1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cầm tù tình : Gặp gỡ tổng giám đốc lòng dạ độc ác

      [​IMG]


      Tác giả: Dạ Tư Tĩnh.

      Convert: ngocquynh520.

      Edit: pé Đơ

      Thể loại: ngược luyến, HE.

      Tình trạng: hoàn bản gốc-hơn 137c


      --- ------ -----***--- ------ ------

      Giới thiệu:

      đồng ý với tôi gây thương tổn cho người của An gia, gạt tôi!” Tưởng Niệm nhìn người đàn ông tuấn trước mặt, trong nháy mắt trái tim như chết hóa thành tro bụi, hai dòng lệ chảy dài gương mặt xuống đến cổ.

      bé ngu ngốc! Chẳng lẽ em biết đời này lời của đàn ông, là đáng tin nhất sao? Mẹ của em là tiểu tam có dạy em sao?” Người đàn ông bước từng bước từng bước đến gần , tàn nhẫn .

      Vì trả thù , sắp đặt để người phụ nữ khác mang thai với vị hôn phu của .

      Vì trả thù , khiến cho người đàn ông thương bị còng xích mà ngồi tù.

      ------Diêm Thương Tuyệt, sinh ra có mọi thừ, cha mẹ cho tất cả, nhưng chỉ thiếu thứ, đó là tình thương.

      khát vọng có gia đình ấm áp, nhưng khi ở trong thời khắc vô cùng hạnh phúc đó, cuộc tai nạn giao thông làm mất tất cả.

      ------Tưởng Niệm, sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, người đàn ông được gọi là cha kia lại chưa bao giờ xuất trong thế giới của , chỉ có mẹ.

      Mặc dù vậy, nhưng và mẹ vẫn có cuộc sống hạnh phúc, cho đến khi gặp , tất cả kiếp số bắt đầu.

      ‘Là giả dối của ngươi hại chết cha và mẹ ta, ta ở đây xin thề, mười năm sau, ta nhất định, nhất định cũng để người nếm thử mùi vị sống--------bằng----chết.’

      Từ sau năm Tưởng Niệm 8 tuổi, ngày 28 tháng 7 hằng nằm đều gặp cùng giấc mộng như vậy, theo 10 năm.

      Trong mơ, gương mặt người đàn ông mơ hồ, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt kia lại giống như con sói săn mồi có vẻ tàn nhẫn và hung ác, con ngươi lại nhìn thẳng vào , từng chút từng chút siết cổ của , cho biết đây chính là thời điểm để trả nợ……..​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tại sao hỏi như vậy?

      “Đừng…..…..đừng, buông ra…..ưm ưm…..buông tôi ra.” Ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm cho căn phòng vốn đơn giản lại càng thêm đơn giản.

      chiếc giường màu hồng có môt chừng 17, 18 tuổi nằm, gương mắt trắng nõn rịn đầy mồ hôi, trán cũng còn dính ít tóc trông có vẻ lộn xộn, xem ra là ngủ được yên giấc, đôi mày thanh tú nhíu chặt trông có vẻ đau khổ, từ trong miệng thoát để ra vài tiếng kêu, rất dễ nhận thấy gặp ác mộng.

      Trong mơ, có người đàn ông ngừng đuổi theo , thấy dáng vẻ của , nhưng trực giác cho biết người đàn ông này phải đẹp trai bình thường! (==’’ sốc)

      Cho đến khi còn sức để chạy, người đàn ông kia đột nhiên dùng sức bóp chặt cổ của , cho biết, đến lúc trả nợ rồi! Nhưng ngay lúc cho là mình nhanh chóng bị bóp chết, người đàn ông với diện mạo hung tợn đó ném ra ngoài.

      “A-------“ tiếng kêu thảm thiết, người mớ giường đột nhiện tỉnh táo ngồi lên, miệng thở hổn hển, đôi mắt mở to nhìn mọi thứ xung quanh.

      Trong căn phòng đơn giản ngoại trừ chiếc giường cùng chiếc bàn đọc sách có gì cả, bàn có khung hình, người đàn bà chừng 30 tuổi ôm đứa bé, nhìn qua ấm áp, nụ cười cũng rất hạnh phúc, cửa sổ rộng khoảng 1 mét được che bởi chiếc rèm màu xanh lá.

      Nhắm chặt hai mắt, cũng may, cũng may, đó chỉ là mơ, mặc dù giấc mơ này theo suốt 10 năm, nhưng mỗi lần nằm mơ đều khiến kinh hãi, bởi vì sợ tình cảnh trong mơ rồi có ngày trở thành .

      Bởi vì người con trai kia đến bây giờ chắc cũng trưởng thành, kể từ khi xảy ra việc kia, ngày này hằng năm, Tưởng Niệm đều gặp giấc mơ này, mỗi lần đều đến cùng nơi, giống như là sám hối.

      Từ giường Tưởng Niệm đứng lên về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra, mặt mỉm cười nhìn những đứa trẻ chơi đùa cánh đồng, nụ cười hồn nhiên như vậy.

      cũng từng vui vẻ như vậy, nhưng tất cả bị cuộc tai nạn giao thông phá hủy!

      Xoay người, quỳ mặt đất, mười ngón tay đan chéo đặt ngay dưới cằm, thành tâm khẩn cầu: “Mẹ, 10 năm rồi, mẹ ở thiên đường có khỏe ? Con rất tốt, mẹ, người cần phải lo lắng cho con biết ? Chú An đối xử với con rất tốt , Nguyệt Lê cũng đối xử với con rất tốt, con rất hạnh phúc, đấy, nhưng mẹ, con rất nhớ người! Nêu như 10 năm trước phải vì con, người cũng sớm như vậy, xin lỗi, thành xin lỗi, mẹ, con nhất định nhớ kĩ lời người , người yên tâm, ngoài ra xin người hãy phù hộ cho người con trai kia, để cậu ta cũng có thể tìm được hạnh phúc.” xong, Tưởng Niệm nhắm chặt hai mắt giống như cầu nguyện, lát sau chậm rãi đứng lên.

      về phía chiếc rương đặt mặt đất, từ bên trong lấy ra chiếc váy màu đen mặc vào. Hôm nay là ngày giỗ của bọn họ, nhất định phải bái tế, mặc dù năm chỉ có lần.

      Sau khi chỉnh đốn ổn thỏa xuống lầu thấy An Nguyệt Lê chuẩn bị lấy nước rửa mặt, mặt nở nụ cười để lộ chiếc lúm đồng tiền, có chút khéo léo giống như bản tình ca, có phần sâu rộng yên ắng: “ Nguyệt Lê.”

      “Tưởng Niệm, em dậy rồi! Tối hôm qua ngủ có được hay ?” người đàn ông ở phía xa mặc bộ trang phục hưu canh màu trắng, mặt ôn hòa, dáng người cao 1m83, đôi mày kiếm rậm, đôi môi dày mỏng vừa phải, nhìn qua cả người khiến người ta có cảm giác rất thân thiết, dĩ nhiên đẹp trai là thể phủ nhận.

      Nhìn trước mắt có đôi mắt sáng răng trắng, An Nguyệt Lê có chút tự hào, mấy năm nay bảo vệ rất tốt!

      “Ngon! Đương nhiên được! Nguyệt Lê sao lại hỏi như vậy?” Nghe lời của , gương mặt trắng nõn của có chút run rẩy, Tưởng Niệm rất tự nhiên mà lúng túng dùng tay trái sửa lại chút tóc trán.

      biết lo điều gì, mười năm nay mỗi lần đến ngày đặc biệt đều thức dậy rất sớm đứng ở chỗ này chờ , chỉ muốn nhìn xem có tốt hay ! Mà muốn khiến lo lắng.

      có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.” An Nguyệt Lê lắc đầu trả lời, lúc sáng còn để tảng đá đè ở trong lòng, bây giờ an toàn rồi.

      Giống như nghĩ đến điều gì đó, chợt ngẩng đầu hỏi : “Đúng rồi! phải hôm nay em muốn ra ngoài sao? Đúng lúc cũng muốn ra ngoài, đợi ăn cơm xong chúng ta cùng , cũng tiện đường tiễn em.” An Nguyệt Lê cực kì xấu hổ gãi gãi tóc sau gáy.

      và Tưởng Niệm có thể là thanh mai trúc mã, hai người từ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt, về sau hai người cũng dần tưởng thành, tình cảm của An Nguyệt Lê đối với tưởng Niệm cũng dần dần xảy ra biến hóa, khi còn bé nhìn Tưởng Niệm sống cùng mẹ , cuộc sống gian khổ như vậy, nhưng gương mặt nhắn có chút nào gọi là căm ghét cuộc đời này, ngược lại, mặt còn thường xuyên nở nụ cười hạnh phúc.

      Từ đó, mặc dù nhà giàu nhưng luôn mang những gì có thể ăn được, có thể sử dụng được đưa cho bọn họ, cùng bọn họ ở chung với nhau cũng thấy rât hạnh phúc, rất vui vẻ, về sau có thiếu gia đến nơi này, mọi thứ liền trở nên thay đổi.

      Nhưng điều duy nhất thay đổi chính là muốn bảo vệ , tình dành cho mãi mãi thay đổi, trong lòng nghĩ phải tìm cơ hội thích hơp để cho biết, từ mười năm trước để lại chỗ trống trong tim mình dành cho .

      “Vậy sao? Ngày hôm qua đâu có nghe chú An hôm nay phải ra ngoài giao hàng?” Đối với lời của , Tưởng Niệm nghi ngờ, nghi ngờ chẳng qua chỉ là lo lắng cho mình.

      Bởi vì ngày nay mỗi năm thay đổi đủ thứ cách để được ở bên cạnh , nhưng cũng từ chối, đối với , trong lòng Tưởng Niệm tràn đầy cảm kích cùng mãn nguyện, đây là của , từ đến lớn luôn che chờ cho , nếu , bây giờ như thế nào? vẫn thường suy nghĩ---- ----

      ! Tối qua trước khi ngủ, cha có với , em lại ngủ cùng , dĩ nhiên em biết!” Nhìn bộ dạng đáng của , An Nguyệt Lê muốn trêu chọc .

      Vì vậy ‘tâm chơi’ nổi lên, nhưng nghĩ đến bản thân mình xong cũng có chút ngại ngùng.

      Nguyệt Lê, lung tung vậy nữa em thèm để ý đến .” Ngẩn người lúc, Tưởng Niệm luống cuống xong xấu hổ che mặt chạy ra ngoài.

      Trốn sau cây đại thụ ở sau nhà, trái tim của Tưởng Niệm ngừng đập mạnh, thể bình tĩnh được.

      Nghĩ đến lời vừa rồi của , nghĩ đến che chở mọi mặt cho mình từ cho đến khi trưởng thành, Tưởng Niệm rối loạn, câu đó rốt cuộc là có ý gì? thích sao? Giống như Chú An thích dì Thu sao? Hay là chỉ xem như em mà đối xử, trong lòng là loạn à!

      Trời ơi! muốn, muốn, đến đâu đến đó !

      Nghĩ vậy, dùng sức vỗ vỗ gương mặt, Tưởng Niệm vôi vã chạy vào trong phòng. còn có việc cần làm, tại cũng có thời gian mà nghĩ những thứ này.
      --- ---------hết chương 1---- ------

      mình chỉ hiểu sao làm vậy nên bạn nào đọc Cv thấy mình mần sai cứ nhắc mình 1 tiếng để mình chỉnh sữa nhé ^^

      Chương 2: Em cũng muốn xem.

      Chiếc xe hàng có chút cũ nát đến công viên tưởng niệm Thanh Sơn, ngoài cửa sổ gió hơi lớn, làm người ta cảm thấy mát lạnh và thoải mái, mà khí bên trong xe lại vô cùng xấu hổ, hiển nhiên việc xảy ra ban sáng, khiến hai người trong xe có chút ngượng ngùng, vì vậy suốt đường chẳng có ai mở miệng.

      “À…..lâu rồi cũng chưa vào thành phố, có thay đổi lớn, rất nhiều tòa nhà trước kia con đường qua giờ cũng còn, hì hì” An Nguyệt Lê thấy tưởng Niệm dọc đường chỉ ngồi bên cúi đầu xoắn ngón tay im lặng lên tiếng, nghĩ là vì chuyện lúc sáng mà có chút tức giận, cho nên tiên phong phá vỡ bầu khí yên lặng trong xe.

      Nguyệt Lê, phải tháng trước cùng chị Tiểu Miểu giao hàng vào thành phố sao?” Tưởng Niệm hoàn toàn hiểu ý của , cho nên câu đầu tiên khiến An Nguyệt Lê vốn cảm thấy có chút ‘lạnh’ có ý nghĩ: stupid idea rồi. Trời ạ! biết nên ngây thơ hay là đần đây? Đây ràng là vì muốn giải tỏa bầu khí!

      Mặt của An Nguyệt Lê có chút giật giật, mồ hôi…… trách , trách , cũng tại à…., buổi sáng có chuyện làm hay sao mà đùa giỡn như vậy! Bây giờ có chuyện làm hay sao mà lời ngu ngốc như thế!

      An Nguyệt Lê muốn chút gì khác, lại cảm thấy điện thoại trong túi quần vang lên, vì vậy lấy tay điều khiển tay lái, tay còn lại lấy điện thoại di động ra.

      “Này, có chuyện gì sao? Cái gì!? …mọi người còn ở chỗ đó sao? Được…được… tôi lập tức đến ngay.” Vội vã cúp điện thoại, An Nguyệt Lê dùng sức đem tay xoay sang phải, ngay lập tức thắng (dừng) lại ở ven đường.

      Nhìn vẻ mặt lo lắng này của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm biết nhất định xảy ra chuyện, hơn nữa có thể là chuyện lớn.

      Nguyệt Lê, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn An Nguyệt Lê có chút hoảng loạn thay tháo dây an toàn, có chút sợ hãi, đoán nhất định xảy ra chuyện gì rồi, mới có thể khiến người luôn xử sợ hãi như Nguyệt Lê vội vã như vậy.

      “Chình là số hàng lúc sáng xảy ra chút vấn đề , có gì lớn, Tiểu Miểu vừa gọi điện thoại nhất đinh phải chuyến, cho nên thể đưa em , em ở đây, lát nữa đón xe công viên tưởng niệm , mình cẩn thận chút, biết ?” Thay mờ cửa, An Nguyệt Lê dùng tốc độ nhanh nhất xong những lời này.

      Bởi vì giờ phút này thực rất lo lắng, Tiểu Miểu gọi điện thoại cha ở công trường xảy ra tranh chấp với người ta, còn đánh người, biết cha chỉ cần đánh nhau với người ta, thấy máu nhất định dừng tay, sợ, sợ mất cha, nhưng dù như thế vẫn muốn cho Tưởng Niệm biết, sợ lo lắng.

      Lúc này có thể thấy được người đàn ông này có bao nhiêu là nỡ đối với trước mặt.

      “Nhưng em cũng muốn xem!” Ngăn lại bàn tay mở cửa của , Tưởng Niệm .

      “Nghe lời!” Giọng của An Nguyệt Lê có chút nặng nề, biết Tưởng Niệm nhất định đau lòng, điều này-------- muốn nhìn thấy, thà để lưng mình gánh vác mọi thứ, cũng muốn nhìn thấy Tưởng Niệm lại nức nở khóc lần nữa.

      Bởi vì này hơn 10 năm, từng thể phải bảo vệ tốt, chăm sóc , muốn nhìn thấy tình cảnh của mười năm trước lặp lại lần nữa.

      Thấy An Nguyệt Lê có chút tức giận, bĩu môi xuống xe, biết An Nguyệt Lê nhất định biết chuyện gì xảy ra, nhưng dám cho biết, sợ lo lắng. Lát nữa gọi điện thoại cho chị Tiểu Miêu biết xảy ra chuyện gì, phải sao?

      “Có chuyện gì phải gọi điện thoại cho em biết ? được gạt em.” Thấy muốn rời , Tưởng Niệm nhìn được lẩm bẩm, chuyện của An gia cũng chính là chuyện của , mười năm dưỡng duc (nuôi dưỡng và dạy dỗ) , có thể khắc sâu trong lòng sao?

      Nhưng An Nguyệt Lê lại giống như nghe thấy lời của , có lên tiếng, nhanh chóng đạp chân ga mà phóng như mũi tên được bắn ra.

      Nhìn chiếc xe dần dần xa, cuối cùng biến mắt trong tầm mắt của mình, Tưởng Niệm thất vọng hạ sụt vai, lo lắng a! biết xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng hay ?

      chút do dự lấy điện thoại từ trong túi ra, bàn tay bé mềm mại như xương lướt màn hính.

      “Chị Tiểu Miểu! Mọi người ở đâu? Cái gì! Rồi…em lập tức đến liền.” Che môi, thể tin được mà lắc đầu cái, Chú An bị thương! Làm sao lại bị thương?

      Nhìn con đường vắng bóng xe chạy đến đáng thương, Tưởng Niệm hết sức sốt ruột, tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu có chút run, ai có thể chở qua đoạn đường này? Nơi này cũng nhìn thấy taxi!

      Cách chỗ Tưởng Niệm đứng 1km có chiếc xe Maybach 62S màu đen đậu, ngồi ở vị trí tay lái là người đàn ông thoạt nhìn cũng chừng 27,28 tuổi, mang mắt kính lớn màu cà phê che hơn nửa gương mặt, nhưng nhìn qua vẻ tuấn, cánh mũi ràng thể sắc sảo, môi mỏng, còn có mái tóc đen thoải mái, hơi lộn rộn, khó nhìn ra nhất định là được ông trời chiếu cố.

      Tuy chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, nhưng cũng che dấu được khí chất vương giả cao quý trời sinh.

      Nhìn cách đó xa, Tưởng Niệm vừa gọi điện thoại vừa bắt taxi, môi mỏng của người đàn ông tuấn giương lên nở nụ cười yếu ớt có phần toan tính.

      Khởi động xe, chậm rãi chạy về hướng Tưởng Niệm cách đó xa.

      Đứa bé dối trá, đến lúc em trả nợ rồi, đời này, em cũng đừng nghĩ thoát khõi tôi.
      ------hết chương 2------
      Meoconkissu2 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: còn lên xe?

      “Tiểu thư, xin lỗi làm phiền, cho hỏi vào nội thành như thế nào?” Tưởng Niệm buồn phiền biết làm thế nào để đến bệnh viện bị giọng bên cạnh của người đàn ông thu thú, giọng rất có từ tính, tựa như muốn thừa lúc người ta bị say mê mà mang người ta hút vào sâu giữa vòng xoáy.

      Nhìn người đàn ông ngồi bên trong xe chút, Tưởng Niệm có chút do dự về phía : “Tiên sinh, người cần vào nội thành sao?”

      “Phải, tôi mới vừa về nước, đối với đường xá ở nơi này mấy quen thuộc.” Giọng của người ngồi trong xe có chút dịu dàng mà trả lời.

      “A, như vậy sao!” Nghe được câu trả lời của , như suy nghĩ điều gì đó Tưởng Niệm gật đầu nghĩ nghĩ: “ bằng như vậy , đúng lúc tôi cũng muốn đến bệnh viện thành phố, cũng muốn vào nội thành, vừa lúc thuận đường, tôi ngồi xe của nhé!”

      Sợ nghe hiểu lầm, nghĩ là muốn quyến rũ , Tưởng Niệm lại tranh thủ thời gian để giải thích thêm: “ yên tâm, tôi phải loại con kia……như nghĩ, tôi có người thân được đưa vào bệnh viện, tôi có ý định xem chút, thế nhưng nơi này lại tương đối vắng vẻ có xe, cho nên….”

      “Tôi hiểu, lên xe .” hiểu lời của ‘Tôi phải loại con kia…..như nghĩ’ Là có ý gì, cũng chờ xong, người đàn ông trong xe thân thiện mở lời.

      nghĩ là dễ dàng đồng ý như vậy, nhất thời Tưởng Niệm đứng ngây ngốc ở chỗ đó, biết làm sao cho phải.

      còn lên xe?” Thấy bất động, người đàn ông có chút buồn cười, thúc giục .

      “A, được.” Tưởng Niệm lấy lại tinh thần, gật đầu cái mở cửa xe ngồi vào, vừa ngồi xuống liền bị thiết kế sang trọng trong xe làm cho chấn động, nhìn qua thiết kế từ bên trong xe cho đến bên ngoài xe, khó nhận thấy đây chắc chắn là chiếc xe hơi sang trong.

      Trời ơi….thiệt là! Giờ là lúc nào rồi, còn nghiên cứu cái này, vừa rồi Tiểu Miểu gọi điện thoại Chú An đánh nhau với người ta rồi váo bệnh viện, bây giờ biết còn nghiêm trọng đây? Lúc này còn nghiên cứu xe của người ta, còn là xe của người đàn ông quen biết, có chút buồn phiền vỗ trán của mình, tự nhắc bản thân nên tỉnh táo.

      biết cảnh này bị người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, xem ra còn là đần đến đáng thương, lại giả dối khiến cho người ta phải hộc máu, có chút giễu cợt nhìn Tưởng Niệm ở bên phiền não, người đàn ông đeo kính hạ tầm mắt nguy hiểm, híp mắt cái.

      Xe hơi sang trọng quả nhiên tốc độ bình thường nha! Rất nhanh xe chạy đến bệnh viện thành phố, xe vừa mới dừng hẳn, Tưởng Niệm liền nóng lòng mở cửa xe ra ngoài.

      cảm ơn tiên sinh bằng lòng cho tôi nhớ đoàn đường này.” xong liền niềm nở khom người chào, Tưởng Niệm xoay người vội vã chạy về phía bệnh viện.

      Người đàn ông trong xe tháo mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt có vẻ tàn nhẫn, ngoan độc cùng tuyệt tình như con sói nhìn chằm chằm vào hướng con mồi vừa biến mất.

      sai, chính là Diêm Thương Tuyệt, trở lại. trờ lại thực lời thề năm đó thề, tần nhẫn hành hạ , để cũng thử chút mùi vị mất người thân này, mùi vị sống bằng chết.
      ------@@@--- ---

      Tưởng Niệm vội vã chạy đến hành lang đứng bên ngoài phòng phẩu thuật nhìn thấy gương mặt bị thương của An Nguyệt Lê. thừa nhận thấy An Nguyệt Lê bị thương đau lòng, cho nên khóc.

      Nguyệt Lê, bị thương sao? Làm sao đề bị thương vậy?” nhào qua ôm chặt thắt lưng của An Nguyệt Lê, để đầu mình dựa vào trong lồng ngực vững chắc của , khóc lớn.

      Cái người từ luôn bảo vệ , để chịu bất cứ tổn thương nào---An Nguyệt Lê, giờ phút này gương mặt lại bị đánh đến nổi bầm tím, từ cổ áo, cho đến cánh tay đâu đâu cũng là vết máu, nhìn qua mà phát run.

      “Tưởng Niệm? Sao em lại ở đây?” Nhìn người con khóc trong ngực đến những giọt nước mắt của , trái tim của An Nguyệt Lê cảm thấy đau đớn, biết nhìn thấy cảnh tượng này khóc vô cùng đau khổ.

      “Được rồi, được rồi, đừng khóc, phải cũng gặp chuyện gì sao?” nhàng vòng tay ôm , An Nguyệt Lê khẽ an ủi , phát cảm giác ôm vào lòng rất thoải mái.

      Ngầng đầu lên, hít mũi mạnh cái, nhìn người con trai trước mặt này, đột nhiên Tưởng Niệm cảm thấy hạnh phút, có tốt.

      “Đúng rồi, chú An đâu? Đây…..người bên trong này là ai?” Đưa mắt nhìn xung quanh cái thấy chú An, lại thấy phòng phẩu thuật vẫn sáng đèn, trong lòng vô cùng bất an.

      “Ha ha……. cần lo lắng cho chú, con xem phải chú rất tốt sao?” Ở phía xa có đỡ người đàn ông trung niên mặc đồ bệnh nhân về phía này, trong miệng đều là vui vẻ.

      Chương 4: Chúng ta gặp qua ở đâu rồi phải ?

      Nhìn người trước mặt, tảng đá treo trong lòng của Tưởng Niệm rốt cuộc cũng được hạ xuống, cũng may, coi như tính mạng của hai người này có gì đáng ngại, cảm thấy như vậy là đủ rồi.

      Cảm tạ ông trời vẫn luôn quan tâm người tốt!

      “Chú An! Chú làm con sợ muốn chết, chú có biết ? Về sau được để chúng con lo lắng như vậy nữa được ?” đến đỡ tay bị bó thạch cao của An Chí Viễn, lại nhìn được làm nũng với ông, đôi môi đỏ tươi hơi chu, lại vì lo lắng mà trán có chút mồ hôi.

      “Ha ha ha ……được! Về sau thể để con dâu tương lai lo lắng cho ta, nếu ………” dừng chút, ông nhìn về phía An Nguyệt Lê ở bên cạnh còn tức giận nháy mắt, có chút vui vẻ lấy lòng xin tha thứ.

      “Vơ của con trai ta đau lòng chết.” thấy mình, vẻ mặt từ nóng liền chuyển sang lạnh, nhưng An Chí Viễn cam lòng mà mếu môi.

      Ông biết vì bản thân mình nóng nảy mà xém chút nữa gây ra chuyện lớn, vừa mới cùng cảnh sát cho lời khai, bây giờ tên tiểu tử thối này lại nhìn mặt ông.

      Ông biết giận! thậm chí rất tức giận!.

      Nhưng Tưởng Niệm là điểm yếu của , cho nên xong câu kia tên tiểu tử này nhất định mừng thầm, sau đó từ từ tha thứ cho ông.

      lời của An Chí Viễn khiến 3 người đứng hành lang như bị sét đánh, Tưởng Niệm nghe xong mặt đỏ như quả táo chín, hiểu vì sao chú An lại như vậy, là ý của An Nguyệt Lê sao?

      An Nguyệt Lê nghe xong trong lòng cũng có chút thoải mái, xem ra tâm tư của vẫn lừa được cha! Coi bộ sau này phải để ông hổ trợ! Tiểu Miểu nghe xong cả trái tim như bị tổn thương vỡ tan thành từng mảnh , gì vậy chứ? Biết cũng thích An Nguyệt Lê, chú An còn cố ý ở trước mặt tác hợp cho Tưởng Niệm và An Nguyệt Lê, làm tức chết.

      “Vâng, mọi người mới chính là người nhà, còn tôi là người ngoài, được chưa?” Tiểu Miểu tức giận ngồi xuống ghế, đôi khi lại trừng mắt nhìn về phía bọn họ, cắn răng bĩu môi, vẻ mặt tức giận.

      Ngay lúc Tưởng Niệm muốn giải thích, đèn phòng phẩu thuật đột nhiên tắt, bên trong có nhóm y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.

      “Sao rồi? Bác sĩ! ta có gì chứ?”An Nguyệt Lê cẩn thận hỏi, nhìn người nằm giường bệnh trong tình trạng hôn mê, hiển nhiên dám xem thường.

      “Trước mắt bệnh nhân có gì đáng ngại, nhưng vẫn cần ở lại để theo dõi trong 1 tuần, quan sát xem vết thương ở đầu có còn di chứng gì chưa loại bỏ ?” Bác sĩ điều trị giải thích , vẻ mặt ngoại trừ nghiêm túc vẫn là nghiêm túc, xong lập tức bảo y tá đẩy giường bệnh vào phòng bệnh.

      Nghe bác sĩ như vậy, mọi người ở đây thở phào hơi, dù sao đây cũng là mạng người a! hơn nữa tránh khỏi có liên quan đến bọn họ.

      Nguyệt Lê, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Thấy bác sĩ cùng y tá rồi, Tưởng Niệm đến bên cạnh ngước đầu, mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi.

      Nghe câu hỏi của Tưởng Niệm, ánh mắt của An Chí Viễn ở bên như có như nhìn chăm chú khắp nơi lúc, sau đó chột dạ nhìn về phía chỗ quẹo mà chuồn mất (trốn), ông mà trốn, chừng thằng con trai cùa ông lột da mà ăn sống ông.

      “Còn phải vì chủ đầu tư bên kia hàng chúng ta có vấn đề! Chú An nhịn được liền cùng bọn họ tranh chấp?” Tiểu Miểu ở bên vốn còn tức giận mở miệng .

      Mất 20 phút, Tưởng Niệm mới nắm tình huống cùng chân tướng việc.

      ra là sang nay lúc và An Nguyệt Lê vừa lâu chủ đầu tư bên công trường gọi điện thoại đến cửa ra ngoài có vấn đề, sau đó chú An và Tiểu Miểu cả hai vô cùng lo lắng chạy đến trường, vừa đến trường thấy người của bọn họ cùng người của chủ đầu tư đánh nhau, nhìn thấy tình cảnh như thế này, chú An đời nào chịu ngồi yên, nhặt lên khúc cây nắm mặt đất mà ném về phía đồi phương, rất may là đối phương phát ra nên mới bị đánh trúng.

      Mà chú An lại mù quáng nhìn thấy máu nhất định bỏ qua, nhóm công nhân thấy tính tình quái dị của ông chủ mình lại phát tác, lập tức ngừng tay ngăn cản ông, ngờ trong lúc giằng co, có lẻ chú An bị thương, lúc An Nguyệt Lê chạy đến tình cảnh thể kìm chế lại tái diễn lần nữa, có người đàn ông cao lớn bên đói phương chỉ mũi nhọn vào con trai của ông chủ, cho nên An Nguyệt Lê bị thương, còn có tên công nhân ngồi ghế báo cảnh sát, trong lúc vô ý lại trượt chân, từ chỗ cao té xuống, ngừng chảy máu, thấy có người xảy ra chuyện nên chiến tranh mới dừng lại, sau đó cảnh sát liền đuổi tới mang toàn bộ công nhân về sở cánh sát lấy lời khai, người bị thương liền được đưa vào bệnh viện.

      “Tiểu thư.” Đột nhiên xuất giọng của đàn ông làm xáo trộn suy nghĩ của ba người có mặt.

      Ba người liếc mắt cái nhìn xa thấy người đàn ông tay cầm điện thoại về hướng này.

      Chính là người đàn ông vừa rồi!!! Toàn thân mặc bộ âu phục đắc tiền được ủi thẳng tắp, đeo chiếc mắt kính lớn, mái tóc có phần lộn xộn, vài sợi tóc còn rơi trước trán, người tản ra khí chất cao quý khiến kẻ khác dám xem thường, tay cầm chiếc điện thoại di động màu trắng, tay còn lại tao nhã mà bỏ vào túi quần.

      Dáng vẻ tuấn chắc chắn làm cho đám y tá trực ca trong long phấn khởi, lén lút nhìn về phía mà đưa tình, nhưng người đàn ông chút nào đề ý, nhìn cũng chưa nhìn bọn họ cái, phía trong đôi mắt đen đều là khinh thường cùng đùa cợt.

      “Ah------ sao lại là ? vẫn chưa sao?” Nhìn thấy người đến chính là người đàn ông vừa rồi đưa đến nơi này, vẻ mặt Tưởng Niệm nghi hoặc, nhưng nhìn đến điện thoại cầm trong tay, lập tức hiểu ra là bản thân mình bỏ quên điện thoại xe của .

      trả lời câu hỏi của mà chỉ đưa điện thoại cho : “ dung nữa bỏ.” giọng điều giàu từ tính lại dịu dàng làm người ta có chút say mê.

      “Chúng ta gặp qua ở đâu rồi phải ?” An Nguyệt Lê nhìn người đến, mặc dù lắm vì sao điện thoại của Tưởng Niệm lại ở chỗ , nhưng An Nguyệt Lê có loại cảm giác, người này---- ----- biết.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: ta trở lại.

      Ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Lê, Diêm Thương Tuyệt lấy xuống chiếc mắt kính đeo gương mặt tuấn, đôi mắt tựa như con sói kia khiến gương mặt Tưởng Niệm tái nhợt.

      Cảm giác quen thuộc này khiến Tưởng Niệm đột nhiên nhớ về lần đầu tiên nhìn thấy người kia ở mười năm trước, cũng có sức hấp dẫn như vậy, khiến mọi vật tự chủ mà tiến gần về phía .

      ?! Là sao?! trở lại phải ?!

      Mà lúc nhìn thấy gương mặt của Diêm Thương Tuyệt tuấn đến thể soi mói, An Nguyệt Lê cũng kinh hãi rồi.

      ?!

      Đối vởi vẻ mặt dám tin của bọn họ, Diêm Thương Tuyệt chút cử động, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, có chút khinh thường nhìn Tưởng Niệm, về phía An Nguyệt Lê, lịch đưa tay phải.

      “Xin chào, tôi là Diêm Thương Tuyệt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

      Lúc nhắc đến ba chữ cái, còn cố tình nhìn về phía Tưởng Niệm, nhìn thấy thân thể mảnh mai của lung lay cái, có chút hài lòng vì hành động của mình khiến bọn họ khiếp sợ.

      Xem ra bọn họ vẫn còn nhớ , trò chơi này dễ chơi!!

      Nghe được ba chữ ‘Diêm Thương Tuyệt’, Tưởng Niệm quay đầu, con ngươi có phần co rút, trong mắt hết thảy là nước mắt, hai chân run rẩy đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, tay kéo ống tay áo của hỏi: “ là Diêm Thương Tuyệt? Là Diêm Thương Tuyệt nào?”

      , trở lại, giấc mộng kia là ………….

      “Là Diêm Thương Tuyệt nào? Chính là cái người sinh ra ngậm thìa vàng, cha mẹ hết long thương , lại bao giờ biết đủ----Diêm Thương Tuyệt, chính là cái người ngu dốt tin tưởng lời của ‘chỉ cần tin tưởng vào tình có thể được ’ ---Diêm Thương Tuyệt, chính là cái người bị bé tùy ý lừa gạt----Diêm Thương Tuyệt.” Từng bước đến gần Tưởng Niệm, Diêm Thương Tuyệt vừa rồi còn nhã nhặn lịch trong nháy mắt lập tức khôi phục lại bản tính của , tàn nhẫn và hung bạo.

      Nghe lên án, Tưởng Niệm phản bát được câu, trong giọng của thực mang theo hận thù!

      ra vẫn nhớ, kể cả mỗi câu từng qua, vậy hẳn là hận thấu xương, bởi vì chuyện năm đó xảy ra là vì .

      Nếu phải do , cha mẹ của chết, nếu phải do , mẹ chết, nếu phải do , cũng phải chỉ vừa mới cảm nhận được ấm áp của gia đình liền mất người thân.

      Cho nên cuộc sống mười năm nay của trãi qua chút cũng tốt, tự trách, đau lòng, còn sợ hãi.

      Đột nhiên cảm thấy mệt quá, đầu óc hồi quay cuồng bất tỉnh, Tưởng Niệm dựa vào vách tường, từ từ trượt ngồi xuống.

      “Tưởng Niệm?!”

      “Tưởng Niệm?!”

      Tiếng nam nữ đồng thanh vang vọng hành lang vắng lặng.
      --- ----@@@--- -----

      Lúc tỉnh lại, Tưởng Niệm ở trong nhà, còn nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh, hung bạo lại tuyệt tình kia, Tưởng Niệm thở hơi.

      An Nguyệt Lê vừa vào nhìn thấy Tưởng Niệm tỉnh dậy ngồi ở đầu giường, vội vàng đặt bát cháo xuống đến.

      “Em sao chứ?”

      có gì, em chỉ là ngờ ta trở lại.” biết An Nguyệt Lê hỏi câu này là còn có ý khác, nhưng muốn làm cho lo lắng, Tưởng Niệm cười cười, vươn tay xoa cái trán.

      “Có ?” An Nguyệt Lê có chút yên lòng ngồi bên cạnh , nắm lấy bàn tay bé có chút lạnh buốt của , nắm chặt, giống như sợ vừa buông lỏng nhìn thấy nữa.

      Nguyệt Lê.” Nhìn vẻ mặt đau lòng của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm nhịn được ôm , ở trong lòng giọng thút thít : “Ở bên cạnh em, được rời xa em, vĩnh viễn rời xa em.”

      Nhìn Tưởng Niệm gầy yếu trong lòng, An Nguyệt Lê nhịn được nâng lên gương mặt tươi cười giờ khóc đến ướt đẫm của Tưởng Niệm, nhìn cánh môi có chút tái nhợt rồi hôn xuống sâu, sau đó dùng sức gặm cắn.

      Giờ phút này, chỉ muốn hung hăng mà hôn , cho biết, bất luận có xảy ra chuyện gì, cũng rời bỏ , mãi cưng chiều , cho dù có trở thành kẻ thù với cả thế giới.

      Lúc này đầu óc của Tưởng Niệm ‘oanh’ tiếng, bị hôn, bị người đàn ông thâm thích hôn, khắc này, cảm thấy mình hạnh phút, ôm , học cách hôn của rồi tự mình đáp trả lại , An Nguyệt Lê cảm thấy người trong ngực đáp trả nụ hôn của mình trong lòng hồi hộp, đây có phải ý quan hệ giữa gần thêm bước ?

      số người và việc khi đụng vào trở thành tai họa trong số mệnh của bạn, bạn trốn khỏi, tránh thoát, chỉ có thể mặc người ta tùy ý sắp đặt……

      Đây chính là---- ---------nghiệt duyên trong truyền thuyết.

      Chương 6: Hồi ức.

      Diêm Thương Tuyệt ngồi trong phòng làm việc của mình, dáng vẻ có chút lười biếng dựa vào chiếc sofa ghế da cao cấp nhập khẩu từ Ý, đôi mắt đen lộ ra nho tà ác, cánh môi lạnh nhạt mím chặt, trong tay cầm chiếc chìa khóa màu trắng trông rất cũ, nhớ lại ngày kia vào mười năm trước………………….

      “Cút! Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi! Mẹ nó (tiếng chữi) ?” Từng tiếng chữi rũa từ trong căn phòng truyền đến, sau đó là thanh ‘đoảng đoảng’ truyền ra, người con trai trong nhà xem ra chỉ chừng 17, 18 tuổi, nhưng bóng dáng kiêu ngạo khiến nhìn qua có phần sớm chính chắn, hai mắt đỏ tươi, hung hăng đấm vào những đồ vật trong phòng.

      “Mẹ, con sợ.” Nhìn nhừng món đồ trong phòng toàn bộ đều bị đánh nát, bên ôm lấy người phụ nữ trẻ chừng 28 tuổi, trong mắt tràn đầy hơi nước.

      “Đừng sợ, Tưởng Niệm ngoan, tâm trạng của tốt, đề cho phát tiết (trút giận) chút, có được hay ?” Người phụ nữ ngồi xổm xuống, thương mà xoa đỉnh đầu của bé.

      “Nhưng còn đập như vậy, trong nhà chúng ta cái gì cũng còn.” Tưởng Niệm 8 tuồi bĩu môi giọng bát mãn , lần đầu tiên nhìn thấy thích rồi, bởi vì lúc nào cũng quăng quăng ném ném, chuyện với bất kì ai, cũng đặt ai vào trong mắt, từ hôm qua đến giờ cũng cùng người khác câu, cũng ăn miếng cơm, lại còn mang đồ đạt trong nhà toàn bộ đập tan nát, dù sao cũng thích .

      Nghe cuộc chuyện của hai mẹ con, Diêm Thương Tuyệt ở bên cạnh dừng lại động tác, nâng lên đối mắt có chút đỏ thẳm, quan sát cực kì gầy này, có lẻ vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, vốn dĩ là 8 tuồi nhưng nhìn qua dáng vẻ chỉ như 5, 6 tuổi, tóc buột đuôi ngựa, mặc bộ quần áo lớn hơn nhiều so với thân hình của , còn là bộ quần áo rách rưới có nhiều vết vá, chân , nhưng kì lạ như vậy lại có đôi mắt sâu trong suốt, nhìn qua , có loại khí chất thanh nhã tầm thường, khiến người ta dám xem thường.

      Nở nụ cười có ý vị sâu xa, Diêm Thương Tuyệt chậm rãi bước đến bên cạnh , cúi đầu nhưng cao ngạo vẫn như cũ ai bì nổi, cẩn thận đánh giá hai mẹ con này.

      ngờ có già có trẻ coi như cũng tệ, tôi rồi, lão gia cho tôi đến cái nơi tồi tàn này trải nghiệm cuộc sống, là vì sao? Chậc chậc---- bây giờ tôi mới hiểu được ông ta say mê chú ý, chỉ có rượu ở đây!” xong đưa tay phải nâng cằm của Tưởng Niệm lên, vừa cười vừa : “ cho tôi biết, em tên gì?”

      “Tưởng Niệm-------“ tay vuốt ve cằm của con , người phụ nữ vẻ mặt đề phòng ôm con , sợ bị người khác cướp mất, đây là mạng sống của ! nhường nhịn như vậy là muốn tốt cho cuộc diện, cũng là vì để giữ lại giọt máu này, bất cứ ai cũng được làm tổn thương đến con của .

      Thấy vậy, Diêm Thương Tuyệt cũng vì bản thân mất mặt mà tức giận, chỉ là lúc rời khỏi phòng câu: “Tôi đói bụng.”

      “Mẹ, vì sao ở lại nhà của chúng ta, điều kiện nhà chúng ta tốt?” Bên cạnh ngôi nhà có nhà kho được lợp tranh (rơm rạ), bọn Tưởng Niệm hay ở trong này nấu cơm.

      “Bởi vì cha của quá thương , nhưng có lúc rất nghe lời, cho nên, cha của mới để đến nơi thôn quê trải nghiệm cuộc sống, như vậy sau này hiểu được tình và tin tưởng vào tình , biết ?” Người phụ nữ rửa rau cải trả lời.

      Tưởng Niệm ở bên cạnh có cái hiểu cái gật đầu cái, thấy dáng vẻ con thông minh lại hiểu chuyện, cảm thấy vô cùng sung sướng, biết năm đó chọn sai, giữ lại đứa bé là việc cả đời này chỉ làm qua lần.

      Mặc dù từ lúc dẫn con thoái khỏi cái ‘lồng vàng’ đó, cuộc sống mỗi ngày trải qua mặc ấm, ăn no, nhưng biết cuộc sống như thế này, là vui vẻ, là hạnh phúc, có con , sinh mệnh trọn vẹn của lại lần nữa trọn vẹn.

      cũng biết con từ lúc hiểu chuyện nhắc đến ‘ba ba’ , là vì sợ đau long. Cho dù bụng có đói bé cũng , bởi vì bé biết trong nhà có thức ăn dư thừa, lúc bị lạnh bé cũng , bởi bé biết trong nhà có quần áo nào có thể chống lạnh, có đứa con hiểu chuyện như vậy mãn nguyện, có lẻ cũng vì con hiểu chuyện nên gia đình có điều kiện vô cùng tốt kia mới để bé giúp con trai của bọ họ! đáng thương cho bậc cha mẹ đời này!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:

      ơi----“

      “Thương Tuyệt-----“

      ơi----- ở đâu? Chúng em đến tìm rồi!”

      Trong đêm tối, bầu trời ngôi sao, bình thường ánh trăng xuất từ lâu nhưng giờ phút này lại có, chỉ còn cây khô xào xạc làm bạn cùng gió lạnh vì lo lắng cho hai mẹ con hát dạ khúc, lúc này trong nhà người ta còn ánh đèn, có lẻ vì núi truyền đến tiếng gọi ầm ĩ vang vọng cả sơn thôn, người phụ nữ dẫn theo bé 8 tuổi mở đèn pin về phía trước trong ngọn núi hiểm trở, chỉ vì tìm người con trai thiếu tình thương.

      hơn 1 tiếng đồng hồ, vẫn là thấy bóng dáng Diêm Thương Tuyệt, người núi càng thêm sốt ruột.

      biết tìm kiếm bao nhiêu lần, tiếng lại tiếng gọi, khiến ban đêm vốn yên tĩnh của chốn này còn say giấc ngủ nữa.

      “Nguyệt Như, giữa đêm khuya ngủ mang theo con lên núi mò mẫn bộ gì đó?” Ở nơi xa xuyên thấu qua ánh sáng của đèn pin, nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông về hướng này.

      Người đến chính là trưởng thôn Ngô Đai Ngưu, ở trong thành phố vừa họp xong trở về, chuẩn bị ngủ, lại nghe được núi có thanh, yên lòng, sợ có chuyện may xảy ra nên theo ánh sang của ngọn đuốt mà lên đây, lại nhìn thấy người trong thôn là Cố Nguyệt Như dẫn theo Tưởng Niệm cầm đèn pin ánh sang hơi yếu tìm người.

      Đền khi thấy người đến, Tưởng Niệm ‘oa’ tiếng khóc, chạy tới ôm chân người đến.

      “Bác trưởng thôn, thấy đâu, thấy đâu, làm sao bây giờ?” rất sợ hãi nha, mẹ nghĩ cha của thương , cho nên mới mình lén bỏ , bây giờ nhất định là rất đau lòng.

      Trưởng thôn Ngô Đại Ngưu nghe xong lời của Tưởng Niệm ngồi xổm xuống nắm chặt lấy đầu vai của Tưởng Niệm hỏi: “ xảy ra chuyện gì? Buổi chiều phải người vẫn còn đây sao? Khi nào còn ở đây nữa?” Vậy phải làm sao bây giờ, Diêm tổng giám đốc ngàn lần căn dặn là phải chăm sóc tốt vị thiếu gia kia, bây giờ thấy người nữa, vậy làm thế nào cho được đây!!!

      Đại Ngưu, trước hết buông Tưởng Niệm ra, làm con bé đau.” Nhìn vẻ mặt cố chịu đựng của con , Cố Nguyệt Như có chút đau lòng. đến kéo đầu vai ra khõi hai bàn tay kia.

      cũng biết xảy ra chuyện gì, Diêm Thương Tuyệt đói bụng, lập tức nghĩ làm chút gì đó ăn.

      Vì vậy mang 10 kí gạo mà đầu năm trong thôn phân phát cho từng nhà ra, nhớ đến trong nhà cũng có thứ gì tốt, lại mang cục thịt muối mà Ngô Đại Ngưu đưa cho ra nấu, nhưng sau đó đến lúc cơm chín, lại thấy Diêm Thương Tuyệt đâu, lúc đầu nghĩ là do tâm trạng của tốt, lát sau quay lại.

      Nhưng chờ nửa tiếng cũng quay lại, liền khắp nơi tìm kiếm, ai ngờ đến lưng chừng núi, nhìn thấy bầu trời dần dần tối, càng thêm lo lắng.

      “À, xin lỗi nha! Bác có làm đau Tưởng Niệm ? Tại Bác sốt ruột quá, thấy là xảy ra chuyện lớn.” Điều chỉnh tâm trạng chút, Đại Ngưu có chút áy náy .

      Vậy phải làm sao bây giờ, cha của Diêm thiếu gia có hứa hẹn với thôn, nếu con của có thể thông qua lần trãi nghiệm cuộc sống này, xây trường học mới trong thôn, còn sửa cầu lót đường, đầu tư xây dựng.

      Bây giờ cũng tốt, thiếu gia của người ta thấy đâu, trường học có, đầu tư xây dựng cũng , nhưng những thứ này đều quan trọng, điêu quan trọng là đâu để tìm đứa con trai tuấn lại thông minh như vậy bồi thường cho người ta !!!

      Nhìn khuôn mặt như đưa đám của Ngô Đại Ngưu, Tưởng Niệm ngước lên gương mặt xinh đẹp lắc đầu cái.

      Bởi vì trong thời gian khá lâu, trán của Tưởng Niệm cũng toát mồ hôi, mặt mũi cũng có chút tái nhợt, dù sao sức lực của đứa bé 8 tuổi cuối cùng cũng thể bằng người lớn, bởi vì bé lo lắng cho mẹ mình ra ngoài gặp nguy hiểm, cho nên mới cương quyết cùng mẹ.

      Xem ra thích cuộc sộng ở nơi này.

      có gì, bác trưởng thôn làm con đau, chúng ta nhanh chóng tìm , trời tối, biết đường về nhà sợ hãi.” Đứa trẻ này vẫn hiểu chuyện như vậy khiến người ta phải đau lòng.

      “Như vậy ! Tôi về trong thôn kêu gọi mọi người cùng nhau lên núi tìm, hai người cẩn thận chút biết ?” Ngô Đại Ngưu đứng lên, nhìn Cố Nguyệt Như ở bên cạnh .

      phía dưới có chức năng mới của diễn đàn là gg+ fb+ và fshare
      các bạn có thể dùng 3nick nhé ^^
      like tùy mọi người thôi nhưng mà mong các bạn có thể share truyện diễn đàn mà bạn thích cho nhìu người biết đến để diễn dàn chúng ta thêm mạnh nhé ^^ rất tks mọi người
      Chương 8

      người luôn có thể giữ cho tâm hồn của mình thuần khiết như đứa trẻ, dùng lạc quan và tấm lòng hiền lành để đối xử với người khác, ngay thẳng thà, cuộc đời của người đó nhất định rất hạnh phúc so với bao người khác.

      Dưới sắp xếp của trưởng thôn, nửa đêm các thôn dân đều lên núi tìm người, thường ngày vào giờ này tất cả mọi người nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, mà nay lại ở trong núi, đưa tay chẳng thấy được năm ngón, khập khiển mà về phía trước, mục đích là tim người con trai kiêu ngạo muốn ăn đòn kia, mặc dù lúc tiểu tử đó vào thôn cũng mấy thích người nơi này, nhưng khi nhìn thấy nữa, gương cũa mỗi người thôn dân cần cù lại hiền lành nơi này tràn ngập sốt ruột và lo lằng.

      Ở nơi thôn quê dân chúng giản dị này, có những lục đục tranh chấp như chốn đô thị phồn hoa, có những mưu quỷ kế, cũng ồn ào náo động và thối nát như chốn phồn hoa đô thị, nơi này người dân giản dị hiền lành, trong lòng toan tính, cho nên mặc dù biết tiểu tử kia coi trọng họ, đặt họ trong mắt nhớ ở lòng, nhưng vẫn lo lắng tìm giúp tay.

      “Diêm thiếu gia-----“

      “Diêm thiếu gia-----“

      “Diêm thiếu gia------“

      núi đâu đâu cũng có bóng người, đâu đâu cũng có ánh sáng từ ngọn đuốt, đâu đâu cũng có tiếng kêu, dường như gió càng lúc càng to, đêm càng lúc càng tối, nhưng vẫn có ai dừng lại, bởi vì họ muốn nhanh chóng tìm thấy người con trai bị lạc kia.
      --- ------ -----@@@--- ------ ----

      Ở phía đông mặt trời dần dần ló dạng, người trong thôn cũng tiêu hao quá nhiều sức lực, cũng có chút chịu nổi, nhưng mặc dù vậy, giờ phút này vẫn có ai bỏ cuộc vẫn ra sức tìm kiếm người con trai kia.

      nơi khác, Diêm Thương Tuyệt ngồi đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, trước giờ vẫn biết, ở đây mặt trời mọc lại đẹp như vậy

      Có chút ánh sáng trắng nhạt như như ở phía Đông, sau đó lại dần dần trở nên sáng chói, vòng sáng màu cam ở hướng đối diện đỉnh núi từ từ nhô lên, sau đó lại dần dần chuyển thành màu hồng, cuối cùng là càng lúc càng đỏ, nhưng phát ra tia sáng, mặt trời chậm rãi, ra sức nhô lên, cuối cùng phá tan mây màu, hoàn toàn ló dạng, sau đó những đám mây bên cạnh trong nháy mắt cũng trở nên rực rỡ.

      Ánh sáng kì lạ phía chân trời, kéo những cơn buồn ngủ, làm mọi thứ xung quanh thức tỉnh---- ------ --------

      ơi, ở đâu? ơi----“

      “Diêm thiếu gia-----“

      “Diêm thiếu gia------“

      Từng tiếng kêu la có phần vội vã truyền đến bên tai, Diêm Thương Tuyệt từ bãi cỏ đứng dậy, lại phát hai chân tê dại, thân thể khõi run rẩy lúc, nhíu mày, theo bản năng xoay người nhìn lại, chỉ thấy bé bước chân lảo đảo mình về phía này. Sắc mặt nhợt nhạt có chút máu, trán ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt bên hông dốc sức hít rồi lại thở, dĩ nhiên sau đêm tìm kiếm, đứa bé 8 tuổi như vậy kiên trì lắm rồi, điều duy nhất khiến kiên trì chính là cái người có chút tin tức này, bởi vì muốn với , mất cha, cũng mất tình thương, chỉ cần sẵn lòng được như ý muốn.

      “Em đến đây làm gì?” Diêm Thương Tuyệt chút khách khí, nhìn thấy Tưởng Niệm lại khỏi liếc mắt cái, nhưng ở nơi nào đó trong lòng, lại vì ở trước mắt này cả đêm tìm mà trở nên mềm mại, biết cả thôn vì tìm mà suốt đêm ngủ.

      Đầu của Tưởng Niệm có chút choáng váng nhưng khi nghe đến tiếng của Diêm Thương Tuyệt, liền vui mừng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, bất chợt trong đôi mắt Tưởng Niệm nhàng chảy ra thứ gì đó ấm, dọc theo gương mặt rơi xuống mặt dât, trong miệng gọi: “.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :