1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê (update C61) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố Chấp
      Tác giả: Linh Lạc Thành Nê
      Thể Loại: Đại, Nam Trọng Sinh
      Edit: Mèo Điên, Orchid Pham

      [​IMG]

      Văn án:

      Nam chính là biến thái.

      Nam chính là đại biến thái đựoc trọng sinh.

      Nam chính là tên đại biến thái mạnh mẽ chiếm đọat nữ chính kết quả nữ chính chịu nổi cùng đồng quy vu tận sau đó trọng sinh.

      Sau khi trọng sinh, nam chính biến thái quyết định che dấu bản chất biến thái của chính mình, dùng lớp ngụy trang tao nhã cướp lấy trái tim của nữ của. Truớc khi trọng sinh tên biến thái, sau khi trọng sinh biến thành: Tên biến thái biết che giấu bằng lớp bề ngoài tao nhã.

      Lúc này, chúng ta chỉ cần đứng bên cạnh cầu nguyện cho nữ chính.

      1. Nam chủ tên biến thái, phi thườngbiến thái, biến thái nghiêm trọng, và có những kỹ năng của biến thái.

      2. Bài này nước trong. Bài này chỉ kể về chuyện tình cảm của nam và nữ chính, tuyệt đối có tiểu tam

      3. Tuy rằng văn án về nam chính, nhưng chính văn chủ yếu vẫn chủ yếu về nữ chính

      Nội dung nhãn: thời đại kỳ duyên, trọng sinh

      Nhân vật chính: Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn

      Phối hợp diễn: Tống Kỳ


      eBook

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 24/9/16
      AELITA, Sweet you, Khủng Long32 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Giới Thiệu

      Thế giới của , biết, thế giới của chỉ có người nhà của , kiếp trước, đến chậm hơn gã kia bước. Để rồi gã được , còn ôm hận đứng ở bên, nhưng cam lòng, tuyệt đối cam lòng.

      Từ bàn tay trắng gây dựng nên nghiệp khổng lồ, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm biến đổi, bất cứ chuyện gì cũng trải qua, nhưng duy nhất nụ cười trong sáng của chưa từng được nhìn thấy.

      Đến khi nhìn thấy được rồi, với đó là báu vật vô giá mà suốt cuộc đời này, dù bằng bất cứ thủ đoạn nào, phải gìn giữ nó cho riêng . Huống chi, gã con hoang đó xứng đáng với tình của .

      trong trắng thuần khiết như thế, chỉ có mới có thể xứng đôi với .

      Với cá tính cực đoan, niềm tin mãnh liệt là mình chiến thắng, hại chết người kia, gián tiếp hại chết ba , và cuối cùng mẹ phẫn uất mà nhảy lầu tự vận. vẫn còn tự tin, cái tự tin chết tiệt đó hại chết .

      Đến khi, cầm con dao nhọn đâm vào lồng ngực của , mới biết mình sai đến mức nào, nước mắt tràn mi, nhưng đôi mắt đầy thù hận khi nhìn ngã xuống, và phút cuối của cuộc đời mà nhìn thấy đó chính là cầm con dao đó tự kết liễu đời mình.

      Mãi cho đến lúc này mới hiểu được mình sai lầm như thế nào, nhưng tất cả đều quá muộn.

      Và….

      Khi mở mắt ra lần nữa hình ảnh của lên trong kính viễn vọng, xinh tươi, vui vẻ tràn đầy sức sống biết ông trời cho thêm cơ hội, cho trở về 2 năm trước, lúc vừa mới quen biết .

      Tuy rằng rất tiếc nuối tại sao cho quay lại thời điểm và gã kia chưa quen nhau, nhưng tiếc nuối tiếc nuối vẫn quyết tâm giành lại lần nữa.

      Bản chất biến thái, thủ đoạn tàn độc có tính người như thường mắng, phải giấu tất cả, để trở thành người nho nhã lịch thiệp như trong tâm ý của , đến gần dùng chân tình lay động .

      Câu chuyện này kể về người đàn ông đến si mê, đến điên cuồng, đến mức nguyện đem tất cả sinh mệnh của mình đặt dưới chân , nhưng đáng tiếc, hành động của quá mức cực đoan làm nữ chính sợ hãi, từ sợ hãi biến thành căm thù đến tận xương và cuối cùng chọn cách đồng quy vu tận chết chung với .

      Định mệnh cho sống lại lần nữa để đeo đuổi , nhưng bên giờ đây vẫn có gã bạn trai đáng ghét đó, phải giấu bản chất ghen tị xấu xa độc ác của mình để tiếp cận , con đường ấy có gian nan đến đâu cũng cam lòng.

      Nam chính có tính chất biến thái, mưu nham hiểm xảo quyệt và tàn độc, tuy nhiên hề ngược ở kiếp này mà là cực sủng, sủng như bảo bối nâng niu lòng bàn tay, để rồi khi biết bản chất của rồi ra sao, liệu lịch sử có bị lặp lại như trước kia ? Câu hỏi đó các bạn hãy đọc và tìm hiểu.

      Câu truyện được sửa đổi 1 số chi tiết so với nguyên tác do sở thích của editor, nên đọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng, tìm hiểu và đọc trước khi đặt câu hỏi.

      Bị người đàn ông cực phẩm , là hạnh hay bất hạnh, được 1 người đàn ông cố chấp đến điên cuồng, là hạnh hay bất hạnh đây.

      Tôi biết, nhưng tôi biết phần cố chấp của người đàn ông đó, làm quay lại thuở mới quen , để sửa chữa sai lầm.

      Cá tính của vẫn còn đó, bạn đừng mong thay đổi, chỉ là, do có những kinh nghiệm đau thương, nên học che giấu chính mình, kiềm chế chính mình để có được .

      Và hành trình truy đuổi vợ bắt đầu tuy với muôn vàn khó khăn, nhưng có quyết tâm, gì làm làm được

      Câu chuyện này về người nam trọng sinh và quyết tâm theo đuổi vợ của mình, nhưng câu chuyện vẫn được viết theo cách nhìn của nữ 9
      Last edited by a moderator: 18/8/14
      SiAm, Thanh Hằng, Hale20526 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 1 mưu tiếp cận

      Có trai đẹp kìa!!!!

      Tần Tuyên Tuyên tim đập thoáng nhanh hơn, tầm mắt giống như lơ đãng xẹt qua bóng dáng cao lớn thanh nhã tuấn ở trước mặt, sắc mặt rụt rè, nhìn chớp mắt khi người đó ngang qua.

      Gặp thoáng qua thời khắc đó, cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn vài phần.

      háo sắc trong lòng Tần Tuyên Tuyên lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh, gương mặt của Tống Kỳ xuất đánh bay háo sắc kia . Được rồi, là người có bạn trai, bạn trai Tống Kỳ bộ dạng cũng rất tuấn tú, lại hoa mắt vì chàng đẹp trai khác là đúng... Nhưng bản tính thích cái đẹp ai mà chẳng có, quả nhiên đối mặt với chàng cực phẩm trước mắt có cách nào bảo lòng mình lặng như mặt nước hồ được.

      Công ty ngay tại trước mắt, Tần Tuyên Tuyên ôm chặt ly cà phê bước nhanh hơn, phía bên góc phải lại bỗng nhiên lao ra người, lao thẳng về hướng , vội vàng lui ra phía sau muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn chậm bước, cà phê sóng sánh hắt lên người , chiếc váy màu xanh nhạt nhất thời thành mảnh đống hỗn độn.

      Có cần phải xui như thế hay ….

      Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên có chút suy sụp xuống, chợt nghe đối phương liên thanh xin lỗi, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tiểu thư sao chứ?"

      Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông mặc Âu phục mang giày da mặt đầy vẻ áy náy nhìn , càng ngừng xoay người xin lỗi.

      đè nén buồn bực trong lòng, cong cong khóe miệng, cười rộng lượng, " sao, lần sau cẩn thận đường chút được rồi."

      "Lý trợ lý, sao lại thế này?"

      Phía sau Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên vang lên thanh trầm thấp dễ nghe sắc giống như đàn cello.

      Tần Tuyên Tuyên chậm rãi quay đầu, lúc nhìn thấy người phía sau khỏi có chút kinh ngạc. Lại là chàng cực phẩm mới vừa ngang?

      "Đỗ tổng!"

      Lý Tái vội vã nhìn về phía người tới, giải thích , "Tôi cẩn thận đụng vào vị tiểu thư này, lỡ làm bẩn quần áo ấy mất rồi."

      " sao mà." Tần Tuyên Tuyên vội cười . Tuy trong lòng vẫn là rất buồn bực , nhưng có thể thấy được đối phương khách khí như vậy, ngược lại ngượng ngùng tiếp tục dây dưa đề tài này.

      "Lý trợ lý, sao cậu lại cẩn thận như thế?" Đỗ Mộ Ngôn khẽ cau mày, liếc mắt nhìn Lý Tái, mới cực kì tao nhã quay sang Tần Tuyên Tuyên cất lời xin lỗi, "Tiểu thư, thực xin lỗi, do trợ lý của tôi cẩn thận đụng phải , xin cho tôi cơ hội để bù đắp.”

      "Hả? Đây cũng phải chuyện lớn lao gì, cần..."

      "Tiểu thư, nhất định cần!" Lý Tái vẻ mặt áy náy tự trách, "Tôi nên vì vội vã chạy theo Đỗ Tổng mà làm quần áo dơ như thế, tôi nhất định phải bồi thường cho .”

      " cần..."

      "Tiểu thư, cũng đừng khách sáo như thế." Đỗ Mộ Ngôn cười lễ phép, "Tiền bộ quần áo này do Lý trợ lý trả mà."

      "Vậy, vậy cảm ơn hai vậy." Vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên còn có chút khó xử.

      "Là chuyện nên làm." Đỗ Mộ Ngôn mỉm cười, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, nhìn về phía Lý Tái , "Lý trợ lý, tôi nhớ cậu trưa nay cậu phải thăm bà nội cậu mà?”

      "Hả? À, đúng đúng!" Mắt Lý Tái chợt lóe, lộ ra vẻ mặt ảo não, "Ai nha, sao tôi lại quên mất chứ!"

      Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra, vội vã nở nụ cười thông cảm: "Vậy làm việc của , tôi sao đâu."

      "Lý trợ lý, cậu gọi xe công ty , tôi mang vị tiểu thư này mua bộ." Đỗ Mộ Ngôn mỉm cười , "Tiền quần áo tôi trừ vào tiền lương của cậu"

      "À, vậy, vậy làm phiền Đỗ tổng !" Lý Tái cười gượng chút, "Tôi trước vậy!"

      Sau đó, ta ngồi vào trong chiếc xe đậu bên cạnh, gương mặt buồn bã khởi động xe. Đỗ tổng có lệnh, ta đành phải theo lời mà thăm bà nội chầu tổ tiên từ mấy đời rồi... Hy vọng Đỗ tổng đừng tính tiền bộ quần áo của vị tiểu thư đó vào tiền lương của ta….

      "Tiểu thư, chờ chút, để tôi lấy xe." Đỗ Mộ Ngôn nở nụ cười , vào khu đỗ xe bên cạnh.

      "Khoan..."

      Tần Tuyên Tuyên thể gọi Đỗ Mộ Ngôn quay lại, trong tay cầm ly cà phê đổ gần hết, đờ đẫn đứng ở tại chỗ.

      luôn cảm thấy có chỗ nào đúng? Chờ chút, chẳng lẽ là vị Đỗ tổng này cố ý làm cho trợ lý ta đụng phải , sau đó lại đem trợ lý điều , mình mang theo mua quần áo để bồi dưỡng cảm tình?

      Tần Tuyên Tuyên nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của mình từ vách tường bằng thủy tinh của khu bên cạnh, người mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, tóc dài buông xõa, hơn nữa gương mặt tính là quá mức xuất sắc, tùy tiện đường có thể hốt đầy xe tải.

      Ha ha, Tần Tuyên Tuyên, mi xem truyện tổng tài quá nhiều rồi!

      Lúc này, chiếc xe lộng lẫy chậm rãi dừng lại ở trước mặt Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn xuống xe, lịch mở cánh cửa bên cạnh người lái ra cho .

      "Tiểu thư, mời lên xe." Đôi môi mỏng của khẽ cong thành nụ cười , dung nhan tuấn mỹ giống như phát ra ánh sáng lấp lánh, làm cho người thể dời ánh mắt.

      Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, rồi mới có chút yên : "Đỗ tổng... Đúng ? Hay là thôi , tôi sợ làm dơ xe ngài."

      "Dơ rửa là được, tiểu thư, mời lên xe. Tôi nghĩ thời gian nghỉ trưa của hẳn là lâu đúng ?" Đỗ Mộ Ngôn .

      "Vậy, vậy cảm ơn ngài." Tần Tuyên Tuyên có biện pháp, đành phải đem nửa ly cà phê còn lại quăng vào thùng rác bên cạnh, về hướng xe.

      Vào lúc bước vào bên trong xe, Đỗ Mộ Ngôn săn sóc đưa tay đỡ lên đỉnh xe.

      vài sợi tóc lướt qua lòng bàn tay của Đỗ Mộ Ngôn, cảm xúc hơi nhột nhạt thoáng lướt qua, hơi thở của bỗng dưng cứng lại, cố đè nén cảm giác muôn đưa tay ôm vào lòng. Nhìn cánh cửa xe đóng lại, vào trong nháy mắt xoay người, khẽ đưa tay lên mũi hít hơi sâu mùi hương của .

      Thân thể bởi vì kích động mà run nhè , trong đôi mắt thoáng qua nét mơ màng. Chính là mùi hương này, chỉ thuộc về , là mùi hương mà chỉ nhàng ngửi qua thôi khiến hưng phấn dị thường.

      Nhưng khi Đỗ Mộ Ngôn ngồi vào ghế lái, lại khôi phục thành bộ dáng tao nhã tinh .

      Tần Tuyên Tuyên luôn luôn là người giữ quy tắc, vừa lên xe liền tự giác thắt sẵn dây an toàn. Làm Đỗ Mộ Ngôn vốn dĩ muốn khởi động xe, nhìn thấy động tác của , tay của bất chợt dừng chút, đem dây an toàn của mình cũng cài xong, mới khởi động xe.

      "Tôi tên là Đỗ Mộ Ngôn, tiểu thư họ gì?" Đỗ Mộ Ngôn vừa lái xe, vừa . thường nhìn qua kiếng chiếu hậu kiếng chiếu hậu nhìn Tần Tuyên Tuyên, thấy có chút co quắp nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm trầm, có trong nháy mắt, giống như là động tối u sâu thấy đáy.

      "Tôi họ Tần, Tôi tên là Tần Tuyên Tuyên." Tần Tuyên Tuyên vẫn duy trì nụ cười trước sau như . Tuy phủ định cho mình nghĩ lung tung, nhưng có chàng cực kì đẹp trai thân thiết đối mình như vậy, vẫn là thể nhịn được nghĩ lung tung…. Ôi, xấu hổ quá mất! chỉ là, chờ chút... Cái tên Đỗ Mộ Ngôn này, cảm giác thực quen tai...

      "Tần tiểu thư." Đỗ Mộ Ngôn cười , " cũng phải là nhân viên của tôi, cần phải gọi tôi là Đỗ tổng, trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi.”

      "À, được." Tần Tuyên Tuyên khẽ gật đầu , tầm mắt lại chỉ dừng lại ở cằm của Đỗ Mộ Ngôn, có dũng khí cùng đối diện.

      Bộ dạng đẹp trai quá mức đó chính là cái tội! vậy còn ôn nhu như thế chính là đại tội! nếu cứ tiếp tục như thế này … Tống Kỳ à. Lỡ em làm chuyện gì có lỗi với sao? Ôi , ổn định, ổn định nào!!!

      Xe im lặng chạy thẳng về phía trước, vào lúc ngừng lại ngã đường chờ đèn xanh, Đỗ Mộ Ngôn bỗng nhiên : "Tần tiểu thư, bộ dạng tôi dọa người lắm sao?"

      "Hả?" Tần Tuyên Tuyên sửng sốt, lập tức lập tức lộ ra nụ cười khác sáo, "Làm sao có thể chứ?"

      "Vậy vì sao Tần tiểu thư ngay cả liếc nhìn tôi cũng thèm thế?" mặt Đỗ Mộ Ngôn lộ vẻ cười, nhưng trong giọng lại nghe ra có chút ủy khuất.

      " có đâu, Đỗ tiên sinh nghĩ nhiều rồi." Tần Tuyên Tuyên vội vã cười lắc đầu.

      —— đúng, thế này là muốn trêu cợt sao? Lại tiếp, Đỗ Mộ Ngôn... Đợi chút, phải là tổng tài Minh Khải ở cách vách sao?

      "Là như thế sao." Đỗ Mộ Ngôn gật gật đầu, như là tiếp nhận câu giải thích của Tần Tuyên Tuyên. Vừa vặn đèn xanh sáng, xe vòng quanh về phía trước.

      Tần Tuyên Tuyên áp chế khiếp sợ trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười , tiếp tục hé răng, tầm mắt kiên định chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ. có chút rang lắm ngày hôm nay là chuyện gì xảy ra, trợ lý của Đỗ Mộ Ngôn đụng vào , nhưng lại là Đỗ Mộ Ngôn bồi mua quần áo. Có chuyện ông chủ phải nhận lỗi rồi bồi thường thay cấp dưới hay sao?

      Xe rất nhanh đến mục đích , chạy còn đến 10 phút.

      Trước khi xuống xe, Tần Tuyên Tuyên liền quyết định chủ ý, quần áo phải mua, nhưng tiền, vẫn là chính trả . Dù sao bộ quần áo người khi giặt giũ vẫn còn có thể mặc lại, cứ coi như mua thêm bộ đồ mới vậy.

      Sau khi xuống xe, Tần Tuyên Tuyên liếc mắt nhìn sang cửa hàng bán quần áo loại tầm trung, liền quyết định đến chỗ đó mua quần áo , ai ngờ vẫn còn chưa kịp bước chợt nghe Đỗ Mộ Ngôn mở miệng : "Tần tiểu thư, xin mời sang bên này."

      Tần Tuyên Tuyên quay người lại, nhìn đến cửa hiệu tráng lệ Minh Khải ở phía sau, giật mình, rất nhanh lại lộ ra nụ cười khéo léo, chỉ vào đối diện : "Đỗ tiên sinh, tôi nghĩ cần thiết đâu, tự tôi qua bên đó mua bộ là được.”

      Ở thành phố này ai lại chẳng biết nhãn hiệu Minh Khải chuyên về mỹ phẩm, và trang phục là thuộc hàng đắt bậc nhất, bất cứ món gì bên trong đó đều đắt đến mức hộc máu, vừa mới tham gia công tác hai tháng, làm sao dám đặt chân vào nơi này?

      "Như vậy sao được?" mặt Đỗ Mộ Ngôn lộ ra nụ cười, thái độ nhìn qua ôn hòa, lại làm cho người ta thể cự tuyệt, "Tần tiểu thư, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải bồi thường cho bộ quần áo mới được.”

      "Chuyện này... Được rồi." Tần Tuyên Tuyên có biện pháp, chỉ có thể theo vào. vẫn là tốc chiến tốc thắng , mua sớm về sớm, ở bên cạnh người đàn ông này, hiểu sao lại có cảm giác bất an.

      Khi bước vào bên trong cửa hiệu, Tần Tuyên Tuyên liền trực tiếp chọn cửa hiệu trang phục gần nhất, nhanh chóng chọn đại bộ váy liền, sau đó đưa cho nhân viên cửa hàng đóng gói.

      "Tần tiểu thư, còn chưa mặc thử mà." Đỗ Mộ Ngôn ngăn trở .

      Tần Tuyên Tuyên vội cười lắc đầu, "Số đo đúng, hẳn là thành vấn đề."

      "Vẫn nên thử tốt hơn."

      Đỗ Mộ Ngôn mỉm cười, đưa mắt liếc về phía nhân viên cửa hàng bên cạnh.

      Nhân viên cửa hàng cũng là người cực kì tinh ý, lập tức khuyên nhủ: "Tiểu thư, vị tiên sinh này đúng, nhãn hiệu khác số đo cũng khác tuy rất , thí dụ như vòng eo, vai, hay thân, ngài vẫn nên mặc thử tốt hơn.”

      "Vậy... Vậy được rồi." Tần Tuyên Tuyên cũng quá giỏi về cự tuyệt người khác, huống chi đây là lời khuyên có ý tốt, đành phải lấy y phục, xoay người vào phòng thay quần áo.

      Lúc này, người đàn ông mặc Âu phục cực kì khúm núm đến bên cạnh Đỗ Mộ Ngôn, khi được ra hiệu của ta, và dưới ánh mắt kinh ngạc lẫn giật bắn mình của nhân viên cửa hàng, đem thứ gì đó nhét vào bên dưới phòng thay quần áo.

      "Đỗ tổng... Xong, xong rồi ạ." Chu quản lí nhanh chóng lui về phục mệnh.

      Đỗ Mộ Ngôn sắc mặt thản nhiên , vẫy vẫy tay bảo ông ta rời . Chu quản lí lặng lẽ ra dấu hiệu ‘câm mồm’ với các nhân viên cửa hàng, sau đó mang theo vẻ mặt rối rắm rời khỏi cửa hiệu.

      Vừa rồi khi ông ta nhìn thấy Đỗ tổng đích thân tới, muốn tỏ vẻ hoan nghênh, bị Đỗ tổng ngăn lại, bảo ông ta chuẩn bị thứ đó, ông ta mặc dù giật mình, lại chỉ có thể lập tức chạy làm. Đỗ tổng là cùng đến mua quần áo, dựa theo ánh mắt của Đỗ tổng khi nhìn ấy, hẳn là đối kia có hứng thú. Vậy vì sao Đỗ tổng lại muốn ông ta làm như vậy?

      Chu quản lí sờ sờ cái ót mướt mồ hôi, tóm lại ý tưởng của Đỗ tổng phải loại nhân viên như ông có thể đoán được, vẫn là nên xen vào việc của người khác tốt hơn.

      Thấy Chu quản lí thức thời rời , Đỗ Mộ Ngôn đến trước cửa phòng thay quần áo, nghĩ đến cách ở bên trong thay quần áo chỉ cánh cửa, lộ ra làn da mịn màng trắng noãn nà, ánh mắt trầm xuống, có chút dồn dập thở dốc

      Bên trong phòng thay quần áo, Tần Tuyên Tuyên vừa vạn phần gian nan cởi bộ quần áo hơi có chút khó cởi của mình, khóe mắt liền nhìn đến cái bóng đen, hoảng sợ, vội vã xoay người, liền nhìn đến con chuột lớn nằm bên dưới chân .

      Trái tim của giật bắn lên, lại tập trung nhìn vào, ra đó chỉ là con chuột giả!

      gặp phải tiết mục chơi xấu trong truyền thuyết đó sao, nếu như sợ hãi, phải chỉ mặc nội y trần truồng ra ngoài? Rất đáng giận.

      Tần Tuyên Tuyên lấy lại bình tĩnh, mặc vào quần áo mới, cảm thấy rất vừa người, liền lấy quần áo của mình rơi mặt đất, mở cánh cửa thay quần áo ra, thần thái tự nhiên ra ngoài.

      Cửa vừa mở ra, Đỗ Mộ Ngôn liền nâng tay lên, chuẩn bị nghênh đón Tần Tuyên Tuyên tự nhào vào lòng mình, nhưng mà bộ dáng cùng vẻ mặt bình tĩnh của làm cho ngẩn ra, tay nâng được nửa lại làm như có việc gì bình thản hạ xuống

      Đuôi mắt của khẽ liếc về phía phòng thay quần áo, con chuột giả cực lớn kia nằm ở góc... thế nhưng thấy được sao?

      bàn tay của Đỗ Mộ Ngôn đưa ra sau lưng, dùng sức nắm chặt thành quyền, gân xanh mu bàn tay. Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi đem ôm vào trong lòng... sao, cơ hội về sau còn rất nhiều, phải bình tĩnh.

      hề nhìn thấy những thiệt bị như máy chụp hình, quay phim hay những phóng viên gì đó, Tần Tuyên Tuyên có chút nghi hoặc. Là vì biểu ra vẻ kinh hoàng, cho nên nhân viên công tác xuất sao? Hay là nên bởi vì hiểu lầm, con chuột kia chẳng qua chỉ là trùng hợp đặt ở đó?

      Tần Tuyên Tuyên nghĩ ra, nhưng tại thầm nghĩ mau chóng trở về công ty, bởi vậy cũng tìm tòi nghiên cứu nữa.

      "Cái này quả thực sai, nhưng Tần tiểu thư à, có muốn chọn tiếp hay ? Nếu cửa hiệu này thích hợp với , vậy chúng ta hãy đến cửa hiệu khác." Đỗ Mộ Ngôn cười .

      Tần Tuyên Tuyên cũng cười lắc đầu, " cần, cái này được rồi." Hơn nữa, cũng nhìn qua bảng giá, đến hai ngàn, so sánh với bộ quần áo của là khá cao rồi. tại thầm nghĩ trở về sớm chút.

      "Vậy được rồi, Tần tiểu thư thích là tốt rồi." Đỗ Mộ Ngôn gật gật đầu, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng quẹt thẻ tính tiền. Mà nhân viên cửa hàng khác chạy nhanh đến giúp Tần Tuyên Tuyên đem quần áo cũ của đóng gói, lại cực kì cần thận cắt nhãn hiệu bộ quần áo mới của , để cho có thể trực tiếp mặc .

      Ngay lúc Đỗ Mộ Ngôn cùng Tần Tuyên Tuyên hai người ra khỏi cửa hiệu bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.

      Tần Tuyên Tuyên theo bản năng quay đầu, chỉ thấy chỉ mặc nội y liền chạy ra khỏi phòng thay quần áo, thét thất thanh giống như sợ đén phát điên.

      Tần Tuyên Tuyên nhất thời sợ hãi, chỉ thầm thương cho đó, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      May mà phải là .

      Ánh mắt của Đỗ Mộ Ngôn chỉ thản nhiên thoáng nhìn qua thét ngừng kia, sau đó thu trở về, nhìn về hướng Tần Tuyên Tuyên, ánh mắt thâm trầm, cơn lốc xoáy ngừng xoay chuyển trong mắt.

      Vì sao phải Tuyên Tuyên? Vì sao... cho ôm vào lòng lần nữa?
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      SiAm, Thanh Hằng, Hale20528 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2: Tai nạn xe
      Khi sắp rời khỏi cửa hiệu Minh Khải, Đỗ Mộ Ngôn bước nhanh tới trước, chạy tới trước mặt Tần Tuyên Tuyên, mở cánh cửa cạnh tài xế ra, nhìn Tần Tuyên Tuyên mỉm cười.

      "Cảm ơn." Tần Tuyên Tuyên khẽ cười lời cảm tạ khách sáo.

      Lúc lái xe, Đỗ Mộ Ngôn vài lần lặng lẽ nhìn Tần Tuyên Tuyên qua kiếng chiếu hậu, tay đăt vô lăng siết lại chặt.

      biết thích đàn ông ôn hòa nhã nhặn, cho nên đặc biệt ngụy trang mình thành bộ dáng này để tiếp cận lấy lòng , nhưng vì sao, đối với vẫn là bình thản để ý đến thế này? Ít phút nữa đây, phải đưa trở về công ty, cơ hội mà cố tình tạo ra hôm nay, … bằng !

      Mắt Đỗ Mộ Ngôn dần thâm trầm. khi nhìn đến trước mặt có người băng qua đường, vốn dĩ có thể giảm tốc hoặc là chạy đến ngã rẽ khác, nhưng lại khẽ cong môi, lặng lẽ cởi bỏ dây an toàn, xoay mạnh tay lái, đầu xe đâm thẳng vào thành bảo vệ bên đường.

      tiếng nổ vang lên, trời đất quay cuồng, sau đó hết thảy đều an tĩnh lại. Tần Tuyên Tuyên cởi dây an toàn ra, vào lúc xe đột ngột dừng lại chỉ bị mất đà chút, có vấn đề gì lớn, chỉ là lần đầu tiên gặp được tai nạn xe cộ như vậy, trái tim của đập bịch bịch, cơ hồ có biện pháp hoàn hồn.

      Thẳng đến khi bên cạnh truyền đến tiêng rên khẽ cố đè nén, Tần Tuyên Tuyên mới vội vã nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn ôm cái trán, máu tươi từ kẽ tay của ngừng tuôn xuống, rơi giọt chiếc áo sơ mi trắng tinh, loang lổ thành màu đỏ nhìn rợn người.

      "Đỗ tiên sinh!" Tần Tuyên Tuyên kinh hô tiếng, có chút kích động lục lọi ngừng trong túi xách để tìm điện thoại, "Tôi, tôi gọi xe cứu thương!"

      Tay bị bàn tay to khớp xương ràng đè lại, mu bàn tay non mềm có thể cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai sần của đối phương

      Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Mộ Ngôn, chỉ thấy cười ôn nhu, "Tôi sao, tự tôi bệnh viện là tốt rồi."

      "Vậy, vậy để tôi đưa !" Tần Tuyên Tuyên vội hỏi.

      Xúc cảm mềm mại bên dưới lòng bàn tay của làm cho trong lòng Đỗ Mộ Ngôn kinh hoàng, dùng hết khí lực toàn thân mới đem bàn tay nắm chặt. Nghe được lời của Tần Tuyên Tuyên, lộ ra nụ cười cảm kích, "Vậy làm phiền rồi.”

      Xe bị tai nạn là ở đường, có người báo cảnh sát, cũng may là giữa trưa, con đường này cũng phải đoạn đường đông đúc, xe đường cũng nhiều, cũng có tạo thành tai nạn xe cộ lần thứ hai.

      Đỗ Mộ Ngôn trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý khác, "Trợ lý Lâm, tôi bị tai nạn xe đường Triều Dương, tại đến bệnh viện trước, lại đây xử lý chút."

      Treo điện thoại, Đỗ Mộ Ngôn về hướng Tần Tuyên Tuyên, giờ phút này gọi xong xe taxi, thấy lại đây, chần chờ : "Đỗ tổng, xe bỏ mặc ở nơi này có việc gì sao? Hay đến bệnh viện trước, tôi ở chỗ này chờ trợ lý của ."

      Đỗ Mộ Ngôn nâng bàn tay còn lại đặt lên cánh cửa xe, dùng thân thể của mình cùng xe trong lúc đó hình thành gian nho , đem Tần Tuyên Tuyên vây chặt ở bên trong gian này. Bất quá Tần Tuyên Tuyên giờ phút này còn bởi vì Đỗ Mộ Ngôn bị thương mà khẩn trương, vẫn chưa chú ý đến khoảng cách giữa hai người lúc này là quá mức thân mật

      " sao, xe cứ để đây ." Đỗ Mộ Ngôn xong, thân thể bỗng nhiên lung lay.

      "Đỗ tiên sinh!" Tần Tuyên Tuyên theo bản năng vươn tay đỡ lấy ta, đem ta nhét vào bên trong xe taxi, "Bác tài, đến bệnh viện gần nhất!"

      Nhìn thấy vết thương của Đỗ Mộ Ngôn, tài xế taxi nhất nhấn ga, chạy về hướng bệnh viện gần nhất

      Tần Tuyên Tuyên thường thường nhìn xem sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn, khẩn trương xiết chặt nắm tay. nghĩ tới mình chỉ mua ly cà phê, có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại tiếp, Đỗ Mộ Ngôn bị thương, cũng là làm hại ? Nếu phải ta vì bồi thường mình mà phải cùng mình mua quần áo, ta cũng xảy ra tai nạn xe như thế này.

      Trong lòng Tần Tuyên Tuyên có chút áy náy, chút phòng bị trước đó đối với Đỗ Mộ Ngôn cũng tan .

      Ai cũng gì, bên trong xe taxi thập phần im lặng.

      Đỗ Mộ Ngôn cố ý làm bộ như mình rất choáng váng, đem thân thể dựa vào người Tần Tuyên Tuyên càng lúc càng sát

      Tần Tuyên Tuyên chỉ nghĩ rằng do Đỗ Mộ Ngôn bị thương có vẻ nặng, dám hạ nặng tay đẩy ta ra, chỉ có thể cầm lấy cánh tay của ta ổn định thân hình ta, thoáng rớt ra chút khoảng cách.

      Khoảng cách như vậy, đối với Đỗ Mộ Ngôn mà còn chưa đủ, nhưng cũng có thể cảm thấy hơi thỏa mãn. Mũi ngửi được hơi thở tươi mát người , miệng bất giác cong lên nụ cười thỏa mãn gần như điên cuồng

      Nếu thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này, vĩnh viễn dừng lại tại đây đừng trôi , tốt rồi.

      Khi xe taxi dừng lại, Đỗ Mộ Ngôn bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt mang theo sát khí liếc về hướng tài xế taxi. quay đầu đến thu tiền, tài xế bị ánh nhìn trừng trừng của Đỗ Mộ Ngôn làm giật bắn mình, lưng xẹt qua trận lạnh lẽo, nhưng nháy mắt, cái loại cảm giác này lại biến mất

      Đỗ Mộ Ngôn đưa tiền cho tài xế trước Tần Tuyên Tuyên, nhìn tài xế mỉm cười, "Bác tài, bác chạy nhanh lắm, tiền cần thối lại." "Vậy cảm ơn ngài !" Tài xế vui vẻ tiếp nhận tiền, đem sát khí lạnh lẽo mới vừa rồi mình nhìn thấy quy tội cho nhìn nhầm.

      Dưới dìu dắt của Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn đến đại sảnh của bệnh viện. Nhìn Tần Tuyên Tuyên chạy trước chạy sau vì mình xếp hàng đăng ký, ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn mềm mại ấm áp, lộ ra nụ cười như mộng ảo.

      Thấy được chưa, Đỗ Mộ Ngôn? Tuyên Tuyên của mi lo lắng cho mi đó, vì mi bận rộn ngừng. Nên cố gắng kiên nhẫn biết , làm cho ấy thương mi, làm cho ấy tình nguyện trở thành người của mi….

      Trong đầu bỗng dưng lên hình ảnh với ánh mắt tràn đầy cừu hận cùng máu tươi đầy người, nụ cười nơi khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn ngưng đọng, dồn dập thở hổn hển.

      , để cho loại chuyện đó xảy ra lần nữa. ... phải bình tĩnh, phải có kiên nhẫn... Đúng, chỉ cần tạm thời nhẫn nại, có thể được đến , thể quá nôn nóng….

      Chờ Tần Tuyên Tuyên lại bước đến nâng Đỗ Mộ Ngôn dậy, khôi phục vẻ tao nhã lúc trước, dùng ngữ điệu nho nhã lễ độ, cảm tạ .

      "Tần tiểu thư, hôm nay quá làm phiền rồi, vốn là muốn bồi thường cho quần áo, nghĩ tới lại để cho gặp phải loại chuyện này."

      "Đỗ tiên sinh, chuyện này là ngoài ý muốn, ai cũng muốn." Tần Tuyên Tuyên vội lắc đầu, lúc này y tá đến giúp Đỗ Mộ Ngôn băng bó miệng vết thương, nhanh chóng tránh ra.

      Nhìn Đỗ Mộ Ngôn tuy rằng bị thương, lại vẫn là ôn hòa có lễ đối với y tá lời cảm tạ, Tần Tuyên Tuyên ngoài việc thở phào nhõm, trong lòng cũng lên ý tưởng quả nhiên lời đồn đãi là thể tin được.

      vừa mới nhận chức hai tháng, vẫn là người mới thử việc, nhưng cũng từ trong miệng đồng biết được, khu cao ốc Minh Khải cách vách chính là tập đoàn nổi riếng nhất. Minh Khải là tập đoàn đứng đầu năm trăm tập đoàn lớn của Trung Quốc. Tòa cao ốc của Minh Khải có 30 tầng, có nửa Minh Khải sử dụng, còn lại cho công ty khác thuê. Mà chỗ công ty , lại là trong những công ty thuê mặt bằng của Minh Khải, so sánh khỏi cần, chỉ dựa vào đó thấy chênh lệch rồi.

      Mà khởi đầu Minh Khải, Đỗ Mộ Ngôn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là nhân vật mang theo truyền kỳ đầy thần bí. Năm nay ta ba mươi tuổi, truyền thuyết năm ta mười bảy tuổi liền bỏ học làm, công nhân xây dựng, công nhân khuân vác, bảo vệ... Cái gì cũng đều làm, năm hai mươi tuổi, ta khởi đầu Minh Khải, từ xí nghiệp thể gọi là công ty, dần dần phát triển trở thành quy mô lớn như nay

      Mấy năm qua, ta trở thành trong những phú hào giàu nhất Trung Quốc, với số tài sản ngừng tăng lên theo thời gian, đứng hàng thứ bốn mươi trong top trăm người giàu nhất thế giới.

      đôi với truyền thuyết mạnh mẽ vang dội về ta là cách hành . Khởi đầu từ tận cùng của xã hội tiến dần lên, nên khí chất ta mang theo vẻ dữ dội xa cách, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Nhưng bộ dạng tuấn cùng thân phận kim cương độc thân Vương lão ngũ đến nay, lại làm cho các quý ở giới thượng lưu nối đuôi nhau để được ta ngó mắt đến.

      Nghĩ đến lời đồn đãi, rồi nhìn lại người đàn ông tươi cười ôn hòa trước mặt, Tần Tuyên Tuyên phát mình có biện pháp đem nhân vật truyền kỳ vang danh kia kết hợp với người đàn ông ở trước mắt này.

      Chẳng lẽ bọn họ phải cùng người sao? Nhưng tên giống nhau, xuất địa phương lại là nơi gần với khu cao ốc Minh Khải, có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

      Tần Tuyên Tuyên nghĩ như vậy, lặng lẽ lấy di động lướt web, khi nhìn đến tin tức đưa tin về Đỗ Mộ Ngôn và bức hình chụp nửa bên mặt của ta, chết tâm, hiểu được bọn họ quả là cùng người, đúng là nghe đồn quả nhiên thể tin.

      Y tá rất nhanh liền băng bó xong vết thương trán của Đỗ Mộ Ngôn, kế tiếp chính là chụp X Quang và làm kiểm tra theo thông lệ, miễn cho có di chứng gì.

      Tần Tuyên Tuyên nghĩ thời gian nghỉ trưa của mình cũng sắp hết, nhưng lại thể thốt nên lời muốn trước, nắm di động chuẩn bị gọi điện thoại nhờ đống nghiệp xin nghỉ buổi, chợt nghe Đỗ Mộ Ngôn : "Tần tiểu thư, tôi giờ sao rồi, về trước ."

      Tần Tuyên Tuyên trong lòng là rất muốn trở về, nhưng Đỗ Mộ Ngôn vừa như vậy, lại cảm thấy bỏ lại mình ta mình trước tựa hồ tốt lắm, "Đỗ tiên sinh, hay để tôi chờ trợ lí của đến, rồi ."

      Đỗ Mộ Ngôn cực lực đè nén xúc động muốn gật đầu của mình, cách rộng rãi: "Tần tiểu thư, sao đâu. Bằng như vậy , nếu lo lắng, vậy cho tôi số di động của , tôi kiểm tra xong rồi, kết quả cho ."

      "Vậy được rồi." Đỗ Mộ Ngôn hiểu chuyện làm cho Tần Tuyên Tuyên nhàng thở ra, dù sao vẫn còn thử việc nếu vô duyên vô cớ xin phép, ảnh hưởng tốt.

      Sau khi trao đổi số điện thoại lẫn nhau xong, Tần Tuyên Tuyên liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, đón xe về công ty.

      Vừa thấy Tần Tuyên Tuyên rời , nụ cười mặt Đỗ Mộ Ngôn cũng biến mất, khi y tá với đôi mắt đưa tình mang theo khăn đến lau mồ hôi trán , trầm lãnh đạm trừng mắt nhìn qua, "Cút!"

      Y tá bị ta bỗng nhiên trở mặt làm sợ hãi, dám tiếp tục tiếp cận nữa, trốn sang bên.

      Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu nhìn tay phải của mình, hồi tưởng lại cảm xúc tuyệt vời khi chạm vào da thịt mềm mại ấm áp của Tần Tuyên Tuyên vừa rồi, ngừng thở dốc.

      cho ấn tượng đầu tiên hoàn mỹ, phải tiếp tục, để khi so sánh Tống Kỳ với , thấy Tống Kỳ xứng mà nhào vào lòng …..

      Nghĩ đến chỗ khoái trá, khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn gợi lên chút độ cong đầy thỏa mãn

      Tần Tuyên Tuyên như chạy, rốt cục vào lúc thời gian nghỉ trưa chấm dứt liền về tới văn phòng.

      "Tần Tuyên Tuyên, cậu ra ngoài sao lâu thế, vậy còn mặc quần áo khác về nữa." Cùng Tần Tuyên Tuyên đồng thời vào công ty Phương Phán Phán hồ nghi nhìn .

      Tần Tuyên Tuyên há miệng thở dốc, nhưng vẫn đem câu chuyện xảy ra ban trưa dồn dập . “Trưa nay bị người ta va phải người ta thường cho mình bộ quần áo.’

      "Trách được, tớ cứ tự hỏi sao cậu lâu như vậy cũng chưa trở về, còn tưởng rằng cậu với Tống Kỳ nhà cậu ân ái đến mức quên luôn thời gian rồi chứ." Phương Phán Phán trêu đùa.

      Tần Tuyên Tuyên bị trêu ghẹo mặt đỏ lên, vội vã dời đề tài, " đến giờ làm, tớ chuyện với cậu nữa."

      Tống Kỳ là học trưởng khi học đại học, lớn hơn ba tuổi, là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi người, lúc ấy cũng cùng tham gia công tác với Tống Kỳ nên đến bây giờ vẫn còn cùng duy trì liên hệ, thẳng đếnkhi tốt nghiệp đại học, mới cùng thổ lộ, sau đó hai người liền thuận lý thành chương cùng nhau, chẳng qua đến bây giờ mới kết giao hai tháng, da mặt mỏng, bị người ta trêu chọc thẹn thùng.

      "Ôi uy, còn thẹn thùng à." Phương Phán Phán cười hắc hắc.

      Tần Tuyên Tuyên liếc ấy cái, tiếp tục để ý nữa, trong đầu nhịn được nhớ tới Tống Kỳ ôn nhu săn sóc. Mà người tên Đỗ Mộ Ngôn đó, sớm bị quăng đến sau đầu.
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      SiAm, Hale205, Sweet you23 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 3: Điên cuồng theo dõi.
      Edit: Night
      Tần Tuyên Tuyên đảm nhiệm chức vụ nhân viên thiết kế của công ty thiết kế mỹ thuật, trụ sở là tòa lầu rất cao, văn phòng, nhà mẫu, hay thiết kế khách sạn có đôi khi cũng tiếp ít thiết kế của số cửa hang kinh doanh

      Tần Tuyên Tuyên học đại học ngành thiết kế, tại là nhân viên thử việc tại phòng thiết kế, bất quá Tần Tuyên Tuyên đối với môn thiết kế này rất có năng lực đoán chừng sau ba tháng thử việc có thể thuận lợi được lưu lại làm việc.

      Phòng thiết kế, phòng tài vụ và phòng tài chính cùng ở trong phòng lớn, phòng thiết kế khá nhiều người, thêm hai nhân viên thử việc là tổng cộng tám người, chiếm nữa văn phòng, Tần Tuyên Tuyên cùng Phương Phán Phán là người mới, đương nhiên là ngồi ở bàn gần cửa ra vào.

      Vừa làm xong hạng mục, buổi chiều có việc làm Tần Tuyên Tuyên tranh thủ xem vài bản thiết kế mẫu để trao dồi khả năng bản thân. Vừa mới xem tới giờ, ngoài cửa bỗng truyền đến trận ồn ào.

      Tần Tuyên Tuyên vừa ngẩng đầu, Lưu Chí Dương , đồng nghiệp trong phòng, liền kiên nhẫn mà hướng cửa : “ Ầm ỹ cái gì biết!”

      Lưu Chí Dương lời còn chưa dứt liền ngây dại, bởi vì người đứng ngoài cửa là trợ lý tổng giám đốc Tả An Lôi.

      “Tả trợ lý, mọi người làm gì vậy?” Lưu Chí Dương cười nịnh, tầm mắt liếc nhìn dám nhân viên phía sau Tả An Lôi

      Tả An Lôi là cháu ngoại của Mạc Như Tùng, trong công ty ai dám to tiếng với ta, ỷ vào mối quan hệ này ta cũng rất ngạo mạn. Nhưng lúc này đối với việc Dương Chí Lương mạo phạm ta cũng tức giận, ngược lại chỉ về phía sau cười : “ Nhìn thấy ? Đây là hoa do Đỗ tổng của tập đoàn Minh Khai đưa tới.”

      Lư Chí Dương giật mình : “Sao lại có chuyện như vậy?”

      Đừng Lưu Chí Dương, nghe tên Đỗ tổng từ hai người kia, Tần Tuyên Tuyên cũng lắp bắp kinh hãi. Lại là Đỗ tổng….Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

      Mặt Tả An Lôi lên tia cực kì hâm mộ cùng ái mộ, “ Đỗ tổng hôm nay có chuyện tốt, cao ốc Minh Khải cùng cao ốc Thiên Vũ mỗi tầng dều được tặng sáu bồn hoa lớn, còn đặc biệt phái người đến vận chuyển và bài trí.”

      “Đỗ tổng này, quá mức dư tiền rồi.” Lưu Chí Dương cảm thán.

      « phải thế sao. » Phương Phán Phán cũng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

      Chỉ có Tần Tuyên Tuyên nghe lời Tả An Lôi xong nhíu mày. Có chuyện tốt sao ? Đỗ Mộ Ngôn hôm nay phải bị tai nạn xe sao, việc này lại được xem là chuyện tốt ? cảm thấy, thể hiểu được suy nghĩ của kẻ có tiền.

      Bồn hoa được đặt ở cửa, ngay tại bàn làm việc của Tần Tuyên Tuyên và Phương Phán Phán, nhân viên đem bồn hoa bài trí đẹp, chỉnh chỗ này chỗ kia chút, sau đó rời .

      Tả An Lôi đứng lại lát, Lưu Chí Dương liền trêu đùa : « Trợ lý Tả, Đỗ tổng phải vẫn còn độc thân sao ? ta lại ở ngay sát bên cao ốc chúng ta, xem ra gần quan được ban lộc nha, mau chinh phục ta ! »

      « Hẳn ít người muốn chinh phục Đỗ tổng đâu, tôi ngay cả mặt ta còn chưa thấy, làm sao mà chinh phục đây ? » Tả An Lôi cười .

      « Trợ lý tả, xinh đẹp như vậy, chỉ cần Đỗ tổng gặp được , ta liền mê mẩn ngay, còn sợ bắt được ta sao ? »

      « Lưu Chí Dương, làm việc của ! » Tả An Lôi cười mắng, khóe mắt kìm được tia đắc ý, ta ngẩng đầu, mang theo cao ngạo xoay người rời .

      Chờ Tả An Lôi , Lưu Chí Dương thu hồi bộ mặt nịnh nọt, cười nhạo tiếng rồi trở về chổ ngồi.

      Phương Phán Phán cùng Tần Tuyên Tuyên là người mới, trước mặt hai vị tiền bối tự nhiên dám nhiều lời, chờ bọn họ chú ý, Phương Phán Phán mới nháy mắt, giọng với Tần Tuyên Tuyên : « Tần Tuyên Tuyên , cậu xem, tên Lưu Chí Dương kia sao lại thích vuốt mông ngựa như vậy ? sợ ngày nào đó bị ngựa đá . »

      Tần Tuyên Tuyên chỉ cười cười, chờ Phương Phán Phán trở về làm việc, mới xoay người liếc nhìn bồn hoa kia, đáy mắt lên tia nghi hoặc.

      Cùng lúc đó, tại lầu 18 cao ốc Minh Khải, văn phòng Tổng Giám Đốc tập đoàn Minh Khải.

      Lý Tái gõ gõ cửa, nghe được bên trong lên tiếng, ta liền đẩy cửa vào, đưa tay đặt chiếc notebook trước bàn làm việc của Đỗ Mộ Ngôn.

      « Đỗ tổng, mọi việc đều làm xong. » Lý Tái cung kính .

      Đỗ Mộ Ngôn bộ dạng lười biếng ngồi ghế xoay, băng gạc đầu hoàn toàn ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài tuấn của , liếc nhìn chiếc notebook, giọng lạnh lùng : « Tốt lắm, có thể ra ngoài »

      « Vâng, Đỗ tổng ! » Lý Tái xoay người rời , ra trước văn phòng, tầm mắt theo cửa sổ sát đất nhìn thấy chiếc kính viễn vọng.

      Hai ngày trước, Đỗ tổng bỗng nhiên đặt trong văn phòng chiếc kính viễn vọng này, tuy rằng ta nghi hoặc nhưng ngại Đỗ tổng mặt lạnh uy nghiêm nên ta dám hỏi nhiều. Hai ngày nay, ta cảm thấy Đỗ tổng tựa hồ có chỗ nào đó rất lạ, công việc vừa qua hai ngày trước nếu phải ta nhắc nhở, Đỗ tổng đều quên còn mảnh. Mà giữa trưa bàn công việc cùng ta Đỗ tổng lại biểu ra ngoài vẻ mặt ôn nhu, quả thực làm xém chút ngã hư mắt kính. Lấy điều kiện của Đỗ tổng, cho dù muốn theo đuổi vị Tần tiểu thư kia cứ quang minh chính đại theo đuổi là được, thử hỏi có mấy người phụ nữ bị vẻ tuấn cùng gia thế của Đổ tổng hấp dẫn đây ? Hà tất phải như thiêu thân như vậy ? ta giờ thể hiểu được suy nghĩ của Đỗ tổng, nhưng là việc của Đỗ tổng, ta dám chậm trể. Tỷ như lấy danh nghĩa việc tặng bồn hoa kia, thực ra lại đặt trong văn phòng Tần tiểu thư cái camera mini.

      Sau khi Lý Tái ra khỏi văn phòng, Đỗ Mộ Ngôn hít hơi sâu, lấy tư thế như tín đồ thành kính đem chiếc laptop trước mặt mở ra. màn hình là hình ảnh Tần Tuyên Tuyên, người con nhớ thương, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn văn kiện, cái trán mượt mà, chóp mũi nhắn vênh vênh, đôi môi hồng nhuận… Tầm mắt cực kì kiên nhẫn mà dõi theo từng tấc biểu khuôn mặt , hai tròng mắt chuyên chú mà thâm thúy.

      Buổi chiều thời gian qua nhanh, cũng tới giờ tan tầm, Tần Tuyên Tuyên thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt Phương Phán Phán còn dang dở công việc.

      « Xem bộ dạng nóng vội của cậu, có phải Tống Kỳ nhà cậu đến đón cậu ? » Bị Phương Phán Phán lên tiếng trêu chọc, Tần Tuyên Tuyên sắc mặt ửng đỏ, chạy như bay ra khỏi phòng.

      Vừa tới cửa, điện thoại của Tần Tuyên Tuyên reo lên. Tưởng là Tống Kỳ gọi tới, Tần Tuyên Tuyên nhìn liền bắt máy, « à, em xuống ngay đây. »

      Di động bên kia im lặng hai giây, ngay sau đó liền vang lên thanh dễ nghe « Tần tiểu thư, là tôi, Đỗ Mộ Ngôn. »

      « Đỗ, Đỗ tiên sinh ? » Tần Tuyên Tuyên hơi kinh hãi, vội hỏi « xin lỗi, tôi tưởng là người khác… gọi có chuyện gì sao ? »

      « Tôi gọi để báo cho , bác sĩ kiểm tra và tôi sao, Tần tiểu thư cần lo lắng . »

      « A, là vậy sao, tốt quá rồi. » Tần Tuyên Tuyên có chút chột dạ , , hình như quên mất ta đừng tới việc lo lắng, đúng là có.

      « Tần tiểu thư… »

      « Đỗ tiên sinh, tôi có hẹn, sợ ấy gọi điện thoại tới nên tôi cúp máy đây. Cảm ơn bộ quần áo của , đầu bị thương cũng nên chú ý nghỉ ngơi tốt. Tạm biệt. » đợi Đỗ Mộ Ngôn thêm lời nào nữa, Tần Tuyên Tuyên liền mở miệng cắt lời .

      « …Hẹn găp lại. »

      Tần Tuyên Tuyên cúp điện thoại, vào thang máy. Di động báo có tin nhắn, là Tống Kỳ gửi đến, ở dưới lầu. Nghĩ đến Tống Kỳ hôm nay muốn dẫn xem phim, Tần Tuyên Tuyên liền nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào, việc vừa rồi hoàn toàn bị ném ra sau đầu.

      Mà cao ốc Minh Khải cạnh bên, Đỗ Mộ Ngôn bị ngắt điện thoại đột ngột đứng ngây ngốc lúc lâu, lập tức bừng tỉnh chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc.

      tiếng nhu tình mật ý « à » kia, làm cho trong nháy mắt như được bay đến thiên đường. Trước kia lúc chưa trọng sinh, Tuyên Tuyên chưa bao giờ đối với ôn nhu như vậy, chỉ ba chữ này, làm cho tiếu chút nữa liều lĩnh lao ra ngoài mà đem ôm chặt lấy, đem giam cầm trong lòng, để cho bất cứ ai nhìn thấy , khiến bao giờ rời khỏi tầm mắt . Nhưng mà biết, thể làm như vậy được. Nhựng lời oán độc, cừu hận, bao giờ muốn nghe được từ miệng , hy vọng có thể đối đãi với như đối với Tống Kỳ, tựa như cuộc trò chuyện khi nãy cùng với những lời quan tâm.

      Tống Kỳ… Đúng, Tống Kỳ ! tại muốn gặp Tống Kỳ ! , muốn theo, muốn ngăn cản bọn họ… , được, thể ! vất vả lắm mới đối với có được ân tượng tốt, thể phá hư mọi việc ! đúng, bọn họ bây giờ chỉ là kết giao tình cảm, bọn họ còn chưa kết hôn, vẫn còn đủ thời gian để chia rẽ họ…Đúng vậy ! thể nóng vội, thể hoảng hốt, còn kịp, vẫn còn cơ hội…

      Đỗ Mộ Ngôn xoay người muốn quay về phòng làm việc, nhưng chân như bị đóng đinh, thể di chuyển.

      Sau lúc lâu, lần nữa lại ra ngoài.

      Chỉ xem mà thôi. tự nhủ với bản thân. chỉ là xem thôi làm gì cả.

      Thời điểm Đỗ Mộ Ngôn chạy xe ra ngoài, Tần Tuyên Tuyên cùng Tống Kỳ chuyện ở ven đường. Lặng lẽ dừng xe cách hai người khoảng xa, Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tống Kỳ bằng ánh mắt như bộ dáng con rắn hổ mang nhìn con mồi.

      hận thể đem tay của gã đàn ông kia chặt thành trăm khúc, vì biết xấu hổ mà ôm bả vai Tuyên Tuyên đem vào xe .

      Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt tay lái, muốn đạp mạnh chân ga đâm chết Tống Kỳ, nhưng bên cạnh chính là Tần Tuyên Tuyên, như thế nào bỏ được lại làm cho hận , hận đến mức tình nguyện cùng đồng quy vu tận ?

      « Em hôm nay tan tầm sớm vậy, còn tưởng phải đợi em môt lúc lâu nữa đấy » Tống Kỳ ngồi vào ghế lái, hướng Tần Tuyên Tuyên cười .

      Tần Tuyên Tuyên cầm túi của mình, trong tay còn cầm cái gói to, nghe vậy đem gói to để vào chổ ngồi đằng trước cười : « Lần sau có thể đợi tối rồi đến. »

      « Làm sao mà để em chờ được? » Tống Kỳ nâng tay, nghiêng người vén tóc Tần Tuyên Tuyên ra sau tai, mắt dừng ở cái gói to, « Đây là gì vậy ? Quà cho sao ? »

      « phải ». Tần Tuyên Tuyên , « Giữa trưa có người làm bẩn quấn áo của em nên người ta đền cho em bộ mới, đây là bộ quần áo bị bẩn »

      « Là nam hay nữ ? » Tống Kỳ thuận miệng hỏi.

      Tần Tuyên Tuyên hỏi lại, « Có gì khác nhau sao ? »

      Tống Kỳ nghiêm trang : « Đương nhiên là có khác nhau. Nếu là nam, đây tuyệt đối là cách tiếp cận vụng về. »

      « Học trưởng à, suy nghĩ nhiều rồi. » Tần Tuyên Tuyên trừng mắt phản bác, giây tiếp theo trong đầu lại bỗng nhiên lên hình ảnh phong độ của Đỗ Mộ Ngôn, khỏi giật mình. . Chẳng lẽ tự mình đa tình, người kia là cố ý sao ?

      «Tuyên Tuyên của là mỹ nhân nha, em đừng xem mị lực của bản thân như vậy. » Tồng Kỳ xoay người lại, giúp Tần Tuyên Tuyên thắt dây an toàn, trước khi lui về, dùng sức hôn lên mặt cái.

      « Tống Kỳ ! » Tần Tuyên Tuyên vẻ mặt xấu hổ la hên, cũng quên mất nghi hoặc vừa rồi.

      Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến hồi còi to, khoảng cách gần như vậy, khiến Tống Kỳ cùng Tần Tuyên Tuyên đều giật mình, quay đầu nhìn lại.

      Phía sau hai người có chiếc xe dừng, nhưng bên trong xe lại có người nào.

      Hai người nhìn nhau, Tống Kỳ nhún nhún vai, cũng để ý, bên khởi động xe, bên tiếp tục đề tài khi nãy, « Tuyên Tuyên, em đừng xem thường chình mình. đây là Liễu Hạ Huệ còn kiềm chế được huống chi là người thường. Xong rồi, chúng ta ! »

      Tần Tuyên Tuyên ra vẻ oán trách quay đầu nhìn về phía cửa sổ, khóe miệng lại mang theo nụ cười ngọt ngào. Tống Kỳ chính là mối tình đầu của , tuy phải mối tình nào cũng tu thành chính quả, nhưng có cảm giác, tình cảm của và Tống Kỳ được bền lâu.

      Xe phía trước càng lúc càng xa, lúc sau Đỗ Mộ Ngôn mới ngồi thẳng dậy.

      Vừa rồi, nhìn cảnh Tống Kỳ hôn Tần Tuyên Tuyên, thể khống chế được mà đánh quyền vào vô lăng, chẳng may đụng phải kèn xe, sợ bọn họ nhìn thấy phải xoay người trốn .

      biết nếu mình tiếp tục theo bọn họ, còn khống chế được bản thân bao nhiêu lần nữa, bây giờ tốt nhất là nên quay đầu rời . Nhưng khống chế được chính mình nữa, muốn theo hai người họ… phải theo họ.

      Đỗ Mộ Ngôn sắc mặt hơi trầm xuống, tay run nhè xoay khóa khởi động xe, theo hướng chiếc xe chạy xa xa đằng trước.
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      SiAm, Hale205, heomaz20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :