1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh - Nhược Minh Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505

      [​IMG]
      Cái tên này có thể hiểu là Người đàn ông cực phẩm đứng phía sau nữ phụ ác độc.

      Trong phim hay truyện đều có nam chính nữ chính nhưng đồng thời cũng có nam phụ nữ phụ. Và mình thường thấy sau lưng nữ phụ độc ác luôn luôn xuất nam phụ tha thiết sẵn sàng hy sinh tất cả vì , và đến lúc cuối đời nữ phụ mới giật mình phát ra.Người bên cạnh mình hy sinh tất cả vì mình, thậm chí ngay cả tính mạng tại sao chỉ vì lòng ghen tị mù quáng mà bỏ qua người đàn ông cực phẩm để theo đuổi thứ xứng đáng như vậy?

      Vâng, đó cũng là nội dung của câu chuyện này.

      Kiếp trước, là nữ phụ độc ác ghen tị lớn lối với nữ chính thanh nhã cao quý hiền lành, với , ta là Thánh Mẫu giả tạo, ta chỉ biết giả vờ thanh cao, luôn đào những cái hố cho nhân vật phụ như nhảy vào, giả vờ thiện lương đứng bên miệng hố đưa tay cứu giúp.

      Kiếp trước ghen tị với ta, bởi vì ta giành hết tình thương của ba ba, và cũng chính ta đoạt thần tượng trong lòng , dùng hết mọi thủ đoạn để giành lại, cướp người người đàn ông đó từ trong tay ta ra. và họ đính hôn.

      cười đắc thắng!

      Nhưng, thế sao chứ?

      Năm năm, vì người thủ thân như ngọc suốt năm năm, đến khi gần thành hôn, mới phát chị Thánh mẫu của mình mang thai, họ lén lút qua lại với nhau trong suốt năm năm đó, coi như con ngốc.Khi phát ta cười to chỉ vào mặt :

      “Tôi bỏ đứa bé này, cho dù cùng Trần Hạo kết hôn, khi nhìn mặt ta vĩnh viễn nhớ đến tôi, khi có con, cũng vĩnh viễn nhớ đến đứa con của tôi. Tôi và con tôi vĩnh viễn là cái gai trong mắt , đừng nghĩ co thắng, thua. Suốt đời này chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi, vĩnh viễn có cơ hội xoay người.”

      ta điên, cũng điên nên cầm thanh dao gọt hoa quả cùng ta giằng co, và sức lực bằng ta, cứ đẩy đến đẩy cuối cùng trượt chân ngã xuống đất, ta cũng mất đà ngã nhào lên con dao của .

      Thế là.... gọi điện cho , đến, xử lí mọi chuyện và gánh tội thay . vào tù, đến thăm nhìn qua lớp cửa thủy tinh ngăn cách, chuyện với qua điện thoại.

      bảo, , ở cạnh bên, nên tự chăm sóc cho mình, đừng tùy hứng.

      bật khóc, hỏi tại sao sớm. ra lệnh cho phải đợi , tánh tùy hứng bá đạo như thế đó, sao? nuông chìu từ đến lớn, nuông chiều hư cho nên phải chịu trách nhiệm với .

      quyết định, ra tự thú.

      Ánh mặt trời ngoài trại giam sáng rực cách kì lạ bởi vì tự tìm được con đường cho mình.

      – Vị hôn phu của đứng đó, quan tâm , nhìn như người xa lạ, chị của có gì, muốn cười nhìn , rốt cuộc ai? Lâm Phỉ, Lâu Thanh Thanh, hay là , hai người kia chết vì , Lâm Phỉ tự sát, Lâu Thanh Thanh do chính tay ngộ sát. muốn tự thú, điên cuồng ngăn cản, ngày cưới sắp đến gần muốn phá hủy nó.

      Lúc này mới nhìn ra đằng sau bộ mặt ôn nhu nho nhã đó là tâm hồn ti tiện ích kỉ chỉ chính bản thân của mình. bảo dừng xe, nhất quyết dừng.

      Cả hai người giằng , lạc tay lái. Trước khi rơi xuống vực thẳm chỉ còn ý niệm trong đầu:

      "Tần Chí đáng thương của em, xem ra chỉ có thể chờ em ở kiếp sau!”

      trọng sinh! Trở về năm hai mươi tuổi đó là năm gây ra nhiều sai lầm nhất trong đời. tỉnh lại và tự nhủ với mình rằng, nếu ông trời cho cơ hội bù đắp, nhất định phải đem tất cả bù đắp lại.

      Thế là con người mới hoàn toàn xuất .

      khinh khỉnh thèm chấp với chị Thánh Mẫu của mình, có nữ nhân vật phụ ác độc như làm đệm lưng xem thử ta có thể tỏa sáng đến đâu.

      lúc này trải qua kiếp nên nhìn nhận mọi việc ràng.Vị hôn phu đó thực chất , chỉ muốn tranh giành với chị của .

      Con người của hời hợt, làm ra vẻ thanh nhã cao quý, ràng có người bạn Lâm Phỉ thanh mai trúc mã, nhưng làm ra vẻ như bị ấy lấy cái chết uy hiếp

      - Hai mươi tuổi của kiếp trước dễ dàng tin tưởng.

      - Hai mươi tuổi của kiếp này nhìn ra đó chẳng qua chỉ là trò cười.

      Người đàn ông đứng lẳng lặng sau lưng , mặc cho tùy hứng, ở phía sau thu thập hết mọi tai họa do gây ra. tìm , nhưng rồi lại tự tin mình, với tâm hồn chua ngoa đanh đá độc ác như thế kia mà.

      Nhưng vẫn bên , ủng hộ , . Nhưng hề dám nghĩ mình. chỉ nguyện đứng đó, đứng bên cạnh suốt ca đời.Đến khi , thực dám tin, những cử chỉ quan tâm của , làm vừa mừng vừa sợ.

      Thế rồi, chủ động, thế rồi họ nhau, cưới nhau, và có bé trai vô cùng kháu khỉnh.

      Kiếp này, Lâu Thanh Thanh dùng đủ mọi cách để chọc giận , để trở thành tấm đệm lưng nâng trong sáng thánh thiện của ta lên cao. của kiếp này còn mắc mưu nữa, nên bình thản cười nhạo lướt qua hết mọi thủ đoạn của ta, để lại ta với gương mặt xinh đẹp vặn vẹo sững sờ.

      của kiếp này bình thản lướt qua thần tượng trong lòng mình, bình thản nhìn mọi thủ đoạn lừa gạt phụ nữ của ta. của kiếp này biết trân trọng tình cảm có bên cạnh mình, biết bản thân, còn tùy hứng như trước kia nữa.

      của kiếp này có hạnh phúc riêng của mình, và bình thản nhìn họ trong xâu xé lẫn nhau, bình thản nhìn giả tạo của bọn họ.

      còn ghen tị nữa, có người nguyện hy sinh cả cuộc đời vì .Khi ngẩn ngơ thấy thay đổi, chỉ cười đáp:

      "Bởi vì kiếp này em thấy được ai em hơn , nuông chiều em đến hư hơn nên đành phải chịu trách nhiệm gánh lấy tai họa là em."

      cũng cười đáp: "Đúng thế, chắc chắn có ai em và nuông chiều em hơn nên phải đón nhận mối tai họa ngàn năm này để cho người khác phải chịu tội."

      biết bí mật gì đó rất lớn từ bình thản của , bởi vì hiểu hơn bất kì ai khác, sống và lớn lên bên cạnh . Cũng chỉ vì câu thơ ngây của

      “Tần Chí là của Lâu Nghiêu Nghiêu, suốt đời cũng chỉ là của Lưu Nghiêu Nghiêu. Lớn lên Nghiên Nghiêu cưới Tần Chí.”

      Mà làm chờ đến cả cuộc đời. Nên lần này tình nguyện chờ , chờ đến lúc nào đó từ lão bà của , trở thành lão bà bà, khi đó, biết ra bí mật của mình!

      Và khi đó :

      Cảm ơn em quay đầu lại nhìn !

      [​IMG]

      Lời cuối:

      Trọng sinh, có nghĩa là được sinh ra lần nữa, thông thường trong câu chuyện Ngôn Tình đó là làm lại chuyện mà kiếp trước lỡ sai lầm.

      Với mình, mình ghét hai từ trọng sinh, nó buồn buồn làm sao ý, lúc trước đọc truyện trọng sinh Chuyên Chúc Bí Mật của Nguyên Viện, mình tức suýt khóc, bởi vì cho ấy trọng sinh lại, sửa đổi và hạnh phúc, tại sao còn cho đoạn kết 2 giới thiệu cuộc sống khi ấy trọng sinh?

      Vả lại với mình, mình cố gắng bao giờ làm chuyện gì để mình hối hận. Nếu có, mình tận lực sửa đổi ở kiếp này để hối hận mà chờ kiếp sau mới sửa. Biết có cơ hội ? Và mấy ai có được cơ hội đó?

      Còn truyện này, có bạn tiếc cho Tần Chí ở kiếp trước vì mà phải ngồi tù, nhưng với mình, Khi trọng sinh, có nghĩ là quay ngược thời gian trở về quá khứ để thay đổi quá khứ. Nếu quá khứ thay đổi lịch sử đương nhiên thay đổi, đương nhiên kết quả đâu giống trước kia.

      Ngay cả trong thực, chỉ cần suy nghĩ và quyết định của mình thay đổi cũng làm cho kết quả thay đổi rồi.

      Câu chuyện này nhìn như tuy buồn nhưng kì hề buồn. Nó rất vui và dễ thương, cực sủng nữa, nhất là bé Tần Tiểu Bảo nhũ danh tiểu mập mạp. chuyện cực kì cute.

      ra, trong câu chuyện này mình chỉ ghét tên tra nam – Trần Hạo, tên bắt cá cả chục tay.

      Chứ Lâu Thanh Thanh mình chỉ tiếc ta quá ngu ngốc, ban đầu, khi bé sún răng núp sau lưng ba nhìn ta cười đưa cả hàm răng sún:Chị!

      Thế mà ta lại méo mó nhìn rằng bé ấy cười nổi đau của ta??? Suy nghĩ của ta vặn vẹo biến hình hay đầu óc ta có vấn đề? Bởi vì nếu ban đầu ta chủ động gây chuyện có kết quả như sau, còn kết quả của ta và tên tra nam thế nào mời các bạn đọc sau để tìm hiểu nhé. Mình là mình chỉ quan tâm nhân vật chính thôi ^^~

      [​IMG]
      Cám ơn em quay lại nhìn

      (Cực Phẩm Người đàn ông phía sau nữ xứng ác độc.)

      Tác giả : Nhược Minh Dực

      Converter: Ngọc Quỳnh Lê Quý Đôn

      Thể loại: đại ,trọng sinh, HE

      Edit: Wandi, Diệu Hoa, Thuỷ Linh Nhi

      Beta: Quảng Hằng

      Ebook

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1: đám đần độn

      “Bởi vì em!”

      Khi nghe câu này, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng bị cảm động, nước mắt giống hạt châu rơi mãi ngừng, làm thế nào cũng dừng được. Tần Chí đau lòng nhìn qua cửa sổ cách ly, đặt tay ở cửa sổ thủy tinh, giống như muốn giúp lau nước mắt, nhưng tất cả đều vô ích, cuối cùng đành phải đau lòng :

      “Nghiêu Nghiêu, đừng khóc.”

      Làm sao có thể khóc? Lâu Nghiêu Nghiêu khóc đến gần như thở được, ở bên kia cửa sổ cách ly vẫn giọng an ủi , thanh ôn nhu trước sau như , giống những ngày qua, chỉ cần vừa khóc quan tâm đem bỏ qua tất cả mọi chuyện, ở bên , dỗ vui vẻ. Là quá ngu ngốc mới có thể coi đó là tình cảm em, là quá ngu ngốc mới có thể làm hại phải gánh tội thay .

      “Tần Chí, tại sao sớm?” Lâu Nghiêu Nghiêu vừa khóc, vừa chất vấn.

      Tần Chí chỉ cười mà trả lời . Kỳ cần trả lời, khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi những lời này, cũng nghĩ đến đáp án, bởi vì cho dù căn bản cũng có tác dụng, khi đó bị Trần Hạo làm cho mê muội, trong mắt trừ Trần Hạo nhìn tới bất luận kẻ nào. Suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu khóc càng thương tâm. Cảnh sát coi ngục thúc giục thời gian thăm tù hết. Tần Chí gọi Lâu Nghiêu Nghiêu tiếng. Lâu Nghiêu Nghiêu cầm tai nghe ghé vào cửa sổ khóc, tuy vẫn rất thương tâm nhưng cũng nâng cao tinh thần nghe .

      “Nghiêu Nghiêu, về sau thể ở bên cạnh em, em phải tự chăm sóc mình, thể lại tùy hứng, biết ?”

      “Vâng, vâng.” Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ biết gật đầu lung tung.

      “Nghiêu Nghiêu…”

      “Vâng, vâng.”

      “Đừng kết hôn với Trần Hạo, biết ? Tìm chàng trai chân chính em, biết ?”

      “Vâng, vâng.”

      Tần Chí liên miên căn dặn rất nhiều, lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy phiền, còn nghiêm túc trả lời, tuy căn bản nghe được cái gì. Cảnh ngục lại thúc giục vài lần, thể ở lại nữa, Tần Chí cuối cùng nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu sâu, buông tai nghe đứng dậy rời . Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, dùng sức gõ vào tấm kính thủy tinh, để ý cảnh ngục cảnh cáo, chỉ chỉ ống nghe, có lời muốn . Tần Chí với cảnh ngục câu xin lỗi, lại cầm lấy tai nghe. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn qua tấm kính thủy tinh, chàng trai tuấn luôn luôn thích sạch , chú ý hình tượng, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, nhìn tiều tụy hơn nhiều, râu mọc nhiều hơn, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rọi như trước, coi như cuộc sống đau khổ thể ảnh hưởng tới , Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn mà trong lòng chua xót, mãi đến khi Tần Chí mở miệng thúc giục tiếng, Lâu Nghiêu Nghiêu mới dùng giọng đầy kiên quyết:

      “Tần Chí, biết em rất tùy hứng, cũng rất ích kỷ, cho nên cho em tùy hứng lần cuối cùng, chờ em được ? Em phải hỏi mà là ra lệnh, phải chờ em, bằng sau này đừng mong có thể sống yên ổn, biết em giỏi nhất là ép buộc người!”

      Xem , người con ác độc như thế đấy, luôn bắt buộc người khác làm chuyện họ muốn, chưa bao giờ biết hối cải, còn coi đó là vinh hạnh cho họ. Tần Chí lúc đầu hiểu được cái gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu cười buông tai nghe ra ngoài. Sửng sốt lúc rất lâu, cuối cùng Tần Chí cũng nở nụ cười, chờ, chờ, nhận mệnh rồi, đời này cam tâm tình nguyện nằm trong tay của này.

      Lâu Nghiêu Nghiêu khóc rất lâu, hai mắt sưng như quả đào, ánh mặt trời bên ngoài làm trước mắt đột nhiên biến thành màu đen.

      “Nghiêu Nghiêu.”

      Trần Hạo chờ ở bên ngoài thấy liền ném tàn thuốc xuống, cười về hướng .

      ta mặc quần áo trong màu trắng, Âu phục màu trắng, khuôn mặt tuấn tinh xảo, mang theo nụ cười , tới dưới ánh mặt trời, phía sau giống như có vòng kim quang, làm cho người ta lóa mắt. Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn thẳng vào người đàn ông này, nhìn ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn như vậy, thấy ràng. Trần Hạo đưa tay đỡ , Lâu Nghiêu Nghiêu chán ghét hất ra, thẳng tới bên cạnh xe. Mặt Trần Hạo cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục tươi cười, đến bên cạnh xe, săn sóc giúp mở cửa xe. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi vào, Trần Hạo mới trở lại ghế lái, khởi động xe. Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩn người nhìn cảnh vật dần trôi qua ngoài cửa sổ, trong khi Trần Hạo vẫn dùng kính chiếu hậu xem thần sắc . Lâu Nghiêu Nghiêu bị nhìn cũng kiên nhẫn, quay đầu, cười lạnh :

      “Trần Hạo, chắc rất hận tôi?”

      “Nghiêu Nghiêu, cái gì ngốc vậy.” Trần Hạo kinh ngạc, nghĩ rằng Lâu Nghiêu Nghiêu như vậy, mặt ta tràn đầy kinh ngạc, nghiêng đầu đến ánh mắt nhìn cũng đặc biệt ôn nhu, ánh mắt kia cùng ánh mắt người đàn ông đối bạn bốc đồng giống nhau như đúc. Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại bị ta mê hoặc, mà là từng chữ từng chữ :

      làm sao có thể hận tôi, tôi giết người con đồng thời giết luôn đứa con của , làm sao có thể hận tôi?”

      Trần Hạo nhăn lại mi, tức giận :

      “Lâu Nghiêu Nghiêu, em bậy bạ gì đó?”

      “Tôi bậy? biết rất mà, phải sao? Lúc ấy ba người chúng ta đều ở đó, Lâu Thanh Thanh chết như thế nào, chẳng lẽ lại biết? Ngộ sát Lâu Thanh Thanh là tôi, phải Tần Chí.” Lâu Nghiêu Nghiêu đem những lời này ra, sau đó lại tung lời như sét đánh: “Tôi muốn tự thú.”

      Trong khoảng thời gian này vẫn đần độn, nhưng mà ở ngục giam khóc hồi, đầu óc lại thông suốt ngoài ý muốn, thể để Tần Chí gánh tội thay , Tần Chí tại ba mươi hai tuổi, đây là thời kỳ rực rỡ nhất của người đàn ông, nhưng lại phải ở tù mười năm, tại thời đại biến chuyển từng ngày này, mười năm sau chẳng khác nào thế giới khác, khi đó tất cả đều muộn. Tuy rằng rất ích kỷ, nhưng cũng thể để Tần Chí vì mà chôn vùi cả đời, nên có cuộc sống tốt. Trần Hạo bị lời của Lâu Nghiêu Nghiêu dọa, khiếp sợ nhìn lúc cũng ra lời, ta nhìn , phát thần sắc của vô cùng bình thản, giống giả vờ, trong mắt ta lên tia lửa giận, nhưng rất nhanh bị áp chế, ta vẫn dùng giọng ôn nhu :

      “Nghiêu Nghiêu, tháng sau chúng ta kết hôn, về sau, đừng những lời ngốc nghếch này, , cùng Lâu Thanh Thanh hoàn toàn có gì.”

      có hôn lễ.” Đối với lí do thoái thác của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản mặc kệ, trào phúng : “ nên cao hứng , vì rốt cuộc cũng thoát khỏi tôi!”

      Trần Hạo bị lời của chọc giận, vẻ mặt thâm tình cùng bi thương : “Lâu Nghiêu Nghiêu, rốt cuộc phải thế nào em mới tin tâm?”

      Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực ghê tởm muốn nôn, trước đó lâu, bởi vì tranh chấp cùng Lâu Thanh Thanh, vô tình giết Lâu Thanh Thanh, cùng đứa bé trong bụng Lâu Thanh Thanh, người hai mạng, nhưng tại, người đàn ông này lại cùng hung thủ giết con mình tâm? Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy đáng buồn cho Lâu Thanh Thanh, với chị cùng cha khác mẹ này lại tranh đoạt người đàn ông ghê tởm đến cực điểm suốt mười mấy năm? Lâu Thanh Thanh ơi Lâu Thanh Thanh, nếu chị nhìn thấy sắc mặt tại của người đàn ông này, có phải muốn chui từ mộ ra ? Chỉ sợ… Trần Hạo căn bản Lâu Thanh Thanh. Càng nghĩ càng ghê tởm, Lâu Nghiêu Nghiêu khắc cũng muốn nhìn mặt người đàn ông này nữa: “Dừng xe!”

      Trần Hạo làm sao có thể dừng xe, vẫn như cũ dùng vẻ mặt vô cùng khổ sở nhìn :

      “Nghiêu Nghiêu, biết tình cảm của em cùng Tần Chí vẫn rất tốt, thậm chí làm cho ghen tị, nhưng cũng thể vì thế mà gánh tội thay Tần Chí, em như vậy em đem đặt ở đâu? Em có nghĩ tới cảm nhận của ?”

      Lâu Nghiêu Nghiêu trợn mắt há hốc mồm, sớm nên phát , người đàn ông này, đầu óc căn bản có vấn đề!

      “Đừng nữa, làm tôi cảm thấy ghê tởm! Tôi quả thực đầu bị nước vào, lúc trước mới thích như vậy!” Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực bị chọc giận, chán ghét nhìn Trần Hạo: “Tôi lại lần nữa, dừng xe!”

      Trần Hạo đương nhiên dừng xe, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhăn nhó, biểu tình thống khổ còn thiếu mỗi nước mắt : “Nghiêu Nghiêu…”

      Nhìn đến sắc mặt này của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu thể chịu nổi:

      “Cầu xin đừng nữa, vừa tôi muốn nôn.”

      Trần Hạo giống như bị ý tứ trắng trợn trong lời của làm giật mình, thậm chí quên cả ngụy trang, trừng to mắt, sắc mặt cứng ngắc nhìn , vẫn nghe Lâu Nghiêu Nghiêu tâm tư ác độc, chuyện ác độc, nhưng bởi vì lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu thích , đương nhiên ở trước mặt thô tục, cho tới bây giờ mới phát , này có thể mở miệng vô cùng hôi thối. Lâu Nghiêu Nghiêu người này, khi thích ngươi, có thể đem sủng ngươi đến tận trời, khi chán ghét ngươi, lại chút thèm che giấu, trắng ra là đứa con có đầu óc. Nếu như ta đủ thông minh, ở phía sau xé rách mặt nạ, nếu như ta đủ thông minh, cũng đủ nhẫn, cũng

      Hai người giằng co, Lâu Nghiêu Nghiêu lười thèm liếc ta cái, Trần Hạo dùng sức hít mấy hơi, vất vả mới bình phục cảm xúc, ta quay đầu, vừa định tiếp tục diễn thâm tình, lại nghe thấy tiếng phanh lại dồn dập. Khúc quanh phía trước đột nhiên xuất chiếc xe tải lớn. Lúc thanh thép đâm thẳng hướng ót khắc, thời gian dường như ngừng lại, hai mươi bảy năm ngắn ngủi của Lâu Nghiêu Nghiêu xẹt qua ở trước mắt, trong đầu hiểu sao lại lên cái ý niệm vô cùng ràng: Đây là câu chuyện cổ tích rất đáng buồn, nó có kết cục vô cùng quỷ dị, nữ chính là bé lọ lem bị nữ phụ ác độc giết, sau đó hoàng tử bạc tình bạc nghĩa cùng nữ phụ ác độc sắp tới lúc sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, lại ngoài ý muốn bị xe đâm chết, còn là chết toàn thây! Đây câu chuyện cổ tích máu chó! Trước khi nhắm mắt lại, Lâu Nghiêu Nghiêu lại cam lòng, lại tiếc nuối nghĩ đến: Tần Chí đáng thương của em, xem ra phải chờ em trong kiếp sau rồi!
      Dâu Cherry, sún bấy bì, tart_trung4 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2: Trở về hai mươi tuổi

      Lâu Nghiêu Nghiêu khó có thể tin nhìn hai tay xa lạ lại quen thuộc này. xa lạ, vì tay trái từng có vết sẹo, tuy rằng điều trị đúng lúc, xử lý tốt, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu nên vẫn để lại chút dấu vết. quen thuộc, sao có thể quen? Dù là độ to của bàn tay, chiều dài ngón tay, các đường chỉ tay, cùng với tay mình giống nhau như đúc.

      Lâu Nghiêu Nghiêu tình huống tại, mở to mắt, phát chính mình nằm trong phòng bệnh nặng mùi thuốc khử trùng, theo lý mà , hẳn là chết, nhắm mắt lại trước mắt lên cảnh tai nạn lúc đó, thanh thép hướng thẳng đầu đâm tới, vừa sợ hãi vừa đau khổ, thậm chí muốn nhớ lại. Nhưng nếu như chết, làm sao có thể nằm giường bệnh?

      Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng sợ sờ sờ mặt mình, hoàn toàn có chút tổn thương nào, cũng có băng vải, bị hủy dung, nhưng chuyện này hoàn toàn đúng chút nào.

      Nghĩ ra Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở giường ngốc hồi, sau khi bị y tá phát tỉnh, bác sĩ rất nhanh được gọi tới, Lâu Nghiêu Nghiêu ràng lắm tình huống tại, đành phải phối hợp với bác sĩ để kiểm tra, thuận tiện trả lời những câu hỏi của bác sĩ. Bác sĩ hỏi mười câu có tám câu liên quan tới đầu, sau khi xác định Lâu Nghiêu Nghiêu có chỗ nào thoải mái, bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán:

      "Lâu tiểu thư, chúc mừng , hôm nay có thể xuất viện, tuy nhiên vừa hôn mê suốt ngày đêm nên tôi đề nghị nằm viện thêm hai ngày để quan sát."

      "Cảm ơn." Lâu Nghiêu Nghiêu lễ phép lời cảm ơn.

      Sau khi chờ bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, Lâu Nghiêu Nghiêu lập tức vọt vào toilet, nằm ở phòng bệnh riêng nên có toilet riêng.

      Nhìn khuôn mặt trong gương, Lâu Nghiêu Nghiêu ngây ngẩn cả người, đúng như đoán, đây đúng là mặt , nhưng so với khuôn mặt tái nhợt vì chất độc hại của mỹ phẩm khuôn mặt này tuy trắng nõn lại có cảm giác khỏe mạnh, quan trọng nhất là khuôn mặt này so với mặt trẻ hơn rất nhiều, nhìn qua chỉ có mười tám mười chín tuổi. Tim Lâu Nghiêu Nghiêu đập nhanh nhịp, sau đó là vui sướng gì tả nổi từ đáy lòng dâng lên, tuy thích xem tivi, nhưng cũng biết đến tượng trọng sinh, có trở sống lại, giống như kịch bản phim truyền hình, mà tại internet, tiểu thuyết vẫn thường tới, như vậy... Tình huống tại của , có phải cũng trọng sinh, trở lại khi còn trẻ ?

      "Nghiêu Nghiêu." Cũng biết đứng trong toilet bao lâu, Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy trong phòng có người gọi , nhanh chóng đè nén cảm xúc vui sướng cùng chua xót trong lòng, ra khỏi phòng vệ sinh.

      Nhìn thấy người trong phòng bệnh Lâu Nghiêu Nghiêu lại càng tin tưởng vững chắc mình thực trọng sinh. Nếu sao có thể thấy dì Lưu? Dì Lưu và dì Lục đều là bảo mẫu trong nhà, bình thường phụ trách cuộc sống sinh hoạt của các , làm ở nhà các mười mấy năm, Tuy nhiên, khi hai mươi lăm tuổi dì Lưu được con đưa hưởng phúc, khi đó, Lâu Nghiêu Nghiêu rất buồn.

      Dì Lưu buông đồ mang đến xuống, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu lúc lâu, nhìn thấy sắc mặt cũng như tinh thần của vô cùng tốt, mới thở hơi nhõm :

      "Xem ra là có việc gì, Nghiêu Nghiêu à, phải dì con, lần sau trăm ngàn lần đừng xúc động như vậy, nếu thực có chuyện, mẹ con rất thương tâm!"

      Nghe lời quan tâm của dì Lưu, Lâu Nghiêu Nghiêu chợt thấy cảm động, từ gần gũi cha, mẹ lại làm việc cả ngày, thời gian ở bên hai dì còn nhiều hơn cha mẹ, tính kĩ sau khi dì Lưu theo con thành thị khác hai năm rồi gặp, tuy trước kia đối với lời quan tâm của dì luôn thấy dài dòng, giờ khắc này lại nghĩ tới việc phản bác, Lâu Nghiêu Nghiêu cười cười lấy lòng: "Dì, con biết, người đừng giáo huấn con nữa mà."

      "Con biết là tốt rồi." Dì Lưu cũng gì, dù sao thân phận phân biệt đặc thù, tốt quá cũng phải chuyện tốt, lấy khăn mặt từ trong túi đồ mang tới ra rửa mặt. Chờ sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu rửa mặt sạch , dì Lưu lại đưa cho Lâu Nghiêu Nghiêu cái hộp giữ ấm, bên trong là cháo hạt sen, Lâu Nghiêu Nghiêu ngoan ngoãn nhận lấy, đưa lên miệng uống.

      Dì Lưu mở toang cửa sổ ra thông gió, sau đó cầm lấy cái gói to kia vào toilet, lát sau truyền ra tiếng rửa hoa quả, đồng thời với , công ty hôm nay có cuộc họp quan trọng, cho nên cha mẹ thể tới thăm . Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn dì Lưu bận đến bận , đột nhiên cảm thấy cháo trong miệng tự nhiên lại có vị ngọt, về chuyện cha mẹ tới thăm , cũng quá để ý, sớm thành thói quen, phải sao? Do dự nửa ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục vẫn hỏi ra miệng: "Dì, con sao lại ở trong bệnh viện?"

      Xem tình huống tại, quả trọng sinh, nhưng căn bản nhớ chính mình khi mười tám mười chín tuổi từng nằm viện, nghe bác sĩ kia ngày hôm qua hôn mê ngày, chuyện quan trọng như vậy, nhưng trong trí nhớ hoàn toàn có ấn tượng gì, hơn nữa, sau khi tỉnh lại, trừ cảm giác hơi đói cảm thấy có gì khoẻ. có nghi vấn, vậy phải hỏi thôi, dù sao là Lâu Nghiêu Nghiêu, sợ bị vạch trần thân phận.

      Dì Lưu cũng cảm thấy lạ, trả lời: "Nghiêu Nghiêu nhớ sao? Ngày hôm qua con cùng Thanh Thanh xảy ra tranh chấp, từ thang lầu ngã xuống nên hôn mê."

      Thanh Thanh, cũng lại là Lâu Thanh Thanh, chị cùng cha khác mẹ của , Lâu Nghiêu Nghiêu cụp mắt xuống, trong lòng trở nên rối rắm, quay về quá khứ, vậy Lâu Thanh Thanh chắc chắn chết.

      "Ai nha, Nghiêu Nghiêu, có phải còn có chỗ nào khỏe ? Đầu đau ?" Thấy cúi đầu, Dì Lưu khẩn trương hỏi.

      Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng an ủi bà, thuận tiện đem kết quả kiểm tra vừa rồi luôn. Dì Lưu lúc ấy mới yên tâm, ngày hôm qua, sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu hôn mê, liền làm kiểm tra toàn thân, phát có gì bất thường, tuy bác sĩ cũng việc gì, nhưng dì Lưu cảm thấy bác sĩ rất đúng, vẫn nên ở bệnh viện quan sát vài ngày. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu uống xong cháo, lại hàn huyên vài câu. Dì Lưu phải nghỉ ngơi nhiều, sau đó liền về nhà, trong nhà còn có rất nhiều việc, chủ yếu là làm cơm trưa cho Lâu Nghiêu Nghiêu.

      Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Lâu Nghiêu Nghiêu đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thành phố này sống từ , giờ phút này lại có chút xa lạ, tự giác sờ sờ cổ tay trái, phát cổ tay trơn láng, đúng rồi, còn chưa đeo cái dây mà tranh chấp với Lâu Thanh Thanh. Trong ấn tượng, cùng Lâu Thanh Thanh tranh chấp mà ngã xuống dưới, chuyện này từng có lần, chuyện này cũng có liên quan tới Trần Hạo. nhớ lâu sau là đến sinh nhật Trần Hạo, bỏ ra chút tâm tư đến Châu Bảo Hành làm lễ vật đặc thù, sau đó để ở bàn trang điểm trong phòng, kết quả đẳng ăn xong món điểm tâm trở về phòng lại phát cái hộp chứa lễ vật cánh mà bay.

      Dì Lưu cùng dì Lục đều ở dưới lầu xem phim truyền hình, trong khoảng thời gian đó chưa từng lên lầu, như vậy, nhất định là Lâu Thanh Thanh lấy, tức giận bừng bừng chạy tới chất vấn Lâu Thanh Thanh, hai người xảy ra tranh chấp ở cầu thang, vật lộn phen, kết quả hai người cùng nhau ngã xuống lầu. Cũng may vì tránh cho té bị thương, bậc thang trong nhà đều được trải thảm dày, hai người đều bị thương nặng.

      Tuy nhiên lần đó với lần này giống nhau, lúc này lại hôn mê bất tỉnh, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy có thể là bởi vì trọng sinh. Nhớ tới tình trải qua, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng xác thực được thời gian tại, hai tháng trước vừa tròn hai mươi tuổi.

      Hai mươi tuổi, hai mươi bảy tuổi lại có thể lần nữa sống lại lúc hai mươi tuổi. biết nên may mắn hay là nên khổ sở, trọng sinh, những thứ trải qua lúc trước hoàn toàn tồn tại, trọng sinh, có thể gặp lại Tần Chí, cái kia nguyện ý gánh tội thay Tần Chí...

      Cũng là ngốc, lúc ấy nên tại thời điểm đó cũng Trần Hạo trở mặt, nhưng cảm giác mấy tháng chịu tội, áy náy làm cho nghỉ ngơi đủ, chính mình cũng biết làm cái gì, cái gì, tuy làm chuyện ngu xuẩn là cùng Trần Hạo cướp tay lái, nhưng lại làm cho Trần Hạo phân tâm, thế cho nên xảy ra tai nạn xe cộ. Đều con khi chỉ số thông minh liền tụt xuống, sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu phát chính mình hề Trần Hạo, đầu óc trở nên thông minh hơn rất nhiều.

      Bất quá, hẳn là nên cảm tạ Trần Hạo, nếu như phải Trần Hạo, cũng trở lại hai mươi tuổi lần nữa. Nhưng nà, càng khổ sở hơn chính là, trở lại, Tần Chí làm sao bây giờ? phải tiếp tục gánh tội thay sao? , muốn chờ . nghĩ tới ý niệm trước khi chết lại trở thành , lúc ấy nghĩ, Tần Chí có khả năng phải đợi trong kiếp sau, tại, có tính là kiếp sau ?

      Lâu Nghiêu Nghiêu nhất thời biết nên làm cái gì bây giờ... Tần Chí sao? cũng ràng lắm, cùng Lâu Thanh Thanh tranh Trần Hạo mười mấy năm, kết quả sau khi thấy ràng con người ta, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm, cũng có nhiều khổ sở, ngược lại nhìn đến Tần Chí vì chịu khổ, đau lòng gần như muốn chết, cho nên, ra là Tần Chí? Ít nhất so với Trần Hạo có chút khác biệt.

      Cẩn thận nghĩ, đoạn cảm tình của cùng Trần Hạo cũng khắc sâu, ngược lại cùng Lâu Thanh Thanh tranh giành lại phi thường ràng, rốt cuộc là thích Trần Hạo, hay là thuần túy muốn cùng Lâu Thanh Thanh tranh? Chuyện đó bây giờ còn quan trọng nữa.

      Trọng sinh, tất cả có thể thay đổi, bi kịch còn chưa phát sinh, còn kịp thay đổi. tiếp tục vì Trần Hạo mà lãng phí thanh xuân, cũng chịu phép khích tướng của Lâu Thanh Thanh mà lỡ tay giết Lâu Thanh Thanh, lại càng để cho Tần Chí gánh tội thay . Lâu Nghiêu Nghiêu lại nghĩ tới Tần Chí từng , ...

      Lúc đó, tuy lòng chua xót khổ sở, đáy lòng lại vui mừng, nhưng mà, tại tình cảm của Tần Chí ra sao? Nếu như ? Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên muốn gọi điện thoại để hỏi ràng, nhưng cầm di động nửa ngày cũng dám ấn xuống, di động có mấy cuộc gọi nhỡ, cùng mấy tin nhắn, đều là của Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu mở tin nhắn cuối cùng: Nghiêu Nghiêu, ngày mai về, em muốn quà gì?

      Đúng rồi, trước đó công tác, mỗi lần Tần Chí công tác, đều muốn đống lớn quà tặng, chưa bao giờ nuốt lời, chỉ cần là muốn, đều mua cho . Tần Chí đối tốt lắm, vẫn luôn rất tốt. Cho nên căn bản biết, khi nào.

      Bọn họ hơn kém nhau năm tuổi, hai người thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Tần Chí đối , em ruột cũng đủ, mấy năm nay chăm sóc rất cẩn thận, so với cha mẹ còn hơn nhiều, lâu dần thành quen, làm cho chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ của bọn họ lúc đó, ngẫu nhiên có người hâm mộ có " trai tốt", đắc ý sau đó cũng liền quên.

      Bọn họ ở chung hình thức vẫn đổi, như vậy, cũng cho rằng, Tần Chí có cảm tình với . Cho dù có cảm tình, cũng muốn lại làm cho ! phải chịu trách nhiệm với lời ! Cho dù tất cả chưa xảy ra. Cũng thể bởi vậy quỵt nợ. Lâu Nghiêu Nghiêu lúc vui lúc buồn ngây ngô cả ngày, cuối cùng đưa ra quyết định bá đạo, dù sao chính là người ích kỷ phải sao? dám gọi điện thoại, sợ bị phát bất thường, do dự nửa ngày, liền gửi tin nhắn: Em chờ về —— Nghiêu Nghiêu.
      Dâu Cherry, tart_trung, Mup12022010_2 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3: Cực phẩm bé lọ lem

      Lâu Nghiêu Nghiêu chờ mong nửa ngày, kết quả tin nhắn này như đá chìm đáy biển. ràng tin nhắn lúc trước được gửi tới trước đó lâu, kết quả ngây ngốc lúc lâu, lại trả lời tin nhắn, nhưng lại vẫn bị để ý tới? Là phát , hay là tại bề bộn nhiều việc? Nếu như trả lời, có phải Tần Chí nghĩ trả lời tin nhắn của ? Trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu đủ mọi loại cảm xúc, nếu là trước kia, sớm gọi điện thoại, mặc kệ làm hay họp, đều phải nghe! Nhưng mà, như vậy có phải có vẻ giống cố tình gây hay ? Cố tình gây rất nhiều năm lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu có cảm giác lo lắng.

      Nhớ bạn tốt từng qua: Con cố tình gây đương nhiên khiến người ta chán ghét, nhưng nếu như ấy cố tình gây , như vậy, trở nên nhàm chán, đáng buồn. Lâu Nghiêu Nghiêu tại liền cảm thấy chính mình đáng ghét, lại đáng buồn.

      Cảm tình dù sâu đến đâu cũng chịu nổi, giống như lúc trước thích Trần Hạo, theo Trần Hạo, bởi vì thái độ tiếp thu cũng cự tuyệt của ta, tự do ở giữa cùng Lâu Thanh Thanh, cũng quên mất cảm giác thích từ khi nào, nhưng muốn buông tay, cũng thể buông tay, bởi vì sao có thể để cho Lâu Thanh Thanh như ý. Thứ mà chiếm được, Lâu Thanh Thanh cũng đừng mong có. Ôm tâm tư này, cùng Lâu Thanh Thanh tranh tới tranh lui, cuối cùng thắng, cũng thua. thành công đính hôn cùng Trần Hạo, nhưng hai người kia, lại lấy từ " thể cho , sợ xúc phạm tới ", vụng trộm kết giao năm năm! Suốt năm năm, giống như đứa ngốc, bị bọn họ đùa giỡn xoay quanh.

      ngu ngốc, mới có thể phát ? Nếu phải bạn tốt , thấy bọn họ cùng khám phụ khoa, nhất định vẫn chẳng hay biết gì.

      Lâu Nghiêu Nghiêu đến tột cùng làm sai cái gì? Hai người kia lại phải đối xử với như vậy, là vị hôn kết hôn phu, là chị cùng cha khác mẹ có quan hệ huyết thống,bọn họ coi như chết sao? Rốt cuộc bọn họ nghĩ như thế nào? Có thể dự đoán, nếu như phát , Lâu Thanh Thanh rất có thể ôm bụng tham gia hôn lễ.

      Trước lúc đính hôn, mẹ khuyên , Trần Hạo muốn cùng kết hôn, hoàn toàn là vì công ty Trần gia xuất nguy cơ, cần khoản tiền lớn mới có thể xoay sở, trước đó cũng cùng mẹ xin giúp đỡ quá vài lần, nhưng mẹ cự tuyệt, nhưng khi thành thân gia, làm có có thể bên nhà chồng của con mình phá sản> Lúc ấy tuy rằng chần chờ, nhưng sao có thể bỏ qua cơ hội đánh bại Lâu Thanh Thanh? Mẹ Lâu Nghiêu Nghiêu là Phương Hi Lôi là người công tác cuồng, tuy rằng xinh đẹp, nhưng đối với những người theo đuổi mình chưa từng liếc mắt nhìn cái, chịu nổi thúc giục của cha, cuối cùng chọn người công tác cuồng như mình là Lâu Viễn Chí để kết hôn, lúc ấy Lâu Viễn Chí có bạn , đối mặt với bạn ôn nhu cùng với nữ thủ trưởng cường thế nhiều tiền, Lâu Viễn Chí che giấu tin tức người trước, lựa chọn người sau. Người hướng chỗ cao , có gì đáng trách.

      Chỉ là, lúc ấy bạn ở chung mang thai, vụng trộm sinh ra đứa , năm đó, người đàn bà này có tìm Lâu Viễn Chí , Lâu Nghiêu Nghiêu biết. Chỉ biết là, năm mười ba tuổi, ông ngoại qua đời, năm thứ hai, người đàn bà kia liền mang theo Lâu Thanh Thanh vào cửa, ra bà ta cũng đáng thương. Đối mặt với người phụ nữ quỳ xuống dập đầu, cùng khẩn cầu của Lâu Viễn Chí, Phương Hi Lôi tuy rằng thực chán ghét chuyện này cũng thực chán ghét việc Lâu Thanh Thanh tồn tại, nhưng cũng cứng rắn đuổi Lâu Thanh Thanh , nhưng bởi vì như thế, bà cùng Lâu Viễn Chí vốn được luật pháp công nhận là vợ chồng nhưng quan hệ lại lạnh như băng, mấy năm nay vẫn tương kính như băng.

      Người khác đều , Lâu Thanh Thanh là bé lọ lem, mà do thể chấp nhận chị kia, cái gì cũng tranh với chị nên trở thành em ác độc! Lúc trước rất thích nguwoif chị này, là con , đột nhiên có người chị xuất , làm sao có thể hiếu kỳ, thích chứ? Ban đầu, tất cả đều tốt đẹp, chị đối với cũng thực khiêm nhượng, cái gì đều làm cho , nhưng mà nhanh chóng phát người cha từ trước đến nay luôn giữ vẻ mặt lạnh lung với mình lại vô cùng hiền hòa từ ái với người chị đó, gần như muốn gì được nấy, chị chưa bao giờ cùng tranh, cùng cướp, bởi vì chỉ cần tranh cướp, cha bù lại gấp mười, gấp trăm lần cho !

      Lâu Nghiêu Nghiêu sao có thể hận, có thể ghen tị?

      Đúng, ghen tị. chính là người hẹp hòi, ích kỷ. Chị muốn là cho, vậy toàn bộ đều muốn, toàn bộ đều cho xuất ! Chị muốn hiền lành? Vậy chị liền vẫn hiền lành.

      Cho đến khi Trần Hạo xuất .

      Chị cái gì cũng cùng tranh, cùng cướp, lại sau khi tỏ vẻ có hảo cảm với Trần Hạo, cũng bắt đầu tranh Trần Hạo với , người khác đều ác độc, cướp của chị gì đó còn chưa tính, ngay cả bạn trai cũng cướp, ràng... ràng... Là coi trọng trước

      Đến tận lúc này, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn vặn vẹo. Cho nên mới , Lâu Nghiêu Nghiêu biến thành có tính cách tốt đẹp như vậy, hề thiếu phần tham dự của Lâu Thanh Thanh

      Cuối cùng, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng lên vết xe đổ của mẹ, nếu như phải bị tố giác, có lẽ rất nhiều năm về sau, người đàn bà mang theo đứa tới cửa, là Lâu Thanh Thanh. Đây chị giống bé lọ lem thiện lương cùng khiêm nhượng! Nếu như lúc trước chỉ là chán ghét Lâu Thanh Thanh, tại lại hận ta sao chết . Lâu Thanh Thanh cũng chết, chết dưới thông minh của ta.

      "Nghiêu Nghiêu, thực xin lỗi, bọn chị phải cố ý gạt em, chị biết em vẫn thích Trần Hạo, em nhất định chấp nhận được đả kích này, bọn chị muốn em bị thương tổn, mới che giấu chuyện này."

      "Nghiêu Nghiêu, Trần Hạo em, em yên tâm, chị dẫn đứa rời khỏi nơi này, vĩnh viễn xuất trước mặt em."

      .........

      "Ha ha, đúng thế nào? Tôi cố ý, với người mẹ cao quý của đều ghê tởm, trừ cướp bạn trai người khác, các người còn có thể làm cái gì?"

      "Tôi bỏ đứa , Lâu Nghiêu Nghiêu, cho dù cùng Trần Hạo kết hôn thế nào? Tôi thành cây kim trong lòng các người, chỉ cần nhìn đến Trần Hạo, nghĩ đến tôi, về sau các người có con, cũng luôn nghĩ đến con của tôi! Ha ha, Lâu Nghiêu Nghiêu, cho là thắng? , thua, đời này đều chỉ có thể sống ở dưới bóng ma của tôi! có cơ hội xoay người!"

      Lâu Thanh Thanh điên rồi, cũng điên rồi, cầm lấy dao gọt hoa quả, nhằm phía Lâu Thanh Thanh đâm tới. Sau đó hai người vật lộn, thể trạng khí lực của cũng bằng Lâu Thanh Thanh, đương nhiên đánh lại đối phương, chỉ có thể bị động bị Lâu Thanh Thanh thôi đến đẩy , kết quả lôi kéo nửa ngày, trượt chân ngã xuống đất, đến cũng là Lâu Thanh Thanh đúng, rút lại lực giữ , và như thế ngã xuống người . Con dao đó, cứ thế cắm vào tim ta.

      Diễn nửa ngày Lâu Thanh Thanh thể tính đến, ngày đó xảy ra tai nạn xe cộ, Trần Hạo sớm tới lại bị chặn giữa đường, bỏ lỡ kịch hay lại phấn khích này.

      Sau đó... Lâu Nghiêu Nghiêu bối rối gọi điện thoại cho Tần Chí.

      Lâu Thanh Thanh tuy rằng chết ngoài ý muốn, nhưng ấy cũng hề tỉnh ngộ, dù sao, lúc ta còn sống cũng muốn cho Lâu Ngiêu Nghiêu sống thoải mái đến khi ta chết cũng để cho Lâu Nghiêu Nghiêu được bình an.

      Mãi tới khi điện thoại có tin nhắn mới, Lâu Nghiêu Nghiêu mới hồi phục tinh thần, sờ sờ mặt, phát mặt tất cả đều là nước, khóc... Khóc? Sao lại phải khóc, hai người kia căn bản đáng để khóc!

      thèm lau nước mắt, Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng mở di động xem tin nhắn, là Tần Chí gửi đến, chỉ có chữ " Được", thậm chí dấu chấm câu cũng có, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại phi thường thỏa mãn, nhìn lần rồi lại lần, nhìn mãi chán.

      Lúc Trần Hạo cùng Lâu Thanh Thanh đẩy cửa ra vào, liền nhìn đến Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở bên cửa sổ, nhìn di động cười giống như đứa ngốc, vẻ mặt ngu ngốc, mặt còn có nước mắt chưa khô. Hai người đều bị dọa nhảy dựng, phải là ngã đến ngu chứ?

      Lâu Thanh Thanh áp chế niềm vui khó hiểu nơi đáy lòng khi thấy tình cảnh đó, thử gọi tiếng: "Nghiêu Nghiêu."

      Lâu Nghiêu Nghiêu lúc này mới chú ý tới hai người, nhướng mày, rút tờ giấy lau nước mắt, chán ghét đánh giá hai người, Lâu Thanh Thanh buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi kẻ ô vuông mộc mạc màu xám cùng quần bò bạc trắng bệch, dưới chân là đôi giày vải trắng, mộc mạc giống như bọn họ ngược đãi ta, xinh đẹp giống mấy năm sau, mà Trần Hạo mặc áo sơmi trắng quần tây, trước sau như tuấn tú rực rỡ như ánh mặt trời.

      Lâu Nghiêu Nghiêu liếc mắt xem thường: "Lâu Thanh Thanh, đừng gọi tôi như vậy, tôi với thân."

      "Nghiêu Nghiêu, chị biết em còn giận chị, còn trách chị, nhưng chị lấy cái đó của em, ngày hôm qua em hôn mê, dì Phương tìm được rồi, là em cẩn thận đánh rơi xuống dưới bàn." Phương Hi Lôi chưa bao giờ che giấu chán ghét đối với Lâu Thanh Thanh, tất nhiên cho gọi mẹ.

      Nghe thanh ủy ủy khuất khuất của Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu phiền chán, đánh rơi xuống bàn? Tròng mắt làm bằng nhựa à sao? Cái hộp lớn như vậy lại nhìn thấy

      "Tốt lắm, hiểu lầm giải trừ là tốt rồi." Nhìn thấy sắc mặt Lâu Nghiêu Nghiêu càng ngày càng tốt, Trần Hạo làm người hoà giải: "Nghiêu Nghiêu, đói bụng ? mang theo bánh dâu tây em thích nhất này."

      Lâu Nghiêu Nghiêu lười liếc mắt cái, trực tiếp tiễn khách: "Bác sĩ tôi cần tĩnh dưỡng, mời các người về ."

      Trần Hạo nghĩ còn tức giận, huống hồ ta lại tới cùng Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu cahwsc chắn ghen tị, ta lộ ra nụ cười hiểu , trấn an : "Nghiêu Nghiêu, tức giận thế nào cũng thể bắt thân thể của mình chịu tội được, ngoan, ăn sáng trước ."

      Ngoan? Lâu Nghiêu Nghiêu thiếu chút nữa nhịn xuống sở muốn nôn vào mặt ta, luyến tiếc tin nhắn trong di động, nhịn xuống xúc động, muốn bọn họ , chính là lo lắng mình áp được lửa giận, lấy ghế dựa đập vào mặt họ, cũng muốn vất vả có lần trọng sinh, lại bởi vì đem hai người kia đập chết, lại trở thành công dã tràng.

      Trần Hạo nghĩ rằng mình hoa mắt, ta thấy cái gì? Lâu Nghiêu Nghiêu luôn luôn khúm núm, gì nghe nấy, cặp mắt luôn luôn mang theo ái mộ cùng khát khao lại chút nào che giấu chán ghét, , chỉ là chán ghét, là căm hận cũng đủ. Trần Hạo chút nghi ngờ, thậm chí ấy còn muốn bóp cổ mình.

      "Nghiêu Nghiêu..."

      đợi ta cái gì, Lâu Nghiêu Nghiêu lấy gối đánh hai người: " ra ngoài, tất cả đều ra ngoài cho tôi, tôi muốn nhìn đến đôi cẩu nam nữ các người!"

      bé lọ lem cũng tốt, hoàng tử cùng tốt, liên quan tới , các người muốn chơi trò tình cứ chơi, muốn chơi trò tô bùn lên mặt cũng được, có lỗi, tôi phụng bồi, các người tự chơi ! Khi Phương Hi Lôi đến liền thấy màn như vậy, ở cửa phòng bệnh, Trần Hạo che chở Lâu Thanh Thanh, hai người chật vật né tránh, Lâu Nghiêu Nghiêu khí phách cầm cái gối đập xuống người bọn họ. Phương Hi Lôi nhíu mày nhìn, lên tiếng, hoàn toàn có ý định ngăn cản, thẳng đến Lâu Thanh Thanh thấy được, hét lên tiếng: "Dì Phương!"

      Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu liền nhìn thấy mẹ mình đứng ở bên cạnh, cũng biết bị thấy được bao nhiêu, nhất thời có chút ngượng ngùng, vừa rồi đập sảng khoái, khác gì người đàn bà chanh chua, xong rồi...

      Trần Hạo sửa sang lại quần áo, tuy rằng thực chật vật, nhưng lại phi thường thong dong lễ phép kêu tiếng: "Dì Phương."

      Lâu Thanh Thanh nắm góc áo đứng ở bên cạnh, bộ dáng như con dâu , giận mà dám gì, ủy khuất. So với đôi này, liền càng cảm thấy Lâu Nghiêu Nghiêu vẻ mặt hung ác cầm lấy gối đầu là thể lý!

      Phương Hi Lôi bất động thanh sắc hỏi: "Đây là có chuyện gì."

      "Dì Phương, chúng con đến thăm Nghiêu Nghiêu, nhưng Nghiêu Nghiêu..." Mặt sau Lâu Thanh Thanh cũng gì, bất quá cũng cần .

      "Được rồi, các người về trước , tôi Nghiêu Nghiêu." Sắc mặt của Phương Hi Lôi thay đổi.

      Trần Hạo nhìn nhìn sắc mặt của Lâu Nghiêu Nghiêu, biết điều rời , trong lòng ta thực nghi hoặc, sao ngày gặp, Lâu Nghiêu Nghiêu liền biến thành như vậy? Lâu Thanh Thanh cũng đồng dạng nghi hoặc, nhưng chỉ có thể rời , ta ở trước mặt Phương Hi Lôi luôn luôn thuận theo, cũng muốn phá hủy hình tượng này.

      Thấy bọn họ rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu rụt rè kêu tiếng: "Mẹ."

      "Ừ." Phương Hi Lôi lên tiếng, kéo Lâu Nghiêu Nghiêu vào phòng bệnh, trong lòng còn suy nghĩ, làm cách nào giải thích nguyên nhân Lâu Viễn Chí tới, mới có thể làm cho phải khổ sở, thấy mẹ cau mày lời nào, Lâu Nghiêu Nghiêu yên : "Mẹ, mẹ giận à?"

      Phương Hi Lôi sửng sốt: "Mẹ giận cái gì?"

      Lâu Nghiêu Nghiêu muốn lại thôi.

      "Đứa ngốc, mẹ là mẹ con, làm sao có thể giúp đỡ người ngoài bắt nạt con mình." Phương Hi Lôi vừa nhìn liền hiểu, trong lòng có chút đau lòng, con ở bên ngoài bị người ta ác độc mạnh mẽ, ở trước mặt cùng Lâu Viễn Chí, lại cẩn thận, sợ chọc bọn họ chán ghét, đặc biệt đối Lâu Viễn Chí. Về phần chuyện đánh người? Đánh đánh, dù sao cũng là thứ tốt.

      Nghe được mẹ như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu lại dâng tràn nước mắt, nhịn được bổ nhào vào trong lòng Phương Hi Lôi, sao lại may mắn như vậy, có người mẹ cưng chiều như vậy, lại có người luôn dung túng như Tần Chí.

      Phương Hi Lôi sửng sốt chút, cảm nhận được ủy khuất của con , tuy rằng bà nhưng rất nhanh ôm lấy Lâu Nghiêu Nghiêu, trấn an vỗ lưng , bình thường bà công tác bận rộn, thời gian ở nhà rất ít, cảm tình cùng con có chút xa cách, con lại thân thiết cha hơn, cho nên từ lúc Lâu Nghiêu Nghiêu còn , hai người chưa bao giờ như vậy. Ngửi mùi hương thản nhiên người mẹ, Lâu Nghiêu Nghiêu hít hít mũi: "Mẹ."

      "Ừ."

      "Mẹ."

      "Ừ."

      "Mẹ, con bao giờ nghe lời mẹ nữa."

      Vì Trần Hạo, mình hiểu chuyện cùng mẹ ầm ỹ, để ý mẹ ngăn trở cùng Trần Hạo đính hôn, chuyện xảy ra thay đổi được, nhưng còn chưa xảy ra, bao giờ để nó xảy ra nữa.

      Phương Hi Lôi cảm thấy hai mắt của mình cũng có chút ướt át, bà nhàng vỗ lưng con, gì, cũng tốt, giả cũng tốt, có thể như vậy là tốt rồi.
      Dâu Cherry, tart_trung, Lierose DuDu4 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4: làm ngây thơ nữ nhân


      Lâu Nghiêu Nghiêu hôm đó liền xuất viện, nếu thân thể căn bản có vấn đề, cũng muốn ở bệnh viện, tuy rằng Phương Hi Lôi đồng ý, nhưng lay chuyển được Lâu Nghiêu Nghiêu, đành phải đồng ý, đương nhiên, phen giao tranh là tránh được.

      Về nhà, chuyện đầu tiên chính là tắm rửa, về phần trong đại sảnh làm việc nhà Lâu Thanh Thanh dùng ánh mắt muốn lại thôi, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn coi như tồn tại, ta tốt nhất đừng chọc , bằng để cho ta mở mang kiến thức cái gì mới là ác độc. Đời trước vì mù quáng mà tích ác danh, tuy rằng sau lưng toàn lời mắng chửi, nhưng trừ bỏ cãi nhau cùng chút lời cay nghiệt, cơ bản chưa làm chuyện gì quá đáng, người khác phán đoán lấy chị làm nguyên nhân, ngầm động thủ động cước, kỳ trong thực chuyện đó sao có thể phát sinh? Lâu Thanh Thanh có người cha quan tâm như vậy.

      Hơn nữa... đánh lại Lâu Thanh Thanh...

      cũng dọa người, được nuông chiều, từ bé thích vận động Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ cao 1m62, mà Lâu Thanh Thanh cao 1m68, thân cao còn chưa tính, ngay cả dáng người cũng kém rất nhiều, Lâu Nghiêu Nghiêu phải sân bay, cũng có thể hơi kiêu ngạo chút, nhưng cùng Lâu Thanh Thanh so sánh về sức mạnh, chính là tự rước lấy nhục.

      Lâu Nghiêu Nghiêu tắm rửa xong, chỉ quấn cái khăn tắm ở trước gương thở dài, khỏi nhìn về phía chân mình, đầu ngón chân châu tròn ngọc sáng, làn da cũng non mịn bóng loáng, đời trước vì muốn thấp hơn Lâu Thanh Thanh, vẫn đeo giày cao gót cao hơn mười phân, chính mình chịu tội , đôi chân còn bởi vì trường kỳ được giải phóng, mà thay đổi hình dạng vốn có.

      Lâu Nghiêu Nghiêu khỏi cảm thấy có chút may mắn, tại thời gian sớm muộn, nếu như trễ hai năm, Lâu Thanh Thanh tốt nghiệp "Tự lập", mộc mạc lúc trước liền biến thành bộ dáng gợi cảm như bạch cốt tinh, xinh đẹp làm cho người ta lóa mắt, người khác đều , đó là bởi vì ta thoát ly cái nhà "Ngược đãi" ta, đương nhiên liền thay da đổi thịt.

      Ghen tị khiến người ta điên cuồng, nhất là sau khi phát người kia đem mình bỏ xa vạn dặm, cảm giác đó đủ để gạt bỏ lý trí.

      Lâu Nghiêu Nghiêu đẩy cửa phòng tắm, dùng chân trần dẫm lên thảm lông dê mềm mại, hoàn toàn ưỡn người cách khoan khoái, khi xúc cảm truyền mềm mại tuyệt vời đến đại não phiền não đều nhanh chóng biến mất, Lâu Nghiêu Nghiêu từng bước chậm rãi tới, lần đầu tiên đánh giá phòng mình.

      thảm lông dê màu trắng mềm mại, cửa sổ sát đất với rèm cửa màu lam, ở chính giữa là chiếc giường lớn đủ lăn mười vòng cũng rơi xuống, rèm cửa màu hồng phấn, ra giường phấn hồng, chăn phấn hồng, gối đầu phấn hồng, thậm chí hai cái bàn đầu giường cũng có con thỏ bông màu hồng nhạt, có lẽ bởi vậy nên trong phòng mơ làm công chúa, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở đầu giường, hoài niệm vuốt con thỏ, rất khó tưởng tượng căn phòng đáng như vậy là do người cổ hủ như ông ngoại làm.

      Khi mẹ chào đời, ông ngoại gần năm mươi tuổi, theo lý thuyết, cha già con , mẹ nhất định được sủng ái dị thường, nhưng mẹ mới sinh ra bà ngoại qua đời, mẹ bị ông ngoại coi như con trai, dị thường nghiêm khắc, bởi vì ông biết chính mình tuổi lớn, sống được bao nhiêu năm, ông lo lắng con mình sau này bị người khác khi dễ, cho nên thà rằng bị con oán hận, cũng nhất định nhẫn tâm để ý tới.

      Nhưng cố gắng được đền đáp, vẫn hay gần gũi mẹ, ông ngoại lại quá nghiêm khắc nhưng lại đối với Lâu Nghiêu Nghiêu vô cùng cưng chiều, ông giống như muốn đem những gì lúc trước thể cho mẹ, toàn bộ dùng ở người Lâu Nghiêu Nghiêu. Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy, phòng này chính là căn phòng mà ông ngoại từng muốn cho mẹ.

      Nhưng căn phòng tràn ngập hơi thở mộng ảo này, vào hai năm sau, bị Lâu Nghiêu Nghiêu trong lúc giận dữ phá hủy toàn bộ.

      người hai mươi hai tuổi, còn ở phòng giống công chúa nhất định bị người phụ nữ thành thục nhạo báng, bởi vì là quá ngây thơ !

      Mấy năm nay, Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ lần nhớ lại, nhớ tới gian phòng công chúa, nhớ ngây thơ của , chỉ có người phụ nữ lớn tuổi mới biết loại ngây thơ này, trước đây muốn lớn lên, tại lại vô cùng khát vọng, nhưng thể, bởi vì trưởng thành, bởi vì là người phụ nữân thành thục, loại ngây thơ này, là thuộc về những đứa trẻ con.

      bé con mặc váy công chúa vĩnh viễn là ngây thơ khả ái, khi trưởng thành mặc váy công chúa, thậm chí nhan sắc đáng nhất cũng chính là cố làm ra vẻ thuần khiết!

      Trời biết, Lâu Nghiêu Nghiêu muốn lại làm ra vẻ như thế lần nữa đến mức nào?

      Nhưng thể, muốn bị so sánh thấp hơn so với Lâu Thanh Thanh, muốn bị người ta có hương vị của nữ nhân, muốn bị gợi cảm.

      Bởi vì những điều muốn đó mà bao năm nay sống vô cùng mệt mỏi.

      Nhìn đến chiếc giường này, trong nháy mắt Lâu Nghiêu Nghiêu liền quyết định, lần này, biết quý trọng tất cả mọi thứ, cho bất luận kẻ nào thay đổi!

      Về phần cái nhìn của người khác? Những năm này, ngoài việc bị chê cười, còn được cái gì? Tiếp tục cười , tôi coi nó là lời ca ngợi, tất cả đều chấp nhận!

      Tâm tình cứ mãi tốt lên, Lâu Nghiêu Nghiêu vui chân bước, ở trong phòng chuyển tới chuyển lui, bàn trang điểm hình con mèo, đồ trang điểm hề hỗn loạn, tốt, phòng thay quần áo sạch , có quần áo gợi cảm trong đó, tất cả đều là đồ đáng , tốt, mỗi đồ dùng đều có màu hồng nhạt, là quá tốt!

      Làm ngây thơ, tốt!

      Lâu Nghiêu Nghiêu chìm trong mộng tưởng, mãi cho đến khi dì Lưu gõ cửa nhắc nhở nên ăn bữa tối mới từ bồn tắm màu hồng nhạt ra.

      Ở phòng thay quần áo chọn nửa ngày, do dự nửa ngày đều quyết định được, mỗi bộ đều muốn mặc, quá khó khăn nên mặc hay , cuối cùng đành phải nhắm mắt lại, tùy tiện cầm bộ.

      Thay quần áo xong, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở bàn trang điểm sửa sang lại tóc, lại thấy mặt cái hòm màu lam nhìn quen mắt, Lâu Nghiêu Nghiêu sửng sốt lát, tâm tình phức tạp cầm lấy cái hòm, mở hòm ra, bên trong là hai chiếc vòng tay mộc mạc.

      Vòng tay được làm từ hạt châu hình vuông màu lam, bất quá các góc mài mượt mà, lo lắng đâm vào tay, sờ lên mát lạnh thoải mái, giống ngọc mà phải ngọc, giống đá mà phải đá, bên trong hạt châu có chút hoa văn, nhìn qua phi thường mộc mạc, đây là quà sinh nhật mà chuẩn bị riêng cho Trần Hạo, cái đưa cho Trần Hạo, cái chính mình đeo, Trần Hạo chưa bao giờ thấy ta đeo qua, nhưng đeo suốt bảy năm.

      Món quà này là do dùng rất nhiều tâm tư, có lẽ nguyên nhân vì quá mức mộc mạc, Lâu Thanh Thanh mới có thể khinh thường việc phá hỏng, cầm , lại trả về, bằng , ta nhất định có thể giật mất, dù sao, Lâu Nghiêu Nghiêu cố tình gây , là có tiếng, cần hắt hai lần nước bẩn. Vòng tay này tất nhiên là cho nữa, nhưng mà... luyến tiếc, dù sao bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, cũng thực quen, đeo nhiều năm như vậy, tay rỗng tuếch, trong lòng cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Nghĩ nghĩ, Lâu Nghiêu Nghiêu mở ra ngăn kéo bên trái, từ bên trong lấy ra danh thiếp.

      "Xin chào, xin hỏi là Châu Bảo Hành Lâm thị phải ?... Tôi là Lâu Nghiêu Nghiêu, lần trước có đặt đôi vòng tay ở cửa hàng của các vị.... , có vấn đề, chẳng qua là tôi muốn làm lại đôi khác.... Vẫn giống thế nhưng đổi thành cái tên khác..."

      Lâu Nghiêu Nghiêu buông điện thoại, lấy kéo cắt đứt hai chiếc vòng đeo tay, sau đó chút nào lưu luyến ném vào thùng rác.

      Lễ vật cũng tốt, tâm ý cũng tốt, đều nên đưa cho người biết quý trọng chúng nó, bí mật này, Trần Hạo nhiều năm như vậy đều phát , liệu bây giờ ta có phát ?

      hề suy nghĩ vấn đề này nữ, Lâu Nghiêu Nghiêu từ ngăn kéo bên phải lấy ra gì đó rồi xuống lầu.

      Trừ Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Viễn Chí, Phương Hi Lôi cùng với Lâu Thanh Thanh ở bàn ăn đợi lúc. Thấy Lâu Nghiêu Nghiêu xuống, Lâu Viễn Chí vốn cùng Lâu Thanh Thanh cười cười nhất thời trầm mặt, nghiêm khắc nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu.

      Lâu Nghiêu Nghiêu cũng thèm để ý, bước chân sung sướng xuống thang lầu, hoàn toàn coi Lâu Viễn Chí như khí.

      Phương Hi Lôi nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu, ý bảo dì Lưu có thể đem bữa tối bưng lên, nhưng mà lại bị Lâu Viễn Chí ngăn trở, ông lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu: "Đừng vội mang đồ ăn lên, Nghiêu Nghiêu, cha có lời muốn với con."

      Lâu Nghiêu Nghiêu vừa vặn đến trước bàn, thân thiết gọi tiếng mẹ, sau đó kéo ghế dựa ngồi xuống, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Lâu Viễn Chí, thể , người đàn ông này thể nghi ngờ là khá tuấn, thời gian tựa hồ phá lệ chiếu cố đối với người đàn ông này, qua tuổi bốn mươi, nhìn qua lại chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, đại khái bình thường biểu quá mức ôn hòa, nên khi làm mặt lạnh cũng nhìn rất là thân thiết, có lực sát thương, đều tướng từ tâm sinh, Lâu Nghiêu Nghiêu từng tin tưởng ông là mặt lạnh tâm ấm mới có thể như thế, sau lại mới biết được, ông chỉ là ngụy trang đến mức quên biểu đạt lửa giận như thế nào.

      Đối với ánh mắt dò xét của con , Lâu Viễn Chí hề tức giận, sắc mặt lại lạnh hai phần: "Nghiêu Nghiêu, cha cùng con bao nhiêu lần, làm việc thể sơ ý. Mà nếu làm sai, trước hết phải biết tự kiểm điểm bản thân, mà phải mực đem sai lầm đổ lên người người khác. Lúc này con bởi vì sơ ý của mình, làm mất đồ, lại đem tội lỗi đổ lên người chị , bình thường cha dạy con như thế nào? Con Lâu Viễn Chí ta chẳng lẽ chỉ biết vu khống?"

      "Thực xin lỗi, cha, con biết sai rồi." Ngay khi mọi người nghĩ Lâu Nghiêu Nghiêu tức giận phản bác, Lâu Nghiêu Nghiêu ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ngữ khí thành khẩn nhận sai.

      Lâu Viễn Chí sửng sốt, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu ánh mắt nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu, ngữ khí cũng mềm vài phần: "Biết sai là tốt rồi, Nghiêu Nghiêu, xin lỗi chị con ."

      Tất cả mọi người chờ Lâu Nghiêu Nghiêu phun lửa, Phương Hi Lôicũng cực kì tức giận, nhưng lời Lâu Viễn Chí cũng có gì sai, tuy nhiên nếu như Nghiêu Nghiêu tức giận lời quá đáng bà cũng coi như gió bên tai là được, có đạo lý gì lại để cho con bị khinh bỉ.

      "Chị, thực xin lỗi." Lâu Nghiêu Nghiêu chuyện, đôi mắt to vô cùng đáng thương nhìn Lâu Thanh Thanh: "Em nên hẹp hòi như vậy, biết điện thoại của chị hỏng rồi, lại muốn cho chị mượn điện thoại." Lâu Nghiêu Nghiêu đem đồ vật cầm trong tay đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Lâu Thanh Thanh, đó là cái di động tám phần còn mới, chuyện bỗng chốc bị xoay chuyển, Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt có chút vô cùng đáng thương : "Nhưng mà chị à, ngày hôm qua chị lấy chiếc di động trong phòng em là Tần Chí tặng cho em, tuy tại em cần, nhưng muốn lưu trữ làm kỷ niệm, cho nên, chị có thể đem chiếc di động đó trả lại cho em ? Hơn nữa, nó quá cũ, chị vẫn nên dùng này cái này ."

      Lâu Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, ta chuẩn bị tâm lí chịu mắng chút, nghĩ tới chờ tới cũng là này.

      Nghe được lời của con , Phương Hi Lôi biết tình có chuyển biến, lập tức chặn họng Lâu Viễn Chí hỏi: "Nghiêu Nghiêu, sao lại thế này? phải quà con chuẩn bị đưa Trần Hạo bị mất sao? Sao lại có chuyện điện thoại ở đây?"

      "Quà tặng Trần Hạo? có mất mà, ngày hôm qua con cầm về lại cảm thấy thích, tùy tay vứt mặt đất, chị, phải chuyện di động sao?" Lâu Nghiêu Nghiêu dùng vẻ mặt ngơ ngác đem vấn đề đá cho Lâu Thanh Thanh.

      Lâu Viễn Chí cũng chất vấn: "Thanh Thanh, sao lại thế này? Sao chuyện Nghiêu Nghiêu giống với con?"

      "Cha, tình phải..."

      "Cha, có thể là chị ngại , kỳ chuyện là như vầy, hai ngày trước di động của chị bị con cẩn thận làm hỏng rồi, nhưng tại chị là thành viên hội sinh viên, có di động thực bất tiện, cho nên chị lấy di động của con, chờ tháng sau lấy sinh hoạt phí mua cái mới rồi trả lại con. Nhưng con lúc ấy cùng chị bực bội, cho nên chịu cho, ngày hôm qua con trở về, phát thiếu chiếc di động, liền cùng chị cãi nhau, hôm nay con suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này là con đúng, con có nhiều di động như vậy, cũng cho chị mượn, là con quá hẹp hòi, thực xin lỗi chị, di động này liền tặng cho chị, cần trả lại."

      Lâu Thanh Thanh chuyện luôn giọng nhàng, làm sao là đối thủ Lâu Nghiêu Nghiêu, lập tức liền bị thanh của tác động, sau đó bùm bùm thở dài, khẩu khí kia cùng ý tứ trong lời , là nhận sai, chẳng bằng là khoe mẽ!

      Lâu Thanh Thanh bị oan uổng, lập tức đỏ hốc mắt: "Cha, phải như thế, dì Lưu cùng dì Lục có thể làm chứng, Nghiêu Nghiêu phải ."

      Lâu Viễn Chí có chút đau đầu, bên trái Nghiêu Nghiêu mang vẻ mặt thành khẩn hối cải nhìn ông, bên phải Thanh Thanh gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, như bị thiên đại ủy khuất, Lâu Viễn Chí nhìn xem cũng biết làm thế nào, nhìn hai bảo mẫu đứng ở cửa phòng bếp chờ mang đồ ăn lên: "Chuyện ngày hôm qua, các nghe được bao nhiêu."

      Nhất thời, ánh mắt mọi người dời về phía hai bảo mẫu, hai bảo mẫu liếc nhau, dì Lưu nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu cười cười, mới : "Chúng tôi ở dưới lầu, nghe cũng lắm, bất quá quả có nghe được hai từ di động cùng lễ vật."

      Dì Lục cũng gật đầu đồng ý. Lâu Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt thể tin được cùng bị thương, ta tự nhận bình thường đối hai bảo mẫu này vô cùng tôn kính, thậm chí còn giúp bọn họ làm công việc nhà, so với Lâu Nghiêu Nghiêu thường xuyên đối với các cầu này cầu kia, thậm chí hô to gọi , tốt hơn nhiều lắm, , vì sao bọn họ lại muốn kết phường hãm hại ta!

      Nhìn biểu tình của Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu nở nụ cười, ta giỏi nhất là lợi dụng ưu thế của mình, Lâu Thanh Thanh biết, ta đối với nhà này mà , chung quy chỉ là người ngoài, huống hồ, thực nghĩ đến, hai bảo mẫu đối mình luôn dung túng, vì các bà là bảo mẫu nhà này? , chỉ là như thế, tại lúc này công việc hài lòng, hoàn toàn có thể chạy lấy người, các bà có thể làm vậy là vì cảm tình. từ khi sinh ra được hai bảo mẫu này chăm sóc, cảm tình là nửa thân nhân cũng đủ, Lâu Thanh Thanh này nửa đường chen chân, làm sao có thể biết! Lâu Thanh Thanh chỉ thấy kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nhìn đến là cái gì làm cho kiêu ngạo? Đời trước là quá ngốc, bằng những thứ mà có được, Lâu Thanh Thanh muốn đoạt lấy? Đừng có nằm mơ!

      "Thôi được rồi, chuyện này dừng ở đây !" Lâu Viễn Chí nhìn hai bảo mẫu, trong mắt lửa giận, ông thậm chí đối Lâu Thanh Thanh có chút oán niệm, bởi vì ta làm cho ông mất mặt nhưng cảm xúc đó cũng thể biểu mặt: "Đem bữa tối bưng lên ."



      "Cha..." Lâu Thanh Thanh cảm thấy hôm nay quá mờ mịt, đầu óc ta có chút mơ hồ, vì sao ta bị oan uổng, cha giúp ta lấy lại công đạo? Vì sao lại bỏ qua như vậy?



      Nhưng mà ta ủy khuất, ta khó hiểu, nhưng có được đến nửa điểm đáp lại! Lâu Thanh Thanh biết, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu biết, bởi vì Lâu Viễn Chí có cấm kỵ, đó là, thể cùng ông tiền! Nếu như phải trọng sinh lần, đại khái cũng biết, cha mình, có bí mật thú vị như vậy.

      Hơn nữa, chuyện này là hay là giả, có thể tra sao? Di động cần trong ngăn kéo đánh mất bao nhiêu cái đến chính cũng biết, mẹ mua cho , chính mua, còn có Tần Chí cũng mua cho rất nhiều, thiếu hai cái, ai biết được? Ai có thể làm chứng? Hoàn toàn chính là chết đối chứng! Nếu như ở trong phòng Lâu Thanh Thanh tìm thấy di động, ôi, ai biết ta giấu ở đâu? Lâu Viễn Chí bị uy hiếp là tiền, Lâu Thanh Thanh bị uy hiếp cũng là tiền, như thế nào, đương gia chủ mẫu đem ta đuổi ra ngoài là quá tốt vơi ta rồi, còn muốn chủ mẫu cho ta tiền? Buồn cười! Mà Lâu Viễn Chí bởi vì nguyên nhân này, cũng cho Lâu Thanh Thanh quá nhiều tiền.



      thực tế, di động Lâu Thanh Thanh quả bị làm hỏng, chuyện này ba mẹ cũng biết, nhưng Lâu Thanh Thanh cũng mượn di động của ! Nhưng thế sao? muốn đổi trắng thay đen, ai quản được? Cho dù biết là dối, ai có thể làm chứng? Tuy rằng là dối, nhưng có thể làm cho người ta á khẩu trả lời được, chính là chứng cớ! nên cảm tạ Lâu Thanh Thanh, là ta dạy chân lý này.

      Lâu Nghiêu Nghiêu vừa ăn bữa tối, vừa hát, thèm để ý cảm xúc hai người. Đối với hành vi bất nhã của con , Phương Hi Lôi mặc dù vừa mắt, nhưng muốn phá hỏng cảm xúc tốt của con .

      Lâu Thanh Thanh ăn mỗi miếng đều nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống! ta khi nào phải chịu khuất nhục như vậy? Lần đầu tiên giao phong, Lâu Thanh Thanh thua hoàn toàn, ta thậm chí bị thua cách khó hiểu! Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu!

      Sau bữa tối, Lâu Nghiêu Nghiêu nằm giường lăn lộn ở giường lớn màu hồng, trong lòng thầm hét: Cảm giác ngây thơ, tốt a!
      Dâu Cherry, tart_trung, Mup12022010_3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :