1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cẩu nô cung đình sinh hoạt - Dailyowl

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Cẩu nô cung đình sinh hoạt
      Tác giả: Dailyowl

      Thể loại: cung đình, cường cường bá đạo hoàng đế công, chút ngược luyến, SM, HE.

      Editor: Vĩ Cầm

      Beta: Tử Đằng

      Tình trạng bản edit: Hoàn

      Văn án:

      Trường Lạc cung cất chứa nô tài. là cẩu nô, là con khuyển bí mật của hoàng đế.

      Cẩu nô, súc vật bằng, người càng phải. Bị vu nhục đối đãi, bị hành hạ tra tấn, sống ra sống, muốn chết chết được. Cơ bản vị hoàng đế kia cho làm người. Uỷ khuất, nhưng thể phản kháng. Tâm mỗi ngày đều mong đòn roi có thể đưa tới Cửu tuyền gặp vị tiền Thái hậu rất mực sủng hạnh năm xưa.

      Đến ngày, sau khi trải qua trận thập tử nhất sinh, dậy, và thấy thái độ của hoàng đế đối hoàn toàn thay đổi.

      chơi trò mèo vờn chuột với sao? Nhưng… thực mong trò chơi này đừng sớm kết thúc, để cảm nhận chút hơi ấm

      Đôi lời nhắn nhủ:

      Khi mới bắt đầu làm truyện này, cả hai chị em chúng tớ đều còn khá non, vậy nên khả năng chọn truyện cũng tốt lắm. Lúc đó tụi mình bắt đầu làm truyện này vì muốn đọc và chưa có ai làm. Sau thời gian nhìn lại, tụi mình mới phát truyện này vô cùng cẩu huyết và có khá nhiều lôi. Dù gì cũng là công sức tụi mình bỏ ra, nên tụi mình nỡ gỡ xuống. Nhưng tụi mình thêm vài dòng nhắn nhủ này để cảnh báo cho vài bạn. Nếu các bạn vẫn muốn đạp lôi xin mời tự nhiên. Còn nếu , bỏ qua truyện này cũng làm ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả, vậy nhé ^^
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 1

      Ngày mười tám tháng năm, Long Khánh năm thứ mười, Tư Mã Ngung thiết triều sớm xong nhàn hạ có việc gì, ngự giá đến Trường Lạc cung, long kiệu dừng trước Phu Hoa điện, như thường lệ chỉ có Lý Trường An theo thánh giá vào trong, những người khác phải đứng chờ bên ngoài.

      Bên trong Phù Hoa điện, cung nhân hầu hạ thiếu niên gầy yếu ăn điểm tâm, chén cháo, hai cái bánh ngô, tuy người hầu trong Trường Lạc cung đều thể nghe thể nhưng vẫn có thể cùng thiếu niên kia dùng bút giao tiếp, có bất kì trở ngại nào.

      Thiếu niên mặc thanh y thanh đạm, có thể thấy được người đều là vết đỏ và vết bỏng, thiếu niên lẳng lặng nhìn Tư Mã Ngung ngồi bảo toạ, hoàng đế chuyện gì chỉ xem tấu chương, vì vậy tiếp tục ăn bánh ngô của mình, tuy là rất khô và khó nuốt nhưng nếu ăn bụng rất đói. Ở đây giống với cung điện khác, mỗi ngày chỉ có ngự lâm quân sáng chiều mang đồ ăn đến đặt trước điện rồi cho cung nhân mang vào, hơn nữa là kẻ so với nô lệ còn thấp hèn hơn, phạm vi hoạt động của chỉ giới hạn trong Phu Hoa điện, thể bước ra ngoài nửa bước, bởi vì là tội nhân do tiên đế khâm định, việc tồn tại trong cung là bí mật rất lớn.

      Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia (én nhà Tạ, nhà Vương; lạc loài đến chốn tầm thường dân gia – ý chỉ từ địa vị cao quý thành thấp hèn), còn là An Lạc Hầu gia được nhân thọ thái hậu gọi là ‘Tâm can bảo bối’, mà Tư Mã Ngung cũng còn là thái tử rụt rè nhút nhát khi xưa, y giờ đây trở thành vị hoàng đế kiên cường độc đoán, khí phách vương giả người theo tuổi tác ngày càng gia tăng.

      Cắn miếng bánh ngô, khỏi hồi tưởng mười năm trước, tiên đế đại hành, Tư Mã Ngung vừa kế vị liền ra mật chỉ lệnh tâm phúc của mình áp tải về kinh thành nhốt trong Trường Lạc cung Phu Hoa điện, còn tuyên khai ra ngoài rằng Từ Húc vì bệnh nặng mà thân vong.

      Lúc đó chỉ mới mười tuổi, vẫn còn là đứa trẻ chỉ có thể ở trong Phu Hoa điện thấy trời thấy đất này mà chịu đựng đủ loại dằn vặt của Tư Mã Ngung. Năm mười ba tuổi thử bỏ trốn lần, kết quả bị bắt trở về, hoàng đế trong cơn thịnh nộ đích thân dùng cây gậy làm từ gỗ đàn mộc cứng như sắt cắt đứt gân xương đùi phải sau đó đánh hai mươi bản vào mông , lưng phải chịu trăm roi cực hình, roi là do hình bộ đặc chế chuyên dùng đánh vào da thịt, chỉ có đau đớn chứ chảy máu hay lưu lại sẹo.

      Sau cùng chịu nổi ngất xỉu hình trượng, cái chân đến ba tháng sau mới hoàn toàn khỏi hẳn, từ đó cũng dám bỏ chạy nữa. mãi mãi nhớ ngày đó Tư Mã Ngung : “Trẫm chỉ cần thân thể của ngươi cũng cần tay chân của ngươi, lần này chỉ là cảnh cáo”.

      Đúng vậy, người nô lệ cần có sức lao động để cống hiến sức lực cho chủ nhân, nhưng tính nô xác thực cần dùng tay chân, chỉ cần dùng miệng và tiểu huyệt lấy lòng chủ nhân.

      Bản thân thê lương như vậy lẽ nào còn để cho tay chân chịu tàn phế, trở thành phế nhân nằm giường tiếp nhận sủng hạnh của thánh giá, muốn, cũng cam lòng rơi vào cảnh này, tuy biết khó thoát khỏi số phận làm tính nô nhưng bình thường vẫn đọc sách viết chữ, hội hoạ và chơi cờ chỉ cần phản kháng, khi Tư Mã Ngung tâm tình vui vẻ cũng ôn nhu đối đãi .

      Nhưng mấy ngày gần đây Tư Mã Ngung tương đối khó chịu, cho nên vốn là công cụ để hoàng đế phát tiết bực bội, bị kim châm và những vết bỏng dằn vặt, nhưng lại được để lộ ra tâm tình thống khổ mà ngược lại phải vui vẻ chấp nhận.

      Hơn nữa Tư Mã Ngung hôm qua hạ lệnh cho , muốn hôm nay phải làm con cẩu, mà cẩu biết tiếng người cho nên cũng thể chuyện, trước mặt hoàng đế phải dùng cẩu ngữ, xem ra làm cẩu cũng tốt, bởi vì cẩu ở trong cung đều rất tôn quý bị ai đánh đập.

      Ăn hết miếng bánh ngô cuối cùng, lập tức học theo cách cẩu bò đến trước Tư Mã Ngung, ngoan ngoãn sủa lên tiếng, hy vọng được chủ nhân thương xót.
      Hà Hoàng thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 2

      thấy chủ nhân vẫn để ý tới mình lại kêu lên tiếng.

      “Trường An, cột khuyển của trẫm lại kẻo nó chờ được đến lúc trẫm ban thưởng”. Tư Mã Ngung bên xem tấu chương, bên phân phó Lý Trường An.

      “Gâu, gâu”. nghe được thưởng liền hân hoan sủa.

      Lý Trường An đem vòng dây da thuộc cột vào người , dây khảm rất nhiều đá quý xa xỉ, có thể thấy chủ nhân rất sủng ái thân cẩu của , vì vậy vui vẻ sủa tiếng nữa.

      “Xem ra cẩu nhi rất thích cái vòng này, Trường An, cột nó vào trụ, để nó nhận thưởng”. Tư Mã Ngung gạt hết đống tấu chương vừa xem xong sang bàn gỗ bên cạnh bảo toạ.

      “Lão nô tuân chỉ”. Lý Trường An kéo đến cái kim trụ bên cạnh sau đó cột dây vào trụ.

      “Trường An, mang roi đến đây, trẫm phải hảo hảo thưởng ái khuyển”. Tư Mã Ngung đứng lên, đến bên cạnh cúi người khẽ vuốt lưng.

      “Gâu, gâu, gâu”. khó hiểu nhìn Tư Mã Ngung, muốn biết nguyên nhân vì sao lại bị phạt.

      “Trong dân gian cẩu có mặc quần áo , có biết ngồi ghế dùng tay ăn bánh ngô , ngươi quên mất bản thân là con chó rồi sao, ngươi trẫm phải chăng nên trừng phạt ngươi”. Tư Mã Ngung cầm lấy roi từ tay Lý Trường An đưa tới, sau đó dùng sức đánh vào lưng cẩu nhân.

      “Gâu”. chỉ có thể tiếp tục kêu, chịu đựng lực nóng rát từ lưng truyền tới. được khóc, Tư Mã Ngung rất ghét tiếng khóc của , lần trước bật khóc kết quả bị phạt hai ngày được ăn cơm, còn bị trói gô giường được động đậy.

      “Chỉ cần trẫm ngươi là cẩu, hoàn toàn là con cẩu, cho dù trẫm ở trước mặt ngươi, ngươi cũng phải làm cẩu, cử chỉ lời đều phải phối hợp, biết ? Trẫm lệnh ngự thiện phòng mỗi bữa đều chuẩn bị cho ngươi phần cơm chó, phải bò mặt đất dùng miệng ăn, nếu như trẫm gặp lại tình cảnh vừa rồi, phải chỉ trận đòn là xong chuyện, nghe thấy ?”. Tư Mã Ngung quất hết bốn mươi roi xong mới lên tiếng, vừa vừa đánh, chút nhân từ.

      “Nô nghe được”. tủi thân .

      “Xem ra ngươi quên rằng cẩu tiếng người, hay ngươi là con cẩu hiểu được tiếng người vậy, là trời sinh dị bẩm, ngươi nghĩ mình là cẩu tinh sao?”. Tư Mã Ngung đổi vị trí dùng roi quất vào mông cẩu nhân.

      “Ẳng, ẳng”. nhất thời cấp bách, quên mất bản thân thể tiếng người, thảm rồi, chọc giận Tư Mã Ngung rồi.

      “Trường An, mang Quán Quân hầu của trẫm lại đây, cần thứ tốt làm gương”. Tư Mã Ngung ngừng đánh phân phó.

      “Lão nô lĩnh chỉ”.

      “Gâu, gâu, gâu”. muốn hỏi ai là Quán Quân hầu.

      “Cẩu nhi, Quán Quân hầu là ái khuyển dũng nhất của trẫm, ngươi nhất định thích nó, nó cột cùng trụ với ngươi, nó gần đây động dục, ngươi phải cẩn thận, nhưng tiểu huyệt của ngươi có thể chịu được cái của trẫm, vậy Quán Quân hầu đương nhiên có thể thoả mãn ngươi”. Tư Mã Ngung tàn nhẫn .

      “Gâu, gâu”. Nghe đến khả năng bị chó cưỡng dục, sắp sửa bật khóc.

      “Ngươi muốn khóc, ngươi dám khóc tiếng trẫm để Quán Quân hầu, Dũng Võ hầu cùng nhau hưởng thụ tiểu huyệt của ngươi. Trước đây ngươi là An Lạc hầu, trẫm ban ngươi cho chúng cũng phải oan ức, ngươi lại phải làm cẩu nô cho trẫm nữa, nên vui mừng mới phải chứ, sao lại khóc?”. Tư Mã Ngung ngồi xỗm xuống dùng sức ấn mạnh vào dương vật của , khiến cho đau đớn kêu lên.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 3

      Tư Mã Ngung lột sạch toàn bộ quần áo người , trần trụi nằm sát mặt đất, lưng và mông đều bị đánh đến sưng đỏ, làm chó hay làm người cũng đều có tôn nghiêm.

      “Cẩu nhi, trẫm lệnh cho ngươi lập tức tiểu ngay tại đây, xác nhận lãnh thổ”.

      “Gâu, gâu”. định đứng lên, lại bị Tư Mã Ngung đá cước ngã xuống đất.

      “Gâu”. muốn ngươi bảo ta tiểu, tại sao lại sinh khí.

      “Chó biết đứng thẳng hai chân mà tiểu, ngươi phải ngồi xổm mặt đất nâng chân lên mới đúng”. Tư Mã Ngung cầm lấy roi, đánh thẳng vào mắt cá chân .

      “Gâu, gâu, gâu”. đành phải làm theo, nhấc chân tiểu, chỉ cần giống chó là được. Trải qua kiếp sống mười năm nô lệ, sớm còn tự tôn, ngay cả quyền được chết cũng có, bởi vì Tư Mã Ngung chỉ cần cắn lưỡi tự sát, ngay lập tức người nhà của cùng chôn theo .

      “Cẩu nhi, ngươi tính toán làm sao để xử lý hết nước tiểu mặt đất đây, trẫm lệnh cho ngươi uống sạch toàn bộ, giọt cũng được bỏ xót”. Tư Mã Ngung lại làm nhục nhã hơn.

      “Gâu, gâu”. học ngoan, dùng chính xác tư thế của chó để uống hết nước tiểu của chính mình, biết nếu mình tái phạm lần nữa, có rất nhiều hình phạt đa dạng tiếp đón , chỉ cần chủ nhân muốn uống thuốc độc, cũng chút do dự nuốt vào, sau đó nằm chết mặt đất, thế nhưng hoàng đế nhất định cho phép làm thế.

      “Cẩu nhi thực ngoan, trẫm phải thưởng cho ngươi nha”. Tư Mã Ngung thấy uống giọt cũng chừa, liền khen ngợi .

      “Gâu”. muốn hãy ban thưởng cho ta cái chết là được rồi, nhưng dám . lâu trước đây, từng thấy Tư Mã Ngung tâm tình vui vẻ, ngồi trong thư phòng của Phu Hoa điện dạy đọc sách, qua, kết quả hoàng đế tùy tay cầm lấy cây thước gỗ dùng hết sức đánh , còn dùng ngân châm đâm vào người .

      “Cẩu nhi, ngày hôm qua trẫm chưa sủng ái ngươi, ngươi hẳn là rất muốn rồi, trẫm thân là thiên tử, ngươi là cẩu nô, vậy thưởng cho ngươi cùng trẫm lần long cẩu giao hợp”. Ánh mắt Tư Mã Ngung tràn ngập tình dục, vừa vừa cởi long bào.

      “Gâu, gâu, gâu, gâu”. Cái này phải thưởng, mà là trừng phạt.

      được tiếng người, ngoan ngoãn ngậm vào”. Tư Mã Ngung ngồi dưới đất, dùng sức ấn đầu , bắt ngậm long căn của y.

      quen rồi, cũng đếm được đây là lần thứ mấy mình dùng miệng để thỏa mãn đương kim thiên tử, chỉ nhớ nếu lấy lòng vị hoàng đế trẻ tuổi này, hậu quả rất khó lường. Lý Trường An phạt ngậm lấy dương cụ cực đại, việc này khiến cho kỹ xảo của càng lúc càng tăng, bởi vì thích bị vật cứng đó chặn ở yết hầu, cảm giác rất khó chịu.

      Nếu ngày sau có người vì dựng bia chép sử, nghĩ cũng dám nghĩ, chắc cũng chỉ là tên gian nịnh, hay cẩu nô ti tiện tham sống sợ chết, quên , cần.

      thời quyền thế, từ quan cho tới thái sư, nếu biết đứa con bảo bối của mình so với nam sủng càng đê tiện, mọi người hối hận năm đó cưới cháu của thái hậu, hay hối hận chính mình làm nhục nhã thái tử đến nỗi sống được mà chết cũng xong.

      “Cẩu hoang, chuyên tâm chút, được lơ là”. Tư Mã Ngung gầm lên.

      bị dọa tới chấn kinh, cẩn thận dùng sức cắn y, hoàng đế giận tím mặt, cho cái tát trời giáng, phát tiết cơn giận. Yết hầu ngọt, phun ra búng máu tươi, nghĩ, nếu ngươi đánh chết ta, ta rất biết ơn ngươi.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 4

      Tư Mã Ngung biết mình thịnh nộ dùng sức quá mạnh, để tránh đánh chết cẩu nhân nên vừa rồi dừng tay, bất quá mặt lưu lại chưởng ấn.

      Cẩu nhân quỳ mặt đất, toàn thân vì kinh hãi mà run lẩy bẩy, vừa dám tiếng người cũng dám cẩu ngữ để xin tha thứ. Qua nhiều lần kinh nghiệm cho biết, chủ nhân có tình nghĩa như vậy, nhất định khiến muốn sống được, muốn chết cũng xong. giờ, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi tiến thêm bước xử phạt.

      “Tiện nô, cẩu biết quỳ, ngươi muốn làm cẩu, ngươi muốn làm người, trẫm thành toàn cho ngươi, Trường An, vào ”. Lý Trường An khi trở về dẫn theo Quán Quân hầu, nghe được cẩu nô phục vụ hoàng thượng, dám quấy rầy, vì thế chờ ngoài điện nhận chỉ.

      “Trước tiên an trí Quán Quân hầu ở phòng ngủ, ngày mai lại làm cẩu. Trường An, trói hai tay tiện nô này lại, ép uống xuân dược cực mạnh, sau đó lấy dương cụ tráng kiện cho vào miệng của , trẫm muốn phát tiết, khóa dương vật lại, cứ như vậy đợi đến ngày mai lâm triều xong trẫm đến xem hẵng ngừng”. Tư Mã Ngung tuyên bố hình phạt, mỗi câu đều làm cho cẩu nhân kinh hãi, khiếp đảm.

      “Lão nô tuân lệnh Thánh Thượng phân phó”. Lý Trường An dẫn Quán Quân hầu tiến vào phòng ngủ của cẩu nhân. mặc dù là nô, nhưng phòng ngủ vẫn thoải mái như ngày trước.

      “Chủ nhân, nô dám…ngỗ nghịch chủ nhân nữa, nô nguyện ý làm cẩu, thỉnh chủ nhân khai ân, nô biết sai rồi”. Cẩu nhân ngừng dập đầu, hy vọng chủ nhân có thể thu hồi mệnh lệnh ban ra, hoặc giảm bớt hình phạt.

      “Phải ? Nếu biết sai rồi, trẫm càng phải nghiêm khắc xử phạt ngươi, cho ngươi nhớ để tái phạm nữa. Trường An, cho mọi người trong điện, từ bây giờ cho đến ngày mai lâm triều xong, mỗi canh giờ đánh 30 trượng, trẫm tin tưởng tiện nô dám ngỗ nghịch trẫm nữa”.

      “Nô cảm tạ thánh ân, nhất định luôn nhớ đến thời khắc giáo huấn”. Cẩu nhân ủy khuất . Nếu mình tạ ơn, Tư Mã Ngung lại có cớ mà xử phạt .

      Lý Trường An dẫn theo vài tên cung nhân vào đại điện, xuân dược, dương cụ đều được chuẩn bị thỏa đáng.

      Bởi vì đây vốn phải lần đầu, hành động mọi người phi thường thuần thục, cho nên cẩu nhân rất nhanh chóng bị trói gô đặt lên bảo tọa phía trước.

      “Ngươi rất thích như vậy a”. Y cười khanh khách nhìn .

      “Nô dám”. Cẩu nhân sợ hãi .

      “Phải ? Trẫm cho ngươi càng thích, hơn nữa liên tục trong đêm, cam đoan với ngươi cao trào luân phiên nổi lên”. Tư Mã Ngung cầm lấy xuân dược đặt bàn trà, tự mình cho uống.

      “Chủ nhân, có thể đừng làm như vậy được ?”. Cẩu nhân trước kia từng hưởng qua phòng dâm khóa (chắc là tên loại dụng cụ), biết chắc nó khiến thể phát tiết.

      “Nô lệ được kháng cự mệnh lệnh của chủ nhân, huống chi trẫm là thiên tử, lời trẫm ra thể thu hồi lại được, ngươi dám kháng chỉ, hay là sợ trẫm giết cả nhà ngươi. Trẫm biết ngươi sợ chết, ngươi còn muốn dùng cái chết để thoát khỏi lòng bàn tay trẫm, trẫm tuyệt đối tha cho ngươi, giết bọn chúng tốt hơn, dù sao bọn họ cũng đáng chết. Tiên đế từng dạy trẫm diệt cỏ phải diệt tận gốc, ngươi muốn trẫm phải làm như vậy sao”. Y biết nhất định vào khuôn khổ.

      “Nô dám, thỉnh Lý công công làm việc, nô tuyệt đối dám cãi lệnh chủ nhân, tuyệt đối dám cãi lại ý chỉ của thiên tử”. Cẩu nhân bất đắc dĩ .

      Lý Trường An biết rất công dụng của dung cụ đó, nếu dương vật cương lên, đụng vào ngân châm bên trong, phía dưới đau đến mềm nhũn.

      “Nô nhân của trẫm, hé miệng, phải uống thuốc nha”. Tư Mã Ngung nhét xuân dược vào miệng , xác định nuốt, liền đem dương cụ phi thường thô to ấn vào, cẩu nhân miễn cưỡng nuốt lấy. Do bị dương cụ chặn ở yết hầu, nên lộ ra thần sắc thống khổ.

      Sau đó lâu, hiệu lực xuân dược bắt đầu phát tán, toàn thân cẩu nhân nóng lên, khuôn mặt nhắn bị tầng hồng che kín.

      “Trường An, xuân dược này gọi là gì, ngươi cho biết ”.

      “Lão nô tuân chỉ, dược này tên là ta cái trụ”.

      “Kia vì cái gì lại được gọi là ta cái trụ”.

      “Bởi vì người sau khi uống phải dược này bị trụ trạng vật thể truy đuổi, sau đó có ý đồ cùng nó giao hoan”.

      “Kia nhìn thấy điện có nhiều đại mộc trụ như vậy, rồi lại thể tiếp cận, hay càng thêm thích”.

      “Thánh Thượng yên tâm, nô nhân vì dục hỏa trong người đốt mà chết đâu, hơn nữa đúng giờ có người đến phạt nên thích cũng có lại tri giác”.

      “Vậy là tốt rồi, trẫm phải bãi giá, ngươi chậm rãi hưởng thụ a”.

      nhắm chặt hai mắt, tránh để nhìn thấy trụ, nhưng ở trong đầu , cái trụ thô ngừng hướng sáp đến, tiếp xúc được. Dục hỏa từ ngực ít lần khiến hạ thân cứng lên, sau đó vì cảm giác bị châm chích đau mà thu lại. Tiểu huyệt thực rất đau, cảm giác như bị hàng trăm con trùng tiến vào. Canh giờ phạt ba mươi trượng thứ nhất bắt đầu, cung nhân phụ trách việc hành hình này bình thường ghét nhất, trừ bỏ đánh lưng và mông , còn hướng dương cụ, nang quật mạnh. Việc thể đem đau đớn kêu ra khiến cảm giác như rơi xuống địa ngục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :