[Cận đại ] Tây Đô - Meo Meo Muội Tử ( np - ngược )

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meo meo muội tử

      Meo meo muội tử New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      23
      Tây Đô
      [​IMG]
      Tác giả : Meo Meo Muội Tử

      Thể loại : Ngôn tình, ngược , np, cường thủ hào đoạt , cận đại , biến thái, sắc.

      Tình trạng : On-going

      Số chương : cập nhật

      Nick Facebook ( liên hệ ): https://www.facebook.com/

      Văn án
      Câu chuyện kể về người con bị bắt làm quân kỹ và có những mối quan hệ rối rắm giữa các vị quân nhân.

      *Đây phải truyện thuộc dạng teen hay trong sáng , nữ chính tài giỏi nhưng cũng tiểu bạch thái quá, yy , toàn cục diện đều u tối nên mọi người muốn xem đừng trách truyện biến thái nha .​
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. Meo meo muội tử

      Meo meo muội tử New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      23
      Chương 1

      Ngày 19 tháng 11 năm 19xx

      Canh Lam cấp cao lần đầu tiên ưng xá cấp duyệt cho kỹ nữ được đặt chân vào quân trại , ra từng có nhiều người đưa ra ý kiến này nhưng đều bị gạt bỏ vì sợ gián điệp theo đó mà chà trộn vào , nhưng bọn đàn ông khi bản năng sinh lý được thoả mãn bị dồn nén đến mức sắp bùng nổ làm những chuyện rất điên cuồng ,ví dụ như nhiều người còn tự ý trốn trại chỉ để vào kỹ viện , hậu quả là bị kẻ thù bắt nhốt tra khảo đến chết , chính vì lý do này nên rốt cục sau nhiều năm , vì hơn 300 binh sĩ bỏ mạng khiến chính quyền chịu xem xét lại .

      Tuy là kỹ nữ nhưng thực chất chính là con nhà lành , vì vẫn an tâm nên vị đại tướng nghĩ ra kế sách mới , đó là tìm mua những người con nhà dân , vừa sạch bệnh hoạn lại vừa an toàn , tất nhiên họ hề ép buộc , họ chỉ cho gia quyến hai lựa chọn : 1 là đồng ý , 2 là đồng ý và nhận được 500 đồng và 1 bao gạo . Đối với người dân , từ khi xảy ra chiến tranh khắp nơi loạn lạc , đói khát nơi nơi , nay tiền và thức ăn từ trời rơi xuống nếu nhận quả thực là ngốc tử . Do đó chỉ cần quân lính tới nhà nào họ đều lấy được " chiến lợi phẩm " về.

      Do quan niệm trọng nam khinh nữ ăn sâu tâm trí nên người dân trao đổi con mình như món đồ , nhưng nếu có thể cứu được những người còn lại trong gia đình họ xem đó là đều rất xứng đáng , mặc dù những đồng tiền và hạt gạo đó chỉ có thể cứu sống họ ít nhất 2 tháng .

      Quân trại được đóng ở Tề Hoang , cách Tây An thành hơn 300 dặm nên những người binh sĩ và tướng được ưu tiên ngồi xe hơi trước còn những kỹ nữ được nhốt trong những chiếc xe ngục do ngựa kéo , chiếc xe được thiết kế đầy thanh sắt rắn chắc , nhìn từ xa khác gì chiếc lồng nhốt xúc vật , đặc biệt họ còn lấy vải trắng bao bọc xung quanh xe đề phòng người dân chú ý , quả tính toán quá mức chu toàn .

      " Mẹ ơi ...mẹ ơi "

      " Thả tôi ra , mau thả tôi ra nghe !"

      " Các người phải người , đồ cầm thú !"

      " Cứu tôi , cứu tôi với !"

      Những tiếng rên khóc kêu la ngừng vang vọng khắp xe , thê lương đến tột cùng.

      " Câm miệng , còn nữa đừng trách ta cắt lưỡi các ngươi đấy , đến đúng đó ngay cả thân nhân cũng chôn cùng luôn !" Lúc này bên ngoài tên sĩ quan cầm côn đánh lên thành xe , tạo ra tiếng vang lớn , mắng nhiết .

      khí như chợt tĩnh lặng lại , chỉ còn những thanh thú thít , ai nấy đều nước mắt lâng tròng nhưng vì thương gia đình mà nhẫn nhịn, chỉ biết uất ức rơi lệ .

      " Em ơi , em đừng khóc , chúng đánh em đấy " Nhu Thanh vỗ về khóc nức nở , mặc kệ rằng đôi mắt mình cũng đỏ hoe sưng tấy vì mới khóc .

      " Chị ơi em sợ quá ... em muốn về nhà ..." bé mếu máo nghẹn ngào khóc .

      Nhu Thanh nghe vậy bất giác cơn đau lòng lại dâng cao , nào khác gì , giờ cũng rất nhớ mẹ và các chị , rất muốn về nhà , còn chưa ngày báo hiếu nay bị bắt đưa vào doanh trại chẳng khác nào trở lại , nghĩ tới đôi chân tật nguyền của mẹ mà nước mắt lại lặng lẽ lăn dài .

      Nhu Thanh chẳng biết an ủi thế nào vì bản thân cũng cùng cảnh ngộ như bao người , chỉ vuốt lưng thầm an ủi bé , đồng thời cũng tự an ủi số phận bản thân .

      Chiếc xe chạy bon bon đường dằn , vì phải qua hoang mạc nên đường lộ sỏi đá ổ gà lổm chổm nhiều vô số kể , chiếc xe lắc lư nghiêng trái rồi riêng phải , phát ra những thanh cọt kẹt ngừng , nhiều người quen nôn thốc nôn tháo khiến chiếc xe thoang thoảng mùi chua thối khó ngửi.

      Nhu Thanh ngồi co mình trong góc xe , dại khờ liếc nhìn phong cảnh bên ngoài từ những khe hở , hoang mạc hoang sơ vào ban ngày nhưng về đêm lại mang vẻ ma mị đáng sợ , từng tảng đá to nằm sấp chồng lên nhau cao chót vót như thể được sắp đặt sẵn , từ xa xa nhìn tới như bóng dáng ai đó đứng ngạo nghễ , dù có gió lớn cũng chẳng thể đả động . Vì nơi này quanh năm giọt mưa , đất đai khô cằn khiến cây cỏ thể sinh trưởng , nên dọc đường hề có bóng cây khiến cho nơi này trở nên lạnh lẽo cách bất thường , nên bất kể mặc bốn năm lớp áo dày vẫn cảm giác lạnh đến tận xương tuỷ .

      Những chung xe giờ mệt mỏi thiếp , mặt ai cũng đầy nỗi oán than , nhưng họ lại rất thương gia dẫu mình có bị đem bán , bởi vậy người đời thường sinh ra làm phụ nữ là đáng thương nhất , ở trong hoàn cảnh nào người lãnh trách nhiệm hy sinh vẫn đều là thân liễu yếu đào tơ .

      Tuy công bằng với họ nhưng rất công bằng với xã hội .

      Nhu Thanh ôn hai chân , giấu mặt mình vào lòng bàn tay, bao nhiêu nước mắt dồn nén mấy ngày nay lặng lẽ chảy xuyên qua từng kẻ tay .

      xukem, kymio, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    3. Meo meo muội tử

      Meo meo muội tử New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      23
      Chương 2

      Nhu Thanh là con út nhà họ Từ , Từ gia ba đời làm chài lưới , giàu nhưng cũng thiếu thốn , mặc dù là trong mười nhà có của ăn của mặt nhiều nhất trong làng , nhưng cuộc sống của mấy an nhàn , lý do đơn giản mẹ là thiếp , ra lúc mới cưới Trương mẫu rất được cưng chiều đáng tiếc sau 5 năm bà chỉ sinh ba người con nên khiến Từ gia hài lòng, lại tiếp tục nạp thiếp , chỉ là ngờ người tiểu thiếp này chỉ trong 1 năm sinh cho ông quý tử , cả Từ gia như rực sáng lại , ai nấy đều mừng rỡ thậm chí còn lập bàn cảm tạ trời xanh , Kiều thị cũng từ lúc đó mà được lập thành chính thê .

      Kể từ đó mọi việc quán xuyến hậu viện từ trong ra ngoài Từ gia đều do Kiều thị lo , ta còn trẻ là người xinh đẹp nhưng vô cùng nham hiểm , nhiều người hầu từng bị ta phạt rất mạnh tay chỉ vì những lý do tưởng , chính chị em Nhu Thanh cũng rất sợ Kiều thị , chỉ cần thấy bóng ta từ xa là các chị em cuống quýt chạy trốn , chỉ đáng thương cho Nhu Thanh từ sinh ra bản tính thà hơn các chị ,sống trong xã hội phong kiến nhưng rành mưu mô , nhiều lần bị Kiều thị bắt nạt đánh đập chỉ biết nhẫn nhịn , nhiều lúc vùng lên bay tới cắn ta đến ứa máu , đổi lại bị phạt 20 trượng rồi bỏ đói trong kho củi 3 ngày .

      Còn Trương thị khi sinh Nhu Thanh bị băng huyết sức khoẻ luôn yếu ớt, những lần Kiều thị giận cá chém thớt lên các con , bà luôn tìm Từ phụ cầu xin nhưng ông vốn dĩ là kẻ ngu dốt tin lời đường mật , thế nên mỗi lần Trương thị đến khỉnh cầu ông đều nghe theo lời xúi giục của Kiều thị , để mặc bà quỳ mấy canh giờ , đôi chân do đó vĩnh viễn khập khễnh.

      ra Nhu Thanh trong lúc vô tình biết được tin động trời , hoá ra A Lâm phải con ruột của Từ phụ , khi mới về Từ gia bao lâu Kiều thị lén phén với quản gia nên mới có bào thai này , Kiều thị được nha hoàn báo lại vô cùng hoảng sợ nhất định phải trừ khử Nhu Thanh , nên lúc hay tin chính quyền cho nạp quân kỹ , Kiều thị hết sức đắc ý vì chuẩn bị mất uy hiếp , đương nhiên nỗi lo âu ập xuống xuống bốn mẹ con Trương thị , bà ngày đêm lo âu tìm cách giấu các con , đáng tiếc người tính bằng trời tính , Kiều thị tóm gọn trọn ổ trốn của bọn họ , ta thẳng tay đem cả ba người con của Trương thị giao cho sĩ quan , nhưng theo điều lệ mỗi nhà chỉ được đưa người chưa có giấy hộ thân .

      Trương thị bàng hoàng , con bà ai cũng có giấy hộ thân rồi , duy chỉ có Nhu Thanh tháng vừa rồi đúng lúc lão gia ra khơi nên thể làm được.

      Nhu Thanh còn nhớ mãi mẹ nàng ngã từ ghế xuống , ngừng dập đầu cầu xin Kiều thị và binh sĩ bỏ qua cho con bà , nhưng họ chỉ xem bà như người điên , lôi .

      vùng vẫy khóc lóc như phụ tử chết , muốn ở lại với mẹ thêm chút nhưng trái tim họ như tảng đá lạnh cảm , dù cho đả động cỡ nào cũng vô pháp lay động .

      Nhu Thanh bồi hồi tưởng nhớ lại hồi ức suốt mười lăm năm đời này , tuy ngày sống vui vẻ , cực nhọc nhưng hề phàn nàn vì chỉ cần có mẹ đủ khiến mãn nguyện , nhưng đời như ý , cướp hạnh phúc cuối cùng của gia đình .

      • • • • •

      Mỗi ngày quân lính phát ít đồ ăn , đồ ăn bằng đồ cặn chúng ăn dư , hơn tất cả đáng sợ nhất vẫn chính là việc vệ sinh , mỗi lần muốn tiểu tiện bọn chúng tập trung nhiều người lại lượt , còn chúng đứng canh , miệng trêu chọc , thân là con ai nấy cũng đều nhục nhã nhưng ngoài tuân mệnh chẳng còn cách nào khác .

      Bốn ngày trôi qua như dài bằng cả thế kỷ , Nhu Thanh từng giây từng phút lúc nào ngừng cầu xin phật tổ cứu giúp hoặc mong ngài cho cơn bão đến quét sạch tất cả cũng được , nhưng dù khẩn cầu thành tâm ra sao chỉ đổi lại là đoạn đường đến địa ngục càng đến gần hơn.

      Lúc này mặt trời gần lên đình điểm nhưng khí ấm hơn chút nào , thậm chí nhiệt độ xuống thấp hơn dự đoán , gió lạnh từng cơn thổi lên buốt giá đến rát cả da mặt , Nhu Thanh nhìn Tiểu Chi mấy hôm trước còn khóc lóc nay im lặng nằm xó , tay chân tím ngắt , da dẻ khô khốc như muốn tróc thành mảng , thân thể run cầm cập , lo lắng bò qua chạm chẹ lên người bé , lạnh quá , thân nhiệt hình như bắt đầu hạ rồi , Nhu Thanh nghĩ .

      " Đại ca , có thể cho tôi tấm chăn được ?" Suy nghĩ hồi Nhu Thanh bấm bụng cả gan vén tấm vải lên , nhìn người sĩ quan cưỡi ngựa kế bên , giọng hỏi .

      Người sĩ quan hề liếc nhìn cái , mắt nhìn thẳng , bằng giọng chế giễu " nghĩ là ai mà xin xỏ chăn nệm , chúng tôi suốt mấy ngày trời còn khoác áo gió đấy " Ý nghĩa quân sĩ còn cần xài lý nào lại vì bọn quân kỹ mà dâng chăn nệm .

      Đàn ông và phụ nữ khác , huống hồ người ta bệnh , Nhu Thanh tức giận hạ vải .

      ổn rồi , nếu để lâu e là Tiểu Chi cầm cự được bao lâu , nghĩ vậy Nhu Thanh cởi lúc 2 lớp áo đắp lên người Tiểu Chi , vừa cởi lớp áo dày ra gió liền lùa vào người khiến khỏi run rẩy , nhưng chí ít cũng giúp bé ấm hơn chút . ra Nhu Thanh biết làm vậy là chuốc hoạ vào thân , nhưng thà ở trước mắt , còn tận mắt thấy người ta sắp chết mà mình còn làm ngơ quả quá ác đức rồi , mẹ cũng chưa từng dạy làm điều đó .
      Nhiên NhiênDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    4. Meo meo muội tử

      Meo meo muội tử New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      23
      Chương 3

      Tiểu Chi nhờ mặc thêm áo dày nên thân nhiệt trở nên ấm hơn trước , có thể tự ngồi dậy , Nhu Thanh cũng yên tâm hơn , sau hồi trò chuyện mới biết bé cùng làng , tuổi bằng nhưng hơn vài tháng , gia đình bé buôn bán vải lụa trong chợ , nhưng chiến tranh khiến ai chịu mua may gì nữa , gia đình bé hai tháng nay thiếu thốn cực kỳ , cha bé là gã mê cờ bạc nên rốt cục chút thương tiếc bán làm quân kỹ . Tiểu Chi vừa kể vừa rưng rưng nước mắt .

      Nhu Thanh vỗ về Tiểu Chi , thở dài , mỗi nhà mỗi cảnh , phận nữ nhi lênh đênh phận bạc .

      Thời gian trôi chậm như ốc sên nhưng thoáng cái lại như ngọn gió , trong lúc nhóm người Nhu Thanh bắt đầu bình tâm đột nhiên nghe được tiếng tên binh sĩ nào đó vang lớn .

      " Người được đưa về , xin hãy mở cửa !"


      Bên phía đối phương im lặng hồi , mới cho người mở cửa , cánh cửa bằng sắt khổng lồ nặng nề từ từ mở ra , phải mất hơn mười phút cánh cửa mới mở hoàn toàn . Chiếc xe ngục ngừng tiếp tục tiến về phía trước , gian vô cùng tĩnh lặng , những binh sĩ canh gác bình thường đường hay đùa giỡn nay câm như hến , ngoại trừ tiếng lắc lư của xe ngựa chẳng còn thanh nào khác .

      Các xe nỗi sợ dâng lên đỉnh điểm , ôm nhau khóc lóc ngừng , Nhu Thanh vẫn chỉ là người con yếu đuối dĩ nhiên cũng cầm lòng được mà khóc theo .

      Chiếc xe như đến được địa điểm cần đến , bánh xe thắng lại từ từ đến khi dừng lại hẳn , lại là im lặng vô tận , đáng sợ đến nuốt nước miếng cũng dám .

      Bỗng nhiên tấm vải bao bọc xung quanh thành xe bị tháo gỡ xuống , Nhu Thanh lén nhìn lên bị hình ảnh trước mắt doạ suýt té xỉu , hơn ngàn người binh sĩ đứng xếp hàng ngay ngắn trước xe từ lúc nào , họ đứng bất động như những pho tượng , nhưng đôi mắt lại ngừng chuyển động nhìn chằm con mồi trong lồng .

      " Thưa trung tướng người được đưa về an toàn !" sĩ quan giơ tay chào quốc hiệu , thẳng lưng báo cáo .

      người đàn ông từ lúc bắt đầu hề lên tiếng , chỉ chắp tay sau lưng ngọc thụ lâm phong đứng nghiêm , tóc tai được chải vuốt kỹ càng , gương mặt lai Tây nên mũi cao hơn người thường , kết hợp với đôi mắt đào hoa lẳng lơ khiến như con cáo nham hiểm lăm le tính toán hại người khác . Mặc dù chỉ yên lặng đứng đó nhưng lại khiến người ta sợ hãi dè dặt .

      Lúc này đột nhiên cất giọng lên tiếng " Dù gì người ta cũng là con , nhốt như vậy phải phép , mau thả ra "

      Nhiều người con nghe vậy cảm kích vài phần , cho rằng tốt bụng nhưng tên sĩ quan khẽ liếc nhìn , như sợ hãi gì đó lập tức tuân lệnh tiến tới chiếc xe mở khoá .

      Mọi người theo chỉ dẫn của tên sĩ quan mà chậm chạp bước xuống xe , bọn họ ước chừng hơn ngàn người nhưng đứng ở đây lại chẳng bằng góc , sợ là bị bọn quân sĩ nhổ nước miếng cũng đủ dìm chết người .

      " , tại sao lại đưa họ đến đây " Người đàn ông vẫn giữ thái độ hờ hững chất vấn .

      " Thưa trung tướng , những người này là phía cấp hạ lệnh đưa đến đây , các ngài ấy là quà mừng trận đánh Toan Đồ thắng lợi " Tên sĩ quan trả lời , lời ít nhưng ý nhiều .

      Vị trung tướng nghe xong nhướn mày tự hỏi " Quà mừng ? Tại sao ta chưa nghe ý chỉ này bao giờ nhỉ ?"

      Đó là vì chuyện này chỉ trao đổi qua đại tướng , đáng lẽ hôm nay ngài ấy phải đến nhưng chẳng hiểu sao hôm nay trung tướng lại xuất nơi này , tên sĩ quan đổ mồ hôi lạnh nghĩ thầm .

      " Vậy đưa đến khu phía đông , nhớ kiểm soát nghiêm ngặt chút" Người trung tướng phất tay qua loa ra lệnh .

      • • • • •

      Khu Đông chất là nơi giam giữ phạm nhân , những người quân kỹ được sắp xếp tới đây với chủ ý sợ bọn họ đào thoát , những căn phòng được thiết kế chỉ có bốn bức tường gạch và cánh cửa sắt , hai bên tường rêu xanh mọc đầy , chuột vô pháp vô thiên chạy loạn như chẳng hề con người ra gì , mùi ẩm mốc thoang thoảng khiến người ta khó chịu .

      " Cho hỏi chăn mềm ở đâu ?" người trong nhóm vô tình bật thốt hỏi .

      " Hừ , trước đắp mấy tấm vải này , dù sao sau này các người đâu còn có thời gian ở đây chăn êm nệm ấm " Tên sĩ quan cười khẩy , vứt đống vải xuống .

      Mấy tấm vải này , tấm nào cũng mỏng như giấy , sợ là mấy chiếc áo rách người họ còn ấm hơn nhiều , nhưng có còn hơn .

      Quả nhiên đúng như lời , cứ cách ngày lại có người bị đem , chưa đến mười ngày số người vơi phân nửa , nỗi hoang mang càng trở nên điên cuồng , ai cũng sống trong nơm nớp lo sợ , thậm chí có người còn sợ đến phát điên la hét ầm ĩ , nhưng chẳng được mấy chốc liền bị những tên sĩ quan lôi tra tấn đánh đập đến tỉnh lại , thần trí mơ mơ hồ hồ .

      Nhìn người con xinh đẹp lúc này đây mặt mũi bầm dập , tay chân sưng tím , máu chảy vẫn ngừng khiến Nhu Thanh khỏi lạnh xương sống , đáng sợ , đến phụ nữ cũng nương tay .
      kymio, Nhiên NhiênDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. Meo meo muội tử

      Meo meo muội tử New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      23
      Chương 4

      Giữa trưa nằm ngủ đột nhiên cửa sắt bị mở tung , tiếng quát mắng khiến các theo bản năng thức tỉnh , lồm cồm đứng dậy , biết hôm nay họ đến chọn người đưa , ai nấy đều nép mình trong góc .

      Những tên sĩ quan giờ phút này như sứ giả thần chết , chúng đến kiểm tra từng người , từ mặt mũi đến dáng người , tay chân chúng ngừng sờ mó thân thể các cái , xem họ như mặt hàng rao bán ngoài chợ .

      Các được chọn gào khóc cầu xin bọn chúng buông tha , nhưng chúng chỉ liếc mắt làm ngơ , hạ côn đánh đập còn chân đá vào bụng họ , đồng thời cũng cảnh cáo những người còn lại .

      Chợt Nhu Thanh đứng đột nhiên phía sau có người xô mạnh khiến ngã sõng soài xuống đất , theo bản năng quay đầu nhìn lại muộn .

      " Chuyện gì vậy ?!" Tên sĩ quan quát , chân đá vào người , tiếp " nhịn được muốn hầu hạ nam nhân rồi à , tiếc là đủ người rồi ... hay ta giúp ngươi được " cười lớn , lời đầy ám muội .

      Nhu Thanh chịu đau , sợ chú ý nên đầu cúi sát dưới đất , cố tình làm tóc tai rũ rượi che mặt lại , run sợ tìm lý do " Tôi , tôi có quỳ thuỷ "

      (*) Qùy thủy: Kinh nguyệt

      Nghe vậy nhíu mày , phun nước bọt " Dơ bẩn !" rồi dẫn người ra ngoài .

      Cửa sắt khép lại , nhưng thanh khóc lóc oán than vẫn còn vang vọng , hằn sâu tâm trí người nghe , khiến người ta ám ảnh .

      Nhu Thanh trở lại chỗ ngồi nhưng lòng dạ rối bời , tại có người muốn hãm hại , chắc chắn sống ổn nhưng dù chẳng bao lâu cũng bị bắt đưa , càng nghĩ càng ổn .

      Phải trốn thôi .

      ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Nhu Thanh , ra với bản tính nhút nhát như dù có nghĩ chưa chắc có gan làm , chỉ là nghĩ tới mẹ khiến như có thêm dũng khí .

      Vì kế hoạch đào tẩu mà Nhu Thanh nguyên ngày như mất hồn , sợ sệt đủ thứ , sợ thất bại bị tra tấn nhưng nếu thử làm sao biết có thành công hay , cứ thế do dự trời tối cũng hay .

      Ban đêm trước khi ngủ , quân kỹ được dắt vệ sinh lần cuối , Nhu Thanh thường ngại ngùng nên luôn chọn chỗ tối mà , nên lúc lẻn trốn chẳng ai để ý . Nhân lúc mọi người chen nhau vệ sinh Nhu Thanh lén lúc bỏ chạy về hướng ngược lại .

      • • • • •

      Nhu Thanh ôm ngực vừa chạy vừa dòm ngó phía sau , lòng cầu xin đừng ai phát , chạy thục mạng như phi bay , may mắn thay đoạn đường chạy qua chỉ toàn cây cao to và bụi cây nên rất thuận tiện để lẫn trốn .

      Vào ban đêm thanh càng phát lớn dị thường , đặc biệt đối với kẻ lén lút nghe càng ràng . Nhu Thanh đường chạy trốn đột nhiên thanh truyền lỗ tai , lập tức dừng động tác lại , nhanh trí tìm bụi cây cao gần đó núp vào .

      " Mẹ kiếp , các người còn coi ta là cấp sao !"

      " Thưa trung tướng chuyện lần này là do chính quyền truyền lệnh xuống , thực ra chuyện này đáng để ngài bận tâm "

      " đáng ? Thế các người có biết hôm nay ta mất mặt thế nào với các binh sĩ thông !"

      " ... "

      " Về mà với lão già kia , cứ ở đó mà cười khinh ta , đến lúc nào đó ta cho lão biết tay!"

      " ...Vâng "

      Cuộc tranh luận từ lớn tiếng đến dần , cảm thấy yên tĩnh Nhu Thanh bèn đẩy cành cây cỏ ra , nhìn xung quanh , người đàn ông hai tay chống nạnh , thở phì phò như nén cơn giận xuống , bộ quân trang màu nâu như hoà vào bóng tối , chỉ lộ ra gương mặt tuấn tú , phải nương theo ánh trăng mới có thể nhìn .

      , tên trung tướng , thảo nào nghe giọng có chút quen . Nhu Thanh bất giác hoảng sợ , dù gì cũng là kẻ cầm quyền , nếu bị bắt mất mạng như chơi , nghĩ vậy cảm giác tim mình đập nhiều hơn vì run sợ .

      Như nuốt được cơn giận xuống, người trung tướng bộ dáng như muốn rời , Nhu Thanh còn chưa kịp vui mừng bỗng dừng lại , xoay người , chỉ lên tiếng " Còn chưa ra ?"

      Nhu Thanh giật mình , khẽ liếc nhìn hai bên , lẽ nào còn có ai sao .

      Mạc Lam Chiểu nhếch môi cười " Lẽ nào muốn ta đích thân bắt ngươi ra ?" Tay rút súng ra chỉa thẳng vào bụi cây , dù gì cũng là quân nhân lý nào nhận ra chút trò " trốn tìm " này , hơn nữa đối phương trốn quá tệ , có nghĩa đây phải gián điệp .

      Lúc này trong bụi cây tăm tối lộ ra bóng người , Mạc Lam Chiều nhíu mày tay lên nòng súng chuẩn bị bóp cò người kia ra hoàn toàn , ngạc nhiên , là phụ nữ , tuy có chút ngạc nhiên nhưng lập tức lấy lại tinh thần , súng vẫn giữ trọng tâm đích bắn .

      Nhu Thanh sợ sệt , chân cảm giác như thể có ai kéo dây cứ thế tới trước mặt người đàn ông , mắt nhìn thấy họng súng chĩa thẳng vào đầu mình .

      Mạc Lam Chiểu đánh giá người con trước mặt , phải chưa thấy qua phụ nữ nhưng người con ngang nhiên xuất trong doanh trại chưa , bởi vì mọi cá nhân hành động trong doanh trại đều được kiểm soát chặt chẽ nên ngoại trừ các tướng cấp cao rất khó có người nào đơn độc lại trong đêm , đặc biệt là phụ nữ.

      (Mọi người cmt cho ta ý kiến làm động lực nha ^^)

      xukem, kymio, Elise Tuyen2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :