Chương 1: Làm quen với cậu ta 11h30’. Biệt thự họ Hoàng. “Cha, con nhất định gặp mặt cậu ta đâu. Con thà chết còn hơn” – Hoàng Lâm gào to lên với cha mình – tức chủ tịch tập đoàn Hoàng Mỹ. Ông Hoàng Hải cũng gào lại với con . “Cậu ta rất tốt, gia thế lại xứng tầm với nhà ta. Cha thấy con nhất định cậu ta cho coi!” “, con thích” Ông Hoàng Hải suy nghĩ lúc, ông nhìn con , cười nham hiểm. “Con cũng được, nhưng con phải làm cho cha việc. Con thấy sao?” “Được, cha xem!” Hai mắt ông Hoàng Hải sáng rực lên “Rất đơn giản, cha có người bạn. Con chỉ cần làm bạn với con trai ông ấy là được.” Hoàng Lâm nghi hoặc nhìn cha mình. “Chỉ cần làm bạn thôi sao cha?” “Ý cha là bạn thân đó. Tên cậu ta là Lý Khánh Nam” Hoàng Lâm mỉm cười, vui mừng chạy vào phòng mà để ý đến ánh mắt cùng vẻ mặt đắc thắng của cha. Chờ Hoàng Lâm đóng cửa phòng, Hoàng Khải Minh – trai của Hoàng Lâm im lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Cha à! Sao cha lại bảo em làm bạn với cậu ta, chẳng phải cậu ta chính là người mà cha muốn em gặp sao?” Bà Lan Hương cũng hỏi chồng: “Em cũng rất thắc mắc hiểu định làm gì!” Ông Hoàng Hải cười to. Đập tay xuống bạn đầy phấn kích: “Cha muốn con bé làm bạn với Khánh Nam, là để hai đứa hiểu nhau hơn, hai là trong quá trình làm bạn rất có thể nảy sinh tình cảm. Cha tính cả rồi, cách này thuận cả đôi đường, được cái này được cái kia. Mà được cả hai càng tốt! Ông Khánh Toàn cũng thấy cách này rất hay.” Bà Lan Hương và con trai nhìn ông Hoàng hải với ánh mắt “tôi phục ông rồi”. Quả là bộ óc thiên tài. Trong khi đó, tại phòng của Hoàng Lâm có con người điên não trước tủ quần áo. Bà Lan Hương mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó khỏi bật cười. “ chảng giống tiểu thư con nhà quyền quý chút nào. thua với con!” Hoàng Lâm quay mặt lại phía mẹ, cười cười. “Mẹ quý à, giúp con chọn quần áo .” Bà Lan Hương lắc đầu: “Con tìm nhầm người rồi, để mẹ gọi em con chọn giúp.” Hoàng Lâm gật đầu, rất tin vào mắt thẩm mĩ của em trai – Hoàng Khải Vĩnh. Trong nhà, cũng thân nhất với nó, thích trai mình, cảm thấy trai là người lạnh lẽo, khó gần. “Chị, em giúp chị như thế nào đây?” Khải Vĩnh vào trong phòng từ lúc nào, Hoàng Lâm chỉ tay vào tủ quần áo. “Chọn cho chị vài bộ, à chỉ khoảng hai bộ thôi. Em còn tủ quần áo chưa mặc đúng ?” Khải Vĩnh đờ mặt ra, vài phút sau mới hiểu được kế hoạch của chị mình. “Chị muốn giả làm con trai?” Hoàng Lâm nhếch miệng cười. “Thông minh lắm. Chị thấy nếu làm con trai dễ dàng tiếp cận hơn, và cũng loại trừ khả năng đổ trước dung nhan kiều diễm lệ của chị. Haha” Khải Vĩnh thở dài, chị cậu đúng là quái dị, khác người. Sống trong gia đình như vậy, Khải Vĩnh cũng thừa hưởng bản chất hay đúng hơn cậu bị ảnh hưởng bởi những con người bất bình thường như cha và chị cậu. 3 tiếng sau, Hoàng Lâm xách vali khỏi nhà trong ánh mắt đau khổ của cha . Có nằm mơ cha cũng nghĩ lại giả trai. Ông bất lực thét lên: “Hỏng hết cơm cháo rồi. Thằng đó phải gay!” Mọi ngừoi trong nhà bắt đầu lắc đầu ngao ngán… Sau khi rời khỏi căn nhà sang trọng, Hoàng Lâm tìm nhà trọ bình dân, nghĩ nên làm quen với nhau theo cách bình thường và với thân phận bình thường. Đó là lí do thuê nhà chứ ở khách sạn năm sao nàm đó. Hoàng Lâm mở vali, lấy bộ y phục nam rồi thay đồ. Hoàng Lâm dáng mảnh, da trắng, mắt to, gương mặt thanh tú nhưng có mái tóc ngắn, thêm cặp kính nữa khó lòng nhận ra là phận nữ nhi. Ngắm dáng vẻ mình trong gương, mỉm cười mãn nguyện, tự đắc : “Mình cũng rất đẹp trai!” lấy tấm ảnh trong túi ra, là hình chàng trai rất đẹp, cậu ta mặc bộ vest xanh dương lịch lãm, tựa người vào ghế sôpha, dáng vẻ lười nhác nhưng trông lại vô cùng quyến rũ. công nhận cậu ta quả rất đẹp, so với Khải Vĩnh cũng hơn kém( Khải Vĩnh là mĩ nam số của giới thượng lưu do các quý bình chọn ) khẽ mỉm cười: “Tôi nghĩ mấy người đó bỏ xót cậu rồi. Xem ra phải Khải Vĩnh cảm ơn cậu mới được!” Chương 2: Thất bại ngay từ đầu Hoàng Lâm tung tẩy dạo phố với diện mạo đẹp trai ngời ngợi, bỗng bị thu hút bởi cập nam nữ cãi nhau. Người nam rất cao lớn, gương mặt bị che gần hết bởi cặp kính đen. có gương mặt khá đẹp, mỗi tội ăn mặc vô cùng phản cảm. khóc lóc. “Em xin , đừng bỏ em mà!” Chàng trai kia chán ghét : “Tiền tôi cũng đưa rồi, nhận. chê ít? Tôi đưa thêm. À, hay là tôi? kể chuyện cười đó à?” Lời khó nghe. kia vẫn tiếp tục khóc lóc: “Em , cũng em mà.” Chàng trai lạnh lùng đáp: “Hình như nhầm.” … Hoàng Lâm bất bình, là con mà còn bất bình trước lời của tên kia. Tức khí, xông thẳng đến chỗ hai người, chỉ thẳng vào mặt tên con trai, quát: “Sao cậu lại đối xử với ấy như vậy hả? Tôi kinh!” Chàng trai quay lại nhìn , nhìn được gương mật cậu ta. “Liên quan gì đến cậu, mà cậu là ai?” – giọng lành lạnh. Hoàng Lâm cười, tên này thấy giống con trai. “Tôi là tôi. Tôi biết, cậu phải xin lỗi ấy.” “Xin lỗi? Đùa à?” “Tôi đùa, cậu phải xin lỗi, mau lên.” “…” Hai người cứ cải nhau qua cãi nhau lại, chàng trai tức khí bỏ phăng cặp kính đen xuống. Hoàng Lâm sửng sờ, lắp bắp: “Cậu…cậu…là Lý…Lý Khánh Nam?” Chàng trai gật đầu. Hoàng Lâm mừng rở, hồ hởi giới thiệu: “Tôi là Hoàng Lâm” xong quay phắt 180 độ, quay sang kia mắng mỏ: “Ê, bám dai như đỉa vậy, cậu ấy bảo chia tay phải chia tay. Mà cũng phải xin lôi cậu ấy nữa. Nhanh lên!” kia ngạc nhiên, vừa nãy còn thấy cậu chàng trước mặt bênh vực mình mà giờ cậu ta lại đổi sang bênh vực Khánh Nam là sao? Khó khăn lắm mới câu được mỏ vàng này, thể dễ dàng từ bỏ được. “Tôi ấy!” Hoàng Lâm cười kinh bỉ. “ cậu ta nhưng cậu ta . Theo tôi chỉ tiền của cậu ta thôi.” đó tức đến xám mặt, ta nhìn Lý Khánh Nam, đổi sắc diện tươi cười, đưa cho cậu ta đôi gang tay. “, ghét em cũng được, yê em cũng được, nhưng hãy nhận lấy nó. Đây là quà em làm với tấm lòng chân thành nhất.” Khánh Nam nhìn đôi gang tay, chưa kịp gì Hoàng Lâm giật phắt lấy, cười ranh mãnh: “Oa, giỏi đó, gang tay tự làm mà còn có mác của công ti thời trang là này. Ê! Chẳng lẽ là công nhân ở đó.” kia đỏ mặt, xấu hổ bỏ , chết tiệt, tại sao lại mắc phải cái lỗi hạ đẳng thế chứ. Hoàng Lâm nhủ thầm: “Ngu ngốc!” Lúc này chỉ còn lại Hoàng Lâm và Lý Khánh Nam. Câu ta nhìn chằm chằm đến mức làm phát hoảng thét lên: “Ai cho cậu nhìn tôi như vậy? Thiếu lịch ” Khánh Nam nhíu mày “Cậu là ai? Sao lại biết tên tôi?” Hoàng Lâm hất mặt: “Bổn tiểu…à bổn thiếu gia đây chính là Hoàng Lâm. Tôi biết cậu là vì tôi biết cậu thôi. Cậu quá đẹp trai, đẹp trai hơn cả tôi nên tôi mới giúp cậu. Đừng hiểu lầm” “Giúp tôi sao? Giúp tôi là mắng tôi, bắt tôi xin lỗi ta? Tôi muốn nhận giúp đỡ như vậy đâu” Hoàng Lâm bĩu môi. “Đồ thần kinh, tôi giúp cậu là may cho cậu rồi!” Mặt Lý Khánh Nam sầm lại. “Cậu vừa cái gì? Nhắc lại lần nữa xem nào.” Hoàng Lâm giả lả cười cợt “Tôi vừa là cậu rất thông minh, rất tuyệt vời, rất đẹp trai” Mặt cậu ta lại càng khó coi hơn “Vậy mà tôi lại nghe cậu bảo tôi thần kinh” Hoàng Lâm trợn tròn mắt lên “Chắc cậu nghe nhầm, tai cậu có vấn đề rồi. ràng là tôi khen cậu cơ mà” Cơn tức giận của Lý Khánh Nam lại phun trào lần nữa, sẵn giận chuyện của lúc nãy, giờ lại thêm Hoàng Lâm. Nhất thời cậu kìm được mà lớn giọng với Hoàng Lâm: “Cậu biến ngay, tôi thích mấy chuyện vớ vẩn này” rồi cậu ta bỏ ngay, để lại Hoàng Lâm ngơ ngác. “Ơ, cậu bảo tôi biến cơ mà, sao lại tự mình biến vậy. Cậu như vậy xem như tôi thất bại ngay từ lần đầu tiên rồi!” Hoàng Lâm chán nản toàn tập, vốn định gây ấn tượng tốt với Lý Khánh Nam, ai ngờ lại bị cậu ta ghét từ lần đầu gặp mặt. Xem ra khó lòng thực nhiệm vụ cha giao cho rồi, trở về nhà trọ với tâm trạng chán chường…