1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Tác giả: Trần Tiểu Na

      Converter: ngocquynh520

      Editor: gaumisa_0303 + ngocquynh520

      Người làm ebook: tuaquan2411


      [​IMG]

      Giới thiệu:

      *Y Hi Nhi, dùng gương mặt trẻ con trở thành nằm vùng ngốc nghếch.

      Vì đuổi bắt tội phạm cướp bóc, nên cẩn thận trượt chân ‘ nhảy ’ xuống biển, cho rằng đời này chết vì việc công rồi, nhưng ngờ lại trôi đến Kim Môn Hải Vực, bị ngư dân địa phương phát cứu lên.

      Sau khi đầu óc bị nước vào, trí nhớ của nhân vật Vương Hi Phượng dưới ngòi bút của Tào gia gia (Tào Tuyết Cần) lại tràn vào đầu , cho nên Y Hi Nhi bị mắc chứng tinh thần phân liệt.

      đáng thương vì cha mẹ, còn bị ngược đãi, cấp ma quỷ để ý có bệnh, lại ép buộc làm nằm vùng ở chỗ của Liệt Diễm làm người ta nghe tin sợ mất mật.

      Nhưng, có ai cho biết, tại sao đại ca xã hội đen này lại tìm được tình cảm làm cha từ người mình? Chẳng lẽ đầu óc ta cũng bị mơ hồ rồi sao?

      * Vũ Văn Bác, đại ca xã hội đen Đông Nam Á, kiên cường vô tình.

      Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời chói mắt xác định, này, là của .

      ấm áp người Y Hi Nhi, khiến cho trái tim ở trong bóng tối nhiều năm của chợt sáng lên, vì vậy, quyết định này chỉ có thể ở lại bên cạnh .

      Nam chính: phúc hắc, bá đạo, lạnh lùng, chung tình. Nữ chính: lúc đầu khôi hài, lúc sau giả bộ đáng , cuối cùng mạnh mẽ vang dội.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tôi là Vương Hi Phượng? , tôi mắc chứng tinh thần phân liệt rồi!
      Mặc dù là tháng bảy, nhưng đối với người ngâm trong nước cả ngày vẫn cảm thấy hơi lạnh.

      Ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm che mặt, khóe miệng Y Hi Nhi nhịn được run run mấy cái.

      “Ha ha ha. . . . Lão nương còn sống!” nhịn được ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, Y Hi Nhi quả mừng như điên.

      Ai có thể kiêu ngạo hơn ? Từ cầu cao nhảy xuống biển phiêu lưu ngày còn chưa chết? Đáp án dĩ nhiênlà có! Y Hi Nhi chính là người đầu tiên từ xưađến nay, xem ra, số mạng của quả tệ, khinào rãnh rỗi phải thắp hương bái phật mới được,nhìn người, vết thương cũng có, Y HiNhi cảm thấy ông trời rất tốt với !

      Y Hi Nhi mặc đồng phục học sinh cấp 3, nhưng thựctế nữ “cảnh sát” nằm vùng hai mươi lăm tuổi,chống nạnh, chỉ trời, cười mừng rỡ như điên, ngườikhông biết còn cho rằng khắp nơi vui mừng vì cuộc sống rất tốt.

      “Em , về sau đừng nghĩ thông, còn trẻ phải mến cơ thể của mình mới đúng.” thím ra câu đặc tiếng phổ thông, xen lẫn làn điệu Đài Loan dày đặc, nhịn được chọt chọt cái người cười đến run rẩy cả người.

      Cái gì? Nghĩ thông?

      Y Hi Nhi nghi ngờ chỉ chỉ mặt của mình, thể tin lẩm bẩm : “Thím. . . . thím cháu sao?”

      “Chỉ có mình cháu nhảy biển tự tử, cháu ai chứ, mau chóng về nhà , phải biết quý sinhmạng của mình đó biết chưa?” Thím hai vừa thu hồi lướicá vừa nhịn được cảm khái : “À là tốt số, cái lưới của thím lại kéo về được cái mạng của cháu, ôngtrời định sẵn, xem mặt của cháu, tối thiểu sống đến 98 cũng có vấn đề gì, mau chóng về nhà tắm rồi ngủ giấc !”

      “A. . . . À. . . . thím, cháu phải tự sát, cháu chỉ cẩn thận té xuống, cháu rất sinh mạng, thímhãy yên tâm , nhưng cháu rất thích nghe thím cháucó thể sống đến 98, cám ơn thím.”

      có gì, nhanh lên , trời tối rồi, thím trước,bye bye!” Thím đó vừa vừa thu hồi lưới cá, rồi rời đivới ngư dân khác, chỉ để lại cái mông to lắc lư trước mặt Y Hi Nhi.

      Nhìn bầu trời phía xa, Y Hi Nhi mở ra cánh cửa trí nhớcủa .

      Vì bắt được kẻ tình nghi gây ra các vụ án giết người biến thái trong trường học, bị cấp ma quỷ lừa gạtđến trường học, làm học sinh “mồi”, khi dũng vôđịch, lâm sâu vào cảnh khốn khổ, cuối cùng dùng cà bộ ngực vô cùng vĩ đại và hy sinh cái tôi, rốt cuộc mới khiếnchủ nhiệm giáo vụ đó lộ mặt, sau đó bắt được, tên chủnhiệm giáo vụ khốn khiếp kia bị bỏ tù, chỉ chờ đợi luật pháp phán quyết.

      Phá án lớn, cấp ma quỷ cuối tháng cho vạn tiền thưởng, Y Hi Nhi lập tức mừng rỡ choáng váng, chuẩn bị lấy 1000 cuối cùng trong thẻ ra mua cho mình ít đồ ăn ngon, kết quả nửa đường lại đụng phải án cướpbóc.

      công dân tốt, là cảnh sát có ba điều tốt phụcvụ cho dân, vì vậy dũng đuổi theo, đuổi theo đuổi theo đuổi theo. . . . Sau đó đến cái cầu cao.

      Khi Y Hi Nhi chuẩn bị thi triển võ công tuyệt thế của , mặt biển lại xuất con thuyền khả nghi, người phía thuyền biết, nhưng thanh bắn nhau thuyền lại nghe được ràng, khi nghi ngờ, người đàn ông xuất sau lưng , đợi muốn tìm tòi nghiên cứu thêm nữa, , Y HiNhi vĩ đại, trực tiếp trật chân té té vào trong nước rồi. . . . . .

      Vốn cho là đời này mình vì chuyện công mà chết, ngờ lại trôi đến vùng biển Kim Môn, bị ngư dân địa phương phát cứu lên, xem ra, quả nhiên cónhân phẩm mạnh mẽ vô cùng.

      “A ha ha ha. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”

      Vấn đề là, bây giờ, chưa quen cuộc sống nơi đây, hơnnữa còn có đồng nào, quan trọng nhất là, sao đầucủa bắt đầu đau đây?

      Thanh của vang lên trong đầu, lành lạnh tuyệt vời: “Tôi chưa bao giờ tin ti địa ngục báo ứng gìcả, bất kỳ chuyện gì, tôi được là được!”

      Trong đầu đột nhiên dần ra bóng dáng của , đầu là búi tóc bát bảo toàn châu quấn tơ vàng, cắm trâm ngọc trai phượng hoàng năm đuôi hướng về mặt trời, cổ đeo vòng vàng ròng; mép váy buộc dải lụa xanh lá cây thêu cá lờn bơn và hoa hồng; mặc áo bằngvải đoạn tây đỏ thẫm bó người có thêu bướm, áo khoáclụa đính lông chồn trắng, váy thêu chim trả. đôi mắttam giác như phượng hoàng, hai lông mày lá liễu nhếch ngược, dáng người thon thả, hình dáng lẳng lơ, mặt phấnlộ ánh xuân, môi đỏ như chu sa, chưa cười nghe tiếng.

      Người này, có phải. . . . Vương Hi Phượng?

      , đó là !” giọng hư vô mờ mịt xông vàotrong đầu Y Hi Nhi, dọa giật mình, loạng choạng, té trong đống bùn đường .

      Rất nhiều trí nhớ thuộc về tràn tới như hải triều, Y Hi Nhi rốt cuộc chịu được rống lớn: “A aa. . . . . .”

      là Vương Hi Phượng[1]? mạnh mẽ “Miệngngọt tâm ác, hai mặt, phía mặt cười, phía dưới chà đạp, ngoài là chậu lửa, trong là thanh đao” sao? Truyền thuyết, rốt cuộc rơi vào kết quả “Tính hết cơquan quá thông minh, ngược lại làm hại tính mạng của mình” sao? Đó phải nên xuống địa ngục sao?

      “Quỳ lên bốn miếng ngói dưới ánh mặt trời, chocơm nước.”

      “Dù là làm bằng sắt, ngày cũng chịu nổi.”

      “Cầm sợi dây roi, đánh tên nô tài trong mắt cóchủ tử này .”

      Đau! Đau! Đầu là đau! Tại sao trí nhớ của Vương Hi Phượng tràn vào trong đầu như tuyết rơi? Sau khi từ từtiêu háo, Y Hi Nhi ngồi chồm hỗm ở trong đống bùn, tựa như tên ăn xin đáng thương giống, đầu còn dính đầyrong biển, y phục xốc xếch chịu nổi, chỉ lặng lẽngồi đó.

      Mẹ kiếp! mắc chứng tâm thần phân liệt rồ!

      Y Hi Nhi từ góc bốn mươi lăm độ ngước nhìn bầu trời, cảm thấy ông trời quá thích đùa giỡn.

      Được rồi, lúc học đích xác thích ngủ nướng, nhưng ngu ngốc cũng nên biết, Vương Hi Phượng căn bảnkhông phải nhân vật lịch sử, ta lợi hại hơn nữa, cũngchỉ được xem “là bề tôi tài năng thời bình, là gian hùngthời loạn” ở trong Hồng Lâu Mộng, nhưng đó cũng chỉ làmột nhân vật dưới ngòi bút của Tào TuyếtCần - Tào gia gia!

      chỉ là nằm vùng bé thôi mà? Chỉ là lúc đangthi hành nhiệm vụ cẩn thận rơi xuống nước thôi mà?

      Tại sao tỉnh lại rồi lại có trí nhớ của Vương Hi Phượng? Đây là kiếp trước? Hừ! Ngh4ĩ bậy bạ, kiếp trước cái gì!

      Nhất định là ngâm nước biển lâu quá, nước vào não rồi, bệnh tâm thần phân liệt rồi, được rồi, thừa nhận có bệnh, cần xin nghỉ bệnh rồi.

      Nhớ tới người đàn ông chưa từng gặp mặt lại đáng chết đó, Y Hi Nhi quyết định nghĩ đến ký ức đột nhiên xuất của mình nữa, tìm tổ chức trước rồi hãy .

      Hội Liệt Diễm, có bang xã họi đen lịch sử mấy trăm năm ở Đông Nam Á.

      Dựa vào quân hỏa và các ngành giải thú, năm thu vào được 1000 tỷ đô la trở lên, trong đó 35% đến từ quânhỏa, 35% đến từ các ngành giải trí, cũng có 30% là thuvào nhờ đầu tư hợp pháp.

      Tại Đông Nam Á, nếu có người gây hấn gây chuyện, chạy tới trước hết, phải cảnh sát, mà là thành viên hội Liệt Diễm. Bọn họ dùng thủ đoạn ác độc nhất đốiphó người gây chuyện để duy trì trật tự địa bànmình; nếu như xảy ra án mưu sát, hội Liệt Diễm cũng sẽgiống như cảnh sát, tận hết sức lực điều tra chân tướng,sau đó giao hung thủ cho cảnh sát chân chính. Có qua có lại mới toại lòng nhau, mỗi lần chánh phủ càn quét tội phạm, thành viên cao cấp của hội Liệt Diễm đều được báo trước để tránh, suy tính đến mặt mũi của cảnh sát, bọn họ bình thường đều lưu lại mấy cây súng, cho cảnhsát dễ dàng “Tịch thu” .

      Có thể , hội Liệt Diễm xưng hùng xưng bá mấy chục năm ở Đông Nam Á, mà gần đây, hội Liệt Diễm đãdồn phần lớn tinh lực đến Sahara cực nam Châu Phi và phía đông châu Âu, năm người quản chuyện cũng ít lộ diện ở Đông Nam Á, nhưng vùng đất của hội Liệt Diễm ở Đông Nam Á vẫn có thế lực và quyền lực ăn sâu bám rễ.

      Vũ Văn Bác, là người đứng đầu hội Liệt Diểm, người đàn ông khiến người ta nghe tin sợ mất mật này luôngiống như con sư tử hung dữ, chỉ cần ánh mắtcủa ta, làm người ta cảm thấy hít thở thôngngay.

      Mà người đàn ông này lại bị thương.

      đường ngồi máy bay riêng từ Trung Đông về Thái Lan bị bang Lam đối đầu bắn rơi, sau phen chiến đấu kịch liệt mặt biển, vô ý trúng đạn, giết hết quân địch rồi thân mình thoát kiểm, lưu lạc ở vùng biển Kim Môn của Đài Loan.

      Tại sao đường đường là đại ca xã hội đen mà lạikhông cẩn thận trúng đạn? Bởi vì. . . . Lúc đó đángchết nhìn thấy đôi mắt, đó là đôi mắt to làm anhkhông nhịn được muốn nhìn lần nữa.

      “SHIT!” Vũ Văn Bác mắng câu, chống thân thể cao lớn đứng thẳng lên từ góc tường.

      tại, chỉ cần chờ được Tây Môn Dật đến là tốt.

      Bang Lam đáng chết! Xem ra, ra toàn bộ tinh lựcmuốn đưa vào chỗ chết, nhưng, kết quả lại khiến cho bang Lam thất vọng.

      Khóe miệng Vũ Văn Bác hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh! Vũ Văn Bác dễ dàng đối phó thế sao?

      “Có phải trốn ra từ bệnh viện tâm thần ?”

      thanh thúy vang lên, cắt đứt ý nghĩ của Vũ Văn Bác.

      Ngẩng đầu lên, Vũ Văn Bác nhìn thấy đôi mắt sángnhư tuyết, đó là đôi mắt ngây thơ thấu đáo hềcó tạp chất. Là ! Chính là tay chân vụng về nên rơi vào trong biển!

      “Này, nghe lời tôi sao? Xem bộ dáng củaanh khiến người ta sợ, vết máu này từ đâu thế? Tôinói nè người em, hoàn cảnh bên trong bệnh viện tâmthần của như thế nào? Nếu tồi tôi cũng đếnđó!”

      Sau khi Y Hi Nhi tiêu hóa mình là bệnh tâm thần phân liệt, trời tối rồi, từ từ tìm đến nơi có người ở, đáng tiếc đây là mảnh đất trống bên bờ biển, căn bản có người ở.

      Khi cố gắng trừng lớn đôi mắt như ra đa của để tìmmột cái tổ thích hợp ở tối nay, lại phát ngườiđàn ông còn thê thảm hơn bây giờ, phát này, khiến cho hưng phấn.

      Hai tay của Y Hi Nhi lắc lắc người Vũ Văn Bác, lớn tiếngnói: “ xem vết thương người , tôi. . . .”

      cây súng lục màu đen chỉ vào huyệt thái dương của Y Hi Nhi, thành công ngăn chận cái miệng lảm nhảmcủa .

      Ánh mắt nguy hiểm của Vũ Văn Bác híp lại, nhìn trước mắt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Vương Hi Phượng: nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, Trung Quốc. Tên thường gọi của Vương Hi Phượng là Phượngthư hay mợ Hai, là con dâu của Giả Xá, Hình Phu nhân, vợ chính thất của Giả Liễn, mẹ của Giả Xảo Thư, cháu ruột của Vương Tử Đằng, Vương phu nhân, Tiết phu nhân.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 2: Ông trời, có gan ông đánh chết tôi ngay
      Xem ra là thiếu nữ vị thành niên, mặc dù bộ ngực trổ mã cũng tệ lắm, nhưng đồng phục học sinh cấp ba người lại số tuổi của , hợp với đôi mắt đen nhánh tỏa sáng và khuôn mặt tròn, nghiễm nhiên làbộ dáng của thiếu nữ vị thành niên.

      ngày trước, chính là đôi mắt này khiến trúngđạn!

      Nhớ tới chuyện này, Vũ Văn Bác cảm thấy đây là việc sỉ nhục, nhìn về phía sờ loạn khắp nơi người , ánh mắt sâu mấy phần, “Câmmiệng!”

      Vào đêm nay, khuôn mặt của người đàn ông này dơ dáybẩn thỉu chịu nổi, nhìn ra ra bộ dáng thế nào, nhưng đôi mắt như chim ưng của bùng lên ngọn lửa khát máu.

      Y Hi Nhi hù sợ, nuốt mạnh ngụm nước miếng, nhưngvì mạng vẫn cố gắng tiếp.

      “Câm miệng câm miệng! Tôi ngậm miệng! đừng giết người diệt khẩu, thế nào chúng ta cũng coi là ngườicùng lận đận, mặc dù bây giờ tôi còn chưa phải người chung phòng bệnh với , nhưng rất nhanh thế, anhxem tôi rất xui xẻo, rơi vào trong biển ngâm đến đầuóc bị hư, mắc bệnh tâm thần phân liệt đủ đáng thươngrồi, bây giờ còn thân mình có đồng nào,. . . .”

      “Đoàng!”

      Gió. . . . thổi!

      Lúc Y Hi Nhi liến thoắng ngừng Vũ VănBác rốt cuộc chịu nổi nên nổ súng.

      tại thể làm mình bại lộ, mà thích lảm nhảm này lại có thể làm bại lộ, cho nên, này nhất định phải chết.

      Mà giết chết đối với , chẳng qua là chuyện như giơ tay lên thôi.

      Ban đêm, ánh mắt của Vũ Văn Bác giống như concọp theo dõi con mồi, trong lúc nguy hiểm để lộ ra tia sáng giảo hoạt rạng rỡ, đáy mắt trầm lạnh lẽo.

      Nhìn về phía người đàn ông dựa nửa người vào tường,đầu tiên Y Hi Nhi run cái, ngón tay hơi phát run, sau đó, từ từ che kín miệng của mình.

      Nhìn người đàn ông có vẻ mặt hung thần ác sát, nhìnngười đàn ông kiêu hùng cứ như Tào Tháo, Y Hi Nhi sửng sốt chốc, sau đó cười, “Oa ha ha ha. . . . . .. . ngu ngốc, lấy súng phun nước ra giết người!Quả nhiên là từ bệnh viện tâm thần ra ngoài, là khôihài chết ha. . . . Ha ha. . . .”

      Trước đây, Y Hi Nhi cho rằng người đàn ông nhếch nhác này là tên côn đồ, nhưng chưa từng nhìn thấy têncôn đồ nào chảy nhiều máu thế mà khogn6 la lên, chonên, rất nhanh phán đoán đó là vết thương giả, theo động tác giơ súng của người đàn ông, Y Hi Nhi rốt cuộc tìm được bạn mới của , người bệnh mắc chứngtinh thần phân liệt.

      Mà người bệnh tâm thần phân liệt này còn lộ vẻ mặt dọangười, cứ như tên xã hội đen giết người đền mạng, điều này làm cho Y Hi Nhi trà trộn trong đám lưu manh làm nằm vùng cười nghiêng ngửa, nào có tên xã hội đen nào nhếch nhác vậy!

      Nhớ ngày đó, vì đến gần bang hội cho vay, giả bộthiếu nữ hư hỏng theo mấy tên lưu manh kia, toàn là lũ phải là người, lòng lang dạ sói, bằng heo chó, làm sao có được khí chất thế này!

      Bạn xem con chó có thể biểu phong cách sao? Đáp án dĩ nhiên là ! Nếu chó cũng có thể giảbộ phong cách, tên lưu manh như con chó làm sao có thể có khí chất? Mặc dù lúc nãy phong cách của tên xã hội đen .

      Y Hi Nhi vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Bác, cười đến mức eo cũng đau, đỡ cánh tay Vũ Văn Bác, từ từ ngồi xuống theo vách tường.

      Nhìn to gan lớn mật, Vũ Văn Bác nghi ngờ,chẳng lẽ. . . . này e ngại vẻ tăm tối trênngười mình? Đó là mùi vị của máu tanh và bóng tối do danh giết vô số người mười mấy năm qua mà có.

      nhìn tôi làm gì? Ừ. . . . Đôi mắt tệ lắm, nhưng gương mặt đầy râu vụn của quả là xấu.” Y Hi Nhi nghiêng đầu tựa vào bả vai của người đàn ông bên cạnh.

      Nhìn căn bản đặt mình ở trong mắt, giữahai lông mày Vũ Văn Bác ra vẻ độc ác, giọng lạnh thấu xương trong trời gió: “ sợ tôi?”

      Nhìn người đàn ông chợt đổi sắc mặt, sắc mặt của Y Hi Nhi cũng thay đổi, mặt chẳng những có lộ ra kinh sợ, mà mơ hồ còn để lộ ra nét mặt quỷ dị và châmchọc: “Vương Hi Phượng tôi có khi nào sợ ai? là cực kỳ hoang đường!”

      Nhìn chợt thay đổi phương thức chuyện, Vũ Văn Bác lạnh lùng liếc mắt nhìn, quay đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng đẩy bả vai ra.

      Bệnh tâm thần phân liệt sao?

      Khóe miệng Vũ Văn Bác lộ ra chút ý cười.

      Nhìn tựa vào người mình ngủ an ổn, lòng củaVũ Văn Bác chợt mềm mại.

      Đây là thứ nhất sợ , ngủ thiếp còn cầm cánh tay của mình chặt thả, giống nhưmình là tất cả của .

      Mặc dù chỗ bé kia nắm chặt thả là nơi bịthương của , nhưng Vũ Văn Bác lại nỡ đẩy ra, loại cảm giác được cần này, hình như là lần đầu, rấtthuần túy, mang theo bất kỳ tạp chất, người này còn có hương thơm của sữa, hương vị này làm cho người ta rất an tâm.

      Tựa vào người của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi mơ mơ màng màng ngủ thiếp , lúc tỉnh lại lần nữa bị nước mưa quấy rầy.

      Lau nước mưa mặt, Y Hi Nhi hận thể mắng mấy câu, nhưng mới vừa muốn mở miệng, liền cảmthấy huyệt Thái Dương hơi đau, lần này có ký ức kỳ quái gì tự động xông vào, mà là đầu óc choáng váng, ngâm nước biển lâu vậy, dù Y Hi Nhi có như Tiểu Cường (con gián) cũng chịu nổi.

      Nước mưa lạnh lẽo khiến Y Hi Nhi thoải mái kêu lên, “Ừm. . . . .”

      Cảm thấy trong cổ họng truyền đến cảm giác cay, Y HiNhi nghĩ mình bị bệnh rồi nên thất bại cúi thấp đầu, nhớ lại cuộc sống đau buồn của mình.

      Số mạng nhiều trắc trời, ra đời hề gặp được cha mẹ, có ai tốt bụng thu dưỡng, chỉ có thể lớn lên đáng thương ở trong nhi viện, kết quả chưa có lớn lêncô nhi viện đóng cửa, tên viện trưởng cầm thú mang theo khoản tiền lẻn trốn, ném đám nhi tự sinh tự diệt.

      Việc duy nhất đáng được ăn mừng chính là lúc ấy mười sáu tuổi rồi, vừa làm vừa học, nhờ vào quỹ giúp đỡ người nghèo của quốc gia mà học xong cấp 3, vì có thể học tiếp tục, đành ghi danh tham gia trườngquân đội, nên từ mười tám tuổi trở bắt đầu ăn cơm của quốc gia, vất vả mới tốt nghiệp đại học liền thamgia làm việc, kết quả vẫn chỉ là con tôm nằm vùng, có lẽ cả đời cũng thấy được ánh mặt trời.

      thấy mặt trời còn chưa tính, dù sao từ côcũng có chí hướng to lớn gì, càng có chí khímuốn vượt qua người khác, lúc muốn làm việc tốt thìlại bị nước vào não. bây giờ bị dầm mưa ở nơi cứt chim cũng có! là quá ghê tởm!

      “Ầm!” tiếng sấm kèm theo tia chớp rơi xuống, thiếu chút nữa lóe mù mắt Y Hi Nhi.

      “Ầm ầm!” Lại thêm tiếng sấm đinh tai nhức óc, sấmđánh rồi, Y Hi Nhi lo sợ, . . . là có người bị giết rồi,ông trời báo bất bình, nếu như phải, đó chínhlà cười nhạo cuộc đời của , rất có thể đó, người bình thường có ai xui như đâu.

      “Ông trời, có gan ông đánh tôi chết ngay , đánh tôikhông chết tôi lập tức gieo họa nhân gian!” Y Hi Nhi chỉ trời tức giận mắng, khuôn mặt bé bởi vì phát sốtmà càng thêm đỏ bừng.

      Vũ Văn Bác nhìn người ràng nhát như chuột vùi ở trước ngực mình, miệng lại còn dám can đảm la to nhưthế, liền cảm thấy buồn cười.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Tôi có bệnh, phải trị a!
      Chẳng biết tại sao, dựa vào này lại có mộtcảm giác ấm áp, lâu như vậy, xa lạ như vậy, lạilàm người ta có cảm giác si mê.

      Nghe từ sau lưng truyền đến tiếng cười, YHi Nhi quay đầu lại xem.

      A, ra là bản thân đồng bệnh tương liên, tâm thần phân liệt a, “Chúng ta cũng đủ xui xẻo rồi,bị bệnh còn chưa tính, còn bị tội, xem khổsở lớn lên ở bệnh viện như vậy, thức ăn khôngtệ chứ? Ai, biết sau này tôi còn có thể trởvề , thôi, cần suy nghĩ nhiều đauđầu!”

      Y Hi Nhi cằn nhằn liên miên nửa ngày, cũng quản người đàn ông bên cạnh có tiếphay , tìm người Vũ Văn Bác vị tríthoải mái, dứt khoát nằm nghiêng, co rúc trongngực Vũ Văn Bác.

      sợ tôi?” Vũ Văn Bác tò mò, tiểu nương này sợ mình sao?Vùng Hải Vực hoang vu như vậy, nửa đêm canh ba cùng người đàn ông gần như thế, cái gì cũng sợ sao?

      “Sợ cái gì? và tôi đều có bệnh, phải quan tâm lẫn nhau mới đúng, hơn nữa lồng ngực ấm áp , giống như của ba .” Y Hi Nhi nóixong, đầu lại mơ màng ngủ, tay bé lôi kéocầm chặt áo sơ mi nhàu củaVũ Văn Bác .

      “Ba sao?” thanh Vũ Văn Bác nhàn nhạt,nhìn ngủ say , có chút mê mang.

      linh hồn tịch mịch, giống như tìm được nơi dựa vào, nụ cười Vũ Văn Bác trong đêm tối sáng chói dị thường.

      Hôm sau.

      Ánh nắng tươi sáng, thời tiết tháng Bảy giốngnhư đứa trẻ, lát sáng sủa lát mưa.

      Trời còn mờ tối, có người đón người đàn ôngkia , mình bị lưu lại, nhớ tới chuyện này Y Hi Nhi liền giận đến nghiến răng.

      phải bác sĩ cũng từ bi quá sao? Tại sao nhiều bác sĩ nhìn thấy cư nhiên thuận tiệnđem mình mang , còn đem mình lưu lại! Quáđáng! là quá đáng!

      quản có bẩn hay , Y Hi Nhi ngồitrong đất bùn chờ đợi hội Chữ Thập Đỏ cứuviện, ngước nhìn bầu trời.

      Cùng lúc đó, biệt thự cao cấp núi Dương Minh, Đài Loan.

      giường đơn trắng noãn người đàn ông mặt có chút máu nằm, tóc tai và râu dơ dáy bẩn thỉu được chải chuốt, lộ ra ngũ quan hoàn mỹ.

      Sắc mặt như điêu khắc lạnh lẽo, trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm người ta dámnhìn thẳng, bóng thẳng đứng, mày kiếm anhtuấn, tròng mắt đen dài chứa sắc bén,môi mỏng mím , góc cạnh ràng, vóc ngườithon dài cao lớn nhưng tục tằng, giống như hắc ưng trong đêm tối, lãnh ngạo độc lạithịnh khí bức người, tán phát cường thế ngạo thịthiên địa (sánh cùng trời đất).

      Đây là người đàn ông cường hãn, có ý thức - Chiến thần, linh hồn khát máu .

      “Người nào?” thanh Vũ Văn Bác lạnh lùng, tia tình cảm.

      “Lão đại, kia. . . . . . thấy.” Nhớ tớicô bé kia, Đoan Mộc Thác đổ mồ hôi, maykhông có giết .

      Khi chạy tới, ý thức lão đại mơ hồ, mặc dù người trúng vài súng, còn có nhiều vết thương, nhưng lão đại bị kia đè lên vết đao cũng ra tiếng, Đoan Mộc Tháccũng biết này ở trong lòng lão đại có phân lượng bao nhiêu, cho nên lúc đó giết người diệt khẩu.

      thấy?” ánh mắt của Vũ Văn Bác híp lại,tiết lộ ra cỗ nguy hiểm.

      Trong lòng Đoan Mộc Thác ngừng kêu khổ, nơi nào biết lão đại vừa tỉnh muốn tìm bé kia a. Hơn nữa lúc đó chỉ quan tâm an nguy lão đại, căn bản chú ý tới bé kia. Nào biết chỉ chớp mắt người khôngthấy tăm hơi, lại thể cho máy bay tưnhân ở Kim Môn Hải Vực dừng lại quá lâu, nếukhông gây chú ý tốt.

      “Lập tức tìm, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra ngoài!” Vũ Văn Bác hạ lệnh, ngay sau đónhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      ngày này, thể lực sớm tiêu hao hết, nếu phải gắng chống, sớm ã ngấtđi, để mình đặt trong tìnhtrạng nguy hiểm, cho dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt, cũng tuyệt cho phép mình mất điý thức.

      Thối lui khỏi gian phòng, Đoan Mộc Triển lấycùi chỏ thọt em trai, đôi mắt xinh đẹp đào hoa im lặng hỏi thăm.

      “Bệnh thần kinh!” Đoan Mộc Thác suy nghĩ mộtchút, .

      Đoan Mộc Triển lộ ra ánh mắt nghi hoặc, khôngnghe ý tứ của em trai.

      kia , hơn nữa còn đem lão đại chúng ta trở thành người chung phòng bệnh, còn mắngem có y đức, táng tận lương tâm, thấy chết cứu, bl¬a bla… Em bây giờ chỉ cóthể nhớ gương mặt ta hình trái táo.” Đoan Mộc Thác bất đắc dĩ hồi tưởng, nhưng thực chỉ nghĩ tới mặt trái táo đỏ bừng mượt mà mà thôi.

      Đúng lúc này, cửa lớn màu đỏ mở ra, nhóm người tới, cầm đầu là người đàn ông trênmặt lo lắng ràng.

      Đó là gương mặt làm người ta si mê, cả người phát ra loại dương cương, thân hình cao lớn, hai chân bền chắc, mặt là cặp kính khiến thêm mấy phần ôn hòa, nhìn quanghiễm nhiên như công tư thượng lưu.

      Tây Môn Dật nhìn cặp sinh đôi diện mạo y chang, giọng trầm thấp truyền đến: “Lão đại nhưthế nào?”

      “Tốt vô cùng, nhưng bây giờ ấy muốn tìm quả táo.” Đoan Mộc Thác bất đắc dĩ nhún nhún vai, chuẩn bị mò kim đáy biển, đem quả táo kia tìm về cho .

      Bờ bên kia Hạ Môn, trong quán cà phê ven biển.

      , giận dữ, ngón tay run rẩychỉ vào mặt khác, vẻ mặt buồn bãcùng tuyệt vọng.

      “Tôi có bệnh, phải trị a!”

      Y Hi Nhi thông qua hội Chữ Thập Đỏ giúp trở về Hạ Môn. Chính lúc này cùng người lãnh đạo trực tiếp Cố Á Thuần bí mật gặp mặt trong quán cà phê thượng hạng ven biển. Vốntưởng rằng người lãnh đạo trực tiếp biết mình ngã bệnh thương tâm cho phép mình trở lại đồn cảnh sát, sau đó cần tiếp tục làm tên trộm thể lộ diện ngoài ánh sáng, ai biết lòng thương người căn bản có trongtim ta.

      Cấp ma quỷ, có tình người!

      Trong lòng len lén thầm mắng, nhưng mặtlại làm bộ dáng vẻ đáng thương. Tức giận lúc đầu sớm bị nét mặt mưa gió bất động của Cố Á Thuần bóp chết rồi. hồi tức giận tronglòng giống như bị cơn gió thổi qua, gió lớn qua chỉ còn lại xào xạc, cảm xúc thẫn thờ,“Van cầu , nếu trị, tôi bị điên, haingày ở nhà tôi luôn những lời quái dị, hình tượng Vương Hi Phượng mực xua được, tôi sắp bị hành hạ điên rồi.”

      xong, mặt chảy xuống vài giọt nướcmắt trong suốt, vừa thấy thương.

      Nhìn Y Hi Nhi làm bộ, Cố Á Thuần chỉ nhànnhạt lướt qua, sau đó lại cúi đầu uống cà phê Blue Mountain trong tay, nghe tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, cảm thấy cuối tuần này đẹp.

      Thuộc hạ của mình sao có thể biết, ấy là Vương Hi Phượng? Chính là mười cáiđầu của ấy cũng nửa thông minh của Vương Hi Phượng a! Muốn giả bộcũng phải giả bộ giống chút. là càngngày càng đần, đoán chừng lẫn vào đám côn đồcắc ké và tội phạm vị thành niên lâu, cho nên trí lực thoái hóa thôi.

      rốt cuộc có nghe tôi chuyện !”Chính mình cũng đem tư thái cúi thấp đầu rồi, bên kia lại còn thờ ơ, Nữ Ma Đầu tâm địa sắt đá !

      Trong lòng Y Hi Nhi len lén mắng, nhưng mặt lại bộ điềm đạm đáng .

      “Nghe được, có bệnh, phải trị!” Cố Á Thuầnliếc mắt, đem ngụm cà phê cuối cùng nuốtxuống, chầm chập đứng lên.

      Chương 4: tới diễn trò sao? (1)
      “Vậy tôi có phải được nghỉ bệnh?” ánh mắt Y Hi Nhi bắt đầu tỏa sáng. công tác hai năm, ngày nghỉ phép bình thường cũng có, trênđời này còn người nào đáng thương bằng , địa chủ bóc lột cũng hà khắc thếnày. dầu gì cũng là nhân viên công vụ , cư nhiên rơi vào kết quả như vậy, nhưng sao, cuối cùng tan mây mù cũng có thể thấy trăng sáng rồi.

      “Tôi an bài, mấy ngày này ở nhà chuẩn bịmột chút, tôi nhất định đưa đến bệnh viện tốt nhất, vì quốc gia liều mạng như vậy, mạngcũng cần, quốc gia tự nhiên bạc đãi , yên tâm a!” Cố Á Thuần vừa cầm túi xách, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh.

      hẹn người đàn ông kia gặp mặt, thời gian sai biệt lắm.

      “Cám ơn! Xin chuyển cảm kích từ đáy lòngcủa tôi tới tổ chức.” Y Hi Nhi nhìn bóng lưngCố Á Thuần rời , kích động quát.

      tốt quá, có thể trị rồi, hai ngày nay sắpbị giày vò đến điên rồi, nhất là lúc ngủ buổi tối,trí nhớ thuộc về Vương Hi Phượng đứt đoạn xuất , làm giống như người bị bệnh thần kinh.

      đúng, phải giống người bị bệnh thần kinh, là người bị bệnh thần kinh rồi, phải trị!

      Ba ngày sau, Y Hi Nhi nhận được thông báo, chuyển tới bênh viện tư nhân đảo để điều trị.

      Cầm giấy khám bệnh, Y Hi Nhi cảm động đến lệ nóng vòng quanh!

      Nhìn chút hoàn cảnh nơi này, cây cỏ xanh um tươi tốt, chim hót hoa thơm, khí mát mẻ , quá thích hợp để bệnh nhân ở.

      Đảo này cùng quần đảo Kim Môn giống nhau, mặt hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở,Y Hi Nhi ở bệnh viện có kiến trúc theo phong cách châu Âu, điêu khắc, đèn thủy tinh,vườn hoa, lò sưởi trong tường, đây ràng chínhlà biệt thự Quý tộc Âu châu nha, cư nhiên lấy ra làm bệnh viện, là xa xỉ!

      Chậc chậc cảm thán, Y Hi Nhi bắt đầu cảm thấy quốc gia quá lãng phí tài nguyên, nếu cầm kinhthương kiếm được bao nhiêu tiền a!

      là người nào? Lén lút làm gì?”

      Trong khi Y Hi Nhi vuốt ve nụ hoa kiềudiễm ướt át cảm khái, thanh nguội lạnhvang lên.

      Triển lộ nụ cười, Y Hi Nhi quay đầu lại cười ngọt ngào, giòn giã : “Xin chào, tôi là Hàn Vũ, hôm nay hẹn bác sĩ Davy, tôi là. . . . . .”

      Giơ giấy nằm viện trong tay, Y Hi Nhi lễ phépnhìn người phụ nữ trung niên. Mặc dù xem hiểu chữ viết phía , nhưng Nữ Ma Đầu rồi, đây là bệnh viện tư nhân củaPháp, nên bác sĩ đều là người Pháp, giấy nằm viện tự nhiên cũng dùng tiếng Pháp để viết, chỉ mong mình tới đúng chỗ.

      “A, tới nộp giấy, theo tôi, đừng nhìn loạn.”Người phụ nữ trung niên kia cầm lấy giấy nằm viện tay Y Hi Nhi thẳng.

      “Đợi chút, tôi phải. . . . . .” Y Hi Nhi trợnto hai mắt, làm sao có thể? là bệnh nhân, thếnào lại biến thành nộp đơn? Đây là tình huốnggì?

      tên là Hàn Vũ?” Phụ nữ trung niên kia nhịn được quay đầu nhìn Y Hi Nhi, ở trong mắt nghiêm túc như trong hội đàmsáu nước.

      Gật đầu cái, để bại lộ thân phận, nằmvùng hai năm qua chưa từng dùng tên , mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, Nữ Ma Đầu giúpcô lấy tên, cho nên tại tên của vô đích xácgọi là Hàn Vũ .“Ừ!”

      Nhìn lướt qua, thế nào so với người trung giannói giống nhau, phải rất thành thục hiểu chuyện sao? Sao lại thấy như đứangốc? Thôi, mấy ngày nay vị bệnh nhân thần bí kia khai trừ mười y tá ưu tú nhất trong bệnh viện rồi, có người bảo đảm, liền thử mộtlần ! Coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữachạy, chừng tới trời tối bị vị bệnh nhân thần bí kia đuổi ra ngoài.“Vậy đúng rồi, theo tôi, miệng an tĩnh chút, hỏi đừng lung tung .”

      Lửa giận trong lồng ngực Y Hi Nhi sôi trào, giống như nồi hơi áp lực quá lớn lập tức nổtung.

      Mặc dù dám tự xưng là thiên hạ vô địch, thông minh đẹ nhất, nhưng nhiều năm giáodục như vậy cũng để biết, tại căn bản bị tên Nữ Ma Đầu kia bắt nằm vùng rồi.

      Mặc đồng phục y tá bó sát người, đội mũ đuôi én, váy dài vừa tới mông, Y Hi Nhi cảm thấy mình quá ngu ngốc, lại có thể tin tưởng Nữ Ma Đầu cải tà quy chánh đột nhiên trở nên tốt bụngnhư vậy!

      Nhìn sắc mặt hồi lại đổi của Y Hi Nhi, chân mày tuấn tú của Tây Môn Dật cau lại, bộdáng y tá, làm được chuyện gì?

      Người phụ trách đứng ở bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt thành thép dùng sức nhéo hông của Y Hi Nhi cái, đau đến mức khiến kêu to ratiếng, “A. . . . . . Cái gì?”

      “Thôi, vào thử chút.” Tây Môn Dật nhìnY Hi Nhi cái, ôm hi vọng .

      năm ngày rồi, nhưng hai em Đoan Mộccòn chưa tìm được quả táo. Điều này làmtâm tình lão đại cực kỳ khó chịu, mấy ngày ngắn ngủi doạ khóc ít bác sĩ và y tá rồi. Mặc dù đây là bệnh viện của hội Liệt Diễm, vốnnên vì lão đại phục vụ, nhưng cứ như vậy, anhcũng rất phiền não, ai bảo danh nghĩa làngười phụ trách.

      “Thử. . . . . . A, yên tâm , y tá chăm sóc bệnh nhân tỉ mỉ nhất, giao cho tôi chính xác khôngsai. Thay thuốc đúng , tôi biết, trước kia làm ở khoa ngoại , sở trường của tôi chính làthay thuốc.” Mặc dù tình huống,nhưng khi nhìn bac sĩ bên cạnh cầm chénthuốc, Y Hi Nhi cũng đại khái biết tình huống.Căn cứ nguyên tắc nằm vùng căn bản, lập tức tiến vào trạng thái nhân vật.

      Nhìn lời thề son sắt vào gian phòng, Tây Môn Dật chỉ hy vọng y tá mê hồ này có thểở bên trong lâu chút, dù sao cũng có mộtkhuôn mặt trái táo, chừng giống.

      Tâm thần thấp thỏm vào phòng, Y Hi Nhi nhìnhai vòng, cương quyết tìm được người.

      Phòng ốc rất lớn, cái phòng mà thôi, so với phòng trọ ở cùng bạn còn lớn hơn. là xa xỉ. Đều nhưng người có tiền, tiền kiếm đượccũng sạch , cho nên có báo ứng nhân quả, trách được nhập viện rồi.

      phải đâu, có việc gì kỳ quái sao?” Để khay xuống, Y Hi Nhi ngồi giường rộng rãi,nghi hoặc thôi, người đâu? Tại sao nhìn thấy người?

      Đúng lúc này, thanh lãnh vang lên:“Đứng lên cho ta!”

      Thanh kia giống như từ nền đất truyền tới,dọa Y Hi Nhi giật mình, “Vèo” cái, chuivào mền, ôm bắp đùi, chưa tỉnh hồn nhìn phíatrước. biển ngày chết , còncó chuyện gì thể xảy ra người của côđây?

      Trong mắt Vũ Văn Bác lóe lên cỗ lửa giậnkhông cách nào ngăn chặn, hàm răng cắn lộp cộp vang dội, giống như sư tử bị chọc giận, nhìn ngồi giường , hận thể đem phát giải quyết.

      Làm người thích sạch , giường của mìnhbị người khác đụng, đây quả thực là chuyện làmngười ta phát điên, huống chi còn là phụ nữ,đáng chết!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: tới diễn trò sao? (2)
      “xuống cho tôi! Ai cho phép tiến vào?” thanh Vũ Văn Bác như băng đao rét lạnh, bắp thịt mặt tức giận run rẩy, trong đôi mắt tóe ra ánh lửa bén nhọn.

      Muốn rời giường rót ly nước uống, cư nhiên lạingã xuống dậy nổi, điều này đủ để anhbốc hoả rồi, lại còn bị người đạp cước, màngười kia lại còn có tự giác.

      “Ai.” Y Hi Nhi sợ rụt, dám nhìn loạn, người đàn ông này quá đáng sợ. Phục vụ ngườinhư vậy mạng thể giữ được nửa. được được, vốn là có bệnh, còn bịáp bức như vậy, chắc chỉ tâm thầnphân liệt mà có khi còn tự sát, xem ra, phảinhanh trốn khỏi đây.

      “Nếu ra ngoài! đừng , tôi ! Lập tức, lập tức!” Y Hi Nhi xong, chạy vội ra cửa, căn bản nhìn người đàn ông đất cái.

      Giống như bị lấy mạng, lòng bàn chân Y Hi Nhi làm thành trận gió chạy ra ngoài. cũnglạ, người bên ngoài hề làm khó , giốngnhư đoán chắc bị đuổi.

      “Tây Môn Dật! Cậu vào cho tôi !” thanh Vũ Văn Bác tức tối, xuyên qua cánh cửa kẽo kẹtvang dội!

      Cái đồ phụ nữ chết tiệt, cư nhiên lại đạp anhmột cước, muốn sống nữa phải ?

      Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện, lập tức chạy đếnbến tàu bắt chuyền tàu nhanh nhất. Chỗ này, quá đáng sợ!

      Khi Cố Á Thuần nhìn thấy Y Hi Nhi mặc đồng phục y tá giận đến mặt cũng xanh lá.

      “Con mẹ nó, cho là tôi dễ dàng đưa vào đó như vậy sao? Lập tức trở về cho lão nương! Biết đến gần Tây Môn Dật gặp nhiều khó khăn sao? Cư nhiên trở lại, có phải muốnsống nữa ? A! Nha đầu làm hư việc nhiều hơn là thành công! Nha đầu đần! Nha đầu ngốc! Nha đầu thối!”

      Cố Á Thuần vừa mắng vừa dùng sức nhéo mặt tròn của Y Hi Nhi, càng bấm lại càng nghiện.

      “Đủ rồi! Nhéo đủ chứ!”

      Y Hi Nhi rốt cuộc nổi giận! Mẹ, sao chịu nổi? mình giống như phế vật? Tại sao ư? Khôngphải chỉ cậy mình là lãnh đạo sao? Có gì đặcbiệt hơn người, qua mấy năm nữa khôngchừng có thể làm quan lớn hơn, hừ! Đến lúc đó lão nương ngày ngày có chuyện gì làm liền bóp ngực ! Tôi để cho nhéo mặt tôi nữa!

      nghĩ tới Y Hi Nhi cư nhiên dám phản bác, Cố Á Thuần lập tức rống lên, nước miếngcũng phun mặt Y Hi Nhi, “Chưa đủ!”

      đủ? Vậy làm sao bây giờ?

      “Vậy ngài tiếp tục nhéo! Yên tâm, tôi đau đâu!” Cười hì hì xong, Y Hi Nhi chỉ có thểcúi đầu, ai kêu Nữ Ma Đầu này là lãnh đạo củamình?

      Nhìn Y Hi Nhi cợt nhã, Cố Á Thuần thoáng xuôi tức giận chút, buông tay ra, nhìngương mặt vốn hồng hào mảnh sưng đỏ,liền bỏ qua gương mặt của Y Hi Nhi.

      Nha đầu đáng chết trước mắt là tự mình chọn lựa trong trường, tìm được người nằm vùng tốtnhất. Mặc dù làm việc kéo dài, nhưng dầu gì cũng hoàn thành ít nhiệm vụ, coi như làcơ trí, hơn nữa thân phận hai năm qua vẫn bị phát , hoàn toàn chính là tấm giấy trắng, đối với hơn mình hai tuổi,trong lòng vẫn có chút tình cảm, giọng điệhòahoãn cái u, hỏi: “Áp lực lớn như vậy?”

      “ Tâm thần phân liệt rồi, có lớn ?”gương mặt Y Hi Nhi phàn nàn, hận thểtới rung động lòng người gào khóc thảm thiết tỏvẻ đáng thương, thê thảm để người khác đồngtình.

      “Đây là vé vào ‘ Diễm Ngộ ’, tối ngày mốt tớiđây chơi.” Cố Á Thuần từ trong túi xách lấy ra tờ giấy, ném cho Y Hi Nhi, mang giày caobảy phân , “Đừng tôi khao , tớiđây buông lỏng chút!”

      “Yes, Madam!”

      cầm vé vào hộp đêm “Diễm Ngộ”, Y Hi Nhi mừng rỡ choáng váng, phải biết, đây chính là club tư nhân cao cấp nhất Hạ Môn. Khôngphải cứ có tiền là có thể vào, mà là phải là hộiviên. Cái gì gọi là hội viên, đó chính là có thânphận lại có tiền a.

      Nghĩ nghĩ, đến buổi tối thứ ba Y Hi Nhi vẫn quyết định đem mình ăn mặc xinh đẹp đến nơi hẹn.

      Lật khắp tủ quầy áo, sửng sốt tìm ra cái thích hợp. trong khi Y Hi Nhi lâm vào tìnhcảnh ai oán, điện thoại di động thông báo tin nhắn tiền thưởng của có rồi, khoảng chừng vạn hai. Đây chính là lần đầu tiên côcầm nhiều tiền như vậy.

      Nhìn tủ quần áo trống trải, lại nhìn máy vi tính lâu, trong lòng rối rắm hồi lâu, nêncầm số tiền kia mua máy vi tính mới, haycầm ra mua vài bộ trang phục hạng sang khaomình đây?

      Muốn mua máy vi tính phải mua cái mớinhất, 8000 tệ. Nhưng nếu mua máy vi tính và trảmột tháng tiền mướn phòng, cũng chỉ còn tiền sinh hoạt phí tháng, chẳng phải là khôngmua nổi hạng quần áo sao?

      Nếu mua quần áo đẹp, chừng tối nay còn có thể câu được thằng ngốc, sau đó côcó thể vượt qua cuộc sống hạnh phúc quý phụ.

      “Nghe lời mẹ đừng làm mình bị thương, mau mau lớn lên mới có thể bảo vệ mình, tóc trắng xinh đẹp trong hạnh phúc nảy mầm, thiên sứ ấm áp hiền lành.” hồi chuông vang lên!

      Nằm lỳ ở giường lát, cuối cùng từ dướisàng lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn là bạn chung phòng Dịch Đình gọi tới.

      phải du lịch ở nước ngoài sao? Thế nào lại gọi điện thoại về?“Đình Đình cậu làm gì thế? có việc gì gọi điện thoại đường dài vui sao?”

      “Tớ li ngốc, có việc gì gọi điện thoại cho cậu làm gì? Chủ nhà đại nhân gọi điệnthoại thúc giục tiền mướn phòng, tháng này đến phiên cậu đóng tiền phòng. Nhớ đóng 2200, đếnlúc đó đóng bổ sung rất phiền toái. Còn có phíđiện nước cũng phải nộp, đừng biếng nhác a!” Bên đầu điện thoại kia truyền tới thanh trung khí mười phần, sau lưng loáng thoáng còn có tiếng sóng biển vỗ.

      “Cái gì? 2200? Bắt đầu từ khi nào, phải2000 sao?”

      “Tháng trước tăng, cậu nha, chuyện gì cũngkhông biết, biết lúc tớ có mặtlàm sao cậu sống được. Hôm nay là ngày hết hạn, lập tức xuống đóng tiền cho tớ, nếu trở về tớ lấy roi tử quất cậu, biết trì hoãn đóng phi liền bị tiền phạt sao?”

      “Được rồi được rồi, tớ biết rồi, .”

      Ngượng ngùng cúp điện thoại, mặc quần short jean màu xanh dương cộng thêm cái áo hạgiá. Đừng quần áo ngay cả máy vi tính cũng mua được.

      Xem ra, đời này có số dùng đồ tốt.

      Chương 6: tới diễn trò à? (3)
      Giao xong tiền mướn phòng và tiền nghiệp vụ tiền điệnnước, Y Hi Nhi nhìn 5000 đồng còn lại, thầm thề, đờinày nhất định phải biến thành người có tiền.

      Mẹ, người có tiền là sống chịu tội!

      Vì “ăn” của nữ ma đầu Cố Á Thuần chầu, Y Hi Nhi quyết định ăn cơm tối mà lên đường đến “DiễmNgộ” ngay, như vậy mới có thể giữ lại cái bụng rỗng, làm cho ta nhức nhối.

      Đây là hội sở ở tầng cao nhất, có ánh đèn chói mắt, nhạc ầm ĩ, chỉ có tiếng nhạc vui vẻ đơnthuần nhàng, rượu đỏ tỏa ánh đẹp đẽ dưới ánh đèn,mấy người phụ nữ ăn mặc trang điểm tinh xảo, nhìn cũngbiết đây là nơi của người có tiền.

      Cúi đầu nhìn bộ trang phục hai trăm đồng của mình, sờ mũi cái.

      tháng tiền lương của chỉ có 3500 đồng, ở trong xã hội mà phí sinh hoạt ngừng lên cao, có thể nuôi sống mình rất dễ dàng, mặc bộ trang phục 200 đồng cười trộm rồi, nào còn dám tới chỗ thế này tiêuphí!

      Mẹ, ly bia rẻ nhất cũng 80 đồng. Căn bản là ở cướpngân hàng, mua lon ở siêu thị bên ngoài chỉ có năm đồng, chỉ có người có tiền mới có thể tới chỗ như thế.

      Nữ ma đầu có vé vào đây chắc chắn là nhờ người bạn trai thần bí kia, hừ! Phụ nữ dựa vào đàn ông, phảiphụ nữ tốt! Y Hi Nhi phải dựa vào mình, về sau đợi có tiền liền dẫn nữ ma đầu đến khách sạn xa hoa nhất, sau đó gọi món đắt tiền nhất cho ta ăn!

      Nghĩ tới bộ dạng ai bì nổi của mình, Y Hi Nhi vuivẻ cười.

      Lau khô đôi tay, Y Hi Nhi ra từ bên trong nhà vệ sinhnữ.

      “Ách. . . . Lúc nãy tôi vào từ hướng nào?” Nhìn hoàncảnh giống như mê cung, Y Hi Nhi buồn bực, phải chỉ là chỗ uống rượu thôi sao? Có cần rộng vậy ? Làm nhớ đường lúc đến rồi.

      Ánh đèn hoàng hôn chập chờn, đôi mắt như có thểxuyên thấu lòng người khẽ nheo lại.

      Đoan Mộc Thác theo ánh mắt của Vũ Văn Bác nhìn qua,đó là có dáng dấp thanh thuần đáng , trổ mã cũng tệ lắm, dáng dấp tính là cực kỳxinh đẹp, nhưng sao có thể khiến đại ca nhìn lâu vậy?

      “Dáng vẻ rất hài hước.” Đoan Mộc Triển ngồi ở bên kiacho ra bình luận, bọn họ là sanh đôi, cho dù đối phương cái gì, chỉ cần ánh mắt cũng biết đối phương suy nghĩ gì.

      Nhìn đôi mắt to của loạn chuyển khắp nơi, trínhớ của Đoan Mộc Thác bắt đầu chảy ngược. “Khôngđúng, có đơn giản như vậy! Đúng rồi, thấy hình dáng ấy giống ai?”

      Đoan Mộc Triển nghi ngờ nhìn em trai mình, nhìn lại côgái có vẻ mặt mê mang kia, nhưng vẫn nhớ nổi côgái kia giống minh tinh nào, lại , dù giống, cũngkhông cần vui mừng như vậy chứ?

      “Hình dáng giống quả táo!” xong, Đoan Mộc Thác rời khỏi lầu hai phòng tới lầu rồi, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, hại tìm tuần lễ,cư nhiên đụng phải ở chỗ này.

      Nhìn người đàn ông như đẹp trai trước mắt, Y Hi Nhi sắpmừng như điên trong lòng, cũng biết, cho dù có bề ngoài phượng hoàng, mặc hàng vỉa hè, nhưngngười sáng suốt nhìn cái là có thể nhìn thấy linh hồncao quý dưới bề ngoài bình thường của , nếu , tại sao đẹp trai vậy lại đến gần mình chứ? Mặc dùcó gương mặt đào hoa, nhưng lại là kẻ ngốc!

      “Nhìn thấy ấy ? Cảm thấy như thế nào?”Đoan Mộc Thác phong lưu nhìn Y Hi Nhi, đôi mắt đào hoa nhìn từ xuống dưới, nhìn ra quảtáo này có chỗ nào có thể hấp dẫn đại ca của .

      “Đẹp vô cùng.” Cố gắng liếc mắt nhìn, ra Y Hi Nhi căn bản nhìn được, ở lầu làm sao thấyđược người ở lầu hai? Người có tiền đều ngu ngốc sao?Nhưng nghĩ nghĩ, mặt vẫn cười he he , dù sao lờiđẹp ai cũng thích nghe.

      ấy là đại ca của tôi, gần đây tâm trạng tốt,cho nên chúng tôi dẫn ấy tới tán , nhưng ai ấy cũng thích, sắc mặt càng thúi hơn, cho nên khôngcó nào lại gần, chơi có ý nghĩa, bằng giúp tôi việc, sau khi chuyện thành công tôi cho vạn đồng nhé?”

      Đoan Mộc Thác tính toán, muốn xem khả năng củacô này, đại ca có thể chứa ấy đến mức nào?

      ngồi lên chân sao?” Y Hi Nhi quen làm đáng nên hỏi gọn gàng dứt khoát, phải làmbộ bị ôm thôi sao? Đơn giản, diễn hoa si là sở trường của , cần phí trí nhớ, giả ngu là được.

      “Thông minh, tôi chính là nhìn trúng gương mặt thông minh của , quả nhiên mắt tôi rất tốt.” Đoan Mộc Thác hả hê vỗ vỗ ót Y Hi Nhi, kéo Y Hi Nhi lên lầu.

      Người này cư nhiên phải nhìn trúng linh hồn cao quý của , mắt ta là mù!

      Nhưng tiền dễ kiếm vậy kiếm uổng, vừa đúngbây giờ còn rất thiếu tiền, nhưng là. . . . “Đợi nào...!”

      Đoan Mộc Thác bị kéo, thể làm gì khác hơn là nghi ngờ quay đầu lại nhìn quả táo hỏi: “Thế nào?”

      “Tôi làm sao biết lát nữa ta có đá tôi ra, hoặc là trựctiếp ném tôi xuống dưới lầu ? Tôi cảm thấy số tiềnnày kiếm an toàn, chính cũng tâm trạng của ta quá tốt.” Khó xử , Y Hi Nhi nhìntrộm người đàn ông đào hoa đối diện, nghĩ thầm người này ngốc vậy, còn đào mớ sao.

      Đoan Mộc Thác hào phóng lấy ví tiền ra, nhét tất cả tiềnmặt bên trong vào tay Y Hi Nhi, sau đó dùng hỏi thămánh mắt của nhìn .

      để ý người đàn ông đào hoa nhìn mình thế nào, Y Hi Nhi bắt đầu đếm tiền ngay, 11 ngàn ba trăm, ôi mẹ nó,người này mang nhiều tiền mặt người vậy sợ bị đánh cướp à.

      “Nếu dám ngồi lên đùi đại ca tôi, ấy còn có thểcho tiền.” Đoan Mộc Thác kịp chờ đợi lôi kéo Y Hi Nhi tiếp tục lên lầu hai.

      đám háo sắc, nhưng mà hôm nay rơi vàotrong tay bản nương, khách sáo, “Nếukhông có sao?”

      Đoan Mộc Thác chỉ vào xấp tiền Y Hi Nhi cầm trong tay,“Nếu có, tôi liền cho y chang khác chútnào.”

      “Được!”

      Đồng ý rồi, Y Hi Nhi liền bị Đoan Mộc Thác dẫn vàotrong phòng.

      Đây là phòng duy nhất ở lầu hai, kiểu mở, vừa tiếnvào lầu hai nhìn thấy nhóm người kia ngồi ở chỗ đó,đại khái năm sáu người, bên cạnh mỗi người đều có mỹ nữ rất đẹp, chỉ có người đàn ông mặc tây trang đenngồi ở giữa là thân mình, sắc mặt quả nhiêngiống như người đàn ông đào hoa , rất thúi.

      “Oa! Sanh đôi à, đó là của hả?” Nhìn thấy Đoan Mộc Triển, Y Hi Nhi liền la lên, lần đầu tiên nhìn thấysanh đôi giống như vậy, hơn nữa dáng vẻ còn rất đẹp.

      “Làm xong chuyện của !” Đẩy Y Hi Nhi cái, Đoan Mộc Thác thẳng vào ngồi cạnh Đoan Mộc Triển.

      Thấy tất cả mọi người ở trường dùng ánh mắt khácthường quan sát mình, Y Hi Nhi cười khúc khích tiếng, “Hì hì, chào buổi tối nha mọi người!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: tới diễn trò sao? (4)
      xong, nhìn trường, hi vọng có người đáp lại câu của , đáng tiếc yên lặng như tờ, làm cho Y Hi Nhi chột dạ.

      Nhất là đại ca ngồi ở giữa đó, cặp mắt làm người ta rợn cả tóc gáy, giống như muốn nhìn chằm chằm đến trênngười mình xuất cái hố.

      “Chắc hẳn vị này chính là đại ca phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, còn trẻ tiền nhiều, vừa lạnhlùng lại đẹp trai, đấng tài trong truyền thuyết? là rất hân hạnh gặp mặt!” Từ từ đến gần người đàn ông ở giữa, Y Hi Nhi tự tìm kiếm đề tài, khiến trườnghợp đến nỗi lúng túng.

      Nghe được Y Hi Nhi đến đây, mọi người bên cạnh đều buồn cười, cách chuyện của này, đúng là nông cạn đến cực hạn nông nỗi! Nhưng mà tâm trạng của đại ca lại có vẻ tệ lắm, có nổi đóađấy.

      Nhìn người đàn ông dễ cười, Y Hi Nhi khôngnhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, cảm giác hình như mình là đứa trẻ làm việc gì sai chờ cha xử lý. “À. . . . Tôitới để ngồi lên bắp đùi , có ý kiến gì hay ?”

      xong nhanh, cũng đợi Vũ Văn Bác đáp lại, Y Hi Nhi lập tức dùng tư thế gió thu cuốn hết lá vàng ngồi xuống, tựa như sợ bị người ta ném ra, đôi tay ôm chặt lấy cổ của Vũ Văn Bác.

      Chờ cả ngày, có cảm thấy người đàn ông kia tứcgiận, lúc này Y Hi Nhi mới dám can đảm đưa cái tay ra, giơ lên trước mặt của Vũ Văn Bác, “Lấy ví tiền ra, ta cho tôi tiền.”

      Ngồi cũng ngồi, lấy tiền chẳng phải là rất thuathiệt?

      Loại chuyện có hại này Y Hi Nhi tuyệt làm,nhớ năm đó chính là đóa hoa bá vương trong trường, từ trước đến giờ chỉ có khiến người khác thua thiệt, lúc nào đến phiên bị thua thiệt?

      Vũ Văn Bác nheo mắt lại, ý vị nhìn thoáng quacô núp ở trong lòng ngực mình cái, lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”

      “Bằng. . . . Cha, cha là cha con, lúc nãy chú đó , cha cho con ít tiền xài là chuyện bình thường.” Ánh mắt đáng sợ, chỉ bằng vào ánh mắt cảm thấynguy hiểm đến gần, vì vậy đầu lưỡi run rẩy bắt đầu xằng bậy.

      Người đàn ông này thoạt nhìn phải dễ trêu, Y HiNhi thông minh bắt đầu giả bộ ngu, ra vẻ như đứa trẻkém phát triển chỉ vào Đoan Mộc Thác, cố ý non nớt.

      “Tôi?” Chỉ mình, Đoan Mộc Thác thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, người phụ nữ này rột cuộc hươu vượn gì? Ngu ngốc cũng nhìn ra được bây giờcô càn, chuyện đều viết nháp sao?

      “Người ta lạc đường, làm phiền tốt bụng chú tốt bụng dẫn cin tới tìm cha, cha cho con tiền tiền!” xongvươn tay, nháy nháy mắt to mấy cái, tiết lộ ra vẻ hồn nhiên.

      Ghê tởm chết người, mẹ, vài chục năm nhưvậy rồi !

      Vũ Văn Bác cứ ngồi như vậy, đôi tay đặt ở lưng sofa, bộ dạng đứng đầu thế giới, nhìn giắt trênngười mình, nhịn được véo gương mặt hồng hàokia cái.

      Cặp mắt kia! Vẫn trong trẻo thấu đáo như thế!

      “Cha cha muốn con nữa à? Vậy con tìm mẹđây! Bái bai tiễn!” Lại lần đợi Vũ Văn Bác trả lời, muốn dùng tốc độ hỏa tiễn chạy nhanh ra cầu thang xuống lầu hai.

      Chỉ tiếc, Vũ Văn Bác để cho như ý, bàn taygiam cầm cánh tay của Y Hi Nhi chặt.

      Môi mỏng nhấp rồi hé ra, bên tai Y Hi Nhi: “Emkhông nhớ tôi sao?”

      Đứa bé đáng chết, xem mình là người xa lạ rồi sao?

      Loại cảm giác này, khiến trong lòng Vũ Văn Bác rất thoải mái.

      Nhìn người đàn ông thâm trầm đột nhiên hỏi như vậy,toàn thân Y Hi Nhi lập tức xù lông, tiêu rồi, chọc phải người đàn ông hay tức giận này xem ra có kết quả rấtnghiêm trọng.

      “Nhớ nhớ, ngài có ai nhớ được, chỉ bằng vẻ xâm lấn núi sông, kiên cường, trước có; sau nàycũng có, thấy chết sờn của ngài, khôngkhông ! Thần thái và phong cách oai hùng rực rỡ, ở đâu cũng đều hấp dẫn mắt người, phải do con nhìn thấy ngài quá kích động nên năng mạch lạc sao?”

      Sau khi nghe Y Hi Nhi thế khuôn mặt vốn dễ nhìn của Vũ Văn Bác lập tức giăng đầy mây đen, quả nhiên,quên mình sạch rồi!

      Khiếp đảm cúi đầu, dám nhìn gương mặt u ám củangười đàn ông kia. Tim của Y Hi Nhi lập tức nhảy tới cổhọng, cảm thấy giây kế tiếp người đàn ông này sẽvứt bỏ mình xuống dưới lầu như bỏ rơi đứa trẻ.

      Nghĩ đến kết quả thê thảm của mình, mặt của Y Hi Nhi xụ xuống. Quả nhiên, có mạng nhận tiền tài bấtnghĩa đó!

      Nhìn đại ca ràng tức giận, Đoan Mộc Thác lại canđảm hơn, “Đại ca, tài ăn của quả táo này, tệ chứ?” có cách nào, ai kêu quả táo này do mình mang tới đây? Sau này đại ca trách tội mình chẳng phảicàng đá thương, giúp quả táo chính là giúp mình rồi.

      “Quả táo? A đúng rồi, ăn táo có ích khỏe mạnh, còn có thể giảm hàm lượng mỡ trong máu, dự phòng mạch máubị cứng, nhất là người thích tức giận, cẩn thận sẽbị bệnh về tim và máu, rất cần ăn táo, đến đây, tiểu nhân chọn quả cho ngài, bảo quản đủ ngọt!”

      Ánh mắt của Vũ Văn Bác lập tức lạnh , trừng mắt, mặt bộc phát từng sợi gân xanh, nhìn chằm chằm Y HiNhi như con mèo giơ vuốt chuẩn bị nhào qua.

      Y Hi Nhi cứ lo bò theo cây cột, thấy Đoan Mộc Thác tạo đề tài, lập tức nhận lấy, căn bản có dùng đầuóc suy tính.

      Nguyền rủa, đây là chuyện rất mất hứng với ngườibình thường, nhất là loại xã hội đen như bọn họ, ai biết ngày mai bọn họ còn có thể còn sống nhìn thấy mặt trời hay , càng thêm kiêng kỵ rồi những lời thế này.

      tại Y Hi Nhi vừa như thế, tất cả mọi người đềucúi đầu dám thở lớn tiếng, chỉ sợ đại ca nổi đóa, giây kế tiếp tai họa đến rơi lên người.

      Xem ra, quả táo kia phải chết thể nghi ngờ rồi, a di đà Phật! Đây đều là mệnh, đừng trách tôi! Đoan MộcThác lẩm nhẩm ở trong lòng, sau đó nhắm mắt lại.

      “Aizz aizzz. . . .”

      Đợi ba giây, có nghe được tiếng thét chói tai của phụ nữ, Đoan Mộc Thác mở mắt xem tình huống như thế nào.

      Nghĩ tới quả táo đó có thể bị vặn gảy cổ, có thể bị vứt xuống lầu từ lầu hai, có thể bị tát cái miệng phun máu tươi. . . . Nghĩ tới các loại khả năng, nhưng ngờ đại ca lạnh lùng lại gặm quả táo mà quả táo kia đưa tới!

      Xem ra, quả táo này đúng là . . . . . . Rất đặc biệt!

      “Rất ngọt chứ, trông ăn ngon, lúc nãy tôi cẩnthận lựa chọn rồi, quả này rất tươi, bảo đảm khỏe mạnh!” Vui vẻ cười, gương mặt Y Hi Nhi lộ vẻ tiểu nhân.

      Giống như rất hài lòng quả táo mà Y Hi Nhi chọn, VũVăn Bác nhàng bóp gương mặt của Y Hi Nhi cái, lộ ra nụ cười.

      Đây chính là lần đầu tiên có người cho ăn thứ gì, loạicảm giác thỏa mãn này dù sát hại bao nhiêu người, lấy được bao nhiêu ích lợi, chinh phục bao nhiêu bang pháinhỏ cũng bằng..

      “Tài ăn tồi? tới diễn trò à?” mặt ĐoanMộc Triển thay đổi nhìn Y Hi Nhi, chậm rãi .

      Trong lòng, cũng giải vây vì ngốc cótâm cơ đó.

      Diễn trò? Mẹ, tôi là tới kiếm tiền, ai biết tiền này dễ kiếm thế, khí thế của người đàn ông ngồi dướimông cũng đủ làm cho rất nhiều tế bào não của bị chết, lại còn tới diễn trò, mẹ kiếp!

      “Tôi. . . . Chính là . . . . Diễn trò đấy!” Nhưng, sắc mặt tiểu nhân vẫn xuất mặt vui mừng của Y Hi Nhi! có cách nào, địch nhiều ta ít, chỉ là “ngườithức thời là trang tuấn kiệt”!

      Chương 8: Ngài là cha tôi! Cha ruột! (1)
      Nhìn người đàn ông ở dưới mông ăn ngon lành,Y Hi Nhi lúc này mới đem tảng đá trong lòng đểxuống. may, cần chết.

      Đám người kia đến tột cùng có lai lịch như thế nào? khí này doạ người, đất thị phi nên ở lại, tranh thủ rút lui mới là kế sách tốt nhất!

      Nâng lên khuôn mặt tươi cười a dua nịnh hót,thiếu chút nữa chảy nước miếng, ngọt ngào : “Đại ca, xem ông ấy ăn rất mừng, tôi có thể về chưa? Bạn tôi vẫn còn chờ, tôi ra ngoài tiểu quá lâu rồi, nếu còn trở về họ báocảnh sát, xem. . . . . .” Ngón tay vẽ vòngtròn, Y Hi Nhi cẩn thận từng li từng tí , chỉ sợkhông cẩn thận chọc vị đại ca này mất hứng.

      có thể văn nhã chút hay ?” Đoan Mộc Thác nhíu mày, quả táo này khỏiquá thô tục , cái gì tiểu chút, lại còn nóira miệng, cũng ngượng ngùng.

      Văn nhã? Cái gì gọi là văn nhã? Bà đâu trà trộnhắc đạo lâu như vậy có thể văn nhã sao? Người này chuyện biết suy nghĩ ? Hậnhận trừng mắt liếc Đoan Mộc Thác, cảnh cáo ta được mở miệng.

      Có thể quyết định sống chết của chỉ có người đàn ông dưới mông kia, cho nên tạianh ta là ông trời, những người khác căn bản làmây trôi.“Đại ca a. . . . . .”

      Ngón tay thon dài Vũ Văn Bác nâng cằm Y Hi Nhi chút, để nhìn thẳng vào mắt mình, chút để ý hỏi: “ kêu tôi là gì?”

      ? Chú? Cha ~ ngài chính là cha ruột a!” Nghĩ tới nghĩ lui, Y Hi Nhi biết nên gọi người đàn ông này như thế nào, thể làm gì khác hơn là dùng đôi mắt ngập nướcchăm chúnhìn , nháy cái, là vô tội.

      Đời này chưa gọi người nào là cha ruột, cứnhư vậy thử lần. Nếu còn hài lòng,liền gọi ta là ông trời, cái này đủ lớn hơn ?

      “Ngoan!”

      Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác rất hài lòng với danh hiệu này.

      loại ấm áp ở trong lòng chảy xuôi, đời này còn chưa làm cha đâu, vừa khéo lại cómột con , hình như cũng tệ lắm! NhìnY Hi Nhi cười hồng cả khuôn mặt tròn, Vũ Văn Bác có loại kiêu hãnh của người làm cha .

      Nhìn đứa con này, thông minh lanh lợi, còn rất hiểu được thuận theo chiều gió, vĩnh viễnnhìn đều có tinh thần phấn chấn bồng bột. Còn có đôi mắt to xinh đẹp, sáng như tuyết, giống như ánh sao tỏa lấp lánh.

      Nhìn tâm tình người đàn ông phía dưới môngthật tốt, Y Hi Nhi lòng thấp thỏm rốt cuộc để xuống, nhúc nhích cái mông, chê cười : “Vậytôi có thể ?”

      Vuốt tóc Y Hi Nhi, lấy bóp da đưa tới, nhàn tản nhìn tờ tiền Y Hi Nhi cầm trước mặt, đó là ĐoanMộc Thác cho, thấy rất ràng, con sao có thể lấy tiền người khác cho? Coi nhưngười kia là chú cũng được!

      “Có ý tứ gì? Tiền boa?” Vừa , vừa mở ví tiền,nhìn thấy Vũ Văn Bác gật đầu cái, mặtliền sụp đổ, bởi vì, bên trong chỉ có chừng ngàn đồng.

      “Đem tiền trả lại cho chú Thác! Bé ngoan thể cầm tiền của người khác .” Vũ Văn Bác mặt từ bi nhìn Y Hi Nhi, lòng coi như con mình mà đối đãi.

      Bên cạnh, cằm mọi người đều muốn rớt xuốngđất, đây là lão đại bọn họ sao? Người đứng đầuhội Liệt Diễm làm người ta nghe tin sợ mấtmật ?

      Vũ Văn Bác sờ sờ đầu , ánh mắt bức bách đem tiền trả lại cho Đoan Mộc Thác, biếtvì sao, ràng ra miệng, nhưng Y Hi Nhi lại biết ý đó, đây là ép buộc mình đưa tiền ra!

      Đêm hôm đó, này trong lúc vô tình xông vào tầm mắt của , khí thế sợ hãi chútnào ở người cùng bóng tối, đây là ướcđịnh của ông trời .

      Vũ Văn Bác tự cho là cử động từ ái, kì thựckhiến Y Hi Nhi trực tiếp rơi vào trong động băng, cầm hơn vạn đổi hơn ngàn? phải người ngu, loại mua bán lỗ vốn côkhông làm !

      “Nhưng. . . . . . Tiền của cha so chú Thác ít hơn, hơn nữa ít hơn đến mười lần!” khuôn mặt Y Hi Nhi uất ức, trong mắt bắt đầu nổi lên nước mắt, chuẩn bị tùy thời có thể sử dụng.

      Nghe vậy, Vũ Văn Bác móc ra chi phiếu cùngbút máy, tay nâng bút, chữ rồng bay phượngmúa ở chi phiếu có vẻ liều lĩnh bá đạo.

      Cầm chi phiếu, Vũ Văn Bác khẳng khái nhìn Y Hi Nhi, “Muốn bao nhiêu tiền tự mình điền.”

      Nuốt nước miếng cái, Y Hi Nhi dám tin nhìn Vũ Văn Bác, nghiên cứu vài lần, sau đó hai tay run run đem hơn vạn tiền mặt trả lại cho Đoan Mộc Thác.

      Tùy tiện điền à? Đời này chưa từng xảy ra chuyện tốt như vậy, có phải nằm mơkhông? “Cho tôi cắn cái!” Trong lúc lơ đãng, Y Hi Nhi ra, nước miếng ngừng từ hàm răng chảy ra, sau đó lại bị nuốtxuống.

      phải thấy tiền sáng mắt, mà là . . . . . . Được rồi, chính là tiểu nhân, chính là thấytiền sáng mắt, chính là chịu nổi hấp dẫn!

      Vũ Văn Bác ở bên cạnh Y Hi Nhi, mặc dù thanh rất như tự lẩm bẩm, nhưng Vũ Văn Bácnghe rất ràng, vươn tay, để ngang khóe miệngY Hi Nhi .

      cầm cánh tay Vũ Văn Bác, đứa nhóckhông khách khí chút nào cắn cái, hồi lâu, bộ ngây thơ nhìn tới Vũ Văn Bác, lắp bắphỏi: “Đau ?”

      Gật đầu cái, da cũng xước, máu cũng chảy,dĩ nhiên đau. Con tuyệt nhunhược a, thấy mình gật đầu liền mừng rỡ nhưđiên đem chi phiếu cẩn thận từng li từng tí thu vào, đặt trong túi. Nghĩ ổn, lại lấy ra từ từnghiên cứu, cuối cùng đặt trong áo lót.

      “Đau là tốt rồi, đau là tốt rồi! Con. . . . . . Con a cha ruột! Bái bai!” giống như trúng thưởng,thái độ muôn màu muôn vẻ, chỉ là khôngmuốn trực tiếp điên lên, cho nên phải mau sớmtìm chỗ phát tiết, rống lớn mấy câu.

      Đây chính là chuyện cực tốt a! Hôm nay xem ngày trước khi xuất, đúng rồi, trở về thắp hương a! Trời cao quả nhiên thương hại người đời!Đóng cánh cửa liền mở ra cánh cửa sổ,tinh thần phân liệt này quá đáng rồi.

      Chi phiếu ngân hàng Hoa Phong! lợi hại a! Ngân phiếu khống! Phách lối a! hôm nay mặc dù câu được kẻ ngốc, chỉ câu được cha ruột vẫn tệ a! Ha ha ha ha. . . . . .

      có tâm tình tiếp tục ở “Diễm ngộ”, lảo đảo trở lại quầy, trong lúc cẩn thận đụng phải người bưng rượu, vừa lúc Nữ Ma Đầu Cố Á Thuần về nhà thay quần áo, liền chạythẳng về trong nhà.

      Về đến nhà, trước tiên đem quần áo người lột ra ném tới máy giặt quần, sau đó vọt trong phòng tắm bắt đầu tắm rửa đặc biệt, tắm đến toàn thân hồng hồng mới bỏ qua.

      người quấn khăn tắm, đầu đội khănlông, líu lo ngồi giường bắt đầu cười khúckhích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :