Cương Thi Vương Gia - Tịch Tà Bán Nhật Nhàn [Cổ đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      CƯƠNG THI VƯƠNG GIA

      [​IMG]

      Tác giả: Tịch tà bán nhật nhàn (nửa buổi chiều tà nhàn rỗi)

      Thể loại: Đoản văn, ân oán tình cừu, ngược luyến tình thâm, thần tiên ma quái

      Edit + Beta: Kún Lazy

      Nguồn: http://luoimantinh.com/cuong-thi-vuong-gia/

      Cảnh báo: dành cho những trái tim yếu ớt
      Lữ Vũ UyênChris thích bài này.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 1:
      thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần


      Edit: Kún Lazy

      Ngồi trong chiếc kiệu hoa lộng lẫy, bên ngoài là tiếng pháo nổ đinh tai, Trạm vương phủ giăng đèn kết hoa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, thế nhưng vẻ mặt của tân nương Liễu Thiên Vũ lại rất đỗi lạnh lùng, hề có chút tâm tình kích động như chim sẻ.

      Đúng vậy, hôm nay là ngày vui của nàng, nhưng cũng là ngày vui mà đương kim Thánh Thượng cưới hoàng hậu. Nghĩ đến con người lạnh bạc kia, Liễu Thiên Vũ lại tự chủ được mà siết chặt khăn cưới trong tay, hô hấp như tắc nghẹn.

      Nàng là đại tiểu thư của Liễu phủ, cũng là thái tử phi được tiên hoàng ấn định. Thấu tình đạt lý, tinh thông kim cổ, nhưng kỳ diệu nhất là còn có thể hiểu được tiếng của động vật, có thể điều khiển được muôn thú, năm ấy mười ba tuổi theo thái tử, cũng chính là đương kim Quân Vương viễn chinh nơi Bắc thượng, giúp triều đình lập nhiều chiến công hiển hách. Khắp nơi trong thiên hạ, ai nấy đều cho rằng nàng yên ổn mà bước lên ngôi hoàng hậu, nhưng lại ngờ chỉ vì công chúa nước chư hầu mà tất cả vận mệnh của nàng đều bị phá vỡ.

      Thánh Thượng cũng hạ chỉ thu hồi Phượng ấn của nàng, thậm chí còn muốn gả nàng cho cái tên vương gia ngốc vừa câm vừa điếc trong truyền thuyết kia. Mà hôm nay chính là ngày mà nàng phải gả cho .

      là vị vương gia thần bí nhất trong triều đình, cũng là em trai cùng mẹ với hoàng đế Bắc Thần Hạo. Trong triều có rất ít lời đồn đãi về vị vương gia này. Tới bây giờ cũng chưa có ai trông thấy . Cho dù là nguyên lão tam phẩm quyền cao chức trọng cũng chưa từng gặp được . Thế nhưng nàng từng nghe đám phi tần trong cung nhắc tới, hình như bọn họ bát vương gia ra là tên ngốc vừa mù vừa xấu xí. Bởi vì nhận ra được hình hài con người, cho nên từ đến lớn vẫn luôn bị nhốt ở trong vương phủ tối tăm, có ánh sáng mặt trời…

      Vậy nên khi hỉ nương* đón nàng vào phủ bái đường, nàng cũng chưa từng nhìn thấy vị bát vương gia trong truyền thuyết kia, cũng chẳng có gì lạ, cùng gà bái đường, rồi vào động phòng. Nàng mặc hỉ phục, đầu đội khăn đỏ, ngồi đoan chính ở mép giường, tuy thể nhìn thấy xung quanh, nhưng nàng vẫn nghe thấy tiếng bước chân vội vàng qua lại của đám thị nữ.

      (*) hỉ nương: người săn sóc dâu

      Là ảo giác của nàng sao? Sao cứ cảm thấy đám hạ nhân này như trốn tránh điều gì vậy?

      Ánh nến chập chờn, sáp nến giọt, thời gian cứ thế trôi qua từng chút từng chút , Thiên Vũ ngồi ở mép giường rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Nàng là người cực kỳ nhạy bén, nếu bên trong tẩm điện còn có những người khác, nàng có thể phát giác được ngay.

      Thế nhưng , ngay cả tiếng động nho cũng có. Cả tẩm điện rộng lớn, ngoại trừ tiếng hít thở bình ổn của nàng chẳng còn gì khác. Cuối cùng chịu được tò mò, nàng tự mình giơ tay vén lên khăn voan đỏ ——

      Bất chợt, chiếc quan tài khổng lồ nằm giữa đại điện đập vào mắt nàng!!! Thiên Vũ có chút ngỡ ngàng! Trong đầu lập tức lên vô số nghi vấn, cuối cùng nàng vẫn vén lên làn váy, thận trọng đứng dậy, nhưng nào ngờ chân vừa chạm đất, chiếc quan tài im lặng lại đột nhiên chấn động kịch liệt!!!

      Thiên Vũ hoảng sợ trợn to mắt! Chiếc quan tài chấn động càng lúc càng mạnh, cuối cùng chỉ nghe ‘Ầm’ tiếng, nắp quan tài bật tung, Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì xảy ra đã bị lực hút mãnh liệt cuốn nàng vào trong quan tài.

      Nắp quan tài đậy lại, trước mắt Thiên Vũ là mảnh tối đen.

      Quỷ tha ma bắt! Chuyện gì xảy ra vậy? Bị hút mạnh vào trong quan tài, Thiên Vũ bị đụng đến hoa cả mắt! Bên trong quan tài tối đen như mực, nàng thể nhìn thấy cái gì. Dựa vào bản năng, nàng bò dậy, bàn tay bắt đầu sờ soạng bốn phía, càng sờ, lại càng cảm thấy có gì đó đúng…

      Cái này … cái này giống như là con người?!

      Ý thức được điều này, trái tim của Thiên Vũ lập tức vọt lên cổ họng! Nếu đúng là người, vậy chẳng phải bây giờ nàng ngồi thân người đó hay sao?! Cũng may bình sinh nàng trải qua rất nhiều mạo hiểm, thế nên lúc này mới bị điều kỳ dị dọa cho sợ hãi. Bình tĩnh hít sâu hơi, nàng tự động viên mình. sao, thân thể này lạnh như băng, cũng động đậy, chắc là người chết.

      Chịu đựng toàn thân nổi da gà, nàng lấy hết can đảm lục lọi tìm diêm và chủy thủ. Sau khi lấy ra đầy đủ vật dụng và chuẩn bị tâm lý, nàng quẹt que diêm ‘roẹt’ cái…

      Trong nháy mắt đó, cả quan tài u ám chợt bừng sáng ——

      Hai mắt Thiên Vũ sáng lên, nhịn được kinh ngạc, khẽ hô lên tiếng ——

      Tuy nàng tự cảm thấy trái tim mình rất kiên cường rồi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim nàng lại như muốn ngừng đập!

      Đây quả thực là, thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần…

      Thiếu niên này thoạt nhìn còn rất trẻ, cùng lắm chỉ cỡ mười ba mười bốn tuổi. Hai mắt điềm tĩnh nhắm lại, hàng mi đen như mực. Tóc trắng mềm mại như tuyết phủ kín cả quan tài. Da thịt ngọc ngà trắng nõn đến gần như trong suốt, môi mỏng như cánh ve, nước da lại giống như người chết, nhưng lại quá giống. người mặc bộ gấm bào trắng như tuyết, hai tay thon dài trắng nõn duỗi thẳng bên hông, ngủ yên bình…

      Thiên Vũ tự chủ được lại có chút hoảng hốt. Thiếu niên này là ai? chết rồi sao? chết được bao lâu? Sao lại đem quan tài này đặt trong tẩm điện của nàng? Chẳng lẽ chính là Bắc Thần Diễm, phu quân của nàng? Là bát vương gia vừa ngu vừa ngốc trong truyền thuyết kia?

      Ngẫm nghĩ hồi, nàng tự chủ mà liếc mắt về phía , nhưng cái nhìn lơ đãng này lại chạm phải đôi con ngươi đỏ ngầu hung ác!!!

      —— Thiên Vũ trợn to mắt, kinh hãi đến quên cả hô hấp! Chết tiệt! Gặp phải cương thi rồi!!! Phải làm gì bây giờ? người nàng ngoài diêm với chủy thủ ra chẳng mang theo thứ gì cả! thầm siết chặt chủy thủ trong tay, Thiên Vũ chuẩn bị tinh thần! Nếu rơi vào trường hợp người chết ta sống… nàng hề khách khí mà đâm nhát vào đầu , hoàn toàn kết liễu !

      nghĩ ngợi, lại chợt cảm thấy thắt lưng bị siết chặt, Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra lại cảm thấy trời đất đảo ngược, nàng hoàn toàn bị cái tên cương thi thoạt nhìn ngây ngốc này đè ở dưới thân!

      Nặng quá … Thiên Vũ giận đến nghiến răng nghiến lợi! Mà chủy thủ trong tay nàng cũng thấy đâu nữa. Hàng mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, xem ra tên cương thi này hề ngốc!

      Dường như phát thân thể bị mình đè dưới thân là loại ‘thức ăn’, ý thức của cương thi dần dần thanh tỉnh, răng nanh cũng bắt đầu lộ ra…

      Thiên Vũ nhìn thấy mà mặt mày biến sắc! Nàng dùng hết khí lực hòng đẩy ra! Thế nhưng lại giống như núi lớn, hề nhúc nhích! Phải làm gì bây giờ? Ngay cả vũ khí phòng thân cũng có! Xem ra phen này nàng chết chắc rồi!

      Khoảnh khắc tuyệt vọng nhắm mắt lại, Thiên Vũ khẽ nguyền rủa trong lòng. Bắc Thần Hạo, ngươi được lắm!

      Cương thi cúi người, sống mũi cao thẳng khẽ hít hà bên cổ nàng… Thiên Vũ nhắm chặt mắt, chờ đợi khoảnh khắc mạch máu bị cắn đứt…

      Nhưng lạ làm sao…

      Chẳng có chuyện gì xảy ra cả! Chỉ có hơi thở lạnh như băng vẫn nhàng phả lên vành tai mẫn cảm của nàng…

      Tinh thần bị nhiễu loạn khiến Thiên Vũ có chút tập trung! Tên cương thi này xảy ra chuyện gì vậy? cắn người sao? Nàng nghi hoặc mở mắt, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của nhìn mình, cũng đỏ rực nữa, chỉ có đôi mắt đen to tròn lúng liếng trong veo, ngây thơ giống như đứa trẻ tò mò quan sát nàng…

      Thấy chỉ là tên cương thi ngốc, ngay cả cắn người cũng làm. Tay vừa chạm vào chủy thủy, nàng lại do dự! Ngước mắt nhìn vẻ mặt của lúc này hồn nhiên như trẻ , nàng lại động lòng trắc .

      Tay cầm chủy thủ cũng đã thấm mồ hôi, nàng nhíu mày nghiêm túc nhìn , trong lòng đắn đo. Chính là thể nào đưa ra quyết định, lại đột nhiên chớp mắt, cả người lại chút khách khí mà nhào lên…

      Thiên Vũ bị đè đến thở nổi! Nàng liều mạng giãy giụa bên dưới thân thể , túm lấy mái tóc trắng quấn quanh thân, dùng hết sức lực cố gắng hô hấp, đồng thời, đầu cũng có chút nhói đau…

      thế này, là ngủ sao?!

      Bên trong quan tài khổng lồ lại trở nên im ắng, chỉ có ánh lửa chập chờn. Nhìn từ cần cổ trắng nõn đến khuôn mặt ngủ điềm tĩnh như tiên tử của , Thiên Vũ đột nhiên lại cảm thấy dở khóc dở cười.

      Đây là đêm động phòng hoa chúc của Liễu Thiên Vũ nàng đấy, là khiến nàng cả đời khó quên mà…

      Thiên Vũ biết rằng, ra cương thi đói bụng. Nàng biết mình bị giam trong quan tài bao lâu, ngủ bao lâu. Chẳng qua là khi nàng mơ mơ màng màng bị người trong quan tài ném ra, lại có đôi tay đỡ được, bế nàng bay vọt ra ngoài cửa sổ ——

      Hai tay gắt gao túm chặt lấy áo bào trắng như tuyết của , nàng bị ôm bay ra ngoài cửa sổ, khoảng tròn lớn trắng ngà giắt giữa trung, sao sáng lấp lánh, áo gấm trắng như tuyết nghênh theo từng cơn gió, mái tóc bạch kim dưới ánh trăng lại trở nên long lanh tuyệt đẹp, nương theo cơn gió, tóc dài trải rộng tựa như dải ngân hà rực rỡ trong đêm tối.

      Bay đến ngọn núi, cương thi thả nàng xuống thảm cỏ, mà chính cũng khoanh chân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, gò má trắng noãn như ngọc được ánh trăng bao phủ lại càng trở nên trong suốt.

      Ban đầu Thiên Vũ hiểu làm gì, đến khi nàng tận mắt nhìn thấy mái tóc bạch kim sáng bóng đỉnh đầu , dưới ánh trăng lại dần dần trở nên đen nhánh, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, hấp thụ tinh khí của trời đất.

      Ngủ lâu như vậy, chắc đói bụng!

      Xem ra cũng có thói quen hút máu người, nàng vẫn còn sống chính là minh chứng! Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần Thiên Vũ thừa dịp chú ý mà chạy trốn, nhưng đều bị bắt trở về. Lại còn bị trừng mắt cảnh cáo. Cuối cùng Thiên Vũ chỉ có thể an phận ngồi bên cạnh .

      Đợi hấp thụ đủ tinh hoa rồi, lại ôm nàng trở về. Lúc ném nàng vào trong quan tài lần nữa, Thiên Vũ nhịn được mà khóc thành tiếng: “Thiếp cũng rất đói.”

      Lúc nàng dùng bữa, ngồi bên cạnh nàng, lời. Lúc nàng tắm, cũng ngồi yên bên cạnh thùng tắm, lời. Cuối cùng, Thiên Vũ cũng chạy thoát khỏi số mệnh bị ném vào trong quan tài. Nắp quan tài khép lại, lại ôm nàng ngủ.

      Về sau Thiên Vũ phát ra quy luật… Chính là tên cương thi này ban ngày ngủ, nửa đêm tỉnh lại, bay đến đỉnh núi hấp thụ ánh trăng. Mặc dù bá đạo với nàng, nhưng đối với cầu của nàng cũng có cầu tất ứng. Vậy nên đến ngày, Thiên Vũ dùng hết sức của chín trâu hai hổ lay tỉnh dậy, thấy mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, Thiên Vũ lại giả vờ như đau bụng thể chịu nổi.

      Cương thi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng… Kết quả ngoài dự liệu của Thiên Vũ, lần đầu tiên cương thi thả nàng ra ngoài vào ban ngày. Đương nhiên, cũng ở bên cạnh nàng. Nhìn chống cằm, nghiêng đầu dò xét thái y bắt mạch cho nàng, đôi mắt to tròn trong suốt hề che giấu vẻ tỏ mò, giống như búp bê ngây thơ hồn nhiên. Sau này Thiên Vũ phát , là chả hiểu gì cả. Giống như kẻ ngốc.

      Thiên Vũ nghi hoặc. Vì sao ban ngày và ban đêm lại hoàn toàn là hai người khác nhau?

      muốn tiếp tục nằm chung quan tài với , Thiên Vũ thay đổi biện pháp, cho ngủ gà ngủ gật giữa ban ngày nữa. Nàng dạy biết chữ, dạy nhận biết mọi vật, thậm chí còn dạy dùng bữa, dạy cách cầm đũa. Nàng đưa đôi đũa tới trước mặt , do dự quan sát hồi rồi giơ móng vuốt bén nhọn ra cầm…

      Thiên Vũ chậm rãi dạy , cầm đũa cẩn thận gắp thức ăn, sau đó há miệng, nhai nuốt…

      Cương thi cũng làm theo, khó khăn lắm mới gắp được cọng rau xanh đưa vào trong miệng, nhưng lại lập tức ‘phụt’ tiếng, chán ghét nhổ ra, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ cũng nhíu chặt lại!

      Thiên Vũ cười to, đúng là tên cương thi ngốc!

      Hiếm khi nào trông thấy nàng cười, cương thi cũng ngây ngô cười theo. Vội vàng cầm đũa, lại gắp cọng rau bỏ vào trong miệng, sau đó lại nhổ phụt ra … Lại ăn, rồi lại phun…

      Thiên Vũ cười cười, rồi đột nhiên lại cười nữa. Thấy vô tâm thuần khiết, chỉ vì muốn lấy lòng nàng mà trở nên lúng túng, Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy lòng mình như nở hoa…

      đứa ngốc!

      Khịt khịt sống mũi, nàng đứng dậy ngăn lại động tác ngốc nghếch của , lấy khăn lụa lau sạch vết dầu mỡ mặt , thấy kéo mớ tóc trắng từ dưới đất cũng bị dính ít bụi bẩn, nàng lập tức nắm tay ra ngoài. Bên ngoài ánh nắng chói chang, mặt cương thi lên chút đắn đo, nhưng vẫn để mặc cho Thiên Vũ nắm tay mình ra ngoài. Thiên Vũ vốn là có ý tốt, muốn dẫn đến bên cạnh giếng nước để rửa, nhưng đến khi nàng phát ra đáng sợ còn kịp nữa, làn da vốn trắng nõn mịn màng của , vừa tiếp xúc với ánh mặt trời lập tức bị thiêu trụi mảng.

      Thiên Vũ như phát điên, kéo vào trong điện, đau lòng đến hai mắt đỏ hoe. Nàng biết là cương thi thể tiếp xúc với ánh mặt trời.

      Lúc thái y bôi thuốc lên vết thương của cương thi, cho dù rất đau nhưng vẫn vui vẻ nắm lấy tay Thiên Vũ, chịu buông ra…

      Có đôi lúc Thiên Vũ cũng hiểu được, tuy cương thi, nhưng hút máu, thuần khiết giống như đứa trẻ biết đời. Nếu phải sống cùng cả đời, cũng rất tốt. Ít ra , lòng dạ như vậy khiến nàng thấy an tâm.

      lần, hoàng thất tổ chức hoạt động săn bắn. Thiên Vũ vốn muốn , nhưng cương thi lại hưng phấn dị thường, nhìn chằm chằm vào thiếp mời vẽ bản đồ săn bắn, ngừng rít gào. Thiên Vũ nghĩ thầm, có lẽ là chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng đó chăng? Vì vậy nàng quyết định dẫn xem chút. Cho đội nón che mặt, khoác thêm áo choàng đen để gió thổi lọt, sau khi xác định bị ánh mặt trời làm tổn thương, lúc này Thiên Vũ mới hưng phấn dẫn .

      Tuy là chỉ có người trong hoàng thất, nhưng Thiên Vũ vẫn cố gắng dẫn cương thi đến những nơi ít người. lưng đeo cung tên, tay cầm dây cương điều khiển ngựa, bọn họ thỏa sức chạy vào rừng rậm đuổi theo con mồi, cương thi hưng phấn liên tục rít gào. Đuổi tới chỗ kích động, thậm chí còn nhảy xuống ngựa, chạy bộ rượt theo con mồi…

      Cho tới bây giờ Thiên Vũ cũng chưa từng thấy vui vẻ như vậy, nàng cũng cao hứng nắm dây cương đuổi theo. Nhưng vào lúc này, động tác của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy trong rừng, cách đó xa, nam nhân cao to lạnh lùng cưỡi ngựa.

      Tuy mặc thường phục tao nhã, nhưng đôi giày thêu rồng vàng kia tiết lộ thân phận chí tôn của . Mày rậm của nhíu chặt, đứng từ xa nhìn Thiên Vũ, dường như ra suy nghĩ của mình.

      Hít hơi sâu, Thiên Vũ thu hồi tầm mắt, nắm dây cương cưỡi ngựa rời . Bởi vì phương hướng mà cương thi tới chính là chỗ mà nam nhân kia đứng, vậy nên Thiên Vũ thể đến trước mặt .

      Ngày nào còn tay trong tay, nay thành người xa lạ. cơn gió khẽ thổi qua, tóc dài tung bay, trong khoảnh khắc Thiên Vũ giơ tay vén tóc lên tai, dường như lại nghe thấy khẽ cất giọng chua xót: “Thiên Vũ…”

      Khóe môi khẽ cong lên nụ cười lạnh nhạt, Thiên Vũ đá vào bụng ngựa, ngựa phi như điên…

      “Nàng vẫn hận trẫm sao? Thiên Vũ… Trẫm muốn mất nàng…” Gió rất to, Thiên Vũ dường như nghe được cuồng loạn gào thét ở phía sau.

      Tiếng vó ngựa vẫn ngừng lại.

      —————————-

      Trời dần tối, nhưng Thiên Vũ vẫn chưa tìm được cương thi. biết đâu rồi, lòng nàng tràn ngập lo âu, bất đắc dĩ phải hái lá làm kèn huýt sáo. Tức , khu rừng rậm rạp bỗng nổi lên trận xôn xao lạ thường, tất cả cầm thú chim muông đều chạy về phía nàng giống như vừa nhận được mệnh lệnh!!!

      Nhờ chúng nó cung cấp manh mối, rốt cuộc vào lúc tia nắng cuối cùng biến mất, Thiên Vũ cũng đã tìm được cương thi.

      Chỉ thấy cương thi trong bụi gai rậm rạp, quần áo người rách tơi tả, mái tóc dài rối tung, người cũng có ít dấu vết bị thương do kiếm gỗ đào* gây nên, răng nanh móng vuốt, dáng vẻ bị thương lung lay sắp ngã, chỉ có đôi mắt vẫn mở to, trong mắt tràn ngập tia máu, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm mấy tên đạo sĩ vây xung quanh !

      (*) Kiếm gỗ đào: kiếm được làm bằng gỗ đào, được mấy đạo sĩ dùng để bắt ma quỷ quái, treo ngoài cửa hoặc trong phòng ngủ có tác dụng hóa giải phong thủy xấu.

      [​IMG]

      Thiên Vũ vừa nhìn hiểu được chuyện gì xảy ra.

      Chắc hẳn là cương thi bị lạc, lại đụng trúng phải mấy gã đạo sĩ hàng trừ ma!

      Cũng biết là cương thi có phát ra nàng hay , nhưng chỉ trong nháy mắt, cương thi ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

      Thiên Vũ mím môi, đứng im tại chỗ, chỉ cầm chiếc lá thổi hơi dài, ngay lập tức, cây cối trong rừng bỗng nhiên lay động, rất nhanh, từ trong bụi rậm có vô số rắn độc bò ra, le lưỡi đỏ rực, lùa đám đạo sĩ vào chỗ, sau đó ngóc đầu chờ phát động!!!

      ———-

      Thiên Vũ dốc hết sức lực, vất vả lắm mới đem được cương thi hôn mê về phủ. Cởi hết tất cả quần áo người , nàng tỉ mỉ băng bó, xử lý miệng vết thương của … Vén những lọn tóc rơi cổ , định xử lý nốt vết thương cuối cùng cổ , nhưng vào lúc này, nàng lại bất ngờ phát phía bên phải cổ có bốn dấu răng mờ nhạt…

      Ngón tay trắng trẻo nhàng mơn trớn mấy dấu răng mơ hồ, Thiên Vũ khẽ híp mắt, trầm mặc hồi lâu.

      Suốt đêm này, đều ngủ sâu. Cho đến khi Thiên Vũ ôm chặt lấy , mới bình thản ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau tỉnh lại, vết thương người cương thi tốt hơn phân nửa. Hai người cùng ngồi trước bàn dùng bữa, Thiên Vũ vừa dạy húp cháo, vừa dặn dò: “Ngươi hẳn cũng biết thân phận của mình là gì. Tuy chuyện ngày hôm qua là vô tình gặp phải, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục cẩn thận che giấu tung tích của mình ngày nào đó ngươi chết đấy.” Ngẫm nghĩ lát, nàng lại : “Vậy nên ngươi ngàn vạn lần đừng nên hút máu. Nếu hút máu, mặc dù lực tăng lên, nhưng khí thể nào che giấu. Ngươi nhất định phải học được cách che giấu tung tích của mình. Nếu có chuyện gì tuyệt đối thể ra ngoài. Biết ?”

      Cương thi khẽ chớp đôi mắt to tròn trong veo, tuy nghe hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu như .

      Lúc này Thiên Vũ mới an tâm thả lỏng. Thế nhưng rất nhanh, Thiên Vũ phát lời của mình quả thực là đàn gảy tai trâu ——

      Bởi vì rằng, lại ôm nàng bay lên đỉnh núi để hấp thụ ánh trăng rồi.

      Nhưng thôi cũng chẳng sao, cũng cần phải tăng cường thể lực của mình mà? Nàng cũng thể quá mức hà khắc với . Sau này mỗi khi nhàn rỗi buồn chán, Thiên Vũ cũng cùng ngắm trăng, loại cảm giác này ra cũng tệ lắm.

      Thiên Vũ nghĩ, kỳ thực có cương thi ngốc ở bên cạnh cũng tồi. Chỉ tiếc là, tiệc vui chóng tàn.

      Cũng biết là ai mật báo, Trạm vương phủ có nuôi cương thi, khiến tất cả mọi người trong kinh thành đều bàng hoàng. Ngay lúc Thiên Vũ biết có thể che giấu chuyện này thêm được bao lâu nữa chuyện nghiêm trọng xảy ra!!!

      Tối hôm đó, nàng tắm. Lúc sau lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chén trà rơi vỡ, ban đầu nàng cũng để ý, nhưng khi tắm xong, khoác áo ra, cảnh tượng trước mắt khiến nàng suýt chút nữa ngất lịm ——

      Chỉ thấy cương thi hoang mang quỳ mặt đất, toàn thân áo gấm trắng như tuyết giờ phút này đã nhuốm máu đỏ tươi. Mà bên cạnh tiểu cung nữ sớm tắt thở từ lâu. Cả người cung nữ tắm trong vũng máu, sau gáy mảnh khảnh là hai dấu răng vẫn còn chảy máu…

      Thiên Vũ chết đứng tại chỗ, mở to mắt, chân tay run rẩy, toàn thân rét lạnh như băng!!!

      Nhưng rồi rất nhanh, ngón tay của cung nữ chết bỗng dưng lại khẽ cử động… Máu từ vết thương cổ nàng ta ngừng chảy, móc vuốt sắc nhọn mọc ra, miệng cũng bắt đầu lộ ra răng nanh … Chỉ chốc lát sau, nàng ta mở mắt ra ——

      Thiên Vũ kinh hãi lui về sau bước! Suýt chút nữa ngã nhào!

      Cương thi nghe thấy tiếng động quay đầu lại, đôi mắt đỏ tươi lóe lên tia sáng u như sói…

      Môi nàng run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai: “Aaaaaaaa ——”

      ——————————————————————————————————

      Thiên Vũ biết rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì, bởi vì cương thi cũng thể được nguyên do. Tuy phạm vào cấm kỵ mà cương thi nên có, nhưng Thiên Vũ vẫn lựa chọn bao che cho . Sau khi xử lý con nữ cương thi kia, nàng cố gắng hết sức giữ bên cạnh mình, cho tiếp xúc với bất kỳ ai. Thậm chí nàng còn thường xuyên dặn dò : “Từ nay về sau ngươi tuyệt đối được hút máu người nữa có biết ? Ta biết bây giờ ngươi rất khổ sở, nhưng chỉ cần cố gắng qua khoảng thời gian này là tốt rồi. Biết ? Biết ?”

      Đối mặt với ánh mắt khẩn thiết của nàng, cương thi nghi ngờ nhíu mày lại, nhưng vẫn gật đầu.

      Tuy nàng cố gắng tìm cách che giấu, để cho ai biết tất cả những chuyện này, nhưng tin đồn trong kinh thành có cương thi hút máu lại càng lan ra mãnh liệt. Thậm chí mấy đêm liền đều có người bị hại, tất cả đều bị hút máu mà chết.

      số thánh tăng đạo sĩ cũng bắt đầu kéo tới vương phủ.

      Phải ứng phó với đám người bên ngoài, Thiên Vũ khổ thể tả. Cuối cùng tâm sức lao lực quá độ, nàng hung hăng tát cương thi cái!!

      phải ta dặn ngươi được đả thương người khác sao? Vì sao ngươi lại chịu nghe lời!!!” Nàng quát to vào mặt .

      Lần đầu tiên trông thấy nàng tức giận như thế, cương thi ủy khuất ôm má, hốc mắt dần dần đỏ lên.

      “Đừng có khóc! Ta bảo ngươi được khóc!” Thiên Vũ tức giận ném ấm trà xuống đất vỡ tan, lại vô lực ngã ngồi xuống ghế, nước mắt khổ sở lặng lẽ chảy xuống.

      Nàng biết mình có thể bảo vệ được đến khi nào? Nàng biết.

      _________

      Thiên Vũ vốn cho rằng cương thi trở nên như vậy chỉ là do ngẫu nhiên, nhưng từ lần đầu tiên quan binh uy hiếp tiến vào vương phủ, nàng mới giật mình tỉnh ngộ! Tất cả những chuyện này đều xảy ra cách quá tự nhiên, tự nhiên đến nỗi giống như có người đứng đằng sau mưu thao túng! Bắt đầu từ cái lần nhận được thiếp mời săn thú kia, tất cả tình huống đều diễn biến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta thể hoài nghi…

      Nàng bắt đầu phái người điều tra tất cả về cung nữ bị cắn lúc trước, kể cả những ai nàng ta đã từng tiếp xúc trước khi chết. Chỉ cần tra ra được chút dấu vết, nàng cũng có thể biết tất cả những chuyện này là mưu của ai! Là ai muốn hại chết cương thi.

      Mà cái người khả nghi nhất…

      Quả nhiên, rất nhanh có tin tức, trước khi chết, cung nữ kia thường xuyên liên lạc với Lý công công ở trong hoàng cung. Mà Lý công công chính là thái giám tâm phúc của hoàng thượng.

      Quả nhiên…

      tay bóp nát mật thư bàn, khóe môi Thiên Vũ cong lên nụ cười hung ác.

      đời này, đừng ai mơ tưởng đụng tới .

      ———————————

      Trước khi vào cung diện kiến thánh thượng, Thiên Vũ còn có chuyện phải làm. Đó chính là phải dỗ dành cương thi ngoan ngoãn ngủ trưa trong quan tài.

      đến mở nắp quan tài, nhìn ngủ rất say. Tâm tình Thiên Vũ cũng thả lỏng. Diễm, chàng được chạy loạn. Ta ra ngoài lát, mau về thôi. Chàng được chạy lung tung có biết ?

      , lần đầu tiên để theo bên cạnh, nàng có chút quen.

      Kéo lại áo choàng vai, nàng bước ra khỏi tẩm điện.

      Mà bên này, sau khi Thiên Vũ vừa ra khỏi vương phủ lâu, cương thi vươn tay ôm thấy người, dần dần tỉnh lại. Đôi mắt to tròn ngây ngô sau khi nhìn bốn phía xung quanh nhảy ra khỏi quan tài. Đuôi mắt liếc nhìn thấy nắp quan tài có dán tờ giấy, giơ móng vuốt mở ra ——

      tờ giấy viết hàng chữ rồng bay phượng múa ——

      —— Ta ra ngoài chút, mau chóng trở về ——

      Cương thi hai lời, ném tờ giấy rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, men theo hơi thở của Thiên Vũ còn lưu lại trong khí mà

      Mũi của cương thi rất nhạy, dọc đường, rất nhanh đến đường cái nơi kinh thành phồn hoa náo nhiệt. Mái tóc bạch kim dài chạm đất khiến nhiều người qua đường phải ghé mắt nhìn. đỉnh đầu là ánh mặt trời nóng rực, sắp chống đỡ nổi, sau lưng bắt đầu bốc lên khói trắng nhàn nhạt…

      muốn tìm nơi để tránh khỏi ánh nắng mặt trời nóng rực kia, nhưng lại càng muốn tìm nàng. Suy nghĩ đơn thuần của cương thi hề thay đổi, trong đầu vĩnh viễn chỉ có ý nghĩ, thể nào để mất nàng!

      nhất định phải tìm được nàng!

      Dọc đường mải ôm tâm tình buồn bực tìm kiếm, hề phát nguy hiểm ở phía trước, cho đến khi từ trời rơi xuống sợi xích trói cương thi, vây khốn , mới giật mình bừng tỉnh!

      Móng vuốt mãnh liệt cào cấu xích sắt, thể tránh thoát, ngửa mặt lên trời rít gào. Khuôn mặt trắng noãn vừa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, lập tức bị bỏng mảng lớn, đau đớn khiến nhe răng.

      đỉnh đầu, hơn trăm đạo sĩ cầm kiếm bao vây !!!

      ___________

      Lúc Thiên Vũ vội vội vàng vàng xuất tại ngự thư phòng, đám quan viên đứng trong ngự thư phòng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      Nàng và hoàng thượng chỉ nhìn nhau, hoàng thượng lập tức hiểu , phất tay để cho mấy tên quan viên thảo luận chính lui ra. “Nàng tới đây làm gì?” đến trước bàn ngồi xuống, cũng ngẩng đầu lên, chỉ lật lật vài tờ tấu chương.

      ‘Bộp ——” chưởng hề chậm đánh tới, đập tấu chương trong tay rơi xuống, buộc phải đối mặt với nàng.

      Khẽ đảo mắt nhìn bàn tay đặt tấu chương, năm đầu ngón tay được thoa sơn đỏ hồng xinh đẹp, hoàng thượng khẽ nhíu mày, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng lộ vẻ kiên nhẫn: “Liễu Thiên Vũ, nàng to gan.”

      Liễu Thiên Vũ hề nhíu mày lấy cái: “Ngươi nên biết mục đích hôm nay ta đến tìm ngươi.”

      “Trẫm biết.”

      , phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng bỏ qua cho đệ đệ của mình?”

      “Đệ đệ?” Hoàng thượng hơi sững sờ, rồi sau đó lại cảm thấy buồn cười, khẽ bật cười, : “Trẫm biết nàng gì.”

      “Bắc Thần Hạo!” Liễu Thiên Vũ giận dữ nghiến răng: “Ngươi có thể lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng đừng hòng lừa được ta. Ngươi thừa nhận cũng được, thừa nhận cũng được. Ta đến đây chính là muốn nhắc nhở ngươi , nếu như ngươi dám động đến sợi tóc của , ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.”

      Đến bây giờ vẫn chưa từng thấy nàng để ý người nào như vậy… Nụ cười khinh miệt của hoàng thượng bỗng cứng đờ bên môi… Ánh sáng trong mắt cũng dần trở nên ảm đạm…

      Hít hơi sâu, liếc mắt nhìn sang bên: “Nàng quan tâm đến người đó như vậy sao?”

      Liễu Thiên Vũ trầm mặc.

      Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng của nàng, trong lòng hoàng thượng lại đột nhiên bùng lên ngọn lửa tên, tức giận vỗ bàn cái, gầm lên trước mặt nàng: “Vì cái gì mà nàng vừa vào cung nhào đến chất vấn trẫm! Nàng từng hỏi trẫm câu xem có phải là trẫm làm hay chưa! Nàng ở cùng người đó bao lâu mà tin tưởng như vậy! Nàng ở bên trẫm bao lâu mà lại chất vấn trẫm như vậy?” gầm lên, khuôn mặt tuấn tú hề che giấu khổ sở.

      Liễu Thiên Vũ mím môi, đẩy ra: “ chỉ là đứa ngốc hiểu gì cả…” Nàng có chút chột dạ lẩm bẩm.

      A, hoàng thượng đột nhiên nở nụ cười, nước mắt đè nén dâng lên khóe mi, xoay người, đưa lưng về phía nàng, hô hấp nặng nề, rất lâu sau đó, mới xoay người lại, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ : “Trẫm hiểu vì sao ban đầu nàng phải ở bên cạnh trẫm, cũng bởi vì cái họ của trẫm, bởi vì trẫm mang họ ‘Bắc Thần’, nàng mới nguyện ý giúp trẫm tạo nên nghiệp lớn, đúng ? Nhưng ít ra cũng chung sống mấy năm mà? Sao nàng có thể đơn giản như vậy mà nghi ngờ trẫm? Nếu như trẫm với nàng rằng, tất cả những chuyện này phải do trẫm gây ra, nàng có tin ? Nàng có tin ?” Ánh mắt nhìn nàng gần như cầu xin.

      Thế nhưng nàng hề đáp lại, chỉ xoay người muốn rời .

      “Thiên Vũ ——”

      Nàng dừng bước.

      “Lúc trước trẫm làm vậy với nàng, trẫm biết nàng hận trẫm. Nhưng trẫm bất lực…”

      Nàng hất ống tay áo rồi bước .

      Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của nàng xa dần, hoàng thượng siết chặt nắm tay, cuối cùng dường như hạ quyết tâm rất lớn, hét to về phía nàng: “Thiên Vũ, trẫm muốn cho nàng xem thứ ——”
      Chris thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 2:
      Cái chết của cương thi


      Edit: Kún Lazy

      Từ trong hoàng cung ra, Thiên Vũ ngồi trong xe ngựa, tay đỡ trán, dựa vào ô cửa sổ, nghe thanh bánh xe ngựa phát ra có quy luật, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, lời.

      Cỗ xe ngựa đột nhiên ngừng lại, có hạ nhân chạy tới bẩm báo: “Trạm phi nương nương, có chút trở ngại——”

      Thiên Vũ chậm rãi mở mắt, sai người vén màn kiệu lên, lúc trông thấy cảnh tượng bên ngoài, con ngươi sắc bén bỗng nhiên co rụt lại ——

      Chỉ thấy phía đám người bu đông nghẹt có hơn trăm đạo sĩ cầm kiếm xoay tròn . Mà dưới mặt đất lại có khí mãnh liệt ngưng tụ! Trái tim của Thiên Vũ như muốn vọt ra ngoài, vội vã hỏi hạ nhân chuyện gì xảy ra?

      Sau khi hạ nhân dò hỏi trở về, mới ấp úng là Trạm vương gia xảy ra chuyện.

      Hô hấp của Thiên Vũ lập tức nghẹn lại!!!

      “Tránh đường tránh đường. Trạm phi nương nương giá lâm. Mau tránh đường cho ta…” Gã sai vặt ở phía trước hò hét mở đường…

      Mọi người vừa nghe thấy Trạm phi nương nương đến đều hết sức sợ hãi mà nhường đường, xoay người cúi đầu đứng sang bên, ai dám ngẩng đầu liếc nhìn thiên kim Liễu phủ mang nhiều sắc thái truyền kỳ nổi danh nhất vương triều này.

      Dải lụa trắng buộc ngang eo, dập dờn theo từng bước chân nàng, bên hông đeo miếng ngọc bội tựa như đóa mây trắng, mỗi bước đều phát ra tiếng leng keng. Liễu Thiên Vũ lạnh lùng, lại phong tình vạn chủng bước qua lối bộ, tiến vào giữa đám người, cuối cùng, nàng nhìn thấy cảnh tượng kia ——

      Khuôn mặt mềm mại trắng nõn ngày xưa của Trạm vương gia, lúc này tắt thở bỏ mạng, nằm mặt đường. Thân thể của sớm bị ánh mặt trời thiêu cháy, đen như than củi. Mái tóc bạch kim dài mềm mượt như tơ, lúc này cũng bị thiêu đốt tựa như cỏ dại khô héo. Nhìn hắn giống như bộ xương khô, chết nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở to…

      Thiên Vũ chỉ lẳng lặng đứng nhìn, nhìn thi thể của hề nhúc nhích…

      Bốn phía xung quanh trở nên yên lặng…

      Đột nhiên, biết trong đám người lại có ai đó nhịn được mà khẽ ho khan tiếng, bốn phía lập tức nổi lên trận cuồng phong quỷ dị, gió nóng giống như lửa đốt nhanh chóng khiến cho tất cả đất trời, tất cả vạn vật đều bị bốc cháy. Mọi người ngã xuống, liên tục gào khóc kêu la, cũng trong thời khắc hỗn loạn này, đạo sĩ cũng cực kỳ bi thảm gào lên giống như dã thú, tiếng thét vang đến tận trung ——

      Liễu Thiên Vũ ngửa mặt lên trời rít hơi dài, mái tóc được tết hoa vân kế cũng sổ ra tán loạn, tóc dài đen nhánh phát sáng, dần dần trở nên bạc trắng từng đoạn, mắt đỏ như máu, bốn chiếc răng nanh từ trong miệng mọc ra, gió lạnh nổi lên, cuồn cuộn từng cơn, con đường kinh thành mới vừa rồi còn phồn hoa náo nhiệt, trong nháy mắt lại biến thành địa ngục trần gian, hỏa diễm hung mãnh lan tràn, trong khoảnh khắc, cả kinh thành chìm trong biển lửa, thanh kêu la gào thét vang vọng khắp nơi.

      Nàng ôm lấy , ngừng vuốt ve khuôn mặt , hết lần này đến lần khác…

      “Này, nếu như đây chính là điều chàng muốn. Ta cho chàng.” Khóe môi nàng khẽ cong lên nụ cười tuyệt đẹp, nắm chặt lấy bàn tay của

      ____________

      Lúc Trạm vương Bắc Thần Diễm tỉnh lại, thấy mình nằm giường lớn trong cung điện hoa lệ. Hoàng đế Bắc Thần Hạo đứng bên cạnh giường, sắc mặt nặng nề nhìn .

      Đầu đau như muốn nứt ra, Trạm vương vỗ vỗ đầu, ngồi dậy, thờ ơ hỏi: “Làm sao vậy?”

      Hoàng thượng khẽ nhíu mày, cúi đầu : “Mục đích của ngài đạt được rồi.”

      Đôi mắt của Trạm vương nhíu lại, dường như nhớ tới điều gì, lại hỏi: “Ý của ngươi là ——”

      Hoàng thượng đưa khối ngọc bội tựa như đóa mây trắng tới trước mặt : “Nàng rồi. Vì cứu sống ngài, nàng hoàn toàn tan biến. Chỉ để lại khối ngọc này, Hạn Bạt* ngọc.”

      (*) Hạn Bạt là tên gọi chung của loại sinh vật . Theo miêu tả ở thế kỷ 20 cùng với trong sách cổ của Trung Quốc ghi lại, cộng thêm dân gian truyền miệng, hình dáng giống như cương thi, vậy nên mọi người coi nó là tổ tiên của cương thi.

      Thấy dáng vẻ của vẫn ung dung như thế, hoàng thượng cố gắng chịu đựng, siết chặt nắm tay, cắn răng hỏi lại : “Nàng hy sinh bản thân để cứu ngài như vậy, chẳng lẽ ngài thấy cảm kích sao?”

      Trạm vương cười khinh miệt: “Đây là do nàng ta tự chuốc lấy.”

      “Nếu trẫm với ngài rằng, nàng sớm biết tất cả mọi chuyện, nhưng nàng vẫn lựa chọn cứu ngài sao?”

      Bàn tay Trạm vương vuốt ve Hạn Bạt ngọc chợt khựng lại: “Ngươi cái gì?” trầm ngẩng đầu, hơi thở tản ra sự nguy hiểm ——

      Hoàng thượng lập tức quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin: “Hoàng Tổ gia gia, cháu trai tội đáng muôn chết. Nhưng cháu đành lòng để nàng bị lừa gạt, vậy nên mới cho nàng biết. Ngài cưới nàng căn bản chính là diễn trò. Ngài giả ngốc để lừa gạt lòng tin của nàng, thứ ngài muốn chẳng qua chỉ là khối Hạn Bạt ngọc có thể giúp cho sức mạnh của ngài càng thêm cường đại mà thôi. Tất cả chuyện này nàng đều biết. Nàng cũng biết thân phận của ngài…”

      ‘Xoảng ——’ Miếng ngọc bội trong tay Trạm vương rơi xuống đất, nứt ra mảnh . Trạm vương kinh ngạc cúi đầu nhìn khối ngọc bội kia, qua nửa ngày vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

      đứng phía sau dàn dựng tất cả, cuối cùng còn dùng tính mạng đánh cược, đánh cược nàng dốc hết tất cả sức lực tới cứu . Lại ngờ rằng…

      “Ở đây có phong thư, là nàng để lại cho ngài.” Hoàng thượng giao bức thư cho .

      Bàn tay của Trạm vương run rẩy mở ra, nét chữ của nàng quá quen thuộc ——

      Diễm

      Ta biết , lúc chàng đọc được bức thư này, ta vĩnh viễn rời xa chàng. Tuy ta biết tất cả những chuyện này đều do chàng đứng sau sắp đặt, tuy chàng vẫn luôn lừa dối ta, nhưng ta trách chàng. Lúc trước, khi gả cho chàng, ta cũng từng hoài nghi, ta kéo tay chàng ra khỏi tẩm điện, muốn biết chàng có phải là giả ngốc hay ? cương thi có suy nghĩ vẫn có bản năng né tránh ánh mặt trời, nhưng chàng vẫn cùng ta bước ra ngoài ánh nắng… Diễm, khoảnh khắc đó, ta biết chàng phải lòng muốn cưới ta. Chàng gạt ta. Nhưng ta nghĩ, chàng chỉ là cương thi, chàng thể làm hại ta. Cứ như thế mà có người ở bên cạnh bầu bạn cũng tốt. Nhưng về sau, ta phát cổ chàng có bốn dấu răng. Ta nghi ngờ, vì sao cổ chàng lại có dấu răng của ta? Cả đời này Hạn Bạt ta chỉ cắn người. cậu bé vẫn còn rất trẻ … Ta cũng từng đoán rằng, chàng chính là cậu bé năm xưa mà ta muốn tìm, nhưng ta lại dám chắc. Cho đến khi Bắc Thần Hạo cho ta xem gia phả hoàng tộc … Ồ, Diễm, hóa ra chàng cũng sống lâu như ta đấy.

      Ngàn năm trôi qua ta vẫn thể tìm được chàng, ta vẫn luôn nghĩ, chàng ở nơi đâu? Có phải chàng chết rồi hay ? Nếu như chàng may mắn còn sống, có thể nào vẫn nhớ đến ta? Ta vẫn luôn tìm chàng, tìm chàng từ rất lâu, lâu đến nỗi ta quên mất hình dáng của chàng … Cũng có lúc ta nghĩ, nếu cuối cùng có ngày ta tìm được chàng, ta nên dùng khuôn mặt nào để đến gặp chàng đây? Ta biết chàng rất hận ta, hận ích kỷ của ta hủy hoại cuộc đời chàng. Ta vẫn luôn kịp với chàng câu xin lỗi, ta nên ích kỷ muốn giữ chàng lại mà biến chàng trở thành cương thi, thứ mà chàng căm hận nhất… Tổn thương gây ra cho chàng, ta vĩnh viễn cũng có cách nào bù đắp. Nếu thời gian có thể quay lại, chúng ta có thể trở về quá khứ, trở về khoảng thời gian ta còn trốn ở trong rừng dưỡng thương, trở về khoảng thời gian chàng cố ý ở lại làm bạn cùng ta, ta nhất định để chàng . Nhất định…

      Ta



      Bàn tay cầm bức thư kịch liệt run rẩy, giọt nước mắt nóng rực rơi xuống phong thư, tạo thành đóa bọt nước tuyệt đẹp. hận nàng, hận ngàn năm. nhớ nàng, cũng nhớ ngàn năm.

      ——————-

      Trong rừng.

      : Ngươi tên gì?

      Bé trai: Bắc Thần…

      – HẾT –
      Lữ Vũ UyênChris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :