1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Điền văn] Khói bếp ven hồ - Mạc Nhạ Thị Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Khói bếp ven hồ

      Tác giả: Mạc Nhạ Thị Phi

      Thể loại: Chủng điền văn - Cổ đại - Nữ tôn

      Độ dài: 52 chương + ngoại truyện (khoảng 694 trang word)

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Trang Bubble

      Giới thiệu vắn tắt:

      Chủng điền văn đánh cá, hệ càng yên ổn càng cưng chiều.

      vẫn cho rằng, ở trong mắt những người phụ nữ kia, đàn ông chỉ có ba tác dụng: làm việc, ấm giường, sinh con.

      Cho dù lúc này bị mẹ buộc tiêu tiền của phụ nữ mua mình, cũng có ngoại lệ.

      Nhưng mà, ngoại trừ ấm giường, dường như nàng muốn làm chuyện gì khác, hơn nữa, vì sao nàng luôn xoa đầu của , nở nụ cười gọi Tiểu Quai, vì sao nàng luôn ôm dạy biết chữ, đút ăn cơm, vì sao chỉ vì tay chân của lạnh lẽo, nàng lại trèo vài chục dặm đường núi hái phục linh để hầm canh cho . . .

      Xong rồi xong rồi, nhất định là bị bệnh. Mỗi lần bị nàng hôn môi cả người bắt đầu run, cùng chỗ với nàng trong lòng cảm thấy ngọt, chỉ gặp lúc bắt đầu nhớ nàng. . .

      Vết sẹo có thể tốt lên nhiều, đau đớn cũng có thể quên lãng, nhưng mà có ai tới cho biết, nếu có ngày, lúc thê chủ bị đám phụ nữ người cao ngựa lớn bắt , phải làm như thế nào mới có thể tìm nàng trở về?
      Last edited by a moderator: 7/10/16

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1.
      Editor: trang bubble ^^


      Tây Hà vốn phải là sông, tám trăm dặm xung quanh, nước sâu ngàn thước, có điều đáng mặt là hồ lớn, nhưng mà, biết bởi vì nguyên nhân gì, nó cũng vẫn gọi là Tây Hà.

      Thành Tây Hà có nửa lãnh thổ đều là vùng nước, ở phía nam Tây Hà có trấn Tây Hà, mà ở nam bờ Tây Hà có thôn Tây Hà.

      Thôn Tây Hà lớn lớn, cũng , vài chục dặm đường, chừng trăm gia đình, phần lớn lấy đánh cá làm ruộng để sinh sống.

      Bình thường trong hộ gia đình cũng có hai lao động cường tráng phụ trách đánh cá, ngày hôm sau vào lúc sớm tinh mơ đường hai canh giờ đến trấn bán, nếu như trong nhà có thể có cỗ xe bò, vậy chỉ gần nửa canh giờ là có thể đến nơi. Trong nhà đàn ông phụ trách hết thảy việc vặt, có lúc còn phải xuống làm ruộng.

      Đương nhiên cũng phải mọi nhà đều là như vậy, thí dụ như người phụ nữ vừa chuyển đến trong thôn, nàng luôn là người cuối cùng xuống thuyền ra sông, cũng bán cá, đánh được bao nhiêu bán giá thấp cho người trong thôn và bán cá cho vài người ở trấn , tự mình trồng vài mẫu đất, thỉnh thoảng họp chợ lên trấn mua chút dầu muối tương dấm chua, cắt thêm miếng thịt heo trở về.

      Trong Tây Hà có ba thứ quý: cá bạc, tôm trắng, cua đỏ. Nếu như đến tháng mười thu vàng, con cua đều là từng xe từng xe đưa tới trấn . dieenddafnleequysddoon Cho nên đối với mọi người trong thôn, cá tôm cua có thể ăn đảm bảo đầy đủ, nhưng mà thịt heo cũng rất ít có thể ăn được, ngay cả người giàu có nhất trong thôn, nhiều nhất cũng cách năm ngày ba bữa ăn được lần.

      Mỗi ngày lúc hoàng hôn, người phụ nữ mới tới kia luôn đến quán rượu phía đông thôn để mua bầu rượu, gió táp mưa sa đổi, chậm rãi thân quen với ông chủ quán rượu, chỉ biết nàng tên là Mai Sóc, nghe trong nhà gặp nạn ôn dịch mọi người chết hết, chỉ còn lại mình nàng, đến bờ Tây Hà này, bởi vì thích vùng sông nước phong tình này, cho nên ở lại đây.

      Đến ngày, có chiếc xe ngựa đột nhiên đến trong thôn, ở trong thôn trang hẻo lánh này, xe ngựa rất là hiếm thấy, các bé ngạc nhiên theo ở phía sau xem, bao lâu, xe ngựa kia dừng lại ở nhà.

      "Nương." xe ngựa xuống người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo kép màu tím, ngay sau đó còn xuống lão Công Công năm mươi tuổi, theo phía sau, trong tay cầm vài xấp tơ lụa loại tốt nhất, thậm chí trong thôn này chưa thấy được thứ đó, còn có hai người tiểu thị, cũng xách theo ít đồ đạt, theo phía sau người đàn ông kia.

      "Con trở về thăm người." Nhìn kỹ, bụng người đàn ông kia nổi lên, ra là mang thai.

      ***

      Lâm Nguyên rất buồn bực, đặc biệt buồn bực, ràng đều sinh con trai, vì sao Triệu gia kia có thể vào gia đình giàu có làm tiểu thị, còn được tiểu thư giàu có tiếp nhận, bây giờ lại có thai, xách nhiều thứ tốt về trong nhà như vậy, làm sao hai đứa con của bà lại chịu thua kém như thế?

      Vì thế hôm nay, bà dẫn theo đứa con lớn nhất đến Triệu gia.

      Ở thôn này, về bộ dáng Lâm Ảnh coi như là thượng thừa (rất tốt), hơn nữa từ mẫu thân lại thiên vị , dù sao cũng có chút thói kiêu ngạo, đến Triệu gia, thấy cửa đầy ấp người, trong lòng khỏi có chút phục, ràng bộ dạng họ Triệu kia còn bằng .

      Lâm Nguyên nhấc lên hai con gà, đưa đến trong tay Chính Quân Triệu gia kia, "Triệu gia, ta cũng loanh quanh lòng vòng với ngươi, chính là muốn hỏi thăm ngươi chút, rốt cuộc làm thế nào mới có thể đưa nhi tử vào đó?"

      Chính Quân Triệu gia kia nhận lấy hai con gà mập mạp, mặt mày hớn hở , "Kỳ cũng phải là chuyện phiền toái như thế, đầu tiên ngươi phải có bộ dạng đẹp mắt, ta thấy lão đại nhà ngươi ra cũng có thể. Sau đó, ngươi phải đút lót cho quản gia tuyển người của nhà giàu có."

      "Vậy đút lót như thế nào?"

      "Ta tiện thể chỉ con đường sáng cho ngươi, trong trấn này có phụ thân họ Ngọc, đều có lui tới với mấy quản gia này, ngươi tiêu tốn chút bạc, chỉ cần hầu hạ ông ta tốt, vậy có vấn đề gì."

      "Việc này, phải tốn bao nhiêu bạc?"

      "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, chỉ có điều ít nhất là mười hai việc này có thể thành."

      Mười hai? Lâm Nguyên hít hơi, làm sao bà có thể xoay sở được nhiều bạc như vậy?

      Lâm Nguyên dẫn theo Lâm Ảnh về nhà, đứa con trai kia của bà chờ ở cửa, vừa thấy được bà chào đón, "Nương, con vừa mới chuồng gà cho ăn, Đại Bạch và Tiểu Ác mất rồi, người có thấy ?"

      " , Đại Bạch Tiểu Ác là cái quái gì, chỉ biết những chuyện nhàm chán này. Còn làm cơm?"

      "Nhưng mà. . ."

      "Ta tặng rồi."

      Lâm Xước quýnh lên, cũng quên vết thương mấy ngày trước do bị đánh còn chưa lành, nắm lấy tay áo của nương, "Từ Đại Bạch và Tiểu Ác do con nuôi lớn, nương, người có thể … hay "

      Lâm Nguyên trong cơn giận dữ, làm sao còn vui vẻ nghe dong dài, tức giận , "Lão nương thích tặng tặng, thích giết giết, còn làm cơm ."

      Lâm Xước co rúm lại hồi, khí thế vừa mới rồi sớm lui mất, cúi đầu vào phòng, làm cơm chiều bưng lên bàn, mình ru rú ở trong góc ăn đồ ăn thừa tối hôm qua, nghĩ đến hai con gà trống lớn mà mình nuôi lớn còn đẻ trứng, len lén rơi nước mắt vào trong bát cơm, lại dám khóc thành tiếng.

      Ăn xong cơm chiều, Lâm Ảnh vào buồng trong thêu hoa, Lâm Xước rửa bát, Lâm Nguyên ngồi ở phòng ngoài, đầu óc xoay chuyển, mười lượng bạc, làm thế nào mới có thể gom góp ra được?

      ***

      Ngày vừa vào thu, bờ Tây Hà lại bắt đầu vào mùa rộ vớt cua. Vào lúc này thu nhập thường thường của mọi người cũng là tốt nhất trong năm, đáng tiếc từ Lâm Nguyên lười, trong nhà kiếm sống đều dựa vào đứa con trai nuôi gia cầm và trồng trọt, còn có đứa con lớn nhất thêu chút hoa văn cầm bán.

      Hôm nay bà qua quán rượu, mấy người đàn bà ngồi vây quanh chuyện phiếm, cái bàn bên cạnh bày ván cờ, hai người chơi đấu cờ, còn có vài người đứng ở bên cạnh nhìn.

      Bàn cờ này là của ông chủ quán rượu, đó viết hai hàng chữ đẹp mắt lắm, quan kỳ bất ngữ, lạc tử vô hối (xem đánh cờ , hạ quân cờ thay đổi).

      "Mai Sóc, ngươi nhanh lên chút." người trong đó lớn tiếng , trẻ tuổi đối diện uống hớp rượu, quân cờ trắng trong tay chậm rãi thả vào chỗ bàn cờ, nhưng có đặt xuống, "Cũng được, hai cân thịt heo." (1 cân = ½ kg)

      "Được."

      Đặt quân cờ trắng xuống, người chung quanh nhìn kỹ đều rất khen ngợi, "Hay, quả nhiên là cao chiêu."

      Người phụ nữ kia cũng giận, "Hai cân thịt heo đổi ván cờ nghiền như vậy, đáng giá, đến đây, tiếp tục."

      "Lão Mã, ngươi thua ba quân rưỡi, đến lượt ta tới."

      " , người nào để ý đến ngươi."

      Lâm Nguyên tới trong cửa hàng, nghe mấy người đàn bà chuyện phiếm ba hoa khoác lác, "Tên phá của của Hà gia đó, lại đánh bài thua tiền, lần này, ngươi đoán nàng ta trả nợ như thế nào?"

      "Trả như thế nào?"

      "Nàng ta bán đệ đệ mình đến thanh lâu (kỹ viện)."

      "Làm bậy mà." Mấy người than vãn.

      Lâm Nguyên cũng giật mình, chủ ý thành hình.

      ***

      "Lão Lâm à, phải là ta , tiểu công tử này của nhà ngươi, mặt phá tướng, lúc này dù nhà nào cũng có người đồng ý nhận."

      " được sao?"

      "Năm lượng, thể nhiều hơn nữa."

      "Mười hai, thể thiếu phân."

      "Vậy ngươi hãy tìm người khác , ta tiếp nhận được rồi."

      "Ai chờ chút, Lão Lưu, chúng ta cũng là quen biết lâu, dù sao ngươi cũng cho chỗ thuận tiện, ta có chỗ cần dùng gấp."

      Lão phụ nhân (người đàn bà có chồng) kia suy nghĩ chút, "Vậy như thế này , ta nghe ở thôn khác chỗ khe núi phía tây, chốn ấy mọi người vừa nghèo nàn lại thiếu thốn, có ai chịu gả , đều là mua, nếu ta thay ngươi tìm chút, có người chịu chi ra đến mười hai hay ?"

      "Nếu là nghèo, có thể chịu ra nhiều như vậy ?"

      "Ta thử xem chút, chừng có, dựa vào sinh con nối dõi tông đường, có lẽ chịu lấy ra vốn liếng mua quan tài đó."

      "Vậy xin nhờ ngươi."

      ***

      Thắng hai cân thịt heo trở về, ngày nay Mai Sóc làm bữa thịt kho tàu, thêm đường lại thêm giấm, chia nửa nấu sừơn xào chua ngọt, mới vừa cơm nước xong, đẩy cửa ra gặp phải mấy bé núp ngoài cửa, bốn năm tuổi, lớn cũng tám chín tuổi, đều là bộ dáng thèm dãi.

      Nàng cười, những đứa bé này, mỗi lần ngửi được có nhà nấu thịt đều chờ ở cửa, chính là trông cậy có thể xin được miếng thịt béo ăn.

      "Có phải mấy đứa muốn ăn hay ?"

      Bọn cùng nhau gật đầu, nàng vào phòng, tìm mấy miếng bánh chưng lá ngâm ở trong nước, vốn là muốn thử quấn ở bên ngoài cá để làm ăn. Nàng ra nhà, cho mấy đứa bé này miếng bánh chưng lá, gắp thịt đặt ở miếng bánh chưng lá, đợi đến khi đưa cho đứa cuối cùng xong, vừa lúc chén thịt thấy đáy, những đứa bé kia hi hi ha ha chạy .

      Nàng đứng lên, khóe miệng mỉm cười, kiểu ngày như vậy, làm ruộng đánh cá, bôn ba để kiếm sống, có miếng thịt ăn là có thể vui vẻ cả ngày, đó mới đúng là cuộc sống chứ.
      Last edited by a moderator: 16/9/16
      Winterlinhdiep17 thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2.
      Editor: trang bubble ^^


      "Mai Sóc, ngươi mở cửa nhanh lên." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội, nhô đầu tóc lộn xộn ra, "Sáng sớm, ngươi lăn tăn cái gì?"

      "Ta là đặc biệt tốt bụng tới gọi ngươi, hai ngày nay trấn họp chợ, giá tiền tôm cua có thể cao hơn gấp đôi so với bình thường, ngươi có hay đây?"

      "Ta đánh được phải đều bán cho ngươi, ta đâu có còn nhiều?"

      "Ta biết, chỉ là muốn gọi ngươi giúp tay, bận rộn hết mức, buổi tối tính tiền công cho ngươi."

      Mai Sóc gãi gãi đầu tóc rối bời, suy nghĩ chút, "Được rồi."

      "Vậy ngươi nhanh lên chút, chính ta chờ ngươi ở cửa thôn."

      "Biết rồi."

      Đợi Vu An tránh ra, Mai Sóc ngáp cái, chính là có hơi tốt, cũng có giấc ngủ nướng rồi.

      Nàng thu dọn ổn thỏa, qua ven hồ tới cửa thôn, thấy hình bóng của người con trai ngồi xổm ở bên hồ, hình như giặt quần áo, thầm lắc đầu, lúc này nước vào mùa thu cũng rất lạnh rồi, nhất là vào sáng sớm ở nơi này, làm sao còn có người giặt quần áo?

      ***

      Lâm Xước dùng sức chà xát đống quần áo kia, đôi tay cóng đến đỏ bừng. Giương mắt, thấy cọc ngầm bên hồ cột vài chiếc thuyền đánh cá, tất cả mọi người tập hợp lại, hôm nay người ra hồ đánh cá nhiều lắm, rất nhiều thuyền đều đậu ở nơi đây.

      đổi chậu nước, quan sát những chiếc thuyền đánh cá kia, lại thấy được chiếc đặc biệt kỳ lạ, thuyền đánh cá nào phải là để trống ra chỗ lớn thu xếp cá tôm cua, chiếc này lại hình như có những kho ngầm kia có thể mở ra sắp xếp cá, ngược lại ở hai bên lại thu xếp hai chỗ ngồi đối diện, trong đó còn có bày ra cái bàn nho , ngược lại là chiếc thuyền để dạo hồ.

      thấy thú vị, đúng lúc chiếc thuyền kia cập vào bên bờ, vì vậy đưa tay kéo dây mỏ neo của chiếc thuyền kia lại gần, muốn sờ sờ đệm kia.

      "Ngươi làm gì đó, giặt cả buổi như vậy còn chưa giặt xong?" Từ sau lưng truyền đến tiếng gào của Lâm Nguyên, giật mình, khẽ buông tay, vội vàng bưng lên cái chậu lớn đến rất cân xứng với , "Con… Con giặt xong rồi."

      "Còn trở về? Sắp xếp những quả trứng gà kia xong rồi trấn bán."

      "Con cũng sao?"

      "Ngươi làm gì? Động tác còn nhanh chút."

      Lâm Xước cúi đầu, dùng sức cầm chậu cao lên, chạy nhanh về nhà. Vào phòng, lấy ra cái rổ lớn, tỉ mỉ trải lên lớp bông vải, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bỏ từng quả trứng gà để dành hơn tháng vào.

      cầm theo rổ, muốn ra ngoài cho mẹ , Lâm Ảnh từ trong phòng lao ra, thấy , trực tiếp đụng vào người , rổ bị lật đổ, tất cả trứng gà đều lăn ra ngoài, đất toàn là trắng loà, vàng tươi. Lâm Xước vội vàng quỳ mặt đất, cứu giúp mấy quả còn sót lại có bị bể.

      Lâm Ảnh thấy thế, vội vàng lui về trong phòng. Lâm Nguyên chờ thấy xuất , đẩy cửa vào thấy lòng trắng trứng lòng đỏ trứng đầy đất, tức giận đá phát vào người , "Ngươi... Tên vô dụng này, ngươi cầm chút trứng gà cũng cầm vững. Cút, hôm nay đừng hòng ăn cơm, lúc nào gom đủ mấy quả trứng gà này sau đó hãy trở về."

      Lâm Xước ngã nhào đất, che xương sườn có chút đau đớn, ra ngoài, lôi kéo áo khoác phong phanh, bị gió thổi có hơi lạnh.

      nên nơi nào đây, lần này biết lúc nào mẹ mới có thể hết giận để cho quay về. Nếu như thể trở về qua đêm, có phải lại phải trốn vào trong miếu thổ địa bà bà đó hay đây?

      ***

      Chồng của Lâm Nguyên chết rất lâu rồi, người trong thôn cũng biết, bà và tên goá vợ phía Thành Đông có léng phéng với nhau. Điều kiện nhà tên goá vợ ngược lại tốt hơn chút so với Lâm Nguyên. Lâm Nguyên chợ phiên được, rất buồn rầu bèn tới tìm tên goá vợ này kể khổ.

      "Ngươi ta đây là tạo nghiệt gì? Sinh ra đứa con trai vô dụng như vậy, mặt còn bị phá tướng, muốn bán cũng có người muốn."

      Tên goá vợ Hà Nguyệt này ngồi xuống ở bên cạnh bà, "Ngược lại ra ta có cháu cùng họ bà con xa, sắp ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng. Bởi vì chân bị cà thọt, nhanh nhẹn lắm, lần trước nàng còn nhờ ta hỏi thăm có đàn ông trẻ tuổi gì đó, mặt mũi cũng chẳng có cầu gì, chính là biết làm việc, biết sinh con là được."

      " , nàng chịu bỏ tiền ?"

      "Trước kia ngược lại nàng cũng từng cưới người, bởi vì ba năm có sinh con, mùa đông năm nọ bị nàng nhốt ở ngoài cửa, bị gió thổi đến viêm phổi, cứ vậy chết , sau đó vẫn mình, vậy có lẽ cũng để dành ít tiền."

      "Ngươi thay ta hỏi chút, ta cũng muốn nhiều lắm, ít nhất mười hai, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt."

      "Được, ta hỏi thăm chút."

      Trong lòng Lâm Nguyên thoải mái ít, ngoảnh lại thấy hôm nay Hà Nguyệt mặc bộ đồ mới, mặc dù tuổi hơi già, ngược lại là có mấy phần dư hương vị còn lắng đọng, trong lòng nóng lên, liền lên ôm .

      Hà Nguyệt đánh bà cái, "Lại , mấy ngày trước đó ta lên trấn , ông chủ của cửa hàng đề cử lọ thuốc cho ta, nghe là bí phương tổ truyền."

      "Là cái gì?"

      " là có thể khiến người ta tinh lực tràn đầy." Đôi mắt quyến rũ của chứa nước, trong lòng Lâm Nguyên càng nóng lên, "Lấy ra để ta thử chút."

      bình nhơ nhỡ, bên trong là chất lỏng giống như sữa dê, Lâm Nguyên uống vào hơi, mùi khai, quả nhiên là bụng dưới có luồng nhiệt truyền đến, tay bà bắt đầu cởi quần áo của Hà Nguyệt, nhân tiện cởi của mình.

      Hà Nguyệt nằm ở giường, đột nhiên thấy mặt mày bà căng lên, "Ngươi sao vậy?"

      "Ta...ta. . ." Trong dạ dày của Lâm Nguyên phát ra đợt tiếng động ục ục, "Ta giống như khoẻ." Nàng khoác quần áo lên bỏ chạy đến nhà xí, để lại mình Hà Nguyệt hiểu chút nào.

      ***

      Lâm Xước lắc lư hơn nửa ngày ở bên ngoài, nằm bò ở trước mặt chuồng heo của người ta nhìn mấy con heo con kia lăn lộn ở mặt đất, nghe thấy có người kêu la gọi đứa bé về nhà ăn cơm, trong mắt ra chút hâm mộ, ngước mắt nhìn trời chiều ngã về tây, xoay người về phía đường về nhà, hi vọng mẹ hết giận, chịu để cho về.

      Lâm Nguyên ngồi xổm buổi chiều ở trong nhà vệ sinh, đại tiện đến máu tươi chảy ròng, lúc này ngồi cũng ngồi được, đứng ở cửa, thấy cái gì cũng vừa mắt, thấy trở về, phần bực dọc phát tiết ra ngoài ngay.

      "Trứng đâu rồi, trở về làm gì, có phải muốn bị đánh hay ?"

      "Mẹ, con. . ."

      "Đừng để cho ta thấy, thấy ngươi liền phiền lòng, biến, cút."

      Lâm Xước đứng ở góc tường, đợi bà quay vào nhà, đợi thẳng tới lúc trăng non xuất ở chân trời, mới cam chịu số phận tới miếu thổ địa ở cửa thôn.

      Ngôi miếu đổ nát chắn gió, vùi ở phía dưới bàn, đói bụng đến kêu loạn. Do dự rất lâu, rốt cuộc đứng dậy, thấy bàn có mấy các bánh màn thầu khô khốc, trộm đồ cúng ăn, có thể bị trời phạt hay đây?

      Nhưng quá đói, xoa bụng của mình, run run rẩy rẩy đưa tay lấy. Tay mới vừa cầm cái bánh màn thầu, bên ngoài đột nhiên truyền đến hồi tiếng vang, là thanh của mấy người phụ nữ trẻ tuổi, hoảng sợ làm tay run lên, bánh màn thầu lăn xuống đất, lăn vào trong đống rơm.

      "Hôm nay buôn bán đúng là tốt nhỉ, cũng bận rộn đến lúc này rồi." Tiếng lộ vẻ tươi cười truyền đến từ chỗ xa. "Mai Sóc, tiền bạc lát nữa lại tính cho ngươi."

      Trong lòng Lâm Xước hiểu, là người họp chợ trở lại, có lẽ bọn họ cũng vào ngôi miếu đổ nát này, ngồi xổm người xuống muốn nhặt cái bánh màn thầu kia.

      " vội, ta còn tin được ngươi sao?" Giọng trầm hơn ít so với trước kia, hiểu sao Lâm Xước lại ngừng lại động tác trong tay, hi vọng giọng kia thêm mấy câu, giống như chưa từng được nghe giọng dễ nghe như vậy.

      "Vậy tốt, ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục lên nơi đó, vị trí gian hàng đó đúng là rất tốt."

      "Đúng vậy, lão Mã đúng là đạt đến trình độ nào đó, nhường chỗ tốt như vậy cho chúng ta."

      Tiếng bước chân càng ngày càng xa, giọng kia lại lời nào nữa. Lâm Xước lấy lại tinh thần, mới phát , con chuột cào bới cái bánh màn thầu kia, gặm đến vui sướng, đôi mắt ti hí ảo não theo dõi .

      "Ngươi cũng đói bụng, có phải hay ?"

      ngồi dựa vào đống rơm, co rút thân thể mình thành cục, nhìn qua khe hở nho phía sau xà nhà lớn rạn nứt của ngôi miếu đổ nát, đúng lúc có thể trông thấy ngôi sao lóe sáng.

      Nhớ tới khi còn bé cha ôm , còn có trai, ngồi chung ở trong sân, với những ngôi sao bé trời, những chuyện xưa xa xôi kia.

      "Trước đây lâu, có chăn trâu ở đầu của thôn này, chị rể của nàng đuổi nàng ra khỏi nhà, rồi nàng sống nương tựa lẫn nhau với trâu già.

      ngày, trâu già lại đột nhiên mở miệng chuyện, nó , "Hôm nay ngươi đến hồ Bích Liên chuyến, lúc đó có vài tiên tử tắm, ngươi giấu món tiên y màu tím đó , người đàn ông mặc Tiên Y màu tím đó trở thành phu quân của ngươi." này vô cùng khó hiểu, đến bên hồ, giấu quần áo .

      Tiên tử đó có quần áo về trời được, chỉ đành phải ở lại, cuộc sống trôi qua mỗi ngày, trung hậu thành đó, hai người ân ân ái ái, trải qua cuộc sống sung sướng tranh đời.

      Thế nhưng người đàn ông là con trai của thiên thần, còn là đứa con trai mà nàng cưng chiều nhất, thiên thần phái người xuống bắt trở về trời. đau lòng muốn chết, mỗi ngày nhìn chân trời, hi vọng có thể thấy lại người đàn ông mà nàng mến lần nữa.

      Hôm nay, trâu già lại mở miệng chuyện, nó , "Ngày giờ của ta còn nhiều, chờ sau khi ta chết, ngươi cắt lấy da của ta, khoác nó lên ngươi có thể lên trời tìm ." xong trâu già nấc nghẹn hơi.

      càng khổ sở, làm hai giỏ bằng trúc, mang theo hai đứa bé của mình, khoác da trâu lên, quả bay lên trời, gặp được người luôn nhung nhớ.

      Nhưng bọn họ gặp nhau bị thiên thần phát , nàng rạch ra dòng Thiên Hà (sông ngân) ở giữa hai người, sóng lớn cuồn cuộn cắt ngang giữa hai người, cách nào vượt qua. Người đàn ông đau khổ cầu xin mẹ của , thế gian mọi người cũng quỳ xuống cầu nguyện, thỉnh cầu thiên thần thành toàn cho đôi tình nhân này.

      chịu được con trai đau khổ cầu xin, cuối cùng thiên thần đồng ý, vào mùng bảy tháng bảy hàng năm, để cho hai người gặp mặt lần.

      Từ đó về sau, hai người ở tại hai bên Thiên Hà, xa xa nhìn nhau, chỉ có vào mùng bảy tháng bảy hàng năm, do hỉ thước bắt lên cầu mới có thể gặp mặt lần."

      Lâm Xước nhắm hai mắt, loáng thoáng nghe được giọng của cha, còn có giọng dễ nghe mới vừa rồi, co lại hai chân, ngủ rồi.
      Last edited by a moderator: 16/9/16
      linhdiep17 thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3:
      Editor: trang bubble ^^


      "Hắt xì." Mai Sóc xoa lỗ mũi, bên cạnh truyền đến tiếng Vu An cười lớn: "Ta Mai Sóc, buổi tối ngươi rớt từ dưới đất lên rồi hay là thế nào, làm sao lại bị phong hàn rồi thế?"

      Mai Sóc hít mũi cái, tiếng mang theo giọng mũi lại có chút khàn khàn: "Làm sao ta biết?"

      Vu Ninh, em của Vu An vỗ lưng của nàng: "Ngươi xem thời tiết tại cũng bắt đầu chuyển lạnh, ngủ mình bao giờ cũng dễ dàng bị lạnh, ràng, " Nàng và Vu An nhìn nhau, ranh mãnh cười : " tìm người tới sưởi ấm chăn phải được rồi sao, ngươi cũng cảm lạnh nữa."

      Nàng liếc nhìn hai người, phụ giúp xe đẩy tay, cột lên thân bò.

      Tiếng động bên ngoài dần dần xa, Lâm Xước vẫn ngủ, tay chân cũng co lại thành cục, ôm bản thân mình. Đợi đến khi mặt trời lên cao, rốt cuộc bị ánh nắng chiếu vào từ giữa khe hở nóc nhà làm chói tỉnh, dụi dụi con mắt, tại bụng đói quá ngược lại kêu to nữa.

      đứng lên, trước mắt đột nhiên tối đen như mực, trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng thấy, khẽ lung lay chút, đỡ khúc cây bên cạnh, rốt cuộc từ từ hồi phục lại bình thường.

      ra khỏi ngôi miếu đổ nát, trời sáng hẳn, nhìn vài nhóm người điều khiển xe trâu, hoặc là bộ tới cửa thôn. về phía nhà, càng gần trong lòng lại càng sợ, rốt cuộc lúc tới, lại phát mẹ đứng ở cửa, gì đó với người phụ nữ là cao lớn.

      Người phụ nữ kia khoảng hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, lại sinh ra có đôi mắt chuột gian xảo đánh giá .

      "Như thế nào?" Lâm Nguyên vội vàng hỏi.

      "Bộ dạng bình thường còn khó khăn lắm, dáng người cũng được. Chỉ là gầy như vậy, sợ là dễ sinh đẻ."

      " có, thân thể lão Nhị nhà ta rất tốt, trong nhà công việc gì cũng có thể làm, ngươi xem chút như vậy, ra người coi là gầy, phải đâu."

      "Vậy, " Đôi mắt của người phụ nữ kia đảo vòng, "Hai ngày nữa ta lấy bạc đến dẫn người."

      "Mười hai?"

      "Mười hai mười hai."

      Lâm Xước ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, chờ người phụ nữ kia , cũng hiểu rốt cuộc mẹ và người phụ nữ kia thương lượng cái gì.

      "Lão Nhị tới đây." Lâm Nguyên đột nhiên rất hòa ái ngoắc gọi qua.

      từ từ đến gần, Lâm Nguyên cầm giỏ trứng gà: ", lên trấn với ta ."

      Lâm Xước vô cùng kinh ngạc, trước kia mỗi lần mẹ đều dẫn ca ca , lúc trở về mua về ít đồ chơi, hoặc là chút điểm tâm ăn vặt, do đó luôn chỉ có phần thích và ngưỡng mộ, sao lần này mẹ lại dẫn cùng?

      "Ta hỏi Hà Nguyệt muốn ít, cộng thêm trước còn dư lại, cũng coi như có chẵn rổ rồi. Trấn có trứng gà mái tươi mới như vậy, chắc là có thể bán được giá tốt."

      Lâm Xước theo phía sau bà, mặc dù có mừng rỡ mà nhiều hơn lại là sợ hãi, trước bão táp phải luôn rất yên bình sao?

      ***

      Đây là lần đầu tiên Lâm Xước tới trấn vào lúc họp chợ, đám người chen lấn, người treo hầu bao, chen vai nối gót, hai bên đường phố đầy các gian hàng đủ loại đủ kiểu, rất nhiều đều là dựng vài cái ghế dựa, mấy tấm ván gỗ, bày hàng hóa lên ra quầy tại chỗ.

      Lớn chút còn chống lều lên, chút chỉ cầm đồ ngồi dưới đất, đám người tới rao lên. Lâm Nguyên chỉ chọn chỗ trống lớn còn sót lại, để rổ xuống dưới đất: "Lão Nhị, ngươi ở chỗ này nhìn, có nhiều người tới bán, giá tiền có thể nâng cao bao nhiêu cao bấy nhiêu."

      "Mẹ. . ." Lâm Xước gọi bà, bà rời , ngồi ở bên cao hơn bậc thang, tay nắm lấy quai rổ, đám người lui tới, nhưng ai dừng lại, thỉnh thoảng có người lướt qua mấy lần, cũng rất nhanh rời .

      Mặc dù trời lạnh, trong lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi, mấy chàng trai trẻ tuổi qua, đội mũ nỉ, phía có hai sợi tơ tung bay, nghe là phong cách lưu hành gần đây. Xoi mói cười khiến tay Lâm Xước càng nắm càng chặt, đầu sắp vùi vào giữa hai chân. "Trứng gà bán thế nào?"

      giọng to vang lên, ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng tí trả lời, "Ngươi...ngươi muốn mua?"

      " nhảm." Người phụ nữ cầm hai quả xem qua, "Bao nhiêu tiền?"

      Đối với giá tiền này Lâm Xước chút tính toán cũng có, đành phải hỏi, "Ngươi...ngươi ra giá ?"

      Người phụ nữ lướt mắt nhìn : "20 văn tiền, ta muốn mua cả rổ này."

      Chính là thông thạo nữa, cũng biết những quả trứng gà này tuyệt đối chỉ là giá tiền này: "Ta bán."

      Người phụ nữ kia lại , " bán, thế nào ngươi vẫn còn chê ít?"

      "Là ít quá rồi."

      "Vậy 30 văn?"

      vẫn lắc đầu, trong tay người phụ nữ kia vừa dùng sức, hai quả trứng theo tiếng mà bể nát, nàng đứng lên: "Ngươi xem chút, những thứ nát vụn như vậy ngươi còn muốn bán bao nhiêu tiền?"

      "Ngươi...Sao ngươi bóp vỡ nó?" vừa vội vừa giận, đưa tay cầm cái rổ đó lại gần bên cạnh mình, ngày những con gà trưởng thành kia cũng liền đẻ ra quả trứng, mỗi ngày đại ca và mẫu thân còn muốn ăn hết hai quả, gom góp nhiều như vậy vốn là dễ dàng, trước khi lại đập bể nhiều hơn đau lòng che chở cái rổ.

      Người phụ nữ kia duỗi thẳng chân đá đá cái rổ: "Vậy ngược lại ngươi chút, muốn bao nhiêu?"

      "Ta...ta biết." lắc đầu, người phụ nữ cười nhạo: "Ngươi ngươi bày ra lại đưa giá, còn chê ta cho ít, ra ngươi muốn thế nào?"

      "Vậy, vậy nhiều hơn chút nữa."

      "30 văn, ngươi bán cũng phải bán, bán cũng phải bán." Nàng đưa tay kéo cái rổ qua, Lâm Xước giành hơn được nàng, hơi nước ở trong hốc mắt lượn vòng nhưng có chảy xuống, "Sao ngươi có thể?"

      "Như thế nào?" Người phụ nữ xách rổ lên, "Nếu phải là vị công tử kia của Tề gia thích ăn nhất là món ăn từ trứng gà tươi mới xào ra, ta mới lười phải tới chỗ như thế." Nàng ném xuống xâu tiền, dần dần xa, Lâm Xước nhặt lên xâu tiền này, vẫn ngồi ở chỗ đó, chờ Lâm Nguyên trở lại.

      "Hồ lô -- tháp băng." Ngồi bao lâu, truyền đến tiếng hét to, ngước mắt lên nhìn, người phụ nữ lớn tuổi cầm bó cỏ khô cắm đầy Hồ Lô Băng Đường (hồ lo đường phèn, loại mức quả ghim thành xâu), người còn treo đầy những quả hồng trong suốt óng ánh kia, vừa vừa hét lớn, thỉnh thoảng bị người đụng vào. nuốt ngụm nước miếng, trong lòng lại ảo tưởng, lát nữa mẹ cũng có thể mua chút đồ ăn vặt linh tinh cho giống như trước kia dẫn đại ca ra ngoài hay .

      ***

      "Ơ kìa, lão bá, hôm nay bác lại tới mua tôm hả?" Vu An thuần thục đánh vảy cá, vừa chào hỏi người tới. Mai Sóc vừa cân tôm trắng bỏ vào trong rổ ông cụ kia, "Còn cần gì nữa ?"

      "Những con cá này, ngược lại rất là tươi."

      "Dĩ nhiên." Vu An lại bắt con, "Chúng ta đều là đánh tại chỗ bán tại chỗ."

      Ông chỉ vào con cá béo mập mới vừa cạo hết vảy rửa sạch , "Con này nhìn qua rất ngon, đứa con của ta mang thai, đúng lúc bồi bổ cho tốt."

      " xong ngay." Mai Sóc muốn cầm, bàn tay đưa tới, "Con này, ta muốn rồi." Nàng liếc mắt nhìn: "Đổi con khác , con này bán rồi."

      " được, ta chỉ muốn con này, ông ta còn chưa trả tiền."

      "Thứ tự đến trước và sau, xin lỗi."

      Vu An vội vàng chen miệng : "Tiểu thư, ngươi xem chút, nơi này của chúng ta còn có rất nhiều con cá khác, cũng rất tươi."

      "Có con mập như vậy sao? Ta chỉ muốn con này thôi."

      Ông cụ vội vàng : "Thôi, hôm nay ta mua, ngày mai trở lại." Ông xách theo rổ rời , người phụ nữ kia hả hê nhìn Mai Sóc, trả tiền xách con cá rời .

      Mới ra khỏi vài bước, đùi phải của người phụ nữ kia đột nhiên hơi cong, đứng vững, mặt chúi về phía trước té xuống, bụng vừa vặn đè lên rổ cầm trong tay trước đó, chất lỏng trứng vàng trắng đan xen nhuộm khắp người.

      Nàng chửi ầm lên, đứng dậy, hai tay dính đầy chất lỏng trứng sánh đặc, nàng vung tay muốn , lại bước đạp lên con cá kia, trượt ra về phía trước, trực tiếp đụng vào góc tường phố.

      Đôi môi Vu An vừa ngừng bĩu xuống, động tác trong tay ngừng, lắc đầu , "Tuy là nàng ta rất đáng bị đánh, ngươi cũng cần ác như vậy chứ?"

      Mai Sóc lau tay sạch , xoa xoa bóp chặt lỗ mũi, mang theo giọng mũi nồng đậm: "Chỉ tiếc, lãng phí rổ trứng gà kia, nhìn màu sắc này, ngờ đều là trứng gà mái thượng hạng."

      ***

      "Chỉ có nhiêu đây?" Lúc chạng vạng, đám người dần dần tản , cuối cùng Lâm Nguyên cũng trở lại, người có mùi rượu.

      Lâm Xước nắm vạt áo, gật đầu, Lâm Nguyên giận đến méo cả miệng: "Cả giỏ như vậy, bây giờ ngươi với ta chỉ bán được ngần này tiền, còn cái rổ cũng bị lấy mất rồi."

      "Con. . ."

      "Con cái gì con, ta thấy về phần ngươi cũng chỉ còn có thể ở nơi này vài ngày nữa, tốt bụng muốn dẫn ngươi ra ngoài dạo, quả nhiên cái con thỏ chết bầm này cũng chỉ xứng bị nhốt ở nhà làm việc." Bà nhét xâu tiền này vào hầu bao, tay xách cổ áo của , quăng về phía trước, Lâm Xước lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, đứng vững vàng xoay người lại nhìn bà.

      "Trở về, tối nay ngươi cũng đừng ăn cơm tối, đừng ngủ, quét dọn tất cả trong nhà lần cho ta." Bà cất bước rời , Lâm Xước theo phía sau bà, lại hiểu chút nào với câu kia của bà, cái gì gọi là còn có thể ở vài ngày?

      ***

      Họp chợ ba ngày mỗi tháng cuối cùng kết thúc, lúc này trời vào cuối mùa thu, nước hồ càng ngày càng lạnh, gió thu xào xạc, thổi đến lá rụng chồng chất đầy đất.

      Hoàng hôn hôm ấy, theo thường lệ Mai Sóc đến quán rượu mua rượu, uống hớp rượu ấm dạ dày, { kỳ } nhét nút lọ lên hồ lô, { thư } miệng ngậm cọng rơm, { vong } chậm rãi từ từ về, lại thấy chàng trai quỳ ở cửa nhà kia. (Hic mấy từ trong ngoặc mình cũg ko hiểu gì)

      Bờ môi run rẩy, đến gần nghe thấy ngừng lặp lại câu : "Mẹ, xin người, đừng bán con, con siêng năng làm việc, con nghe lời, mẹ, van người đừng bán con mà."

      Mai Sóc lắc đầu, phun rơm rạ trong miệng, chuyện nhà của người ta, nàng nên tránh tốt hơn.

      Ngay tại lúc nàng múôn tránh , chàng trai kia có lẽ là quỳ quá lâu, thân thể chống đỡ nổi, ngã xuống về phía sau, vừa vặn ngã vào chân nàng. Cặp mắt khép lại, trong miệng còn nỉ non, đôi tay vô ý thức vươn ra nắm cái gì chặt chẽ thả, giống như là nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Mẹ, đừng...đừng bán con."



      Chương 4:
      Editor: trang bubble ^^


      Mai Sóc nhìn chàng trai liều chết kéo ống quần của nàng, trong lúc cảm thấy rất khó xử, gãi gãi đầu, muốn lấy chân ra, vậy mà lại càng nắm càng chặt, đốt ngón tay ra màu trắng vẻ bệnh hoạn.

      Nàng dám dùng sức, dứt khoát ngồi xổm người xuống nhìn chàng trai, mặt tóc rối bời che lấp, lông mi dài khẽ run, nhìn ra được, rất sợ. trán có vết sẹo dài, từ đầu lông mày lướt qua, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn biết là đầy đủ dinh dưỡng.

      Lại , ra dáng dấp xinh đẹp thanh tú, Mai Sóc sờ cằm, bộ dạng này đáng thương cũng rất đáng , sao mà mẹ của lại nhẫn tâm muốn bán như vậy?

      Nàng chọc chọc tay chàng trai kia, muốn tách ra, đột nhiên giống như là khổ sở khẽ co sát thân thể, cuộn tròn lại, tay vẫn thả ra, cả người dường như co lại thành đoàn vùi ở cạnh chân nàng.

      Mai Sóc thể tưởng tượng nổi lắc đầu, nhìn , là quá giống, làm sao lại giống như vậy?

      Nàng tăng sức bế ngang chàng trai kia lên, quả nhiên ngoài dự đoán, hoàn toàn có mấy lạng thịt. Nàng từ từ về phía nhà mình, thời tiết lạnh như thế, có lẽ tuyết rơi xuống ngay, muốn có thêm người sưởi ấm chăn, ra cũng tồi.

      Đến nhà, nàng đặt chàng trai kia lên giường, bắt đầu đốt lửa nấu nước, ấm nước phát ra tiếng kêu ùng ục ùng ục, chàng trai kia từ từ tỉnh lại, kinh ngạc nhìn chỗ xa lạ, xa lạ.

      cắn chặt bờ môi của bản thân, khóe miệng bắt đầu đỏ lên, Mai Sóc cúi đầu nhìn , giọng hơi khàn: "Ngươi làm gì đấy?" Nàng đưa tay đẩy bờ môi của ra, quả nhiên môi nứt ra, lan tràn tia máu, còn có hơi sưng đỏ.

      Đúng lúc nước sôi bên cạnh rồi, phát ra tiếng kêu rít dài, Mai Sóc rót chén nước nhét vào trong tay để cho làm ấm tay, thấy mắt trợn tròn, bộ dáng biết làm sao, tay chân cũng biết để vào đâu, càng nhìn càng cảm thấy đáng .

      Lâm Xước cầm chén nước, động tác uống nước từng chút từng chút, nhưng ra hớp cũng chưa uống vào, chốc lát trong nhà vô cùng yên tĩnh.

      Mai Sóc đứng ở bên giường, nhìn , trong tay run rẩy, rốt cuộc môi dính vào nước, đụng phải vết thương, đau đến khẽ hoảng sợ, cũng chỉ là trong nháy mắt, mím mím môi, dù sao vết thương tí tẹo như thế cũng đáng kể.

      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, truyền đến tiếng rống to của người phụ nữ: "Họ Mai kia, còn giao con trai của ta ra đây."

      ***

      Mai Sóc mở cửa, cười : "Chỗ này của ta ngờ khó có được người đến chơi." Giọng mũi của nàng vẫn rất nặng, mới từ trong nhà ra ngoài bị gió thổi tới, lại liên tục hắc xì ba cái, đưa tay che mũi miệng, nhìn người tới.

      "Có người thấy ngươi bế con trai của ta , còn giao ra đây?" Lâm Nguyên rống to ở chỗ này mà theo phía sau có ít người xem náo nhiệt.

      "Lão Lâm, khiêm tốn chút." Phía trước kẻ buôn người họ Lưu kia giọng nhắc nhở bà, nếu khó giữ được danh tiết, người kia làm sao, chỉ sợ cũng chịu tiêu tiền mua người.

      "Nhanh lên chút giao lão nhị nhà ta ra đây." Lâm Nguyên xong muốn vào cửa. tay Mai Sóc chống cánh cửa vốn cũng cao lắm, mặt vẫn cười tim phổi, biếng nhác nhìn Lâm Nguyên, "Giao cho bà?"

      "Đó là con trai của ta." Lâm Nguyên tức giận , biết làm sao mà Mai Sóc cao hơn bà rất nhiều, chỉ có thể ngưỡng cao đầu nhìn nàng.

      "Nhưng ta chợt cảm thấy muốn trở về với ngươi." tay Mai Sóc sờ cằm.

      " bậy." Lâm Nguyên mạnh mẽ muốn vào, Mai Sóc nhường đường để cho bà vào trong phòng, chỉ thấy Lâm Xước ngồi ở giường, người còn đắp hờ chăn, thấy bà, càng rụt rè hơn, "Mẹ."

      Lâm Nguyên nắm kéo từ giường xuống, may mà ai theo vào, nếu đúng là danh tiết gì đó cũng bị mất rồi. Lâm Nguyên nhìn Mai Sóc phía sau, muốn bắt bí nàng khoản.

      "Là ngươi mang về?"

      Lâm Xước nhìn vẻ mặt mẹ cũng biết bà muốn làm gì, vội vàng chắn ở trước mặt Mai Sóc, " phải, là con tự mình về cùng nàng."

      cái tát vang dội đập ở mặt , Lâm Xước ngã xuống đất. Tay Lâm Nguyên bị người ta bắt lấy, "Ngươi làm gì đấy? Ta dạy dỗ con trai mình còn cần ngươi trông nom sao?"

      "Đây là nhà ta." Nàng nhìn chàng trai đất, buông Lâm Nguyên ra, ôm lên, "Ngươi tin ta cứ ôm ra ngoài như vậy hay , để cho mọi người đều thấy?"

      "Ngươi dám?"

      "Ta có cái gì dám?"

      Trong ngực chàng trai liều mạng tránh ra, xuống đất, "Mẹ, là con sai rồi, chúng ta trở về thôi."

      Lâm Nguyên hung hăng lườm nàng, lôi kéo con trai ra cửa, "Trở về lại dạy dỗ ngươi."

      Mai Sóc nhìn bóng lưng hai người rời , than thở, người phụ nữ này đúng là đáng đánh đòn đấy. "Đợi chút."

      "Còn làm cái gì?"

      Nàng nhìn chàng trai kia, nhếch miệng gợi lên nụ cười trêu chọc, "Ta dẫn về, cũng có chút thời gian, bây giờ ngươi ra ngoài như thế cũng giữ được danh tiết của ."

      Quả nhiên Lâm Xước sợ nắm vạt áo, danh tiết khó giữ được? Mẹ có thể đánh chết hay ?

      Lâm Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Nếu cũng biết hủy danh tiết người ta, còn đền tiền."

      Mai Sóc nhịn được than thở, đúng là thẳng thắn. "Ta mua làm gì?"

      "Mua? Ngươi cũng mua nổi, ta là muốn ngươi đền tiền."

      " mua nổi, ngược lại chút ngươi muốn bao nhiêu?"

      "Mười, năm mươi lượng, ngươi có ?"

      "Mười lăm mười hai? Đó là bao nhiêu hai?" Mặt Mai Sóc giả bộ ngu hiểu.

      "Ta năm mươi lượng."

      "Năm mươi lượng, ra cũng phải có."

      "Ngươi có?" Lâm Nguyên ngờ vực .

      "Chỉ là ngươi ta mua làm gì?"

      "Ta đây cũng trông nom việc này, nếu như ngươi lấy ra được tiền, ngươi muốn làm phu làm thị, ngủ hay là bán, tùy ngươi quyết định."

      Mai Sóc hơi nheo mắt, chỉ là nhanh chóng lại giãn ra, khôi phục nụ cười, "Vậy khi ta trả tiền chính là người của ta, bất kể sống chết, cũng liên quan tới ngươi."

      Lâm Nguyên kiên nhẫn gật đầu, vẫn tin nàng lại có bạc.

      Lâm Xước chợt nghe thấy câu bất kể sống chết kia, bất kể sống chết. . .

      "Cầm ." Lâm Nguyên dám tin nhìn nàng tới ngăn tủ trước mặt, lấy ra túi bạc vụn, kịp chờ đợi nhận, nhưng nàng buông tay: " thể bớt chút nữa sao? Vốn quan tài của ta đều ở chỗ này, nếu như cho ngươi hết, mấy ngày nữa ta cũng chỉ có thể lấy gió thu sống qua ngày."

      " thể." Lâm Nguyên đoạt lấy tiền túi kia, "Ngươi uống gió tây bắc liên quan gì đến ta."

      Lâm Nguyên mở ra tiền túi kia vừa nhìn, vậy mà còn có thỏi bạc hai mươi lượng sáng long lanh, đời này bà vẫn chưa từng được cầm đĩnh bạc rất lớn như vậy, mặt mày hớn hở ngay: "Lão Nhị, về sau ngươi chính là người của Mai tiểu thư phải hầu hạ tốt, có biết hay ?"

      Lâm Xước nhìn bà ra ngoài, muốn gọi lại dám gọi, nhưng gọi thế nào, cười khổ, nghe thấy tiếng Lâm Nguyên thét người rời , vô cùng khoẻ khoắn, ràng trong lòng rất vui vẻ.

      "Ngươi tên gì thế?"

      Mai Sóc tới bên cạnh , thế nhưng lại giống như như chim sợ ná, lui về phía sau ba bước, hoảng sợ lại đề phòng nhìn nàng. Trong đầu chỉ có câu “bất kể sống chết, bất kể sống chết” kia của nàng ngừng lặp lại. . .

      Mai Sóc vò đầu, lần này xong rồi, giống như đùa giỡn quá trớn. Nàng hít hít mũi, khiến giọng mềm nhũn: "Ta tên là Mai Sóc, ngươi có thể gọi ta là Sóc, A Sóc, Sóc tỷ tỷ, tùy ngươi."

      Lâm Xước vẫn nhìn nàng, cũng trả lời.

      Mai Sóc chỉ đành phải tiếp tục vò đầu, vò đến da đầu cũng thấy đau, lúc lâu, "Ta nấu cơm, ngươi...ngươi tự mình dạo."

      Cái nhà này , liếc thấy được hết, lại có thể có gì tốt mà dạo, Lâm Xước đứng hồi trước giường, đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi nàng nấu cơm? Tại sao nàng có thể nấu cơm, đây là chuyện mà phải làm, nàng mua , lại còn thuận theo để nàng nấu cơm.

      quýnh lên liền muốn về phía phòng bếp, trước đó do quỳ quá lâu, dưới chân vốn là có sức, đụng phải chân bàn, ngã mặt đất.

      Mai Sóc nghe tiếng động bên ngoài, vén lên màn cửa ở cửa phòng bếp ra ngoài, "Ngươi làm sao vậy?" người nàng còn đeo tạp dề, trong tay cầm xẻng làm đồ ăn. Lần này trực tiếp ném xẻng làm đồ ăn lên bàn, tới ôm .

      Lâm Xước miễn cưỡng chống người muốn tự mình đứng lên, thình lình nghe được giọng của nàng, lại sợ lại ngã ngồi xuống.

      Mai Sóc coi giãy giụa của , ôm đến giường, kéo ống quần của lên, theo bản năng Lâm Xước đưa tay kéo xuống, để cho nàng kéo lên.

      "Ngươi làm gì đấy?" Mai Sóc ngẹo đầu hỏi .

      Lâm Xước buông lỏng tay ra, người được nàng mua lại rồi, còn trông nom những chuyện danh tiết này làm cái gì, chuyện có thể coi như xong, nàng cũng là thê chủ của mình, mình là thị (hầu hạ) của nàng rồi.

      "Ngươi xem, nếu như ngươi mù quáng lăn qua lăn lại, lần này toàn bộ xanh đen rồi, hồi nếu tím lại, xem ngươi có đau hay ." Mai Sóc muốn đứng dậy lấy thuốc, liếc mắt thấy, kéo ống quần của lên cao hơn, phía kia, tím bầm rải rác, đâu chỉ chỗ.

      "Đây là. . ." Mai Sóc híp mắt, nghiêm mặt, Lâm Xước co ro tránh về phía chân giường, nàng lôi kéo mắt cá chân của kéo trở lại, "Ngươi cần phải sợ ta."

      Nàng trấn an vỗ vỗ lưng của , đứng dậy cầm hộp thuốc trị thương trong ngăn tủ, thoa chút ở vết sưng bầm của , sau đó nhàng xoa bóp vòng vòng ở chỗ đó.

      Rốt cuộc Lâm Xước len lén giương mắt nhìn nàng, mấy canh giờ trước còn hoàn toàn là quen biết, mặt mũi rất sạch , cả người lộ ra vẻ cởi mở, ngũ quan tính là xuất chúng, cũng rất đáng nhìn, hơn nữa còn là loại càng nhìn càng có thích thú đó, đường cong cằm ràng, giống như là được điêu khắc, đôi môi đặc biệt mỏng, mím lại chỉ còn lại đường mảnh.

      "Xong rồi, " Nàng đậy lại bình thuốc, thay kéo ống quần lên, thấy bộ dáng ngơ ngác sững sờ, duỗi ngón tay chạm cánh môi của , "Nhìn ngươi xem, nơi nào cũng là vết thương, còn ngây ngô ở chỗ tốt." Nàng lại xoa xoa đầu của , "Ngoan ngoãn ngồi đây, ta tiếp tục nấu cơm, lát là có thể ăn."

      "Để ta ." Rốt cuộc tới nay đây thời gian dài như vậy là câu đầu tiên mà , rất , giống như là muỗi kêu. Mai Sóc vẫn nghe thấy, nàng nhịn được cảm khái, nếu như khi còn bé nàng cố gắng luyện công có chút ít tu vi, đoán chừng còn nghe được tiếng của .

      "Ngươi cái gì mà để ngươi , ngồi." Nàng nghiêm mặt, dáng vẻ giống như là nhịn được, đứng dậy vào phòng bếp. Được rồi, thể thừa nhận, tại loại thời điểm này, nghiêm mặt lên câu tuyệt đối có hiệu quả hơn so với dụ dỗ mười câu.

      Nhưng nàng thấy sau khi nàng vào phòng bếp, Lâm Xước ru rú ở chân giường, vùi mặt giữa đùi mình, cái tay nắm chặt lấy ống quần của mình. bị bán, cuối cùng, vẫn bị mẹ ruột của mình bán cho hoàn toàn quen biết.
      Last edited by a moderator: 16/9/16
      linhdiep17 thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5.

      Trong phòng bếp truyền đến tiếng xẻng va chạm, còn có tiếng xèo xèo nữa, giống như là nàng xào gì đó. Lâm Xước ngồi ở giường lúc lâu, cuối cùng đưa chân ra, mang giày xuống giường. Nhà lớn, bên trong nhà chính đặt cái bàn, bên cạnh còn có cái tủ, bày chút vật lộn xộn, phía sau cách tấm mành vải bố dầy ra cái giường, ban ngày mành vải bố được vén lên cột lại, cả nhà nối liền thành khối, nhìn qua vẫn hơi lớn hơn chút, phía sau nữa là tủ quần áo và mấy cái rương, nhà chính nối tiếp phòng bếp, bên cạnh còn có cánh cửa, giờ đóng lại.

      tới cửa phòng bếp, đứng dựa vào ngưỡng cửa, phòng bếp này, ngược lại gần như khác nhiều lắm với nhà chính, bên cạnh bếp lò là cái lu nước lớn, tủ chén đặt dựa vào tường, đất có chút thức ăn rau lá ở trong rổ, xà nhà còn treo vài cái rổ, cũng biết để cái gì. Mai Sóc cởi tạp dề, thấy , cười : "Đói chưa? Xong ngay đây."

      Nàng bưng chén ra ngoài, chén canh trứng, chén rau cải và chén tôm xào dầu, Lâm Xước đưa tay muốn cầm giúp nàng, nàng trực tiếp bưng qua từ bên cạnh , ngượng ngùng rũ tay xuống, thấy nàng lại xới hai chén cơm. Mai Sóc đứng ở trước bàn, " ra ta quên, ta vẫn chỉ có cái ghế."

      "Ta cần ngồi bàn." Lâm Xước vội vàng , thấy góc phòng có chiếc ghế , "Ta...Ta ngồi chỗ đó là được rồi." Mai Sóc có chút dở khóc dở cười nhìn : "Ngươi ngồi trong đó?" ", được sao?" Mai Sóc lắc đầu, miệng hơi cười, "Tới đây." theo lời tới bên cạnh nàng, nàng kéo ghế ra, "Ngồi xuống."

      quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt rất là khó hiểu, giống như là hỏi, muốn ta ngồi à? Mai Sóc dứt khoát đặt hai tay ở thắt lưng , ôm nhấc lên ngồi cái ghế, nàng nhìn vòng chung quanh ở trong phòng, lấy đồ ở tủ cạnh mép giường ra, trước dời qua miễn cưỡng chịu đựng ngồi xuống. "Ăn cơm." Nàng thấy ngồi nhúc nhích, mở miệng . Lâm Xước cầm đũa, nhìn nàng đưa tay gắp thức ăn, mới bắt đầu bới cơm trắng, con tôm gắp vào trong chén , "Ngươi chỉ ăn cơm trắng có nuốt trôi ?"

      "Có thể." như là nóng lòng chứng minh bản thân mình rất dễ nuôi, cần tiêu hao bao nhiêu lương thực. Tôm trơn láng sáng bóng lẳng lặng nằm ở trong chén , Mai Sóc bắc đũa đến mép chén của , "Là ngươi muốn ta lột giúp ngươi sao?" " phải, phải." vội vã nhét tôm vào miệng, môi còn bị thương, gai cứng của vỏ tôm xẹt qua, lại dẫn tới cơn đau đớn, mím môi, nhanh chóng ăn xong con tôm kia Mai Sóc đột nhiên để đũa xuống, tới nâng cao cằm của , lúng ta lúng túng nhìn nàng, "Sao lại chảy máu?" Nàng đứng lên, vào phòng bếp cầm mảnh khăn ấm áp, giúp đè miệng.

      Lâm Xước bối rối nhìn nàng, nàng có thể cảm thấy rất phiền toái hay ? Lấy khăn ra, Mai Sóc tiện tay đặt lên bàn, tay Lâm Xước cầm chén, " ra ta sao, , ta cũng sợ đau chút nào, ta có thể làm việc rất tốt, đó." "Ta biết." Mai Sóc ngậm đũa trong miệng, "Câu đầu tiên mà ta nghe ngươi chính là ‘ta làm việc tốt, ta nghe lời, đừng bán ta’."

      Lâm Xước cúi đầu: "Ta làm việc tốt, nghe lời." Mai Sóc mới phát ra mình cái gì, rất muốn tự mình tát mình cái, đúng là mở bình ai mà biết trong bình có thứ gì, người nào lại muốn nhớ tới là mình bị người thân bán . Nàng để cái muỗng vào trong chén của , "Uống chút canh ." Lâm Xước yên lặng ăn cơm, đột nhiên cảm thấy, ra tài nấu nướng của nàng tuy là cũng được, nhưng mà chỉ là
      [​IMG]
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :