1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      [​IMG]

      Tác phẩm:
      CẮT ĐỨT TƠ TÌNH ( 斩情丝)
      Tác giả: Tây Tây Đông Đông(西西东东)

      Độ dài: 74c + vài cái ngoại truyện
      Editor: TieuKhang
      Nguồn: Google Translate

      Giới thiệu:​

      Thanh mai trúc mã 15 năm, 3 năm nghĩatình phu thê để rồi cuối cùng bị đối xử lạnh nhạt suốt 3 tháng.

      Nàng bị vứt bỏ ở hậu cung, cả nhà bị tànsát chết hàng loạt, còn bị ép buộc phảibỏ đứa con của mình.

      Phượng Hoàng niết bàn, tái thế trọngsinh, nàng nhướng mày khẽ cười : “Tất cả đều do người nợ ta!”

      ~~~~~~

      *Chú thích: Câu đúng ra là thế này: “Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùngsinh” là biểu tượng tượng trưng cho phúc lộc, giao duyên, hạnh phúc lứa đôi.

      Phượng Hoàng là loài chim huyềnthoại, có vẻ đẹp rực rỡ vô song, sống lâukhác thường và luôn mang tới những phép mầu nhiệm, sở dĩ như vậy là bởi vì sau khi tự thiêu giàn lửanhưng nó lại được tái sinh ra từ đám tro tàn.

      Khi chim Phượng Hoàng biết mình sắpchết, nó tự làm cho mình cái tổ bằng những nhánh cây có hương thơm và tự thiêu trong đó bằng nguồn nhiệt của bản thân. Ngày nay mọi người hay sử dụng câu để thể những khía cạnh quan trọng nhất trongbiểu tượng của “phục sinh và bất tử” tái theo chu kỳ.

      Chim Phượng Hoàng còn là biểu tượng của những gì tồn tại bằng tên gọi: Cónghĩa là những gì mà mọi trí tuệ và mọitư duy đều nhận thức được.

      Câu chuyện liên quan đến loài chim này còn có rất nhiều ý nghĩa hay lắm, mìnhcũng rất muốn tìm hiểu kĩ hơn để chia sẻđến các bạn nhưng mình kg có thời gianđể tìm hì http://***************.com/images/smilies/icon_razz.gif, bạn nào muốn biết GGthẳng tiến nhé http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif.



      ════ ೋღ☃ღೋ ════​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu:

      Mùa hè Vạn An năm thứ 3.

      Mưa to tầm tã kèm theo những tia chớp sấm sét phá vỡ bầu trời đêm, xé tan màn trời điêu linh tựa như đêm pháo hoa, vì sinh mạng ngắn ngủitrong chớp nhoáng của mình mà nỉ non than khóc.

      Nước mưa đổ dồn về thành suối, dần dần tràn qua bậc tam cấp rồi tràn tới hai đầu gối mặc bộ hoa phục đỏ thẫm quỳ mặtđất, cũng chảy tràn lan lấp đầy đáy lòng người con ấy.

      "Nương nương, trở về , nương nương, cầu xin người hãy trở về !" cung nữ mày liễu má phấn mặc bộ màu xanh nhạt ở trong góc tối đột nhiên vọt ra, khuôn mặt nhắn từ lâu còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa. Nàng quỳ xuống nức nở nghẹn ngào van xin kêu gọi nhưng người con ở phía trước vẫn như tượng gỗ lặng im bất động.

      Quý Lê ngước lên hàng mi dài để lộ ra đôi con ngươi đen sáng động lòng người nhưng lại vằnvện tơ máu, nương nương? Tại sao còn gọimình là nương nương? Ngôi vị Hoàng hậu ấy của mình từ lâu xưa bằng nay, nếu đâu cần phải thảm hại như lúc này, đãquỳ ngày đêm rồi nhưng người đó vẫnkhông chịu ra đây gặp mình?

      Tự giễu nở nụ cười khổ, nàng tin, dù có như vậy nàng vẫn tin. tin tình cảm 18 năm từ thuở ấu thơ thân thiết bên nhau cho tới lớn đều là lừa gạt dối trá. tin ba năm tình nghĩa phu thê sánh bằng 3 tháng của nhuyễn ngọc ôn hương. tin hỉ nộ ái ố trong cuộc đời này của mình lại chỉ nằmtrong cái mưu!

      "Diêu nhi!"

      Quý Lê gọi tên cung nữ của mình bằng chất giọng khàn khàn khô khan, hơi thở mỏng manhdường như bị mưa to nuốt hết, nhưng vẫn rõràng truyền tới tai cung nữ quỳ ở sau lưng.Toàn thân Diêu nhi chấn động, lê lếch hai chântừng bước nhích đến gần "Tiểu thư" nhà mình,người mà nàng hầu hạ hơn mười mấy nămvui sướng : "Nương nương, có chuyện gì xin người cứ với Diêu nhi, nhưng chúng ta trở về trước có được , đừng tự làm khổ mình nữa!"

      "Diêu nhi, em xem, con người thế gian này đều vô tình như vậy sao?"

      Quý Lê yếu ớt hỏi câu hỏi như vậy, cũngnhư tự hỏi chính mình. Rồi ừ từ ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn về phía bầu trời để mặc chonước mưa gội rửa sạch lớp trang điểm sớm đãbê bếch hỗn loạn. Như gốc cây Thanh Liênbị nước mưa tẩy xóa lớp bùn nhơ, sau mộthồi dần dần hé lộ ra là dung nhan tuyệt sắc thanh lệ đến chói mắt. Làn môi gợi lên nụ cườithư thái, từng dốc sức để thực nên hối hận.

      Quý Lê đột nhiên đứng dậy, chút lay động cũng có, trầm giọng : "Diêu nhi, chúng ta về!"

      Diêu nhi hốt hoảng vội vàng đứng lên đỡ Quý Lê, khóe mắt liếc nhìn đến cái bụng sang tháng thứ 8 của nàng mà sống mũi bỗng caycay. từng có người Hoàng hậu nào quỳ mãikhông đứng dậy ở trước cung điện phi tử? Đãtừng có người phụ nữ nào mang thai sắpđến ngày lâm bồn vẫn hề có người nào tới hỏi han? từng có cành vàng lá ngọc nàolại chịu đủ mọi hành hạ ngay khi còn ở trongbụng như thế này chưa?

      "Diêu nhi, lấy Phượng ấn ra, ta muốn xuấtcung!" Quý Lê gỡ xuống mũ phượng nặng nề và lễ phục rườm rà, vừa nhanh nhẹn gọn gàng vấnlên búi tóc vừa lạnh nhạt .

      Diêu nhi lại càng thêm hốt hoảng, quýnh quángnói: "Nương nương, người như thế này làm sao xuất cung? Nương nương, người hãy nghe Diêu nhi , Hoàng thượng hạ thánh chỉ rồi, quânvô hí ngôn. Mặc kệ ngày trước có sủng ái nương nương thế nào hoặc quan tâm mà nuốt lời hứa nữa, nương nương vẫn nên bảo trọng thân thể quan trọng hơn, người có thể chịu được hành hạ hết lần này tới lần khác nhưng đứa trong bụng người chưa chắc đãchịu nổi đâu!"

      "Phượng ấn!" Quý Lê hạ quyết tâm, nếuhôm nay xuất cung nhất định hối hận cả đời.

      Diêu nhi há to miệng vừa định cố gắng thuyếtphục Quý Lê , rồi lại như chợt nghĩ đến điều gì hai mắt bỗng đỏ bừng trong nháy mắt hiệnnhững giọt nước mắt óng ánh trong suốt. Rũ mắt che giấu cảm xúc có cách nào đè nén để xoay người lấy Phượng ấn. Nó là thứtượng trưng cho địa vị đứng đầu hậu cung, nhưng tiềm bên trong nó cũng giống nhưmàu máu đỏ thắm, thấm đẫm máu và nướcmắt của biết bao nhiêu người?

      "Em ở đây chờ ta, nếu như. . . Nếu như. . . ." Quý Lê hít sâu hơi như muốn kiềm nénnghẹn ngào rồi tiếp: "Hãy tự mình xuất cungđi, nhân lúc trước khi Hoàng thượng vẫn chưanhớ tới phải giết em."

      Cuối cùng Diêu nhi thể kiềm được nướcmắt nữa, cuộn trào mãnh liệt tí tách lăn xuống,từng giọt nóng hổi rơi xuống đôi bàn tay trắngmịn, cúi đầu gật gật đầu đồng ý. Nàng biết, tiểu thư nhà mình xưa nay là như thế, khi quyết định chuyện gì rồi cho người khác đổi ý.

      Quý Lê nắm chặt Phượng ấn tay, là huyếtngọc hiếm có được điêu khắc thành PhượngHoàng giương cánh bay lượn, cũng chính là thứ mà người đó từng trịnh trọng đặt nó vào trong tay nàng và : “Từ nay về sau, nàng chính là người duy nhất trong lòng ta!”

      Lời còn văng vẳng ở bên tai nhưng lời hứa và việc làm đều còn nữa.

      Quý Lê dứt khoát cất bước , cho phép mình chần chờ thêm giây phút nào nữa,vận mệnh của nhà Quý phủ đều nằm ởtrong tay nàng.

      "Xin dừng bước!"

      Quý Lê ngẩng đầu lên, bầu trời xa xăm phátsáng, mưa như trút nước hình thành màn che sau, phía sau đó là Hách công công già yếuđang tập tễnh bước đến, tiểu thái giám ở bên cạnh che dù thay ông ta để tránh cho nước mưanhỏ vào cái chén trong tay ông.

      Trái tim Quý Lê đột nhiên co rút từng cơn mãnhliệt, đầu óc dần dần như mất sinh khí, bàn tay nắm giữ Phượng ấn càng siết càng chặt. PhượngHoàng giương cánh sớm đâm rách lòng bàn tay của nàng, máu tươi từng giọt từng giọt chảyxuống nhưng nàng lại xem như hề hay biết, chỉ nhìn trừng trừng vào chén thuốc trongtay Hách công công bưng đến.

      "Lão nô bái kiến nương nương Thiên tuế." Mặc dù trong tay cầm chén thuốc nhưng Háchcông công vẫn theo lẽ thường chu toàn thi lễ.

      "Đứng lên !" Quý Lê lạnh nhạt lên tiếng, gầnnhư phải dốc hết sức mới rút về được bàn chân vừa bước ra ngưỡng cửa.

      "Nương nương, đây là thuốc bệ hạ ban cho nương nương, kính xin nương nương phải uống hết nó ngay trước mặt lão nô." Hách công công khom lưng cúi đầu, hai tay cung kính nâng lênchén thuốc đưa tới trước mặt Quý Lê.

      Quý Lê sững sờ nhìn chất thuốc đen như mực trong cái chén nọ mà bờ môi run run, nhưng cuối cùng cũng lời nào nhận lấy chén thuốc đưa lên môi định uống vào.

      Diêu nhi đứng bên cạnh sớm tay bụm chặt miệng khóc thành tiếng, nhào tới giữlại bàn tay của Quý Lê: "Nương nương, đừng. . . Đừng mà nương nương. . . ."

      Bàn tay bị kéo lại dừng giữa trung củaQuý Lê thể dằn được khẽ run run, đôicon ngươi đen ảm đạm đến mức còn thấytiêu cự.

      Diêu nhi vội vàng quỳ thọp xuống, cuống quítdập đầu với Hách công công : "Công công, cầu xin công công thêm vài lời giúp nương nương, Hoàng thượng nhất định chỉ là nhất thờixúc động, cầu xin công công, trong bụng nương nương còn có. . . Cầu xin công công. . . ."

      “Bộp, bộp, bộp. . . .”

      Mỗi tiếng dập đầu của Diêu nhi như gõ nện vào đáy lòng Quý Lê, rốt cuộc khiến cho cõi lòng chết lặng của nàng cũng khôi phục lại chút ít tri giác.

      Nàng hờ hững nhìn lướt qua cái trán rỉ ra máu tươi của Diêu nhi, rồi nhìn tới chiếc bóngtái nhợt của mình giọi vào giữa chén thuốc nhưnước sơn đen ở trong tay. Cuối cùng dời mắt nhìn sang Hách công công, nhếch môi cười :"Có phải ta uống xong chén thuốc này được xuất cung hay ?"

      "Lão nô chỉ phụng mệnh đến đưa thuốc, nhữngchuyện khác lão nô có quyền hỏi tới."Hách công công cúi đầu cung kính trả lời.

      "Tốt!"

      chữ "Tốt" vô cùng quyết đoán, lời vừa dứt tay cũng giơ cao ngửa mặt thuốc uống hết chén thuốc, đắng sao? đắng!

      Để xuống chén thuốc, Quý Lê cầm khăn taynhẹ nhàng lau sạch khóe miệng, thẳng lưngbước từng bước ra tẩm cung, bỏ lại Diêunhi ríu rít khóc thút thít nhìn theo cùng Hách công công nhíu mày nhìn vào chén thuốctựa như suy nghĩ điều gì.

      Dù quần áo người rất bình thường, nhưng với người cầm Phượng ấn trong tay có ai dám tiến lên ngăn cản. Quý Lê đường thẳng xuyên qua Tông môn, kế tiếp từ Bắc Tuyên môn ra khỏi hoàng cung rồi chạy thẳng tới pháp trường.

      bao nhiêu năm có bước ra cửa cungnày? Nhìn dòng người náo nhiệt tới lui đường Quý Lê cảm thấy như qua mấy đời. Ởnơi này, từng con hẻm , mỗi cái quầyhàng, mỗi góc xó xỉnh nào cũng đều cóbóng dáng của mình lôi kéo “Tấn Ngôn,muội muốn ăn bánh gạo hấp”, giơ lên hộp phấntrong tay hỏi “Tấn Ngôn, có đẹp ?”, thúc giục “Tấn Ngôn, nhanh lên nhanh lên,phụ thân sắp đến rồi kìa. . . . .”

      Quý Lê nhắm lại đôi mắt khô ráp đến đau nhói.Ba năm, vào ba năm trước, cũng chính conphố này, mặt đỏ hồng kề sát vào bên tai nàng còn có chút ngượng ngùng, chút lo lắngthử dò xét khẽ khàng hỏi: "Lê nhi, gả cho ta cóđược ?"

      Nhưng khi bước vào cửa cung sâu như biển. Từ đó về sau là người đứng đầu nước còn nàng là chủ cả hậu cung, thể tùy ý xuất cung được nữa, nàng cũng thể thuậnmiệng mà gọi Tấn Ngôn, Tấn Ngôn. . . . .

      Hít sâu hơi, chuyện qua có suy nghĩ thêm nữa cũng vô ích, bước chân vội vàng tiếp tục bước về phía trước.

      Trời lúc này hừng sáng, dòng người ở phía trước càng lúc càng đông nghịt theo mặt trời bắt đầu dâng cao. Dân chúng vây quanh pháp trường nhiều đến đếm xuể, tay Quý Lê khoác lên bụng mình, chân bước cóphần hơi khó khăn nhưng vẫn màng đến cơn đau đớn ngấm ngầm lan tràn ở trong bụng. Con ơi, mẫu hậu thực xin lỗi vì bảo vệđược cho con, nhưng mẫu hậu phải dốc hết toànlực để bảo vệ cho người thân của chúng ta.

      "Tránh ra, tránh ra!" Quý Lê giơ cao Phượng ấn trong tay, nhấn giọng khẽ quát lên.

      Đám đông thoáng chốc yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất. CầmPhượng ấn trong tay, mang thai bước sangtháng thứ 8, dung mạo vô cùng tuyệt sắc, nhìn thoáng qua cả nhà Quý phủ quỳ chật kínpháp trường, dù là ai cũng có thể đoán được thân phận của người tới, rối rít cùng nhau lui về phía sau nhường ra lối cho nàng.

      pháp trường, có ước chừng 189 người, đều là họ hàng thân thuộc có quan hệ với Quý phủ. người mặc áo tù nhân màu trắng,đầu tóc rối bời dơ bẩn, tay chân đều bị trói lạicùng nhau quỳ gối ở hình đài. Đứng đầu là hai người nam nữ lớn tuổi, mặt mũi đềudính đầy bụi phấn, người đàn ông ngẩng đầu nhìn đến Quý Lê chỉ lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục cúi xuống hề nhìn nàng thêm lần nào nữa. Nhưng người phụ nữ ở bên cạnh thìđột nhiên kích động vùng dậy, nước mắt khiến cho gương mặt lem luốc chịu nổi, cất cao giọng gào khóc: "Lê nhi, cứu mẫu thân. . . .Cứumẫu thân. . . .Lê nhi, hãy cứu ca ca con , cứu mẫu thân cứu ca ca con cũngđược. . . .Lê nhi. . . ."

      Đôi mắt Quý Lê vằn vện tơ máu do cả đêm ngủ lúc này càng thêm đỏ rực, bình tĩnh vững bước lên hình đài, "Ta muốn gặp Hoàng thượng, nếu , hôm nay có mặt ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng động tới người của Quý phủ!"

      Nàng hề khiếp sợ mà nhìn tới đươngtriều Thừa Tướng Trịnh Dĩnh cũng chính làquan giám trảm ngày hôm nay. Chỉ mới ở độtuổi lập gia đình mà dưới người vạnngười, nhíu mày khó xử nhìn thẳng vàomắt của nàng. Sau hồi lâu mới bước lên vòng qua trước bàn án, hai chân quỳ xuống đất : "Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương,nương nương Thiên tuế!"

      Sau cái quỳ đó của Trịnh Dĩnh, quan binh thị vệcó mặt tại pháp trường lẫn quần chúng vây xem đều toàn bộ quỳ xuống đất hét lớn: "Thamkiến Hoàng hậu nương nương, nương nương Thiên tuế!"

      Sắc mặt Quý Lê càng lúc càng trắng bệch, tùy ý phất tay ý bảo mọi người đứng dậy. Ngôi vịHoàng hậu này của nàng từ lâu hữu danh vô thực, chỉ có điều thể nào ngờ tới lạivô tình đến thế, tru vi chín đời nhà họ Quý, bỏ qua cho ai kể cả thai nhi trongbụng nàng. . . . Quý Lê thương vuốt vephần bụng nhô cao của mình, gượng gạo từtừ nở nụ cười, nhưng khí thế trong lời vẫn hề suy giảm: "Bổn cung muốn gặp Hoàngthượng!"

      Trịnh Dĩnh đứng dậy cúi đầu : "Nươngnương thứ tội, hơi đất ở Cực Hung này khôngcó lợi với Thánh thể của Hoàng thượng, kính xin nương nương mau sớm rời khỏi đây!"

      "Bổn cung , có Bổn cung ở đây, đừng hòng mơ tưởng động tới bất kỳ người nào của Quý phủ!" Trong bụng chợt quặn đau, Quý Lê siết chặt nắm tay, đau đớn lẫn tức giận khiến cho những lời này nghe qua có vẻ như là cắnrăng nghiến lợi để .

      "Hạ quan thất lễ!" Trịnh Dĩnh thi lễ với Quý Lê lần nữa rồi đứng thẳng người dậy nhìn sang thị vệ bên cạnh : "Đưa nương nương hồi cung!"

      Quý Lê đứng im tại chỗ nhúc nhích, haichân sớm tê buốt chết lặng, luồng nhiệt xuôitheo đổ dồn xuống, cho dù nàng chịu di chuyển cũng bước nổi được nửa bước. Trong lòng còn sót lại tia hi vọng duy nhất cũng bịTrịnh Dĩnh dập tắt, nếu như phải đãđặc biệt căn dặn Trịnh Dĩnh thể hề có chút do dự nào mà ra lệnh cho người đưa nàng hồi cung.

      Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau, trái mộtphải đứng ở bên cạnh Quý Lê chỉ cúi đầu chứ dám động tới nàng.

      Thời gian bỗng như ngừng lại, bầu khícũng theo đó ngưng hoạt động, trung thỉnh thoảng có vài con chim Nhạn bay về hướng Nam. Quý Lê cố chấp đứng ở pháp trường, mở to hai mắt đỏ ngầu mí mắt cũngkhông hề chớp lấy cái. Nếu như khôngcó cách nào ngăn cản, vậy chỉ có thể nhìn cho để nhớ lỹ nỗi đau này, nhớ kỹ thống hận này!

      "Hành hình!" Theo sau giọng quát to là tiếng mộc bài rơi xuống đất phá vỡ bầu khí tĩnh lặng.

      Đại đao bóng loáng giơ lên cao, được chiếc xạ ra từ bảy sắc thái của ánh mặt trời giọi vàohai mắt đau nhói. Ngay sau đó máu tươi bắn phụt ra tán loạn đầu liền rơi xuống đất, Quý Lê nghe được rất ràng tiếng nó nện xuống sàn gỗ của pháp trường, tiếng "bịch" đó như thể tiếngnhịp tim nàng nhảy đập, “bịch, bịch, bịch.. . . .” (bao nhiu tiếng và bấy nhiu cái.….là bấy nhiu cái đầu ấy các bạn )

      Cái đó là của quản gia Quý phủ, thưở xưa ông thường hay bế nàng lên hái hoa đào cây.Cái đó là của Lâm cữu cữu, người rất giỏi về y thuật, cứ luôn bắt nàng lại “Tiểu Lê, đến ta xem chút, tính nóng nảy con tăngvọt quá mức rồi đấy. Cái đó là Khúc ca ca, người hay lôi kéo tay nàng rủ rê “, ta dẫn muội xuất phủ chơi nha…ha ha”. Cái đó là của phụ thân, người lúc nào cũng nghiêm mặtrăn dạy và quở mắng nàng “Tiểu thư của Quý phủ ta, sao có thể suốt ngày ăn mặc nam trang chạy rong ngoài phố?”. Cái đó là của nương, luôn cưng chiều bưng đến tô chè thơm ngọt, ngoắc tay về phía nàng bảo “Lê nhi, đến đây ăn . . . .”

      Quý Lê chỉ cảm thấy bên tai mình ong ong, trước mắt vùng đỏ tươi, từng gương mặt ở ngay trước mắt từ từ bị máu tươi nhuộm dầndần, từ loang lổ rồi lần lượt mất hẳn. Chợt mảnh hồng rồi lại chợt mảnh đen, trongbụng trĩu nặng đau đớn khiến cho nàng đứng vững nữa ngã nhào xuống đất. Đứa bé,đứa bé này, cũng muốn rời bỏ nàng mà rồi,nâng tay lên dụi dụi hai mắt, nàng biết, mình khóc, khóc cho thất bại ê chề của mình.

      Hạ thể đau đớn như tê liệt, toàn thân Quý Lê đều tuôn ra mồ hôi lạnh, bên tai từng trận ầm ĩ, nàng cố gắng mở to hai mắt, ánh mặt trời chói lọi bắn vào đáy mắt nhưng nàng lại thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương.

      Cơ thể càng lúc càng , như lơ lửng trênkhông trung. Quý Lê biết, rốt cuộc mình cũngmuốn rời rồi, theo những người thân của mình, còn có đứa con mà mình chưa từngđược nhìn thấy mặt nó, rời thôi. . . . . .

      Ngay cả giờ khắc cuối cùng này, người đó cũng muốn gặp mình. . . . . .

      Trong lòng giờ phút này chỉ còn sót lại nỗioán hận, vào thời khắc này chất chứa căng phồng lên tràn đầy đáy lòng chỉ có thù hận ùn ùn càn quét cuốn tới.

      Nếu như “Luân hồi” thực ứng nghiệm, lòng căm hận gào thét nguyền rủa cho vô tình tàn nhẫn: “Nếu có kiếp sau, ngươi nhất định phảitrả lại từng món !”
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương1: Bái sư

      Vạn An Vân Quốc năm thứ 6.

      Bão tuyết hiếm khi mới có năm nay gần như rơi suốt cả mùa Đông. Vân Đô vốn nằm chếch về phía Bắc lại gặp phải trận bão tuyết cả tháng càng khiến cho thời tiết lạnh lẽo ngoài sứctưởng tượng. Nhóm người họp chợ vào sángsớm người nào người nấy mặc áo bông kín mín,kín đến nỗi gió lùa cũng lọt để tránh bị trượt chân ngã lạnh. Lần lượt từng bước dẫmlên từng vũng nước nhanh nhanh trở vềnhà, phiên chợ sáng sớm vốn rất náo nhiệt lạicó vẻ hơi vắng lạnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người bán hàng rong rao to cùng với tiếngroi giục ngựa chạy ngang qua.

      "Mặc công tử thông thả, có thời gian nhớ quay trở lại!" Lão bản Tống Nhân Đường vẫy tay, lớn tiếng dặn dò với vị công tử mặctrường sam màu xanh nhạt ở phía trước.

      Thẩm Mặc quay đầu lại, gật đầu cười để tỏlòng biết ơn.

      Nếu phải do trời quá lạnh, mặt đất bị đống băng lại còn gặp phải bão tuyết cả tháng nay thảo dược núi còn lại chẳng có bao nhiêu, cũng cần phải xuống núimua thuốc của cửa hiệu. Dù sao dược liệu đượclàm ra từ tay mình mới thấy yên tâm hơn, thảodược giống cách thức bào chế ra cũng khác nhau, thuốc từ của hiệu bào chế ra lạicàng có khác biệt rất lớn.

      Ướng lượng gói thuốc trong tay rồi nhét nó vào ống tay áo choàng để tránh bị gió tuyết thấmướt, quay đầu lại nhìn tới bóng dáng sợ hãi rụt rè ở phía sau khẽ thở dài rồi tiếp tục về phía trước.

      Tiểu khất cái đó theo khoảng hai canh giờ. Thời tiết hôm nay quả thực rất lạnh, sángsớm xuống núi mua thuốc trông thấy tiểu khất cái đó người chỉ mặc chiếc áorất mỏng manh đứng ngoài cửa thành. Bênngoài quấn chiếc áo bông rách nát rànglớn hơn nó rất nhiều, khuôn mặt nhắn bịlạnh đến sắp tím tái vì vậy liền cho nó mấylượng bạc vụn, nếu sáng sớm ngày mai e rằng đường lại có thêm bộ "Xươngchết cóng" rồi.

      Nào ngờ nó vì vậy mà theo luôn từ lúcđó, từ cửa thành cùng theo vào trongthành, cho tới bây giờ từ tiệm thuốc ra. ThẩmMặc tự nhận mình phải là kẻ ác cólòng thương người, nếu ở trong phạm vi khả năng cho phép có thể làm việc thiện giúp đỡ người rất sẵn lòng, nhưng tiểu khất cái này cứ luôn theo như vậy dẫn tới rấtnhiều phiền phức mà cũng là điều mà mong muốn xảy ra nhất.

      Bất tri bất giác ra khỏi Vân Đô, tuyết đọngngoài thành so với lúc sáng sớm rơi xuống còn dầy hơn mấy phần. Dáng người Thẩm Mặc caoráo như thế mà còn phải bước thấp bước caocực kỳ khó khăn. Có lẽ có phần lo lắng chongười ở phía sau, vì thế dừng bước quayđầu lại, đứa bé ấy quả nhiên vẫn còn theomình, men theo bước chân của từ từ theo mới đuổi kịp, búi tóc bị gió rét làm cho có chútxốc xếch gần như còn hình dáng banđầu nữa. Nó vẫn chỉ cúi đầu xuống, trong miệngthở ra khói trắng khiến cho mắt của Thẩm Mặc cũng thấy nóng hơn vài phần, thở dài xoayngười tới phương hướng của đứa .

      "Ngươi theo ta làm gì?"

      Thẩm Mặc ngồi xổm người xuống, tay vệt nhẹlên khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất của đứanhỏ. Đôi mắt to sáng ngời trong suốt, sống mũi thanh thanh xinh xắn, bờ môi đỏ thẫm đến có chút bình thường, nếu như lau vết bẩn mặt ắt hẳn đây là đứa bé rất thanh tú.

      Thẩm Mặc dám lớn tiếng, trong lờinói cũng hề quở trách mà chỉ lên tiếnghỏi .

      Đứa ăn xin nhìn thẳng vào mắt , trong ánh mắt lại có trầm tĩnh lạnh lùng hơn hẳn người bình thường, mở miệng : "Hy vọng công tử ghét bỏ mà thu nhận."

      sớm đoán được tâm tư của nó nhưngThẩm Mặc vẫn hơi nhíu mày, núi Vân Liễm có và Ngân nhi đủ rồi, nhiều năm qua quen với cuộc sống chỉ có hai người,hơn nữa đứa trước mắt này lai lịch , thoạt nhìn đúng tên nhóc ăn mày nhưng nghe cách chuyện của nó khônghẳn đơn giản như vậy.

      "Em bé à, dẫn ngươi về nhà có rất nhiều bất tiện, ta cho ngươi chút tiền để giúp ngươi sống qua hết mùa Đông này được ?"Thẩm Mặc nghĩ ra lý do nào để cự tuyệtnó, chỉ đành ăn ngay .

      Tiểu khất cái giống như cũng đoán được ThẩmMặc đồng ý, biểu mặt vẫnkhông hề xao động , "Ta phải là vì bạc, cũng phải là muốn kiếm miếng cơm,nếu công tử chịu đáp ứng với thỉnh cầukế tiếp của ta ta cũng theo công tửtrở về đâu."

      "Thỉnh cầu?" Thẩm Mặc vô cùng kinh ngạc, nó vì bạc cũng phải vì cơm no áo ấm mà theo mình chỉ vì có thỉnh cầu khác?

      Tiểu khất cái gật đầu, ánh mắt trong suốt thản nhiên nhìn Thẩm Mặc, giọng lanh lảnh : "Tamuốn bái người làm thầy."

      "Bái ta làm thầy?" Thẩm Mặc càng thêm kinh ngạc, dọc đường chỉ có cho nó mấylượng bạc rồi mua mấy gói thảo dược, sao đứanhỏ này lại ra lời ấy?

      Tiểu khất cái gật đầu, môi thoáng nở nụ cười, quỳ hai gối xuống đất rồi ngẩng đầu lên : "Ta biết y thuật của công tử rất cao minh, lòng chỉ muốn theo công tử học y. Nếu như công tử chịu thu nhận ta làm đồ đệ, tanhất định gây phiền hà gì đến cho công tử, ăn uống nhọc lòng công tử phải lo, chỉ cần mỗi ngày công tử dành ra nửa canh giờ dạy ta y thuật là được rồi."

      Tiểu khất cái chuyện lớn lắm, bởi vì trời rét lạnh còn hơi run run, dường như chỉ cơn gió rét thổi cũng có thể vỡ nát, thànhkhẩn mong mỏi nhìn tới Thẩm Mặc.

      "Sao ngươi biết ta biết y thuật?"

      Tiểu khất cái rũ mắt xuống rồi lại ngước mắt lên, trong mắt vẫn là trong sáng trấn tĩnh, lạnh nhạt : "Khắp người công tử đều là mùi thuốc, nồng nhất chính là mùi thuốc trong tay,vả lại hai tay bởi vì quanh năm ngâm trong thuốc mà biến vàng. Vừa rồi công tử vào hiệu thuốc đó mua mấy thứ thảo dược đều là các phương thuốc vốn để điều chế thuốc. Nếu nhưmột người hiểu biết về y thuật có muachúng về cũng chỉ vô dụng. Còn nữa, lão bảncủa hiệu thuốc gọi công tử là ‘Mặc công tử’,tuổi tác của công tử lại vừa vặn đúng 20, hẳn người chính là y sư Thẩm Mặc công tử ở trênnúi Vân Liễm rồi."

      Thẩm Mặc nhịn được lần nữa quan sáttiểu khất cái mặc áo bông cũ rách ở trước mắt, đầu tóc xốc xếch, khuôn mặt nhắn có chút dơ dáy bẩn thỉu. ràng là cách ăn mặc vôcùng bình thường của tên ăn xin, thế nhưngánh sáng trong mắt nó lại lành lạnh điềm tĩnh, cương quyết có vẻ còn cao quý hơn so với người bình thường rất nhiều, khiến người khác dám xem thường, hơn nữa sức quan sát cùng phản ứng nhanh nhẹn của nó quả thực rất hơn người, đứa bé này rốt cuộc là ai?

      "Tên. . . .Của ngươi là gì?"

      Tiểu khất cái chợt sững sờ, bờ môi run lên cuối cùng giống như hạ quyết tâm : "Lê Tử Hà!"

      Lê? Họ này ở Vân Quốc cũng có nhiều,Thẩm Mặc vẫn cảm thấy rất hoài nghi về thânphận của người trước mắt mình. Tuổi tuy còn nhưng ăn rất khéo léo tầmthường, thông tuệ khác thường, trong lời còn có phần khí thế gì đó thể diễn đạt bằng lời. Tuy rằng tiếng tăm của khôngnhỏ, nhưng cũng có được mấy ngườinhận ra thân phận của . Nhưng tiểu khất cái lại có thể dựa vào vài động tác và mấy câu liền đoán ra thân phận của ,còn ngại khổ cực theo muốn báisư. . . .

      Lê Tử Hà dường như cũng nhận ra lo lắngtrong lòng Thẩm Mặc, vì vậy : "Công cần lo nghĩ về thân phận của ta, ta chỉ là tên ăn xin mà thôi. Ba năm trước đây ông nội qua đời nên ta vẫn luôn ở lại Vân Đô này, từnhỏ ông nội dạy ta đọc sách viết chữ, chonên hiểu biết mới có thể nhiều hơn nhữngtên ăn mày khác chút. Hôm nay muốn bái công tử làm thầy, cũng chỉ vì hy vọng mai sau có thể có chút triển vọng, xin hứa mang đến cho công tử bất kỳ phiền toái nào."

      Lời ấy ngược lại làm cho Thẩm Mặc thẹnđến mức đỏ mặt, so đo tính toán với đứa bé chỉ mới hơn mười tuổi đầu, cảnh giác của mình cũng hơi quá rồi.

      "Nếu công tử vẫn còn tin, có thể theo ta đến vài nơi để hỏi. . . . ."

      "Đứng lên ." đợi Lê Tử Hà hết lời Thẩm Mặc tiến lên đỡ đứa bé đứng dậy, giúpnó vỗ vỗ tuyết dính hai gối rồi : "Ngươithật lòng muốn học y?"

      "Vâng." Lê Tử Hà kiên định gật đầu.

      "Có thể ta thử xem, tại sao muốn học y?"

      Lê Tử Hà cúi đầu, như có điều trầm tư, qua mộthồi lâu vẫn chỉ im lặng .

      Thẩm Mặc lắc đầu : "Nếu ngay cả mục đíchhọc y cũng có, đơn giản chỉ muốn nổi bậthơn người vậy ngươi có thể chọn cho mìnhcon đường khác."

      Nhưng lúc này Lê Tử Hà lại ngẩng đầu lên, biểu mặt vô cùng kiên nghị , "Ta muốn những lời khoác như cứu vớt chúngsinh tạo phúc cho dân chúng gì đó, ta từngtrơ mắt đứng nhìn rất nhiều người chết trước mặt mình. Học y, cứu chữa cho ngườikhác cũng tốt, hay tự cứu mình cũng được,điều cuối cùng là cũng chỉ muốn thành toàn mộttâm nguyện trong lòng, có lẽ lý do này đủ vĩ đại, đủ động lòng người nhưng đóchính là mục đích của ta."

      Thẩm Mặc gật đầu, đánh giá quan sát trong mắt giảm rất nhiều, thay vào đó chính làsự tán thưởng nên lời. Tuổi tác của Lê Tử Hà và Ngân nhi chỉ ngang hàng nhau,Ngân nhi tuy thông minh nhưng tính tình lại còn rất ham chơi, thường hay nghĩ tới làm thế nào để trốn việc tìm niềm vui. Còn Lê Tử Hàquả thực là thông minh khó ai bì được lại rấtchững chạc, nịnh hót, làm ra vẻ,quan trọng nhất là nó biết nắm tình cảnh của mình, hiểu được xem xét thời thế.

      Mình thường xuyên xuống núi, có nó ở trênchân núi Ngân nhi cũng đến mức xốc nỗigây ra rắc rối gì lớn, bản lĩnh y thuật của mìnhcó thể đào tạo ra hai đệ tử ưng ý cũng chưa hẳn là chuyện xấu. . . . . .

      Nghĩ như thế trong lòng Thẩm Mặc liền cóquyết định, vươn tay ta nhìn Lê Tử Hà : "Đithôi."

      Lê Tử Hà hơi ngỡ ngàng nhìn bàn tay của Thẩm Mặc, biết suy nghĩ gì bỗng chốc lại hỏi: "Người đồng ý dẫn ta về?"

      "Ừ." Thẩm Mặc cười gật đầu.

      Lê Tử Hà lại tiếp tục ngẩn ngơ, ngước mắt nhìn Thẩm Mặc thoáng nở nụ cười, để bàn tay nhỏbé của mình vào trong tay Thẩm Mặc. Thẩm Mặc hơi nhíu mày : "Đứa này, ngươi bịbệnh sao chịu sớm."

      "Đừng gọi ta là đứa ." Lúc này Lê Tử Hàmới để xuống mặt nạ kiên cường mới vừa rồingụy trang cho mình, giọng có phần suy yếu : "Ta muốn người khác bởi vì thươnghại mới đưa ta về."

      Những lời này khiến cho trong lòng Thẩm Mặcnổi lên từng đợt sóng , kiêu ngạo của đứa bé này còn vượt xa nhiều so với tưởng tượng của . Nó màng cơ thể mangbệnh theo suốt đoạn đường, còn có thểgiữ vững ý chí ràng mà thuyết phục dẫnnó về nhà, là nên lực ý chí của nó quá mạnhmẽ hay là vì chấp niệm muốn học y của nó quá sâu?

      Thẩm Mặc đưa gói thuốc cho Lê Tử Hà, cởixuống áo choàng phủ lên người nó, rồi khom người bế nó lên để ngồi ở cánh tay mình.

      Lê Tử Hà hơi ngọ nguậy trong lòng , tuyrằng phải chưa từng có ai ôm mình như thế, nhưng với người này trong hoàn cảnh nàyvẫn làm cho nó thấy có chút xấu hổ. Mùi thuốctrên người Thẩm Mặc phả vào mặt, cùng với sựấm áp mơ hồ, đầu óc vốn muốn hôn mê, Lê Tử Hà từ từ thử thôi giãy giụa nữa. theo hơn mấy canh giờ, nếu như bây giờThẩm Mặc thả mình xuống, chỉ sợ cũng có nổi, còn có mùi hương người Thẩm Mặc khiến cho nó cảm thấy yên tâm mà nào giờ chưa từng có, chớp chớp đôi mắt, mê mê mang mang sắp chìm vào giấc ngủ.

      "Tử Hà năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Hai. . . . phải, là 12. . . . . ."

      "Phụ mẫu ngươi đâu?"

      " biết."

      "Ông nội là bị bệnh qua đời sao?"

      "Vâng."

      "Trong nhà còn người thân nào khác?"

      "Vâng. . . ."

      Chương 2: Môn sinh mới

      Đông qua Xuân đến, chớp mắt Lê Tử Hà đitheo Thẩm Mặc về núi Vân Liễm sống đượcba tháng. Tuyết đọng núi rất lâu mới tan,hơi lạnh tản cũng chậm hơn. Cơ thể Lê Tử Hà bị đông lạnh, đến núi Vân Liễm sau đó phảinằm ước chừng tháng mới có chuyển biến tốt. Vì thế nên dám lơ là, khoác thêm áo lông dầy mới loay hoay sắp xếp lại thảo dược.

      "Sư huynh, tuyết núi hình như hôm nay đãtan nhiều rồi, chúng ta dùng cơm xong háithuốc có được ?" Thẩm Ngân Ngân tung tăng nhảy nhót vọt tới chỗ Lê Tử Hà, lôi kéo cánh tay thu gom thuốc của Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà lắc đầu : "Hôm qua sư phụ có dặn, tuyết tan đường rất trơn, bảo chúng ta đợimấy ngày nữa rồi hẵng , huống chi thời tiếtvẫn còn chưa có dịu hẳn, ra ngoài lỡ nhiễmphong hàn cũng tốt đâu."

      Thẩm Ngân Ngân nhăn lên hàng lông mày vẻmặt buồn bã , "Ây da, cứ ngồi ở đây làchán quá, cả ngày cứ phải phơi thuốc hốt thuốclại còn học thuộc lòng sách thuốc, huynh thấy buồn sao?"

      Lê Tử Hà cười : "Nếu sợ buồn theo học y rồi, sư phụ cũng từng với muội, học y tối kỵ nhất là sao lãng nửa vời."

      "Sư phụ, sư phụ! Huynh tối ngày chỉ biết có sư phụ! Sư phụ cũng nhiều lần rồi, người còn cơ thể của huynh phải để người điều trị bằng chuẩn mạch nhưng tại sao huynh lại cứkhăng khăng chịu chứ?" Thẩm NgânNgân chống nạnh giả bộ tức giận hỏi ngược lại.

      Lê Tử Hà bất đắc dĩ lắc đầu, thoáng nhìn xuống bộ trang phục cải trang nam tử của mình. Vốnchỉ vô ý hóa trang thành nam tử nhưng khi đếnnúi Vân Liễm này, thứ nhất Thẩm Mặc và Thẩm Ngân Ngân đều cho rằng nàng là thânnam tử, thứ hai cảm thấy bản thân là nam tửlàm việc cũng dễ dàng hơn. Vì thế nàng dứtkhoát phủ nhận, chịu đựng ốm đau nhất quyết cho Thẩm Mặc bắt mạch cho mình.

      " phải sư phụ cũng có phản đối gì sao? Ngoan nào Ngân nhi, chơi với chim Vũ của muội , ta phải đọc sách rồi."

      "Sư huynh cũng chỉ biết có đọc sách, hu hu. . . .Người ta buồn chán đến sắp chết rồi . . . ."

      Tâm tính của Thẩm Ngân Ngân vẫn còn là củamột đứa trẻ, mím môi như sắp muốn khóc, tuyrằng tuổi tác đồng trang lứa với Lê Tử Hà nhưng về trưởng thành trầm tĩnh hai người giống như kẻ ở trời còn người ởdưới đất vậy. Bản thân Thẩm Ngân Ngân cũng tự nhận ra được điểm này, ràng màng đến thứ tự nhập môn trước sau dứt khoát gọi LêTử Hà là sư huynh, bởi vì “” chỉ mới tới họccó ba tháng mà y thuật cũng vượt trội hơn mình.

      "Thôi được, vậy chúng ta cùng ra chơi với chim Vũ có được ? Lên núi tuyệt đốikhông thể được." Lê Tử Hà thực chịu khôngnổi dáng vẻ đáng thương tội nghiệp này của Thẩm Ngân Ngân, vì thế chỉ đành phải thỏahiệp.

      "Ha ha, đúng là chỉ có sư huynh hiểu muội nhất đó!" xong, dắt tay Lê Tử Hà chạy về phía trước.

      Ban đầu khi Lê Tử Hà mới đến núi Vân Liễm ngoại trừ thời gian học y ra, cũng như trước đó từng với Thẩm Mặc, tự mình tùy tiệntìm gì ăn cũng được gây trở ngại chocuộc sống của Thẩm Mặc và Thẩm Ngân Ngân. Suốt ngày phải đọc sách cũng ngồithẫn thờ ngơ ngác. Thẩm Ngân Ngân cảm thấy người này thực rất kỳ quái, có thể cả ngàyđều chuyện, nhưng nàng lại chính là người chịu nổi quạnh quẽ. Cứ mỗi lầnThẩm Mặc ra ngoài nàng rất buồn chán nên cũng chỉ có thể tới tìm Lê Tử Hà mà thôi.

      Vốn cho là “” lạnh lùng kiêu căng phách lối,chẳng thích hòa đồng với mọi người, nhưng tiếpxúc lâu ngày mới phát ra “” chỉ làkhông thích chuyện chứ thực ra dịu dàng vô cùng. Cũng vì thế mà thời gian tìm “” tất nhiên là phải nhiều hơn đến tìm Thẩm Mặc rồi, bởi vì lúc nào Thẩm Mặc cũng chỉ mặt lạnh hỏi đúng câu: “Hôm nay sách thuốc học đượcđến trang bao nhiêu rồi?”

      Nghĩ tới đây Thẩm Ngân Ngân liền rùng mìnhmột cái, may nhờ sư phụ lại thu thêm đồ đệ, còn là đồ đệ vô cùng xuất sắc nữa, còn giống như trước cứ suốt ngày bắtmình mãi học y.

      "Tiểu Sơ, cười với gia cái nào!" Thẩm NgânNgân vừa đến tiền viện liền vọt đến bên cạnhchim Vũ tiểu Sơ, lấy ngón tay khều khều cằm của nó nhướng mày cười trêu .

      Tiểu Sơ dường như cũng nghe hiểu được lời của nàng, "Ngân ngân đại gia giá lâm, Ngân ngânđại gia giá lâm, Thiên tuế Thiên tuế. . . ."

      Thẩm Ngân Ngân cực kỳ vui vẻ, hôm nay tiểuSơ nể mặt mình vì thế tiếp tục “nựng” nó , "Tiểu Sơ, cười với sư huynh cái nữa nào."

      "Lê Lê đại gia giá lâm, Lê Lê đại gia giá lâm,Thiên tuế Thiên tuế. . . . . ."

      Thẩm Ngân Ngân vỗ tay “bốp bốp”: "Ha ha,tiểu Sơ hôm nay ngoan, buổi tối cho mày thêm đồ ăn nhé."

      Lê Tử Hà vốn cũng rất có hứng thú nhìn Thẩm Ngân Ngân đùa giỡn với tiểu Sơ, nhưng khinghe đến câu tiếp theo mặt liền biến sắc, nụ cười mặt cũng tiêu tan hết, nhìn tới từngdãy bông hoa dẻ ở phía trước viện bỗng sững người ra. (hoa dẻ là hình này nàhttp://www.gzmama.com/uc/data/avatar/00 ... middle.jpg)

      "Sư huynh, sư huynh, sao huynh lại như ngườimất hồn vậy?" Thẩm Ngân Ngân vốn đắcý quay đầu lại tính khoe thành quả mấy ngày huấn luyện chim Vũ của mình thấy LêTử Hà lại bắt đầu ngẩn người bèn đẩy đẩy người “”. Người sư huynh này của mình, ràng tuổi tác khác với mình là bao, saolại giống như có vẻ chất chứa rất nhiều điều gìđó?

      "À, có gì, ta còn phải về đọc y thư nữa, muội và tiểu Sơ ở lại chơi ."

      xong đợi Thẩm Ngân Ngân kịp cóphản ứng gì liền đứng lên mình lẻn vào hậu viện.

      Lê Tử Hà trở lại thư phòng, ngồi xuống mở ra sách thuốc, ánh mặt trời chiếu sáng lên trang chữ viết giấy trắng mực đen, từng chữtừng chữ nhảy múa ở trong đầu Lê Tử Hà,nhưng có khâu như thế nào cũng thể ráplại được câu hoàn chỉnh, trong đầu suy nghĩhỗn loạn phức tạp.

      “Thiên tuế Thiên tuế. . . . . .”

      Mọi chuyên giống như chỉ vừa xảy ra vàongày hôm qua, lại giống như là chuyện của kiếp trước. phải giống, mà đích xác là chuyện của đời trước rồi.

      Cuộc đời trước của nàng là tiểu thư phủ Tả Tướng, sau lại trở thành Hoàng hậu cao cao tạithượng, ai ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu bày tỏ tôn kính. Được quỳ bái xưng tụng, sơn hào hải vị, vinh hoa phú quý, phong quang vô hạn, cònđược người khác nâng niu ở trong lòng bàn tay, nhưng hạnh phúc 18 năm chỉ may ở ba tháng cuối cùng mà thôi. Nếu như, Vân TấnNgôn có hành vi quyết tuyệt cắt đứt quan hệ như vậy, nếu như trong 18 năm ấy dù cho chỉ có chút xíu lòng nàng oán hối. . . . .

      Và nếu như mà nàng thực chết vào mùamưa Vạn An năm thứ 3 ấy rồi nỗi oán hậnkia cũng theo đó mà chấm dứt thôi. . . .

      Nhưng lại phải như thế, chính nàng cũngkhông thể giải thích được tại sao mình cóchết. Thời điểm mở mắt ra nàng lại biến thành tiểu khất cái 9 tuổi, bên cạnh là khối thi thể lạnh lẽo cứng ngắc.

      Lê Tử Hà còn nhớ tâm tình của mình ngay lúc đó nữa, kinh ngạc? Sợ hãi? Lo lắng? Hoảng loạn?

      Hay là nghĩ ra được gì khác?

      Nàng nghe người khác mới biết được đó là ông nội của mình, vừa tới Vân Đô lâu nhiễm bệnh qua đời, còn tên của nàng hay thân thế họ hoàn toàn biết.

      biết cũng sao, nếu nàng chết nghĩa là có số việc vẫn chưa kết thúc.

      Khi gặp được Thẩm Mặc nàng liền biết cơ hội của mình tới rồi. Y sư núi Vân Liễm tuy tuổi còn trẻ nhưng y thuật vượt trội hơn người lại màng danh lợi, từng khéo léo từ chối chức quan viện sử ở Thái Y viện. Những chuyện này khi còn ở trong cung nàng có nghe qua, khi đó Thẩm Mặc chỉ mới 18 tuổinhưng nàng vẫn có cơ hội được gặp mặt.

      ngờ khi được gặp mình lại là đứa bé 12 tuổi, còn nay 21, hơn nữacòn làm đồ đệ của , nhân sinh là vô thường. . . . .

      "Tử Hà!"

      Thẩm Mặc vừa bước vào phòng vừa hay bắt gặp được ánh mắt mơ màng của Lê Tử Hà, môi còn gượng gạo nở nụ cười khổ. Thẩm Mặc từng gặp qua ít người,nhưng chưa bao giờ thấy đứa bé 12 tuổinào trưởng thành kín kẽ như Lê Tử Hà vậy, hoặc phải nên có tâm tính hay hành vi của mộtđứa trẻ, nhưng những thứ đó hoàn toàn tìm được người của “”.

      Bản thân xưa nay đối nhân xử thế đều rất đạm bạc, nhưng gặp phải Lê Tử Hà lại khôngdằn được muốn dọ thám biết thêm đôi điềuvề “”, thậm chí thỉnh thoảng còn thầmquan sát tên đồ đệ này của mình, nhưng càngnhìn nhiều lại càng hiểu bao nhiêu.

      Lê Tử Hà tạm gác lại tâm tình trong lòng để sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi: "Sư phụ, cóchuyện gì?"

      Suýt chút nữa Thẩm Mặc lại tiếp tục đắm chìm trong suy đoán về những biểu cảm mặtLê Tử Hà, nghe “” hỏi giật mình khẽ cười : "Ngày mai ta muốn xuống núi, ngươi dẫntheo Ngân nhi hái chút thảo dược , con bé gần đây sắp chịu nổi nữa rồi."

      Lê Tử Hà gật đầu, có chút hâm mộ đứa bé kia, hơn cơ thể tại của nàng tuổi,trước kia còn hiểu lầm bé là con củaThẩm Mặc, cũng từng hiếu kỳ Thẩm Mặc còn trẻ tuổi như thế sao có thể có con lớn nhưvậy. Sau đó mới biết bé ấy là 7 tuổi mớiđược Thẩm Mặc đưa về núi. Tuy rằng Thẩm Ngân Ngân giống nàng từng được nuôi dưỡng như bảo bối, nhưng có thểđược sống cuộc sống tự do tự tại buồn lo, còn có sư phụ vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm khắc nhưng thực rarất quan tâm đến nàng. Nếu như đời người cóthể cứ luôn đơn giản như vậy đó cũng là mộtniềm hạnh phúc.

      "Ngày mai ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm,đừng để nhiễm lạnh." Trước khi xoay người Thẩm Mặc đột nhiên quay đầu lại căn dặn.

      Lê Tử Hà vẫn chỉ im lặng gật đầu.

      Khi mới đến núi Vân Liễm, Lê Tử Hà liền tuân thủ lời hứa ban đầu của mình là quấy rầyđến cuộc sống yên ổn của Thẩm Mặc, ngoại họcy ra rất ít khi có giao thiệp với bọn họ. NhưngThẩm Ngân Ngân là người ham vui nên thườnghay tìm đến nàng, cả hai cũng dần dần thân thiết, trò chuyện cũng ngày càng nhiều hơn, điều đó làm cho Lê Tử Hà cảm thấy cuộcsống tại so với lúc đầu càng có thêm chútthú vị. Nhưng đối với Thẩm Mặc, Lê Tử Hà luôn làm như cố tình hoặc vô tình mà cố gắngtránh tiếp xúc ít hơn chút.

      Lê Tử Hà rất hiểu , Thẩm Mặc là người ôn tồn nho nhã, biểu cảm luôn tỏ ra lạnh nhạt, hoặc có lẽ cầu danh lợi chỉ muốnlánh đời mà cư cầu mong có được cuộcsống an nhan yên ổn. Nhưng đối với mình, tuyban đầu chỉ là vì muốn Thẩm Mặc thu nhậnmình làm đồ đệ, nhưng nếu tiếp xúc với hắnnhiều quá cho dù bản thân có cố gắng lẩn tránh thế nào nữa, biểu quá mức nhất định khiến cho Thẩm Mặc chú ý, có số thói quen thường ngày ở kiếp trước phảimột hai ngày là có thể sửa đổi ngay được, nàng muốn làm cho Thẩm Mặc hoài nghi quánhiều về thân phận trước đây của mình, dù bị bại lộ với ai cũng đều hết sức nguy hiểm.

      Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Ngân Ngânđến tìm Lê Tử Hà rất sớm, mặc bộ váy gấm đỏ rực như lửa, nhìn vô cùng bắt mắt.

      "Sư huynh, sư huynh, rốt cuộc hôm nay cũngđược ra ngoài rồi! Ha ha!" Thẩm Ngân Ngân vào cửa liền bắt đầu om sòm ỏm tỏi, miệng như chim non ngừng hót líu lo.

      "Sư huynh, huynh vẫn chưa lên núi lần nàođúng ? Sư phụ cũng thiệt là, biết huynhchưa bao giờ vậy mà còn bảo muội phải nghe lời huynh. Nhưng huynh cũng cần lo lắng, cứ theo muội là được rồi, khítrên núi hả rất là mát mẻ đó nha, cảnh sắc ở đó cũng rất là đẹp á!"

      "Sư huynh, hồi năm ngoái muội có trồng mộtbụi lam nhan thảo, bây giờ chắc cũng nảymầm rồi! Muội bí mật này cho huynh biết nha, nghe loài cỏ này khi nó ra hoa nếu như cho nam tử ăn nó vào mê đắm đuối ngườicon nào mà trồng nó đó. Ha ha, sư huynh, huynh phải nhìn cho kỹ đấy, đừng để bị mắc bẫy của người khác!"

      Lê Tử Hà cũng hết lời để , từ Thẩm Ngân Ngân theo Thẩm Mặc, giống như những tiểu thư khuê tú bình thường khác hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa. Ví dụ như những lờinày, đáng lẽ ra nên nó ở trước mặt nàng vì dù sao nàng nhìn vào vẫn là nam tử. . . .

      "Chuẩn bị xong chưa hả? thôi thôi!"

      Lê Tử Hà bị Thẩm Ngân Ngân hối hả đẩy ra cửa, nhịn được phải nở nụ cười, rất giống với mình khi còn bé, lúc được ra ngoàichơi hận thể mọc thêm cánh.

      chân còn chưa kịp bước ra cửa, khoảnhkhắc vừa ngẩng đầu lên nụ cười mặt Lê Tử Hà ngay lập tức cứng đờ.

      Cổng lớn tiền viện bị người mở ra, đứng ở cửaviện là thiếu niên, nhìn dáng dấp cỡ chừng13, 14 tuổi. người mặc bộ áo gấmsang trọng chứng tỏ thân phận nhất định là tầm thường, mặt vẫn còn nét ngâythơ của trẻ con, hất đầu nghênh ngang hỏi: "Thẩm y sư đâu? Ta muốn tìm Thẩm y sư!"

      "Êh, ngươi là ai hả?" Thẩm Ngân Ngân vòng qua Lê Tử Hà bước ra khỏi phòng, nhìn dáng vẻ kiêu căng phách lối của tên thiếu niên nọ liền nghĩ về mặc khí thế mình thể thua được vì vậy chống nạnh cao giọng hỏi.

      Tên thiếu niên ấy thèm đếm xỉa tới Thẩm Ngân Ngân, ngược lại hai mắt sáng rỡ khi nhìnthấy Lê Tử Hà, lấy lòng cười : "Người chính là Thẩm y sư sao?"

      "Ha ha ha, ngươi là biết đùa nha."Thẩm Ngân Ngân vốn trợn mắt lên giận dữtrừng người thiếu niên nọ nhưng vừa nghe hỏi như thế liền ôm bụng cười rộ lên: "Ha ha ha, rốt cuộc được thấy có người còn ngốc hơn cả ta. . . . ."

      "Ngươi. . . ." Mặt tên thiếu niên đỏ lên, trợn mắtnhìn chằm chằm Thẩm Ngân Ngân: "Ngươi mới ngốc đó!"

      "Ha ha ha, hễ người nào biết tới danh tiếng của sư phụ ta có ai mà biết người hơn 20 tuổi chứ. Ngươi xem vóc dáng của sưhuynh ta còn thấp hơn ngươi cả cái đầu như vậy, làm sao có thể là sư phụ ta được chứ, haha. . . . ."

      Thiếu niên nọ lúc này mới chợt nhận ra điều đó, mặt càng thêm xấu hổ vội vàng giải thích:"Chỉ nghe Thẩm y sư có nữ đồ đệ rấtnghịch ngợm, nào biết lại xuất thêm người nữa chứ."

      "Ngươi ai nghịch ngợm?" Nụ cười mặtThẩm Ngân Ngân chợt tắt lịm, có chút tức giậnchất vấn hỏi lại.

      "Ai lòng dạ người đó biết ! Đúng là mộtnha đầu có giáo dưỡng!" Tên thiếu niên khinh bỉ liếc xéo Thẩm Ngân Ngân, lại còn quẩy đầu sang hướng khác thèm nhìn tới nàngnữa.

      "Ngươi ai có giáo dưỡng hả?" vốn thèm đếm xỉa đến câu hỏi của mình còn chưa tính, cái liếc mắt khinh bỉ này cũng cóthể nhịn, thậm chí mình nghịch ngợm mình cũng có thể bỏ qua, sư phụ thường hay dạy lùi bước trời cao biển rộng. Nhưng lại còn Thẩm Ngân Ngân nàng có giáo dưỡng, có câu rất hay “có những thứ cóthể nhẫn nhịn nhưng có những thứ thể nhẫn nhục”?

      "‘Phụt’, ở đây còn có nha đầu khác nữa sao?"

      Thiếu niên bật xì cười ra tiếng, lại càng làm cho Thẩm Ngân Ngân bừng bừng lửa giận, xoay người đẩy ra Lê Tử Hà muốn quay trở lại phòng lấy ra thanh kiếm sư phụ cho nàng khi cầndùng, hôm nay dù thế nào cần phải đánh cho kêu cha gọi mẹ!

      Lê Tử Hà bị nàng đẩy phát như thế, giữa tiếng thanh ầm ĩ kế tiếp là tiếng người bị ngãxuống đất. Lúc này Thẩm Ngân Ngân mới nhậnra sắc mặt của vị sư huynh mình tái nhợt hai mắt vô hồn, bị ngã như vậy cũng có cảmgiác gì là đau đớn, chỉ ngơ ngác nhìn dưới nềnđất, vội vàng chạy tới đỡ “” lên tiếng hỏi thăm, "Sư huynh, huynh có sao ?"

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Thẩm Ngân Ngân định đỡ Lê Tử Hà đứngdậy bỗng nghe được giọng quen thuộc mặt liền vui vẻ, dù chưa nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Mặc vẫn lớn tiếng : "Sư phụ, sư phụ, người mau vào đây, có người tớicửa khi dễ đệ tử kìa."

      Hai hàng mi dài của Lê Tử Hà run lên, lúc này như sực tỉnh chống hai cánh tay muốn bò dậy, thế nhưng vừa mới dùng sức đùi phải đột nhiên đau nhói lại ngã trở về đất.

      "Sư huynh, huynh. . . . Huynh té bị thương rồi, đừng có nhúc nhích." Thẩm Ngân Ngân luốngcuống, hai tay dừng ở trung biết có nên tiếp tục đỡ Lê Tử Hà đứng dậy nữa haykhông. Cuối cùng giũ tay xuống, hung hăngtrừng mắt nhìn tên thiếu niên đứng sững sờ ở ngoài cửa.

      Còn tên thiếu niên nọ trầm tư, chưa từng thấy qua nam tử nào mà yếu ớt đếnvậy, dù cho là đứa bé cũng chỉđẩy cái liền bị ngã. . . .Lại còn. . . . gượng dậy nổi?

      Thẩm Mặc vốn xuống đến chân núi nhữngnhớ đến dáng vẻ của người thiếu niên có vẻ vộivàng mình gặp ở dọc đường, hiểu sao cứ cảm thấy yên lòng đành ngược trở về. Vừa về đến còn chưa kịp vào nhà nghethấy tiếng hô to của Thẩm Ngân Ngân, vội thoắt người phóng nhanh vào trong viện.

      "Ngươi là ai?" Thẩm Mặc liếc nhìn tới hai tên đồ đệ chẳng ra làm sao của mình rồi lại nhìn vềphía thiếu niên.

      Núi Vân Liễm của Thẩm Mặc rất ít có ngườingoài tìm đến, người biết đều hiểu hắnkhông thích bị người khác quấy rầy, muốn trị bệnh cũng chỉ có thế đến tìm vào mấy ngàyhàng tháng khi xuống núi.

      Thiếu niên nọ vừa nghe thấy giọng điệu lẫn khí thế của người mới tới, hơn nữa nha đầu kia còn gọi là sư phụ ngay lập tức đoán đượchắn chính là Thẩm Mặc, liền thu hồi vẻ bỡn cợt mặt đứng thẳng người dậy còn có chútkhẩn trương : "Ta là Trịnh Hàn Quân."

      Thẩm Mặc nhíu lông mày lạnh giọng : "Vậyngươi có thể xuống núi rồi."

      Dứt lời, khom người xuống bế Lê Tử Hà lên đithẳng vào hậu viện.

      Thẩm Ngân Ngân vốn muốn đuổi theo, nhưng thấy Trịnh Hàn Quân hề có ý định muốnrời khỏi nhướng nhướng hai hàng lông màyđồng thời còn vỗ vỗ hai tay vào nhau. Nếu hômnay đuổi được tên này xuống núi mình thề hai tháng ra khỏi cửa cũngkhông xuống núi!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương3: Ba năm

      Thẩm Mặc bế Lê Tử Hà lên ôm vào lòng, đầuchân mày quấn bện vào nhau cả lúc lâu vẫn chưa chịu giản ra. Biết được cơ thể “ tốt nhưng ngờ lại yếu ớt đến vậy,ngã xuống đất cũng có thể bị gãy chân.

      Lê Tử Hà bức rức yên cựa quậy ngườimuốn đứng xuống thử tự mình , hơi thở nam tính phả vào mặt khiến nàng hơi khó chịu. Tuy rằng cơ thể này chỉ có 12 tuổi nhưng tâm trí thìđã hơn 20 rồi, nam nữ thụ thụ bất thân đạo lý này nàng vẫn hiểu rất , để cho người đàn ông ôm mình ở trong ngực như thế thực hợp lễ nghĩa.

      "Muốn tay cũng bị gãy luôn hay sao?" Trong lờinói của Thẩm Mặc còn xen lẫn vài phần tức giận nhưng lời vừa ra liền cảm thấy có chúthối hận. Thường ngày dù cho Thẩm Ngân Ngân gây rối như thế nào nữa biết dù gì nó cũng chỉ là mộ đứa bé nên cũng thấy tức giận. hiểu vì sao ngược lại đối với Lê Tử Hà, cho dù bị thương phải là lỗi của“” ấy nhưng trong lòng cũng hiểu bởido đâu bỗng nảy sinh nỗi tức giận vô cớ?

      Lê Tử Hà chỉ từng trông thấy dáng vẻ ôn nhukhông màng danh lợi của chứ chưa bao giờnghe dùng loại giọng điệu này để chuyện, vì vậy rũ đầu xuống nhúc nhíchnữa. Đột nhiên nhớ lại thời điểm ba tháng trước, nàng cũng như thế này vùi ở trong ngực theo lên núi. Đông qua Xuân đến, thời tiết còn lạnh lẽo bức người nữa nhưngngực của lại vẫn ấm áp như khi đó.

      Thẩm Mặc đặt nàng nằm xuống giường,khom người muốn vén lên xem chân Lê Tử Hàthế nào.

      Tim Lê Tử Hà thoáng đập mạnh, vội vàng kéolên tấm chăn phủ kín người mình : "Sưphụ, đệ tử tự mình làm."

      Chân mày Thẩm Mặc mới vừa giản ra bắtđầu nhíu xoắn lại: "Ta vẫn chưa dạy ngươi cáchnối xương."

      " có nghiêm trọng vậy đâu chỉ bị trậtkhớp ấy mà, ngày mai ổn cả thôi." Lê Tử Hàtúm chặt tấm chăn, nhưng làm ra vẻ như có việc gì thản nhiên .

      "Nếu bị trật thể nào đứng khôngđược!" Thẩm Mặc khẳng định .

      Lời giải thích của Lê Tử Hà chưa kịp tuôn ra khỏi miệng bị giọng điệu đó của làm cho đành phải nghẹn lại nuốt trở vào.

      Thẩm Mặc thấy nàng muốn lại thôi, sợ hãi ngừng nắm chặt chăn, khẽ thở dài dịugiọng : "Cho ta nhìn xem chút có đượckhông? đau đâu."

      Lê Tử Hà vẫn im lặng, mắt chớp mạnh mấy cái, đau ư, nàng có gì phải sợ sợ. Ba năm trước ở pháp trường, hai năm trước ở trong nha môn, mình có từng sợ qua chưa?

      "Hay là. . . ." Thẩm Mặc hơi khựng lại tự giễu cười : "Ngươi sợ ta đoán được thân phận nữ nhi của mình?"

      "Người. . . ." Lê Tử Hà giương mắt lên nhìn còn có chút kinh ngạc, ngờ sớm biếtrồi.

      "Nếu ta nhận ngươi làm đồ đệ, ngày là thầy cả đời là cha, cần phải kiêng dè với ta như thế, bỏ chăn xuống được ?" Thẩm Mặc tránh né vấn đề nghi hoặc của Lê Tử Hà,khom người kéo tấm chăn trong tay Lê Tử Hà.

      ra sớm bị nhận ra rồi, sâu trong đáy lòngLê Tử Hà thầm thở dài. Suy cho cùng Thẩm Mặc là người thông minh, dù mình có cố gắngné tránh muốn tiếp xúc nhiều với , chỗ nào có mặt luôn đề cao cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn thể gạt được .

      Thẩm Mặc vén chăn lên, kiểm tra mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, tay bóp nắn qua lạikhông có chỗ nào bị thương, sau đó cầm lên bàn tay phải của Lê Tử Hà bắt đầu dò mạch, sau hồi lâu : "Để ta bảo Ngân nhi sắcchút thuốc, uống xong nghỉ ngơi hai ngày khỏi thôi."

      Lê Tử Hà gật đầu, nếu hỏi nàng cũng .

      "Sư phụ. . . ." Thấy Thẩm Mặc muốn rời , Lê Tử Hà bỗng gọi lại : "Đệ tử muốn học võ."

      Hôm nay nàng mới phát ra Thẩm Mặc là biết võ công. Nghĩ cũng đúng, thường lạitrong giang hồ, lại có gia tộc che chở,biết chút công phu cũng rất bình thường, nếu mình cũng có thể học được ít mai này nhất định có lúc hữu dụng.

      Thẩm Mặc dừng bước, trong lòng chợt căng thẳng, nghĩ tới nàng là thân nữ nhi mà khôngkhỏi nảy sinh vài tia thương tiếc, xoay người thở dài : "Xương đùi của người từng bị trọngthương làm ảnh hưởng tới xương cốt ở bên trong, lần này té có gì đáng ngại, saunày nhất định phải chú ý nhiều hơn. Nếu như học võ cũng chỉ có thể tập luyện những chiêu thức cơ bản nhất để cường thân kiện thể, những thứ khác e là thể được."

      Ánh sáng trong mắt Lê Tử Hà chợt tắt lịm, thất vọng "Ồ" lên tiếng rồi thôi. Thẩm Mặc cảmthấy ánh mắt đó bỗng chốc như tóm chặttrái tim mình, khó chịu đó thể nóibằng lời, quyết định liếc mắt nhìn thêm lầnnữa rồi xoay người ra khỏi phòng.

      Lê Tử Hà nằm ở giường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dùng sức chớp chớp mắt để làm dịu khô rát của nó, xương đùi bịtrọng thương là vì lần đó vào hai năm trướcsao?

      Bờ môi nở nụ cười chua chát, Lê Tử Hà kéo lêntấm chăn vùi đầu mình vào trong đó, đôi tay ôm lấy đầu gối để đầu mình đặt lên hai gối. Cứ thế,thân hình nho liền bị vây lại chặt, như vậy nàng mới thấy được có cảm giác an toàn.

      "Sư huynh, uống thuốc ." Trong mơ mơ màngmàng nghe được tiếng của Thẩm Ngân Ngân,Lê Tử Hà mở mắt ra, ngờ mình hay biết lại ngủ thiếp .

      "Sư huynh, thuốc này còn hơi nóng, đợi lát cho nó nguội bớt rồi hãy uống." Thẩm NgânNgân để chén thuốc xuống, ngồi ở bên giườngLê Tử Hà, cười hì hì : "Huynh xem đây là cái gì?"

      Trong tay Thẩm Ngân Ngân cầm nắmmứt hoa quả, ngày thường sư phụ chomình ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng lần này đặcbiệt là nhờ sư huynh mới có được.

      Lê Tử Hà thấy Thẩm Ngân Ngân cầm món mứthoa quả mà giống như chính mình từng đượcăn vậy, trong nụ cười thấm đầy ngọt ngào,kiềm được cũng bèn nở nụ cười. Khi nàng trạc tuổi với nha đầu này cũng thích ăn đồngọt, quấn quít lấy mẫu thân đòi kẹo đường, khi đó phụ thân nghiêm mặt khiển trách mẫu thân, được cưng chiều nàng quá mức, còn có Tấn Ngôn. . . . . .

      "Sư huynh! Sao vậy?" Thẩm Ngân Ngân đẩynhẹ Lê Tử Hà, thấy “” ánh mắt mê ly nhìnchằm chằm mứt hoa quả lại sững người ngơ ngác giống như nghe thấy lời mình ,lại đẩy thêm lần nữa: "Sư huynh!"

      " có gì." Lê Tử Hà hồi phục lại tinh thần, ngượng ngùng cười : "Ngân nhi ra ngoài trước , thuốc nguội tự ta uống."

      "Ờ…." Thẩm Ngân Ngân đứng lên, đặt chén thuốc đặt lên bàn ở cạnh giường của Lê Tử Hà, toàn bộ mứt hoa quả đều cất kỹ đâu vàođấy, từ trước tới bây giờ nàng đều luôn nghetheo lời sư huynh .

      "Đúng rồi!" Thẩm Ngân Ngân nghĩ đến cái gì đột nhiên quay đầu lại, đáng thương tội nghiệpnhìn tới Lê Tử Hà: "Sư huynh à, huynh có cho sư phụ biết nguyên nhân tại sao huynh bịngã hay hả?"

      Lê Tử Hà cười lắc đầu.

      Thẩm Ngân Ngân thở phào nhõm, trong lòng thấy ngòn ngọt, đúng là chỉ có sư huynhmới biết thương mình. là tốt rồi, là tốt rồi, nếu sư phụ lại sẽphạt mình chép sách thuốc nữa.

      "Sư huynh, huynh có quen biết cái tên Trịnh Hàn Quân đó sao?" Thẩm Ngân Ngân nghĩ đến cái tên thiếu niên kia lại dào dạt thích thú,chạy tới bên cạnh Lê Tử Hà, nếu phải vìlơ đãng mất hồn sư huynh cũng đến nỗidễ dàng mà bị té như vậy, có lẽ là vì nhìn thấy cái tên đó?

      Nụ cười mặt Lê Tử Hà chợt cứng đờ, cuối cùng biến mất luôn còn nữa.

      Thẩm Ngân Ngân thoáng nhìn thấy sắc mặt sưhuynh đột nhiên biến chuyển, ngay lập tức đứngdậy cười “ha ha” : "Sư huynh muốn bỏ . Hì hì sư huynh, đừng lo lắng, muộivừa mới đánh cho chạy rồi!"

      Thẩm Ngân Ngân giơ lên quả đấm dùng sức vặn vặn, nghĩ đến khi nãy tay đấm chân đá đánhcho chạy xuống núi lập tức vui vẻ hẳn lên, đúng là theo sư phụ học môn công phu là hữudụng nhất!

      Lê Tử Hà vẫn chỉ cười : "Ngân nhi ra ngoài nghỉ trước ."

      Thẩm Ngân Ngân thấy Lê Tử Hà thấm mệtliền gật gật đầu, trước khi còn lo lắng quayđầu lại căn dặn: "Sư huynh đừng quên uốngthuốc đó."

      Lê Tử Hà miễn cưỡng ngồi dậy, tựa lưng vàothành giường ở phía sau lưng, cầm lên chén thuốc độ ấm vừa phải, mứt hoa quả bàngiống như được bọc bởi lớp nước đường,chiếu rọi ra ánh sáng nhạt mềm mại, trước kia mình uống thuốc cũng chuẩn bị những mứt hoaquả này, bắt đầu từ khi nào quên mất mùi vị của chúng rồi.

      Từ khi nào đây?

      Sương mù bồng bềnh trong chén thuốc ấm áp,xuyên qua lớp sương mù đó Lê Tử Hà bỗngdưng thoáng nhìn thấy khuôn mặt của ngườithiếu niên ban nãy.

      Trịnh Hàn Quân chính là con trai lớn của đươngkim Thừa Tướng Trịnh Dĩnh. Khi còn là Quý Lê nàng từng gặp , nhưng khi đó chỉ mớitám tuổi và Trịnh Dĩnh cũng chưa phải là ThừaTướng, thời điểm đó triều đình còn phân chiaTả Hữu Tướng.

      Khi đó Vân Tấn Ngôn với nàng, hai tướng Tả và Hữu rất có lợi để giám Quốc, nhưng sựphân chia quyền lực cũng rất nghiêm trọng. Nếu ý kiến hai tướng khác nhau càng thêm khóđối phó, nhưng nếu như đem hai tướng hợp lạithành , mà hai tướng đều là nguyên lão tam triều, nâng đỡ bất kỳ người nào phía bên kia đều phục.

      Quý Lê nằm ở giường lười biếng xoắn xoắnnghịch tóc cười : " nhất định là phảimuốn trong hai người đó, hai người họ tuổitác cao cũng nên nghỉ ngơi rồi, triều đình bồi dưỡng nhân tài mới phải tốt hơn sao?Nếu như thiếp về với phụ thân ủng hộ ý tưởng đó của chàng, cũng chủ động rút lui tranh giành Tướng vị, khi đó Hữu Tướng nhất định còn lời nào để ."

      Đúng như Quý Lê dự đoán, Quý Ninh chủ độngtừ bỏ chức vị Thừa Tướng của mình, Hữu Tướng còn lý do gì để phản bác. Ngaysau đó Trịnh Dĩnh thượng vị, triều đình từ đó như được tiếp thêm luồng sinh khí mới.

      Nhưng còn Quý phủ thế nào?

      Lê Tử Hà chớp chớp hai mắt bởi vì sương mù mà nhập nhèm ẩm ướt, dốc chén thuốc vào miệng uống hơi cạn sạch.

      ***

      Thẩm Mặc rời khỏi phòng của Lê Tử Hà liền thẳng đến thư phòng của mình. Tùy tiện tìmmột quyển y thư bắt đầu lật xem, từng câu y lýquen thuộc đập vào mắt nhưng lại thể nào nhập vào trong tâm. Trong đầu ngừng thoáng lên gương mặt của Lê Tử Hà, non nớt nhưng ngây thơ, đau thươngnhưng bi thương, tự kiềm nén nhưng lại có chí tiến thủ.

      thầm quan sát con bé, muốn biết tâm ý củanó tại sao phải giả nam trang, muốn tìm hiểuchuyện cũ sau lưng mà nó muốn cho ai biết, rốt cuộc là chuyện gì đến nỗi khiến cho đứa bé trở nên lạnh nhạt thờ ơ với mọi thứnhư vậy? Ngoài Thẩm Ngân Ngân ra, hầu như là đối với bất kỳ người nào ngay cả mí mắt cũng màng ngước lên lần, thậm chí bắtđầu nghiên cứu lại câu ban đầu khi con bénói muốn bái sư, chấp nhất của nó chính là cái gì?

      Mình chưa bao giờ tốn nhiều tâm tư với người đến vậy lại còn là đứa bé. Loại tâmtrạng này thỉnh thoảng còn làm cho bản thân Thẩm Mặc cảm thấy phiền não, con bé chỉlà đồ đệ của mình, nghiên cứu và học tập bản lĩnh y thuật của mình. Cứ tiếp tục như thế làđược rồi, tại sao cứ phải tìm tòi đến cùng về những chuyện có liên quan tới con bé?

      Những mối nghi hoặc này, bao nhiêu phiền nãochất chứa đều tiêu tán hết từng chút khihắn chạm đến mạch đập của Lê Tử Hà, hóa thành tia thương tiếc cứ dập dờn mãi ở trong lòng, sau đó tan chảy ra trong tích tắc ấytrong lòng chợt thấy vô cùng mềm mại.

      nhớ con bé biết phụ mẫu mìnhđang ở đâu, nhớ nó ông nội bị bệnh nặngqua đời, nhớ nó chính mắt nhìn thấy rấtnhiều người chết ở ngay trước mặt mình.

      Cuộc sống quanh năm nghèo túng, tâm tư luônđè nén khó chịu, nếu như phải trong lòngcó ý chí sinh tồn rất mãnh liệt sợ rằng sớm chống đỡ nổi. Còn có vết thương ởxương đùi, nhất định là từng bị người khác đánhtrọng thương mới dẫn tới tình trạng như thế, tuyrằng qua khá lâu nhưng bởi vì có được chữa trị tốt mà trở thành căn bệnh mãn tính. Yếu ớt , đến thời tiết mưa dầm nhất định là đau đớn chịu nổi, nhữngđiều này chỉ mới biết được từ mạch tượngcủa con bé. . . .

      "Sư phụ?" Loáng thoáng nghe được tiếng gọinho , Thẩm Mặc ngẩng đầu lên thấy Thẩm Ngân Ngân lạ lẫm nhìn chằm chằm vàomình.

      Thẩm Ngân Ngân chớp chớp mắt nhìn sư phụmình, sao sư phụ cũng bắt chước cái điệu bộcủa sư huynh vậy cà, bắt đầu trở nên mất hồn rồi, kêu gọi đến mấy lần cũng nghe thấy.

      "Người có xuống núi sao?" Thẩm NgânNgân dè dặt hỏi.

      Thẩm Mặc lắc đầu, vốn định xuống núi tìmnơi ở mà Lê Tử Hà từng trước kia nhưnghiện thấy cần thiết nữa. Mặc kệ con bé từng xảy ra chuyện gì, mục đích học y ra sao, hôm nay nó là đồ đệ của mình, vậy cứ để cho nó có cuộc sống tốt tại núiVân Liễm này .

      Thẩm Ngân Ngân thở dài, hiểunổi, thể hiểu nổi, thôi cứ đàng hoàngngoan ngoãn làm cơm trưa.

      ***

      Thời gian mới ngày, Lê Tử Hà có thể tự mình đứng lên, tuy rằng phải bị gãy chân nhưng tốc độ phục hồi này vẫn làm cho Lê Tử Hà thầm giật mình phen, y thuật của ThẩmMặc quả thực rất cao siêu.

      bàn cơm, Thẩm Ngân Ngân liếc mắt sangbên trái rồi lại chuyển mắt ngó sang bên phải, là quá yên tĩnh. Tuy rằng trước đây cũngchỉ có mình mình chuyện, nhưng hômnay sư huynh phục hồi lại bình thường rồi màvẫn thấy sư phụ vui vẻ chút nào. Còn sư huynh trước kia dù thế nào cũng đáp lời lạivới mình nhưng hôm nay chỉ mãi ngồi vùi đầuăn cơm, làm cho nàng cũng cảm thấy ngượngkhi cứ phải tự mình.

      "Tử Hà, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta kêđơn thuốc cho ngươi."

      Thẩm Ngân Ngân trợn ngược mắt, “oa” ngờ lại là sư phụ lên tiếng chuyện trước, kê đơn thuốc? Sư huynh chịu cho sư phụ bắt mạchrồi sao?

      Lê Tử Hà gật đầu, trong mắt chợt lóe lên ngạc nhiên.

      "Còn nữa, ngày mai theo ta xuống núi chẩn bệnh." Thẩm Mặc nuốt xong miếng cơm cuối cùng trong chén nhưng đầu vẫn chừa hề ngẩnglên.

      "Dạ, được." Lê Tử Hà cũng hờ hững đồng ý.

      "Vậy con thế nào?" Thẩm Ngân Ngân vội vàng buông chén đũa xuống hỏi.

      Thẩm Mặc giương mắt nhìn tới nha đầu cườinhạt hỏi: "Ngươi muốn sao?"

      "Ơ…." Thẩm Ngân Ngân như bị mắc nghẹn lại,suy nghĩ lại liền lắc lắc đầu : "Bỏ bỏ ,con ở nhà nấu cơm đợi mọi người về vậy."

      Tuy là rất muốn theo cùng với sư huynh nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, mỗi lần chẩn bệnh đều lẽo đẽo ở phía sau sư phụ để nhớphương thuốc, phát thảo dược, thực là rất nhàm chán, cũng chưa từng có cơ hội được chuồn chơi, chi bằng thừa dịp sư phụ ra ngoài rồi lên núi dạo chơi vòng còn thích hơn à.

      Thẩm Mặc gật đầu, buông chén đũa xuốngrồi rời .

      Nhưng tay cầm đũa của Lê Tử Hà bỗng đờ ra, mới vừa rồi Thẩm Ngân Ngân , con ở nhà nấu cơm đợi hai người về nhà?

      Thẩm Ngân Ngân chống hai tay, vô cùng thích thú mà nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, nhìn thái độ của dần dần bỗng trở nên nhu hòa, như mộtđóa hoa bé lay động.

      Thẩm Ngân Ngân cảm thấy vị sư huynh mình là rất thú vị, ràng mới lớn hơn mình có tuổi, khuôn mặt nhắn còn rất non nớt ngây thơ nhưng biểu cảm mặt lúc nào cũng luôn nghiêm túc lạnh nhạt. Thỉnh thoảng còn ngẩn người giống như cất giấu rất nhiều tâm vậy, khiến mình dằn được nghĩ muốnđào bới lên cái vẻ mặt khác kia của sư huynh. Ví dự như thường xuyên sững người mất hồn, vídụ như mới vừa nở ra nụ cười lòng đó,nàng cảm giác còn thiếu rất nhiều, sư huynh chắc chắn còn có rất nhiều vẻ mặt thú vị mà mình chưa biết.

      Hôm sau Lê Tử Hà theo Thẩm Mặc xuống núi chẩn bệnh, giống như chưa từng có xảy ra chuyện gì, Lê Tử Hà vẫn cải trang là thân nam tử. Thẩm Ngân Ngân cũng vẫn mở miệngngậm miệng đều gọi nàng là sư huynh, có lẽ Thẩm Mặc cũng chưa cho Thẩm Ngân Ngânbiết về thân phận nữ nhi của mình, nếu đãkhông Lê Tử Hà cũng tự mìnhmà .

      Thẩm Ngân Ngân cương quyết lôi kéo tấn công,cộng thêm Thẩm Mặc lên tiếng phản đối. Lê Tử Hà chuyển phòng mình đến gần chỗ vớibọn họ hơn chút, gian phòng bên trái làThẩm Ngân Ngân bên phải là Thẩm Mặc, bình thường cũng đều chung đường với bọn họ.

      Mỗi ngày Lê Tử Hà đến chỗ Thẩm Mặc họcmột canh giờ, thời gian còn lại đều là tự mìnhđọc sách. Thẩm Ngân Ngân thấy sư huynh dốc lòng muốn học y, ngượng ngùng tìm chút chuyện buồn chán tới quấy rầy “” để muốnquấn ở bên cạnh “”. Thấy vị sư huynh hết cách mà cưng chiều mình cảm giác trong lòngngọt ngào như mật, ngay cả y thư cũng thấy dễđọc hơn trước rất nhiều. Cứ thế mỗi ngày đitheo ở bên cạnh Lê Tử Hà, tuy tiến bộ có nổi bật được như Lê Tử Hà nhưng khá hơn so với trước rất nhiều.

      Hằng ngày Thẩm Mặc giúp Lê Tử Hà kê đơnđiều trị cơ thể, mỗi lần xuống núi chẩn bệnhđều dẫn theo Lê Tử Hà, tình thầy trò giữa bangười còn ngăn cách giống như trước kia nữa. Ngoại trừ thỉnh thoảng Thẩm Ngân Ngân bởi vì nhiều vấn đề phức tạp của y thư mà bộc phát ầm ĩ cuộc sống thực rấthòa thuận vui vẻ.

      Lê Tử Hà thường hay có ảo giác ngăn cách vớithế giới ở bên ngoài, giống như đời này chỉcó ba người bọn họ tồn tại. Phân biệt dược, ghinhớ công dụng của dược, học thuộc cách điều chế, nhận thức huyệt vị, học châm cứu. Cứ thế ngày qua ngày, ngày nọ vô ý quay đầu lại bỗng phát ra thời gian trôi qua ba năm.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương4: Xuống núi

      Thời tiết vào Hạ ở núi Vân Liễm vô cùng mát mẻ, hầu như hề cảm nhận được cái nóng của mùa hè, nhưng ánh mặt trời cũng vì vậy mà giảm . Lê Tử Hà vẫn làm công việctrải thảo dược vừa hái mới lên mặt đất phơi khô mà nhiều năm nay chưa từng thay đổi, vỗ vỗ hai tay chuẩn bị vào nhà đọc sách……

      "Sư huynh, tối nay nhớ đến ăn cơm đó!" Thẩm Ngân Ngân xông vào hậu viện ôm lấy cánh tay của Lê Tử Hà, đôi mắt to chớp chớp lấy lòng nhìn sư huynh mình.

      Lê Tử Hà ngừng tay cười nhợt nhạt gật đầu.

      Nha đầu này năm nay cũng 14 rồi, con ởVân Quốc vào độ tuổi 14 là bước sang cậpkê (là sắp bước sang tuổi trưởng thành ý). Hôm nay là sinh nhật của nàng, Lê Tử Hà đương nhiên nhớ được, nhưng năm nay nha đầu kia có vẻ hơi ngượng ngùng, giống như năm trước vừa sáng sớm ngủ dậy liền lớn tiếng rêu rao hôm nay là sinh nhật của mình đòi tặng quà,mà tại đổi ngược lại với mình là buổi tối nhớ đến ăn cơm.

      Thẩm Ngân Ngân thấy Lê Tử Hà có thêm phản ứng nào nữa, vẻ mặt như đưa đám buồn bã bỏ .

      ***

      Thẩm Mặc định ra ngoài trông thấy vẻ mặt đau khổ của Thẩm Ngân Ngân, quan tâmhỏi "Ngân nhi, sao vậy?"

      " sao cả." Thẩm Ngân Ngân cũng ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay quẹo qua khúcquanh về hướng khác.

      "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta xuống núimua vài thứ chuẩn bị cho ngươi ăn mừng bữa vui có được ?" Thẩm Mặc vốn có dự tính này, thấy con bé vui vộinói ra để dỗ dành cho con bé vui vẻ.

      Nếu là ngày trước chắc chắn Thẩm Ngân Ngânsẽ vỗ tay nhảy cẫng lên, nhưng hôm nay lạinhíu mày hét lên: "Ăn mừng cái gì chứ, có cái gì hay để ăn mừng sao? Cũng đâu có ai nhớ đâuchứ!"

      xong tủi thân trợn mắt lườm Thẩm Mặc rồi quay đầu bỏ chạy về phòng mình, kế tiếp là tiếng cánh cửa bị đánh bật ra.

      Môi Thẩm Mặc run lên, đứa này đượcchiều quá sinh hư rồi, sắp đến tuổi cập kê rồi mà tính tình vẫn còn y hệt như là con nít. Đến cả nửa trưởng thành chững chạc của Lê Tử Hà cũng có, mới sáng sớm giống như ăn nhằm phải thuốc nổ vậy, chẳng lẽ có chỗ nào được khỏe?

      Giương mắt thoáng nhìn tới thư phòng của LêTử Hà ở hậu viện, hiểu sao bỗng nhíu lạichân mày.

      ***

      Lê Tử Hà ngồi đọc sách ở trong phòng, đangđọc rất hăng hái mơ hồ như nghe được tiếngcủa Thẩm Ngân Ngân, kế tiếp cửa phòng chợt rung lên nhưng sau đó còn nghe tiếng vang gì nữa nên cũng để ý cúi đầu tiếp tục đọc sách.

      Thẩm Ngân Ngân ở bên này về phòng rồi ở suốt ngày luôn ở trong đó, tính tình Thẩm vốn trầm ổn cũng bị nàng làm cho có chút bốc hỏa.

      Lê Tử Hà cũng cảm thấy rất kỳ quái, ThẩmNgân Ngân xuất ở buổi sáng chút rồisau đó thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả, thậm chí đến buổi trưa cũng ra dừng cơm chung với bọn họ. Nhưng vì giữa nàng và Thẩm Mặc rất ít khi chuyện nên cũng hỏi gì nhiều. Đến khi định ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mặc đứng trước cửa phòng Thẩm Ngân Ngân giơ bàn tay lên định dùng nội lực phá cửa, vội vàng mở lời hỏi: "Sưphụ, có chuyện gì?"

      Trong mắt Thẩm Mặc hừng hực lửa giận, nhìnthấy Lê Tử Hà đến tức giận : "Bảo nó ra ăn cơm." Dứt lời phất tay áo bỏ .

      Lê Tử Hà tiến lên gõ gõ cánh cửa: "Ngân nhi, muội bị làm sao vậy?"

      có ai trả lời, Lê Tử Hà nghiêng tai lắngnghe, có tiếng quần áo sột soạt, thở phào nhẹnhõm rồi cửa mở ra.

      Như vầy phải là rất dễ dàng sao? Lê Tử Hà lấy làm khó hiểu, vẻ mặt tức giận mớivừa rồi của sư phụ là tại làm sao? Lại ngẩng đầulên nhìn Thẩm Ngân Ngân, đôi mắt hạnh sưng lên như quả đào, trong mắt chóp mũi đều là hồng hồng, ràng là khóc rất lâu rồi vì thế vội vàng hỏi: "Ngân nhi, sao vậy? Có người khi dễ muội sao?"

      Thẩm Ngân Ngân cố gượng nở nụ cười lắc lắc đầu.

      " ăn cơm thôi." Lê Tử Hà Tiếu xoa xoa cái đầu của Thẩm Ngân Ngân so với nàng thấphơn cả khúc.

      Phòng ăn dọn sẵn bàn đầy thức ăn, đều là những món mà thường ngày Thẩm Ngân Ngân thích ăn, nhưng Thẩm Mặc tiếng nào ngồi im ở chỗ đó khiến cho khí éptrong phòng ăn như giảm xuống thấp. Còn Thẩm Ngân Ngân làm thế nào cũng thểvui vẻ nổi, cảm thấy đôi mắt đỏ hồng của mìnhmà xấu hổ chết được, vùi đầu xuống càng lúc càng thấp. Lê Tử Hà thầm ho muốn đánh vỡ bầu khi yên lặng đến mức quái, nhưngkhông có tạo nên hiệu quả gì.

      "Ngân nhi, dùng bữa ." Thẩm Mặc nóichuyện nàng đành phải vậy, Lê Tử Hà gắp cái đùi gà bỏ vào trong chén Thẩm NgânNgân.

      Ánh mắt Thẩm Ngân Ngân chợt sáng lên, nhìnLê Tử Hà nở nụ cười tươi rói, Lê Tử Hà cũngcười lại với nàng, đúng là trẻ con dễ dỗ ngọt, lạikhông nhìn thấy Thẩm Mặc nhìn tới hai người họ mà đầu lông mày nhíu lại càng lúccàng sâu.

      Ngoại trừ bảo nàng dùng bữa còn lời gì hay để ?

      Thường ngày đều là mình Thẩm Ngân Ngân liến thoắng ngừng ở trước bàncơm, hôm nay con bé chuyện nữa,yên tĩnh được mức làm Lê Tử Hà cảm thấy thoải mái, nàng cố nhớ lại kiếp trướcchuyện ở đâu mà mình có thể nhiều nhưvậy? Suy nghĩ hồi lâu mà vẫn có đầu mối, cuối cùng cũng chỉ vùi đầu ăn cơm.

      Đúng rồi, thiếu chút nữa mình quên mất,nhìn nhìn sắc trời thấy cũng đủ tối, đứng dậy : "Chờ ta chút."

      Ánh mắt Thẩm Ngân Ngân chuyển theo hướng của Lê Tử Hà, thấy bóng người xa mà tâmtư ý nghĩ cũng bay xa theo.

      Thẩm Mặc nhìn thấy cảnh trước mắt mà tronglòng lo sốt vó, ban đầu ra thực Lê Tử Hà giấu thân phận là con , có phải là hắnđã làm sai rồi ?

      "Oa! Sư phụ, người xem bên ngoài kìa!" Thẩm Ngân Ngân đột nhiên bật dậy khỏi bàn ăn, cũng quên mất việc buổi sáng khi giận dỗi với Thẩm Mặc, lắc cánh tay của bảo nhìn ra tiền viện.

      biết bầy đom đóm từ đâu bay tới trước viện, lam lục sáng tối giống như từng đốm sao sáng nho lúc lúc ngay trước mắt, lúc này Lê Tử Hà tươi cười bước vào cửa , "Ngân nhi, sinh nhật vui vẻ!"

      "Sư huynh, cái này là huynh làm sao?" Hai mắtThẩm Ngân Ngân trừng lớn sáng lấp lánh,khuôn mặt nhắn bởi vì vui sướng quá độmà trở nên ửng đỏ, thấy Lê Tử Hà gật đầu càng cười vui vẻ hơn: "Ha ha, muội biết ngay sư huynh quên sinh nhật của muội mà!"

      xong hận được nhào tới ôm chằm lấy Lê Tử Hà, vào lúc này Thẩm Mặc ho khan tiếng, đúng lúc ngăn chặn lại hành động củaThẩm Ngân Ngân.

      Thẩm Ngân Ngân bĩu bĩu môi, ngược lại cực kì cao hứng lôi kéo tay của Lê Tử Hà.

      "Ngân nhi, xem cái này coi có thích ?" Lê Tử Hà mở bàn tay ra, con cây trâm bằng gỗrất tinh xảo nằm trong lòng bàn tay, hoa văn đơn giản nhưng mất độc đáo. Trâmcài hoa lam nhan là loài hoa mà Thẩm Ngân Ngân thích nhất, bốn chiếc lá xòe rộng ra như cánh quạt, chính giữa đan xen màu lam rất kì lạ, càng mở rộng ra lại dần dần biến thành màuxanh nhạt.

      Thẩm Ngân Ngân sững sờ, ngay tức khắc đắmchìm trong niềm vui sướng vô hạn, nhận lấy câytrâm cài lên đầu thích : "Ha ha, thíchlắm, thích lắm, cái gì sư huynh tặng muội cũng đều thích."

      Lê Tử Hà gật đầu, con bé thích tốt rồi, ngàyxưa hàng năm sinh nhật của nàng, phụ mẫu đềusẽ đốt pháo hoa bốn phía để chúc mừng, bảnthân nàng thích nhất là được nhìn xem pháo hoa ầm ầm nở rộ giữa trung, đó là giâyphút rực rỡ nhất. có khả năng mua pháohoa đành bắt chút đom đóm để dỗ cho ThẩmNgân Ngân vui vẻ, nàng cũng cảm thấy rất vuilòng.

      Hơn nữa, Thẩm Ngân Ngân luôn theo ThẩmMặc, nhưng từ trước đến giờ Thẩm Mặc cũng để ý lắm những cấp bậc lễ nghĩa của thế tục, cũng hề nhắc tới lễ vật cập kê củaThẩm Ngân Ngân. Nhưng dù sao cũng là con , tới ngày cập kê hai món đồ trang sứcvẫn cần nên có, dùng gỗ trầm hương để khắc ra cây trâm cài, tuy phải là vật quý giá gì nhưng được mài dũa suốt mấy ngày qua coi như cũng có chút tinh xảo, còn hoa cây trâm nàng tốn khá nhiều thời gian hơn mới tìm được thuốc màu thích hợp để nhuộm lên, xemnhư chút tấm lòng nho của nàng.

      Thẩm Ngân Ngân quét sạch uất ức trước đó, vui cười hớn hở trở lại bàn cơm bắt đầu nóihuyên thuyên, chuyện thôi chưa đủ còn lôi kéo Thẩm Mặc làm nũng : "Sư phụ à, hay là uống chút rượu có được ? Hôm nay là sinh nhật của Ngân nhi, uống chút, chút xíu thôi!"

      " được, là con sao có thể uống rượuđược?" Thẩm Mặc cần suy nghĩ liền trảlời.

      Thẩm Ngân Ngân cũng chịu bỏ cuộc, tiếptục lắc cánh tay Thẩm Mặc : "Năm nay Ngân nhi lớn rồi, cả ngày nay cũng chưa có ăn gì hết, hiếm khi cả nhà cùng vui vẻ như lúc này, uống chút thôi mà, có được hay ?"

      "Đâu có ai cho ngươi ăn!" Thẩm Mặclạnh nhạt cự tuyệt.

      "Mặc kệ!" Thẩm Ngân Ngân cũng nổi sùng lên rồi, dằn mạnh đôi đũa xuống: " có rượu,vậy con ăn!"

      Thẩm Mặc vẫn phớt tỉnh thèm để ý, ngày thường Thẩm Ngân Ngân bao giờ dám chuyện với Thẩm Mặc bằng giọng điệu đó, hiểu sao hôm nay lại dám lớn tiếng tranh luận nhất quyết tha. Lê Tử Hà thầm thởdài : "Sư phụ, hay là cho Ngân nhi uống chút , nhìn thời tiết này chừng ngàymai trời đổ mưa, cũng làm được việcgì, để cho muội ấy ngủ nhiều thêm chútcũng được."

      Thẩm Mặc gì, Thẩm Ngân Ngân xemnhư sư phụ ngầm cho phép, vui tươi hớn hởchạy lấy rượu đến : "Vẫn là sư huynh tốt nhất, ha ha!" (chị này con mà lí lắc thấy ớnlun á)

      Thẩm Ngân Ngân hắng giọng kính sư phụ mộtly, rồi lại kính sư huynh ly, cuối cùng tự uống ly là ăn mừng mình sang tuổi cậpkê, xong uống hơi cạn sạch. Thẩm Ngân Ngân chưa bao giờ uống rượu qua, sau khi uống vào được 3 ly có chút say choáng váng, lắc lắc đầu nhìn nhìn về phíaThẩm Mặc cười khúc khích rồi lại nhìn sang Lê Tử Hà cười ngây ngô, miệng còn mơ hồ khôngbiết ca hát cái gì.

      "Tử Hà, ngươi đưa con bé về ." Thẩm Mặcđứng dậy, muốn nhìn trò khôi hài ầm ĩ này nữa.

      Ra khỏi đại sảnh, luồng gió mát thổi tới khiến tâm tình Thẩm Mặc cũng bình tĩnh đượcmột chút.

      Vốn nghĩ dẫn theo Thẩm Ngân Ngân bên cạnhđối đãi xem nó như con , nhưng dù sao vẫnlà có quan hệ huyết thống, theo thời gian con bé ngày trưởng thành có số việc cólẽ vẫn tiện. Lê Tử Hà cũng là thân congái, nhưng trái ngược lại tiện hơn nhiều, vô tìnhhay vô ý để họ chung đụng thời gian lâu dài mà lại quên mất Thẩm Ngân Ngân ở độ tuổi thiếu nữ mơ mộng chuyện tình , bêncạnh còn có sư huynh từ diện mạo, nhânphẩm đến y thuật đều rất tốt. Đối với ngườikhác lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng duy chỉ đốivới con bé luôn chiều chuộng nhân nhượng,quan tâm chu toàn, đương nhiên biết Lê Tử Hà chỉ xem Thẩm Ngân Ngân như đứa em , nhưng Thẩm Ngân Ngân chưa chắc cho là như thế. . . . . .

      Cẩn thận suy nghĩ lại từng việc những ngày chung sống với nhau, Thẩm Ngân Ngân đối vớiLê Tử Hà chỉ có ỷ lại mà muốn xa rời cũng có gì quá. Chuyện nàycũng là do sơ xuất của , nếu như trước kianói cho Thẩm Ngân Ngân biết thân phận congái của Lê Tử Hà rước lấy nhiềuphiền toái như vậy rồi.

      ***

      Ở bên này Lê Tử Hà dìu Thẩm Ngân Ngân trở về phòng, con người sau khi uống rượu sức lực nặng hơn bình thường rất nhiều, giùng giằnglúc muốn bên này, lúc muốn bên kia, cuối cùng Lê Tử Hà chỉ dành phải dụ dỗ: "Ngân nhi ngoan, mau mau trở về phòng ngủ."

      "Sư huynh, ha ha, sư huynh. . . .Hôm nay Ngânnhi rất vui. . . ." Thẩm Ngân Ngân tựahẳn vào người Lê Tử Hà, thốt ra mấy câunói mà Lê Tử Hà suy nghĩ hồi lâu mới nghe .

      "Hôm nay sư huynh cũng thấy rất vui, Ngân nhinên nghỉ ngơi rồi."

      Rất vất vả mới đến được cửa phòng, Lê Tử Hà đá văng cánh cửa, dìu Thẩm Ngân Ngân vào trong, cũng ngay lúc này Thẩm Ngân Ngân độtnhiên xoay người lại ôm lấy cổ của Lê Tử Hànũng nịu : "Sư huynh, Ngân nhi ngủ rồi sưhuynh mất. . . . chịu, muốn ngủ đâu. . . . ."

      Lê Tử Hà phải tốn rất nhiều công sức mới gỡ được hai bàn tai của Thẩm Ngân Ngân xuống, rồi đỡ nàng tới bên giường.

      "Sư huynh, sư huynh. . . .Ngân nhi, hôm nay Ngân nhi sang cập kê rồi." Thẩm Ngân Ngân lại xoay người trở lại, nửa người toàn bộ dựa sát vào người Lê Tử Hà.

      "Ừ, Ngân nhi trưởng thành rồi." Lê Tử Hà đẩy nàng ra muốn đỡ nàng tới giường.

      Vừa mới đẩy được cơ thể Thẩm Ngân Ngân ra nàng lại ngã về trở lại : "Sư huynh, cập kê có thể xuất giá được rồi, Ngân nhi. . . . . Ngân nhi thích sư huynh, sư huynh. . . . .Còn huynh sao?"

      Tim Lê Tử Hà bỗng đập mạnh, bàn tay cũng run lên : "Ngân nhi uống say rồi, nhanh nghỉ ."

      " có say mà! Ngân nhi muốn gả cho sư huynh!" Thẩm Ngân Ngân mơ mơ màng màng ra những lời đó rồi đầu tựa lên vai Lê TửHà.

      Hai tay Lê Tử Hà cố chống đẩy vai nàng, bướcchân lảo đảo di chuyển đỡ nàng, lần này rốtcuộc cũng thành công đỡ nàng đến giường.

      Giúp Thẩm Ngân Ngân đắp chăn xong, Lê Tử Hà nhìn thoáng qua nàng lần nữa, thấynàng chép miệng rồi ngủ thiếp . Lê Tử HàTiếu cười cười, vẫn là trẻ con, nào biết là cái gì?

      Xoay người trở lại tiền thính, hoa Túc Dunglúc này nở rộ giữa nền tuyết trắng, lan tỏa hương thơm thoang thoảng. Thẩm Mặc đứng ởTiền viện, chỉ thấy bóng lưng, vạt áo màu xanh nhạt bị gió đêm thổi bay phất phới cùng với mái tóc dài lay động chập chờn.

      Lê Tử Hà hít sâu hơi đến sau lưng Thẩm Mặc : "Sư phụ, đệ tử muốn ngày mai xuống núi."

      Thẩm Mặc kinh ngạc quay đầu lại hỏi, "Ngàymai? Sao trước đó nghe ngươi nhắc tới?"

      Lê Tử Hà cười thản nhiên : "Trước đó cũng có quyết định này, chỉ là muốn qua hết sinh nhật Ngân nhi rồi mới , ngày mai đệ tửmuốn nhân lúc con bé chưa dậy mà rời trước,tiết kiệm cuộc khóc lóc ly biệt."

      Thẩm Mặc gật đầu, từ lâu biết mục đích họcy của Lê Tử Hà có ý định cư trongnúi, mấy năm qua mỗi lần con bé cùng xuống núi đều lòng theo ở phía sau học tập, có đôi lúc bắt gặp được ánh mắt của nàngnhư vô tình liếc nhìn về phía Vân Đô, tuy vẫnbình tĩnh nhưng giống như thường ngày lạnh nhạt có gì, mà như là rất cựclực đè nén.

      Hôm nay con bé 15 tuổi, so với 3 năm trướcđây càng thêm thành thục kín kẽ, dù cho 25 tuổi cũng chưa hẳn sánh bằng. Bất thìnhlình quyết định đòi xuống núi, nhất định là có dự định từ trước, có điều con bé muốn xuống núi muốn làm gì?

      "Ngươi xuống núi rồi định đâu?" Thẩm Mặcvẫn thể dằn được trầm giọng hỏi.

      Lê Tử Hà trầm ngâm chốc lát rồi ngẩng đầu lên kiên định : "Thái y viện."

      Thẩm Mặc chợt sững người, hiểu nhìn vềphía Lê Tử Hà: "Ngươi Thái y viện làm chi?"

      Lê Tử Hà im lặng, lời có thể đương nhiên nàng giấu diếm, nhưng lời thểnói nàng cũng biết phải giữ đúng mực, tuyệt đốiphải giữ kín.

      " được!" Thấy Lê Tử Hà sao lặng imkhông lên tiếng, Thẩm Mặc nhíu mày lạnh lùng : "Ngươi là thân con , sao có thể vào Thái y viện?"

      Lê Tử Hà cúi đầu xuống, có chút đủ tự tin giọng : "Lấy thân phận nam tử nhậpviện là được rồi. . . ."

      "Ngươi!" Thẩm Mặc nghẹn lời, như có nỗi buồn phiền tuôn trào lên lồng ngực, chẳng lẽcon bé cứ định cả đời lấy thân phận nam tử đểđối mặt với người? Trước kia tuổi còn nênkhó phân biệt nhận ra với lại ở trênnúi, nếu phải Ngân nhi sơ ý lơ là đãsớm nên phát thân phận con của Lê Tử Hà rồi. Nhưng khi xuống núi, lại còn là cung điện nơi mà ăn thịt người nhả xương đó, con bé muốn vẫn giấu giếm thânphận của mình, làm sao có thể dễ dàng như vậy?

      "Sư phụ! Ban đầu Tử Hà từng qua, học y làbởi vì chấp niệm của chính mình, mặc kệhôm nay sư phụ có đồng ý hay , đệ tửcũng nghĩ mọi cách để được vào Thái y viện.Coi như vào được Thái y viện đệ tử cũng vẫn muốn vào cung!" Giọng điệu của LêTử Hà ràng lạnh lùng biểu lộ kiên định.

      Thẩm Mặc cười nhạo : "Sư phụ? Ngươi có từng coi ta là sư phụ? Có từng quan tâmđến đồng ý của ta hay ?"

      Đối diện với ánh mắt đen như đêm tàn của Thẩm Mặc, ánh mắt Lê Tử Hà thoáng nhấp nháy chỉ nhìn lướt qua rồi cúi đầu xuống phản bác được.

      Đúng là như vậy, trong tiềm thức nàng cảm giácthấy tuổi tác của mình cũng ngang hàng với Thẩm Mặc, có nhiều lúc còn xem như mộtvị bằng hữu y thuật cao minh, thậm chí ngay cảbằng hữu cũng có nằm trong kế hoạch. Có thể trực tiếp hơn chút đó chính làlợi dụng, lợi dụng tài năng y thuật của để đạt được mục đích cho bản thân mình. Có lúc được Thẩm Mặc quan tâm nàng cũng cảm thấyrất ấm áp, khi dạy dỗ nàng nàng thấy cảm kích, những lúc nghiên cứu ra được dược tínhmới nàng bội phục, nhưng những thứ đócũng chỉ là cảm xúc thoáng qua rồi biến mất.

      Đối với Thẩm Mặc, lúc nào nàng cũng duy trì khoảng cách nhất định, hoặc là đối với bấtkỳ người nào, ngoại trừ người có tâm tư đơn thuần giống như Thẩm Ngân Ngân ra nàng luôn phải dè chừng, xây lên bức tường vô hình, cách ly người khác cũng tốt, bảo vệ mìnhcũng được, loại trạng thái này làm cho nàngthấy mình thoải mái là được rồi.

      "Nếu như bị người khác phát , đó chính là tội chết, ngươi thực suy nghĩ kỹ?" Lê Tử Hà có khoảng cách với mình phải ThẩmMặc mới phát hôm qua hay hôm nay,nhưng thấy nàng im lặng thừa nhận như vậy,cảm xúc trong lòng vẫn có chút khó tả, cuốicùng dứt khoát đề cập tới nữa.

      "Ta suy nghĩ 3 năm, nghĩ đến rất ràng!"Lê Tử Hà chút do dự trả lời.

      Lòng Thẩm Mặc chợt thấy nặng nề, biết nànghọc y là có chí hướng riêng, nhưng cóngờ nàng lại muốn vào Thái y viện, đúnghơn là muốn vào cung, thái độ còn kiên quyết như thế.

      Đứa này, , phải là đứa ,nàng căn bản có tâm trí của đứa bé,thậm chí từ ngày đầu tiên dẫn nàng về, trongtiềm thức của coi nàng như đứabé, bằng chỉ dạy nàng những cách châm cứu phức tạp, dặn dò nàng chăm sóc Ngân nhi chỉ trạc tuổi với nàng, càng mặt đối mặt với nàng đứng ở chỗ này,dự tính khuyên nàng buông tha ý tưởng muốn vào cung.

      "Bỏ , phúc họa an nguy đều là của bản thân ngươi. Ngày mai ta viết cho ngươi lá thư đề cử, muốn vào Thái y viện hẳn phải là việc khó." Thẩm Mặc thở dài, cho tới bây giờđều là do mình quan tâm đến Lê Tử Hà quá nhiều, có hợp có tan, nếu đến lúc phảichia cách có cưỡng cầu cũng vô ích.

      "Đa tạ!"

      Nhìn tới bóng lưng của Thẩm Mặc, Lê Tử Hàchân thành ra hai chữ đó rồi rũ mắt xuốngnhìn tới khóm hoa túc dung đỏ rực tươi đẹp nở rộ đến lóa mắt. Hoa nở hai mùa, Hạ Đông, còn nàng, sinh ra sống ở hai kiếp, vinh suy. Như vậy, có phải cũng nhất tửnhất sinh hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :