1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Đồng nhân] Ỷ thiên chi Nhất Tần Nhất Tiếu - Phạn Ca (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Ỷ THIÊN CHI NHẤT TẦN NHẤT TIẾU
      [​IMG]
      Tác giả: Phạn Ca

      Thể loại: Xuyên , cổ đại, đồng nhân, HE

      Tình trạng bản gốc: hoàn

      Tình trạng edit: rùa bò từ từ

      Converter: heoho tangthuvien

      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu sơ lược:
      Đây là câu chuyện về nàng xuyên đến thế giới Ỷ Thiên trước khi diễn biến truyện bắt đầu. loạt bí sử võ lâm dần dần hé lộ: Diệt Tuyệt sư thái cuồng kết hôn, mối tình tay ba bi thương của Dương tả sứ, sở thích kì dị của Kim Mao sư vương, nguồn gốc phái Tiêu Dao,.... Tất cả có trong câu chuyện cẩu huyết này!
      P/s: 1 vs 1, sủng, ngọt ngào, oan gia,...

      Diễn viên chính: Lâm Nhất Tần, Vi Nhất Tiếu
      Phối hợp: em Minh Giáo, Diệt Tuyệt sư thái, cùng nhiều người quái dị khác,...​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 27/3/16
      cucdai, meomeongungay, do trang7 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Mở đầu:

      Thời gian: Năm 2028
      Địa điểm: Địa cầu
      Nhân vật: Mẹ Lâm

      Trích lời mẹ Lâm: Thế giới này, ngoại trừ việc giá cả ngày càng đắt đỏ so với 20 năm trước cũng chẳng khác gì nhiều

      Đương nhiên, đây chính là quan điểm của riêng bà

      Lâm Nhất Tần, nữ, 22 tuổi, ngũ quan đoan chính, dung mạo bình thường. Ngày trước, ba Lâm chờ mong con có dung mạo tựa Đại Ngọc mà gọi là Tần Tần (nhăn mày nhăn mặt), sau lại bị vợ lấy thành Nhất Tần. Tuy rằng Lâm Nhất Tần càng muốn đổi thành Nhất Nhất hoặc Nhất Bần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ai oán rưng rưng của cha mình, liền nhớ tới hai từ “Hiếu đạo” của tổ tiên mà đành cam chịu.

      Lâm Nhất Tần vốn có sở trường, tốt nghiệp đại học xong tìm thấy việc làm, buồn bực đến mức sinh ra phản ứng dị thường, thở dài ngao ngán: “Gia Cát Lượng trước khi rời núi cũng chưa từng điều binh khiển tướng, các ngươi vì cái gì muốn ta có kinh nghiệm công tác?” Hoặc là “ cho ta gà trống, làm sao bắt gà mái đẻ trứng?”. Dần dần từ tức giận chuyển sang chán nản, rồi có xu hướng trở thành trạch nữ mốc meo trong nhà.

      Mẹ Lâm sợ con mình mọc rễ trong nhà, liền cho phép Lâm Nhất Tần làm cái gọi là “chức nghiệp quản lý game” linh tinh gì đó.

      Chính xác mà , Lâm Nhất Tần chẳng phải thích chơi trò chơi, mà là thích ngắm soái ca trong game, đồng thời thấy chơi game cũng vui, nhưng năm tháng còn học cùng có vài lần tham gia trận đấu, ngờ rằng sau này thất nghiệp mà chuyển từ chơi game nghiệp dư sang chuyên nghiệp. Công việc chủ yếu là mô phỏng động tác, thử nghiệm trò chơi, viết vài trò chơi, cùng đồng nghiệp thảo luận nâng cấp,…

      Hoạt động lâu trong cái thế giới ảo mà ngoại trừ những thứ có thể bỏ bụng, những cái khác đều có thể mô phỏng, Lâm Nhất Tần may mắn vẫn giữ được bản chất của thanh niên đại – thực dụng.

      Lâm Nhất Tần trích lời: “Đàn ông bộ dạng đẹp để làm cái quái gì? Đến ngân hàng có thể dùng mặt để quét thẻ sao?”

      Đương nhiên, đây cũng chỉ là quan điểm của Lâm Nhất Tần.

      Tuy rằng thần tượng dần bị thần tượng ảo thay thế (thông cảm cho những người chuyên sống trong thế giới ảo), nhưng dù gì có khuôn mặt đẹp lớn lên vẫn tốt hơn, ví dụ,…ví dụ như…làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.

      Vốn Lâm Nhất Tần cầu chọn nửa kia rất đơn giản: độc lập kinh tế, cùng chung sở thích là có thể. Tựa như cha mẹ nàng, , chỉ có cùng chung sở thích.
      Lâm gia cả nhà có chung sở thích: du lịch.

      Mẹ Lâm thích những nơi lãng mạn, ba Lâm thích xem phong cảnh tự nhiên, Lâm Nhất Tần thích ngắm nhìn cảnh quan di tích, tài nguyên thiên nhiên. Bởi thế Lâm Nhất Tần ngay sau khi nhận được tiền thưởng tháng đầu tiên liền mua chiếc xe việt dã WILD BOAR JEEP, từ đó gia đình thường xuyên trở thành lữ khách tự do.

      Chính vì vậy khi Lâm Nhất Tần mình lái xe xuyên qua đường hầm vượt biển đến chỗ chim hót véo von, suối chảy róc rách nàng cũng có kinh hoàng lắm.

      1.1
      Đến khi Lâm Nhất Tần mình lái xe xuyên qua đường hầm vượt biển, đột nhiên phát mình đến nơi thanh u, chim hót véo von, suối chảy róc rách, nàng cũng có kinh hoàng lắm.

      Đây là nơi cảnh đẹp như tranh…

      Lâm Nhất Tần nhìn lại, trạm thu phí đầu đường hầm biến mất tăm, chiếc xe jeep Wild Boar ban nãy còn chạy băng băng đường quốc lộ giờ nằm im trong rừng cây rậm rạp.

      Cánh rừng trước mắt nàng tuyệt đối rộng bề thế hơn cả rừng râm nguyên sinh châu Mĩ. Nàng qua ít những khu rừng nguyên thủy, nhưng những làn khói bếp từ xe len lói qua đám cây cũng đủ để nàng xem xét tình trạng tại của mình.

      Khói bếp a! Nàng mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng này trong công viên mô phỏng thời cận đại cùng tập tranh vẽ. Đây tuyệt đối là làm giả, là mô phỏng. Nhưng mô phỏng đến trình độ này cũng tài tình . Có công ty mô phỏng nào có năng lực này?
      (Lời editor: Haiz, lẽ chỉ gần 15 năm nữa mà xã hội phát triển rứa sao, đến cả khói bếp cũng phải làm giả…Bội phục trí tưởng tượng của tác giả)

      Làm chức nghiệp kĩ thuật, Lâm Nhất Tần vô cùng ràng trình độ kĩ thuật tái cuộc sống trong vòng 20 năm trở lại đây. Nhưng cũng có khả năng tái giống hệt như cuộc sống chân .

      Nàng còn nhớ vài năm trước đọc được tin khoa học: Các nhà khoa học thử nghiệm mô phỏng thế giới từ trí nhớ con người, khiến thế giới ảo gần như rất , những có thể thao túng mà còn gây hại rất lớn đối với con người. Nó vốn có khả năng dân dụng, lại được tiến hành nghiên cứu sâu rộng trong hoạt động quân bí mật.

      Chẳng lẽ nàng vô tình biết được bí mật quốc gia? Lâm Nhất Tần ra chẳng quản nó có hại với mình hay nữa, cách duy nhất để giữ bí mật chính là lợi dụng xong rồi hủy . cách khác, bây giờ thực nàng gặp nguy rồi.

      Vấn đề là nàng nhớ ràng chưa từng nhìn thấy hay xem qua cái gì lạ à, nàng cũng phải làm việc cho nhưng cơ quan mật vụ.

      gian tĩnh lặng, có chút bất thường. Lâm Nhất Tần nhìn qua GPS, ngoài nàng dự liệu, GPS trống rỗng, điện thoại có tín hiệu. Nàng lấy ra chai trà xanh từ tủ lạnh dưới hộc xe, vừa vừa uống. Ăn uống luôn là thành trì vững chắc cuối cùng cho tinh thần và thể xác con người.

      Giày thể thao giẫm nát cỏ xanh cùng vài loài cây bụi biết tên, đất cứng rắn nâng mũi giày nhàng, gió thổi phớt qua đôi gò má. Lâm Nhất Tần thực hoang mang. Hoàn cảnh này, từng chi tiết này, từng cảm nhận chân thực này…thực là cảnh tượng giả sao?

      Nhưng mặc kệ có phải hay phải, muốn chuyện xưa bắt đầu phải có 3 yếu tố cần thiết: thời gian, gian, nhân vật. Chỉ có nắm giữ những yếu tố này, trò chơi mới có thể tiếp tục vận hành. Lâm Nhất Tần mắc bệnh nghề nghiệp, chỉ trong chốc lát viết ra kịch bản, mặc kệ đánh nhau kịch liệt vẫn là RPG (ai chơi game có hiểu biết giải thích cho mình, khoản này mình mù tịt), có người mới có giang hồ.

      Nghĩ vậy, nàng liền cất bình nước, lên xe hướng về phía khói bếp mà .
      Lúc này, Lâm Nhất Tần còn biết, cái gọi là giang hồ, kì thực là giang hồ cực cực lớn bao hàm toàn bộ mọi loại hình trò chơi.

      1.2
      Tốt lắm, các vị đồng chí có kinh nghiệm đều biết , nếu bạn học Tiểu Lâm gặp phải những người dân địa phương diện mạo đều bình thường, họ chính là những RPG hướng dẫn trò chơi.

      Nếu nàng gặp phải những tên trọm cướp hung tàn sài lang hổ báo, họ chính là đội tạp binh bắt đầu huấn luyện trong trò chơi đánh nhau kịch liệt. Nếu nàng gặp đám binh lính giao chiến, kia có thể là loại trò chơi trí tuệ dạy mưu lược.

      Nếu nàng gặp được soái ca cứu người trong nguy nan, kia chính là nam chính hoặc nam phụ trong trò chơi luyến ái.

      Nếu nàng nhặt được tiểu chính thái hay tiểu loli vô cùng vô cùng đáng , vậy đó chính là nhân vật chính của trò chơi nuôi trẻ .

      Lấy đây suy luận

      Có thể thấy được quá trình của Lâm Nhất Tần là còn từ gì có thể diễn tả, chỉ có thể gói gọn trong cụm từ “sét đánh”.

      Lâm Nhất Tần đường cứ ngỡ mình là người hại nước hại dân. Nàng quả chạy đến chỗ khói bếp, vượt qua n chướng ngại vật, liên tục gặp nhưng thôn xóm, gặp rất nhiều thôn dân thiện lương thuần phác, gặp đàn trộm cướp như sói như hổ, gặp cả nhưng nam nhân khuôn mặt mơ hồ chẳng biết có tính là soái ca .

      Đương nhiên bọn họ phản ứng khoa trương cũng khác gì trong kịch phim truyền hình, hoặc hét lên tiếng “ quái” rồi bỏ chạy, hoặc kịp kêu tiếng mà té xỉu, hoặc gào lên “ nghiệt” rồi thúc ngựa chạy ra xa, hoặc quỳ xuống mà vái lấy vái để. Nàng thực hoài nghi bọn họ có phải diễn viên chuyên nghiệp? Phản ứng cũng thái quá !

      Hơn hai giờ sau, Lâm Nhất Tần đem xe dừng lại ở sơn cốc nho , kiểm kê đồ đạc kiếm được: hoa màu cùng bánh bao, hai tấm da động vật biết dùng làm gì, vài bộ quần áo phân nam nữ, vài đôi giày cao thấp khác biệt.

      Lâm Nhất Tần lâm vào khốn cảnh: nàng phát đây là cổ đại, tuy rằng muốn tìm hiểu bối cảnh cùng nhiệm vụ chính, nhưng thời nàng thân quần áo lố lăng thực có can đảm lẫn vào đám người hỏi thăm. Loài người đối phó nghiệt thường có hai thủ đoạn: nếu cường hãn hung tàn phục tùng cung cấp nuôi dưỡng, nhược bằng yếu thế dịu ngoan liều chịu bị thu phục. Bạn học Tiểu Lâm ràng thuộc loại sau. Chỉ có an ổn ở trong Wild Boar nàng mới yên tâm.

      OMG, đám trộm cướp ban nãy dám bắn tên vào xe nàng. Nếu phải xe có vỏ bọc chống đạn, cái xe quý của nàng giờ rỗ mặt rồi.

      Lâm Nhất Tần do dự, dựa theo loại tình huống thường thấy, nên thay đổi trang phục, dung nhập đám người, hỏi thăm tin tức rồi tìm đường lui. Nhưng nàng có can đảm cũng luyến tiếc rời chiếc xe của mình a. Chẳng lẽ lại theo đường ác ma, mượn xe giả thần giả quỷ lừa gạt thôn dân, hưởng quyền lợi nữ vương sao?

      đêm này, Lâm Nhất Tần trong lúc còn hoài nghi giữa cảnh chân và ảo cảnh, ngủ thiếp trong do dự.

      (Tội nghiệp chị ấy, vẫn nghĩ mình xuyên qua thế giới ảo, trở thành nhân vật trong trò chơi ah.)

      1.3
      Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất Tần quyết định điều tra mọi thứ xung quanh rồi tính đường trở ra sau.

      Năm 2027, nàng mua chiếc xe việt dã, màu xanh lục, dáng vẻ cồng kềnh, để tiện cho việc quan sát tự nhiên liền được trang bị lớp vỏ ngụy trang. Bên trong xe có nút khởi động chế độ xem toàn cảnh bên ngoài, nhưng xe thể tàng hình (loại xe tàng hình rất đắt đó), bất quá nếu như ở rất xa thể nhìn thấy xe này được. (Tiểu Lâm, cao thủ giang hồ ai nấy đều có mắt cú vọ nha).

      Cần khởi động nhận diện bằng vân tay, xe chạy bằng năng lượng mặt trời cùng nhiên liệu hóa học, bọc bằng vỏ chống đạn, vỏ dày có thể chịu được 10 phút dưới nước, cần thiết cho việc qua sông. Bình thường chỉ cần năng lượng mặt trời là điều khiển được, riêng khi chạy ở tốc độ cao cùng lặn nước cần nhiên liệu hóa học để nâng lên.

      Khả năng vượt dốc cao, chịu chấn động tốt, ở khu vực bằng phẳng có thể vững vàng tiến tới. Thêm nữa, xe có thể mở rộng thành lều trại kiểu , chứa tối đa 3 người.
      Chiếc xe này có thể tính là sản phẩm hạng trung, đồ kĩ thuật cùng vỏ chống đạn cũng phải loại tiên tiến nhất, là đồ quân dụng đào thải. Trong đại đa số các xe đều sử dụng động cơ lục sắc năm 2028, chỉ có xe việt dã trang bị nhiên liệu hóa học hỗ trợ. Cả nhà sau khi nghiên cứu kĩ càng lựa chọn xe loại Wild Boar bền bỉ lại thực dụng này. Lâm Nhất Tần vô cùng thích chiếc xe này.

      Xe còn trang bị them đồ điện: tủ lạnh , máy hâm nóng đồ ăn, thiết bị nghe nhìn, GPS, bộ động cơ năng lượng mặt trời

      đường xe luôn mang theo vật dụng cần thiết: máy chơi game, di động ( tín hiệu, chỉ có thể làm đồng hồ), bộ sửa xe tạm thời, bộ đồ câu cá, bình nước, hòm thuốc (thuốc trị thương Vân Nam, băng keo cá nhân, thuốc chống cảm mạo, đau bụng), thảm điện, bao ấm tay, ô che nắng, kính râm, hai cái khăn mặt, bịch băng vệ sinh có cánh. Đồ ăn có 2 bình trà xanh, 1 ly trà sữa, nửa hộp cà phê, nửa bình vitamin, 2 cái bánh mì , nửa thanh chocolate, bộ đồ hóa trang (kem chống nắng, thỏi son, lược)

      Tổng kết lại, mặc kệ đây là gian ảo vẫn là thế giới , bạn học Lâm tuyệt đối có thể sống sót được. Hoặc là tự nhận là nghiệt trời giáng, ham mê cường quyền nhận là ma tôn, hoặc nhân đạo hơn, tình thương cao cả có thể tự nhận là sứ giả của thần.

      Đáng tiếc, Lâm Nhất Tần chính là người có sở trường gì đặc biệt.

      Khi Lâm Nhất Tần còn loay hoay ở khe núi, quyển sách Ỷ Thiên Đồ Long Ký còn chưa có bắt đầu, nhưng bánh xe vận mệnh bắt đầu lặng lẽ quay, cuốn theo cả số phận vị khách mời mới tiến đến thế giới.

      Mười ngày sau, Lâm Nhất Tần ăn hết chiến lợi phẩm lần đầu xuất động, liền lấy hết dũng khí (mà thực là do cuộc sống bức bách), liền thay quần áo xuất động.
      Nửa ngày sau, nàng trở lại bên Wild Boar với tình hình ràng hơn.

      Thông tin tìm hiểu được như sau: tại là triều Nguyên, biết hoàng đế nào trị vì (hai mươi năm nay ngôi vua thay đổi nhiều lần), thế gian gần đây loạn. Nơi đây là Sơn Tây, theo hướng nam thêm bảy trăm dặm chính là Biện Lương.

      1.4
      Lâm Nhất Tần dựa vào chút kiến thức lịch sử ít ỏi cũng đủ nhớ thời Hậu Nguyên kéo dài lâu, hoàng đế đời cũng đổi rất nhiều người, Biện Lương là tên cũ của Khai Phong, thời Hậu Nguyên cũng xem như phồn hoa. Nàng nhớ lại bản đồ Trung Hoa, quyết định đến xem thủ phủ thời ấy, hệ số an toàn có thể cao.

      Giờ Tiểu Lâm khẳng định đây phải thế giới ảo. Vậy đây là xuyên sao? gian văn vẫn là huyền huyễn? Lâm Nhất Tần đầu tiên loại trừ trường hợp xuyên về lịch sử, lí do rất đơn giản – Nơi này mọi người đều tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

      Khi nàng ngồi Wild Boar thắt dây an toàn, cảnh tượng ràng mang theo đáp án xuất .

      bóng nguời màu xanh lảo đảo lao vào sơn cốc, theo sau là vài nhân sĩ dốc toàn lực truy đuổi, tay cầm bảo kiếm, miệng ngừng hô quát. Lâm Nhất Tần đơ người mất 2 giây, trong não lên hai chữ to: Võ hiệp!

      Lại là bốn chữ: Kinh thiên động địa

      Kỳ thực nàng xem xét thời gian vẫn còn nhiều, liền mặc kệ kẻ truy người trốn, lái xe tiếp, nhưng đúng lúc này, xe việt dã liền đứng lại như bị điểm huyệt.

      Lâm Nhất Tần thở dài, haiz, nên tới vẫn là tới.

      Nàng mở cửa xe, hướng về phía người mặc áo xanh, vô cùng có thành ý mà hô to: “Mau lên đây”

      Tình cảnh cứu người kinh điển, vừa bình thường lại vừa cảm động, trong đó thể cảm xúc đồng tình, khẳng khái trượng nghĩa cùng với phẩm chất thiện lương lâm nguy sợ. Theo lý thường, người mặc áo xanh phải lập tức lên xe, chờ chốn thoát xong lại nhìn diện mạo của , đánh giá xem là nam chính hay nam phụ, xem xét chút xem có phát tình tiết trọng yếu của chuyện xưa .

      Nhưng mời quan sát lại tình huống cụ thể của hai bên. nữ nhân bình thường ngồi chiếc xe việt dã phổ thông, đám võ lâm nhân sĩ bình thường tranh cãi.

      Được rồi, nếu chuyện này phát sinh ở năm 2028, tình cảnh này có thể đổi thành như vậy: bạn điên cuồng chạy trốn đám lưu manh đáng khinh đuổi theo, đột nhiên ánh sáng lóe bạc sáng rọi từ UFO dần dần đứng trước mặt bạn, bên trong có ET ánh mắt thiện lương đối với bạn vô cùng thành ý mà kêu lên: “Mau lên đây!”

      Vậy bạn lựa chon cùng lưu manh chạy trốn? Hay cảm kích ET vì ngày tận thế của vũ trụ mà cưỡi UFO cùng hướng về hướng mặt trời mà bay?

      Được rồi, nếu là người phải chọn chính là tác giả ta, ta khẳng định lựa chọn cái trước.
      Nhưng mà, nhân sĩ võ lâm cùng dân chúng phổ thông có nhiều khác biệt, trừ bỏ võ công, chính là tố chất dũng mãnh. Bởi vậy thể lấy tiêu chuẩn người thường đánh giá.

      Người mặc áo xanh đột nhiên cười hì hì, quay đầu với mấy đại hán: “Các người từ đại đô luôn đuổi mấy ngàn dặm theo ta, ta cũng đả thương sáu người các ngươi, đến tận đây cũng như đèn cạn dầu, thay vì cùng chết dưới tay bọn có săn cho triều đình các ngươi, băng làm mồi cho quái có vẻ thú vị hơn.”

      dùng khẩu khí lo nghĩ gì mà cho địch nhân biết, tựa hồ phải chính bản thân mình mà bàn về vật tế phẩm nào đó chuẩn bị làm thức ăn cho quái vật, lại dùng bước chân thoải mái như dạo hội xuân chơi lễ đạp thanh mà bước lên xe, thản nhiên ngồi xuống.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Bạn nhớ bổ sung thêm bạn lấy nguồn truyện edit từ đâu nha
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 2:
      2.1:
      Tinh thần gan dạ sáng suốt như thế, trong mắt vài đại hán đuổi theo cũng khỏi lộ ra thần sắc kính nể.

      Lâm Nhất Tần cảm thấy hơi xấu hổ. Vốn mình cứu người, lại bị nhầm tưởng thành quái ăn thịt người gây họa cho nhân gian, cảnh tượng giống nhau lại bị đối xử bất đồng. Cũng may da mặt nàng dày gần bằng tường thành rồi, đột nhiên lộ ra bộ mặt hung dữ, vẫn duy trì vẻ mặt thiện lương, tươi cười có chút cứng nhắc mà đem cửa xe đóng lại.

      Khởi động ô tô chạy vài vòng, Lâm Nhất Tần định theo kế hoạch chạy hướng nam đến Biện Lương, bởi vì tình hình giao thông tốt, nàng dám quá nhanh.

      Trong mắt người áo xanh, vật kì quái này chạy nhanh như chớp, cảnh vật xung quanh thay đổi mau, nhưng ngồi trong bụng quái vật lại thấy chấn động gì.

      Người áo xanh im lặng hồi lâu, Lâm Nhất Tần cảm thấy bản thân mình bị oan uổng, có lòng tốt cứu người, người kia chẳng những cảm kích, còn tưởng rằng tiện lợi cho quái ăn uống. Nàng chịu nổi bầu khí vừa xấu hổ vừa yên lặng này, liền mở miệng, vừa tự giới thiệu vừa khen đối phương:

      “Ta gọi Lâm Nhất Tần, xin hỏi đại hiệp tên gì?”

      Người áo xanh im lặng chừng 1 phút, chắc là lo lắng hậu quả của việc tên cho quái. phút sau, cuối cùng cũng mở miệng vàng, giọng điệu lại vô cùng tốt:

      “Vi Nhất Tiếu. Ai cho ngươi ta là đại hiệp? Ngươi là ai?”

      Những lời này nhìn như trả lời câu hỏi của Lâm Nhất Tần, lại ràng thể thái độ chán ghét việc nàng “vỗ mông ngựa” (khen tặng). Đồng thời cũng đào lại cái hố cho nàng nhảy vào. Mặc kệ nàng có trả lời mình là ai, hay phủ nhận mình là cái gì cả cũng là vấn đề lớn.

      Lâm Nhất Tần cố gắng hiết sức kiềm chế bản thân khỏi khó chịu: “Thế giới tươi đẹp như thế, ta lại buồn bực, vậy là tốt, tốt…Phản ứng của thế là bình thường, cần tức giận, cần tức giận.”

      Nàng lại suy xét tình huống để đáp trả, bởi thế chưa kịp để ý cái tên Vi Nhất Tiếu có gì đặc biệt.

      Nếu Lâm Nhất Tần còn có tài lẻ gì, kia có lẽ chính là dối mà mặt đỏ tim đập mạnh. Làm người ai từng dối, nhưng kĩ thuật dối để cải thiện quan hệ giữa người và người cũng là môn học nghệ thuật cao cấp. Lâm Nhất Tần tự nhận trong lĩnh vực này mình là cao thủ, thường xuyên dối đến chính bản thân mình cũng đều tưởng là .

      “Ta phải quái, tất nhiên là tiên, chính là trong những vị tiên tử hạ phàm. Cái ngươi ngồi là linh vật cưỡi của ta, tên gọi lợn rừng”

      (Lợn rừng chính là xe việt dã hiệu Wild Boar)

      Hắc hắc, tiểu thuyết tu chân tuy xem nhiều lắm, nhưng những điểm mấu chốt vẫn còn nhớ . Khi dối, tin tức để lộ ra phải phù hợp với khả năng suy luận của đối phương, lúc này nên tỏ vẻ bản thân là người trong nghề, bày tỏ chút, đối phương ít nhiều tin tưởng.

      Huống chi đối với xe việt dã này, Vi Nhất Tiếu có khả năng giải thích được, tin cũng phải thừa nhận. Biện pháp giải thích này so với việc với cổ nhân rằng ta đến từ thế giới tương lai có vẻ hợp lí hơn.


      2.2:
      Vi Nhất Tiếu hỏi lại điều gì, trong xe lại rơi vào im lặng. Lâm Nhất Tần vô cùng nghi hoặc, tưởng rằng hỏi: “Ngươi làm sao chứng minh được ngươi là tiên nhân? Ngươi hạ giới làm gì? Cứu ta có mục đích gì?”, hay vài vấn đề linh tinh khác.

      Nàng đương nhiên cũng chuẩn bị tốt nhiều đáp án, nhưng đối phương thế mà hoàn toàn hỏi. Vậy chứng tỏ hoặc là hoàn toàn tin tưởng, hoặc điểm cũng tin. Nàng từ từ dừng xe, chuẩn bị tiến hành chiêu thức lừa gạt “one on one”, “face to face” (đối đầu chọi )

      Lúc này, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay của Lâm Nhất Tần, Vi Nhất Tiếu khong biết tự khi nào, lặng lẽ quỷ mị tiến đến gần vị trí điều khiển. Lần này khiến Lâm Nhất Tần hoảng sợ : phải cổ nhân bảo thủ sao? Ta mặc nam trang, thế nào mà lại tùy tiện sờ tay nữ nhân? Chẳng lẽ là nam chính nam phụ gì đó?

      Lâm Nhất Tần cũng lộ ra vẻ mặt háo sắc, chính là nàng căn bản hiểu được chiêu thức nắm giữ mệnh môn này ở thế giới võ hiệp là loại uy hiếp đằng đằng sát khí chứ phải tình tiết nắm tay ám chỉ việc kìm lòng được trong ngôn tình tiểu thuyết.

      Trong gian toa xe hẹp, khí càng trở nên kì quái: bên là sát khí vô hình tỏa ra đen kịt, bên khác là ngại ngùng hiểu màu phấn hồng ngọt ngào.

      Vi Nhất Tiếu nhìn từng biểu cảm của nữ nhân: giật mình, hoang mang, e thẹn, có chút phức tạp, chính là có sợ hãi. Hơn nữa chính nàng có nội lực, bản thân mình đến gần cũng có phản ứng gì, chắc chẳng phải người trong võ lâm. Thân thể nàng ấm áp, huyết mạch , ràng là người sống.

      thở ra, còn dư thừa sức lực mà ngồi sững ghế, hai mắt nhắm lại. chạy trốn đường dài cùng đám người liều mạng đánh nhau, nội lực hao hết, thể lực chống đỡ hết nổi, chỉ dựa vào hơi chân khí cắn răng cố chống đỡ mới té xỉu. Tuy rằng thời tình huống nhưng cũng thể nào giữ vững tỉnh táo được nữa.

      Lâm Nhất Tần nhìn bàn tay tái nhợt trượt xuống, đột nhiên nhớ tới việc người này khi trốn vào sơn cốc bị thương. Chính là hành động như thường, khi chuyện cũng để lộ thống khổ, nên nàng liền quên.

      Lúc này nàng khỏi hoảng hồn, hô to tên : "Vi Nhất Tiếu? Vi Nhất Tiếu!"
      Gọi tên , nàng mới nhớ tới tại sao mình có cảm giác quen thuộc. Nàng biết Kim Dung có tiểu thuyết võ hiệp, Vi Nhất Tiếu chính là nhân vật trong đó. Tuy rằng nàng chưa đọc qua, nhưng có trò chơi tên là “Ỷ Thiên Đồ Long Ký chi minh giáo phong vân”, bởi vậy còn nhớ cao thủ khinh công Vi Nhất Tiếu. Chuyện xưa xảy ra ở thời Mạt Nguyên, nếu phải trùng tên hẳn nàng nhặt được Pháp Vương.

      Lâm Nhất Tần mới chỉ gặp bệnh nhân trọng thương hôn mê tại bệnh viện khi thăm bệnh, nên căn bản biết xử lí tình huống này như thế nào. Nàng nhớ được Minh Giáo chính là phần tử võ trang phản triều đình, mà Vi Nhất Tiếu vừa mới từ tay “chó săn của triều đình” trốn thoát, nên nàng dám tùy tiện đưa vào trấn tìm bác sĩ, lại thể lái xe vào thành, chỉ sợ tự mình tha cũng khiến mất máu mà chết. Lúc này chỉ có thể xem bị thương như thế nào rồi lại quyết định thôi.

      2.3:
      Lâm Nhất Tần đem ghế hạ thấp, bắt đầu động tay động chân, đem Vi Bức Vương từ xuống dưới, từ trong ra ngoài phi lễ lần. Kết quả kiểm tra như sau:

      Nội thương: xương bả vai có dấu tay đỏ tụ máu, cả người đều bầm tím, xương sườn có khả năng gãy.

      Ngoại thương: Bên cánh tay trái cứ cách 2, 3cm là vết thương , quá sâu, nhưng ra màu xanh đen, rất có thể trúng độc. Bên đùi phải có vết thương dài chừng 20cm, biết do hung khí nào tạo thành, máu thịt mơ hồ dường như có thể thấy được xương, vết thương được băng qua loa bằng mảnh vải ướt sũng máu.

      Lâm Nhất Tần xem mà cả người run run, nàng tuy rằng phải thấy máu là choáng, nhưng chưa từng gặp qua vết thương nghiêm trọng như vậy, nhất thời váng đầu hoa mắt huyết áp tăng, lấy di động định gọi 120.

      Ngây người cỡ 3 phút đầu óc mới trở lại bình thường: “Cái này khẳng định thể tìm bác sĩ. Vết thương do đao gay ra cùng trúng độc với chưởng ấn, vừa nhìn là biết thương tạo thành do binh khí lúc đánh nhau, lúc đó bị truy hỏi, có chạy cũng chạy thoát.”

      Lâm Nhất Tần biết chế độ quản lý bác sĩ ở triều Nguyên, nhưng nhớ được rằng bác sĩ ở đại khi trị liệu vết thương do đao súng gây ra đều phải báo lên cục công an, vì rất có thể đây là chứng cứ lưu lại khi phạm tội. Nếu mạo hiểm chữa mà bị bắt, bản thân mình cũng thể giải thích ràng. tuy rằng trong thế giới Ỷ Thiên cũng là nhân vật có tiếng, nhưng lúc này bị thương nặng, nàng cũng nỡ khiến bỏ mạng.

      Sinh mạng đáng quý, tất nhiên phải cấp cứu gấp. Lâm Nhất Tần từ hộc xê lấy ra hòm thuốc , đem nửa bình Vân Nam bạch dược đều thoa lên miệng vết thương đùi. Mắt thấy máu vẫn ngừng chảy, phải băng bó lại lần nữa, nhưng xung quanh đây cũng có băng vải, nếu lại dùng mảnh vải buộc nhất định bị nhiễm trùng.

      Lâm Nhất Tần lại lại quanh xe chừng hai ba vòng liền vỗ đầu. Có rồi! Nàng lấy ra gói BVS (cái thứ được giới thiệu phía ấy), rút ra cái, xé bao giấy đặt lên miệng vết thương, lại dùng khăn mặt cột chặt lại.

      Lâm Nhất Tần ngừng cảm thán bản thân là thiên tài, BVS trước khi xuất xưởng đều phải khử trùng qua, đây chính là chuyên gia giải quyết vấn đề “xuất huyết”, tuy rằng xuất huyết này xuất huyết kia, nhưng cũng tạm xem như chữa ngựa chết thành ngựa sống.

      Nhưng mà cứ nghĩ đến việc Vi Bức Vương đại danh đỉnh đỉnh nếu phát miệng vết thương là dùng BVS mà cầm máu, biết có xấu hổ đánh chết nàng . Cũng may biết thứ đó, vậy nàng liền lừa là ổn.

      Nhìn vết thương tay , quanh vết thương có máu, thoạt nhìn như được Vi Nhất Tiếu xử lí qua, nàng lại biết cách giải độc, chỉ có thể lấy băng keo cá nhân mà dán lên thôi.

      Về phần nội thương do chưởng ấn, Lâm Nhất Tần có cách nào, liền nghĩ võ lâm cao thủ mỗi lần nội thương đều tự mình hóa giải, cùng lắm nhờ đồng đạo tương trợ, bác sĩ cũng chẳng giúp đượng gì nhiều.

      Vừa sơ cứu xong, nàng mới phát ghế ngồi xe việt dã loang lổ đầy máu là máu, trong lòng đau xót thôi.

      2.4:
      “Ta cố gắng hết sức rồi. Băng keo cá nhân cùng BVS ở nơi này đều là vật hiếm, dùng cái là thiếu cái đó, nếu ngươi sống nổi xin lỗi chúng nó.”

      Sau khi làm xong lô công việc hại não, Lâm Nhất Tần mới còn dự thời gian nhớ lại những gì liên quan đến Vi Nhất Tiếu, rồi cẩn thận đánh giá diện mạo của . phải nàng để ý, mà là vì tâm tình khẩn trương lúc chạy trốn, thêm nữa nhận thấy vết thương của so với khuôn mặt còn khiến người ta chú ý hơn.

      Cái gọi là no cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi, khi tinh thần bình ổn, nhàng nhàm chán lộ ra vẻ háo sắc. Gì chứ, sờ cũng sờ qua rồi, YY chút cũng chẳng là gì.

      Để giảm bớt áp lực tâm lý, bạn học Tiểu Lâm bắt đầu miên man suy nghĩ.

      Nhân vật Vi Nhất Tiếu trong game, nàng còn có chút ấn tượng, trong “Ỷ Thiên Đồ Long chi Minh Giáo phong vân”, có dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, mặc áo choàng xanh có hoa văn tú lệ, miệng có ranh năng sáng “lấp lánh” như ma cà rồng, trung tây kết hợp có vẻ rất kì quái.

      Cơ mà điều này cũng dễ hiểu, trong game, hình tượng là vô cùng quan trọng, chỉ cần phải nhân vật râu ria của NPC, nếu đẹp được càng đẹp, đẹp cũng phải có điểm hoa lệ đáng chú ý. Ngẫm lại, trong nguyên tác Vi Nhất Tiếu thể nào “nổi trội” như vậy được.

      Lâm Nhất Tần cũng ít khi dùng nhân vật này để chơi. Tuy rằng hằn là trong tứ đại Pháp Vương của Minh Giáo, nhưng khả năng tấn công bằng Ưng Vương Sư Vương, ngoại hình đẹp bằng Long Vương, phòng ngự cũng kém, tuy rằng tốc độ cùng độ linh hoạt tốt nhất, nhưng tuyệt chiêu hàn băng miên chưởng phát tác khá chậm. Lực hấp huyết gây chấn động lớn, nhưng chỉ dùng được ở phạm vi , thể công kích ở gian rộng, quả thực chỉ mang tính cục bộ đáng kể.

      Khi tuyên truyền game này thị trường quốc tế, được xưng là Ma cà rồng phương Đông, lúc ấy khiến nàng cười đến sốc hông: xin nhờ, ma cà rồng ngoài biết hút máu cũng phải đẹp trai nữa đó!

      Lâm Nhất Tần nhìn bản nhân Bức Vương mà nghĩ: phiên bản ảo Vi Nhất Tiếu đúng là chỉ có thể dùng thời gian siêu việt mà mường tượng thôi a.

      Đôi mắt đen sắc cùng gương mặt trắng bệch, môi mỏng, tuy rằng giờ té xỉu nhưng lông mi tinh tế vẫn nhăn lại như khinh bỉ thế gian, thần sắc cổ quái, thân cao 1m7. Dáng người trông giống tiểu thiếu niên đơn bạc. Lâm Nhất Tần chẳng những xem qua cũng sờ qua, người này tuy gầy, toàn thân đều rắn chắc, cơ bắp đường cong dù khoa trương cũng ràng, tuyệt đối là người thường xuyên rèn luyện.

      Có câu rằng: Nhân vật truyền kì lớn lên có thể đẹp trai, nhưng nhất định phải có cá tính. Vi Nhất Tiếu chẳng những tính cách có cá tính, mà cá tính đến độ xuyên cả thời .

      Thẩm mĩ của người cổ đại rất đơn giản, đẹp đến mức giải thích nổi gọi là dung mạo thiên tiên,vv…, dung mạo cũng đâu có đến nỗi, thế mà tự nhiên lại đem so sánh với con dơi khủng bố ghê gớm. Lâm Nhất Tần khỏi cảm thán:

      “Vi Vi à, ngươi là sinh gặp thời rồi….”

      (P/s cho ai chưa tìm hiểu kĩ về Vi Nhất Tiếu: nguồn từ wikipedia
      Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu là nhân vật trong bộ truyện kiếm hiệp Ỷ Thiên Đồ Long kí của nhà văn Kim Dung. Ông là trong Tứ đại pháp vương củaMinh Giáo. Ông là người vô cùng cổ quái và quái dị. Trước khi Trương Vô Kỵ lên làm giáo chủ Minh Giáo Vi Nhất Tiếu do bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, do đó khi khai triển nội công đều phải hút máu người sống, nếu bị lạnh cóng toàn thân và chết(nên hình ảnh của Vi Nhất Tiếu luôn gắn liền với "Con dơi hút máu người"). Sau này nhờ Trương Vô Kị dùng Cửu Dương Thần Công chữa trị, nên Vi Nhất Tiếu còn phải hút máu người sau khi vận nội công nữa, Vi Nhất Tiếu trở thành trợ thủ đắc lực cho Trương Vô Kỵ. Nhờ tài khinh công thuộc hàng đệ nhất thiên hạ của mình mà nhiều phen Vi Nhất Tiếu giải cứu nhóm người Trương Vô Kỵ khỏi những lúc nguy nan. Ngoài ra, ông còn có võ công: Hàn băng mi chưởng công.)
      Phong Vũ Yên, Nhược Vânthuyt thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 3:
      3.1:
      Thế nào gọi là giang hồ?

      Đó là thuật ngữ cổ xưa để diễn tả vấn đề rất bình thường, Đáp án khá đúng là: có người có giang hồ.

      Những lời này nghe qua có vẻ mang đầy hàm ý triết học, nhưng Lâm Nhất Tần xem qua căn bản nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nàng vô cùng khinh bỉ mà :

      “Dựa theo đáp án này, vào năm 2028, toàn bộ Hệ Mặt trời đều là giang hồ.”

      Nàng đúng là hiểu lắm, giang hồ cùng lắm chỉ là hình thái của ý thức mà phải do vật chất tạo thành. Cuộc sống sinh hoạt ở năm 2028 khiến nàng chỉ cảm thấy hứng thú với những vật thể khách quan tồn tại hơn. Ví như tại giang hồ này, nàng chỉ quan tâm việc làm thế nào để bảo toàn tính mạng, làm thế nào ăn mặc đủ dùng. Đặc biệt ở những lúc đói bụng, việc suy xét càng trở nên thực dụng hơn nhiều.

      Lúc này trời chạng vạng về chiều, Lâm Nhất Tần ngày ăn gì, cộng thêm lo lắng chấn kinh cả buổi, tại sớm đói đến mức ngực dán vào lưng. Thế nhưng Vi Nhất Tiếu vẫn có dấu hiệu muốn tỉnh lại, hại nàng ngừng kiểm tra nhịp tim cùng hô hấp của , cũng dám xa tìm chút thức ăn bỏ bụng.

      Tuy rằng còn nửa thanh chocolate, nhưng nàng vẫn nỡ ăn, luôn để dành đến tình huống khẩn cấp. ngày ăn gì đói nhưng chết được, nhưng ngày uống nước vô cùng khó chịu, nàng mỗi ngày dùng chai lọc nước suối uống, mà buổi sáng nay khi chạy trốn liền quên múc nước, lúc này khát chịu nổi.

      Nhìn trời dần dần tối đen, nàng thầm nghĩ có lẽ xe ngụy trang trong đêm tối bị phát , liền đánh xe tìm nguồn nước. May thay trước lúc trời hoàn toàn tối đen tìm được con sông . Vội vàng đem bình nước xúc sạch , cũng kịp đun nước liền uống hơn nửa bình.

      “Ai da, ta sống lại rồi…Uống nhiều nước có lẽ đói bụng”

      Lâm Nhất Tần nhìn Vi Nhất Tiếu hôn mê, bờ môi đều khô nứt. Đương nhiên, mất máu nhiều như vậy, lại biết chạy qua quãng đường dài bao nhiêu, chết vì mất máu quá nhiều cũng chết vì mất nước.

      Nhưng nàng lại dám mạnh mẽ cho uống, sợ rằng người hôn mê thể kiểm soát được thực quản, chỉ cần thìa nước vào phổi cũng khiến người đó bị sặc chết. Chỉ có thể dùng khăn mặt thấm nước xoa lên đôi môi khô khốc của .

      Vi Nhất Tiếu hai canh giờ trước liền tỉnh, nhưng cũng có mở mắt hay nhúc nhích gì. Có thể cảm nhận được vết thương ở chân được băng bó lại, bên thân mình bứt rứt, là dư độc còn chưa hết.

      Chân khí trong cơ thể tán loạn, thân mình cũng vì mất máu quá nhiều mà trở nên lạnh lẽo. Con quái vật sắt này cũng chuyển động, nữ nhân quái dị kia cũng chỉ là ngồi bên cạnh, chốc chốc lại lầm bầm lầu bầu, chốc chốc lại đưa tay sờ ngực cùng hơn thở .

      Nghĩ đến bản thân tình cờ gặp được nữ nhân quái dị này, may mắn bảo toàn tính mạng, thời bị trọng thương thể cử động, lại biết nàng là người phương nào, Vi Nhất Tiếu lẳng lặng nằm điều chỉnh khí tức.
      cảm giác chân khí như đình trệ, cách nào khơi thông, chỉ có thế từ từ điều chỉnh. Lần này bị thương nghiêm trọng, sợ rằng trong hai tháng võ công chưa thể hồi phục.

      Trước khi xuống núi, sư phụ dặn phải luôn cẩn thận, chỉ xem như gió thoảng qua tai, nếm mùi đau khổ rồi mới biết được xem thường người trong thiên hạ, bọn người Thát (người Mông Cổ) thế mà lại thu nhận nhiều cao thủ đến vậy.

      3.2:
      Lâm Nhất Tần biết lúc bụng mình kháng nghị kêu to cùng khi giọng hát ngân nga vài câu hay lúc lau sờ Vi Nhất Tiếu, từng động tĩnh của nàng, Vi Nhất Tiếu đều mười phần ràng.

      Đợi đến lúc nàng ngồi nổi nữa, tìm nguồn nước, điên cuồng lấy nước uống, Vi Nhất Tiếu hoàn toàn khai thông khí tức tắc nghẽn ở lồng ngực. Đúng lúc chần chừ biết nên làm thế nào vật ướt át mềm mại nhàng đặt lên môi của mình, Vi Nhất Tiếu nhíu nhíu mày, mở mắt ra nhìn.

      Đây là thời khắc kích động lòng người, mặc kệ có phải tiểu thuyết gì gì đó , lúc này nam chính hoặc nam phụ hẳn đối với nữ chủ vất vả chiếu cố lòng sinh hảo cảm. Khi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt miệng cười kinh hỉ như hoa, nhất thời tình cảm ôn nhu cùng cảm kích lan tràn, từ đó lòng khắc sau, tình thêm đậm, Hồng Tứ quân gặp gỡ Hồng Nhị quân, trời đất giao hòa…

      (Theo những gì editor tìm hiểu Hồng Tứ quân cùng Hồng Nhị quân là hai tổ chức chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc trước thời kì Đại Cách mạng văn hóa. Về sau, Hồng Tứ và Hồng Nhị Phương Diện Quân “hội sư”, thống nhất trở thành Cục Tây Bắc Trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc, từ đó trở thành trong những cơ quan chỉ huy cấp cao của Trung Hoa.)

      Chỉ tiếc Vi Nhất Tiếu phải Trương Sinh, Lâm Nhất Tần cũng chẳng phải Thôi Oanh Oanh. Cái gọi là miệng cười như hoa xét cho cùng cũng chỉ là khuôn mặt phổ thông người qua đường đều có.

      (Thông tin thêm về Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh: Tây Sương Kí: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tây_ ... ng_k%C3%BD)

      Vi Nhất Tiếu câu cũng chưa , liền chộp lấy nửa bình nước trong tay Lâm Nhất Tần, uống hết sạch, rồi đem cái chai ném trả lại nàng, sau đó lại nằm nhắm mắt.

      Lâm Nhất Tần ngay cả câu kinh điển: “Ngươi tỉnh rồi!” cũng chưa kịp , lại phải đối mặt với gương mặt trắng bệch như người chết, trong lòng buồn bực liền muốn chửi: “Móa”

      Nhưng trách trách, xem ra tính mạng người này còn nguy hiểm nữa. Nàng thở ra, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống ngày mai.

      Ở triều Nguyên, tiền thông hành là vàng bạc. Lâm Nhất Tần đương nhiên có. Nàng cũng muốn bán thứ gì mang từ tương lai đến. đến có người biết giá trị của chúng, biết rồi lại khiến kẻ xấu mơ ước, mạo hiểm cùng lợi ích luôn tồn tại, nàng thể gánh vác nguy hiểm đâu. Lại , muốn buôn bán cũng cần tiền vốn đó.

      Vi Nhất Tiếu có tiền. Nàng cẩn thận lục soát người rồi, trừ thanh chủy thủy đen tuyền ra tìm được thứ có giá trị.

      Thời đại này cùng thế kỉ 21 giống nhau, người giàu hay nghèo chỉ cần nhìn y phục là biết ngay. Quan có quan phục, binh có binh phục, kẻ có tiền mặc trương bào tơ lụa, áo choàng dài quá gót, màu sắc tương sáng hoa lệ, bên trong còn hai lớp áo: trung y cùng nội bào. Dân chúng bình dân chỉ có thể mặc vải thô, vì tiết kiệm vải dệt mà ngoại bào tương đối ngắn, màu sắc chủ yếu là nâu sồng hoặc đen than, bởi vì đỡ tiền nhuộm. Chỉ cần thời tiết lạnh, đều chỉ cần mặc hai lớp áo.

      3.3
      Bạn học Vi Nhất Tiếu thân vải thô xanh rách nát, trung y là lớp vải cũ màu xáu trắng bạc màu, bị xé tay áo làm băng vải, giày sớm mòn, thấy thế nào cũng giống kẻ có tiền.

      kẻ nghèo hai bàn tay trắng cứu “con dơi” nghèo trắng hai bàn tay, về vấn đề cơm ăn, chỉ có thể chờ tỉnh lại tìm huynh đệ Minh Giáo giúp đỡ chút. Nhưng xem bị buộc tới đường cùng cũng tìm người hỗ trợ, biết là Bức Vương nhân duyên quá kém hay lòng tự trọng quá cao.

      Này người trong võ lâm làm sao để kiếm tiền đây?

      Danh môn chính phái đại hiệp rất có khả năng nhiều của cải, thừa tiền liền bái sư học nghệ. Dù sao lại giang hồ phải chỉ dựa vào võ công, cũng cần có nhu cầu ăn uống, may mặc, ở trọ nữa đó. Những thứ này có thứ nào cần tốn bạc sao?
      Thế Minh Giáo cùng các môn phái khác đâu? Tuy rằng họ làm việc kín đáo cổ quái, nhưng thể ai ai cũng đều làm cướp, cướp của người giàu chia cho người nghèo chứ? Dù sao loại hình tạo phản này cũng cần bạc chiêu binh mãi mã, dù vũ khí là tự mang cũng phải cho người ta cái ăn chứ.

      Lâm Nhất Tần càng nghĩ, càng tìm thấy phương pháp mưu sinh, nàng lại vô cùng tự ti: ở đại tốt nghiệp đại học xong tìm được việc làm, nay quay về cổ đại vẫn chịu cảnh thất nghiệp, bản thân mình chẳng lẽ vô dụng vậy sao?
      Vừa trằn trọc vừa rơi vào giấc ngủ lúc nào hay…

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất Tần bị đói tỉnh, xoay người nhìn qua thấy chỗ ngồi bên tay lái trống , đảo mắt nhìn quanh liền thấy Vi Nhất Tiếu ngồi xếp bằng cạnh bờ sông. Xuống xe đến gần , nàng vừa thấy xung quanh mơ hồ là hơn nước trắng bạc, tụa lớp băng mỏng lạnh vô cùng, nghĩ đến việc luyện Hàn băng miên chưởng hàn.

      Lâm Nhất Tần biết cao thủ luyện công kiêng kị nhất là việc bị quấy rầy, dễ tẩu hỏa nhập ma, giống Minh Giáo giáo chủ Dương Đỉnh Thiên vì thế mà chết, nàng liền rón ra rón rén quay về cạnh xe, lấy ra bộ đồ câu, chuẩn bị câu cá.

      Nào biết vừa lấy cần câu ra nàng liền ngây người, có mồi câu a. Nơi này sông chảy khá xiết, cần con giun mới câu được cá Nhưng là trừ cửa hàng bán đồ dùng câu cá, nàng biết nơi nào tìm được loại động vật thân mền đó. Chẳng lẽ lại học Khương Thái Công, để mặc cá tự cắn câu à?

      Khi nàng cầm cần câu đứng ngốc ở bờ sông ngẩn người, thanh chanh chua từ nơi rất gần truyền tới:

      “Chẳng lẽ tiên nhân câu cá cần mồi? Ta đây càn phải cung kính chờ xem tuyệt kĩ này vậy.”

      Lâm Nhất Tần đột nhiên ngẩng đầu, Vi Nhất Tiếu lại im hơi lặng tiếng lẻn đến gần bên nàng, là khảo nghiệm năng lực trái tim yếu ớt của nàng. Nhìn lông mi nhướn cao, môi mỏng cười đến khinh bỉ, Lâm Nhất Tần đột nhiên thấy phẫn nộ:

      “Tìm thấy mồi câu, ngươi cũng phải chịu đói”

      Vi Nhất Tiếu rên tiếng, cúi người, tay tựa như cái xẻng, đào đào vài cái mặt đất, chẳng mấy chốc đào được cái hố . Hai bên bờ sông đất tơi ẩm ướt, nàng nhìn thấy đào thoải mái như đào đậu hũ bằng, khỏi chặc lưỡi.

      Cũng biết tìm thế nào, hai ngón tay kẹp lấy con giun lớn, rũ bớt bùn, liền lấy cần câu từ tay Lâm Nhất Tần, nhàng gắn mồi vào rồi tay vững vàng vung cần ra xa đế giữa sông. Chiếc cần dài 5 thước ở trong tay nhàng linh hoạt như chiếc đũa dài, cứ như thứ này dùng quen vài chục năm vậy.

      3.4:
      Lâm Nhất Tần nhớ tới việc lúc bản thân tập câu cá, luyện đến mức cánh tay mỏi rời nhấc nổi lên, so sánh với Vi Nhất Tiếu, liền chỉ biết cảm thán ngẩng đầu hỏi trời xanh.

      đợi nàng cảm thán xong, Vi Nhất Tiếu kéo con cá chép hai ba cân. Lâm Nhất Tần nhanh chóng xoay người lấy túi làm cá. Nàng chưa kịp đem túi qua liền thấy Vi Nhất Tiếu hoa tay vài cái liền đem bụng mổ sạch , nội tạng ném vào sông, con cá tay còn vặn vẹo.

      Miệng Lâm Nhất Tần mở to đến mức có thể nuốt được cả trứng đà điểu. đến 10 phút, Vi Nhất Tiếu câu lên 4 con cá, miệng bạn học Tiểu Lâm còn chưa ngậm vào được. cười mỉa:

      “Nghe tiên nhân ăn khói lửa nhân gian, mở miệng lớn như vậy là muốn ăn sống sao?”

      Lâm Nhất Tần lắc đầu, nàng đến chút sức lực phản bác cũng thể thành lời. tên Vi Nhất Tiếu quả sai, chi cười, mà mỗi nụ cười đều đem người sống tức thành người chết.

      Kế tiếp chính là màn nhóm lửa nướng cá kinh điển, Lâm Nhất Tần mang bật lửa, có bảo nàng chết cũng có khả năng từ trong đám củi gỗ tạo ra lửa. Chỉ có thể nhìn Vi Nhất Tiếu lấy ra ít giấy cuốn khô, quăng ra vài cái liền xuất khói, từ đó bùng lên thành lửa.

      ra đây là thiết bị tạo ra lửa giang hồ. Làm nàng cứ tưởng mình nhìn thấy Minh Giáo bí thư, chưa mở ra xem thủ tiêu rồi.

      Bữa cơm này tuy được làm vô cùng qua loa gấp gáp, bạn học Tiểu Lam có cảm giác buồn bực phi thường, có cảm giác sống cuộc sống tháo chạy ngày càng bất lực.

      Nàng cứ nghĩ rằng từ theo cha mẹ khắp nơi du ngoạn, tự tin rằng năng lực sinh tồn của mình so với đám bạn cùng tuổi tốt hơn nhiều, hôm nay rơi vào hoàn cảnh xấu hổ thế này, khiến Bức Vương đối vị “tiên nhân” này khinh bỉ tột cùng.

      Vi Nhất Tiếu vô cùng hứng thú với cái cần câu lạ kì, câu cá cũng đem nó xoay tói xoay lui. Đương nhiên, cần câu cứng chắc làm từ hợp kim mạ vàng, tình co dãn siêu tốt, tiền thưởng cả năm của lão ba đều đổ vào đây đó.

      Lâm Nhất Tần chưa kịp đắc ý thổi phồng lên chút, liền thấy Vi Nhất Tiếu đột nhiên dùng hai tay gập cần câu lại. Chiếc cần đáng thương bị bẻ cong thành góc 90 độ.

      "Oa a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Ngươi! Ngươi như thế nào có thể tùy tiện gập lại như vậy. Tuy đây là hợp kim mạ vàng cũng thể chịu lực như vậy được a ! ! ! ! ! ! ! ! !"

      Lâm Nhất Tần rốt cục nhịn được liền nguyên hình hét lên tiếng điên cuồng, đáng tiếc đối với Vi Nhất Tiếu có lấy tí kinh sợ, quét mắt nhìn Lâm Nhất Tần cái, liền bẻ cái cần trở lại, phục nguyên hình trạng ban đầu, chính là thân cần còn để lại dấu vài ngón tay ấn. Lâm Nhất Tần hận đến mức thể đạp đầu xuống đất.

      Vi Nhất Tiếu cười đến mức tâm trí hưng phấn dạt dào:

      “Đồ dùng gì đó của tiên nhân cũng chỉ rắn chắc đến mức đó thôi, cơ mà cơ quan co duỗi kia cũng thú vị.”

      cần lại gập nó! Trả lại cho ta! Trả lại cho ta! Ngươi có biết rằng ở thế gian này nó là bảo vật ? Là pháp bảo của tiên nhân đó!”

      Lâm Nhất Tần đem cần câu đoạt về, sắp xếp gọn gàng cất vào bao. Hít sau, ngừng lầm bầm: “Thế giới tốt đẹp thế này, ta nên tức giận, như vậy tốt, tốt,… Ta cần chi tiêu cho cuộc sống, cần ăn mặc ở đủ dùng…”

      Nàng ngồi xếp bằng mặt đất, chuẩn bị bắt đầu đàm phán.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :