Cấm Tình
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại:
đại, cường thủ hào đoạt, HE.
Nguồn convert: tangthuvien.com
Người convert: Muacauvong
Edit: Rabbit & K.T
Chỉnh sửa: K.T
https://rabbitlyn.wordpress.com/2011/05/19/cấm-tinh/
Văn án
hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng?
ai có thể bình an mà thoát ra!
Tình
trong vận mệnh của mỗi người đều
thể tốt đẹp như nhau.
Phụ nữ đối với
có lẽ chỉ là
thú tiêu khiển trong cuộc sống. Còn với
, điều
muốn chính là chinh phục, là làm
hoàn toàn thuần phục
. Thế nhưng tình
lại khiến cho ý định ban đầu của
bị lung lay.
ra,
chỉ cần niềm vui đến từ
vui vẻ của
. Nhưng thứ có thể khiến cho
vui lại là điều làm cho
đau khổ.
muốn buông tay cũng chẳng thể nào buông nổi!
Ở ngã rẽ của tình
,
bị
bá đạo mãnh liệt kéo vào thế giới của
,
thế giới xa lạ, tràn ngập
tranh đấu. Khi tình
chân thành duy nhất bị
bóp nát trong thời khắc ngọt ngào,
biết,
là ác ma mà
tài nào thoát khỏi, là cơn ác mộng mà
chẳng thể tỉnh lại.
Từ lúc gặp gỡ ban đầu
nhất định phải dây dưa như thế.
Vốn dĩ là khúc mắc giữa
và hận, lại nảy sinh ra biết bao ân oán tình thù.
hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng?
ai có thể hoàn toàn bình an thoát ra!
Ác ma
thiên sứ là lúc tất cả mọi tội ác bắt đầu!
“Muốn chết, chính là chết tôi cũng phải đuổi theo
đến tận địa ngục!” Gân xanh
trán
nổi lên, tay nắm chặt lại thành quyền, giống như ngay lập tức có thể cho tôi
đấm. Tôi
nghi ngờ trong từ điển của
có khái niệm đánh con
.
Tôi nhìn Đường Diệc Diễm
điên cuồng mà buồn bã cười, đôi ngươi lạnh lùng ngước lên:“
cần đâu, tôi
sống trong địa ngục rồi!”
“Đường Diệc Diễm,
hiểu được tình
là gì sao?”
nhìn
, đôi mắt trỗng rỗng của tôi hướng về phía trước,
có tiêu cự, chỉ cảm giác được Đường Diệc Diễm khẽ giật mình.
“Đường Diệc Diễm, tình
phải giữ lấy mà là thành toàn,
phải bức bách mà là chúc phúc. Từ đầu tới cuối,
luôn dùng hết mọi loại thủ đoạn để bức tôi,
thực
tôi sao?” Tôi lạnh lùng nhìn
, nhìn vẻ mặt của
từ
ngoan trở nên chật vật.
“Im miệng!” Trong mắt Đường Diệc Diễm
lên
tia bối rối. “Thành toàn, tôi hai năm trước thành toàn đổi lấy chính là
ngả vào vòng tay của thằng khác. Tôi, Đường Diệc Diễm
chiếm được thứ gì đó, người khác cũng đừng mơ có được. Tôi thà rằng huỷ hoại
!”
Tôi nhếch môi hừ lạnh, chậm rãi
:“
đâu… ít nhất bây giờ
… Tôi
điên, tôi muốn trơ mắt nhìn
thống khổ, nhìn
tuyệt vọng…”
“Đường Diệc Diễm, cảm ơn quà sinh nhật của
, tôi – suốt – đời – khó – quên!”
Đường Diệc Diễm nhìn tôi, trong mắt
lên
chút đau đớn, hai tay đặt ở đầu vai tôi khẽ buông ra. Cuối cùng,
ôm chầm lấy tôi, áp chặt tôi vào lòng, nỉ non: “
chỉ là quá
em, quá
em mất rồi,
đến nỗi ngay chính bản thân
cũng thấy sợ, nhưng tại sao em lại
chịu hiểu…”
————————————————————————————–