1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới cô nàng keo kiệt - Lương Hải Yến (16c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Cưới nàng keo kiệt
      http://***************.com/downloads/image_prv/90/89558.jpg
      Tác giả: Lương Hải Yến

      Thể loại: Đô thị, đại

      Coverter: Ngocquynh520

      Editor: Socola

      Số chuơng: 16 chuơng

      Nhân vật chính: Quan Hà Châu, Diêu Hiểu Thư

      Mình mới tập edit nếu có gì sai sót các bạn góp ý giùm mình. Cám ơn Ngocquynh520 giúp đỡ mình.

      Nguồn: ***************.com



      .



      Giới Thiệu

      Thầm mến người bá đạo như vừa cưng chiều vừa làm chuyện xấu, chỉ muốn làm vợ .

      Lúc cuồng nhiệt, ngớ ngẩn, vừa dỗ lại vừa làm nũng, chỉ muốn làm vợ

      Quan Hà Châu, đầu óc tốt, bộ dạng tuấn, còn là người lịch , tao nhã, tài năng xuất chúng.

      Cho dù tất cả phụ nữ vây quanh mến, nhưng đáng tiếc có hứng thú với họ, cũng muốn dính líu đến họ.

      Bởi vì chỉ lo ứng phó Diêu Hiểu Thư cũng đủ nhức đầu rồi. Đối với người tự xưng là hiệp nữ. vừa thích xen vào việc của người khác, từ đến lớn, tiền của luôn cung ứng vô hạn cho , người của lại càng tuỳ thời nhận mệnh.

      Mốn gặp này, phương pháp tốt nhất là, lấy tiền dụ tới cửa.

      Nhưng mà đợi nhiều năm, như thế người có EQ thấp như Diêu Hiểu Thư vẫn như cũ ngu ngốc hiểu, chỉ xem là an hem.

      Quan Hà Châu khó nhịn dục vọng quyết định sử dụng thủ đoạn

      Trướ lừa gạt về nhà ở, lại có ý xấu lôi chuyện cưới vợ ra, tính với xem nợ nần mấy năm nay làm sao để trả.

      Diêu Hiểu Thư biết làm sao mới đêm, chính mình chẳng những bị kéo lên giường bị cắn đêm, đại sắc lang phúc hắc Quan Hà Châu vậy mà còn dám lành lạnh muốn cưới .

      mới hiểu được hoá ra sớm tính toán tốt, muốn phải lấy thân trả nợ.




      Mở đầu:

      Ngày mùa hè gió lạnh từ từ thổi tới, cậu bé đẹp trai chừng mười lăm tuổi, ghé vào song cửa sổ bàn học cố gắng viết. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve sầu kêu to.

      Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, cậu nghe được thanh , lông mày hơi nhíu lại.

      Tay cậu dừng chút, nhưng để ý tới thanh kia, tiếp tục vùi đầu viết, nhưng mà tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu rốt cuộc dừng bút trong tay, dấu vết thở hắt ra.

      “Quan Hà Châu, cho tớ mượn tiền” giọng mềm mại từ cửa truyền đến.

      Vẻ mặt của cậu có chút biết làm sao, để cây viết trong tay xuống, nhàng chuyển qua ghế dựa, khoé mắt có hơi nhíu lại, bình tĩnh nhìn về phía người cạnh cửa, chỉ thấy sắc mặt hồng hào, trán lấm tấm mồ hôi, có thể biết vừa rồi bé chạy nhanh cỡ nào.

      Ai, cậu chỉ biết, bé này, tìm mình nhất định là vì vay tiền! Bị kêu tên, cậu ta ở trong lòng thầm thở dài, đối với thanh mai trúc mã này, cậu quá hiểu rồi.

      “Lần này lại là vì cái gì?” Giọng của cậu hơi khàn khàn, đằng sau gọng kính là cặp mắt trầm ổn, vượt quá số tuổi.

      “Cái cài tóc mới của Tiểu Linh bi tên vô lại Bàn Tử làm rớt gãy, bé buồn đến nổi ngồi chồm hổm mặt đất khóc”. bé xinh đẹp bằng tuổi cậu ta, vừa khoa trương huơ tay múa chân với cậu, vừa ràng kiện trải qua. “Hà Châu, Tiểu Linh khóc thê thảm, đó là quà tặng ba cậu ấy đặc biệt mua cho cậu ấy, cậu ấy khóc rất đau lòng, tớ chỉ muốn giúp cậu ấy mua lại cái cài tóc y như vậy, như vậy Tiểu Linh khổ sở”.

      Cậu ta nghe xong nửa ngày mới hiểu được, hoá ra mục đích mượn tiền của bé, là muốn mua cái cài tóc cho Tiểu Linh, chân mày cậu ta tự chủ nhăn càng ngày càng nhiều, sao chỉ là chút chuyện ?

      “Cài tóc của cậu ấy hỏng cũng hỏng rồi, kêu ba của cậu ấy mua lại cái khác được sao, vì sao lại là cậu bỏ tiền ra mua cho cậu ta?” Cậu ta lộ vẻ mặt khó hiểu, xem ra phải rất đồng ý với cách làm của bé.

      “Tiểu Linh dám cho ba biết, cậu ấy sợ bị mắng”. Cài tóc mới đeo được có ngày bị làm hỏng rồi, có thể sợ bị mắng sao?

      Bộ dáng bé rất có nghĩa khí, làm cho cậu ta dở khóc dở cười, biết nên mắng bé ngốc, hay là mắng bé thích xen vào việc của người khác.

      “Muốn bao nhiêu?”Cậu ta vừa hỏi vừa cầm lấy bóp da bàn, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền đưa cho bé, “đủ ?”

      “Đủ” bé vui vẻ lấy tiền tay cậu ta, mặt cười vô cùng rực rỡ.

      “Hừ, mới đầu tháng mà tiền tiêu vặt của cậu hết sao?” Cậu ta tức giận liếc cái.

      “Ha ha”. bé gãi đầu, ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, “Cái… đó… Mình… Ai nha, còn rồi”.

      có?” Cậu ta nhướng lông mày lên, ánh mắt hạ xuống chút, khoé miệng khẽ nhếch, “Là tại cậu lại xài tiền cho những chuyện lộn xộn kia chứ gì?”

      “Hà Châu, làm sao cậu biết?” bé lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía cậu ta.

      Cậu ta mỉm cười, loại chuyện này còn phải nghĩ sao? Chỉ có đứa ngốc như mới có thể giật mình như thế, là khờ.

      “Tháng nào cậu cũng như vậy, còn có cái gì khó đoán sao?”

      Cậu ta như vậy làm bé xấu hổ, cái miệng nhắn nhịn được chu lên, vẻ mặt mất hứng : "Cậu giống như tớ là cái loại người xài tiền bậy bạ vậy”.

      “Chẳng lẽ đúng sao?”

      “Tớ đây là lấy việc giúp người làm niềm vui, đâu có làm việc gì lộn xộn!” bé bất mãn kháng nghị, chống nạnh .

      sao?” Cậu ta đưa ra ý kiến.

      “Dĩ nhiên!” bé lớn tiếng , "Việc giúp người, là gốc của niềm vui”

      “Tớ biết, niềm vui trong cuộc sống của cậu là triết hoc đúng ”. Cậu ta mỉm cười, “Thời gian còn sớm, cậu phải vội sao?”

      Mới vừa rồi cấp tốc chạy tới, tại lại cùng cậu tán gẫu ở đây, xem ra là quên việc muốn mua cài tóc rồi.

      “A!” bé đột nhiên nhớ lại mục đích của mình khi tới nơi này, “Tiêu rồi, Tiểu Linh còn chờ tớ!”

      xong, bé liền vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa la to: "Hà Châu, cám ơn cậu, tớ rất nhanh trả lại tiền cho cậu”.

      Cậu ta cười tiếng “Trả?”

      Hừ, từ khi bé bắt đầu vay tiền tới bây giờ, ngay cả xu cậu cũng chưa lấy lại được, chỉ là, mỗi lần như vậy cậu đều ghi lại, nghĩ vậy, cậu ta từ trong ngăn kéo lấy ra quyển sổ, nghiêm túc viết ở đó.

      Cho tới bây giờ cậu ta đều chịu thiệt, những thứ bé thiếu nợ, cậu ta đều chậm rãi nhớ kỹ, tới ngày nào đó cậu làm cho bé trả lại! Cậu ta đưa tay lên đẩy cái mắt kính, khóe miệng nở nụ cười gian xảo.

      Nhất định cậu làm cho bé có ngày đó!
      tart_trung thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 1

      “Quan Hà Châu, cho tớ mượn tiền!” Lời giống vậy, Quan Hà Châu nghe đến thậm chí chết lặng.

      ở trong thư phòng tăng ca làm việc, đầu còn có ngẩng lên lại chợt nghe thấy thanh cửa phòng mở ra, cần nghĩ cũng biết người đến là ai, thế giới này duy nhất chỉ có mới dám như vậy, chưa được đồng ý của xông vào thư phòng của .

      “Diêu Hiểu Thư, cậu biết trước khi vào là phải gõ cửa sao?” Quan Hà Châu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lạnh lùng .

      “Ai nha, tớ có việc gấp, cho nên mới quên thôi.” với khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống xua tay giải thích với .

      Tuy lớn, nhưng hành vi cử chỉ của lại giống như đứa bé, Quan Hà Châu sớm còn mong đợi gì với việc lễ nghi của .

      “Hôm kia cậu mới mượn của tớ ba ngàn đồng, tại sao mới hai ngày thôi mà lại muốn mượn tiếp?” Đối với tốc độ xài tiền của , Quan Hà Châu dám đồng ý bừa bãi, bản thân mình cũng phải cái máy in tiền.

      “Số tiền đó tớ sớm giúp bà nội Lily trả tiền thuốc men rồi.” Diêu Hiểu Thư giải thích với "Tớ trả lại cho cậu!”

      Quan Hà Châu hừ lạnh tiếng, thản nhiên nhắc nhở người hay quên như . “Hình như cậu chưa lần nào trả lại tiền cho tớ.”

      “Ách … “Diêu Hiểu Thư nhất thời nghẹn lời, đột nhiên nhớ tới bản thân mình chưa bao giờ trả lại tiền cho , ngượng ngùng cười khan : "Tớ … đây là do tình hình kinh tế căng thẳng thôi”.

      "Cậu có khi nào nền kinh tế căng thẳng sao?” Quan Hà Châu lạnh nhạt hỏi, đúng tim đen của .

      "Tớ... " Diêu Hiểu Thư mím môi, thể phản bác, bởi vì rất đúng .

      "Tháng này cậu vừa mới được lãnh lương, có phải lại cầm giúp đỡ cho những người mà cậu gọi là chị em tốt hay ?" Quan Hà Châu nhíu mày, bình tĩnh hỏi .

      "Uh." Nhìn thấy sắc mặt tốt, Diêu Hiểu Thư cho dù thần kinh có ổn định cũng biết, phải thay đổi thái độ, "Mấy ấy ... gần đây cần tiền, cho nên ... "

      Thấy càng lúc càng , Quan Hà Châu chỉ biết tiền của lại bị những người kia "Vơ vét" đến còn.

      "Mấy ấy cần, cậu mang hết tiền lương cho họ mượn sao, vậy tớ cũng , sao cậu lại cho tớ mượn?" Quan Hà Châu tức giận .

      "Cậu ... lại với tớ" Diêu Hiểu Thư giọng giải thích.

      "Cậu ..." Quan Hà Châu là thua trong tay , "Quên ."

      cam chịu số phận, lấy từ trong bóp da ra mấy tờ tiền giá trị lớn, sau đó đưa cho .

      "Tớ trả lại, tớ cam đoan!" Cầm lấy tiền, Diêu Hiểu Thư giơ tay phải lên, cam đoan với .

      "Yên tâm, nhất định cậu có ngày đó, cậu đừng quỵt nợ là được rồi." Quan Hà Châu ý tứ xâu xa .

      "Tớ là ai chứ, làm sao có thể lại quỵt nợ cậu?" Diêu Hiểu Thư vỗ ngực hướng cam đoan, bộ dáng xem thường .

      Quan Hà Châu cười mà , dưới gọng kính lóe lên tia giảo hoạt, mà người đơn thuần như thể nào nhận ra được.

      *

      “Hy vọng đến lúc đó, cậu còn có thể nhớ kỹ lời hôm nay.” Quan Hà Châu câu có hàm ý khác, đáng tiếc người có đầu óc đơn giản như Diêu Hiểu Thư nghe như hiểu.

      “Tớ chuyện luôn giữ lời.” Diêu Hiểu Thư cười đến mười phần nịnh nọt với : “Hà Châu, cậu người tốt!”

      “Ai cho cậu mượn tiền người đó đều là người tốt à.” Quan Hà Châu liếc xéo .

      “Nhưng mà chỉ có mình cậu cho tớ mượn tiền thôi, cho nên nếu cậu phải người tốt còn ai?” Diêu Hiểu Thư chợt nhớ tới chỉ duy nhất có Quan Hà Châu cho mượn tiền, từ đến lớn trừ ra có người thứ hai.

      Tại sao mình mỗi lần đều vay tiền chứ? Diêu Hiểu Thư nghiêng đầu, nhất thời nghĩ ra nguyên nhân, tâm tình có chút buồn bực.

      “Đúng vậy nha, chỉ có mình tớ xui xẻo.” Quan Hà Châu cười nhạt : “Cậu luôn thiếu tiền, cuối cùng tớ luôn là người có tiền cho cậu mượn,”

      Lại , có tật xấu này cũng là do bản thân cưng chiều mà ra, gia cảnh nhà họ Diêu và nhà cũng tệ, từ tới lớn tiền tiêu vặt của hai người đều thiếu, đáng tiếc là, Diêu Hiểu Thư từ liền lập chí phải làm người “Hiệp nữ” thích lo chuyện bao đồng, cho nên tiền tiêu vặt hàng tháng của đến tuần liền tiêu hết, mà , hàng tháng đều phải tính toán tỉ mỉ, mỗi khoản chi đều được tính toán tốt.

      Cứ như vậy, hàng tháng luôn tìm vay tiền, để “Lấy giúp người làm niềm vui”, cũng lần lại thêm lần cho mượn, dung túng cho hành vi của , thế nên tại, tìm vay tiền cũng là chuyện bình thường.

      “Hà Châu, vì sao cậu bao giờ bị thiếu tiền vậy?” Diêu Hiểu Thư nghĩ đến mọi người cũng giống nàng, tiền lương hàng tháng đều sài đủ.

      Ở trong ấn tượng của , Quan Hà Châu chưa bao giờ bị thiếu tiền, khi còn bé, cha mẹ của hai người cho hai người tiền tiêu vặt cũng bằng nhau, nhưng luôn đưa tay hướng mượn tiền, sau khi lớn lên, ràng hai người đều có công viêc, tuy rằng công việc giống nhau, nhưng đều là dùng tiền lương lãnh được để trang trải cuộc sống, vì sao cũng giống những người kia cần phải vay thêm tiền để trang trải cuộc sống chứ.

      “Đó là bởi vì cậu luôn xài ở những nơi đáng xài.” Quan Hà Châu trúng tim đen, “Còn giúp ít người đáng giúp.”

      Những người mà gọi là chị em tốt đều là những người nên giúp. bình thường giúp những người già yếu, phụ nữ và trẻ em còn chưa tính, thế nhưng những người chị em tốt của bệnh đau, lại luôn ngừng mà chiếm của lợi ích, mà cái con nhóc ngốc, lúc nào cũng ngốc nghếch đem tiền lương của mình dâng hiến cho họ, bắt có biện pháp nào.

      “Tớ đâu có?” Trong mắt Diêu Hiểu Thư,tất cả các việc này đều là giúp người, “Hà Châu, cậu quá so đo.”

      Quan Hà Châu mắt trợn trắng, “Nếu à tớ so đo, cậu cho là cậu có thể mượn được tiền của tớ nữa sao?”

      ngu ngốc này, những chịu nghĩ là ai nhiều năm như vậy so đo luôn đem tiền cho mượn, mà còn luôn thay giải quyết tốt những hậu quả mà gây nên.

      “Ai nha, cậu cần dễ giận như vậy đâu.” Diêu Hiểu Thư giơ lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt : “Tiền lương của cậu nhiều hơn của tớ, cho tớ mượn chút cũng đâu có ảnh hưởng.”

      A, nghĩ tới cái người thanh mai trúc mã này, thế nhưng lại là “Gà đẻ trứng vàng” trong miệng ba mẹ , tiền lương mỗi tháng của biết là gấp bao nhiêu lần tiền lương của , người này khi còn có dáng vẻ như người lớn, càng lớn lên lại càng sắm vai đó tốt hơn.

      Nếu cậu ta đường gặp phải tên ăn xin nào đó xin tiền , liền cho người ta là kẻ lừa gạt, chị em chí cốt có khó khăn nhờ vả cậu ta là người dễ tin.

      bị người ta xem là ‘máy rút tiền’ chứ?”

      Quan Hà Châu lạnh nhạt , ánh mắt sau gọng kính đen liếc về ai đó.

      "Ha ha, có."

      Diêu Hiểu Thư có chút chột dạ, kiếm cớ chuồn : “A, tớ còn có hẹn với mấy đứa Ly Ly, tớ trước nhé, bye-bye.”

      xong, Diêu Hiểu Thư chạy nhanh ra cửa như làn khói.

      Quan Hà Châu nhìn bóng lưng chạy kia khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Thiếu nợ, tóm lại vẫn phải trả, về phần trả như thế nào phải do cậu ta quyết định, ai bảo cậu ta là chủ nợ làm chi.

      Ha ha, Diêu Hiểu Thư, xem em làm sao thoát khỏi tay !

      Diêu Hiểu Thư vội vã chạy tới chỗ hen với đám bạn. Đẩy cửa vào, liền nhìn thấy ba xinh đẹp ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa sổ. bàn sớm bày ra nhiều đồ ăn thức uống, và cả ba ngồi buôn chuyện vui vẻ.

      " xin lỗi, xin lỗi, tớ tới trễ."

      Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy qua, thuận tay kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

      “Hiểu Thư, sao cậu lâu thế? Cậu xem, mấy giờ rồi mới đến.” có nét đẹp diễm lệ, tay nâng cằm, ánh mắt lộ ra vẻ kiên nhẫn. “Bọn tớ chờ cậu hơn nửa giờ..”

      Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy chậm qua, sau đó tiện tay kéo ra cái ghế ngồi xuống.

      đó vừa lớn tiếng , vừa tức giận mà hoàn toàn quên bản thân trong những lần hẹn nhau luôn là người trễ, và Diêu Hiểu Thư mới là người đợi từ tiếng trở lên.

      Vậy mà, óc đơn giản của Diêu Hiểu Thư có nhận ra người bạn chí cốt nhịn được, cũng có nhớ mình chỉ đến trễ có nửa giờ, so với ba người kia luôn đến trễ từ giờ trở lên mà , quả là gặp sư phụ.

      “Ly Ly, xin lỗi nha, tớ vừa tìm Hà Châu, thuận tiện cùng cậu ấy tán gẫu chút, cho nên mới đến trễ.”

      “Ơ, lại là vì cái người thanh mai trúc mã kia!” Vu Ly Ly mỉa mai, trong mắt đầy vẻ miệt thị, tiếp: “Hiểu Thư à, cậu cho bọn tớ biết, cậu và cậu ta nhau à? Bằng , làm sao hễ có việc gì cậu lại tìm cậu ta?”

      “Gì?!!!!!!!!!” Diêu Hiểu Thư há cái miệng nhắn ra , bộ mặt giống như nhìn người ngoài hành tinh, kinh ngạc: “Ly Ly, cậu bị sốt à? Hà Châu và tớ từ cùng nhau lớn lên thân như em, làm sao mà nhau được.”

      “Vì từ đại học đến giờ, bọn tớ chỉ nghe cậu tên con trai duy nhất là Quan Hà Châu. Cho nên bọn tớ thể hoài nghi nha.”

      có mái tóc ngắn màu nâu khác, vừa hướng Diêu Hiểu Thư nháy mắt, vừa mập mờ mà cười .

      “Tớ nào có?” Diêu Hiểu Thư lớn tiếng cãi lại: “Mấy cậu được bậy.”

      “Hiểu Thư, , bọn tớ rất muốn gặp người đó lần, xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Lại mặc váy đỏ, hùa theo: “Người ấy chắc là đẹp trai rồi. Bằng sao đến giờ cậu còn chưa dẫn ra ‘coi mắt’? Hay là sợ bọn tớ thấy rồi cướp , cho nên mới giới thiệu cho bọn tớ quen biết?”

      “Các cậu…..”

      Bình thường, Diêu Hiểu Thư là người ăn khéo léo, vậy mà ở trước mặt ba người, câu cũng ra, hoàn toàn á khẩu.

      “Tốt rồi, sao phải vì người quen biết mà cãi nhau làm chi.” Vu Ly Ly liếc mắt, thích bọn họ bàn chuyện về Diêu Hiểu Thư. “Hiểu thư, cậu có mang tiền đến ?”

      “A, có.” đến đây, Diêu Hiểu Thư mới nhớ mục đích chủ yếu. “Ly Ly, tớ chỉ có bao nhiêu đây thôi, cậu xem có đủ ? Bà của cậu khá chút nào chưa? cần nằm viện tiếp sao?”

      “Chỉ có nhiêu đây?” Vu Ly Ly lấy xấp tiền tay Diêu Hiểu Thư, lông mày khẽ nhíu lại: “Ừm, bà tớ tốt hơn rồi. Tớ mượn cậu số tiền này chính là muốn mua thuốc cho bà.”

      Diêu Hiểu Thư nghe Vu Ly Ly vậy, cũng có phát hai bên cạnh có gì đúng, vì lúc này, hai người giống như đứng bên xem kịch, cười trộm trong lòng.

      “Nếu là thế, vậy cậu phải mua thêm thuốc bổ mới được nha.” Diêu Hiểu Thư lại nổi tính ‘Nữ hiệp’, biết nhà bạn mình gặp khó khăn, phải tận lực giúp: “Nếu cần thêm thứ gì, cứ với tớ.”

      “Yên tâm, tớ khách khí đâu.” Vu Ly ly có chút xấu hổ nào, trong lòng nghĩ có đứa ngốc đưa tiền đến, có ngu mới từ chối: “Đúng rồi, cậu phải là cha mẹ cậu có chuyện tìm cậu sao?”

      “Oh, thiếu chút nữa tớ quên mất.” Giờ Diêu Hiểu Thư nhớ tới mẹ đặc biệt gọi đến, dặn dò nhất định phải nhớ về nhà ăn cơm tối: “ chuyện với các cậu nữa, tớ phải về đây.”

      xong, Diêu Hiểu Thư vội vàng đứng dậy, phất tay chào ba người, ngay cả ngụm nước cũng uống…. ngoan ngoãn đưa tiền đến tay người ta, lại bị người ta ‘vô ý thức’ mời . (Es.: Chị Thư ơi, chị là…>’<!)

      “Ly Ly, mày lợi hại nha.” Sau khi thấy Diêu Hiểu Thư , tóc ngắn màu nâu hướng Vu Ly Ly giơ ngón tay cái lên: “Làm sao mà mày lại có thể thuần phục cái con Hiểu Thư ngu ngốc kia, bảo gì nghe nấy vậy? Hay!!!”

      “Hừ, con ngốc kia chỉ cần tao tùy tiện đứng trước mặt nó khóc lóc lúc, sau lại than trời trách đất chút, nó ngây ngốc mà dâng tiền lên thôi.” Ly Ly vừa khuấy ly kem trước mặt, vừa khinh miệt .

      “Ly Ly, tao bội phục mày đó. Từ đại học đến giờ, chút hoài nghi, nó cũng có.” mặc váy đỏ , trong lời lộ ra hâm mộ, ghen tị, và chút khinh thường.

      "Diêu Hiểu Thư là đứa có đầu óc đơn giản, cho nên suy nghĩ về những chuyện phức tạp như vậy." Vu Ly Ly châm chọc , nhưng trong lòng lại vui mừng vì Diêu Hiểu Thư đầu óc ngu si, hi vọng thần kinh của có thể ổn định tiếp.

      Đối với Diêu Hiểu Thư, Vu Ly Ly có chút phức tạp, nhưng chung quy vẫn là ghen tỵ và oán hận. Diêu hiểu Thư sinh ra ở gia đình hạnh phúc khiến nhiều người hâm mộ, là hòn ngọc quý tay cha mẹ, tuy phải nhà phú hào gì, nhưng là tốt hơn gia đình vất vả như mình.

      Chính bởi vì như vậy, Vu Ly Ly mới ghen tỵ Diêu Hiểu Thư có tất cả. Diêu Hiểu Thư càng hạnh phúc, cũng cho thấy cái bất hạnh của mình, nếu ngu ngốc kia cứ như thế, vậy cũng đừng trách , dù sao ai ngại tiền nhiều hơn.

      Diêu Hiểu Thư ngu ngốc kia còn tưởng rằng bây giờ giống như thời đại học, tất cả mọi người đều gặp khó khăn, mà nghĩ bọn họ tốt nghiệp đại học cũng 4 năm rồi, lấy tốc độ và năng lực của Vu Ly Ly, thể trả tiền lại sao?

      Hừ, là ngây thơ và ngu xuẩn!

      tóc ngắn màu nâu cùng mặc váy đỏ liếc nhau cái, sau đó lại cúi đầu uống nước, lâu gì. . . . . .

      **************************************************

      "Mẹ, con trở về!"

      Người còn chưa vào trong nhà, tiếng của Diêu Hiểu Thư cũng truyền đến trong tai bà Diêu bận rộn trong phòng bếp.

      Bà Diêu từ phòng bếp lộ ra nửa người, đáp lại con : "Ba con ở lầu ấy, con gọi ông ấy xuống có thể ăn cơm rồi."
      tart_trung thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 2

      Ba người nhà họ Diêu sống trong căn nhà xây dựng rất lâu, nhưng bởi vì duy trì tốt, tình trạng phòng ốc xem ra còn rất mới, mà sống chung khu với họ là nhà họ Quan, hai gia đình bởi vì làm hàng xóm nhiều năm, lại là bạn tốt, cho nên quan hệ của hai nhà Quan Diêu tốt vô cùng.

      Cũng bởi vì như thế, từ đến lớn, Quan Hà Châu và Diêu Hiểu Thư đều là con rể cùng con dâu nuôi từ bé của cha mẹ hai bên, khi bọn họ còn , cha mẹ hai bên thường tương lai muốn làm sui gia, nhưng nhìn bọn càng lúc càng lớn, bọn họ lại càng thấy chuyện này khó khăn.

      Hai đứa bé này, rất có chủ kiến, muốn cha mẹ nhúng tay vào tương lai của mình, mỗi khi muốn chuyện này, luôn bị cậu xảo trá chuyển đề tài khác; mà đứa còn lại thần kinh quá mức đanh thép, vô luận bọn họ công khai, ám hiệu như thế nào, vẫn có nghe ra ý tứ trong lời của bọn họ.

      Ai, là khó khăn nặng nề!

      Diêu Hiểu Thư chạy lên lầu, đẩy cửa phòng sách ra, cái đầu dò vào, cười hì hì kêu người ở bên trong phòng: "Cha, ăn cơm!"

      Cha Diêu từ trong sách ngẩng đầu lên, thấy người tới là con bảo bối của mình, nhất thời nâng lên khuôn mặt tươi cười ranh mãnh : "Ơ, cha còn tưởng rằng là ai? ra là con bảo bối của cha, là khó được gặp con trở lại ăn cơm tối!"

      "Cha. . . . . . Con nào có khoa trương như người !" Diêu Hiểu Thư tới bên cạnh cha Diêu , kéo cánh tay của ông làm nũng với ông: "Hôm nay cũng phải là ngày lễ hoặc ngày kỷ niệm gì, mẹ vô duyên vô cớ gọi con nhất định phải trở lại ăn cơm tối, có phải có chuyện gì đặc biệt hay ? Cha người len lén tiết lộ chút cho con, con mới có thời gian chuẩn bị tâm lí tốt."

      "Con bảo bối của cha lúc nào trở nên tỉ mỉ như vậy rồi?" Cha Diêu dùng giọng trêu trọc, liếc xéo con của mình, ngạc nhiên giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.

      "Cha!" Diêu Hiểu Thư gắt giọng: "Con thường có ở nhà ăn cơm tối, lúc trước cũng có nhìn thấy mẹ như hôm nay, gọi liên tiếp mấy chục cuộc điện thoại, cho dù con có sơ ý cũng phát ra được có chuyện bình thường."

      Diêu Hiểu Thư chính là mẫu người thích lo chuyện bao đồng và phân phát tình thương khắp mọi nơi, làm cho bản thân mình trở thành "người bận rộn" , luôn có nhiều “chuyện” làm xong, cho nên vợ chồng họ Diêu chấp nhận mà xem đứa con này thành bò thả ở ngoài rồi.

      "Con cha mới để ý, tháng này số lần con về nhà ăn cơm, dùng năm đầu ngón tay cũng có thể đếm xong rồi." Cha Diêu bất mãn đối với con .

      Con từ đến lớn chính là “chị ngốc nghếch” lòng nhiệt tình, thiếu đầu óc, dù bị người ta lừa gạt cũng ảnh hưởng đến việc nó phân phát đồng tình, cho đến sau khi tốt nghiệp đại học, ông và vợ vẫn còn lo lắng cho con phải làm công việc gì mới thích hợp với nó, ai ngờ có ngày, tiểu quỷ này lại đột nhiên chạy trở về với bọn họ là tìm được công việc.

      Cha Diêu hỏi thăm kỹ lưỡng, mới phát nó vào công ty kỳ quái có tên là "Mọi chuyện tìm tôi giúp tay", đặc biệt làm người giải quyết những chuyện phiền toái, ông và vợ cũng ngờ đời này còn có công ty như vậy, mà cái công việc này còn gì thích hợp với con bọn họ hơn, đối mặt với tình huống như thế, vợ chồng bọn họ còn lời nào có thể , đúng là ý trời mà!

      "Cha, người nên như vậy." Diêu Hiểu Thư tự biết đuối lý, nhàng lắc lắc cánh tay cha Diêu, cười nịnh nọt : "Cha người đừng tức giận, con phải trở về rồi sao? , chúng ta mau xuống nhà ăn cơm, bằng mẹ lại muốn la to lớn rồi."

      Lời vừa mới ra, dưới lầu liền truyền đến tiếng kêu của mẹ Diêu.

      "Hai cha con làm cái gì? Còn mau xuống ăn cơm!"

      Diêu Hiểu Thư dùng ánh mắt "cha xem " nhìn về phía cha Diêu, sau đó cười ha hả kéo cánh tay cha Diêu xuống lầu.

      "Hiểu Thư, tuổi của con cũng còn nữa, con thích mẫu người như thế nào hả?" dùng cơm mẹ Diêu trực tiếp hỏi đứa con vùi đầu chiến đấu với thức ăn.

      "Mẹ, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này làm gì?" ăn cơm nghiêm túc, Diêu Hiểu Thư bị câu hỏi của mẹ Diêu làm sợ đến thiếu chút nữa mắc nghẹn.

      "Cái gì mà hỏi làm gì?" mẹ Diêu liếc con cái, "Con 26 tuổi rồi, còn chưa có người bạn trai nào? Tiểu Linh nhà người ta cũng là mẹ của đứa con rồi, còn con sao?"

      Mẹ Diêu càng càng tức giận, mình sanh con cũng xấu mà, tại sao lại đứa con trai nào theo đuổi? Bà vẫn luôn muốn Quan Hà Châu làm con rể của mình, nhưng thần kinh của con bà lại quá mức đanh thép, luôn khẳng định với bà hai đứa chỉ là em, bà gãy lưỡi cũng có biện pháp!

      "Hiểu Thư, con cảm thấy Hà Châu là người như thế nào?" mặt mẹ Diêu mang theo nụ cười nhìn con .

      "Cái gì mà như thế nào?" Diêu hiểu Thư miệng đầy thức ăn có chút hiểu.

      "Con. . . . . ." mẹ Diêu nhìn con tâm hồn luôn trôi lơ lửng, khỏi than thở ở trong lòng, đứa con này sao mà còn hiểu hả!

      "Mẹ?" Diêu Hiểu Thư hiểu vì sao sắc mặt mẹ mình lại trở nên khó hiểu như vậy.

      Mẹ Diêu hít sâu hơi, quyết định tiếp tục vòng vo với con nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Chính là muốn Hà Châu làm bạn trai của con, làm con rể của mẹ!"

      Như vậy đủ ràng chưa? Mẹ Diêu nhìn chằm chằm, ngay cả nháy mắt cũng có nháy, chờ con trả lời.

      "À?" Lúc này cuối cùng nghe , Diêu Hiểu Thư há to mồm, kinh ngạc nhìn mẹ Diêu, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Mẹ, con phải nghe lầm chứ?"

      "Con có nghe lầm." mẹ Diêu nghiêm túc gật đầu với con : "Hà Châu là người đàn ông tốt, con mà bỏ lỡ phải hối hận!"

      "Hôm nay là chuyện gì xảy ra, sao luôn có người thích ghép con và Hà Châu thành đôi?" Diêu Hiểu Thư bỏ chiếc đũa trong tay, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cha mẹ, "Cha mẹ, hai người phải là muốn ghép con và Hà Châu thành đôi chứ?"

      Vợ chồng họ Diêu ngạc nhiên, con bình thường luôn lơ đễnh, hôm nay làm sao lại nhạy cảm như vậy?

      " sai, cha mẹ sớm có ý như vậy, mà mẹ cũng ám chỉ qua với con rất nhiều lần, con mỗi lần đều xem đó là chuyện cười, nhưng lần này được như vậy." mẹ Diêu bằng bất cứ giá nào, hôm nay phải làm .

      "Tại sao?" Diêu Hiểu Thư nghi ngờ .

      " nhảm, đương nhiên là vì Hà Châu là người đàn ông tốt như vậy nếu nắm chặt, chắc chắn bị người khác cướp ." Nhưng ra là do ngày hôm trước ở nhà họ Quan mẹ Diêu cẩn thận lại nghe được có người muốn giới thiệu con cho Hà Châu, bà liền cảm thấy ổn, "Con nên biết là có người muốn làm sui với mẹ Quan rồi, con còn nhanh, Hà Châu bị người khác đoạt , đến lúc đó con có muốn khóc cũng kịp!"

      Trước kia bà luôn cho rằng Quan Hà Châu ở cạnh nhà, lại có bạn , vậy con có cơ hội, nhưng mà bây giờ khác rồi, ra là có nhiều người để ý Hà Châu như vậy, vậy cơ hội cậu trở thành con rể bà chẳng phải càng trở nên mong manh sao?

      được, tuyệt đối được!

      "Mẹ, Hà Châu 29 tuổi, có người theo đuổi rất bình thường mà." Lúc lời này, trong lòng Diêu Hiểu Thư xuất cảm giác khác thường, nhưng cảm giác qua rất nhanh làm kịp suy nghĩ.

      "Con cái gì? Chồng tương lai sắp bị người ta cướp rồi, còn ngồi đây nhảm." Mẹ Diêu tức giận, dùng đôi đũa gõ đầu , muốn gõ cho tỉnh đứa con ngốc này.

      "Mẹ, chồng tương lai cái gì? Mẹ đừng lung tung, chúng con có quan hệ, ok?" Diêu Hiểu Thư đưa tay xoa xoa nơi bị mẹ đánh, buồn bã , cảm thấy mình uất ức, có trêu ghẹo ai đâu?

      “Con à, Hà Châu tốt sao?” Vẫn luôn im lặng ăn cơm, cha Diêu đột nhiên hỏi con .

      “Hà Châu rất tốt” Ngoại trừ cha mẹ ra Quan Hà Châu là người đối xử với tốt nhất.

      Hà Châu rất thông minh, lại đẹp trai, hơn nữa sau này còn mang mắt kính, càng thêm chững chạc, con gặp nịnh bợ , còn về tính tình, mặc dù thể là dễ gần, nhưng tin tưởng tương lai Hà Châu là người chồng tốt.

      “Vậy tại sao con thích nó?” Cha Diêu hỏi.

      “Con đâu có thích” Diêu Hiểu Thư vội vàng lớn tiếng phản bác.

      “Nếu Hà Châu là người đàn ông tốt, con lại thích nó, vậy tại sao hai con thể thành đôi?” Cha Diêu nhân cơ hội hỏi tới.

      “Cha, đâu có chuyện như vậy?” Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình bị ép hôn, “Con…đối với Hà Châu là thích chứ phải

      “Hả?” Cha Diêu nhíu mày, nhưng khóe miệng lại cười, “Vậy con biết như thế nào là hay sao?

      Con tính tình đơn giản, ông làm sao mà biết? Con làm sao phân biệt được với , chủ yếu là muốn tìm lý do để trốn tránh.

      “Con…” Diểu Hiểu Thư bị hỏi đến á khẩu trả lời được.

      “Con cái gì mà con… mẹ cho con biết, trong vòng tháng, con phải hẹn hò với Hà Châu, thôi phải coi mắt, con tự chọn .” Mẹ Diêu lười phải nhảm với con , trực tiếp ra lệnh.

      “Mẹ, mẹ làm sao có thể vô lý như vậy!” Diêu Hiểu Thư dậm chân kháng nghị.

      “Mẹ là mẹ con, có thể đạo lý!” Mẹ Diêu cười lạnh với con .

      “Cha!” Diêu Hiểu Thư chuyển sang cầu cứu cha mình.

      Chỉ thấy cha Diêu bất đắc dĩ lắc đầu, giúp được , Diêu Hiểu Thư rũ vai, là hết cách với mệnh lệnh của mẹ, như thế nào mới có ngày, thế giới liền thay đổi? Buổi sáng lúc ra khỏi cửa còn rất tốt, trở lại liền trở thành tình huống như thế này, đây phải là ép đến đường chết sao?

      cần nhìn cha con, tại ai gì cũng vô dụng.” Mẹ Diêu hạ quyết tâm, nhất định phải đem con gả cho Hà Châu. “Hiểu Thư, nghe mẹ, Hà Châu là người thích hợp với con nhất, nhất định sai.”

      “Làm sao mà thích hợp? Con với ấy là em tốt.” Diêu Hiểu Thư lớn tiếng phản bác. “Mẹ, mẹ nghe em tốt cưới nhau chưa?”

      “Cái gì mà em tốt, con là con .” Mẹ Diêu tức giận trừng mắt nhìn con chậm hiểu, chỉ có mình xưng em với người ta, Quan Hà Châu đâu có nghĩ như vậy.

      Mẹ Diêu nhìn Hà Châu lớn lên, rất ràng về cậu, hơn nữa bà có thể nhìn ra được, thái độ của Hà Châu đối với con bọn họ giống đối với người khác, trước đây hai đứa cùng nhau lớn lên, tính tình Hà Châu tương đối lập, khi còn , đứa nào muốn chơi hay chuyện với nó, nó đều để ý, trừ Hiểu Thư.

      Từ con bọn họ thích lo chuyện bao đồng, giúp người khác đồng thời kéo theo rắc rối cho mình, mà hậu quả đều do Hà Châu xử lý.

      Gặp chuyện may, người mà nó nghĩ đến đầu tiên phải bậc cha mẹ bọn họ, mà là Hà Châu, đứa bé kia sao, ngoài miệng mặc dù mắng Diêu Hiểu Thư, nhưng cuối cùng vẫn giúp nó xử lý tốt chuyện, cho nên, mẹ Diêu khẳng định Hà Châu thích con bọn họ, về phần có phải là hay , cứ đợi xem, nhưng mà chuyện này cũng quan trọng, chỉ cần hai đứa hẹn hò, còn sợ bồi dưỡng tình cảm được sao? Ha ha, nghĩ đến đây, mẹ Diêu khỏi len lén bật cười.

      Diêu Hiểu Thư nhìn thấy mẹ cười quỷ dị, trong lòng khỏi bất an, xong đời, trở nên rắc rối hơn rồi, trời ơi, phải làm sao đây? Từ trước đến giờ toàn là giúp đỡ người khác, tại đến chuyện của mình lại hết cách.

      lại đều là do Hà Châu gây hoạ, nếu phải lâu như vậy mà chưa có bạn , làm sao bị mẹ ép cùng hẹn hò đây? Nghĩ tới đây, Diêu Hiểu Thư liền căm hận, hận thể lập tức chạy tới nhà họ Quan, đem cái tên đầu sỏ kia chặt thành tám khúc.

      Hừ, nhìn xem làm sao tính sổ với .!

      Tìm tính sổ?

      Quan Hà Châu mỉm cười, nhìn chằm chằm tức giận trước mặt, trong lòng khỏi than thở, chẳng lẽ quên mất, mình mới là người thiếu nợ ? Muốn tìm tính sổ, vậy cũng phải xem có bản lãnh mới được!

      " còn cười?" Diêu Hiểu Thư nhìn thấy nụ cười khóe miệng Hà Châu, giận đến mức chống nạnh, trợn tròn con mắt, ". . . . . . sao có thể ác như vậy, đều là lỗi của , bằng em bị mẹ bắt ép như vậy!"

      Quan Hà Châu cảm thấy mình là quá oan ức, ngoan ngoãn ở trong nhà của chính mình, cũng vẫn bị kéo vào chuyện trong nhà của người ta.

      "Chuyện này liên quan đến ?" Quan Hà Châu mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, trấn định hỏi: "Mẹ Diêu bắt ép em có liên quan gì đến ?"

      "Đương nhiên chính là lỗi của rồi." Diêu Hiểu Thư hất cằm lên, thở phì phò trừng , "Nếu phải là có bạn , mẹ em bắt chúng ta hẹn hò?"

      Nhìn thấy Diêu Hiểu Thư cố tình gây , Quan Hà Châu cũng chỉ cười mà đối mặt, thái độ có lo sợ phập phồng.

      Thấy vai nam chính bị mắng vẫn mỉm cười như cũ, Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình giờ phút này như con cá xấu xa ở gây chàng trai trẻ, lửa giận trong lòng càng thêm cháy hừng hực.

      "Cười, cười !" Diêu Hiểu Thư ăn vạ ra lệnh cho Hà Châu: "Mặc kệ, chuyện này là tại , nên giải quyết mẹ em !"

      " này Diêu đại tiểu thư, chuyện này. . . . . . làm sao giải quyết?" Quan Hà Châu có biện pháp với , đó là mẹ của sao?
      tart_trung thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 3

      "Đây là thiếu nợ em, nhất định phải !" Diêu Hiểu Thư đạo lý với .

      " đến thiếu nợ, Diêu Hiểu Thư, hình như là em nợ rất nhiều tiền." Quan Hà Châu che giấu nụ cười, tròng mắt đen lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm , “ chỉ có cái này, em nợ nhân tình nhiều đến nỗi mười đầu ngón tay đều đếm hết."

      "Ách. . . . . ." Diêu Hiểu Thư nhất thời á khẩu trả lời được, trong lòng tránh khỏi chột dạ, "Vậy. . . . . . Đó là hai việc khác nhau."

      "Em cũng biết là hai việc khác nhau sao?" Quan Hà Châu nhíu mày hỏi "Vậy chuyện mẹ Diêu ép buộc em, cùng chuyện chưa có bạn khác nhau sao?"

      "Vậy. . . . . ." đến biện luận, Diêu Hiểu Thư cho tới bây giờ đều phải là đối thủ của , "Nhưng. . . . . . Vậy em làm sao bây giờ?"

      Diêu Hiểu Thư nổi giận mà gầm với , theo thói quen nhìn về phía Quan Hà Châu.

      " làm sao biết?" Quan Hà Châu bày ra bộ dáng có ý định giúp đỡ.

      "Hà Châu. . . . . ." Diêu Hiểu Thư đổi thành bộ dáng đáng thương, đưa tay kéo lấy cánh tay của , "Cái người này, sau khi về nhà phải cứu em, nhất định phải giúp em, nếu em chết chắc rồi."

      Quan Hà Châu cảm thấy gân xanh trán mình khẽ nhảy lên, này lại dám lôi vào cùng đội để chịu chết, có lầm hay ? được mọi người hoan nghênh coi là cổ phiếu đáng đầu tư, lại bị đem quăng như quăng đôi giày củ, là khiến người ta tức giận cũng được!

      "Vậy em muốn giúp thế nào?" Con ngươi Quan Hà Châu nhanh chóng thoáng qua tia giảo hoạt, vốn là chưa có kế hoạch chu toàn, trong nháy mắt liền xuất bản nháp hoàn chỉnh.

      "Đương nhiên chính là lập tức tìm người bạn , làm mẹ em dẹp ý niệm này!" Diêu Hiểu Thư cực kì hưng phấn mà .

      Quan Hà Châu nhịn xuống ý nghĩ kích động muốn gõ đầu , cắn răng nghiến lợi hỏi " phải đâu để tìm người bạn ?"

      "Chuyện này. . . . . ." Diêu Hiểu Thư nhất thời cứng họng, "Đúng rồi, như thế nào đột nhiên tìm được người bạn đây?"

      Nhìn bộ dáng khổ não, nếu phải là thảo luận chuyện tương lai của mình, Quan Hà Châu muốn lớn tiếng bật cười, luôn giúp người khác giải quyết khó khăn, hôm nay rốt cuộc cũng vì chuyện của mình mà dùng đầu óc.

      Ai, Quan Hà Châu đối với ý tưởng hèn mọn đáng thương của mình cảm thấy bi ai, Quan Hà Châu lúc nào lạc tới trình độ này? Đối với cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc của , vĩnh viễn đều cảm thấy có thuốc chữa!

      "Hiểu Thư, biện pháp, có thể giải quyết vấn đề của em." Quan Hà Châu thu hồi suy nghĩ của mình, từ từ hướng dẫn sập bẫy.

      "Biện pháp gì?" Cá cắn câu rồi, Diêu Hiểu Thư ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn .

      Ha ha, biết Hà Châu thông minh như vậy nhất định có biện pháp, Diêu Hiểu Thư vui mừng tiến lên phía trước nghe kế sách của .

      "Đó chính là em làm bạn !" Quan Hà Châu trực tiếp .

      chính là khúc gỗ rỗng ruột, nghe hiểu những lời vòng vo, cho nên biện pháp tốt nhất chính là thẳng vào vấn đề.

      "Cái gì?" Diêu Hiểu Thư la lớn, cho là mình nghe lầm, " có lầm hay ? Em chính là muốn nghĩ biện pháp bỏ ý niệm của mẹ em, để cho mẹ em đem chúng ta ghép thành đôi, bây giờ lại muốn em làm bạn của ?"

      Diêu Hiểu Thư đột nhiên lấy vẻ mặt kỳ quái nhìn Quan Hà Châu từ xuống dưới, đầu của lúc nào trở nên ngu ngốc như vậy rồi hả?

      Quan Hà Châu bị vẻ mặt chất vấn che giấu chút nào của đánh bại, cũng biết bây giờ muốn cái gì, trong lòng khỏi than thở, tên ngu ngốc này nghĩ gì vậy? Lại dám hoài nghi đầu của có vấn đề.

      "Mẹ Diêu hi vọng và em thành đôi có phải hay , mà có phải hay cần tìm người bạn ?" Quan Hà Châu vẻ mặt bình tĩnh, nhanh chậm cùng giảng đạo: "Nếu như em làm bạn , mẹ Diêu cũng bắt em xem mắt, mà cũng phải tuỳ tiện tìm người bạn đến báo cáo cho mẹ em, hay là em muốn tìm người khác, sau đó mẹ Diêu an bài em xem mắt?"

      "Đương nhiên là được!" Diêu Hiểu Thư cần suy nghĩ liền lớn tiếng cự tuyệt!

      “Em cũng đồng ý, vậy còn vấn đề gì?”

      Diêu Hiểu Thư bị tới lui, làm cho đầu có chút chóng mặt, cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng lại có chỗ kỳ quái.

      “Em đâu có đồng ý?” bị mê hoặc, Diêu Hiểu Thư chợt nghe , vội vàng kêu lên: “Em chỉ xem mắt, cũng phải là đồng ý biện pháp của .”

      “Vậy là em đồng ý biện pháp này hả?” Trong tròng mắt đen của Quan Hà Châu lóe ra tia sáng làm cho người ta đoán được, đáng tiếc lại bị tròng kính che lại, đầu óc cứng rắng như Diêu Hiểu Thư tất nhiên có phát ánh mắt khác thường của .

      “Em. . . . . .” Diêu Hiểu Thư do dự, sau khi nghe câu đó, đột nhiên xác định được rồi.

      ra là dao động, Quan Hà Châu nâng lên nụ cười yếu ớt mê người, “Hiểu Thư, nếu như em đồng ý, vậy thể làm gì khác hơn là xin lỗi.”

      Diêu Hiểu Thư hiểu vì sao lời này, vừa định mở miệng hỏi, chỉ thấy lấy ra quyển vở dầy từ trong ngăn kéo bàn học, sau đó đưa cho mình.

      “Đây là cái gì?”

      “Mở ra xem biết.”

      Diêu Hiểu Thư tò mò mở ra, lật từng tờ từng tờ, mặt càng ngày càng trở nên khó coi, lát sau, khi lật tới tờ cuối cùng dùng ánh mắt thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn .

      . . . . . . thế nhưng. . . . . .” Diêu Hiểu Thư trừng đôi mắt to như hạt châu nhìn thẳng , lát sau, vô lực rũ hai vai xuống, “Em làm sao lại nợ nhiều tiền như vậy?”

      Nếu phải vừa rồi lật xem sổ nợ Quan Hà Châu ghi nhiều năm như vậy, tin được, mình lại thiếu nhiều tiền như thế, ô ô, phải trả tới khi nào mới có thể trả hết những khoản nợ này đây?

      “Em cứ ?” Quan Hà Châu nhìn thấy bộ dáng như đưa đám, ở đáy lòng thầm mà bật cười , lúc này người nào thiếu nợ người nào ràng rồi.

      “Hà Châu. . . . . .” Diêu Hiểu Thư đột nhiên dùng thanh ngọt chết người gọi tên của .

      Quan Hà Châu hai tay khoanh ở trước ngực, dù bận rộn vẫn ung dung chờ đợi hành động tiếp theo của , Diêu Hiểu Thư bị tầm mắt nhìn chăm chú mà có chút ngượng ngùng, giống như ý nghĩ của mình sớm bị nhìn thấu.

      “Ai nha, em làm sao có tiền trả ?” đều kím mượn tiền , làm sao có thể có tiền trả chứ.

      có kêu em trả sao?” Quan Hà Châu lạnh nhạt .

      cần em trả?” Khuôn mặt nhắn của Diêu Hiểu Thư đột nhiên tỏa sáng, “ chuyện phải giữ lời.”

      “Em có thể trả.” Quan Hà Châu liếc thấy gương mặt tràn đầy nụ cười của , nhàn nhạt thêm câu, “Nhưng mà em phải làm bạn của .”

      “Cái gì?”

      “Em nghe được rất ràng phải sao?”

      thừa dịp cháy nhà hôi của, hèn hạ, . . . . . .” Diêu Hiểu Thư chỉ vào mũi , thở phì phò mắng to.

      Ô, tại sao có thể như vậy, dùng cái này tới uy hiếp , quả thực là quá ghê tởm!

      Quan Hà Châu để ý tới tùy hứng, trẻ con chỉ trích , tiếp tục : “Hiểu Thư, cái biện pháp này em làm được, em nghĩ lại xem, vấn đề của em được giải quyết, hơn nữa tiền lại cần phải trả, lại em thua thiệt hay là , tổn thất nhiều tiền như vậy để đổi lấy người bạn .”

      “Nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” lại, chính là khó chịu bị cứ như vậy định đoạt.

      “Em muốn làm bạn của , muốn trả tiền lại cũng được, nhưng mà, em về sau nếu muốn mượn tiền của dễ dàng như vậy.” Quan Hà Châu cảm thấy đúng thời cơ nên hạ liều thuốc độc, “Em chắc mình ở trong tình huống nào, có thể đem số tiền lớn như vậy cho em mượn, trừ ra cũng chưa chắc có người nào khác, trừ phi em muốn lớn như vậy rồi mà còn đưa tay xin tiền cha mẹ.”

      “Em. . . . . .” Diêu Hiểu Thư ra câu phản bác lời của , cuối cùng chỉ có thể lấy vẻ mặt ai oán nhìn .

      Nhìn như con nai làm bộ đáng thương, Quan Hà Châu muốn nhịn được mà cười khẽ tiếng.

      “Em chỉ tạm thời làm bạn .” Quan Hà Châu cách đầy ý vị sâu xa. “Sau khi làm bạn của , tiếp tục cho em mượn tiền, hơn nữa muốn bao lâu trả cũng được, như thế nào? Suy tính chút coi.”

      Diêu Hiểu Thư có nghe được lời của Quan Hà Châu có ý gì, ngược lại nghe tiếp tục cho mượn tiền, hơn nữa còn giới hạn thời gian trả, ánh mắt của sáng lên, nhìn thẳng .

      “Có ? tiếp tục cho em mượn tiền, hơn nữa em muốn khi nào trả đều được?”

      Có lần kinh nghiệm này, gì đều cẩn thận chút, thể để cho lại dùng chuyện thiếu nợ tới uy hiếp mình, cho nên, nhất định phải ràng lại thời gian trả tiền, dĩ nhiên cần trả là tốt nhất!

      “Lời của cầu thời gian.” Cám dỗ lớn như vậy, xem tiểu nữ nhân này còn cự tuyệt thế nào.

      muốn em làm bạn tạm thời thôi, đúng ?” Diêu Hiểu Thư đột nhiên giống như con mèo ăn vụng thành công, che miệng cười khẽ.

      Ha ha, tốt quá, xem ra trình độ của Quan Hà Châu đạt đến mãn cấp rồi, nghĩ ra cái biện pháp này tới giải quyết người mẹ thông minh của , Diêu Hiểu Thư ngu ngốc cho rằng, Quan Hà Châu chỉ là vì muốn giúp mới để tạm thời làm bạn của , để cho mình có thể thuận lợi vượt qua cửa ải của mẹ.

      đó, chỉ là tạm thời.” Diêu Hiểu Thư cười với : “Vậy cũng tốt, liền làm theo lời , còn nữa, phải tiếp tục cho em mượn tiền, về phần thời gian trả lại, em có tiền nhất định trả, yên tâm , em quỵt nợ .”

      Quan Hà Châu chỉ cười , biết cái nữ nhân ngu ngốc này lại xuyên tạc lời của , chỉ là sao, cứ để cho nghĩ là vậy , tạm thời này giống với tạm thời kia, cho nên mới là bạn tạm thời, bởi vì sau khi làm bạn làm vị hôn thê, cuối cùng chính là Quan phu nhân, cho nên, bạn này nhất định là tạm thời, cũng muốn cả đời làm bạn .

      Ha ha, dùng mình làm “mồi câu vợ” cũng phải là dễ dàng như vậy liền trả sạch, còn thiếu nợ ? muốn xem, rốt cuộc có thể hay trả sạch cái khoản nợ này? Quan Hà Châu ở trong lòng tiếp tục mưu tính, tính xem nên làm thế nào khiến Diêu Hiểu Thư tiếp tục “thiếu nợ” .

      Mà lúc này Diêu Hiểu Thư thầm vui mừng, còn biết mình sớm bị nam nhân giả ngu ngốc trước mắt tính toán, muốn nợ , xem ra rất khó.

      Diêu Hiểu Thư đời này chỉ có thể làm “con nợ” của thôi, muốn trả sạch nợ, đó là chuyện thể!

      Buổi tối, Diêu Hiểu Thư liền đem quyết định của mình cho cha mẹ biết, hơn nữa còn chuyện Hà Châu đồng ý làm bạn trai , nhưng mà hai người bọn họ ngay cả nội dung cụ thể đều coi thường, trực tiếp.

      “Con ?” Mẹ Diêu hưng phấn hỏi “Hai người các con hẹn hò sao?”

      “Mẹ, đây phải là hy vọng của mẹ sao?” Diêu Hiểu Thư tức giận nhìn mẹ mình, “ tại con đồng ý với mẹ cùng Hà Châu lui tới thử chút, hơn nữa Hà Châu cũng đồng ý, đây phải là kết quả mẹ muốn hả, như thế nào bây giờ còn hoài nghi?”

      “Ha ha, tốt quá.” Mẹ Diêu cũng biết đứa trẻ Hà Châu kia nhất định là con rể của bà, tại nguyện vọng này rốt cuộc được thực .

      “Mẹ, mẹ cũng cần biểu vui mừng như thế chứ?” Diêu Hiểu Thư biết, làm sao thích Hà Châu đây? khỏi giả bộ đáng thương : “Con là cây cỏ bất hạnh có cha mẹ thương .”

      Điều kiện của tệ, nhưng cũng chỉ tốt hơn những tên con trai khác, còn đến nỗi như vậy ? Ô ô, mình là đáng thương, ở trong mắt mẹ sợ rằng chỉ là cái cây dại. có giá trị, mà con rể mới là bảo vật thôi.

      “Bớt ở nơi này hưu vượn .” Mẹ Diêu ở đầu con nhàng gõ, “Mẹ còn phải vì con sao, Hà Châu có bao nhiêu người muốn cướp, mà con sao? Có ai đứng xếp hàng tới giành con chưa? Mẹ đây là vì tương lai của con mà tính toán, có đối tượng tốt là Hà Châu, mẹ liền cần bận tâm con về sau có ai thèm lấy.”

      Nghĩ đến chuyện mình vẫn lo lắng rốt cuộc ổn thoải, tảng đá lớn trong lòng mẹ Diêu cuối cùng cũng rơi xuống.

      “Này, mẹ, con kém như vậy sao?” Diêu Hiểu Thư phục kháng nghị .

      “Hừ, giờ con mới biết.” Mẹ Diêu chút khách khí châm chọc con , “ cho con biết, con phải nắm lấy Hà Châu cho chặt, nếu làm nó bỏ chạy, xem mẹ trừng phạt con như thế nào!”

      Nhìn thấy mẹ mình bộ dáng uy hiếp nghiêm túc, Diêu Hiểu Thư là bất đắc dĩ, Quan Hà Châu nếu chạy trốn, cũng phải là chuyện của mà, lại , cũng có ý định cùng phát triển lâu dài, đây chỉ là tạm thời, nhưng lời như vậy làm sao dám ra khỏi miệng đây? Trừ phi muốn sống nữa, ai. . . . . .

      “Tốt lắm, chuyện hạnh phúc của con bé, bà cũng đừng gây áp lực cho nó.” Diêu phụ kịp thời lên tiếng giải cứu con .

      “Tôi phải gây cho nó áp lực, mà là dạy nó chú ý nhiều nhiều chút, bằng bạn trai bị người khác cướp .” Mẹ Diêu biết Quan Hà Châu có nhiều người theo đuổi, con lại là người có thần kinh thô, dặn dò nhiều là được.

      “Biết, mẹ cũng cần quan tâm.” Diêu Hiểu Thư bất đắc dĩ đáp: "Con biết Hà Châu là con rể rùa vàng của mẹ, con cố gắng nắm chặt ấy, được chưa?”

      Mẹ Diêu thấy con đều như vậy rồi, thể làm gì khác hơn là thêm lời nào nữa, tránh cho đến lúc đó lại chọc giận nó ghét Hà Châu tốt, cha Diêu nhìn thấy mẹ con các rốt cuộc ngưng cái đề tài này, vội vàng đem lời chuyển sang đề tài khác, để tránh hai người lại vì chuyện này mà tranh cãi.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 4

      Cùng lúc đó, cùng kiện nhưng ở nhà họ Quan lại có phản ứng trái ngược.

      “Con trai, mẹ còn tưởng phải đợi đến khi tóc bạc hết, con mới có động tĩnh.” Mẹ Quan ngồi bên cạnh chồng, giọng lạnh nhạt nhạo báng con trai của mình, “ nghĩ tới nhanh như vậy mà con hành động, ngờ mà! Lấy tốc độ chậm như rùa của con, mẹ còn cho rằng đời này cũng có cơ hội được con dâu dâng trà, xem ra ông trời nghe được lời cầu nguyện của mẹ rồi, là cảm tạ liệt tổ liệt tông!”.

      Thấy vẻ mặt và động tác khoa trương của mẹ mình, Quan Hà Châu trừ ở đáy lòng than thở ra, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như cũ.

      “Mẹ, mẹ xem kịch nhiều quá rồi.” Quan Hà Châu lạnh nhạt , “Muốn tóc mẹ bạc hết chắc phải đợi lâu lắm, còn nữa, trà của con dâu phải muốn là uống được đâu.”

      “Hắc, ta nè con trai, con chẳng lẽ lừa được Hiểu Thư sao?” Mẹ Quan có chút hả hê nhìn con trai, bà chưa từng thấy đứa con trai thông minh của mình thất bại, nhưng cũng phải là có, “Có muốn chúng ta giúp con hay ?”

      “Con cám ơn nhiều, mẹ và cha cái gì cũng cần làm chính là giúp con rồi.” Quan Hà Châu cũng muốn chuyện bị huỷ ở tay mẹ mình.

      Mẹ Quan từ là thiên kim tiểu thư, sau khi gả cho cha Quan, lại được xem là bảo bối mà chiều chuộng, cho nên rất thích chơi đùa, làm việc đều tuỳ theo tâm tình của mình mà làm, chuyện gì mẹ Quan nhúng tay vào cũng đều chuốc lấy thất bại.

      Quan Hà Châu cũng hy vọng hạnh phúc tương lai của mình lại bị mẹ làm cho Game Over, cho nên trước đó phải cảnh cáo hai người chút mới được.

      “Cha!” chuyển hướng nhìn sang người đàn ông có thể trị được mẹ mình.

      “Cha biết rồi, cha với mẹ con nhúng tay vào.” Cha Quan bình tĩnh cam kết với con trai.

      “Chồng!” Mẹ Quan nghe được cam kết của chồng, khỏi gắt giọng.

      Vậy chẳng phải bà được chơi sao? Hừ, là khiến người ta khó chịu mà!

      “Vợ à, em muốn Hiểu Thư làm con dâu chúng ta chứ?” Ý tứ chính là nếu bà muốn, cần nhúng tay vào chuyện của con trai.

      “Tốt lắm, mẹ nhúng tay vào!” Mẹ Quan biết ý tứ trong lời của chồng, cam tâm tình nguyện mà đáp ứng.

      “Yên tâm , chờ Hiểu Thư thành con dâu của chúng ta, em muốn như thế nào đều được, phải sao?” Cha Quan giọng trấn an vợ của mình.

      “ Đúng rồi, đến lúc đó em có thể cùng Hiểu Thư chơi, hơn nữa văn phòng trong công ty của con bé hình như rất thú vị.” Mẹ Quan tưởng tượng sau khi Hiểu Thư gả vào nhà mình, bà liền có thêm con để chơi cùng, hơn nữa khẳng định vui hơn bây giờ nhiều, tâm tình buồn bực lập tức sáng sủa.

      Quan Hà Châu gì đẩy kính mắt mũi, ánh mắt hung hăng quét về người đàn ông vợ đến có nguyên tắc.

      Cha, cha là khiêu chiến năng lực khắc phục hiệu quả của con sao? Quan Hà Châu im lặng nhìn cha mình.

      Con trai, người thông minh thường vất vả mà, con phải cố gắng thôi, ai kêu người tương lai là vợ con, người là mẹ ruột con đây? Cha Quan lấy ánh mắt bất đắc dĩ đáp lại con mình.

      Quan Hà Châu lấy tay xoa mí mắt, đối với người mẹ ngây thơ bốc đồng của mình là bất đắc dĩ, đây là vợ chồng gì? Thế nhưng lại cố tình gây với con trai của mình, ai!

      “Con mệt rồi, con nghỉ trước.” Quan Hà Châu ở trong lòng than thở, chấp nhận số phận, ai kêu là con của họ đây?

      Mẹ Quan thấy bóng lưng con trai, khó hiểu nhìn chồng mình, im lặng hỏi thăm, mà cha Quan chỉ mỉm cười, có gì trấn an vợ.

      Vợ cùng con trai, ông chỉ có thể chọn vợ mình, nhìn bóng lưng bất đắc dĩ của con trai, người cha như ông chỉ có thể làm như thấy.

      Con trai, xin lỗi!

      “Cậu cái gì?” Trong quán cà phê, Vy Ly Ly nhịn được cao giọng, kinh ngạc nhìn Diêu Hiểu Thư ngồi đối diện, “Cậu có bạn trai?”

      “Đúng vậy.” thanh của Diêu Hiểu Thư như đưa đám, “Chính là tại mẹ tớ. . ., ép tớ chọn trong hai, hẹn hò với Hà Châu hoặc là xem mắt.”

      “Cho nên cậu chọn Hà Châu?” Trong giọng của Vy Ly Ly chứa tia hưng phấn, thấy Diêu Hiểu Thư bộ dáng như đưa đám, trong lòng càng đắc ý càng vui mừng, “Ơ, hơn nửa ngày, Quan Hà Châu là bạn trai cậu! Lần trước cậu còn thề với mình phải, mới qua tuần lễ liền thay đổi, tốc độ của cậu là nhanh!”

      “Ly Ly, cần giễu cợt mình.” Diêu Hiểu Thư cho rằng bạn tốt nhạo báng mình, ngượng ngùng với ấy, căn bản biết đó là lời trào phúng.

      “Hiểu Thư, tớ có giễu cợt, tớ là tán thành, cậu 26 tuổi rồi, phải còn chưa có bạn trai sao? Liền làm như vậy , dù sao cậu với Quan Hà Châu cũng là thanh mai trúc mã, hai người cũng hiểu nhau, hai người là đôi tốt lắm.” Vy Ly Ly ở trong lòng thầm cười hả hê, “Như vậy mẹ cậu cũng vui mừng, phải công đôi việc sao?”

      “Ai nha, sao ngay cả cậu cũng như vậy?” Diêu Hiểu Thư cho rằng cậu ấy vì mình mà chuyện, ngờ cậu ấy cũng tán thành cách làm này, “Thôi, chuyện này, đúng rồi Ly Ly, cậu hôm nay tìm mình có chuyện gì ?”

      “Ách, là như vậy, Hiểu Thư, biết sao thân thể bà nội tớ vẫn tốt? Mặc dù cần phải nhập viện nữa, nhưng tớ vẫn muốn tìm bệnh viện lớn chút để kiểm tra lại xem sao, mà tiền bạc tớ bây giờ cạn hẹp, cậu có thể cho tớ mượn ít tiền nữa hay ?” Vy Ly Ly lập tức thay thành bộ dáng đáng thương, vẻ mặt lã chã chực khóc.

      “Bà nội lại bị ốm hả, có nghiêm trọng ?” Diêu Hiểu Thư vừa nghe , vội vàng hỏi, “Tớ muốn xem bà chút có được hay ?”

      cần.” Vy Ly Ly vội vàng , sau đó phát giọng mình có chút gấp gáp, lập tức khôi phục thành giọng nhu nhược, “Bà tớ tại cần tĩnh dưỡng, vẫn là quấy rầy bà tốt hơn, nhưng mà bây giờ tiền thuốc men lại đắt như vậy, tớ , . . .”

      xong, Vy Ly Ly cúi đầu, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thút thít, hai vai còn khẽ động, thấy vậy trong lòng Hiểu Thư đặc biệt khó chịu, biết mình có tiền, những vẫn mở miệng đồng ý.

      “Ly Ly, cậu cần phải lo lắng, cậu cho tớ ít thời gian, ngày mai tớ liền đem tiền chuyển vào tài khoản cậu, được ?”

      “Hiểu Thư, cám ơn cậu.” Vy Ly Ly nghe vậy, đưa tay lau khoé mắt của chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía , nước mắt cũng còn. “Tớ biết phải làm sao để cám ơn cậu, nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn giúp tớ, cám ơn!”

      “Cám ơn cái gì? Chúng ta là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau là đúng rồi, huống chi bà của cậu thân thể tốt, mình cậu kiếm tiền nuôi gia đình cũng dễ dàng.” Diêu Hiểu Thư rất có nghĩa khí , lên tiếng an ủi ấy, chỉ sợ để ở trong lòng.

      “Bất luận như thế nào, tớ đều muốn cám ơn cậu.” Vy Ly Ly cố gắng đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, dùng khuôn mặt tươi cười chuyện với Diêu Hiểu Thư.

      Hừ, nếu phải từ kim chủ mò được ít tiền, nhưng vẫn còn khoản nợ chưa trả, làm sao phải chịu uất ức diễn vở kịch cực khổ này? Đợi tìm được kim chủ mới, cần phải để ý cái người ngu ngốc này nữa!

      Nghĩ đến cũng tức cười, Diêu Hiểu Thư cho đến bây giờ còn chưa biết, ngay từ lúc tốt nghiệp bà nội của qua đời, vậy cũng tốt, lúc học đại học Diêu Hiểu Thư có gặp bà nội lần, cũng nhờ lần kia, ta liền bị đóng vai nhân vật khổ sở lừa gạt, nếu ta dễ lừa như vậy, cũng phí phạm, ai bảo ta ngu như vậy?

      Ha ha. . . . . .

      cần như vậy, tớ rất vui vì có thể giúp được cậu. ” Diêu Hiểu Thư chân tướng mà cười với .

      “Ừ.” Vy Ly Ly ở trong cười, gật đầu. “Hiểu Thư, buổi chiều tớ còn có phần công văn muốn đánh, chuyện với cậu nhiều được.”

      Mục đích đạt được, Vy Ly Ly liền lười phải cùng ta tán gẫu, nghĩ tới thời gian mình hẹn spa sắp đến, vội vàng mượn cớ rời .

      “Vậy sao, vậy cậu mau , tớ tính tiền cho.” Biết chỉ vì muốn kiếm tiền mà làm rất nhiều công việc, Diêu Hiểu Thư tranh thủ thời gian với , muốn làm trễ nãi .

      “Ách, vậy làm phiền cậu.” Vy Ly Ly khách khí chiệm tiện nghi của Hiểu Thư, cầm ví lên cũng quay đầu lại.

      Diêu Hiểu Thư mình ngồi tại chỗ, suy tính nên đâu để mượn tiền, tiền lương tháng này, sớm tiêu hết sạch.

      “Ai, làm sao giờ?” Chẳng lẽ lại mượn Hà Châu? (Các b đọc tr do lucky post) vất vả, khoản nợ trước kia là làm bạn mà trả sạch, tại lại mượn, về sao chẳng phải lại thiếu nợ sao?

      là phiền mà!

      Diêu Hiểu Thư lấy tay dùng sức xoa nắn đầu mình, mặt xuất bộ dáng cam lòng, sau hồi lâu, mặt mới xuất vẻ mặt lừng lẫy, bằng bất cứ giá nào, “Mặc kệ, thiếu liền thiếu .!”

      Lầm bầm lầu bầu xong, liền kêu phục vụ, trả liền, liền nhanh chóng ra khỏi quán cà phê. . . .

      Mà cùng lúc đó, trong văn phòng kế toán, diễn ra kiện nam chính bị người đàn ông khác quấy rầy om sòm.

      “Này, cậu có nghe lời của tớ hả?” Vệ An Tin bất đắc dĩ đối với bạn tốt vùi đầu trong công việc gầm .

      “Nghe được.” Người đàn ông sau bàn công tác trả lời lạnh nhạt, thèm để ý.

      Thái độ hờ hững của bạn tốt khiến Vệ An Tin nổi cáu, bước nhanh về phía trước rút văn kiện trong tay , muốn nghiêm túc chuyện với mình, Quan Hà Châu ngẩng đầu lên nhìn bạn tốt kiêm lão bản của mình, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ.

      “Cái này là báo cáo tập đoàn Cảnh đế ngày mai phải dùng, cậu muốn tự mình làm sao?” Quan Hà Châu ngắn gọn, lại làm cho Vệ An Tin sợ đến nỗi lập tức đem tài liệu trong tay ném về phía , đùa gì vậy? thấy qua tình hình tài chính của Cảnh đế, là bết bát, cũng chỉ có những phần tử tinh như bạn tốt mới có thể làm được thôi.

      Hai người bọn họ là bạn học của nhau, biết Hà Châu cũng từ ngày đó, người này năng lực cực kỳ mạnh, cho nên sau khi tốt nghiệp, nhờ gia đình hỗ trợ giúp mở ra công ty này, hai lời lập tức kéo Quan Hà Châu vào làm.

      Tuy là lão bản, nhưng luôn hết cách với Hà Châu, người này tính tình quá cường nghạnh, ai có thể ép buộc cậu ta.

      “Hà Châu, ý của cậu thế nào?” Vệ An Tin lần nữa lên tiếng hỏi.

      Ai, mệnh của đúng là khổ, ở công ty bị người này lấy ánh mắt lạnh lùng tiếp đãi còn chưa tính, về đến nhà còn bị em si tình quấn lấy, là khiến phiền muộn thôi! Gần đây, em si tình của lại quấn lấy , nhờ giúp tay hỏi Hà Châu có nguyện ý làm bạn trai nó , thân là trai, thể làm gì khác là bất đắc dĩ đến nghe ý tứ của nam chính.

      !” Câu trả lời đơn giản, khiến Vệ An Tin nhất thời cứng họng.

      “Tại sao?” Vệ An Tin chết tâm hỏi, “Cậu có bạn , em tớ lại là đại mỹ nhân, mặc dù tính tình có chút tuỳ hứng.”

      “Là rất tuỳ hứng.” Quan Hà Châu khách khí chút nào mà móc “Tớ có bạn rồi.”

      “Gì?” Vệ An Tin kịp phản ứng, lát sau mới hiểu lời bạn tốt, la lớn, “Cậu có bạn ?”

      “Ừ.” Cách tròng kính, tầm mắt lạnh nhạt của Quan Hà Châu quét về phía người đàn ông há to mồm.

      “Chuyện xảy ra khi nào, sao tớ chưa nghe cậu ?” Vệ An Tin lấy bộ mặt thể tin được nhìn bạn tốt, “Là ai, tớ có biết ?”

      “Chuyện riêng của tớ cần thiết phải báo cáo lão bản.” Quan Hà Châu tránh nặng tìm , muốn đem chuyện riêng của mình làm chủ đề để người ta đàm tiếu.

      Nhìn thấy bạn tốt bày ra bộ dáng muốn , Vệ An Tin lớn gan suy đoán, “ phải là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đó chứ?”

      sớm biết bạn tốt có thanh mai trúc mã, đáng tiếc chưa từng gặp qua, cho nên vẫn cho là bạn tốt muốn qua loa chuyện của mình, nên tuỳ tiện tạo nhân vật ảo.

      Quan Hà Châu từ chối cho ý kiến, những vẻ mặt ra tất cả.

      “Này, người như vậy hả?” Vệ An Tin nhìn nét mặt bạn tốt cũng có thể thấy được. em của nhất định là có cơ hội, “Lúc nào giới thiệu chút?”

      “Thời cơ đến, cho cậu làm quen.” Quan Hà Châu hời hợt . “Có thể mời rời chứ?”

      Dám chút khách khí hạ lệnh đuổi lão bản, cũng chỉ có Quan Hà Châu.

      “Biết rồi, tớ , quấy rầy cậu, được chưa.” Ai, đầu năm nay làm lão bản cũng bị thuộc hạ làm tức chết.

      Vệ An Tin cam tâm tình nguyện mà ra khỏi phòng làm việc của bạn tốt, vẫn vì trở thành em rể mình lần mà thầm ảo não.

      Ai, đáng tiếc!

      Diêu Hiểu Thư vì để có tiền cho Ly Ly mượn, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tìm tới Hà Châu.

      “Hiểu Thư, con đến rồi sao, ăn cơm chưa?” Mẹ Quan nhìn thấy Hiểu Thư đến, khuôn mặt tươi cười chào đón, “Mẹ Quan hôm nay nấu rất nhiều đồ ăn nghe, con có lộc ăn rồi.”

      “Mẹ Quan, con ăn rồi, Hà Châu có ở đây ạ?” Diêu Hiểu Thư cười cự tuyệt ý tốt của mẹ Quan, vội vàng hỏi người muốn tìm có ở đây .

      “A, đáng tiếc, nhưng con có thể uống chén canh, đây chính là canh bổ đó.” Mẹ Quan giống như là có nghe thấy vấn đề của Hiểu Thư, lập tức tới phòng bếp múc chén canh cho . “Uống chút , coi có ngon .?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :