1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều em nhất - Tĩnh Phi Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Cưng chiều em nhất

      Tác giả: Tĩnh Phi Tuyết

      Thể loại: đại, sủng, ngọt ngào, đại thúc - loli

      Số chương: 75

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Linh Ngọc

      Lịch post: 1 - 2 chương/ tuần

      Giới thiệu

      Hạng Việt lớn hơn Hề Hi chín tuổi, hai người trong sáng rất nhiều năm, sau này bị em bắt lại.

      Nam chính rất thích sạch , bác sĩ, nam thần;

      Nữ chính xinh đẹp đáng như hoa ~

      Song C ~ ngọt ngào, cưng chiều ~ HE
      dhttChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 01

      Editor: Linh Ngọc

      Tháng ba Vũ Lăng mưa phùn bay tán loạn, khí lạnh chưa tan, Hạng Việt lái xe dự định từ đường Tần Lĩnh vòng qua đường Nghiễm Minh. Lúc ấy vì chờ đèn giao thông nên giảm tốc độ xe, xe phía sau giống như thấy xe chớp đèn, cuối cùng đụng phải, đầu xe và đuôi xe cùng vang lên tiếng cộp, đụng vào nhau.

      Bởi vì phản xạ có điều, nên thân thể Hạng Việt tránh khỏi nhào về phía trước chút, dây an toàn kéo về lại ghế ngồi. Cũng may lực tính là lớn, xe phía sau thắng lại coi như đúng lúc, ngoại trừ ngực đập vào tay lái có chút đau bên ngoài, còn lại những chỗ khác hề bị thương.

      Hạng Việt cau mày cỡi dây an toàn ra, sau đó xoa hai cái chỗ bị đụng đau, rồi mở cửa bước xuống xe. Bên ngoài, vẫn còn mưa , trong xe có ô, để cho mưa bụi rơi vào người cũng rất khó chịu, phút chốc khuôn mặt bị mưa làm ướt hết.

      Đụng vào chính là xe Maserati màu trắng , lúc xuống xe, đối phương cũng mới từ từ xuống, là trẻ tuổi ăn mặc thời thượng.

      Sau đó. . .

      "A, Hạng Việt!"

      "Hề Hi? !"

      Rất tốt đó chứ, cần báo cảnh sát và những thứ khác, hai người hai gương mặt nhìn nhau, nhất thời gì. Phát có rất nhiều người vây xung quanh xem, có chút hơi phiền phức, trước hết chỉ có thể đổi chỗ khác thôi.

      Mỗi người lên xe của mình, vừa lúc đèn xanh, Hạng Việt phía trước đảo tay lái thuận thế quẹo qua đường Nghiễm Minh, cách chỗ lúc nãy quảng xa mới dừng xe lại, sau đó lập tức gọi Hề Hi nãy giờ theo sát phía sau.

      Có thể cảm thấy người quen bị làm khó, này nhanh nhẹn, hăng hái hơn lúc nãy nhiều, vừa dừng xe mình lại thức thời bước xuống, bước nhàng đến trước xe Hạng Việt, đặc biệt là tự giác mở cửa chiếc xe Lamborghini màu đen ngồi lên ghế trước.

      "Em lấy được bằng lái?" mới vừa đóng cửa ngồi xong, lập tức lạnh nhạt chất vấn, đồng thời đưa khăn tay tới.

      Hề Hi cười hì hì, lấy khăn tay lau nước mưa mặt, miệng còn cố ý với , "Hôm nay khéo, trở về lúc nào thế, chút tin tức cũng có? phải muốn ở Mĩ ba năm sao, lúc này mới hai năm? Mang quà về cho em à?"

      Chuyện vừa mới đụng xe thèm , có thể có da mặt dày đến thế này sao.

      Dĩ nhiên đối với Hạng Việt, lời của chính là biểu hiển điển hình của chột dạ.

      Hề Hi là con nhà bạn , hơn 9 tuổi, bởi vì tuổi tác chênh lệch, hai người cực ít chơi chung chỗ, lại đến trai của Hề Duy quen thân nhau hơn. Chỉ là lúc còn nhận thức, miễn cưỡng cũng coi như là thanh mai trúc mã, tình nghĩa vẫn phải có, giống như em vậy. Đoán được chắc là có bằng lái đây mà, hơn nữa vừa rồi bản thân còn chính mắt thấy được kỹ thuật lấy xe của , nếu quan tâm lương tâm của thực rất yên, về tình về lý đều thể nào được.

      Biết tính tình tiểu nha đầu này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lại, nên cũng lời vô ích với , trực tiếp lấy di động trong túi áo ra, ánh mắt Hề Hi lóe sáng, vốn đề phòng , lại thấy tên lên trong điện thoại là tên của hai mình, lập tức tay nhanh mắt lẹ đoạt lấy chiếc điện thoại, trực tiếp tắt mát, trong lòng buồn bực chịu được, nhưng mặt lại mang theo nụ cười, "Em lái xe chú ý mới đụng xe của , phải là ý, yên tâm, em đảm bảo giúp em sửa xe, toàn bộ đèn phía sau đều đổi thành đồ nhập khẩu, có chút chuyện thôi mà, vẫn báo cáo sao?"

      Hạng Việt hơi mỉm cười, "Để xem bằng lái của em chút."

      Khuôn mặt Hề Hi cứng đờ, muốn pha trò, nhưng lại nhìn thấy trong mắt phảng phất trầm tĩnh. . . Biết qua được, nên chỉ yên lặng cúi đầu, ấm ức , "Vẫn chưa bắt được mà." xong còn nhanh bổ sung thêm, "Nhưng mà em học ở trường lái xe cũng lâu rồi, mấy ngày nữa xin thi chính thức, hơn nữa em cũng phải tùy tiện lái xe , mà là có việc gấp. rất gấp, rất vội, là việc quan trọng!" Về phần việc quan trọng đó là gì chữ cũng đề cập tới.

      Hạng Việt cụng phải là người truy hỏi, chỉ là đồng ý , "Cho dù việc gấp cũng nên có bằng lái, như em vậy là bản thân hề có trách nghiệm với người khác, Hề Hi, mong em có thể thức tỉnh sai lầm của mình tốt, hôm nay là vận khí em tốt nên đụng vào xe , nếu như người khác hoặc là người đường khác sao?"

      Chuyện này có thể lớn có thể , làm tốt
      [​IMG]
      garan2602, dhtt, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Khai trương bằng chương mới nàng @huongntd

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 02
      Edit: Thanh Hưng

      Suốt dọc đường từ đường Quảng Minh đến Viện phúc lợi Thái Dương, vô luận Hề Hi ngoan ngoãn lấy lòng như thế nào đều vô dụng, lần này Hạng Việt quyết tâm giáo huấn . Cố tình còn chuyện, câu thích mềm thích cứng, giống như là củ cà rốt treo ngược ở đằng trước con lừa, thấy được nhưng ăn được, biết rất ràng có khả năng bị đùa bỡn, rồi lại đành lòng buông tha, Hề Hi cảm giác mình rất ngu xuẩn, vừa muốn nổi giận lại sợ còn có khoan nhượng, nếu như chính mình chọc giận người ta ngược lại thất bại trong gang tấc, là dây dưa thôi.

      Như vậy cũng có thể nhìn ra đối với trai Hề Duy, khá e sợ.

      Xe từ từ lái ra khỏi nội thành, vừa trời mưa lại là thứ bảy, người đường dần dần trở nên thưa thớt, ra khỏi Nam thanhhuung Tam Hoàn, hai bên đường xuất từng mảng lớn ruộng lúa mì xanh biếc. Khoảng cách gần, Hạng Việt dám tưởng tượng nếu như Hề Hi lái xe từ nội thành tới đây dọc theo đường xảy ra chuyện gì. Coi như mấy ngày nữa thuận lợi thi được bằng lái, tay mới bình thường cũng dám lái xe xa như vậy, cả gan làm loạn oan uổng .

      "Này!"

      "Hả?"

      "Coi như tố cáo. . . . . . Có thể chờ qua ngày mai mới kiện tội em hay ?" Cũng cần Hạng Việt hỏi tại sao, tự mình tiếp: "Ngày mai là ngày giỗ của mẹ em."

      Mấy chữ đơn giản này đều hơn dưới trăm câu cầu xin tha thứ trước kia của , Hạng Việt lặng yên trong nháy mắt, thể đồng ý. Hề Hi thêm gì nữa, tay chống cằm tựa vào cửa sổ xe cách lqd kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, bóng lưng đơn bạc nhìn qua có mấy phần đơn, làm cho trong lòng người tự dưng như có chút nhũn ra. Hạng Việt biết chuyện nhà , cảm thấy cũng dễ dàng, cho dù có chút tùy hứng, từ “gấu”, nhưng nghiêm túc mà , số lần Hề Hi gây họa lại nhiều, lần này, ra xuất phát điểm đúng là ý tốt, chỉ là người thiếu niên kích động lo việc linh tinh, tính là tội ác tày trời.

      Thời điểm Hạng Việt tự chủ vì kiếm cớ, đột nhiên Hề Hi hô ngừng xe, chân tướng, vừa hỏi tại sao, vừa đạp thắng xe.

      "Có con chó rơi xuống hố." xong mở cửa xe chạy xuống, Hạng Việt thấy từ đường nhựa dọc theo sườn dốc vào đường đất, trong miệng : "Này gấu !" Lại yên lòng, chỉ có thể xuống xe cùng chạy tới. Đường đất dễ , lại ổn thỏa, nhảy qua cái hố , theo đường mòn ở ruộng lúa mì bước nhanh vào trong, đến chỗ vũng bùn lại ngừng lại, con chó Shiba bị vùi ở bên trong rầm rì ra được.

      Hạng Việt từ phía sau chạy tới, đầu tiên quét mắt nhìn bốn phía, rất hiểu tại sao trong ruộng lúa mì có thể có cái vũng bùn như vậy tồn tại. đánh giá chỗ vũng bùn này trước kia phải là hồ nước, lớn, đường kính chỉ dài có bốn, năm mét, xa như vậy, con chó này màu vàng đất, may mà ánh mắt tốt, người bình thường đứng ở đường cái đoán chừng nhìn được, ở trong xe chạy còn có thể nhìn thấy ràng như vậy, phục được.

      Hề Hi vén tay áo lên muốn xuống, Hạng Việt kéo : "Thế nào vội vội vàng vàng, chó cũng rơi vào, em sợ mình cũng ra được sao?"

      Lời này thế nào giống được đăng duy nhất tại ******************* như mắng chửi người vậy! Hề Hi bĩu bĩu môi, giải thích : "Em có ý định trực tiếp xuống, chỉ muốn thử nhìn chút có thể từ bên cạnh kéo nó ra ngoài hay ." Liếc mắt cự ly cũng tính là xa, nghiêng người, duỗi tay đoán chừng có thể đến.

      "Chó này biết có cắn người hay , em dám trực tiếp sử dụng tay?" Hạng Việt tức giận: "Người lớn bao nhiêu rồi, trước khi làm việc có thể sử dụng đầu óc chút hay !"

      Bị hoài nghi trí thông minh, Hề Hi có chút buồn bực, chỉ là cũng biết mình suy tính quá xúc động, tuy ít tính khí, nhưng cũng phải là biết gì, cho nên lúc trước Hạng Việt muốn cùng trai tố cáo, lời ác độc, tại, cũng tương tự trở mặt, chỉ le lưỡi cái, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

      Hạng Việt than thở, rất muốn chỉ vì chú chó Shiba này mà gặp nạn, hơn nữa trời còn mưa rơi lác đác, ít nhất áo khoác Hề Hi còn có cái mũ có thể đội, là bị xối trực tiếp. Chỉ là nhìn như vậy, cũng biết lấy chó ra là được. Từ tiểu nha đầu này rất thương động vật, nhìn thấy chó mèo lang thang đều muốn quan tâm phen, cũng kỳ thị chó mèo lang thang hay là chó mèo nhà, tại cả người con này đều bị hãm sâu, nhất định là phải cứu.

      Trực tiếp sử dụng tay để bắt dĩ nhiên được, loại ruộng đất này có nhiều vi khuẩn nhất, ngộ nhỡ bị cắn vậy là được bù nổi mất, lại bọn họ cũng có công cụ gì, suy nghĩ chút, tiện lợi nhất là tìm thôn dân bên cạnh nhờ giúp đỡ tương đối đáng tin,
      [​IMG]
      dhttB.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 03
      Edit: Thanh Hưng


      Mấy người bạn của Hề Hi và Hạng Việt cũng tính là người xa lạ. Người có tiền có quyền ở Vũ Lăng nhiều như vậy, hàng năm trong nhà ai làm chủ tổ chức mấy bữa tiệc? Hôn hợp với hôn, bạn bè lqd hợp với bạn bè, buôn bán hợp với buôn bán, quan hệ giăng khắp nơi, coi như người quen ở đây, cũng có thể lăn lộn mà quen mặt, gặp được, giới thiệu tên họ, sau đó “Oh, ra là a”, bừng tỉnh hiểu ra, kề vai sát cánh, thẳng thắn mà , cần biết trong lòng nghĩ như thế nào, mặt luôn là có trở ngại.

      Như bây giờ, mọi người đều tự giới thiệu mình, cần lãng phí đầu óc, Hạng Việt nhận biết được toàn bộ tám người trẻ tuổi trước mắt, đại não tự động xuất tình huống trong nhà bọn họ ra ngoài, nhất nhất nhập tọa, biết tất cả.

      Trong những người này Hề Hi là tuổi nhất, học sớm hơn người khác, thời điểm tiểu học lại nhảy cấp, 18 tuổi là sinh viên đại học năm thứ hai, qua tháng chín năm nay là có thể bay lên đại học năm 3, những người khác tuy là bạn học cùng nhau, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng lớn hơn hai ba tuổi. Tại đây, lại vẫn để cho lăn lộn trở thành xã trưởng, thể nhân duyên của này rất được, về phần năng lực tổ chức cái gì. . . . . . Thôi , đứa nhóc “gấu” như thế, phải là người khác nhường cho, coi như là con nhà giàu được gia đình hun đúc ai lại có thể chút năng lực tổ chức?

      Ở trong hội, Hạng Việt cũng được coi như là danh nhân. Là “con nhà người ta” được đông đảo trưởng bối nhắc tới nhiều nhất lúc giáo dục đứa bé nhà mình, nhân phẩm học vấn cái gì cũng đều ưu tú, tài đức vẹn toàn, chững chạc lão luyện, vân vân… Tất cả lời ca ngợi dùng người của thanh hưng cũng chê nhiều. Mấy đứa trẻ giấy hơn vài tuổi trước mắt này hầu như là nghe ca ngợi về mà lớn lên, cậu ba nhà họ Hạng từ là học sinh hạng ưu, cuộc thi hàng năm chưa bao giờ xuống hạng ba, tinh thông Piano, sáo, đàn cổ, hội họa, thư pháp, đoạt vô số giải, vừa hiếu thuận lại hiểu lễ, tao nhã lịch , rất có phong thái quân tử. Là kiêu ngạo trong mắt trưởng bối, là cơn ác mộng trong mắt bạn cùng lứa tuổi.

      Cũng may những năm gần đây thường ở nước ngoài, cho dù ở giới y học đạt được thành tựu , nhưng lực ảnh hưởng ở trong vòng ( Hề Hi thế hệ này) sâu giống như năm đó, khổ ép đám công tử bột nhiều lắm chính là nghe trưởng bối trong nhà càu nhàu mấy câu thôi, cũng để vào trong lòng, bình thường coi như thỉnh thoảng ở bữa tiệc nhìn thấy, phải bạn cùng lứa tuổi lại cũng phải là vòng, người nào để ý ! Cho nên đối với Hạng Việt, mấy người này trong lòng có cái bài xích gì, ngược lại còn tò mò.

      Viện trưởng viện mồ côi là người phụ nữ trung niên, dung mạo rất phúc hậu, khi cười lên rất bình dị gần gũi, đón mấy người vào, trong miệng còn lẩm bẩm với Hề Hi: "Mới vừa rồi dì bảo mấy người bọn họ vào trước, lại còn nghe, muốn chờ cháu."

      Hề Hi có chút kiêu ngạo cười ha ha: "Tất nhiên, có cháu ở đây, bọn họ nào có người tâm phúc!"

      Lời này là khoác lác vô sỉ, Hạ Y ở bên hừ tiếng: "Chúng tôi là lo lắng đứa nhóc nhận ra đường." Cậu ta lqd vừa , những người khác lập tức phụ họa, còn cùng nhau chọc . gọi là Tần Lạc Lạc dùng đầu đụng vào đầu dưa của cái, chế nhạo: " ấy phải biết đường, là làm chuyện xấu bị “bề ” bắt được!" Người “bề ” này tự nhiên là chỉ Hạng Việt bên.

      Hạng Việt khóc cười đều được, tự nhận vẫn còn rất trẻ, ngay cả 30 cũng chưa tới, ngờ tại đây trong mắt đám người chừng hai mươi tuổi này cũng đạt đến vinh hạnh trưởng bối đặc biệt, để cho người ta biết làm sao. Trước tiên Hề Hi liếc mắt xem thường trừng tới đây, giống như giận Hạng Việt làm “bại hoại” danh tiếng của , sau đó tức giận làm mặt quỷ với thằng nhóc dáng dấp tương đối xinh đẹp Hạ Y: "Tôi là đứa bé là cái gì, lần trước ở trong núi lạc đường vẫn là tôi tìm được! Dân mù đường có quyền cười nhạo tôi!"

      Hạ Y trực tiếp đưa tay gõ đầu của : " lớn ." Đoán chừng cậu ta cũng dùng chút hơi sức, Hề Hi che đầu “A” tiếng, đau đến mặt cũng nhăn lại rồi. Gương mặt búp bê của dài ra, ngũ quan trắng noãn như bánh bao nhăn vào chỗ, vô cùng dễ thương. khác tên là Du Khả Dương để túi trong tay vào trong ngực nam sinh bên cạnh, ôm đầu Hề Hi vào trong ngực, vừa an ủi nhóc đáng thương bị ức hiếp, vừa khiển trách trừng Hạ Y: " và đứa bé khi chấp nhặt nhiệt tình cái gì, cười nhạo hai câu sao, ấy lại cũng phải là láo! có bản lãnh đừng luôn lạc đường a!"

      "Đại Dương, đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận “vợ con” đáng thương của buồn bực a!" Khiếu Trương Trạch, nam sinh dáng dấp cao gầy thanh tú như que tăm khoa trương hô lên. Hề Hi từ trong ngực Du Khả Dương thò đầu ra, mắng cậu ta: " ghen tỵ với tôi à, đáng tiếc Dương Dương thích bác như vậy!"

      "Hắc! Nhóc gấu này!" Trương Trạch vén tay áo lên muốn đánh người, Hề Hi le lưỡi tránh khỏi
      [​IMG]
      dhtt, Chrismelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :