1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ Đại] Mười năm ngủ dưới hoa - Chưa rõ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Mười năm ngủ dưới hoa

      Tác giả: Chưa .

      Raw: Nothing_nhh

      Edit: Ishtar


      Thư Lê khôi ngô tuấn tú, ôn hòa tao nhã, nhưng lại là người mù. Mà ta cũng chẳng có tư cách gì cười nhạo , ta là nữ du côn đường phố nổi danh trong thành, gian lận, lừa đảo, trộm cắp, những chuyện gì trẻ con nên làm ta đều làm cả, người khác thấy ta cũng giống như thấy chuột qua đường vậy đều thảng thốt kêu tiếng...

      Đôi khi, ta rất muốn được gả cho Thư Lê.

      "Người mù, ngươi biết rằng ngươi còn thiếu nương tử sao? Tuy hai ta quen biết lâu, nhưng tốt xấu gì ta cũng là nữ tử, ở cùng ngươi dưới mái hiên, ngẩng đầu thấy, cúi đầu lại gặp, cũng cần có danh phận."

      " phải ngươi gọi ta là 'tiên sinh' sao? Thầy trò ở cùng nhau cũng là chuyện bình thường phải ? Ta và ngươi ở cùng phòng, lại càng cùng giường, cần kiêng kị."

      ...

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 1:

      Thư Lê khôi ngô tuấn tú, ôn hòa tao nhã, nhưng lại là người mù. Mà ta cũng chẳng có tư cách gì cười nhạo , ta là nữ du côn đường phố nổi danh trong thành, gian lận, lừa đảo, trộm cắp, những chuyện gì trẻ con nên làm ta đều làm cả, người khác thấy ta cũng giống như thấy chuột qua đường vậy đều thảng thốt kêu tiếng...

      Đôi khi, ta rất muốn được gả cho Thư Lê.

      "Người mù, ngươi biết rằng ngươi còn thiếu nương tử sao? Tuy hai ta quen biết lâu, nhưng tốt xấu gì ta cũng là nữ tử, ở cùng ngươi dưới mái hiên, ngẩng đầu thấy, cúi đầu lại gặp, cũng cần có danh phận."

      " phải ngươi gọi ta là 'tiên sinh' sao? Thầy trò ở cùng nhau cũng là chuyện bình thường phải ? Ta và ngươi ở cùng phòng, lại càng cùng giường, cần kiêng kị."

      ...

      Những năm gần đây, số lần ta cầu hôn cũng phải hơn trăm tám mươi lần, nghĩ lại, cho dù là tảng đá, cũng có thể bị ta cảm hóa, tại sao vẫn thể nào cảm hóa được trái tim lạnh lẽo của ?

      Ta cha mẹ cũng có nhà, từ lúc sáu bảy tuổi có ý thức, mỗi đêm đều ở trong ngôi miếu đổ nát, Thư Lê ở trong tòa tiểu viện nở đẩy hoa lê phía đối diện, hai ta có thể coi như là hàng xóm.

      Thư Lê là nam nhân duy nhất khiến ta vừa nhìn chảy nước miếng.

      "Thử ly trà ướp hoa lê ." Tiếng êm tai như nước chảy chậm rãi vang lên, mặc cho bên ngoài truy binh làm loạn ầm ầm, Thư Lê cũng chỉ mỉm cười, đổ nước sôi vào ly trà, đặt tách trà ướp hoa được ngâm nước vào trong tay ta.

      Hôm nay tay ta bưng trà hơi run run, ta gây tại họa, lại sợ giúp ta, giờ có lòng dạ nào để uống trà.

      "A Bạch, lần này ngươi lại động vào nhà ai?"

      Thư Lê quanh năm mặc chiếc áo bào trắng nhiễm bụi trần, vì muốn thân thiết với , nên người tên họ như ta bảo gọi ta là A Bạch.

      Ta liếm môi, dè dặt : "Gã thiếu gia béo ị nhà Tiền gia kia, dùng tay heo chọc ghẹo bổn nương, ta đánh què chân thôi."

      Thư Lê uống trà, sắc mặt nghiêm nghị, con ngươi ảm đạm thấy ánh sáng của nhìn về phía ta, lâu sau lên tiếng.

      Ta nghĩ giận, trong lòng có cảm giác lo lắng, tim đập thình thịch.

      Cuối cùng, Thư Lê lại nở nụ cười, khóe môi giương lên, chậm rì rì trả lời ta ba từ: "Làm tốt lắm."

      Ta thấy trách ta, cũng an tâm hơn, há miệng uống ừng ực ly trà ướp hoa lê, nấc tiếng, dùng tay áo lau lau miệng.

      Võ công của ta cũng là do Thư Lê dạy, đừng tưởng hai mắt mù, thực ra vô cùng lợi hại, mà lợi hại đến mức nào, ngay cả ta cũng thể nhìn thấu.

      Tặng cho vài lạy, ta hoàn toàn trở thành "tai họa" nổi danh trước đám người quần áo lụa là trong thành, để biểu đạt tôn trọng, khi ta vui vẻ, gọi tiếng "tiên sinh".

      Còn lúc bình thường, ta đều gọi thẳng là "người mù".

      Đám người mà Tiền gia phái tới tìm ta để tính sổ lại dám bước vào nhà của Thư Lê, vì trong thành có truyền thuyết rằng, nơi Thư Lê ở - là Quỷ trạch (chỗ ở của quỷ).

      Hoa lê trong viện bốn mùa tàn, ngày đêm tỏa hương, mà dáng vẻ của Thư Lê mười năm đổi, nhiều năm nay trong thành đồn đại rằng là Quỷ công tử.

      Ta rất khinh thường mấy lời đồn đại này, hứ, đời này làm gì có quỷ nào đẹp như Thư Lê chứ?

      Lời đồn đại ma quỷ rằng chỗ hai ta sống qua ngày là nhà có ma, chẳng qua rằng bọn ta kẻ xướng người họa mà thôi, vì muốn để người ngoài bắt nạt kẻ mồ côi như ta, kẻ tàn tật như .

      "Người mù, ngươi có bản lĩnh như vậy, vì sao vẫn ở mãi nơi nhà có ma này thế?" Có ngày ta kìm được, buột miệng hỏi .

      đáp: " đợi người."

      " đợi mười năm rồi sao?" Trong lòng ta hơi nhói đau.

      "Đúng." Thư Lê cười , thản nhiên tao nhã, tiện tay cầm ly trà ướp hoa lê mà ta uống còn thừa đưa lên miệng nhấp ngụm.

      "Vậy sao bề ngoài của ngươi hề thay đổi?" Ta giành lại ly trà kia, giọng than thở: "Đây là của ta mà."

      Ở trước mặt ta cố gắng ép bản thân vào khuôn khổ người bình thường, thu bớt bản tính vô lại, mặc dù nhìn thấy. Nhưng dù sao hai người chúng ta vẫn khác nhau trời vực, ta muốn nước miếng của ta làm bẩn miệng , sợ khiến ghét bỏ.

      lại làm như có việc gì, thuần thục tìm được tay ta, giành lại ly trà tiếp tục uống. "Đương nhiên là vì trời sinh ta tuấn tú, lòng dạ lại rộng rãi, nên mới mệt mỏi vì gió sương năm tháng." Người mù này, nhìn rất đứng đắn, nhưng thực ra rất hay trêu chọc người khác, cũng biết trong lời câu nào là , câu nào là giả.

      "Ngươi còn muốn chờ bao lâu?"

      " biết, có lẽ sắp rồi, ai biết được."

      Ta nghĩ nghĩ, lại dựa gần vào chút, cười : "Bao lâu cũng quan trọng, người mù, ta chờ cùng ngươi."

      giật mình, nâng tay chạm vào mặt ta, nhè vỗ về, giọng mơ hồ có chút đau lòng: "A Bạch, ngươi nhìn hộ ta xem, hoa lê trong viện vẫn nở chứ?"

      Ta : "Vẫn nở, hoa này nở nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tàn, là quỷ dị."

      Vẻ mặt từ từ dịu lại: "Chỉ cần hoa lê còn nở, ta vẫn chờ đợi."

      Lúc đó, ta thích Thư Lê.

      Ta cố ý bỏ qua ý trong lời của , dám với , chỉ hy vọng người mà chờ vĩnh viễn đừng tới.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 2:

      Tránh mặt đám người Tiền gia, ta trú tạm trong nhà Thư Lê mấy ngày, đừng nhìn người mù cả ngày ở trong căn nhà có ma, cổng chính ra cũng hề bước chân ra khỏi cửa mà coi thường, thực ra có rất nhiều bạc, cho nên mấy ngày nay ta ở trong nhà chẳng khác nào nông nô sống trong cuộc sống tươi đẹp.
      Ta hỏi sao lại có nhiều tiền như vậy, lại nhiều năm trước làm thầy bói kiếm được, lúc ấy trong lòng ta hung hăng khinh bỉ Thư Lê, có nhiều bạc như vậy, chắc chắn trước kia dùng gương mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc kia lừa rất nhiều người.

      Hơn nữa, có lẽ phần lớn đều là các tiểu thư khuê các hay mấy vị thiếu phụ góa chồng.

      Cảm giác ồn ào bớt , đám người Tiền gia cũng còn kiên nhẫn, cũng trụ lại ở mấy căn nhà gần đó chờ bắt ta, ta lại nghênh ngang ra cửa.
      Mới ra khỏi cửa phát bên tường cạnh cổng chính có treo chiếc chuông gió lấp lóe ánh sáng vàng rực.

      Ta muốn tháo chiếc chuông gió đó xuống nhìn xem, lại nghe thấy giọng lão giả truyền tới từ phía sau: " nương mình ở trong Quỷ trạch mười ngày, lòng can đảm ."

      Ta quay đầu lại, người mặc y phục đạo sĩ màu xám, tay cầm Chiêu Hồn Phiên, tay cầm kiếm gỗ về phía ta, gương mặt già nua giống như vỏ cây khô chất mặt đất nở nụ cười, dáng vẻ hiền lành điềm đạm như vậy cũng giống người xấu.

      "Lão đạo sĩ, ông cũng tới trừ tà sao?" Ta cười cười ha ha hỏi lão, có rất nhiều đạo sĩ tới nơi này làm phép, nhưng chẳng ai có thể đuổi "quỷ" ra khỏi nơi này, bởi vì nơi này vốn làm gì có quỷ.

      "Đúng, là Tiền gia lão gia mời ta đến, rằng có tiểu nương biết trời cao đất rộng, đánh Tiền thiếu gia què chân, lại trốn vào trong Quỷ trạch, Tiền gia nghe nơi này có lắm tà ma, dám vào bắt người, đành nhờ ta đuổi nghiệp chướng ." Lão đạo xong, nhấc cằm lên, mấy sợi râu dê núi vểnh vểnh lên: "Vậy nương đó chắc là ngươi rồi."

      Ta hừ tiếng, khinh thường : " già cả rồi lại còn giúp kẻ ác bắt nạt trẻ con."

      Lão đạo bật cười, tiếp, lại dùng đôi mắt sáng sắc bén quan sát ta kĩ càng, sau đó : " người nương có khí, chắc chắn bị tà ma xâm nhập."

      Mấy lời này chẳng có gì mới mẻ, mấy lão đại sĩ tới nơi này thấy ta đều câu như vậy, nhưng dù sao mấy trò lừa bịp giả danh này với ta cũng coi như có chung thủy tổ, đương nhiên tin, thậm chí bằng kinh nghiệm của ta, có thể biết chắc chắn câu tiếp theo định hỏi là ngày sinh tháng đẻ của ta.

      "Xin hỏi ngày sinh tháng đẻ của nương?"

      Đoán trúng rồi.

      Ta miễn cưỡng đáp: " cha mẹ, biết ngày sinh, nhưng Thư Lê năm nay ta mười bảy tuổi."

      "Thư Lê..." Lão đạo tái mặt, nhíu mày bấm đốt tay.

      Ta hiểu ra, đợi lão tính xong, liền túm lấy tay lão, kéo thẳng vào sân, Thư Lê ngồi ghế cảm nhận được có người lạ, nhíu mày, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn về phía ta.

      Ta giải thích, chạy tới ngồi bên cạnh Thư Lê, vắt chéo chân, chút sợ hãi với lão đạo: " phải tới trừ ma đuổi quỷ sao, ngài bắt đầu ."
      Lão đạo nhìn ta, triển khai tư thế, trong miệng lẩm bẩm.

      Lão đạo này đúng là có chút tài năng, lát vẽ bùa, lát lại ngồi xuống, nhìn rất bài bản, đúng là chuyên nghiệp hơn hẳn đám đạo sĩ hai năm trước.

      Thư Lê vẫn còn uống trà, điềm nhiên như có gì xảy ra.
      Đương nhiên, chẳng thể bắt được con quỷ nào.

      "Ngươi có khỏe ?" Lão đạo nhìn về phía bóng người, thầm hỏi, cũng biết rằng chuyện với ai.

      Ta hiểu gì cả, thấy Thư Lê nhìn lão nở nụ cười, nhàng trả lời: "Vẫn khỏe."

      Nhưng lão đạo sĩ dường như nghễnh ngãng, cũng nghe thấy.

      Trước khi , vung cây phất tử, nhìn hoa lê nở rộ ngoài viện thở dài: "Tòa nhà này, trước kia ta từng tới."

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 3:

      Cơn gió thoảng lướt qua đây, mang theo hương hoa dìu dịu thơm ngát.
      Lão đạo cầm cây kiếm gỗ đẩy cửa bước ra ngoài, bóng dáng tiêu điều.
      Ta quan tâm lời của lão, đợi lão rồi, cầm tay áo Thư Lê nghịch nghịch cười tủm tỉm: "Người mù, người mù, ta có tiên sinh như ngươi tốt, ta có thể học võ công đánh kẻ ác, có năng lực xem mấy thầy tướng số diễn kịch, thấy ngươi ở đây mình lạnh lẽo tịch, dù sao mấy ngày này ta ở cùng ngươi cũng tệ, sau này ta ở lại đây... làm bạn lâu dài với ngươi nhé?"
      Dáng vẻ trống rỗng của Thư Lê biến mất, con ngươi vốn đảm đạm của đột nhiên như lóe lên tia sáng, : "Chỉ cần ngươi chấp nhận."
      Được đồng ý, ta vui vẻ vỗ bả vai : "Sáng mai ta dọn sang!" Sau lại nghĩ, nhiều năm qua mình sống toàn nhờ trộm tiền của Thư Lê, ăn cơm của Thư Lê, uống trà của Thư Lê, thận chí mặc quần áo của Thư Lê, chẳng có gì là của chính mình, vì thế sửa lại: " dọn, từ hôm nay ta chính thức ở lại đây."
      Thư Lê cũng cười, giống như ta làm càn, cười rộ lên dù tao nhã hay lạnh nhạt ta đều thấy rất đẹp.
      Có đôi khi, ta thực rất muốn gả cho Thư Lê.
      "Người mù, ngươi biết rằng ngươi còn thiếu nương tử sao? Tuy hai ta quen biết lâu, nhưng tốt xấu gì ta cũng là nữ tử, ở cùng ngươi dưới mái hiên, ngẩng đầu thấy, cúi đầu lại gặp, cũng cần có danh phận."
      " phải ngươi gọi ta là 'tiên sinh' sao? Thầy trò ở cùng nhau cũng là chuyện bình thường phải ? Ta và ngươi ở cùng phòng, lại càng cùng giường, cần kiêng kị."
      ...
      Những năm gần đây, số lần ta cầu hôn cũng phải hơn trăm tám mươi lần, nghĩ lại, cho dù là tảng đá, cũng có thể bị ta cảm hóa, tại sao vẫn thể nào cảm hóa được trái tim lạnh lẽo của ?
      Sau này, thỉnh thoảng ta cũng lại cầu hôn, nhưng cũng đều là đùa vui, ta vô tâm, mà người nghe là Thư Lê cũng vô ý. Ta nghĩ cả đời này mình cũng gả ra ngoài được, chỉ có thể ở bên Thư Lê cả đời, tận cho đến ngày gặp người đó.
      Ngày hôm đó, ta cầm theo cành liễu, đuổi theo đám người Tiền gia đánh nhau trận, đám người Tiền gia vì muốn bắt ta mà ầm ĩ hơn nửa năm, ta cũng thấy phiền, quyết, quyết định lần này trốn tránh, dạy cho đám người có mắt tròng kia trận, để cho họ biết ta là đồ đệ của Thư Lê tiên sinh, có thể đánh thiếu gia nhà bọn họ thành người què công phu của bổn nương đây cũng phải hạng xoàng nhá.
      Đánh cho ba bốn gã gãy xương xong, đám còn lại sợ hãi, ta đập vun vút cành liễu, quát to tiếng: "Có giỏi xông lên." Sau đó giơ tay lên làm bộ, khiến bọn họ sợ tới mức tè cả ra quần.
      Ta cười khanh khách, bỗng nhiên từ trời có luồng sáng lóe lên, tầng mây tách ra khuôn mặt nam tử vô cùng tuấn tú, đạp bảo kiếm bay xuống dưới, ta sợ chính mình hoa mắt trông thấy quỷ, liền dụi dụi mắt, đến lúc mwor mắt ra thấy người nọ đứng trước mặt ta.
      Những kẻ khác trông thấy cảnh này sớm bỏ chạy
      Ta cũng ngẩn người.
      Ánh mắt người đó vừa đau lòng, vừa tiếc nuối. mở miệng hỏi ta: "Vì sao nàng lại có dáng vẻ du côn đầu đường như vậy?"
      "Hả?" Ta ngây ngốc nhìn , giống như nhìn thần tiên trời, vừa xa lạ, vừa khiếp sợ.
      ôm chặt ta vào lòng, ngừng thầm: "Xin lỗi, ta tới chậm, xin lỗi... Lưu Ngọc."
      Ta bị ôm vào lòng, vô cùng thắc mắc, mặc dù là nam tử tuấn tú như vậy, nhưng tiện nghi của bổn nương đây phải muốn chiếm là chiếm được nhé.
      Ta dùng sức đẩy ra, tiếp tục quật quật cành liễu, liếc mắt hỏi: "Ngươi là ai? Giả thần giả quỷ." Rồi lại ngửa đầu nhìn lên trời: "Nhà ngươi ở kia sao?"
      dùng ánh mắt bi thương nhìn ta, giọng run rẩy: "Nếu vì muốn giúp ta, tại sao nàng lại phải uống canh Mạnh bà?"
      "Ngươi là ai? Canh Mạnh bà là cái gì?"
      nhắm mắt, hít sâu hơi, lúc mở ra, hốc mắt ửng đỏ: "Ta là thượng thần Tĩnh Uyên, nàng vẫn chờ người kia..."
      Trong khoảnh khắc đó, gương mặt lên trong mắt ta, dường như có chút quen thuộc.
      Ta nhìn y phục lộng lẫy, bảo kiếm tinh xảo của ; lại nhìn lại chính mình, người mặc y phục mà Thư Lê sửa giúp ta xấu nhưng cũng thể là đẹp, vũ khí trong tay lại là cành liễu, cảm thấy tự ti.
      Cái gì mà thần tiên ma quỷ chứ, đều là gạt người, ta tin.
      chắc chắn là gã điên.
      "Ta là A Bạch, tiếng xấu lan xa khắp thành, giống như con chuột, giống như dân đen cấp thấp, đại thần ngươi nhận sai người rồi." Ta ra vẻ phóng khoáng, lại quay đầu lại bổ sung câu: "Còn nữa, ta chưa từng chờ ai, chỉ có gã ngốc Thư Lê, mới có thể chờ người vĩnh viễn bao giờ tới."
      Khi ta rời , ánh nắng nơi chân trời hồng rực.
      tin, nhưng trong đầu ta vẫn suy nghĩ lung tung, trong óc ra mơ hồ vài hình ảnh, dường như ta nhìn thấy được Ngọc lâu Vân khuyết, thấy được Vọng Hương Đài, lại thấy được tư thế oai hung của và khuôn mặt tràn đầy tiên khí.
      Rốt cuộc là ai?

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 4:

      Trở về tiểu viện hoa lê, ta thấy Thư Lê ngồi ghế, sửa lại quần áo cho ta, nhìn thấy, dò dẫm vật liệu may mặc, mỗi mũi kim đều rất chậm, thỉnh thoảng còn bị kim đâm vào ngón tay, lấy gang tay đo chiều dài, cảm thấy vừa đủ lại bắt đầu cẩn thận xe chỉ luồn kim.
      Ta hết ăn lại nằm, cơm là do Thư Lê nấu, quần áo cũng là Thư Lê sửa giúp ta, ta nghĩ, Thư Lê tiên sinh chắc chắn có tiềm chất của vợ , nếu bảo vệ ta, chỉ e rằng ta chết từ lâu.
      Ta rón rén bước lại gần, từ phía sau ôm lấy nửa người Thư Lê, cười hì hì bên tai : "Người mù, ngươi nhìn thấy gì, nhưng vì sao y phục của ta đều rất vừa vặn vậy chứ?"
      Có lẽ Thư Lê ngờ rằng hôm nay ta chơi về sớm như vậy, trong khoảnh khắc ta ôm , toàn than cứng đờ người, tận đến khi nghe được giọng của ta, mới từ từ thả lỏng: "Ta có mắt, nhưng còn có tim, vẫn có thể tưởng tượng ra vóc dáng ngươi."
      Cổ họng ta ngắc ngứ, thắc mắc nhiều năm trong lòng, rốt cuộc cũng do dự thốt ra: "Thư Lê, chúng ta cùng nhau ra ngoài , rời khỏi Quỷ trạch này, ta chắc chắn chữa khỏi mắt cho ngươi, để ngươi nhìn thấy ta, nhìn thấy phong cảnh thế gian này... Ngươi cần ở chỗ này mãi, ngươi chờ mười năm rồi, nàng chậm mười năm, sau này nàng cũng đến!"
      Sắc mặt Thư Lê tái nhợt, đôi môi khẽ mấp máy, lâu sau lên tiếng.
      "Thư Lê?"
      "Sao ngươi biết nàng đến?" Thư Lê hỏi .
      Ta biết Thư Lê rất cố chấp.
      Thôi thôi, ai bảo ta là người đến sau chứ.
      "Ngươi có tin rằng đời này có thần tiên ? Hôm nay ta nhìn thấy người rất kỳ quái, đạp bảo kiếm từ đám mây bay xuống, tà môn ngoại đạo, còn mình là thượng thần, ngươi bảo có buồn cười cơ chứ?"
      Ta vừa vừa chú ý phản ứng của Thư Lê, chỉ thấy tay run lên, khiến cho cây kim khâu áo cho ta đâm thẳng vào da thịt.
      Ta ngờ lại có phản ứng mạnh như vậy, cứ nhìn chằm chằm cây kim kia, vô cùng đau lòng.
      khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên cười hỏi: "Ừ, người đó chắc hẳn là nam tử, còn rất tuấn tú, ngươi vừa nhìn thấy có tình cảm, mà vừa nhìn thấy ngươi, kìm lòng được, để tiên sinh ta đoán thử nhé, bế ngươi hay là hôn ngươi?"
      Ta vô cùng kinh ngạc, lời của cứ làm như chính mắt nhìn thấy hai chúng ta có gian tình vậy, trong lòng ta rất khó chịu: "Ta là loại người tùy tiện như vậy sao? Sao người mù ngươi lại có thể nghĩ ta như vậy?"
      Thư Lê nghe thế cúi đàu, giọng cũng mất ý cười, dường như có chút chua xót: "Lúc nãy ngươi lặng lẽ đứng sau ta, cách ghế dựa ôm lấy ta, ta liền cảm nhận được hơi thở của .... Nồng đậm hơn."
      cau mày, dáng vẻ đơn hiếm thấy.
      Ta liên tục lắc đầu, túm chặt góc áo muốn giải thích, nhưng lại thấy càng giải thích giống như càng che dấu, vì thế ra tiếng.
      Thư Lê chậm rãi đứng dậy, từng bước dò dẫm vào trong phòng.
      Ta nhìn theo bóng lưng hỏi: "Thư Lê, ngươi quen sao?"
      Bước chân Thư Lê chậm lại chút, cũng lên tiếng.
      Ta phải đồ ngốc, rất nhiều năm qua, dáng vẻ Thư Lê thay đổi, hoa lê trong viện nở mãi tàn, cũng ra ngoài, nhưng khi ta đến lại có thể chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon, mắt nhìn thấy nhưng võ công lại cao cường, tất cả đều hề tầm thường.
      Ta thần sợ, quỷ cũng e ngại, lưu manh du côn càng để vào mắt. Tất cả đều vì Thư Lê khiến ta sợ hãi.
      Mười năm trôi qua, bắt đầu từ khi nào, ta cũng còn nhớ chính xác nữa, rốt cuộc là ta ở bên cạnh ? Hay là theo giúp ta.
      cố tình cho ta biết... rốt cuộc là ai?
      Ta cố ý hỏi: "Người mù, gã thần tiên gà mờ kia dường như rất thích ta, dù sao ngươi cũng cưới ta, ngươi xem, nếu ta gả cho thế nào?"
      Thư Lê giật mình, rồi sau đó lạnh nhạt : "Chỉ cần ngươi chấp nhận."
      Trong lòng ta đau nhói, rồi sau đó hít hơi sâu, chật vật xiết nắm tay, mặt lại nở nụ cười: "Vậy ngươi giúp ta , ta và vừa nhìn thấy mặt, hiểu sao lại cảm thấy thân thiết từ lâu, nhưng muốn phát triển thêm còn cần phải có quá trình, ngươi giúp ta nghĩ cách xem làm thế nào có thể mau chóng gả ... Như vậy sau này ngươi cũng cần ngày nào cũng phải hầu hạ ta."
      Thư Lê nhếch khóe môi, cười như cười, giọng cực kỳ lạnh nhạt, vẫn câu cũ: "Chỉ cần ngươi chấp nhận."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :