1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      [​IMG]
      CẨM LÝ TIỂU HOÀNG HẬU
      Tác giả: Cố Tranh
      Thể loại : Ngôn tình, cổ đại, He, ngọt sủng, cung đấu, nhàng, sảng văn
      số chương: 123
      Editor: Bổn Nương
      Lần đầu EDIT lại còn ĐT nữa có gì sai sót mong được góp ý
      Văn án~~~~~~
      Dương gia có giá lỡ gả được,
      Nàng sinh ra tâm trí non nớt, dẫn tới làng xóm dưới trào phúng châm biếm,
      Thẳng đến khi có ngày, trong kinh có quý nhân tới, muốn đem nàng tới nhà có tiền làm thiếp xung hỉ.

      năm này, hoàng tử duy nhất của tiên đế đăng cơ, lại chuẩn ra bệnh quái lạ.
      Khâm Thiên Giám bói toán, rằng Dân Trạch huyện ở phía nam có nữ tử, nếu lập tân hậu, tất nhiên tân đế kéo dài tuổi thọ, vận mệnh quốc gia hưng thịnh.
      Về sau, người dân của Dân Trạch huyện, mới biết được rằng lỡ Dương gia, là đem cho tân hoàng xung hỉ.
      【 hung ác nham hiểm hung ác chiếm hữu dục cường đến bạo lều nam chủ X tiểu ngốc tử lớn lên cùng thiên tiên dường như nữ chủ 】
      [​IMG]

      Chương 1 <3 Chương 2 <3 Chương 3 <3 Chương 4 <3 Chương 5

      Chương 6 <3 Chương 7 <3 Chương 8 <3 Chương 9 <3 Chương 10

      Chương 11 <3 Chương 12 <3 Chương 13 <3 Chương 14 <3 Chương 15

      Chương 16 <3 Chương 17 <3 Chương 18 <3 Chương 19 <3 Chương 20

      Chương 21 <3 Chương 22 <3 Chương 23 <3 Chương 24 <3 Chương 25

      Chương 26 <3 Chương 27 <3 Chương 28 <3 Chương 29 <3 Chương 30

      Chương 31 <3 Chương 32 <3 Chương 33 <3 Chương 34 <3 Chương 35

      Chương 36 <3 Chương 37 <3 Chương 38 <3 Chương 39 <3 Chương 40

      Chương 41 <3 Chương 42 <3 Chương 43 <3 Chương 44 <3 Chương 45

      Chương 46 <3 Chương 47 <3 Chương 48 <3 Chương 49 <3 Chương 50

      Chương 51 <3 Chương 52 <3 Chương 53 <3 Chương 54 <3 Chương 55

      Chương 56 <3 Chương 57 <3 Chương 58 <3 Chương 59 <3 Chương 60

      Chương 61 <3 Chương 62 <3 Chương 63 <3 Chương 64 <3 Chương 65

      Chương 66 <3 Chương 67 <3 Chương 68 <3 Chương 69 <3 Chương 70

      Chương 71 <3 Chương 72 <3 Chương 73 <3 Chương 74 <3 Chương 75

      Chương 76 <3 Chương 77 <3 Chương 78 <3 Chương 79 <3 Chương 80

      Chương 81 <3 Chương 82 <3 Chương 83 <3 Chương 84 <3 Chương 85
      Last edited: 26/2/21
      saoxoay, AELITA, levuong18 others thích bài này.

    2. thienan2708

      thienan2708 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      17
      Nhảy hố ủng hộ editor <3333 Đọc văn án là thấy truyện dễ thương rồi
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 1

      Lý gia ở huyện Dân Trạch là hộ giàu có

      “Trân Châu lớn như vậy, người nhà họ dùng để nạm mặt giày. thấy qua chưa ? Chưa thấy qua à ?”

      “Nha đầu nhà họ ra đều giống nhau, đầu đầy trâm hoàn, người mặc tơ lụa, giống như là nha hoàn, giống như là đại tiểu thư!”

      “Họ phô trương cần phải , nghe huyện nha dưới bày tiệc rượu, vì lão gia nhà họ mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần… buổi tiệc đó ăn toàn là cái gì, hắc, ra bảo đảm ngươi cũng chưa thấy qua!”

      Người dân của Dân Trạch nghị luận về nhà họ Lý.

      “Nếu có thể đến nhà này làm nha hoàn, phải được theo tiểu thư cũng tệ ?”

      “Hôm qua phải sao? Muốn tìm mấy tiểu nha hoàn lớn lên xinh đẹp vào phủ làm nha hoàn. Vương đại gia, ngươi có thể đưa nữ nhi của ngươi !”

      “Cái gì làm nha hoàn? Ta nghe là muốn tuyển mấy nương xinh đẹp, đưa đến kinh thành cho người ta làm thiếp!”

      Dương thị hốt hoảng đường, bên cạnh phụ nhân đâm đâm vai nàng , : “Mới vừa rồi những lời này ngươi nghe thấy sao? Nếu Lý gia là tuyển nương đưa kinh thành cho người ta làm thiếp, bằng ngươi đem Nhi đưa ! Những người nhà giàu tuyển thiếp, thông phòng, nhìn đẹp hay , cái khác họ đều nhìn... Nhi tuổi tác cũng , tất nhiên phải gả . Gia đình đứng đắn chịu cưới 1 đứa ngốc, nông phu cũng can tâm tình nguyện lấy 1 người đảm đương nổi việc nhà!”

      Dương thị cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, lời, chỉ nắm chặt tay đem gói thuốc trong tay siết chặt.

      Phụ nhân ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Con trai nhà ngươi Thành Tử tuổi cũng , tương lai còn phải thành thân, tại…… Lý gia ở chỗ chúng ta muốn mở 1 trường dạy học đúng hơn là câu nệ đắt rẻ sang hèn, liền theo đọc sách…… Ngươi động tâm? Thừa dịp cơ hội tốt! bằng đem Nhi đưa , đổi số tiền, Thành Tử nhà ngươi có thể học, chừng tương lai thành thân tiền cũng có!”

      Bên cạnh có người cười : “Ta thấy Thành tử cùng tỷ của giống nhau đều ngốc, đưa đọc sách, chỉ sợ vô ích! Giữ lại tiền tương lai thành thân mới là chính !”

      Phụ nhân cũng theo: “Đúng vậy! Số tiền này các ngươi kiếm còn ra, tại nam nhân của ngươi còn phải uống thuốc, về sau tiền đâu ra? Sớm chút đem người đưa , có lẽ Nhi là nương xinh đẹp, nửa đời sau lo ăn uống…”

      Dương thị tay run run, mặt toát ra tia do dự,trải qua phen khuyên bảo, rốt cuộc cũng dao động.

      Phụ nhân thấy nàng sau lúc lâu mở miệng, bĩu môi, cũng lười với nàng, liền quay đầu cùng những người khác Lý gia phô trương lớn như thế nào, nha hoàn xinh đẹp quý giá như thế nào, ra ngoài bằng xe ngựa đầu ít nhiều gì cũng vàng bạc châu báu……

      Dương thị bất động thanh sắc, mặt do dự dần dần chuyển thành kiên định.

      Nàng siết chặt gói thuốc, nhanh chân về tới nhà .

      Cửa viện Dương gia khóa.

      Dương gia nương là 1 kẻ đần, cả ngày ngơ ngác, Dương thị sợ nữ nhi chạy ra ngoài, ngã chết ở cái rãnh hồ nào đó, vì thế mỗi ngày ra cửa, dù chỉ là trong chốc lát, cũng muốn cửa viện được khóa chặt chẽ.

      Lúc mở cửa, rảo bước vào trong viện, liền thấy nương qua tuổi mười chín, lại như ngày thường như nương 15,16 tuổi , ngoan ngoãn ngồi ở ghế đẩu.

      nương này ai chải đầu tóc rối tung giống những nương trong thôn khác, bởi vì nàng ngốc nên ngày thường đâu chỉ ngồi ở 1 chỗ vài canh giờ, lúc rời giường bộ dáng như thế nào cả ngày bộ đáng như thế lôi thôi mất trật tự, nhưng ngược lại nhu thuận yên tĩnh ngồi đó.

      Dương thị lấy thuốc sắc trước, hầu hạ nam nhân mình uống thuốc lại làm thức ăn đem cho tiểu nhi tử của mình ăn, lúc sau nàng đem chén cháo lại trước mặt Nhi, Dương thị buông chén cháo bưng lấy mặt Dương Nhi sửa sang lại sợi tóc hai bên gò má nàng, nàng hoảng hốt lấy lại tinh thần nhìn thẳng Dương thị tươi cười sáng lạn gọi 1 tiếng: " Nương" thanh vừa kiều diễm lại vừa mềm mại đánh thẳng vào lòng người. Nụ cười đẹp rạng rỡ, phảng phất như từng nét bút miêu tả ra khuôn mặt đột nhiên linh động, nhìn đâu ra là 1 kẻ đần? Ngược lại là biết còn nghĩ là 1 tiểu tiên nữ. Dương thị bưng mặt nàng khỏi xuất thần nhưng chỉ 1 cái chớp mắt cũng chỉ có như vậy, thu lại nụ cười Dương Nhi chỉ có như vậy chỉ là 1 kẻ ngốc.

      Dương Nhi nhìn chằm chằm Dương Thị biết được bộ dáng ấm lạnh của Nương mình. Dương thị lấy tay nhàng vuốt mặt Nhi, giọng khàn khàn:" Nhi có muốn ăn thịt gà, cá ? Nhi có muốn mặc đồ tơ lụa mượt mà? Nương đưa ngươi vào ngày tốt… Được ?" Dương Nhi nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt ngây thơ, ngơ ngác hỏi:" Cha, Nương, đệ đệ cùng nhau sao?"

      ", chỉ có Nhi . Nhi trước về sau tốt rồi đón thêm cha và nương cùng đệ đệ "

      Đối với Dương Nhi mà 1 câu như vậy tiêu hoá rất khó khăn cho nên mặt nàng cũng có biểu tình gì nhìn ra hỉ nộ. Dương thị lúc này mới bưng chén cháo lên cho Dương Nhi ăn nhìn chằm chằm nàng ngụm ngụm từ từ ăn hết. Sau đó Dương Thị liền cẩn thận chải đầu cho Dương Nhi còn cài cho nàng đóa hoa. Lại đem xiêm y lúc mình xuất giá trước kia cho Dương Nhi thay, lại lấy khối than củi vẽ chân mày cho Dương Nhi lúc này mới nắm tay nàng chậm rãi ra ngoài.

      Lý Thiên Cát ở huyện Dân Trạch 1 tháng hơn, ở đây coi tên tuổi tuyển tỳ thiếp ra vì lựa chọn cho đương kim 1 người xung hỉ. Năm Huệ đế băng hà Thái tử 16 tuổi đăng cơ, đăng cơ xong liền mắc bệnh lạ thể lên triều sớm được, trong triều các lão thần nóng vội liền nhờ Khâm Thiên Giám bói toán.

      Theo như Khâm Thiên Giám bói toán ở phía nam huyện Dân Trạch có 1 nữ tử lập hậu vị tất nhiên khiến cho Tân đế kéo dài tuổi thọ, vận mệnh quốc gia hưng thịnh. Lý Thiên Cát chính là cháu trai (bà con xa) với Thục phi, nay Tân đế đăng cơ Thục phi liền lên làm Hoàng Thái hậu,việc lựa chọn nữ tử để xung hỉ liền giao cho .

      Nhưng cái việc này, nhìn xem.

      Kỳ …… Kỳ muốn chết !

      giờ tân đế vừa mới đăng cơ, triều chính còn nằm trong tay của vài trọng thần cùng vài vị Vương gia.

      Nhiều thế lực giằng co, ai cũng muốn nhìn thấy tân đế bệnh chuyển biến tốt, cánh chim dần dần cứng cáp, trưởng thành 1 cách tự nhiên, cho những người này có cơ hội tiếp tục nắm giữ quyền thế.

      Cho nên tuyển dạng người gì tới xung hỉ liền trở nên trọng yếu nhất.

      Lập những thôn phụ dân dã, tất nhiên trở thành trò cười, nhưng này còn chưa đủ, chỉ có thôn phụ dân dã, còn phải đủ bẩn thỉu!

      Đến nước này được hỉ, việc này ném thể diện của Tân đế mất……Thế nhưng là loại hành vi này thể làm quá mức ràng, nếu là diện mạo xấu xí lôi thôi thô lỗ haizz, những người khác biết như thế nào trước tiên Lý Thiên Cát làm bộ làm tịch làm người tốt vì Hoàng thượng cho 1 ngụm nước phun chết, vì cái này mà nửa tháng nay chưa từng được ngủ ngon. ngồi trong sảnh uống trà, giữa lông mày nếp nhăn có thể kẹp chặt chết 1 con ruồi. Lúc này nha hoàn chạy vào hạ người báo: "Lão gia hôm nay còn chọn sao? Bên ngoài lại đưa người mới tới." " là ngày hôm qua đưa tới nhìn ư?" Lý Thiên Cát cau mày hỏi.

      " đâu"

      " Cùng nhau mang lại đây "

      "Là…"

      bao lâu, liền thấy mấy nương tuổi trẻ xinh đẹp tay chân run sợ bị mang vào cửa.

      , cũng là đều là tay chân run sợ

      Ít nhất có vóc người nhắn, khuất ở phía sau , nàng 1 cách thoải mái hào phóng.

      Mọi người ở trước mặt Lý Thiên Cát đứng yên, Lý Thiên Cát liếc mắt cái, ánh mắt liền bị tiểu nương cuối cùng hấp dẫn.

      Thử nhìn xem bộ dáng nương ấy như thế nào , Lý Thiên Cát hít vào hơi.Nơi này là thâm sơn cùng cốc! Còn có nương xinh đẹp như vậy!, vô cùng là xinh đẹp. Cho dù là nàng mặc xiêm y vải thô, tóc rối tung ra hình dạng, chân mày cũng biết là ai vẽ tóm lại vẽ được tốt nhưng cũng dấu được bộ dáng của nàng. Cái mũi đẹp tinh xảo, đôi môi đào, mày đẹp, má đào, xinh đẹp như hoa đào nở vào tháng 3 của mùa xuân.Trong đầu Lý Thiên Cát rung động 1 cái rầm, thậm chí có 1 chút tâm tư muốn đem người lưu lại cho mình nhưng đến cuối cùng vẫn phải kiềm chế loại xúc động này. nhìn quét qua các nương khác, lại tiếc nuối phát những nương này cùng với những nương vài ngày trước bái kiến ai bì kịp với tướng mạo của tiểu nương này. thở dài, vẫy tay ý bảo đối phương đến trước mặt . Gã sai vặt bên cạnh khom người :" Nàng tên Dương Nhi" Lý Thiên Cát nghe lầm tưởng gọi "Dao Nhi" trong lòng nghĩ tên cũng đẹp. liền tươi cười :"Dao Nhi lại đây" Dương Nhi chớp mắt nhúc nhích, nơi này đối với nàng quá xa lạ, rất rất nhiều người xa lạ,... Làm cho nàng trong lúc nhất thời mất cảm giác. Lý Thiên Cát thấy nàng ngơ ngác bất động, đáy lòng có chút kinh động, quay đầu hỏi gã sai vặt:" Nàng đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là 1 kẻ điếc?" gã sai vặt cười :" phải,nàng tên Dương Nhi cả thôn mười dặm đều biết nàng là kẻ đần, tâm trí được đầy đủ, ngốc"

      "kẻ ngốc?" Lý Thiên Cát mất tất cả hứng thú, lại nhìn gương mặt kia trong lòng dâng lên nhiều tiếc nuối. Gã sai vặt lại :" Bất quá vừa rồi nương nàng đưa nàng đến đây nàng rất ngốc lại nghe lời kêu nàng làm cái gì nàng làm cái đó, giống như những đứa ngốc nước mũi nước miếng xen lẫn nhau." Lý Thiên Cát hoài nghi đem Dương Nhi đánh giá từ đầu đến chân, còn Dương Nhi ngoan ngoãn đứng đó nhúc nhích chính xác là nghe lời , lại nhìn nàng phải là thôn phụ dân dã thô lỗ, đáy lòng xuất 1 tia vui mừng. Kẻ ngốc, kẻ ngốc phải vừa lúc sao? Đủ xinh đẹp, dễ dàng hành , thực tế là tiểu ngốc tử. Cái này phải rất tốt như vậy trong đầu toàn bộ những gì người đó cầu?

      Lý Thiên Cát rốt cuộc vỗ bàn 1 cái, chung trà đều run theo. :"Chọn nàng, nhanh chóng mang nàng rửa mặt trang điểm thay xiêm y sạch . Ngày mai… hôm nay! Hôm nay liền đem nàng vào kinh" Lý Thiên Cát cười cười lộ ra chút phân ưu với Tân đế, :'' Hoàng thượng thân thể bệnh thể chậm trễ được, giờ khắp thiên hạ đều để tâm long thể của Hoàng thượng'''

      Sau nửa canh giờ Dương Nhi bị thay thân phấn, váy mới, hai ba nha hoàn đem nàng lên xe ngựa, con ngựa từ Lý gia chạy nhanh ra ngoài, ở góc tường Dương thị tim đập loạn nhịp giương mắt nhìn theo chiếc xe ngựa chạy xa kia, dưới chân vấp ngã đầu bị đập u tím xanh cũng để ý. Trong xe ngựa Dương Nhi lôi kéo các tua rua tinh tế tỉ mỉ xiêm y, nàng đem đầu vươn ra khỏi rèm, nhìn lại lần nữa mơ hồ thấy thân ảnh của Dương thị quỳ rạp đất. Nàng ngơ ngác nhìn theo hướng đó chuỗi nước mắt chảy xuống, bên cạnh nàng lại thấy mặt của nàng biểu lộ gì. Hai bên nha hoàn gọi nàng lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm bộ dạng nàng rơi lệ thầm hít vào. nương thôn này lớn lên thực quá đẹp… đến rơi nước mắt cũng giống như tiên tử rơi lệ như những hạt chân trâu thủy tinh rơi xuống, khóc xinh đẹp như vậy lại chọc đến tâm người khác.

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 2

      Đỉnh xe ngựa màu tương tử chậm rãi chạy vào kinh thành, lập tức tới Vĩnh Ninh.

      " Xem như trở về.” Nha hoàn nhìn phía trước xa thấy Lý gia, nhàng thở ra.

      nương này quả là 1 kẻ ngốc, dọc theo đường chỉ lo ăn uống ngủ, ngược lại cũng bớt việc.” nha hoàn khác cười lên tiếng.

      Chớp mắt xe ngựa tới ngoài cửa lớn Lý gia , bọn nha hoàn nhìn ra ngoài, liền thấy lão phu nhân mang theo các con dâu, dắt nha hoàn lớn tuổi, ở trước cửa đứng đợi.Mấy nha hoàn vội thu hồi tâm tư.Các nàng suýt nữa quên, bên trong xe ngựa là nương ngốc, chính là đưa tiến cung làm nương nương.Ngay cả lão phu nhân đều bày ra tư thế cung nghênh, các nàng còn trêu ghẹo, lời vui đùa nương này , nếu mà chủ tử nghe thấy được, lột lớp da đều là rất . Bánh xe ngựa di chuyển kẽo kẹt, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa Lý gia .Lão phu nhân cười hiền hoà mà lên trước, ngay sau đó hai đại nha hoàn vén rèm xe lên,đỡ nương ngồi bên trong ra.

      Dương Nhi ngẩng đầu, ngây thơ đánh giá dinh thự trước mặt. Cửa môn kia cao nha.Hai bên tượng đá ngồi xổm cũng lớn nha.Bên cạnh vây quanh cũng nhiều người nha. Còn đợi nàng ngây thơ phục hồi tinh thần lại, lão phu nhân liền đỡ nàng cẩn thận, cười : “ là 1 nương xinh đẹp, đường chắc mệt mỏi. Trước tiên tắm gội cho hết mệt, rồi đổi 1 thân xiêm y sạch .”

      Dương Nhi lên tiếng.

      Lý lão phu nhân thấy sắc mặt nàng sợ hãi, ngay cả ánh mắt cũng tia biến đổi, lập tức càng cảm thấy tiểu nương này thể đối đãi chậm trễ.

      Mấy phụ thân Lý gia vây quanh Dương Nhi về hướng Thu Hương viện, ngày thường khách quý ở đây. . Mấy nha hoàn lão mama hầu hạ nàng tẩy rửa thân bụi đất, lại thay xiêm y mới tinh, rồi sau đó chải đầu cẩn thận cho nàng, búi tóc sơ thành song hoàn, lại cho nàng đeo thoa hoàn, vẽ chân mày, son môi.Dương Nhi ngồi ở chỗ kia, tùy ý cho bọn họ đùa nghịch.

      nương thế nào lại có lỗ tai? thể nào mang hoa tai.” Nha hoàn kinh ngạc .

      Lão mama nghe vậy liền muốn lấy kim, Dương Nhi thoáng nhìn cây kim, chút nghĩ ngợi liền giơ tay bưng kín đầu.

      xong,đều xuống .” Đại phụ thân Lý gia đầu đẩy cửa vào, đuổi lão mama cùng nha hoàn, sau đó nàng đến bên người Dương Nhi, thân thiết đỡ lấy cánh tay Dương Nhi, đem nàng nâng lên, : “ nương có đói bụng ? bằng trước tiên dùng chút thức ăn?”Dương Nhi gật đầu.

      Mấy phụ thân Lý gia, liền cùng nhau bồi Dương Nhi dùng cơm.

      Dương Nhi ngốc vẫn là ngốc, nhưng bản thân mình ăn uống là nhớ, chỉ là động tác so với người khác chậm hơn chút.Nàng nắm chiếc đũa, ăn đồ ăn 1 cách chậm rì. Các chủ tử, lão mama nhìn chằm bộ dáng của nàng, trong lòng khỏi thầm , giống như là nương lớn lên từ thôn dã, khó trách chọn người như vậy.

      “Phu nhân, lão phu nhân bên kia sai người tới hỏi, hỏi nương ăn được , tốt rồi liền lập tức đưa vào cung, Thái Hậu nương nương vẫn còn chờ gặp người.” Nha hoàn ở ngoài cửa hành lễ, lên tiếng thúc giục.

      Dương Nhi nghe thấy thanh , liền nghiêng đầu nhìn theo hướng đó. Nha hoàn kia bị nhìn đến gương mặt đỏ lên, cơ hồ dám cùng Dương Nhi đối mặt, trực giác cho biết vị nương này thanh lệ bức người, làm người khác liếc mắt cái là tự giác nín thở.

      “Vậy liền thu thập phen, đưa Dương nương tiến cung.”

      Dương Nhi biết hoàng cung là nơi nào, nhưng nàng biết, những người này muốn đưa nàng chỗ khác. Nàng nhìn trước mặt mình là bàn đĩa với chén , liếm môi nhịn xuống.Nàng còn chưa có ăn no đâu. Nàng nhấp môi dưới, rốt cuộc vẫn là ngoan ngoãn đứng dậy theo ra ngoài. Lúc sau lại là ngồi xe ngựa, xe ngựa chạy, cũng biết chạy bao lâu, chạy đến cung thành cao cao ở ngoài. Tường cao kia nhìn đều phải tốn sức ngưỡng cổ lên.Dương Nhi chỉ ngẩng đầu nhìn rồi nhìn nữa.Nha hoàn mang cho nàng cái mũ có rèm, đỡ nàng xuống xe ngựa, lúc sau liền đem nàng chuyển giao cho cung nữ thái giám do Hoàng Thái Hậu trong cung phái tới đón người.Dương Nhi mơ mơ màng màng mà theo bọn họ vào bên trong, ngược lại so đo bên người bị đổi lại những gương mặt xa lạ. Thậm chí đối với nàng mà còn coi như là thú vị. Nàng trước giờ ở trong sân, ngồi ở đó rất là lâu,chỉ thấy được nhiều nhất là chim chóc bay từ tường viện phía đông bay đến phía tây, chưa có gặp qua nhiều người như vậy……Thục phi là khi Huệ Đế còn tại vị, trong cung các phi tần phân cao thấp, ngay lúc đó mẫu thân Thái Tử mất sớm, vẫn luôn là Huệ Đế tự mình nuôi nấng. Sau khi Huệ Đế mất, tân đế liền trước chúng thần ra chiếu, phong Thục phi là Hoàng Thái Hậu, Triệu phi là thái phi, Tần chiêu nghi là thái tần. Các phi tần còn lại, đến biệt cung phía nam. giờ Hoàng Thái Hậu, Triệu thái phi cùng Tần thái tần ngồi ở phía đông lục cung Vĩnh An Cung. Các cung nhân dẫn Dương Nhi tới Vĩnh An Cung. Lão ma ma mặt lạnh đem nàng sờ từ đầu đến chân, rồi sau đó lại sai người cởi nàng giày, làm chân nàng chỉ có vớ bước vào trong điện.

      Dương Nhi chạm đất cảm thấy lạnh, nàng theo bản năng rụt rụt chân, phía sau ma ma lại đẩy nàng, lạnh lùng : “Còn thất thần làm cái gì? Còn mau vào? Đừng có làm cho các nương nương phải chờ ngươi?”

      Dương Nhi nàng cũng nghe hiểu lắm , chỉ cảm thấy vào nơi này, người xung quanh mỗi người đều trở nên hung ác lên.Đáy lòng nàng lên 1 tia sợ sệt. Ngửa đầu nhìn lên, nơi này cửa cao,khí thế nơi này làm cho người vào cảm thấy sợ, chạy thẳng lên đầu, Dương Nhi thu hồi ánh mắt, thuận theo mà vào trong điện.Chỉ thấy chính giữa chỗ ngồi là 1 người qua tuổi bốn mươi, lại trang điểm đẹp mắt vô cùng giống phu nhân, Dương Nhi liếc mắt cái liền nhìn thấy mấy mảnh dài các ngón tay của nàng, mang bộ giáp nhọn. Làm cho người nhìn liếc mắt cái là cảm thấy khó chịu.

      “Ra là nương dân dã…… Xuy.” Người ngồi cao cười lạnh tiếng, tựa hồ lấy con mắt khinh thường nhìn Dương Nhi.

      Bên cạnh bồi tọa là An Dương Hầu phu nhân cười cười, : “ ra thần phụ nhìn vị Dương nương bộ dáng xinh đẹp, nghĩ đến Hoàng Thượng nhất định thích.”

      Hoàng Thái Hậu đáy mắt lên tia châm chọc, tay trái nàng đỡ lấy ly trà, : “Tự nhiên thích.”

      “Được rồi, ai gia cũng cần nhìn. Đưa đến Dưỡng Tâm Điện .” Hoàng Thái Hậu có kiên nhẫn mà phất phất tay.

      bên ma ma khom người : “Nương nương, chuyện này còn chưa cử hành đại điển, đem Dương nương đưa đến Dưỡng Tâm Điện, chỉ sợ có điều ổn.”

      chút châm chọc ở đáy mắt của Hoàng Thái Hậu chưa tan, nàng phất tay : “Ai gia cũng là vì Hoàng Thượng suy tính, Hoàng Thượng còn mang bệnh, sớm chút đem Dương nương đưa qua, có lẽ lập tức liền khởi sắc.”

      Ma ma muốn lại thôi, nhưng cuối cùng nàng vẫn là đem lời của Hoàng Thái Hậu truyền đạt , sai người đem Dương nương mau chóng đưa đến chỗ của Hoàng Thượng.

      Dương Nhi hồ đồ mơ màng lại bị mang ra ngoài. Trong lòng nàng còn có chút cao hứng.

      Xem như mang giày vào, cần lại bị đông lạnh.

      Dương Nhi rồi, Hoàng Thái Hậu mới : “Lý gia đưa thư, đưa tới là 1kẻ ngốc. duyên cớ đưa tới trước mặt là 1 kẻ ngốc, chướng mắt cũng liền thôi, hỏng phong thủy Vĩnh An Cung của ai gia,như vậy đẹp.”

      An Dương Hầu phu nhân lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là 1 kẻ ngốc?”

      “Đúng vậy.” Hoàng Thái Hậu khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lại phun ra câu khắc nghiệt : “ kẻ ngốc, kẻ quái bệnh. Đúng là trời sinh đôi.”

      An Dương Hầu phu nhân nghe xong lời này, nhất thời liền tót mồ hôi lạnh, cúi đầu dám thêm 1 lời.

      Dương Nhi bị đưa tới nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi này lão ma ma sắc mặt càng lạnh lùng trầm, lời ra đều biết như thế nào. Nàng với Dương Nhi: “Ở ngoài cửa, gặp Hoàng Thượng dập đầu là được.”

      Dương Nhi hiểu được dập đầu là gì, nhưng lại , êm đẹp, vì chuyện gì phải dập đầu người ta? Nàng liền đứng ở 1 chỗ, động đậy. Sắc mặt Lão ma ma trầm xuống, thanh lạnh lùng : “Lúc đến Lý gia có ai dạy ngươi quy củ sao?” Dương Nhi nghiêng đầu nhìn nàng. Lão ma ma càng cảm thấy lửa giận bốc lên, giơ tay muốn tát Dương Nhi.

      Lúc này trước cửa treo rèm gọi người từ trong vén lên, tiểu công công người thoạt nhìn tuổi còn trẻ cất bước ra, nhìn chằm chằm lão ma ma, : “Nháo cái gì? Làm phiền Hoàng Thượng nghỉ ngơi, phải muốn mất đầu à?”

      Lão ma ma lúc này mới thu liễm 1 chút, khom người : “Triệu công công, Lý đại nhân từ Dân Trạch huyện tìm người đến, mới vừa rồi Thái Hậu nương nương làm chủ, đem nương đưa lại đây. Lão nô chính là kêu nương ở bên ngoài phải dập đầu với Hoàng Thượng…”

      Khi màn cửa bị xốc lên, lộ ra 1 cái lỗ, Dương Nhi tò mò mà nhìn theo hướng đó. Hắc hắc…

      Tất nhiên là cái gì cũng nhìn thấy, nhưng lại có cổ hương nhàng bay ra, dễ ngửi vô cùng. Bên trong nhất định là 1 địa phương tốt,Dương Nhi nghĩ thầm. Bên ngoài lão ma ma cùng Triệu công công chuyện, bên trong cung nhân quỳ xuống đất đứng dậy,đỡ thiếu niên long sàng dậy.

      Các cung nhân còn lại vội thắp sáng nhiều đèn, trong phòng lúc này mới sáng bừng lên.

      Vẻ mặt của người giường ở dưới ánh nến trở nên ràng.

      Liền thấy được cặp chân mày như mực phác họa, như điểm tô cho cặp mắt hẹp dài thâm trầm, còn có cặp môi mỏng màu đào.

      Đó là khuôn mặt tuấn mỹ cùng sắc bén, Ánh nến chập chờn. Ánh mắt người này có chút biến đổi. Đáy mắt hung ác nham hiểm nhiều hơn, mặt sắc bén nhưng ra lại đẹp đẽ, nhìn qua gần giống như là 1 thân bệnh, cho nên tính tình trầm, nhưng kỳ là 1 thiếu niên vô lực.

      “Bên ngoài là ai?” hỏi.

      Triệu công công quay người tiến vào, khom người trước mặt , cung kính : “Bẩm Hoàng Thượng, vị kia…… nương huyện Dân Trạch, đưa tới.”

      mặt thiếu niên biểu ra hỉ nộ, sai người vén rèm trướng lên, ra khỏi bình phong, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn ngoài cửa. lệch đầu về 1 bên, khóe mắt tựa hồ phát ra 1 tia sáng, quả nhiên là đẹp đến câu người.

      Cung nữ bên cạnh thầm đỏ mặt, dám nhìn nữa, vì vậy gắt gao cúi đầu.

      Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cửa nhìn xem, ở cửa treo chiếc rèm mỏng. Hình ảnh dưới rèm liền ra bóng dáng của thiếu nữ.

      Thân hình thiếu nữ gầy, mình đứng ở đó.

      Chỉ thấy bóng dáng, thiếu niên nhìn cũng thấy khác, chỉ nhìn thấy nàng búi tóc sơ song hoàn, song hoàn đứng ở đầu nàng, tựa hồ duỗi tay túm chặt nhàng, là có thể đem nàng toàn bộ đều đem tới, Giống cái gì?

      Thiếu niên nhớ khi bảy tám tuổi, phụ hoàng cho người xách con thỏ tới trước mặt .

      Lỗ tai con thỏ vừa cao vừa lớn, đứng thẳng ngơ ngác ở đầu, ngốc thể nào .

      cần dập đầu, đưa nàng trở về .” Thiếu niên .

      Tiếng của khàn khàn lại lãnh đạm, mang theo cổ lạnh làm cho người ta lạnh thấu tâm xương.

      Tác giả có lời muốn : 【 hung ác nham hiểm hung ác chiếm hữu dục cường đến biến thái nam chủ X tiểu ngốc tử lớn lên cùng thiên tiên dường như nữ chủ 】

      ↑ như vậy ghép đôi ↑

      *tương tử: màu tím

      *bộ giáp: mấy cái ngón tay dài dài mà nương nương hay đeo lm trang sức

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 3

      Dương Nhi được an bài ở sau tẩm cung Tây phòng của Dưỡng An điện, Yến Hỉ Đường.

      Lão ma ma phân phó hai cung nữ cùng tiểu thái giám hầu hạ nàng. Hai cung nữ, người là Xuân sa, người kêu là Hạ Nguyệt. Tiểu thái giám có tên, lão ma ma quản kêu là “Tiểu Toàn Tử”.

      “Các ngươi hầu hạ Dương nương, chớ để cho nàng chạy loạn.” lão ma ma nghiêm mặt, .

      là hầu hạ, nhưng nghe khẩu khí này , ngược lại giống như là giám thị quản giáo nàng.

      Xuân Sa cùng ba người vội đáp ứng, đưa lão ma ma rời khỏi nơi này. Trong phòng rất nhanh tĩnh lặng trở lại.

      Dương Nhi ngồi ở kia cầm tượng gỗ khắc hình chân gà ngồi ghế trúc, làm gì , cũng lên tiếng, nhìn cùng đứa đầu đất cũng có gì khác nhau.

      Hạ Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn nàng cái, liền kéo kéo tay áo Xuân Sa, : “Bỏ , Chúng ta ra gian ngoài chuyện.”

      Xuân Sa có chút do dự: “ cũng thể có người ở lại với nương này.”

      nhìn thấy nàng ngồi ở chỗ đó nhúc nhích sao?” Hạ Nguyệt dấu ánh mắt ba phần đố kị cùng hai phần châm chọc, : “Nàng cần gọi người. Chúng ta cũng vừa lúc thừa dịp thoải mái chút phải sao?”

      Xuân Sa lùi bước , cuối cùng vẫn là lắc đầu cự tuyệt: “Cần phải lưu lại nô tài, tóm lại, tóm lại chúng ta tới chỗ này, là để hầu hạ chủ tử…”

      “Nàng được tính là chủ tử cái gì?”Chút tâm tư của Hạ Nguyệt che lấp được, đầy bụng oán khí mà . giờ hậu cung tuy rằng do Thái Hậu tay quản, Hoàng Thượng bệnh, nhưng các cung nữ đối mặt với Tân đế tuổi trẻ tuấn, vẫn như trước hầu bên cạnh người khó tránh khỏi nảy sinh chút tâm tư.

      Nếu vào trong cung vài vịi trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế tốt nương nương cũng được , giờ hậu cung trống , dẫn đầu là nương đưa vào làm Hoàng Hậu, lại là kẻ ngốc sống ở thôn dã. Hạ Nguyệt tất nhiên bất bình, can tâm tình nguyện hầu hạ Dương Nhi.

      Hạ Nguyệt phẫn uất trong lồng ngực, nhưng lúc này ra thoải mái.

      Xuân Sa sợ tới mức vội vàng giơ tay che miệng nàng lại, còn lạnh giọng trách mắng: “Ngươi bậy gì đó? Vị này tương lai tất nhiên là làm chủ tử. giờ chỉ là còn chưa cử hành đại điển thôi. Ngươi hồ ngôn loạn ngữ hại chính mình quan trọng, đừng liên luỵ chúng ta.”

      Tiểu Toàn Tử nghe vậy liền chấp nhận gật gật đầu.

      Hạ Nguyệt bị nàng giáo huấn phen, sắc mặt trắng bệt, cũng phải bị dọa, mà là tức giận.

      Nàng đè xuống oán khí trong họng, gật đầu, : “Ta về sau là được,bỏ … hôm nay ngươi ở chỗ này xem chừng nương.” xong, Hạ Nguyệt liền vội vàng mất. Xuân Sa cũng đuổi theo nàng, bản thân chỉ thở dài. Vị nương này mới tiến cung, cũng chưa thấy qua mặt Hoàng Thượng, liền bị tống cổ đến Tây phòng, nghĩ là được coi trọng. Tần ma ma đều dám lạnh lùng trừng mắt, quái thanh quái khí. Các nàng tới nơi này hầu hạ Dương nương, tương lai có tiền đồ gì đáng ?

      Mặc kệ trong cung trong đầu nghĩ như thế nào, Dương Nhi rốt cuộc là ở lại trong cung.

      Trời sinh nàng đối với xung quanh mình người cùng vật cảm giác trì độn, cho nên rời Dân Trạch huyện, ngàn dặm xa xôi vào kinh thành, ở trong tường cao vây quanh hoàng cung, quanh thân lui tới đều là xa lạ, người hung ác…… Dương Nhi cũng thấy khổ sở.

      Nàng mỗi ngày ăn đồ ăn đều là từ Ngự Thiện Phòng làm, so với ở Dân Trạch huyện lúc ăn cơm, quả thực là cái trời cái dưới đất. Có đồ ăn no bụng, có xiêm y chống lạnh, lại có chăn mềm mại cùng giường, Dương Nhi bất giác thỏa mãn, Duy nhất điểm tốt.

      Nàng mỗi ngày ngồi ghế dựa kia quá cứng ngắc.

      Cấn đến khó chịu, Ngoài cửa sổ chim chóc bay qua, phát ra tiếng kêu thanh thúy . Dương Nhi bị chim chóc câu dẫn hứng thú, cách tầng song cửa, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài. Lúc này Tiểu Toàn Tử đem theo hộp đồ ăn vượt qua ngạch cửa, cùng Hạ Nguyệt dọn đồ ăn mang lên bàn.

      Xuân Sa quay đầu nhìn Dương Nhi, tâm càng thêm trầm.

      Vị Dương nương này bộ dáng sinh ra là xinh đẹp, bởi vì thường lại, làn da tinh tế trắng nõn, thân thể kiều diễm. Ngồi ở chỗ đó, giống như pho tượng đẹp chạm ngọc thành tiểu oa nhi. Nhưng tiểu oa nhi này động đậy lại biết , ngày thường cho dù tốt có thể như thế nào?

      Xuân Sa nhịn được lên tiếng : “Tiểu Toàn Tử, ngươi cả ngày lại ở trong cung, có thể nghe được khi nào cử hành đại điển?”

      Hạ Nguyệt cười nhạo : “ nào biết đâu những thứ này? Đại điển này còn có thể cử hành hay , biết được đâu.”

      Tiểu Toàn Tử cẩn thận thu lại hộp cơm, vội : “Ta đúng là có nghe …… giờ dụng cụ chế tư chuẩn bị. Chẳng qua là đại hôn Hoàng Thượng, cùng người khác bất đồng, ít nhất cũng 2,3 tháng mới chuẩn bị tốt.”

      Xuân Sa nghe vậy, mặt lộ ra vẻ thất vọng : “Hai ba tháng a……”

      Nghĩ đến hai ba tháng ở đây, Dương nương chắc có cơ hộ nhìn thấy Hoàng Thượng.

      Hạ Nguyệt ngược lại hoàn toàn đem việc này để ở trong lòng, nàng nhìn hướng kia, bàn đầy đồ ăn, thèm dãi.

      Mấy ngày nay, kẻ ngốc đều ít có mở miệng, nghĩ đến việc bị khi dễ ở đầu, cũng ra nửa câu oán giận.

      Hạ Nguyệt liền lớn mật vươn tay ra.

      Xuân Sa liền lên tiếng quát chói tai: “Hạ Nguyệt! Ngươi làm cái gì?”

      “Nhìn xem nàng mình cũng ăn hết, chúng ta tại sao thể chia thức ăn ?” Hạ Nguyệt chẳng hề để ý, dứt lời, trực tiếp ngồi xuống, lấy chén đũa của Dương Nhi mà dùng. Xuân Sa sợ hãi, nhưng lại quát bảo Hạ Nguyệt ngưng lại được. Nàng quay đầu xem Dương Nhi, thấy Dương Nhi còn nhìn chằm chằm chim chóc ngoài cửa sổ, bộ dạng hoàn toàn biết bộ dáng của người bên mình . Xuân Sa càng cảm thấy khó chịu.

      Tiểu Toàn Tử cũng dám khuyên Hạ Nguyệt, Hạ Nguyệt tính tình đanh đá, trước mặt quý nhân cẩn thận chặt chẽ, ở mặt khác trước mặt cung nữ thái giám, rất hung hăng.

      liền đành phải rụt đầu, lắp bắp mà khuyên câu: “Đây là chủ tử…… Ngươi, ngươi tốt, chủ tử bị đói sao?”

      “Ta cũng ăn sạch của nàng.” Hạ Nguyệt đắc ý cười cái, .

      Ăn đồ ăn của Dương Nhi, liền phảng phất chính mình là người cùng người phải làm Hoàng Hậu giống nhau, mùi vị vô cùng tốt!

      Chờ bản thân nàng ăn no, Hạ Nguyệt mới cười đỡ Dương Nhi.

      nương mau dùng cơm .” Hạ Nguyệt mặt cười tươi càng thêm chói mắt.

      Đối với Dương Nhi mà , đồ ăn đều là giống nhau. có phân biệt lạnh nóng , tốt xấu. Nàng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, ăn đồ ăn.

      Hạ Nguyệt thấy thế, nhịn được cười càng vui vẻ.

      Về sau liên tiếp mấy ngày, hành vi của Hạ Nguyệt đều như vậy .

      Mỗi lần nhìn Dương Nhi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, đúng như con rối bình thường mặc cho người ta định đoạt, Hạ Nguyệt nhịn được cười to ra tiếng.

      Chỉ là hôm nay ——

      “Cười cái gì?” thanh của Tần mama ở ngoài cửa vang lên.

      Nàng xụ mặt bước vào bên trong cửa, nhìn thẳng Hạ Nguyệt.

      Hạ Nguyệt đột nhiên im bặt, vội quy củ mà hô lớn : “Ma ma.”

      Tần ma ma tuổi , mí mắt gục xuống, đôi mắt chỉ chừa ra đường , trong khe còn bắn ra hàn quang, nhìn cái là làm cho người khác tự dưng sợ hãi.

      Nàng : " Từ ma ma trong cung Thái hậu nương nương vừa tới truyền lời , cho các ngươi hầu hạ nương rửa mặt chải đầu trang điểm, đợi tới giờ Dậu, đem người đưa đến tẩm điện của Hoàng thượng.”

      Xuân Sa kinh ngạc mà nhìn Tần ma ma: “Cái này, đây là……”

      giờ còn chưa cử hành đại điển, danh phận……

      Cái này……

      Tần ma ma che dấu vẻ đùa cợt ở đáy mắt, : “Hoàng Thượng long thể làm trọng, bất chấp những lễ nghi phiền phức. Dương nương sở dĩ tiến cung,chính là vì xung hỉ. Ngoại trừ tác dụng lần này ……”

      Tần ma ma đem lời cho hết lời, nhưng người khác cũng đều nghe ra ý tứ trong lời của nàng.

      Trừ bỏ lần này hết tác dụng, còn có ích lợi gì đâu?

      Nghĩ đến Thái Hậu nương nương, xem ra vị Dương nương này đại điển phong hậu đều xứng cử hành.

      Nếu là như vậy……

      Đại điển phong hậu cử hành, Hoàng Hậu chỉ sợ sách sử đều được ghi vào.

      Chỉ càng sợ, còn trở thành cái để chê cười.

      Xuân Sa trong đầu suy nghĩ hỗn độn, nàng lúng túng hỏi: “Cái kia, kia Hoàng Thượng chỗ đó……”

      “Hôm nay Hoàng Thượng long thể càng khoẻ, ngự y mới vừa rồi xem qua. Thái Hậu nương nương trong lòng lo lắng, lúc này mới lệnh Từ ma ma truyền lời tới .” Tần ma ma .

      Nghĩ là muốn vội vàng đem người đưa đến giường xung hỉ.

      Xuân Sa cũng dám hỏi lại, đành phải gật đầu, : “Nô tỳ lập tức hầu hạ nương rửa mặt chải đầu.”

      Hạ Nguyệt cũng lên tiếng theo, theo Xuân Sa cùng .

      Nàng xưa nay bắt nạt kẻ yếu, lúc này Tần ma ma trước mặt, sợ tới nỗi dám lên tiếng.

      Hạ Nguyệt ước gì nàng vào tẩm điện của Hoàng Thượng, đắc tội hoàn toàn với Hoàng Thượng. Cho nên lúc này mới chịu cẩn thận vì Dương Nhi trang điểm. Xuân Sa có sở trường trang điểm, đành phải học lại bộ dáng Dương Nhi mới vừa tiến cung, cho nên nàng khó khăn lắm mới chải xong búi tóc song hoàn, thoa hoàn cũng dám cắm, liền buộc dải lụa, rũ ở hai bên gương mặt. Sau đó cho nàng thay quần áo mà Thái Hậu sai người đưa tới.

      Màu đỏ nhạt nhẽo ở đáy mắt của hai cung nữ, Xuân Sa nuốt nước miếng, cảm thấy hiểu, phảng phất như thế này giống như là muốn đưa bái đường.

      Hết thảy thu thập xong, gần đến giờ Dậu.

      Tần ma ma thúc giục các nàng nâng Dương Nhi dậy, hướng tẩm điện của Hoàng Thượng.

      Lúc này bên trong Dưỡng Tâm Điện.

      Triệu công công quỳ mặt đất, giọng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng đổi thân xiêm y mới .” Tiêu Dặc rũ đôi mắt xuống, che dấu trong mắt 1 tia lãnh, khóe miệng lại treo cùng nụ cười, : “Thái Hậu ngược lại là thể chờ nổi, muốn đem trẫm cùng nha đầu thôn dã kia trói cùng chỗ.”

      Triệu công công khuyên nhủ: “Ngày ấy Khâm Thiên Giám bói toán, Hoàng Thượng chính mắt thấy. Có lẽ nương này, có thể vì Hoàng Thượng chừng có thể xung hỉ cho người……”

      “Cả nước dưới thịnh hành đạo thuật, ngay cả trong cung đều tôn sùng xem bói toán…… Trẫm lại tin. Trẫm sống được hay , chưa bao giờ do những người này định đoạt.” Tiêu Dặc nhàn nhạt .

      Triệu công công khấu đầu, : “Hoàng Thượng rất đúng. ”

      “Lấy xiêm y tới.” Tiêu Dặc như gió thổi, đột nhiên mở miệng.

      Cái này là diễn, luôn là diễn.

      Khâm Thiên Giám bói toán, bói ra quẻ tượng cuối cùng. Người khác cho rằng đây là thủ đoạn nhục nhã khống chế tân đế. biết được, đúng là tân đế quạt gió thêm củi mới có quẻ này.

      Khi Tiên đế còn, hậu cung bên trong có nhiều việc xấu xa, chớ cung phi, ngay cả hoàng tử hoàng nữ, đều trúng độc.

      Tiêu Dặc chính là vì vậy mà sinh bệnh nặng thời gian, lúc sau cẩn thận điều dưỡng dĩ nhiên tốt. Nhưng luôn có người ngóng trông tốt.

      Cho nên khi tiên đế băng hà, vừa bước lên ngôi, sinh bệnh, liền lấy lý do ngăn trở chấp chưởng triều chính.

      Thân thể bệnh nên gầy yếu.

      Lại chưa lập hậu.

      Vì thế tân đế được tự mình chấp chính.

      giờ có tân hậu xung hỉ, bọn họ lại đâu tìm lý do đây?

      Tiêu Dặc dang hai tay, cho cung nữ hầu hạ thay quần áo.

      Đáy mắt xẹt qua tia nhọn.

      vội, từ từ rồi tới.

      Những người lòng dạ khó lường này, nhất quyết lấy máu tươi của bọn họ, đầu dùng để làm bậc thang leo lên đỉnh núi.

      Tác giả có lời muốn :

      Nhi cái gì cũng đều hiểu, nhưng tiểu hoàng đế vì nàng trút giận.:) (tác giả spoil kkk)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :