1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Ngọc Lương Duyên - Uyển Hải

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cẩm Ngọc Lương Duyên
      Tác giả: Uyển Hải

      [​IMG]
      Mười lăm tuổi xuất giá,hai mươi bị hưu,thứ tỷ cùng phu quân hai người liên thủ với nhau phản bội,lấy thân làm mồi nhử,mang theo thuốc độc cùng Phó gia đồng quy vu tận!
      nghĩ sau khi tỉnh dậy nàng trọng sinh trở về mười ba tuổi---kiếp trước hết thảy bi kịch ngọn nguồn.


      Tổ mẫu thích, phụ thân coi thường,di nương giả nhân giả nghĩa,thứ tỷ hãm hại...

      Phó Minh Cẩm cười lạnh,nay lặp lại khi còn sống,nàng chỉ nguyện sống được tiêu dao tự tại,tùy tâm sở dục------Có oán báo oán,có ân báo ân,hữu tình báo đáp ân tình!!!

      P/s: truyện này khá dài nhưng ta cũng khá là quyết tâm vì bình sinh ta thích nhất là cung đấu ^^ Hoan nghênh mọi người !!!
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Nguyên Nguyễn, Trâu, béo xinh3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 1: BẮT ĐẦU TRƯỞNG THÀNH
      Chương 1: Chôn cất sinh đáy vực





      Trước mắt Nam Đường có gần năm trăm năm lịch sử,mỗi vị hoàng đế đảm nhiệm đều theo nguyện vọng của tiên đế cẩn trọng làm việc,trong triều đình mảnh cung kính ,bách tính an cư lập nghiệp.

      Nam Đường mở chế độ thi cử vào triều làm quan,từ giới quý tộc cho tới dân chúng bình dân,đều phải tham gia khoa thi,lấy nó làm thành tích để phán đoán nên cho người nào vào vị trí nào,đảm đương chức gì.

      Cho tới lúc này hoàng đế Nam Đường nhậm chức tới sáu năm,năm nay lần nữa mở ra Ân khoa.Mà lần này Ân khoa xuất vị thế lực lường trước được-----Vũ Vương thế tử Bồ Ngạn Hâm,độc nhất văn võ Trạng nguyên,trở thành vị nhân tài thứ mười văn võ Trạng nguyên từ khai quốc tới nay!

      Phó Minh Cẩm tựa lại cửa nghe người báo tin mừng mà ngây ngốc,lẩm bẩm : “Văn ma ma bà đây là ?”

      “Dĩ nhiên!” Văn ma ma nét mặt già nua cười tựa như đóa hoa cúc,khàn khàn trong hai mắt nhanh chóng lủi qua đạo ánh sáng lạnh: “Phu nhân,người rốt cục hết khổ rồi,ngày tháng tốt đẹp còn ở sau này!”

      Phó Minh Cẩm cùng Đại nha hoàn hồi môn Thanh Lạc và Đại Mặc hai nàng vẻ mặt tươi cười, theo trêu ghẹo Phó Minh Cẩm,Phó Minh Cẩm nhịn được mặt đỏ bừng mảnh.

      Đột nhiên ngoài cửa viện truyền đến tiếng nam tử trêu chọc,nữ tử hờn dỗi.Phó Minh Cẩm nhấc mí mắt liền nhìn thấy Bồ Ngạn Hâm ôm Phó Lăng Huyên,vẻ mặt tình chàng ý thiếp tới.

      “Phu quân,đại tỷ,các ngươi...”Phó Minh Cẩm mặt cắt còn giọt máu,khuôn mặt kinh hoảng cùng thể tin.

      Phó Lăng Huyên cười trào phúng : “Nhị muội,ngươi chiếm đoạt mệnh phượng hoàng lâu như vậy cũng đến lúc trả lại cho ta rồi!”Dứt lời Văn ma ma Thanh Lạc cùng Đại Mặc ba người tháo xuống vẻ mặt kính cẩn khom lưng đúng phía sau Phó Lăng Huyên.

      “Các ngươi!”Phó Minh Cẩm khuôn mặt oán hận.

      “Ba!”Bồ Ngạn Hâm đánh Phó Minh Cẩm cái đau điếng,tiếp theo lấy từ trong tay Phó Lăng Huyện cái thăn thêu ném ra đất,khuôn mặt chán ghét : “Phó Minh Cẩm cho ngươi như vậy nhìn Huyên nhi!” [ Ôi ta đau tim quá ==]

      Phó Minh Cẩm lắc đầu,nước mắt lưng tròng: “Phu quân, ngươi thế nhưng lại đánh ta...Ngươi gọi nàng là Huyên nhi,...ta tin,ngươi phải là phu quân của ta!”

      “Bắt đầu từ hôm nay theo ta thấy chàng ấy còn là phu quân của ngươi rồi!”Phó Lăng Huyên khóe miệng nhếch từ trong ống tay áo lấy ra tờ giấy,vứt xuống người Phó Minh Cẩm ''Phó giá Trưởng nữ Phó Minh Cẩm gả vào Bồ gia năm năm có con nối dõi nay vứt bỏ ngay hôm đó rời phủ''

      Phó Minh Cẩm cúi người xuống nhặt lên hưu thư,chữ viết quen thuộc làm lòng nàng đau như cắt.Nàng ngẩng đầu thể tin nhìn Bồ Ngạn Hâm: “,phu quân ta và ngươi đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy,luôn luôn giúp ngươi tiền đồ làm trọng,ngươi từng trước mắt thề thốt cuộc đời này quyết phụ ta! Những thứ đó ngươi đều quên sao?”

      “Ngươi câm miệng cho ta!” Bồ Ngạn Hâm trong cơn giận dữ đứa chân phải ra hướng Phó Minh Cẩm mà đạp. bình sinh căm hận nhất chính là Tả tướng, con cáo già này nếu như phải là Tả tướng làm sao để cho người con mình mến gả cho người khác ,huống hồ nàng vừa mới để tang chồng!”

      Phó Minh Cẩm nặng nề ngã nhào đất miệng phun ra ngụm tiên huyết.

      Nhìn đại sảnh bị làm bẩn Bồ Ngạn Hâm khuôn mắt khó chịu: “Huyên nhi,người giao lại cho nàng!” Dứt lời hắm nắm hai tay bước lớn mà .

      ...!” Phó Minh Cẩm lại phun ngụm máu tươi mặt đất.Nàng giật giật ngón tay muốn từ đất bò dậy nhưng ngực bụng truyền đến cổ đau đớn khiến nàng thở dốc vì kinh ngạc,sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt.

      “Ha ha,Phó Minh Cẩm, ngươi nhìn bộ dạnh ngươi bây giờ kìa!”Bồ Ngạn Hâm rời ,giờ phút này trong phòng là tâm phúc của Phó Lăng Huyên,nàng rốt cuộc cần khắc chế trong lòng đối với Minh Cẩm ghen ghét,chán ghét cùng miệt thị : “Tả tướng ngoại tôn nữ,nữ nhi An Dương Quận chúa,Phó gia trưởng nữ,lại rơi vào kết quả như vậy,ha ha ha...”

      Nàng ta như hóa điên,Phó Minh Cẩm lần đầu tiên biết bộ mặt này của tỷ tỷ ôn hòa quan tâm thường ngày,dĩ nhiên là như vậy nên càng ghét hận nàng ta : “Tại sao?”

      Mặc dù Phó Minh Cẩm thanh vô cùng nhưng Phó Lăng Huyền vẫn tinh tường nghe được câu hỏi của nàng.

      “Ha hả,tại sao?” Phó Lăng Huyên sửa sang trang phục khôi phục bộ dáng cao quý: “Phó Minh Cẩm,ngươi tinh thông thơ văn,xấu xí khó coi,cá tính hèn yếu,ngươi xem,ngươi có điểm nào tốt mà so với ta?Nhưng là cũng bởi vì ngoại công của ngươi là Tả tướng,mẹ ruột của ngươi là An Dương Quận chúa cho nên ngươi vẫn có mối hôn tốt đẹp.Mà ta nổi tiếng kinh thành,xinh đẹp như hoa,tài hoa hơn người,nhưng bởi vì mẫu thân là bình thê mà chỉ có thể gả cho cái nho Binh bộ thị lang làm vợ!Đây hết thảy quá bất công!Cho nên ta thề muốn đem ngươi từ đường rơi xuống bụi đất!Hôm nay ta rốt cục làm được,ha ha ha...”

      “Phó Lăng Huyên,ngươi tiện nhân này!”Phó Minh Cẩm vai vế thấp hơn cũng nhịn được quát: “Năm đó,nếu như phải là ta khuyên ông ngoại,mẫu thân ngươi sao có thể từ tiểu thiếp trở thành Bình thê,ngươi có thể từ thứ nữ trở thành đích nữ!Qua nhiều năm như vậy, ta có vật gì tốt cũng để lại cho ngươi,ngay cả năm đó mẫu thân ta để lại cho ta đồ cưới bởi vì sợ ngươi nhà chồng khó khăn chia ra nửa cho ngươi,ngươi nhưng đối với ta như vậy,lương tâm của ngươi bị chó ăn chưa?”

      “Ba!”Phó Lăng Huyên vỗ về lòng bàn tay phải có chút đỏ,cười lạnh : “Vả miệng cho ta!”Qủa nhiên con thỏ nóng nảy lên cũng có thể cắn người, nhịn được nhìn cái,giờ phút này Phó Minh Cẩm như thường ngày nhát gan còn ra hơi dài như vậy,từng lời từng chữ đâm trúng tim đen nàng!

      “Ba ba ba...” cái ánh mắt của Phó Lăng Huyên Văn ma ma bên cạnh tựa như hiểu, Thanh Lạc cùng Đại Mặc giữ chặt Minh Cẩm ,tự tay động thủ.

      Phó Minh Cẩm khóe miệng nghiêng lệch,gương mặt sưng phồng,lỗ mũi và đôi môi cùng lỗ tai ngừng chảy máu,giống như miếng vải rách bị vứt bỏ mặt đất.

      ác!”Phó Lăng Huyên lên tiếng châm chọc,khóe miệng cười ,cúi người xuống, : “Phó Minh Cẩm,Ngạn Hâm lập vương vị,mười ngày sau ta cùng chàng bái đường,khi đó,ta chính là tôn quý phi phàm Vũ Tuyên Vương phi rồi!”

      “Ngươi nhìn xem tất cả đồ cưới ở đây toàn bộ là của ta.Năm đó ngươi tại sao bị huỷ dung,thân thể suy yếu nhiều năm thể mang thai?Đó là bởi vì ngươi uống dược có độc.Mẫu thân ngươi vì sao khó sanh mà chết?Là bởi vì trong phòng sinh mẫu thân ta cùng mẩu thân ngươi tấm lòng.ngoại công ngươi vì sao có thể sớm thăng chức ? Đó là ta cùng mẫu thân muốn lão ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh,trước tặng lão ta 1 đoạn đường...ha ha ha....”

      “Ngươi tiện nhân này, ra hết thảy đều do người và mẫu thân ngươi giở trò quỷ,ta muốn giết ngươi!” Phó Minh Cẩm tròng mặt muốn nứt,cũng biết lấy đâu ra khí lực chợt từ mặt đất bò dậy,hướng tới Phó Lăng Huyên,Chỉ bất quá àng mới bước được bước lại bị Văn ma ma cùng hai nha đầu kia hoặc lấy tay đẩy hoặc dùng chân đá, lần nữa rơi xuống đất.

      Thương tích càng thêm trầm trọng,Phó Minh Cẩm nghiêng đầu bất tỉnh.

      “Ha hả,Phó Minh Cẩm,Nếu như phải là mười ngày sau ta cùng Ngạn Hâm bái đường,trong lúc này thể sát sinh,ngươi cho rằng,ngươi còn có thể sống đến bây giờ?” Phó Lăng Huyện cười lạnh : “Đem nàng ta nhốt vào Dung ỷ viện !”

      Đợi đến lúc Phó Minh Cẩm tỉnh dậy lần nữa,nàng thân thể rách nát nằm trong Dung ỷ viện.

      Hồi tưởng lại những chuyện lúc trước phát sinh hết thảy Phó Minh Cẩm cười khổ dứt .Cũng biết lần này được kích thích quá lớn hay mà trí nhớ của kiếp trước quay về.Chẳng qua là,vừa nghĩ tới mình bị những cổ nhân này đùa bỡn nhịn được khí huyết sôi trào,tức giận dứt.

      Nhìn trong lòng bàn tay là cái vòng bạc Phó Minh Cẩm thở dài.Ai có thể nghĩ tới vòng tay này bên ngoài bằng bạc nhưng bên trong làm bằng vàng ròng đâu chứ! Đây là Tả tướng để lại cho Phó Minh Cẩm dùng tiền tài để bảo vệ tánh mạng,hôm nay,cuối cùng cũng phải dùng tới rồi~

      Dung ỷ viện là nơi tồi tàn nhất trong Vũ Tuyên phủ:Hơn nữa Bồ Ngạn Hâm cùng Phó Lăng Huyên là do hoàng thượng ban hôn, tới mấy ngày giám thị trong Dung ỷ viện hỗ trợ hết rồi,trong viện vắng vẻ chỉ còn độc mỗi Phó Minh Cẩm.

      Phó Minh Cẩm làm kinh động bất cứ kẻ nào,lặng yên tiếng động rời Vũ Tuyên vương phủ.Nàng cải trang giả dạng đến y quán nổi tiếng nhất đổi lấy dược liệu.

      Đợi đến lúc Vũ Tuyên vương Bồ Ngạn Hâm cùng Hậu gia trưởng nữ Phó Lăng Huyên bái đường Phó Minh Cẩm đánh mê toàn bộ khách khứa ngủ mê đầy từ đường, sau đó nàng đút độc dược cho Phó phu nhân,Phó Lăng Huyện,Bồ Ngạn Hâm...Tiếp theo lẳng lặng đợi Phó gia duy nhất con trai trưởng Phó Lâm Tường xuất .

      “Ha ha ha,Phó Minh Cẩm,Ngươi cái nữ tiện nhân,ta xem ngươi còn có thể trốn nữa !” Phó Lâm Cường nghĩ tới Phó Minh Câm giảo hoạt như thế,báo hại quân đội của vòng vòng kinh thành.Hăn tốn nhiều tâm huyết rốt cuộc cũng dồn Phó Minh Cẩm vào vách đá: “Ngươi dù gì cũng là phần trong nhà ,nếu như ngươi giao ra giải dược,ta giúp ngươi hướng hoàng thượng cầu tình,tha cho ngươi cái mệnh tiện nhân!”

      Phó Minh Cẩm cười lạnh : “Phó Lâm Tường, nên để Phó phu nhân cùng Phó Tu Hiền trông thấy bộ dáng của ngươi!”

      “Đâu để ngươi nhảm!Phó Minh Cẩm ngươi đến tột cùng là có giao nộp hay ?”Phó Lâm Tường vung tay lên ,phía sau binh sĩ toàn bộ kéo cung tên bén nhọn sắc bén hướng Phó Minh Cẩm.

      Phó Minh Cẩm giơ lên tay phải,lui về phía sau,bọn lính phía sau rụt cổ nhìn về phía Phó Lâm Tường

      “Các ngươi vội cái gì, ta chỉ là thuận tay gạt tóc bị gió thổi loạn mà thôi!”

      “Ngươi...”Phó Lâm Tường giận đến đỏ bừng cả mặt,tay chỉ vào Phó Minh Cẩm: “Tiện nữ nhân vốn tính toán lưu cho ngươi cái mạng ,ngươi ngu xuẩn biết quay đầu!Tốt,Thiên đường có đường ngươi ,Địa ngục cửa ngươi lại chui vào,ta thành toàn cho ngươi! B...” Bắn tên hai chữ còn ngậm trong miệng chưa kịp ra Phó Minh Cẩm tựa như lá phong đỏ nhàng rơi xuống vách đá vạn trượng.

      Phó Lâm Tường dè dặt tới vách đá bên cạnh,chân vừa nhấc khối đá khổng lồ lăn xuống vách đá nhanh như chớp, lâu cũng nghe dưới vách truyền đến tiếng vang: “Tiện nữ nhân, tiện nghi cho ngươi rồi,chết như vậy nhàng!Ha ha ha...A...”

      giây sau đó,Phó Lâm Tường cảm thấy cả người đau dứt,giống như có người giống tiểu đao đâm từng mảnh từng mảnh vào da thịt,khóe miệng cùng lỗ tay chảy ra đen đặc máu: “Phó Minh Cẩm, ngươi tiện nhân...”

      Vách đá rất sâu,Phó Minh Cẩm thể trọng rất cho nên nàng tinh tường nghe được Phó Lâm Tường rên lên,thanh nguyền rủa, mặt toát ra nụ cười thoải mái,nàng cuối cùng mình báo thù được rồi ! Chẳng qua là nàng đại khái từ trước tới nay chắc là nữ nhân xuyên qua ngột ngạt nhất!

      P/s: Chào mọi người ! Chương này mình edit mà oải quá trời vì tác giả dồn nguyên nhân vào nguyên chương 1 haizzzz !!! Các chương sau có lẽ ngắn hơn a == Đây là lần đầu mình edit mong các bạn ném đá -.-


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2:TRỞ LẠI BẢY NĂM TRƯỚC

       

      đêm khuya an tĩnh,thỉnh thoảng có con mèo chạy qua...Tiểu động vật vọng lại tiếng bước chân,lá cây bị gió trà xát thanh vù vù rung động,cùng với từ nơi địa phương xa sôi kia truyền tới thanh gõ mõ cầm canh,lấn át những thứ thanh khác.

      Ở Phó phủ nơi nằm ở khúc xa,có Lan ỷ viện.Giờ phút này ánh trăng xuyên qua cửa sổ khép hở trong trẻo lạnh lùng,tà tà chiếu xạ lên mặt đất,cùng vải thưa hoa văn xinh đẹp,cùng với phía trước cửa sổ thấp thoáng bóng dáng hoa cỏ,ở trong phòng lưu lại bức họa dị thường, bóng ma chậm chạp di động.

      Căn phòng này vô cùng thô sơ,bên trong bài viện so với phòng người hầu khá được đôi chút,nhưng,cư ngụ ở đây là là Phó gia Nhị tiểu thư Phó Minh Cẩm.

      Giờ phút này,nàng giống như con tôm,co rúc ở giữa giường,trong miệng ngừng phát ra những thanh thực hư.Cũng biết nàng mơ thấy cái gì,chỉ thấy nàng chau mày,sắc mặt tái nhợt,giọt lớn mồ hôi từ trán chảy xuống, trượt qua sợi tóc cuối cùng rơi vào gối bên cạnh, cái chăn xanh biếc lưu lại dấu nhợt nhạt  sâu .

      “A...”Phó Minh Cẩm cắn phá đôi môi,đặt hai tay nắm chặt thành quyền ở bên người,móng tay dài  sâu đâm vào lòng bàn tay , kiên định lấy nghị lực ngăn cản nội tâm đau đớn từ sâu trong thân thể,cho đến khi cảm giác đau đớn mất dần,Phó Minh Cẩm quay đầu ,kiên trì để tâm trĩu nặng ngủ mê man.

      Sáng sớm cuối mùa thu,ánh sáng ấm áp sáng rỡ chiếu sáng cả vùng đất, xua tan toàn bộ ban đêm lãnh lẽo .

      Đột nhiên, giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Xuân Đào,Thu Cúc,hai người các ngươi tối hôm qua chạy đâu,vì sao canh Nhị tiểu thư trong phòng?”

      Đáng tiếc ,Xuân Đào và Thu Cúc bị kêu cũng tỏ vẻ e ngại chủ nhân có giọng nữ uy nghiêm đó,thậm chí,hai người còn trước sau phản bác.

      “An ma ma,nô tì chỉ phụ trách chiếu cố Nhị tiểu thư.Tối hôm qua nô tỳ lúc nghỉ ngơi Nhị tiểu thư còn rất khỏe mạnh.Ai ngờ nửa đêm,Nhị tiểu thư mơ thấy ác mộng,cắn nát môi,làm sao có thể trách lên đầu nô tỳ!”

      “Đúng vậy a, An ma ma , mặc dù tối hôm qua là nô tỳ cùng Xuân Đào tỷ tỷ gác đêm,nhưng,người cũng thể cầu nô tỳ cùng Xuân Đào tỷ tỷ cả đêm nhúc nhích đứng ở đằng kia,ánh mắt cũng được đóng chút a, đây căn bàn hợp Phó gia quy củ!”

      …........................................

      “Hảo ầm ĩ...” Phó Minh Cẩm dưới gấm ý thức lẩm bẩm,nàng vất vả mới có thể ngủ an giấc,những người này làm sao lại liều mạng  cãi vã bên cạnh tai nàng , là phiền lòng!

      Mặc dù Phó Minh Cẩm thanh phi thường ,nhưng,An ma ma chú ý nàng ,cũng là tinh tường nghe được nàng thấp giọng lẩm bẩm.

      giây sau,thân thể An ma ma tựa như trận gió ,nhanh chóng chạy đến trước giường,ân cần dò hỏi: “Nhị tiểu thư,người tỉnh??

      Phó Minh Cẩm khó khăn mở mắt ra,nhìn trước mắt dung nhan quen thuộc,theo bản năng kêu lên: “A,An ma ma,bà...?” Sao lại ở đây ?

      “Nhị tiểu thư,người rốt cuộc tỉnh lại!” An ma ma khuôn mặt kích động,bà cuí người xuống,sờ sờ trán nàng,phát chỉ còn lại chút ấm áp,thở phào khẩu khí: “Tỉnh lại là tốt rồi,tỉnh lại là tốt rồi!”

      “ Ân” Nàng vừa mới mấy cái chữ tiêu hao hết khí lực vất vả mới ngưng tụ được, tại nàng cảm thấy thân thể mỏi mệt dứt,cổ họng như bị đại hỏa thiêu đốt : “Nước...”

      “Nhìn xem ta lại quên,Nhị tiểu thư tỉnh lại khẳng định là rất khát,Hạ Hà,còn mau kiếm chén nước ấm tới đây!”

      Sau khi xong An ma ma dắt Minh Cẩm từ giường ngồi dậy,lấy ra bên giường tấm đệm thêu hoa lan ,tựa vào sau lưng nàng,hai mắt tràn đầy lệ quang , trong miệng cũng dừng ngậm ngùi : “Nhị tiểu thư cả đời này bệnh,sắc mặt tiều tụy rất nhiều,sáng mai Minh nhi lên,ta chuẩn bị chút canh bồi bổ cơ thể....”

      “An ma ma,nước đây!” Hạ Hà bưng chén nước cười tới trước giường,hơi gấp eo, đem cái chén để sát vào miệng Phó Minh Cẩm bên cạnh.

      Nước ấm áp vào cổ họng,cổ họng khô khốc rốt cục được giảm bớt,Phó Minh Cẩm có chút ít suy nghĩ mê loạn trở nên thanh tĩnh mấy phần.Mượn cái chén chống đỡ, miệng của nàng bên cạnh lộ ra vẻ cười khổ.

      Vẫn nghĩ tới nàng như thế có cơ hội trọng sinh !

      Chẳng qua là, nàng tối hôm qua tiếp thu trí nhớ,mấy ngày hôm trước,thân thể này chủ nhân vừa vặn rơi xuống ao sen,hơn nữa cái trán cận thận đụng phải tảng đá.

      Mà bây giờ nàng thế nhưng lần nữa trở lại mười ba tuổi,thân thế này kế tiếp bước ngoặt của vận mệnh ! Phó Minh Cẩm lông mi dài,cặp con ngươi quay tròn chuyển động, ràng giờ phút này chuyển động rất nhiều chủ ý.

      “An ma ma,Nhị tiểu thư uống thuốc thôi!”

      Kèm theo tiếng kêu thanh thúy,xuất hiệt trước mặt là tiểu nương mười hai mười ba tuổi,chải búi tóc đôi,mặc bộ xiêm y màu hồng.

      Tiểu nương có khuôn mặt tròn trịa,hai mắt linh hoạt ngừng chuyển động ,cũng bởi vì chạy bộ dồn dập mà khuôn mặt đỏ bừng.Nàng như trận gió mát nhanh chóng bay tới trong phòng.Chẳng qua là mang đến mùi hương nồng đậm, Phó Minh Cẩm tránh kịp mùi thuốc.

      An ma ma trong mắt toát ra tia tức giận,nụ cười mặt cũng thu lại đứng lên: “Đông Mai, ta ngươi bao nhiêu lần, nên ý tứ như vậy,nhưng ngươi vâng lời!Vạn nhất chén thuốc của Nhị tiểu thư vỡ,Nhị tiểu thư kịp thời uống thuốc,ảnh hưởng đến thân thể,làm sao ngươi đảm đương được tốt!”

      “An ma ma,ta...”Đông Mai hai tay cầm chén thuốc đứng ở trong phòng buông đầu xuống, giọng cãi lại: “ Ta chỉ là muốn cho Nhị tiểu thư mau mau uống thuốc thôi,thuốc mà lạnh tốt lắm...”

      “ Ai...” An ma ma nặn hai bên huyệt Thái Dương ,đối với con nha đầu động tí là gào to biết ý tứ này bất đắc dĩ : “Quên ,Đông Mai mau đem thuốc lại đây!”

      “Ngay đây!” Đông Mai vui mừng cất tiếng,chỉ hai bước đến bên giường nhìn thấy vẻ tiều tụy của tiểu thư,liến thoắng : “ Nhị tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh lại,người biết đâu mấy ngày nay người hôn mê tất cả mọi người ai cũng lo lắng cả...”

      P/s: Ta tự thấy tác giả biết đùa == Tới đây đứt gánh rồi mọi người :-( Mong mỏi tới khi hết mấy chương dẫn này _ _”

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3 : Tâm tư của An ma ma



      “Khụ...” An ma ma ho khụ tiếng đứng lên đến trước mặt Đông Mai tiếp nhận chén thuốc trong tay Đông Mai ,nàng ta luyến tiếc chút rồi cũng buông ra. “Đông Mai,Nhị tiểu thư vừa mới tỉnh lại,thân thể còn suy yếu,phải lẳng lặng điều dưỡng! Những chuyện phiền lòng nên ,để tránh cho nỗi lòng của Nhị tiểu thư rối loạn.”

      “Vâng” Đông Mai sững sờ đáp lại,bên người còn nghe mùi thuốc nồng đậm,nàng nhịn được xấu hổ cúi đầu xuống.

      “Nhị tiểu thư,nô tỳ...”Đông Mai định giải thích, còn chưa kịp nghe hết câu Phó Minh Cẩm liền khoác tay áo,cười : “Đông Mai,Hạ Hà,Các ngươi qua phòng bếp chuẩn bị ít thức ăn lại đây.” An ma ma nhanh chóng vạch trần chén thuốc trong nháy mắt,Bà theo Nhị tiểu thư nhiều năm có vị thuốc nào mà chưa ngửi thành quen chứ ? Còn mùi thuốc này quá cổ quái ! Nhưng chắc là do bà quá đa nghi thôi!

      “Vâng” Đông Mai tuy rằng tính cách nhảy nhót,cũng chân chính đem lời của An ma ma cùng Nhị tiểu thư để ở trong lòng mà cân nhắc.Giờ phút này,thấy vẻ mặt trầm ngâm của tiểu thư tuy rằng cảm thấy kì quái nhưng vẫn như cũ lên thanh nhu thuận ,hành lễ theo quy của rồi từ từ lui ra ngoài cửa phòng.

      Hạ Hà theo sát sau đó,hành lễ giống Đông Mai.Lúc đến cửa nàng ta mới lặng lẽ ngẩng đầu,nghi hoặc nhìn người dựa vào giường là Phó Minh Cẩm cùng An ma ma ngồi ghế.

      Phó Minh Cẩm nhàng hạ mi mắt,lông mi dài che trong mắt xẹt ra tia lãnh ý: “ma ma,ngươi đối với Hạ Hà có biết nhiều về nàng ta ?”

      An ma ma trầm ngâm đôi chút rồi : “Nha đầu này có bối cảnh gì đáng ngại,lí lịch trong sạch,cả tâm tư lẫn năng lực đều rất tốt.Theo lý mà nha đầu đáng giá để trọng dụng.Nhưng biết như thế nào tổng quản ma ma công nhận năng lực của nàng ta,lại nguyện ý đưa vào Lan ỷ viện...”

      Câu kế tiếp An ma ma cũng ra,Nhưng Phó Minh Cẩm cũng hiểu được,cân nhắc thoáng cũng hiểu được An ma ma lo lắng mới cười : “Ma ma,trước mắt e rằng tình cảnh của ta trong phủ lo lắng là bị người ngoài để ý tới.”

      An ma ma gật đầu: “Nhị tiểu thư,ta chú ý Hạ Hà hơn.Ai,cả Lan ỷ viện chỉ có nha đầu Đông Mai kia là tệ lắm,chính là tính tình của nó ...”

      Nhìn bà lâm vào trầm tư,Phó Minh Cẩm mím môi: “Ma ma,theo ngươi nghĩ Đông Mai thích hợp làm chuyện gì ?”

      An ma ma trước mắt sáng ngời,nháy mắt liền hiểu được ý tưởng Phó Minh Cẩm,cười : “Đông Mai nha đầu tuy rằng xuất thân bần hàn nhưng lại có trù nghệ thiên phú,thủ thuật phi thường xảo luyện,lại vùi đầu khổ học,mấy năm trước được Văn đại nương phòng bếp thu nhận làm nghĩa nữ,nghe Văn đại nương nha đầu đó liền muốn học nghề.”

      Đông Mai là cao thủ có tay nghề,đây là kiện kinh ngạc nhất từ khi nàng sống lại!

      “Ma ma,vì sao Văn đại nương chưa từng bao giờ nhắc tới?” Nàng còn nhớ lúc trước nàng ngã xuống ao hoa sen,Xuân Đào cùng ba đại nha hoàn khác liền lục đục rời ,cái khác chính là bọn nha hoàn đều tự tìm cơ hội rời khỏi Lan ỷ viện,Văn đại nương cũng chính là thời điểm đó rời khỏi Phó phủ.

      Văn đại nương cùng Đông Mai là có quan hệ nghĩa mẫu,Văn đại nương có khả năng khuyên khủ Đông Mai rời khỏi Lan ỷ viện,hoặc là an bài Đông Mai đường lui,như vậy,vì sao Đông Mai vẫn cứ như cũ chỉ là nha hoàn nhị đẳng bình thường?

      “Ha hả,lại đây đúng là chuyện cười,Nha đầu Đông Mai kia lo lắng là Xuân Đào,Hạ Hà cùng Thu Cúc ba người biết là nó cùng Văn đại nương có quan hệ muốn ở chung với nó ,cảm thấy nó là tiểu nhân bám vào người khác để leo lên cao,ai,nha đầu kia...”An ma ma lắc đầu,bất đắc dĩ nghĩ tới Đông Mai.

      Phó Minh Cẩm cũng thở dài : “Ma ma,mấy nha đầu đó liền giao đến cho ta xử lí .”

      “Tốt.”An ma ma nặng nề gật đầu,giống như lâu rồi thấy tiểu chủ nhân hứng thú như vậy,tinh thần bỗng chố hưng phấn cùng kích động.Chẳng qua,cuộc sống mấy năm qua gian khổ mà được tôi luyện,trong lòng bà lên tia quyết tâm với tiểu thư,nhưng mặt vẫn như cụ bình thản : “ Coi kìa,ta già rồi thế lại quên là Nhị tiểu thư còn có uống thuốc !”

      Phó Minh Cẩm mỉm cười nhìn An ma ma,mẫn tuệ sâu sắc nhận ra An ma ma trong lời có kích động,vui sướng cùng tia bất an và lo lắng.

      “Ma ma, người đừng lo lắng,ta làm phai mờ tôn danh của ngoại tôn Tả tướng cùng mẫu thân ta là An Dương quận chúa đâu!”

      An ma ma gật đầu,trong mắt toát ra nồng đậm vui mừng.Chợt nhớ tới cái gì đó bà chợt : “Nhị tiểu thư,thầy thuốc qua,cho dù người tỉnh,cũng phải uống thuốc nửa tháng mới có thể hoàn toàn khỏe hẳn.Nếu ,sau này thời tiết trở lạnh,người cảm thấy thân thể nơi nơi đều đau...”

      “Cũng biết là người nào lang tâm cẩu phế * ,biết ao hoa sen nước lạnh như vậy,còn lại nhân thời tiết này đẩy tiểu thư xuống nước.Nếu như ta mà biết ai động thủ nhất định phải đem thử biết cảm giác lạnh lẽo đó như thế nào!”

      “Nhị tiểu thư,người về sau cũng nên giống trước kia,lại tới ao hoa sen để chơi đùa.Tuổi của người cũng còn nữa,nên tập viết luyện cầm,còn phải học tập nữ công gia chánh.....Mẫu thân người phó thác người cho ta,ta nhất định phải chiếu cố người tốt...Mẫu thân người ba tuổi vỡ lòng,năm tuổi tập đàn,đến mười tuổi cầm kỳ thi họa đều đủ cả.Đến mười hai,mẫu thân người ở buổi tiệc mẫu đơn nổi danh.được Hoàng thượng phong làm An Dương quận chúa.Người là nữ nhân của nàng ấy nhất định thể yếu thế tài danh đó a!”

      Đối với An ma ma lướt gió nhanh như vậy,Phó Minh Cẩm nghe được hưng trí dồi dào.Cũng giống như dĩ vãng An ma ma vừa câu đầu liền bình tĩnh cắt ngang,hơn nữa còn đem đuổi bà ra phòng,thế nên đợi An ma ma rốt cuộc dừng lại câu chuyện thuốc muốn lạnh.

      “A,ta lại hồ đồ rồi!” An ma ma cầm chén thuốc lạnh,ảo não thôi,đứng lên hướng cửa phòng ra: “Nhị tiểu thư,ta lại lấy chén thuốc mới.”

      “Ma ma,chờ...” trận gió thổi qua,sa giường hơi hơi chớp lên,trong phòng thấy thân ảnh An ma ma.

      là nhanh! Phó Minh Cẩm lắc lắc đầu, biết nên khóc hay nên cười,nhân cơ hội này bắt đầu đánh giá bài trí trong phòng.

      tấm bình phong hình bốn loại hoa: mai, lan, trúc cùng cúc,tinh tế ngăn cách gian trong và gian ngoài.

      Phòng trong trừ nàng ngồi giường gỗ chạm trỗ hoa văn,cùng bên giường cái bàn cái phía là giá cắm nến chẳng còn gì khác.

      Mà gian ngoài,theo lý ấn tượng nhất chỉ có tủ quần áo cùng bàn trang điểm.

      Cả phòng bài vật phẩm nhìn như quý trọng lắm, thực tế...

      *Chú thích:

      Lang tâm cẩu phế:lòng dạ lang sói

      P/s=Dự là từ chương sau rất ngắn cho nên pos kèm 2 chương ^^ Chương sau là bắt đầu gia đấu rồi nên ta rất phấn khởi !!! Bất quá Cẩm Ngọc tỷ cuối cùng cũng chưa có ý định rời giường :v

      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4:CHÉN ĐỘC DƯỢC

      An ma ma bưng cái khay lớn tiến vào,nhìn thấy Phó Minh Cẩm nhu thuận dựa ngồi ở đầu giường khóe miệng kéo xuống vẻ lạnh nhạt.

      An ma ma nhìn vào thân ảnh phía trước,lại nhìn vào quá khứ,lại chỉ thấy tiểu thư cười hi hi nhìn mình,cái cười vô cùng sáng lạng,cả trái tim bà đều nhuyễn.

      “Nhị tiểu thư,đến uống thuốc.”

      khay bày chén thuốc nóng hầm hập bên cạnh là đĩa mứt hoa quả, cái đĩa bánh đậu xanh cùng đĩa gạo nếp.

      An ma ma đem khay đặt ở bàn dùng tay múc trước ra muỗng thuốc,đưa tới miệng thổi cho bớt nóng rồi để sát vào môi Phó Minh Cẩm: “Nhị tiểu thư,mở miệng ra.”

      Nàng lắc đầu,vươn tay phải,vịn lấy động tác của An ma ma,đưa chén thuốc vào chỗ cũ, giọng : “Ma ma,chén thuốc này có vấn đề.”

      “Cái gì?” An ma ma run lên,cái muỗng ngọc rơi trong chén khiến nước văng tung tóe,bà nắm tay áo nàng mặt sớm tái: “Nhị tiểu thư,là sao?”

      Nàng gật gật đầu: “Đúng vậy,ta gần đây có xem ít sách thuốc,bên trong có số điều trong đó có so sánh ít dược liệu,loại thuốc này bình thường căn bản cơ thể có vấn đề nhưng hương của nó khiến cơ thể suy yếu từ từ,nếu sau này có tra thuốc cũng phát được gì.”

      “Nhị tiểu thư,hồi nãy chén thuốc Đông Mai đem tới cũng có loại dược liệu này?”

      Phó Minh Cẩm tiếp tục gật đầu: “Ma ma, gần đây trong phủ có thu nhận thêm người mới ?”

      An ma ma trầm tư lâu,cuối cùng mới lắc lắc đầu: “ có.”

      Phó Minh Cẩm lẩm bẩm : “Vậy kì quái...”

      An ma ma chỉ cảm thấy trong lòng như nặng trịch, lẽ liên quan tới Vu di nương sao?: “Nhị tiểu thư,người yên tâm,ta nhất định điều tra vụ này,nhất định nắm !”

      Dứt lời bà mở ra ngăn kéo bàn thứ bàn ,lấy bên trong ra cái bình,mở nắp bình ra,đem chén thuốc toàn bộ đổ vào rồi đậy nắp bình lại,thuận tay nhét nó vào trong tay áo.

      Làm tốt hết thảy ,bà ngẩng đầu lên liền thấy tiểu thư đặt tay lên mạch cổ tay.Nàng mở to hai mắt,môi cứ liên tục đóng mở,cuối cùng mặt toát lo lắng.

      “Ma ma,mấy ngày hôm trước thuốc có vấn đề.”Nàng biết An ma ma lo lắng,tự chẩn bệnh thấy thân thể còn yếu ít nhưng trúng loại độc kia,coi như là còn có phúc khí.

      “Vậy là tốt rồi.” An ma ma vỗ vỗ ngực, người toát ra sát khí nhạt nhẽo chỉ cái chớp mắt trở lại bình thường,nhưng đủ để nàng phát ra.

      “Để cho ta tra chuyện này,để coi ai dám dưới mắt ta mà ám hại Nhị tiểu thư,chờ ta tra được nhất định phải cho nếm thử lợi hại của lão nương đây!”

      Nàng nghĩ nghĩ,: “Ma ma ,người phải cẩn thận chút,mặc kệ là tra được người phía sau,hết thảy phải phải lấy việc bảo vệ mình là hết.”Cho dù nàng biết phía sau chắc chắn là Vu di nương nhưng có chứng cớ,cũng chỉ có thể giấu diếm , lý ra là có vài chủ ý.Mà cả Phó phủ nàng có thể tín nhiệm nhất chỉ có An ma ma.Nếu bà xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy ở đây phi thường vất vả,suy nghĩ an bài trước là trọng tố.

      An ma ma cười cười đối với thân thiết của tiểu thư hết sức hưởng thụ,miệng lại trêu ghẹo : “Nhị tiểu thư,người yên tâm,ta còn muốn nhìn thấy người thành thân,sinh tiểu tứ béo tốt..” nghĩ tới Nhị tiểu thư lần này bị thương,nhưng ra thông minh vài phần.Chính là Nhị tiểu thư biết đến tột cùng có thể làm được tới bước nào phải cẩn thận quan sát phen.

      Lan ỷ viện lả viện xa hoa nhất Phó phủ,chiếm diện tích lớn nhất,phong cảnh cũng tốt-------Đương nhiên,tất cả chỉ là hơn mười năm trước,chủ nhân Phó phủ Phó Tu Hiền cùng An Dương Quận chúa lậy gia đình suôn sẻ,tham gia hôn lễ long trọng mọi người ai ai cũng vườn sau xinh đẹp.

      Nhưng vườn có đẹp đến cỡ nào mà có ai dụng tâm để ý đến, như vậy thời gian lâu cũng khó mà như xưa,Lan ỷ viện cũng ngoại lệ.

      Từ khi Phó phu nhân khó sanh mà qua đời,Phó Tu Hiền cũng qua đây nữa.Theo thời gian trôi qua,sân này,bà cùng ở với tiểu thư ở đây,đáng tiếc Phó Tu Hiền chậm rãi quăng tiểu thư ra sau đầu.Ngẫu nhiên khi gặp đương triều Tả tướng Phó Tu Hiền mới nhớ ra mình còn có người nữ nhi,thường thường có tới Lan ỷ viện nhìn xem hoặc là gọi tiểu thư đến gặp ông ta,nàng bị Vu di nương cùng Phó Lăng Huyên tìm cách cho xa tầm mắt.

      Bọn hạ nhân biết nghiền ngẫm tâm ý chủ nhân thấy gió đổi hướng liền tìm cách lấy lòng mưu cầu địa vị,cho nên tiểu thư được phụ thân thương ,Vu di nương lại cầm quyền trong phủ lấy Nhị tiểu thư mà làm trò cười.

      An ma ma thở dài,tiểu thư chỉ là bùn loãng thể trét tường,cho dù bà có nhiều thủ đoạn cùng cơ trí nhưng tiểu thư lại tương hợp thể thi triển đến.Thế nên bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Lan ỷ viện ngày càng chậm rải hoan vu, mặt vách tường đầy mây [ cây mây],trong viện cỏ mọc dài,cây cối muốn che trời đất,vừa đến tối liền làm cho con người ta cảm giác lạnh lẽo nổi cả gai ốc.Nhất là mùa thu,gió thổi qua,cuồn cuộn mặt đất là lá rụng cùng tro bụi,ra sức đánh úp về phía mỗi người khiến họ khỏi rét lạnh tới tận xương tủy.



      Đông Mai cùng Hạ Hà mỗi người bưng cái khay vượt qua cơn gió lạnh rảo bước thỉnh thoảng dừng lại cước bộ chờ cơn gió lớn qua rồi mới cất bước tiếp.

      Đông Mai mặc kiện xiêm y màu xanh làm bằng vải bông,quần áo bị gió thổi trúng vù vù rung động, đầu búi tóc đôi bị lộ ra vài sợi tóc,nhưng hai mắt lướt qua từng tia sáng lạnh.Thấy khoảng cách Phó Minh Cẩm ngày càng gần lãnh ý trong mắt Hạ Hà mau chóng biến mất.Nàng kéo kéo khóe miệng, mặt lộ ra chiêu bài tươi cười.

      Theo mái vòm bên kia, tới hai nữ thân ảnh cao thấp được bao bọc trong áo choàng.Hai người giống như có ai đuổi cơ hồ là chạy về hướng Hạ Hà cùng Đông Mai.

      Chương 5:TÂM TƯ KHÁC THƯỜNG

      Nhìn thấy hai người kia, Đông Mai trước mắt sáng ngời,lộ ra tươi cười sáng lạn,nhu thuận hành lễ: “Xuân Đào tỷ tỷ,Thu Cúc tỷ tỷ.”

      Xuân Đào mặt chiếc áo choàng màu xanh biếc,mà Thu Cúc lại khoác chiếc áo choàng đỏ như trái cà chua đắt tiền.

      Đông Mai mắt dừng lại áo choàng của Thu Cúc rồi khẽ chuyển,trong mắt toát ra tia hâm mộ,ngay cả nàng thường ngày cũng nhận ra,cái áo này của Thu Cúc phi thường đáng giá,cả Lan ỷ viện chỉ có Thu Cúc mới mua được những xiêm y xinh đẹp như vậy !

      Thu Cúc cùng Đông Mai đều là nha hoàn nhị đẳng,theo lý mà Đông Mai hướng Xuân Đào hành lễ còn có thể,nhưng nàng luôn luôn có thói quen hướng mọi người hành lễ,lâu ngày thành thói quen khó bỏ được.

      biết như thế nào,hôm nay Xuân Đào cảm thấy màn trước mắt chướng mắt: “Thu Cúc,cái áo choàng người ngươi là mới mua khẳng định là phải kiếm rất nhiều bạc mới được ?”

      “Cũng tính là nhiều lắm,chỉ năm lượng bạc mà thôi.”Thu Cúc tùy ý : “ nhanh quá có chút nóng a.”Thuận tay cởi áo choàng ra,khoác lên tay.

      Nhìn thấy Thu Cúc ngẩng cao cổ, mặt toát ra vẻ cười yếu ớt,đồ nữ trang tai kia lung linh làm nổi bật lên thân hình lả lướt kia,Xuân Đào trong lòng bỗng nhiên sinh ra cỗ lửa giận: “Thu Cúc, bông tai của ngươi đẹp, biết là mua ở đâu,hôm ta nào cũng mua đôi để chơi chút.”

      Thu Cúc khóe miệng vểnh lên,tay phải thuận theo gió vén vén mấy sợi tóc: “Trân bảo trai.”

      Theo cử động của bàn tay, cổ tay áo rộng thùng thình trượt xuống tới tận khuỷu tay,lộ ra cổ tay trắng như ngọc.Cổ tay kia còn đeo chiếc vòng tay bằng vàng chạm khắc hoa rực rỡ chói mắt,phối hợp đầu là trâm cài tóc tương xứng với đôi bông tau lại càng tăng thêm vẻ đẹp,hơn nữ Thu Cúc nay lại cố ý mặc thân áo ngắn màu hồng nhạt cùng váy dài màu trắng thuần phụ trợ cho nàng ta cả người như đóa đào nở rộ thanh lệ động lòng người.

      “Trân Bảo trai?” Xuân Đào mi khẽ động, thể tin nỗi: “Chỗ đó nhận làm bộ trang sức nào cũng độc nhất vô nhị,còn giá cả ... đúng,cho dù là món rẻ nhất,ta đời này cũng đủ ngân lượng mà mua a!”

      Thu Cúc nháy mắt,tỏ ý đồng ý: “ Ồ,chỗ đó làm trang sức quý giá,ta chỉ dĩ vãng chỉ có thể nhìn ngắm thôi,xem được coi như là phúc phận rồi,căn bản là dám tưởng tượng chính mình có thể có được bộ trang sức của Trân Bảo trai.Bất quá,mẫu thân ta nữ nhi nhất định vì chính mình đặt vài trang sức để về sau xuất giá,nhà trai xem thường.....”

      “Cả đời có bao nhiêu ngân lượng cũng mua được, quý giá!”Đông Mai nhìn bộ trang sức có chút thất thần,thần thái là hâm mộ: “Bất quá,nhiều tiền như vậy có thể mua được rất nhiều gạo,bột mì...” [ Ta bó tay với tỷ này :v đồ ăn thôi là đủ trang sức đeo làm gì :v]

      Thu Cúc nhìn Đông Mai với vẻ khinh thường,hai gò má đỏ bừng,môi mím lại,chỉ là nha đầu thôn dã! Như vậy sao có thể lý giải được đối với nữ nhân sở hữu bộ trang sức của Trân Bảo trai là giấc mộng chứ!

      “Đông Mai,ngươi gửi hết ngân lượng về nhà chứ?” Đông mai kia người nhà đúng là cực phẩm, trong nhà nam nhân đều trông cậy vào nữ nhân kiếm tiền nuôi gia đình bản thân chỉ biết ăn rồi nằm !

      Đông Mai mạnh mẽ gật đầu: “Ân.Đợi cuối năm nay được phát thưởng,Tam ca muội có thể cưới vợ,sau đó, ta cố gắng tiết kiệm,sang năm tiểu đệ đệ được học rồi...”

      “Ngươi a!” Thu Cúc lắc lắc đầu,đối với Đông Mai hết hi vọng, biết nên làm thế nào để khuyên bảo

      Thu Cúc nhà đều làm việc cho Phó gia,phụ thân trước đó lâu thăng chức lên phòng bếp,mẫu thân là quản của tú phường [hàng thêu].Trong nhà chỉ có Thu Cúc là nữ nhi,bình thường ăn mặc so với nha hoàn đều phải tinh xảo lên rất nhiều.Vì sao còn phải cam phận làm nha hoàn nhị đẳng cho vị tiểu thư được sủng ai!

      Bất quá.điều đó cũng quan trọng,quan trọng là...Phụ thân cùng mẫu thân như thế lại mua cho nàng bộ trang sức của Trân Bảo trai!

      Dừng ở dung nhan xinh đẹp của Thu Cúc,cùng với ít hành vi cổ quái của nàng ta,Xuân Đào lên ý tưởng vớ vẩn: “Thu Cúc,Nha đầu ngươi phải là có người trong lòng ? biết là mỹ nam tử nào có thể bắt lấy được mỹ nhân Thu Cúc của chúng ta a?”

      “Thu Cúc,nha đầu ngươi nhanh hơi cả chúng ta rồi!Mỹ nam tử kia là ai,chúng ta gặp qua chưa?” Hạ Hà theo sát sau đó,cũng theo trêu chọc Thu Cúc.

      Đông Mai kinh ngạc thôi: “ vậy chăng ?Thu Cúc tỷ tỷ,tỷ phải chẩn bị thành thân sao?”

      Thu Cúc chà chà chân,ngưỡng ngùng : “Các ngươi cái gì a! Ta mới thích mỹ nam tử,bọn họ căn bản là khinh người! Ta a,nguyện ý tìm người thành ,giống phụ thân ta, vợ con sống đến hết đời.”

      Xuân Đào cùng Hạ Hà trong nháy mắt trầm mặt,chỉ có Đông Mai vẫn như cũ cười hì hì : “Thu Cúc tỷ,muội tin tưởng tỷ,tỷ nhất định tìm được tướng công tốt.”

      ….................................................................................................

      Cũng biết là cố ý hay vô tình Xuân Đào,Hạ Hà,Thu Cúc cùng Đông Mai bốn người ngay tại chỗ cách xa phòng Phó Minh Cẩm chuyện phiếm, thanh bị gió thổi vào trong phòng, Phó Minh Cẩm cùng An ma ma nghe được liền dừng hành động lại.

      “Này tiểu nha đầu!” Nghe trẻ con chuyện,An ma ma rốt cuộc nhịn được đứng lên bước nhanh tới cửa,khiển trách :”Hạ Hà,Đông Mai,các ngươi còn mau đem đồ ăn vào!Xuân Đào,Thu Cúc,các ngươi nhàn rỗi quá rồi,còn mau quét sân!”

      “Phải” Đông Mai nhanh mẹn trả lời,bởi vì bị An ma ma chuyện về tướng công tránh khỏi mặt đỏ bừng: “An ma ma, thực xin lổi,ta đến ngay đây!” Dứt lời,Đông Mai liền lẳng lặng chạy vào phòng Nhị tiểu thư ,mà Hạ Hà mím môi, có hé răng mau vài bước,theo sát sau đó,cùng Đông Mai đem khay vào đẻ bàn.

      Thu Cúc vẫn như cũ đứng tại chỗ,cười : “An ma ma,chính ta là nha hoàn bên người Nhị tiểu thư, phải người quét sân hay nha đầu làm việc nặng.” Dứt lời,Cũng khỏi nghi hoặc nhìn về phía Xuân Đào, sao lại trùng hợp thế chứ.

      Xuân Đào lại cười : “Thu Cúc,ta cảm thấy An ma ma thực chính xác.Tuy rằng chúng ta là nha hoàn bên người tiểu thư nhưng Lan ỷ viện cũng chỉ có mấy nha hoàn, là nhị đẳng nha hòa, thực té, cũng bất quá so với những viện khác chỉ là tam đẳng,hoặc là so với nha hoàn làm việc nặng còn có vai vế như nhau.”

      “Ma ma,ngày mai ta dẫn đầu quét sân.”

      “Xuân Đào,ngươi.....”Thu Cúc thể tin được trừng mắt nhìn Xuân Đào,Xuân Đào là nha hoàn nhất đẳng, nếu nàng ta đầu quét sân,như vậy,nha hoàn nhị đẳng như nàng có thể trốn thoát được sao? Cho dù tới cầu phụ thân cùng mẫu nhân cũng dùng được,ngược lại còn ảnh hưởng đến địa vị của hai người trong lòng chủ nhân ở Phó phủ !

      An ma ma khóe miệng khẽ cười: “Tốt.Xuân Đào,chuyện này giao cho ngươi vậy.Nếu ngươi làm tốt Nhị tiểu thư nhất định thưởng cho ngươi!”

      Trong phòng,bao phủ khí quỷ dị,chỉ có Đông Mai là chịu nổi cái loại khí này.Đông Mai mở nắp bình lấy ra cái muỗng,múc nửa chén cháo đưa cho Phó Minh Cẩm: “Nhị tiểu thư,Hạ Hà tỷ người mới tỉnh lại,thân thế còn yếu,chỉ có thể uống cháo lót dạ,cho nên, chúng nô tỳ nấu nhừ chút thịt vào cháo,bên trong còn thả ít gừng cùng hành thái,rất là thơm đó,tiểu thư mau ăn khi còn nóng!Chờ thêm vài ngày,Nhị tiểu thư thân thể tốt lên,nô tỳ cùng Hà tỷ lại làm bàn ăn ngon,an ủi Nhị tiểu thư mấy ngày nay chỉ ăn được chút cháu lót bụng!”

      Nha đầu này là cố gắng thông minh lên chút,biết mình tuyệt đối thể mình nhận phần thưởng,mà lôi kéo Hạ Hà cùng nhau!Phó Minh Cẩm cười khẽ ra tiếng,liền ngay cả An ma ma mặt mày nghiêm túc cũng toát ra vẻ tươi cười.

      P/s:Tin khẩn: tình hình là có bạn vừa với mình là bạn ấy edit được 2/3 cuốn 1 định đợi edit hết up nhưng mình lại post trước TT.TT Bạn ấy nhờ mình cho bạn ấy edit với,cho nên mình quyết định để bạn ấy edit tiếp !Mình chỉ post giùm thôi! có DROP đâu ! Mọi người cứ yên tâm hí hí

      Sẵn tiện khoe với mọi người dự án mới của mình *cười gian*  hơi bị thú vị :v

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :