[Cổ đại] Đàm hoa

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. zzfantazz

      zzfantazz New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      đóa hoa quỳnh, tương tư trăm mối
      Ai mang tay đón, kia lệ mỹ nhân rơi.

      .

      Có hai người đàn ông từng qua cuộc đời tôi, mà trong hai người, ai cũng để lại trong tôi dấu chân chẳng thể phai mờ.

      Sáng nay tôi mặc bộ áo gai, trong ánh nắng mai nhạt màu của sáng mùa đông lạnh lẽo, bị dẫn bộ qua Huyền môn. Trước khi , tôi được đưa tới gặp người. Tôi nhìn thấy dung mạo của người đó, chỉ nghe giọng , nhưng giọng này tôi biết, là người quen cũ, hơn nữa còn cùng sống dưới mái hiên nhiều năm. Cách bức tường dày, giọng của nàng vẫn chỉnh chu như cũ, lộ ra chút cảm xúc nào. Nàng hỏi tôi còn nguyện vọng nào ?

      Trước đây tôi rất sợ nàng, cũng sợ giọng nghiêm khắc của nàng. Nhưng tại tôi cảm thấy rất biết ơn vì có nàng đến tống tiễn tôi. Qua ba mươi hai con phố, cửa Huyền môn tường xanh ngói xám, tôi trong hương khói trập trùng bay ra từ miếu thổ địa, mãi đến nơi xa xôi.

      Trời đổ tuyết, khí mùa đông lạnh lẽo. Cái lạnh như cắt da cắt thịt khiến tôi run rẩy từng cơn, thầm quở trách mình mấy năm nay sống quá sung sướng, ngay cả chút này cũng chịu được. Trong khi bản thân vốn dĩ là người phương bắc, cái lạnh này thấm gì so với cái lạnh của quê hương? Mỗi lần nhớ đến quê hương, lòng tôi lại thổn thức. Tôi nghĩ, A Mẫn, sống ngần này tuổi, ấy vậy mà mày chẳng làm được gì cho quê hương, cho người nhà. Giờ thành ra thế này, có chết cũng đáng kiếp.

      Xe tù qua cổng Huyền môn, vệt sáng trắng mờ chiếu lên trán, nửa lạnh nửa ấm, tôi ngửa mặt, bất giác nước mắt lưng tròng.

      Câu chuyện của tôi, bắt đầu vào đêm cuối hạ gió thoảng hơi lạnh, thảo nguyên bát ngát.

      Tôi tên là Địch Mẫn, phụ thân gọi tôi là tiểu bảo bối, mẫu thân gọi tôi là quỷ nghịch ngợm, đại huynh gọi tôi là A Mẫn.

      Tôi là người con có cuộc đời hạnh phúc nhất nội cỏ đại mạc. Mỗi sáng tôi vẫn hay ngồi mỏm đá nhìn thần ưng chao liệng, buổi tối tôi đến đồi hoa bạc, ngắm những đóa hoa quỳnh tỏa sáng dưới ánh trăng non. Trong đôi mắt tôi trước năm mười lăm tuổi, chỉ biết đến đồi hoa bạc loang loáng ánh trăng. Chẳng ai hiểu vì sao tôi lại thích hoa quỳnh, loài hoa ma quỷ chỉ nở vào ban đêm, phụ thân tôi biết, mẫu thân biết, đại huynh cũng biết.

      Tôi vẫn còn nhớ đó là buổi đêm trăng, tôi nhìn thấy con ngựa đen vó trắng lạ mắt tần ngần đứng bên khóm hoa, người thiếu niên ngồi bên gốc cây khuôn mặt trầm ngâm, môi hơi mím. Bóng lưng thẳng tắp bình tĩnh nhưng đôi mắt chan chứa lệ rơi.

      Khoảnh khắc ấy, chân tôi bỗng khựng lại, rồi tôi hoảng hốt, giật lùi lại từng bước, cuối cùng xoay đầu chạy . Trong tôi dâng lên cảm xúc, chắc là buồn, chắc là sợ, hiểu sao tôi cảm thấy mình phá hỏng cảnh tượng đẹp đẽ đó.

      năm ấy, tôi sáu tuổi.

      Suốt quãng thời gian dài sau đó, tôi đêm nào cũng ra đồi hoa bạc, nhưng bất luận tôi chờ bao lâu cũng thấy được người thiếu niên bí nọ. Dù thế, tôi vẫn kiên trì. Ngày nối tiếp ngày, đêm nối tiếp đêm, rồi thu qua, đông về, đất trời trắng xóa. Thời gian tiếp tục trôi, tôi tiếp tục chờ, năm mới lại qua , tôi cao thêm tám phân, thế là ngót hai năm trời, đến khi tôi nghĩ lần bỏ lỡ là vĩnh viễn người thiếu niên kia lại xuất .

      Áo lông thú trắng, mũ trùm lông sói, tôi thấy ngồi uống rượu bên khóm hoa, khuôn mặt đầy nước mắt, cảnh tượng như hai năm trước. Cũng là đêm hạ trăng, hoa quỳnh lấp lánh ánh bạc, chỉ là người có vẻ cao lớn nhiều, khuôn mặt góc cạnh hơn, đôi mắt lạnh lùng hơn, nhưng chỉ cái liếc mắt, tôi nhận ra.

      Nhìn thấy tôi, làm vẻ mặt như gặp lại bạn cũ. với tôi, họ Lí, tên chữ Tang. Tôi hỏi có thể gọi là A Tang . , tôi xem như đồng ý.

      Lí Tang rất nghiêm túc, nghiêm túc đến khô khan, mỗi lần đều là tôi huyên thuyên còn chỉ trầm ngâm. Thế nhưng tôi thích đôi mắt lạnh và cả thái độ nghiêm cẩn của , chẳng hiểu từ lúc nào, tôi bắt đầu ghi nhớ từng đường nét gương mặt , cả thói quen của . thích ăn ngọt, tôi ngoài miệng chê bai, trong bụng lại nghĩ lần sau mang nhiều kẹo cho . là linh hồn của đồi hoa bạc, năm chỉ xuất vào những ngày cố định, tôi lẳng lặng ghi nhớ, năm lại năm, bất chấp việc có bị phạt, hay cả thú dữ, vào những đêm trăng đều trốn ra ngoài gặp . thích tôi cười, thích mái tóc màu nắng của tôi, thế là từ đó tôi chỉ xõa tóc trước mặt , lần nào gặp cũng cười, thầm ước cả đời chỉ vì xõa tóc.

      Mỗi năm đều uống rượu, uống xong đều yên lặng rơi lệ. Tôi hỏi, cũng . Mỗi lần như thế, tựa vào vai tôi, khóc thành tiếng. đời thể cười, khóc cũng dám, chỉ có thể đè nén vào trong. Vì thế dùng lễ tri kỷ cầu tôi, xin tôi hãy cười phần , cười suốt phần đời còn lại.

      Năm tôi mười hai tuổi, lần đầu gặp mất bình tĩnh. uống rượu say khước, vừa khóc vừa siết chặt tôi. Trong cơn say, hận mẫu thân, hận đại huynh, muốn trở về Sóc châu, xem quang cảnh đố đèn đêm Nguyên Tiêu, cùng em kéo thuyền bãi, mãi âu lo. Hỏi tôi có muốn cùng ? Nơi đó vùng giang nam sông nước, có giá lạnh, có gió tuyết, nơi đó bốn mùa trăm hoa đua nở, mãi tắt nắng.

      Tôi từng nghĩ, nếu lúc đó nguyện ý theo , có phải chúng tôi đến được nơi chốn gọi là Sóc châu ấy, ngắm bốn mùa hoa nở, cuộc sống đạm mạc giản dị, nhìn ánh mặt trời lấp loáng mặt nước cạnh bãi sông, mãi âu lo? Nhưng đời này có nếu, lần bỏ lỡ là vĩnh viễn, tôi mãi thể quay lại năm đó. Cho dù có quay lại năm đó, tôi vẫn vì thân nhân, vì ngàn dặm nội cỏ đại mạc này mà bỏ qua.

      năm đó, tôi mười hai tuổi, cùng đối rượu rồi say kềnh ra đất. uống, tôi uống, dốc cạn bầu rượu cay xè cùng nước mắt chan chứa vào tim, khóc, tôi cười, tôi cười phần , cười suốt đoạn đường phía trước.

      năm đó, người thiếu niên mang tên Lí Tang bất tri bất giác vào trong lòng tôi, là người tôi nguyện dùng hết thảy đổi ánh mắt liếc nhìn. Tôi nghĩ đến suốt đời, dẫu có gục ngã, đồi hoa năm xưa vẫn đem những điều bí nhất dấu dưới đôi mắt sâu của kẻ du mục trao ra, vì tình của mình, cháy rực rỡ đến tận giây phút cuối cùng.

      Sau lần đó, tôi còn thấy nữa. Những đêm trăng ngày mùa hạ, tôi vẫn lẳng lặng chờ, chờ người thiếu niên tên Lí Tang. là linh hồn của đồi hoa bạc, thích ăn ngọt, thích tôi xõa tóc, thích nụ cười sạch dối lừa của tôi. Tôi chờ ba năm, biến mất như chưa từng tồn tại, trong những cơn mơ trập trùng, tôi vẫn hay lẩm bẩm gọi “A Tang”. tiếng “A Tang”, gọi suốt ngàn ngày đêm, thế nhưng vẫn xuất .

      Năm tôi mười lăm tuổi, son đỏ phấn hồng, nức tiếng đại mạc. Có hùng tộc khác đến đề thân, hai họ đều rất vừa ý. Ngày đại hỷ, tôi mặc giá y đỏ thẫm, tóc cài rất nhiều hoa. Mẫu thân cầm lược chải mái tóc dài của tôi, cầu chúc tôi hạnh phúc. Tôi nhìn tuổi hoa trong gương, cụp mắt xuống. Trong lúc mọi người ra ngoài, tôi lại lẩm bẩm gọi: “A Tang”.

      Tôi ngước về phía bầu trời bên ngoài trướng, lại là đêm hạ trăng, giống như đêm hạ ba năm trước đây. Nước mắt rỏ xuống chén son nước, tôi rút hết trâm cài, cởi giá y, rồi cứ thế, xõa tóc, chân trần, chạy mạch đến đồi hoa bạc. Đâu đây vang vọng tiếng sói tru, tôi vẫn chạy băng băng.

      Tôi đứng tại đồi hoa bạc, nhìn trời, nhìn hoa quỳnh tỏa sáng trong đêm như lân tinh, từ phía xa xa có tiếng rối loạn, tôi quan tâm, vẫn dáo dác kiếm tìm. Từ nửa đêm đến tận lúc bình minh, khi đôi chân chết lặng, cuối đoạn đường con ngựa đen, bốn vó trắng như tuyết. Lí Tang đạp lên ánh sáng mà đến, vẫn áo trắng, mũ trùm xám, đôi mắt lành lạnh.

      Thấy tôi, thốc ngựa chạy vội đến. với tôi: “Quận chúa, Yến Bắc vương của Tần quốc xua quân lên phía bắc. Tập kích bất ngờ, Đại Khả Hãn chết khi cố tìm kiếm quận chúa, Khả Đôn tuẫn tiết theo chồng. Chỉ có Tiểu Khả Hãn mang binh đào thoát” .

      là chỗ quen biết lâu năm với phụ thân tôi, xin tôi hãy theo . , tung tích của đại huynh tôi , tôi là giọt máu duy nhất còn sót lại của Khả Hãn, nhất định phải biết quý trọng thân mình. , giúp tôi trả nợ nước thù nhà.

      , tin , theo .



      Người này là Lí Tang, dáng dong dỏng cao, ngựa đen vó trắng, đôi mắt lạnh, mũ trùm xám, rất giống nhưng phải A Tang năm xưa, phải Lí Tang mà tôi chờ.

      Hoặc giả, tên là Lí Tang, nhưng thiếu niên năm xưa gọi là Lí Tang.

      Nhưng tôi biết, theo , sớm muộn gì tôi cũng gặp được A Tang.

      năm đó, tôi mười lăm. Lần đầu rời khỏi đại mạc, vì tình , có lẽ, vì nợ nước thù nhà, cũng có lẽ.

      Hai.

      Rời khỏi đại mạc, tôi được đưa đến biệt viện, từ đó về sau, tôi ở nơi đó, học cầm kỳ thi họa, học lễ nghi, học cách sống như thiếu nữ quyền quý nhà Tần. Tôi ở nơi đó suốt ba năm, ăn sơn hào hải vị, mặc gấm vóc tơ lụa, dần dần quên cái gì gọi là lông thú, là cung tên giáo mác. Tôi ngắm mẫu đơn, thược dược rực rỡ thay cho hoa quỳnh ảm đạm. Trước sinh nhật mười tám tuổi, tôi rốt cuộc gặp lại A Tang, hay tôi nên gọi là chúa công. giúp tôi báo thù, để Lí Tang trợ giúp tôi. từ nay tôi là Tiểu Lệ, muốn trả thù tôi cần cái tên mới, cuộc đời mới, là thiếu nữ thân thế trong sạch.

      hỏi nợ nước thù nhà, có hận hay ? Tôi , hận. Hận đến mức nào? Tôi hận đến mức có thể đánh đổi tất cả, dẫu là mạng sống này. Tiểu Lệ cần như vậy, thân phận mới khiến cuộc đời tôi suôn xẻ hơn. khi tôi hoàn thành tâm nguyện đưa tôi .

      Tôi nghe vậy, lại cười, cười rất thích chí. Bởi vì muốn vậy, bởi vì thiếu niên A Tang của tôi muốn tôi trả thù. Bởi vì tôi và là chốn tri kỷ, tôi cười thay , hận thù thay , làm những việc mà thể.

      Lần gặp này là cuối cùng, như vậy. Thiếu niên A Tang của tôi có thân thế đặc biệt, thể gặp tôi cho đến khi tôi hoàn thành sứ mệnh, trả được nợ nước thù nhà. Buổi chia tay, cho tôi lọ thuốc. , Tiểu Lệ là trung nguyên, từ trong ra ngoài. Cho nên để trả được thù, tôi phải là trung nguyên từ trong ra ngoài. Vứt bỏ cốt cách, vứt bỏ quá khứ, ngay cả cái tên này, tôi trả được thù. Tôi bưng lọ thuốc uống cạn trước mặt . Từ nay về sau, Địch Mẫn tóc vàng mắt xanh của mười tám năm trước chết trong tay , trong tay người thiếu niên phương xa A Tang. Người ở lại là Tiểu Lệ, tóc đen mắt đen, dung mạo diễm kiều, là thê tử của Yến Bắc vương.

      tôi cần lo lắng, Yến Bắc vương tôi, tôi hơn bất cứ ai.

      Cứ thế, mọi chuyện được sắp đặt tươm tất, vở diễn hùng giai nhân, diễn đến cuối đời.

      Vào đêm thu ánh trăng tỏ khắp, tôi mặc bộ váy xanh, cười với nam nhân mà tôi vì y xõa tóc suốt đời. Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, tôi với y, nam tử có khuôn mặt tựa ác quỷ, Tiểu Lệ về bên cạnh ngài. Vương gia, Tiểu Lệ về để thực lời hẹn ước, từ nay về sau chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, vĩnh bất phân li. Gió biên ải thoảng đưa hương hoa quỳnh, Tiểu Lệ hôm nay cười rạng rỡ xinh đẹp, chỉ có Địch Mẫn năm xưa thổn thức ôm giấc mộng tàn, vùi thân dưới ngàn tầng xác hoa quỳnh khô.

      Ngày khải hoàn, Yến Bắc vương đưa tôi theo về. Y vuốt tóc tôi, vùi mặt vào giữa mái tóc đen, nhưng y khóc, y giống thiếu niên A Tang lạnh lùng nhưng yếu đuối của tôi. Y chỉ dịu dàng bảo tôi, đừng lo lắng, ta cho nàng thứ tốt nhất, nàng hơn bất kỳ ai.

      Y .

      Yến Bắc vương vì tôi khí thê khí tử, chỉ sủng ái mình tôi. Y đưa tôi lên ngôi vị Trắc vương phi, để con trai của tôi thừa tự. Y vì cái nhăn mày của tôi mà âu lo, vì nụ cười giả tạo của tôi mà vui vẻ. Mỗi lần cùng y đứng bên ao hoa sen, tôi đều hỏi liệu ngài có tôi? Y y , rất , đến đau triệt tâm phế, đến khuynh tẫn thiên hạ.

      Tôi gì, những lúc như vậy, trong tôi lại lên đồi hoa bạc, có thiếu niên năm xưa chê cười tôi ngốc nghếch, có A Tang cố ngăn hai dòng nước mắt lệ rơi. Tiếng khuynh tẫn thiên hạ này, nghe sao mà xa xôi. Rồi tôi lại nhớ về Sóc châu, chẳng biết liệu tôi có thể đến được nơi ấy, nơi ấy vùng giang nam sông nước, trăm hoa đua nở, vĩnh tắt nắng.

      Tôi với Yến Bắc vương, tôi chỉ là nữ nhân hèn mọn, đáng. Y lắc đầu, quả quyết, đáng. Tôi lẳng lặng nhớ kĩ những lời này. Nhưng mỗi lần lời thề hẹn rơi xuống, thói quen vẫn dẫn tôi đến với đêm hạ trăng, đồi hoa quỳnh lấp lánh ánh bạc, có người thiếu niên hứa trân trọng tôi, cùng tôi làm tri kỷ. Người thiếu niên A Tang dựa vào vai tôi, thích tôi cười, thích tôi xõa tóc, xõa mái tóc màu nắng.

      Hoặc giả như, đó chỉ là giấc mơ của Địch Mẫn, người chấm dứt cuộc đời trong ngày mùa hạ trăng, với nụ cười tươi tắn, trong lòng thiếu niên phương xa A Tang.

      Lí Tang bên cạnh luôn thúc giục.

      Tôi khuyên Lí Tang, bảo yên tâm. Tôi Tiểu Lệ quý trọng ân tình của chúa công, huống chi là nợ nước thù nhà, cho dù hy sinh thân xác này, liệu có làm sao. Lí Tang nghe thấy, thở dài, đôi mắt nhìn tôi càng ngày càng lạ lùng.

      Công việc trả thù của tôi cuối cùng cũng bắt đầu.

      Dưới dung túng của Yến Bắc vương, tôi thầm can thiệp vào thư tín của y. Tôi cần tìm ra thứ, thứ đủ khiến cho người nam nhân này phải thân bại danh liệt, cho dù có, tôi cũng phải tạo ra. Công việc của tôi cũng chỉ có bấy nhiêu, những chuyện còn lại Lí Tang giúp tôi xử lí. Cuộc sống trong hậu viện chỉ có đợi chờ, chờ ngày tàn, đêm buông, chờ phu quân đến. Thời gian dài khó tránh khỏi buồn chán. Đó là cuộc sống cá chậu chim lồng của quý phu nhân. Tôi sống như vậy, vứt bỏ giấc mộng tự do của người con thảo nguyên năm xưa, cam nguyện làm con chim trong lồng vàng. Chỉ mong chờ đến những đêm trăng, ngồi đọc những dòng chữ ngắn gọn lạnh lùng do chính tay chúa công viết, hướng dẫn tôi cần làm gì tiếp theo. Giấy trắng mực đen, nét chữ cứng cáp, mong rằng ở cuối thư có thêm dòng: “Nàng có khỏe ?”. Nhưng thời gian trôi, hồi từ đầu bên kia thưa thớt dần, rồi đứt hẳn. Tôi vẫn như lúc xưa, chờ thư, thời gian vượt qua ngàn ngày đêm, nhưng cố nhân vẫn bặt vô tín.

      Ba năm, tôi có thể chờ, nhưng năm năm, đời người có bao nhiêu cái năm năm? Trong những đêm trường, khi người bên gối say giấc, tôi xõa mái tóc, cầm đèn lồng mình dạo quanh thâm viện đơn lạnh lẽo, thầm đợi đêm trăng. Thế nhưng hỡi ôi, trăng khuyết lại tròn, thiếu niên A Tang vẫn chưa đến.

      Thời gian trôi, xuân hạ thu đông, thế mà bảy năm, tôi theo Yến Bắc vương, chậm rãi, từng chút , vậy mà cuối cùng cũng có thể quên ý niệm đêm mùa hạ kia, quên những đường nét khuôn mặt thiếu niên năm xưa, quên Địch Mẫn, cũng quên hương hoa quỳnh nhàn nhạt mà đau thương, thầm nghĩ sống trọn cuộc đời của Tiểu Lệ.

      Bảy năm, tôi cùng Yến Bắc vương ngày đêm vào nam ra bắc, dừng lại ở nơi đâu quá lâu, mà y càng ngày càng sủng tôi, tôi gì y cũng nghe, muốn gì y cũng chiều. Những chuyện triều, y kể với tôi tất. Y có những chuyện bực mình, chỉ cần kể với tôi tiêu tan. Tôi cười, chê y chỉ biết quá.

      Thời gian quả là loại thuốc hữu hiệu nhất, nó xóa mờ mọi thứ, cả thói quen, lẫn ký ức. Tôi cứ ngỡ rằng, tồn tại của nàng thiếu nữ tên Địch Mẫn bị vùi chôn trong tầng tầng xác hoa quỳnh khô tàn. Thế nhưng ngàn lần vạn lần cũng ngờ đến, trong khoảng khắc nhìn thấy khuôn mặt Tần Khang sau bảy năm, những ký ức thuở xưa, về trong thoáng chốc, xoắn lấy tâm can.

      Lần đầu tiên, trong bảy năm đằng đẵng, tôi viết bức thư dài, với thân phận Địch Mẫn, lấy lễ của tri kỷ, cầu chủ công, cầu người thiếu niên năm xưa, cầu được gặp lần. Tôi trao bức thư cho Lí Tang, dưới ánh mắt như định liệu trước của , xin phải chuyển bức thư này đến tận tay chúa công.

      Gặp lại người cũ sau hơn bảy năm, vẫn áo trắng, ánh mắt lạnh lùng. với tôi, A Lệ, ta chưa hề chạm vào nàng, và bao giờ chạm vào nàng. Nhưng khi tôi hỏi về khuôn mặt của Tần Khang, lại lặng im, nửa chữ.

      Hôm ấy là buổi đêm trăng, cũng chẳng có sao, đất trời tối mịt. Tôi nhìn sườn mặt kiên nghị của , cười thành tiếng. Tôi rốt cuộc tôi cũng có thể buông bỏ, ý niệm trong đêm hạ kia, ý niệm trong những đêm hạ xa xôi trong ký ức. Tôi trở thành người như muốn, nhưng đến khi hoàn toàn trở thành Tiểu Lệ, trái tim từng cuồng si đối với người thiếu niên năm xưa cũng chết. Tôi với rốt cuộc thể trở lại những ngày tháng ban đầu. Tôi A Tang, Địch Mẫn hơn bảy năm trước chết. Nàng chết vì ngươi, nàng uống cạn lọ thuốc độc ngươi đưa, chết trong vòng tay ngươi. Mà giờ khắc ấy, Tiểu Lệ ta, sống lại bên trong nàng. Ta tóc đen mắt đen, chẳng phải dân du mục, cũng chẳng phải si nhi đồi hoa bạc, suốt đời ngưỡng vọng ánh mắt ngươi ban. Tôi với có lẽ trước đây tôi từng chờ đợi , nhưng tại người tôi là phu quân, là Yến Bắc vương tư thế hiên ngang, công danh hiển hách.

      Tôi cầu giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi và phu quân, buông tha cho cả phủ Yến Bắc vương.

      Nước mắt từng giọt rơi đất, đâu đây lại đưa tới hương hoa quỳnh. Từng lời này ra, sao mà khó khăn? Tôi của ngày hôm nay, khóc thành tiếng, đè nén. Thế nhưng người thiếu niên năm xưa, chẳng hề khóc, cũng cười, người thiếu niên A Tang, tim của hóa đá mất rồi.

      nợ nước thù nhà, tôi quên sao? Tôi đáp quên, cũng chẳng dám quên. Dẫu rũ bỏ thân xác này, nào có hề gì. Tôi lấy sinh mệnh này rửa sạch ân oán, tôi sống dưới thân phận của Địch Mẫn, lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng.

      Ngày ấy cuối thu, gió thổi từng cơn lạnh, tôi dùng con dao găm dấu trong ống tay áo đâm vào ngực Yến Bắc vương, người nam nhân mà tôi vì y xõa tóc suốt đời, người nam nhân với tôi y tôi hơn bất cứ ai, đến đau triệt tâm phế, đến khuynh tẫn thiên hạ. Nhưng tiếng này sao mà khó đoán, bốn chữ khuynh tẫn thiên hạ sao mà xa xôi. Mũi dao đâm chệch lên bả vai, tôi đứng trong trướng bồng nơi quan ải, nhìn Yến Bắc vương phi Thẩm Dung ngàn dặm báo tin, dưới gông xiềng đen nặng nề, cười đến xán lạn. Tôi hỏi y khi nào biết, cũng như cái ngày tôi được nâng lên làm trắc phi, lụa đỏ nến hồng, Yến Bắc vương dè dặt như người thiếu niên lần đầu biết , áp trán lên song cửa, hỏi người thê tử kết tóc bị y khinh rẻ sáu năm, có đáng . Tôi hỏi y nếu thể buông bỏ, hà cớ gì phải đẩy người ấy ra, hà cớ gì khiến tôi là người thứ ba, ngày ngày si tâm vọng tưởng.

      Đêm ấy tôi ngồi trong ngục ký lên công văn được đưa đến, hai chữ Địch Mẫn.

      Cảnh ngục giam lúc tối lúc sáng, tôi nhìn thấy Lí Tang. mua chuộc ngục tốt. có thể dẫn tôi . hãy theo , đến chân trời góc biển, đến bất cứ đâu mà tôi muốn. Tôi cười, mắt lệ, cảm tạ tấm thịnh tình của Lí Tang. Tôi chúa công tha cho ngươi, vì ngươi biết quá nhiều, mang theo ta chỉ vướng chân ngươi. Tôi khuyên hãy về hướng nam, ở đó có mảnh đất trù phú, tên là Sóc châu, thuê mảnh ruộng, lấy người vợ, sống cuộc đời giản dị. Nguyên Tiêu xem đố đèn, sáng sáng kéo thuyền bãi, ngắm muôn hoa đua nở theo năm tháng, mãi âu lo. Đến nơi đó, chúa công làm khó ngươi. Đến nơi đó, rửa tay gác kiếm, quên Đế đô, quên ta .

      Hai mươi mấy năm đời, lướt qua trong nháy mắt. Tôi từng là quận chúa vong quốc, cũng từng là trắc phi. Nhưng trong khoảng khắc tôi bước qua cổng Huyền môn, quỳ lên pháp trường, xung quanh tiếng xì xào bàn tán, tôi chỉ còn là Địch Mẫn. Vứt bỏ quá khứ xa lạ, vứt bỏ những đêm hạ trăng, tôi chỉ là Địch Mẫn, sống chết đều mỉm cười.

      Mùa đông tiết sương giáng, lạnh đến cắt da cắt thịt, tôi lại nghe thoang thoảng mùi hoa quỳnh. Trong phút ngước mắt lên, chạm vào người nam tử mặc áo rồng ngồi đài cao phía xa xa, ánh sáng trắng đâm vào mắt, chỉ thấy hình bóng mờ mờ. Tiếng trống pháp trường dồn dập, như gần như xa, như xa lại như gần.

      “Địch Mẫn, theo ta! Chúa công ngươi. chưa hề ngươi. Ngay cả danh tính cũng chẳng với ngươi. vốn dĩ là thiên tử Tần quốc, người vạn người. là người đâm kiếm vào tim của Đại Khả Hãn, tiếp cận ngươi cũng bởi vì thân phận của ngươi là quận chúa, còn có dung mạo của ngươi, dung mạo của tiền thê Yến Bắc vương Thiên Lệ” . Những lời ấy, đến nay vẫn còn văng vẳng.

      Thế nhưng đến giờ mười chín năm, những lời này còn có tác dụng sao?

      Tôi của năm xưa, Địch Mẫn người thiếu niên tên A Tang, người thiếu niên vừa lạnh lùng vừa yếu đuối, chẳng cầm giữ được hai hàng lệ rơi. Tôi của ngày hôm nay rằng tôi Yến Bắc vương, những lời gió thoảng mây bay của y. Song, tất cả chỉ là hư ảo, hệt như làn hương khói bay ra từ miếu thổ địa ven đường. lời này, là lời mà tôi cần trả cho Yến Bắc vương, nam nhân vì tôi khí thê khí tử, nhát dao đâm chệch đó, trả hết ân tình bảy năm.

      Mà nay, bước đến ranh giới cuối cùng, tôi chỉ nhớ rằng, phía trước nơi xa xôi kia, nơi đại mạc thảo nguyên bạt ngàn, có đồi hoa quỳnh lấp lánh ánh bạc, có thiếu niên tên A Tang lạnh lùng mà yếu đuối, có người thiếu nữ cười ngây ngô, trịnh trọng cười hộ hết đoạn đường còn lại.

      Ánh nắng chói mắt, lưỡi đao lạnh, nợ nước thù nhà đều hóa thành cát bụi. Tôi, vẫn cười như thế, cho đến khi hoa quỳnh héo tàn.

      END.
      Last edited: 4/10/16
      B.Cat thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :