1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảm thụ mập mờ - Hàn Viên (Full Đã Có eBook 10c, cao H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [​IMG]
      Cảm thụ mập mờ
      Tác giả: Hàn Viên
      Editor: Honghabui1412
      Convert: Quỳnh Súc Vật
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Type pic: Nguyenngoc, Kailiew


      Giới thiệu



      ra thực rất may mắn, tự nhiên lại có người tự động đưa tới cửa.

      Mặc dù là cỗ máy chuyên gây phiền phức, trình độ tinh nghịch và quậy phá ai sánh bằng

      Thế nhưng lại sợ bị dạy hư, cũng sợ mang tiếng xấu, chẳng hiểu sao lại muốn kết bạn với

      Khi ở gần , hưởng thụ mà xua tan cảm giác u buồn, giúp loại bỏ mọi đơn lạnh lẽo.

      can tâm tình nguyện có phúc cùng hưởng, có nạn mình gánh vác.

      chiếm ví trí trong trái tim , càng lúc càng khó có thể dứt bỏ.

      Để mặc cho tình cảm bạn bè đơn thuần từ từ biến đổi, thăng chức lên thành loại tình cảm khác…
      Đáng ghét! rất có bản lĩnh trong việc làm trở nên bình thường.

      Cái đầu kia thể thông suốt, luôn làm cho mọi tình huống trở nên mập mờ.

      muốn bận tâm đến chuyện phi, luôn tận lực kéo dài khoảng cách với .

      Đánh bại người thông minh hơn người như , làm tức giận đến mức giậm chân.

      Được rồi! Nếu biết trước vất vả như vậy.

      phải khổ cực tạo dựng hình ảnh người đàn ông lạnh lùng trước mặt , cũng bị dắt mũi

      Lòng dạ xấu xa lên kế hoạch, chứng minh là người phụ nữ duy nhất của

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 17/11/15
      thutranNữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1:

      Bên trong phòng học yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bút viết giấy và thỉnh thoảng có tiếng lật giấy thi, hơn ba mươi học sinh đều nghiêm túc chăm chú cúi thấp đầu.

      Buổi chiều mùa hè oi bức, quạt trần quay liên tục, càng làm tăng thêm độ nóng.

      Đột nhiên, mẩu giấy bị vo tròn bay với quỹ đạo thấp, từ chỗ ngồi bên phải sang chỗ ngồi đến bên trái của bàn học, thu hút chú ý của cậu học sinh nam.

      Cậu dừng bút, nhướng đôi lông mày rậm lên, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi bên phải của học sinh nọ.

      có khuôn mặt hình quả táo ngọt ngào, trẻ trung, tràn đầy sức sống, cảm thấy áy náy chút nào vì làm phiền đối phương, hai tay chắp trước ngực, để lộ nụ cười cầu khẩn

      Cậu nam sinh bất lực đảo tròn đôi mắt, cậu quen với hành động giả vờ đáng thương này của , cười khổ, thể làm gì khác ngoài việc dung túng cho .

      Ngẩng đầu lên, quan sát bốn phía, xác định có ai chú ý đến hai người, lại xác định giáo viên ở trong lớp học, cậu liền đem bài thi đẩy từ từ về phía bên phải bàn.

      He he. . . . . . Cảm ơn nhé! Mặt nữ sinh trông hả hê, mấp máy đôi môi, khuôn mặt trái táo trở nên đỏ lựng, sáng bừng đến chói mắt, đôi mắt tròn xoe híp lại. Thoạt nhìn vừa dễ thương vừa ngon miệng, làm cho người ta hận thể cắn cái mạnh.

      Cậu quệt quệt khóe môi, nụ cười trong đáy mắt càng thêm nồng đậm, để ý tới nữa, cậu cúi đầu, tiếp tục chăm chú làm bài.

      Mấy phút sau, cục giấy lại bay đến bàn của cậu.

      Cậu lại bị phân tâm, theo thói quen, cậu nghiêng đầu nhìn về bàn học phía bên phải của .

      Bởi vì quá nóng bức mà khuôn mặt trở nên hồng hồng, ngừng quạt quạt cánh tay.

      Hành động này. . . . . . Là có ý gì?

      Hành động dị thường này của , lại làm cho trí thông minh của cậu bối rối.

      ngừng quạt quạt. . . . . . Là do quá nóng? Hay là xem hiểu? Chẳng lẽ cậu …. Viết sai đáp án?

      ! chút nghĩ ngợi, cậu lập tức gạt bỏ ý nghĩ cuối cùng.

      Nếu như biết cậu viết sai đáp án, trời có tuyết rơi giữa mùa hạ rồi.

      Người này còn cả biết làm bài tập, ngay cả cậu cũng bị đánh bại, làm sao có thể biết đáp án bài thi là đúng hay sai?

      Hơn nữa, nếu như biết đáp án, cần cầu cứu cậu làm gì.

      Như vậy. . . . . . Rốt cuộc ngừng vẫy vẫy cánh tay là có ý gì?

      Cậu nam sinh nhíu mày, lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhìn về phía lắc đầu cái.

      Mặt nữ sinh tỏ vẻ bất đắc dĩ, cắn môi dưới, cực kỳ khổ sở.

      Trong phòng học quá yên tĩnh, ngay cả tiếng thầm cũng gây chú ý của mọi người, vì lo cho điểm của bài thi, dĩ nhiên thể lên tiếng, trở thành tâm điểm của bất kì chú ý nào.

      Mặc dù cả hai ngồi ở hàng ghế thứ bảy và thứ tám của hàng ghế cuối cùng, xó xỉnh gần như có người nào chú ý tới, nhưng chỉ cần phát ra thanh bé, vẫn có người phát .

      Phiền quá ! Rốt cuộc cậu làm cách nào mới có thể hiểu ý của đây?

      Ngoại trừ việc quơ quơ cánh tay ra bạn nữ sinh thể làm việc nào khác.

      Bạn nam sinh tỏ vẻ mặt hoang mang khó hiểu, chỉ có thể ngừng nhìn về phía lắc đầu, biểu đạt ý của mình.

      Haizz! là đần độn! Cậu là học sinh giỏi nhất lớp, thua thiệt chính là động tác khoa chân múa tay đơn giản như vậy mà cũng hiểu ra.

      Bạn nữ sinh bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn với chậm hiểu của cậu.

      lần nữa khua khua cánh tay, vẫn quên dơ dơ nắm tay về phía cậu, tỏ ý lần này cậu mà hiểu ý tôi cho cậu ăn đòn.

      Bạn nam sinh nên lời.

      Cuối cùng cậu cũng hiểu được động tác sau cùng, biết giận đến mức muốn đánh cậu.

      Cậu làm gì sai mà khiến cho tức giận như vậy nhỉ?

      Cậu nhún nhún vai, mặc kệ những hành động kì quái của , dù sao cũng chưa có lúc nào được bình thường cả, trốn học, học muộn, thích ngủ gật trong giờ, học lại vẽ bậy bạ vào sách giáo khoa. . . . . . Những chuyện mà học sinh bình thường nên làm, ấy đều làm tất.

      Đem bài thi bàn chuyển đến gần chút, đây là điều lớn nhất mà cậu có thể hiểu.

      Cậu nam sinh cúi đầu, tiếp tục làm bài thi.

      Hừ! Làm thế nào vẫn là như vậy?

      nữ sinh giận dữ đến mức lỗ mũi thở phì phò, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cậu nam sinh.

      "Này! Này!" Rốt cuộc, nhịn được giọng gọi cậu.

      Cậu nam sinh ngoảnh mặt làm ngơ, chăm chú làm bài thi.

      để ý tới ? Ô. . . . . . Dù sao cậu cũng là bạn của , sao lại có thể đếm xỉa đến tồn tại của như thế chứ!
      nữ sinh mấp máy môi, bắt đầu giả bộ đáng thương, đôi mắt to tròn lộ vẻ ai oán.

      "Trà Kiệt thối tha. . . . . . Trà Kiệt thối tha. . . . . . Hừ!" Cuối cùng kiên nhẫn của cũng hết, xúc động đặt bút xuống, vươn tay, chọc chọc cánh tay của cậu nam sinh, ai oán : "Cậu chặn hết các đáp án phía bên phải rồi, tôi thấy thế nào được? !"

      Tức , tất cả các học sinh bên trong phòng học tĩnh lặng đều đồng loạt dừng bút, cùng quay đầu lại, nhìn về phía góc chỗ hai người.

      Sững sờ lát, cuối cùng cậu nam sinh cũng hồi phục tinh thần.

      ra . . . . . . ngừng quơ quơ cánh tay ý là muốn người cậu xê ra chút. . . . . . Nhưng cũng đâu nhất thiết phải lớn tiếng như vậy!

      Cậu thở dài bất đắc dĩ, liếc mắt xem thường.

      thở phì phò nhìn cậu chằm chằm, cũng mảy may biết rằng mình trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người .

      Đúng lúc đó, còn có cặp mắt nữa cũng chú ý đến hai người bọn họ

      Đó là thầy giám thị vừa mới từ bên ngoài vào, vừa đúng lúc nghe được nữ sinh bất mãn kêu la những điều xấu, chứng cứ xác thực, muốn chối cãi cũng chẳng được.

      "Lệ Trà Kiệt, Phương Đồng Ân, sau khi tan học đến phòng làm việc tìm tôi."

      Cậu, Lê Trà Kiệt, luôn đứng thứ nhất trong các năm học, là học sinh ưu tú trong mắt mọi người, tư chất thông minh, được nuôi dưỡng tốt, các thầy giáo đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, cho rằng chắc chắn cậu có thể đỗ nguyện vọng của trường cao trung.

      , Phương Đồng Ân, xếp thứ 735 của lớp, trong mắt các thầy giáo . . . . . . thể là học sinh hư, nhưng cách xa nhau cũng xa, thích cúp học, học lăn lộn mò cá, ăn trộm đồ, thèm làm bài tập, tập trung học tập, ưu điểm duy nhất của chính là nghịch ngợm hiếu động hạng nhất.

      Bọn họ đứng ở trước mặt thầy giáo nghe giảng đạo, cậu ngoan ngoãn, đứng nghiêm, còn dường như chịu đứng yên, ngừng rung đùi đắc ý, lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngáp cách thiếu tế nhị, lại cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì.

      "Trà Kiệt, thầy đề nghị em lần nữa, đổi chỗ ngồi ! Nếu tiếp tục như vậy, em bị Phương Đồng Ân dạy hư mất." Thầy giáo với giọng nghiêm nghị, rất khó để tức giận đối với cậu học sinh đứng thứ nhất toàn bộ năm học này.

      "Thưa thấy, em thấy ngồi ở chỗ đó rất tốt, cần phải đổi chỗ ngồi đâu ạ." Thái độ của Lệ Trà Kiệt hết sức kiên định.

      "Nhưng ba ngày hai bữa em lại bị em ấy quấy nhiễu, thầy lo điểm số của cuộc thi sáu tháng sau bị ảnh hưởng." Thầy giáo nghiêm túc.

      Phương Đồng Ân thích học, chỉ sợ ở gần cái xấu lâu ngày, học sinh tốt cũng sớm trở thành học sinh hư, bởi vì ở lứa tuổi này ai cũng đều ham chơi hơn là học.

      Hơn nữa bé kia lại là người rất phiền toái, trình độ bướng bỉnh ai sánh bằng.

      "Nếu như vậy, Phương Đồng Ân, em đổi chỗ ! Bắt đầu từ ngày mai, em ngồi ở hàng ghế thứ tám dãy đầu tiên, nơi đó rất gần cửa lớp học." Để tách học sinh hư và học sinh ngoan, thầy giáo sử dụng chiêu thả lỏng, ông biết rất sau giờ học rất thích lao ra khỏi phòng học, cũng từng cầu ngồi ở gần cửa lớp học, lần này coi như ông dàn xếp hợp lí đúng cầu của .

      "Thưa thầy, em muốn đâu! Em muốn ngồi ở hàng ghế đầu." có bạn thân bên cạnh săn sóc, muốn ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

      Huống chi muốn ngồi cạnh Lệ Trà Kiệt, trong cuộc thi như vậy, lúc trốn học, thầy giáo có điểm danh mới có người điểm danh hộ .

      "Em biết ? Lệ Trà Kiệt là học sinh có tư chất nổi trội, nên ngồi cùng em, em ấy rất dễ bị ảnh hưởng dẫn đến sao nhãng." Lúc trước xảy ra những chuyện nhặt kia còn chưa tính, nhưng lần này khác, giúp bạn học gian lận trong kì thi là hành vi tồi tệ nhất của cậu học sinh ưu tú này.

      " á? Cậu bị tôi làm cho phân tâm sao? Tôi dạy hư cậu à?" Phương Đồng Ân nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía Lệ Trà Kiệt, đáy mắt toát ra chút lo lắng.

      Khóe miệng của Lê Trà Kiệt giật giật, cậu chậm rãi lắc đầu, "."
      và cậu trở thành bạn thân được ba năm, trong các năm học cậu cũng luôn đứng thứ nhất, thái độ học tập của cậu vẫn như cũ, rất tốt. . . . . . Chỉ trừ có chút hành động bị ảnh hưởng bởi , mọi thứ của cậu đều rất tốt, rất tốt.

      "Thầy à, thầy xem, Lệ Trà Kiệt có, em cũng có ảnh hưởng xấu gì đến cậu ấy đâu!" Phương đồng Ân hả hê phản bác.

      Suy nghĩ chút, thấy cũng đúng, chàng này học rất đều, cho dù có lúc bị lôi kéo, thứ hạng tụt xuống xếp thứ chín của trường, chyaj ra bên ngoài ăn nước đá; có lúc thầy giáo dạy học, xui cậu ăn trộm cơm hộp; có lúc cố ý vào học muộn mười phút, liền vì nhìn lén đôi nam nữ lớp cách vách hôn môi nhau. . . . . . Cậu vẫn là học sinh giỏi với thành tích học tập tốt.

      "Lệ Trà Kiệt, thầy hiểu nổi em nghĩ cái gì, học sinh giỏi phải ngồi cùng học sinh giỏi, nên chơi cùng với những người thường học bài như Phương Đồng Ân" Thầy giáo lắc đầu cái tỏ vẻ khó hiểu, hai đứa này tính tình ràng rất khác biệt sao có thể ngồi cùng nhau được cơ chứ?

      "Thưa thầy, về vấn đề học tập của em, thầy cần lo lắng, em vì ngồi cùng Phương Đồng Ân. . . . . . A. . . . . . mà sa sút. Về cuộc thi, em luôn cố gắng, tuyệt đối để cho thầy thất vọng." Lệ Trà Kiệt cảm thấy hình như thầy giáo định phê bình Phương Đồng Ân, liền ngắt lời.
      Cha mẹ của em mong đợi rất lớn ở em, em cũng đừng làm cho bọn họ thất vọng." Nếu học sinh giỏi cũng khẳng định như vậy, thầy giáo cũng tiện thêm gì nữa.

      "Em biết." Vừa nghe thầy giáo nhắc tới cha mẹ mình, trong nháy mắt, sắc mặt Lệ Trà Kiệt trầm xuống.

      "Trường học cũng mong đợi rất cao ở em, cái này chắc thầy cần nhắc lại.”

      "Vâng."

      "Về phần Phương Đồng Ân. . . . . ." Vẻ mặt thầy giáo bất đắc dĩ nhìn về phía bạn nữ sinh.

      ra, cậu ghét Phương Đồng Ân, chỉ là xã hội này coi trọng việc học tất cả, nếu như học tập tốt, là có tương lai, đối với thầy giáo mà , học sinh thích học đều có thuốc nào cứu chữa, Phương Đồng Ân cũng là học sinh trong những số đó, coi như chỉ đơn thuần là thích học, cũng chưa gây chuyện thị phi nào.

      "Hôm nay thầy gọi điện thoại cho cha mẹ của em, để báo cho bọn họ biết chuyện gian lận này của em."

      "Ấy! Thầy à, thầy có thể trao đổi với em được ? Nếu như mẹ em nghe điện thoại, thầy cứ cho mẹ em. Nếu như bố em nghe điện thoại. . . . . . Thầy làm ơn, châm chước chút, thầy có thể trực tiếp cúp điện thoại được ạ?" Phương Đồng Ân giả bộ đáng thương cầu xin, khuôn mặt trái táo trở nên ảm đạm, giỏi nhất là việc giả bộ đáng thương như vậy.

      "Em như vậy, lại vẫn dám cò kè mặc cả, ta có nhớ ngươi chi tiểu qua liền là rất tồi rồi." Thầy giáo nhìn chằm chằm phương đồng ân, giận dữ quát.

      "Ôi!" Gương mặt đau khổ, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng hôm nay bố chấp nhận bất kì cuộc gọi nào.

      Lệ Trà Kiệt nhìn khuôn mặt làm bộ ai oán của Phương Đồng Ân, rốt cuộc vẫn nhịn được, khuôn mặt vốn ảm đạm dần dần trở nên ôn hòa, chậm rãi nhưng lại lộ ra vẻ cười như cười.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1
      1.2

      Đúng lúc đó, còn có cặp mắt nữa cũng chú ý đến hai người bọn họ.

      Đó là thầy giám thị vừa mới từ bên ngoài vào, vừa đúng lúc nghe được nữ sinh bất mãn kêu la những điều xấu, chứng cứ xác thực, muốn chối cãi cũng chẳng được.

      "Lệ Trà Kiệt, Phương Đồng Ân, sau khi tan học đến phòng làm việc tìm tôi."

      Cậu, Lê Trà Kiệt, luôn đứng thứ nhất trong các năm học, là học sinh ưu tú trong mắt mọi người, tư chất thông minh, được nuôi dưỡng tốt, các thầy giáo đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, cho rằng chắc chắn cậu có thể đỗ nguyện vọng của trường cao trung.

      , Phương Đồng Ân, xếp thứ 735 của lớp, trong mắt các thầy giáo . . . . . . thể là học sinh hư, nhưng cách xa nhau cũng xa, thích cúp học, học lăn lộn mò cá, ăn trộm đồ, thèm làm bài tập, tập trung học tập, ưu điểm duy nhất của chính là nghịch ngợm hiếu động hạng nhất.

      Bọn họ đứng ở trước mặt thầy giáo nghe giảng đạo, cậu ngoan ngoãn, đứng nghiêm, còn dường như chịu đứng yên, ngừng rung đùi đắc ý, lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngáp cách thiếu tế nhị, lại cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì.

      "Trà Kiệt, thầy đề nghị em lần nữa, đổi chỗ ngồi ! Nếu tiếp tục như vậy, em bị Phương Đồng Ân dạy hư mất." Thầy giáo với giọng nghiêm nghị, rất khó để tức giận đối với cậu học sinh đứng thứ nhất toàn bộ năm học này.

      "Thưa thấy, em thấy ngồi ở chỗ đó rất tốt, cần phải đổi chỗ ngồi đâu ạ." Thái độ của Lệ Trà Kiệt hết sức kiên định.

      "Nhưng ba ngày hai bữa em lại bị em ấy quấy nhiễu, thầy lo điểm số của cuộc thi sáu tháng sau bị ảnh hưởng." Thầy giáo nghiêm túc.

      Phương Đồng Ân thích học, chỉ sợ ở gần cái xấu lâu ngày, học sinh tốt cũng sớm trở thành học sinh hư, bởi vì ở lứa tuổi này ai cũng đều ham chơi hơn là học.

      Hơn nữa bé kia lại là người rất phiền toái, trình độ bướng bỉnh ai sánh bằng.

      "Nếu như vậy, Phương Đồng Ân, em đổi chỗ ! Bắt đầu từ ngày mai, em ngồi ở hàng ghế thứ tám dãy đầu tiên, nơi đó rất gần cửa lớp học." Để tách học sinh hư và học sinh ngoan, thầy giáo sử dụng chiêu thả lỏng, ông biết rất sau giờ học rất thích lao ra khỏi phòng học, cũng từng cầu ngồi ở gần cửa lớp học, lần này coi như ông dàn xếp hợp lí đúng cầu của .

      "Thưa thầy, em muốn đâu! Em muốn ngồi ở hàng ghế đầu." có bạn thân bên cạnh săn sóc, muốn ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

      Huống chi muốn ngồi cạnh Lệ Trà Kiệt, trong cuộc thi như vậy, lúc trốn học, thầy giáo có điểm danh mới có người điểm danh hộ .

      "Em biết ? Lệ Trà Kiệt là học sinh có tư chất nổi trội, nên ngồi cùng em, em ấy rất dễ bị ảnh hưởng dẫn đến sao nhãng." Lúc trước xảy ra những chuyện nhặt kia còn chưa tính, nhưng lần này khác, giúp bạn học gian lận trong kì thi là hành vi tồi tệ nhất của cậu học sinh ưu tú này.

      " á? Cậu bị tôi làm cho phân tâm sao? Tôi dạy hư cậu à?" Phương Đồng Ân nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía Lệ Trà Kiệt, đáy mắt toát ra chút lo lắng.

      Khóe miệng của Lê Trà Kiệt giật giật, cậu chậm rãi lắc đầu, "."
      và cậu trở thành bạn thân được ba năm, trong các năm học cậu cũng luôn đứng thứ nhất, thái độ học tập của cậu vẫn như cũ, rất tốt. . . . . . Chỉ trừ có chút hành động bị ảnh hưởng bởi , mọi thứ của cậu đều rất tốt, rất tốt.

      "Thầy à, thầy xem, Lệ Trà Kiệt có, em cũng có ảnh hưởng xấu gì đến cậu ấy đâu!" Phương đồng Ân hả hê phản bác.

      Suy nghĩ chút, thấy cũng đúng, chàng này học rất đều, cho dù có lúc bị lôi kéo, thứ hạng tụt xuống xếp thứ chín của trường, chyaj ra bên ngoài ăn nước đá; có lúc thầy giáo dạy học, xui cậu ăn trộm cơm hộp; có lúc cố ý vào học muộn mười phút, liền vì nhìn lén đôi nam nữ lớp cách vách hôn môi nhau. . . . . . Cậu vẫn là học sinh giỏi với thành tích học tập tốt.

      "Lệ Trà Kiệt, thầy hiểu nổi em nghĩ cái gì, học sinh giỏi phải ngồi cùng học sinh giỏi, nên chơi cùng với những người thường học bài như Phương Đồng Ân" Thầy giáo lắc đầu cái tỏ vẻ khó hiểu, hai đứa này tính tình ràng rất khác biệt sao có thể ngồi cùng nhau được cơ chứ?

      "Thưa thầy, về vấn đề học tập của em, thầy cần lo lắng, em vì ngồi cùng Phương Đồng Ân. . . . . . A. . . . . . mà sa sút. Về cuộc thi, em luôn cố gắng, tuyệt đối để cho thầy thất vọng." Lệ Trà Kiệt cảm thấy hình như thầy giáo định phê bình Phương Đồng Ân, liền ngắt lời.
      Cha mẹ của em mong đợi rất lớn ở em, em cũng đừng làm cho bọn họ thất vọng." Nếu học sinh giỏi cũng khẳng định như vậy, thầy giáo cũng tiện thêm gì nữa.

      "Em biết." Vừa nghe thầy giáo nhắc tới cha mẹ mình, trong nháy mắt, sắc mặt Lệ Trà Kiệt trầm xuống.

      "Trường học cũng mong đợi rất cao ở em, cái này chắc thầy cần nhắc lại.”

      "Vâng."

      "Về phần Phương Đồng Ân. . . . . ." Vẻ mặt thầy giáo bất đắc dĩ nhìn về phía bạn nữ sinh.

      ra, cậu ghét Phương Đồng Ân, chỉ là xã hội này coi trọng việc học tất cả, nếu như học tập tốt, là có tương lai, đối với thầy giáo mà , học sinh thích học đều có thuốc nào cứu chữa, Phương Đồng Ân cũng là học sinh trong những số đó, coi như chỉ đơn thuần là thích học, cũng chưa gây chuyện thị phi nào.

      "Hôm nay thầy gọi điện thoại cho cha mẹ của em, để báo cho bọn họ biết chuyện gian lận này của em."

      "Ấy! Thầy à, thầy có thể trao đổi với em được ? Nếu như mẹ em nghe điện thoại, thầy cứ cho mẹ em. Nếu như bố em nghe điện thoại. . . . . . Thầy làm ơn, châm chước chút, thầy có thể trực tiếp cúp điện thoại được ạ?" Phương Đồng Ân giả bộ đáng thương cầu xin, khuôn mặt trái táo trở nên ảm đạm, giỏi nhất là việc giả bộ đáng thương như vậy.

      "Em như vậy, lại vẫn dám cò kè mặc cả, ta có nhớ ngươi chi tiểu qua liền là rất tồi rồi." Thầy giáo nhìn chằm chằm phương đồng ân, giận dữ quát.

      "Ôi!" Gương mặt đau khổ, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng hôm nay bố chấp nhận bất kì cuộc gọi nào.

      Lệ Trà Kiệt nhìn khuôn mặt làm bộ ai oán của Phương Đồng Ân, rốt cuộc vẫn nhịn được, khuôn mặt vốn ảm đạm dần dần trở nên ôn hòa, chậm rãi nhưng lại lộ ra vẻ cười như cười.

      Chương 1
      1.3

      Buổi lễ tựu trường kết thúc, sau tiết thứ nhất, lớp học và chỗ ngồi được sắp xếp ổn thỏa, bạn học nữ ngồi phía trước Lệ Trà Kiệt đột nhiên quay đầu lại.

      "Bạn ơi, nhìn mặt bạn lạ hoắc!"

      Cậu nhướng đôi mắt, cười, sắc mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra loại cảm giác khiến người ta khó có thể tiếp cận, dễ dàng khiến mình bị lập, gạt bỏ bản thân ra khỏi ồn ào của lớp học.

      Học sinh mới trong gian phòng này dường như đều được tuyển thẳng do ở lân cận, trong khi đất nước phát triển, trong lớp học có mấy người biết bạn, hoặc là hàng xóm lân cận, cũng là chuyện bình thường.

      "Hình như cậu họ Lệ phải! Gọi là cái gì Lệ nhưng tôi quên mất rồi, tôi là Phương Đồng Ân, ha ha, bắt đầu từ hôm nay tôi là bạn cùng lớp của cậu đấy!" Phương Đồng Ân tràn đầy nhiệt tình và sức sống, thèm để ý chút nào đến thái độ lạnh nhạt của cậu, hoạt bát trò chuyện cùng cậu như cũ.

      Cậu thản nhiên nhìn , ấy có khuôn mặt hình trái táo, mang đậm vẻ ngây thơ và có thêm phần mũm mĩm của trẻ sơ sinh. . . . . . Lệ Trà Kiệt rũ mắt xuống, thèm để ý tới nữa.

      "A, tôi biết rồi, cậu là người từ khu khác chuyển tới, đúng ?Quê của cậu ở đâu vậy?" vẫn nhiệt tình như trước, mặc dù cậu nam sinh này lạnh lùng đến mức khiến những bạn học khác tránh xa chín mươi dặm, nhưng do Phương Đồng Ân thích nhất là kết giao bạn bè, vốn để thái độ cự tuyệt người khác của cậu ở trong lòng


      Việc này cũng phải đùa , lấy ra bọc bánh bích quy từ trong túi xách ra, tùy tiện xoay người lại, mặt đối mặt với cậu, mặt ăn, mặt khác nghiên cứu thái độ lạnh lùng của cậu.

      "Có phải ở lớp này cậu quen bạn nào nên cậu xấu hổ, đúng ?" hỏi như khẳng định.

      Ai xấu hổ? có thể đừng ồn ào nữa được ?Có thể ra chỗ khác, đừng nữa chuyện cùng cậu nữa có được ?

      Nếu lựa chọn ở cùng với bố, mà ở cùng với mẹ, làm sao lại chưa quen với cuộc nơi đây thích ứng với trường học và bạn bè xa lạ này chứ?

      "Cậu đừng sợ!Tôi cho cậu biết, tôi biết hết các bạn, kể cả có người từ trường học khác chuyển lên, bởi vì mọi người đều là hàng xóm lân cận, cho nên đều có chút quen biết.Nếu như nơi này có bạn của cậu, tôi có thể làm người bạn đầu tiên của cậu.Nếu như cậu cần giúp đỡ, cũng có thể tìm tôi.Ha ha, chúng ta ngồi trước ngồi sau, cần phải giúp đỡ lẫn nhau."

      Ai muốn giúp đỡ ?Hơn nữa, rất ồn ào, lại thích chuyện, tới trường học vốn là để học, kết bạn với ai?

      "Tới giờ ăn trưa, nếu cậu có người ăn cùng, vậy tôi ngồi cùng bàn ăn chung với cậu, nếu chỉ có mình ăn rất đơn, hơn nữa chúng ta còn có thể trao đổi món ăn. Ha ha, cậu nhất định có kinh nghiệm loại này đúng ? Ở trường học trước kia của cậu, các bạn của cậu chắc hẳn cũng làm như vậy! Ha ha ha. . . . . . Mặc dù cậu quen tất cả các bạn ở nơi này, nhưng mà tôisẽ chăm sóc cho cậu, đừng sợ."

      Ây da chết rồi, trước kia cậu học ở trường tư nhân, lúc nào ăn cơm là đến phòng ăn của trường, ngồi nghiêm chỉnh ăn thức ăn giống nhau, vốn có nhu cầu chia sẻ thức ăn cho nhau hay ngồi cùng bàn ăn, chứ đừng đến việc đơn quỷ dị kia.

      "Đúng rồi, có lẽ tôi điều này hơi nhiều, cậu có thể gợi ý cho tôi chút, rốt cuộc cậu tên là Lệ gì vậy?" Phương Đồng Ân tò mò mở to cặp mắt, vừa ăn bánh bích quy vừa chờ cậu mở miệng.

      Lệ Trà Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm, vô cùng hi vọng nữ sinh này có thể tự hiểu lấy, có thể nhận thấy vẻ bất mãn của cậu.

      Nhìn nhau lát, đáng tiếc hiểu bất mãn trong mắt của cậu,ăn bánh bích quy hết miếng này đến miếng khác .

      "Nếu cậu họ Lệ, tôi gọi cậu là Hạt Dẻ cũng được." Bởi vì cậu ta , Phương Đồng Ân cũng suy nghĩ tại sao, kết luận cách đơn giản rằng cậu quá xấu hổ, quá trầm ổn, cho nên mới mở miệng.

      "Lệ Trà Kiệt." Cuối cùng cậu cũng nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi . Nếu gọi cậu bằng cái biệt danh khó nghe như vậy, cậu thà nhịn chút còn hơn.

      "Trà Kiệt? Ừ, tôi nhớ kỹ ." Đúng là cái tên rất lịch !Dễ nghe.

      nữ sinh này làm sao vậy? biết nhìn sắc mặt của người khác sao? Chẳng nhẽ phát cậu quan tâm đến chút nào sao, càng cần bạn bè? Sao phải cố nhiệt tình như vậy? Lệ Trà Kiệt rũ mắt xuống, thầm mắng.

      "Đúng rồi, Trà Kiệt, nếu như có cái gì cần tôi giúp, cứ , nhất định được khách khí, tôi biết cái cảm giác của người đơn, cậu cũng đừng ngượng ngùng. . . . . ." Phương Đồng Ân hoàn toàn phát cậu sắp nổi giận, vẫn chuyện ngừng.

      chứng minh, người nhiệt tình bao nhiêu có thể ảnh hưởng tới cá tính và thái độ của đối phương bấy nhiêu.

      Năm đầu tiên Lệ Trà Kiệt chỉ cảm thấy ngồi đằng trước phiền, quấy rầy cậu từng phút từng giây, nếu cậu chỉ miễn cưỡng chuyện với , ăn cơm cũng phải ngồi cùng bàn ăn với , đến lợi ích cũng phải cùng nhau chia sẻ…..


      Được rồi! Thành thực mà , cậu thừa nhận lúc nào nhìn bữa trưa của cũng ngon miệng hơn của cậu.


      Bữa trưa của cậu đều do các nhà dinh dưỡng đặc biệt phối hợp các loại thức ăn tốt, trong khi bữa trưa của mặc dù nhìn rất đơn giản, màu sắc bình thường, nhưng lại mang hương vị ấm áp và hạnh phúc của gia đình

      Năm thứ hai, chỗ ngồi được sắp xếp lại lần nữa, cậu cảm thấy mình xui xẻo, lại phải ngồi cùng nữ sinh nhiều chuyện kia, lần này đổi chỗ, cậu ngồi ở phía trước, còn ngồi ở phía sau.

      Kết quả, cậu phải ngồi cùng bàn ăn với trong giờ ăn trưa, mà chết tiệt kia lạ, ngoài năng động, nghiêm túc trong giờ thể dục ngoại khóa, trong tất cả các cuộc thi lớn luôn miệng hỏi, tất cả đều phải dựa vào cái danh hiệu Đệ Nhất của cậu, khiến cậu phải vượt qua học kỳ hết sức cực khổ.

      Học kì 2 của năm thứ hai,cậu cảm thấy mình quá may mắn, bởi vì xung quanh đều có giọng ầm ĩ và bóng dáng đáng ghét của Phương Đồng Ân.

      Lần rút thăm này, cậu ngồi ở hàng thứ hai, còn ngồi ở hàng thứ sáu, cùng dãy bàn với cậu nhưng cách nhau rất xa.

      Còn nữa, trong tuổi nổi loạn này, nam sinh và nữ sinh có tình cảm quá tốt trở thành trò cười cho thiên hạ, tuy rằng tính nhiệt tình nên mới có nhiều mối quan hệ tốt, bất kể là nam hay nữ, đều có thể xưng gọi em, nhưng . . . . . . Cậu muốn mình và cặp.

      "Trà Kiệt, chúng ta bị tách ra, mặc dù ngồi gần nhau nữa, nhưng cậu yên tâm, cậu vẫn luôn luôn là bạn thân nhất của tôi, tôi quên khi tôi ngủ gà ngủ gật, cậu giúp tôi thoát khỏi ánh mắt soi xét của giáo viên, càng quên khi tôi chép bài, làm bài tập về nhà cậu đều bao che cho tôi, chúng ta mãi mãi là bạn thân, còn hơn cả bạn tốt." Trước khi đổi chỗ, Phương Đồng Ân tỏ vẻ đau lòng, làm bộ đáng thương với cậu như vậy.

      Làm ơn , ai là bạn thân của , là bạn bè với ? giống người , có được ? Cậu chỉ ước xéo nhanh nhanh lên chút .

      Mới đầu cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhõm, ngay cả đối tượng ăn trưa của cậu cũng chuyển từ thành nhóm các bạn nam sinh, điều này tốt, cuối cùng cậu phải lo Đông, lo Tây nữa, nhưng . . .

      Sau tuần lễ, Lệ Trà Kiệt phát hình như bản thân vui vẻ như tưởng tượng.

      Cậu nhớ sau lưng có nữ sinh thừa thời gian, từ phía sau truyền lên quyển sách giáo khoa vẽ nhăng vẽ cuội, cho cậu biết vị vĩ nhân bị vẽ thêm chòm râu, tóc của nhân vật lịch sử bị biến thành những gợn sóng lớn uốn lượn; hay khi cậu nghiêm túc chuyên chú ghi chép bài phía sau có người đột nhiên ném bọc giấy vệ sinh trong có thịt bò khô, để cho cậu vừa học bài, vừa ăn vụng.

      Cậu càng nhớ trong bữa trưa luôn chuẩn bị giấy ăn cho cả hai người, luôn biết khi ăn cùng cậu càng ăn được nhiều hơn, do đó tất nhiên trao đổi với cậu, chờ cậu xoay người ăn miếng cơm của cậu.
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1
      1.4
      Editor: Honghabui1412

      Cậu nhớ giọng trong trẻo của lúc nào cũng líu lo bên tai của cậu, gọi tên cậu ầm ĩ: "Ha ha, Trà Kiệt, tôi cho cậu cái này này…”.

      Hình như cậu được bình thường, yên ổn thích lại thích bị ngược đãi

      Học kỳ hai của năm học thứ hai kết thúc, Lệ Trà Kiệt thể thừa nhận mình rất khổ sở, rất đơn để có thể vượt qua học kỳ này.

      Kỳ nghỉ hè lại đến, sau khi cậu giảng hòa với Phương Đồng Ân phát nhà cậu có hoàn cảnh rất phức tạp, cũng thấy cậu rất đơn, cũng thích ở nhà mình, cho nên. . . Cả kỳ nghỉ hè cậu bị nàng bạn thân ép buộc, uy hiếp phải đến nhà chơi.

      ra, cậu vốn dĩ có thể từ chối, chỉ cần thái độ của cậu kiên định chút, biểu tình kháng cự rệt chút, có cách nào bắt cậu làm những chuyện mà cậu muốn.

      Nhưng điều đáng sợ là, chỉ cần nghĩ đến cả kỳ nghỉ hè được nhìn thấy , cậu thực cảm thấy rất đơn, lạnh lẽo, cả học kỳ vừa qua cậu được ngồi gần , lại phải đợi thêm hai tháng hè nữa, đến ngày khai giảng mới có thể gặp mặt, cậu. . . rất có chí khí, đầu hàng dưới quyền uy của , làm theo bất cứ điều gì cách trung thực và ngoan ngoãn, thực cậu đến nhà ở trong tháng.

      Mặc dù cậu luôn cố tỏ vẻ cam lòng, nhưng cũng phải thành thực thừa nhận, khoảng thời gian nghỉ hè này thực là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu từ trước đến nay.

      Cha mẹ và chị em của Phương Đồng Ân giống nhau như đúc, đều rất nhiệt tình.

      Gia đình của lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười, mặc dù có xuất lí do của người lạ trong nhà, nhưng họ hoàn toàn đối xử lạnh nhạt với cậu, ngược lại còn coi cậu như người trong nhà.

      Lệ Trà Kiệt tò mò tại sao tất cả mọi người trong nhà đều nhiệt tình như vậy, liền tìm cha của Phương Đồng Ân để hỏi cho mối nghi ngờ trong lòng mình.

      “Trà Kiệt à! Cháu tuy sống trong nhà của ta, nhưng mọi người trong nhà đều biết cháu, lúc nào tan học về Đồng Ân cũng đủ thứ chuyện có liên quan tới cháu, bạn thân Lệ Trà Kiệt của con giúp con chuyện này, chuyện kia. Trà Kiệt rất thông minh, Trà Kiệt rất ngầu, con phát có rất nhiều nữ sinh trong lớp hâm và thầm thương trộm nhớ cậu ấy, ha ha, hôm nay Trà Kiệt như thế này như thế kia, Trà Kiệt đông, Trà Kiệt tây… Cho nên tất cả mọi người đều rất quen thuộc với cháu, nên khách sáo, cứ coi nơi này là nhà của mình ! Nhất định ở trường học Đồng Ân gây cho cháu ít phiền toái, mong cháu giúp đỡ con bé nhiều hơn.” Cha Phương Đồng Ân cười trả lời.

      Được rồi! Cậu phải thừa nhận, cha Phương Đồng Ân như vậy tâm tình của cậu có chút… , là , cảm thấy rất vui…

      Rốt cuộc tại sao lại cảm thấy vui? Cậu cũng , tóm lại, quá vui là được rồi.

      Rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu và Phương Đồng Ân là gì? Là bạn bè, bạn tốt hay là bạn thân?

      Được rồi! cứ cho là bạn thân , dù sao nữa cậu cũng trải qua học kì đầy khó khăn mà , Phương Đồng Ân vô tình trở thành người rất đặc biệt, rất quan trọng đối với cậu… Là bạn tốt, là em tốt, là bạn thân.

      Chỉ cần thiếu ồn ào của người bạn thân này, ở bên tác quái, quấy nhiễu, cậu cảm thấy thoải mái.

      Cho nên cậu thú nhận, thú nhận rằng là người bạn tốt nhất của cậu, thậm chí còn tốt hơn so với bạn bè, câu để ý đến chuyện cậu và Phương Đồng Ân bị gán ghép nữa, chỉ cần cậu biết mối quan hệ này quan trọng như thế nào là đủ rồi, về phần người khác lời ra tiếng vào thế nào, cậu quan tâm.

      Với suy nghĩ này, tình bạn giữa và cậu trong năm thứ ba càng gắn bó.

      Vì thế, khi sắp xếp lại chỗ ngồi mới trong năm thứ ba Lệ Trà Kiệt làm hành động mà ngay cả cậu cũng tưởng được.

      “Phương Đồng Ân, cậu rút được chỗ ngồi ở đâu vậy?” Cậu cầm tờ giấy, tới bên cạnh .

      “Hàng thứ tám, dãy cuối cùng.” Phương Đồng Ân làm bộ dáng đáng thương , lấy tờ giấy chìa ra trước mắt cậu, “Nếu như có thể ngồi ở chỗ đầu tiên quá tốt rồi, vừa có thể ra ngoài đầu tiên sau khi tan học, vừa có thể là người cuối cùng vào lớp, rất tiện… Trà Kiệt, còn cậu sao? Cậu rút được chỗ ngồi ở đâu? Tôi nghĩ chúng ta thể nào ngồi chung chỗ! Thầy giáo rồi, tất cả sinh viên tốt đều được ngồi ở ba hàng ghế đầu tiên, khoảng cách tương đối gần bảng đen, cũng phải chịu quấy nhiễu của các sinh viên kém.”

      và Trà Kiệt đúng là có duyên! và các món ngon trong bữa ăn của cậu cũng có duyên, và các cuộc thi cuối năm cũng có duyên.

      Sau khi nghe kêu ca phàn nàn, Lệ Trà Kiệt kìm được nhếch nhếch khóe môi, rồi đột nhiên xoay người bước , sau đó thầm chuyện cùng các bạn khác trong lớp.

      Giờ giải lao kết thúc, thầy giáo vào phòng học, dặn dò các sinh viên ổn định chỗ ngồi mới, Phương Đồng Ân ngồi ở góc lớp, nơi ai chú ý đến, lo bị ai quản thúc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có ai ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh , thế nên mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc về phía bên cạnh, để xem ai là người bạn ngồi cùng bàn với trong cả học kì này.

      “Hả? Trà… Trà Kiệt? Sao cậu lại ngồi ở đây?” Người kia là bạn thân của , là sinh viên nổi trội nhất trong tất cả các năm học - Lệ Trà Kiệt.

      cẩn thận rút được.” Cậu cố làm ra vẻ bất mãn oán trách.

      Thế nhưng, cậu nghĩ cậu bao giờ quên được vẻ mặt vui mừng, nụ cười lộ hai lúm đồng tiền của khi biết cậu là người ngồi cùng bàn với .

      “Oa oa oa, chúng ta lại ngồi chung chỗ rồi, chúng ta rất có duyên đó!” Phương Đồng Ân vui đến mức thể nghĩ được gì khác, cứ như là trúng số độc đắc, cười nhiều đến mức thể khép được miệng.

      Nhìn vẻ mặt vui sướng của , Lệ Trà Kiệt kềm chế được vui mừng trong lòng mình.

      Cậu tuyệt đối với , để có thể ngồi cùng bàn với , cậu phải đổi chỗ với các bạn khác, thậm chí còn xin thầy giáo ngồi ở phía sau cậu; cậu tuyệt đối cũng thú nhận với , ra cậu rất muốn chia sẻ tất cả những chuyện phiền toái lớn với , muốn nghe nhao nhao ầm ĩ, và nghe gọi tên cậu cách đáng ghét.

      Cậu nghĩ nếu có bạn thân ngồi cùng bàn, học kì mới rất đáng để mong đợi.
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2:
      1.1
      Editor: Honghabui1412

      Trừng mắt nhìn hai chiếc xe cao cấp có rèm che ở phía trước, nhìn hai tài xế quen thuộc lần lượt đứng bên ngoài hai chiếc xe, Lệ Minh Kiệt đứng ở cổng trường, tâm trạng trong nháy mắt trầm xuống.

      “Thiếu gia, phu nhân hi vọng hôm nay cậu có thể ăn bữa cơm cùng bà, bà có người bạn mwosi muốn giới thiệu với cậu.” Bác tài xế Vương cung kính mở cửa xe.

      Giới thiệu bạn cho cậu? Hừ! Ngoại trừ người tình mới bên ngoài, bà ta còn có thể giới thiệu loại bạn nào khác cho cậu biết nữa?

      “Thiếu gia, ông chủ hi vọng cậu có thể tới chỗ của ông buổi chiều, ông có người bạn mới muốn giới thiệu với cậu.” Thái độ của bác tài xế Trương cũng rất cung kính lễ độ.

      Bạn mới? Ngoại trừ bạn mới quen ở ngoài, ông ta còn có thể giới thiệu ai cho cậu nữa?

      Cha mẹ cậu đều rất lạnh lùng, họ ly hôn từ khi cậu còn rất , vì tranh đoạt quyền nuôi đứa con trai duy nhất là cậu, họ ngại cãi vã, đánh đập nhau ngay trước mặt cậu, cuối cùng tòa án phán quyết cả hai đều có quyền nuôi con.

      Từ đó trở , cậu ở nơi nào, họ cãi nhau ở nơi đó, phải để tranh thủ thời gian ở bên cậu, mà là để xem xem cậu nên ở bên ai.

      Người ta , người ly dị mà ở bên có đứa bé tương đương với có đứa con riêng, nếu muốn hạnh phúc bên người tình mới luôn phải hi vọng con riêng tránh xa mình, để nó phá hủy hạnh phúc ngọt ngào, thế nhưng sau khi chia tay với người mới, họ lại nghĩ ra đủ loại trách nhiệm của cha mẹ, hi vọng có đứa con làm bạn.

      Cuối cùng, cậu thể chịu đựng được nữa, liền cầu người cha người mẹ giàu có của mình căn nhà riêng, cậu thà cả ngày phải đối mặt với người hầu kẻ hạ, quản thúc từ quản gia của mình, còn hơn phải sống chung với cha mẹ cậu.

      Sau đó, chuyện này lại xảy ra lần nữa.

      Chỉ cần đôi vợ chồng kia có người tình mới, họ đều hi vọng dẫn đứa con trai này ra mắt, để cho đối phương biết mình có đứa bé ưu tú biết bao nhiêu, đứa trẻ ưu tú này chắc chắn làm nổi bật các gen xuất sắc tuyệt vời của họ.

      Lệ Minh Kiệt nhúc nhích, cũng muốn lựa chọn.

      Nếu như có thể, cậu chẳng muốn lên chiếc xe nào cả, cho dù phải bộ về nhà của mình, cùng quản gia và người giúp việc ăn bữa tối cùng nhau, cậu cũng muốn phải đối mặt với người chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của người làm cha làm mẹ, chưa từng cho cậu bất kỳ tình cảm ấm áp nào của cha mẹ cả.

      “Thiếu gia…” Hai người tài xế cùng đồng thanh.

      Mắt của Lệ Minh Kiệt lạnh trong chốc lát, lộ ra nụ cười mỉa mai, cái nhìn trưởng thành kia và độ tuổi của cậu hoàn toàn phù hợp.

      “Hai người về cho bọn họ biết, tôi …” Muốn trở thành con rối của bất kì người nào cả, muốn để cho họ giật dây làm trò mua vui cho thiên hạ.

      Đột nhiên, cậu phát bên cạnh xuất bóng dáng nho , cúi đầu xem xét, vẻ mặt Phương Đồng Ân vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm hai chiếc xe hơi.

      “Cậu ở đây để làm gì?”

      “Tại sao lại có hai chiếc xe tới đón cậu? Ba cậu và mẹ cậu lại có người tình mới hả?” là người thứ chín ra khỏi lớp học, sau đó chơi bóng rổ cùng các bạn, và tại chuẩn bị về nhà.

      Câu hỏi đặt ra rất căng thẳng, nhưng cũng rất sắc bén, khiến Lệ Minh Kiệt im lặng gì.

      “Ồ! Tình hình này sao cứ cách mấy tháng lại lặp lại vậy? Tôi thấy tuy bọn họ mệt, nhưng còn cậu phiền muốn chết rồi.” Đúng là bạn thân có khác, xem ra Phương Đồng Ân hiểu rất suy nghĩ của cậu.

      Lệ Minh Kiệt nhếch nhếch khóe môi, gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

      Quả cậu phiền muốn chết tới nơi rồi, lần nào cũng phải chào hỏi đống người quen biết kêu chú, gọi dì, rốt cuộc thế nào mới là đủ đây?

      Nhìn vẻ mặt u ám người ngoài khó phát ra của cậu khiến tự chủ được nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên u ám theo.

      ghét nhất là vẻ mặt này của cậu, ràng là rất khổ sở, nhưng lại muốn cho người khác phát , nên lúc nào cũng kiềm chế, cố tỏ ra bình thường.

      chút nghĩ ngợi, vươn tay, kéo Lệ Minh Kiệt.

      “Chạy mau.”

      Lúc chạy trốn, quên quay đầu lại, nhìn này hai người tài xế trợn to mắt, kịp phản ứng.

      “Hai bác tài xế, cháu xin lỗi! Cả ngày hôm nay Lệ Minh Kiệt bị đau bụng, rất khó chịu, vì thế nên thể chuyện được với mọi người được như bình thường, chạy vào nhà vệ sinh liên tục, hôm nay cậu ấy cũng tham gia bất kỳ bữa tiệc của bên nào cả, cháu dẫn cậu ấy khám.”

      Bị… Tiêu chảy? Lệ Minh Kiệt nhướng mày, may mà nghĩ ra lí do này.

      “Lệ Minh Kiệt, cậu đến nhà tôi ăn cơm ! Hôm nay mẹ tôi nấu nhiều món ngon lắm!” Đúng là có phúc cùng hưởng.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :