1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      http://***************.com/downloads/image_prv/88/87337.jpg

      Nguồn: http://***************.com
      Tác giả: Quai Quai Băng
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang
      Bienxuanhuong + BăngNhi21
      Beta: TieuKhang
      Thể loại: Đô thị, ngôn tình, ngược-sủng có đủ, HE
      Số chương: 276

      Văn Án:

      Tổng Giám Đốc, Xin Chút!!! xoay quanh câu chuyện trẻ làm ở bộ phận quan hệ giao tiếp, nhưng lại bị quản lý của mình thầm sắp đặt dâng tặng cho vị tổng giám đốc cấp cao trẻ tuổi tuấn của mình. bị người đàn ông như thể cầm thú này ‘hành hạ’ đến mức còn nguyên vẹn, trở thành thư ký kiêm tình nhân của tổng giám đốc.

      Dần dà rơi vào tình của biết đâu là giả, quên mất thân phận mình tưởng chừng thành bà Tổng giám đốc. Trước hôn lễ ngày, bị vướng án tội phạm thương mại.Trong chớp mắt, bị gia đình vứt bỏ, hai bàn tay trắng.

      Vào tù hai năm, mòn mỏi mong chờ từng ngày từng đêm. Đến khi ra tù lại nghe được tin sắp kết hôn. ra tất cả đều là toan tính trả thủ thay cho người phụ nữ . bao giờ có cái định nghĩa tình giữa 2 người. Cứ tưởng rằng cả hai xem nhau như người dưng nước lã, nào ngờ lại biết được khi ngồi tù sinh ra đứa con của

      Cho Chính Mình Quyết Định.................
      Last edited: 18/8/14
      vulinh thích bài này.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 1 : Dành cho cơ hội gặp mặt "Bí mật"

      Hạ Tử Du vừa bước vào phòng PR phát những đồng nghiệp thường ngày rất nghiêm túc, cẩn thận tuân thủ quy tắc hôm nay lại tốp năm tốp ba châu đầu kề tai thảo luận chuyện gì đó.

      Hạ Tử Du lòng đầy nghi ngờ muốn hỏi thăm đồng nghiệp kiêm bạn tốt Tiểu Nghệ cũng đứng thảo luận ở trong đó. Đột nhiên trưởng phòng Lâm của phòng PR bước ra từ phòng làm việc, tuổi chị ta tuy năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ nổi bật yểu điệu duyên dáng, lúc này phòng PR ngay lập tức khôi phục lại yên tĩnh.

      Môi trưởng phòng Lâm hơi nhếch lên, khóe mắt thể che giấu được nếp nhăn của chị ngắm nghía những người đẹp trong phòng PR, sau đó dùng giọng điệu cấp đọc loạt các tên, "Lạc Băng, Diêu Thục Nhi, Hạ Tử Du, Lâm Khả Khả, bốn người đến phòng làm việc của tôi chút!"

      Hạ Tử Du bị gọi tên ngẩn người, nhưng cũng lập tức theo bốn người đồng nghiệp nữ vào phòng làm việc của trưởng phòng Lâm.

      -

      Trong phòng làm việc, trưởng phòng Lâm cười tủm tỉm nhìn tới bốn xinh đẹp trước mắt.

      Lạc Băng được trưởng phòng Lâm cười lấy lòng cũng nguyên do, khiến cho có phần hiểu được mọi chuyện ra sao, vì thế vội vàng hỏi trưởng phòng Lâm, "Trưởng phòng à, có phải lại có khách hàng gây khó dễ cần chúng tôi xã giao hay ?"

      Phòng PR, tên như ý nghĩa chính là phụ trách số việc vặt của công ty, thông thường nhân viên phụ trách hoạt động quan trọng của công ty gặp gỡ xã giao với các công ty cao cấp khác, cho nên tham dự tiệc là điều thể thiếu.

      Diêu Thục Nhi cũng suy đoán, "Khách hàng gì mà cần tới những bốn người chúng tôi đón tiếp?"

      Lâm Khả Khả cũng tức giận thốt lên, "Tôi chẳng quan tâm là khách hàng quan trọng thế nào, lần trước thiếu chút nữa tôi bị tổng giám đốc Trần của tập đoàn Diệp thị ‘xx’ rồi, tôi muốn tiếp đãi lão già háo sắc đó nữa!!"

      Hạ Tử Du tiếng nào, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.

      Trưởng phòng Lâm nhìn lướt qua mọi người phát biểu ý kiến, cuối cùng ánh mắt dừng lại khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tử Du, khóe miệng hơi nhếch bật ra tiếng cười, "Nếu như lần này tôi bảo các đón tiếp chính là tổng giám đốc của tập đoàn ‘Đàm thị’ chúng ta sao?"

      "Hả?"

      Ba người hẹn mà cùng thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, ngoại trừ Hạ Tử Du.

      Trưởng phòng Lâm dường như đoán được họ có biểu tình này, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.

      Lâm Khả Khả nín thở nuốt nước bọt, trừng lớn hai mắt khó có thể tin thốt ra, "Trưởng phòng Lâm, chị có thể lặp lại lời vừa rồi lần nữa hay ?"

      Trưởng phòng Lâm chậm rãi lên tiếng, "Đúng vậy, tám giờ tối mai tổng giám đốc đến thành phố Y, trong tương lai tổng giám đốc làm việc ở tại thành phố Y này nửa năm. . . .Tôi hi vọng ngày mai bốn người các có thể đến khách sạn Tứ Quý cùng với vài người cấp cao của công ty để giúp đỡ cho việc đón tiếp tổng giám đốc!"

      "Ồ! !"

      loạt tiếng hô kinh ngạc lại đến từ ba người, ngoại trừ Hạ Tử Du.

      Trưởng phòng Lâm hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, bỗng dưng ánh mắt trưởng phòng Lâm dừng lại người Hạ Tử Du từ lúc vào tới giờ vẫn lặng thinh lời nào, thoáng nhíu mày hỏi, "Tử Du, tại sao gì?"

      Hạ Tử Du lộ vẻ khó xử nhìn trưởng phòng Lâm giọng , "Thưa trưởng phòng, ngày mai tôi có được ạ. . . . .Ngày mai là sinh nhật ba tôi, tôi muốn xin phép nghỉ ở nhà với ông ấy."

      "Tử Du à, ở nhà với ba ngày nào mà ở chẳng được, nhưng cơ hội gặp tổng giám đốc có lẽ chỉ có lần thôi. . . . . ." Diêu Thục Nhi giọng nhắc nhở Hạ Tử Du.

      Lạc Băng cũng ghé vào tai Hạ Tử Du , " hẳn là biết chuyện tổng giám đốc vẫn còn độc thân chứ? Trưởng phòng Lâm ‘bí mật’dành cho chúng ta cơ hội gặp mặt đấy! !"

      "Hả. . . . . ."

      Trưởng phòng Lâm cười , "Tử Du, nếu ngày mai là sinh nhật của ba , vậy sáng mai cứ ở nhà chơi với ông rồi tối hãy đến công ty cũng được."

      Chương 2 : Phòng PR là hộp đêm bán mình sao

      Hạ Tử Du vừa ra từ phòng làm việc của trưởng phòng Lâm, Tiểu Nghệ tò mò lên tiếng hỏi, "Tử Du, trưởng phòng Lâm gọi mọi người vào làm gì thế?"

      Hạ Tử Du chưa kịp mở miệng giọng khẩn trương đến từ ba người khác ở trong phòng PR bùng nổ.

      "Trời ạ, sao hai ngày nay da của tôi bị khô quá, tôi phải làm cái mặt nạ nước bổ sung lại thôi. . . . . ."

      "Ây da, tôi bị nổi mụn rồi, là phiền phức quá . . . . . ."

      "Híc, tôi nên ăn đồ có chất béo nữa. . . . . ."

      . . . . . .

      Tiểu Nghệ đưa mắt nhìn ba người phụ nữ thấp thỏm yên kia, ngay sau đó nghi hoặc nhìn Hạ Tử Du, "Này, ba người đó làm sao vậy? Tự dưng lên cơn mất tự tin hàng loạt, chẳng lẽ có khách hàng nào cần bọn họ đón tiếp cẩn thận à?"

      Hạ Tử Du ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, giọng thản nhiên , "Ngày mai tổng giám đốc đến thành phố Y, nghe muốn làm việc ở thành phố Y nửa năm, trưởng phòng Lâm muốn bọn mình tối mai đến khách sạn với mấy sếp để giúp đỡ đón tiếp tổng giám đốc từ xa đến!"

      Tiểu Nghệ chớp đôi mắt hiếu kỳ, "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc nào?"

      Hạ Tử Du nghiêm túc nhìn Tiểu Nghệ, trả lời cẩn thận, "Ngoài tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ Đàm Dịch Khiêm tiếng tăm vô cùng lừng lẫy ra, cậu cảm thấy còn ai có thể làm cho họ tự tin như vậy?" xong Hạ Tử Du quên liếc mắt nhìn ba người phụ nữ ngồi tại chỗ soi gương nghỉ.

      "Đàm . . . . . Đàm Dịch Khiêm?" Tiểu Nghệ đột nhiên lắp bắp, hai mắt sửng sốt trợn tròn, "Cậu là tổng giám đốc của công ty chúng ta?"

      Hạ Tử Du gật đầu khẳng định.

      "Ối trời. . . . . ." Tiểu Nghệ vội vàng che miệng lại, mừng rỡ thôi, "Chính là tổng giám đốc trẻ tuổi vào công ty ba năm cũng chưa từng gặp đó sao?”

      Hạ Tử Du vẫn chỉ gật đầu.

      Tiểu Nghệ kinh hãi chết đứng tại chỗ lúc lâu.

      Thảo nào đám phụ nữ đó sau khi nghe thấy tin tức lại trở nên thấp thỏm yên như vậy. . . .

      Phải biết rằng, ở bên ngoài Đàm Dịch Khiêm nổi tiếng là người thần kỳ trong giới thương mại.

      Nghe lúc ta 18 tuổi thừa kế tập đoàn ‘Đàm thị’ gần như phá sản từ cha mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi vực dậy được tập đoàn ‘Đàm thị’. Đến nay tập đoàn ‘Đàm thị’ lại càng mở rộng phạm vi buôn bán đến toàn thế giới, tại tập đoàn ‘Đàm thị’ chiếm vị trí số Châu Á.

      Vả lại nghe vị tổng giám đốc thần bí đứng đầu trong giới thương nghiệp này còn rất trẻ, tài năng xuất chúng ai bằng, đến nay vẫn còn độc thân, quả là người đàn ông độc thân thuần chất đẳng cấp kim cương.

      Sau lúc lâu, Tiểu Nghệ mới hoàn hồn trở lại, nín thở hỏi Hạ Tử Du, "Cậu vừa mới gì? Cậu trưởng phòng Lâm muốn các cậu đến khách sạn tiếp đón tổng giám đốc với các sếp sao?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Ừ, tổng giám đốc rất ít khi đến đây, công ty đương nhiên phải sắp xếp vậy rồi!"

      Tiểu Nghệ mất mát bĩu môi, "Thảo nào trưởng phòng Lâm gọi bốn người các cậu vào, nhan sắc như bọn mình, chỉ sợ ngay cả cơ hội gặp tổng giám đốc cũng có!" Trưởng phòng Lâm đương nhiên là muốn cho tổng giám đốc gặp những nhân viên có tố chất cao nhất của công ty.

      Hạ Tử Du phản đối, "Tiểu Nghệ, cậu đừng vậy, mặc dù bọn mình được đón tiếp tổng giám đốc, nhưng cũng chỉ là cuộc xã giao bình thường thôi, đây là công việc của chúng ta."

      Tiểu Nghệ đồng ý, "Ai , ta là CEO của tập đoàn ‘Đàm thị’ chúng ta đó, lỡ như trong buổi tiệc đó tổng giám đốc ngắm được người nào trong số các cậu, rồi lại cả đêm tận tình phóng túng, vậy. . . ."

      Hạ Tử Du nhíu mày, "Cậu nghĩ rằng mình và nhóm người phòng PR là hạng bán mình trong hộp đêm sao?"

      Chương 3 : Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút

      Hạ Tử Du vừa bước vào cửa chính biệt thự, dì Lưu người giúp việc thân thiện xách dép lê tới bên cạnh Hạ Tử Du, cung kính chào, " chủ!"

      Hạ Tử Du cười ngọt ngào, "Cám ơn dì Lưu!"

      Bà Hạ bước ra tươi cười đón con , vui mừng thốt lên, "Tử Du, con cưng của mẹ, mau để mẹ nhìn xem nào, hôm nay làm có mệt lắm ?"

      Hạ Tử Du đưa tay ôm bà Hạ, , "Mẹ, con mệt chút nào, bởi vì con rất thích công việc này."

      Bà Hạ cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần của Hạ Tử Du, thấy có gì khác thường, lúc này mới yên lòng mà nở nụ cười, "Con cứ chịu nghe lời ba mẹ, cứ ngoan ngoãn ở nhà với ba mẹ tốt sao?"

      Ông Hạ nhàn nhã nở nụ cười ấm áp nhìn hai mẹ con, giọng hoàn toàn có vẻ nghiêm túc là chủ của gia đình, "Bà cũng đừng khuyên con ở nhà! Tuy rằng nhà họ Hạ chúng ta cần con cái phải ra ngoài làm việc, nhưng mà con nó trưởng thành, dù sao cũng phải giao thiệp với thế giới bên ngoài!"

      "Dạ, ba đúng đó!" Hạ Tử Du lại đưa tay ôm lấy ông, cười vô cùng xán lạn.

      . . . . . .

      nhà ba người ngồi ghế sofa ở phòng khách, bà Hạ thương xót hỏi thăm Hạ Tử Du, "Tử Du, nếu như làm việc quá mệt đừng làm nữa, biết ?"

      Hạ Tử Du trấn an bà, "Mẹ, con biết rồi, con để mình quá mệt mỏi."

      Bà Hạ từ tốn , "Tử Du, mặc dù ba mẹ phản đối công việc của con, nhưng con cũng phải bớt chút thời gian ở bên cạnh hai lão già này chứ. . . . . . Ngày mai ba mẹ phải tham dự buổi dạ tiệc từ thiện, ba mẹ hy vọng con có thể tham dự buổi tiệc tối mai với ba mẹ. Con cũng biết, con lớn vậy rồi mà chẳng bao giờ chịu tham dự những hoạt động xã hội trong giới thượng lưu gì cả, rất nhiều chú bác và các đều chưa gặp con, ba mẹ muốn nhân buổi tiệc này để giới thiệu cho mọi người biết tiểu thư duy nhất của nhà họ Hạ chúng ta. . . . . ."

      "Ối. . . .Tham dự dạ tiệc?" Hạ Tử Du cười hì hì, "Mục đích của mọi người là muốn để cho con quen biết mấy ‘’ kia sao?"

      Bà Hạ thấy con nhìn thấu tâm tư của mình, vội đẩy đẩy chồng.

      Ông Hạ lên tiếng ho , tiếp lời, "Con , ba mẹ càng lúc càng già rồi, ba mẹ đương nhiên mong muốn con sớm có thể tìm được nơi tốt. . . . . ."

      Hạ Tử Du thoát khỏi vòng ôm ba mẹ, làm nũng , "Ba mẹ, con còn muốn ở bên ba mẹ vài năm nữa. . . . . . Con muốn lấy chồng sớm như vậy đâu!"

      Bà Hạ vỗ lên mu bàn tay Hạ Tử Du, "Ngốc ạ, con lớn phải lập gia đình chứ. . . .Ngày mai ba mẹ dẫn con gặp mọi người, đều là người có uy tín danh dự trong xã hội thượng lưu, ba mẹ cam đoan đều là thanh niên rất ưu tú."

      Hạ Tử Du giơ tay lên che miệng ngáp, ngay sau đó đứng dậy, uể oải , "Ba mẹ, con buồn ngủ rồi, ngày mai còn có công việc rất quan trọng phải làm, chuyện này bàn sau được ạ, con về phòng ngủ trước đây. . . . . ."

      Dứt lời, Hạ Tử Du chạy lên phòng mình lầu hai như lẩn trốn.

      Trở về phòng, Hạ Tử Du dựa vào cánh cửa thở phào nhõm hơi.

      Xem ra ở trong mắt ba mẹ, chuyện lớn cả đời của mình vô cùng gấp rút rồi. . . . . .

      Mình phải nghĩ ra cách nhanh chóng giải quyết chuyện này mới được!

      Chương 4 : Khách sạn phòng số 1618

      Hôm sau, Hạ Tử Du nhân lúc ba mẹ còn ngủ trong phòng liền chạy ra khỏi khu nhà cao cấp của mình.

      Đúng vậy, Hạ Tử Du chính là con rượu duy nhất của chủ tịch tập đoàn ‘Hạ thị’, danh tiếng xếp hàng thứ nhất trong số các tập đoàn thương mại tại thành phố Y, là con quí được ba mẹ hết sức cưng chiều, hoàn toàn cần lo lắng vấn đề kinh tế, nhưng mà, vẫn thích tự tìm công việc cho mình. . . . . .

      Nhắc lại chuyện có thể được vào tập đoàn ‘Đàm thị’ làm cũng rất kỳ quái. . . . . .

      Tập đoàn ‘Đàm thị’ là công ty mà tất cả sinh viên ra trường đều muốn xin vào, nhưng tiêu chuẩn tuyển nhân viên của Đàm thị rất là nghiêm khắc, cho dù người có trình độ học vấn cao cũng chưa chắc có thể được tuyển dễ dàng, cho nên lúc đó muốn gửi lý lịch vào Đàm thị.

      Nào ngờ, tuần sau khi gửi lý lịch, cũng công ty nào bằng lòng mời , mà vào thời điểm đó lại bất ngờ nhận được thông báo phỏng vấn của Đàm thị.

      ra , biết có ai gửi lý lịch đến Đàm thị hộ lại may mắn được phòng nhân Đàm thị chọn trúng, sau đó đến Đàm thị phỏng vấn rồi được tuyển dụng thuận lợi.

      Sau khi vào Đàm thị, được bổ nhiệm vào phòng PR.

      Tuy rằng công việc phòng PR thoải mái tự do, nhưng thường phải xã giao với khách hàng cao cấp, may mà khách hàng công ty xã giao thông thường đều là tập đoàn cao cấp có tư cách khá cao, cho nên cũng khiến cảm thấy khó làm việc.

      Chỉ là, như thể chuyện Lâm Khả Khả thiếu chút nữa bị khách hàng ‘ô ô’ vậy, thỉnh thoảng cũng xảy ra ở người của nhân viên phòng PR các , nhưng tuyệt đối xảy ra ở người , bởi vì ra ngoài xã giao, tuyệt để cho người ta có cơ hội lợi dụng mình.

      Hôm nay, sở dĩ lấy ra cớ sinh nhật ba thể tới công ty tham dự xã giao với tổng giám đốc, ra là bởi vì muốn cùng mấy vị đồng nghiệp mỹ nữ kia nội bộ cạnh tranh.

      vào Đàm thị hơn năm, tin đồn có liên quan về vị tổng giám đốc Đàm thị đương nhiên cũng nghe ít, cũng thấy tò mò rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, có thể làm cho Đàm thị phát triển trở thành là tập đoàn tài chính thương mại đứng đầu Châu Á, nhưng mà muốn trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích.

      Đơn giản mà , mục đích của chỉ là muốn có công việc như nay, những cái có liên quan đến "Quy tắc ngầm" theo như lời Tiểu Nghệ đó, hề có hứng thú với việc tiếp cận hấp dẫn tổng giám đốc để bước trở mình, đây là cá tính riêng của , có lẽ liên quan đến địa vị gia đình nhà .

      -

      Buổi chiều, Hạ Tử Du ngồi ở trong Starbucks nhàn hạ uống cà phê, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du liếc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, sau đó liền ấn nút nghe, "Trưởng phòng Lâm!"

      Trưởng phòng Lâm với giọng hơi sốt ruột, "Tử Du, bây giờ ở đâu?"

      "Ơ, tôi ở nhà với ba tôi. . . .Tôi trở về công ty ngay đây!" Nếu thể nán ở nhà, vậy phải gặp cái vị tổng giám đốc Đàm thị được người đời đồn đại như thể thần thoại kia thôi!

      Trưởng phòng Lâm , " cần về công ty, tổng giám đốc đến đó trước rồi, bây giờ tranh thủ đến khách sạn Tứ Quý . . . .Phòng số 1618!"

      Hạ Tử Du rời khỏi ghế ngồi, "Được, bây giờ tôi qua liền!"

      Trưởng phòng Lâm bổ sung thêm, "Còn nữa, nhớ phải trang điểm ăn mặc xinh đẹp chút!"

      Chương 5 : Bị nhốt ở khách sạn

      Khách sạn Tứ Quý.

      biết số phòng, sau khi vào khách sạn, Hạ Tử Du liền thẳng lên lầu mười sáu.

      Vốn tưởng rằng lầu mười sáu của khách sạn là từng phòng được bao của khách VIP, nhưng lầu mười sáu lại giống phòng được bao, ở giữa đường hành lang chỉ có treo tấm biển số phòng ——1618.

      Hạ Tử Du nghi ngờ nhìn tấm biển số 1618, gõ cửa phòng, cửa phòng khóa, thử đẩy cánh cửa bật hé ra khe hở.

      nghe thấy có tiếng động gì, Hạ Tử Du nghi ngờ đẩy cửa phòng vào, lúc này đập vào tầm mắt là căn phòng trang hoàng vô cùng khiêm tốn, nhưng khó che giấu được vẻ xa hoa.

      Hạ Tử Du hoang mang vào phòng, liếc mắt nhìn chung quanh.

      Đầu tiên nhìn thấy trong phòng chính là đơn giản gọn gàng mà mất phẩm vị thiết kế sang trọng, tiếp theo đó là chiếc giường lớn màu trắng ấm áp, hương thơm lan tỏa rất dễ chịu.

      Đám người trưởng phòng Lâm ở đâu?

      Nghĩ rằng vào nhầm phòng, Hạ Tử Du muốn trở ra xem lại số phòng lần nữa, nào ngờ vào lúc này cửa phòng lại thể mở được.

      Hạ Tử Du cảm thấy càng thêm hoang mang, lấy điện thoại ra gọi vào số trưởng phòng Lâm mới phát điện thoại trưởng phòng Lâm tắt máy.

      Ngay sau đó Hạ Tử Du cầm lên điện thoại gọi nội bộ tủ đầu giường, thế nhưng điện thoại nội bộ cũng thể sử dụng được.

      Nghi ngờ khó hiểu, Hạ Tử Du ngồi xuống ở mép giường, lại lấy ra điện thoại di động gọi cho đồng nghiệp Lâm Khả Khả, ai ngờ, tất cả điện thoại của đồng nghiệp đều thể kết nối được, mà điện thoại di động của vào lúc này lại hết pin.

      Hạ Tử Du phiền chán cất điện thoại vào, sau đó đứng dậy tới muốn đập vào cánh cửa để nhân viên làm việc của khách sạn chú ý.

      Nhưng mà, cho dù Hạ Tử Du đập cửa hoặc gào thét khàn cổ bỏng họng thế nào nữa, vẫn có ai nghe thấy.

      Hạ Tử Du bất lực tựa vào cánh cửa, cố gắng làm dịu tâm tình hỗn loạn.

      Bỗng dưng, Hạ Tử Du cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, hình như có người tắt máy điều hòa ở trong phòng.

      Theo thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm lập lòe cửa sổ bắt đầu xuyên qua thành phố này, cả người nóng ran khó chịu, Hạ Tử Du đành phải đứng lên, càng lúc càng cảm thấy có cảm giác an toàn.

      Đêm hè có máy điều hòa luôn khiến con người khó có thể chịu được, giờ khắc này Hạ Tử Du đổ mồ hôi đầm đìa, thể nào tiếp tục ở lại cái phòng này thêm nữa.

      Bóng đêm càng lúc càng sâu, tại sao bên ngoài phòng vẫn có mảy may động tĩnh của nhân viên làm việc khách sạn nào?

      Hạ Tử Du bắt đầu hoài nghi là mình nghe nhầm số phòng trưởng phòng Lâm thông báo, sở dĩ hoài nghi trưởng phòng Lâm báo sai, là vì trưởng phòng Lâm có lý do gì để lừa gạt , mà điện thoại của các đồng nghiệp thể kết nối được cũng thuộc chuyện bình thường, dù sao những lúc xã giao với khách hàng, thông thường các đồng nghiệp đều tắt máy để bày tỏ tôn trọng với khách hàng, hơn nữa lần này khách hàng xã giao còn là tổng giám đốc cấp của các .

      Nguyên nhân duy nhất chính là nhầm phòng, bởi vì khách sạn này có người ghi chép khách vào thuê phòng, cho nên chọn sử dụng khóa điều khiển điện tử để đóng cửa.

      Nếu như chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sáng mai có nhân viên làm việc của khách sạn đến mở cửa phòng giúp , vì thế, tối nay chỉ có thể ở lại trong căn phòng này.

      Nghĩ đến ngày mai bị trưởng phòng Lâm trách móc, Hạ Tử Du chỉ có thể thở dài thôi.

      khí vẫn nóng bức như cũ, cả người ướt dính, rốt cuộc Hạ Tử Du thể chịu được nữa phải bước vào phòng tắm.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 6 : Ngoan ngoãn nằm ở giường phục vụ tôi

      Nước lạnh rốt cuộc cuốn hết nhiệt độ cơ thể Hạ Tử Du. . . . . .

      Hạ Tử Du vốn muốn mặc lại quần áo vừa cởi ra, phát kệ phòng tắm có đặt sẵn bộ váy ngủ còn mới, nhãn hiệu vẫn chưa tháo xuống.

      Khách sạn Tứ Quý chính là khách sạn năm sao cao cấp nổi tiếng khắp thế giới, vì vậy khách sạn chu đáo chuẩn bị áo ngủ mới cho khách cũng cảm thấy lạ.

      Hạ Tử Du thầm nghĩ, nếu như sử dụng căn phòng này rồi, ngày mai nhất định cũng phải trả phí sử dụng đêm, dứt khoát thay váy ngủ của khách sạn, cũng đỡ cho tiếp tục mặc bộ đồ dính nhèm nhẹp kia.

      Nhưng khi thay vào chiếc áo ngủ của khách sạn, hai má Hạ Tử Tu nhanh chóng đỏ hồng như trứng tôm nấu chín.

      Áo ngủ này. . . . . .

      Hạ Tử Du mở to đôi mắt liếc nhìn mình trong gương.

      Mái tóc dài đen nhánh suôn thẳng như thác nước của lúc này bởi vì nước mà lộ ra vẻ kiều quyến rũ xinh đẹp, chất liệu áo ngủ tơ mỏng mềm mại như thể được đặt may riêng cho , khiến cho dáng người có những đường cong ràng càng thêm mị hoặc uyển chuyển, vạt áo siêu ngắn phối hợp với chất liệu bằng lụa mỏng trễ ngực mờ ảo, khiến thoạt nhìn cảm thấy như báu vật muốn hấp dẫn bản năng của đàn ông.

      Chưa bao giờ ăn mặc hở hang như thế, Hạ Tử Du khỏi lùi lại hít sâu hơi, theo thói quen mà dùng tay túm chặt lấy vạt áo ngủ.

      May mắn đây là khách sạn cao cấp, nếu , nếu nghĩ áo ngủ khêu gợi mặc người này chính là thứ nhu cầu tình dục mà khách sạn chuẩn bị cho khách vào thuê.

      Cả người phát lạnh Hạ Tử Du bước ra khỏi phòng tắm, nhiệt độ trong phòng dường như giảm bớt, khiến cơ thể cảm thấy rất thoải mái.

      Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, dự định đợi tóc khô rồi ngủ, nào ngờ, lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng mở cửa.

      Hạ Tử Du tưởng rằng nhân viên làm việc khách sạn phát ra ở trong này, xấu hổ với chiếc áo ngủ gợi cảm mặc người, Hạ Tử Du vội vàng nhảy lên giường nhanh chóng kéo chăn lên.

      Cửa phòng rốt cuộc bị người từ bên ngoài đẩy vào, Hạ Tử Du trừng lớn hai mắt nhìn từng tiếng động bên ngoài cửa phòng, bất thình lình thoáng bóng dáng của người đàn ông cao lớn rắn rỏi tiến vào trong tầm mắt của .

      Hả. . . . . .

      Đôi mắt Hạ Tử Du nhanh chóng trợn tròn, muốn nhìn ràng mặt mũi của đối phương ngọn đèn trong phòng vào lúc này cũng phụt tắt.

      Có tiếng đóng cửa rất khẽ, Hạ Tử Du nín thở, luống cuống và khẩn trương cùng với hoàn toàn hiểu tình huống trước mắt là như thế nào.

      Thế nhưng, ngay sau đó. . . . . .

      Chăn mền bao bọc người Hạ Tử Du đột nhiên bị xốc lên, cả thân hình người đàn ông to lớn đó ngồi xuống ở vị trí bên cạnh .

      Á! !

      Hạ Tử Du hoảng sợ hét lên rồi nhanh chóng nhảy xuống giường.

      " định đâu?" Chất giọng nam tính trầm thấp quyến rũ truyền đến.

      Hạ Tử Du ngừng lui về phía sau, cho đến khi lưng kề sát mặt tường lạnh ngắt mới sợ hãi thốt lên, " là ai?"

      "Tôi cho rằng bây giờ nên ngoan ngoãn nằm ở giường phục vụ tôi, chứ phải tránh xa tôi như vậy."

      Giọng của người đàn ông lại truyền đến lần nữa, giọng ta hồn hậu dễ nghe khiến cho bản thân khó nén được phần kiêu ngạo.

      Lời người đàn ông nọ rất ràng kèm theo ám chỉ về phương diện nào đó, Hạ Tử Du căng thẳng, ngập ngừng , "Tiên sinh, tôi nghĩ nhầm phòng rồi. . . . . ."

      Hạ Tử Du vừa vừa di chuyển tới hướng cửa phòng.

      "Vậy sao?" Tiếng chất vấn trầm lạnh của người đàn ông truyền đến.

      Vào thời khắc tay Hạ Tử Du vừa tiếp xúc được tay cầm cánh cửa.

      Thế nhưng ngay lúc chuẩn bị xoay tay mở chốt cửa định ‘bỏ chạy’, dáng người yểu điệu hấp dẫn của đột nhiên bị người nào đó tóm lấy, nhanh chóng ôm vào trong ngực.

      Chương 7 : Đêm cuồng nhiệt

      Hơi thở Hạ Tử Du bắt đầu chạy toán loạn hòa nhập vào hơi thở nam tính dễ chịu của người đàn ông nọ.

      Ngay lúc chưa phản ứng kịp, dùng gót chân đóng cửa lại, nhanh nhẹn bồng lên, cả hai nặng nề ngã xuống chiếc giường mềm mại.

      "A! !"

      Ngã xuống giường lớn, Hạ Tử Du theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng lại bị dáng người to lớn của người đàn ông đó đè ngược lại ở dưới thân mình.

      "Mau thả tôi ra!" Hai tay Hạ Tử Du liên tục chống đẩy cơ thể người đàn ông chèn ép người mình.

      "Câm miệng! !" Người đàn ông ở người Hạ Tử Du bá đạo ra lệnh, sau đó dùng đôi tay nắm giữ hai tay ngừng vùng vẫy của Hạ Tử Du.

      Toàn thân Hạ Tử Du cuối cùng thể nhúc nhích, chỉ có thể liên tục kêu la.

      Hiển nhiên, Hạ Tử Du kêu la chỉ tốn công vô ích, suy cho cùng, nếu như có thể khiến người chú ý trước đó rời khỏi căn phòng này lâu rồi.

      Ánh sáng đèn ngoài cửa sổ chiếu vào lúc lúc soi đường nét khuôn mặt tuấn của người đàn ông, bóng đêm mờ nhạt che giấu khuôn mặt tuấn, điều duy nhất có được chỉ là điên cuồng và lạnh nhạt kiêu ngạo, khiến thoạt nhìn xấu xa tà ác thể tưởng, người còn thoang thoảng mùi rượu đỏ, lúc này càng thể mê hoặc của mình.

      " thả tôi ra . . . . . ." Hạ Tử Du kêu gào đến khàn cả giọng.

      " muốn chơi trò cự tuyệt nhưng ra vẻ như mời chào sao?" Người đàn ông cố tình tiêm nhiễm tình dục, cúi đầu xuống bên tai .

      " bị bệnh thần kinh. . . . . ."

      Hạ Tử Du còn chưa dứt lời, người đàn ông cúi mặt xuống chiếm đoạt bờ môi đỏ mọng của , khiến lời chưa ra khỏi miệng lại nuốt trở vào trong bụng.

      "Ưm. . . . . ."

      xấu hổ tức giận quay mặt , nụ hôn người đàn ông trượt vào cổ mềm mại của , thuận thế thổi hơi vào trong tai , khiến thấy tê ngứa khó chịu.

      Hạ Tử Du theo đà thốt lên, "Buông tôi ra. . . . . ."

      " ầm ĩ!!" Giọng lạnh nhạt khó chịu kiên nhẫn của người đàn ông lại vang lên, rồi lần nữa dùng đôi môi mỏng bịt lấy cái miệng nhắn lảm nhảm của Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du phản kháng bằng tất cả sức lực mình có, nhưng làm sao mà hai tay vẫn bị người đàn ông khống chế ở trong tay.

      Nụ hôn người đàn ông mang theo điên cuồng bá đạo cùng chiếm hữu, khiến cho thể nào chống cự, dần dần mất hơi sức để giãy giụa . . . . . .

      Nhiệt độ cơ thể Hạ Tử Du từ từ bốc lên cao, làm bắt đầu thể phân biệt được lúc này là thực hay là hư ảo, cho đến khi. . . . . .

      Bờ môi người đàn ông rốt cuộc rời khỏi , hơi nhích người ra, bàn tay to lớn thành thạo cởi hết toàn bộ quần áo người Hạ Tử Du.

      Cảm nhận được trống trải người, Hạ Tử Du đột nhiên quay trở lại thực, sử dụng hết hơi sức toàn thân kháng cự, "Đừng mà! !"

      Giờ khắc này, cơ thể trần trụi của hoàn toàn phơi bày ra dưới ánh mắt của , dừng lại động tác ngắm nhìn như thể thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tinh tế.

      Trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy đáy mắt bắn ra ánh sáng nóng rực, sợ hãi và xấu hổ giãy giụa thân hình, hai mắt nhắm lại muốn dùng đôi tay che giấu toàn thân trần trụi mà chưa từng để lộ ra trước mặt ai.

      khống chế hai tay , kiềm chặt ở dưới thân mình, đồng thời sử dụng hai chân cứng rắn để tách hai đùi ra.

      nguyên do bỗng nhiên có cảm giác bàn tay đối phương nhàng lướt qua bụng . . . . . .

      Như bị điện giật, nỗ lực muốn khép chặt hai chân.

      tiếp tục tách đôi chân khép lại càng lúc càng chặt của ra, đầu tiên cúi xuống dùng môi liếm quanh vùng bụng nhạy cảm của , cứ thế lần lần trượt xuống vừa cắn vừa hôn, thể kiềm chế mà dùng tay nắm chặt khăn trải giường, từng đợt công kích khiến run rẩy, như cảm thấy mình mất an toàn, khàn giọng gào lên.

      Chương 8 : Đau quá, cút ngay

      "Nếu như tôi nhớ lầm, là mặc áo ngủ khiêu gợi chủ động đến phòng tôi, nghĩ cảnh sát nhận định như thế nào?" thể kiềm chế được được, khi thống khổ gào thét mà thể phản kháng bắt đầu cởi hết quần áo ra, giải thoát cho hạ thể hùng dũng của mình. . . . . .

      Ngay sau đó, người đàn ông quả quyết thúc người cái nhưng hề mất dịu dàng, từ từ tiến vào trong .

      Hạ Tử Du điên cuồng hét lên…….."A!"

      Đau đớn như tê liệt khiến lắc mạnh đầu như điên dại, nhắm lại hai mắt, đôi tay bấu chặt bờ vai rộng lớn của thốt lên, "Đau quá, cút ngay. . . . . ."

      Cùng với tốc độ ra vào, người đàn ông kinh ngạc khi phát nơi đó của vẫn còn nguyên vẹn sứt mẻ, mà từ từ thả chậm tốc độ lại.

      đè nén nước mắt, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông như muốn rằng bây giờ rất khó chịu.

      Tốc độ của dần dần chậm lại, cũng hiểu được lúc này căn bản thích ứng nổi với vật sưng tấy của .

      Hạ Tử Du vì đau đớn mà ngừng thốt ra mấy câu mắng chửi, "Khốn kiếp. . . . . ."

      Người đàn ông lẳng lặng quan sát khuôn mặt xinh xắn của , sau khi nhận thấy nếp nhăn ở giữa lông mày từ từ giãn ra, tiếp tục cố gắng đẩy vào sâu.

      kiên cường mạnh mẽ, nhiều lần tiến thẳng vào, khiến tưởng chừng như thể nào chịu đựng nổi, run rẩy càng thêm kịch liệt, xâm nhập mãnh liệt dường như làm cho choáng váng hoa mắt.

      Suốt cả đêm, trong lúc mơ mơ màng màng vẫn cảm giác được người đàn ông đó chưa từng rời khỏi cơ thể .

      Hôm sau.

      Hàng lông mi dài cong vút của Hạ Tử Du giật giật, mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra.

      Khi ánh mắt nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ của khách sạn, vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng hạ thể lại lâm râm truyền đến đau đớn như bị xé thịt.

      "A. . . . . ."

      Nằm vật xuống giường lần nữa, Hạ Tử Du chợt nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối hôm qua, hai gò má lập tức nhuộm đỏ, cảm giác vừa thẹn vừa cáu khiến lúc này cảm thấy muốn độn thổ cho xong.

      "Tỉnh rồi sao?"

      Bỗng nhiên giọng đàn ông trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du giận dữ nhìn về phía người đàn ông cao lớn kiêu ngạo vừa ra từ phòng tắm.

      Hạ thể chỉ quấn cái khăn tắm, nước đọng người còn chưa kịp khô, hai mắt u ám lạnh nhạt yên tĩnh như mặt nước nghênh đón ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của .

      Lúc này Hạ Tử Du mới thấy người đàn ông chiếm giữ suốt cả đêm. . . . . .

      Khuôn mặt điển trai như được gọt dũa, góc cạnh ràng ngũ quan nghiêm nghị, đôi mắt tối đen như lốc xoáy biển sâu, đôi môi mỏng hoàn mỹ. . . . . .

      ta. . . . . .

      ta dường như là người đàn ông có dáng dấp tuấn tú nhất mà từng gặp, hơn nữa thân hình cao ráo như người mẫu, làm cho cả người thoạt nhìn vững chãi hiên ngang, và bản thân phảng phất lộ ra khí chất mà người bình thường ít có được.

      hơi sững sờ, bởi vì chưa hề nghĩ tới người đàn ông giống như "Cầm thú" đêm qua lại đẹp trai đến vậy. . . . . .

      Hạ Tử Du nắm chặt tấm chăn, chỉ lộ ra hai con ngươi sáng nhìn thẳng vào , ". . . . . . Rốt cuộc là ai?"

      Ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông dừng lại khuôn mặt trắng hồng tinh xảo của Hạ Tử Du, cúi đầu hờ hững , "Những lời này nên để tôi hỏi ."

      Tối hôm qua mất thứ quý giá nhất trong cuộc đời của bất kỳ người con nào, thể coi trọng, gằn từng chữ , "Tôi mặc kệ là ai, tóm lại, chuyện tối ngày hôm qua, tôi nhất định bỏ qua cho ! !"

      Thái độ của người đàn ông vốn lạnh lùng nhưng lúc này lại nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ ngả ngớn đáng ghét, nheo mắt lại, hứng thú hỏi, "Vậy sao? Tôi muốn xem bỏ qua cho tôi’ như thế nào đây?"

      Kiểu cách xem thường của khiến Hạ Tử Du oán hận nghiến răng nghiến lợi , "Tôi báo cảnh sát! !"

      Chương 9 : Cho ấy nghỉ phép ba ngày, ấy cần được ‘nghỉ ngơi’

      ". . . . . ." Hạ Tử Du quả phản bác được.

      Ở đâu ra có người sau khi phạm tội mà còn có đầy đủ lý lẽ hợp tình như vậy?

      Trong khi Hạ Tử Du kiềm nén những cơn oán giận khó nguôi, người đàn ông nọ di chuyển đến bên giường, hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Hạ Tử Du rời khỏi tấm chăn ấm áp.

      "A! !"

      Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Hạ Tử Du theo bản năng túm chặt cổ của .

      Khóe miệng khẽ nhếch lên cười, gian xảo , "Xem ra, hình thành thói quen tiếp xúc thân mật với tôi rồi. . . . . ."

      Hạ Tử Du vội vàng nới lỏng cánh tay ôm cổ , tức tối nghiến răng , "Tôi bỏ qua cho ! !"

      Người đàn ông vẫn cười ngả ngớn, nghiễm nhiên hề coi trọng lời cảnh cáo của Hạ Tử Du.

      ôm Hạ Tử Du vào phòng tắm, bên trong bồn tắm lớn đổ đầy nước ấm, nhàng đặt Hạ Tử Du vào bồn.

      " muốn làm gì?" Hạ Tử Du lúc này mới ý thức được lại có thể toàn thân trần trụi bị người đàn ông ôm vào bồn tắm, bây giờ còn nằm trong bồn tắm hề che giấu để lộ ra ở trước mặt ta, vội vã rụt người lại, hai tay khẩn trương vây quanh ở trước ngực.

      Người đàn ông từ cao nhìn Hạ Tử Du bằng nửa con mắt, cười như cười mà , "Cơ thể còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua?”

      Ngụ ý, che giấu của cần thiết. . . . . .

      Hạ Tử Du cắn chặt môi dưới, áp chế lửa giận xuống đáy lòng, "Đồ khốn kiếp! !"

      Người đàn ông cũng tức giận, chỉ rất tự nhiên dừng ánh mắt khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Hạ Tử Du, thản nhiên , "Phải nằm trong bồn tắm chút mới có thể làm giảm bớt đau đớn cơ thể ."

      Hạ Tử Du nắm chặt hai tay, quả rất muốn vung tay dạy dỗ người đàn ông trước mắt tự cho mình tài giỏi này trận, thế nhưng lúc này người mảnh vải khiến dám mảy may có hành động nào.

      Người đàn ông thấy Hạ Tử Du cuối cùng cũng im lặng, liền lập tức xoay người ra.

      giây sau, "A! !" Tiếng thét chói tai của Hạ Tử Du lại vang lên.

      Người đàn ông dường như đoán trước được Hạ Tử Du phản ứng như vậy, vẫn bước thẳng hề dừng lại, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười thích thú.

      " đúng là đồ thần kinh, đồ khốn. . . . . ."

      Từ , Hạ Tử Du được giáo dục rất tốt nhưng lần đầu tiên lại liên tiếp ra những lời thô lỗ, đủ thấy được tức giận đến cực điểm.

      Hạ Tử Du nhìn "Cảnh hoang tàn khắp nơi" của mình trong gương, hận thể xé nát người đàn ông phách lối vừa rồi kia.

      Híc. . . . . .

      thế này. . . . . . Làm sao để ra ngoài gặp người khác đây?

      Từ cổ đến ngực, vết hôn đậm nhạt lớn hầu như chiếm giữ toàn bộ da thịt của , cho dù là mặc áo cổ cao cũng thể nào che giấu được, đây quả thực là. . . . . .

      "Khốn kiếp! !"

      Tiếp theo lại là hàng loạt tiếng chửi bới, người đàn ông đứng ở trước gương bình tĩnh sửa sang lại áo sơ mi và cà vạt, tinh thần vô cùng sảng khoái.

      Cốc, cốc.

      Tiếng gõ cửa truyền đến, ràng lo lắng muốn thăm dò người nghỉ ngơi trong phòng.

      thay xong bộ tây trang, người đàn ông điển trai tới phía sau cánh cửa vươn tay mở chốt cửa ra.

      Trưởng phòng Lâm cung kính khom lưng , "Tổng giám đốc, xe chuẩn bị xong rồi. . . . . ."

      Người đàn ông gật đầu, từ tốn nhưng hề mất uy nghiêm , "Cho ấy nghỉ phép ba ngày, ấy cần được ‘nghỉ ngơi’."

      Trưởng phòng Lâm càng cúi đầu xuống thấp, "Dạ!"

      Chương 10 : Tên "cầm thú" và "tổng giám đốc" có liên hệ với nhau

      Trưởng phòng Lâm cười , " cần phải cảm ơn sắp đặt tối hôm qua của tôi. . . . . . phải hiểu , rất nhiều phụ nữ trong công ty chen lấn tiếp cận đều muốn có được cơ hội này."

      Hạ Tử Du có thể mơ hồ nghe thấy lời đối thoại ở bên ngoài, nhưng thể nào nghe ràng nội dung câu chuyện, chỉ cảm giác giọng nữ lớn tuổi trong đó có chút quen tai. . . . . .

      "Tử Du! !"

      Giọng nữ quen thuộc truyền đến, cơ thể ngâm trong bồn tắm của Hạ Tử Du đột nhiên căng thẳng. "Lâm. . . . . . Trưởng phòng Lâm! !"

      Tiếng bước chân trưởng phòng Lâm lại đến gần phòng tắm, "Tử Du, ở trong phòng tắm sao?"

      "A . . . . ." Tay chân Hạ Tử Du luống cuống, vội vàng kéo qua khăn tắm bên cạnh che lại thân thể lõa lồ của mình.

      may là, trưởng phòng Lâm chỉ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, có ý muốn bước vào bên trong, "Tôi có lời muốn với , sửa sang lại chút !"

      "Sửa sang lại?"

      Vì sao trưởng phòng Lâm lại dùng cách diễn đạt này? Dường như biết bây giờ rất thảm hại?

      Hạ Tử Du quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn, ngay sau đó mặc lại bộ quần áo tối hôm qua để ở phòng tắm.

      Vừa mới bước chân ra, hạ thể truyền đến đau đớn ỉ vô cùng ràng, Hạ Tử Du nén nổi nhíu mày chịu đựng cơn đau nhức, đáy lòng ngừng rủa thầm người đàn ông như ‘cầm thú’ tối hôm qua.

      Hạ Tử Du mở cửa phòng tắm ra, bóng dáng của trưởng phòng Lâm liền xuất trong tầm mắt Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du liền lấy tay kéo lại cổ áo hơi thấp trước ngực, nhưng vẫn thể nào che giấu vết hôn mờ ám cổ .

      Trưởng phòng Lâm hài lòng nhìn tình trạng lúc này của Hạ Tử Du, mỉm cười , "Tôi cho nghỉ phép ba ngày, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe !"

      Đột nhiên được nghỉ phép ba ngày khiến Hạ Tử Du kinh ngạc, nguyên do , "Trưởng phòng Lâm, . . . . . . Cho tôi nghỉ phép ba ngày?" Phải biết rằng, làm việc ở phòng PR hơn năm nay, ngày nghỉ như vậy hầu như là có.

      Trưởng phòng Lâm cười rạng rỡ, "Đúng vậy."

      "Vâng. . . . . ." Nếu có ngày nghỉ như thế, có dự định từ chối, nhưng mà. . . . . .

      Hạ Tử Du bỗng nhiên ngước lên hai mắt, như chợt nhận ra được điều gì, nghiêm túc hỏi, "Trưởng phòng Lâm, sao lại biết tôi ở chỗ này?"

      Trưởng phòng Lâm bình tĩnh trả lời, " hẳn là đoán được."

      Tay Hạ Tử Du ngừng run rẩy, trong đầu nhớ lại những điều tối hôm qua như thể có người cố ý an bài, dám tin mà thốt lên, "Là cố tình gạt tôi tới căn phòng này sao?"

      Trưởng phòng Lâm gật đầu thú nhận, "Phải."

      "Vậy có biết hay , tối hôm qua có người đàn ông. . . . . . ta. . . . . . ta quả vô cùng ghê tởm! !" Vừa nhắc tới người nào đó, lửa giận Hạ Tử Du lại khó tiêu.

      Trưởng phòng Lâm lạnh nhạt , "Người đàn ông là chỉ. . . . . . Tổng giám đốc sao?"

      "Cái gì tổng giám đốc, ta là tên khốn kiếp. . . . . ." Lòng đầy căm phẫn Hạ Tử Du muốn tiếp tục chửi mắng thêm nữa, nhưng đột nhiên bị trưởng phòng Lâm nhắc tới khiến kinh hãi, "Đợi chút, tổng giám đốc?"

      Trưởng phòng Lâm gật đầu, "Đúng vậy, người đàn ông tối hôm qua ở chung với chính là tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ của chúng ta, Đàm Dịch Khiêm. Cũng là người mới vừa ra lệnh tôi cho nghỉ phép ba ngày."

      "Đàm Dịch Khiêm?" Hai tròng mắt Hạ Tử Du trợn to, quả thể tin được. Dù sao nữa cũng thể nào liên hệ người đàn ông "cầm thú" đó và ‘tổng giám đốc’ Đàm thị được người đời đồn đãi như thần thoại lại với nhau.

      Có thể trở thành người thần trong giới thương nghiệp nắm trong tay mạch máu kinh tế Châu Á, phải nên khiêm tốn hòa nhã có lễ, phong cách phải ra vẻ người đàn ông có phong độ sao? Sao có thể là người đàn ông như vậy?

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      đọc truyện này tình tiết lập lập lại trong 1 vòng luẩn quẩn :-((

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 11 : Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai

      Đối phương bình tĩnh , "Chuyện này cần phải xen vào, cứ chuẩn bị Mỹ làm quản lý phòng PR của mình !"

      Hạ Tử Du nhíu chặt lông mày, "Cho dù công ty có rất nhiều phụ nữ muốn có được cơ hội này, nhưng mà tôi muốn. . . . . . Trưởng phòng Lâm, tại sao có thể làm như vậy?"

      Trưởng phòng Lâm bình tĩnh , " có đồng ý hay cũng thể nào thay đổi . . . . . ."

      Hạ Tử Du cố gắng giữ bình tĩnh , "Chẳng lẽ cho rằng tôi nhẫn nhịn chuyện này bởi vì là quản lý công ty còn ta là tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ sao?"

      Trưởng phòng Lâm biết Hạ Tử Du cũng phải là người phụ nữ nhu nhược, lựa lời sâu xa , "Tử Du, chuyện này liên quan đến Đàm tổng, muốn trách cứ trách tôi, nhưng nên hiểu, người chủ động vào phòng 1618 là , cũng chính là thay áo ngủ gợi tình trước. . . . . . Chuyện tối ngày hôm qua, thậm chí tôi còn tưởng rằng là tìm cách chủ động quyến rũ tổng giám đốc đấy!"

      "Sao có thể vậy chứ?" Lông mày Hạ Tử Du nhíu lại càng sâu, "Tôi kiểm tra danh sách ghi cuộc gọi, là có thể biết được ràng là số phòng cho tôi, hơn nữa máy điều hòa của khách sạn bị tắt cũng phải là tình huống bình thường, tôi có thể hỏi quản lý khách sạn."

      Trưởng phòng Lâm cười , "Tử Du, đúng là quá ngây thơ. . . . . . Nếu như phải giải quyết xong những vấn đề , nghĩ tôi đủ khả năng ‘tặng’ cho tổng giám đốc sao?"

      Ý tứ trong lời của trưởng phòng Lâm là ta xử lý xong những chuyện này từ trước, e rằng Hạ Tử Du muốn điều tra danh sách ghi cuộc gọi, hay muốn hỏi quản lý khách sạn, kết quả cũng chỉ là tốn công vô ích.

      Hạ Tử Du sững sờ nhìn gương mặt thường ngày hòa ái dễ gần của trưởng phòng Lâm, trong lòng lan tràn uất ức chua xót, vẫn chịu thua mà , "Mặc kê cái gì, tôi cũng bỏ qua chuyện này!"

      Trưởng phòng Lâm thản nhiên lấy trong túi ra cái điện thoại di động và viên thuốc, rồi để tất cả vào trong tay Hạ Tử Du, nghiêm mặt , " có hai lựa chọn, là cầm lấy điện thoại gọi báo cảnh sát, đương nhiên, kết quả báo cảnh sát nhất định là ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, chuyện này chỉ làm danh dự của mất sạch. Hai là lựa chọn uống viên thuốc tránh thai này, coi như chưa từng chuyện gì xảy ra, ba ngày sau, vẫn có thể tới ‘Đàm thị’ làm như thường ngày."

      Trưởng phòng Lâm hiển nhiên có chuẩn bị từ trước, đối với người phụ nữ lăn lộn nhiều năm trong giới quan hệ xã hội này, hiển nhiên ràng, Hạ Tử Du hoàn toàn phải là đối thủ của trưởng phòng Lâm.

      Hạ Tử Du hít hơi sâu, làm như vậy để áp chế khó chịu sôi trào trong đáy lòng.

      Thấy Hạ Tử Du thêm gì nữa, trưởng phòng Lâm mới khôi phục vẻ thân thiện thường ngày, mỉm cười , "Được rồi, tôi phải về công ty trước, hãy nhân dịp nghỉ phép mà nghỉ ngơi tốt !"

      Trưởng phòng Lâm rồi, Hạ Tử Du sững sờ ngồi ở mép giường nhìn viên thuốc màu trắng trong tay, thất thần lâu.

      --

      Sau khi rời khỏi khách sạn, trưởng phòng Lâm lấy điện thoại ra gọi .

      Trong cuộc chuyện, trưởng phòng Lâm vô cùng lễ độ , "A lô, chị Dư, tôi xử lý xong mọi chuyện rồi! Về việc chuyển tôi đến tổng bộ nước Mỹ, chị có thể cho tôi câu trả lời chính xác hay à?"

      Đối phương , "Yên tâm , chuyện này tôi lo liệu xong rồi. . . . . ."

      Trưởng phòng Lâm liền tươi cười rạng rỡ, "Vậy cám ơn chị Dư. . . . . . Đúng rồi, phòng PR chúng ta có nhiều xinh đẹp, mà tại sao chị Dư cứ nhất định chọn Hạ Tử Du?"

      Đối phương dường như vui, "Sao vậy, chuyện này có gì đáng giá để tò mò sao?"

      Trưởng phòng Lâm lập tức cười nịnh , "Dĩ nhiên tôi có gì tò mò, tôi chỉ cảm thấy bé Hạ Tử Du này có lẽ nghe lời lắm, tôi sợ gây ra phiền phức cho tổng giám đốc!"

      Chương 12 : cho xin thôi việc

      Từ khách sạn trở về nhà, Hạ Tử Du liền dùng nước lạnh rửa sạch lại khắp người, vậy mà dường như hơi thở nam tính thuộc về Đàm Dịch Khiêm cũng thể nào gội rửa được, vẫn luôn nhắc nhở mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.

      "Khốn kiếp. . . . . ."

      Hạ Tử Du còn nhớ mình mắng bao nhiêu lần cái chữ này, thế nhưng cũng khó có thể gạt bỏ uất ức và phẫn hận tận đáy lòng .

      Lúc này, bên ngoài phòng Hạ Tử Du mơ hồ vang lên tiếng của bà Hạ, "Tử Du à, mẹ nghe người giúp việc con vừa về nhà liền trốn vào trong phòng, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Hạ Tử Du vọng qua tấm kính thủy tinh trong phòng tắm trả lời bà, "Mẹ, con sao. . . . . ."

      Bà Hạ vẫn yên lòng , "Con mở cửa phòng ra để mẹ vào xem. . . . . ."

      Hạ Tử Du mau lẹ lau khô nước đọng người, hoảng hốt thay vội bộ quần áo cổ cao chuẩn bị sẵn, ngay sau đó làm như có chuyện gì mở cửa phòng ra, cười gọi, "Mẹ!"

      Bà Hạ nhìn thấy dáng vẻ trong sạch mát mẻ sau khi tắm rửa xong của Hạ Tử Du, khỏi nghi ngờ, "Mẹ nghe người giúp việc tối qua con về, sáng nay lại về nhà với dáng vẻ mệt mỏi, có phải tối qua làm việc suốt đêm ?"

      Người nhà họ Hạ biết phạm vi công việc của Hạ Tử Du, cũng chưa từng hỏi Hạ Tử Du, bởi vì họ tin tưởng Hạ Tử Du, cũng hiểu Hạ Tử Du làm việc rất có chừng mực.

      Hạ thể vẫn ỉ đau đớn, ràng nhắc nhở Hạ Tử Du tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua. . . . . .

      Mặc dù trong lòng trăm điều khó chịu và oan ức, nhưng Hạ Tử Du vẫn cố làm ra vẻ thoải mái mà đáp lại bà Hạ, "Dạ, tối hôm qua tất cả nhân viên trong công ty đều tăng ca suốt đêm, nên con hơi mệt. . . . . ."

      "Nếu thấy mệt, vậy đừng làm nữa. . . . . ." Bà Hạ vốn định muốn khuyên Hạ Tử Du đừng làm nữa, nhưng chợt thấy Hạ Tử Du mặc áo cổ cao liền , "Đúng rồi, bây giờ trời rất nóng, sao con lại mặc kiểu áo cổ cao như thế?"

      Hạ Tử Du vội nắm chặt cổ áo trước, lúng túng vặn vặn tay trước cổ áo, vội vàng qua loa giải thích, "Con rất thích bộ đồ này, cũng là phong cách của mùa hè, cho nên mới lấy ra để mặc. . . . . ." rất hiểu , nếu như mẹ tiếp tục quan sát kỹ thể nào che giấu vết hôn cổ được nữa.

      Bà Hạ cũng có nghi ngờ gì nhiều, giọng , "Ừ."

      Để tránh cho bà Hạ tiếp tục chú ý, Hạ Tử Du vội vàng sang chuyện khác, "À, mẹ, con cũng cảm thấy công việc này rất mệt, cho nên. . . . . . Con muốn xin nghỉ việc ở nhà nhiều hơn với mọi người. . . . . ."

      Bà Hạ vui sướng, hai mắt thoáng chốc trừng lớn, "Có ?"

      --------

      Tòa nhà tập đoàn Đàm thị cao vút chính là tiêu chí kiến trúc của thành phố Y, thiết kế hùng vĩ đồ sộ và những nhân viên cao cấp ra vào chứng minh địa vị của Đàm thị ở thành phố Y, thậm chí cả thế giới.

      Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tầng sáu mươi tám, có người đàn ông cao lớn rắn rỏi bỏ tay vào túi quần đứng sừng sững sát cửa sổ ở văn phòng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

      Mặc dù chỉ là đứng nhìn bình thản, nhưng cả người toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như thể bề nhìn xuống chúng sinh, như vạn vật thế gian đều ở trong lòng bàn tay , nhưng lại mang theo phần tang thương và hờ hững vì sớm nhìn thấu tất cả, dường như thế gian có gì đáng giá để lưu luyến.

      Tiếng bước chân rất đến gần , bởi vì khi người đến ràng hề có mảy may phản ứng.

      "Tổng giám đốc." Tiếng Dư Mẫn vang lên ở phía sau Đàm Dịch Khiêm.

      Môi mỏng Đàm Dịch Khiêm mấp máy, "Chuyện gì?"

      Dư Mẫn hơi dè dặt trả lời, "Bộ phận nhân vừa mới nhận được điện thoại của Hạ Tử Du, ấy quyết định xin thôi việc!"

      Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, đôi mắt đen chứa thâm trầm và gian xảo lướt qua Dư Mẫn, " ta là con rượu của nhà họ Hạ, nếu như bị ba mẹ ta biết làm việc ở phòng PR rồi bởi vì công việc mà ‘**’, cảm thấy ba mẹ ta có phản ứng như thế nào?"

      Chương 13 : Tổng giám đốc có hứng thú với

      Trưởng phòng Lâm dường như đoán được Hạ Tử Du lựa chọn thế nào, lời vô nghĩa nữa, thản nhiên , "Được rồi, tôi nhiều, hãy tự suy nghĩ kỹ càng !"

      Khu nhà cao cấp.

      Hai ngày nay Hạ Tử Du đều ở nhà với bà Hạ, thế nhưng bà Hạ lại phát Hạ Tử Du lúc nào cũng yên lòng, tinh thần hoảng hốt, như thể cất giấu tâm .

      Giữa trưa, bà Hạ lại thấy Hạ Tử Du thất thần lần nữa, nhịn được hỏi Hạ Tử Du, "Tử Du, con làm sao vậy? Hai ngày nay xem ra tinh thần tốt lắm!"

      Hạ Tử Du vốn sững sờ dựa vào ghế sofa, nhận thấy làm mẹ lo lắng, vội vàng ngồi thẳng người dậy, mỉm cười lắc tay, "Con sao ạ!"

      "Nhưng mà. . . . . ."

      Lời bà Hạ còn chưa kịp thốt lên liền bị người giúp việc cắt đứt.

      Người giúp việc cung kính với bà Hạ, "Phu nhân, bà có điện thoại."

      Bà Hạ hỏi, "Ai gọi tới?"

      Người giúp việc trả lời, " ấy ấy họ Lâm, ấy là cấp của tiểu thư, ấy muốn chuyện với bà chút về chuyện công việc của tiểu thư."

      "Cấp của tôi?" Thân thể Hạ Tử Du chấn động mạnh cái, đôi mắt hoảng sợ trợn to.

      Bà Hạ nghi ngờ, "Nếu là cấp Tử Du, tại sao cần phải tìm tôi để chuyện công việc của Tử Du? Hơn nữa Tử Du xin thôi việc. . . . . ."

      Người làm , " ấy muốn tiểu thư xin thôi việc, cho nên muốn chuyện với bà."

      Bà Hạ đứng dậy, "Vậy cũng được, tôi từ chối công việc này hộ Tử Du. . . . . ."

      Hạ Tử Du quýnh quáng kéo góc áo bà Hạ, luống cuống thốt lên, "À, mẹ, chuyện này để cho con với cấp con . . . . . ." Dứt lời, chờ bà Hạ đồng ý, Hạ Tử Du cũng rời bước đến bên cạnh điện thoại.

      Đối mặt với ánh mắt tò mò của bà Hạ, Hạ Tử Du chỉ có thể kiệt lực giữ vững bình tĩnh, "A lô. . . . . ."

      "Tử Du, là tôi." Đối phương quả nhiên là Trưởng phòng Lâm.

      Hạ Tử Du che lại ống , cố gắng hạ thấp giọng, "Trưởng phòng Lâm, làm sao lại biết số của nhà tôi?" Trong trí nhớ, chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài thân thế bối cảnh của , Trưởng phòng Lâm càng thể nào biết được số điện thoại của nhà .

      Trưởng phòng Lâm , "Chuyện này cũng đừng hỏi đến . . . . . Tôi vốn muốn chuyện xin thôi việc với mẹ , nhận điện thoại, vậy tôi thẳng với được rồi! Tôi hy vọng ngày mai tiếp tục tới công ty làm việc!"

      " thể nào! !" Hạ Tử Du hận Trưởng phòng Lâm đến mức nghiến răng nghiến lợi.

      Trưởng phòng Lâm nhẫn nại khuyên bảo, " cần gì phải kiên quyết như vậy đây? Sở dĩ gọi tới làm là vì tổng giám đốc cảm thấy có hứng thú với . . . . . . Tôi biết là thiên kim tiểu thư tập đoàn ‘Hạ thị’, cũng thèm muốn gì quyền thế của tổng giám đốc, nhưng mà suy nghĩ , địa vị ‘Đàm thị’ ở giới thương mại có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, nếu ‘Hạ thị’ có thể bám vào ‘Đàm thị’ cũng là vinh dự. . . . . ."

      Hạ Tử Du kiên định , "Bất kể gì, tôi cũng trở lại công ty!" ngờ Trưởng phòng Lâm lại có thể điều tra thân thế bối cảnh của thông suốt như thế.

      Tiếng Trưởng phòng Lâm đột nhiên lạnh hẳn, giọng điệu rất như thể buổi sáng hôm đó ép Hạ Tử Du đưa ra lựa chọn, uy hiếp , "Tử Du, đừng ép tôi ra lời xấu mặt. . . . . . có thể đến công ty, nhưng phải cân nhắc kỹ càng, nếu như ba mẹ của biết làm ở phòng PR mà còn bởi vì công việc mà gặp phải‘**’, ba mẹ thất vọng về thế nào?"

      Hạ Tử Du cắn chặt răng, " ghê tởm! !"

      Chương 14 : Chúng ta ‘quen’ sao?

      Hạ Tử Du quyết định trở về ‘Đàm thị’!

      là thiên kim của ‘Hạ thị’ mà ba mẹ vẫn thường kiêu ngạo, ba mẹ luôn luôn đồng ý cho làm, chỉ bởi vì thương , cưng chiều , tin tưởng , mới có thể cho phép làm những chuyện thích làm, nhưng lại bởi vì công việc mà. . . . . .

      Từ đến lớn, chưa bao giờ để cho ba mẹ thất vọng, nếu ba mẹ biết được chuyện này, nhất định thất vọng về . . . . . .

      hiểu thủ đoạn của Trưởng phòng Lâm, lựa chọn khác. . . . . .

      Buổi tối, Hạ Tử Du tìm lý do hợp lý thuyết phục ba mẹ cho làm lại.

      Hôm sau, Hạ Tử Du tới ‘Đàm thị’đúng giờ. . . . . .

      ngờ, ba ngày về công ty, trở thành kình địch của tất cả chị em phụ nữ phòng PR, ngay cả Tiểu Nghệ và thường ngày có quan hệ rất tốt cũng xa cách .

      Sau khi Hạ Dử Du chạm từng ánh mắt sắc bén đủ để bắn chết người, khỏi ôn tồn hỏi Tiểu Nghệ, " xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều nhìn mình như vậy?"

      Tiểu Nghệ tức giận nhướng mí mắt, "Cậu nghĩ họ có thể nhìn cậu thế nào? Tối hôm đó cậu chẳng những tiếp đón tổng giám đốc, ba ngày nay cũng tới công ty làm việc, hôm nay bộ phận nhân lại tuyên bố cậu là thư ký mới nhậm chức của tổng giám đốc . . . . . ."

      Hạ Tử Du kinh ngạc, "Cái gì?"

      Tiểu Nghệ đố kỵ , "Cậu cũng đừng giả bộ ra vẻ khiếp sợ nữa, mà trong lòng lại đắc ý ?"

      "Mình. . . . . ."

      Giữa lúc Hạ Tử Du khó lòng giãi bày, lúc này, người phụ nữ lớn tuổi, vẻ mặt lại có phần nghiêm trang vào phòng PR.

      Nhất thời, tất cả nhân viên phòng PR đều đứng đứng dậy, kính cẩn gọi người đến tiếng, "Chị Dư!"

      Hạ Tử Du liếc nhìn, khẽ nhíu mày. Người kia là ai?

      Dư Phương và Hạ Tử Du chưa từng gặp mặt, nhưng mà ánh mắt Dư Phương cũng nghiêng lệch dừng lại ở người của Hạ Tử Du, bình tĩnh , "Thư ký Hạ, tổng giám đốc muốn gặp !"

      Hạ Tử Du hề quen cách xưng hô của chị Dư đối với , sở dĩ theo chị Dư đến tầng lầu tổng giám đốc làm việc, chủ yếu là bởi vì những ánh mắt hâm mộ ghen ghét của phòng PR khiến cho muốn ở lại chút nào.

      Bước chân Dư Phương dừng lại ở trước cửa phòng tổng giám đốc, thay Hạ Tử Du gõ cửa phòng tổng giám đốc, Dư Phương khinh thường lạnh nhạt , "Thư ký Hạ, tổng giám đốc đợi , vào !"

      , cho tới giờ khắc này, Hạ Tử Du vẫn thể liên hệ tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ và cái ‘tên háo sắc’ đáng giận đến cực điểm đêm đó với nhau!

      Nhưng mà, phải gặp người đàn ông này, bất kể thế nào, chuyện của ta đều phải giải quyết lần, muốn về sau lại phải phiền lòng vì chuyện này.

      Hít hơi sâu, Hạ Tử Du vào phòng tổng giám đốc.

      đến ‘Đàm thị’ hơn năm, chỉ biết là tập đoàn ‘Đàm thị ’ chuẩn bị văn phòng cao cấp cho tổng giám đốc, đây cũng là lần đầu tiên vào phòng tổng giám đốc. . . . . .

      Bước đầu tiên vào cửa phòng làm việc, chú ý tới dáng người ngang nhiên cao ngát đứng lặng im trước cửa sổ.

      Đây là bóng lưng đàn ông đẹp nhất từng thấy . . . . . .

      Dáng người cao lớn, tây trang màu đen may vừa vặn, toàn thân dưới lộ ra hơi thở kiên định, đều chứng minh thân phận người đàn ông này tầm thường.

      Hạ Tử Du do dự, để tránh cho người của công ty chú ý, vẫn là lựa chọn mở miệng kính cẩn, "Tổng. . . . . . Tổng giám đốc."

      Đàm Dịch Khiêm xoay người, ánh mắt dừng khuôn mặt tinh xảo tì vết của Hạ Tử Du, khóe miệng thoáng nở nụ cười hứng thú như có như , "Sao lại gọi tôi xa lạ như vậy, phải chúng ta ‘quen biết’ sao?"

      Chương 15 : có thể vô sỉ hơn nữa được ?

      Bộ đồ Tây màu đen cắt xén vô cùng thích hợp, ôm gọn thân hình cao ngất của , khuôn mặt điển trai tản mát ra khí khái hùng, con ngươi đen tối lóe ra tia sắc bén dễ dàng phát giác, thân hình to lớn cao ngạo đứng ở trước mặt , làm cho có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, tổng thể mà , người đàn ông này đúng là kỳ dị.

      Nhưng thể phủ nhận, lúc này thoạt nhìn càng thêm kiêu ngạo khinh người, khí thế hưng phấn.

      Dù rằng người đàn ông trước mắt xem ra rất ưu tú, Hạ Tử Du lại có chút cảm tình nào với ta, rời ánh mắt nơi khác, Hạ Tử Du lạnh nhạt, "Tôi và hề quen biết. . . . . . chỉ cần cho tôi biết, rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm khẽ nhếch cười, di chuyển đến trước mặt của Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du quay mặt , nghĩa là muốn liếc nhìn ta.

      Đàm Dịch Khiêm trấn định tinh thần mà nhìn , bởi vì quen bị người ta nhìn chằm chằm như vậy nên có vẻ hơi luống cuống, hơn nữa lúc đến gần lại phát ra hơi thở nam tính và mùi thơm thoang thoảng dễ chịu khiến cho nhớ lại đêm đó, gương mặt khỏi đỏ bừng lên.

      Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm lên ý cười, hề báo trước đưa tay nhàng nâng lên cằm Hạ Tử Du.

      Trong khoảnh khắc chạm vào , né tránh như điện giật. giương đôi mắt hung hăng lườm , "Tôi về công ty có nghĩa là tôi phải chịu quấy rối cợt nhả của , xin tự trọng! !"

      Đàm Dịch Khiêm thu tay lại, cười nhạt , " cần gì phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn hỏi . . . . . ." Đàm Dịch Khiêm ngừng lại, ánh mắt di chuyển từ người Hạ Tử Du xuống hạ thân, cuối cùng nhướng đôi mắt nhìn Hạ Tử Du với vẻ sâu xa, "Còn đau ?"

      "Cái gì?" Hạ Tử Du nhất thời hiểu ý, đến khi ý thức được ánh mắt người nào đó vừa mới dừng lại ở hạ thân của giây, hiểu ngay lập tức, mặt đỏ bừng trong nháy mắt, ". . . . . . là tên khốn kiếp! !"

      "Xin lỗi!" Giọng Đàm Dịch Khiêm bỗng nhiên chuyển sang nhu hòa, ánh mắt nhìn Hạ Tử Du cũng mang theo chút áy náy, "Đêm đó tôi thể khống chế bản thân, đối với lần đầu tiên của , tôi nên hạn chế mới đúng!"

      Hạ Tử Du nhanh chóng dùng đôi tay che lại lỗ tai, " có thể đừng nữa ! !"

      Đàm Dịch Khiêm gì thêm, chỉ lẳng lặng quan sát Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du hề hay biết, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm quan sát Hạ Tử Du ràng mãnh liệt chấn động lòng người, thế nhưng lại lộ dấu vết.

      Hạ Tử Du hít sâu ba hơi liên tục, lúc này mới nâng đôi mắt hơi ửng hồng lên nhìn người đàn ông trước mặt dường như có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt, "Tôi biết , chuyện qua cho dù tôi muốn truy cứu cũng truy cứu được, tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống yên tĩnh trước kia của tôi. . . . . . cho tôi biết, rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Khóe môi Đàm Dịch Khiêm hơi nhếch lên, môi mỏng hờ hững , "Tôi muốn làm người phụ nữ của tôi!"

      Hạ Tử Du hoảng hốt lùi về sau bước, khó có thể tin nhìn khuôn mặt điển trai hờ hững của Đàm Dịch Khiêm, nghiến răng nghiến lợi , " còn có thể vô sỉ hơn nữa ?"

      Đàm Dịch Khiêm xoay người, thân hình nghiêm nghị rời đến trước tủ rượu tự rót cho mình ly rượu màu hổ phách, lúc này mới chậm rãi lên tiếng, "Từ nay về sau phải tập làm quen với tính cách của tôi!"

      Hạ Tử Du hoàn toàn có hứng thú hỏi xem Đàm Dịch Khiêm ngụ ý tính cách là gì, giận dữ trừng mắt nhìn , bụng đầy phẫn nộ xoay người bỏ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :