1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố cầm dị truyện - Tuyết Ảnh Sương Hồn (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CỔ CẦM DỊ TRUYỆN

      [​IMG]

      Tên convert: Cầm chi dị truyền

      Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

      Editor: Leo Sing

      Ebook: Kún Lazy

      Nguồn: Lười Mãn Tính

      Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại, huyền huyễn, tình duy nhất

      Số chương: 14

      * Quà ra mắt của người mới nhân dịp Halloween. Chúc cả nhà Halloween vui vẻ !

      Giới thiệu
      thiếu nữ thanh xuân đứng khoan thai thuyền, khẽ xoay người lại. Ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt sắc như thiên tiên.

      Vị công tử trẻ tuổi nhất thời giật mình. phải vì tướng mạo xinh đẹp, mà chàng còn cảm giác như trông thấy điều gì đó rất thân thuộc.

      Chợt cất tiếng hỏi: “ nương, xin hỏi danh thơm của nàng là gì?”

      nàng xuân sắc nhìn nốt ruồi chu sa ở đuôi lông mày của chàng, nhoẻn miệng cười: “Lục Đồng, ta tên là Lục Đồng.”

      Vòng luân hồi tựa như bánh răng, có nhiều thứ cứ luôn chuyển động mãi ngừng.

      Ví như tình, ví như duyên.

      [​IMG]
      Linh ebook: https://cungquanghang.com/threads/ebook-co-cam-di-truyen-tuyet-anh-suong-hon.28739/

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 1


      Editor: Leo Sing




      Tháng ba Dương Châu, hoa lê điểm trắng, cành liễu xanh non, cả thành trấn ngập tràn sắc xuân.




      Bên đình Trác phủ, trong tòa lầu Minh Nguyệt, đối diện với vườn hoa lê trắng muốt. Nhìn xuyên qua ánh sáng từ ô cửa sổ, thấy vị công tử tuấn dật trẻ tuổi mặc bộ xiêm y trắng tuyết, đứng mở cái bọc đồ đặt bàn.




      Lớp vải thô màu lam vừa tháo ra, đập vào mắt cây đàn cầm cổ.




      Cây đàn ước chừng dài khoảng ba thước sáu tấc năm, rộng chừng sáu tấc, độ dày hai tấc. Đàn được chế tác theo khuôn mẫu chim phượng. Mặt đàn làm bằng gỗ cây Đồng, toàn thân đen sẫm, sáng bóng như gương, bên trong lớp hoa văn tường vân (mây lành). Lưng đàn có khắc hai hàng chữ chìm bằng vàng theo lối chữ Lệ: “Hoa sơn chi đồng, chước kỳ hình hề, băng tuyết chi ti, tuyên kỳ thanh hề”* Cây đàn này, xét theo hình dáng mà , toàn thân đều ngập ý vị. Công tử áo trắng vừa nhìn thấy liền tán thưởng, tiện tay gảy cái, lắng nghe thử hưởng của dây đàn.




      *Tạm dịch: Ngô đồng Hoa Sơn, bạt vẻ ngoài, dây tơ thanh khiết, vang tiếng xa




      Sau khi khẽ gảy xong, bảy dây dàn rung rinh rung rinh, nhưng tuyệt nhiên phát ra bất kỳ thanh nào. Công tử áo trắng ngẩn ra. lát sau, tựa hồ tin vào thính lực của mình, lại gảy thử dây đàn lần nữa. Kết quả vẫn vậy, dây rung đàn câm. Bấy giờ mới kinh ngạc.




      “Trác công tử, đàn này trông rất tốt nhưng tại sao khi gảy lại lên tiếng? Ngài xem chuyện này là như thế nào?”




      Người người đàn ông đứng tuổi, dáng người tròn béo, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.




      Trác công tử đáp mà hỏi ngược lại: “ biết chưởng quỹ tìm được cây đàn cầm này ở đâu?”




      “Đấy là di vật của ông lão để ở trọ của khách điếm tiểu nhân. Ông ta là người xa xứ, nay tuổi tác cao nên muốn tìm về quê cũ. Nào ngờ đường xuống Dương Châu, đột ngột ngã bệnh, cuối cùng phải chết tha hương trong khách điếm. Khi tiểu nhân kiểm tra bọc hành lý của ông ấy, thấy có thứ gì đáng giá cả. Ngoại trừ hai bộ quần áo để thay đổi, cũng chỉ có mỗi cây đàn cầm này. Tiểu nhân định đem bán nó để giúp ông ta thu xếp hậu . Nào ngờ đàn này lại gảy ra tiếng. Được biết Trác công tử là người am hiểu rất sâu về cầm đạo trong thành Dương Châu này. Cho nên tiểu nhân mới mạo muội đến đây, mong Trác công tử giám định cây đàn cầm này, xem nó đáng giá mấy lượng bạc?”




      “Cầm quý ở sắc, sắc xem như mất ý vị. Cây đàn cầm này vị. Nếu hỏi đáng giá bao nhiêu, quả thực còn kém hơn cả cành khô gỗ mục. Có điều…” Trác công tử lại gảy dây đàn, do dự: “Bảy dây đàn đều hoàn hảo, nhưng lại phát ra . Cây đàn cầm này. . . . . có chút kỳ lạ.”




      Chu chưởng quỹ thất vọng: “Theo như lời của Trác công tử, cây cầm này đáng xu. Tiểu nhân còn tính dùng nó đổi mấy lượng bạc giúp ông lão kia làm tang đàng hoàng. Xem ra chỉ đành có thể chôn cất qua loa mà thôi.”




      “Chu chưởng quỹ, ông là người có tâm. Thôi mười lượng bạc này đưa cho ông, xem như ta mua lại cây cầm này. Dẫu sao người ta là lá rụng về cội, phải chết xa quê như thế cũng đáng buồn. Ông chuẩn bị giúp ông ấy cỗ quan tài tốt chút, đừng vội vàng an táng mà hãy tạm gửi đến nghĩa trang ở phía nam thành . Lỡ như có người nhà của ông ấy tìm đến, cũng dễ dàng vận chuyển linh cữu về quê.”




      “Vâng vâng, Trác công tử quả tốt bụng. Tiểu nhân thay mặt ông ấy tạ ơn ngài.”




      Chu chưởng quỹ cảm ơn rối rít rồi vội vàng rời . Trác công tử mình quay lại nhìn cây đàn cầm bàn, vẻ mặt trầm tư.




      Lúc này, có gã sai vặt áo xanh gõ cửa vào: “Bẩm công tử, Ân công tử tới.”




      Trác công tử nghe vậy liền vui mừng: “Mau mời người vào.”




      người thanh niên cầm thanh trường kiếm, thân hình cao ngất bước hiên ngang vào nhà. Cả người đầy bụi bặm, có thể thấy là do bôn ba vạn dặm mới về. Nhưng đôi mắt vẫn sáng trong như cũ, hề có chút sắc thái mỏi mệt nào.




      Trác công tử nghênh đón: “Nhược Dương, huynh quan ngoại thời gian. Thế mà vừa hơn nửa năm, cuối cùng cũng còn biết quay về Dương Châu sao?”




      “Thiếu chút nữa là ta cũng định trở lại rồi. Cát sa mạc ở đấy nhiều như biển, phong cảnh hùng vĩ tráng lệ. Khó trách từ xưa luôn có nhiều hùng hào kiệt sinh ra tại quan ngoại. Quả nhiên là đất mạnh tạo người hùng, đất nhất phẩm nuôi dưỡng những con người nhất phẩm. giống như Giang Nam ngói đen tường trắng, non xanh nước biếc, linh khí có thừa, hào khí lại thiếu hụt. Rất hiếm gặp tráng sĩ dũng mãnh khẳng khái ở đây.”




      Trác công tử tán thành: “Phong cảnh hai bên đều tuyệt đẹp diệu kỳ nhưng phong khí lại khác xa. Cho nên mới có người , Giang Nam nhiều tài tử, Tắc Bắc sinh thánh nhân.”




      Gã sai vặt áo xanh đến dâng trà. Ân Nhược Dương cầm ly uống ngụm, ánh mắt thoáng nhìn sang chiếc đàn cầm bàn: “Ồ, Trác đại tài tử lại mua thêm cây cầm mới à? Huynh đúng là kẻ cầm như mạng, chỉ cần thấy đàn cầm tốt liền vội vã mua về. Trong tòa lầu Minh Nguyệt này, huynh tàng trữ bao nhiêu cây cầm rồi hả?”




      “Nhược Dương, cây đàn này phải đàn cầm tốt. Huynh nghe .” Trác công tử gảy dây đàn.




      “Tại sao. . . . . .tại sao lại phát ra tiếng nào?” Ân Nhược Dương kinh ngạc, đặt ly trà xuống, bước đến gảy thử cái. tập võ từ bé, từng ngón tay đều có lực nhất định. Khi khẽ gảy, dây đàn run như tơ nhện trước gió, nhưng vẫn lặng im phát bất kỳ tiếng vang nào.




      “Dật Phi, thế này là sao?” Ân Nhược Dương am hiểu lắm về cầm, chỉ có thể hỏi vị bằng hữu rất thông thạo về cầm đứng ở bên cạnh mình.




      Trác Dật Phi khẽ lắc đầu: “Ta cũng . Lần đầu tiên khi nhìn thấy cây đàn cầm câm này. Từ dây cung đến khung cầm đều được làm bằng nguyên liệu tốt. Thế nhưng dù ta dùng bất kỳ cách nào cũng đều thể gảy ra thành tiếng .”




      “Thế huynh mua nó ở đâu?”




      Trác Dật Phi kể lại chân tướng việc cho bạn tốt nghe. Ân Nhược Dương nghe xong nhướng mày: “ ông lão chết tha hương trong khách điếm lại giữ cây đàn cầm kỳ lạ như vậy. Dật Phi, ta cảm thấy cây đàn cầm này lai lịch ràng. Hơn nữa trông rất cổ quái. Huynh đừng giữ lại nó.”




      Trác Dật Phi đồng ý, cười : “Chẳng qua chỉ là cây cầm câm. Nhược Dương, huynh lo lắng thái quá rồi.”




      Ân Nhược Dương muốn thêm nữa, bỗng nghe thấy cửa phòng có người gõ , ngay sau đó cánh cửa mở ra. Người bên ngoài còn chưa bước đến ngửi thấy mùi hương lan nồng nàn lan tỏa trong trung. bất giác quên mất những lời định bên miệng, nương theo mùi hương trông sang chỉ thấy có thiếu nữ thanh xuân đứng tựa cá2nh cửa. Khuôn mặt nàng đẹp như tranh vẽ, vóc người thon thả, gọn gàng, người mang bộ trang sức trang nhã. Đôi mắt nàng khẽ đảo nhìn xung quanh, đồng tử đen láy lấp lánh tựa vì sao.




      “Biểu ca! Ơ, Ân công tử cũng ở đây à?”




      Thấy có khách lạ đứng trong phòng, thiếu nữ tựa hồ hơi thẹn thùng. Nàng khẽ lùi nửa bước, nghiêng người tựa cửa, cúi đầu xoắn tấm khăn tay. Hai gò má nàng ửng hồng.




      “Xuân Nùng, muội vào ! Muội cũng gặp Nhược Dương rồi, cứ gọi là Ân đại ca . Đừng cứ mãi công tử, công tử nữa.”




      Xuân Nùng nghe lời sửa lại: “Ân đại ca.” Rồi cong người, hành lễ chào.




      “Liễu tiểu thư.” Ân Nhược Dương thở dài, vội vàng đáp lễ.




      “Ân Nhược Dương, biểu muội ta cũng gọi huynh là đại ca rồi. Huynh vẫn gọi là Liễu tiểu thư làm gì. Cứ thoải mái gọi là Liễu tiểu muội là được rồi.”




      Ân Nhược Dương vẫn chịu sửa miệng, quay sang : “Dật Phi, khi ta về Dương Châu liền đến thăm nhà huynh trước tiên. Giờ ta phải trở về nhà mình rồi. Ngày khác ta lại đến bái phỏng.”




      “Được rồi, huynh cứ về trước . Huynh hơn nửa năm, Ân bá mẫu cũng lo lắng lắm! Ta cũng cố giữ huynh lại nữa.”




      Sau khi Ân Nhược Dương rời , Trác Dật Phi bước đến bên cạnh Liễu Xuân Nùng, kéo xiêm y của nàng lên, : “Tuy rằng bây giờ tháng Ba, thế nhưng rét Xuân vẫn chưa hết. Tại sao muội lại giảm bớt xiêm y người? Nếu như lỡ nhiễm bệnh phong hàn lại phải tiếp tục uống thuốc của đại phu à?”




      “Biểu ca phải, muội quay về phòng mặc thêm áo.”




      Chú thích:




      (1) Tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ




      (2) Lối chữ lệ: Loại chữ thông dụng thời Hán




      (3) Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 2


      Editor: Leo Sing




      Vừa bước khỏi lầu Minh Nguyệt, Liễu Xuân Nùng cũng vội trở về phòng, mà đảo chân bước nhanh đến hậu hoa viên. Tiểu nha hoàn Lục Nhi chạy chậm đuổi theo: “Tiểu thư định mặc thêm xiêm y sao?”




      Liễu Xuân Nùng chỉ lướt nhanh, đáp lại. Bước vào góc Bắc hoa viên, trong sắc hồng của hoa Hồng Hạnh, dưới tán lá xanh um, có bàn đu dây treo lửng lơ. Nàng nhàng nhảy lên, lay động bàn đu dây. Chân đẩy bàn gỗ, tay nắm chắc sợi dây. Chỉ qua hai, ba lượt, bàn đu dây chuyển động bay lên. Tà váy trắng nhạt theo gió đung đưa, tựa như mây trắng bồng bềnh.




      Lục Nhi đứng bên vỗ tay cười: “Tiểu thư đẩy bàn đu dây tuyệt quá, hơn nữa lại còn rất đẹp nữa!”




      Bên ngoài bức tường màu trắng của hậu hoa viên, Ân Nhược Dương giữ dây cương ngựa. Chợt nghe thấy có tiếng cười lanh lảnh. Nhất thời ghìm ngựa dừng lại, noi theo tiếng quay ra sau. Chỉ thấy vách tường vôi phấn trắng che kín, lạnh lùng như tuyết cự tuyệt người ngoài. giục ngựa lùi lại mấy trượng, dõi mắt nhìn xa thấy cả vườn xuân sắc bên trong. Bên phía góc đầu tượng ló ra khóm lá xanh um của cây Hồng Hạnh. Sắc hồng, xanh ngọc khiến người ta mê mẩn quên chốn về.




      Ánh mắt Ân Nhược Dương dõi theo bên đầu tường. Giật mình nhìn lát, bỗng dưng chợt hoàn hồn. xoay đầu định giục ngựa rời . Đột nhiên trước mặt chợt lóe bóng hình. Chốc lát, bóng hình lại lóe lên. nhìn , đó là bóng ảnh của bàn đu dây. Dưới sắc trời sáng tỏ, bức tường trắng thể ngăn được bóng ảnh kia.




      Bóng ảnh của bàn đu dây? Có đu dây trong vườn. Ân Nhược Dương lại ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn đu dây dao động, mỗi lần di chuyển đều khiến khóm lá rung rinh, hoa Hạnh khẽ lay. thiếu nữ thanh xuân đứng bàn đu dây, eo mông cong, búp tay trắng nõn, tà váy rộng lay động giữa trung như gió lướt tuyết bay.




      Ân Nhược Dương giật mình, nheo mắt nhìn xuyên khóm xanh ngọc, hồng son thấy bóng trắng nhàng tung bay. Do ngăn cách bởi vách tường, nên khó có thể thấy chân ảnh người thiếu nữ đứng bàn đu dây kia. Tuy vậy dường như có thể thấy bộ trang sức hoa lê trang nhã, và mùi hương lan thoang thoảng trong gian.




      Bên trong xanh vạn hồng ngàn, bóng trắng ngọc ngà điểm xuyến khung cảnh. Chợt tâm khẽ rung động như dây đàn, khúc thấp xướng nức nở, vang vọng vào tâm hồn. Ân Nhược Dương cảm thấy lòng mình như thanh thất huyền cầm, bị người nhàng khảy lên từng giai điệu nội tâm. . . . . .




      Hoa hạnh bên trong dù có hồng đậm thêm nhưng vẫn bị bức tường ngăn lại. Than nhân gian cách thiên đường chỉ chừng gang tấc, gặp khổ vì tương tư, khi gặp cũng khổ vì tương tư.




      ***




      Mấy ngày nay, Trác Dật Phi đều chăm chú tìm hiểu cây cầm. Cây đàn cầm này dù xem xét ở bất kỳ phương diện nào đều hề thấy chỗ nào sai sót. ràng là cây đàn cổ tốt nhất, nhưng sao tay khảy mãi vẫn lên tiếng. Cuối cùng, chỉ đành thở dài tiếng: “ là cây cầm kỳ lạ!”




      treo thanh cầm này lên vách đá, có ý định cất vào trong cầm các của mình. Dù cây cầm câm này phát ra tiếng, nhưng cũng có thể treo làm vật trưng bày trong phòng.




      Sau khi cây cầm được treo vách đá nom hơn nửa tháng, Chu chưởng quỹ lại tới, hơn nữa còn dẫn theo người đàn ông trung niên lạ mặt. Ông ta thân hình gầy gò, quần áo đơn sơ, vừa nhìn liền biết người này cuộc sống khó khăn, đầy trắc trở.




      “Trác công tử, vị này chính là con trai của ông lão qua đời do bệnh tật trong khách điếm của tiểu nhân. vượt ngàn dặm từ Trường An đến Dương Châu để tìm người, muốn mang linh cữu của gia phụ trở về cố hương.”




      “Ồ, điều này tốt! Lúc trước, ta cũng có đừng vội hạ táng mà hẵng chờ xem có người thân đến tìm . Quả nhiên có hiếu tử vượt ngàn dặm đến tìm phụ thân.”




      Người đàn ông trung niên kia vái lạy Trác Dật Phi: “Đa tạ Trác công tử thiện tâm thương xót, thay gia phụ bỏ tiền lo tang . Nay ta thân làm con đến nơi này cũng bởi vì muốn di vật duy nhất của phụ thân bị thất lạc bên ngoài. Ta nguyện dùng gấp đôi số bạc là hai mươi lượng để chuộc lại cây cầm. Kính xin Trác công tử thành toàn.”




      Nhìn người trung niên này dáng vẻ nghèo khổ, nhưng vẫn chịu vì di vật của gia phụ mà tiếc tiền của. Trác Dật Phi nhìn thấy khỏi ngầm khen ngợi, liền quả quyết cự tuyệt: “Nếu ngươi dùng hai mươi lượng bạc để chuộc cây cầm này. Ta tuyệt đồng ý.”




      Người đàn ông trung niên nghe thế liền biến sắc.




      “Nhưng mà, ta nguyện ý trả cây đàn cầm này cho ngươi. Cũng xem như vật về chủ cũ.”




      Người đàn ông trung niên mừng rỡ: “Đa tạ Trác công tử.”




      tháo thanh cầm câm từ vách đá xuống, dùng tấm vải thô màu lam trước kia bao bọc lại. Người trung niên ôm chặt như ôm được bảo bối. Khi người đó vừa bước ra ngoài gã sai vặt áo xanh dẫn Ân Nhược Dương tiến vào. Hai người bước qua nhau, Ân Nhược Dương liếc mắt hơi lưu ý người kia cái.




      “Dật Phi, người nọ là ai vậy? Huynh đưa cho thứ gì thế? Nhìn hớn hở cứ như vừa nhặt được bảo khố vậy.”




      “Ta cho thứ gì cả, chỉ là vật về chủ cũ mà thôi.”




      “Vật về chủ cũ? Trong lầu Minh Nguyệt của huynh, chẳng lẽ cất giữ món gì của sao?”




      Trác Dật Phi thuật lại chân tướng cho nghe. Ân Nhược Dương nghe xong liền hiểu : “ ra là cây đàn cầm đó! Ta vẫn luôn cảm thấy cầm đó có chút cổ quái. Để cho người kia mang về cũng ổn. Chẳng qua khi nãy trông giống như ôm cầm, mà giống như ôm núi vàng, núi bạc vậy.”




      Trác Dật Phi lại đồng ý: “Di vật của gia phụ, trong mắt của hiếu tử tất nhiên là phải quý hơn ngàn vàng rồi.”




      Cầm và người cũng rời xa, Ân Nhược Dương cũng muốn tiếp về đề tài này nữa, vì thế đổi chủ đề: “Hôm nay là đêm rằm mười lăm. Có vài bằng hữu mời Sấu Tây Hồ ngắm trăng. Huynh có ?”




      “Nếu mọi người đều có nhã hứng như vậy, ta sao có thể .”




      “Tốt lắm, vậy tối nay hẹn gặp nhau ở cầu Nhị Thập Tứ. Huynh nhớ mang theo cầm đấy, ngắm trăng đêm mà thiếu tiếng đàn của Trác công tử làm bạn, quả khiến ánh trăng mất vài phần ý vị.”




      Hai người bọn họ trò chuyện, bỗng có tiếng gõ cửa phòng. Hai người đồng loạt quay lại, chỉ thấy Liễu Xuân Nùng quần xanh áo tơ, dáng người mảnh mai bước tới. Nàng hiển nhiên nghe được cuộc đối thoại khi đứng ngoài cửa, đôi mắt nàng tràn ngập khát vọng ngẩng lên nhìn Trác Dật Phi: “Biểu ca, hai người muốn Sấu Tây Hồ ngắm trăng sao? Muội cũng muốn , huynh dẫn muội cùng được ?”




      Trác Dật Phi cau mày khó xử: “Xuân Nùng, ban ngày ta có thể mang muội dạo bên ngoài. Nhưng ban đêm trăm triệu lần được, đồng ý.”




      có đâu, muội cùng biểu ca ra ngoài, mẫu thân đều luôn yên tâm. Nếu như huynh sợ mẫu thân trách cứ mình, vậy để muội với mẫu thân. Nếu như người đồng ý, huynh hãy dẫn muội cùng nhé!”




      hơi dài xong, Liễu Xuân Nùng cũng đợi Trác Dật Phi trả lời, liền xoay người vội vàng sải bước chạy xuống lầu.




      “Aii, Xuân Nùng ——” Trác Dật Phi muốn gọi nàng lại, nhưng thể được. lắc đầu cười khổ với Ân Nhược Dương, : “Tính tình của biểu muội ta là vậy. Muốn làm cái gì nhất quyết làm bằng được cái đó.”




      “Tính cách sáng lạn, thoải mái cũng là chuyện tốt. Dật Phi, hôn của huynh và muội ấy. . . . . . sắp đến rồi chứ?”




      Trác Dật Phi gật gật đầu: “Phụ mẫu và thương lượng với nhau. Họ muốn đợi đến cuối năm, sau khi Xuân Nùng thủ tang dượng xong, mới bắt đầu xử lý.”




      Liễu Xuân Nùng là con duy nhất của dượng Trác Dật Phi. Dượng Liễu gia vốn là thư sinh, sau khi thi đậu khoa cử, cùng gia quyến đến huyện Bồ Đài, tỉnh Sơn Đông nhậm chức Huyện lệnh. Năm kia bất hạnh đổ bệnh mà qua đời, để lại nhi quả phụ người chăm sóc. Đầu năm trước được Trác lão gia phái người đến đón muội muội ruột thịt cùng cháu ngoại của mình. cũng là do thương xót cho cảnh khổ của họ, hai là vì thấy cháu mình có tuổi tác và tướng mạo đều tương xướng với con trai nhà mình, nếu kết thân tình thân càng thêm thân.




      Ân Nhược Dương buồn bã, ha ha : “Dật Phi. . . . . . Chúc mừng ngươi.”




      “Đúng rồi, Nhược Dương, nghe Ân bá mẫu cũng tìm bà mai giúp huynh cầu thân đấy!”




      Ân Nhược Dương nhíu mày tỏ vẻ phiền não: “Ta muốn thành thân, nhưng mà mẫu thân lại cứ. . . . . . Aiii!”




      “Ta đoán bá mẫu vội vã kiếm con dâu về để buộc lại chân của huynh đấy. Tránh cho huynh lại tâm huyết sôi trào, chạy khắp nơi từ Nam đến Bắc. Khiến cho bá mẫu lo lắng.”




      Ân Nhược Dương im lặng nửa ngày, còn than thở tiếng: “Kỳ mẫu thân lo lắng quá rồi, ta rời khỏi Dương Châu đâu. Ta thử qua rồi, dù có đến chân trời góc bể, bỏ được chính là bỏ được.”




      Trác Dật Phi nghe vậy liền ngạc nhiên. Tính tình Ân Nhược Dương từ trước tới nay đều hào sảng, khoáng đạt. Chưa từng nghe thấy ra nhưng câu từ sâu kín như vậy.




      “Nhược Dương, cái gì khiến cho huynh bỏ được? lẽ huynh. . . . . . ái mộ con nhà ai à?”





      Ân Nhược Dương nhất thời lỡ đãng mà buột miệng, cảm thấy hối hận vô cùng. Giờ phút này làm sao có tâm tư trả lời câu hỏi của Trác Dật Phi, vì thế vội vàng : “Ta còn có việc phải trước, huynh nhớ tới điểm hẹn tối nay.”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3


      Editor: Leo Sing




      Chân bước khỏi lầu, nhìn hoa lê tàn rơi lất phất trong gió. bậc thang còn vương vài cánh hoa Hải Đường, có sắc hồng như son, có cánh trắng tựa tuyết, nổi bật nền khóm lá xanh um dày đặc, tạo thành những đóa hoa màu chu sa kiều diễm ướt át.




      Ân Nhược Dương bước xuống bậc thềm gặp phải Liễu Xuân Nùng chạy từ cửa tròn bên trái, sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt. Hai người đối diện liền đồng thời đứng lại. bậc, nàng đứng ở hành lang, ở giữa là bụi hoa Hải Đường màu chu sa.




      Liễu Xuân Nùng cất tiếng : “Ân đại ca.”




      Ngón tay của Ân Nhược Dương sít chặt lại, lòng bàn tay trở nên ẩm ướt.”Liễu tiểu thư.”




      Sau hai câu chào giản đơn, mọi thứ lại trở nên yên lặng. Chỉ có hương thơm Hải Đường vẫn nương theo gió lan tỏa trong gian, nhàng lướt quanh hai người.




      Khoảng chừng im lặng lát, tiểu nha hoàn Lục Nhi vội vã chạy đến.”Tiểu thư, phu nhân được chính là được . Dù người có buồn bực ra sao cũng thế. . . . . .” chợt nàng nghiêng người nhìn thấy Ân Nhược Dương đứng ở , liền im lặng vội vàng thi lễ: “Ân công tử.”




      Ân Nhược Dương khẽ gật đầu, rồi .”Liễu tiểu thư, ta còn có chút việc, xin phép trước.”




      Bước xuống bậc thềm, Ân Nhược Dương vội chạy ra ngoài đình như cố trốn tránh điều gì đó. Khi quay đầu lại nhìn qua ô cửa sổ bên cạnh cánh hoa mai vách tường vôi trắng, Liễu Xuân Nùng vẫn đứng yên ở hành lang ấy, nàng ngẩn ngơ nhìn đôi bướm sắc bay lượn lờ quanh khóm hoa.




      Cách hoa, người xa, chân trời gần.*




      *Nghĩa là: Cách nhau luống hoa mà sao cảm thấy nàng xa xôi, chân trời còn gần hơn.




      ***




      Dương Châu, Sấu Tây Hồ, đêm rằm mười lăm.




      “Ba phần trăng sáng soi trần thế. Hai phần dành chiếu khắp Dương Châu.” Mà nơi ngắm trăng rằm Dương Châu tốt nhất là ở cầu Nhị Thập Tứ.




      Nguồn gốc tên của cầu Nhị Thập Tứ vốn vào thời Tùy, tương truyền năm đó Tùy Dương đế từng để hai mươi tư cung nữ thổi tiêu trong đêm Trăng sáng, vì thế nên cầu mới có tên này. Trong tập thơ thời Đường, đại thi hào (1) Đỗ Mục ngâm hai câu thơ: “Cầu Nhị Thập Tứ đêm trăng sáng. Người ngọc nơi đâu dạy tiêu”. Từ đó khiến danh tiếng cầu Nhị Thập Tứ vang xa thiên hạ, trở thành trong những nơi ngắm trăng tốt nhất trong nước.




      Đêm hôm ấy, Trác Dật Phi đúng hẹn mang theo cầm đến cầu Nhị Thập Tứ. đầu cầu, Ân Nhược Dương và đám bạn bè đứng chờ .




      “Ủa, Dật Phi, phải nghe huynh dẫn biểu muội đến sao?” vị Trần công tử hỏi.




      đồng ý!”




      “Tiếc , sớm nghe danh biểu muội của huynh nhan sắc tú lệ tuyệt trần. Cứ tưởng rằng tối nay có thể được gặp mỹ nhân tao nhã ấy.” vị khác Chu công tử tiếc nuối gõ cây quạt trong tay.




      “Ai bảo hôm hội Đạp thanh lúc đầu xuân ấy huynh đến. Biểu muội Liễu gia vừa xuống xe ngựa, ngay cả cành liễu xuân sắc cũng bằng hình bóng thướt tha tinh xảo của nàng. Đúng là nét mày mỹ nhân thắng cảnh xuân.”




      “Huynh cũng đừng chọc ta, có biết rằng vì chuyện này mà ta tiếc hận rất nhiều ?”




      Nhóm người bảy miệng tám lời bày tỏ hâm mộ diễm phúc của Trác Dật Phi. cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Cuối cùng Ân Nhược Dương bước ra chấm dứt cuộc đối thoại này: “Được rồi, mọi người cùng đến ngắm trăng . Nhìn xem, mặt trăng sắp lên cao rồi.”




      Trăng tròn vành vạch, treo cao đầu tòa điện ngọc. Ánh sáng bạc sáng tỏ ngàn trượng, tán đều hào quang . Sao Nam Đẩu chuyển dần sang tối, làn sương mờ lượn lờ trông thanh u. Bóng trăng ngọc rọi xuống mặt hồ trong vắt tựa như viên dạ minh châu của nhân gian.




      Thanh cảnh trước mắt dài vô tận, phủ thêm lớp sáng của trăng vàng. Trác Dật Phi cảm thấy phàm tâm đều được gọt rửa sạch , quên sạch chuyện nhân thế. mở hộp đựng cầm, lấy cây cầm “Bụi Bát Bảo” còn phủ mùi nước sơn ra.




      Trong quá trình chế tác cầm, vì để cho cầm vang trong đến độ hoàn hảo, giúp tiếng đàn mượt mà hài hòa, nên toàn thân cây đàn cổ này đều phải luôn được bôi nước sơn. Lấy sừng hươu nghiền nát thành bột phấn làm mồi cho nước sơn, khuấy đều sơn sống nhuyễn rồi phết lên thân cầm. Sau đó đem hong khô rồi mài đều, trải qua vài lần lặp lại trình tự như vậy cho đến khi lớp sơn đạt độ dày vừa phải mới ngừng. Hơn nữa “Bụi Bát Bảo” chỉ dùng mỗi phấn sừng hươu, mà còn hòa thêm các bột phấn hoàng kim, bạc trắng, ngọc thạch, trân châu, mã não, san hô và xác sò. Dùng loại nước sơn bụi này để chế tác cầm, màu nước sơn như bầu trời đầy sao, trong sáng và thuần khiết, sắc vang trong như tiếng ngọc. Dây đàn được dùng bằng tơ tằm, khiến cho tiếng đàn thêm mượt mà, đậm đà phong cách cổ xưa, thanh nhã.




      Trác Dật Phi ôm cầm trong tay, bước thong thả đến vườn Thược Dược bên cạnh cầu ngồi xuống. Điều phối lại dây cầm, vỗ dây cung, khảy thử vài tiếng vang cũng đủ khiến du khách mới thoáng nghe liền biết ngay là cầm tốt, nức nở khen ngừng. vừa định khảy ra khúc《 Tiêu Tương Thủy Vân 》 bỗng nghe thấy phía bên kia hồ có tiếng đàn ngân. Tiếng đàn chỉ vẻn vẹn điệu lướt như mây bay liễu lướt, vang động giữa khung trời.




      Ngay cả người am hiểu về cầm như Trác Dật Phi, cũng chưa bao giờ nghe qua tiếng đàn thánh thót như tiên nhạc như thế. lập tức ngưng khảy đàn, dám tiếp tục múa rìa*. đứng dậy ngoái người trông về phía mặt hồ xa xa. Chỉ thấy ở nơi sâu trong hồ, có chiếc thuyền hình lá lướt giữa trung tâm. Bên trong có bóng người ngồi, đưa lưng về phía cầu Nhị Thập Tứ.




      *Múa rìa qua mắt thợ




      Tiếng đàn du dương nhưng lặng lẽ, tựa như giọng ngọt ngào thủ thỉ bên tai, đến cả dây cầm cũng thành hoài niệm. Trong đêm trăng sáng, khúc nhạc như thanh thiên nhiên dấy lên. Du khách cầu Nhị Thập Tứ đều cảm thấy tâm hồn sảng khoái, như si như say, quên vật quên người.




      Kết thúc khúc nhạc, dư vẫn văng vẳng trong gian.




      Trác Dật Phi thán phục trình độ cầm kỹ tuyệt diệu của người ngồi thuyền kia. muốn vượt hồ đến gặp mặt người đó để xin thỉnh giáo ít. Tiếc rằng các con thuyền để cung ứng cho du khách ở bên hồ đều được người khác thuê hết rồi. Mà những con thuyền kia vốn phân tán khắp hồ, sau khi nghe bản nhạc du dương, đều chuyển sang lướt đến gần chiếc thuyền lá đậu ở nơi sâu trong hồ. Hiển nhiên tất cả đều muốn nhìn xem mặt vị cao nhân nào tấu lên khúc diệu như thế.




      lúc các thuyền kia sắp đến gần chiếc thuyền lá kia, đột nhiên người thuyền đứng bật dậy, mở miệng gấp câu gì đó nghe . Sau đó nhảy ùm xuống hồ, bọt nước văng tóe lên.




      vừa rơi xuống nước, cơ thể tựa như mang quả cân nặng mà chìm sâu xuống tận đáy hồ. Bất luận là người thuyền hay người bờ đều cảm thấy việc vô cùng kỳ dị. Lập tức đều hô to: “Cứu người, mau cứu người.”




      Có người lớn tiếng kêu gọi, Ân Nhược Dương nhanh chóng bước ra nhảy xuống hồ đầu tiên. Ngay sau đó cũng có mấy người lặn giỏi cũng theo xuống nước cứu người. Dựa theo ánh sáng của mặt trăng, bọn họ lặn tìm ở phía dưới rất lâu, mãi mới kéo được người chết chìm kia lên mặt hồ. Họ đặt người kia nằm bên bờ hồ, Ân Nhược Dương đưa tay kiểm tra hơi thở, lắc đầu thở dài: “Muộn rồi.”




      Trác Dật Phi cũng chen vào trong đám đông nhìn thử, lắp bắp kinh hãi: “Là !”




      Người chết đuối ấy chính là người đàn ông trung niên đến quý phủ của vào sáng nay. Vừa hết kinh ngạc, Trạc Dật Phi lại bắt đầu trầm tư.




      khúc nhạc tiên như thế lại do chính gã hán tử thô kệch, chưa từng học hỏi văn hóa Huân Đào tạo ra ư? cũng là người trung niên đến mang cây cầm câm rời lúc ban sáng sao? Nhưng tại sao sau khi khảy khúc đàn kia liền nhảy hồ tự vẫn?




      Đám người vây xem cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc:




      “Người này khi nãy đàn rất hay, tại sao sau khi khảy xong khúc liền lao xuống tự sát vậy?”




      “Chẳng lẽ trong lòng có chuyện u uất cho nên chạy tới hồ này để khảy ra khúc nhạc cuối đời rồi tự sát.”




      Có người nghe hiểu tiếng cầm phản bác lại: “ bậy, tiếng đàn khi nãy du dương nhàng như lời tâm tình của , hề có chút tang thương nào sao có thể khúc nhạc cuối đời.”




      tuyệt đối phải muốn nhảy xuống hồ tự sát. Khi nãy ta ở khá gần nghe được câu: đẹp quá! Ta đến đây.” Có người đậu thuyền sát gần thuyền người nọ, thuật lại cho mọi người nghe lời của .




      đẹp quá! Ta đến đây. Nghĩa là sao?”




      “Ngươi muốn biết mà hỏi .”




      “Chẳng lẽ người này cũng uống rượu say khướt, giống Lí Thái Bạch nhìn thấy bóng trăng dưới hồ mà mê mẩn liền đâm đầu lao xuống hồ để chạm vào ánh trăng.”




      Mỗi người câu, nhiều người nhiều ý mà bàn luận xôn xao. Có con thuyền khác cập bờ, kéo theo con thuyền của người trung niên khi nãy. Đám người liền vây tới ngó xem thuyền kia có những món vật nào. Cơ mà ngoại trừ cây cầm ra, họ đều tìm thấy bất cứ thứ gì khác.




      Trác Dật Phi tuy cũng suy đoán mơ hồ, nhưng chỉ đến khi nhìn thấy tận mắt cây cầm quen thuộc, nội tâm liền chấn động. Quả nhiên. . . . . . Là cây đàn câm này. ngờ nó có thể ngay giữa Sấu Tây Hồ trong đêm trăng rằm mà tạo ra khúc nhạc tuyệt diệu như nhạc tiên.




      Có người nhiều chuyện bước xuống thuyền cầm cây cầm kia, vừa vừa tiện tay khảy dây đàn: “Cây cầm này vừa nhìn liền biết ngay là cầm thượng hạng. Lúc nãy còn tạo ra tiếng nhạc du dương như. . . . . .”




      dở bỗng im bặt lại, bởi vì cây đàn ấy hề vang lên tiếng nào cho dù dây vẫn rung. giật mình kinh ngạc, ngón tay khảy mạnh hơn chút. Kết quả vẫn vậy, cây đàn phát ra tiếng.




      Người vây xung quanh đều ngạc nhiên. Lúc nãy cây cầm này tấu cho mọi người nghe bản nhạc du dương tuyệt vời. Bên trong thuyền đó cũng chỉ có người cầm, nay người kia đột nhiên chết đuối, cầm đột nhiên câm lặng. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?




      Chú thích:




      (1) Đại thi hào: Nhà thơ lớn

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 4


      Editor: Leo Sing (luoimantinh)




      Đàn cầm lại quay trở về lầu Minh Nguyệt, lai lịch lần này cũng giống như lần trước. Trác Dật Phi bỏ tiền mua cầm, Chu chưởng quỹ lại ra mặt làm tang cho khách trọ của mình. Chẳng qua, lần trước là Chu chưởng quỹ đến xin giúp đỡ, lần này là chính bản thân tự tìm tới cửa.




      Chu chưởng quỹ lo lắng: “Trác công tử, cây đàn này rất là cổ quái. Lúc đánh ra tiếng, lúc ra tiếng. Hơn nữa hai đời chủ nhân của nó đều chết hết cả. Ngài. . . . . . còn muốn làm chủ nhân mới của nó sao?”




      Trác Dật Phi cũng đáp lại, chỉ đặt mười lượng bạc ở trước mặt Chu chưởng quỹ. Sau đó liền ôm cầm rời .




      Nghe Trác Dật Phi lại mua cây cầm này về, Ân Nhược Dương lập tức tìm tới tận cửa ngay: “Dật Phi, sao huynh lại dám mang cây cầm này về? Huynh thấy nó rất quỷ dị hay sao?”




      Trác Dật Phi đặt cây đàn cầm lên mặt bàn, điều chỉnh dây đàn, quan sát tinh tế cây cầm. cũng ngẩng đầu, chỉ hỏi ngược lại: “Quỷ dị thế nào?”




      Ân Nhược Dương xông lên trước gảy dây đàn cái, “Huynh nhìn , nó hề vang bất kỳ thanh nào. Cây đàn cầm này lúc vang, lúc lại vang. Ông lão lẫn đứa con khi tiếp xúc với nó đều chết hết. Thế phải quỷ dị à?”




      “Nhược Dương, ta cũng từng tiếp xúc với cây cầm. Hơn nữa còn treo cây cầm đó ở lầu Minh Nguyệt hơn nửa tháng nhưng ta vẫn bình yên vô đấy thôi!”




      Trác Dật Phi vậy khiến Ân Nhược Dương nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn kiên trì: “Nhưng đối với hai người kia lại chết. Phụ thân còn có thể bảo là do bệnh chết, nhưng cái chết của người con mới là kỳ quái. Sau khi cây cầm câm này đột nhiên vang tiếng, liền chết ngay sông. Hoặc là. . . . . . cây cầm là chính là cây ma cầm. Nếu lên tiếng thôi, khi cất nhạc chính là khúc đoạt mệnh.”




      Ân Nhược Dương đột nhiên suy đoán như thế, Trác Dật Phi nghe vậy cũng ngẩn ra, nhưng chợt lắc đầu : “ thế cũng phải. Trong đêm đó có rất nhiều người nghe được tiếng đàn, có cả huynh và ta. Sau khi chúng ta nghe xong cũng đâu có ý định muốn nhảy hồ tự sát đâu!”




      Quả thế cũng đúng, Ân Nhược Dương nghĩ mãi cũng nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn. Nhưng vẫn cố chấp nhận định: “Dù sao bản thân ta vẫn cảm thấy cây đàn cầm này rất quỷ dị. Dật Phi, huynh đừng nên lưu trữ nó mới tốt.”




      Trác Dật Phi cũng cố chấp như , cười lạnh nhạt, đáp lại: “ sao, ta muốn giữ lại cây cầm để dễ dàng xem xét. Làm sao có thể đánh nó ra thành tiếng. hưởng cây cầm này réo rắt mượt mà, có thể sắc thuộc loại kỳ trân. biết người trung niên kia làm sao có thể tấu vang khúc như thế vào đêm hôm qua.”




      xong câu cuối cùng, Trác Dật Phi lại trở nên mê mang. Hiển nhiên dù khổ sở xem xét cây cầm này bao nhiêu lần, nhưng vẫn thể tìm ra được chỗ ảo diệu bên trong đó. Cúi đầu xuống, nản chí mà tiếp tục tra xét cây cầm.




      Ân Nhược Dương rất hiểu tính tình của người bạn thân này. Tuy bình thường luôn ôn hòa nhã nhặn, nhưng khi nhận định việc gì, có dù dùng chín trâu mười bò cũng thể kéo ngược lại. Trông thấy lòng dạ đắm chìm trong việc ngâm cứu cây cầm, Ân Nhược Dương chỉ đành biết thở dài.




      ***




      Liên tục mấy ngày Trác Dật Phi đều ra khỏi lầu Minh Nguyệt, đặt toàn bộ tinh lực của mình vào việc nghiên cứu cây đàn. Nhưng dù lao tâm lao lực như thế nào, kết quả vẫn thu hoạch được gì.




      Chịu nổi hao mòn sức lực quá nhiều, đẩy cầm ra trước, đầu tựa vào bàn nằm nghỉ ngơi lát. Cơ mà cơ thể chịu mệt mỏi quá sức nên trong vô thức mà chìm sâu vào giấc ngủ.




      Trong lúc mơ màng, nghe được tiếng cười lanh lảnh như châu rơi ngọc rớt. Mí mắt của trĩu nặng thể mở lên được, trong đầu nghĩ bâng quơ: chắc là Xuân Nùng vào.




      Lại có giọng du dương nhàng như tiếng đàn thỏ thẻ bên tai : “Trác công tử, Muốn nghe cầm tấu, phải đến giữa hồ trong đêm trăng.”




      Trác Dật Phi đột nhiên tỉnh lại, căn phòng vẫn yên tĩnh, trong phòng ngoại trừ cũng có ai bước vào. Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn dần buông xuống, tia sáng mặt trời dần héo hon. Hương thơm của Hải Đường trước lầu vẫn ngọt quyện thấm vào ruột gan. Tất cả đều là cảnh vật quen thuộc của , hề có gì lạ thường. Thế nhưng giọng ngọt ngào bên tai là kỳ ảo, khiến Trác Dật Phi cảm thấy hoang mang. . . . . .




      Đêm khuya yên tĩnh, mõ gõ báo hiệu qua canh hai. Du khách Sấu Tây Hồ sớm tản hết, bóng trăng liềm in vành vạch dưới mặt hồ.




      Trác Dật Phi chèo con thuyền đến ngay giữa hồ.




      Gió mát lượn quanh, trăng thanh mờ mịt, ngay giữa hồ đầy trăng gió tựa như bức tranh thiên nhiên tuyệt vời. Thế nhưng hôm nay lại có tâm trạng ngắm cảnh đẹp, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào cây đàn đầu gối.




      Muốn nghe cầm tấu, phải đến giữa hồ trong đêm trăng.




      Dường như sợ mình nghe nhầm trong mộng, nhưng vào đêm hôm sau Trác Dật Phi làm cách nào cũng cảm thấy yên. đành ôm cầm thẳng đến Sấu Tây Hồ, ngồi con thuyền lái đến giữa hồ. tới vùng nước mà tiếng đàn từng ở đó tấu vang ngày trước.




      Nhưng mà mọi thứ vẫn như cũ, bất kể khảy dây đàn như thế nào, cây cầm vẫn lặng im như lúc ban đầu.




      “Xem ra, quả nhiên là nghe nhầm. Có lẽ mấy ngày này mình quá lao lực, cho nên đầu óc cũng hơi hồ đồ.”




      Trác Dật Phi thầm tự giễu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Trăng non huyền ảo, tựa như nét đuôi mày của giai nhân.




      lúc mơ màng ngắm trăng, chợt nghe thấy dây đàn vang tiếng đinh đinh. ngạc nhiên cúi xuống nhìn lại, bỗng thấy dây đàn tự động phát , dường như có bàn tay nào đó tự tay đàn nó.




      Trác Dật Phi chấn động, bỗng nhiên đứng lên, cây cầm đầu gối rơi xuống sàn thuyền, thế nhưng tiếng đàn vẫn liến thoắng ngừng, nhịp nhàng mà yếu ớt.




      Tình huống kỳ lạ đột nhiên phát sinh, hơn nữa phải thuộc loại chuyện bình thường. Trác Dật Phi giật mình, chân theo bản năng lùi ra xa, muốn tránh khỏi cây đàn tự động phát nhạc kỳ lạ này. Nhưng quên mất bản thân thuyền, gót chân vướng vào mép thuyền, nhất thời mất đà mà ngã xuống hồ.




      Nước hồ ôn nhu là cạm bẫy ghê nhất, rong rêu quấn chặt lấy người, chốc lát mặt hồ gần vùi lấp . Cho dù muốn mở miệng để kêu cứu cũng kịp, khoang miệng uống ngụm nước. Uống được ngụm dễ dàng uống thêm ngụm thứ hai, thoáng chốc nước vào khoang miệng ngày càng nhiều. Tốn sức giãy giụa ở trong hồ cũng vô vọng, thần trí của càng ngày càng mơ hồ, đột nhiên bên tai hình như có tiếng : “Đừng sợ, ta tới cứu chàng.”




      Là giọng du dương nhàng như tiếng đàn kia ư? Hay là nghe nhầm?




      Trác Dật Phi cố gắng mở to mắt, nhưng nước hồ đen thẫm làm mờ hai mắt . chỉ thấy dưới làn nước gợn là bộ y phục màu trắng bồng bềnh, giống như hoa sen trắng nở rộ. Sóng gợn tung tóe những giọt nước phản chiếu ánh bạc của mặt trăng. Đóa hoa sen trắng lấp lánh lung linh bơi lướt gần , nhàng mềm mại, duyên dáng vô song.




      Là Lăng Ba tiên tử sao?




      Đấy là ý thức cuối cùng trong đầu Trác Dật Phi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :