1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CƯNG CHIỀU VÔ HẠN

      [​IMG]

      Tác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu
      Editor: Trần Thu Lệ
      Converter: ngocquynh520
      Thể loại: đại – Sủng – Sắc
      Độ dài: 78 chương
      Bìa: Nữ Lâm

      ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆


      Giới thiệu vắn tắt 1:

      Ở trước mặt thế giới, toàn thân đều cứng, chỉ có chỗ mềm

      Ở trước mặt , toàn thân đều mềm, chỉ có chỗ cứng.

      Đây là câu chuyện giữa nhóc tinh nghịch và ông chú dũng mãnh.

      Giới thiệu vắn tắt 2:

      Hai trai sinh đôi thanh mai trúc mã từng ăn chung với cái tô, tiểu chung qua cái bồn cầu, nhưng lại nghe lời mẹ đùa giỡn ?


      tức giận rời nhà trốn , gặp được ông chú cáo già, chỉ có mới có thể trị được những thói hư tật xấu của chú ấy.(Này, chú còn hung dữ! Phạt chú cả đời muốn trộm thịt cũng ăn được tới miệng!)


      ღ ღ ⓛ ⓞ ⓥ ⓔ ღღ



      Editor xin túm lại câu thế này: Những ai thích câu chuyện tình trong sáng, ngại ngùng xin mời “Quay lại”. Những ai là sắc nữ, công phu luyện thành tinh xin mời “Tiếp tục”. Điều quan trọng nữa là trước khi đọc truyện hãy mua mấy kí thịt bò về tẩm bổ trước , trong khi đọc truyện hãy chuẩn bị khăn giấy để lau máu mũi, tránh khỏi sau khi đọc xong truyện lại bị bệnh thiếu máu, lúc đó editor chịu trách nhiệm đâu nhé!. Đây là lần đầu tiên ta edit truyện sắc nên có chỗ nào hay mấy sắc nữ hãy nhắc nhở ta chứ đừng ném dép nhé​
      Last edited: 24/5/15
      VŨ ANH THƯ, CandyTN, Hale2058 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Hai trai có bảo bối

      Editor: Trần Thu Lệ

      ra khỏi thang máy, thư ký Vivian mang theo khuôn mặt tươi tắn chào đón, “Lạc Lạc, Tổng giám đốc Chung tiếp khách, ấy dặn trước em hãy ở bên ngoài chờ chút...”

      Lạc Lạc nhai kẹo cao su thơm ngát, hai tay cắm vào trong túi áo, dửng dưng thẳng về phía trước, “Khách khứa gì chứ, còn quan trọng hơn tôi à!”


      Vivian rất lo lắng, cũng dám kéo , nhắm mắt theo đuôi sau lưng khuyên, “Là khách rất quan trọng, là chủ tịch tập đoàn Quý Nhân, ít có được hôm nay đích thân đến đây...”


      Lời còn chưa dứt, cửa phòng Tổng giám đốc bị Lạc Lạc đẩy ra cái.


      Ba bốn người đàn ông ngồi sa-lon tiếp khách, hai Chung Chấn Văn của ngồi ở giữa, người là bộ Tây trang màu xám thẫm, áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn lộ ra tia mệt mỏi, cùng ngồi ở giữa còn có người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, áo T-shirt cổ tròn màu tím, Tây trang hưu nhàn màu đen, người cao gầy, bắt chéo hai chân ngồi ghế sa-lon. Đôi mắt tinh ranh bắn ra bốn phía.


      Lạc Lạc chỉ hơi quét mắt nhìn người kia cái, nghiêng người dựa vào khung cửa, cười tinh nghịch, gọi tiếng, “ hai!”


      Mấy người bên trong cùng nhìn về phía dựa trước cửa, khoảng mười bảy mười tám tuổi, tính là quá xinh đẹp, nhưng cũng mắt ngọc mày ngài, tươi đẹp động lòng người.


      Dễ nhận thấy là vừa mới tan học, người còn mặc bộ đồng phục cao trung(THPT), tay ôm túi xách màu trắng, thấp thoáng có thể thấy được hai chữ Tiếng “Freedom” to túi xách, túi áo lộ ra dây tai nghe màu trắng, dường như vừa mới gỡ tai nghe nhạc xuống.


      “Làm sao em vào được? phải bảo em hãy ở bên ngoài chơi đùa hồi sao?” Chung Chấn Văn nhìn , khóe miệng tự nhiên lên ý cười, ánh mắt lại nhìn về phía Vivian sau lưng .


      “Tổng giám đốc, Lạc Lạc ấy...” Vivian cúi đầu khó xử


      Biết thể trách người khác... em này của mình, ai có thể quản được chứ?


      thể cười giới thiệu : “Lạc Lạc, lại đây chào Quý.” Rồi cười với người bên cạnh, “Chủ tịch Quý, đây là em tôi Chung Tĩnh Ngôn, rất nghịch ngợm, để chê cười rồi.”


      Già như thế mà vẫn còn Quý, chú Quý đúng hơn! Trong miệng Lạc Lạc vừa nhai kẹo cao su, vừa nhìn người nọ gật đầu cái, rồi bước nhanh về hướng phòng nghỉ, “ hai, em ở bên trong chờ .”


      Chung Chấn Văn đành phải bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Thiếu Kiệt xin lỗi, rồi tiếp tục chuyện còn dang dỡ.


      Nhưng sau đó, Chung Chấn Văn hơi lộ vẻ tập trung.


      Thừa dịp lúc chuyện sơ hở, đứng dậy : “Chủ tịch Quý, tôi nhìn em tí, bé kia quen ngịch ngợm, đột nhiên yên lặng như vậy, tôi lại hơi lo lắng. Xin chờ chút, tôi quay trở lại ngay.”


      Quý Thiếu Kiệt cười cười, “Xin cứ tự nhiên!”

      Đẩy cửa phòng nghỉ ra, đèn lớn đèn bên trong đều được bật lên, còn sáng hơn bên ngoài nữa, giường, Lạc Lạc nằm đưa lưng về phía đọc sách.
      Giày bị đá lung tung bên, hai bắp chân lúc giơ lên lúc lại giơ xuống, váy đồng phục tới đầu gối do động tác mạnh mẽ nên bị vén lên góc, bên trong lộ ra đáy quần lót màu trắng.

      Mái tóc dài màu đen xõa ra bên, lộ ra cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi, vòng lông tơ được ánh đèn chiếu ra rệt, có hơi gấp lại, mềm mại khó tin. Giống như tim lúc này vậy.

      cứ đứng sau lưng như thế lúc lâu, mới cúi người, đưa tay lấy tai nghe của , ngoài dự đoán, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc vang lên.

      giật mình, quay đầu lại nhìn, đôi mắt như chú nai con bị hoảng sợ, ướt át mở to.

      hai!” Thấy đúng là , người mới thả lỏng ra, dửng dưng lấy lại tai nghe tay , gắn lại lên tai, “ xong việc rồi hả?”

      đưa tay lấy tai nghe xuống lần nữa, lấy MP4 để giường chỉnh lượng lại, “Còn chút nữa mới xong, còn muốn cái lỗ tai này nữa hả? Để thanh lớn như vậy sao?”

      “Đương nhiên là muốn, nếu lấy cái gì nghe mấy cằn nhằn chứ.” cười hi hi lăn qua lăn lại vòng giường, nằm ngửa đối mặt với , bắp chân gấp lại đạp lên giường, váy ngắn hoàn toàn vén lên đến bắp đùi.

      Đôi mắt thể khống chế nhìn xuống dưới, miệng lại : “Con con lứa ở bên ngoài như vậy giống hình dạng gì hả?” Ngón tay đưa lên chân ngọc trắng mịn như gốm sứ để lại dấu vết vuốt cái, tham lam ghi nhớ cảm xúc mềm mại ấy, cuối cùng chẳng qua là vì kéo váy thấp xuống chút.

      Tiểu tinh lại đâu chịu tha cho , nhấc chân đạp lên Tây trang Armani mà ngồi máy bay ngày đêm vẫn còn chưa kịp thay ra, đầu ngón chân như củ gừng xoắn lên cà vạt màu lam trước ngực , nửa ngón trỏ đưa lên khóe miệng cắn cắn, vẫn còn cười hi hi: “ mau, mang quà gì về cho em hả?”

      “Quà vẫn còn để trong va li, em tự lấy !” đưa tay đè bàn chân làm loạn lại, nho mềm mềm, giống như cọng hành lá vậy. nhịn được nắm trong tay xoa nắn.

      “Vậy thôi, về nhà rồi hãy .” chẳng muốn đứng dậy lục lọi, ngáp cái, đổi lại tư thế nằm thoải mái, tiếp tục ngậm ngón tay, híp nửa mắt, hưởng thụ bàn tay dài mảnh của , các đốt ngón tay có chút xíu vết chai nào.

      Chốc lát, trong phòng nghỉ yên tĩnh lại. cưng chiều nhìn dáng vẻ giống như con mèo , làn váy màu lam bị vén lên ngang hông trắng mịn, góc quần lót hình cữ Y bị kéo căng giữa đùi ra ràng, mập mạp căn tròn giống như cất giấu cái bánh bao mới ra lò, nhất thời làm miệng đắng lưỡi khô.

      Em của , mới mười bảy tuổi, cũng quyến rũ rồi.

      “Đói bụng ? Trong tủ lạnh có bánh việt quất phô mai phố Chi Lan đấy, lấy cho em nhé?”

      công tác nửa tháng, mới xuống máy bay được hơn hai tiếng, trong công ty biết còn có bao nhiêu việc chờ xử lý, vậy mà vẫn còn nhớ mua món bánh mà thích ăn nhất trước giờ tan học. trai như vậy, thể tốt được.

      được voi lại muốn đòi tiên, cười như tên trộm, “Chỉ muốn hai thôi!”

      “Đừng gây chuyện, khách bên ngoài rất quan trọng, phải ra ngoài ngay!” như vậy nhưng vẫn lay chuyển được , lấy bánh ngọt đến cho , đút hai ba miếng vào miệng rồi mới trở kại phòng làm việc.

      Tiễn khách xong trở lại phòng nghỉ, Lạc Lạc ngủ thiếp , cúi người nhìn mềm mại giường, nửa bên mặt bị cuốn sách văn đè phải biến dạng, môi hé mở, nước miếng chảy ra làm ướt trang sách mở.

      Trong lòng giống như đốm lửa bốc cháy, thể kiềm chế lại được, cúi xuống hôn vào cái miệng đỏ tươi, ngừng lại được điên cuồng chiếm lấy, hận thể khảm nhắn này vào trong ngực.

      bị hôn đến thở nổi, ưm tiếng tỉnh lại, theo bản năng bắt đầu đáp lại , giống như thêm dầu vào lửa.

      Tay trái vòng ra sau cổ giữ chặt đầu , tay phải vuốt ve cặp mông vểnh lên, rất muốn nuốt bảo bối nửa tháng gặp này vào bụng.

      “Mãi đến khi tình biến mất mới hiễu được, còn cảnh vật tốt đẹp quý bên người, nhưng em sớm rời , mãi đến khi hiểu em còn lưu luyến gì nữa…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, biết là cả, hơi thở hổn hển nhận điện thoại, “Lập tức đến ngay… Lạc Lạc ở đây… Ngủ thiếp vừa mới tỉnh… Ừ, em đổi quần áo cho em ấy…”

      bé có chút hoảng hốt nhìn nghe điện thoại, biết là do bị hôn hay là vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt vẫn còn sương mù, giống như nhòe đám sương, kiềm được lại mổ thêm vài cái vào đôi môi hồng hào kia, rồi mới kéo đứng dậy, “Chúng ta ăn cơm, cả ở dưới lầu.”
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao6 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Pizza Hut, giả tình địch

      Editor: Trần Thu Lệ

      ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, giống như phía sau có cái đuôi túm góc áo của vậy, nghiêm túc dặn dò tài xế đợi bên ngoài lái xe về nhà họ Chung trước.

      Trong thang máy, vừa rồi Lạc Lạc ngủ ngon, giờ vẫn còn nghiêng người dựa vào đầu vai , giúp cầm túi xách, dụ dỗ chuyện, hỏi những chuyện trong trường học, rồi kể những chuyện thú vị lúc công tác ở Tây Ban Nha.

      chiếc xe màu đen yên lặng đậu bên góc đường, kéo tay băng qua dòng người và xe cộ, cả Chung Chấn Thanh nhìn thấy bọn họ, vội vàng xuống xe, giúp bọn họ mở cửa sau, rồi vừa đỡ vừa ôm em ngồi vào trong xe.

      Trong xe mở nhạc, trong khí tràn bao phủ chút mùi vị thuốc lá.

      cả, lại hút thuốc! Thối chết!” Lạc Lạc xoa xoa cái mũi, thấp giọng kêu gào.

      Chung Chấn Thanh vội vàng hạ cửa sổ xuống, cười : “ Tại chờ đợi các em sốt ruột quá nên chỉ hút có hai hơi thôi.”

      Lúc này Chung Chấn Văn ngồi vào phía bên kia, vừa đưa tay ôm chầm lấy Lạc Lạc, vừa : “Em bị bệnh loét mũi rồi!”

      Chung Chấn Thanh hiểu ý, cúi đầu cười, đồng ý đóng cửa sổ bên hông lại, chỉ chừa lại cửa sổ ngay vị trí ghế lái mà thôi.

      Nửa tháng gặp, Chung Chấn Thanh đề nghị đến nhà hàng Pháp mới mở, Lạc Lạc lại thích ăn Pizza Hut, bọn biết chỉ thích chơi trò chơi xếp hoa quả mà thôi, cũng phải là muốn ăn Pizza, nhưng cũng đành phải theo thôi.

      giờ cao điểm tan sở, chỗ nào cũng đều là người, tất cả xe đường phố đều như ốc sên nhích từng bước về phía trước.

      Chung Chấn Thanh sốt ruột ấn từng dãy nút trong xe, tiếng radio om sòm, nhạc lại quá ầm ĩ, mà dãy ghế đằng sau, tiếng mút lẫn nhau, thậm chí là tiếng làn da cọ xát, tiếng so với tiếng càng nét hơn.

      liên tục nhìn lên kính chiếu hậu, cúc áo đồng phục của em bị gỡ ra, quần lót màu trắng bị lộ ra ngoài và áo ngực của em bị đẩy ngược lên xếp chồng hỗn độn ở trước ngực, hai bầu vú non mềm trắng mịn lóa mắt bị tay Chung Chấn Văn lần lượt xoa nắn, màu sắc hơi thẩm của bàn tay trái ngược với cặp vú trắng như tuyết của em tạo nên góc nhìn mạnh mẽ, cái miệng nhắn bị Chung Chấn Văn mút sít sao, nước miếng chảy ra, chảy xuống chiếc cổ duyên dáng.

      “Mẹ nó! Xe nhiều đấy!” đốm lửa trong lồng ngực như muốn đốt cháy, cuối cùng nhịn được hung hãn nện quyền lên tay lái, tục tiếng.

      Rốt cuộc Chung Chấn Văn cũng ngẩng đầu lên, để em hít thở khí. Cúi đầu thở gấp cười : “Bí thư Chung của chúng ta nên đề nghị cho chính phủ đặt ra lệnh cấm, về sau đông đảo người dân hết giờ làm về nhà chỉ có thể bộ chứ được lái xe ?”

      “Hẳn là nên để cho Tổng giám đốc Chung sau khi tan tầm đổi thành lái máy bay mới đúng!” Chung Chấn Thanh cũng phản kích ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn hai người trong kính chiếu hậu, “Em hãy kiềm chế chút , Lạc Lạc chịu nổi!”

      Hai người cùng nhìn trong lòng, mềm mại nằm trong khuỷu tay Chung Chấn Văn thở từng ngụm từng ngụm, chẳng biết từ lúc nào hai con thỏ trước ngực có bộ dạng rất lớn, thuận tiện cũng nhấp nhô lên xuống, rung động thôi. Đột nhiên toàn bộ đèn nê-on đủ các loại màu sắc hai bên đường bừng sáng, tỏa sáng mặt thân , trong phút chốc khuyếch đại lên như tiểu tinh mộng ảo, có cảm giác như chân thực, giống như khi tỉnh mộng tan biến bất cứ lúc nào vậy.

      Chung Chấn Văn mê muội dùng ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhắn của , chậm rãi vuốt xuống hai con thỏ non mềm, nhẵn bóng, sau đó gia tăng sức lực nắm được, nhào nặn, cúi đầu : “Tiểu tinh nhà chúng ta lại lớn lên rồi! Chấn Thanh, nửa tháng này cũng vất vả, công lao nha.”

      Chung Chấn Thanh buồn cười.

      Xe này cải tiến qua, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, vẫn dùng khóe mắt quan sát hai bên kính chiếu hậu, từ phía trước đưa tay ra sau, tóm hai hạt châu màu hồng phấn nộn trước ngực em nhéo , khiến Lạc Lạc rùng mình, đau xót thôi, “Em bảo Lạc Lạc tự mình , trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều bận họp, làm gì có thời gian ở cùng em ấy! Lạc Lạc, em cho hai nghe !”

      Lạc Lạc lại mất hứng, vểnh môi, uốn éo tách hai bàn tay làm loạn ra, mềm mại la: “Đau quá á! Hai người làm em đau rồi này!”

      giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng Chung Chấn Văn lại đâu dễ gì đồng ý buông tha, chỉ dụ dỗ thay đổi tư thế, ôm ngồi lên đùi , lại đúng phương hướng để có thể dễ dàng giở trò.

      Lúc này dòng xe di chuyển, xe phía sau ấn còi hối thúc, Chung Chấn Thanh mới xoay người lên lái xe .

      đường ầm ĩ đến bãi đỗ xe, Chung Chấn Thanh cố ý tìm chỗ đậu xe bị che khuất, bản thân mình cũng chen xuống ghế sau ngồi, hung hăng ôm Lạc Lạc lại khi dễ trận, trong lòng mới dịu xuống chút ít.

      Chờ Lạc Lạc cài lại khuya áo ngực, sửa sang lại đồng phục, hai người mới ôm xuống xe.

      Bên trong Pizza Hut vẫn đông người như cũ, Chung Chấn Thanh khẽ cau mày, gọi điện thoại, đến lát sau, quản lí vội vàng chạy tới cười tiếp đón, dẫn bọn họ đến căn phòng tao nhã, Lạc Lạc lại thích trong phòng quá yên tĩnh, quản lí kia buộc lòng phải hao phí chút trắc trở, sắp xếp đưa bọn họ đến chỗ ghế dài bên cạnh cửa sổ sát đất có tầm nhìn rất tốt trong đại sảnh.

      Hai em nhà họ Chung bận rộn ngày, là rất đói bụng, vừa kêu từng phần cho riêng mình, vừa kêu Pizza Chí Tôn, gà và phô mai que cho Lạc Lạc.

      “Chấn Thanh, hôm nay Quý Thiếu Kiệt đến công ty của em...”

      Hai em bọn họ đến công việc, Lạc Lạc vui vẻ được tự do, chỉ lo cầm cái đĩa đến khu vực xếp tháp hoa quả chơi đùa.

      trong lúc chồng chất hăng say, tháp hoa quả xếp cao được khoảng sáu, bảy tầng, Lạc Lạc đắc ý nhìn về phía vị trí của các , từ xa nhìn thấy đứng bên cạnh bàn bọn họ, dáng người cao gầy, người mặc váy lụa mỏng đỏ choét, biết là cái gì mà cười đến thắt lưng cũng khom xuống.

      Lạc Lạc nhanh chậm bưng đĩa qua, đúng lúc ta cũng cảm thấy được có người tới, xoay người lại, vừa vặn va vào tháp trái cây vừa mới chất xong, lăn đất.

      “Lạc Lạc!” Chung Chấn Văn cách rất gần, vội vàng đứng dậy, đỡ lấy , “Em sao chứ? Có hù dọa đến em ?”

      Bị hù sợ ra lại là Phương Thanh Ngọc, váy màu đỏ dính ít nước sốt màu trắng ngà, vội vàng cầm lấy khăn tay lau chùi.

      Lạc Lạc trợn trừng mắt, thanh lớn : “Đáng nghét! Mất sức lực cả nửa ngày mới chất được.”

      Cũng biết là đến người va chạm đáng ghét hay là tháp hoa quả bị rơi xuống đảo lộn đáng ghét.

      “Thanh Ngọc, có muốn tôi đưa vào nhà vệ sinh sửa sang lại chút ?” Chung Chấn Thanh ga lăng đứng dậy, để cho Phương Thanh Ngọc ngồi xuống, đưa khăn tay mới cho ta, nhìn vết bẩn váy ta rất dễ thấy, tiếp: “Hay là xuống lầu mua giúp bộ quần áo khác?” Ngẩng đầu nhìn Lạc Lạc, nhàng trách cứ, “Lạc Lạc, còn mau nhận lỗi với chị Thanh Ngọc!” Mặc dù là trách cứ, nhưng trong giọng lại chỉ thấy cưng chiều và thương.

      Lạc Lạc vùi đầu ăn phô mai que, mập mờ : “Tháp hoa quả của em bị đổ mất, ai tới xin lỗi em?”

      cần!” Phương Thanh Ngọc cũng là người được giáo dục rất tốt, cười : “Lạc Lạc vẫn chỉ là bé thôi, so đo với ấy làm gì? Hơn nữa là do bản thân em cẩn thận, va vào tháp hoa quả dễ gì ấy mới chất được. Lạc Lạc, có muốn chị xin lỗi em ?” thanh câu cuối cùng cố ý nâng lên, giống như đùa với hiểu chuyện.

      Lạc Lạc ngay cả liếc mắt cũng thèm, giống như nghe thấy, đẩy đĩa Pizza đến trước mặt Chung Chấn Văn, phồng miệng, “ hai, bánh lớn như vậy, bảo em làm sao mới ăn được chứ?”

      Làm sao mới ăn được chứ? Đương nhiên là Chung Chấn Văn phải lấy dao cắt thành từng miếng giúp rồi, lúc này mới bằng lòng di chuyển tay im miệng buông tha.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao3 others thích bài này.

    4. Dinhloan

      Dinhloan Member

      Bài viết:
      64
      Được thích:
      48
      Truyện hay quá mất. Bạn ơi có thể cho mk convert đc k:yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Đợi đến khi em mười tám tuổi em.

      Editor: Trần Thu Lệ

      Chung Chấn Văn vừa cắt Pizza cho , vừa cười lắc đầu: “Tiểu ma đầu nhà chúng tôi bị làm hư rồi! Thanh Ngọc, cũng đừng trêu chọc em ấy.”


      Miệng Chung Chấn Thanh cũng nhếch lên, lại cách cái bàn đưa tay qua, dùng khăn tay thương lau vết phô mai còn sót lại khóe miệng của em . em ấy lại hơi kiên nhẫn lắc lư đầu.


      Phương Thanh Ngọc hơi xấu hổ nhìn ba em trước mặt, đa số mọi người đều biết nhà họ Chung có hai người con trai song sinh xuất sắc, là bí thư trẻ tuổi nhất của thành phố, là tổng giám đốc của công ty phần mềm do chính mình thành lập, đều là tiền đồ giới hạn, lại ít có người lqd biết mặt dịu dàng của hai em sinh đôi này. Từ ta lớn lên cùng với bọn họ, giống như màn trước mặt này sớm nhìn chán, mà vẫn còn nhịn được cảm thấy chút khó hiểu...quá cưng chiều, mặc dù đây chính là em của mình! Hơn nữa, này còn là bé còn chảy nước mũi nữa mà sắp mười tám tuổi rồi! Lại nữa, em này cũng phải là em ruột!


      Rốt cuộc Phương Thanh Ngọc cũng vội vã xin từ biệt, cùng rời với bạn chờ.


      Lạc Lạc trợn trừng mắt với bóng dáng màu đỏ xa, “Hứ, tưởng tôi biết sao! Luôn có ý đồ với cả, nhìn thấy cả là hai con mắt sáng lên giống như Hoàng Thử Lang(con chồn) thấy gà vậy! Vừa nhìn là biết có gì tốt!”


      Chung Chấn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ cái ót của cái, “Bé con mắng ai là gà hả?” Trong lòng lại lén lút hưởng thụ đố kị nho của .


      “Ha, vậy làm vịt cũng được!” Hai mảnh môi đỏ mọng của Lạc Lạc còn ngậm thức ăn nháy mắt với , dùng thanh chỉ ba người có thể nghe được : “Buổi tối lấy chút năng lực ra đây nha...”


      Lần này, Chung Chấn Văn cũng nhịn được vân vê đầu tóc , cười : “Em tiểu tinh này, học được những lời thô tục này ở đâu vậy hả?”


      “Cái này có gì đặc biệt hơn người chứ.” Lạc Lạc xiên miếng chân giò hun khói bỏ vào trong miệng, dùng cái lưỡi hồng nhạt câu vào răng, “Lớp em có bạn học kêu con vịt như vậy đấy.”


      Đôi môi đầy đặn hình củ ấu, bờ môi rệt, nhục cảm mười phần, đỉnh đầu còn có ánh đèn chiếu xuống, ánh sáng màu vàng nhuộm đầy hình dáng đặc biệt êm dịu, sạch làm cho người ta thương. Hai em nhà họ Chung nhìn đôi môi hồng hào, chút mẩu bánh bị vô ý thức nhàng liếm , khiến người ta rung động.


      Nhưng đôi môi kia lại ra câu khiến hai em dở khóc dở cười, “Trong lớp em, tất cả bạn học đều con vịt sống rất tốt, tìm con vịt đến còn mạnh hơn nhiều so với những Lăng Đầu Thanh đó, dù sao phụ nữ đều được như thế lần, còn bằng tốn chút tiền bạc tìm bọn họ, được hầu hạ thoải mái dễ chịu nha.”


      Hai em lại được tự nhiên, Chung Chấn Văn đè cái tay bận rộn của lại, Chung Chấn Thanh vặn khuôn mặt của , hạ giọng, “Tiểu tinh, đừng bị những người bạn học đó của em dạy hư, cái gì mà gà vịt ngỗng, có hiểu được bằng với theo mấy của em sao? Lạc Lạc, em yên tâm, đợi đến ngày nào đó em đủ mười tám tuổi, các nhất định em…”

      Lạc Lạc cười khúc khích, đưa tay níu mũi cả, “Được rồi hai , các sợ cái gì chứ? Dù sao còn hai tháng nữa là em được mười tám tuổi rồi, nếu thực sợ hãi, bằng tối nay cho các …” cố ý nheo hai con mắt như nai con lại, khiêu khích nhìn bọn , vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt ra, linh hoạt mút ngón tay giữa, ánh mắt kia vô tội mà mênh mông.

      chính là khắc tinh của bọn họ, ngay từ lúc còn bé ăn hai em bọn họ sít sao. Đây rành rành là ám hiệu, hai em trai của hai tê rần, hẹn mà cùng bắt đầu dựng lều, ăn bữa cơm có lẽ tăng thêm nhạt nhẽo, vội vã ăn xong, lôi kéo về nhà.

      Dọc đường , bị hai ôm vào trong lòng, đôi tay kia mò mẫm vô cùng thoải mái, chẳng biết như thế nào mà lại ngủ thiếp .

      Đợi đến khi tỉnh lại, có tiếng xe, bốn phía đều yên lặng, cả người giống như lơ lửng mặt biển, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy ngọn đèn chùm Italia treo trần nhà, mới biết được nằm giường hai.

      Trước ngực truyền đến trận tê tê dại dại, cúi đầu, nhìn thấy hai đầu tóc đen giống nhau như đúc bú mút ngực phát ra tiếng chẹp chẹp, giống như những chú hổ con tranh giành vú của mẹ.

      Có loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Được khao khát, được bao bọc, được .

      “Ba và mẹ đâu?” rất thoải mái nhưng lí trí vẫn còn, quên lo lắng hỏi ra câu này.

      Môi Chấn Văn ướt át di chuyện mạch lên môi , tranh thủ thời gian, sờ soạng : “ người Bắc Kinh, người Cam Túc thăm hỏi, quan tâm đến bọn họ làm gì?”

      thở ra hơi nhõm, yên tâm tiếp tục hưởng thụ, đem bản thân mở ra thành hình chữ đại (Hình người nằm dang hai tay hai chân).

      Đôi môi ướt áy của Chấn Văn lại di chuyện xuống, cùng ngậm mút bảo bối mê hồn với cả.

      giơ tay lên, mò mẫm đuôi tóc mềm mại của bọn , giống như mớ, : “Từ từ ăn, ngoan, bên trái là cả, bên phải hai…”

      Chỉ có thời khắc như thế này, mới có thể ngược lại, bọn họ ở trong ngực hưởng thụ như đứa bé.

      Bởi vì còn trong thời kì trưởng thành nên các rất ít khi trực tiếp khuấy động vùng tam giác non mềm như vậy, lần này Chấn Văn công tác nửa tháng, có lẽ đây là lần đầu tiên trong ba người có tách ra lâu như vậy nên ba người đều có chút hưng phấn quá mức, giống như điên rồ vậy, ở giường quằn quại như ba con rắn, dây dưa, xếp ra đủ loại tư thế.

      …”

      Lạc Lạc thích mềm mại gọi bọn như vậy, hai chữ ấy (Tiếng TQ có hai chữ hén), cấm kị, kích thích, thành công quấn quanh vô tận trong miệng, mang theo vui sướng đau đớn.

      Bọn biết phải , thương như thế nào mới tốt, thuần khiết, xinh đẹp, giận dữ, làm nũng, mỗi đọng tác, mỗi vẻ mặt của bất cứ lúc nào đều có thể đưa bọn từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

      là kiếp nạn của bọn , nếu có cách nào tránh né, vậy bọn cam tâm tình nguyện đắm chìm vào.

      Chỉ cần thích, chỉ cần cũng sẵn lòng.

      à, em muốn…” Thân thể uốn cong như vòng cung, tất cả các ngón chân như hạt bắp đều co quắp lại, mang theo tiếng gọi nghẹn ngào.

      béo, nhưng mà khung xương rất , toàn thân đều là thịt mềm mại, làn da mỏng manh lại vô cùng mẫn cảm, giognos như quả đào tươi non, chỉ cần đụng cái là chảy ra dòng nước ngọt ngào. muốn cái gì? muốn bọn làm gì? Ngay cả chính cũng biết, chỉ là cảm thấy khát khô cổ, đó là loại trống vắng dâng lên từ sâu trong thân thể.

      Bọn ôm đến ghế sa-lon, hai chân bị nhấc lên, hai tay vịn hai bên.

      Hai em sinh đôi cùng trứng, mặt mũi giống nhau, ngay cả lúc nà dục vọng trong mắt cũng y chang nhau, nhìn thẳng vào kẻ hở giữa hai mép thịt khép kín chặt chẽ màu hồng nhạt giữa hai chân bảo bối, rất muốn tiến thẳng vào hang động huyền bí ấy, tiến thẳng vào trong tử cung nho của .

      Cảnh đẹp kiều diễm như vậy người đàn ông trưởng thành bình thường nào có thể kiềm chế được? Huống hồ, đây lại là bảo bối mà bọn thương nhất.

      “Chấn Thanh! Em nhịn được, chúng ta…” Chung Chấn Văn cứng rắn đến sắp nổ, phát ra thanh run rẩy, hai tròng mắt hẹp dài bị dục vọng nhuộm đỏ.

      Nhưng Chung Chấn Thanh chỉ đưa ngón tay và môi phủ lên , giúp : “Lạc Lạc ngoan, Lạc Lạc ngoan, chờ em lớn thêm chút nữa, chờ đến khi em đủ mười tám tuổi, các em tốt…”
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :