang hồ, chỉ vì giết ta, bây giờ ta chết, nàng có thể thanh thản rời khỏi rồi”.

      ra là như vậy.

      Ta nhớ tới lời chàng ngày hôm đó: “ miễn cưỡng ở lại giang hồ chỉ là vì giết người kia. Có phải khi chết, rời khỏi ?”.

      Chàng biết ta giết được chàng, nên cố ý lao vào cái bẫy này. Chàng muốn ta rời khỏi giang hồ, bởi vì chàng muốn ta bị thương như ngày ấy.

      “Ta muốn rời xa giang hồ! Ta muốn chàng chết!”.

      Ta gần như tùy hứng mà kêu.

      Khóe môi chàng lên nụ cười: “Nha đầu ngốc…”.

      Đây là câu cuối cùng chàng với ta. Còn chưa kịp hết.

      Tuyết Khinh Trần cười lạnh: “Tiêu Diệc Quân, ngươi đáng thương. ra đây chính là lý do ngươi muốn cho nàng biết ngươi nàng, bởi vì người nàng muốn giết là ngươi?”.

      Lòng bàn tay ta lạnh như băng. Ta lẳng lặng rút miếng “Đoạn hồn tiêu” dồn chàng vào chỗ chết ra. Ta hề biết mình tổn thương chàng như vậy.

      Ta vốn luôn tự lừa gạt mình. Ta thừa nhận chàng là phụ ta, ra phải bởi vì tuổi chàng còn quá trẻ, cũng phải do chàng là kẻ thù của ta, mà chỉ vì ta muốn bị danh phận sư đồ trói buộc.

      Nhưng mềm yếu của ta lại tạo nên sai lầm lớn này. Chàng chết, bởi vì ta nghe lời chàng, ngay từ đầu chịu đưa kẻ thù vào chỗ chết.

      Ta bao giờ lại phạm sai lầm nữa.

      “Đoạn hồn tiêu” xuất ra, biến mất trong cổ họng Tuyết Khinh Trần. Lần này ta rất trấn định, chút sai lệch nào.

      ra giết người đơn giản như vậy.

      Tựa như chàng từng , ta hề cảm thấy gì cả.

      Trải qua thời gian dài như vậy, rốt cuộc ta vượt qua chướng ngại lớn nhất, luyện thành tiêu đứt cổ “Đoạn hồn tiêu”.

      Bảy

      Ta hề rời khỏi giang hồ.

      Nếu ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu”, tại sao phải rời khỏi nữa?

      Tiêu của ta chỉ cần vừa ra, nhất định ghim trong cổ họng đối phương.

      Bởi vì ta quên, do ta phạm vào sai lầm lớn đó, cho nên người ta nhất trong cuộc đời này mới vĩnh viễn rời khỏi ta.

      Ta quyết phạm lại lỗi như thế nữa.

      Ta bắt đầu trở thành nữ Ma giáo giang hồ nghe danh là sợ mất mật.

      Ta quan tâm.

      Nếu từng quan tâm, nhưng rồi vẫn mất , hà tất phải để ý làm gì nữa?

      Bất luận là kẻ nào.

      HOÀN

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      @ThuyThuy0411 Chào bạn :hi: mình là BQT của CQH.

      Theo quy định của box ngôn tình thi đặt tittle bao gồm Tên truyện - Tác giả (Số chương)

      Bạn cập nhật lại tittle ở những topic bạn đăng nha :cute:

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :