1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunguyet241

      nhunguyet241 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      8
      Cưng chiều vợ phúc hắc dễ thương

      Tác giả: Tiên Nhược An Nhiên

      Thể loại: đại sủng, trùng sinh

      Độ dài: 139 chương

      Edit: Huyết Linh Tộc

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Lịch post: cố định 2chương/ tuần, có thêm nếu rảnh.

      Giới thiệu
      Trước mười lăm tuổi Mặc Khuynh Thành rất hạnh phúc, có gia thế khiến người ta hâm mộ và người nhà thương .

      Sau mười lăm tuổi của Mặc Khuynh Thành toàn là bi thương, gặp hai kẻ cặn bã, kẻ lăm le muốn lật đổ , kẻ bày mưu tính kế, hận thể chiếm lấy tất cả của .

      Vậy nên, năm hai mươi bốn tuổi, Mặc Khuynh Thành bị hại, phải nhảy xuống biển tự sát.

      Trở về năm mười sáu tuổi, thề phải cuồng ngược* cặn bã! (*mặc sức ngược đãi)

      Chẳng phải là giả mạo sao, trực tiếp kéo ả xuống ngựa, khiến ả ngã tan xương nát thịt!

      phải muốn gia nhập vào giới nghệ sĩ sao? có lỗi, hạ gục trong giây lát!

      Chỉ là, vì sao lại có vài thứ thay đổi như vậy?

      Mặc Dận: "Cục cưng, ngược bọn họ đâu cần em ra tay."

      Mặc Dận: "Cục cưng, em xuất , khiến tôi biết được ý nghĩa tồn tại của mình."

      Mặc Dận: "Cục cưng, em là của riêng mình tôi..."

      Mặc Khuynh Thành: "..." Cục cưng nghĩ như vậy, cục cưng biết gì hết, mọi người thương nhau chẳng phải rất tốt sao!!!

      Trích đoạn thứ nhất:

      "Khuynh Thành, em cố ý tranh giành Thụy ca ca với chị." Mỗ nữ nước mắt đầy mặt.

      Mặc Khuynh Thành : " cần tranh, chưa bao giờ là của tôi."

      "Khuynh Thành, em biết chị cố ý như vậy, chị đánh em, mắng em đều được, chỉ cần chị có thể tha thứ cho em."

      Mặc Khuynh Thành trực tiếp trợn mắt xem thường, đồng chí Bạch Liên Hoa, ảo tưởng cũng là bệnh, đừng từ chối điều trị!

      "Cục cưng, em chờ tôi có sốt ruột ?" người ngồi vào bên cạnh Mặc Khuynh Thành.

      " có, vừa vặn xem Bạch Liên Hoa khóc lóc kể lể diễn trò."

      Trích đoạn thứ hai:

      "Cục cưng! Kịch bản này được!" Mặc Dận liều mạng nhìn chằm chằm kịch bản kia.

      "Vậy bản này?"

      " được!"

      "Bản này?"

      "Vẫn được."

      "....Vậy phải là bản như thế nào?"

      Mặc Dận rút kịch bản sớm xem trọng ra.

      "Bản này ."

      "..." Hóa ra là lão gia ngài muốn tìm kịch bản có động tác thân mật nào?!

      Trích đoạn thứ 3:

      "Ba ba, đây là ma ma sao?" Bánh bao chỉ người tivi hỏi.

      "Đúng vậy, ma ma xinh đẹp ?" Mặc Dận vuốt vuốt đầu bánh bao.

      Bánh bao chuyện, cắn môi, nhìn nhìn ba ba, rồi lại nhìn nhìn tivi, cuối cùng câu: "Ba ba, con cảm thấy ma ma mới là ba ba!"

      Mặc Dận phản bác được, lão bà quá mạnh mẽ cũng là loại tội!
      Last edited: 1/7/17
      ThiênMinh, ly sắc, Nguyên Nguyễn5 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Tử Liên Hoa 1612 thích bài này.

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 1: Kết thúc quá khứ

      Edit: Trầm Mặc+Âu Dương Lạc Cửu+Sokute_112k

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Bầu trời đen kịt nối liền với biển lớn mênh mông vô bờ, khó có được chính là cuồng phong vốn gào thét mặt biển lúc này lại yên tĩnh giống như mặt gương. Xa xa có du thuyền bề ngoài vô cùng hoa lệ chạy đến, phá vỡ tĩnh lặng.

      Xung quanh du thuyền buộc bóng bay màu hồng nhạt và ruy băng, có vẻ vừa duy mĩ lại vừa lãng mạn. Ở bên thuyền, cái tên của du thuyền màu vàng óng rất chói mắt - S&M.

      đám người hung dữ vừa xuất đè ép người phụ nữ có chút chật vật, đánh vỡ duy mĩ lúc này.

      Người phụ nữ kia mặc sườn xám màu đỏ, chỗ cổ áo có thêu đóa hoa hồng, nhánh hoa hồng kéo dài đến ngực trái, giống như mọc ra từ trong lòng. Phần dưới của sườn xám phải xẻ tà mà là lụa mỏng nối tiếp, nhàng lay động theo bước chân của chủ nhân, trêu chọc lòng người.

      "Chát!"

      người vệ sĩ vươn tay đánh vào mặt chủ nhân của bộ sườn xám màu đỏ. Lúc cái tát hạ xuống, ánh mắt của chủ nhân bộ sườn xám vốn trống rỗng khôi phục lại chút ánh sáng, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt lộ ra vẻ phẫn hận.

      "Thụy, ánh mắt của chị ấy đáng sợ." xinh lập tức trốn vào trong lòng của người phía sau.

      "Tư Tư sợ, ngoan." Tô Thụy trấn an người trong ngực, cảm nhận được run rẩy và khối tròn mềm mại trước ngực của , trong lòng bùng lên lửa nóng.
      mặt Mặc Khuynh Thành đầy châm chọc, hai người này chính là người và bạn thân của , hừ, tối hôm qua còn thâm tình chân thành cầu hôn , thừa dịp bản thân cân nhắc, vậy mà ta cút lên giường cùng với bạn thân tốt nhất của rồi. Vốn tưởng rằng ít nhất có lời giải thích, nghĩ tới ta giam lại.

      Tô Thụy nhìn người phụ nữ có chút chật vật trước mắt, chỉ tự trách mình tối hôm qua nhịn xuống, nhưng mà dựa theo mức độ ấy thích mình, chỉ cần vài câu lừa gạt là được. Mà khi làm bộ áy náy nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, lại phát trong mắt chỉ có chán ghét và ghê tởm khỏi lạnh lùng chế giễu.

      "A, thế nào? Cảm thấy tôi ghê tởm?"

      Mặc Khuynh Thành cúi đầu. Rác rưởi bị người khác dùng qua, cần phải đoạt lấy!

      Tô Thụy nhìn thấy trả lời, lửa giận trào lê, nếu phải vì phần tài sản kia, đường đường là thiếu gia nhà họ Tô, cần gì phải nhìn sắc mặt của ả!

      Văn Tư Tư thấy thế, điềm đạm đáng nhìn Mặc Khuynh Thành.

      "Chị, em biết là em đúng, Thụy rất chị, nếu lần này phải uống quá nhiều, cũng thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, chị biết, ấy luôn miệng gọi tên chị, có thể tha thứ cho Thụy hay ? ấy vô tội."

      Văn Tư Tư vừa vừa lén lút chú ý xem phản ứng của Tô Thụy, thấy sắc mặt thoáng chuyển biến tốt, trong mắt lại lộ ra thương tiếc, liền biết bản thân lời hợp ý .

      "Tư Tư, em cần gì phải giải thích, đây đều là ngoài ý muốn." đến đây, Tô Thụy trông có vẻ đau khổ nhìn Mặc Khuynh Thành, nhàng nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt vừa hồng vừa sưng của : "Khuynh Thành, biết, tất cả những chuyện này đều là lỗi của , em có thể đánh mắng , chỉ cầu xin em có thể tha thứ cho ."

      Sau khi xong Tô Thụy lẳng lặng chờ phản ứng của Mặc Khuynh Thành, đợi đến mức nhẫn nại của cũng hết, Mặc Khuynh Thành mới ngẩng đầu:

      "Được, tôi tha thứ cho ."

      Trong lòng Tô Thụy lập tức vui sướng, nhưng giây tiếp theo, niềm vui sướng của liền sụp đổ.

      "Tôi tha thứ cho , nhưng về sau chúng ta kiều về kiều, lộ về lộ!" (đường ai nấy )

      xong, liền ra hiệu hai tên vệ sĩ buông ra. Đáng tiếc, ai nghe theo lệnh của .

      Mặc Khuynh Thành nhăn mày lại: "Tô Thụy, tôi tha thứ cho , sao còn cho bọn họ buông tôi ra?!"

      Tô Thụy giận dữ: "Mặc Khuynh Thành, mẹ nó, lấy lão tử ra trêu đùa sao?! phải tha thứ cho tôi à? Thế nào, tiểu thư Mặc gia muốn lật lọng?"

      "Đương nhiên tôi được làm được! Chẳng lẽ, còn vọng tưởng tôi đáp ứng lời cầu hôn của ? A, đừng có nằm mơ, Mặc Khuynh Thành tôi làm sao có thể muốn đồ bị người khác dùng qua?!"

      "Mặc Khuynh Thành! tôi là đồ vật này nọ?"

      " quả phải đồ vật này nọ!" Lúc trước có phải bản thân có mắt như mù hay , lại coi trọng tên cặn bã trong ngoài đồng nhất, lại còn luôn nhòm ngó đến tài sản nhà mình như vậy.

      Ánh mắt của Tô Thụy hung ác nham hiểm. Xem ra Mặc Khuynh Thành tuyệt đối đáp ứng lời cầu hôn của mình, thịt gần đến miệng, tuyệt đối thể để bay như vậy!

      Văn Tư Tư đột nhiên kiễng mũi chân, giọng ghé vào lỗ tai Tô Thụy câu: "Thụy, nếu mềm được cứng."

      Như thế, nếu đáp ứng lời cầu hôn, vậy cứng rắn ép kí vào giấy chuyển nhượng!

      “Bắt Mặc Khuynh Thành đưa về, bất kể dùng biện pháp gì cùng phải làm ta kí tên cho tôi!” Tô Thuỵ còn nhẫn nại để dỗ dành Mặc Khuynh Thành, nếu bất nhân cùng đừng trách bản thân ta bất nghĩa.

      Sau đó ôn nhu với Văn Tư Tư: “Tư Tư, chúng ta vào trước , ngoài này gió lớn, bị cảm lạnh tốt.” Văn Tư Tư nhu thuận gật đầu: “Được.”, khoé miệng cong lên độ cong rất . Mặc Khuynh Thành, tất cả mới chỉ vừa bắt đầu!

      Mặc Khuynh Thành nhìn hai người dựa vào nhau dần dần xa, trong mắt lên vẻ tàn nhẫn.

      ra là như vậy. Chỉ trách mình trước kia quá ngu ngốc, ràng nhìn thấy bọn họ thân thiết ở cùng chỗ nhưng lại chưa từng hoài nghi. Hôm nay rơi vào kết cục như vậy, chỉ có thể nhận. Nhưng hai còn ở trong trại giam, cả biết có nhận được tin tức hay , ba ba lại bị mình chọc tức phải nhập viện, giờ tập đoàn Mặc thị cũng còn người nào có thể quản lý...

      Mặc Khuynh Thành còn chưa nghĩ ra biện pháp bị đau đớn da đầu cưỡng chế kéo ý nghĩ trở về.

      “Mặc tiểu thư, tôi khuyên vẫn nên ngoan ngoãn ký tên cho xong việc, ký cho em chúng tôi bớt chút phiền toái, cũng để khỏi chịu nỗi đau da thịt, thấy da thịt mềm mại, cũng biết có thể chịu đựng những thứ này hay nữa.” tên vệ sĩ mặt có vết sẹo nhìn như khách khách khí khí vì Mặc Khuynh Thành phân tích lợi hại. Mặc Khuynh Thành bị bắt phải đối diện cùng . “Phi!”

      Tên vệ sĩ tránh kịp, liền trúng ngay giữa khuôn mặt.

      biết xấu hổ còn lên mặt! Tiểu Lý, đêm nay chúng ta phải hầu hạ vị Mặc đại tiểu thư này cho tốt!”

      xong trực tiếp túm tóc Mặc Khuynh Thành về phía căn phòng giam giữ tối hôm qua.

      “Long ca, chúng ta tuyệt đối giúp Mặc đại tiểu thư trọn đời khó quên!” Tiểu Lý bị kêu liền theo sát phía sau.
      **
      Mặc Khuynh Thành biết trôi qua bao nhiêu ngày, quỳ rạp mặt đất, sườn xám rách tơi tả, có thể nhìn thấy vết phỏng bên dưới, mà hai tay cũng bị rút sạch móng, từng ngón đều bị bẻ gãy xương. Những thứ này, hầu hết đều là vết tích của nữ nhân Văn Tư Tư kia. nghĩ ra, cũng tự thấy mình chưa từng bạc đãi người bạn thân này. Cửa mở.

      “Lộc cộc...”

      bàn tay nắm lấy cằm của Mặc Khuynh Thành, hơi nâng lên.

      "Suy nghĩ kĩ chưa chị thân mến của em?"

      "Đừng có nằm mơ." Giọng tuy rất yếu nhưng lại kiên quyết.

      Như dự kiến, Văn Tư Tư đứng thẳng người, từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau từng ngón tay, sau khi lau xong, trực tiếp ném vào mặt Mặc Khuynh Thành.

      "A xin lỗi, em cố ý." Văn Tư Tư vươn tay hất khăn ra, đồng thời, chân ta mạnh mẽ dẫm lên bàn tay chằng chịt vết thương của Mặc Khuynh Thành.

      Mặc Khuynh Thành vốn suy yếu bây giờ đau đến mồ hôi đầy đầu.

      "Tư Tư, sao em lại ở chỗ này?”

      "Thụy, đến rồi, em đến để khuyên chị." Văn Tư Tư cách chân tình.

      Tô Thụy nghĩ tới tin tức truyền ra gần đây, nhị thiếu gia nhà họ Mặc được thả ra, nếu bản thân vẫn chiếm được quyền thừa kế, vậy còn kịp rồi.

      "Mặc Khuynh Thành, có gì quan trọng hơn tính mạng, chẳng lẽ muốn gặp lại người nhà của sao? Tôi nhớ là bác trai ở viện, nhị thiếu gia vào nhà giam, bây giờ nhà họ Mặc còn có ai?"

      Mặc Khuynh Thành nhìn Tô Thụy, cười nhạo hai tiếng, cố nhịn đau đớn ngồi dậy. "Tô Thụy, coi tôi là con ngốc sao? Đừng quên, nhà họ Mặc còn có đại thiếu gia!”

      Tô Thụy cười nhạo nhìn Mặc Khuynh Thành, đại thiếu gia sao? Xung quanh đó ai cũng biết, đại thiếu gia được vợ chồng nhà họ Mặc nhận nuôi, căn bản hoàn toàn có quyền thừa kế tài sản.

      "Tô Thụy, tôi biết nghĩ gì, tôi muốn cho biết, tài sản của nhà Mặc, tôi thà cho cả cũng cho !"

      "Mặc Khuynh Thành!" Tô Thụy tức giận trực tiếp gắp than, ấn lên mặt Mặc Khuynh Thành.

      " Xèo xèo..."

      Mặc Khuynh Thành cố nhịn đau kêu tiếng nào, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tô Thụy và vẻ mặt vui sướng của Văn Tư Tư khi người gặp họa, tôn nghiêm còn sót lại trong lòng cho phép bản thân phải cầu xin tha thứ. Tô Thụy nhìn Mặc Khuynh Thành quật cường khỏi hoảng thần.

      Trước kia là môt nữ sinh kiêu ngạo, bướng bỉnh nhưng hôm nay nhìn thấy biểu cảm nhẫn của ta, khỏi khiến cảm thấy thưởng thức.

      Văn Tư Tư bỗng nhiên bước lên ngăn cản tầm mắt của , vẻ mặt lo lắng : “Thụy, thể đối xử với chị ấy như vậy, giao cho em được ?”

      Tô Thụy nhìn thấy vẻ mặt đành lòng của Văn Tư Tư, xoa mặt , thỏa hiệp : “Cũng tốt, các em từng làm chị em với nhau, cứ giao cho em vậy.”

      Sau khi Tô Thụy , Văn Tư Tư lập tức thay đổi sắc mặt, ác độc : “Kéo nó ra ngoài!”

      Đến khi Mặc Khuynh Thành nhìn thấy sàn tàu có nhiều người như vậy, trong lòng dâng lên dự cảm lành.

      "Văn Tư Tư, mày muốn làm gì?"

      "Mặc Khuynh Thành, mày xem tao muốn làm gì đây?" Văn Tư Tư nâng cằm Mặc Khuynh Thành.

      "Tuy rằng mặt bị hủy, nhưng dáng người này vẫn còn tồi, bình thường tao thấy mày đối xử với tao cũng tệ, nên muốn cho mày hưởng thụ cực lạc nhân gian trước khi chết."

      Mặc Khuynh Thành thể tin trừng mắt, liều mạng giãy dụa, "Văn Tư Tư, mày là đồ điên!"

      "Tao là đồ điên, dựa vào cái gì mà từ đến lớn mày đều được người khác thương , mà tao lại phải chịu tra tấn! Mặc Khuynh Thành, mày cho rằng mày coi tao là chị em tốt, tao phải mang ơn? Đừng ngây thơ, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, tao bắt đầu gài bẫy mày rồi."

      "Được rồi, em chỉ đến thế thôi. Chị thân ái, em tìm nhiều người như vậy, chị nên hưởng thụ tốt ."

      Văn Tư Tư xong, ra hiệu chút, xoay người ngồi xuống ghế chuẩn bị xem kịch vui. Mặc Khuynh Thành muốn chạy trốn, nhìn đám người chậm rãi tới gần, nhìn ra xung quanh, du thuyền vẫn còn trôi nổi biển, lối thoát duy nhất, chỉ có...

      kịp nghĩ nhiều, mấy đôi tay đó vươn tới ngay trước mắt. Cố chịu đựng ý muốn nôn, run run nhắm mắt lại.

      Ngay lúc mấy người đó hề phòng bị muốn giở trò, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lên vẻ rét lạnh, dùng toàn lực đá người trước mặt.

      "Ngao!"

      Mấy người đó khỏi sợ run, nhìn Mặc Khuynh Thành thừa cơ chạy đến bên rào chắn, vô thức che nửa người dưới.

      "Ngây ra đó làm gì! Còn mau bắt lấy nó!" Người nằm mặt đất quát.

      Bọn chúng lập tức chạy lên nhưng cũng dám tới gần. "Mặc tiểu thư, còn đường thoát , bó tay chịu trói !"

      "A, phải ?"

      Trong nụ cười của Mặc Khuynh Thành mang theo vẻ quyết tuyệt, xoay người nhảy vào biển lớn.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~
      nhunguyet241 cũng là mình, bữa rồi nhớ mật khẩu của nick này nên dùng nick kia post bài:yoyo40:
      Last edited: 2/7/17
      song ngư, vk đại ca, lunalovegood3 others thích bài này.

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 2: Trở về lúc ban đầu

      Edit: Bánh Bao Ú + Liễu Nhược Thu + Sher

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Nước biển lạnh như băng xoay quanh bốn phía Mặc Khuynh Thành, hơi lạnh xâm nhập vào xương cốt, khỏi run rẩy, lạnh quá.

      khí càng ngày càng ít, cảm giác hít thở thông thổi quét toàn thân.

      "Ưm..."

      Mặc Khuynh Thành đau đớn rên tiếng, cau chặt mày, biết vì sao, thanh ồn ào vang vọng bên tai.

      còn chưa chết?

      Mặc Khuynh Thành chậm chạp mở hai mắt, ánh mặt trời chói chang làm cho phải nheo mắt lại.

      "Tiểu quai*, cuối cùng con cũng tỉnh?" Lan Tuyết Mai nhìn Mặc Khuynh Thành giường bệnh, nhanh chóng ấn cái nút. (*Quai: láu lỉnh, thông minh.)

      "Mẹ?" Mặc Khuynh Thành nhìn thấy Lan Tuyết Mai trẻ tuổi hơn rất nhiều, hốc mắt hơi ẩm ướt, còn có thể nhìn thấy mẹ, quá tốt.

      "Tiểu quai, có phải rất đau ? khóc khóc, Tiểu Cửu lập tức tới ngay." Lan Tuyết Mai đau lòng ôm Mặc Khuynh Thành, bàn tay nhàng vỗ lưng .

      Nhưng mà Mặc Khuynh Thành lại càng khóc càng dữ, từ im lặng rơi lệ đến cao giọng khóc lớn, khiến cho Lan Tuyết Mai chân tay luống cuống, cuối cùng cũng khóc chung với .

      Lục Cửu vội vàng chạy tới, xấu hổ đứng ở bên, biết nên an ủi, khuyên giải như thế nào.

      Mặc Tuyển Thần dẫn theo hai người con trai, vừa tới đây thấy cảnh tượng như vậy.

      Nhìn hai mẹ con khóc đến kịp thở, ông chau mày, lên phía trước vài bước tách hai người ra. "Mai Mai, đừng khóc , Tiểu quai mới tỉnh, lại khóc như vậy, chắc chắn lại ngất xỉu.”, xong, còn ra hiệu cho hai người Mặc Dận, Mặc Giác.

      "Đúng vậy, mẹ xem, vốn là hai mỹ nhân, tuy rằng bộ dáng hoa lê đái vũ làm cho người ta đau lòng, nhưng cứ khóc như vậy xấu !" Mặc Giác vừa vừa khoanh tay trước ngực, làm ra bộ dáng vạn phần đau lòng.

      Mà Mặc Dận chỉ nhìn hai người, : " khóc."

      Vốn Lan Tuyết Mai khóc thương tâm, nghe xong lời của ông chồng nhà mình, hơi hơi đỏ mặt, lại thấy bộ dáng quái dị của Mặc Giác, liền "Phì" cười tiếng.

      Lục Cửu đứng bên nhìn thấy khí hòa hoãn lại, đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười : "Vẫn là Mặc thúc lợi hại, cháu thấy Lan di và Khuynh Thành khóc như vậy, hoàn toàn biết phải làm sao."

      "Tất nhiên, cũng nhìn xem lão tử là ai."

      Mặc Tuyển Thần mặt có chút thối ngẩng đầu lên, giây tiếp theo bị Lan Tuyết Mai vung cho cái tát.

      "A!" Mặc Tuyển Thần vuốt tay Lan Tuyết Mai, nhìn thấy lòng bàn tay của bà có mảng hồng hồng, trách cứ : "Tại sao lại lấy tay chính mình đánh, nhìn xem, đỏ rồi kìa, làm đau lòng chết được."

      Lan Tuyết Mai hất tay Mặc Tuyển Thần ra, hờn dỗi: "Đứng đắn chút, còn có người ở đây."

      "Sợ cái gì, thương vợ của mình có sao, và em được pháp luật thừa nhận!" Mặc Tuyển Thần nhìn người chung quanh, gắt gao ôm Lan Tuyết Mai, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

      "Khụ khụ.” Lục Cửu bất đắc dĩ nhìn hai người ngừng ngược cẩu* trước mắt. “Mặc thúc, Lan di, trước hết để cháu kiểm tra cho Khuynh Thành .” Nhanh lên để cháu còn ra chỗ khác! (*Ở Trung Quốc FA được gọi là cẩu độc thân.)

      Lúc này Mặc Tuyển Thần mới nhìn đến Mặc Khuynh Thành trợn to hai mắt nhìn mình. “A a a! Tiểu quai, con tỉnh rồi, mau để ba ba nhìn xem, còn chỗ nào đau , ba ba giúp con xem xem!” Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Tuyển Thần ngừng giúp bản thân “Phù phù……” nước mắt lại nhịn được rơi xuống, đây là ba , trước đây vì Tô Thụy khiến ba tức giận đến vào bệnh viện, nghĩ tới tại vẫn thương như trước. Nghĩ vậy, Mặc Khuynh Thành nhào vào lòng Mặc Tuyển Thần khóc nức nở. "Ba ba, thực xin lỗi."

      "Tiểu quai, con làm sao vậy, tại sao lại xin lỗi." Mặc Tuyển Thần luống cuống tay chân ngừng lau nước mắt cho , quay sang quát Lục Cửu:"Tiểu Cửu, cháu mau đến xem xem, có phải Tiểu quai còn đau ở đâu ?"Lục Cửu chậm rãi bước đến, cẩn thận mở băng vải đầu , thay thuốc cho Mặc Khuynh Thành lần nữa, còn liên tục giảm lực tay, sợ rằng nếu xuống tay hơi nặng ra khỏi phòng bệnh được.

      "Tốt lắm, miệng vết thương khép, mấy ngày tới nên để vết thương dính nước, mỗi ngày cháu đến thay thuốc." Lục Cửu xoa xoa mồ hôi đầu, quả thực việc này còn mệt hơn đại giải phẫu nhiều.

      "Vất vả cháu rồi, Tiểu Cửu, chúng ta ra ngoài chuyện." Lan Tuyết Mai còn muốn hỏi ít chuyện cần chú ý, liền lôi Mặc Tuyển Thần ra phòng bệnh.

      Sau đó, vì ở trường còn có giờ nên Mặc Giác cũng rời khỏi phòng bệnh.

      Trong phòng chỉ còn Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận. Mặc Dận gì, trực tiếp đến bên ghế sofa đọc tạp chí. Mặc Khuynh Thành có chút xấu hổ, biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể vụng trộm nhìn, nhìn tới mức ngẩn người ra.

      cả nhà mình từ là đối tượng đám nữ sinh mê luyến, tuy là nhận nuôi nhưng người lại tập hợp tất cả ưu điểm của ba mẹ, trưởng bối trong nhà nhìn thấy đều trời sinh ấy là người Mặc gia.

      mặc chiếc áo sơ mi màu trắng ngay ngắn như bình thường, cổ áo hơi hơi rộng mở, tay áo xắn lên, tóc cắt ngắn, ngũ quan ràng, môi mỏng hơi nhếch lên, nếu phải cặp mắt thâm thúy kia rất có thần, Mặc Khuynh Thành cho rằng đây là tác phẩm hoàn mỹ do nhà điêu khắc tài ba nào đó tạo ra.

      "Làm sao vậy?" Giọng trầm thấp vang lên bên tai. ra lúc Mặc Khuynh Thành ngây người, Mặc Dận tới cạnh giường bệnh. "A? có việc gì."

      Mặc Dận hơi nhíu mày, bàn tay to thô ráp vươn tới, đặt lên trán của Mặc Khuynh Thành.

      "Đại ca, làm gì thế?" Mặc Khuynh Thành chấn kinh, vội vàng lùi ra sau.

      "Giúp em xoa xoa." Trong mắt Mặc Dận lên vẻ đau xót.

      Mặc Khuynh Thành cũng cảm giác được hành động của mình đúng, lại biết làm sao bây giờ, chỉ có thể cúi đầu ngừng nghịch ngón tay.

      Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đáng sợ.

      biết qua bao lâu, Mặc Dận thở dài, xoay người ra cửa.

      "Đừng ." Mặc Khuynh Thành túm góc áo Mặc Dận, sợ bỏ .

      "Được rồi, ." Mặc Dận cúi đầu nhìn bàn tay lôi kéo góc áo mình, có thể dễ dàng nhìn thấy mạch máu, kim tiêm chói lọi như đâm vào hai mắt .

      Mặc Dận ngồi vào ghế tựa bên giường, kéo tay Mặc Khuynh Thành. "Đau ?"

      Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, trải qua nhiều như vậy, chút đau này có tính là gì.

      "Cục cưng, nếu… nếu em thích Tô Thụy, đại ca ngăn cản em nữa." Mặc Dận do dự chút, cuối cùng hạ quyết tâm .

      có gì quan trọng hơn Mặc Khuynh Thành, nếu đồng ý cho em ấy mà có thể khiến em ấy vui vẻ, cho dù bản thân có đau khổ, cũng có gì đáng ngại.

      "Đại ca, em thích , em..."

      Mặc Khuynh Thành đột nhiên , sững sờ nhìn Mặc Dận, hình như xem cái gì đó?

      Đến cùng là xem cái gì?

      Đúng rồi, trông bọn họ đều còn rất trẻ!

      Mặc Dận trước mắt, đeo caravat, mặc tây trang, càng quan trọng hơn là, ràng khuôn mặt mới hơn hai mươi tuổi!

      "Cục cưng, cục cưng?" Mặc Dận vươn tay, quơ quơ trước mặt Mặc Khuynh Thành.

      "Đại ca, em hơi đói." Mặc Khuynh Thành đầu đuôi câu.

      "Đói bụng? Muốn ăn cái gì, mua cho em." Mặc Dận xoa xoa đầu , giống như cái gì, đều đáp ứng.

      "Muốn ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo, làm." Mặc Khuynh Thành cố ý nhấn mạnh.

      "Được, làm, em nghỉ ngơi cho tốt ." xong, liền rời .

      Mặc Khuynh Thành nghe tiếng bước chân xa mới hoảng loạn tìm kiếm, cho đến khi lục ra chiếc điện thoại hồng nhạt khảm kim cương ở góc giường.

      Mở di động ra, màn hình lên ràng: Ngày 21 tháng 3 năm 2009.

      Như vậy là bản thân trở về năm mười sáu tuổi?

      Mặc Khuynh Thành vô thức bước xuống giường, tới toilet, nhìn bản thân trong gương.

      Mái tóc có chút hỗn độn, lại che giấu được dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.

      Nhưng mà lúc này, vẻ đẹp đó lại bị phá hỏng.

      Mặc Khuynh Thành nhìn bản thân khác gì con mèo hoa, cảm thấy rất khó chịu, liền mở vòi nước, vốc nước vỗ lên mặt.

      Mười phút sau, Mặc Khuynh Thành xác định đống hóa chất mặt được rửa sạch mới ngẩng đầu. Đúng rồi, đây mới là .

      Mày liễu cong cong, đôi mắt hồ ly có vài phần tương tự Mặc Tuyển Thần, vì trước đó khóc lâu, hai mắt ửng đỏ như muốn truyền đạt vô vàn oan ức, làm người ta nảy sinh thương cảm, mà cái mũi cao cao khéo léo, trông là đáng , đôi môi phấn nộn khẽ nhếch, biểu ra nội tâm của chủ nhân lúc ấy.

    5. M è o Q u ê n T h ở

      M è o Q u ê n T h ở New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      18
      Truyện hay quá, cảm ơn editor. Hóng chương mới >.<

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :