1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Cần "Sex" cần

      [​IMG]

      Tác giả: Hồ Ly

      Thể loại: đại

      Số chương: 104c (4phần)

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: TiêuKhang

      Nguồn: https://tieuthuyetedit.wordpress.com/

      Giới thiệu:

      chiếc giường đôi vắng lặng, vị trí vốn là của hai người nhưng chỉ còn lại người đơn lạnh lẽo.

      Mỗi khi đến, lời nào chỉ muốn cùng triền miên ở chiếc giường này.

      Lúc , cũng chưa từng quay đầu lại lần, chỉ dành cho bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình quan tâm.

      Hằng đêm, đơn mình đối mặt với căn phòng này, ngủ chiếc giường đôi lạnh lẽo ấy.

      Chiếc nhẫn cưới ngón áp út bỗng trở nên xa lạ vô cùng. Tình , dường như sớm bay xa rồi.

      ***

      Hôm nay, lại muốn rời . Mỗi lần sau cuộc ân ái đều để lại cho bóng lưng lạnh lùng, khiến vào mỗi đêm tài nào ngủ được, mở mắt trao tráo để đếm vết thương lòng.

      đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, hai mắt to tròn ngóng nhìn tấm lưng dày rộng của , mỏi mòn mong đợi đầy tình cảm , “Tối nay đừng , có được ?”

      Người đàn ông nọ nghe xong lời ấy của , bóng dáng cao lớn chợt sững lại, động tác đưa tay mở cửa cũng bị khựng lại.

      “Tình Văn vẫn còn đợi tôi!”

      Câu ấy càng khiến cho vết thương của tan tác tơi bời. Tả Á mình mới chính là vợ của ta đây, phải sao?

      rồi, cũng muốn ở lại đây nữa, vĩnh biệt căn phòng buồn tẻ này, vĩnh biệt chiếc giường đôi lạnh lẽo.

      ***

      Lúc trở lại, khi đối mặt với căn phòng trống rỗng còn độ ấm, người phụ nữ vẫn luôn lặng lẽ đợi về chẳng biết đâu.

      Chỉ lưu lại cho tờ giấy nhăn nhúm ở nơi góc phòng, thể tin nhìn nó mà đầu như bị sét đánh trúng. Trái tim đau đớn như muốn như tê liệt, tay bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng trào ra từ trong con ngươi đầy cuồng loạn, điên cuồng gọi tên , “Tả Á, Tả Á. . . .”



      ----------------------

      Sơ lược đôi chút về 2 người đàn ông 1 chính 1 tà (ý nhầm) 1 phụ [​IMG]

      Kiều Địch: Là người đàn ông lạnh lùng hà khắc, sở hữu được gương mặt vô cùng tuấn lãng. lạnh lùng kiên quyết của khiến cho người khác phải có phần e dè, ánh mắt lúc nào cũng luôn bình thản lạnh lùng để cho bất kỳ ai nhìn thấu được nội tâm của mình. đứng lặng lẽ từ xa nhìn ở phía trước cùng với bạn trai cười ngọt ngào vui vẻ đón nhận hương vị của tình .

      Chung Dương: chàng này bản tính có chút ngang tàng, bất chấp đạo lý, có chút lưu manh, có chút phong lưu, đẹp trai lắm tiền đó chính là . Nhưng trong ánh mắt thâm thúy ấy lúc nào cũng chỉ nhìn có mỗi mình , mà thay đổi bản tính phong lưu, cương quyết tấn công vào cuộc sống và trở thành bạn trai của . Khởi đầu tốt đẹp liệu có được kết cục hoàn mỹ hay ? Tình đơm hoa đó nở rộ được bao lâu?

      Con đường ái tình giữa nhân sinh, có khi để vuột mất người rồi lại gặp phải người. Vậy tình đó là bắt đầu của tình hay là kết thúc cho tình ?

      Lúc có biết quý trọng, khi mất rồi mới thấy hối hận kịp. Sau những tổn thương, phản bội, hiểu lầm, đối xử vô tình liệu tình ấy có thể bắt đầu lại lần nữa hay ?

      Last edited: 13/8/14
      tart_trungHà Hoàng thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Mở đầu: GÌ SÁNH BẰNG TUỔI TRẺ

      Chương1: Tên đàn ông vô sỉ

      Tả Á theo lời hẹn tới quán cà phê khác nổi tiếng, trước khi đến rất vui sướng bởi vì người hẹn chính là Chu mà thầm mến từ rất lâu. Nhưng dù thế nào cũng ngờ rằng, Chu lại dùng khuôn mặt ngọt ngào mà với , “Tiểu Á, và chị em cặp kè đấy, em là người đầu tiên biết chuyện này đó, ngạc nhiên ?”

      Nhìn chị hạnh phúc ngượng ngùng rúc vào người , mái tóc dài cùng khuôn mặt trái xoan nho , duyên dáng dịu dàng y hệt như bức tranh vẽ, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải động lòng.

      đột nhiện muốn cười nhưng cổ họng lại đắng chát thốt nổi nên lời, tim co thắt đau đớn tưởng chừng như sắp thở nổi. Đây chính là tin vui bất ngờ mà chị hai mình hôm nay thần thần bí bí với mình đó sao, đây chính là tin vui bí mật mà hôm nay Chu hẹn mình ra ngoài bảo là muốn báo với mình ư, đúng là có ngỡ ngàng kinh ngạc chứ hề có chút vui sướng nào.

      Mình thích ảnh rất lâu rồi, cứ nghĩ đợi sau khi tốt nghiệp cấp 3 xong thổ lộ với ảnh, nhưng…. ngờ kết quả hôm nay lại là thế này. ra Chu chị hai, có lẽ chưa thổ lộ cũng là chuyện tốt, dẫn đến tình huống chẳng ra làm sao khiến cho chị hai lúng túng và khó xử.

      Trong lòng cảm thấy đắng chát như cà phê trong ly vậy. Chị hai, tại sao phải là chị hai chứ? Họ bắt đầu từ khi nào? Gượng gạo cười vài lời chúc mừng, viện cớ làm kì đà cản mũi để thoát khỏi cái nơi chỉ khiến cho người ta cảm thấy thở nổi này…..

      Chu, em thích lắm, có biết ?” Trong lòng thầm thốt lên như vậy.

      Tả Á ngơ ngác ra khỏi quán cà phê thanh nhã. Trái tim lạnh lẽo nhói buốt, muốn khóc nhưng lại khóc thành tiếng. Tâm tình như bầu trời u, lững thững bước từng bước rất nặng nề. Giữa lúc ngẩn ngơ, biết từ đâu bỗng có sức lực rất mạnh tóm lấy cổ tay . chưa kịp có phản ứng kịp ngã ngồi vào lòng của người nọ, bất ngờ hoảng hốt hô lên vừa định mở miệng người đàn ông nọ lại mở miệng trước: “ bé, sao em lại ở đây?”

      Đầu vịt hay đầu gà cái gì chứ? Tả Á bực dọc nhìn tới người đàn ông nọ. Mặt mũi rất tuấn tú, từng đường nét mặt có chỗ nào chê được, sở hữu đôi mắt sâu mơ hồ phức tạp, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng cực kì hấp dẫn. Mình dám chắc rằng mình hề biết ta. Nhưng mà nhìn dáng vẻ ta cũng giống người bị điên, vậy tại sao lại nắm tay mình buông, còn làm ra vẻ như thể quen biết rất thân nữa? (đầu gà hay đầu vịt là này gọi nữ 9 là nha đầu ấy =D)

      “Tôi quen . . . . !” giãy giụa, tâm trạng buồn bã làm còn hơi sức muốn thêm lời nào nữa.

      Người đàn ông nọ cảm nhận được tâm tình u ám đó của , cánh tay vẫn ôm chặt bả vai còn rất thân mật nhìn : “Em à, chia tay với ta rồi, đừng giận nữa!”

      Tả Á cố giữ cho đầu óc mình bình tĩnh lại, ha ha cười khổ, ngờ mình lại bị người đàn ông xa lạ lôi kéo làm bia đỡ đạn. Trong lòng bỗng bốc lên ngọn lửa , muốn phát tác người phụ nữ ở phía đối diện vẻ mặt như rất đau khổ khoa trương thốt lên: “Chung Dương, thích này hả? ta đủ tuổi trưởng thành chưa? Muốn ngực có ngực, cần mông chẳng có mông, tướng tá y hệt như hạt đậu chưa nẩy mầm như thế, ưng ta ở điểm nào?”

      Hạt đậu chưa nẩy mầm? Mình đúng là chưa đủ tuổi thành niên , tuy chỉ mới mười bảy tuổi thôi nhưng mình phát triển cũng tương đối ok mà? Lòng thích cái đẹp con người ai cũng có, thế nhưng bị người phụ nữ này mình xấu xí đến mức như thể ai thèm ngó vậy, còn ra vẻ dọa người nữa, trong lòng tất nhiên là thấy thoải mái. Cơn tức giận của Tả Á đối với người có tên là Chung Dương nọ liền chuyển sang người phụ nữ miệng mồm biết chừng mực kia.

      Vốn định mình phải là bạn của người tên Chung Dương gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng, ngọn lửa trong mắt dần dần tắt lịm, thân hình phản kháng bỗng chốc trở nên dịu dàng hẳn ra, lẳng lặng mà ngồi im tại chỗ.

      Chung Dương nhìn thấy phản ứng đó của Tả Á khóe môi thoáng lên ý cười rất mê người, nhưng ở trong mắt của Tả Á điều đó vô cùng xấu xa. vỗ vỗ bả vai Tả Á rồi nhìn người phụ nữ kia : “Dáng người bảo bối nhà tôi đó là hàng 100% đấy!”

      Đồ lưu manh! Tả Á trợn mắt rồi ngay sau đó nở nụ cười giả lả, gót giầy thầm dùng sức hung hăng dậm lên chân của Chung Dương mạnh…..

      Thế nhưng Chung Dương lại hề tỏ ra đau đớn gì cả, vẻ mặt còn cười cười giống như có cảm giác. Nhưng mà bàn tay ôm bả vai Tả Á hơi bóp chặt chút vì ra rất đau…..

      Người phụ nữ ấy dường như thể nào tin nổi, hai cánh tay bắt chéo ở trước ngực, thân hình thụt lùi về phía sau, “Em theo lâu như thế, nếu muốn chia tay cũng được, em muốn 100 vạn!”

      Trong lòng Tả Á thần mắng người phụ nữ này biết liêm sĩ, là phụ nữ dù có thế nào cũng thể để cho đàn ông coi thường mình chứ. Đúng ra lúc này ta nên bước lên vung cho người đàn ông này cái tát mạnh rồi sau đó ngẩng đầu lên hiên ngang bỏ chứ.

      “Được!” Chung Dương lên tiếng sảng khoái đồng ý, từ trong túi áo tây trang móc ra cuốn chi phiếu cùng cây bút rất tinh xảo, muốn viết chi phiếu Tả Á có vẻ hơi lưỡng lự nhìn người phụ nữ kia : “Chuyện này…. trăm vạn…….Có phải hơi ít hay , ngàn vạn thế nào?” Tả Á xong bụng dạ xấu xa nhìn sang Chung Dương, ánh mắt có khiêu khích cố tình để cho người nào đó xem…..

      Người phụ nữ nọ bỗng sững sờ, Chung Dương híp mắt nhìn Tả Á đứng ngay bên cạnh, trong mắt hình như có điều suy tư.

      Người phụ nữ ấy lại nghĩ rằng Tả Á muốn chơi mình, rất tức giận nhưng thể ăn khép nép hơn: “Ký chi phiếu , có hợp có tan thôi, tôi có tâm tình để đùa giỡn với các người đâu, người ta đau lòng sắp chết đến nơi rồi.”

      Đúng là nhát gan!

      Chung Dương ký vào tấm chi phiếu, người phụ nữ lấy xong xoay người bỏ .

      Tình , có thể mua đứt bằng tiền sao?

      Có lẽ, đó phải là tình !

      Sau khi người phụ nữ ấy bỏ , Tả Á nhìn cánh tay của tên đàn ông nọ vẫn khoác lên vai mình hình như hề có ý định bỏ xuống. rất tự nhiên duỗi tay ra cột lại mái tóc rồi sau đó đứng dậy, lại dùng gót giày xăng-̣đan nhọn kia hung hăng dẫm mạnh lên chân Chung Dương lần nữa.

      Chung Dương đau đến chảy nước mắt, rốt cuộc thể giả vờ bình tĩnh như thể có chuyện gì được nữa. Tả Á nhân lúc Chung Dương cúi đầu kêu đau chói lói giáng thêm cái tát vào gáy , “Chớ có khinh thường phụ nữ như thế nhá!” xong đứng dậy bỏ , thời điểm xoay người mái tóc dài tung bay vẽ ra đường cong cực kỳ đẹp.

      Chung Dương chau mày quay đầu nhìn theo bóng lưng của Tả Á, thế này mà cũng được coi là phụ nữ sao? Phụ nữ nhìn thấy mình cần ngoắc tay cũng bu lại đống cố sức lấy lòng, mình sống hai mươi lăm năm ngờ hôm nay lần đầu tiên bị con nhóc giáng cho bạt tai.

      người đàn ông dáng vẻ như là quản lý lo lắng chạy tới, dè dặt thận trọng hỏi: “Cậu Chung à, chân cậu sao chứ, có cần bảo người đến dạy dỗ đó chút hay ……..”

      có việc gì!” Chung Dương giận quá hóa cười, nhóc con này thú vị.

      ***

      Sua khi Tả Á rời khỏi quán cà phê, vẫn cứ bước chẳng có mục đích gì, bất tri bất giác tới quảng trường. Người đến người lướt qua mình nhiều như vậy nhưng chỉ có mình mình là đau lòng mà thôi. Trong quảng trường phát bài hát vô cùng thương cảm, tim của Tả Á cũng theo đó mà co rút đau nhói, mất mác ngồi phịch xuống chiếc ghế dài ở ngay cửa rồi khóc lên. Từ tiếng nấc nghẹn nho dần dần biến thành tiếng khóc tức tưởi.

      biết qua bao lâu, ngay lúc còn chút hình tượng nào mà ngồi khóc thút thít bàn tay to màu da nâu đưa tới chiếc khăn tay dành cho đàn ông. cũng thèm nhìn người đến là ai liền thò tay cầm lấy nó rồi lau nước mắt và nước mũi của mình.

      Tiếng khóc dần giảm hẳn mới ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông rất điển trai, có vẻ lạnh lùng còn có chút lưu manh nữa. Là ta, người đàn ông mới vừa rồi đụng phải mình ở quán cà phê. Chợt nhớ lại cái tát khi nãy mình chào hỏi ta, chẳng lẽ ta đến để trả thù sao?

      Tả Á nghĩ tới mới vừa rồi mình giống như con gà trống sừng cồ chiến đấu còn tại khóc đến thảm hại thế này, biết tại sao bây giờ ở trước mặt người đàn ông này lại thấy có chút ngượng ngùng. Hai chân ở ghế chụm lại vào nhau rồi vòng hai cánh tay quanh chân cúi đầu xuống : “ theo tôi làm gì?”

      ngồi xuống cạnh , ánh mắt sâu sắc kèm theo chút tia sáng của tìm tòi, nhíu mày : “ tôi học cách coi phụ nữ là hết đây! ……Khóc là khó coi!”

      Tả Á hơi ngượng đứng lên : “Tôi phải đây, đừng có theo tôi nữa.”

      Chung Dương lại hô lên: “ giẫm hư giầy quý của tôi, còn nữa, chừng chân của tôi bị thương rồi đó!”

      Tả Á quay đầu lại, khuôn mặt nhắn xinh đẹp còn có khổ sở, trợn mắt nhìn Chung Dương : “Đừng có đùa quá trớn như thế!”

      Chung Dương tới đứng ở trước mặt móc ra điện thoại di động rồi , “Cho tôi số điện thoại của !”

      “Tôi có điện thoại di động!” Bằng trực giác, Tả Á thực muốn trêu chọc tới tên đàn ông này.

      Chung Dương ngoài mặt cười nhưng trong giọng hề có ý đùa giỡn : “ cổ treo đó là cái gì?”

      Tả Á cau mày, cổ đúng là đeo cái điện thoại di động. Nhưng mà….. đợi mở miệng, Chung Dương đưa tay đoạt lấy chiếc điện thoại di động của , sau đó bấm gọi vào dãy số, đợi sau khi điện thoại của mình vang lên rồi mới hài lòng trả nó về vị trí cũ.

      “Tôi đưa về!”

      cần, tự tôi có thể về được!”

      “Cũng được!” Chung Dương cất điện thoại vào rồi vươn tay ra , “Nhưng cũng phải giới thiệu chút, tôi tên là Chung Dương, còn ?”

      Thấy Tả Á muốn , Chung Dương lại : “Nếu tôi đưa về nhà!”

      Tả Á muốn tiếp tục dây dưa nữa, vì thế cũng vươn tay ra thản nhiên : “Tả Bối Bối!” Dù sao ta cũng đâu có biết là mình bịa hay .

      Chung Dương nắm chặt lấy bàn tay của Tả Á : “Được, vậy hẹn ngày gặp lại, hôm nay giúp tôi lần, sau này có cần cứ tìm tôi!”

      phải là Tả Á chưa từng bắt tay với đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy nó kỳ lạ như thế nào ấy. Tay của ta ấm áp, còn nắm rất chặt rất lâu, muốn rút tay về thế nhưng ta lại chịu buông tay, mặt từ từ nóng bừng lên, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Chung Dương.

      Chung Dương cười nhạt buông tay ra, ngắn ngọn : “Hẹn gặp lại!”

      “Hẹn gặp lại!” Còn lâu mới gặp lại á, tôi cũng chẳng cần phải báo đáp gì cả.

      Chung Dương xoay người bỏ để lại bóng lưng cao lớn rắn rỏi, đàn ông như vậy đúng là mầm móng tai họa cho phụ nữ mà.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương2: trả giả cho việc đến trễ

      Tả Á học ở khu trường phổ thông trung học tại thành phố, đến nỗi tệ nhưng cũng hẳn là tốt. Chị hai và Chu cũng từng tốt nghiệp ở trường này và nay hai người tốt nghiệp đại học. Mà vẫn phải tiếp tục ở lại ngôi trường này phấn đấu học hành.

      Mấy ngày nay thực dám về nhà, bởi vì về đến nhà nhất định nhìn thấy chị hai và Chu ngọt ngào hạnh phúc ở bên nhau. Cho nên trong thâm tâm chỉ muốn dành nhiều thời gian để dạo phố hoặc ở lại trường học.

      Hôm nay Tả Á đến trường bị muộn, bởi vì trong lòng yên nên để lỡ chuyến xe buýt.

      Tiết đầu là môn Văn, sau khi hô to báo cáo rồi ngồi xuống trước ánh mắt mấy tốt lành gì của thầy dạy văn. Khi vào học, cũng biết thầy dạy văn giải cái gì, chữ Tả Á cũng nghe lọt, trong lòng luôn nhớ lại cái hôm chị và Chu ở quán cà phê…..

      Môn Văn vốn cũng chẳng có gì hay để nghe, nhất là hôm nay lại còn là môn cổ văn, thầy dạy văn còn vĩ đại phát cho mỗi bạn học trong lớp quyển sách cổ văn phiên dịch, sau đó ông còn ngồi ngay ngẳn ở chỗ của mình, dựa theo sách cổ văn phiên dịch đọc sót chữ cho mọi người cùng nghe. Mà các bạn học phải ngoan ngoan lắng nghe và đọc.

      Bốn mươi lăm phút tụng kinh kết thúc, rốt cuộc nhịn đến giờ tan lớp, tất cả mọi người thở dài hơi, la hét được tự do rồi. Nào ngờ, thầy dạy văn ra khỏi phòng học được hai bước bỗng quay ngược trở lại : “Tả Á, Chung Tĩnh, Lý Lâm Lâm, đến văn phòng chuyến.”

      Thầy dạy Văn cũng là thầy chủ nhiệm của lớp họ, ngày thường có thói quen rất đặc biệt, thích nắm thóp từng lỗi của học sinh để răn dạy. Mà lần dạy đủ, ít nhất phải ba lần.

      Tính cả ngày hôm nay số lần mà Chung Tĩnh và Lý Lâm Lâm bị gọi vào văn phòng dạy dỗ là lần thứ tư rồi, nguyên nhân bị răn dạy cũng là vì đến trễ, hôm nay Tả Á cũng tham gia vào hàng ngũ bị giáo huấn. Ba người đều ủ rủ cúi đầu theo chủ nhiệm lớp vào văn phòng.

      Chủ nhiệm lớp đến nước miếng văn tứ tung, lỗ tai của ba người phát ra tiếng ong ong, mãi đến tiết cuối môn tự học ba người mới được cho , thời điểm đó bỏ qua hai tiết học.

      Chung Tĩnh với vẻ mặt rầu rĩ khổ sở : “Chịu hết nổi rồi, mình chỉ tới trễ thôi mà, thích phạt sao cứ phạt , sao phải hành hạ người ta như thế chứ, mình muốn nghỉ học!”

      “Phải đó, trời ạ, chỉ vì cái đồng hồ báo thức mà hành hạ chúng ta bốn ngày, chết mất thôi! Chung Tĩnh, cũng tại cậu, tại sao phải đồng hồ báo thức kêu nên ngủ quên hả? Ông trời ơi, giáng sấm sét xuống , đánh chết ông ta cũng nên hù cho ông ta sợ chút, đừng hành hạ chúng con như vậy nữa.” Lý Lâm Lâm ai oán hô to, bóp cổ Chung Tĩnh để trút giận.

      Cũng trách được các lại nổi giận đến thế, vốn là Chung Tĩnh đồng hồ báo thức kêu nên mới bị trễ, Tả Á và Lý Lâm Lâm có liên quan. biết chủ nhiệm lớp nghĩ sao cứ mãi thảo luận xoay quanh cái đồng hồ báo thức kia là điện tử hay là cơ giới suốt bốn ngày nay.

      “Mình cũng chỉ thuận miệng vậy thôi, biết vậy tại vì đỡ bà cụ băng qua đường, hoặc là gặp phải con quái thú nào đó cho rồi!” Chung Tĩnh xong dùng khủy tay thúc vào Tả Á cái, “Tả Á, cậu cho chút phản ứng được , mình phát ra mấy ngày tinh thần cậu lơ mơ thế nào ấy, có chuyện gì vậy?”

      có gì!” Tả Á nhíu mày, đối với chuyện này cũng nhiều lời, vừa mới bị chủ nhiệm lớp oanh tạc gần hai tiếng đồng hồ, trong lòng rất phiền, suốt hai tiếng đồng hồ chỉ hỏi có mỗi câu đồng hồ báo thức kia là điện tử hay cơ giới, lên tiếng bởi vì cái đồng hồ đó là ở nhà của Chung Tĩnh, làm sao biết được.

      Những bạn học từng bị như thế cũng rối rít bất mãn nghị luận, chủ nhiệm lớp cũng là quá đáng, báo hại họ bị mất ít tiết học. Ba người thề bao giờ đến muộn nữa, thể thừa nhận, cái loại thủ đoạn của chủ nhiệm lớp này rất cao thâm.

      Chung Tĩnh ỉu xìu : “Á, đúng rồi, mình phải mượn bài của ai đó để chép lại nữa, mình cần phải học bù đó!”

      “Mình cũng vậy!” Lý Lâm Lâm cũng hô lên muốn tìm người mượn bài.

      “Chúng ta xì lốp vỏ xe ông ta , sao hả?” Tiểu Bàn luôn rất yên phận nhất lớp bỗng lên tiếng, làm cho tầm mắt của mọi người đồng loạt bắn về phía cậu ta.

      đến Tiểu Bàn này thích nhất chính là ăn, nếu cũng có dáng vẻ mũn mĩn như vậy. Nhớ có lần cũng bởi vì đến trễ, chủ nhiệm lớp tịch thu hộp đựng cơm của cậu ta mang theo suốt ba ngày, hộp cơm toàn là những món ngon của Tiểu Bàn bị tịch thu, cũng vì vậy mà ngày ngày Tiểu Bàn vẽ hình kẻ tiểu nhân nguyền rủa cho xe của chủ nhiệm lớp bị bể bánh, nhưng chưa có lần nào được như ước nguyện.

      Ánh mắt ấy của mọi người làm Tiểu Bàn sợ sệt rụt rụt người lại, “Nhưng mà, mình dám làm đâu, các cậu đừng nhìn mình như thế!”

      Cậu bạn này rất thành , dám dám. Tả Á níu áo Chung Tĩnh hỏi: “Cậu dám ?”

      Chung Tĩnh vụt đứng phắt lên, “Có gì mà dám chứ.”

      xong vỗ vỗ bả vai của Tả Á : “Chị em tốt, nhiệm vụ vinh quang này giao lại cho cậu đấy.”

      Tả Á là thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, vóc người cao khoảng 1m65, thân hình lung linh hấp dẫn, khuôn mặt nhắn xinh đẹp y hệt như búp bê. Tính cách ngày thường cũng tốt, mặc kệ người ta có chọc như thế nào cũng tức giận, đối với các bạn ở trong lớp cũng rất thân thiện, nhưng khi nổi giận lên rồi còn giống con nữa, giống như có sức mạnh tiềm sợ trời cũng sợ đất, từ con búp bê đáng biến thành con ma búp bê đáng sợ.

      Tả Á đứng lên khỏi chỗ ngồi, tóm lấy Chung Tĩnh : “ thôi, loại hành động này, sao có thể có phần của cậu được!”

      “Vậy được, mình canh chừng nhé!” Chung Tĩnh cười xấu xa chờ đợi, có Tả Á cầm đầu, quả thực đúng là dám .

      Những bạn ở trong lớp cũng bừng bừng kích động, ào ào hưởng ứng, cũng làm cho hai yên tâm làm ‘chính ’ còn bọn họ ở lại lớp thăm chừng động tĩnh. Trong đám người này cũng ít người từng bị chủ nhiệm lớp bức hại, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi, trong lòng đều có bóng ma ám ảnh, lúc này bắt đầu phóng ra.

      “Lớp trưởng, cậu có nghe thấy gì hết đúng ?” Chung Tĩnh cười gian nhìn về lớp trưởng Lưu Đông.

      Lớp trưởng vẫn viết bài tập quay đầu lại, rất giọng : “Lớp trưởng phê chuẩn, , tốc chiến tốc thắng!”

      Lớp trưởng với bộ mặt phớt tỉnh làm cho tất cả mọi người đều phải bật cười, vì sợ làm kinh động tới thầy nên phải cố nén để phát ra tiếng đến nỗi sắp bị nội thương luôn. Có lớp trưởng hết sức ủng hộ như thế còn sợ gì nữa chứ.

      Tả Á và Chung Tĩnh liếc mắt nhìn nhau cùng nở nụ cười quỷ quái, cũng may là môn tự học này có thầy gác, gây án cũng tương đối dễ dàng. Hai người cẩn thận ngó trước ngó sau ra khỏi cửa phòng học rồi xuống lầu.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương3: Có chú đẹp trai


      Hai người rón rén lách qua văn phòng chạy xuống lầu tới bãi đậu xe. Xe của chủ nhiệm lớp là chiếc Motorcycle hiệu XX rất có phong cách, Tả Á và Chung Tĩnh liếc mắt cái liền tìm thấy được mục tiêu.

      Chung Tĩnh trông chừng nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn quên thúc giục Tả Á nhanh nhanh lên. Tả Á rất bình tĩnh dùng com-pa chích cho nó kêu xì xì đến mấy lần, ra trong lòng cũng có chút…..Dẫu sao làm ba cái loại chuyện xấu này đương nhiên là bị chột dạ rồi chứ sao. Hăng hái đâm xì hết bánh xe, việc lớn thành công, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, thần biết quỷ hay quay trở lại lớp.

      Sau khi quay lại lớp học, các bạn học rất phối hợp năng gì, chỉ ném cho Tả Á và Chung Tĩnh ánh mắt sùng bái. Tất cả mọi người đều chờ mong chứng kiến hình ảnh chủ nhiệm lớp thở hổn hà hổn hển cởi chiếc Motorcycle bị xì lốp.

      Lớp tự học còn ai có tâm tình để học nữa, ráng chịu đựng đợi cho thời gian qua mau. Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, trong khoảnh khắc chuông tan học vừa vang lên, mọi người hẹn mà cùng nhau ào ào vọt tới bên bệ cửa sổ, háo hức nhìn chằm chằm mọi động tĩnh ở phía dưới. Giữa những bóng dáng của vô số học sinh, rốt cuộc nhìn thấy chủ nhiệm lớp về hướng bãi đậu xe. Trống thấy thầy ấy đẩy ra chiếc Motorcycle rồi thành thạo nổ máy, sau đó…..Nghênh ngang phóng xe , lưu lại luồng khói mịt mù, chuyện này là sao đây?

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó tập thể nhìn tới Tả Á và Chung Tĩnh. Tả Á và Chung Tĩnh cũng nghẹn ngào hiểu, bánh xe của chủ nhiệm lớp lợi hại đến thế ư, bị xì lốp mà vẫn có thể ung dung tự nhiên phóng ? Còn nghi hoặc rối ren, lúc này bọn họ lại trông thấy thầy dạy môn sinh vật kính ì à ì ạch đẩy chiếc Motorcycle ra khỏi bãi đậu xe. Nổ máy xong chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo chạy chưa được bao xa dừng lại. Bánh sau xe hình như là bị xì lốp.

      Tả Á và Chung Tĩnh có linh cảm hay, hai người chột dạ liếc mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ đâm bánh xe của thầy sinh vật – người thầy mà cũng chính là thần tượng ở trong lòng mọi người. Quả nhiên, thầy sinh vật xuống xe, vẻ mặt gian nan kiểm tra lốp xe, ra là bánh xe bị xẹp……Ngay tức khắc, tiếng đóng cửa sổ ầm ầm vang lên, tất cả bạn học đều cất tiếng cười to.

      Chủ nhiệm lớp huênh hoang bỏ , còn thầy sinh vật vô tội ở lại vá vỏ xe. Ông trời có thể chứng minh, bọn họ phải muốn đâm thủng bánh xe của thầy sinh vật. Mặt mày Tả Á và Chung Tĩnh ỉu xìu thất vọng. Sao có thể đâm nhầm vậy được chứ? quên mất, Motorcycle của chủ nhiệm lớp và thầy sinh vật có kiểu dáng khá giống nhau.

      thất bại!

      ***

      Chuyện này sang ngày hôm sau coi như xong, nhưng biết ai lại mách lẻo với thầy chủ nhiệm. Buổi chiều vừa tan học Tả Á và Chung Tĩnh bị mời đến phòng bộ môn. Chủ nhiệm lớp trịnh trọng nghiêm mặt răn dạy các , hành vi phạm lỗi này của các tạo nên ảnh hưởng rất xấu, lần này tuyệt thể tha thứ bỏ qua, nghiêm nghị cầu hai người thông báo với phụ huynh.

      Tả Á cau mày, hạ giọng : “Ba mẹ em ở nước ngoài ạ!”

      “Thưa thầy, bọn em tuyệt đối tái phạm nữa đâu, thực biết lỗi của mình rồi ạ.” biết lỗi mà Chung Tĩnh đến chính là sai lầm đâm thủng nhầm bánh xe. ràng nếu biết lỗi vẫn còn chưa đủ tội.

      Chủ nhiệm lớp nhất quyết kiên định, tuyệt đối cho các xảo biện, “Tôi thấy các em biết hối cãi, đâm thủng bánh xe của thầy giáo bây giờ còn bày trò láo. gọi phụ huynh hai em hãy ở lại đây mà đợi, cho phép về nhà!”

      Tả Á và Chung Tĩnh lo lắng liếc mắt nhìn nhau, hậu quả gọi phụ huynh đến rất nghiêm trọng, lúc rầu rỉ điện thoại di động của Tả Á vang lên, nhìn nhìn chủ nhiệm lớp sau đó nghe mà dập luôn máy, nào ngờ tiếng chuông lại kiên trì tiếp tục vang lên lần nữa.

      Chủ nhiệm lớp xanh mặt quát: “Nghe !”

      “A lô!” Tả Á chỉ đành phải nghe điện thoại.

      “A lô, ai vậy?”

      “Chung Dương!”

      “……” Sao là ta? Tim Tả Á chợt rối loạn, hiểu tại sao mỗi khi mình nghe đến cái tên này tim tự chủ được mà hoảng loạn lên.

      “Ra ngoài , tôi đợi ở cửa!” Giọng điệu ra lệnh tuy đơn giản nhưng kém phần ngang ngược.

      “Cửa?” Tả Á trong nhất thời hiểu ta ở cửa là có ý gì.

      “Đón em tan học!”

      Tả Á cau mày, sao ta biết mình học ở đây, lúc nghi hoặc nhìn thấy bộ mặt xanh mét của chủ nhiệm lớp, tim rối loạn lập tức với Chung Dương ở đầu điện thoại bên kia: “Dạ, chú, chú đến may quá, ba mẹ cháu có ở đây, mà giờ chủ nhiệm lớp của cháu có vài lời muốn trao đổi với người nhà, chú hiểu ạ?”

      “……..”

      “Phòng bộ môn ở lầu năm!” Tả Á xong dập điện thoại cái cạch, lòng thấp thỏm yên chờ ‘chú’ của mình giá lâm.
      Chung Dương tới, dáng dong dỏng cao chừng 1m80, điệu bộ dứng mạnh mẽ hiên ngang. Diện mạo cực kỳ tuấn mỹ nhưng có vẻ lạnh lùng còn mang theo chút lười biếng uể oải, thậm chí còn có phần hơi lưu manh nữa. Ngay lúc này, ánh mắt của ba người ở phòng bộ môn cưỡng lại được hoàn toàn bị hấp dẫn, đến cả bản thân thầy chủ nhiệm là phái nam mà cũng bị người đàn ông như vậy làm cho ngơ ngẩn, “Xin chào, là….?”

      Tả Á vừa nhìn thấy Chung Dương liền kêu lên gọi : “Chu…..Chú!” Làm ơn đừng có làm bể mánh nha, trong lòng Tả Á thầm cầu nguyện.

      Ánh mắt tối sẫm của Chung Dương tối liếc nhìn sang Tả Á, sau đó bắt tay với chủ nhiệm lớp, “Là thầy giáo đây sao, chào thầy, tôi là…..Là chú của con bé!”

      Chủ nhiệm lớp khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, khách sáo : “ Tả, mời ngồi!”

      Chung Dương ngồi xuống mà ngược lại đưa tay chỉ tới Tả Á, “Con bé gây ra chuyện gì vậy?”

      Thầy vừa nghe hỏi liền rất oán giận đem tích bất lương của Tả Á kể lại rành rẽ cho Chung Dương nghe, kể xong còn cầu Chung Dương cùng gia đình cần nên răn dạy lại cho tốt.
      Đôi mắt xếch quyến rũ của Chung Dương sâu sắc nhìn tới Tả Á, khuôn mặt nhắn xinh xinh ấy có vẻ điềm đạm ít , lông mi dài như con búp bê, dù nhìn thế nào cũng thể nhận ra là nữ sinh biết quậy phá gây chuyện, nhưng có thể nhìn thấy được thần sắc đối nghịch từ trong ánh mắt của , chỉ hơi lóe sáng nhưng tưởng chừng như có thể dễ dàng bắt được lòng người, Chung Dương im lặng chút sau đó mới dùng giọng điệu vui răn dạy: “Giỏi rồi, sao hả? Dám đâm thủng cả lốp xe của thầy nữa?”

      Chủ nhiệm lớp vội phụ họa : “Phải đấy, học sinh thời buổi nay là càng ngày càng hư hỏng đến thể tưởng được, còn biết Tôn Sư Trọng Đạo là cái gì, còn lời nào để , lại còn là nữ sinh ấy mà, là rất quá đáng, chuyện này nhất định phải nghiêm túc xử lý, việc này cũng tạo thành ảnh hưởng xấu cho trường học!”

      Chung Dương vuốt vuốt mi tâm, duỗi ra cánh tay dài, bàn tay ấm áp thon dài phát tóm lấy cần cổ của Tả Á, bộ dạng như bậc cha chú lớn lối khiển trách: “Cháu cũng hiểu chuyện đó, học hành lo ngược lại học ba cái chuyện đâm thủng bánh xe làm chi, bảo chú làm sao ăn với ba mẹ cháu đây hả? Thu dọn đồ đạc nghỉ học, theo chú về nhà! !”

      Nghỉ học? Chủ nhiệm lớp bỗng chốc sững người, há hốc mồm ra lời. Đôi mắt trợn tròn ngơ ngác nhìn tới Chung Dương, thân thể mập mạp hoàn toàn hóa đá luôn rồi…..

      Chung Dương lại tiếp tục với Chung Tĩnh: “Còn cháu nữa, cũng mau thu xếp nghỉ học , đừng gây thêm phiền hà cho thầy nữa!”

      Chủ nhiệm lớp lại tiếp tục hóa đá, đây phải là mục đích của ông, ông chỉ muốn…..Làm cái gì đó, để sau này…..

      Chung Tĩnh và Tả Á cố nén cười đến sắp nội thương.

      Vốn nghĩ rằng trận phê phán khiển trách này kéo dài đằng đẵng, nhưng Chung Dương lại chỉ dùng tới mười phút giải quyết xong, kết quả cuối cùng là Chung Tĩnh cũng may mắn thoát nạn, chuyện này cũng truy cứu nữa. Điều quan trọng gọi phụ huynh tới dù sao cũng phải là muốn học sinh bị nghỉ học. Chung Dương vừa mở miệng liền đòi cho nghỉ học dọa chủ nhiệm lớp hoảng sợ, cuối cùng đành phải ngượng ngùng dặn dò Chung Dương cần nên giáo dục răn đe lại con em cho tốt, sách hay là phải đọc, điều hay là cần nên học hỏi.

      “Tả Á, ở đâu ra chú đẹp trai như vậy?” Ra khỏi phòng dạy học, Chung Tĩnh giọng thầm bên tai Tả Á.

      Tả Á nhìn nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ở phía trước, khuôn mặt nhắn nhíu mày nhăn nhó khổ sở cũng giọng : “Nhặt được ở đường đấy, tặng cậu đó chịu ?”

      Chung Tĩnh đập cho Tả Á phát, “Thôi , đùa gì thế?”

      Ra khỏi trường học, Chung Dương tới xe mình đậu ở ven đường, xoay người lại với Tả Á: “Lên xe, tôi đưa em về!”

      cần!” Tả Á liền lên tiếng cự tuyệt, kéo theo Chung Tĩnh muốn , nhưng Chung Dương nhanh tay tóm lấy cổ tay cười lạnh : “Đừng bướng bỉnh nghe lời, thế nào tôi cũng là ‘chú’ của em đấy!”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương4: Cậu Chung cứu người đẹp

      Ba người cứ giằng co như thế cho tới khi thầy chủ nhiệm lớp ra. Chung Tĩnh thấy Tả Á có vẻ như rất vừa ý với người chú này, nghĩ là sợ bị la mắng, vừa thấy chủ nhiệm lớp đứng lại ở bên cạnh họ, Chung Tĩnh liền theo phản xạ muốn chuồn êm, cùng chủ nhiệm lớp chào hỏi rồi lại cùng Tả Á bye bye sau đó bỏ .

      Chủ nhiệm lớp nhân cơ hội dừng lại dạy dỗ thêm mấy câu, căn dặn Chung Dương phải chuyện lại với ba mẹ Tả Á, đứa này quá ngỗ nghich rồi, phải quản lý giáo dục lại cho tốt sau đó mới bỏ . Lúc này, cổng trường học còn lại chỉ có và Chung Dương còn có chiếc Land Rover màu đen kia nữa.

      Ánh mắt Chung Dương thâm thúy nhìn chằm chằm Tả Á, tay vẫn còn nắm chặt cổ tay Tả Á, “Em muốn tự mình lên xe, hay là đợi tôi động thủ?”

      “Nè, đừng tự động chủ trương mọi chuyện như thế, tôi và có quen biết, đừng giở trò lưu manh đó!” Tả Á gỡ bàn tay Chung Dương ra, tuy nhiên dù có làm thế nào cũng gỡ ra được.

      Chung Dương nhíu mày, lạnh lùng : “Mới vừa rồi ai gọi tôi là chú hả, sao chỉ mới đảo mắt chút quen biết nhau rồi vậy?”

      Tả Á ngưng lại động tác gỡ tay, hai mắt mở to nhìn người thanh niên rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng ăn đòn ở trước mặt hỏi: “Rốt cuộc muốn thế nào, sao lại biết tôi học ở đây?”

      Chung Dương cười với vẻ lưu manh, “Ở cái thành phố lớn lớn, này, nếu muốn tìm người cũng phải điều khó khăn gì.”

      , muốn sao?” Tả Á mệt mỏi , “Tôi còn phải về nhà!”

      Chung Dương lại : “Tôi nên gọi em là Bối Bối hay là Tả Á? Tôi thích bị người ta lừa tôi!”

      Trong lòng Tả Á thầm tức giận, thích bị người xa lạ biết quá về mình như thế. Tại sao ta phải điều tra mình chứ, biết mình tên gì, học ở đâu, loại cảm giác này giống như bị lột sạch bắt đứng ở đường lớn vậy, nhịn được trợn mắt liếc nhìn Chung Dương có chút tức giận : “Tôi cũng thích người khác điều tra về mình. Tôi lừa sao, muốn đem tôi làm thành bánh sủi cảo để ăn à.”

      Tay Chung Dương dùng sức ghịt cái, thân thể Tả Á tự chủ được ngã về phía trước mấy bước, thiếu chút nữa đâm sầm vào ngực , hơi thở tràn đầy nhựa sống thuộc về đàn ông đánh thẳng vào giác quan của Tả Á, hiểu sao tim lại chợt hoảng hốt nhịn được quát: “ làm gì thế?”

      Chung Dương cười lạnh, hai mắt u ám nhìn , “ ngờ em còn nhẫn tâm hơn cả tôi đấy, được, coi như chịu thua em vậy, chuyện đổ máu gì đó tôi làm được, hay là vầy , cùng tôi ăn bữa cơm chuyện này coi như kết thúc.” xong cũng mặc mệ Tả Á có đồng ý hay , mở cửa xe nhét vào rồi sau đó mình cũng lên xe, Tả Á bò dậy muốn mở cửa xuống xe lại bị Chung Dương kéo trở lại. cho xe nổ máy, chiếc xe ngay tức khác lao thẳng về phía trước.

      “Ai muốn dùng cơm với !” Tả Á tức giận đưa chân đạp thẳng vào bụng Chung Dương, nhưng Chung Dương nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy cổ chân , tay để ở vô lăng, chiếc xe bỗng chốc mất khống chế lảo đảo, Chung Dương thở hổn hển : “Mẹ kiếp, muốn sống nữa à, ăn có bữa cơm có cần phải muốn chết ?”

      Mặt Tả Á đỏ lên như bị lửa thiêu, hô lớn: “ buông tay coi, bỏ tôi ra!”

      Chung Dương quay đầu lại nhìn thấy “cảnh xuân tươi đẹp” dưới váy Tả Á, lại nhìn tới vẻ mặt đỏ au cực kỳ đáng của , nhưng cũng chưa chịu buông chân ra, cảm giác tiếp xúc với làn da mịn màng của Tả Á lưu luyến trong lòng bàn tay khiến trái tim Chung Dương rộn ràng xao xuyến.
      Tả Á xấu hổ kéo lại vạt váy của mình ngồi lại đàng hoàng, tim nhảy loạn thình thịch tưởng chừng như muốn nhảy bật ra ngoài.

      Chung Dương nhịn được cười, ánh mắt vẫn nhìn tới con đường ở phía trước, kiềm được muốn trêu , “Nè, xấu hổ à, sao đâu, dù có đá thêm mấy cái nữa đây cũng vẫn có thể chịu được!”

      …..Đồ trơ trẽn!” Tả Á đỏ bừng cả khuôn mặt, buồn bực mắng câu lại đưa chân ra muốn đạp thêm cái nữa nhưng nghĩ tới tình huống mới vừa mất mặt ấy nhanh chóng rụt chân ngồi lại ngay ngắn, quẫy đầu sang bên ngó ra ngoài cửa sổ.

      Chung Dương nhìn hàng lông mi dài chớp chớp cùng với gương mặt hồng hồng của Tả Á, cái miệng nhắn hơi vểnh lên nhìn mê người. Dáng vẻ yên tĩnh lúc này y hệt như con búp bê ngoan ngoãn, còn bộ dáng khi nãy chính là con mèo hoang.

      “Dừng xe, tôi muốn về nhà!” Tả Á nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tức giận .

      vui vẻ ở mặt Chung Dương liền biến mất, cau mày : “Cùng nhau ăn bữa cơm rồi tôi đưa em về, có cần cau có như vậy ?”

      Tả Á : “Hôm nay là sinh nhật ba tôi!”

      Chung Dương rằng cho xe quay đầu ngược lại, sau đó dừng lại ở chỗ đậu xe bên ven đường, “Xuống xe!”

      Tả Á liếc mắt nhìn , nhưng cũng do dự, lúc muốn xuống xe Chung Dương lại bắt lấy tay , “Chủ nhật gặp nhau ở quán cà phê Tình Thiên.”

      xong thả tay Tả Á ra, còn Tả Á mở cửa xuống xe. Chung Dương nổ máy xe, ngay sau đó chiếc xe biến mất trong dòng xe cuồn cuộn đông nghịt.

      Quán cà phê ‘Tình Thiên’ là nơi lần đầu tiên gặp Chung Dương, là nơi biết được tin Chu và chị nhau, cũng chính là nơi từng làm trái tim bị tổn thương.

      Tả Á có tinh thần mà đón xe buýt trở về nhà, lúc vừa mở cửa nhìn thấy chị và Chu ôm nhau, trông thấy về hai người vội vàng buông nhau ra. Chị có vẻ ngượng ngùng xấu hổ, Chu lại có chút mất tự nhiên, còn trong lòng Tả Á lại ỉ đau nhói.

      Chị Tả Á cố che giấu xấu hổ bước lên nhận lấy túi xách cho Tả Á, dịu dàng : “Em à, sao hôm nay em về muộn vậy, chị có chừa cơm và thức ăn lại cho em rồi, vẫn còn nóng đó.”

      “À, em cùng bạn học ở lại làm số bài tập, em ăn cơm đây!” Tả Á xong cắn chặt môi đổi sang dép lê tới nhà bếp, trái tim khó chịu như bị ai đó bóm chặt.

      ***

      Tả Á quyết định ở lại ký túc xá trong trường học, tuy nghĩ như vậy nhưng cũng phải thương lượng lại với chị nữa. Ba mẹ ly hôn, mỗi người cũng đều có gia đình riêng của mình, đó là lý do mà và chị phải mua căn nhà này để ở, vốn dĩ và chị ở chung với nhưng tại chị Chu chăm sóc rồi, thấy mình giống như có chút dư thừa vậy.

      Trong khi đợi chị đồng ý, Tả Á cùng trường học làm xong những thủ tục ở trọ lại ký túc xá, hôm chủ nhật gọi Chung Tĩnh đến cùng giúp khuân vác đồ. Chỗ ở quả thực rất ít người, chỉ có ba nữ sinh, chỗ ngủ của Tả Á là ở tầng dưới.

      Tả Á vô cùng mệt mỏi nằm xụi lơ giường , trong lòng cũng có chút vui thích giống như kể từ nay có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Chung Tĩnh rất hâm mộ cuộc sống ở trọ này, thế nhưng bị gia đình quản thúc rất nghiêm, kiên quyết cho phép ra ngoài ở trọ.

      Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tả Á vang lên inh ỏi, liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy là số của Chung Dương chân mày cau lại, nhận bấm luôn từ chối, sau hồi giằng co người gọi người tắt, Chung Dương phát qua cái tin nhắn: ra ngoài, tôi vào túc xá được.

      Uy hiếp, uy hiếp đến trắng trợn, Tả Á nhịn được ngồi bật dậy. ta có Thiên Lý Nhãn hay là Thuận Phong Nhĩ ư, mình dọn đến túc xá mà ta cũng biết.

      Chung Tĩnh nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Tả Á mà nhịn được hỏi: “Sao vậy Tả Á?”

      Tả Á buồn rầu vỗ vỗ trán : “ có gì, , có người mời ăn cơm!”

      “Thiệt hả, ai vậy?” Chung Tĩnh vừa vui vẻ hỏi xong lại ỉu xìu , “ được, mình phải về nhà, nếu mẹ già của mình sẽ dùng chổi chà để hỏi thăm sức khỏe mình đấy!”

      Chung Tĩnh về nhà trước, Tả Á tiếng với hai bạn còn lại xong liền ra ngoài, cần phải cho Chung Dương hiểu từ nay về sau đừng có quấy rầy như vậy nữa. Ra khỏi cổng trường liền trông thấy Chung Dương ngồi ở trong xe, sắc mặt có chút tối tăm, môi ngậm điếu thuốc, dáng vẻ hút thuốc cũng rất cool nhưng nhân phẩm là đáng trách.

      về phía trước mấy bước, nhưng đột nhiên thấy Chung Dương mở cửa xe bước xuống, sắc mặt nặng nề nhanh về phía , hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy khắp người chứa đầy thù địch. Tả Á cho rằng Chung Dương sử dụng bạo lực với mình vì vậy quay đầu muốn chạy, lại thấy con chó to bổ nhào chạy tới trước mặt mình, Tả Á hoảng sợ la hét ỏm tỏi. Giữa lúc hoảng loạn cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của Chung Dương kéo cánh tay về che chắn ở phía sau mình, kế tiếp nhấc chân đá cước vào bụng con chó. Con chó to ấy bị đạu rên la ăng ẳng nhưng bỏ chạy mà ngược giống như bị điên nhảy bổ về phía Chung Dương, Tả Á kinh hãi hô to lên: “Cẩn thận!”

      Nhưng chó to vồ lên người Chung Dương, muốn đá cũng còn kịp nữa, thời điểm khi thấy nó sắp sửa cắn mình, trước tình thế cấp bách Chung Dương đưa tay chặn bóp lại miệng con chó dại, dùng hết sức tóm lấy nó buông tay. Chó to như điên dại nhào tới, đau đớn kêu gào nhưng vẫn từ bỏ ý định tấn công người, hiển nhiên là con chó điên, Chung Dương hung ác quát to về phía Tả Á: “Lên xe!”

      Sắc mặt Tả Á bị dọa sợ trắng bệch, nhìn răng nanh của con chó kia, chỉ cần Chung Dương vừa buông tay là nó hề đắn đó mà cắn lại , vội vàng bấm 110, gào to lên ở trước cổng trường trung học XX xảy ra thảm án.

      Thời điểm cảnh sát chạy đến trông thấy thảm án đó chính là người chó giằng co, còn có học sinh đứng ở cạnh bên biết phải làm sao. Trong tốp cảnh sát có người kêu lên, “Là cậu Chung!”

      Mấy cảnh sát còn lại dám lơ là, rất nhanh liền chế phục được ‘kẻ phạm tội’ mà Tả Á báo án, người lớn tuổi nhất trong số cảnh sát đó tiến lên quan tâm hỏi Chung Dương, “Cậu Chung, cậu sao chứ?”

      Nhưng Chung Dương chỉ lắc lắc đầu, sau đó tới gần Tả Á, đưa tay vỗ vỗ vào mặt , “Này, nhóc con, em sao chứ, bị dọa sợ rồi hả?”

      Tả Á hoàn hồn, nhìn cánh tay Chung Dương chảy máu mà hoảng hốt hô lên: “Tay chảy máu kìa, phải….Phải nhanh chích ngừa !”

      Cảnh sát kia vội : “Tiểu Lưu, tay cậu Chung bị thương rồi, cậu mau lái xe đưa cậu Chung tới bệnh viện .”

      Chung Dương kéo theo Tả Á cùng lên xe, lần này Tả Á còn phản kháng nữa mà ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Chung Dương. Mới vừa rồi bị dọa sợ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :