1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng chìu tình nhân trẻ con

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cưng chìu tình nhân trẻ con

      Chân ái hệ liệt – Chi tam

      Tác giả : Hà Vũ

      Convert: meoconlunar--TTV

      đại 10 chương

      rate: 18+


      Giới thiệu nội dung vắn tắt

      Vừa gặp , người đàn ông theo đuổi mang theo ý trêu đùa, lý trí đến choáng váng.

      Lâu ngày sinh tình, nữ nhân câu dẫn mang theo hồn nhiên, cảm tính hờn dỗi.

      tên là Niên Nhược Nhược, Niên chính là “Ham làm giàu, hàng năm may mắn”,

      Nhược chính là, “Ăn như trâu, làm như rùa”, đây là tự giới thiệu khi mười ba tuổi.

      Được Quan gia chi thứ hai nuôi dưỡng, ràng là an phận thủ thường.

      Nhu thuận nghe lời, lại biết tại sao có ngày đột nhiên chọc cho nhị thiếu gia Quan Chi Nghiên tính tình vốn rất tốt đâm ra khó chịu.

      Đầu tiên là ỷ thế hiếp người, năm mười sáu tuổi cướp nụ hôn đầu của ....

      lại tặng danh hiệu “vị hôn thê”, từ đó bắt đầu sở hữu .

      Bắt đầu cuộc sống ngủ cùng giường. Vốn dĩ, mong đợi Quan Chi Nghiên đối với mình chỉ là hứng thú nhất thời.

      Chờ sau khi ly dị với mình, người vợ bị bỏ rơi như có thể mang theo trinh tiết mà rời .

      Ai mà biết, vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi đó, bị ăn sạch ngay cả cặn cũng hề sót lại.

      Đến lúc đó, bắt đầu ngày ngày đêm đêm cùng cùng hưởng tình thú vợ chồng, trêu đùa đến cả năm.

      Đối với thân thể có gì xuất sắc của lại hề có chút chán ghét nào. Quên !

      Nhưng vào ngày trước sinh nhật lần thứ mười tám của , Quan nhị thiếu lại cười ngây ngô bảo mang theo chứng minh thư.

      Bởi vì thời cơ chín muồi, ngày mai nên là ngày mà chính thức trở thành vợ ......
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 1

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: SongNhi



      Trong tự nhiên, loại động vật bị loại động vật khác ăn hoặc ký sinh mà chết, nó gọi là “khắc tinh” của những loài kia, ví dụ như cú mèo ăn chuột, chim ăn côn trùng, ong ký sinh côn trùng ......  Trong lòng Niên Nhược Nhược, Quan Chi Nghiên chính là khắc tinh của .

      Mười ba tuổi tới Quan gia sống, đếm đầu ngón tay, cũng năm năm, hơn ngàn ngày của cuộc sống, bị khắc tinh của mình nắm trong lòng bàn tay, mặc đùa giỡn bừa bãi, còn ngay cả oán giận tiếng cũng dám. Thậm chí hai năm trước, còn bị gắn cho cái danh hiệu “vị hôn thê”. Thiếu phu nhân Quan gia tương lai, đó là danh hiệu rất lớn nha! Thoạt nhìn có vẻ hấp dẫn vô cùng, người người ngưỡng mộ, nhưng lại hết sức nặng nề, bắt cái cổ mảnh khảnh của mang danh hiệu đó quả là quá sức.

      hai của tôi làm sao có thể coi trọng chứ? Chắc chắn tinh biết xấu hổ câu dẫn ấy!” Quan Chi Quất, em Quan Chi Nghiên mỗi lần nhìn đều dùng vẻ mặt khinh thường.

      “Tuy rằng con chưa trưởng thành, nhưng A Nghiên cho con danh phận, từ nay về sau con chính là người thuộc chi** hai, phải giữ quy củ và bổn phận, ngàn vạn lần đừng làm cho tiền bối và họ hàng thân thích chế giễu.” Mẹ của Quan Chi Nghiên, nhị phu nhân dáng vẻ nhàn nhã vừa dùng trà chiều vừa dạy dỗ .

      (** chi: 1 bộ phận trong dòng họ)

      “A Nghiên là bị quỷ dụ! Ai, ai, ai!” cha của Quan Chi Nghiên, nhị lão gia nhìn trời thở dài ba tiếng, mỗi tiếng đều là phiền muộn, hối tiếc việc mình nhận này về Quan Gia.

      Còn má Quế, vợ của lái xe Vương, luôn thấm thía riêng với : “Nhược Nhược à, nha đầu ngốc này phúc khí tốt, ngẫm lại xem, cái danh xưng Quan gia thiếu phu nhân, có bao nhiêu danh môn thiên kim nghĩ nát óc cũng cách nào có được!”

      Đây chính là, Quan gia trong hắc bạch lưỡng đạo chỗ nào cũng có uy tín danh dự, có tiền có thế, khó có người làm thăng cấp thành chủ nhân, coi như là tiểu phượng hoàng bay ra từ đám gà, chỉ có trong lòng ràng, tình hoàn toàn phải vậy.

      Quan Chi Nghiên để mắt đến ? buồn cười mà! là chủ nhân? Điều đó lại càng làm người ta cười khinh bỉ! Niên Nhược Nhược , chẳng qua chỉ là chủ nhân của những người làm cao cấp thôi.

      muốn cưới , phải để ngăn chặn miệng lưỡi thế gian về chuyện tình của cùng Nghiên thiếu phú nhân kia sao?

      Ở Quan gia, người có chút đầu óc đều biết, chi thứ hai là thế lực yếu nhất gia tộc, lão thái gia là Quan Trạch Hào có  ba người con, trời sinh, trời dưỡng, được coi trọng nhất chính là nhị lão gia.

      Nhị lão gia có dục niệm, cuộc đời hận nhất là bị xem thường, nhiều năm lăn lộn trong đám sói huynh hổ đệ tìm cách phát triển, đến nỗi nóng nảy mà phải lén lút cửa sau, cuối cùng còn bị lão thái gia vừa mắng vừa đánh, rồi lại thay ông ta thu dọn cục diện rối rắm.

      Người làm cha đều như vậy, con càng cần , cháu trai mới phải lo nhiều, Quan Chi Đường là cháu đích tôn, con của con cả, chiếm danh phận  đó, tác phong làm việc giống hệt cha , làm cho Quan gia đời thứ ba người người kính ngưỡng; Còn có em trai Quan Chi Hà, cũng là nhân vật nổi tiếng, thứ ba là Quan Dạ Kì, từng là bạn học của Niên Nhược Nhược, được cưng chiều, có thể là dưới người vạn người, trong lòng lão thái gia chỉ quý  mình người này.

      Chi thứ hai, có 3 người con trai, bị lão thái gia chút khách khí mà mắng là ngu xuẩn, yếu đuối và vô năng. Người nào nhìn cũng vừa mắt, thậm chí ngay cả con dâu, người ngoài dòng tộc như Nguyên Thánh Thành cũng giống bọn họ nhận loại “coi trọng” này, loại cục diện này là làm cho chi thứ hai mất mặt. Nhưng, Quan Chi Nghiên yếu đuối sao? Vấn đề này nếu đem ra hỏi, Quan gia dưới  nữ già trẻ, hơn phân nửa đều ý vị sâu xa mà gật đầu.

      Là người đàn ông, bị người ta đoạt bạn đủ uất ức, nhưng mà Nghiên thiếu gia này chỉ giận tím mặt, thậm chí còn mỉm cười long trọng tại tiệc mừng tiếng “Chúc mừng”, có vài phần tình vài phần thực lòng bỏ qua bên ảnh hưởng, nhưng hành động này, có tính là kẻ cực phẩm bất lực ?

      Ai...... Người ta nén giận, nguyên nhân đơn giản là tình địch chính là họ, suy nghĩ mãi sau cảm thấy thể trêu vào, mới đem cả miệng oán khí cùng đau lòng nuốt vào bụng.

      Tuy rằng nay Quan Chi Hà qua đời nhiều năm, cảm tình khúc mắc trong lúc đó của  Phó Vũ Tiêm Nghiên thiếu gia chi thứ hai, còn có tiểu đệ đoạt chị dâu tương lai, làm ai chẳng biết nha!

      Nhưng, nếu về Nghiên thiếu gia có yếu đuối hay , vấn đề này nên hỏi Niên Nhược Nhược, chỉ ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, rồi lời nào rời khỏi, trốn đến nơi có ai khóc hồi.

      Nếu trước khi gặp được Quan Chi Nghiên, khi mới bắt đầu , là lúc Nhược Nhược vẫn khát khao loại đàn ông này, cũng nghĩ tới ngày nào đó nhau, cùng người đàn ông của mình rời khỏi Quan gia, từ nay hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc. Nhưng khi nhận thức về Quan Chi Nghiên sâu lường được, thành ra, người đàn ông muốn sở hữu đời này, ở trong lòng lại tựa như khí cầu, bị phá hư......

      Cho nên, đối với Niên Nhược Nhược mà , Quan Chi Nghiên chính là khắc tinh, là kẻ thù, là tên khốn kiếp! Đáng giận là vẫn keo kiệt đến ngay cả lời “” cũng chịu cho , đem ăn sống nuốt tươi, đúng là đại ác ma.....

      Nửa đêm canh ba, lầu bốn của biệt thự Quan gia, trong phòng ngủ trang được hoàng xa hoa thoải mái, chiếc đèn cổ tiêu chuẩn kiểu Châu Âu tủ đầu giường vẫn còn sáng đèn.

      Người đàn ông mặc chiếc áo ngủ màu xanh, cổ áo nửa hở, lộ ra vòm ngực tráng kiện mạnh mẽ, nửa dựa ở đầu giường, lật xem tài liệu trong tay.

      Chiếc gối lông chim bên cạnh, cuộn mình trong chăn mỏng ngủ say sưa, bàn tay thô to lặng lẽ sờ lên cái trán trơn bóng, cơn sốt lui, trán bắt đầu hơi xuất mồ hôi.

      Người đàn ông buông tài liệu, nghiêng thân thể cao to qua, hai gò má tuấn tú thân mật cọ cọ vào mái tóc ẩm ướt trước trán , bàn tay to vén vạt áo ngủ của muốn dò vào bên trong, muốn xem thử quần áo của có bị mồ hôi làm ẩm ướt .

      vốn ngủ say, trong lúc ngủ mơ đều luôn đề phòng, đợi tay cho vào, thân mình ý thức co rụt lại, cảnh giác, kháng cự tới gần mình.

      “Nháo cái gì? Bị bệnh còn chịu yên phận!” Người đàn ông thấp giọng , bàn tay bá đạo lại đưa vào trong áo ngủ hồng nhạt.

      càng lui về bên cạnh, trong mộng cũng muốn cách xa, người đàn ông vui nhíu mi, gương mặt tuấn tú luôn luôn bình tĩnh chút gợn sóng, nhiễm lên vài tia tức giận, vươn tay đem ôm vòng vào trong ngực, cho chạy trốn.

      Giằng co mãi.

      “Ưm......” Bởi vì bực mình nên đầu óc mê muội do bị bệnh của Niên Nhược Nhược cuối cùng cũng thanh tỉnh, giằng co nãy giờ chảy nhiều mồ hôi, thấy dinh dính ở người, thực thoải mái, mà lại làm cho càng thoải mái chính là người đàn ông cao lớn đem nửa thân dưới đặt ở người .

      cần!” mơ mơ màng màng mở to mắt, khi tầm mắt cùng cặp mắt đen sắc bén đó chạm vào nhau, lập tức cả kinh, chờ người đàn ông đó mở lời, cự tuyệt trước.

      cần cái gì?” nhướng cao mày đẹp, ngừng tay, chờ.

      cần cái kia!”

      “Cái nào?”

      “Chính là......Là...... Cái kia......” lắp ba lắp bắp, hai gò má phút chốc đỏ như lửa.

      Mới mười tám tuổi, từ hai năm trước dưới chú ý của mọi người theo đúng chỉ thị chuyển đến phòng , nhưng cũng chỉ mới thực trở thành vợ chồng đúng nghĩa. Từ đó mỗi ngày bị vây ở giường cắn cắn gặm gặm từ đầu đến chân, như sói như hổ mãi chịu buông ra khiến cho luôn lo lắng đề phòng, hoang mang ngày chịu nổi.

      Sợ cái gì? Sợ tinh lực và dục vọng vô cùng tốt của .

      năm ngắn ngủi trôi qua, khiến cho Niên Nhược Nhược hiểu rằng tình ái môn học vấn bác đại tinh thâm, chỉ có chồng chất những cảm giác khó tưởng tượng với các loại tư thế đa dạng, mà cũng bị tra tấn đủ khổ, đáng giận là, giường, dưới giường tưởng như hai người người đàn ông khác nhau, sau khi ăn uống no đủ còn hứng thú dạt dào cho , cái này gọi là “vợ chồng tình thú”.

      Tình thú? Tình thú cái đầu của á! Niên Nhược Nhược lòng đầy căm phẫn oán thầm, loại chuyện ép mình đến khô cả xác như thế này, hẳn là chỉ có mình mới cảm thấy thú vị!

      Hôm nay lúc chạng vạng, từ trường học trở về, cả người chút khí lực, đầu đau giống như muốn nứt ra rồi, má Quế sợ tới mức lấy nhiệt kế cặp cho , ba mươi tám độ rưỡi.

      Vừa vặn gặp phải Quan Chi Nghiên từ bên ngoài trở về, nhìn thấy sợ hãi co rút, vẻ mặt ghét ghét, lập tức đưa tay kéo từ trong phòng khách về phòng ngủ, chút cũng thương hoa tiếc ngọc, ném lên giường.

      được uống nước lạnh, được tắm rửa, được đá chăn, được nghe lời...... Hừ, cũng ngẫm lại vì sao bị cảm lạnh, Niên Nhược Nhược trốn ở trong chăn, thở phì phì nhớ lại toàn bộ quá trình tối hôm trước bị cưỡng chế ở ban công, ngồi ghế lạnh chịu ép buộc.

      Thời tiết tháng 10, thời tiết có chút lạnh lẽo, giường lớn trong phòng ngủ muốn qua lần vẫn chưa hết hứng thú, lại đem ôm đến ban công tiếp tục. trần trụi bị vây ở dưới thân, thân hình cao lớn cường tráng đè mạnh xuống, ép để giữa chiếc ghế dài và ngực , ước chừng làm đến hơn nửa đêm.

      dám kêu, hàm răng gắt gao cắn cánh môi bị hôn sưng đỏ, cố nén phát ra chút thanh . Tiếng của làm người đàn ông gây sóng gió người càng thêm hưng phấn, luôn là như vậy. Huống chi địa điểm lại là ban công hề có cách , cao thấp trái phải nếu ai muốn nghe lén đều có thể nghe, đến ngày mai, tuyệt đối trở thành đề tài trọng tâm cho toàn bộ Quan gia lấy ra mỉa mai.

      Người khác , đại thiếu phu nhân chi thứ hai là Vu Linh Luân phu nhân của Quan Chi Phương luôn mang vẻ mặt bị chồng ruồng bỏ, ánh mắt u oán kia khiến cho Niên Nhược Nhược ăn tiêu.

      những tờ tạp chí nay ngừng đăng hình Quan Chi Phương cùng nào đó hẹn nhau đến khách sạn bị đám “chó săn” chụp được, những người làm trong nhà cũng sớm truyền tai nhau rằng cuộc hôn nhân của đôi vợ chồng kia sớm chỉ còn là danh nghĩa, Niên Nhược Nhược cho dù bị mù cũng dám sờ vào núi băng đó.

      Với khó xử của , người đàn ông này lại tuyệt đối thông cảm, đặt mình vùng trong non mịn giữa hai chân , nam căn nóng bỏng cứng rắn chôn sâu ở hoa tâm chật hẹp, lần rồi lại lần đâm mạnh vào , cọ sát , trêu chọc , chút cố kỵ, xem giống như tiểu sủng vật bị vây ở trong lồng, trốn thoát, gấp đến độ nức nở.

      biết qua bao nhiêu lâu, giống như mọi lần thân thể đều rã rời, da thịt trắng tuyết trở nên đỏ ửng, giống như đóa hoa đào cuối mùa xuân.

      Bị giữ lấy như thế thời gian, làm cho toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, vài sợi tóc đen dính má phấn, có loại phong tình hồn nhiên đặc biệt động lòng người, làn da mềm bóng loáng như tuyết, thấm lớp mồ hôi, dinh dính lại ẩm ướt, hòa lẫn vào nhau, biết là của , hay là của .

      Thần hồn bay , lý trí lại quyến luyến rời, chịu nổi mạnh mẽ của , xoay thắt lưng, chủ động vươn đôi tay cánh tay dài trắng nõn, ôm chặt cổ của , hơi thở quấn quýt, run rẩy kiều khẽ nấc ghé vào lỗ tai cầu xin tha thứ, nũng nịu rên rỉ ngừng, thể chịu nổi cơn sướng khoái cuồng dại ập tới.

      “A Nghiên...... Xin ...... Đừng như vậy......”

      “Người ta thực hứa tham gia buổi chụp ảnh người mẫu mà, đừng tức giận......”

      “A Nghiên, bỏ qua cho em , ......A...... Em dám nữa đâu mà!”

      Quan Chi Nghiên dùng cách xử phạt thể xác như vậy, đơn giản là vì buổi chiều tan học, khi đường cái, khéo thấy hai đàn bên chụp ảnh người mẫu vây chặn đường , ra sức mời tham gia.

      tức giận, nhưng đâu ngốc đến nỗi đem lửa giận của nghĩ thành ghen?

      Khốn kiếp mà! Nghiên thiếu gia chẳng qua chỉ căm tức có người dám cả gan làm loạn, muốn ngắm nghía vật thuộc quyền sở hữu của , chỉ là ‘vật’ mà thôi. cho là có chủ ý, chính là nhớ tới lúc trước bị Quan Chi Hà đào lại chuyện vũ, đàn hành động thể nghi ngờ nhắc nhở , chuyện cũ khó quên a!
      thanhbinhBé Dâm thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Song Nhi


      Cho nên, dù có ủy khuất và bất bình, chỉ có thể hóa làm chữ, nhẫn! Đến khi thể nhẫn được nữa, vẫn là phải nhẫn!

      Đây điều là Niên Nhược Nhược ở bên Quan Chi Nghiên ngộ ra được, chỉ có sắm vai nhược thế nhất phương, mới có thể bình an mà sống qua ngày.

      “Nhược Nhược, Nhược Nhược......” Phủ ở người là người đàn ông tựa hồ gần tới cực hạn, gọi tên của , rời khỏi thân thể của , đột nhiên đem ôm lấy đến để ở tường, thô lỗ đùa nghịch cặp đùi đẹp đẽ, biến thành tư thế giúp dễ dàng tiến vào, lửa nóng gắng gượng lại dùng sức đẩy sâu, đầu lưỡi liếm quanh thùy tai nhạy cảm, ngữ điệu dụ dỗ : “Ngoan, kêu cho tôi nghe, Nhược Nhược, cần nhịn, kêu ra tiếng......”

      “Ưm......” liều mình lắc đầu, gắt gao nhẫn nhịn.

      Thái độ chống cự của khiến cho bàn tay to lớn tức giận nắm chặt lấy eo , hạ thân mạnh mẽ sát nhập, ngang ngược dưới mọi góc độ, ở trong cơ thể “hung khí” cũng trở nên càng ngày càng cứng nóng, chống đỡ càng làm nơi ấm áp riêng tư của trở nên khít khao.

      Toàn thân cao thấp vừa đau lại tê dại khiến Nhược Nhược rốt cuộc chịu nổi, mở cái miệng nhắn, cắn vào bờ vai rắn chắc của !

      Quan Chi Nghiên toàn thân hưng phấn, ngẩng đầu cao, cổ họng phát ra hết sức thoải mái sau lại nặng nề kêu rên, còn chịu “bắn”, tiếp tục cọ xát, ghì chặt thắt lưng rồi hung hăng thẳng lưng, dòng mầm mống ấm nóng lưu lại nơi hoa huyệt, tốt xấu gì cũng giữ lại cái mạng cho .

      Tại đây đêm lửa giận cùng dục vọng hòa chung, Niên Nhược Nhược nén giận kết quả chính là, phát sốt.

      “Uống nước?” Kẻ đầu têu đánh giá hồi lâu, cuối cùng cũng quan tâm , sau đó cúi mắt, tiếp tục dựa đầu giường xem tài liệu.

      “A…” ứng thanh, chống nửa người lên đệm nghỉ ngơi, chân trái thuận thế đưa ra ngoài chăn, lộ ra bàn chân trắng nõn, thân thể nóng bức bỗng nhiên được cỗ cảm giác mát mẻ bao lấy, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thoải mái!

      Quan Chi Nghiên với lấy bình giữ nhiệt đặt ở tủ đầu giường đưa cho , ánh mắt rời khỏi trang giấy trong tay, miệng lại quăng ra câu: “Cho chân vào chăn.”

      Ngay lập tức, chân nghe lệnh làm việc có nửa điểm chần chờ, thậm chí đến cả mắt cá chân còn kinh ngạc vì sao thân thể mình còn nghe theo chỉ thị của Quan Chi Nghiên nhanh hơn nghe theo đầu óc mình vậy?

      Ai, bị nô dịch lâu ngày, ngay cả thân thể cũng phản bội mà nghe theo quân địch mất rồi, “Ai này bất hạnh, giận này tranh” Chính là a.

      “Thứ Sáu tuần sau, là sinh nhật ?” nghe đầu đuôi lại ném tiếp theo câu.

      “Ừ!”

      “Mười tám tuổi.” Quan Chi Nghiên quay đầu, ý vị sâu xa ngắm nhìn cái miệng uống nước ở bình giữ nhiệt, mái tóc ngắn củn, đôi mắt long lanh chớp chớp, lông mi dài. Hơi thở nhàn nhạt phả ra trắng đầu mũi, dáng vẻ cực kỳ bé, cực kỳ giống chú sóc chuột vô hại, chỉ nhìn thôi trong lòng cũng nóng lên.

      “Ngày đó nhớ phải xin nghỉ.”

      “Hả?” ngoái đầu, tò mò xem xét .

      “Có việc.” nhàn nhạt .

      “Việc gì?”

      “Theo tôi ra ngoài ngày.”

      cần làm sao?”

      “Tôi cũng xin nghỉ.”

      là kì quái, Quan Chi Nghiên mặc dù ở Quan gia được cưng chiều, nhưng về lâu dài khi nhậm chức trong công ty, cũng được coi trọng, nhiều năm ngày nghỉ, về nhà xem n bản kế hoạch đầu tư dự án, cũng ngồi máy tính xem bảng biểu và xu thế thị trường chứng khoán, tự nhiên lại phá lệ nghỉ phép?

      Vấn đề là lý do gì khiến hẳn xin nghỉ? Niên Nhược Nhược vắt óc suy nghĩ, đột nhiên linh quang vừa , phải xin nghỉ vì ngày đó là sinh nhật của chứ?

      ở Quan gia năm năm, trong ba năm đầu có sinh nhật, mười bảy tuổi sinh nhật lại quá bi thảm, đúng ngày đó, bị Quan Chi Nghiên ăn sạch .

      Năm nay sinh nhật xem như lễ trưởng thành của , nhưng Niên Nhược Nhược lo trái nghĩ phải cũng nghĩ ra lý do gì khiến nhị thiếu gia tự mình xử lý mà xin nghỉ.

      “Còn nữa......” lấy bình nước trong tay , kéo chăn đắp lên người , dặn dò : “Nhớ mang theo chứng minh thư.”

      “Rốt cuộc muốn làm gì?” ngày càng tò mò, đôi mắt mị hoặc, giống như chú mèo quấn bên thân hình to lớn, meo meo hỏi: “ cho người ta được ?”

      luôn cảm thấy khó khăn trong việc làm nũng lấy lòng , bằng kinh nghiệm của Quan Chi Nghiên đây chính là thời khắc khó khăn đó của , phải bây giờ, vậy là khi nào?

      “Muốn biết?”

      “Đúng.” liên tục gật đầu.

      để tập tài liệu đọc trong tay sang bên, cánh tay rắn chắc ôm thân hình bé của vào lòng, đôi chân dài như con mãng xà quấn lấy người , chân tay quấn quýt lấy bắp chân mịn màng của , tận hưởng cảm giác động chạm nhàng.

      Nhiệt độ trong chăn tăng vọt, giấu mặt vào vùng ngực tinh tráng nam tính của người đàn ông nửa thân trần trụi đấy, ôm chặt tới mức khó thở.

      Môi mỏng khẽ nhấc, Quan Chi Nghiên chăm chú nhìn người yên phận mà ngọ nguậy trước ngực mình, mỉm cười ma mãnh, “ trưởng thành, cho nên......” vùi chóp mũi vào mái tóc đen của , ngửi thấy mùi hương độc đáo của , cố ý dừng lại chút.

      Bạn học Niên Nhược Nhược quả nhiên tò mò, ngẩng đầu hỏi câu ngu ngốc: “Cho nên cái gì?”

      “Có thể kết hôn.”

      Đùng! Sấm sét, là sét đánh ngang tai, Niên Nhược Nhược khẽ nhếch cái miệng , giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cho rằng mình bị sét đánh trúng đầu, hoài nghi chính mình nghe lầm…

      Nhưng vẫn còn rất trẻ, phải mắc chứng ù tai của người cao tuổi chứ? Vậy Quan Chi Nghiên là: Kết hôn?

      Trời ạ! Có lầm hay ?

      sai, đúng ngày sinh nhật , chúng ta đăng ký.”

      Nếu có thể ngất , Niên Nhược Nhược muốn hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc, nhưng bây giờ vô cùng tỉnh táo, cho nên chỉ có thể ủy khuất xem xét Nghiên thiếu gia, ảo tưởng đột nhiên thay đổi ý định, làm gì nữa.

      Ở trong nhà này, từ trước tới nay thân thế của phân là vị hôn thê của Quan Chi Nghiên, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày cùng kết thành vợ chồng.

      Bây giờ là thể kỷ hai mươi mốt, thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả nước Mĩ mọi người còn tranh luận về sống sao Hoa, vậy mà ở Quan gia, tập tục cũ hàng ngàn năm vẫn tiến hành công khai, oanh oanh liệt liệt, tuy rằng có thê thiếp thành đàn, nhưng môn đăng hộ đối là điều tuyệt đối chú trọng. xác định, có ngày nào đó Quan Chi Nghiên đổi ý, cưới có tài có mạo, có gia thế danh môn về, phải lập tức ngoan ngoãn thoái vị, biết vâng lời làm người danh phận như vợ bé, cuối cùng chịu hành hạ, bị vứt bỏ.

      Thà có kết cục như vậy, còn tốt hơn kết hôn cùng Quan Chi Nghiên. Bị vứt bỏ, có lấy lại tự do; khi kết hôn, nửa đời sau của chắc chắn là “xong” rồi.

      “Sao lại sốt rồi? Mau nằm xuống!” Quan Chi Nghiên nhìn nhiệt kế trong tay, nhíu mày, từ giường đứng lên, ra ngoài sảnh lấy thuốc hạ sốt.

      Hỏi hay ! Còn phải bị dọa cho phát sốt sao! bệnh tật khó khăn nhìn theo bóng lưng ra khỏi cửa buồng, cả người như bị rút hết khí lực, nằm vật ra giường.

      Giết , ngay lập tức giết ! Niên Nhược Nhược cảm thấy đời này của hết hy vọng rồi.

      Uống thuốc xong, lấy nước ấm lau qua thân mình, lại giúp áo ngủ mới...... lại đột nhiên đổ bệnh, Quan Chi Nghiên cũng còn tâm trạng mà xem tài liệu nữa, rửa mặt mũi rồi cũng chui lên giường ngủ.

      Chiếc đèn ngủ kiểu cổ “pop” tiếng rồi vụt tắt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      Niên Nhược Nhược cuộn mình ở trong chăn, tuy rằng phải trằn trọc yên, những ánh mắt lại mở to nhìn tấm rèm cửa màu đen như hòa vào màu của bầu trời đêm, thể ngủ được.

      ngủ được sao?” Bên người người đàn ông đột nhiên lên tiếng: “Xem ra tinh thần rất tốt! Tuổi trẻ quả nhiên năng động.”

      cả người cứng đờ, cảnh giác vểnh tai nghe.

      “Nếu ngủ được, hay là làm chút gì đó cho dễ ngủ.”

      Tiếng trần thấp hàm ý cười cùng dục vọng, rành mạch rót vào tai Niên Nhược Nhược. dám gì, gắt gao nhắm mắt lại, cũng dám thở mạnh.

      “Nghe khi phát sốt, nơi đó của phụ nữ vô cùng chặt.” Tên sắc lang này dường như hề xấu hổ, tiếp tục kích thích .

      ra những điều này, phải cầm thú là gì?

      “Nếu ngủ, chúng ta thử xem.”

      Lời của Quan cầm thú luôn luôn có hiệu lực, tựa như nằm bên miệng quái thú, “món ngon” ngủ rất nhanh, chút phản kháng chìm sâu vào mộng đẹp.

      Giấc ngủ này, Niên Nhược Nhược dường như ngủ rất lâu, lâu đến nỗi mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, liên quan đến người, liên quan đến người; Gương mặt cũ, gương mặt mới cũng lẫn lộn với nhau.

      Bị cha mẹ mình bỏ rơi, thanh sắc câu lệ bà con xa thân thích, bị khi dễ, cho quan tâm cậu, Quan gia muôn hình muôn vẻ...... Còn có người đàn ông ngủ cạnh .

      số việc rất gần, gần đến nỗi dường như chỉ là ngày hom qua, nhưng thực ra lại rất xa, biết, có số người, có số việc, rốt cuộc cũng chưa về, cũng thể thay đổi......
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Bé Dâm thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2:

      “Tôi tên là Niên Nhược Nhược, năm nay mười ba tuổi, Niên trong ‘Bái kim tảo, niên niên hảo’, Nhược trong ‘Cật nhược ngưu, tố nhược quy’…”. Đây là lần đầu tiên Niên Nhược Nhược xuất tại Quan gia, chuẩn bị tốt bài tự giới thiệu cách trôi chảy. Hồi ở nông thôn, mỗi lần cậu thấy , đều cười và trêu ghẹo tên của , khuôn mặt tươi cười kia làm cảm thấy ấm áp.
      Niên Nhược Nhược nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có thể cùng người có quyền có thế (hào môn) có quan hệ, có thể vào Quan gia, chủ yếu là nhờ phúc của cậu.
      Quan gia là địa phương vọng tộc, tài sản giàu có, hơn nữa có thế lực hắc đạo mà thịnh vượng phát đạt cũng luôn luôn chiếm được vị trí quan trọng cả 2 thế lực hắc bạch, giây trước có thể chi số tiền lớn để hỗ trợ các cuộc bầu cử quốc hội (hoa tuyệt bút tiền tài duy trì nghị viên tham chọn), giây tiếp theo lại vào thế giới ngầm gây nên cuộc chiến lớn giữa các bang phái, vừa chính vừa tà làm cho người ta khó có thể nắm bắt.
      Cậu Phạm Thuyền là thủ hạ của nhị lão gia Quan Thiên Dưỡng, bệnh lâu thành tật, nửa năm trước nhận được kết quả khám sức khỏe của bệnh viện, phát bị ung thư gan giai đoạn cuối, đại khái sống được bao lâu nữa.
      Phạm Thuyền theo nhị lão gia hơn nửa đời người, vợ con cái, là bang chủ tốt, thủ hạ hiếm có của nhị lão gia. Quan Thiên Dưỡng niệm tình trung thành và tận tâm, hỏi còn có nguyện vọng gì chưa hoàn thành, liền nhớ tới đứa cháu bên ngoại của mình, chỉ còn nó sống lẻ loi hiu quạnh ở mảnh đất xa lạ này, bà con thân thích trong gia đình ở vùng quê xa xôi, lập tức thỉnh cầu nhị lão gia đem nàng nhận vào Quan gia.
      Nhị lão gia hào khí, vỗ bộ ngực, : “A Thuyền ngươi yên tâm, có ta ở đây, Quan gia còn có thể cho nó ăn cơm!” Tâm nguyện lớn nhất đạt được, Phạm Thuyền chết cũng nhắm mắt.
      Sau khi cậu qua đời, Niên Nhược Nhược rất nhanh được lão gia nhận vào Quan gia, ngày bước vào Quan gia cũng vừa vặn là ngày họp mặt gia đình tháng lần, nhờ đó nàng mới biết được cái gì gọi là đại gia đình.
      Lão thái gia, các lão gia, phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư, phu nhân, biểu thiếu gia...... Tính tổng cộng có đến mấy chục người, cả đại gia đình tụ tập trong phòng ăn, đầy đủ xiêm áo ngũ bàn, tiếng người ồn ào như Tết.
      Quan gia nhiều người, chi thứ càng nhiều, trong thời gian dài, Niên Nhược Nhược vẫn bị cái mối quan hệ cùng cách xưng hô rối rắm này làm cho đầu óc choáng váng.
      Điều này cũng chưa tính gì, so với điều này càng đáng sợ hơn là Quan gia là quá lớn, diện tích hàng chục hecta, làm Niên Nhược Nhược thực kinh ngạc.
      Cổng vào khu nhà Quan gia được bảo vệ nghiêm ngặt, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, cây cối xanh tươi, chim hót hoa thơm, chút ồn ào cùng tiếng la hét ầm ĩ của chốn thành thị, bên trong chia làm hai tòa trái phải, đều là biệt thự độc lập cao năm tầng, tòa nhà bên trái là nơi ở của gia đình đại lão gia, tòa nhà còn lại bên phải nơi ở của gia đình nhị lão gia, lão thái gia cùng gia đình tam lão gia ở trong tòa nhà có kiến trúc theo phong cách nhà Minh Trung Quốc, sâu nhất trong khu nhà.
      Trong hoa viên có đình đài lầu các, có núi giả, có thác nước hơn nữa có sân tennis, bể bơi cùng sân golf , kiểu kiến trúc kết hợp cả phương Đông lẫn phương Tây này, mặc dù chẳng ra cái gì, nhưng có hòa hợp kỳ lạ.
      Ngày đó vào Quan gia, đúng vào mùa xuân, trời lúc nào cũng có những cơn mưa , ở nông thôn vách tường của gia đình họ hàng treo hoàng lịch viết, cấm di chuyển, vào nhà mới, thoạt nhìn có vẻ rất thuận lợi.
      Lái xe Lí đem nàng tới chi thứ hai, má Quế từ trong tòa nhà bên phải ra, đó là nơi ở của gia đình nhị lão gia.
      “Cháu vừa đến Quan gia, nhất định mọi chuyện phải dè dặt cẩn thận, cháu đến chi thứ hai, về sau chính là người của chi thứ hai, ngàn vạn lần chớ gây nên phiền toái, làm lão gia và phu nhân mất mặt, biết ?”
      Má Quế sớm nghe quản gia nơi đó về thân thể của nàng, lại thấy nàng tuổi như vậy, ngày thường cũng khéo léo thông minh, gương mặt trái xoan cùng đôi mắt trong veo, có nét khẩn trương và bất an, trong lòng liền nảy sinh thương tiếc.
      Người của Quan gia phải là người dễ bắt nạt, mỗi người đều có thế lực, mỗi người đều có tâm tư, rắc rối, vạn nhất tiểu nha đầu này cái gì cũng biết lại cẩn thận chọc giận người trong Quan gia, sợ rằng bị phạt đến tan xương nát thịt.
      “Nhược Nhược biết.”
      Từ ngày vào Quan gia, vào ban ngày, trừ bỏ gặp qua nhị phu nhân cao cao tại thượng, còn có chú bảo vệ có khuôn mặt hung hãn canh giữ ở ngoài khu nhà, ngoài ra chẳng có ai trong nhà để ý nhìn đến nàng, khó có cơ hội gặp được người hòa ái dễ gần như vậy, Niên Nhược Nhược gắt gao túm góc áo má Quế, nỡ buông tay.
      “Việc cháu đến Quan gia, nhị lão gia qua với lão thái gia, lão thái gia cũng đồng ý, về sau cháu được cùng nhóm thiếu gia và tiểu thư thư viện đọc sách, tương lai có tiền đồ đừng quên ân đức của Quan gia, hiểu chưa?”
      “Dạ!” Niên Nhược Nhược hiểu biết gật đầu.
      “Ngoan lắm, chúng ta gặp lão thái gia.” Má Quế cười sờ sờ đầu nàng, đưa nàng đến tòa nhà lão thái gia ở.
      Vừa vào phòng ăn của khu nhà, đưa mắt nhìn, Niên Nhược Nhược liền trợn tròn mắt.
      Này cũng...... Rất xa xỉ nha! Niên Nhược Nhược thấy mình giống như đến thăm cố cung nhà Minh, sàn, nội thất tất cả đều là gỗ lim thượng đẳng, phát ra mùi hương cổ xưa, bốn phía vật trang trí đều là sứ men xanh, ngọc bích, ngà voi, sừng thú, làm nổi bật lên vẻ phú quý xa hoa.
      Người cũng rất nhiều, cả trai lẫn , già trẻ lớn bé, đều ngồi vây quanh bàn ăn lớn cổ điển làm bằng gỗ lim, vô cùng náo nhiệt, bàn bày đầy đồ ăn mang nhiều màu sắc, hương vị phong phú, lại có người nào động đũa.
      ràng bọn họ đợi gì đó, Niên Nhược Nhược theo má Quế đứng ở vị trí cạnh tường, liếc mắt nhìn đĩa tôm xốp giòn, vàng óng, mùi hương nức mũi bàn. tiếng “ực”, đem nước miếng như lũ lụt nuốt vào bụng.
      Má Quế ở bên cạnh lén lút với nàng, cái người có thân hình cao lớn ngồi ngay ngắn kia, mái tóc hoa râm, mặc áo màu trắng chính là lão thái gia của Quan gia. Niên Nhược Nhược nhìn nhìn người có gương mặt kiên cường cứng nhắc, ánh mắt sáng ngời hữu thần, toàn thân đều tự nhiên mà phát ra hơi thở uy nghiêm, liền tự nhiên gật gật đầu.
      Ôi! Gia đình có tiền rất là nhiều chuyện, quy củ nhiều nhứ vậy, lão gia gia uy nghiêm kia mà kêu chữ “ăn cơm”, có người dám ăn, ngồi bên kia là nhị phu nhân, lúc trước gặp mình có đến mười phần uy phong, lúc này lại rất lo âu, [như đứng đống lửa, như ngồi đống than], khẳng định là đói bụng lắm, lại có gan ăn trước.
      Niên Nhược Nhược nhìn xa xa thấy canh gà nóng hổi, nhịn được lại thay bọn họ tiếc nuối.
      Lúc này, Lô quản gia ngoài cửa tiến vào, đến bên người lão thái gia, cung kính đưa tin: “Lão thái gia, các thiếu gia trở lại.”
      Vừa dứt lời, lại có đoàn người tiến vào, ở phía trước là người đàn ông tuổi trẻ tuấn, dáng vẻ bất phàm, trán người này và lão thái gia cũng có vài phần giống nhau, phát ra tiềm lực lãnh đạo, cứng rắn nhưng ổn định.
      “Tất cả trở lại?” Lão thái gia giận tự uy đặt câu hỏi.
      “Dạ, gia gia.” Người được xưng là Đường thiếu gia ngắn gọn đáp lời, sau đó đứng lại, lộ ra ba người phía sau.
      Lão thái gia quét mắt kia mấy người, cất cao giọng : “Nghe ba em chúng bay rất vinh quang, lần trước bến tàu bị cướp, đấu thầu lần này bỏ lỡ, Gia Tượng lần trước giao cho chúng bay xí nghiệp mạnh nhất Quan gia, tại đâu? Lúc trước cha làm suy sụp, con lại tiếp tục thất bại, ở bên ngoài đánh mất mặt mũi làm gì, bây giờ đến công ty còn làm nội bộ đấu đá lẫn nhau, chúng bay muốn tạo phản hả?”
      Người có vẻ nhiều tuổi nhất trong ba người trung niên, vừa nghe gia gia lời này, liền sợ tới mức chân mềm nhũn, phù phù tiếng quỳ xuống : “Gia gia, việc này liên quan gì đến con, lần này chuyện đấu giá đều do người bên A Khẩu làm lộ thông tin, nên mới hỏng việc......”
      A Khẩu kia vừa nghe lập tức cam lòng, thét gào phẫn nộ : “Đại ca thế là có ý gì? Định chối đẩy trách nhiệm sao? là tổng giám đốc'Gia Tượng', phương án đầu tư cũng có phần, tại lại như vậy, có lương tâm hả?”
      “Chuyện này liên quan gì tới tôi? Đấu giá là do cậu toàn quyền phụ trách, tại làm hỏng việc, sao tự nhiên lại đổ lỗi lên đầu tôi?”
      A Khẩu cười lạnh: “Muốn như vậy, tôi thực hoài nghi 'Gia Tượng' có nội gián! Gia gia, đấu giá tiền mỗ đêm, có người nhìn thấy đại ca cùng người của Cổ gia ăn cơm với nhau, tại tập đoàn Cổ thị thắng thầu, cũng là trùng hợp? tại đại ca lại bản thân liên quan đến việc này là sao?”
      “Quan Chi Khẩu! Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!”
      “Quan Chi Phương, dám làm phải dám nhận, đừng chối!”
      đôi huynh đệ thân tình ngươi câu ta câu, chỉ có người thoạt nhìn vóc dáng cao lớn, nhã nhặn lặng im, giống như bàng quan, lời nào.
      “Ca ca giống ca ca, đệ đệ giống đệ đệ, hai cái đứa hỗn láo này, câm miệng hết cho ta!” Lão thái gia đập bàn cái “rầm”, lực đạo đủ để lay động toàn bộ căn phòng, thịnh nộ hiếm thấy như vậy, thành công ngăn lại tiết mục huynh đệ tranh đấu.
      Trong phòng ai dám hít thở mạnh, tim gan đều run sợ quan sát tình thế phát triển, lại ai dám khuyên, nhị lão gia phỏng chừng sớm nghe đây là Hồng Môn Yến, hiểu trốn khỏi nơi đầu sóng ngọn gió này từ khi nào, chỉ có nhị phu nhân nữ tắc, ngồi cũng xong đứng cũng được, tại ra khuyên giải chỉ sợ chọc lão thái gia càng tức giận, đành phải mang con trai cả và nàng dâu sợ hãi rụt rè đứng ở bên.
      Chỉ có Niên Nhược Nhược còn nhìn chớp mắt đồ ăn bàn dần dần nguội lạnh, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Cho đến khi má Quế xoay người bên tai nàng, đây là ba người con của Nhị lão gia, ai là Chi Phương, ai là Chi Nghiên, ai là Chi Khẩu, mới dời tầm mắt , sau lúc nhìn lâu, liền cảm thấy cảnh này so với chương trình tài liệu chiếu lúc tám giờ TV còn thú vị hơn, thầm nghĩ nếu cho mấy thiếu gia này mặc trang phục của thường dân, vậy xem càng có hưng phấn.
      Cả đời lăn lộn thương trường, trải qua bao phong ba ở giới hắc đạo, Quan Trạch Hào bị vài đứa cháu nội nên thân làm cho hết sức tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú cái người thủy chung mở miệng chuyện, sắc mặt càng thêm nghiêm khắc: “Quan gia chúng ta, dựa vào địa vị nay người ngoài có năng lực động đến, ngược lại thân là huynh đệ lại đấu đá lẫn nhau.
      Bé Dâm thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      chương 2
      Edit :Cẩm Tú
      Beta :Song Nhi

      Hai người các ngươi, người sợ trách nhiệm, dám tham gia; người thiếu kiên nhẫn, được việc ít mà làm hỏng việc nhiều! Ta thường ngày vẫn em phải đoàn kết, hai người các người đều xem là gió thoảng bên tai? tại làm mọi chuyện rối tung lên như vậy, các ngươi rốt cuộc còn có khả năng nào thể ra hết luôn ? Chi Nghiên, sao gì?”
      Hơn mười ánh mắt hẹn mà cùng hướng về người vừa được lão thái gia đến, bao gồm cả Niên Nhược Nhược.
      Hử? Nàng giật mình phát , theo như lời má Quế , vị kia là Nghiên thiếu gia, khóe môi hơi nhếch lên, thậm chí còn hơi hơi lộ ra chút ý cười.
      Làm thành như vậy còn cười được a! Tâm lý kiến thiết thực sai, ít nhất so với người run rẩy và đại ca kìa mạnh hơn nhiều! Niên Nhược Nhược ngừng bội phục.
      Dưới ánh nhìn của mọi người, cuối cùng cũng mở miệng, thanh cũng lớn, nhưng ăn ràng trình bày suy nghĩ của mình, bất quá cũng chỉ là năm chữ ngắn ngủn: “Xin gia gia xử lý.”
      là ngắn gọn, xúc tích nha.
      “Tốt, tốt!” Lão thái gia mặt cười như có như , “ tiếng cũng giải thích, cứ như vậy mà chịu phạt, A Nghiên, ngươi đúng là làm cho gia gia mở mang tầm mắt, yếu đuối như vậy, có phải là con cháu của Quan gia đây?”
      Lời này có nặng quá , Niên Nhược Nhược bất giác mấp máy môi, làm gì có gia gia nào như vậy,châm chọc cháu nội trưởng thành của mình trước mặt mọi người, nể mặt nha?
      thực tế, đến lâu về sau, Niên Nhược Nhược mới hiểu được tại sao Quan lão thái gia lại Quan Chi Nghiên yếu đuối.
      Người đàn ông Quan gia có hai loại, loại là khí phách đoạt lấy tư thái, tức là lấy công làm thủ, ví dụ như Quan Chi Đường;Loại còn lại là loại nhẫn thức phòng ngự tư thái, tức là lấy lùi để tiến, ví dụ như Quan Chi Nghiên, vô luận là lùi hay tiến, bọn họ tuyệt đối thể coi thường tính công kích của loại này.
      Trong lòng lão thái gia đau nhất là cháu đích tôn Quan Dạ Kì, hài lòng nhất cũng là Quan Chi Đường. Quan Trạch Hào là loại người cả đời oanh oanh liệt liệt, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, cho tới bây giờ với ai lời hay, cũng quá nặng lời với ai, Quan Chi Đường cũng vài phần tương tự.
      Trái lại Quan Chi Nghiên, nhẫn của , nhượng bộ và giải thích chút nào ở trong mắt lão thái gia cùng mọi người lại biến thành yếu đuối.
      Ngày đó chuyện tình cũng phức tạp, Quan gia ở trong nước sản nghiệp khổng lồ, chủ yếu giao thiệp với các doanh nghiệp lớn, đầu tư tài chính, ăn uống khách sạn, lĩnh vực chuyên chở, các phòng đều có các phòng quản lý. Chi thứ hai nhị lão gia làm việc được như dự kiến, lại nhiều lần bị lão thái gia mắng là cẩu huyết lâm đầu, mất quyền mất lực, chỉ làm cái danh hão chủ tịch.
      Cha vô dụng, chỉ có thể cho con sớm đảm đương kinh doanh sản nghiệp nhà mình, sản nghiệp lớn nhất danh nghĩa là làm bất động sản “tập đoàn Gia Tượng”, cùng lão đại của “Cổ thị tập đoàn” là oan gia. Hai nhà tranh nhau kinh doanh được ngay la mật cổ, cũng may “Gia Tượng” dựa vào sức mạnh kinh doanh nhiều năm qua nên đều lấn áp “Cổ thị”.
      “Cổ thị” lúc nào cũng chỉ biết thất bại nay đột nhiên danh tiếng lại nổi lên, hai dự án khai thác hai vùng đất mới của chính phủ đều trúng thầu, đem toàn bộ bỏ vào túi. “Gia Tượng” thất bại hoàn toàn.
      Tin tức này vừa đưa lên, các nhân vật cấp cao của “Gia Tượng” đều hoảng hốt, tập trung điều tra nguyên nhân, mới phát ra phương án giá đấu thầu của công ty bị tiết lộ ra ngoài mà ai hay biết.
      Người khác , Quan Chi Phương và Quan Chi Khẩu cãi nhau ầm ỹ, ở trong công ty tạo nên xung đột nội bộ.
      Việc này vốn quan hệ nhiều lắm tới nhị thiếu gia Quan Chi Nghiên, chỉ phụ trách khối tài sản, nhưng tại Quan Chi Phương trốn tránh trách nhiệm; Quan Chi Khẩu đổ mọi chuyện lên đầu trai mình, có thể chịu mọi trách nhiệm, ngoài Quan Chi Nghiên ra hình như còn ai khác.
      Khi đó Niên Nhược Nhược hiểu đầu đuôi việc, lại nghe được má Quế cùng người bên cạnh giọng thảo luận, nhị thiếu gia tính cách rất nhàng, chút cũng giống các thiếu gia khác tỏ ra cường thế! Đến lúc này còn bị em ruột của mình lấn át, khó trách được lão thái gia thích. Lòng từ bi giống như lũ sông Hoàng Hà, thao thao bất tuyệt.
      Nàng đánh giá người đàn ông kia, gương mặt nam tính thoạt nhìn nét sợ hãi, chỉ lặng im, mà ánh mắt mang chút đạm mạc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt đẹp.
      Những kẻ gia đình có tiền đều muốn kết hôn với danh môn khuê tú, là mỹ nữ xinh đep, đem những gen tốt đẹp đó di truyền cho đời sau. Cho nên các thế hệ của Quan gia ngày nay, nữ xinh đẹp hào phóng, nam dáng vẻ đường hoàng. So với các em trong nhà dung mạo Quan Chi Nghiên được coi là xuất sắc nhất, hơn nữa là người lúc nào cũng im lặng, cho nên thường bị mọi người xem , là người trong nhà có cũng được mà có cũng chẳng sao.
      Niên Nhược Nhược nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn người này làm cho nàng liên tưởng đến chính mình, nàng có thể đến thế giới này, đúng là ngoài ý muốn.
      Đầu tiên phải đổ lỗi cho đôi nam nữ tuổi còn trẻ, lại tìm hoan mua vui. Bởi vì tuổi còn trẻ, người phụ nữa kia lại hiểu biết gì nên bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để phá thai làm cho thai nhi quá lớn thể bỏ, đành phải sinh ra. Sau khi sinh Niên Nhược Nhược được hai, ba năm, đôi nam nữ kia còn ở chung cùng nhau được thời gian, nhưng khi nàng dần dần lớn lên, họ thường xuyên tranh cãi, cuối cùng đành phải chia tay, tự mình tìm hạnh phúc khác.
      Từ Nhược Nhược tuổi thơ có hạnh phúc, duy nhất chuyện làm cho nàng cao hứng, là cậu Phạm Thuyền thường xuyên đến thăm nàng, tại cậu chết, nàng còn thân nhân.
      người sống ở thế giới này nhưng lại người thân nào, cảm giác rất tệ; Nhưng nếu sống chung với người thân nhưng họ lại coi thường, khi dễ mình, loại cảm giác này có lẽ còn khổ sở hơn.
      Nghĩ đến điều này, Niên Nhược Nhược khỏi thương cảm thay cho cái người khổ sở kia.
      Nhưng nàng biết, Quan Chi Nghiên đối với thái độ của người lớn cũng quen rồi.
      Con cháu Quan gia làm như bộ dạng hung ác đáng tự hào lắm ấy, tình cảnh này từ quá quen thuộc, mặt chút biểu cảm ngước lên, khóe mắt quan sát chung quanh có thể dễ dàng nhìn thấy nhiều khuôn mặt với các biểu cảm khác nhau, có vui sướng khi người khác gặp họa, có kẻ mặt làm như thấy, nhiều nhất là khuôn mặt bàng quang...... Bất quá chỉ liếc mắt cái có thể thấy được thái độ của mọi người trong Quan gia.
      nhếch môi mang theo ý trào phúng thể phát , đột nhiên ánh mắt lại dừng lại khuôn mặt nhắn xa lạ.
      Đó là tuổi, xem ra mới mười hai mười ba tuổi, tóc thắt bím hai bên, khuôn mặt trái xoan nho tràn đầy tính trẻ con, đôi mắt nâu đặc biệt trong suốt, bên trong chứa đầy “bất bình”.
      Bất bình, sai, chính là bất bình. Tiểu nha đầu kia thay bênh vực kẻ yếu? Quan Chi Nghiên bị kiềm hãm, vẻ mặt sâu thẳm, liền nhanh chóng dập tắt cảm xúc vừa thể trong đôi mắt mình, nhìn đến nàng thêm lần nào nữa.
      “Trước kia ta còn hay mắng Cổ gia nhiều kẻ ăn hại, ai có thể giữ thể diện cho gia đình, ai biết bây giở chỉ cần Cổ Hách Tuyền trẻ tuổi thôi, liền đánh cho ba em chúng bay bại còn mảnh giáp, chỉ sợ bây giờ người của Cổ gia mắng con cháu Quan gia chúng ta là bùn nhão hồ hơn tường, là nực cười!”
      Hiển nhiên là lão thái gia quá thất vọng đối với chi thức hai, sau khi răn dạy hết lời, ngay cả cơm cũng ăn, vung tay áo bỏ , tất cả những người cũng đứng lên, lập tức giải tán.
      Ngày đó, đại khái cũng phải là ngày tốt, Niên Nhược Nhược đợi trái đợi phải, chưa đợi được đến cơ hội đến trước mặt lão thái gia để giới thiệu mình ràng bị ba thiếu gia ra gì của chi thứ hai phá hỏng hết, lại còn được xem kịch miễn phí.
      Tại thời điểm đó, Niên Nhược Nhược đối với vị thiếu gia Quan Chi Nghiên này có thành kiến gì, thậm chí tận đáy lòng còn có chút đồng tình. ngờ theo thời gian, có số việc quanh co, có thể tra ra ràng, nàng bỗng nhiên phát là mình quá thừa lòng hảo tâm, vị Nghiên thiếu gia kia căn bản là phải là "Thiếu gia yếu đuối" như trong miệng mọi người. Nhưng hình như quá muộn....
      Đấu thầu hoàn toàn thất bại, nhưng lại là thua trong tay của người trước đây toàn thua, bởi vậy, thế lực chi thứ hai bị đả kích nghiêm trọng. Quan Chi Đường thuận lợi trở thành chương nhập chủ “Gia Tượng tập đoàn” Hiệp trợ quản lý; đám người Quan Chi Phương chức vị các hàng hai cấp, tổn thất trầm trọng.
      Khi việc này đến tai Quan Thiên Dưỡng, ông hết sức tức giận, ở nhà mắng chửi người của đại phòng. Ông hoài nghi người của đại phòng giở trò quỷ, để rồi ngồi làm ngư ông hưởng lợi, nhưng bất đắc dĩ dám đụng đến đứa cháu máu lạnh Quan Chi Đường, nên cũng chỉ có thể ở trong nhà mà càu nhàu trước mặt vợ và con cái cho xong việc.
      Đến tháng ba năm sau, hai tháng đầu xuân, hoa lan nở đầy vườn, thời gian tốt đẹp cứ trôi qua như vậy, Quan gia lại xảy ra những kiện tưởng, đem mâu thuẫn giữa đại phòng và chi thứ hai càng trở nên sâu sắc.
      Hôn của em trai ruột Quan Chi Đường, là Quan Chi Hà. Quan Chi Hà chỉ tuổi hơn Quan Chi Nghiên vài ngày, bởi vì tuổi san sát nhau, từ hai người bị người lớn so sánh với nhau. Nếu Quan Chi Nghiên là người an phận, tĩnh lặng, Quan Chi Hà làm người hải phái, xử tiến thối có theo. So với Quan Chi Nghiên lão thái gia đối với Quan Chi Hà càng hài lòng.
      Lần này hôn cùng Quan gia là tiểu thư Phó gia, tên là Phó Vũ Tiêm, trong nhà cũng là kinh thương, danh tiếng và tài sản đều lớn, thường xuyên lui tới Quan gia. Mối quan hệ hai nhà rất tốt, nên việc hôn nhân được xem là môn đăng hộ đối, hai bên cùng có lợi, là vô cùng hoan hỉ.
      Bé Dâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :