1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Cảnh xuân Nam triều

      [​IMG]


      Tác giả: Lâm Gia Thành

      Converter: ngocquynh520

      Editor: TieuKhang + ngocquynh520

      Bìa: _NamY_

      Giới thiệu:
      Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai vùng, xuất phồn hoa yên bình hiếm thấy.

      Nữ chính có dung nhan cực đẹp, còn có trí nhớ hỗn loạn vô cùng ở đời trước, sống lại thế gian phồn hoa. Nàng nghĩ, đời này, nàng phải là nghiệt, nàng nhất định phải ở cái nơi có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, nhưng thực chất lại đầy gai góc này, cầu xin điều mà những người cao quý nhất, ưu tú nhất dám cầu: kiếp này an ổn, năm tháng bình yên.

      Giới thiệu riêng:

      Trước tiên là về lý do mà Q làm bộ này. Q thích nam diễn viên Phùng Thiệu Phong, cho nên mới xem phim Lan Lăng Vương do ấy đóng. Xem xong Lan Lăng Vương mình vô cùng thích, là do kết thúc SE, hai là do cá tính của Lan Lăng Vương trong phim có nhiều đoạn quá trọng tình nên bị làm hại, thiếu chút quyết đoán và cứng rắn. Do đó, Q làm bộ này, vì nơi này có Lan Lăng Vương đủ cho Q thích và tự hào.

      ra theo Q đây là bộ truyện sủng. Tác giả bề ngoài có vẻ hành hạ nữ chính, nhưng ra cũng có gì quá lố, nên các bạn cũng cần lo nhiều. Đặc biệt là truyện tình tiết rất đủ, có đoạn gây cấn, có đoạn ngọt ngào, quá sủng cũng nhiều ngược, đủ chất cho bộ truyện trùng sinh, xem bị ngán, bằng chứng là Q xem hai lần liên tục trước khi làm, trước nay chưa có bộ nào như thế. Truyện này cũng giống như nữ chính của truyện, bề ngoài dịu dàng nhưng có sức hút vô cùng lớn.

      chút cho các bạn nào chưa biết hoàn cảnh diễn ra câu truyện. Truyện là vào thời kỳ sau nhà Hán, sau Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhưng trước thời Tùy. Đây là giai đoạn có trong lịch sử, nhưng vì các quốc gia trong truyện tồn tại chỉ khoảng 100 năm, nên có phần mờ nhạt trong lịch sử. Ở thời đại này, giai cấp được phân biệt rất nặng nề, và có rất nhiều lễ nghi, và cũng có khá nhiều nhân vật được lịch sử chú ý. Sau này các bạn đọc có thắc mắc cứ google để tìm hiểu thêm về các nhân vật đó. Nếu ai xem phim Lan Lăng Vương rồi có thể hiểu đại khái.

      Cuối cùng, kể thêm chút về lý do quan trọng khi Q làm bộ này. Bước đầu chọn làm là do nam chính, nhưng nguyên nhân chính là do nữ chính. Q rất thích này, yếu ớt nhưng rất kiên cường. Dù biết hoàn cảnh rất bất lợi với mình, nhưng luôn cố tìm đường sống trong từng kẽ hở. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng khiến ấy lùi bước hay tìm chết. Nam chính cũng rất là dễ thương và mạnh mẽ, bảo đảm đủ tiêu chuẩn của các bạn. Ngoài ra, Q rất thích các phong tục lễ giáo phong kiến, và thậm chí là có nhiều điều trong đó được áp dụng đến đạo lý luân thường bây giờ. Truyện này đánh tan những điều đó, khiến chúng ta hiểu rằng mọi thứ phải được hình thành công bằng, thương và tôn trọng chứ được thành lập bất kỳ quy định nào.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 22/1/16
      Tâm Mãn, meovacho, Nhược Vân3 others thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương1: Dâng tặng

      Nhìn tới cung thành nguy nga tráng lệ ở phía trước, bàn tay trắng ngần như ngọc của Trương Khởi xoắn chặt y phục. Nàng hít sâu hơi rồi quay đầu lại nhìn phu quân của mình.

      Thời gian qua nhiều năm, thế nhưng phu quân của nàng vẫn tuấn vĩ y như thưở ban đầu mới gặp vậy. Hàng lông mày cao thẳng vượt trội hơn người, hào quang trong đôi mắt thâm thúy ấy nheo lại có chút trầm có chút lạnh lẽo, còn có sóng mũi cao kia. Dưới ánh mặt trời chói choang của mùa hè, thậm chí nàng có thể nhìn thấy thấp thoáng chóp mũi phu quân có nét ảm đạm buồn bã.

      Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, phu quân quay đầu lại nhếch môi cười, nụ cười rất dịu dàng, giọng điệu trầm ấm dễ nghe như tiếng nước chảy vang lên trong xe ngựa, "Khởi nương, sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

      Trương Khởi thản nhiên cười lắc lắc đầu, nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về phía cung thành nguy nga hoa lệ kia. Nàng có cảm giác của bây giờ còn giống với ngày xưa nữa, hình như rất căng thẳng và lo lắng cách bất thường, đặc biệt là khi nhìn chạm phải ánh mắt của nàng như có điều gì đó ra được bằng lời.

      Phu quân muốn , Trương Khởi cũng tiện hỏi tới, chỉ có điều hiểu sao nàng cũng tự chủ được mà khẩn trương theo.

      Càng lúc càng đến gần cung thành.

      Cung thành nơi này, nếu về hoa lệ của nó tất nhiên sánh bằng với cung thành ở cố quốc, nhưng nó rất đồ sộ rộng lớn, tường thành ước chừng cao hơn cố quốc cả trượng. Đúng rồi, cố quốc có nơi hiểm yếu là Trường Giang, khắp cả nước đều tin chắc rằng phương bắc ko qua được Trường Giang, bởi vậy khi xây dựng cung thành có chút chủ quan.

      Nghĩ đến cố quốc, Trương Khởi lần nữa quay đầu nhìn về phía phu quân mình. Nàng cùng phu quân quen biết nhau từ thời niên thiếu, từng vì nàng mà đắc tội quyền quý, phản bội rời bỏ gia tộc. Sau khi đến nơi này, sau mấy năm cố gắng của hai vợ chồng, con đường làm quan coi như cũng được thuận bườm xuôi gió, từng bước được thăng tiến. Lúc bấy giờ, Tân Đế mới vừa kế vị, phu quân liền có được cơ hội dẫn theo gia quyến tiến về phía Hoàng Thành.

      Nghĩ đến phu quân đối nàng thâm tình nghĩa trọng, Trương Khởi mím môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng long lanh ánh nước. Nàng nghiêng đầu qua say đắm nhìn tới phu quân mình, trông thấy nơi chóp mũi hơi ẩm ướt, nhịn được lấy khăn tay ra ân cần dịu dàng lau cho . Khi làn hương thoảng qua cùng với dáng ngọc mềm mại nam nhân nhắm chặt hai mắt lại.

      Ngón tay quyến luyến lướt qua bờ môi mím chặt của phu quân, giọng mềm mại mà , cực kì êm tai đậm chất Giang Nam của Trương Khởi vang lên trong xe ngựa, "Phu quân!"

      Phu quân mở mắt ra nhìn về phía nàng.

      Đối diện với ánh mắt của , Trương Khởi vẫn chỉ thản nhiên cười, nàng thỏ thẻ làm nũng : " có, chỉ là muốn gọi chàng mà thôi." Người đàn ông này đối với nàng tựa như trân bảo, cuộc đời này có thể được cùng kết nghĩa làm vợ chồng, nàng là hạnh phúc.

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi nắm lấy bàn tay của , ngón tay chạm đến lòng bàn tay thấm ướt của , nàng cắn bờ môi đào cúi đầu kiều : "Mặc kệ phu quân như thế nào, thiếp nguyện cùng sinh cùng tử với chàng." Lời ràng rất có khí thế nhưng từ chất giọng trời sanh yểu điệu mềm mại của nàng ra, lại như nũng nịu hờn dỗi.

      Nàng nhận thấy hôm nay phu quân như thế bình thường, nhất định là lo sợ Tân Đế xử phạt .

      Phu quân chợt nhếch môi cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cười cười. trả lời mà ngẩng đầu lên : "Đến cung thành rồi."

      đến cung thành.

      Hai người xuống xe ngựa, từng bước nhanh tới hướng hoàng cung.

      Trương Khởi vẫn luôn rũ mắt cúi đầu, nàng hề ngẩng đầu lên lần nào, chỉ mực theo ở phía sau phu quân, đếm từng bước chân của mình. Phu quân ngừng nàng cũng ngừng, phu quân nàng liền . Cứ như thế, lâu đến nỗi tưởng chừng như qua năm vậy, vừa có thanh the thé của người canh gác vang lên phu quân nhấc chân bước vào Tử Kim Điện lộng lẫy hoa lệ đến dọa người kia.

      Bàn tay trắng nõn của Trương Khởi nắm lại thành quyền, chân đứng im cứng đờ tại chỗ. Thời điểm thấy phu quân quỳ xuống nàng cũng quỳ xuống theo.

      Khó khăn lắm mới quỳ xuống được nhưng ngay lập tức nàng liền cảm nhận được, xung quanh bốn phía dường như tĩnh lặng lại, như có rất nhiều cặp mắt nhìn chòng chọc tới chỗ nàng.

      Trời sinh nàng xinh đẹp động lòng người, có bị mọi người nhìn chăm chú như thế cũng là chuyện rất bình thường. Nếu phải là nơi tầm thường, nàng cũng có cảm giác.

      Bất tri bất giác, Trương Khởi càng cúi đầu thấp hơn, những móng tay tinh xảo lại càng bấm chặt vào lòng bàn tay của mình.

      Ngay lúc này, giọng lỗ mãng của thanh niên còn trẻ tuổi vang lên, "Nàng chính là Trương thị “Khởi xu”? Ngẩng đầu lên nào!" ‘Khởi xu’, là người con xinh đẹp lộng lẫy như hoa, đây vốn là cách gọi của đám nam tử thường lén lút sau lưng nàng, nhưng cách xưng hô này sao có thể vang lên giữa Tử Kim Điện? (Khởi là tên nàng còn xu là nét đẹp vẻ đẹp, tóm lại chữ đó dành để về ng con đẹp)

      Trương Khởi chợt run lên, trong đầu mảnh hỗn độn kiềm được nghĩ tới vấn đề: Khó trách người đương thời đều , Tân Đế rất hoang đường, quả nhiên đúng là như thế.

      Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên.

      Dung nhan vừa xuất , trong đại điện liền vang lên trận tiếng trầm trồ, đồng thời những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều ném tới, cộng thêm có vài phần hăng say.

      Tân Đế vừa ngồi xuống, giọng trẻ tuổi lỗ mãng đó lại vang lên, "Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng trẫm."

      Mệnh lệnh vừa ban ra, đôi môi đào của Trương Khởi run run lên, bàn tay phải nho của nàng siết chặt lại, mãi đến lúc sau mới lấy dũng khí ngẩng lên chiếc cằm trắng muốt như ngọc, nhìn tới ngôi cửu ngũ chí tôn nơi hoàng đế ngồi.

      Nàng đối mặt với khuôn mặt còn rất trẻ nhưng bởi vì buông thả dục vọng quá độ mà sắc mặt xanh tái hư nhược sưng phù.

      Chủ nhân của gương mặt ấy, dùng đôi mắt dâm tà lộ liễu trắng trợn mà quan sát nàng từ xuống dưới.

      Quan sát nàng từ khuôn mặt xuống đến cần cổ rồi đến bộ ngực, từ mái tóc rồi đến da thịt phơi phới lộ ra bên ngoài, sau khi tỉ mỉ nhìn chăm chú lần Tân Đế mới hài lòng mà cười to lên.

      Vào lúc này, Trương Khởi nghe được thanh của đầu gối di chuyển truyền đến, đó là phu quân của nàng dùng đầu gối từ chỗ của mình xe dịch tới mấy bước đến quỳ bên cạnh nàng.

      Sau đó, nàng nghe được phu quân của nàng dùng giọng trầm lắng mà nàng cực kỳ quen thuộc, nịnh hót mà còn vô cùng nhiệt tình : "Thê tử sở hữu được làn da bóng bẩy trơn láng, Đông mềm mại như bông, Hạ mát lạnh như ngọc, có thể ôm ấp cũng có thể kê làm gối đầu. Bên trong quyến rũ động lòng người, quả là tuyệt sắc hiếm thấy trong thế gian. Tuyệt sắc như thế, tiểu thần dám độc hưởng, nguyện ‘dâng tặng’ cho Ngô Hoàng!"

      còn cố ý cất cao giọng , tiếng vọng rúng động chan chát vang lên giữa đại điện.

      Rất lâu sau đó, hồi vẫn còn ong ong xen lẫn ở bên trong đám người, chấn động đến đinh tai nhức óc!

      Trương Khởi chỉ cảm thấy trong đầu ong ong mãnh liệt, hình như cái gì cũng nghe được cũng hình như chẳng nghe được gì cả.

      Nàng chỉ từ từ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía phu quân.

      Nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt của phu quân, bởi vì vẫn còn cung kính mà nhìn tới bệ hạ. mặt mang theo nụ cười xán lạn, chi tiết mặt của đều cho bệ hạ biết rằng rất cam tâm tình nguyện, rất sẵn lòng!

      Đột nhiên cơ thể của Trương Khởi lung lay! Vẻ mặt thê lương trắng bệch như tuyết!

      chỗ ngồi của hoàng đế vang lên tiếng cười to hài lòng của Tân Đế, nhìn chằm chằm tới phu quân, bộ dạng uể oải hỏi, "Nghe vợ chồng các ngươi rất ân ái, đôi bên bao giờ nghi kị lẫn nhau, có nguyện ý hay ?"

      Trước ngỡ ngàng nhìn chớp mắt của Trương Khởi, phu quân của nàng nhìn về phía Tân Đế long trọng dập đầu, cất cao giọng đáp: "Thần nguyện ý!"

      Ba chữ “Thần nguyện ý” ấy cực kỳ vang dội, tiếng vọng trở lại vang lên lanh lảnh, chấn động đến cổ họng hơi ngai ngái của Trương Khởi!

      Tân Đế cười lên ha hả.

      quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi, bởi vì đắc ý mà ánh mất dâm tà kia của híp lại. Quan sát Trương Khởi hồi, Tân Đế mỉm cười : "Trương thị “Khởi xu”, tới đây!" nhìn nàng ngoắc ngoắc tay rồi lại vỗ lên đùi mình, bởi vì chứa dục vọng mà trong giọng vừa có dịu dàng vừa còn khàn khàn, "Mỹ nhân, hãy đến bên trẫm nào."

      Tiếng cười bốn phía vẫn còn vang vọng.

      ràng là mê mang, trái tim ràng nhảy đập như muốn lao ra khỏi lồng ngực, ràng chất tanh ngọt ngai ngái nơi cổ họng bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra. Nhưng Trương Khởi vẫn có thể nhìn thấy phu quân của nàng, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng. Nếu như cảm giác của nàng còn có thể nhìn nhận việc, có lẽ nàng cho rằng, ánh mắt nhìn mình vẫn là thâm tình sâu đậm. muốn , nàng cần phải lo lắng, sớm muộn cũng có ngày nhất định đón nàng quay trở về?

      Trương Khởi từ từ chậm rãi đứng lên.

      Nàng khẽ cúi đầu, mặc cho mái tóc thổi tung vướng vào bên trán rũ xuống ngay trước mắt.

      Nàng từ từ, từ từ tới hướng Tân Đế.

      Bốn phía vẫn còn cười ầm ĩ ngừng. Chúng thần đều nhìn về phía nàng, cũng nhìn tới phu quân của nàng.

      Trong đủ loại ánh mắt đó, khinh bỉ mà đó chỉ là thói quen.

      Đúng vậy, chính là thói quen. Loại chuyện này phải xảy ra ở thời đại này. Huống chi, Tân Đế từ lâu nổi tiếng là hoang đường háo sắc, triệu Tần phi đến rồi cùng thị vệ các đại thần khỏa thân cùng đùa giỡn rồi cùng nhau “giao hợp”, sau đó ra lệnh cho thợ vẽ vẽ lại rồi đem bức tranh bán giá cao cho đám phú hào quyền quý để lấy đó làm niềm vui, chuyện mà từng làm ít, loại chuyện lấy vợ người như này có tính là cái gì?

      Trương Khởi từng bước từng bước về phía Tân Đế.

      Tư thế dáng của Trương Khởi thong thả mà tuyệt đẹp. Nàng hơi cúi đầu, trong giây phút này, vô số chuyện qua đều bị lãng quên, dâng trào ở trong lòng đều là vô số lời đồn đãi về vị Tân Đế, đồng thời mỗi việc cũng vang vọng ở trong đầu.

      Lúc này, nàng nghe được giọng điệu thân mật hài hước của Tân Đế, "Mỹ Nhân à, cần gì phải ngượng, ngẩng đầu lên nhìn trẫm nào."

      Trương Khởi nghe lời ngẩng đầu lên.

      Tân Đế nhìn nàng tỉ mỉ đánh giá hồi, đột nhiên cười lên ha hả : "Quả nhiên là vẻ đẹp kiều khiến cho người ta thích, xa chồng cũ mà hề có giọt lệ nào. Nàng theo trẫm, trong lòng có là vui sướng chứ?"

      Ánh mắt của nóng bỏng nhìn chằm chằm Trương Khởi, gương mặt đắc chí hài lòng cũng kèm theo phần cho phép nàng nghịch ý!

      Trương Khởi nhìn , lúc lâu sau đột nhiên nàng thản nhiên cười lên!

      Khi còn Ở bên cạnh phu quân nàng cũng cười như vậy, là trong trẻo, là niềm hạnh phúc và cũng quyến rũ gì sánh bằng. tại đối diện với Tân Đế, nụ cười này của nàng chỉ có vẻ mị vô biên!

      mị mà cười, vòng eo của Trương Khởi rất đầy nắm tay, cố ý dùng loại nhịp điệu chưa từng gặp qua uốn éo vô cùng cám dỗ hồn phách con người.

      Trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại, tiếng cười cũng còn nữa, thay vào đó là đủ loại tiếng hít thở càng lúc càng tăng.

      Giờ khắc này bọn họ đột nhiên phát , người phụ nữ xinh đẹp đó mới vừa rồi còn có vẻ nhã nhặn trầm tĩnh, chỉ trong chớp mắt liền trở nên thẹn thùng mất tự nhiên, cùng với dáng uyển chuyển thướt tha, nào là bờ mông đầy đặn, nào là bàn tay bé trắng mịn, mỗi đường nét thân thể đều tuyệt mỹ lung linh. Tất cả được nổi dưới ánh sáng mặt trời của ban ngày chiết xạ ra loại hào quang diễm tuyệt hút hồn con người!

      Quả nhiên là Trương thị “Khởi xu”!

      Đôi mắt đẹp lưu chuyển xoay tròn, Trương Khởi tươi cười đẹp duyên dáng õng ẹo về phía Tân Đế.

      Đây là kỹ năng trời cho.

      Hình như bắt đầu từ lúc trưởng thành, dung nhan cùng dáng người của nàng đều như hoa tươi nở rộ khoe sắc, thậm chí mỗi cái sóng mắt lưu chuyển hay mỗi lần phất tay dậm chân của nàng, đều có thể dễ dàng tạo ra được phong thái mê người. Nhưng nàng cũng được xuất thân từ danh môn, lại còn là người phụ nữ có gia cảnh thanh bạch. Xưa nay, mỗi lời hay cử chỉ của nàng đều phải rất mực chú ý. Chỉ có những khi vui đùa ở bên cạnh phu quân mới có đủ loại phong tình mê người này, những lúc như vậy mới tự chủ được mà thể tình cảm của mình.

      Nếu , sao nàng "Da thịt trắng mịn trơn bóng còn bên trong quyến rũ động lòng người?"

      Sao có thể dồn hết tâm trí nghĩ ra đưa nàng đến nơi này, rồi đem nàng hiến tặng cho Tân Đế, dùng nịnh hót để đổi lấy thứ mình muốn?

      Trương Khởi càng lúc càng đến gần hô hấp của Tân Đế cũng càng lúc càng gấp rút, đồng tử cũng càng lúc càng phóng to.

      Nàng khó khăn lắm mới tiến đến gần, người còn chưa đến sát nóng lòng kịp đợi nữa vươn tay ra tóm lấy cánh tay nàng kéo về phía mình rồi ôm vào trong ngực.

      Ôm chặt lấy vòng eo thon của nàng, Tân Đế kề mũi sát ở trước ngực nàng hít vào hơi sâu sau đó ngây ngất nhắm lại hai mắt, vui mừng mà thở dài : "Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân!"

      mở to mắt ngắm nhìn mỹ nhân da thịt như ngọc ở trong lòng, dù lúc này là ngày hè chói chang nhưng chạm tay đến lại cảm thấy mát lạnh làm cho lòng người vui sướng tinh thần cũng mềm nhũn ra. Ôm nàng lên để ngồi ở đùi, hớp ngụm rượu mớm sang cho nàng rồi cúi đầu nhìn về phía thần tử dâng hiến mỹ nhân, Tân Đế hài lòng : "Công hiến thê của ái khanh, trẫm ghi nhớ!"
      Nhược Vân, Chrismilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 2:

      Tân Đế gia tăng thanh ở hai chữ "hiến thê".

      ngoài dự đoán, mọi người trong đại điện đồng thời cười ầm.

      Làm như biết mọi người cười cái gì, phu quân của nàng cũng cười theo, nụ cười kia rất rực rỡ.

      Tân Đế thấy lơ đễnh, liền gật đầu, nhàng : "Ái khanh có lòng, trẫm rất hài lòng. Như vậy , trẫm thăng ngươi thành Quang Lộc đại phu!"

      Cư nhiên tăng lên cấp ba! Từ Tư Mã lục phẩm thăng làm quan to tam phẩm, trở thành trọng thần nước!

      Phu quân của nàng, rốt cuộc bước lên trời!

      Trong ánh mắt hâm mộ đố kỵ của các đại thần, phu quân mừng rỡ, cúi đầu sâu, run giọng kêu lên: "Thần tạ long ân của bệ hạ!" lúc ngẩng đầu, vẻ mặt sáng lạn, nhìn quanh phòng với vẻ đắc chí vừa lòng.

      Trương Khởi đảo tròng mắt, khóe môi xinh xắn lộ ra nụ cười quyến rũ: quả nhiên bán được giá cao!

      Tân Đế cười ha ha lần nữa, trong tiếng cười, cúi đầu nhìn về phía Trương Khởi trong ngực, cái tay lạnh lẽo như rắn, nhàng xoa cổ của Trương Khởi. Tay kia vuốt vuốt, liền từ từ trượt vào dưới cổ áo. Từ từ, bàn tay giống như con rắn kia đưa vào bên trong cái yếm của nàng, sau đó, xòe tay lớn, nắm lấy bầu vú thể che hết bằng bàn tay.

      Tân Đế xoa xoa bầu vú phải mềm mại của Trương Khởi, bởi vì động tác của hơi lớn, áo ngoài và cái yếm từ từ lộ ra góc trong khi tân đế xoa nắn, lộ ra da thịt sáng bóng như ngọc bên trong vì sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ từng gặp ánh mặt trời.

      Tiếng cười trong điện dừng lại lần nữa, chúng nam nhân đồng thời nhìn tới phương hướng này. Từng đôi mắt như sói như hổ, tiếng nuốt nước miếng thỉnh thoảng vang lên trong điện.

      Hoàng đế trẻ thích nhất thấy màn này.

      Vì vậy, động tác của lại càng liên hồi mấy phần.

      Trương Khởi nở nụ cười, càng thêm quyến rũ: cuối cùng kềm chế được, đùa giỡn dâm dục trước mặt mọi người rồi à?

      Sóng mắt của nàng lưu chuyển, liếc về phía nam nhân đứng ở trong điện.

      Nam nhân kia cũng mỉm cười nhìn màn này, nhưng mà nụ cười mặt hơi cứng ngắc, ánh mắt kia, mơ hồ mang theo vẻ khó chịu, và chút khổ sở.

      Trương Khởi càng cười sáng lạn hơn.

      Từ từ, nàng nghiêng về phía sau, thân thể mềm mại như rắn ngã vào trong ngực Tân Đế. Sau đó, nàng đưa môi đào tới bên ta Tân Đế, thở ra hơi, thanh có phần thở gấp, "Bệ hạ!"

      Hoàng đế trẻ bị nàng nghênh hợp như thế, là lòng tràn đầy vui mừng, cười hỏi: "Ái phi muốn cái gì?"

      Sóng mắt Trương Khởi lưu chuyển, cười duyên : "Thiếp muốn câu với đại phu mới của ngài." Nàng thẻ lưỡi nhọn ra, lè cái lưỡi như rắn liếm liếm bên trong lỗ tai hoàng đế. Sau khi kích thích hô hấp của gấp rút, ánh mắt chuyển đậm Trương Khởi cười khanh khách, dùng tư thế uyển chuyển vô cùng từ đầu gối của xuống.

      Nàng kéo kéo vạc áo xốc xếch, cất bước vào trong điện.

      Tân Đế ngăn nàng. Mười tuổi gần nữ nhân, quen với các loại sắc đẹp. quyến rũ của Trương Khởi, cũng khiến bộc phát thú tính. khẽ ngửa ra sau, hài lòng nhìn chằm chằm mỹ nhân lắc lắc eo thon, càng ngày càng xa này, nghĩ ngợi: báu vật! Ta chơi hơn 3000 mỹ nhân, lại có ai vượtq ua nàng. Có sắc đẹp như nàng, nhưng có được vẻ quyến rũ như nàng!

      Ở trong ánh mắt của Tân Đế, Trương Khởi từng bước từng bước về phía đại điện, từng bước từng bước về phía phu quân của nàng.

      Nàng môi hồng da trắng, mắt như sóng xuân, cổ tay sáng bóng, cổ ngọc thon dài.

      Đôi mắt đẹp của nàng nhìn quanh, nụ cười như hoa.

      . . . . mỹ lệ, cũng xinh đẹp, tựa như đêm tân hôn, khi vạch trần khăn voan của nàng.

      Phu quân của nàng kinh ngạc nhìn nhìn Trương Khởi càng ngày càng gần, môi mỏng há há, cuối cùng có gọi ra tên của nàng.

      tới nơi chỉ cách phu quân có năm bước Trương Khởi dừng bước.

      Nàng khẽ nghiêng đầu, sau đó ngoái đầu nhìn lại, vài sợi tóc, chặn lại đôi mắt sáng của nàng, "Bệ hạ."

      Nàng nhàng hô.

      Hoàng đế trẻ mới được người tuyệt sắc như thế, chính là lúc vui mừng nhất. cười lên tiếng: "Ái phi muốn cái gì?"

      Trương Khởi lộ ra lúm đồng tiền như hoa, xinh đẹp cười : "Thiếp muốn cái đó!" Bàn tay trắng nõn của nàng chỉ hướng thanh bảo kiếm giắt sau lưng Tân Đế!

      Mọi người khẽ giật mình, Tân Đế nhíu mày hỏi: "Ái phi muốn kiếm làm gì?"

      Giọng của Trương Khởi càng dịu dàng hơn, lớn tiếng : "Bệ hạ hỏi nhiều vậy làm gì? Thiếp muốn chứ sao!" Giọng mềm mại, kéo hai chữ chứ sao vừa giòn vừa dài, làm cho người ta mềm cả xương.

      Hoàng đế trẻ cười ha hả, : "Được được, cho nàng cho nàng!" Cho nàng cây kiếm thế nào? Dù sao nàng cách mình khá xa, có khả năng hành thích.

      Hoàng đế vừa xong, thái giám cao lớn liền vâng lời, cầm kiếm về phía Trương Khởi.

      tới trước mặt Trương Khởi, đôi tay dâng lên, Trương Khởi lại vươn ngón trỏ trắng noãn ra chỉ, cười duyên : "Giúp ta rút kiếm ra, giết người nọ!"

      thanh vừa mềm vừa dịu, nhưng từ ngữ lại hung ác!

      Trong điện nháy mắt yên tĩnh!

      Soạt soạt soạt, vô số người đồng thời quay đầu, vô số đôi mắt, đồng thời nhìn về phía người Trương Khởi chỉ!

      Người nọ, đơn đứng ở trong điện, chính là phu quân trước kia của Trương Khởi!

      Tuyệt đối ngờ rằng thế này, gương mặt tuấn tú của phu quân của nàng tuyết trắng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Khởi, rung giọng : "Nương nương, trò đùa này buồn cười!"

      Xem, trấn định, lúc này, cũng còn nhớ gọi nàng nương nương, mà phải gọi là Khởi Nhi như nhiều năm qua!

      Trong yên tĩnh, Trương Khởi cười khanh khách, ánh mắt quyến rũ như sóng của nàng liếc về phía Tân Đế, dịu dàng, chậm rãi : "Bệ hạ, người này hôm nay có thể bán thê cầu vinh, làm sao biết ngày khác bán chủ cầu vinh? Ngài cho ta giết !" Chữ này bị nàng kéo dài, liên tục, nũng nịu động lòng người.

      Tân Đế vẫn còn ở trong lúc tim đập mạnh và loạn nhịp.

      Trương Khởi chu cái miệng nhắn, cao giọng gắt giọng: "Bệ hạ, ngài theo thiếp , giết người này để thiếp vui vẻ mà!"

      thanh này, làm cho người ta mềm nhũn đến xương tủy!

      Hoàng đế trẻ liền say, để ý vỗ tay cười : "Nếu ái phi thích, vậy giết !"

      Vậy giết !

      nhàng và dễ dàng!

      Nam nhân mới thăng ba cấp, nhảy bước lên quyền thần, trong nháy mắt mặt trắng như tờ giấy, quát to tiếng, phịch tiếng quỳ mặt đất, đáng thương cầu xin: "Bệ hạ, tha mạng, bệ hạ, tha mạng!"

      còn kêu tha mạng, cách năm bước, Trương Khởi trừng mắt thái giám này, ra lệnh!

      tại nàng là người bệ hạ quý, thái giám này rét run, nào dám chần chờ?

      Lập tức, sải bước qua. Trong tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp của nam nhân, vèo tiếng, rút kiếm dài ra, ở trong ánh lạnh như tuyết, mũi kiếm đột nhiên rơi xuống, nặng nề chém xuống dưới!

      tiếng "phập" khi vũ khí bén đâm vào thịt vang lên, thanh cầu xin tha thứ của nam nhân đột nhiên ngừng lại, cây kiếm dài đâm qua từ ngực đến lưng !

      Máu chảy đầm đìa, hợp thành dòng suối trong đại điện!

      Tất cả thanh đều biến mất.

      Trong yên tĩnh, cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được, khóe miệng Trương Khởi cười mỉm, về phía nam nhân lung la lung lay, còn chưa ngã lăn.

      Nàng tới trước người của .

      Từ từ ngồi xổm xuống, tay trắng thuần như ngọc của Trương Khởi, mơn trớn khuôn mặt nam nhân như vuốt ve trân bảo, sau đó, khẽ nâng cằm của lên.

      Nàng cười duyên như hoa, nhìn thẳng đôi mắt phóng đại mang theo vẻ cam lòng và thể tin của nam nhân.

      Môi đỏ mọng của nàng chậm rãi lại gần.

      Tiến tới môi , đôi môi ấm áp của nàng nhàng chạm vào môi lạnh của như chuồn chuồn lướt nước, sau đó, môi đỏ mọng chuyển qua bên tai của , nghe được thanh dịu dàng mềm mại của nàng vang lên, "Phu quân."

      Nàng nhàng kêu: "Phu quân, thiếp phải sao? Nguyện cùng phu quân cùng sinh cùng chết." Nàng cười tiếng, giống như đêm tân hôn, xinh đẹp, lại tiếp: "Thiếp biết, bây giờ phu quân còn chưa muốn chết. Nhưng, thiếp muốn chết rồi, tại sao có thể để mặc cho phu quân ở thế gian này vui vẻ thăng quan phát tài, có được kiều thê mỹ thiếp, tự ta lại đơn xuống hoàng tuyền mình?"

      tới chỗ này, nàng lại cười khanh khách, sau đó, nàng đưa ra ngón trỏ trắng thuần, quệt lấy dòng máu tươi tràn ra khóe môi , mỉm cười bỏ vào trong cái miệng nhắn, mút mấy cái, từ từ nuốt vào.

      Thấy màn như vậy, Tân Đế nhăn đầu lông mày, nhịn được quát lên: "Ái phi, được rồi."

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Nàng cũng có trả lời Hoàng đế.

      Nàng chỉ cười duyên đứng lên, đến sau lưng nam nhân, hơi nghiêng về phía trước, tay phải duỗi cái, sau đó, nàng cầm chuôi kiếm đột nhiên kéo ra ngoài!

      Theo đó cỗ máu tươi xì ra, tay phải của Trương Khởi cong lại, dứt khoát dùng mũi kiếm dính máu dầm dề, đâm vào lồng ngực của mình! Trong phút chốc ngã xuống đất, nàng vẫn nở nụ cười kiều diễm như hoa xuân, rực rỡ mà tốt đẹp.
      tart_trung, meovacho, Nhược Vân2 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương3: đường

      " tử, đến rồi!" Giọng mỏi mệt của của người phụ nữ đánh thức Trương Khởi làm nàng giật mình cả kinh.

      Thấy vậy, người phụ nữ tầm bốn mươi có gương mặt bầu trắng trẻo nọ ân cần hỏi: " tử, có phải thấy thoái mái ?"

      Trương Khởi độ mười ba tuổi lắc đầu, vì dinh dưỡng đầy đủ nên bàn tay nàng vừa bé lại vừa tái xanh nhợt nhạt, nàng đưa tay vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. "Còn bao lâu nữa tới Kiến Khang?"

      "Có nhanh cũng phải mất tầm hai ngày."

      "Ừm." Trương Khởi gật đầu, nàng cũng chẳng mong chờ việc quay lại Kiến Khang. Trong suốt tháng qua, nàng từ từ nhớ lại từng chuyện . biết đó là mộng hay ảo giác, nhưng trong đống trí nhớ hỗn độn kia, nàng thấy cả đời mình đều tốt đẹp.

      Hai tay Trương Khởi xoắn chặt lấy nhau, bối rối suy nghĩ: Phu quân kia, dù nàng có làm thế nào cũng nhớ nổi tên và gương mặt .

      Đống trí nhớ nát vụn này rất có vấn đề. Những thứ quan trọng rơi vãi đâu , còn những chuyện râu ria lại nhớ rất ràng.

      Khẽ thở dài, Trương Khởi muốn rối rắm mơ hồ nữa. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay non nớt xanh xao của mình, trong lòng thầm suy nghĩ: Dù thế nào mình cũng phải cẩn thận, cố gắng dẫm lên vết xe đổ là được.

      Trương Khởi năm nay mười ba tuổi vẫn chưa nẩy nở, gương mặt nhắn hơi xanh, ngũ quan mỹ lệ nhưng còn xa mới đạt tới mức kinh ngạc. Hơn nữa bây giờ nàng còn là đứa con riêng mới được phụ thân phái người đón về.

      Từ thời Ngụy Tấn tới nay, lối sống cởi mở như câu hát trong “Tử dạ ca”: "Chim nghèo nương cành cao, gió gào rừng xao xác. Vui hoan tới tiều tụy, còn cần thể diện kia?" Tình đầu của các thiếu nữ, dù tính cách đối phương thế nào cũng nguyện ý theo đuổi cầu xin đêm vui vẻ. Trương Khởi cũng chính là kết quả của trong những đêm vui vẻ đó.

      Nhà ngoại nàng cũng là nhà có gia cảnh giàu có, nhưng chỉ vì mấy ngày phóng túng kia, mẫu thân tự vứt bỏ cuộc đời bà. Sau khi có được thân thể của bà, nam nhân kia phủi mông bỏ để lại cho mẫu thân nàng thanh danh chưa chồng mà có chửa. Mãi tới lúc này tiểu nương trẻ người non dạ mới biết đây chính là cuộc sống, nếu bà mang thai có cách nào lập gia đình, bước ra ngoài cửa bị ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, ngay cả khi ở nhà cũng bị trai và chị dâu ghét bỏ.

      Đến khi lâm bồn lại từ mà biệt, xin tiền bà con chi tiêu khiến ít người xem thường.

      Những khó khăn chân thực này hoàn toàn tách rời với cái đêm phong hoa tuyết nguyệt kia. Cuộc sống còn tươi đẹp thú vị mà chỉ có những chuyện vặt vãnh đè nặng. Mẫu thân ỷ mình xinh đẹp nên từ đó bao giờ xuất những thiếu niên lang quân trẻ tuổi, người tới cửa cầu hôn đa phần lại là những lão hán vợ.

      Có lẽ, trong lịch sử cũng có quả phụ làm hoàng hậu, cũng có phụ nữ sinh em bé vẫn có được cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Nhưng dù sao những người đó đều là phượng mao lân giác, cơ bản cũng chẳng tới phiên mẫu thân nàng.

      Vì vậy, sau khi sinh hạ Trương Khởi, được vài năm, mẫu thân nàng liền buồn bực sầu não mà chết. Mà người nàng nghĩ là phụ thân chết, các đây lâu mới vô tình biết được tồn tại của Trương Khởi nên cho người đón nàng về nhà cũ ở Kiến Khang.

      Bây giờ nàng đường về nhà cũ.

      Suy nghĩ lung tung hồi, Trương Khởi lại bắt đầu mơ màng ngủ.

      Cũng biết bao lâu, nàng thốt lên tiếng rồi vội vàng ngồi bật dậy.

      Nghe thấy tiếng kêu của nàng, người phụ nữ mập mạp kia quan tâm hỏi. " tử, làm sao vậy?" Dù vẫn giữ giọng ân cần, nhưng trong ánh mắt kia bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. Tự nhiên bắt bà chạy tới cái thôn hoang vắng này, mà sau khi tử kia lên đường lại luôn tỏ vẻ kinh ngạc, sợ hãi, nhiều tới mức ngay cả người dễ tính như bà cũng thấy phiền não.

      Nghe người phụ nữ mập mạp kia hỏi thăm, Trương Khởi lắc đầu : "Ta sao." Sau đó, nàng quay đầu nhìn ra phía ngoài xe.

      Phía ngoài xe, trừ người phụ nữ trắng trẻo mập mạp này còn có người đàn ông trung niên và nam tử gầy gò tầm ba mươi tuổi. Cả ba người này đều do phụ thân phái tới đón nàng về, nhà ngoại nàng tìm được người rảnh rỗi để đưa đứa con riêng như nàng .

      Nhìn ba người này, hai tay Trương Khởi lại bắt đầu xoắn chặt vào nhau.

      Nếu nàng nhớ nhầm, trong ba người này thông đồng với đạo tặc để cướp nàng bán vào thanh lâu…..Ở thời đại này, Quý tộc đam mê hưởng lạc, người có tiền lấy việc nuôi dưỡng mỹ thiếp, ca kỹ làm vẻ vang. Có vài thanh lâu phụ trách thu thập các thiếu nữ có tư chất tốt ở các nơi về rồi dạy họ cầm kỳ thi họa, sau khi trang điểm lộng lẫy liền biến họ thành quà tặng đưa đến nhà các quý tộc, phú hào kia. Vì nhu cầu quá lớn, các thanh lâu chỉ đành vươn móng vuốt sang những khu lân cận bắt người. Trương Khởi vừa nhìn cũng thấy nàng có đủ tư cách làm mỹ nhân bại hoại, hoàn toàn bán được với giá cao.

      Dù gia tộc của phụ thân nàng là Đại gia tộc, nhưng nàng chỉ là đứa con riêng có thân phận thấp kém, thứ gì cũng có nên người kia mới dám làm càn.

      Trong ký ức, sau khi nàng rơi vào tay đám đạo tặc cũng nhanh chóng được đoàn kỵ sĩ phương Bắc cứu ra, nhưng lúc quay về gia tộc, danh tiếng nàng bị bôi bẩn. Thân phận con riêng cộng thêm danh tiếng trong sạch khiến nàng còn sánh được với món lễ vật, khiến nàng phải chịu vô số ánh mắt khinh thường, nhận hết hành hạ.

      được, dù thế nào nàng cũng phải đề phòng, nàng thể chịu đựng lại tình cảnh đó!

      Nghĩ tới đây Trương Khởi cao giọng gọi: "Bà Ôn." Người nàng gọi chính là người phụ nữ mập mạp kia. Cả ba đều là người ở của Trương gia nên cũng mang họ Trương của chủ nhân.

      Người phụ nữ kia quay về phía Trương Khởi. Còn chưa đợi bà ta hỏi, Trương Khởi cất giọng trong trẻo: "Bà Ôn, ta từng nghe trong các gia tộc lớn đều có người làm cấu kết làm bậy với đạo tặc, biết chuyện này có hay ?" lượng đủ cao để cả ba người kia có thể nghe , trong nháy mắt, mấy người họ đều ngẩn ra nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi tỏ vẻ ngây thơ, còn chưa kịp để mấy người họ tức giận khiển trách, nàng lo âu cắn môi : "Ta còn nghe , bọn họ thích nhất là xuống tay với những nương tầm tuổi ta, ta...Ta sợ!" Nàng mở to đôi mắt trong veo như nước, vừa khẩn trương lại vừa lo sợ, nghi hoặc nhìn bà Ôn.

      Trương Khởi non nớt như vậy làm người ta có cảm giác thương hại, bà Ôn mềm lòng cũng nỡ trách cứ mà chỉ chau mày khuyên bảo: "Ai với ngươi những lời nhảm nhí này? Trương gia dù sao cũng là đại gia tộc ở Kiến Khang, chắc chắn có loại người to gan lớn mật tới như vậy!"

      "Vậy tốt quá!" Trương Khởi ngây thơ cười tới nheo mắt lại. Trong lúc cười, nàng còn khẽ đảo mắt nhìn tên hán tử gầy gò tầm ba mươi tuổi kia.

      Lúc nàng ra những lời kia, nàng có thể nhận ra vẻ hốt hoảng của khiến nàng thầm kinh hãi: có dáng vẻ của người chột dạ, chẳng lẽ chính là người ra tay với mình?

      Hừ! Hán tử kia chỉ là hạ nhân trong Trương phủ, gia tài và tính mạng của đều nằm trong tay chủ nhân Trương phủ. Thứ người như thế ai truy cứu cũng thôi , nhưng nếu làm cho người khác hoài nghi, cũng chiếm được thứ tốt gì!
      tart_trung, Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương4: Chuyện ăn ở

      ràng hán tử kia muốn Trương Khởi tiếp tục đề tài này nữa liền cau mày lớn tiếng : "Được rồi, được rồi, phía trước có ngôi chùa, chúng ta vào đó nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục hành trình."

      Lời của hán tử gầy gò thu hút lực chú ý của hai người còn lại làm họ chuyên tâm lên đường.

      Trương Khởi từ từ hạ màn xe xuống, trong khoảnh khắc nàng cúi đầu, nàng có thể thấy hán tử kia dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình.

      Màn xe hạ xuống, Trương Khởi cắn môi thầm nghĩ: biết mình bứt dây động rừng như vậy có làm thay đổi chủ ý?

      Trong lúc vươn về phía trước, nàng tiện tay cầm lấy quyển sách bằng lụa mỏng vách xe ngựa, ngoài bìa sách có viết "Sơ học vỡ lòng". Trương gia là đại gia tộc, người nàng chảy huyết mạch cao quý của bọn họ nên nhất định nàng phải biết chữ. Mà bên nhà ngoại chỉ là địa chủ nông thôn, gia tộc nghèo khó như vậy có tư cách, cũng có cơ hội biết chữ.

      Vì vậy, dù nàng nhận biết được những chữ này, nhưng suốt dọc đường vẫn phải giả bộ như biết.

      Chăm chú nhìn quyển sách lụa, Trương Khởi tiếp tục suy nghĩ.

      Cũng biết thêm bao lâu, giọng của bà Ôn bên ngoài truyền tới, " đến Tự Miếu, tiểu thư mau chuẩn bị chút."

      Trương Khởi cúi đầu đáp rồi cầm mũ có mạng che đội lên đầu, sau đó còn sửa sang trang phục thêm lần nữa. Lúc xe ngựa dừng lại, bà Ôn cũng tới đỡ nàng bước xuống xe.

      Đập vào tầm mắt là ngôi Tự Miếu cũ nát, trông vào cũng biết hoang phế khoảng hai năm.

      Nhóm người định ở lại đây ăn tối rồi tìm nơi tá túc.

      Do nhớ đám thổ phỉ kia ra tay ở đâu, Trương Khởi chỉ có thể cảnh giác quan sát xung quanh. Chỗ này có rất ít người qua lại, mấy đám ruộng cũng bị cỏ dại mọc thành bụi che khuất. Cuối tầm mắt còn có lán rộng của người làm nông, lúc muốn ăn cơm có thể qua đó nổi lửa.

      Trương Khởi động tâm, đồng hành cũng với ba nô bộc tới từ đại gia tộc ở Kiến Khang, nàng cũng hiểu được phần nào tính cách của bọn họ. Lập tức, Trương Khởi nhìn vào lán mà vui vẻ : "Bà Ôn, biết A Hoa tỷ tỷ bây giờ là cho gà ăn hay ăn cơm đây? Hì hì, mấy người bạn ở cùng quê với ta, nếu biết ta được sống trong cẩm y ngọc thực, biết họ hâm mộ tới mức nào."

      Giọng nàng thanh thúy, trong veo như suối nguồn, dù lời dung tục nhưng lại khiến người nghe thấy chán ghét.

      Bà Ôn phụ trách dạy dỗ nàng : " tử, phải nhớ họ Trương, sau này được thoải mái ra những lời này."

      Bị nhắc nhở, Trương Khởi đỏ mặt, cuống quít : "Vâng."

      Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn bà Ôn và hán tử trung niên kia ngẩng đầu nhìn về thôn phía xa. Bọn họ lớn lên ở Trương gia từ , trong thành Kiến Khang, thỉnh thoảng cũng chạm mặt mấy tên thứ dân nông thôn, nhưng có ai nhìn thấy bọn họ mà tỏ vẻ cung kính, hâm mộ? Nhớ lại cảm giác đó quả là tuyệt mỹ. Lần này ra ngoài vất vả như vậy, tội gì mà chạy tới thôn kia khoe khoang.

      Vì vậy, người đàn ông trung niên lên tiếng: "Nếu tiểu thư nhớ nhà, chúng ta có thể tới thôn phía trước dùng cơm, thuận tiện còn có thể kiếm được nhà dân để nghỉ ngơi."

      vừa dứt lời, hán tử gầy gò vội la lên: "Còn xa như vậy, ta đói bụng lắm rồi, chúng ta cứ ăn cơm ở đây ." Ánh mắt tam giác đảo quanh, chẳng lẽ, đây chính là địa điểm hẹn với đám đạo tặc?

      Trương Khởi lạnh lùng nghe bà Ôn cười : "Mặt trời còn chưa xuống núi, cũng cần ăn cơm vội như vậy. Dù sao ăn xong cũng phải tìm chỗ tá túc. bằng nghe theo lão Phương tới thôn ở trước mặt ."

      Bà Ôn cũng đồng ý.

      Hán tử gầy gò luống cuống tới lớn tiếng : "Cứ ăn cơm ở đây . Đám dân đen kia ai nấy đều đều nước mũi chảy ròng, hôi chết người, tới đó ăn cơm có thể nuốt trôi ?"

      Lời này của khiến bà Ôn và lão Phương chần chừ.

      Quả nhiên trong lòng người này có quỷ!

      Trương Khởi thầm rủa tốt rồi ảo não : "Ngươi gì vậy? Bọn họ hôi thối ở đâu? Dù quần áo người họ hơi cũ, nhưng ai cũng là người sạch cả." Nàng tin, nếu những người nông dân này phải dân đen tới Kiến Khang làm việc họ chính là dân đen làm việc gần quê ngoại nàng, mà những người đó cũng khá là sạch .

      Hán tử trung niên gật đầu, bà Ôn cũng : " cũng phải, đám dân đen chúng ta gặp ở Kiến Khang cũng sạch lắm. Ngay cả nhà ngoại của tiểu thư cũng khá sạch , thư thái."

      Bà Ôn tới đây liền quay lại nhìn hán tử gầy gò, ngạc nhiên : "Lão Trung, hôm nay ngươi làm sao vậy? Lại còn phải bắt bẻ như vậy?"

      tới đây, hán tử gầy gò dám lên tiếng can ngăn nữa. cắn răng, thầm nhìn Trương Khởi thống hận: Tiểu tiện nhân này vậy ta cũng chẳng thể ép buộc. . . . .Thôi cứ tùy cơ hành động.

      Bà Ôn thấy ngăn cản nữa bèn cùng hán tử trung niên kia chất đồ đạ lên xe rồi vội vàng giục ngựa về phía thôn .

      Hai khắc sau, xe ngựa chạy vào trong thôn.

      Thôn này cũng , cả thôn có khoảng năm, sáu trăm hộ gia đình. Khi thấy bọn họ đến, mấy đứa trẻ chơi đùa trong thôn hô hoán. Mà những thôn dân cách đó xa cũng chạy tới chỉ trỏ vào bọn họ.

      Ánh mắt kính sợ của đám thôn dân khiến đám người bà Ôn rất thoải mái, nhưng còn đám trẻ con, chúng lại hôi rình bởi hỗn hợp nước mũi và mồ hôi như lời hán tử gầy gò.

      Nhưng tới đây đâu còn lý gì rời . Sau khi hán tử trung niên tới chào hỏi hộ dân trông sạch tinh tươm nhất ở đây liền chạy xe vòng quanh thôn thu nồi và bếp về nấu thức ăn.

      Chủ nhân nông hộ kia cũng biết họ ghét bỏ nên dám mở miệng bảo họ nấu ăn bằng đồ của mình mà chỉ lặng lẽ nấp ở nhà kế bên nhìn sang.

      Nô bộc bận rộn, người làm chủ nhân như Trương Khởi chỉ cần đội mũ che mặt, đoan chính ngồi trong phòng.

      Trương Khởi chú ý trong lúc ba người kia bận rộn hán tử gầy gò kiếm cớ chạy ra ngoài chuẩn bị nước, lần mất tới hơn nửa canh giờ. Khi quay về, đồ ăn chín, bát đũa cũng được dọn ra.

      Đưa mắt nhìn hán tử gày gò, hai tay Trương Khởi bắt đầu xoắn vào nhau, trong lòng thầm nghĩ: Nhất định là liên hệ với những đạo tặc kia. Cũng biết bọn họ bỏ qua cho mình hay còn có mưu gì khác?


      Hừ! Hán tử kia chỉ là hạ nhân trong Trương phủ, gia tài và tính mạng của đều nằm trong tay chủ nhân Trương phủ. Thứ người như thế ai truy cứu cũng thôi , nhưng nếu làm cho người khác hoài nghi, cũng chiếm được thứ tốt gì!
      tart_trung, Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :