1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh giới màu hồng phần - Ô Sao (Quân nhân) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cảnh giới màu hồng phấn

      [​IMG]
      Tác giả: Ô Sao

      Độ dài: Gần 600 trang word.

      Thể loại: Quân nhân, Sủng văn, Ngọt văn.

      Nguồn convert: ngocquynh520
      Editor: Mèo xinh x Miu Linh ( nhóm Miêu Nữ )


      Giới thiệu:

      Cứu mạng , lấy thân báo đáp? Từ Trạm, đừng có đùa !

      Cố Du tin tưởng cái bẫy này, chưa hiểu ra làm sao kết hôn với người ta, lại nghĩ rằng, ông chủ Từ Trạm của tập đoàn công nghiệp quân xuất thân từ bộ đội đặc chủng này, vũ khí mà am hiểu nhất chính là viên đạn bọc đường !

      Cố Du: "Ở đường nhặt được về liền muốn kết hôn, có bệnh à?"

      Từ Trạm: "Bệnh tương tư."

      Cố Du: ". . . . . . ."

      Tóm lại, đây là câu chuyện xưa kể xề người đàn ông độc tài dùng tất cả thủ đoạn để đem nàng kiêu kì xinh đẹp chôn vùi trong hạnh phúc vĩnh viễn.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Rainbow0104, stella2412, honglak2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆ Chương 1: Lấy thân báo đáp? Ha ha.



      Edit: Mèo xinh
      Beta: MiuLinh


      Trong đại sảnh được trang trí xa hoa của tòa biệt thự, có mười mấy người mặc đồ đen lai giả bất thiện. (lai giả bất thiện: đến với ý đồ làm việc xấu)


      bên vai Cố Du bị hai người áo đen ấn vào bể cá cảnh. Kim Long Ngân Long [1] bơi vòng quanh cánh tay mảnh khảnh bị chìm trong nước của , trong đó có con cứ tò mò đảo quanh bàn tay cầm súng của từng vòng từng vòng.


      " súng có vấn đề, tôi cho cơ hội chứng minh." Trịnh An Hà cười lạnh bước đến gần, đè lại cánh tay của : " phát súng vào trong nước, nếu nổ tôi bỏ qua.”


      Cố Du đoán được gây khó dễ cho mình, nhưng lại nghĩ đến bị gây khó dễ đến mức chật vật như thế này. nhếch đôi môi trắng bệch, gương mặt tái xanh, hai vai bị áp chế khẽ run rẩy. phát súng này mà bắn ra, cánh tay duy nhất có thể sử dụng để kiếm tiền cực kì có khả năng bị phế bỏ. Cố Du có tiền vốn để cược ván này.


      có vị khách nào dám liếc mắt nhìn cái. Trịnh An Hà quá đáng sợ, Cố Du lại quá bé, người quản lý co rúm ở bên dám tới khuyên, cục diện càng ngày càng trở nên căng thẳng.


      "Trịnh thiếu, tha cho tôi lần này. . . . . ."


      gần như cầu xin, đổi lại là chuỗi tiếng cười.


      "Cố Du, cha còn trong tù, nghĩ rằng bản thân còn có ngày có thể vùng dậy được sao? Khi xưa trong thành phố lão ta phá hỏng biết bao nhiêu vụ làm ăn của tôi, bây giờ cha nợ con trả cũng quá đáng chứ?"


      Cố Du tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.


      cũng muốn tiếp tục cầu xin, nhưng chính bản thân cũng biết thể được.


      Bây giờ, chỉ còn duy nhất con đường.


      Bắn vào trong nước, nếu nổ tàn phế, nổ . . . . . cũng tin Trịnh An Hà bỏ qua cho .


      Cố Du cúi đầu, mái tóc dài được cột sau gáy kiểu đuôi ngựa, mặc đồ thể thao bó sát, giống như học sinh đáng . Trịnh An Hà thấy tiếng nào cũng nổ súng, lại càng đắc ý, nhìn thấy bóng gương mặt xanh xao động lòng người của trong nước, trong lòng dâng lên ý đồ xấu.


      " như vậy ." qua, bàn tay hề khách khí mà thò vào trong áo vuốt ve xoa nắn: "Tôi cho cơ hội lập công chuộc tội, nhé?"


      Cố Du ngẩng mạnh đầu, gương mặt trắng bệch như phấn, thân thể vì bị sờ mà sợ hãi đến cứng ngắc.


      Trước mắt bao nhiêu người bị tên hèn hạ này sỉ nhục, Cố Du mất lý trí vùng vẫy mạnh, nhưng chỉ uổng công vẫy lên tí bọt nước.


      Trịnh An Hà bật cười hà hà, quay đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của , trong mắt còn khẩn cầu, chỉ có đờ đẫn.


      Tuyệt vọng đến tột cùng, có đường lui, Cố Du lại bật cười.


      cười hợp thời điểm, khiến cái tay xấu xa của Trịnh An Hà cứng đờ, sắc mặt đột nhiên biến đổi.


      "Tôi nổ súng là được." Giọng của bẫng, rơi xuống nhàng như lông chim: "Tình cảm của Trịnh thiếu tôi giám nhận."


      Trịnh An Hà kiềm được cơn giận, nắm tóc Cố Du, tàn nhẫn đập đầu vào thành bể cá cảnh.


      lần, hai lần, ba lần, căm tức giải thích được, sau khi buông tay còn đá phát vào sườn Cố Du.


      Cố Du vẫn nhúc nhích, năm ngón tay cầm súng từ từ nắm lại, chốt an toàn được thầm mở ra.


      Ngay lúc này, giọng độc ác gắt gỏng của Trịnh An Hà giống như bùng nổ xuyên vào tai .


      "Con mẹ nó mày là ai? Bớt lo chuyện người khác! Cút!"


      Nhìn lướt qua Trịnh An Hà, Cố Du nhìn thấy người đàn ông tuấn, mà phía sau ta hình như chỉ có người đàn ông trung niên gầy gầy.


      Người đàn ông dường như nghe Trịnh An Hà , tầm mắt dừng lại người Cố Du.


      Cố Du vội vàng muốn buông tay, lại bị ánh mắt của ta hấp dẫn mà quên mất ý đồ che dấu.


      Hai người im lặng đối mặt dẫn đến ánh mắt hoài nghi của Trịnh An Hà, khi nhìn thấy họng súng tay Cố Du chỉa vào nhất thời nổi trận lôi đình.


      "Á đù, lá gan cũng nhỉ!" xong, đá phát vào cánh tay cầm súng của Cố Du.


      Đau nhức như dự kiến truyền tới, Cố Du sửng sốt, nhìn lại thấy sắc mặt Trịnh An Hà xanh mét, kêu lên tiếng rồi đau đớn ngã xuống.


      Mười mấy người mặc đồ đen đồng thời xông lên, chỉ chốc lát sau cũng nằm vật xuống đất.


      Người đàn ông đứng ở trung tâm mảng bừa bãi hỗn loạn đó, càng trở nên mạnh mẽ.


      sửa lại góc áo bị lật lên vì vừa rồi đánh nhau, giống như có việc gì tới cạnh Cố Du.


      "Cảm. . . . ." Chưa kịp ra hai chữ cảm ơn, Cố Du chợt cảm thấy thân thể bẫng, cả người bị bế lên! Bất ngờ tiếp xúc thân mật khiến tay chân luống cuống, nghe tiếng súng rơi xuống đất, cũng cúi đầu nhìn , bước nhanh ra cửa.


      Khi ngang qua người đàn ông trung niên cao gầy, lịch mở miệng: " ngại quá Đoàn bí thư, lần khác tôi mời ông ăn cơm."


      "Đều là việc , khi nào có thời gian cậu cứ gọi điện thoại cho tôi." Đoàn bí thư rộng lượng khoát khoát tay, cười đến vô cùng thân thiết.


      cũng khách sáo, gật gật đầu, coi ai ra gì tiếp tục ôm ra.


      Đợi đến khi kịp phản ứng, Cố Du ngồi vững vàng ở ghế phụ lái chiếc Audi A8L.


      điều chính thế ngồi cẩn thận để quần áo ướt nhẹp của mình làm bẩn ghế, nhìn người đàn ông xa lạ vừa giúp đỡ mình, trịnh trọng cảm tạ: "Cảm ơn !"


      Người đàn ông hề nhìn , cười trả lời.


      Mặt mày sáng sủa, khí chất bình thản hòa nhã, khi cười lại có chút xa cách, Cố Du dám nhiều lời nữa. việc vừa rồi diễn ra quá nhanh quá bất ngờ, bây giờ yên tĩnh lại, đầu và dưới sườn đau đớn như muốn xé rách . im lặng chịu đựng, đây là chuyện mà năm gần đây thường xuyên làm.


      Cha nuôi vốn là bí thư thành phố nhưng giờ bị giam giữ trong tù hoãn thi hành án tử, em lại bơ vơ ở nước ngoài nơi nương tựa. Cố Du bằng vào kinh nghiệm kĩ thuật khi còn sinh sống trong quân đội mà mô phỏng súng ống bán ở chợ đen, thu xếp cho cha sống yên ổn trong tù, cũng chăm sóc em du học. Trong lúc cha còn tại chức giải quyết qua vô số những vụ án phi pháp, Trịnh An Hà là đại ca của nửa cái đất Dương cảng, nhất định là chịu ít liên lụy. Nếu biết khẩu súng này là hàng của thân tín dưới tay Trịnh An Hà, nhiều tiền hơn nữa cũng dám tiếp nhận làm hàng nhái. Cố tình người kia lại là đồ vô dụng, khi sống mái với nhau lại giấu khẩu súng trong thùng nước, đến lúc mang ra bắn liền hủy diệt nửa cánh tay.


      Việc này liên quan gì tới , là do thân tín của Trịnh An Hà có đầu óc làm chuyện ngu xuẩn. rất ràng, trong lòng Trịnh An Hà cũng biết , thế nhưng có cơ hội gây khó dễ cho làm sao có thể dễ dàng buông tha?


      Cố Du cúi đầu che dấu nụ cười khổ bên khóe môi, người đàn ông trước mắt này chỉ là nhất thời "hành hiệp trượng nghĩa", còn bản thân vẫn tiếp tục trốn đông trốn tây sống tiếp cuộc sống thấy ánh mặt trời. Còn sống mới là chuyện quan trọng, sắp xếp lại suy nghĩ cho dù đầu trướng đau, quyết định lát nữa về nhà lấy vài bộ quần áo đơn giản, trước cứ ra khách sạn ở nội thành ở mấy ngày để tránh đầu gió.


      vì đau đớn mà thả lỏng cảnh giác, dư quang chú ý người đàn ông này, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn hướng của xe.


      "Từ Trạm." Người đàn ông bất ngờ mở miệng.


      Tự nhiên giới thiệu khiến Cố Du sửng sốt, có lẽ ánh mắt có chỗ nào khiến Từ Trạm phát . Vì che dấu đề phòng, thân thiện vuốt cằm, nhưng vẫn im lặng họ tên của mình.


      Có thể là hoa mắt, cũng có thể là chỉ nhìn lướt qua, dường như Từ Trạm mỉm cười.


      Trong khí trầm mặc, xe chạy càng ngày càng xa trung tâm thành phố. Trong lòng Cố Du khẽ động, còn chưa cho biết nhà ở đâu, đây là lái đâu?


      "Chuyện hôm nay cảm ơn , cứ dừng xe ở đây ." nhìn chằm chằm con đường, đề phòng .


      Từ Trạm trả lời, cũng dừng xe.


      Cố Du cảm giác được nguy cơ, liếc nhìn đồng hồ đo, thấy tốc độ nhanh. quyết định nhanh đẩy cửa xe khom lưng muốn nhảy, lại bị Từ Trạm nhanh hơn bước kéo trở về.


      Đường cái về đêm hầu như có xe, chiếc Audi màu đen cửa bên mở rộng nhanh chóng chạy , nhanh như điện chớp.


      Cố Du vùng vẫy, ở dưới chân gió lớn rít gào lướt qua, cẳng chân lơ lửng ngoài cửa xe.


      Dưới sườn của rất đau đớn nên thể dùng sức. muốn "được ăn cả ngã về " quay người vung quả đấm, đột nhiên cổ truyền đến trận đau nhức, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.


      đau, bóng tối bốn phía lại hết sức mông lung. Cố Du nâng nổi mí mắt nặng trịch, chỉ cảm thấy xe lúc chạy lúc dừng. Đường xá dường như rất xa, tựa vào ghế, giác quan dần dần khôi phục, bắt đầu suy nghĩ đến hành động tiếp theo. thể dùng sức, chỉ có thể dùng trí. Vừa rồi bị người áp chế vì thể trêu cũng dám trêu chọc Trịnh An Hà. Vốn tưởng rằng có thể giải thích, ngờ còn chưa có cơ hội phản kháng bị người ta kiềm chế. Thân thủ của Từ Trạm mặc dù tốt, nhưng mất cả chì lẫn chài cũng đến mức có đường sống.


      Xe ngừng lại, tắt xe, Cố Du vẫn tiếp tục giả bộ mê man, im lặng chờ thời cơ.


      Chốt cửa mở ra, mồ hôi chảy qua vết thương trán càng kích thích đau đớn, cắn răng chịu đựng. Nghe được tiếng mở cửa xe, mở mắt bắt lấy cơ hội nhấc chân tung cú đá, hành động liền mạch lưu loát.


      Từ Trạm linh hoạt tránh ra, đá tồi !


      Nhưng trong lúc né tránh, cửa xe lại lộ ra con đường sống, nhịn đau đớn nhảy ra ngoài, co giò chạy.


      Nhưng chỉ mới chạy được hai bước liền bị chế phục, đè nắp động cơ thể động đậy.


      Vết thương ảnh hưởng đến hành động, tuyệt vọng vừa mới tắt giờ lại như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Thoát được miệng cọp lại rơi vào hang sói, nhưng ngôi biệt thự tư nhân thế này còn ai có thể cứu được nữa?


      trận tiếng động sột soạt, cổ tay bị trói chặt ở sau lưng, ngay sau đó cổ chân cũng bị đối xử giống vậy.


      giống như con cừu non chờ bị làm thịt, bị Từ Trạm nhàng ôm lấy. Nhưng trong đôi mắt tối đen như biển sâu u ám của , mơ hồ lưu chuyển dấu vết dục vọng mà người ta khó có thể phát .


      Tiến vào biệt thự, bước lên lầu hai, Cố Du bị nhàng đặt chiếc giường đôi cực lớn. Vừa được đặt xuống, vội vàng động đậy thân thể, cuộn mình đến chân giường nhìn khắp bốn phía để xác nhận khả năng chạy trốn.


      Đáp án khiến người ta tuyệt vọng mà.


      người Từ Trạm có cà-vạt và dây lưng, công dụng rệt (mèo: làm dây trói tay trói chân chị ý). Cố Du chuẩn bị tốt tư tưởng chiến đấu tới cùng, ngờ có bất cứ hành động vượt rào gì, chỉ xoay người ta cửa.


      Sau khi trở về, tay có thêm hoòm thuốc.


      "Buông ra, tự tôi làm được." Cố Du hơi kháng cự, cồn được xoa lên vết sưng trán lành lạnh. Mặt quá gần mặt , gần đến nỗi có thể đếm từng sợi lông mi vừa cong vừa dài của .


      "Rời khỏi đây còn mạng. Trịnh An Hà bò qua cho , thủ đoạn của tôi biết hơn nhiều." Giọng của Từ Trạm trầm thấp dễ nghe, toát ra chín chắn và tự tin, cũng phá hỏng dự định ban đầu của Cố Du.


      "Tôi đến nông thôn để tránh đầu sóng ngọn gió, làm sao ta tìm được?" Cố Du cố suy nghĩ, tìm được biện pháp dở dở ương ương.


      "Vừa rồi vẫn có xe theo chúng ta, còn chưa ra ngoài thành phố bị bọn chúng 'xử đẹp' rồi."


      Cố Du nghẹn họng, biết phải phản bác thế nào.


      Lúc này, Từ Trạm chậm rãi : " tên Cố Du?"


      "Làm sao biết?"


      "Đoàn bí thư là người tiếp nhận chức bí thư chính pháp của Phương Tranh, ông ta nhận ra ." Người đàn ông hơi dừng lại, ánh mắt rơi mặt : "Bản lĩnh của thụt lùi ít."


      Đồng nghiệp của cha cũng có ai biết chuyện xuất thân từ quân nhân. Cố Du nhìn mặt người đàn ông, cả người căng thẳng: "Rốt cuộc là ai? Làm sao biết. . . . . ." nhếch môi, muốn lại thôi.


      "Phương Tranh ở trong tù có nguy hiểm." Từ Trạm nhìn cái, tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc.


      " uy hiếp tôi?" Cố Du ngạc nhiên.


      " phải uy hiếp, là ."


      "Thả tôi ra." vùng vẫy giãy chết.


      " thể."


      "Rốt cuộc là muốn làm gì?" Cố Du né tránh bàn tay bôi thuốc của .


      Động tác tay Từ Trạm vẫn ngừng, giọng cũng nhanh chậm, thậm chí đến vẻ mặt cũng thay đổi.


      "Cưới em!"


      thản nhiên .


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu Ô viết truyện mới a! Cảm ơn mọi người cổ vũ và duy trì! Lần đầu tiên thử viết ngôn tình đại ~ hi vọng mọi người thích ~~~


      Ngân Long
      images

      Kim Long
      images
      Ya Hú......
      Truyện có chương 1 :)) >15 like pót tiếp chương 2 :)))))
      TUi giỡn đó, đừng ném đá tui :))
      Nhưng bà con nhớ like ủng hộ tinh thần cho nhóm Miêu nhá :)))

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:

      Mặt hai người gần trong gang tấc, Cố Du lại nhìn thấu suy nghĩ của Từ Trạm .

      Vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như vừa mới câu hề quan trọng.

      " cái gì?" giận quá hoá cười, "Tôi vốn quen biết !"

      Vẫn ung dung đạm bạc, đột nhiên động tác Từ Trạm khựng lại, trong mắt từ từ tích luỹ sương mù khiến Cố Du rét mà run. Từ Trạm như vậy còn muốn khủng bố hơn Trịnh An Hà gấp trăm lần, theo bản năng rụt về phía sau, ngờ còn chưa kịp lui, cằm bị Từ Trạm nắm lấy, kéo đến gần khuôn mặt bị che khuất của .

      Bỗng nhiên bật cười, nụ cười vô cùng trầm, " sao cả, về sau có thời gian từ từ quen."

      Nếu Cố Du nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn thấy từ sâu trong đáy mắt che dấu chút cam lòng và vùng vẫy, nhưng quá mức sợ hãi, toàn thân run rẩy, chỉ có thể hoảng hốt nhìn , ngay cả câu cầu xin cũng nên lời.

      Đau đớn dưới cằm biến mất, dường như cũng trong lúc đó, vạt áo bị vén lên, thân thể Cố Du liền căng thẳng theo bản năng.

      Từ Trạm nhìn cái, sau đó xoay người cầm lấy chai thuốc xịt vào sườn , vì xử lý vết thương ứ máu dưới xương sườn do bị Trịnh An Hà đá . Sau khi xịt xong còn mát xa cho , xác nhận có thương tổn đến xương cốt, mới kéo vạt áo của xuống.

      "Bây giờ ở đâu?" bỗng mở miệng hỏi.

      Cố Du sửng sốt, "Tự tôi có thể trở về."

      Bỗng nhiên Từ Trạm nở nụ cười, ngồi cạnh Cố Du, đưa tay nhéo nhéo mặt , "Ai tôi muốn đưa ? Tôi là bảo người của tôi lấy hộ khẩu và chứng minh nhân dân của , nếu chúng ta đăng ký kết hôn như thế nào?"?"

      "Tôi kết hôn với ." Cố Du kiên quyết .

      " địa chỉ tôi cũng có thể tra được, chỉ là vấn đề sớm hay muôn thôi, cần thiết phải vậy ? "

      Từ Trạm gần xa giống như là ăn sạch rồi ! Cố Du khó thở, Nhìn thoáng qua cảnh vật đồi bại vừa rồi, lửa giận trong mắt như hận ko thể thiêu rụi cả căn phòng, "Đây là sở thích đặc biệt của ? Nhặt được người đường liền ầm ĩ muốn kết hôn? Cho dù muốn kết hôn, dựa vào cái gì bắt tôi phải gả cho !"

      Bộ dáng hổn hển của nhất định là rất buồn cười, nếu Từ Trạm cũng lộ ra nụ cuời khẽ lại có chút hứng thú như vậy. cũng nhiều, bàn tay từ mặt chuyển lên vuốt tóc rồi dời , đứng dậy ra khỏi phòng.

      Ánh sáng màu cam ấm áp rơi lên giường, khăn trải giường cũng nhuốm tầng màu sắc ái muội
      Cố Du yên lặng bất lực và khó tin, vẫn còn chưa có tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ

      người đàn ông xa lạ đột nhiên cứu sau đó lại tuyên bố muốn kết hôn với , nhưng người đàn ông nhìn như xa lạ này, lại biết muốn người khác biết quá khứ của mình, giống như chính mình sớm ở bị nắm trong tay vậy.

      Đầu bắt đầu trở nên choáng váng, Cố Du gắng gượng dám thả lỏng cảnh giác, nhưng vết thương trán cứ đau nhức, bên trong như có con ếch cố hết sức thoát khỏi xiềng xích mà lao ra ngoài, căn phòng bắt đầu xoay tròn, cơ thể ở trong vòng xoáy càng trầm càng thấp. . . . . .

      Lúc mở mắt ra, trong phòng sáng sủa sạch , ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng.

      Cố Du bật dậy, tay chân đều được mở trói, có thể hoạt động tự nhiên.

      biết từ khi nào quần áo người được đổi thành áo sơ mi nam.Chớp mắt cái trong đầu Cố Du bỗng trống rỗng, ngay lập tức cẩn thận cảm giác, xác nhận thân thể có gì khác thường, chỉ có trán và dưới xương sườn bị đau như cũ mới yên lòng.

      Ngày hôm qua Từ Trạm còn chịu nhượng bộ chút nào, tại sao sáng nay trở thành người được tự do rồi?

      chứng minh là nghĩ quá mức đơn giản.

      Cửa sổ đóng chặt được làm từ thủy tinh chống đạn, tất cả dụng cụ thủy tinh trong phòng đều biến mất thấy toàn thân dưới chỉ mặc qua quần lót ,áo lót áo khoác, tủ quần áo rỗng tuếch, quần áo lúc đầu cũng biết biến đâu mất hết rồi. Ngay cả cái cốc chứa đầy nước ở đàu giuòng cùng mâm chén dĩa dùng để ăn sáng đề đều là nhựa dẻo .

      Mặc dù là nghĩ quá đơn giản, nhưng Từ Trạm cũng quá xem năng lực hành động của rồi.

      Cố Du đạp vài cái lên cửa, lâu cũng có người trả lời. Sau khi xác nhận Từ Trạm có ở đây, mới trở lại phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài phía xa xa, cách đó xa là dãy biệt thự khác, cảnh quang hai bên đường là khu vườn quy hoạch trang nhã, khung cảnh khu biệt thự tuyệt đẹp, tiểu khu xa hoa như vậy, vấn đề bảo vệ an ninh chắc chắn kém. Cố Du cười lạnh tiếng, cầm lấy cốc nước ở đầu giường, đem nước bên trong cốc đổ vào ổ điện sót giọt nào.

      Lửa điện lóe lên lúc xanh lúc vàng cùng với khói xám mù mịt, Cố Du ho khan thối lui đến trước cửa sổ, chỉ chốc lát sau liền thấy bóng dáng mấy người bảo an vội vã chạy tới, làm bộ như hoảng sợ gõ mạnh cửa thủy tinh, bảo an thấy được , vội vàng vọt vào phòng, lại gặp cửa phòng bị khoá trái.

      "Phu nhân đừng sợ! Chúng tôi lập tức mở cửa!. "

      Cố Du chút cũng sợ hãi.

      Lửa điện biến mất, khi bảo an đến chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là cúp cầu dao trong phòng.

      Trong nháy mắt khi mở cửa, Cố Du xông lên trước đánh ngất từng người bảo an.

      chọn cái quần có ống ngắn nhất, xắn ống quần lên, mang dép lê, chạy ra khỏi biệt thự

      Cố Du dùng tốc độc nhanh nhất của bản thân, chạy như điên lên đường cái.

      Nơi này chắc là Dương Cảng ở vùng ngoại thành của khu phố người giàu có, có rất ít giao thông công cộng, xe cộ cũng nhiều. Cố Du nhớ đến lời Từ Trạm tối qua, ít nhất sai chút nào, chính mình chọc Trịnh An Hà, chắc chắn thể về nhà được nữa. thở hổn hển tới đoạn đường, trong đầu hỗn loạn. Bản thân ở nơi Dương cảng xa lạ, vốn dĩ cha có bạn bè, nhưng sau khi ông ấy gặp chuyện may họ liền nóng lòng phủi sạch quan hệ, bây giờ đều còn lui tới, giờ phút này thân xu lưu lạc ở thành phố xa lạ, chỗ có thể gọi là nơi để về.

      Sau khi do dự, Cố Du quyết định mạo hiểm về nhà mang tiền bạc chạy trốn.

      Dựa theo chỉ dẫn của biển báo giao thông, Cố Du mất hai giờ rốt cục cũng đến trạm xe điện ngầm, đế dép lê bị bào mòn, chân bị phồng dộp nổi lên bọc nước, lại bị mài đến bể ra, quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao mới có tiền để tàu điện ngầm.

      Tiếng phanh xe dồn dập xông vào trong tai, Cố Du phản xạ có điều kiện co cẳng chạy, mới vừa chạy được hai bước liền nghe được tiếng la lớn từ phía sau truyền đến: "Cố du! Cố Du học tỷ*!"

      *Học tỷ: Chị lớp

      Giọng này có phần quen thuộc, ngừng lại bước chân sau khi quay đầu thấy người gọi là ai, thoáng chốc lệ nóng doanh tròng, năm bước cũng thành bốn bước bổ nhào tới, kích động đến nỗi cũng ràng, "Tiểu Hà! Em. . . . . . Sao em lại tới Dương Cảng!"

      Hà Thiệu Đình bị Cố Du bổ nhào phát, mặt liền xuất rạng mây hồng, cười hắc hắc, "Mấy ngày hôm trước em mới được điều đến sở nghiên cứu của quân khu bên này." Dứt lời nụ cười môi cậu liền tắt hẳn, ánh mắt trầm xuống, nhìn cả người Cố Du chật vật chịu nổi.

      Hà Thiệu Đình là học đệ của Cố Du ở học viện Giải Phóng Quân quân giới, năm đó từng bị phân đến tổ , trong lúc làm việc quan hệ của hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp ngẫu nhiên cũng có liên lạc với nhau, chỉ là Hà Thiệu Đình luôn công tác ở sở nghiên cứu nào đó, cho nên biết tình hình gần đây. Ông nội cậu cùng cha đều có vị trí riêng ở quân khu, lần này điều động chắc là do trong nhà hi vọng cậu có thể làm việc ở quê nhà, có nhiều người thân làm bạn.

      Cố Du biết quần áo mình mặc người rất kỳ quái, mà lại cách nào giải thích được, vội vàng đẩy đẩy cậu, "Lên xe rồi chị giải thích với em, giờ đưa chị về nhà trước ."

      Trông bộ dạng của người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là gặp chuyện khó xử, Hà Thiệu Đình chút do dự gật đầu, bất kể là năm đó hay là tại, lời Cố Du cậu chưa từng nghe theo.

      Gặp lại cố nhân vốn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng Cố Du mệt mỏi đến nỗi có thời gian để cảm khái.

      Tháng năm gió xuân vẫn se lạnh, Cố Du ăn mặc đơn giản, Hà Thiệu Đình vội vàng cởi áo khoác quân trang ra phủ lên vai .

      Chữ cảm ơn còn chưa kịp thốt lên, Cố Du lần nữa liền nghe thấy tiếng phanh xe.

      chiếc Audi A8L màu đen nghênh ngang đậu ở trước mặt Hà Thiệu Đình, ngăn cản đường của cậu.

      Cửa xe mở ra, Từ Trạm bước xuống.

      Tim Cố Du liền nhảy đến cổ họng, cơ thể tự chủ được bắt đầu run rẩy, Hà Thiệu Đình nhạy cảm phát giác giữa hai người có chuyện gì đó, liền vội vàng đem Cố Du che chở ở sau người.

      "Xem ra là quá xem em rồi." Ánh mắt u tối của Từ Trạm thẳng tắp vượt qua Hà Thiệu Đình, rơi vào người Cố Du , " có thời gian những thứ này, lên xe."

      Vẻ mặt nghiêm túc, mặt mũi căng thẳng, hoàn toàn còn ung dung trấn định như ngày hôm qua nữa.

      "Tôi với ." Cố Du cảm thấy được ánh mắt khiếp người của , toàn thân đều tản mát ra hơi thở nguy hiểm, khác hẳn với của ngày hôm qua, khiến người sởn gai ốc.

      Tính cách cùng bản lĩnh của Cố Du Hà Thiệu Đình rất ràng. Nhưng mà, cậu thấy Cố Du sợ hãi như vậy, cũng biết Từ Trạm phải là người đơn giản. vậy Cố Du chật vật như vậy chính là bởi vì ta sao? , Hà Thiệu Đình đè nén cơn giận quay cuồng trong ngực, tay nắm lấy tay Cố Du, kéo đến gần chính mình, lạnh lùng với Từ Trạm: "Cách xa ấy ra."

      Từ Trạm giống như có nghe thấy Hà Thiệu Đình , ánh mắt nhìn từ tay hai người nắm cùng chỗ đến mặt Cố Du .

      Sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, ấn ấn hai lần, rồi thấp giọng điện thoại: "Chính với ấy."

      Dứt lời, tiến lên phía trước bước đưa điện thoại di động về phía Cố Du.

      Cố Du dám đến gần, trong lòng lại mơ hồ dâng lên dự cảm chẳng lành, nhìn chằm chằm di động.

      Trong di động truyền ra tiếng khóc đứt quãng, lòng Cố Du nhất thời giống như bị tảng đá lớn nghiền nát hết lần này đến lần khác, môi cũng trở nên trắng bệch.

      "Chị. . . . . ." Tiếng khóc bên đầu kia điện thoại càng lúc càng lớn, "Chị ơi . . . . ."

      Cố Du nghe lầm, tiếng khóc đó chính là của em ở Nước Mĩ xa xôi, Phương Nhàn.
      Haruka.Me0, Trúc Doanh, Trâu3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:

      Mặt hai người gần trong gang tấc, Cố Du lại nhìn thấu suy nghĩ của Từ Trạm .

      Vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như vừa mới câu hề quan trọng.

      " cái gì?" giận quá hoá cười, "Tôi vốn quen biết !"

      Vẫn ung dung đạm bạc, đột nhiên động tác Từ Trạm khựng lại, trong mắt từ từ tích luỹ sương mù khiến Cố Du rét mà run. Từ Trạm như vậy còn muốn khủng bố hơn Trịnh An Hà gấp trăm lần, theo bản năng rụt về phía sau, ngờ còn chưa kịp lui, cằm bị Từ Trạm nắm lấy, kéo đến gần khuôn mặt bị che khuất của .

      Bỗng nhiên bật cười, nụ cười vô cùng trầm, " sao cả, về sau có thời gian từ từ quen."

      Nếu Cố Du nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn thấy từ sâu trong đáy mắt che dấu chút cam lòng và vùng vẫy, nhưng quá mức sợ hãi, toàn thân run rẩy, chỉ có thể hoảng hốt nhìn , ngay cả câu cầu xin cũng nên lời.

      Đau đớn dưới cằm biến mất, dường như cũng trong lúc đó, vạt áo bị vén lên, thân thể Cố Du liền căng thẳng theo bản năng.

      Từ Trạm nhìn cái, sau đó xoay người cầm lấy chai thuốc xịt vào sườn , vì xử lý vết thương ứ máu dưới xương sườn do bị Trịnh An Hà đá . Sau khi xịt xong còn mát xa cho , xác nhận có thương tổn đến xương cốt, mới kéo vạt áo của xuống.

      "Bây giờ ở đâu?" bỗng mở miệng hỏi.

      Cố Du sửng sốt, "Tự tôi có thể trở về."

      Bỗng nhiên Từ Trạm nở nụ cười, ngồi cạnh Cố Du, đưa tay nhéo nhéo mặt , "Ai tôi muốn đưa ? Tôi là bảo người của tôi lấy hộ khẩu và chứng minh nhân dân của , nếu chúng ta đăng ký kết hôn như thế nào?"?"

      "Tôi kết hôn với ." Cố Du kiên quyết .

      " địa chỉ tôi cũng có thể tra được, chỉ là vấn đề sớm hay muôn thôi, cần thiết phải vậy ? "

      Từ Trạm gần xa giống như là ăn sạch rồi ! Cố Du khó thở, Nhìn thoáng qua cảnh vật đồi bại vừa rồi, lửa giận trong mắt như hận ko thể thiêu rụi cả căn phòng, "Đây là sở thích đặc biệt của ? Nhặt được người đường liền ầm ĩ muốn kết hôn? Cho dù muốn kết hôn, dựa vào cái gì bắt tôi phải gả cho !"

      Bộ dáng hổn hển của nhất định là rất buồn cười, nếu Từ Trạm cũng lộ ra nụ cuời khẽ lại có chút hứng thú như vậy. cũng nhiều, bàn tay từ mặt chuyển lên vuốt tóc rồi dời , đứng dậy ra khỏi phòng.

      Ánh sáng màu cam ấm áp rơi lên giường, khăn trải giường cũng nhuốm tầng màu sắc ái muội
      Cố Du yên lặng bất lực và khó tin, vẫn còn chưa có tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ

      người đàn ông xa lạ đột nhiên cứu sau đó lại tuyên bố muốn kết hôn với , nhưng người đàn ông nhìn như xa lạ này, lại biết muốn người khác biết quá khứ của mình, giống như chính mình sớm ở bị nắm trong tay vậy.

      Đầu bắt đầu trở nên choáng váng, Cố Du gắng gượng dám thả lỏng cảnh giác, nhưng vết thương trán cứ đau nhức, bên trong như có con ếch cố hết sức thoát khỏi xiềng xích mà lao ra ngoài, căn phòng bắt đầu xoay tròn, cơ thể ở trong vòng xoáy càng trầm càng thấp. . . . . .

      Lúc mở mắt ra, trong phòng sáng sủa sạch , ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng.

      Cố Du bật dậy, tay chân đều được mở trói, có thể hoạt động tự nhiên.

      biết từ khi nào quần áo người được đổi thành áo sơ mi nam.Chớp mắt cái trong đầu Cố Du bỗng trống rỗng, ngay lập tức cẩn thận cảm giác, xác nhận thân thể có gì khác thường, chỉ có trán và dưới xương sườn bị đau như cũ mới yên lòng.

      Ngày hôm qua Từ Trạm còn chịu nhượng bộ chút nào, tại sao sáng nay trở thành người được tự do rồi?

      chứng minh là nghĩ quá mức đơn giản.

      Cửa sổ đóng chặt được làm từ thủy tinh chống đạn, tất cả dụng cụ thủy tinh trong phòng đều biến mất thấy toàn thân dưới chỉ mặc qua quần lót ,áo lót áo khoác, tủ quần áo rỗng tuếch, quần áo lúc đầu cũng biết biến đâu mất hết rồi. Ngay cả cái cốc chứa đầy nước ở đàu giuòng cùng mâm chén dĩa dùng để ăn sáng đề đều là nhựa dẻo .

      Mặc dù là nghĩ quá đơn giản, nhưng Từ Trạm cũng quá xem năng lực hành động của rồi.

      Cố Du đạp vài cái lên cửa, lâu cũng có người trả lời. Sau khi xác nhận Từ Trạm có ở đây, mới trở lại phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài phía xa xa, cách đó xa là dãy biệt thự khác, cảnh quang hai bên đường là khu vườn quy hoạch trang nhã, khung cảnh khu biệt thự tuyệt đẹp, tiểu khu xa hoa như vậy, vấn đề bảo vệ an ninh chắc chắn kém. Cố Du cười lạnh tiếng, cầm lấy cốc nước ở đầu giường, đem nước bên trong cốc đổ vào ổ điện sót giọt nào.

      Lửa điện lóe lên lúc xanh lúc vàng cùng với khói xám mù mịt, Cố Du ho khan thối lui đến trước cửa sổ, chỉ chốc lát sau liền thấy bóng dáng mấy người bảo an vội vã chạy tới, làm bộ như hoảng sợ gõ mạnh cửa thủy tinh, bảo an thấy được , vội vàng vọt vào phòng, lại gặp cửa phòng bị khoá trái.

      "Phu nhân đừng sợ! Chúng tôi lập tức mở cửa!. "

      Cố Du chút cũng sợ hãi.

      Lửa điện biến mất, khi bảo an đến chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là cúp cầu dao trong phòng.

      Trong nháy mắt khi mở cửa, Cố Du xông lên trước đánh ngất từng người bảo an.

      chọn cái quần có ống ngắn nhất, xắn ống quần lên, mang dép lê, chạy ra khỏi biệt thự

      Cố Du dùng tốc độc nhanh nhất của bản thân, chạy như điên lên đường cái.

      Nơi này chắc là Dương Cảng ở vùng ngoại thành của khu phố người giàu có, có rất ít giao thông công cộng, xe cộ cũng nhiều. Cố Du nhớ đến lời Từ Trạm tối qua, ít nhất sai chút nào, chính mình chọc Trịnh An Hà, chắc chắn thể về nhà được nữa. thở hổn hển tới đoạn đường, trong đầu hỗn loạn. Bản thân ở nơi Dương cảng xa lạ, vốn dĩ cha có bạn bè, nhưng sau khi ông ấy gặp chuyện may họ liền nóng lòng phủi sạch quan hệ, bây giờ đều còn lui tới, giờ phút này thân xu lưu lạc ở thành phố xa lạ, chỗ có thể gọi là nơi để về.

      Sau khi do dự, Cố Du quyết định mạo hiểm về nhà mang tiền bạc chạy trốn.

      Dựa theo chỉ dẫn của biển báo giao thông, Cố Du mất hai giờ rốt cục cũng đến trạm xe điện ngầm, đế dép lê bị bào mòn, chân bị phồng dộp nổi lên bọc nước, lại bị mài đến bể ra, quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao mới có tiền để tàu điện ngầm.

      Tiếng phanh xe dồn dập xông vào trong tai, Cố Du phản xạ có điều kiện co cẳng chạy, mới vừa chạy được hai bước liền nghe được tiếng la lớn từ phía sau truyền đến: "Cố du! Cố Du học tỷ*!"

      *Học tỷ: Chị lớp

      Giọng này có phần quen thuộc, ngừng lại bước chân sau khi quay đầu thấy người gọi là ai, thoáng chốc lệ nóng doanh tròng, năm bước cũng thành bốn bước bổ nhào tới, kích động đến nỗi cũng ràng, "Tiểu Hà! Em. . . . . . Sao em lại tới Dương Cảng!"

      Hà Thiệu Đình bị Cố Du bổ nhào phát, mặt liền xuất rạng mây hồng, cười hắc hắc, "Mấy ngày hôm trước em mới được điều đến sở nghiên cứu của quân khu bên này." Dứt lời nụ cười môi cậu liền tắt hẳn, ánh mắt trầm xuống, nhìn cả người Cố Du chật vật chịu nổi.

      Hà Thiệu Đình là học đệ của Cố Du ở học viện Giải Phóng Quân quân giới, năm đó từng bị phân đến tổ , trong lúc làm việc quan hệ của hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp ngẫu nhiên cũng có liên lạc với nhau, chỉ là Hà Thiệu Đình luôn công tác ở sở nghiên cứu nào đó, cho nên biết tình hình gần đây. Ông nội cậu cùng cha đều có vị trí riêng ở quân khu, lần này điều động chắc là do trong nhà hi vọng cậu có thể làm việc ở quê nhà, có nhiều người thân làm bạn.

      Cố Du biết quần áo mình mặc người rất kỳ quái, mà lại cách nào giải thích được, vội vàng đẩy đẩy cậu, "Lên xe rồi chị giải thích với em, giờ đưa chị về nhà trước ."

      Trông bộ dạng của người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là gặp chuyện khó xử, Hà Thiệu Đình chút do dự gật đầu, bất kể là năm đó hay là tại, lời Cố Du cậu chưa từng nghe theo.

      Gặp lại cố nhân vốn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng Cố Du mệt mỏi đến nỗi có thời gian để cảm khái.

      Tháng năm gió xuân vẫn se lạnh, Cố Du ăn mặc đơn giản, Hà Thiệu Đình vội vàng cởi áo khoác quân trang ra phủ lên vai .

      Chữ cảm ơn còn chưa kịp thốt lên, Cố Du lần nữa liền nghe thấy tiếng phanh xe.

      chiếc Audi A8L màu đen nghênh ngang đậu ở trước mặt Hà Thiệu Đình, ngăn cản đường của cậu.

      Cửa xe mở ra, Từ Trạm bước xuống.

      Tim Cố Du liền nhảy đến cổ họng, cơ thể tự chủ được bắt đầu run rẩy, Hà Thiệu Đình nhạy cảm phát giác giữa hai người có chuyện gì đó, liền vội vàng đem Cố Du che chở ở sau người.

      "Xem ra là quá xem em rồi." Ánh mắt u tối của Từ Trạm thẳng tắp vượt qua Hà Thiệu Đình, rơi vào người Cố Du , " có thời gian những thứ này, lên xe."

      Vẻ mặt nghiêm túc, mặt mũi căng thẳng, hoàn toàn còn ung dung trấn định như ngày hôm qua nữa.

      "Tôi với ." Cố Du cảm thấy được ánh mắt khiếp người của , toàn thân đều tản mát ra hơi thở nguy hiểm, khác hẳn với của ngày hôm qua, khiến người sởn gai ốc.

      Tính cách cùng bản lĩnh của Cố Du Hà Thiệu Đình rất ràng. Nhưng mà, cậu thấy Cố Du sợ hãi như vậy, cũng biết Từ Trạm phải là người đơn giản. vậy Cố Du chật vật như vậy chính là bởi vì ta sao? , Hà Thiệu Đình đè nén cơn giận quay cuồng trong ngực, tay nắm lấy tay Cố Du, kéo đến gần chính mình, lạnh lùng với Từ Trạm: "Cách xa ấy ra."

      Từ Trạm giống như có nghe thấy Hà Thiệu Đình , ánh mắt nhìn từ tay hai người nắm cùng chỗ đến mặt Cố Du .

      Sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, ấn ấn hai lần, rồi thấp giọng điện thoại: "Chính với ấy."

      Dứt lời, tiến lên phía trước bước đưa điện thoại di động về phía Cố Du.

      Cố Du dám đến gần, trong lòng lại mơ hồ dâng lên dự cảm chẳng lành, nhìn chằm chằm di động.

      Trong di động truyền ra tiếng khóc đứt quãng, lòng Cố Du nhất thời giống như bị tảng đá lớn nghiền nát hết lần này đến lần khác, môi cũng trở nên trắng bệch.

      "Chị. . . . . ." Tiếng khóc bên đầu kia điện thoại càng lúc càng lớn, "Chị ơi . . . . ."

      Cố Du nghe lầm, tiếng khóc đó chính là của em ở Nước Mĩ xa xôi, Phương Nhàn.
      ChrisNữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:

      Mặt hai người gần trong gang tấc, Cố Du lại nhìn thấu suy nghĩ của Từ Trạm .

      Vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như vừa mới câu hề quan trọng.

      " cái gì?" giận quá hoá cười, "Tôi vốn quen biết !"

      Vẫn ung dung đạm bạc, đột nhiên động tác Từ Trạm khựng lại, trong mắt từ từ tích luỹ sương mù khiến Cố Du rét mà run. Từ Trạm như vậy còn muốn khủng bố hơn Trịnh An Hà gấp trăm lần, theo bản năng rụt về phía sau, ngờ còn chưa kịp lui, cằm bị Từ Trạm nắm lấy, kéo đến gần khuôn mặt bị che khuất của .

      Bỗng nhiên bật cười, nụ cười vô cùng trầm, " sao cả, về sau có thời gian từ từ quen."

      Nếu Cố Du nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn thấy từ sâu trong đáy mắt che dấu chút cam lòng và vùng vẫy, nhưng quá mức sợ hãi, toàn thân run rẩy, chỉ có thể hoảng hốt nhìn , ngay cả câu cầu xin cũng nên lời.

      Đau đớn dưới cằm biến mất, dường như cũng trong lúc đó, vạt áo bị vén lên, thân thể Cố Du liền căng thẳng theo bản năng.

      Từ Trạm nhìn cái, sau đó xoay người cầm lấy chai thuốc xịt vào sườn , vì xử lý vết thương ứ máu dưới xương sườn do bị Trịnh An Hà đá . Sau khi xịt xong còn mát xa cho , xác nhận có thương tổn đến xương cốt, mới kéo vạt áo của xuống.

      "Bây giờ ở đâu?" bỗng mở miệng hỏi.

      Cố Du sửng sốt, "Tự tôi có thể trở về."

      Bỗng nhiên Từ Trạm nở nụ cười, ngồi cạnh Cố Du, đưa tay nhéo nhéo mặt , "Ai tôi muốn đưa ? Tôi là bảo người của tôi lấy hộ khẩu và chứng minh nhân dân của , nếu chúng ta đăng ký kết hôn như thế nào?"?"

      "Tôi kết hôn với ." Cố Du kiên quyết .

      " địa chỉ tôi cũng có thể tra được, chỉ là vấn đề sớm hay muôn thôi, cần thiết phải vậy ? "

      Từ Trạm gần xa giống như là ăn sạch rồi ! Cố Du khó thở, Nhìn thoáng qua cảnh vật đồi bại vừa rồi, lửa giận trong mắt như hận ko thể thiêu rụi cả căn phòng, "Đây là sở thích đặc biệt của ? Nhặt được người đường liền ầm ĩ muốn kết hôn? Cho dù muốn kết hôn, dựa vào cái gì bắt tôi phải gả cho !"

      Bộ dáng hổn hển của nhất định là rất buồn cười, nếu Từ Trạm cũng lộ ra nụ cuời khẽ lại có chút hứng thú như vậy. cũng nhiều, bàn tay từ mặt chuyển lên vuốt tóc rồi dời , đứng dậy ra khỏi phòng.

      Ánh sáng màu cam ấm áp rơi lên giường, khăn trải giường cũng nhuốm tầng màu sắc ái muội
      Cố Du yên lặng bất lực và khó tin, vẫn còn chưa có tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ

      người đàn ông xa lạ đột nhiên cứu sau đó lại tuyên bố muốn kết hôn với , nhưng người đàn ông nhìn như xa lạ này, lại biết muốn người khác biết quá khứ của mình, giống như chính mình sớm ở bị nắm trong tay vậy.

      Đầu bắt đầu trở nên choáng váng, Cố Du gắng gượng dám thả lỏng cảnh giác, nhưng vết thương trán cứ đau nhức, bên trong như có con ếch cố hết sức thoát khỏi xiềng xích mà lao ra ngoài, căn phòng bắt đầu xoay tròn, cơ thể ở trong vòng xoáy càng trầm càng thấp. . . . . .

      Lúc mở mắt ra, trong phòng sáng sủa sạch , ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng.

      Cố Du bật dậy, tay chân đều được mở trói, có thể hoạt động tự nhiên.

      biết từ khi nào quần áo người được đổi thành áo sơ mi nam.Chớp mắt cái trong đầu Cố Du bỗng trống rỗng, ngay lập tức cẩn thận cảm giác, xác nhận thân thể có gì khác thường, chỉ có trán và dưới xương sườn bị đau như cũ mới yên lòng.

      Ngày hôm qua Từ Trạm còn chịu nhượng bộ chút nào, tại sao sáng nay trở thành người được tự do rồi?

      chứng minh là nghĩ quá mức đơn giản.

      Cửa sổ đóng chặt được làm từ thủy tinh chống đạn, tất cả dụng cụ thủy tinh trong phòng đều biến mất thấy toàn thân dưới chỉ mặc qua quần lót ,áo lót áo khoác, tủ quần áo rỗng tuếch, quần áo lúc đầu cũng biết biến đâu mất hết rồi. Ngay cả cái cốc chứa đầy nước ở đàu giuòng cùng mâm chén dĩa dùng để ăn sáng đề đều là nhựa dẻo .

      Mặc dù là nghĩ quá đơn giản, nhưng Từ Trạm cũng quá xem năng lực hành động của rồi.

      Cố Du đạp vài cái lên cửa, lâu cũng có người trả lời. Sau khi xác nhận Từ Trạm có ở đây, mới trở lại phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài phía xa xa, cách đó xa là dãy biệt thự khác, cảnh quang hai bên đường là khu vườn quy hoạch trang nhã, khung cảnh khu biệt thự tuyệt đẹp, tiểu khu xa hoa như vậy, vấn đề bảo vệ an ninh chắc chắn kém. Cố Du cười lạnh tiếng, cầm lấy cốc nước ở đầu giường, đem nước bên trong cốc đổ vào ổ điện sót giọt nào.

      Lửa điện lóe lên lúc xanh lúc vàng cùng với khói xám mù mịt, Cố Du ho khan thối lui đến trước cửa sổ, chỉ chốc lát sau liền thấy bóng dáng mấy người bảo an vội vã chạy tới, làm bộ như hoảng sợ gõ mạnh cửa thủy tinh, bảo an thấy được , vội vàng vọt vào phòng, lại gặp cửa phòng bị khoá trái.

      "Phu nhân đừng sợ! Chúng tôi lập tức mở cửa!. "

      Cố Du chút cũng sợ hãi.

      Lửa điện biến mất, khi bảo an đến chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là cúp cầu dao trong phòng.

      Trong nháy mắt khi mở cửa, Cố Du xông lên trước đánh ngất từng người bảo an.

      chọn cái quần có ống ngắn nhất, xắn ống quần lên, mang dép lê, chạy ra khỏi biệt thự

      Cố Du dùng tốc độc nhanh nhất của bản thân, chạy như điên lên đường cái.

      Nơi này chắc là Dương Cảng ở vùng ngoại thành của khu phố người giàu có, có rất ít giao thông công cộng, xe cộ cũng nhiều. Cố Du nhớ đến lời Từ Trạm tối qua, ít nhất sai chút nào, chính mình chọc Trịnh An Hà, chắc chắn thể về nhà được nữa. thở hổn hển tới đoạn đường, trong đầu hỗn loạn. Bản thân ở nơi Dương cảng xa lạ, vốn dĩ cha có bạn bè, nhưng sau khi ông ấy gặp chuyện may họ liền nóng lòng phủi sạch quan hệ, bây giờ đều còn lui tới, giờ phút này thân xu lưu lạc ở thành phố xa lạ, chỗ có thể gọi là nơi để về.

      Sau khi do dự, Cố Du quyết định mạo hiểm về nhà mang tiền bạc chạy trốn.

      Dựa theo chỉ dẫn của biển báo giao thông, Cố Du mất hai giờ rốt cục cũng đến trạm xe điện ngầm, đế dép lê bị bào mòn, chân bị phồng dộp nổi lên bọc nước, lại bị mài đến bể ra, quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao mới có tiền để tàu điện ngầm.

      Tiếng phanh xe dồn dập xông vào trong tai, Cố Du phản xạ có điều kiện co cẳng chạy, mới vừa chạy được hai bước liền nghe được tiếng la lớn từ phía sau truyền đến: "Cố du! Cố Du học tỷ*!"

      *Học tỷ: Chị lớp

      Giọng này có phần quen thuộc, ngừng lại bước chân sau khi quay đầu thấy người gọi là ai, thoáng chốc lệ nóng doanh tròng, năm bước cũng thành bốn bước bổ nhào tới, kích động đến nỗi cũng ràng, "Tiểu Hà! Em. . . . . . Sao em lại tới Dương Cảng!"

      Hà Thiệu Đình bị Cố Du bổ nhào phát, mặt liền xuất rạng mây hồng, cười hắc hắc, "Mấy ngày hôm trước em mới được điều đến sở nghiên cứu của quân khu bên này." Dứt lời nụ cười môi cậu liền tắt hẳn, ánh mắt trầm xuống, nhìn cả người Cố Du chật vật chịu nổi.

      Hà Thiệu Đình là học đệ của Cố Du ở học viện Giải Phóng Quân quân giới, năm đó từng bị phân đến tổ , trong lúc làm việc quan hệ của hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp ngẫu nhiên cũng có liên lạc với nhau, chỉ là Hà Thiệu Đình luôn công tác ở sở nghiên cứu nào đó, cho nên biết tình hình gần đây. Ông nội cậu cùng cha đều có vị trí riêng ở quân khu, lần này điều động chắc là do trong nhà hi vọng cậu có thể làm việc ở quê nhà, có nhiều người thân làm bạn.

      Cố Du biết quần áo mình mặc người rất kỳ quái, mà lại cách nào giải thích được, vội vàng đẩy đẩy cậu, "Lên xe rồi chị giải thích với em, giờ đưa chị về nhà trước ."

      Trông bộ dạng của người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là gặp chuyện khó xử, Hà Thiệu Đình chút do dự gật đầu, bất kể là năm đó hay là tại, lời Cố Du cậu chưa từng nghe theo.

      Gặp lại cố nhân vốn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng Cố Du mệt mỏi đến nỗi có thời gian để cảm khái.

      Tháng năm gió xuân vẫn se lạnh, Cố Du ăn mặc đơn giản, Hà Thiệu Đình vội vàng cởi áo khoác quân trang ra phủ lên vai .

      Chữ cảm ơn còn chưa kịp thốt lên, Cố Du lần nữa liền nghe thấy tiếng phanh xe.

      chiếc Audi A8L màu đen nghênh ngang đậu ở trước mặt Hà Thiệu Đình, ngăn cản đường của cậu.

      Cửa xe mở ra, Từ Trạm bước xuống.

      Tim Cố Du liền nhảy đến cổ họng, cơ thể tự chủ được bắt đầu run rẩy, Hà Thiệu Đình nhạy cảm phát giác giữa hai người có chuyện gì đó, liền vội vàng đem Cố Du che chở ở sau người.

      "Xem ra là quá xem em rồi." Ánh mắt u tối của Từ Trạm thẳng tắp vượt qua Hà Thiệu Đình, rơi vào người Cố Du , " có thời gian những thứ này, lên xe."

      Vẻ mặt nghiêm túc, mặt mũi căng thẳng, hoàn toàn còn ung dung trấn định như ngày hôm qua nữa.

      "Tôi với ." Cố Du cảm thấy được ánh mắt khiếp người của , toàn thân đều tản mát ra hơi thở nguy hiểm, khác hẳn với của ngày hôm qua, khiến người sởn gai ốc.

      Tính cách cùng bản lĩnh của Cố Du Hà Thiệu Đình rất ràng. Nhưng mà, cậu thấy Cố Du sợ hãi như vậy, cũng biết Từ Trạm phải là người đơn giản. vậy Cố Du chật vật như vậy chính là bởi vì ta sao? , Hà Thiệu Đình đè nén cơn giận quay cuồng trong ngực, tay nắm lấy tay Cố Du, kéo đến gần chính mình, lạnh lùng với Từ Trạm: "Cách xa ấy ra."

      Từ Trạm giống như có nghe thấy Hà Thiệu Đình , ánh mắt nhìn từ tay hai người nắm cùng chỗ đến mặt Cố Du .

      Sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, ấn ấn hai lần, rồi thấp giọng điện thoại: "Chính với ấy."

      Dứt lời, tiến lên phía trước bước đưa điện thoại di động về phía Cố Du.

      Cố Du dám đến gần, trong lòng lại mơ hồ dâng lên dự cảm chẳng lành, nhìn chằm chằm di động.

      Trong di động truyền ra tiếng khóc đứt quãng, lòng Cố Du nhất thời giống như bị tảng đá lớn nghiền nát hết lần này đến lần khác, môi cũng trở nên trắng bệch.

      "Chị. . . . . ." Tiếng khóc bên đầu kia điện thoại càng lúc càng lớn, "Chị ơi . . . . ."

      Cố Du nghe lầm, tiếng khóc đó chính là của em ở Nước Mĩ xa xôi, Phương Nhàn.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: MiuLinh
      Chương 3:

      Tất cả mọi chuyện đều quẳng ra sau đầu, Cố Du tiến lên cướp lấy điện thoại từ tay Từ Trạm, run giọng đáp lại, "Là chị! Là chị!"

      Nghe được giọng của Cố Du, tiếng khóc bên kia điện thoại càng thêm thảm thiết hơn.

      Tiếng khóc đau thương làm rối loạn lòng của Cố Du, từ tính cách của Phương Nhàn rất chín chắn trầm ổn, so với Cố Du chững chạc hơn rất nhiều, có thể làm ấy khóc thành bộ dạng này, Cố Du dám tưởng tượng rốt cục xảy ra chuyện gì. cắn chặt khớp hàm, đồng loạt bắt được cánh tay Từ Trạm, run rẩy : "Chị. . . . . . Chị và em trở về. . . . . ."

      Hà Thiệu Đìnhngớ ra, khó có thể tin nhìn về phía Cố Du.

      Trong mắt tìm thấy chút thù hận, cho dù có, từ lâu cũng chìm ngập trong đau khổ cùng tuyệt vọng.

      biết từ lúc nào vẻ mặt vẫn trầm của Từ Trạm trở lại bình tĩnh như thường, cầm lấy tay Cố Du khoát lên cánh tay mình, tự nhiên ôm lên xe, động tác lưu loát liền mạch giống như chuyện này được hai người làm vô số lần.

      Audi chạy như bay mà , Hà Thiệu Đình nhắm mắt lại, bên tai tất cả đều là tiếng động cơ rít gào hoà lẫn cuồng phong.

      xe, Cố Du ôm lấy điện thoại, khóc đến nỗi cả đôi mắt đều sưng lên.


      Tình huống bên kia đầu điện thoại cũng tốt hơn bao nhiêu, Phương Nhàn khóc nức nở câu cũng chưa , lâu sau, mới thở hổn hển : "Chị, Cha . . . . . Cha chết. . . . . ."


      "Em cái gì?" Cố Du đột nhiên ngừng khóc, vốn tưởng rằng Phương Nhàn bị Từ Trạm bắt để uy hiếp mình nên mới khóc đến đau lòng muốn chết như vậy, nhưng mà đây lại phải là tin tức tuyệt vọng nhất.

      "Em nhìn thấy tin tức. . . . . . Báo chí , TV Dương Cảng đều truyền bá. . . . . . Nhưng. . . . . . có khả năng . . . . . ." Tiếng khóc của Phương Nhàn lại bắt đầu trở nên đứt quãng.

      Cố Du quên luôn cả khóc, ngơ ngác cầm mobile phone nhìn kính chắn gió trước mắt, ánh mắt tuôn ra.

      Rất lâu có nghe thấy thanh , ràng phương nhàn có chút sợ hãi, tiếng khóc run rẩy, "Chị?"

      Từ Trạm ngồi lái xe ở bên rốt cục cũng chịu nổi nữa, đoạt lấy điện thoại ấn nút tắt, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của Cố Du đặt vào trong tay mình.

      "Ba ngày trước cha em qua đời ở trong tù, tin tức bị quản lý cục nhà giam ém xuống, sáng sớm hôm nay mới công bố. Buổi sáng họp, để di động của em trong người, nhận được tin do e e gọi đến mới biết được."

      Cố Du có trả lời, ánh mắt đờ đẫn có tý sức sống.

      Phương Tranh chết.

      Cha của , chết.

      Nửa tháng trước, Cố Du vì nghe tin tức cha được hoãn án tử mà vui mừng bật khóc, cho dù như thế nào, rốt cuộc cũng phải đối mặt với sinh ly tử biệt tàn khốc nhất. liều mạng góp tiền muốn thông qua quan hệ để gặp mặt cha lần, mà lúc này, tin tức đau buồn kia làm tan nát tất cả suy nghĩ của , chờ gặp cha khối thi thể lạnh băng.

      Từ Trạm nhìn cái, lời gì nữa, đồng hồ tốc độ lại lần nữa kéo lên.

      Sau khi đến nơi, quản giáo đầu tiên phụ trách tiếp đãi cũng có dẫn hai người nhà xác, mà là trực tiếp dẫn tới cái phòng, chỉ chỉ cái hộp gỗ lớn bàn, "Chính là cái này, ký tên ."

      Nếu phải nhờ lực cánh tay của Từ Trạm, Cố Du sớm xụi lơ.

      Từ Trạm nhíu nhíu mày, tay chống đỡ Cố Du, tay tiếp nhận tờ đơn, lúc này Cố Du đột nhiên thoát khỏi ôm ấp của , đờ đẫn về phía cái hủ có chứa tro cốt của Phương Tranh.

      Nửa năm trước thăm hỏi vội vàng từ biệt, gặp lại, hai người ngăn cách dương.

      Sau khi nhìn thấy con đường hy vọng sau cùng bị phá huỷ, vươn bàn tay run rẩy ra, chậm rãi vuốt ve mặt ngoài gập ghềnh của hủ, ngẹn ngào khóc rống.

      Từ Trạm bước nhanh về phía trước ôm lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của , ấn chặt vào lòng.

      Cố Du biết chính mình khóc bao lâu, cũng biết mình trở lại xe như thế nào.

      ngơ ngác ôm hủ tro cốt ngồi ở tay lái phụ, toàn bộ những ấm áp trong hồi ức từng chút trở nên nguội lạnh, chỉ còn lại từng tí đoạn ngắn ký ức mơ hồ.

      Từ Trạm có lập tức khởi động xe, mà là nhìn Cố Du, mang theo thương tiếc cách nào che dấu.

      Lặng im lâu, Từ Trạm nhớ tới tay còn cầm đơn vừa lĩnh, chỗ ký tên là chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo của Cố Du miễn cưỡng dựa vào cầm tay mới viết lên được.

      Vẻ mặt của trở nên nghiêm trọng, thanh trầm thấp lý lại lại vẫn dung hợp trước trong ánh mắt ôn nhu, "Có phải cha e bị bệnh trạng gì hay ?"

      " có." Cách lâu, Cố Du mới phản ứng kịp, máy móc trả lời.

      Từ Trạm đem đơn người nhà lãnh nhận đưa cho Cố Du, ngón tay thon dài rơi vào đoạn nguyên nhân cái chết, mặt ràng viết: tắc nghẽn cơ tim đột phát. Trong nháy mắt dường như Cố Du ngừng luôn cả thở, tim bỗng nhiên đập mạnh, cơ hồ là đoạt lấy đơn từ trong tay Từ Trạm .

      có khả năng, thân thể cha khoẻ mạnh, làm sao có thể đột nhiên qua đời vì tắc nghẽn cơ tim đột phát chứ? Hơn nữa thi thể còn chưa được lãnh nhận vội vàng hoả táng, kỳ quặc đến nỗi làm Cố Du run rẩy cả người.

      Cha chỉ là ông già bị bỏ tù mất tất cả, có người nào muốn giết cha?

      "Tôi có thể giúp em tra chuyện này" Từ Trạm rút tờ giấy trong tay , trong đôi mắt đen nhìn ra cảm xúc, "Nhưng điều kiện tiên quyết là thân phận của em tất phải là vợ tôi."

      Ánh mắt gần trong gang tấc, phản chiếu bộ dạng vô cảm của , có bối rối, khống có lúng túng, nhưng vẫn do dự. Trong lòng suy nghĩ trăm lần, vô số dòng nước chảy xiết đan xen thành dòng lũ cuồng loạn nguông ngừng thổi quét: cha mất, em .

      lắc lắc đầu theo bản năng, đôi môi trắng xanh sớm mín thành đường thẳng.

      Từ Trạm cũng tỏ vẻ bất ngờ hay là giận dữ, lấy di động của Cố Du ra, nhàng để vào tay , "Em cần suy xét, bởi vì em vốn có quyền lựa chọn."

      bình tĩnh như vậy khiến cho Cố Du rét mà run, màn hình điện thoại di động lên mười mấy con số vừa điện đến trước đó, Phương Nhàn là người thân duy nhất của , thể lại mất em .

      Cố Du do dự và chần chừ khiến ánh mắt Từ Trạm lóe lên tia sáng, rất nhanh lại khôi phục lại bình tĩnh, "Người hại cha em có nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay , an nguy của em em, tất cả ở tại em."

      Bị những lời này làm xúc động, Cố Du run rẩy bả vai, ngẩng đầu lên, giống như là muốn từ mặt nhìn ra được đây là người có thể dựa vào trong lúc tuyệt vọng nhất. bỗng ý thức được, chính mình sắp rơi vào ván bài, mặc dù có quyền cò kè mặc cả, nhưng cũng cần phải có giao ước của riêng mình.

      "Trước khi tôi đồng ý phải xác nhận việc."

      "Có thể."

      "Tôi nghĩ muốn biết vì sao? Vì sao lại là tôi?"

      Chần chờ chợt lóe lên,trong mắt Từ Trạm vẫn là màu đen sâu thấy đáy như cũ, "Trùng hợp."

      Muốn từ trong miệng ta để biết bất luận việc gì dường như đều chỉ là hành vi phí công, Cố Du cũng tiếp tục vướng mắc, càng trực tiếp đặt câu hỏi: "Dựa vào đâu có thể giúp tôi? Tiền bạc? Quyền?" Biệt thự xa hoa tỏ bối cảnh của người đàn ông này, chính là Cố Du tin, cha chìm nổi nhiều năm nơi quan trường, kết quả là cũng là kết cục như bây giờ, ta là ai, dựa vào cái gì để cho tin tưởng.

      Từ Trạm trầm mặc từ trong lòng lấy ra tấm danh thiếp, để vào trong tay Cố Du.

      Tập đoàn công nghiệp quân Bắc Phương.

      Đổng Trưởng, Từ Trạm.

      Cố Du đột nhiên ngẩng đầu đón nhận cái nháy mắt chắc chắn của , trong đầu lên từng màn qua lại, người đàn ông này, có lẽ có thể.

      “Đây xem như là giao dịch sao?" Cố Du bị chính thanh lạnh lùng của mình làm cho đau nhói, cắn chặt môi dưới.

      Từ Trạm nhíu mày, giữa cặp lông mày khí mơ hồ lên chữ xuyên, "Em có thể cho rằng đây là do cưỡng bức dụ dỗ, như vậy em có thể dễ chịu hơn chút."

      Cố Du nhìn , cúi đầu, chăm chú nhìn hủ tro cốt trong lòng, lát sau chậm rãi mở miệng: "Đường số 47, hẻm 3."

      Đây là địa chỉ nhà .

      Từ Trạm nhìn gương mặt Cố Du, trong mắt chiết xạ ra ánh sáng đẹp, nhưng lúc nhìn thấy chuỗi nước mắt kia, liền trở nên ảm đạm. nghiêng người lại gần, động tác chậm chạp giống như cố sức chịu đựng, cuối cùng, môi rơi vào khoé mắt tràn đầy nước mắt của , tay xuyên qua sợi tóc, đem đầu ấn lên vai mình.

      có bất kỳ mập mờ nào, thực tế chỉ là hành động ép buộc đầy dịu dàng, nhưng mưu đồ lâu, muốn phải đợi chờ thêm nữa.

      Về nhà cầm giấy chứng nhận cùng mấy bộ quần áo, Cố Du lại bị dẫn đến biệt thự.

      Đường dây điện ràng chưa được sửa chữa tốt, ban đêm, lầu lầu dưới đưa tay thấy được năm ngón, mà hết thảy đối với Cố Du cũng có gì quan trọng.

      cuộn mình ở giường, ở trong lòng Từ Trạm , ở trong bóng tối khôn cùng.

      Phía sau là vòng tay ấm áp của người đàn ông, bàn tay luôn giữ đúng mực, suốt đêm cũng chưa từng rời khỏi eo .

      đêm ngủ nghênh đón sương sớm, từng hạt bụi sương lơ lửng trong trung, xe dừng lại ở trước của cục Dân Chính.

      Đại khái cũng phải là ngày tốt để kết hôn, chỗ ghi danh của cục dân chính vắng vẻ trống , Từ Trạm rất nhanh liền điền xong tờ khai. Cố Du viết cũng chậm, chỉ là lúc ký tên, ngòi bút nặng nề rơi lên giấy, ngón tay mất tri giác, mãi đến lúc thây Từ Trạm vô cùng bình thản nhìn chính mình, mới dứt khoát ký tên mình vào.

      hai bàn tay trắng, cũng chỉ có thể bán đứng những gì còn lại mà thôi. Trình tự phức tạp, hai người tiếng nào, chỉ là thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau, dung hợp hoàn toàn cảm xúc bất đồng.

      Người phụ trách chụp ảnh của cục dân chính nhìn như thế nào cũng cảm thấy được đôi vợ chồng mới cưới này có chút kỳ lạ, tuy nam tuấn nữ xinh đẹp, nhìn đặc biệt xứng đôi, nhưng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, hai người họ đều có cười qua.

      Điều ông ngạc nhiên nhất là, trong mắt của người vợ giống như nước đọng, hề gợn sóng, mà người chồng tuy là cười, nhưng trong mắt ta lại có chút vương vấn, như là cố hết sức che dấu mê luyến trong đáy mắt.

      "Đầu năm nay còn có cưỡng hôn?" Nhân viên công tác cúi đầu cười, lắc lắc đầu.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: khụ khụ ~ hành động phái liền là hành động phái a ~ theo này chương lên, hai người bắt đầu vào thần kỳ đời sống hôn nhân. . . . .
      Trâu, honglak, Chris2 others thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :