1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Cường , Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
      Tác giả: Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
      Convert: U Tịch Cốc
      Editor : stli
      Số chương: 158+PN
      Thể loại: hào môn, báo thù rửa hận

      Giới thiệu:
      - là thiên kim tiểu thư của thị trưởng, là tinh trong giới thương trường
      - Ngày đính hôn, giường của cùng với tình nhân trình diễn màn nóng bỏng
      - Cha vì chuyện này khí huyết công tâm, lâm bệnh qua đời.
      - Còn bị tình nhân của hãm hại phải vào tù.

      Mạc Trọng Huy người đàn ông này, vừa , vừa hận, trở thành ác mộng của trong suốt 3 năm.
      Ba năm tù oan trở ra chỉ còn hai bàn tay trắng, mà lúc này ở Giang Thành trở thành ngừơi hô phong hoán vũ, nhân vật thần bí.

      Trích đoạn:
      Nhìn dưới chân chảy nhiều máu, nháy mắt tái mặt, hai má lún đồng tiền cười như hoa: "Mạc Trọng Huy, đau sao? chính mình giết chết con mình, mùi vị này dễ chịu ?"
      Hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, thân thể ngừng run rẩy.
      cười lạnh ra tiếng: "Nỗi đau đó có thấm vào đâu, phải để nhìn người phụ nữ sớm tối âu yếm chết trước mặt như vậy mới đủ thương tâm"
      xong cầm lấy con dao gọt trái cây bàn, dùng sức đâm thẳng vào tim mình.​
      AnAn, sesshomarinPhamthanhhuong thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Ra tù

      "Két" tiếng, cánh cửa sắt nhà tù Giang Thành mở ra, An Noãn có chút chần chờ từ bên trong bước ra, phía sau nhân viên công tác thúc giục: "Nhanh lên chút, phải còn muốn ở đây thêm vài năm sao?". An Noãn lắc đầu chân bước nhanh hơn ra khỏi cổng.

      Khi vừa tới đây, luôn luôn hối hận vì sao ngày đó con dao kia đâm sâu hơn chút có lẽ ở trong này cả đời, bao giờ ra nữa để đừng đối mặt với cái thế giới khó phân phức tạp, cần đối mặt với lòng người dơ bẩn đến chịu được. Ba năm thời gian qua, ở trong này thông suốt rất nhiều chuyện, hàng đêm mất ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh khi còn , cha thường xuyên ôm đặt đùi ông, hôn lên mái tóc , cất giọng ấm ap: " Noãn Noãn của cha, con là thiên sứ trong lòng cha, cha hy vọng con cả đời đều có thể mĩm cười vui vẻ, An Noãn như vậy."
      "Mĩm cười vui vẻ, An Noãn như vậy", ở trong lòng nhớ kỹ, ngước lên nhìn ánh mặt trời đỉnh đầu tuy rằng chói mắt nhưng lại như trước sáng lạn.

      "Noãn Noãn, Noãn Noãn, .." cách đó xa truyền đến giọng quen thuộc kích động gọi tên . An Noãn nhanh hơn chút, chạy đến ôm lấy người đàn ông trung niên, khàn giọng gọi: "Chú Thường"
      "Cháu ngoan, ba năm qua chịu ít đau khổ hả, cuối cùng cũng qua rồi, về sau có chú Thường chăm sóc cháu, để cho cháu phải chịu khổ nữa."

      Chú Thường là bí thư của cha ngày xưa, cũng là người trông thấy từ lúc đến lớn. Ba năm trước, cha gặp chuyện may chú Thường sau đó cũng bị cho về hưu. Đối với Thường gia, An Noãn trong lòng vẫn luôn áy náy, trong thời gian ở tù, vợ chồng chú Thường cũng tới thăm nhưng lần cũng chịu gặp mặt.

      xe từ trại giam về đến Thường gia, chú Thường kể cho nghe về những thay đổi ở Giang Thành trong 3 năm qua. nghĩ chỉ trong thời gian đó mà lại có nhiều thay đổi như vậy, phát triển nhanh như vậy.

      Thường gia tại là căn biệt thự to lớn, chú Thường quay qua với : "Nhà này là do Tử Phi mua, phải là tiền chú tham ô mà có. Hai năm gần đây, Từ Phi cùng bạn mở công ty buôn bán kiếm được tiền lời liền mua cho chú căn biệt thự này, nhưng lại cùng chú ở đây, lại mua căn khác ở bên ngoài. Nơi này hoàn cảnh tốt, chú với dì Nghê ở đây dưỡng lão". Chú Thường kéo tay vào trong biệt thự, trong ngôi nhà to lớn này chỉ có mình dì Nghê, cũng như ngày xưa thân thiết kêu: "dì Nghê". Bà Nghê lại giống như nhiệt tình trước đây, hơi kéo kéo khoé miệng, thản nhiên : "Về rồi à".

      Chú Thường như cảm giác được khí tốt, cười : " dì Nghê làm cho cháu cả bàn thức ăn, giờ chú đưa cháu xem phòng của cháu trước ". Phòng của dược chú Thường chuẩn bị ở tầng 2 hướng nam, ánh mặt trời tốt lắm, bên trong được trang trí toàn màu hồng. Màn cửa màu hồng, drap trãi giường màu hồng, thảm lót sàn cũng màu hồng, chính nằm mơ cũng nghĩ tới căn phòng như vậy.

      "Tất cả những thứ này đều là do Tử Phi chuẩn bị cho cháu, có thích ? chú nhớ trước cháu rất thích màu hồng, An thị trưởng mỗi lần công tác về mua quà cho cháu ngay cả gói giấy cũng đều là màu hồng." An Noãn ngực nhói lên, thản nhiên gật đầu.

      Chú Thường lại nắm tay thấm thía : "Cha cháu tuy rằng mất, nhưng cháu còn có ta, chúng ta đều là người nhà, sau này hãy xem nơi này là nhà của cháu."
      "Cám ơn chú Thường, chú xuống với dì Nghê trước, con sửa soạn chút."
      "Tốt, khi nào cơm nước xong ta gọi cháu, Tử Phi ra nước ngoài công tác, Tử Hinh cũng theo du lịch qua vài ngày nữa mới trở về." Chú Thường xong ra ngoài nhưng An Noãn vẫn đụng đến hành lý. Đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc xinh đẹp bên ngoài bỗng nhiên lại có loại cảm giác chân .

      Dưới lầu,
      "Bà vừa rồi đối với Noãn Noãn là thái độ gì, trước kia đâu phải như vậy?"
      "Tôi còn muốn hỏi ông, tại sao lại cho An Noãn ở lại đây? trong tù ra đều là người xui xẻo, nhà ta bị An gia hại còn chưa đủ thảm hay sao? ông công việc tốt đẹp nhưng khi An Hồng Minh gặp chuyện may lại bị cho về hưu sớm, còn Tử Phi, học ở nước ngoài, nghe An gia gặp chuyện lại lập tức bỏ học quay về nước phải vì An Noãn kia làm hại sao? Ông tại còn đem ta về nhà, lẽ ông muốn con ông lại cưới người phụ nữ từng ngồi tù ?".

      Thường Bách bị tức đến tái mặt, nghiến răng đáp: "bà đừng quên, tôi có thề làm bí thư của thị trưởng tất cả đều là An thị trưởng tay đề bạt, An gia đối với chúng ta là có ơn. Chúng ta nhìn Noãn Noãn từ bé lớn lên, tại con bé chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ còn lại chúng ta, Noãn Noãn cùng Tử Phi là thanh mai trúc mã, hai đứa nếu đến cùng nhau đó là duyên phận."

      Nghê Tuệ "Xuy" tiếng, trào phúng : "Người ta là tâm cao khí ngạo, có để mắt đến Tử Phi của chúng ta sao, ta trước kia phải lòng gả cho Mạc Trọng Huy sao, chỉ là đính hôn cũng dược, Mạc Trọng Huy cần ta mới quay qua để ý Tử Phi, muốn làm con dâu Thường gia sao, nằm mơ tôi tuyệt đối đồng ý."

      An Noãn đứng ở cầu thang, nghe tiếng cãi vả phía dưới, yên lặng xoay người lên. nhớ trước kia dì Nghê thích kéo tay giỡn: "Noãn Noãn lớn lên về sau gả cho Tử Phi của ta , làm con dâu của dì." Muôn thay đổi, cảnh còn người mất có lẻ đây là . Ba năm trước đây sâu sắc cảm nhận được, ba năm sau cũng có thể mặc nhiên tất cả.

      Cơm trưa phong phú, chỉ có ba người bọn họ. Nghê Tuệ sắc mặt tốt, Chú Thường vẫn như bình thường cười với .

      "Noãn Noãn, ta vẫn nhớ cháu rất thích đồ ăn do dì Nghê nấu, tất cả đều là những món ăn mà cháu thích nhất có nhớ hương vị này ?"
      Noãn Noãn cười gật đầu: "Ăn ngon , lâu cháu chưa ăn qua."
      Thường Bách khẽ thở dài, cảm khái : "Đứa này đáng thương, trong tù ba năm qua cũng chưa có bữa ăn ngon, từ thiên đường đến địa ngục, An thị trưởng trời nếu có linh thiêng nhìn đến con bảo bối của mình .."
      "Chú Thường, cháu sao"
      Nghê Thuệ "hừ" tiếng: "Cả Noãn Noãn cũng sao, ông khổ sở cái gì."
      "Bà như thế là sao?" Mắt thấy hai người muốn đứng lên, An Noãn sang chuyện khác: "Chú Thường, cháu ở đây."
      Thường Bách lập tức quay về phía , thương : "nha đầu ngốc, cháu được đâu hết, về sau đây chính là nhà của cháu."
      "Chú Thường, ở đây cách nội thành xa quá, cháu ở đây tiện, cháu có người bạn quan hệ tốt lắm, tạm thời ở nhà ấy, chờ ổn định kiếm việc làm."
      Thường Bách kiên quyết phản đối: " được"

      Nghê Tuệ trong mắt còn mừng thầm, lúc này lạnh xuống, rên rỉ: "Sao lại được, Noãn Noãn tại chỉ mình lại còn trẻ đương nhiên muốn tìm việc làm nuôi sống chính mình chẳn lẻ lại ở như vậy, Tử Hinh nhà ta cũng làm việc bên ngoài sao thấy ông đau lòng."
      "Noãn Noãn cùng Tử Hinh giống nhau, Noãn Noãn đại học cũng chưa tốt nghiệp, lại từng ngồi tù làm sao tìm được công việc tốt. Cháu trước tiên nên ở lại nơi này, học cho xong đại học sau đó chú kiếm cho cháu việc làm tốt."

      Nghê Tuệ "xuy" tiếng, : "Ông cho rằng ông vẫn là bí thư thị trưởng sao? ông tại là cái gì ngay cả tiền hưu cũng đủ làm phí sinh hoạt, nếu phải con chúng ta tốt nuôi dưỡng chúng ta giờ này mỗi ngày chắc chỉ có thể ăn rau xanh đậu hủ, làm sao tìm việc làm cho Noãn Noãn."
      "Bà.."
      Noãn Noãn buông chén xuống, mĩm cười nhìn Thường Bách kiên định : "Chú Thường, cháu vẫn muốn đến nhà bạn, hôm nay liền tới nhà ấy."
      "Bạn thế nào?"
      An Noãn dừng chút, thành : "Cháu ở trong tù quen được, ấy ở 6 tháng là ra ngoài."
      " ở tù qua sao có thể là người tốt." Thường Bách xong liền hối hận, xấu hổ giải thích: "Noãn Noãn, ta có ý này."

      cười : "Chú Thường, cháu biết chú thương cháu, cháu cũng thể vĩnh viễn sống trong bảo vệ của chú, cháu muốn chính mình học đứng lên, ba năm qua cháu đều tự chăm sóc, tin tưởng cháu, cháu nhất định có thể bảo vệ tốt cho mình."
      Dưới kiên trì của mình, cuối cùng An Noãn cũng rời khỏi Thường gia, tuy rằng như thế nhưng vẫn mang lòng cảm kích đối với chú Thường.

      Lê chân từng bước ở đầu đường tuy quen thuộc nhưng lại xa lạ, bỗng nhiêm cảm thấy mình ở chốn thành thị này thích hợp, nơi này quá nào nhiệt, mặt mỗi người ai cũng dạt dào niềm vui, ai cũng thấy tinh thần thoải mái. Có người , người có cuộc sống tốt ai cũng vui vẻ hanh phúc, ai cũng có nhà để về cùng với những người thân . Giờ phút này, hai bàn tay trắng, nhà, người thân, bạn bè, trong tay chỉ có 50 đồng. Tìm mấy nhà trọ, rẻ nhất cũng 40 đồng đêm, thể trọ được, đành mang theo hành lý ngồi ở góc đường suốt đêm.

      Giang Thành khí hậu đặc biệt, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, người chỉ có bộ quần áo mỏng manh ngăn được từng cơn gió lạnh quất vào người, hai tay gắt gao ôm lấy mình, trong đêm run nhè . Ba năm, vẫn thể bỏ được thói quen đáng ghét này, khi đêm dài tĩnh mịch, lại nhớ đến cái ngày ánh mặt trời sáng lạn kia. dùng thời gian ba năm, bỏ hết tất cả đuổi theo Mạc Trọng Huy, khi đó vẫn còn là sinh viên còn , là doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy. Lễ đính hôn được tổ chức ở nhà , và cha thấy Mạc Trọng Huy cùng tình nhân giường của quay cuồng, cha khí huyết công tâm lâm bệnh qua đời, mà lúc đó dường như phát điên lên, cầm con dao gọt trái cây bàn đâm vào ngực người phụ nữ kia.

      Cùng lúc đó, phó thị trưởng lai tung ra loạt chứng cớ cha vi phạm pháp luật nghiêm trọng, những thân tính bên cạnh cha cũng đứng ra làm chứng. Cha cứ như vậy nằm giường bệnh mà chết , bị ghép tội cố ý làm trọng thương người khác bị phán 3 năm tù giam. Tiếp đó, vẫn hối hận, tai sao con dao kia đâm sâu hơn chút trực tiếp lấy mạng người phụ nữ kia. Trong đầu, hình ảnh người phụ nữ kia khắp người là máu, Mạc Trọng Huy hai mắt đỏ tươi ngẩn ngơ, còn có hung hăng tát mình cái để nhìn cảnh tượng trước mặt, đến giờ nghĩ lại cảm giác vẫn còn thấy đau đau
      thuyt, Chrishonglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Bạn bè

      Sáng sớm, mặt trời vừa mọc, đêm đen dần dần bị ánh mặt trời thay thế. An Noãn đứng lên, hít sâu hơi, cười đối mặt với ngày mới. dùng điện thoại công cộng, gọi cho La Hiểu Yến.

      La Hiểu Yến là người bạn quen trong trại giam, lớn hơn 5 tuổi, khi An Noãn vừa mới vào tù, bởi vì là con của thị trưởng nên bị những bạn tù bài xích, chỉ có La Hiểu Yến làm bạn với .

      Thời gian qua , tình cảm cũng trở nên thân thiết, sau này khi tâm họ mới phát nguyên nhân ở tù của hai người gần như giống nhau. La Hiểu Yến khi còn học ở đại học, dùng tiền của cha mẹ giúp đỡ bạn trai dang học thạc sĩ, còn bản thân làm phục vụ trong quán bar kiếm thêm tiền, về sau người đàn ông đó quen với thiên kim nhà giàu, vứt bỏ , La Hiểu Yến trong lúc dùng dao đâm bị thương người đàn ông kia.

      La Hiểu Yến hay cùng đùa: "Noãn Noãn, em biết chị hối hận lúc trước quá mềm lòng, nếu chị cắt mất "của quý" của , làm cho vĩnh viễn làm được đàn ông".

      La Hiểu Yến ra tù sớm hơn nửa năm, lúc La Hiểu Yến ra tù An Noãn còn cầm tay dặn: " Chị Hiểu Yến, lần này ra ngoài đừng bao giờ làm những việc ngu ngốc, vì người đàn ông như vậy đáng."
      Di động vang lên hồi mới có người nghe, đầu bên kia giọng dường như chưa tỉnh ngủ.
      "Chị Hiểu Yến, em là An Noãn"
      Đầu bên kia thét lên chói tai: "Noãn Noãn, em ra tù rồi, chị nhớ nên đón em, tại em ở đâu, chờ chị đến đó."

      Trong chốc lát, La Hiểu Yến chạy tới ôm cổ An Noãn kích động : " tốt quá, em rốt cuộc cũng ra ngoài rồi, chúng ta về sau chăm sóc tốt lẫn nhau." La Hiểu Yến mang về nhà, ấy ở mình trong ngôi nhà , ấy được cha mẹ mua cho.

      "Cha mẹ của chị nở nông thôn, họ bị chị làm cho đau lòng, nhưng họ vẫn thương chị, dùng tiền dành dụm cả đời mua căn nhà này."
      An Noãn nghe vậy tâm từng cơn co rút, nếu như cha còn sống, tại ...

      "Noãn Noãn, nhà rất , chỉ có phòng, nên hai chúng ta ngủ chung, nếu như gác lửng còn cái phòng khác."

      An Noãn trực tiếp lên gác lửng, nơi này hẹp, bài trì đơn sơ chỉ đủ cái giuờng, bàn trang điểm, nhà tắm.
      "Noãn Noãn, nếu em ở chung với chị dưới lầu, này có chút đơn sơ."
      An Noãn cười lắc đầu: "Chị Yến, ở đây được rồi, nhàng khoan khoái, với em mà có thể ở nơi như vậy thoả mãn lắm rồi, chờ em kiếm được việc làm có lương trả chị tiền thuê"

      "Noãn Noãn, để em ở đây chị áy náy rồi, nếu em còn nữa làm cho chị tự trách thêm. Thôi chị xuống dưới đây, ở đây chuyện khách khi nữa." La Hiểu Yến bước quay lại : " Noãn Noãn, đây là chìa khóa nhà, em ở đây cần nấu cơm nếu cả phòng đều là mùi khói dầu, phía dưới có nhà bếp, chị hầu như dùng đến, em ở đó nấu cơm chị còn có thể ăn ké chút."

      An Noãn cầm lấy chìa khóa, có chút xấu hổ cười cười, lớn như vậy ngay cả nồi cũng chưa sờ qua đừng là nấu cơm. La Hiểu Yến là người vô cùng thận trọng, lúc An Noãn dọn dẹp căn gác mua ít đồ dùng cá nhân cho mang đến.

      "Noãn Noãn, về sau có tính toán gì ?"
      "Còn có thể tính toán gì, bây giờ chỉ có thể tim công việc lo cuộc sống, em đại học cũng chưa tốt nghiệp, lại từng ở tù, biết còn ai dám mướn ?"

      La Hiểu Yến cúi đầu thở dài, thể tưởng tượng thiên kim của thị trưởng từ thiên đường rơi xuống địa ngục cảm giác như thế nào. An Noãn là xinh đẹp tựa như thiên sứ, nên được người che chở thương. Nhưng mà còn tuổi như vậy lại trãi qua nhiều sóng gió, cái gọi là tạo hóa trêu ngươi.

      vỗ vai của An Noãn cười an ủi: "Noãn Noãn cần nản lòng, em cứ ở lại đây, tương lai rồi tốt hơn thôi."

      Người từng ở tù rốt cuộc bị xã hội kỳ thị, suốt thời gian tìm việc làm nhưng có công ty nào dám mướn. Mỗi buổi tối, An Noãn đều muợn máy tính của La Hiểu Yến chỉnh sữa sở yếu lí lịch, ở mạng tìm những thông báo tuyển dụng. 24 tuổi đời, lần đầu tiên tìm việc lại bị như vậy, nhưng mà luôn tàn khốc.

      "Noãn Noãn, chị tình với em, em đừng buồn" La Hiểu Yến ngồi xuống kế bên , thấm thía : "Chị biết em muốn tìm việc làm nhưng với chúng ta mà , từng ngồi tù qua, bọn họ hỏi vì sao ở tù chỉ biết vì vậy nghĩ chúng ta phải người tốt, bởi vậy cho dù em đem lý lịch sơ lược cũng vô dụng thôi."

      An Noãn hơi gật đầu, tự giễu: "em nghĩ có người để ý những gì em trãi qua nhưng xem ra em sai lầm rồi." Hít hơi sâu, An Noãn lấy thêm dũng khí với La Hiểu Yến: "Chị HIểu Yến, nếu chị giới thiệu em tới "Thiên Đường" .

      "Thiên Đường" là câu lạc bộ đêm lớn nhất Giang Thành, xây 2 năm mới hoàn thành, nhưng lại người biết ông chủ là ai. La Hiểu Yến tại ở Thiên Đừơng làm phục vụ, tiền lương tháng cùng tiền thưởng, cùng với tiền thưởng của khách cũng có nhất vạn nhìu.

      La Hiểu Yến nghe xong nghiêm túc : "Noãn Noản, Thiên Đường thích hợp với em, bên trong rất phức tạp, chị thể mang em đến đó. Như vậy , chị có người bạn mở quày kinh doanh ở trung tâm thương mại Trăm Nhạc, chị giới thiệu em đến đó."

      La Hiểu Yến xong liền gọi cú điện thoại, đối phương kêu An Noãn ngày mai phỏng vấn.
      " ấy là người tốt, chị ở quán bar biết đựoc, ấy là người có tiền nhưng lại được vui, thường xuyên mình quá bar để mua ma tuý, bởi vậy mới , người nghèo có phiền não của nghèo, người giàu cũng có ưu sầu của giàu."

      Ngày hôm sau, An Noãn gặp bạn của La Hiểu Yến, khoảng 30 tuổi. Tuổi trẻ làm cho có chút ngoài ý muốn.

      "An Noãn, đây là người chị hay nhắc với em Phù Thu, em đừng xem ấy trẻ tuổi như vậy nhưng ở Giang Thành cũng mở mấy căn tiệm.

      Người phụ nữ trẻ tuổi cần thận đánh giá An Noãn: "Em chính là An Noãn, nhìn cũng xinh đẹp, chị thường ở tiệm, giới thiệu cho em quản lý,Elle, em có thể gọi là chị Ngải, về sau em cứ theo ấy mà học hỏi."

      An Noãn quay qua Elle cung kính : "chị Ngải sau này chỉ bảo nhiều hơn"

      Mọi người đều nở nụ cười, Phù Thu vỗ bả vai cười : " cần khách khí như vậy, về sau các người đều làm chung chỗ.Ah, vì sao chị nhìn em có chút quen mắt? Aida lớn tuổi rồi gặp ai đều cảm thấy quen mắt, An Noãn làm việc cho tốt, chị tin tưởng em."
      thuyt, Chrishonglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Mạc tiên sinh cho mời

      Thoáng chốc, An Noãn làm việc ở Trăm Nhạc được tháng, Phù Thu quan tâm đến , bình thường phải trải qua ba tháng thử việc nhưng bây giờ chỉ tháng được nhận làm nhân viên chính thức.

      An Noãn cầm 2000 tiền lương, đây là lần đầu tiên trong đời cầm đồng tiền do chính mình làm ra, cảm giác nhất thời là khó tả. định hẹn La Hiểu Yến cùng ăn khuya nhưng ấy mỗi đêm đều làm việc đến gần sáng mới tan ca, nghĩ vậy An Noãn quyết định đến Thiên Đường chờ.

      Đây là lần đầu tiên An Noãn đến quán bar, trước kia khi cha còn sống được bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ đến những nơi ngư long hỗn tạp như vậy. Nhìn bảng hiệu ngoài cửa loé ra hai chữ "Thiên Đường" chỉ cảm thấy xa hoa thối nát.

      Bên trong của Thiên Đường là những ngọn đèn chói mắt, nhạc ầm ĩ, còn có sàn nhảy phía dưới những cặp trai tình tứ ôm nhau, tất cả đều làm cho cảm thấy đỏ mặt tía tai. An Noãn loay hoay tìm góc đứng chờ La Hiểu Yến chợt có người đàn ông say ruợu đến gần, sợ quá chạy mạch ra khỏi Thiên Đường.

      Đứng bên ngoài, An Noãn gọi điện cho La Hiểu Yến, ấy lại cười ha ha ngừng
      "Noãn Noãn, chị nơi này thích hợp với em, nơi này rất đen tối, em lại trong sáng, chờ chị chút chị ra ngay."
      La Hiểu Yến đành lòng để An Noãn chờ lâu, liền xin phép quản lý tiếng rồi ra ngoài.

      đường ăn, An Noãn do dự hồi nhưng vẫn : " Chị Hiểu Yến, chị làm ở đây có phải hay rất nguy hiểm?"
      La Hiểu Yến bất giác thở dài, bất đắc dĩ : " có cách nào hơn, chỉ vì cuộc sống, nhưng chị như vậy cũng quen rồi."

      An Noãn có chút đau lòng nhìn La Hiểu Yến, vốn ấy có thể tìm người đàn ông bình thường lấy làm chồng, sinh con, có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng chỉ vì người kia đáng mà biến mình thành như vậy. Còn người đó bây giờ đại khái muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Ra tù hơn tháng, An Noãn với La Hiểu Yến đều ít gặp mặt nhau, giống như hôm nay cùng ngồi ăn chung cũng là cơ hội hiếm có.

      Ăn khuya xong, An Noãn muốn trả tiền nhưng La Hiểu Yến sống chết đều chịu, còn trêu chọc : "Lấy mớ tiền ít ỏi của em để dành , tương lai có thể dùng đó mua của hồi môn cho mình."
      An Noãn có chút xấu hổ, nhưng cũng lại ấy.

      Từ quán ăn ra, đêm khuya, gió lạnh từng cơn thổi đến, rùng mình cái An Noãn kéo lại áo khoác người cảm thấy ấm hơn được chút.
      "Noãn Noãn thời tiết ngày càng lạnh, em nên mua thêm cho mình vài bộ quần áo, cũng chưa cần để dành tiền để mua đồ cưới a, vậy đối chính mình tốt chút ."

      An Noãn vẻ mặt lạnh nhạt, giọng trong trẻo giữa đêm có chút ràng: "Chị Hiểu Yến, chị có bíêt ? Em sống 23 năm, cha em mỗi năm đều cho em chút tiền để dành làm của hồi môn, nhưng lúc đính hôn với người kia, em cố ý bay ra nước ngoài mua cho cái đồng hồ số lượng có giới hạn, thời điểm đó em ngốc, cứ nghĩ cứ như vậy sống với cả đời."
      "Bởi vậy mới đàn ông đều là tin được, khi kết hôn còn có thể ly hôn càng đừng đến chỉ có tình . Có câu như thế nào có duyên có ép buộc cũng thể sống bên nhau."

      An Noãn có khi cũng tự nghĩ, nếu cứ như vậy buông xuống tất cả quá khứ, có lẽ còn tìm được người đàn ông, bất kể chuyện của như thể nào cũng chấp nhận, đến lúc đó có thể cũng như bao nhiêu người con khác, kết hôn sinh con.

      An Noãn tan ca về nhà cũng là 10g đêm, bên ngoài nhiệt độ có chút lạnh, vì để dành mấy chục tiền xe, mỗi ngày đều bộ qua hai trạm xe, lên chuyến xe đêm để về nhà. Trước kia lá gan rất , cũng dám mình ở ngoài đường quá khuya, có đôi khi ban đêm vệ sinh còn có cảm giác có người theo sau, cho nên phòng của dù ban đêm vẫn luôn bật đèn sáng trưng. tại, hiểu rằng, ra có nhiều chuyện đến khi bức bách có gì là đươc.

      An Noãn bắt đầu bước nhanh hơn, trong vòng 10' nữa phải đến được trạm xe nếu phải chờ chuyến sau cả tiếng đồng hồ. Đột nhiên đôi giày da bóng lưỡng xuất trong tầm mắt , người kia chặn đường . An Noãn ngước đầu lên, lại hé ra gương mặt quen thuộc, trong khắc cảm thấy như tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực, làm sao lại tìm được rồi.

      "An tiểu thư, ông chủ cho mời." người đàn ông cung kính , chỉ chỉ ven đường có chiếc Bentley
      " xin lỗi, tôi biết ông chủ là ai."
      "Mạc tiên sinh"
      "Tôi biết Mạc tiên sinh là ai, tìm lầm người rồi."
      "Mạc Trọng Huy"
      Hai tay An Noãn gắt gao nắm chặt thành quyền, lạnh lùng : " ngại, tôi biết."
      xong bỏ chạy , hai người bảo vệ lập tức chắn trước mặt . An Noãn biết trốn thoát, Mạc Trọng Huy cho đến bây giờ cho phép ai làm trái ý .
      Ngoan ngoãn chui vào trong xe, thấy Mạc Trọng Huy tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. An Noãn hai tay nắm lại chặt, ba năm qua, vô số lần tưởng tượng ra cảnh cùng gặp lại nhau. Nhưng giờ phút này, ngay trước mắt , cái gì cũng dám làm.

      "Mạc tiên sinh, xin hỏi tìm tôi có việc gì?" lạnh lùng mở miệng, giống như hai người xa lạ.

      Mạc Trọng Huy mi mắt lay động, phút chốc mở to mắt lấy tay nhàng đè huyết thái dương, dùng giọng từ tính cúi đầu hỏi: "Ở đâu?"
      chuyện từ xưa giờ vẫn vậy ngắn gọn, ba năm như chưa hề thay đổi.

      "Có chuyện gì thẳng , xong tôi xuống xe."
      "Ở đâu?"

      trầm thấp lập lại lần nữa, hiểu cùng câu 2 lần có nghĩa là nổi giận. Trước kia An Noãn rất sợ Mạc Trọng Huy giận dữ, nhưng tại, còn cái gì đâu phải sợ.

      " tôi xuống xe trước đây."
      vừa vừa định mở cửa xe, chỉ nghe Mạc Trọng Huy lạnh lùng ra lệnh: "Lái xe"
      Tiếp theo, xe muốn khởi động, vững vàng chạy đường, An Noãn sợ tới mức nắm chặt cửa xe.
      "Trương Húc, gọi điện thoại tra địa chỉ của ấy." Đêm nay câu này là câu dài nhất của .
      Trương Húc là trợ lý đặc biệt của Mạc Trọng Huy, cầm di động gọi cú, rồi lại gọi thêm lần nữa, liền báo cáo địa chỉ của An Noãn. Xe chạy được nữa tiếng, trong nữa tiếng này trong xe là mảnh im lặng, An Noãn như ngồi đống lửa, hai tay gắt gao nắm chặt lại chỗ. Xe chuẩn xác đứng trước cửa nhà La Hiểu Yến, Mạc Trọng Huy dùng giọng từ tính phá vỡ im lặng: " được kiếm Tư Kỳ."

      An Noãn cười lạnh hai tiếng, còn nghĩ người đàn ông này sao lại tốt bụng đưa về nhà. Hít sâu hơi, lạnh lùng trả lời: " có nghe qua , phụ nữ mà chỉ còn hai bàn tay trắng rất đáng sợ. có biết ba năm qua tôi làm sao vượt qua được hay , tôi mỗi ngày đều hối hận, hối hận sao lúc đó con dao kia đâm chết được Hà Tư Kỳ. Cũng may ba năm này rốt cuộc cũng qua , tại tôi lại có được tự do. Đừng trách tôi báo trước, giữ cẩn thận người đàn bà của , tốt nhất đừng để tôi gặp được ấy nếu .. tôi biết mình làm ra chuyện gì."

      xong An Noãn nhìn đến biểu tình của , quay người xuống xe.

      Chương 4: Đối Mặt

      " được kiếm Tử Kỳ."

      An Noãn nằm giuờng, trong đầu là giọng lạnh lùng của Mạc Trọng Huy. ba năm, đối với Hà Tư Kỳ vẫn là người quan trọng nhất. vẫn nghĩ Mạc Tư Kỳ là em của Mạc Trọng Huy, cùng ở chung nhà với . Nhưng khi vừa mới vào tù, vẫn thể nghĩ ra tại sao Mạc Trọng Huy cùng với em làm ra loại chuyện như thế. Sau đó, Hà Tư Kỳ vào thăm , mới biết được .

      " khờ, tôi phải là em của Mạc Trọng Huy, tôi là tình nhân của ấy nhiều năm qua. ấy cho đến bay giờ đều , chấp nhận là con của thị truởng An Hồng Minh. biết ấy rất tôi sao? Tôi bị đâm nhát dao đó hôn mê hết 3 ngày, 72 giờ đó ấy phút nghỉ ngơi, uống qua giọt nước. Lúc tôi tỉnh dậy, ấy ấy kích động nắm lấy tay tôi, hứa với tôi bao giờ để tôi bị thương lần nào nữa."

      Lúc đó, cảm thấy đau khổ, tâm muốn chết lặng.

      Nghĩ lại châm chọc, vì người đàn ông như vậy, lại coi như là người thân duy nhất của mình. Nước mắt như sắp chực trào, chui vào trong chăn như muốn suy nghĩ nữa. Ba năm này phải qua rồi sao, còn có cái gì đáng để sợ hãi nữa.
      --
      Sáng sớm đến tiệm, Elle nhìn hai mắt An Noãn trũng sâu mất ngủ nhịn được trêu chọc: "Tối qua ăn trộm sao? Mắt sao mà trũng sâu như vậy?"
      An Noãn có chút xấu hổ gãi gãi đầu giải thích: "Đêm qua xem bộ phim cảm động nên em khóc nhiều."
      "Xem phim? xem với ai? bạn trai em hả?"
      "Em coi mình"

      Elle nhìn An Noãn đánh giá phen nhưng cũng truy nữa, cười : "Em giống như , chị mới đùa chút mà mặt đỏ như vậy, nếu như chị có con trai, kêu cưới em rất thích hợp."
      An Noãn càng được tự nhiên, đỏ mặt : "Chị Elle, em thay quần áo."

      Elle nhìn theo bóng An Noãn, gì lắc đầu. tốt, mặc dù chỉ làm chung được tháng, nhưng rát thích An Noãn, ở trong quán chưa bao giờ rãnh rỗi, làm việc rất siêng năng, cho dù gặp khách khó chịu đến đâu đều có thể mĩm cười phục vụ. nghĩ tốt như An Noãn, nguyên nhân gì lại từng ở tù.

      Qua giờ cơm, cửa hàng đông khách, người mua quần áo rất nhiều, người thử quần áo càng nhiều, An Noãn bận đến tối tăm mặt mày.

      "An Noãn, An Noãn! là An Noãn."
      Giây tiếp theo, đôi tay khoẻ mạnh nắm lấy hai vai An Noãn quay về phía mình, Thường Tử Phi vẻ mặt phức tạp nhìn đứng trước mình.
      Lúc này, An Noãn cũng biết nên cái gì.
      Thường Tử Phi mở miệng trước: "An Noãn, em có biết tìm em bao lâu rồi ?Ngày em ra tù, từ nước ngoài về nhà, nghĩ rằng em chờ ở nhà, nhưng mẹ lại cho biết em rồi. tìm em suốt tháng nay, nhưng em biến mất có đến dấu vết, bạn bè của em trước kia em cũng liên lạc. An Tiểu Noãn, tại sao lại bỏ , em có biết rất lo lắng cho em ."

      Thường Tử Hinh bên phụ hoạ: "Đúng vậy An Noãn, chị biết em có bao nhiêu lo lắng cho chị, cả tháng trời ngày nào cũng khắp nơi tìm kiếm chị, thậm chí ngày nào cũng đến mộ của chú An chờ chị, ấy hy vọng có ngày gặp lại chị."

      An Noãn hít hơi sâu, bình tĩnh : " Tử Phi, em làm việc, có cái gì để tan ca rồi chúng ta sau."
      Thường Tử Phi tức đến tái mặt: "Công việc quan trọng như vậy sao? An Noãn, cho em biết tìm em lâu rồi, tại muốn chờ thêm giây nào nữa, theo ."
      Thường Tử Phi nắm tay bước .

      An Noãn dùng sức kéo tay mình ra khỏi , nhưng Thường Tử Phi quá mạnh, căn bản là bị kéo .
      Elle thấy vậy vội vàng khi An Noãn qua : "An Noãn, em tan ca sớm chút, người trong tiệm còn nhiều thành vấn đề."
      --
      An Noãn bị Thường Tử Phi nhét vào trong xe, sắc mặt tốt lắm. và Thường Tử Phi cùng nhau lớn lên, nên cũng biết tính tình của , An Noãn lựa chọn trầm mặc.
      Thường Tử Phi chạy xe ra nghĩa trang, An Noãn lúc này tâm tình của trở nên nặng nề.

      "Sao lại mang em đến đây?" cúi đầu hỏi
      có trả lời, kích động hét lên: "Em tới đây, đưa em về."
      ".."
      "Thường Tử Phi, làm gì, em đến đây, đưa em về ."
      "An Noãn, biết em sợ hãi cái gì, kêu người ở đây chờ tháng, nhưng em vẫn xuất . Suốt tháng qua, em cũng đến viếng chú An sao?"

      Nước mắt hề báo trước, theo khoé mắt chảy ra, giọng nghẹn ngào có lúc gần như gào lên: "Em có mặt mũi để gặp cha, là em hại cha chết."

      Thường Tử Phi tâm mạnh mẽ co rút, đây là được nhiều người thương sao, tại trở thành như vậy. kéo ôm chặt vào lòng mình, trầm giọng an ủi: "Tiểu Noãn ngoan, em là con mà chú An thương nhất, chú trách em, chú rất nhớ em, quan tâm em, em cùng thăm chú được ?"

      An Noãn ở trong lòng Thường Tử Phi dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng bị kéo đến trước mộ.
      Quỳ gối trước mộ cha, nước mắt An Noãn thể nào ngăn được, lần đầu tiên đến đây, năm đó khi xảy ra chuyện bị bắt vào ngục, chưa kịp làm đám tang cho cha, thậm chí cũng được nhìn mặt ông lần cuối.

      "Cha, con xin lỗi, Noãn Noãn rất nhớ cha."
      An Noãn khóc như đứa , khàn cả giọng, nội tâm đau đớn. Cuối cùng chịu nỗi ngất xĩu tại chỗ.

      Thường Tử Phi thấy vậy chạy đến đỡ An Noãn, trong mắt tràn đầy đau lòng.
      --
      Tỉnh dậy, An Noãn nhìn quanh phát mình nằm chiếc giường lớn, phòng cũng rất lớn nhưng bày trí đơn giản.
      "Đừng nhìn, đây là phòng , em vừa rồi té xĩu, em biết em ở đâu nên mới đưa em về đây."

      An Noãn giẫy dụa muốn đứng lên, Thường Tử Phi lại đè vài xuống giường cho động đậy.
      "Ngoan ngoãn nằm, hôm nay chỗ nào cũng cho phép , em ở nhà để chăm sóc em."
      An Noãn liền bình tĩnh nhìn , nước mắt lại muốn chảy ra, giống như lâu rồi có ấm áp như vậy. Nhưng tình cảm này có cách nhận.
      "Noãn Noãn, có phải cảm động hay , về sau để chăm sóc em, nhất định bảo vệ em tốt."

      "Tại sao muốn chăm sóc em, em và có quan hệ gì?" An Noãn lạnh lùng tàn nhẫn , lại muốn ngồi dậy.
      ".."
      "Thường Tử Phi, em cám ơn , trong thời gian em ở tù, lo hậu cho cha em, cũng cám ơn hôm nay dẫn em thăm mộ ông. Nhưng, em nghĩ và em có quan hệ gì với nhau nên từ đây đừng quấy rầy cuộc sống của em.
      thuyt thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Đối Mặt

      " được kiếm Tử Kỳ."

      An Noãn nằm giuờng, trong đầu là giọng lạnh lùng của Mạc Trọng Huy. ba năm, đối với Hà Tư Kỳ vẫn là người quan trọng nhất. vẫn nghĩ Mạc Tư Kỳ là em của Mạc Trọng Huy, cùng ở chung nhà với . Nhưng khi vừa mới vào tù, vẫn thể nghĩ ra tại sao Mạc Trọng Huy cùng với em làm ra loại chuyện như thế. Sau đó, Hà Tư Kỳ vào thăm , mới biết được .

      " khờ, tôi phải là em của Mạc Trọng Huy, tôi là tình nhân của ấy nhiều năm qua. ấy cho đến bay giờ đều , chấp nhận là con của thị truởng An Hồng Minh. biết ấy rất tôi sao? Tôi bị đâm nhát dao đó hôn mê hết 3 ngày, 72 giờ đó ấy phút nghỉ ngơi, uống qua giọt nước. Lúc tôi tỉnh dậy, ấy ấy kích động nắm lấy tay tôi, hứa với tôi bao giờ để tôi bị thương lần nào nữa."

      Lúc đó, cảm thấy đau khổ, tâm muốn chết lặng.

      Nghĩ lại châm chọc, vì người đàn ông như vậy, lại coi như là người thân duy nhất của mình. Nước mắt như sắp chực trào, chui vào trong chăn như muốn suy nghĩ nữa. Ba năm này phải qua rồi sao, còn có cái gì đáng để sợ hãi nữa.
      --
      Sáng sớm đến tiệm, Elle nhìn hai mắt An Noãn trũng sâu mất ngủ nhịn được trêu chọc: "Tối qua ăn trộm sao? Mắt sao mà trũng sâu như vậy?"
      An Noãn có chút xấu hổ gãi gãi đầu giải thích: "Đêm qua xem bộ phim cảm động nên em khóc nhiều."
      "Xem phim? xem với ai? bạn trai em hả?"
      "Em coi mình"

      Elle nhìn An Noãn đánh giá phen nhưng cũng truy nữa, cười : "Em giống như , chị mới đùa chút mà mặt đỏ như vậy, nếu như chị có con trai, kêu cưới em rất thích hợp."
      An Noãn càng được tự nhiên, đỏ mặt : "Chị Elle, em thay quần áo."

      Elle nhìn theo bóng An Noãn, gì lắc đầu. tốt, mặc dù chỉ làm chung được tháng, nhưng rát thích An Noãn, ở trong quán chưa bao giờ rãnh rỗi, làm việc rất siêng năng, cho dù gặp khách khó chịu đến đâu đều có thể mĩm cười phục vụ. nghĩ tốt như An Noãn, nguyên nhân gì lại từng ở tù.

      Qua giờ cơm, cửa hàng đông khách, người mua quần áo rất nhiều, người thử quần áo càng nhiều, An Noãn bận đến tối tăm mặt mày.

      "An Noãn, An Noãn! là An Noãn."
      Giây tiếp theo, đôi tay khoẻ mạnh nắm lấy hai vai An Noãn quay về phía mình, Thường Tử Phi vẻ mặt phức tạp nhìn đứng trước mình.
      Lúc này, An Noãn cũng biết nên cái gì.
      Thường Tử Phi mở miệng trước: "An Noãn, em có biết tìm em bao lâu rồi ?Ngày em ra tù, từ nước ngoài về nhà, nghĩ rằng em chờ ở nhà, nhưng mẹ lại cho biết em rồi. tìm em suốt tháng nay, nhưng em biến mất có đến dấu vết, bạn bè của em trước kia em cũng liên lạc. An Tiểu Noãn, tại sao lại bỏ , em có biết rất lo lắng cho em ."

      Thường Tử Hinh bên phụ hoạ: "Đúng vậy An Noãn, chị biết em có bao nhiêu lo lắng cho chị, cả tháng trời ngày nào cũng khắp nơi tìm kiếm chị, thậm chí ngày nào cũng đến mộ của chú An chờ chị, ấy hy vọng có ngày gặp lại chị."

      An Noãn hít hơi sâu, bình tĩnh : " Tử Phi, em làm việc, có cái gì để tan ca rồi chúng ta sau."
      Thường Tử Phi tức đến tái mặt: "Công việc quan trọng như vậy sao? An Noãn, cho em biết tìm em lâu rồi, tại muốn chờ thêm giây nào nữa, theo ."
      Thường Tử Phi nắm tay bước .

      An Noãn dùng sức kéo tay mình ra khỏi , nhưng Thường Tử Phi quá mạnh, căn bản là bị kéo .
      Elle thấy vậy vội vàng khi An Noãn qua : "An Noãn, em tan ca sớm chút, người trong tiệm còn nhiều thành vấn đề."
      --
      An Noãn bị Thường Tử Phi nhét vào trong xe, sắc mặt tốt lắm. và Thường Tử Phi cùng nhau lớn lên, nên cũng biết tính tình của , An Noãn lựa chọn trầm mặc.
      Thường Tử Phi chạy xe ra nghĩa trang, An Noãn lúc này tâm tình của trở nên nặng nề.

      "Sao lại mang em đến đây?" cúi đầu hỏi
      có trả lời, kích động hét lên: "Em tới đây, đưa em về."
      ".."
      "Thường Tử Phi, làm gì, em đến đây, đưa em về ."
      "An Noãn, biết em sợ hãi cái gì, kêu người ở đây chờ tháng, nhưng em vẫn xuất . Suốt tháng qua, em cũng đến viếng chú An sao?"

      Nước mắt hề báo trước, theo khoé mắt chảy ra, giọng nghẹn ngào có lúc gần như gào lên: "Em có mặt mũi để gặp cha, là em hại cha chết."

      Thường Tử Phi tâm mạnh mẽ co rút, đây là được nhiều người thương sao, tại trở thành như vậy. kéo ôm chặt vào lòng mình, trầm giọng an ủi: "Tiểu Noãn ngoan, em là con mà chú An thương nhất, chú trách em, chú rất nhớ em, quan tâm em, em cùng thăm chú được ?"

      An Noãn ở trong lòng Thường Tử Phi dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng bị kéo đến trước mộ.
      Quỳ gối trước mộ cha, nước mắt An Noãn thể nào ngăn được, lần đầu tiên đến đây, năm đó khi xảy ra chuyện bị bắt vào ngục, chưa kịp làm đám tang cho cha, thậm chí cũng được nhìn mặt ông lần cuối.

      "Cha, con xin lỗi, Noãn Noãn rất nhớ cha."
      An Noãn khóc như đứa , khàn cả giọng, nội tâm đau đớn. Cuối cùng chịu nỗi ngất xĩu tại chỗ.

      Thường Tử Phi thấy vậy chạy đến đỡ An Noãn, trong mắt tràn đầy đau lòng.
      --
      Tỉnh dậy, An Noãn nhìn quanh phát mình nằm chiếc giường lớn, phòng cũng rất lớn nhưng bày trí đơn giản.
      "Đừng nhìn, đây là phòng , em vừa rồi té xĩu, em biết em ở đâu nên mới đưa em về đây."

      An Noãn giẫy dụa muốn đứng lên, Thường Tử Phi lại đè vài xuống giường cho động đậy.
      "Ngoan ngoãn nằm, hôm nay chỗ nào cũng cho phép , em ở nhà để chăm sóc em."
      An Noãn liền bình tĩnh nhìn , nước mắt lại muốn chảy ra, giống như lâu rồi có ấm áp như vậy. Nhưng tình cảm này có cách nhận.
      "Noãn Noãn, có phải cảm động hay , về sau để chăm sóc em, nhất định bảo vệ em tốt."

      "Tại sao muốn chăm sóc em, em và có quan hệ gì?" An Noãn lạnh lùng tàn nhẫn , lại muốn ngồi dậy.
      ".."
      "Thường Tử Phi, em cám ơn , trong thời gian em ở tù, lo hậu cho cha em, cũng cám ơn hôm nay dẫn em thăm mộ ông. Nhưng, em nghĩ và em có quan hệ gì với nhau nên từ đây đừng quấy rầy cuộc sống của em.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :