1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cẩm tú lương duyên: Nông môn kiều nữ - Tự Kim Phi Tạc (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Cẩm tú lương duyên: Nông môn kiều nữ

      Tác giả: Tự Kim Phi Tạc


      Số chương: 76 chương

      Nguồn: Tiêu Tương + tangthuvien

      Edit: Tiểu Du

      Thể loại: điền văn, ấm áp, làm ruộng, nhàng….​

      Giới thiệu:

      hồi hoán đổi, Diệp Cẩm là tiểu thư Hầu môn được nuông chiều, trở thành thôn nho .

      Ba gian phòng tranh, hai mẫu đất cằn, nhà năm miệng ăn, ăn bữa trước có bữa sau.

      Mẫu thân cố chấp, lòng muốn gả nàng vào nhà quyền quý, phụ thân thành , người thân cực phẩm ngừng tìm lông bới vết.

      Còn có huynh đệ, tỷ muội, láng giếng hương thân đối với nàng giống như người ngoài, dọc đường còn muốn gặp.

      Chỉ có điều, cũng có người giống như nàng, hai ta góp gạo thổi cơm chung.

      Khai hoang, làm giàu, xây phòng mới. Thỉnh thoảng đấu cực phẩm, thỉnh thoảng làm người tốt, cuộc sống của nàng trôi qua ngày càng náo nhiệt.

      Nhưng, có ngày nàng lại phát bí mật khủng khiếp, tướng công của nàng, tựa hồ đơn giản.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1: Lời đồn nhảm

      Edit: Tiểu Du


      Diệp Cẩm nhổ bỏ rễ rau dại, sau khi phủi sạch bùn đất bám rau, thuận tay ném vào trong giỏ trúc , chớp mắt nhìn chằm chằm những hộ săn bắn từ núi trở về, chính xác mà , chắc là nhìn con mồi trong tay bọn họ.

      Diệp gia thôn nằm ở trong cái trấn phía bắc nước Đông Kỳ, lưng sơn mặt nước (*), vị trí địa lý cực tốt, nhưng tiếc rằng phía bắc xa là ranh giới của người Hồ, do đó quanh năm chịu tai họa của chiến loạn, sưu cao thuế nặng, hết sức nặng nề, mùa đông vừa đến, tuyết lớn rơi nhiều, lương thực ngày mùa nộp thuế rồi, còn dư lại bao nhiêu, căn bản đủ để người nhà chống đỡ qua mùa đông dài đằng đẵng, trong thôn có khối người chết cóng và chết đói.

      Cho nên, hằng năm, khoảng thời gian trước khi bắt đầu mùa đông, từng nhà trong Diệp gia thôn đều bận rộn dự trữ lương thực và củi lửa qua mùa đông, các nam nhân lên núi săn, hoặc là lên trấn làm công, nữ nhân và hài tử đốn củi hoặc hái rau dại, bận rộn rời chân tay.

      Diệp Song Căn cha của Diệp Cẩm cũng săn thú, nửa tháng trước ông cùng với mấy người trong thôn lên trấn làm công, kiếm tiền để mua lương thực về tồn trữ, nhưng dù vậy vẫn giống như lấy núi bỏ biển, đất nhà nàng ít, tổng cộng chỉ có hai mẫu đất, nhưng nhà lại có năm miệng ăn, chỉ dựa vào tiền làm công ngắn hạn của Diệp Song Căn để phụ cấp chi phí trong nhà, căn bản là đủ.

      Nếu như cha nàng biết săn thú tốt rồi, phía sau thôn là núi lớn, con mồi hết sức phong phú, săn con mồi bán cũng có thể đổi tiền mua lương thực, bán có thể giữ lại sống qua mùa đông, có lời hơn nhiều so với tiền làm công ngắn hạn.

      Diệp Cẩm cúi đầu, lại lần nữa ném rau dại vào trong sọt, suy nghĩ biết có cách gì có thể giúp nàng kiếm tiền hoặc lương thực để giúp cả nhà sống qua mùa đông này.

      Diệp Đại Trụ và mấy chàng trai cùng thôn, mang theo con mồi xuống núi, nhìn thấy Diệp Cẩm và mấy phụ nhân ngồi xổm ven đường để đào rau dại, trong lòng khẽ động, tự mình lấy con thỏ hoang to mập mà mình săn được, tới bên này trong tiếng cười nhạo của mọi người.

      Dương tam thẩm ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, nhìn thấy như vậy hết sức kích động tới trước mặt Diệp Đại Trụ: “Ai ui, Đại Trụ, con thỏ trong tay con thiệt là béo, thế nào, đem đến, chuẩn bị hiếu kính cho thím sao?”

      “Hihi, thím, người đừng chê cười con.” Diệp Đại Trụ cười ngây ngô đến gần: “Hôm nay tam thúc thu hoạch ít, người còn thiếu con thỏ như thế này sao?”

      liếc nhìn Diệp Cẩm cúi đầu rau dại, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, sáng loáng dưới ánh mặt trời, khiến khuôn mặt ngăm đen của lên vết đỏ ửng đáng nghi.

      Diệp Cẩm ràng cảm giác được có ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm, cho dù cúi đầu nhưng vẫn hết sức mãnh liệt, điều này khiến nàng được tự nhiên.

      Mấy ngày trước, Diệp Đại Trụ còn sai người đến nhà nàng xin cưới, nhưng bị nương nàng khước từ tại chỗ, chuyện này ở trong thôn hầu như ai biết, bây giờ trong tình huống như vậy, cũng hết sức lúng túng, nàng chỉ có thể cúi đầu, giả vờ ngây ngốc.

      Diệp Đại Trụ thấy Diệp Cẩm chỉ cúi đầu, hơi có chút mất mác, nhưng bước đến bên cạnh nàng, cầm thỏ đặt ở bên chân nàng, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi.

      Mấy nữ nhân xem náo nhiệt xung quanh, thấy vậy, cúi đầu nở nụ cười, Diệp Cẩm bị cười đến hai gò má đỏ bừng.

      có cách nào, nàng đành phải vội vàng cầm con thỏ lên, đứng dậy ngăn lại : “Này, ngươi lấy con thỏ này lại , ta thể nhận được.”

      Diệp Đại Trụ nghe vậy ngẩn ra, cũng nhận lại con thỏ trong tay nàng, chỉ hỏi: “Vì sao nhận?” Tình hình của nhà nàng, phải biết.

      Diệp Cẩm tức giận, tên này quả nhiên là tên ngốc, đạo lý đơn giản như vậy còn đến hỏi nàng?

      Nếu hôm nay nàng nhận quà của , biết người trong thôn này còn lắm chuyện đến mức nào, thanh danh của nàng còn cần để làm gì?

      Nàng lấy con thỏ nhét vào trong người , hơi tức giận : “Tại sao cái gì? Vậy ngươi xem, vì sao ta phải nhận đồ của ngươi? Ngươi với ta rất quen sao?”

      “Ta…” Diệp Đại Trụ nhất thời bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, được lời nào.

      Lưu Hạnh Hoa ở Lưu gia thôn sát vách liếc mắt nhìn Diệp Cẩm cái, sau cùng dừng con thỏ to béo, chua xót : “Tặng quà còn nhận, chuyện này kỳ lạ, Đại Trụ này, nếu như Diệp Cẩm cần, ngươi tặng cho ta có được ?”

      Diệp Dong Dong cách nàng xa, hung hăng ngắt nhánh rau rồi : “Tặng cho ngươi? Ngươi hoang tưởng rồi. Muốn nhận được đồ của bạch yếu nhân (3) ngươi phải có bản lĩnh mới được, ngươi nhìn xem chúng ta đào rau dại nhiều năm, có nam nhân đến tặng đồ cho chúng ta ? Nàng ta tới bao lâu, hồ ly tinh sợ là còn nhanh bằng nàng ta, ngươi nên học hỏi chút.” xong, nàng ta cười lạnh nhìn Diệp Đại Trụ, mặt Diệp Đại Trụ vốn đỏ, nay còn đỏ hơn vài phần.

      “Dong Dong, ngươi gì…” Diệp Đại Trụ lúng túng .

      “Ta cái gì?” Diệp Dong Dong nhíu mày: “Diệp Đại Trụ, ngươi cho phép Diệp Cẩm nàng quyến rũ nam nhân lại cho phép ta ?” Diệp Dong Dong chỉ cảm thấy hết ức ủy khuất.

      Nhà nàng với Diệp Đại Trụ là hàng xóm, từ bé hai người cùng nhau chơi đùa đến lớn, quan hệ rất tốt, từ nàng thích , mắt thấy sắp đến tuổi thành hôn rồi, nhưng cuối cùng giữa đường lại xuất Diệp Cẩm, mới tới đến tháng câu mất linh hồn rồi.

      như vậy, còn cho phép nàng ?

      Vành mắt nàng ta trong nháy mắt đỏ lên: “Diệp Đại Trụ, ta nghĩ ngươi bị nàng ta mê hoặc đến đầu óc mê muội rồi, còn phân biệt được phương hướng.”

      Càng nghe càng thấy lời Diệp Dong Dong càng vô lý, Vương tẩu vốn ngồi chồm hổm bên cạnh Diệp Cẩm nghe nữa: “Diệp Dong Dong, muội gì đó, đại nương gia đình đàng hoàng, nhưng hỡ chút lại những từ ‘hồ ly tinh’ ‘ mê hoặc đàn ông’ , muội cảm thấy xấu hổ sao?”

      Nàng trừng mắt nhìn Diệp Dong Dong, sau đó xoay người dỗ dành Diệp Cẩm: “Cẩm nương, muội ngàn vạn lần đừng để ý, có số người thích đến đỏ mắt, đỏ mắt giải thích, nhưng suy cho cùng, mình cũng được gì.”

      Tiếp đó, thanh của nàng cũng lớn hơn: “Có số người cũng muốn quyến rũ nam nhân, đáng tiếc a, phải xem nam nhân có nhìn thấy mình hay ?”

      Diệp Dong Dong nghe xong, nhất thời tức giận .

      Nàng vừa định phản bác đại tỷ Diệp Oánh Oánh bên cạnh kéo góc áo của nàng, trừng mắt liếc nhìn nàng cái, ý bảo nàng câm miệng.

      Vương Tẩu ở sát vách nhà Diệp Cẩm, quan hệ hai người tệ, bình thường giúp đỡ Diệp Cẩm ít, Diệp Cẩm cảm kích cười cười nhìn Vương tẩu, thầm nghĩ, rau dại này có lẽ tiếp tục đào được nữa rồi, vì vậy dọn đồ đạc, kéo rổ của mình, chuẩn bị trở về.

      “Chị dâu, em cũng đào được rất nhiều rồi, phải về làm cơm tối.”

      Vương tẩu cũng mất tâm trạng, nàng nhìn sắc trời chút, : “Hôm nay cũng còn sớm, muội chờ ta, ta với muội cùng nhau về.”

      đường , Vương tẩu nhịn được hỏi Diệp Cẩm: “Cẩm nương, muội xem trong lòng muội rốt cuộc nghĩ cái gì, với chị dâu. Ta thấy Đại Trụ cũng tồi, con người thà, có thể làm việc, điều kiện trong nhà cũng tốt, lại để ý đến muội, trong thôn chúng ta, những tiểu tử như thế, nhiều đâu.”

      Diệp Cẩm nhếch miệng cười cười, mở miệng : “Chị dâu, hôn nhân đại phụ mẫu chi mệnh, người mai mối chi ngôn (2) cho dù có tốt nhưng mẹ muội đồng ý, cũng còn cách nào khác. Hơn nữa, chuyện hôn vẫn chưa đáp ứng, Diệp Dong Dong hận thể lột da muội.”

      Vương tẩu vừa nghe nhíu mày: “Vậy muội thể bởi vì Diệp Dong Dong mà uổng phí vứt bỏ chàng trai tốt? Ta với muội, mẹ muội là người mạnh mẽ, muội cũng thể nghe lời bà, muội cũng nên tính toán chuyện này cho mình, đừng để đến lúc mẹ muội gả muội đến nhà giàu có làm thiếp hoặc làm vợ kế, đến lúc đó muội đừng có khóc.”

      Diệp Cẩm quen nghe Vương Tẩu ăn ngay thẳng, nghe nàng như vậy cũng tức giận, ngược lại có chút dở khóc dở cười.

      Tính tình của mẹ nàng hơi mạnh mẽ, nhưng cũng xấu, sao có thể gả nàng vào nhà giàu làm thiếp hay làm vợ kế? Nhiều lắm là muốn tìm cho nàng mối hôn nhân với người có tiền mà thôi.

      Vả lại, hôn của nàng, nàng đương nhiên để mẹ nàng làm chủ, chỉ chút mà thôi, mượn cớ để ngăn miệng người khác, nàng cũng thể với người khác, nàng thích mối hôn này. , nàng nghĩ rằng Diệp Đại Trụ là nam nhân tốt đáng để phó thác, nhưng nhiều lắm chỉ là người tốt mà thôi.

      Vương tẩu thấy Diệp Cẩm chỉ cười nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng cái, im lặng, hai người lặng lẽ , chẳng mấy chốc đến đầu thôn.

      Nhà Diệp Cẩm ở ngay đầu thôn, ba gian phòng bằng gạch, sân được hàng rào tre bao quanh, hết sức cũ kỹ, cha nàng với nương nàng ở gian phía tây, nàng với hai đệ đệ muội muội ở gian giữa, gian phía đông dùng làm phòng bếp, ngay cả gian nhà chính cũng có, vô cùng nghèo khó.

      Diệp Cẩm trở về liền vội vàng chui vào nhà bếp, tay nàng nhanh nhẹn lấy ra rau dại hôm nay mới đào được, rửa sạch bùn đất, sau đó lựa những lá vàng úa, thể ăn, cuối cùng bỏ chúng vào trong giỏ trúc để hong khô.

      Nhìn giỏ rau mình hái suốt cả buổi chiều, Diệp Cẩm vui vẻ, ngay cả những khó chịu xảy ra ở chân núi cũng tan thành mây khói.

      Nếu như nàng tức giận khi nghe những lời Diệp Dong Dong là gạt người, nhưng tháng nay những chuyện xảy ra với nàng cũng nhiều lắm, nàng chỉ có thể học cách chấp nhận, dù sao với người trong thôn này mà , nàng chỉ là người ngoài, lời ra cũng có trọng lượng.

      Hơn tháng trước, Diệp Cẩm vẫn còn là tiểu thư Vĩnh Lạc Hầu ở kinh thành, tuy rằng được sủng ái, nhưng vẫn là nhà giàu có quyền quý, cần ăn đói mặc rách giống như bây giờ.

      Nhưng ai biết, chỉ trong chớp mắt, nàng trở thành thôn nho trong Diệp gia thôn.

      Nàng là nữ thanh niên lớn tuổi ở đại, vất vả mới thích ứng với cuộc sống trong đại trạch viện, nhưng kết quả lại xảy ra chuyện cẩu huyết, hồi đánh tráo hài tử. Mẫu thân năm đó vì muốn con mình sống tốt nên năm đó lén đổi hài tử, nhoáng cái hơi tháng trôi qua, nàng vẫn có cách nào tin, đây chính là .

      Từ khi nàng đến Diệp gia thôn được tháng, ít người nhai nhai lại chuyện này như tát vào mồm nàng, từng ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn quái vật, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ sau lưng nàng, sau này nàng cũng tập thành thói quen, tinh thần bái quái của mọi người cũng qua, ai ngờ, bao lâu sau, lại xảy ra chuyện cầu hôn như thế.

      Diệp Cẩm có thể là phiền đến chịu thấu!

      Nhưng, những ngày tháng ở chỗ này mặc dù khổ nhưng đối với linh hồn đại như nàng mà ngược lại còn tự do hơn so với ở trong Hầu phủ.

      Nàng chỉ mới mười bốn tuổi, chỉ cần chịu đựng qua cửa ải trước mắt, sau đó nghĩ cách làm giàu, những ngày tháng tốt đẹp sau này vẫn còn chờ đợi nàng, Diệp Cẩm tự an ủi mình như thế.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :