1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ Đại] Đừng nói với ta chàng là ... phi tử - Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ĐỪNG VỚI TA CHÀNG LÀ... PHI TỬ?!

      [​IMG]

      Tác giả: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


      Độ dài: 20 phần


      Giới thiệu


      Ta muốn làm Hoàng đế! Ta muốn làm Hoàng đế!

      Tên Thừa tướng đáng chết này! ngày léo nhéo bên tai ta ngứa mồm sao?!

      Đệ đệ dấu, mau tỉnh mau tỉnh. Ta ghét làm Hoàng đế lắm rồi!

      Đoạn ngắn:

      Thừa tướng đáng chết kề sát vào mặt ta, mùi thơm thơm bay ra từ người . Ta nhíu mày, "Sao cái mùi này nghe quen thế nhỉ?"

      Hình như mỗi lần Thục phi xuất ...

      Cái tên đáng hận này! Đừng với ta chàng là... phi tử?!

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 1.

      Có cơn gió lướt qua sườn đồi, mang theo mùi hương thơm mát từ những nương chè xanh thẳm.

      Thiếu nữ có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu. Bàn tay nàng nhàng hái những búp chè còn đẫm sương đêm, cả thân người nàng toát ra phong vị sảng khoái của người con miền sơn cước.

      Tiếng hát ngân vang khắp miền rừng núi. Trái tim người thiếu nữ hái chè lần đầu biết rung động trước tình ...

      -.-.-.

      Mười sáu năm sau...

      Đồi chè vẫn màu xanh thẳm, mùi hương vẫn thơm ngát khắp triền đồi thoai thoải. Chỉ có người thiếu nữ năm xưa, nụ cười ấy còn rạng rỡ, ánh mắt ấy mất vẻ long lanh lúc ban đầu.

      -.-.-.-

      Đó là câu chuyện “đáng sợ” nhất mà mẫu thân từng kể cho ta nghe. Ta còn nhớ, năm ta lên tám tuổi, đệ đệ ta đột nhiên mất tích. Từ đó, mẫu thân ta đâm ra ngơ ngơ ngẩn ngẩn suốt cả ngày. Mỗi lần thấy ta, bà ấy liền níu ta lại, kể cho ta tích về đế vương lạc bước đến miền sơn cước rồi nàng thiếu nữ hái chè.

      Nghe mãi, nghe mãi, ta đâm ra chán nản. Vì vậy, trong những năm tháng về sau, ta luôn tìm cách trốn mẫu thân.

      tên nhóc, con trai của người nông dân chăm sóc đồi chè. Ta rất thích chơi đùa cùng . rất biết bày trò, lúc nào cũng thích trêu chọc ta.

      Chúng ta khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Năm lên mười tuổi, đột nhiên mất tích. Phụ thân , chơi đủ rồi, đến lúc phải lo học hành.

      Hình như ... cái người đưa đệ đệ ta cũng như vậy.

      Nhưng mà kỳ quái, đệ đệ ta mới tám tuổi bị bắt học, sao còn được thong thả thêm hai năm vậy nhỉ?

      Lại thêm sáu năm dài đằng đẵng trôi qua. Ta có thêm người bạn nào. Tối tối, mỗi khi nhớ , ta nhìn lên mặt trăng, thầm ước là Hằng Nga tiên tử, vĩnh viễn phải nhớ mong Hậu Nghệ là ta!

      Nhiều năm về sau, mỗi lần nghĩ lại, ta cảm thấy mình ngu ngốc. Ta lẽ ra nên ước là Hằng Nga tiên tử, tuyệt đối nên ước là Hằng Nga tiên tử!

      ...

      “Hoàng thượng... Hoàng thượng!”

      “Hoàng thượng... Hoàng thượng!”

      “Chết tiệt! Ngươi có thức hay bảo?!”

      Lỗ mũi bị nhéo đến mức đau đớn. Ta ngồi bật dậy.

      Tiểu Sam Tử đáng chết! Nàng ta thể gọi ta bằng cách nhàng hơn à?!

      đến Tiểu Sam Tử này, ai da... Quả là câu chuyện dài.

      Ta và đệ đệ là song bào thai. Tình giữa đế vương và người thiếu nữ hái chè ... phải sao ta??? Theo cách văn hoa của Tiểu Sam Tử là đơm hoa kết trái, khai hoa nở nhụy... Kết quả, ta và đệ đệ ra đời. Đệ đệ tám tuổi, vì phụ hoàng ta chỉ có con trai duy nhất, đành phải buộc thằng nhóc miệng còn hôi sữa vào cung làm Thái tử.

      Ta vốn tưởng mình sống an nhàn mãi nơi đồi chè xanh mát. Nào ngờ, có ngày, người lần trước đưa đệ đệ ta đột nhiên tới tìm ta, lạy ta đến mức ta sợ tổn thọ, vội vàng bảo ông ta ngồi lên ghế.

      Ông ta , Thái tử lâm nguy, đột ngột ngủ mãi dậy. Vì yên bình dài lâu của giang sơn xã tắc, thỉnh ta tạm thời làm chủ thay đệ ấy.

      Chuyện chẳng có gì đáng , nếu có hai việc sau đây.

      : Sau khi ta mặc nam trang, dáng vẻ khác gì đệ đệ.

      Hai: Ba năm sau, phụ hoàng qua đời. Đệ đệ cứ ngủ ngon lành, chả thèm tỉnh dậy.

      Ba: Vì để đảm bảo an toàn cho ta, ông ta sai đệ tử của mình giả làm Thái giám. Nàng ta ai khác ngoài Tiểu Sam Tử! Có chết ta cũng ra tên nàng ta! Ta phải để nàng ta ế tới già, ai biết tới tên mới thôi!

      Ngày hôm nay, ta ngồi đọc loạt những tấu chương xin được tuyển tú. Đám Ngự sử này là đáng ghét! Ta là nữ nhi làm sao mà có phi tử được?

      Đáng ghét tới đâu cũng thôi ! Đáng chết ở chỗ, kẻ bày đầu cho đám Ngự sử ấy dâng tấu lại là Chu Dật Ninh.

      Chu Dật Ninh, Chu Thừa tướng, trẫm thề ngày nào đó, trẫm phải đánh cho ngươi trận sống mái!!!

      Năm ta mười sáu tuổi, trở thành vị sư phụ trẻ nhất của ta trong Thư phòng. Thơ với chả thẩn, văn với chả vẻ, ta càng nghe lại càng rối tinh rối mù. Kết quả, bắt ta bế quan sám hối.

      Bế với chả hối! Bổn Thái tử thừa cơ chun lỗ chó, chuồn tìm đầu bếp, hỏi xin bánh bao đường.

      Năm ta mười tám tuổi, được phụ hoàng phong làm Thừa tướng. Ta thấy thừa hơi đúng hơn! Thừa tướng lo ở phủ nghỉ ngơi, suốt ngày vào cung tìm ta, cái gì mà Quan quan thư cưu... yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...

      Nghĩ lại...

      Sao lúc đó ta phát ra vấn đề nhỉ?

      Hoàng đế là nam nhi. dám giảng Quân tử hảo cầu với ta...

      Rốt cuộc có ngày, ta nhịn được mà hỏi .

      Chu Dật Ninh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, khóe môi có chút giễu cợt, “Thần đây là giảng cho điện hạ. Điện hạ nghĩ xem, bao năm nay, tính tình của người tùy ý như vậy, về sau sao có thể làm quân tử, làm minh quân? Thục nữ xứng đôi cùng quân tử. Điện hạ, muốn có thục nữ bên cạnh, người phải tu luyện nhiều hơn.”

      Ngày ta đăng cơ làm Hoàng đế, vô tình phát có hồng nhan tri kỷ.

      Trong lòng ta cảm thấy mất mát vô cùng...

      Tiểu Sam Tử khách khí chút nào, phang thẳng câu vào mặt ta, “Hoàng thượng có còn nhớ “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”... Hoàng thượng à, người có phải thục nữ đâu mà đòi quân tử người ta hảo cầu?”

      Ta đóng chặt cửa Càn Nhật cung, lệnh cho tất cả nội thị cung nhân cút ra ngoài hết, mình ta đuổi đánh Tiểu Sam Tử cả đêm.

      Kết quả, ngày hôm sau, khắp hậu cung dấy lên tin đồn: Hoàng thượng có ý với Thái giám!!!

      Ta là oan ức, oan ức quá thôi!!!

      Chu Dật Ninh, trẫm nhất định phải lột da ngươi!!!
      Trâu, PhongVy, Abby 1 thành viên khác thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 2

      Tiểu Sam Tử ngày ngày hầu hạ ta rất ân cần. Mặc dù nàng luôn nghiêm khắc nhắc nhở ta về hình tượng của Hoàng đế, nàng vẫn là người đối xử với ta tốt nhất ở trong chốn cung đình này.

      Phụ hoàng ta sống cả đời độc, con cái, mãi mãi ôm ấp hình bóng của mẫu thân vào lòng.

      Mãi đến lúc hấp hối, ông ấy mới kể hết mọi chuyện cho ta nghe. Phụ hoàng , rất mẫu thân, nhưng mẫu thân muốn bị ràng buộc vào chốn cung đình sâu tựa biển. Bà ấy khước từ phụ hoàng, thậm chí cũng chẳng mong phụ hoàng biết mình có con.

      Tình cờ làm sao, phụ hoàng ta biết được chuyện đó. Vì dạy dỗ đệ đệ ta nên người, phụ hoàng hao tâm tổn sức, sao kể hết. Vì để giữ vững ngôi báu cho đệ đệ, phụ hoàng đành nén nỗi đau để rước nàng công chúa về cung, phong làm phi tử.

      Đông Linh quốc là vùng xa xôi, có biển gần kề, tài nguyên phong phú. Năm đó, phụ hoàng lớn tuổi, đệ đệ ta còn quá , lại là Thái tử duy nhất, tránh khỏi có kẻ nhòm ngó giang sơn.

      Đông Linh cầu thân, phụ hoàng chấp nhận. Ta nghe , vốn dĩ nên là Chu Dật Ninh chấp nhận hôn ấy. Nào ngờ, Đông Linh , họ muốn công chúa của họ được gả cho phụ hoàng.

      Thế lực của phụ hoàng . Ông ấy có thể mình chống đỡ cả triều đại nhiều năm, thể là ông ấy bất lực. Việc chấp nhận lời cầu thân của Đông Linh... chỉ là để tránh cho mẫu thân ta phải gánh lấy tiếng “thơm” ngàn đời về sau.

      nữ nhân khiến đế vương si tình, lục cung vô chủ. Nếu gọi nữ nhân ấy là hồ ly, cũng phải gọi là đố phụ, độc phụ, hãn phụ...

      Sau khi nghe phụ hoàng câu ấy, ta ngớ hết cả người ra.

      Cũng còn may, phụ hoàng chưa sủng hạnh vị công chúa của Đông Linh kia.

      Khi còn giả làm Thái tử, ta từng nghe qua danh tiếng của nàng ta. Dáng vẻ ung dung, khí độ trầm ổn, phong thái tao nhã... hổ danh là vị Công chúa quốc sắc thiên hương, đệ nhất tài nữ của cả Đông Linh.

      Nàng ta tên là Đông Phương , được phụ hoàng phong làm Thư Quý phi.

      Cho đến ngày đẹp trời, rất chi là đẹp trời, ta mới tận mắt nhìn thấy cái gọi là “phong thái tao nhã”.

      Hôm đó, Tiểu Sam Tử bị ta dụ dỗ đến Ngự Thiện phòng để trộm gà nướng. Bụng ta khó chịu cả ngày, khó khăn lắm mới khỏe lại, khi ấy liền rất đói. Tiểu Sam Tử nhăn nhó mặt mày, quyết làm ra cái chuyện đáng xấu hổ như vậy. Sau hồi bị ta dùng lời ngon tiếng ngọt để quyến rũ, nàng ta cũng đồng ý, đổi lại, ta phải học thuộc mười bài thơ trong vòng năm ngày. Tiểu Sam Tử đúng là rất đáng chết!

      ngang qua Ngọc Lan cung, đột nhiên nghe tiếng cười khúc khích. , phải khúc khích. Cái này phải gọi là cười... cười bá cháy mới đúng!

      Ta tưởng rằng mình là đệ nhất khác người, nào ngờ còn có kẻ khác người hơn.

      tay cầm bài, tay sát phạt quyết liệt... Thư Quý phi tao nhã, Thư Quý phi dịu dàng... Nàng ta mà là thục nữ, tên ta phải viết ngược lại!

      ...

      Mùi hương hoa lan tỏa khắp nội điện. Ta xua tay, lệnh cho đám cung nhân nội thị ở trong Từ Ninh cung lui ra ngoài, đồng thời thỉnh an Thái hậu theo lễ thường. Tiểu Sam Tử theo sát bên cạnh, trong tay bưng mâm bánh ngọt.

      Vạt áo bị hất sang bên, mũ miện bị tháo sạch, trâm vàng vòng ngọc đều bị ném đầy ra giường...

      Ta quên , sau khi phụ hoàng qua đời, Thư Quý phi trở thành Thái hậu – Vị Thái hậu trẻ nhất triều đại, hơn ta đúng năm tuổi.

      Đông Phương nhìn ta bằng ánh mắt tinh nghịch, sau đó chuyển dời tầm mắt sang mâm bánh ngọt trong tay Tiểu Sam Tử. Ta cảm thấy là tội nghiệp cho mâm bánh xíu xiu ấy...

      “A Tuyết, A Sam, rốt cuộc hai người cũng tới. Lại đây, tỷ tỷ chán tới mức phát điên rồi!”

      Mẫu thân đặt tên cho ta là Tịch Tuyết – Hoa Tịch Tuyết.

      Ta trừng mắt với Đông Phương rồi thở dài tiếng, , “Thái hậu nương nương của ta ơi, ngày mai phải tuyển tú rồi... Tỷ giúp ta chút được ?”

      “Giúp thế nào?”

      “Lại đây, ta cho tỷ nghe.”

      Trong nháy mắt, ta thấy sắc mặc của Tiểu Sam Tử sa sầm cả lại.

      ...

      đêm trước ngày tuyển tú, tên Thừa tướng rỗi hơi ấy lại vào cung. Chỉ là lần này, giảng đạo với ta nữa, mà trực tiếp hỏi ta câu.

      “Bệ hạ có từng nghe qua câu chuyện giữa Hằng Nga và Hậu Nghệ?”

      Ta đáp tỉnh bơ, “Dĩ nhiên.”

      “Vậy bệ hạ nghĩ sao? Nếu như có ngày Hằng Nga và Hậu Nghệ đoàn tụ?”

      Ta đột nhiên nghĩ đến những nỗi nhớ mông lung vào đêm trăng tròn, liền suy nghĩ mà trả lời, “Vậy rất tốt chứ sao. Trẫm lúc nào cũng đợi Hằng Nga của mình, mà Hằng Nga chẳng bao giờ nhớ tới trẫm... Nhớ khi xưa, Hằng Nga rất thích cướp trà trong tay trẫm...”

      Chưa xong, sắc mặt Chu Dật Ninh đen đến mức trầm trọng, đen chuyển sang đỏ, đỏ thành xám, xám phát ra màu trắng sáng...

      rời khỏi hoàng cung ngay lập tức.

      Ngày hôm sau, hậu cung lại dấy lên tin đồn: Hoàng thượng nhung nhớ Hằng Nga. Nghe Hằng Nga là hồng nhan tri kỷ của Chu Thừa tướng. Chu Thừa tướng thấy Hoàng thượng thổ lộ tình cảm với ý trung nhân của mình vô cùng giận dữ, lập tức rời cung, hồi phủ.

      Ta muốn ... ta mà hiểu tình thế lúc đó ta chết liền.
      TrâuAbby thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 3.

      Miệng lưỡi của đám cung nhân nội thị là ghê gớm.

      Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm để chuẩn bị cho ngày tuyển tú. Tối qua, Tiểu Sam Tử bị ta dày vò, dằn vặt cả đêm chỉ vì biểu kỳ lạ của Thừa tướng. Nhìn đôi mắt đen như cú vọ của nàng ấy, ta biết làm cái gì khác ngoài xin lỗi rối rít.

      Có lẽ Tiểu Sam Tử đúng. Ta phải thục nữ, Chu Dật Ninh đâu có thèm hảo cầu.

      ...

      Đây là lần đầu ta “tuyển tú”.

      Tú nữ xinh đẹp, nhiều vô số kế. Ta phải cố gắng lắm mới ngồi vững ghế rồng. Trời ạ, bọn họ đẹp đẹp ấy, nhưng bọn họ đâu cần phải diện trang sức lắm đến thế! Nắng chói chang, chiếu vàng cả khoảng sân. Ta nheo đến mức đôi mắt híp lại thành sợi chỉ mới nhìn được người nào là người nào. Vàng bạc, châu ngọc cứ như chất đống đầu họ. Nắng chiếu vào đó, chói cả mắt ta.

      Hôm qua, ta thương lượng với Đông Phương , tuyệt đối nạp nữ tử thích xa hoa. Ta là Hoàng đế giả rồi, bảo ta học thơ, ta có thể miễn cưỡng, nhưng nếu bảo ta phân biệt mấy thứ đồ trang sức hay gọi tên chính xác của từng cây trâm chiếc vòng, ta làm được!!!

      Nữ tử thích xa hoa, tất nhiên biết tiết kiệm. Mỗi lần có đồ mới hay đồ tiến cống, ta cứ sẻ chia cho các nàng, các nàng cũng cần vòi vĩnh ta lúc này lúc nọ, so đo hơn thua với nhau.

      Về phần vị Thái hậu trẻ tuổi... nàng ta chỉ có chơi bài là nhất. Còn Tiểu Sam Tử ấy à? Công phu chạy trốn khi bị ta đuổi đánh có thể xưng là thiên hạ đệ nhất!

      Đông Phương nhìn loạt mấy tú nữ tiến vào rồi bị ta bỏ qua, thở dài ngao ngán. Nàng ta muốn có thêm bạn, ta dĩ nhiên thể đáp ứng. Dù sao ngoài khả năng chơi bài, nàng ta còn có khả năng phân tích xuất chúng.

      “Hoàng nhi à, mẫu hậu mệt quá... Hay là con chọn đại ai đó ...”

      Ta liếc nàng ta cái. Mới có hai mươi nương mà kêu mệt, đúng là chẳng có phong thái nào của mẫu nghi thiên hạ.

      Được rồi, chọn chọn.

      Ta may mắn quá thôi!

      Người tiếp theo bước vào trong điện là thiếu nữ mang vẻ đẹp dịu dàng, phong thái tao nhã, từng cử chỉ hớp hồn người ta.

      Khuôn mặt điềm đạm, nét đẹp thuần khiết... Ta mà là nam nhi, ta nhất định...

      E hèm...!!!

      Tiểu Sam Tử đáng chết. Ai mượn nàng ta nhắc nhở? Ta còn chưa tới mức há miệng dãi cơ mà!

      Và rồi, ta chọn được người. Nàng ấy là con của Vũ Tướng quân Hoắc Chính Trực – Hoắc Hồng Ca.

      Đông Phương vuốt cằm, gật gù. Mới có hai mươi bốn tuổi mà bắt chước dáng vẻ của đám quan Ngự sử rồi.

      Người tiếp theo tiến vào lại là người khiến ta hài lòng hơn gấp bội... Ai da... Nước da nõn nà, trắng hồng rạng rỡ; đôi môi trái tim chúm chím đáng , muốn hôn lên cái; ngay cả đôi mắt cũng như đong đưa sóng tình... Tim ta bất giác đập thình thịch.

      Lại là Tiểu Sam Tử khách khí e hèm thêm tiếng nữa...

      Được rồi, ta thu hồi dáng vẻ xấu hổ của mình lại. Đông Phương nín cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Đợi , sau khi buổi tuyển tú kết thúc, ta tin vị Thái hậu này được yên...!!!

      Đông Phương ghé sát vào tai ta, , “Người đó là Phương Niệm Vũ. Ta còn nhớ, năm đó ta được gả qua đây, tiên hoàng theo lệ ba năm tuyển tú lần, rốt cuộc lại chọn ai cả. Ta rình xem... hình như có thấy Phương nương..."

      Gì chứ?

      Phương Niệm Vũ... Ta thích rồi đấy.

      Lại thêm loạt người tiến vào, đều toàn những kẻ biết tiết kiệm là gì.

      ...

      Kết thúc buổi tuyển tú đầu tiên, ta chấm được hai người. là Hoắc Hồng Ca, hai là Phương Niệm Vũ.

      Tiểu Sam Tử hiểu vì sao ta lại chọn Phương Niệm Vũ.

      Ta giải thích, “Ta thích cá tính của Phương Tiểu thư. Đúng như câu: Thua keo này, bày keo khác.”

      Tiểu Sam Tử tái mặt, thêm lời nào nữa.

      ...

      Tú nữ chưa được ấn định danh phận. Ta ngồi lật lật lại quy chế của tổ tông, suy nghĩ đến nát óc cũng biết làm sao.

      Đông Phương he hé mắt nhìn vào, sau đó rất tỉnh bơ, “Hoắc Hồng Ca làm Hiền phi là được nhất. Còn Phương Niệm Vũ... nữ nhân kiên trì như vậy, mục đích nhất định .”

      Ta chột dạ, nhưng rồi cũng phê dòng chữ vào dưới tên nàng ta: Ban phong hiệu Mỹ Nhân, sắc phong Quý tần.

      ...

      Mấy đêm liền, Chu Dật Ninh tới tìm ta thêm lần nào nữa.

      Ta biết có hồng nhan tri kỷ. Nếu , chẳng giữ chiếc khăn thêu uyên ương đó nhiều năm làm gì.

      Chỉ là... giận ta cái gì chứ?

      Ta thừa nhận, lúc hỏi ta chuyện của Hằng Nga và Hậu Nghệ, ta mình nhớ Hằng Nga, Hằng Nga chính là tên nhóc con mười tuổi năm xưa.

      lẽ đúng như lời người ta đồn? Hồng nhan tri kỷ của là Hằng Nga?

      ở bên ta ba bốn năm dài, cũng coi như bằng hữu. Có lẽ nhớ Hằng Nga của , thầm mong bản thân là Hậu Nghệ, ngày nào đó gặp lại nàng ta; nào ngờ, ta vừa mở miệng liền ta nhớ Hằng Nga, tưởng ta muốn tuyển nàng làm phi, nên tức giận?

      Tâm tình của ta rất tốt... Ta phải thục nữ, nhưng lại mong có quân tử hảo cầu...

      Và rồi, ta lại than thở với Tiểu Sam Tử.

      Kết quả, vẫn là ta cầm chổi đuổi đánh nàng ấy.

      Nhưng mà sau trận đuổi đánh ấy, mùa xuân của Tiểu Sam Tử cũng bắt đầu.

      Ta có hẹn với đường đệ của mình – Trường An Thân vương Đàm Thế Hưng. Ta nhờ tìm giúp ta cây cung đẹp để làm quà sinh thần cho Chu Dật Ninh, hòng mong hòa giải. tìm ra khá nhanh, nhưng lại đưa đến đúng lúc. Thấy Càn Nhật cung đóng cửa im lặng, sợ chuyện gì phát sinh , mặc kệ đám cung nhân can ngăn, cứ thế xông vào.

      Tiểu Sam Tử đầu tóc rũ rượi, cả người ướt đầy mồ hôi, y phục xốc xếch vì bị ta rượt theo. Có lẽ vì quá ham vui, cũng có thể vì cả hai chúng ta chẳng còn để ý hình tượng là gì...

      Đàm Thế Hưng bước vào, ngay lập tức, ta bị Tiểu Sam Tử tông cái rầm vào người.

      Cả hai ngã ra đất. Tiểu Sam Tử trong y phục thái giám, nằm đè lên Trường An Thân vương mới có mười tám tuổi.

      Ta quên mất, hình như nàng ấy cũng mười tám tuổi...

      Bốn mắt nhìn nhau chằm chặp, sau đó đồng loạt chĩa mũi dùi về phía ta.

      Ta sớm chạy ra ngoài rồi, đồng thời hô hào cả đám cung nhân lại nhìn cảnh tượng hấp dẫn.

      Sau hôm đó, hậu cung lại truyền ra tin tức: Thái giám hầu cận của Hoàng thượng dám cả gan “ăn đậu hũ” của Trường An Thân vương!!!

      Ta quả tạo nghiệt, tạo nghiệt...
      AbbyThiênMinh thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 4.

      Tiểu Sam Tử giận ta. Đây là lần đầu tiên nàng ấy giận ta...

      Sau chuyện hôm đó, đường đệ ta trốn biệt trong phủ, thèm ló mặt ra ngoài, dù chỉ bước.

      Tiểu Sam Tử quan tâm ta nữa. Buổi sáng ai bắt cá với ta, buổi trưa có ai làm bánh ngọt cho ta ăn, buổi tối có ai cho ta dày vò, dằn vặt.

      Ta biết mình hơi quá đáng... nhưng tình thế lúc đó, ta phải là... ta chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà cười vang trận sảng khoái.

      Đường đệ của ta tuy được phong Thân vương khi mới mười ba tuổi , tâm hồn của vẫn còn ngây thơ lắm.

      Ví dụ như...

      Nha hoàn thiếp thân mang tới cho , chỉ nàng ta nhìn được. Chấm hết.

      Khi ta ngỏ lời để mama tới chỉ dạy chút chuyện “đại ”, ngây ngốc nhìn ta, hỏi lại câu khiến ta chết đứng, “Đệ thấy đại của huynh là suốt ngày xem tấu chương, trộm gà nướng của Ngự Thiện phòng. Huynh là Hoàng đế... nhưng đệ là thân vương, học đại để làm gì nhỉ? Đệ chỉ thích đọc sách ngâm thơ thôi. Bỏ qua huynh, cái đó khó lắm.”

      Ta vỗ vỗ vai , ra vẻ đồng tình. Thằng nhóc này ... ra cũng rất tội nghiệp. Năm tuổi mất mẫu thân, mười tuổi mất phụ thân. Phụ hoàng ta rất thương , cái gì cũng dạy dỗ , chẳng khác gì so với đệ đệ ta. Vì vậy, từ ngày giả làm đệ đệ, ta khá thân với tên nhóc này.

      Nhưng mà... từ sau ngày đó, biệt tăm biệt tích, chẳng hề hỏi thăm ta lấy lời.

      Hiền phi là nữ nhân hiền lương thục đức. Ta cảm thấy buồn chán, đành đến tẩm cung của nàng ấy để tâm , nào ngờ chỉ nhận được cái cốc đầu

      “A Tuyết, muội có biết là muội ... Ai da... Thanh danh của hai người họ bị muội bôi xấu cả rồi. Nữ nhân rất coi trọng danh tiết, nam nhân càng coi trọng mặt mũi. Muội đó... Đúng là ngốc mà.”

      Ta xem Hoắc Hồng Ca như tỷ tỷ. Đông Phương , Hiền phi hiền lắm, dịu dàng lắm, nàng ta muốn biến Hoắc Hồng Ca thành con người khác.

      Ta trừng mắt với vị Thái hậu đáng ghét. Hiếm hoi lắm mới có người chịu dỗ dành ta, ta muốn tỷ ấy trở nên kỳ quái như Đông Phương đâu.

      Hiền phi biết chân tướng của ta, mà Phương Niệm Vũ, cũng là Mỹ Nhân Quý tần, hoàn toàn mù tịt.

      Ta e dè nàng ta, cũng vì phần quá khứ mà Thái hậu .

      ...

      ngày nọ, ta vô tình phát , Tiểu Sam Tử đứng trầm ngâm mình, giống như rất suy tư.

      Đêm đó, khi ngủ cùng với Hiền phi, ta nghe tiếng khóc của nàng ấy.

      Ta bật dậy, ôm lấy Tiểu Sam Tử. Hiền phi đuổi hết cung nữ nội thị ra ngoài, sau đó cùng ta an ủi nàng ấy.

      Tiểu Sam Tử giận ta nữa.

      Nàng ấy khóc rất ấm ức. Ta thở dài, vẻ mặt đầy vẻ hối lỗi.

      Hiền phi lắc đầu, với ta, “Nếu đường đệ của muội phải là Thân vương tốt.”

      Ý của tỷ ấy là sao?

      Chẳng lẽ... Tiểu Sam Tử?...

      Ta ngờ ngợ ra cái gì đó. Ngày hôm sau, ta vội vàng gọi Đàm Thế Hưng vào cung.

      mau, sau ngày hôm đó, đệ làm gì Sam Tử của ta?”

      Đàm Thế Hưng gãi gãi đầu, vẻ mặt được tự nhiên.

      “Đệ... đệ... đệ... đệ làm gì cả!... Đệ chỉ ... đệ thích , nhưng mà... đệ thể lấy làm Vương phi...”

      “Đệ và Sam Tử gặp nhau lúc nào?”

      Đàm Thế Hưng lại gãi gãi đầu.

      “Đệ... dùng khinh công... Lúc huynh nghĩ ở chỗ Hiền phi, đệ tìm .”

      “Hai người qua lại bao lâu?”

      “Khoảng tháng.”

      Đúng lúc đó, Tiểu Sam Tử từ ngoài cửa bước vào. Vừa thấy Đàm Thế Hưng, vẻ mặt nàng ấy liền trở nên ngại ngùng.

      Ta thuận miệng, trêu chọc bọn họ, “Nếu đệ thích, Sam Tử cũng bằng lòng, ta đồng ý ban hôn cho đó.”

      được!!!

      “Đệ thể lấy thái giám làm Vương phi... Như vậy, mặt mũi của đệ còn để đâu nữa?”

      “Nô tài thể lấy Thân vương, nô tài còn có chuyện quan trọng phải làm.”

      Hai cái tên chết tiệt này... Ta biết hai người các ngươi khoái muốn chết, nhưng khúc mắc là gì mà lại dây dưa như vậy?

      Ta chán, quan tâm nữa.

      Sau tháng, lại có thêm đợt tuyển tú.

      Lần này, ta chọn được nữ nhân kiều diễm. Tên của nàng ta là Huỳnh Ngọc Tuyền, đích nữ của Lại bộ Thị lang. Ta tạm phong nàng ta làm Hoa phi.

      Hoa phi rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng ấy lại có gì đó man mác u buồn.

      Nhờ nhân mạch của Đông Phương , ta mới phát , ra nàng ấy bị phụ thân dùng tính mạng của mẫu thân để ép nhập cung.

      Mẫu thân của Hoa phi là chính thê, nhưng phụ thân nàng ấy lại sủng ái tiểu thiếp...

      Cái tên Huỳnh Thị lang này... ta muốn hét to vào mặt , cái đồ chết tiệt!

      Ta nhờ Hiền phi khuyên nhủ Hoa phi, dù gì tỷ ấy cũng biết cách chuyện hơn ta.

      Còn mình, ta tiếp tục tương tư tên đáng ghét – Chu Dật Ninh...

      Lại thêm khoảng thời gian trôi qua...

      Hoàng cung quá mức buồn chán. Lựa ngày đẹp trời, ta rủ mấy phi tử và Thái hậu ra ngự hoa viên chơi, dĩ nhiên bao gồm cả Tiểu Sam Tử.

      Nắng đẹp trời trong, muôn hoa muôn sắc, quả là lúc thích hợp để chơi đánh bài.

      Ban đầu, ai nấy đều rụt rè, ngay cả Tiểu Sam Tử cũng mất tự nhiên. Sau hồi được ta chỉ dẫn, bọn họ cảm thấy hứng thú, và thế là...

      Thái hậu tay cầm bài, tay sát phạt quyết liệt. Tiểu Sam Tử hứng chí xào bài. Hiền phi tỷ tỷ cười sang sảng. Hoa phi háo hức vô cùng, đòi phải ăn được tứ quý mới thôi. Còn Mỹ Nhân Quý tần... nàng ta sớm gom sạch số bạc thắng được rồi ngồi đếm từng nén .

      Rốt cuộc hậu cung cũng khôi phục vẻ tươi vui lúc ban đầu.

      Ta cứ thỏa thích chơi đùa, thỏa thích bày trò, mà quên mất bên ngoài sớm lan truyền bốn chữ: Hoàng cung náo loạn.
      Trâu, PhongVy, Abby 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :