Tác phẩm : Cẩm thượng niên hoa Nếu ngay từ đầu nhất định phải là chuyện cũ, vậy mãi mãi hãy cứ là chuyện cũ . Tác giả : Nhật Quang Sinh Edit : Haran Tình cảm là thể ép buộc, trong trái tim mỗi người con đều có 1 người thể chiếm được. Chính vì thể nên mới cam tâm đặt ở nơi đó… Tiểu Vu 1 người và 1 người nữa . Hạnh phúc của Tiểu Vu rốt cuộc đặt ở nơi nào? Là người suốt bao nhiêu năm? Hay người cũng suốt từng đó năm? Cẩm thượng niên hoa… Những năm tháng như gấm hoa… Link đọc
[Chương 1] – Ngay từ đầu, là “ thể” trong lòng tôi Tiểu Vu từng với rất nhiều người : Tôi thích Trương Đan Phong, tôi thích Tương Bá Phương, tôi thích Tiêu Thập Nhất Lang. Thích đến mong nhớ ngày đêm. Nhưng chưa bao giờ với người khác : tôi thích Trình Mộ, thích 5 6 năm trời. Từng thức trắng đêm ngủ vì . Tiểu Vu từng là đứa bé ngoan ngoãn, thời niên thiếu trưởng thành rất tự nhiên, tựa hồ hề trải qua thời kì phản nghịch. Vẫn rất nghe lời, tự lập, bao giờ làm ra chuyện khiến ba mẹ khó xử. Trước khi vào trung học, được mẹ dẫn tới các trường tham quan, tình cờ gặp , dưới tàng cây ngô đồng ngay cổng Phụ Trung*, mặc áo sơ mi màu xanh, người cao gầy, lịch thiệp kiên nhẫn chỉ đường cho hai mẹ con họ. hiểu vì sao, Tiểu Vu cảm giác như bất ngờ gặp được định mệnh. ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua những khe hở của lá, nhuộm vàng lấp lánh mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên. với mẹ. “Học Phụ Trung mẹ”. Mẹ hỏi. “ thích trung học B sao, tính học trường mẹ học à?”. biết nên trả lời thế nào, thể : con thích 1 chàng trai ở đó. Đành nhíu mày. “Cây cối trong vườn của Phụ Trung nhìn rất đẹp”. Cái cớ này lại càng khó chấp nhận, phải sao. Tiểu Vu nghĩ : Xem, ngay từ đầu, là “ thể” trong lòng tôi. *Phụ Trung : tên 1 trường THPT
[Chương 2] – Sau này, lại là nơi xa xôi tôi thể tới. Tiểu Vu được tuyển thẳng vào trung học cơ sở, 1 trường trung học bình thường cách nhà 5 phút đồng hồ bộ. cũng nghĩ tới thành tích của mình lại tốt đến mức được học lớp chọn. Trường tiểu học của hiếm có học sinh nào được như thế nên từ chủ nhiệm lớp tới hiệu trưởng đều rất vui vẻ. Phóng viên tòa soạn báo gọi điện về nhà, là muốn viết 1 bài báo về lớp chọn của trường. đồng ý, ăn bận xinh xắn để tới tòa báo. Sau lại có chút hối hận, vì dì phóng viên hỏi về các hoạt động giải trí sau giờ học, các bạn khác đều trả lời phấn khích. Chỉ có , cuối cùng mở miệng, lí nhí. “Xem phim võ hiệp có tính ạ?”. hiểu sao lại có chút tự ti. Cho nên vào trung học phổ thông rồi, luôn cân nhắc chọn lựa hoạt động giải trí cho mình. Câu lạc bộ nào cũng ghi danh, nghĩ hợp cái này chuyển sang cái khác. Các trưởng thành bây giờ đều biết phòng phát thanh trung học ngày đó là nơi tối tà ác lại cực kì lãng mạn, ước muốn được vào đó cứ như vi khuẩn phát tán trong khí. Trong lúc nhiễm phải loại vi khuẩn đó, Tiểu Vu quen biết Lâm Hướng. Lâm Hướng lớp bên cạnh. Trưởng phòng phát thanh tiến hành 3 lượt tuyển chọn nghiêm khắc, cuối cùng chọn Lâm Hướng và Sở Hủy làm người tiếp quản. Mà Tiểu Vu rớt. Lúc ấy Lâm Hướng còn chưa phát triển hoàn toàn, đầu chỉ nhỉnh hơn Tiểu Vu 1 tí, cậu nam sinh thanh tú, giọng nho ngọt ngào động lòng người. Cậu Sở Hủy còn lại cũng mang danh Tiểu mỹ nhân Hải Đường. Vì thế, Tiểu Vu thầm nghĩ : Bọn Gay! Có ngày, khi ngang qua bảng tin trường, bị người gọi giật lại. Trưởng phòng phát thanh xoa hông. “Vu Văn Văn, em phải là người của Hội thư pháp sao?”. Tiểu Vu đứng nhúc nhích, gật đầu cũng lắc đầu. Vì người ngồi ở bàn vẽ báo sau lưng trưởng phòng – mặc áo sơ mi màu xanh, tay áo xắn lên ngang khuỷu tay, dáng người cao gầy, đưa lưng về phía . dùng thanh chỉ đủ cho chính mình nghe được, lẩm bẩm : Đại hiệp à, gặp được cũng dễ dàng, nửa học kì nay trốn đâu vậy?. Rồi mới nhớ tới đáp lời. “Đúng vậy, muốn viết cái gì?”. “Mau lại đây, viết khẩu hiệu của trường trước nhé”. Xem qua xong, trưởng phòng mừng quá kìm được. “ tốt quá, 1 Tạ Phương Thảo , giờ 1 Vu Văn Văn tới”. Do đó, vô tình được gia nhập phòng phát thanh, bao lâu sau, toàn bộ phòng đều do quản lý, chủ đề mỗi kì phát thanh đều phải qua đồng ý của . Có chủ đề 1 kì do Sở Hủy đề xuất, gọi là [Lần đầu tiên gặp nhau], tài liệu đều là về chuyện tình cảm thầm mến của các chàng trai . Đề tài cấm kị. Tiểu Vu ngoan ngoãn đương nhiên dám đồng ý, thu thập bản thảo trở về nhà, sau khi làm bài tập xong, lấy ra xem lại. Có 1 câu cứ đọc đọc lại mãi : “Ước chừng trong lòng mỗi đều chôn giấu 1 người vĩnh viễn chiếm được”. Vì sao? Mẹ hỏi. “Con phải có tâm chứ?”. . “ ạ”. Mẹ còn . “Nhiệm vụ bây giờ của con là học tập. Trăm ngàn lần được có bạn trai, đó là chuyện sau khi vào đại học…”. đồng ý. “Dạ”. ♥ Quen thân về sau, Tiểu Vu cố tình lơ hỏi trưởng phòng phát thanh. “Vì sao Trình Mộ vẽ báo cho chúng ta nhưng gia nhập câu lạc bộ này?”. Trưởng phòng trả lời. “Nó hả, nó cứng đầu lắm, mời hoài mà chịu vô”. Tiểu Vu vừa cao hứng vừa uể oải, cao hứng là : người thầm mến rất xuất trần, đại hiệp là phải độc. Uể oải là, càng tiếp cận lại càng thấy xa xôi. sớm là đáng sợ. Cứ đứng từ xa mà nhìn cũng tốt. Vì phải hợp tác, thường lấy cớ nhìn dáng vẽ, thích áo sơ mi màu xanh, màu trắng, áo kẻ sọc hoặc áo trơn. Trình Mộ vĩnh viễn vận động, trán bao giờ đổ mồ hôi, người lại càng . thủy chung im lặng ngồi ở bàn vẽ báo. Chuyên chú, tài hoa hơn người. . “Tiểu Vu, em đến đây , đừng đọc sách dưới ánh chiều tà, tốt cho mắt”. . “Tiểu Vu, em về phòng học trước , trời có điểm lạnh”. . “Tiểu Vu, em chú ý ở đây có bậc thang, cẩn thận bị ngã”. Khi đó, Tiểu Vu ngẩng đầu nhìn ra bầu trời xanh, mang theo hương vị bạc hà thoang thoảng. Màu xanh như áo sơ mi của .
[Chương 3] – Sau khi rời khỏi tầm mắt em, cảnh vật trong mắt em buồn… Trình Mộ lớn hơn Tiểu Vu 2 tuổi, chớp mắt lên lớp 11, tốt nghiệp. Trưởng phòng ở lại thành phố đó học đại học, lâu lâu lại về trường thăm hỏi, lúc nào cũng phàn nàn giám sát chính của bản tin – Tiểu Vu. “Này, Vu Văn Văn, nội dung sao lại đơn điệu thế này?!”. Tiểu Vu méo miệng. “Ngài đúng là chuyên nghiệp, tốt nghiệp rồi còn khua tay múa chân”. ra, trong lòng cũng chịu nổi, tài năng như Trình Mộ tưởng tìm bổ sung là tìm được sao? Lâm Hướng chạy tới từ phía ngược lại, xưng gọi em thân thân mật mật nhung nhung nhớ nhớ với trưởng phòng. Cả phòng phát thanh náo nhiệt kéo nhau ăn chè trước cổng trường. Trưởng phòng vỗ ót. “Lâm Hướng, phải em học bên hội họa sao?”. Nhìn trưởng phòng rời rồi, cả đám lại kéo nhau vào cổng. Lâm Hướng đến bên cạnh Tiểu Vu, đột nhiên . “Mình giúp bạn vẽ báo nhé”. ngượng ngùng, ai cũng biết bài vở lớp 11 rất khó, lại bận việc bên phòng phát thanh nữa, liền thiện lương từ chối. “, làm phiền bạn”. Lâm Hướng lại kiên trì. “Là trưởng phòng lão đại phân công đó”. ♥ Bọn họ hợp tác vui vẻ, Lâm Hướng có phong cách vẽ rất ấn tượng, trừu tượng lại phóng khoáng, chữ rồng bay phượng múa của Tiểu Vu cũng đẹp lây. Trình Mộ theo đuổi phong cách cổ điển, tả thực, thổi hồn vào những vật đời thường. So sánh với Lâm Hướng giống họa sĩ tự do lưu lạc hơn. Có lần tâm huyết dâng trào. “Tiểu Vu, nếu kì kế tiếp mình đổi thành vẽ ấn tượng ”. Tiểu Vu run run. “ hùng, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, mình sợ chết lắm”. giả bộ thở dài. “Đáng tiếc, ý tưởng hay mà”. Chủ đề phát thanh tiếp theo được giao lên, Tiểu Vu vừa đọc liền nở nụ cười – “ hùng bi ai”. cười với Lâm Hướng. “Bạn cố ý”. Tiểu Vu cười rất cuốn hút, khiến người khác vui theo. Lâm Hướng cũng cười. Khi đó Lâm Hướng còn là Lâm-Hướng-của-lớp-bên-cạnh nữa mà trở thành thần tượng của trường – trưởng phòng phát thanh Lâm Hướng. Giọng của ấm áp êm tai, làm người ta nghiện. đọc lời dẫn cho 3 ca khúc cũ phai màu theo năm tháng : [Cố tình thích em], [Bài ca khuyết lời ngàn năm] và [Khó khăn chia xa]. Tiểu Vu ghé vào trước đài ở phòng phát thanh, im lặng nghe. Mạnh Đình Vi xướng lên. “ giống như ánh trăng ngày đó neo giữa hồ nước, vĩnh viễn ở trong lòng em, giống như ánh trăng ngày đó, nhưng vô tình trôi , mà vĩnh viễn ở bên cạnh em…”. đến bên bàn, viết nắn nót : Cách núi, cách sông. Trình. Trình chính là Trình Mộ. Vất vả thức đến khuya ôn bài Lịch sử thường thức, dần thả lỏng trong tiếng nhạc và giọng của Lâm Hướng, nhịn được nữa, thiếp , trong tay vẫn còn cầm bút. Bên tai là tiếng của Lâm Hướng. “Có 1 loại đau khổ như thế, muốn có dũng khí để đến gần, lại thể…”.
[Chương 4] – Đây cũng là chân trời tình … Tiểu Vu chuẩn bị rời cấp 3, lòng dạ cố gắng thi vào đại học. Thành tích thực tốt. Mặc dù ở ngay lớp bên cạnh, nhưng lâu rồi gặp Lâm Hướng. ngày tan học, trời mưa to tầm tã, mang ô. Đứng trước hiên lâu lâu, tâm tình thể , tóm lại có chút hưng phấn. Bạn ngồi cùng bàn đưa ô ra hỏi. “Cùng nhau về nhé?”. Chưa đợi trả lời, Lâm Hướng cười ha ha ngoắc . “Này, Tiểu Vu, cùng nhau thôi, mình vừa vặn có chuyện hỏi bạn”. chào tạm biệt bạn ngồi cùng bàn, xoay người chui vào trong tán ô của Lâm Hướng, mỉm cười cảm ơn. “ hùng a hùng”. Lâm Hướng cười ha ha. Tiểu Vu nhớ tới, hỏi. “Đúng rồi, bạn muốn hỏi mình cái gì?”. trưng ra biểu tình mục đích đạt được, lại dùng giọng dịu dàng đáp. “Mình chỉ muốn hỏi, bạn có muốn cùng về với mình thôi”. đùa lại, nắm tay giơ lên. “Dám giỡn mình hả”. Vừa vừa nheo mắt. Đôi mắt mèo. Lâm Hướng nghĩ thầm : Tiểu Vu à Tiểu Vu, xưa nay hùng khó qua ải mỹ nhân. ♥ Ngày điền nguyện vọng thi, Lâm Hướng đến phòng học của Tiểu Vu tìm , phải lần đầu tiên, nhưng là lần kỳ quái nhất. hỏi. “Bạn đăng kí gì?”. Tiểu Vu . “Đại học S”. Lại hỏi. “Bạn sao?”. Lâm Hướng trả lời, chỉ hiểu. “Vì sao lại muốn thi đại học S? Bạn luôn đứng trong top 10 của trường mà. Thành tích của bạn thi vào đại học A còn được”. Tiểu Vu đảo đảo mắt. “Nhưng mình muốn thi đại học S”. Lâm Hướng gì. Tiểu Vu lại hỏi lại. “Vậy còn bạn?”. Lâm Hướng xoay người bước , để lại 3 chữ. “Đại học A”. ♥ Điểm thi gửi về nhà, mẹ hỏi. “Hối hận ? Thi được điểm cao như vậy lại thi vào trường tốt nhất?”. Tiểu Vu rất vui vẻ. “Hối hận cái gì chứ, học ở đó sai lầm đâu mẹ, đại học S tốt mà”. Đại học S tốt, đại học S có Trình Mộ. Vì tình cảm mãnh liệt trong lòng, vì ái mộ với , vì muốn xa … ngờ lần gặp lại Trình Mộ vẫn là dưới tán cây ngô đồng năm xưa. cùng mấy người bạn tập hợp ở trường tham gia tiệc cảm ơn thầy giáo. Còn Trình Mộ tranh thủ nghỉ hè về thăm trường. Áo sơ mi màu xanh vẫn thay đổi, mái tóc ngắn mềm mại như tơ thay đổi, vẻ im lặng thong dong và dáng người cao gầy cũng vậy. Trình Mộ thử gọi. “Tiểu Vu?”. “A, học trưởng”. bỏ đám bạn lại, về phía . Ngày đó Tiểu Vu mặc chiếc áo màu vàng nhạt, váy ngắn màu cam, giống như 1 đóa hướng dương tươi mát sang sảng. Trình Mộ cư xử như 1 tiền bối. “Nghỉ? phải năm nay em thi đại học sao?”. Tiểu Vu gật đầu. “Đúng vậy. Thi xong rồi, giấy trúng tuyển cũng lấy”. thầm nghĩ trong lòng : mau hỏi ‘em thế nào’ , mau hỏi . Nhưng Trình Mộ gì nữa, chỉ mỉm cười. “ vào gặp thầy trước, vừa vặn hôm nay là ngày cảm ơn thầy , sợ muộn gặp được”. Tiểu Vu phất tay. “Dạ, gặp sau”. nghĩ, gặp lại sau này còn nhiều thời gian mà. Bữa tiệc cảm ơn thầy ngày đó, Lâm Hướng uống rất nhiều, chàng trai 18 nhiệt huyết bừng bừng. Có người ngà ngà say hỏi. “Lâm Hướng, mày ngốc hay ngốc, hệ Kiến trúc của đại học S so với đại học A kém xa, mày nghĩ sao vậy?”. Người say là Sở Hủy, phối hợp với là chất giọng con luyện nhiều năm, thanh nũng nịu, quyến rũ. Lâm Hướng ngửa đầu nhìn bầu trời, tựa hồ vui sướng, tựa hồ buồn rầu. “ em ta thoát được chân trời của tình ”.