1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường sủng hàng đêm:ác ma yêu nhẹ chút - Chỉ Tiêm Mi Mao (4) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cường sủng hàng đêm:ác ma chút

      Tác giả: Chỉ Tiêm Mi Mao

      Thể loại: đại,ngược

      Converter: ngocquynh520

      Edit: mina

      -Lê Lạc Vi,thân thế trong sạch,gia thế cũng chỉ xếp vào loại bình thường, vào các quán bar,cũng còn là xử nữ nhưng...lại bị vị hôn phu tương lai bắt gian tại trận?!?

      Ông trời ơi, đại địa ah, Thánh mẫu Quan Thế Bồ Tát a, ai tới cho biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra à?

      Tôi hi vọng nên chết !

      Đường đường là Bắc Minh Diệp-đại thiếu gia tập đoàn Bắc Minh lại bị nữ nhân mình thương "tặng" cho cái nón xanh lớn như vậy,để xem đem hủy diệt như thế nào!

      Đuổi tận giết quyết! ! Rút gân lột da! ! Nghiền xương thành tro!

      Lê Lạc Vi cũng hiểu,người con trai từng cùng ngắm trăng sáng,cùng thề non hẹn biển, thế nhưng lại giống ác ma như vậy,quả là ác ma từ địa ngục được Diêm Vương phái tới,để cho nàng thể trốn,bị hành hạ cho sống bằng chết!

      Lê lạc Vi chỉ lần muốn hỏi Bắc Minh Diệp: nếu như đây chính là , như vậy, ác ma, ngươi Echo thể chút?(echo là j vậy?!?)​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1: Hủy diệt

      “Ưmh, tối quá, mình ở nơi nào! !”

      Lê Lạc Vi đột nhiên thức tỉnh, cảm thấy cả người chút sức lực,đầu đau như búa bổ lại càng rối rắm hiểu được gì.

      Mở mắt,trước mặt đều là màu đen,đây chắc chắn phải nhà ,căn phòng này xa lạ khiến Lê Lạc Vi vốn tính nhát gian càng thêm sợ hãi.

      Nơi này đưa tay cũng thấy năm ngón, có cảm giác con dã thú nấp từ lâu,giương mồm to đầy máu tươi,có lẽ giây kết tiếp đem xe nát!

      Là mơ sao?

      Lê Lạc Vi ra sức lấy ngón bấm vào lòng bàn tay, có cảm giác đau đến chảy nước mắt,xác thực đây phải mơ.

      Tay chân luống cuống, cẩn thận cái mền bị rơi xuống phân nửa,lộ ra da thịt bóng loáng, mới biết mình người mảnh vải.

      “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      nhịn được kêu khẽ tiếng.

      Lạc Vi ôm đầu cố nhớ xảy ra chuyện gì.

      nhớ,hôm nay đáng ra phải là đêm tân hôn của . hạnh phúc mang trong mình ước mơ tốt đẹp,ngồi trước bàn trang điểm cho thợ trang điểm.Họ dùng nhưng loại mỹ phẩm tinh xỏa nhàng thoa mặt ,búi tóc về phía sau rồi lấy chiếc trâm cài lên để giữ cho nó bị tuột.Bây giờ, cũng như bao nữ nhân khác,được mặc bộ váy trắng,ngượng ngùng chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời.

      Sau đó...Sau đó...

      Sau đó nghĩ ra chuyện gì?

      Đợi nào!!!

      nghe được gì đó ???

      Lê Lạc Vi cố gắng lắng nghe thanh này,lại giựt mình phát ra có tiếng hô hấp.

      Còn chưa kịp kêu lên,cơ thể gầy gò của bị cánh tay dài ôm tới,bị đè ở dưới.Nam nhân ở người hôn xuống như mưa,bàn tay vuốt ve cơ thể mềm mại.


      Lê Lạc Vi phản kháng kịp, dồn dập thở hổn hển, mặt tránh né nam nhân hôn, mặt hoài nghi hỏi: “Diệp, là sao?”

      Nam nhân trả lời, mà là tiếp tục hôn nàng.


      “Diệp, nên như vậy, là sao? Em chuyện với nha?”

      ‘ Mặt dày mày dạn ’ như Bắc Minh diệp, đêm tân hôn tìm nàng thân mật phen cũng kỳ quái, nhưng chỉ là bởi vì hai người đối với thân thể của nhau là quá quen thuộc, Lê Lạc Vi vừa bắt đầu cảm thấy nam nhân này đè ở người của có chút xa lạ.

      Những thứ khác, chỉ là khi hôn, có nửa điểm ngọt ngào, ngược lại có cảm giác ghê tởm. . . . .

      Nhưng nếu như phải Bắc Minh diệp, vậy là ai?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2
      Động tác của nam nhân càng ngày càng càn rỡ, Lê Lạc Vi muốn hét to ‘ cứu mạng ’ , chỉ nghe ‘ phanh ’ lớn, cửa đột nhiên bị đá ra, vốn là căn phòng tối omtrong nháy mắt đèn dầu sáng rỡ, mấy nam nhân lồng lộng hùng dũng từ ngoài cửa xông vào đột ngột,mà người cầm đầu chính là chồng tương lai,người mà nhất-Bắc Minh Diệp.
      “Mẹ, người nào a, ta cùng nữ nhân ta thân thiết, các ngươi xông tới tìm chết à?”

      Nam nhân kia thân thể trần truồng hướng Bắc Minh Diệp hùng hùng hổ hổ,nhưng mà cuối cùng lại như đồ bỏ bị mấy nam nhân vừa đá vừa đạp ‘ giơ ’ ra ngoài,Lê Lạc Vi thậm chí cũng kịp thấy hình dáng của nam nhân này.

      . . . . . phải như thế. . . . . . . . . . . .”

      lắc đầu liên tục, liều mạng dùng chăn bao lấy thân thể trần truồng của mình, mang theo gương mặt vô tội cùng mờ mịt.

      Có lẽ là do bị đả kích quá lớn, thậm chí đều thể chuyện bình thường, mặt bị hôn đỏ bừng, cái miệng nhắn trong nháy mắt mất huyết sắc,vết hôn vẫn lan tràn đến khóe miệng,làm son môi đỏ thẫm bị nhòe, bộ dáng kia cực kỳ giống Hồng Đăng Khu giá rẻ kỹ nữ!

      Bắc Minh Diệp cao nhìn xuống, giống như Đế Vương,tròng mắt sắc bén quan sát căn phong phen,khi nhìn thấy áo cưới màu trắng của Lạc Vi bị ném ra góc tường lòng đau đớn phen.

      cho người mua từng cây kim sợi chỉ tốt nhất tự tay vì may áo cưới, giờ phút này dính đầy vết rượu cùng vết nôn, làm cho người ta nôn mửa!

      Nam nhân khóe miệng mân thành đường cong lạnh lẽo, trán bởi vì tức giận mà nổi lên gân xanh, bàn tay siết thành quả đấm, chặt, giống như có thể hận đâm tay chảy máu.

      Bắc Minh Diệp nỗ lực bình phục phẫn nộ của ,cố gắng làm cho mình hô hấp bình thường trở lại, người đàn ông cao cao tại thương, trong đám người chiếu lấp lánh tiêu điểm, Thân phận của cho phép giống như nam nhân khác như vậy nối cơn cuồng loạn, cho dù là ở đêm trước tân hôn thấy được nữ nhân mình thích trần truồng cùng nam nhân khác ngủ ở cùng nhau!

      phải, phải như thế, Diệp, em. . . . . . em. . . . . .”

      Lê Lạc Vi phát run, tựa hồ tiêu hao hết toàn bộ năng lượng mới có thể miễn cưỡng ra mấy chữ này.
      nhìn , trong mắt mang theo điềm đạm đáng , nhưng thủy chung có nước mắt, rất nhiều năm sau còn nhớ Bắc Minh Diệp nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào, chưa từng thấy qua ánh mắt đó của , lạnh lùng tức giận mang theo cỗ tan nát cõi lòng,ánh mắt ấy đến nay mỗi khi nhớ tới như cũ làm cả người rét run.

      “Đây chính là cự tuyệt tôi?”

      khẽ cau mày, thanh lạnh lùng như là hỏi thăm người xa lạ.

      , phải như thế, Diệp, nghe em giải thích, em. . . . . . . em cũng biết chuyện gì xảy ra, em. . . . . .”

      Lê Lạc Vi xấu hổ dùng chăn dùng sức bao lấy thân thể của mình, có mặt mũi đối mặt .

      “Lão đại, giờ làm sao?”

      chuyện là Thương Cảnh, thân là thủ hạ đắc lực Bắc Minh Diệp , cho dù thường ngày tác phong ác độc, có mệnh lệnh của lão đại cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Bắc Minh Diệp lên tiếng, chỉ là lạnh lùng nhìn giường màn vô cùng bẩn thỉu,thân hình cao lớn của hoàn mỹ giống như bức tượng, ngũ quan tuấn lạnh lùng bởi vì vô cùng bình tĩnh ngược lại làm cho lòng người sinh hàn ý,đôi mắt sắc bén vô cùng, nếu đến gần nửa bước, chắc chắn chết có chỗ chôn! !

      Lê Lạc Vi cả người rét run, vẫn ngừng run rẩy, nhưng chỉ là lên câu hoàn chỉnh.

      “A, nhìn có vẻ sợ tôi đến gần.”

      chậm rãi bước đến gần , nhàng bưng lên cằm của vô nhìn nàng, thanh trầm thấp đậm đà, giống như chỉ là của người ngoài cuộc, nhưng loại nhẫn kia phát ranguy hiểm cũng là trí mạng.

      . . . . . . phải giống như nghĩ cái kia ,Diệp, nghe em giải thích. . . . . .”

      Thân thể của ngừng được run rẩy, sủng với lên tận trời,nhưng giờ phút này lại cực sợ .

      phải dùng giải thích, cho biết tôi bây giờ làm gì sao?”

      Nam nhân giọng mà hỏi, ngón tay lại tăng thêm sức lực.

      Lê Lạc Vi cắn chặt đôi môi, run rẩy lắc đầu.

      nghĩ giải thích, nhưng thể nào đến, bởi vì chính cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Nam nhân khóe miệng thong thả ung dung thành đường cong rét lạnh, nắm chặt cằm của , đáy mắt mang cách nào núp thù hận.

      “Tôi hi vọng chết ! !”

      Hỏi,bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay giờ cả người như là vết nhơ,phản bội phải làm sao?

      A, đương nhiên là bóp nát ! !

      Chương 2: Bốn năm

      Bốn năm sau

      Ở thành phố A, ‘ Tập đoàn Bắc Minh ’ có thể ai biết, có người hiểu,tòa nhà này tọa lạc ở ở khu vực phồn thịnh nhất thành phố,đây là tòa nhà chọc trời,có kiến trúc được giới chuyên môn đánh giá cao,tầng lầu đối diện Vân Tiêu,được ánh mặt trời chiếu rọi khiến người ta thể nhìn thẳng.

      Mà giờ khắc này vị vua của tòa nhà phồn hoa này, có được cả tòa thành phố vương giả chính là mấy năm gần đây thương trường làm người ta nghe tin sợ mất mật, e sợ cho tránh kịp, đại danh đỉnh đỉnh Bắc Minh tập đoàn đảm nhiệm tổng giám đốc, Bắc Minh Diệp!

      Về Bắc Minh Diệp người đàn ông này, mặc dù truyền thông đối với thông tin ít lại càng ít, thế nhưng tuyệt làm trở ngại trở thành Truyện Kỳ Nhân Vật trong suy nghĩ mọi người.

      Ở trong mắt nam nhân, - Bắc Minh diệp chính là vĩnh viễn là thần thoại, bằng vào tác phong làm việc mạnh mẽ quả quyết cùng đầu óc kinh doanh, dùng bốn năm thời gian ngắn ngủi, đem tòa nhà sắp phá sản, tùy tiện làm mấy cái cải cách gây dựng lại lại khiến ‘ Bắc Minh tập đoàn ’ tràn ngập nguy cơ phẩn lập tức cải tử hồi sanh, chỉ có số lượng khách sạn ngày càng tăng thêm,tập đoàn đầu tư thêm giải trí ,chứng khoán càng thêm phát triển ngừng, ‘ Bắc Minh tập đoàn ’ giá trị thị trường từ khi Bắc Minh Diệp điều hành liền đường tăng cao, mà ‘ Bắc Minh diệp ’ ba chữ này làm cho những người trong thương giới chỉ sợ hãi mà cả tôn sùng.

      Mà ở trong mắt nữ nhân, tổng giám đốc kiệt xuất dĩ nhiên làm mọi người mê luyến thôi. Trừ hào quang lấp lánh của giá trị con người , riêng là cái bề ngoài tuấn mê người được so sánh với người mẫu thế giới có thể đem ngàn vạn thiếu nữ mê chóng mặt nhúc nhích , mặc dù trong truyền thuyết Bắc Minh Diệp đối với nữ nhân là tên lạnh lùng vô tình, nhưng như cũ ngăn cản được bó lớn nữ nhân đối với ôm ấp thương nhiệt tình, có thể kéo tay cũng thoả mãn với chỉ là ôm, có thể hôn , nghĩ hết tất cả biện pháp cũng muốn khi Diệp đại tổng giám đốc góc giường chiếm chỗ ngồi, cho dù là giường còn slot rồi, dưới sàng cũng muốn đánh vỡ đấu tranh vị trí.

      Giờ phút này Bắc Minh Diệp vị vua thành thị đỉnh,phòng làm việc sáng sủa sạch của tổng giám đốc có vẻ có chút nguội lạnh, đúng như tâm giờ phút này.

      Nam nhân đứng ở cửa sổ sát đất ánh mắt lạnh lẽo mắt nhìn xuống tòa thành thị này, có vẻ nôiaif tuấn mê người,chỉ là vô cùng lạnh lùng, làm cho lòng người sinh hàn ý.

      Lòng bàn tay của chặt siết chiếc nhẫn, nặng trĩu phân lượng là đúng tiếng động châm chọc!

      Bắc Minh Diệp khóe miệng lạnh lùng trồi lên tia cười lạnh, giống như là tự giễu mình ,làm cho người ta lòng chua xót.

      A, 4 năm rồi, đếm chút đầu ngón tay, toàn bộ quá khứ 4 năm rồi.

      Thời gian có thể thay đổi tất cả, nhưng thời gian cũng thể lau tất cả.

      Nếu là có người nguyện ý mở ra tờ báo của ngày bốn năm trước, nhất định bát quái tuần san tựa đề màu đen hấp dẫn —-‘Đại thiếu gia tập đoàn Bắc Minh bị hôn phu dẫn theo gian phu bỏ trốn.

      Có lẽ rất nhiều người đối với bốn năm trước có scandal chấn động thời gièm pha có quá nhiều ấn tượng, vừa vặn vì người trong cuộc Bắc Minh Diệp cũng là phải nhớ ràng !

      “Tôi hi vọng chết !”

      còn nhớ đây là đối với Lê Lạc Vi câu sau cùng, thế nào cũng nhớ đến, nhất thời tức giận lời độc ác , thế nhưng lại là lời cáo biệt cuối cùng của hai người.

      vĩnh viễn cho ai biết, sau đêm đó, ra mực đợi , đợi giải thích, chờ khóc đối với phải cố ý, nghĩ tha thứ , bởi vì , cho nên lừa mình dối người cũng nguyện ý.

      Nhưng ai biết a, có đợi được lời giải thích của , nhưng đợi được tin cùng người nam nhân kia bỏ trốn! !

      Bắc Minh Diệp lông mi sâu ngưng kết lại với nhau,ngũ quan tuấn mỹ giờ phút này bày biện ra bị thù hận bao phủ làm cho vặn vẹo, lòng bàn tay của càng dùng sức, chiếc nhẫn kia hãm càng sâu, như cùng là sinh trưởng ở lòng bàn tay mủ ở vết thương, đau đớn vô cùng!

      “Vị tiên sinh này, có hẹn trước ngài thể vào, tiên sinh. . . . . .”

      Ngoài cửa ồn ào làm cho Bắc Minh Diệp tỉnh lại, nhanh chóng đem chiếc nhẫn giấu vào túi của .

      Cùng lúc đó, cà lơ phất phơ nam nhân mặt rất vui vẻ xông vào, sau lưng tổng giám đốc thư ký mặt mau khóc biểu tình.

      “Tổng giám đốc, dám muốn gặp ngài, tôi ngăn được. . . . . .”

      Nam nhân kia đẩy thư ký ra, mặt buồn nôn hề hề cười : “Thân ái Diệp, gặp ngươi lần mẹ nó khó khăn, có thể tưởng tượng chết nhân gia ta rồi !”

      Bắc Minh Diệp lạnh lẽo trợn mắt nhìn nam nhân cái, thân nổi da gà.

      hướng thư ký phất tay cái, : “ xuống trước !”

      Nam nhân ấy nhìn chằm chằm bóng lưng thư ký Aroldo nước miếng chảy dài, ngược lại hướng sau lưng băng sơn mặt dương quái khí : “Diệp tổng diễm phúc cạn a!”

      Bắc Minh Diệp mặt đầy vạch đen, mím chặt môi mỏng bộ dạng vừa hấp dẫn lại có hình tượng.

      “Thế nào sư tử Châu Phi có cắn chết cậu sao?”

      Nam nhân này được coi là cá hoa tuyệt thế, hai năm trước ném xuống gia tộc công ty mặc kệ, bảo là muốn Châu Phi nuôi sư tử thân cận Đại Tự Nhiên, tại đột nhiên thân, đoán chừng chính xác có chuyện tốt.

      “Thứ nhất là rủa ta chết, cái người này sao khi ác độc nha!”

      Nếu như Bắc Minh Diệp là băng sơn, này nam nhân ấy buồm chính là biển lửa rồi, hai người từ hợp nhau, nhưng cũng đường xưng huynh gọi đệ đến bây giờ.

      “Có chuyện mau !”

      Bắc Minh Diệp mở ra tập tài liệu, gương mặt nhịn được.

      Thuộc hạ muốn xem qua đống tài liệu, cũng cùng Cố đại thiếu gia phân cao thấp!

      “Chậc, giọng điệu kém như vậy, ta còn là cho ngươi khỏe!”

      thong thả tiễn!”

      “Mẹ kiếp, a Diệp ngươi. . . . . .”

      Nam nhân ấy tức giận nhe răng trợn mắt, vốn là còn muốn đấu võ mồm tiếp, ai ngờ người ta Diệp Đại Thiếu Gia căn bản cũng cảm thấy hứng thú.

      Mắt thấy Bắc Minh Diệp đáng chết nam nhân chỉ lo công việc,nam nhân ấy tức giận tới mức cắn răng.

      “Ngươi có hứng thú?”

      Bắc Minh Diệp hơi nhíu lông mày, đè xuống phím call: “Lily, gọi bảo toàn lên!”

      “Bắc Minh Diệp, ngươi. . . . . . Ngươi có gan!”

      Hừ, được rồi, lại thua rồi! !

      Nam nhân rốt cuộc nhận thua, biết từ nơi nào lật ra xấp hình thở phì phò ném tới trước mặt nam nhân, : “Đừng huynh đệ ta chưa cho ngươi lễ ra mắt, chính ngươi xem !”

      Chương 3: Vạn bất đắc dĩ

      Màn đêm buông xuống,đường phố được thắp sáng.Vào lúc này,nơi náo nhiệt nhất chính là Ngũ Ngũ Quang Thập Sắc.Có người đến đây tìm cái cảm giác xa hoa trụy lạc,có người lại đến đây nhất túy giải thiên sầu(uống rượu để giải sầu).

      "Nhà hồng phấn" là nơi có kích thước khá lớn ở Giải Trí Thành,ở thành phố A cũng coi là có chút danh tiếng.Mỗi buổi tối có rất nhiều người có tiền cũng có thế đến đây tìm thú vui.

      Lê Lạc Vi lẳng lặng ngồi trong phòng trang điểm ở"Nhà hồng phấn".Khuôn mặt được thoa rất nhiều phấn lót, mặc cái áo màu đỏ có vằn báo,kết hợp với chiếc quần soóc ngắn.Trông bây giờ khác gì kĩ nữ giá rẻ,có điều dù có ăn mặc lẳng lơ thế nào nữa,con người vẫn toát ra vẻ đẹp thanh thuần hiếm có.Dưới lớp phần dày kia,là khuôn mặt thuần túy,cái cổ mảnh khảnh,trắng nõn,như Thiên Nga Đen vậy, ưu nhã ngồi trước bàn trang điểm,xem ra vũ công ballet.

      ngồi ở đây được giờ,nhìn khuôn mặt mình trong kính,chóp mũi có chút ê ẩm.

      "Có quyết định chưa?"

      Quản lí của "Nhà hồng phấn" Nina, đứng sau lưng lên tiếng thúc giục Lê Lạc Vi.

      " phải bây giờ rất cần tiền sao?Nếu bỏ qua cơ hội lần này nhất định hối hận."

      Nina đưa tay vuốt ve gò má của Lê Lạc Vi,giống như trưởng bối hiền lành,trong lòng nhủ thầm : chậc, đúng là mỹ nhân,cũng khó trách vị khách kia ra giá cao như vậy,nhưng là này trước giờ chỉ tiếp rượu, tiếp khách,nên muốn thuyết phục cần đánh vào điểm yếu."

      "Nina,tôi..."

      Lê Lạc Vi cắn môi định nhưng lại thôi,ngón tay trắng nõn bấm vào lòng bàn tay,đau quá!

      ra là nữ nhân rất bảo thủ,nếu phải bị dồn vào đường cùng, có chết cũng dùng cách hèn mọn đê tiện này để kiếm tiền.

      "Lạc Vi à, phải suy nghĩ kĩ chút.Niệm Niệm,Quý tiên sinh đều chờ đến cứu,cũng chỉ là phục vụ người ta buổi tối mà thôi,chẳng lẽ thể nguyện hi sinh sao?"

      Nina rất ít khi có kiên nhẫn như thế này.Nhưng kiên nhẫn sao được chứ! này giúp cho kiếm tiền a!

      "Tiểu Vi,tôi cũng chỉ muốn giúp ,bỏ lỡ cơ hội này,bọn họ phải làm sao chứ?"

      Nina đem thẻ mở cửa phòng nhét vào lòng bàn tay Lê Lạc Vi,vỗ vỗ vào bả vai rồi ra ngoài.

      Cũng phải đói với Lạc Vi mất kiên nhẫn,mà biết hoàn cảnh của ấy,vả lại,dù nhìn bề ngoài nhu nhược như thế,nhưng ra rất kiên cường.

      Thỏ bị ép cắn người,đồng dạng,nếu ép này quá,sợ rằng bỏ .

      Lê Lạc Vi xiết chặt tấm thẻ mở phòng,bàn tay cũng vì thế mà in lên hình tấm thẻ.

      hít mũi cái, để nước mắt rơi xuống, phải giả bộ kiên cường,chỉ là cho mình rơi nước mắt,bởi vì khóc làm nhòe lớp trang điểm, thể vong ân bội nghĩa nữa.

      Kim đồng hồ chạy hết vòng lại vòng,Lê Lạc Vi lúc này mới biết ,chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là sớm hay muộn.

      "Nina đúng,mình thể vong ân như vậy"

      Trong tay nắm thẻ mở phòng,Lê Lạc Vi tới trước cửa phòng,lòng của bất chợt nhảy dựng lên,vừa sợ hãi vừa khẩn trương,thân thể gầy nhịn được mà khẽ run rẩy.

      Cửa phòng khép chặt,bộ dạng Lê Lạc Vi đáng thương vẫn đứng ở đó,cũng dám tự tiện xông vào,cũng dám gõ cửa, cứ đứng như vậy,hô hấp dường như muốn dừng lại,máu cũng đọng lại trong cơ thể vậy.

      sợ, rất sợ!

      Bình thường,chỉ cần ở riêng đối thoại với nam nhân, vô cùng mất tự nhiên,bây giờ lại phải cùng nam nhân quen biết làm chuyện như vậy,cảm giác giống như đứng trước cánh cổng Địa Ngục vậy.

      Có lẽ, đối với Lê Lạc Vi mà ,bên trong còn khủng khiếp hơn nữa kia.

      Cuối cùng lấy hết dũng khí lấy thẻ mở phòng ra mở cửa,cho là bên trong có là thú dữ, ngờ lại là mảng tối đen.

      "Có...có ai ?"

      "Tiên sinh...?"


      Lê Lạc Vi đầu tiên là lắp ba lắp bắp hỏi mấy tiếng, thấy có người đáp lại, trong lòng ngược lại thở phào nhõm.

      Có lẽ người nọ chờ được buồn phiền rồi!


      Nghĩ như vậy, Lê Lạc Vi buông lỏng ít, lục lọi chuẩn bị mở đèn, nhưng ai biết vừa mới đưa tay, thậm chí còn còn kịp ấn xuống nguồn điện, thân thể của liền bị thân thể cường ngạnh gắt gao áp hướng vách tường.

      “Ưmh. . . . . .”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : Có phải hay quá độc ác?

      "Ưhm......"

      Trong bóng tối,Lê Lạc Vi còn chưa có kịp lên tiếng,cái miệng nhắn bị hôn hung bạo.

      Có thể nhận thấy,đè người mình,chính là vị "khách quý" mà Nina tỷ ,cũng là người mà Lê Lạc Vi phải phục vụ đêm đầu tiên!

      "Đừng...,trước........Tiên sinh....."

      Người đàn ông thô bạo hôn lên cánh môi mềm mại,đồng thời bàn tay cũng rảnh rỗi cởi ra chiếc quần soóc ngắn của ,động tác thô lỗ làm Lê Lạc Vi hét lên.

      Nhưng tiếng hét này lại càng làm tăng dục vọng đàn ông,thân thể Lê Lạc Vi bị người đàn ông ném lên giường lớn,thân thể to lớn đè lên người.

      "Trước......Tiên sinh,ngài đừng nóng vội.....Đừng!"

      Lê Lạc Vi bị ném đau,khóe miệng cũng bị hôn đến chảy máu,trong miệng tràn ngập mùi máu tươi làm người ta muốn nôn mửa.

      Hô,người đàn ông này chính là cuồng ngược đãi người khác,hoặc là cùng nàng có tám đời Huyết Hải Thâm Cừu(ý là thù hằn sâu đó),nếu cũng chỉnh gần chết này!

      Mặc dù trong bóng tối đưa tay cũng thấy năm ngón,nhưng có thể nhận thấy được đôi mắt hắc ám như dã thú của người đàn ông,mà nằm phía dưới chính là con mồi chờ từ lâu.

      Lê Lạc Vi hai tay bị đẩy lên đỉnh đầu,nụ hôn nóng rực rơi xuống ngực nàng,lưu lại dấu hồng hống ái muội.

      tựa hồ rất hận,rất hận nàng!!!

      Cảm giác càng ngày càng quen thuộc,ngay cả hơi thở cũng vậy,cho dù cách nhau lớp quần áo,Lê Lạc Vi vẫn có thể 100% xác định,là !

      "Bắc Minh Diệp!"

      Lê Lạc Vi lớn tiếng ,bên tai tiếng thở dốc nặng nề cũng dừng lại

      "Bộp" tiếng,căn phòng bỗng sáng rực.

      Bắc Minh Diệp đứng dậy sửa sang áo sơi mi,lạnh lùng liếc mắt nhìn Lê Lạc Vi quần áo rách tả tơi, quần áo chỉnh tề giống như người đàn ông điên cuồng trong bóng tối kia căn bản phải là .

      Đèn thủy tinh Swarovski đặc biệt sáng,thậm chí có chút chói mắt,dưới ánh đèn,Bắc Minh Diệp vẫn giống như bốn năm trước,,so với bốn năm trước còn tuấn tiếu sái,tác phong nhanh nhẹn hơn.

      người phát ra hào quang,xuất thân từ xã hội thượng lưu,là mỹ nam kiệt xuất,chói mắt đến nỗi mắt Lạc Vi thể nào mở ra.

      Bốn năm sau, Lê Lạc Vi, từng như thủy tinh,sạch tỳ vết,thế nhưng lúc này lại là kỹ nữ hạ tiện,bận thỉu,bị chính người đàn ông mình từng thích cười nhạo!

      "Bốn năm gặp,kỹ thuật cũng tệ."

      Bắc Minh Diệp cười lạnh cúi người,nâng cằm Lạc Vi lên,như là trêu chọc con chó Nhật,ngũ quan tuấn lạnh lùng làm tim người ta đập thình thịch,nhưng miệng lại như con rắn độc.

      "Đáng tiếc, quá bẩn,tôi ngay cả động cũng muốn!"

      Lê Lạc Vi nuốt ngụm nước bọt, cúi đầu, dám nhìn thẳng vào mắt Bắc Minh Diệp.

      "Tôi... khỏe ?"

      vâng vâng dạ dạ ra khỏi miệng,"bốp",liền bị Bắc Minh Diệp tát cái làm cho đầu óc choáng váng, khuôn mặt trắng noãn lập tức lên năm đấu tay.

      "Tôi rất tốt,ngược lại ,xem xem thành hình dạng gì!"

      Bắc Minh Diệp lạnh lùng nhìn Lê Lạc Vi,giọng mang theo ý vị đùa cợt, phải thương hoa tiếc ngọc,chỉ là với người này, cần cái gì thương tiếc.

      "Hôm nay....là cố ý,đúng ?"

      Mặt Lê Lạc Vi đau rát,cố nén nước mắt,bộ dạng đáng thương nhìn Bắc Minh Diệp.

      "Tôi hiểu trách tôi......tôi cũng rất xin lỗi ,nhưng có phải hay làm vậy là quá độc ác?"

      "Độc ác? còn phải cám ơn tôi lột da,rút gân !"

      "Vậy tôi tình nguyện bây giờ giết chết tôi,còn hơn chịu làm nhục!"

      Lê Lạc Vi khổ sở hướng Bắc Minh Diệp quát, cho là qua bốn năm, có thể tha thứ cho ,dù chỉ chút,ít nhất cũng phải muốn giết như lúc này.

      "Vậy sao?Vậy bây giờ cũng muộn."

      Bắc Minh Diệp xong,bàn tay chợt bóp cổ Lê Lạc Vi,cắt đứt hô hấp của .

      "Ách.... ....."

      Tiếng Lê Lạc Vi phát ra khổ sở nghẹn ngào,sắc mặt tái nhợt,đôi mắt lên vẻ sợ hãi,chỉ cần tăng sức lực lên chút là có thể vặn gãy cái cổ mảnh khảnh của .

      Ánh mắt tràn đầy cầu khẩn,da thịt trơn bóng lộ ra ngoài, nhắn gầy yếu,điềm đạm đáng ,Bắc Minh Diệp bỗng nhiện động lòng.

      Dù sao đấy cũng là người mình sâu,vốn là muốn trả thù,bây giờ sao lại nhẫn tâm rồi!

      "Khụ khụ......"

      Cuối cùng Bắc Minh Diệp thả ra,mặc dù dựa vào thế lực của ,bóp chết này cũng chỉ như bóp chết con kiến nhưng là xuống tay được.

      Lê Lạc Vi ho kịch Liệt,đầu vai khẽ run rẩy, khóc.

      phải vì sợ,mà là bở vì đau lòng!

      A,bốn năm qua rồi,mà người đàn ông này vẫn muốn giết chết !

      Bi thương đến chết tâm,Lê Lạc Vi đối với Bắc Minh Diệp còn bất kỳ ảo tưởng nào,đối với người đàn ông muốn mạng của mình, còn có thể giữ lại ảo tưởng nào đây?

      Bắc Minh Diệp hít sâu hơi,thân hình cao lớn nhúc nhích,ngũ quan tuấn mỹ bỗng ra tia phức tạp.

      Cuối cũng vẫn là đành lòng, xoay người chuẩn bị rời ,ai ngờ Lê Lạc Vi đột nhiên nhảy xuống giường,kéo cánh tay mình.

      Bắc Minh Diệp bỗng nhiên nóng lòng cuồng loạn, tại mới biết,dù là trước hay tại, này như cũ vẫn có thể khống chế trái tim !

      "....... còn chưa trả tiền đâu!"

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :