1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN.

      [​IMG]

      Tác giả: Tam Chưởng Quầy

      Editor: RubyTran31

      Thể loại: hào môn tổng giám đốc, cường thủ hào đoạt, giả incest, cấm kị, 18+

      Cảnh báo: 18+ (kể từ chương 80 trở hầunhư chương nào cũng nóng)

      Tình trạng edit: 4 chương/ ngày (nếu rãnh rỗi post nhiều hơn thỏa mãn mong muốn người đọc)

      Đôi lời trước khi vào truyện: vì đây là lần đầutiên mình edit truyện nên có gì thiếu sót các bạnđóng góp zum mình, đây là bộ truyện mà mình vô tình đọc được và có ấn tượng với nó sâusắc. Bạn nào muốn xem nam chính nữchình cách điên cuồng và tiếc tìm mọi cách giam cầm bên mình bạn tìm đúng truyện để đọc rồi đấy! Hy vọng mình nhận được nhiều phản hồi từ các bạn. Đòng thời mình cũng cảm ơn bạn Quỳnh Diệp giúp đỡ mình rất nhiều trong qua trình edit. Mình vô truyện đây!

      Giới thiệu:

      ", van cầu em, cần... chị là chị của em mà, sao em có thể đối xử với chị như vậy được?" Mắt rưng rưng, thanh run rẩy.

      "Chị. Lạc Tích Tuyết, em đừng giả dối! Tới tận bây giờ tôi chưa hề coi em là chị, trong mắt tôiem chính là người con khiến tôi muốn đến phát điên". Ánh mắt đỏ đậm, đó là dấu hiệu của dục vọng.

      tàn nhẫn cởi quần áo của Tích Tuyết còn mảnh, để ý giãy dụa cùng đau khổ van xin, dùng sức xuyên xỏ qua, hung hăng biến thành người con của .

      quá , đến khắc cốt ghi tâm, nămhắn 9 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Tích Tuyết, tâm đóng băng lau, nay lại vì mà trầm luânthật sâu...

      Mười ba năm, vẫn vì mà chờ đợi đếncuồng dại, cam nguyện vì buông hết thảy thù hận, chỉ vì muốn ngày nào đó quang minh chính đại đứng bên cạnh .

      Nhưng điều làm tan nát cõi lòng là khi rốtcuộc trở thành người đàn ông mà vạn người kính mộ, có thế lực khổng lồ sau lưng cơ hồ gầnnhư tay che trời lại gả cho người đàn ông khác.

      "Lạc Tích Tuyết, vì tôi muốn có được em, tôi tiếc bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lấy."

      kéo Tích Tuyết từ trong lễ đường bước ra,buộc phải ký tên vào giấy đăng ký kết hôn.

      "Lạc Thiên Uy, tôi hận , mặc dù cóđược thân thể của tôi nhưng vĩnh viễn có được trái tim của tôi". rưng rưng, con ngươi đầy phẫn hận nhìn .

      khiến cha ốm đau giường vì tức mà chết, giết chết vị hôn phu của , chiếmđoạt hết tài sản của , giam cầm... Cứ thế lần lượt bị giữ lấy, bị ác ma vô tình dẫm đạp, bóp nát.

      Thiếu niên ôn nhu từng dốc lòng che chở cho nay biến thành ác ma thú tính điên cuồngđoạt lấy.

      Nguyên lai 10 năm nhẫn, bất quá chỉ là vì trò chơi trả thù nực cười này sao?
      tart_trung, bornthisway011091wjuliet43 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Hồi ức thương.



      Đêm tĩnh lặng, chung quy cũng dễ khiến chongười ta nhớ lại những ký ức qua.

      Hình dáng của Lạc Thiên Uy đứng lẳng lặngtrong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo. Tay kẹp lấy điếu xì gà, nhàn nhạt thở ra vòng khóiđem phát hạo thành người đàn ông ma mị.

      Đứng ban công của biệt thự, ngắm nhìn toàn thành thị , những ngọn đèn giống nhau hỗn loạn thành đoàn, thế nhưng lòng lại ở nơi nào.

      “Tuyết nhi, tôi rất nhớ em!” Trong mắt có gì đó quang mang khó hiểu. hình ảnh xinh đẹp phủ đầy bụi cất giấu sâu trong lòng , giờ lại nổi lên trong đầu .

      Bốn năm suốt 1268 ngày trôi qua, đối với nhớ thương từng ngày từng ngày, càng giatăng mãnh liệt chứ chưa từng ngưng lại.

      Mặc dù trong bốn năm này, có vô số nữ nhân, từng tận hưởng qua bao cơn hoan lạc nhưng trong mắt , nội tâm ngoại trưcô, cho tới giờ chưa hề có qua người đàn bà nào.

      nhiều như vậy, chỉ tiếc khôngnhững mà còn rất rất hận .

      “Em so với ta sao?” Trì Nhược Huân bọc tấm chăn mỏng, chẳng biết từ lúc nào đứng sau lưng Lạc Thiên Uy. Từ phía sau ôm lấy eo , ngữ điệu ngả ngớn hỏi.

      có thể . Quan hệ của chúng ta dừng ởđây!” Lạc Thiên Uy hở hững liếc nhìn người phụ nữ mị, ném ra câu lạnh như băng làm trái tim đông đá vì lời ấy.

      Trì Nhược Huân sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. kêu rên : “Vì cái gì? Chủ nhân, ngài tại sao lại đối với em như vậy?”

      cho rằng là có bất đồng, lại nghĩ tới lại muốn đuổi . Suy tính trước đây cũng hề giốngnhau! cho rằng bằng tài sắc tại nhấtđịnh có thể nhốt tâm người đàn ông này lại.vậy mà cuối cùng vân thất bại thảm hại.

      cần ôm bất luận ảo tưởng gì đối với tôi. Như vậy quãng đời về sau này của trôi qua rất thống khổ. người dàn bà, tôi đụng qua nhiều nhất là chỉ lần mà thôi.”Lạc Thiên Uy nhíu mày lộ ra vẻ chán ghét,giọng điệu càng thêm trầm thấp.

      Trì Nhược Huân hồi nội tâm thất lạc, đột nhiên quỳ rạp xuống, bất lực ôm lấy thân thể to lớn của , tấp giòng cầu khản: “Này, cần vứt bỏ em được , em cái gì cũng nguyện ý vì mà làm.”

      “Nhược Huân, cho tôi cảm giác này”. Lạc Thiên Uy hề thương tiếc mộtcước đá văng ra, ngẩng đầu bước , quay đầu lại lần mà hướng phòngtắm xa hoa bước đến.

      Trước khi cũng quên vứt xuốngmột câu cảnh cáo đem nội tâm Trì Nhược Huân tan vỡ hoàn toàn.

      “Thừa dịp tôi chưa thay đổi chủ ý, lập tức biến . Nếu hậu quả tự biết.”

      Trì Nhược Huân run rẩy như đưa trẻ.Thần sắc trong nháy mắt lâm vào tuyệt vọng. bụm mặt khóc chạy ra ngoài, tâm bị gây thương tích đầy mình.

      Chuyện như vậy xảy ra vô số lần ở vô số đàn bà của .

      Lạc Thiên Uy thoải mái nằm trong bồn tắmrộng lớn xa hoa, ngửa đầu nhìn trần nhà.Trong phòng tắm xa hoa bốc lên sương mù,góc cạnh ràng của gương mặt hoàn mỹ lên, có vẻ ma mị.

      Tay phải cầm ly rượu đỏ đung đưa chấtlỏng đỏ hồng bên trong, tay trái cầm tấmhình.

      “Tuyết nhi, bọn họ có tư cách trách em. Tôi em, chỉ mình em, trừ phitôi còn cõi đời này!” lầm bầm lầu bầu nỉ non trong miệng. Đôi mắt sắcbén, thâm thúy trong nháy mắt biến thànhdịu dàng vô hạn, tràn đầy thâm tình.

      Nhưng điều đó chỉ có biểu trước mặtngười con tên là Lạc Tích Tuyết mà thôi.

      kính thủy tinh bị hơi nóng bám lấy, Lạc Thiên Uy viết viết lại cái tên Tích Tuyết. Ngón tay lạnh băng viết đến tê dại, khiên cho người ta hiểu sâu sắc và đau đớnđến tận xương tủy là như thế nào.

      Trong phòng tắm màu sắc trang nhã nhưng lạnh lẽo được bố trí cùng với vài màu sắc ấmáp tạo nên hài hòa, giống như khoảng cách trong tình .




      Chương 3:Máu mưa dầm ngày



      Ầm ầm…

      Nương theo tia chớp chói mắt bầu trời, mưa tầm tả to như trút nước, tiếng sấm đinhtai nhức óc vang vọng trong trung, cảmàn đêm tựa hồ cũng bị phá vỡ theo tiếng sấm ấy.
      Trong biệt thự u, mùi của máu lan tràn…

      “Tiểu tử thúi, để coi, mày còn chạy đằng nào?”

      người phụ nữ trung niên ước chừng 30tuổi cầm trong tay cái cây thô to,hung dữ đuổi theo cậu bé chạy trốnphía trước.

      “Mày thực cho mình là đại thiếu gia nhà giàusao? Mày chẳng qua là do con đàn bà hạ đẳng kia sinh ra mà thôi, mày dựa vào cái gì ở trong căn nhà này? Dựa vào cái gì mà tranhgiành tài sản với tao?”

      Người đàn bà đem cậu bé bức đến trong góc tường, phát bắt được đôi vai gầy nhỏbé và yếu ớt của cậu bé, giơ cái cây to trongtay lên dùng hết lực mạnh mẽ thoáng cáivung đánh người cậu bé.

      Cậu bé chỉ gắt gao ôm lấy thân thể bécủa mình, người đầy rẫy những vếtthương, máu ứ đọng ở vết thương cũ giờ lạithêm vô số vết thương mới, đôi môi trở nên trắng bệch vì cậu bé ra sức cắn nó, mởmiệng cầu xin tha thứ dù là nửa tiếng, chỉ là vết máu đỏ hồng theo khóe môi chảy xuống.

      Mặc dù tuổi còn nhưng khí chất lộ ra người của cậu tương xứng với tuổi chút nào, thành thục mà cứng cỏi.

      “Mày, cái loại hạ đẳng này!!! chết , tao cho mày tìm cái chết!!!”

      Người đàn bà hung hăng mở miệng mắng chửi những lời độc địa, đối diện với cậu bé có khuôn mặt tuấn dật như thế này cùng trong trí nhớ gương mặt của người phụ nữphá gia đình của ả lại giống nhau như đúc, làm cho bà ta càng thêm khống chế được, cây gậy to trong tay càng dùng lực vung thằng xuống.

      “Phu nhân, tốt rồi, lão gia đến đây, lãogia trở lại!”

      người quản gia cỡ độ tuổi trung niên từbên ngoài biệt thự hốt hoảng chạy vào, cản trở động tác chuẩn bị hạ xuống củangười đàn bà kia, thần sắc kinh hoảng bẩmbáo.

      “Lão gia trở lại sao?” Bà ta cam lòng thu hồi cái cây to trong tay lại, kéo cái cằm của cậu bé lại hung hăng chế trụ, nghiêm nghị cảnh cáo: “ Coi như tiểu tử nhà màyhôm nay gặp may, bất quá chuyện vừa rồinếu mày dám cho lão gia biết tao khẳng định lần sau so với lần này còn nặnghơn nữa đó, nghe chưa?”

      Cậu bé cắn răng gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy,nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương lộ ra quật cường.

      nhất định báo thù, nữ nhân này những hại chết mẹ của , mà mỗingày còn ngược đãi đánh đập , đến khi trưởng thành nhất định nợ máu đòi bằng máu.

      “Người đâu, đem đến phòng trong nhốt lại , ba ngày cho ăn cơm, nếu lão gia có hỏi ra ngoài học.”

      Đôi mắt người đàn bà híp híp, đứng đối diện với người quản gia phân phó.

      “Vâng, phu nhân!” Quản gia cung kính vuốt cằm, xoay người sang chỗ khác, dùng ánh mắt hèn mòn bỉ ổi đánh giá tiểu hài tử.

      Cậu bé gọi là Lạc Thiên Uy, mới chỉ có 7 tuổi,là do lão gia bên ngoài trăng hoa với nữ nhân bên ngoài sinh ra. Người phụ nữ đó bị người đàn bà độc ác này giải quyết, nhưngnghiệt chủng cảu ta lại được lão gia đưavề nhà, mấy ngày qua người phụ nữ đọc ácnày tìm đủ mọi cách hành hạ cậu bé để thỏa mãn nội tâm bất mãn và uất hận cuảmình.

      Bất quá là hổ phụ sinh hổ tử, cậu bé mang hình hài cực kỳ xinh đẹp giống người phụ nứ kia như đúc, ngũ quan xinh xắn, tuổi còn nhỏmà hội đủ tài năng của bậc tinh ,nhất là làn da trắng đến mức đến mức làm cho phụ nữ ghen tị nhưng đồng thời cũng mơmàng ôm ấp ảo tưởng.

      “Tiểu thiếu gia, theo tôi”. Quản gia kéo thân thể nằm dưới đất của cậu bé đứng dậy, thô lỗ lôi cậu bé còn mang theo giọng điệu tà ác.

      Chương 4: Lăng nhục biến thái


      “Phanh…”

      Lạc Thiên Uy bị quản gia nặng nề ném xuống đất, cánh cửa của tầng hầm bị đóng lại, trước mắt lâm vào mảnh đen kịt, u.

      “Hắc hắc, tiểu thiếu gia vừa rồi là tôi cứutiểu thiếu gia nha, tiểu thiếu gia định cảmkích tôi như thế nào đây?”

      Quản gia đáy mắt lập lòe lên ngọn lửa dụcvọng, đôi mắt tham lam dâm tục nhìn chằmchằm vào Lạc Thiên Uy như nhìn mộtngười con trần truồng, bước từng bướchèn mọn về phía cậu bé.

      “Cút!” Khuôn mặt tuấn của Lạc Thiên Uy lên tia thị huyết tàn nhẫn, thanh lạnh như băng vạch phá đêm mưa tầm tã này, lộ ra cổ ngoan độc bẩm sinh.

      Quản gia như thể nghe được câu chuyện buồn cười nhất, phát ra tràng cười lạnh, tay cố kị chui vào trongquần áo của Lạc Thiên Uy.

      “Muốn ta cút sao? Vậy ai đến bôi thuốc cho ngươi đây? Miệng vết thương của ngươinghiêm trọng như vậy, có ta ngươisẽ chết đó”.

      Câu như thể quan tâm, nhưng bên lại vuốt cằm đánh giá cậu bé chỉ có 6,7 tuổi trước mắt, trong mắt của cậu bé có hànkhí lãnh phù hợp với tuổi làm cho tim đập nhanh, nhưng mặc dù là vậy cũng có ý định buông tha dễ dàng như vậy

      bị thương thành như vậy mà phu nhân còn dặn 3 ngày cho ăn cơm, chắc chắn qua khỏi. Dù sao cũng chết bằng trước khi chết đểhắn nếm thử thế nào là dục tiên dục tử, dùsao cũng chưa bao giờ được nếm qua nam hài xinh đẹp như thế này.

      “Để ta xem thử thương thế của ngươi ra sao.”Chưa kịp giật quần áo của cậu bé xuống thìđã phát ra tiếng rên thống khổ.

      ra là Lạc Thiên Uy thừa dịp tới gần há mồm hết sức hướng bả vai của hung hăng cắn xuống, dòng máu đỏ tươi nương theo vai tên quản gia chảy xuống.

      “Mày, cái tên tiểu tử thúi này dám cắn ta! Xem ta hôm nay trừng trị ngươi như thếnào.” Tên quản gia hoàn toàn bị chọc giận, hung hăng tát vào mặt cậu bé bạt tairõ kêu, kéo cậu bé lại gần.

      “Thả ta ra, nếu ngươi nhất định hốihận!” Tròng mắt Lạc Thiên Uy lạnh như băng bắn ra tia thị huyết, đồng tử dữ tợn, dùng khí lực toàn thân nắm chặt 2 tay lạithành năm đấm.

      Quản gia dữ tợn cười to lên, con ngươi đenlập lòe đùa cợt: “Tiểu tử, mày cho rằng mình là thiếu gia sao? Mày chẳng qua là nghiệt chủng do lão gia ở bên ngoài lưu lạimà thôi, ngoan ngoãn cho ta chơi mấy lần, có lẽ khi ta chán làm điều gì đó tốt cho mày,bằng mày hối hận”.

      xong, nắm chặt tóc của Lạc ThiênUy, bàn tay hung ác kéo cái.

      lạc Thiên Uy chịu đựng sỉ nhục, hung hăngtrừng mắt quản gia, gân xanh trán cơ hồ sắp tuôn ra mà tên quản gia lại giật dây lưng của chính mình ra, xoay người cạu bé lại.

      Ngoài cửa sổ gió lạnh tàn sát bữa bãi, sấm sétvang dội, nương theo gió lạnh như băng lọt vào tầng hầm, Lạc Thiên Uy rốt cuộc nhịn được nữa khóc to lên.

      Đúng lúc này, cánh cửa tầng hầm đột ngột bị đẩy ra, người thiếu nữ mặc âu phục xuất ở cửa ra vào.

      như là thiên sứ trời giáng xuống, khoac người bộ váy được làm bằng tơsợi, bên hông buộc chiếc nơ bươm bướm, tóc dài đen nhánh buông ở hai vai, tại bên tóc mai kia có cái cài tóc tinh sảo xinh đẹp.

      “Buông ra”. Lạc Tích Tuyết tức giận quát, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào tên quản gia, con người xinh đẹp tràn đầy chán ghét.

      Vừa rồi từ trong phòng ra, vừa vặn trong thấy quản gia kéo cậu bé xuống tầng hầm, từ xa nhìn thấy cậu bé này trắng noãn, điều này làm cho lo lắngkhông phải bệnh cũ của tên quản gia biến thái này lại tái phát đó chứ.

      “Đại tiểu thư là phu nhân bảo tôi đem hắnnhốt vào đây”. Hoa quản gia cũng có ý định buông Lạc Thiên Uy ra, ngược lại cònđem phu nhân ra làm bia chắn.


      Chương 5: nhắm trúng mục tiêu thiên sứ là .



      “Câm mồm! Hoa quản gia, ngươi đem mẹ kếta ra đến ép ta. Nếu như ngươi nghĩ ta đem chuyện này với cha ta biết lậptức đem Thiên Uy giao cho ta!”

      Lạc Tích Tuyết lạnh giọng quát lớn, trong lồng ngực phập phồng phẫn nộ, kích động.

      Trước mắt là cậu bé còn chưa tới mười tuổi, toàn thân gầy tong suy yếu, ngườibộ quần áo cũ nát bị xé rách, lộ ra vết sẹo cũ lẫn vết thương mới, nhìn đáng thương.

      Cậu bé trước mặt này là do cha từ bên ngoàidẫn về, là em trai của , thế mà lại bị đối xử như vậy. Nội tâm Lạc Tích Tuyết vừa là đau lòng vừa tức giận, khi nhìn thấy trênmặt đọng lại vệt nước mắt lập tức hiểuđược chuyện gì xảy ra.

      Súc sinh! cậu bé như vậy mà cũng tha.

      “Đại tiểu thư, người ngàn lần vạn lần đừngnói cho lão gia biết, việc này hết thảy đều là ý của phu nhân, thuộc hạ có liên quan gì đến việc này hết”. Hoa quản gia khuôn mặt tươi cười, đồi với Tích Tuyết cầu khẩn.

      “Hoa quản gia, ngươi hẳn là biết thânphận của , chỉ bằng ngươi vừa rồi đối vớihắn làm những việc gì ta hoàn toàn có thểđem ngươi vào cục cảnh sát, cho ngươi tội hình ?”

      Lạc Tích Tuyết mang đồng tử quang lạnh thấu xương theo dõi , thanh trong trẻolạnh lùng lại lộ ra lời cảnh cáo sắc bén.

      Thân thể hoa quản gia run rẩy, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu: “Đừng như vậy, tiểu thư, xin người đừng với lão gia, thuộc hạ lại càng muốn đến cục cảnh sát đâu. Thói quenxấu này của thuộc hạ phải người biết, từ nay về sau thuộc hạ nhất định sửa, cũng dám ngược đãi tiểu thiếugia nữa.”

      “Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?” Lạc TíchTuyết nghe lời cầu xin hèn mọn của , có chút dộng lòng nào.

      “Đại tiểu thư, nếu như thuộc hạ còn đối với thiếu gia có hành vi này nữa để người toànquyền xử trí.” Hoa quản gia thề son sắt camđoan.

      “Như vậy còn chưa đư!” Lạc Tích Tuyết lạnhgiọng cắt đứt, xoay người sang chỗ khác, gằn từng chữ: “ Ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nếu lần sau mẹ k ế ta còn ngược đãi ,ngươi trước tiên phải cho ta biết, nếukhông ta đem việc ngày hôm nay chocha ta biết.”

      “Dạ, dạ, thuộc hạ biết rồi ạ!” Quản gia nhàng thở ra, vội vàng cúi đầu khom lưng.

      Lạc Tích Tuyết lúc này mới xoay người, vào chỗ Lạc Thiên Uy, đứng trước mặt duỗi ra cánh tay trắng noãn hướng về : “Chị mang em ra ngoài”.

      hướng mỉm cười, cười tựa như thiên sứ thanh tịnh nhiễm chút bụi trần lại có chút gì đó giống với ngôi sao rọi sáng chỗ hai người, cái nháy mắt cũng có mà nhìn thẳng về phía .

      Tâm Lạc Thiên Uy dao động, loại xúc động khác thường nảy sinh dưới đáy lòng, chỉlà cũng duỗi tay của mình ra, mà thay vào đó là dồng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía của Lạc Tích Tuyết, trong mắthắn chợt lé lên ý vị hợp tuổi của .

      “Em làm sao vậy?” Lạc Tích Tuyết khó hiểu hỏi, tại sao em mình lại nhìn mình vưới ánhmắt có chút kỳ quái.

      cứu , hẳn nên cảm kích côkhông phai sao? Như thế nào mà mặt lại tí nào ý muốn cảm tạ vậy, ngược lại còn làm cho người ta khó có thể tới gần.

      Lạc Thiên Uy có đáp lại nghi vấn của Lạc Tích Tuyết, mà trực tiếp đứng lên đến trước mặt tên quản gia.

      Trong bóng tối,bọn họ đều nhìn thấy biểu lộ nào khuôn mặt của , chỉ cảm thấy có cổ hàn khí càng ngày càng trầm hướng phía cảu tên quản gia.

      Thẳng đến khi thân hình biến hóa nhanhnhẹn chuyển động về phía tên quản gia, trong tay chẳng biết lúc nào cầm con dao bénnhọn, đợi quản gia có bất kỳ phản ứng nào, đem lưỡi dao hung hăng đâm tới.

      “A!!!” Quản gia thống khổ kêu ré lên, thanh vạng vọng trong căn phòng tối om.

      Máu tươi, tùy ý chảy xuống, cỗ khí tức thị huyết tràn ngập trong phòng… Mà hắnlại cười khoái chí.
      wjuliet43 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Quỷ sa tăng trở về



      Lạc Tích Tuyết lập tức đứng ngơ tại chỗ, quả thực thể tin được, đây chỉ là tiểu nam hài mới nảy tuổi thôi lại làm ra tình này.

      “Muốn cam đoan từ nay về sau cũng dám tái phạm, biện pháp tốt nhấtchính là làm cho bao giờ mởmiệng được nữa”. Lạc Thiên Uy lãnh ngạo liếc Lạc Tích Tuyết, đôi con ngươi lậplòe huyết sắc giống như muốn đem cả linh hồn hút vào trong đó vậy.

      Lạc Tích Tuyết ý thức được điều này thân thể run rẩy từ từ hạ xuống, dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa, ràng chỉ sáutuổi nhưng lại ra lời quá đỗi tàn nhẫn,đặc biệt cặp mắt kia quá đỗi lạnh lùng.

      “Em...” cau mày lại nâng đôi lông màyđen, trừng mắt dõi theo , mặt thể phòng bị.

      Cậu bé này nhìn đơn giản như vậy, ítnhất Lạc Tích Tuyết lúc ấy cho rằng là vậy.

      thực tế, kế tiếp phát sinh loạt sựtình chứng minh suy nghĩ ngay lúc đó củacô - lạc Thiên Uy quả phài là cậu bé đơn giản.

      lâu sau, cha Lạc Tích Tuyết phát hiệnLạc Thiên Uy bị ngược đãi, giận dữ vô cùng, coi Lạc Thiên Uy là người thừa kế duy nhất sản nghiệp này, đối với thươnghết mực, thậm chí còn xem là do vợ chính thức của mình sinh ra.

      Nhưng từ đêm đó, kể từ khi cứu Lạc Tích Tuyết gặp cậu bé danh nghĩa là em của mình nữa. Vì cha muốn bồi dưỡngngười con trai độc nhất này nên đưa ra nước ngoài học tập, chị em bọn họ chưa gặp nhau thêm lần nào nữa, dần dần LạcTích Tuyết cũng quên trong cuộc đời mìnhtừng xuất người mang danh nghĩa là em trai của mình.

      Cho đến mười năm sau

      Đêm hôm đó, Lạc Thiên Uy vừa tròn mười sáu tuổi, tốt nghiệp từ nước ngoài trở về. Lạc phụ vì muốn chúc mừng con trai trở về nênđã tổ chức bữa tiệc lớn.

      bữa tiệc xa hoa, đèn thủy tinh cung đìnhóng ánh lóe sáng, đá cẩm thạch trơn bóng tảnmát chói mắt, tại đại sảnh ồn ào, quan khachđi tới lui như nước chảy, trong khí tràn ngập hương vị của những mỹ vị hòa cùng với hương thơm của rượu đỏ.

      Dọc theo lan can, ngay tại bên cửa sổ hé ramột chiếc sô pha, kế bên là bóng dáng củamột bóng dáng. Lạc Tích Tuyết tròn 20 tuổi, độ tuổi mà người con trổ mã trở nên xinh đẹp rạng rỡ, Lạc Tích Tuyết chính làminh chứng cụ thể nhất. Đêm nay mặc chiếc váy dài thấp ngực, lộ ra tư tháixinh đẹp, hơn nữa đó là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành làm cho mọi người đàn ông thế gian này nguyện mơ màng cũng chờđợi.

      Đêm nay là dùng thân phận chủ nhân dự họp yến tiệc sinh nhật này. Tại ánh sáng của ánh đèn rọi xuống, Lạc Tích Tuyết tay cầm ly rượu chân cao, tay nhấc váy dài, như nữ thần mang khuôn mặt mỉmcười chào hỏi từng tân khách, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với lễ phục hấp dẫn biết bao nhiêu ánh nhìn.

      nhạc vui sướng lan tràn khắp biệt thựvốn hẻo lánh này.

      ở đọa cao trào, thời gian bỗng đếmngược, trong phòng khách xa hoa được ánh đèn chiếu sáng bỗng nhiên tối om, bọn hạ nhân mặc trang phục trắng đem chiếc bánh sinh nhật tháp đem vào chính giữa.

      Nương theo tiếng nhạc là tiếng vỗ tay của mọi người, người con trai xuất khiến cho mọi người đều kinh diễm, chậm rãi xuốngcầu thang.

      thân tây trang đen được cắt may tinh tếvà tỉ mỉ từng chi tiết, thân hình cao lớn, môimỏng kiêu căng nhưng lại lạnh như băng,toàn thân tản mát ra khí chất ma mị cùnglãnh khốc, có loại cao quý áp đảo mọi người tựa như vương giả, làm cho người ta sợ hãi dám đến gần dù là nửa bước.


      Chương 7: Người thừa kế.



      trường náo nhiệt thoáng cái an tĩnh lại.

      Tất cả tân khách đều thò đâu fra, đều đem ánh mắt ngưng trụ tại người đàn ông tuấn dật này.

      “Wow, đẹp trai quá!” Ở đây có ít phụ nữ bắt đầu khống chế nổi nữa nghẹnngào thét lên.

      Đứng bên của sổ, Lạc Tích Tuyết thân thểnhịn được run rẩy vài cái, khioon mặt tinh xảo trở nên có chút trắng bệch, đôi mắtnhư ngọc lưu ly sững sờ nhìn người đàn thiếu niên trước mắt.

      Đây là em trai của sao?

      Mười sáu tuổi, hán trưởng thành như vậy? tại đứng dưới ánh đèn quần áo ngănnắp đoạt ánh nhìn của người khác, rấtkhác với cậu bé từng khóc trong căn phòng tối om mười năm trước, chút cũng khônggiống.

      Lạc Tích Tuyết ở khoảng cách xa nhìn , ở sâu trong nội tâm biết sao lạisinh ra bất an. Tầm mắt ràng phải nhìn mình nhưng vì sao luôn cảm giác ánh mắt mực dừng lại người của chưa từng rời .

      sao đâu Lạc Tích Tuyết, mười năm rồihắn còn nhận ra nữa mới là chuyện lạ đó.
      nghĩ ngợi chỉ thấy Lạc phụ đặt ky rượu xuống, bước từng bước uy nghiêm hướng về phía .

      “Các vị, cảm tạ mọi người dành thời gian đến đây dự sinh nhật của Thiên Uy. Đêm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của đứa con trai duy nhất của Lạc Chấn Long tôi, cũng là dịp đem tất cả tâm huyết của đời cho quản lý, từ nay về sau lời của Thiên Uy cũng chính là lời của Lạc Chấn Long tôi, hy vọng mọi người giống như trước nay duy trì như vậy, phụ tá cho con trai tôi. Tương laithế giới là thuộc về tuổi trẻ các người.”

      Lạc Chân Long đắc ý đưa tay lên bả vai LạcThiên Uy, mặt lộ vẻ vui mừng, hắndõng dạc khai mạc lý do của bữa tiệc này, lậptức nhận lấy tràng pháo tay nhiệt liệt.

      Kế tiếp là thời gian cắt bánh ngọt, Lạc Thiên Uy tay cầm con dao cắt thành từng khốibánh, hai tay đưa cho Lạc Chấn Long cùng các bậc tiền bối và em trong nhà.

      Yến tiệc lần này kì thực là cơ hội để Lạc chần Long tuyên bố với bên ngoài đứa con mười sáu tuổi nối nghiệp của .

      Các tân khách từng đợt than thở bên khôngdứt bên tai, hương rượu đỏ lan tràn, mỗi người đều vây quanh bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.

      lúc sinh nhật diễn ra, Lạc Tích Tuyếtlại mình cầm ky rượu đỏ trong tay, vào hoa viên của biệt thự.

      Lúc mà ba ra những ý tứ đó biết phận nữ nhi như sớm muộn gì cũng lập gia đình nên tự động rút khỏi, cùng em trai tranh đoạt.

      “Tích Tuyết, sao lại đứng đây mình thế?”Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nóithanh nhuận trầm thấp của người đànông.

      Lạc Tích Tuyết giật mình, cười nhạt xoay người sang chỗ khác, ánh vào mắt nhìn làdung nhan tuấn dật.

      tuấn dật như thiên thần này, ngườilại tỏa ra khí tức vương tử nho nhã, cao quý,mày kiếm tuấn nhìn với ánh mắt cựckỳ dịu dàng như muốn đem chết chìm trong đó.

      chính là bạn trai tại của Lạc Tích Tuyết, người đàn ông này có gia thế hiển hách, bề ngoài cao lớn tuấn dật, khí độ bất phàm, là còn trai độc nhất của tập đoàn Tiếuthị - Tiếu Vũ Trạch.

      Vũ Trạch”. Lạc Tích Tuyết thân mật gọi tiếng, đôi mắt sáng như ánh sao nâng lên nhìn :” Em chỉ ra đây hít thở khí chút thôi, bên trong ngột ngạt quá”.



      Chương 8: Ôm hôn dưới ánh trăng



      “Tích Tuyết, em có khỏe ?” Tiếu VũTrạch con mắt thầm trần nhìn Lạc TíchTuyết, hai đầu lông mày có tia ý, do dự hồi lâu mới hỏi thẳng.

      Lạc Tích Tuyệt nâng cặp mắt thanh tịnh lên,nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:” Em đươngnhiên là tốt rồi, sao lại hỏi vậy?”

      “Bác vừa mới tuyên bố em trai em là ngườithừa kế gia nghiệp, em chẳng lẽ chút nào để ý sao?” Tiếu Vũ Trạch dừng chút,thần sắc nghiêm túc nhìn .

      Lạc Tích Tuyết chân mày giãn ra, bên môi lên nụ cuời đạm mạc:”Em vì sao phải chú ý? vốn chính là con trai ruột của ba ba truyền lại sản nghiệp cho là chuyện rất bình thường mà”.

      “Dù sao cũng chỉ là đứa con riêng do người phụ nữ lai lịch sinh ra thôi, em mới chính là người thừa kế chính thức, huống chi năm đó lúc mẹ em gần mấtkhông phải bá phụ hứa đem toàn bộ gia nghiệp giao lại cho em đó sao?” Tiếu Vũ Trạch bóp chặt đôi vai gầy yếu của TíchTuyết, có chút bất bình tức giận với .

      Lạc Tích Tuyết sắc mặt chút thay đổi,bên môi nở ra nụ cười hơi ngưng lại, nhắc tới mẹ trong lòng của có chút cảm giác đau lòng.

      Năm đó lúc mẫu thân sắp qua đời, phụ thân tại đầu giường hứa chiếu cố , còn muốn đem toàn bộ gia sản nhà họ Lạc trao lại cho . Chỉ có điều mẹ qua vừa qua đời bao lâu cha cưới mẹ kế, về sau còn trăng hoa bên ngoài. phải biết kể từ khi có Lạc Thiên Uy chađối với còn như xưa nữa.

      phải muốn số gia tài kia, mà là cảm giác được nhân tình cảm của con ngườilạnh lung như thế nào, lúc còn nhau thìcha thề non hẹn biển với mẹ đến khi mẹ quađời hết thảy lời hứa cũng tan thành mâykhói.

      “Vũ Trạch, phải em còn có sao? Tuy cha còn thương em như trước,có thể do Thiên Uy là con trai duy nhất của cha nên để ắn thừa kế gia nghiệp cũng thíchhợp hơn em, em sớm muộn gì cũng phải lập gia đình chỉ cần có bên cạnh là đủ rồi.”Lạc Tích Tuyết suy nghĩ , đơi với Vũ Trạch nở nụ cười rực rỡ.

      “Em đó, thiên lương quá !” Tiếu Vũ Trạchnhéo nhéo cái mũi nhắn của , sủng nịch ôm :” Tích Tuyết, bằngchúng ta kết hôn sớm chút được , em đến chỗ ở đỡ phải chịu lạnh nhạt tại Lạc gia này”.

      Lạc Tích Tuyết mỉm cười, trấn an : “Chuyện kết hôn hãy chờ sau khi em tốt nghiệp hãy sau, thế nào nữa ThiênUy là em trai của em chắc đối vớiem như thế đâu”.
      “Cũng vì là em trai của em nên mớicàng lo lắng… sợ gây khó dễ cho em”.Tiếu Vũ Trạch thở dài, hai tay nâng gò má tiều tụy của Lạc Tích Tuyết lên, đôi conngươi ngưng trong nhìn .


      quên vừa rồi bữa tiệc, ánh mắt của Lạc Thiên Uy tuy đứng xa nhưng vẫn hướng về Lạc Tích Tuyết, có lẽ những người khác để ý, nhưng là bạn trai Lạc Tích Tuyết đối với những người đàn ông có ý đồvới bạn mình đặc biệt mẫn cảm.Vừa rồi ánh mắt của Lạc Thiên Uy luôn nhìn chị mình, đó là ánh mắt chiếm giữ của người đàn ông dành cho người đàn bà củamình, giống như chị em đơn thuần, chỉmong là suy nghĩ quá nhiều nếu khôngthì việc e rằng đơn giản như vậy.

      sao đâu, Thiên Uy dù gì cũng là em trai của em, làm sao có thể gây khó dễ cho em chứ?” Lạc Tích Tuyết tuy ngoài miệng giúp em trai mình nhưng trong lòng lại bất an vô cùng.

      Vì để chứng tỏ quyết tâm của cũng vì muốn làm bạn trai mình an lòng nên đãchủ động kiễng mũi chân, hôn lên môi của Tiếu Trạch Vũ.

      Nơi bụi hoa yên tĩnh có ánh sang của ánhtrăng làm nền chiếu rọi cho đôi hai bong dáng ôm hôn nhau.

      Ai cũng phát ra rằng, tại cây đại thụ già có đôi mắt ngăm đen như bảothạch giờ phút này sang lên làm cho người ta liên tưởng đến ánh sang liên quan đến máu.




      Chương 9: Tìm hiểu trong đêm tối



      Hơi lạnh của gió đêm, vẫng trăng non bầu trời đen kịt, bong đêm bao phủ xuống, gian yên tĩnh tỏa ra cổ khí tức lạ lung.

      Lạc Tích Tuyết tạm biệt Tiếu Vũ Trạch sauđi thẳng về phòng nghỉ ngơi.

      Gần nửa đêm, bữa tiệc xa hoa kết thúc, gianhân đều nghỉ ngơi, khu biệt thự lại quaylại yên tĩnh vốn có của nó.

      Lạc Tích Tuyết chậm rãi đẩy cửa phòng ra, cũng có mở đèn, trong phòng ngủ tối om chỉ có thể mượn ánh sang của ánhtrăng để tìm thấy chút đường .

      Cửa sổ sát mặt đất được gió thổi phất phơ, tạidưới ánh trăng bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngay bên tại của sổ.

      “Ai?” Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, cảnh giáclên tiếng hỏi, thân thể tự giác mà run rẩy

      trễ như vậy rồi, sao trong phòng lại cómột người đàn ông chứ?

      Người đàn ông chậm rãi quay lại, dôi mắtthâm thúy như đá cẩm thạch chăm chú nhìn , bong lưng cao lon bị ánh sang ngoàicửa sổ che bớt phân nửa, làm cho người ta có loại áp bách nên lời.

      lâu gặp, Lạc Tích Tuyết!” khuôn mặt tuấn của Lạc Thiên Uy ra lạnh lung, cánh môi mỏng ra mấychữ lạnh băng.

      “Là em sao, Thiên Uy?” lạc Tích Tuyết thay đổi hơi, nhưng thần kinh vẫn căng thẳngnhư cũ, trễ như vậy rồi, sao Thiên Uy lại đến phòng của làm gì?

      Lạc Thiên Uy đứng tại chỗ động, nhưng con mắt tĩnh mịch ngừng đánh giá từ xuống dưới, người vẫn mặc bộ âu phục tại bữa tiệc kia, bề ngoài lạnh lung kiêu ngạo, lộ ra khí tức nguyhiểm.

      “Thiên Uy, muôn như thế này rồi em đếnphòng chị làm gì vậy?” Lạc Tích Tuyết bị ánh mắt nhìn như vậy, da đầu có chút run lên, côkhông khỏi nuốt miếng lấy can đảm hỏi thẳng .

      Lạc Thiên Uy trả lời chỉ là từng bước tới gần , trong mắt của lạnh lung như tu la địa ngục.

      Tâm Lạc Tích Tuyết bắt đầu bất an, khuônmặt lộ bất an, chính cũng hiểuđược tại sao thấy em trai của mình mà lai sợ hãi như vậy?

      thoạt nhìn trừ có lãnh khốc ra cũng có gì quá đáng sợ. Chẳng lẽ vì bọn họ quá lâu gặp nên có xa lạ?

      Chắc do 10 năm gặp nên như vậy thôi,Lạc Tích Tuyết trong lòng tự an ủi mình.

      Trong nháy mắt Lạc Thiên Uy bước tới đứng trước mặt , ánh mắt lạnh lungnhìn chằm chằm vào người , làm cho Lạc Tích Tuyết hoảng sợ.

      là ai?”

      Ngưng mắt nhìn nửa ngày, Lạc Thiên Uyđột nhiên lạnh lung lên tiếng, trong lời còn lộ ra tức giận thể nào giải thích được

      ?” Lạc Tích Tuyết đột nhiên bị hỏinhư thế nên có chút nghĩ ra, khóhiểu ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thiên Uy, trong mắt mạng theo khó hiểu.

      “Vừa rồi trong hoa viên, c ô ôm hôn người đàn ông, tôi hỏi là ai?” Lông mày tuấn của Lạc Thiên Uy nhăn lại, ánh mắtsắc như kiếm nhìn , hai tay tự giác nắm thành nắm đấm.




      Chương 10: có bạn trai.



      Đôi mắt Lạc Thiên Uy nhìn lạnh thấuxương làm cho thân thể Lạc Tích Tuyết bất giác run rẩy.

      Người đàn ông cùng hôn môi trong hoa viên phải là Tiếu Trạch Vũ sao? Cáinày có gì kỳ quái đâu, vốn là bạn trai của mà? Vì cái gì mà cảm giác Lạc Thiên Uy có chút cao hứng?

      “Em đến Tiếu Vũ Trạch sao?” LạcTích Tuyết hỏi lại. “ là bạn trai của chị,chị và ấy cũng sắp kết hôn rồi.”

      Có lẽ là do Thiên Uy mới trở về nên khôngbiết chuyện có bạn trai, tại nên với để từ nay về sau tránh hiểu lầm.

      “Kết hôn?” Hai hàng lông mày của Lạc Thiên Uy càng tỏa ra lạnh lùng chịu nổi, hai từ này chậm rãi thoát ra từ khẽ răng của .

      Lạc Tích Tuyết gật đầu, mỉm cười :”Uh,chị học đại học cũng sắp xong, chờ sau khi tốtnghiệp cũng với Trạch Vũ kết hôn”.

      Lạc Tích Tuyết ràng, khôngtranh gia tài cùng , cũng làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến Lạc gia cho nên phải là kẻ thù của .

      Chỉ là chẳng lẽ Lạc Thiên Uy chỉ muốn gia sản của Lạc gia cách đơn giản như vậy hay sao?

      “Tôi có ý đó!” Lạc Thiên Uy nhếchmôi mỏng lên, trong mắt là hờ hững dàyđặc.

      có? Lạc Tích Tuyết nhíu mày, buồn bực ngẩng đầu nhìn .

      có sao lại còn đến gian phòng của vào giờ này làm gì? phải đến cảnh cáo được cùng tranh đoạt tài sản sao?

      “Em còn chuyện gì ?” Lạc Tích Tuyết điều chỉnh lại tâm tình, đối với Lạc Thiên Uy .

      Dù sao tại trời cũng khuya rồi, bọn họ tuy là chị em nhưng nam quả nữ ở trong phòng cũng tốt cho lắm.

      đẹp ra rất nhiều.” Lạc Thiên Uy tựa hồkhông có nửa điểm muốn rời , đôi mắt lạnhnhư băng thủy chung chưa từng rời khỏingười , đột nhiên câu tán thưởng,khen ngợi .

      “Hả?…. Cảm ơn!” Lạc Tích Tuyết ngờ rằng em trai của mình câu nhưvậy, ngơ ngác chút, hướng cười cười.

      Lạc Thiên Uy đánh giá cách cẩn thận từ đầu xuống chân, chỗ nhất cũng bỏ qua.

      Trong mắt Lạc Tích Tuyết như con mồimà chờ đợi suốt 10 năm rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này.

      “Tại sao lại cho hôn?” Lạc Thiên Uyvươn tay sờ lên trán đồng thời hỏi câu.

      “Em…?” Lạc Tích Tuyết sắc mặt cứng đờ, đưa hai mắt vô tội nhìn , khuôn mặt dịu dàng lên tia hoảng sợ. là em traicô sao lại hỏi vấn đề như vậy, lớn như vậy rồi cùng người đàn ông khác kết giao là chuyện bình thường mà, là em trai mà sao lại quan tâm đến vấn đề này?

      “Từ nay về sau được cho người đàn ông khác hôn.” Lạc Thiên Uy đem khuôn măt tuấn của mình lại sát khuôn mặt của côcùng cánh môi của Lạc Tích Tuyết gần trong gang tấc, tà mị ép sát vào .

      Lạc Tích Tuyết chăm chú nhìn , tâm bỗngnặng trĩu, đại não cũng mất ý thức trong năm giây.
      tart_trungwjuliet43 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Uy hiếp


      “Nghe ?” đôi mắt chim ưng của LạcThiên Uy nhìn chằm chằm , trong giọng mang theo uy hiếp ngang tàng.

      có nghe lầm , em trai của lại yêucầu được hôn người đàn ông khác.Việc này là dùng danh nghĩa em trai củacô quan tâm hay là…

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, giương đôi mắt trấn định hướng về :”Chị lớn nhưvậy rồi, cùng bạn trai của chị hôn môi là chuyện rất bình thường, em cần quan tâm, ra ngoài ”.

      Mi tâm Lạc Thiên Uy bỗng nhiên nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú lên khí tức lãnh, cứ như vậy chăm chú nhìn , tựa hồ rất bất mãn nhưng ra, chỉ là conmắt u ám tại trong ánh sáng yếu ớt này lại càng thêm lạnh lùng.

      Lạc Tích Tuyết khẩn trương dám nhìn ,, chẳng biết tại sao Lạc Thiên uy ít nhiềucho cảm giác sợ hãi, nghĩ như thế nào cũngkhông đúng tại sao đêm thứ nhất mới về nướchắn lại đến phòng chịu rời .

      Nếu bọn họ cũng thểcả đêm đều đứng trong cùng phòng được,suy nghĩ lát Lạc Tích Tuyết quyết định chính mình rời khỏi căn phòng này trước vẫnhơn.

      vào phòng khách, Lạc Tích Tuyết thể nào ngủ được, Lạc Thiên Uy 10 nămtrước và 10 năm sau có điểm nào giống nhau cả.

      Chân trời vạch ra ánh sang ban ngày, Lạc Tích Tuyết chợp mắt được chút bịđồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.

      Hôm nay phải học hai môn tại khóa học, thế nào cũng phải lên lớp.

      dụi dụi mắt, tình nguyện bò xuốnggiường, thay đồng phục mới tinh

      Lúc xuống lầu định thẳng đên trườnglại bị cha gọi đến ăn sáng.

      Tuy nhiên biết cha gọi mình cùng ăn sáng chung nhất định có chuyện muốn .
      Bàn ăn bên cạnh, người trong nhà đều tụ tậpđông đủ,ngồi ở bên trái chính là em trai côLạc Thiên Uy, bên phải là cha cùng với mẹkế.

      Đợi đến khi Lạc Tích Tuyết ngồi xuống, Lạc chấn Long uy nghiêm mở miệng:”Buổi chiều ta phải Russia chuyện làm ăn đến 2 tuần sau mới về nên trong khoảng thời giannày chuyện công ty do Thiên Uy quản lý, mọi người phải giúp đỡ nó, làm cho nó quendần với công việc của công ty”

      “Dạ,lão gia ngài cứ yên tâm mọi người sẽchiếu cố Thiên Uy mà.” Mẹ kế nhanh miệng trả lời, vội vàng cho lão gia thấy tâm ý củamình.

      “Ừ”. Lạc Chấn Long gật đầu, dời ánh mắtsang Tích Tuyết :”Tích Tuyết, dù sao con cũng trong giai đoạn thực tập; trong thời gian này con hãy đến công ty làm trợ lýcho Thiên Uy hỗ trọ cho nó, nó có cái gìkhông hãy giúp đỡ nó.”

      “Con biết rồi thưa cha”. Tích Tuyết dù rấtngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời.


      Chương 12: Đánh cuộc với ma quỷ


      Ăn xong bữa sáng, Lạc Tích Tuyết xin nghỉhọc theo ý của cha dẫn Thiên Uy thamquan công ty để tiếp xúc hoàn cảnh.

      Tất cả các nhân viên từ cấp cao đến cấp thấpcủa công ty vừa nghe có tổng giám đốc mới đến nhậm chức liền xếp hàng chỉnh tề tại cửa lớn ra vào để nghênh đón.

      chiếc xe Rolls-Royce dừng ngay tại cửalớn của công ty thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

      Bước từ xe xuống là Đại tiểu thư Lạc Tích Tuyết, hôm nay mặc thân váy trắng tơ sợi tổng hợp ôm trọn lấy dáng người mỹ lệ của , hơn nữa với diện mạo khuynh quốc khuynh thành làm cho người ta có cảmgiác thành thục giỏi giang mà mất dáng vẻ thanh xuân.

      Lại nhìn tới ở đằng sau là bóng dáng củangười đàn ông trong bộ tây trang màu đen đắt giá, thân hình cao lớn, ngũ quan ràng,chưa vào cửa của công ty mà đem toànbộ phụ nữ có mặt tại đây bộ dạng mấthồn.


      “Wow, đây là tổng giám đốc mới của chúngta sao? Đẹp trai quá”.

      tuấn, tiêu sái mê người như vậy quả thực tưởng tượng nổi.


      Lạc Thiên Uy 16 tuổi là con trai độc nhất của Lạc gia sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà cónăng lực kế thừa sản nghiệp lớn như vậy thế giới này hiếm những người đàn ông như vậy.

      Những đôi mắt nóng hừng hực tập trung trênngười của lạc Thiên Uy, mặt của cũng có vẻ gì là mất tự nhiên, vẫn là mảng lạnh lùng như vậy, đôi đồng tửthâm thúy, môi mỏng mím chặt giống nhưtrời sinh vốn phải đứng cao vậy, đểcho nhiều người ngưỡng mộ.

      Khi hai người vào thang máy đám đôngbên ngoài mới dần sơ tản .

      “Em… Trước đây làm trong công ty sao?”Lạc Tích Tuyết dột nhiên cau mày hỏi thăm, mặt lên lo lắng.

      Mới vừa rồi những nhân viên nghị luận ngoài kia cũng có nghe được, trừ khen ngợi vẻ bề ngoài của , còn lại đều nghi ngờ năng lực làm việc của , dù sao cũng chỉ mới 16 tuổi mà cha giao cho chức vụ cao như vậy khỏi khiến người ta nghi ngờ.

      “Thế nào, nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?” Lạc Thiên Uy xoay đầu lại, đột nhiên chống hai cánh tay lên đem Lạc Tích Tuyết vay vào trong ngực, ánh mắt mãnh liệt chămchú nhìn .

      “Em…”Lạc Tích Tuyết có chút đượctự nhiên khi bị vây lấy như vậy, muốn giãy giụa nhưng lại sợ hiểu lầm nên chỉ có thể nhắm mắt lại lắc đầu cái:”Chịkhông có ý này”.

      có sao? Lac Tích Tuyết bằng khôngchúng ta đánh cuộc thử ?” thần bí nhíu mày .

      “Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?” Lạc Tích Tuyết khó hiểu hỏi.

      Lạc Thiên Uy cúi đầu cố gần môi , trong mắt thoáng lên tính toán:” Trong thờigian tháng, nếu như tôi đảmnhiệm được chức vụ tổng giám đốc tôi tựđộng rút lui, nhưng nếu tôi làm được chuyện gì về sau đều phải nghe tôi.”

      Lạc Tích Tuyết ngước mắt chống lại đôi mắttinh nhuệ của , hiểu thâm ý tronglời cùa là gì, chuyện gì cũng nghe theo đối với có ích lợi gì?

      “Như thế nào, đồng ý hay ?” càngthêm gần , cỗ áp lực vô hình tiến tới làm cho Lạc Tích Tuyết theo bản năng lùi vềsau bước.


      Chương 13: Cảnh xuân lộ ra ngoài.



      “Hả?” thầm điều chỉnh hơi thở, hàng mi như cánh bướm khẽ run run nhưng cũng rất nhanh quyết định:” Vậy cũng được”.

      đối với trò chơi này chút hứng thú cũng có nhưng vì để khích lệ tinh thần của em trai mà cùng tạm thời đánhcuộc.

      Khóe miệng Lạc Thiên Uy khẽ giơ lên, trong mắt nhanh chóng lên tia quỷ quyệt:” Rất tốt, tôi nhất định thắng”!

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc chút, đôi mắtnhư lưu ly ngưng lại nhìn , chạm đượcđáy mắt sâu như biển của , trong lòng vô tình nổi lên trận lo lắng.

      "Leng keng…” hồi tiếng vang thanh thúycủa thang máy vang lên, đến lầu 24 của tòa nhà.
      Toàn bộ lầu này đều là phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Cửa thang máy từ từ mở ra, Lạc Tích Tuyếtvừa định bước chân ra ngoài cùng Lạc Thiên Uy giới thiệu sơ với về nơi này.

      Ai ngờ Lạc Thiên Uy nhanh hơn , ra ngoài từ lúc nào và ném cho lại câu.

      ly cà phê Blue Moun tain”.

      Lạc Tích Tuyết sững sờ tại chỗ. Cái gì? muốn pha cà phê cho sao? Tuy cha làm phụ tá cho nhưng có nghĩahắn coi như o sin của vậy chứ, dù sao cũng là chị của mà.

      Chần chờ chốc lát, Lạc Tích Tuyết than nhỏnhưng vẫn quyết định pha cà phê cho ,dù sao cũng là em trai của cũng chỉ có 16 tuổi thôi, nên so đo với .

      Điều chỉnh lại tâm tình, hướng phòng phacà phê mà .

      Vừa mới mở của phòng ra, chưa kịp phảnứng Lạc Tích Tuyết đụng phải bức tường thịt rắn chắc. bị đau kêu lên tiếng theo bản năng đưa tay lên vuốt trán.
      “Tiểu thư, sao chứ?” giọng thanh thuần từ đỉnh đầu truyền đến, ngẩng đầu lên nhìn nhât thời sửng sốt.

      Nam tử trước mắt da dẻ, ngũ quan tuấn túnhưng lại mang theo vẻ dịu dàng. người tản mát ra khí tức phức tạp, giốngnhư các loại khí hỗn hợp đặc biệt.

      người đàn ông tuấn tú dịu dàng. Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn cái liền lập tức bị khí tức người thu hút.

      cao khoảng 1m80, bộ tây phục đen tônlên vóc người hoàn mỹ, màu tóc nâu sẫm đẹpđến nỗi khiến người khác phải hít hà, đôimắt trong sáng giống như hoàng tử trongtruyện cổ tích.

      “Tôi sao”. Lạc Tích Tuyết ho mộttiếng quay mặt qua chỗ khác che giấu thấtthố của mình.

      có bạn trai rồi chứ phải nhưmấy nữ sinh nhìn thấy người đẹp trai là lạimặt đỏ tim đập như thế.

      “Nhưng quần áo của !” Hàn Diệp Thần đưamắt quét về phía trước ngực thẩm ướt mảng của Lạc Tích Tuyết, nhất thời mặtmột mảng xấu hổ, luôn miệng xin lỗi:” xin lỗi là do vừa rồi tôi cẩn thận đụng phải ”.

      Lạc Tích Tuyết nghe thế cũng hét lên, lúc này mới chú ý trước ngực , mảnh áo do va chạm vừa rồi của hai người mà bị cà phê nhiệm ướt mảng.

      Làn váy mỏng manh dính sát vào ngực làm lộ ra mảnh xuân sắc trước mặt người đàn ông này.


      Chương 14: Vô tình thấy



      muốn làm gì?”

      Lạc Tích Tuyết thấy người đàn ông này có ý tứ tránh mà còn nhìn vào chằm chằm làm cho khẩn trương dùng hai tay ôm ngực lại, cảnh giác chất vấn.

      “Khăn đây, lau ” hàn Diệp Thần trênmặt cũng tràn đầy lúng túng, đỏ mặt đưa khăn cho , tự giác quay đầu .

      Lạc Tích Tuyết nhận lấy khăn tay lau sơ qua, phát mảng trước ngực vẫn còn bị ướtnên thể đổi trang phục.
      “Tôi trước, cái này trả lại cho ”. lấy chiếc khăn tay trả lại cho , xoay người ra khỏi phòng .

      Hàn Diệp Thần quay đầu lại ngắm nhìn bónglưng trong lòng khỏi nảy lên cảm giác rung động.

      Lạc Tích Tuyết vừa vào phòng làm việc của mình, cởi áo tiếng chuông điện thoại vang lên.

      cầm điện thoại di động lên ấn xuống nút trả lời:” Vũ Trạch, em còn định điện thoại cho đây.”

      “Tuyết nhi, nhớ ?” Tiếu Vũ Trạch trêu chọc hỏi, thanh dịu dàng.

      Vũ Trạch” lạc Tích Tuyết có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nũng nịu tiếnghỏi:” Gọi điện thoại cho em có chuyện gì ?”

      “Sau khi tan việc tới đón em nha?” lười biếng ra câu, chờkịp để đến lúc gặp rồi.

      “Dạ được ạ, buổi tối gặp” Lạc Tích Tuyết vui vẻ cùng thười gian và địa điểm sau đó cúp máy.

      Chỉ là vừa mới ngẩng đầu lên lại vừa vặn đụng phải đôi mắt u lãnh, đáy mắt sắcbén nguy hiểm như lưỡi dao làm cho thân thể đột nhiên run lên.

      “Thiên Uy” kinh ngạc nhìn người tới, sống lưng dâng lên cỗ lạnh lẽo bởi ánh mắt sắc bén ấy.

      “Em vô phòng mà sao lên tiếng” Lạc Tích Tuyết thầm điều chỉnh hơi thở, tronggiọng mang theo chút trách cứ.

      “Cà phê của tôi đâu?” Ánh mắt khóachặt người , hơi thở lạnh lùng tỏa ra,chất vấn .

      “Chị?” Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc chút, vừa định giải thích phát hiệnánh mắt của Lạc Thiên Uy hướng đến trước ngực mình trong mắt còn phát ra tia dục vọng.

      Giờ phút này tóc của rối bù trước ngực, xuyên thấu qua tầng váy áo mỏng manh kia có thế nhìn thấy cặp tuyết lê rất tròn, vừa trắng lại vừa mềm làm cho người ta nhịn được mà thèm khát nó.

      theo ánh mắt nóng rực của nhìnxuống, khiếp sợ kêu lên, gò má đột nhiên đỏửng như trái cà chua chín.

      ra lúc nãy do nghe điện thoại nên kịp thay áo để lúc này người chỉ mặc chiếc váy màu trắng nửa kín nửa hở cứ như vậy lộ ra trước em trai mình.

      Mặc dù Lạc Thiên Uy chỉ mới 16 tuổi nhưng thế nào nữa cũng là đàn ông, là chị mà ăn mặc như vậy khó trách Thiên Uy nhìn mình với ánh mắt như vậy.

      “Chị thay trang phục trước ”. Lạc Tích Tuyết sắc mặt ửng đỏ lúng túng , tốc độ nhanh như bay chạy thẳng vào phòng tắm.

      Hôm nay làm sao vậy liên tục luống cuốngtrước hai người đàn ông.
      Lạc Thiên Uy lâu mới tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú khẽ giơ lên nụ cười mê hoặc chúng sinh.

      “Lạc Tích Tuyết, tối nay ở lại làm thêm giờ”. để lại câu hướng phía phòng tắm.


      Chương 15: Ép buộc làm thêm giờ



      "Làm thêm giờ?" Lạc Tích Tuyết thay xong quần áo, giật mình ra ngoài.

      Mặt Lạc Thiên Uy tỉnh bơ gật đầu, nhìn mặt có chỗ nào là đúng:"Ừ, có chuyện gì quan trọng sao?"

      "Nhưng..."Đôi mày thanh tú của Lạc Tích Tuyết nhíu lại, vẻ mặt có chút mâu thuẫn.

      vừa rồi đồng ý với Vũ Trạch là tối nay gặp , chẳng lẽ vì để em trai thíchứng với công việc mà thất hứa với ấy haysao?

      "Buổi tối chị còn phải viết luận văn, nếukhông có chuyện gì quan trọng sau khi tan việc chị về". do dự trong chốc lát quyếtđịnh . Dù sao ở công ty phải chỉ có mình mới giúp được , huống chi cha giao công ty cho nếu tham dự nhiều quá cũng tránh việc rướt lấy phiền phức.

      "Sau khi tan việc, ở ngay cổng công ty chờ tôi" lạc Thiên Uy giống như là có nghe lời , thanh trầm thấp chophép cự tuyệt, xoay người rời khỏi phòng làm việc của .

      "Thiên Uy" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vừa định mở miệng gọi lại nhưng bóng lưnghắn tới cửa phòng.

      chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài có biện pháp đối với đứa em trai bá đạo này củamình, chỉ còn cách thất hẹn với Vũ Trạch thooi.

      Thư ký của Lạc Thiên Uy làm cho ly càphê nhưng thích, chỉ có thể tựmình làm và đem qua văn phòng cho . nghĩ muốn pha cà phê cho uồng chủ yếu để biết địa vị của tại công ty này thôi.

      Tuy cha thương đem toàn bộ công ty giao cho nhưng dù sao cũng khôngphải con của vợ chính thức sinh ra nên tránh khỏi phản đối từ các thành viên trong ban Hội Đồng Quản Trị, vẫn có số đôngủng hộ .

      cũng có ý định cùng tranh giành gia sản, dù sao phải cùng mẹsinh ra nên việc có tình cảm chi em cũng rất khó.

      Trước giờ tan việc mười phút, Tiếu Vũ Trạchrất đúng giờ nhắn tin cho "Tích Tuyết, ở công ty của em, em tan việc chưa?"

      đọc xong tin nhắn thấy ấm áp vô cùng. Vũ Trạch nghĩ làm việc nênkhông muốn phiền đến nên chỉ có thể nhắn tin, điều này làm cảm thấy quan tâmcủa ấy.

      Nhưng sau đó lại cảm thấy áy náy vì phảitừ chối lời mời của làm thất vọng.

      Vì muốn trấn an bạn trai nên Tích Tuyết chạy xuống lầu gặp ràng. Tay sờ di động vào đó mẫy chữ:"Em xuống ngay"

      Ra khỏi cổng công ty, hướng mắt về phía chiếc xe đậu bên đường. Mỗi lần Tiêu TrạchVũ tới đón đều đậu xe ngay bên đường chờ ra, lần này cũng ngoại lệ.

      Tua vào xe, Tiếu Vũ Trạch mặc mình cáiáo T-shirt màu xanh dương, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dưới ánh sáng mặt trời, thân hìnhcao lớn càng thêm chói mắt, khiến ít các bên đường quay đầu lại nhìn.

      Chỉ la trong mắt của từ trước cho tới bây giờ chỉ có mình Lạc Tích Tuyết, ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của công ty, bắt gặp được dáng người mảnh maidịu dàng khỏi nở lên nụ cười dịudàng.

      " Vũ Trạch!" lạc Tích Tuyết hướng phẩy tay chào, chạy về phía của .

      "Nơi này gió lớn đừng đứng chỗ này ta tìmnơi khác " Tiếu Vũ Trạch dịu dàng .

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái lộ ra nụ cười như hoa.

      Vũ Trạch lần nào cũng vậy đều suy nghĩ cho trước, nhưng chưa từng đem lại cho cái gì nghĩ tới điều này làm có chút ảo não.

      Chỉ là chú ý tầng cao ốc rèmcửa sổ bị kéo ra, đôi con ngươi lạnh lùng chăm chú nhìn đôi nam nữ ở dưới.
      wjuliet43 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Cùng dự tiệc.



      "Tích Tuyết, buổi tối muốn ăn cơm ở đâu?"Tiếu Vũ Trạch từ trong xe lấy ra bó hoa hồng lớn tặng cho , dịu dàng hỏi ý kiến của .

      " Vũ Trạch, ra ..."Sắc mặt LạcTích Tuyết cứng lại có chút khó khăn để mở lời. thương như vậy bảo cựtuyệt bằng cách nào đây.

      Tiếu Vũ Trạch nhìn bộ dạng muốn lạithôi của Lạc Tích Tuyết liền hỏi: " ra cái gì? Có phải em có chuyện muốn với ?"

      Lạc Tích Tuyết do dự chút nhưng vì em trai của nên chỉ có thể tạm thời làm người uất ức xíu:" Vũ Trạch, tối nay em phải ở lại làm thêm giờ với em trai em nên thể cùng ăn cơm với được."

      "A, hóa ra là như vậy" Tiếu Vũ Trach thở dài nhõm, thấy căng thẳng như vậy còn tưởng chuyện gì quan trọng

      Chỉ cần thấy có quan tâm mình là cũng thấy ấm áp trong lòng rồi, mặc dùkhông cùng ăn cơm được cũng có thất vọng đôi chút nhưng thấy trong lòng vẫn có là đủ rồi.

      " Vũ Trạch, tức giận sao?"Lạc Tích Tuyết sững sờ chớp chớp đôi mắt đẹp, tưởng rằng thất hưa với làm vui.

      Vũ Trạch kéo hai vai lại, thân mật ôm lấy gò má của cười :" Tích Tuyết chỉ cần trong lòng em còn có là được rồi, cho dù được ăn cơm cùng em cũng sao cả. Em trai của em vừa trở về, tốt hơn hết em hãy dành chút thời gian giúp đỡ ."

      " Vũ Trạch, cảm ơn ". Lạc TíchTuyết dịu dàng cười, chủ động nhón chân đặt nụ hôn sườn mặt của .

      Tiếu Vũ Trạch hạnh phúc nhìn , nhận đượcnụ hôn này của thấy ngọt vô cùng.

      Dặn dò vài câu, cho đến khi trời gần tối mới đành lòng lái xe rời .

      Lạc Tích Tuyết vẫy tay chào bạn trai vừaxoay người lại thấy chiếc xe Lamborghini sang trọng trước mặt .

      "Lên xe!"

      Lạc Tích Tuyết ngẩn người, hiểu hỏi:" phải ở lại công ty làm thêm giờ sao?"

      "Đây là việc làm thêm giờ." Lạc Thiên Uy lấy bộ lễ phục từ xe ném ra cho , thúc giục lần nữa:" Lên xe, thay"

      Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên nhìn lễ phục trongtay, nghi ngờ hỏi:"Em đưa lễ phục cho chị làm gì?"

      "Tối nay có bữa tiệc, phải với tôi"Lạc Thiên Uy đưa tay nhìn đồng hồ cái, kim loai lạnh như chính khuôn mặt của hắnlúc này.

      Mới màn Lạc Tích Tuyết hôn Tiếu VũTrạch đều thấy hết, phải cảnh cáo đựoc để cho người kháchôn sao, lại càng nên chủ động hôn bất kỳ ngừoi đàn ông nào. tại, lạichủ động hôn tên đó, điều này làm cho đố kỵ muốn nổi điên, cho tới tận bây giờ chưachủ động hôn lần nào cả (Dấm chua củaanh này đáng ghê, ứoc gì người ấy của mình cũng được ít như ảnh. Haiz!!!!)

      "Ừ!" Lạc Tích Tuyết gật đàu cái, ra muốn cùng dự tiệc vói , sao khôngnói sớm .

      Mở cửa xe, ngồi vào ghế sau. Dù sao cửa xe là thủy tinh đặc biệt chỉ có thể từ bên trong nhìn thấy ra bên ngoài chứ bên ngoài nhìn vô cũng thấy gì nên khôngngần ngại thay bộ lễ phục vừa rồi.

      Ai ngờ, khóe mắt lơ đãng liếc qua kính chiếu hậu thấy nhìn chằm chằm vàohình ảnh của trong kính.

      Chương 17: trần truồng hấp dẫn

      "Em..."

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lập tức cầm quần áo che thân thể mình lại, đôi mắt cảnhgiác nhìn về phía Lạc Thiên Uy, trong lòngnổi lên tức giận.

      tại sao có thể nhìn chằm chằm như vậy chứ? thế nào nữa cũng là chị của mà.

      'Lạc Tích Tuyết, dáng người của có thể khơi lên dục vọng của mọi người đàn ông?"Lạc Thiên Uy gọi thẳng tên , ánh mắt hắnnóng bỏng lộ ra ý tứ khó hiểu, tránh mà còn quan sát , khuôn mặt tuấn tú lên hứng thú ràng.

      bộ lễ phục dài màu xanh nhạt được thiếtkế đẹp mắt tôn lên dáng người hấp dẫn thướttha của , cổ áo hình chữ V khoét sâu lộ ra cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm, đôi mắt như lưu ly càng thêm sáng hơn dươiánh đèn rực rỡ.

      Giờ phút này cánh môi hồng nhạt, đầutóc được xõa ra hai bên vai. như thiên sứ giáng xuống nhân gian, cả người toát ra khí chất thanh thoát linh động làm cho ngườita có cảm giác chạm cũng thể chạmvào vì sợ bàn tay trần tục này làm bẩn thiên sứ như .

      Quả thực là trắng trợn.

      Đối mặt với sắc đẹp của Lạc Tích Tuyết trước mắt làm cho lạc Thiên Uy thể nào dờimắt được.

      hận thể chạy nhanh về phía côđem hung hăng kéo vào trong ngực màgiày xéo phen.

      "Thiên uy, chúng ta có thể được chưa?"Lạc Tích Tuyết thấy vẫn nhìn chằm chằm mình như vậy làm có chút được tựnhiên, khuôn mặt nghiêm mặt lại nhắc nhởhắn.

      "Hả?" lạc Thiên Uy thoáng giật mình cái, người tản mát ra hơi thở nguy hiểmtràn đầy chiếm đoạt rồi lại giống như hoa túc trí mạng.

      Nhịp tim Lạc Tích Tuyết đập nhanh liên hồi,trong lòng tràn đầy lo lắng, ánh mắt của hắnnhìn rất quỷ dị, làm toàn thân bỗngdâng lên cỗ rét mà run.

      Vì tránh ánh mắt nóng rực của nên lên ghế phía trước ngay bên cạnh tay lái ngồi,trong nháy mắt mùi hương nhàn nhạt tản ra trong khí, làm cho tâm tình LạcThiên Uy sảng khoái hẳn lên.

      Tròng mắt của càng thâm thúy hơn, mặtlại càng đỏ hơn(cute!!!!^^)
      "Ừ!"Lạc Thiên Uy nghe được lời gật đầumột caí, nhìn cái rồi vất vả mới đem tầm mắt từ người dời , lấy lạibình tĩnh mở khóa xe chìm vào trong bóngđêm.

      Dọc theo đường hai người đều trầm mặc. Lạc Thiên Uy lái xe có vẻ yên lòng.
      Ánh mắt của thỉnh thoảng quét về phíacủa người ngồi bên cạnh, trong mắt ánh lên tia khát vọng tha thiết.

      Hôm nay mặc lễ phục được thiết kế tế nhị nhưng cũng lộ ra vài chỗ da thịt, khi ngồixuống có thể thấy đường cong thân thể hấp dẫn của , lớp vải mỏng manh ôm trọnbộ ngực hoàn mỹ của đối với trí mạng.

      Trong thân thể của dâng lên cảmgiác khác thường, miệng đắng lưỡi khô, trán là trận mồ hồi. Làm thế nào? muốn ôm vào ngực để âu yếm cưngchìu , rất muốn hôn .

      Nhưng là chị của nếu làm như vậy nhất định dọa mất. Nhưng lại cam lòng, nếu bỏ qua cơ hội này thìkhông biết khi nào mới có cơ hội ngồi gầnmình như vậy nữa.

      Dù là ngày mai, cũng muốn đợinữa tại chỉ muốn hôn thôi
      Chương 18: Buông tôi ra

      chiếc xe tải do khúc quanh đột nhiên laora, Lạc Thiên Uy vội vàng đạp thắng xe, chiếclamboghini xoay tròn vòng, mặt đất lưu lại đường cong đẹp đẽ.

      Lực tác động mạnh làm cho cả thân thể củaLạc Tích Tuyết sắp văng ra ngoài cửa sổ, may là trong thời khắc sinh tử ấy Lạc Thiên Uy kịp thời đem ôm vào trong ngực thậtchặt. thậm chí còn có quan tâmđến mạng sống của mình mà theo phản xạ có điều kiện lo bảo vệ sợ bị thương.

      "Chuyện gì xảy ra vây?"

      Lạc Tích Tuyết vất vả mới định thần lại, còn chưa chuyện gì xảy ra chỉ thấy mìnhđang bị vây kín trong lòng ngực nam tính, côkhông khỏi nẩng đầu lên hỏi.

      " sao, chẳng qua là có chiếc xe chạy ẩu thôi". Lạc Thiên Uy đem ôm chặttrong ngực, ngửi mùi hương nhàn nhạt tóc trong mắt lóe lên ảo não.

      Nếu như phải vừa rồi mất hồn cũng xảy ra tình như vậy, làmcho bọn họ xíu nữa là mất mạng.

      như dùng toàn bộ sức lực mà ôm lấy lạc Tích Tuyết, làm hô hấp có chút khó khăn, thở hổn hển khó khăn :"Thiên Uy, mau buông chị ra, chị thở được'.

      lạc Thiên Uy hơi buông lỏng ra chút,lại như cũ có ý định buông ra , hắnlưu luyến thân thể của , cảm nhận thân thểấm áp của loại cảm giác này làm cho tham luyến thôi.

      "Tích Tuyết" thanh của khàn khàn,vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nhưng lại bị theo bản năng né tránh.

      "Em làm gì đấy, Thiên Uy?" Lạc Tích Tuyết hiểu hành động quái dị này của ,cảnh giác nhìn , kéo dài khoảng cách giữa .

      biết có phải suy nghĩ nhiều sao có cảm giác ánh mắt Lạc Thiên Uy nhìn lúc nãy rất nóng bỏng, giống như em trai quan tâm chị , có mấy phầnmập mờ gì đó mà thể nào giải thíchđược.

      Lạc Thiên Uy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằmvào gương mặt xinh đẹp của , con ngươitĩnh mịch thâm thúy khó dò, khóe miệng giơ lên, cúi người lại gần .

      "Lạc Tích Tuyết, chớ quên thân phận của côtại bữa tiệc tối nay la bạn của tôi." chống lại ánh mắt của trong giọng uy nghiêm khó kháng cự lại.

      xong liền nổ máy xe chạy vào bóngđêm.

      Lạc Tích Tuyết chớp đôi mi xinh đẹp như cánh bướm, trong con ngươi thoáng qua tia lúng túng, thở sâu, điều chỉnh lại nhịp tim.

      "Chị biết rồi". bình tĩnh đáp lại trong mắt ra phức tạp khó lý giải.

      Bữa tiệc tráng lệ trong đại sảnh, đèn trang trí trần nhà tở ra ánh sáng nhu hòa, tiếngđàn dương cầm vang lên, khắp nơi đều là những tân khách mặc những bộ dạ phục đẹpđẽ, rượu thơm món ngon, phong phú đa dạng.Các vị khách trò chuyện vui vẻ, ràngđây là tầng lớp thượng lưu.

      Lạc Tích Tuyết vòng tay Lạc Thiên Uy bướcvào hội trường.

      Bọn họ vừa mới tiến vào phòng, tất cả mọi người đều im lặng cùng nhau đưa mắt về phía đôi nam nữ có diện mạo hơn người này.

      Nam tuấn, nữ xinh đẹp trông bọn họ đẹp đôi.

      "Tổng giám đốc Lạc!" Lạc Thiên Uy vừa đếnđã có người đến chào hỏi. Mặc dù chỉ có16 tuổi nhưng năng lực lại hơn người cùng thủ đoạn kinh doanh ràng, thương trường mọi người ít nhiều đều nể hăn.

      Chương 19: Cả đêm làm bạn .

      Người đàn ông mặc dù cùng Lạc ThiênUy trò chuyện nhưng ánh mắt nóng bỏng lạidừng ngay người Lạc Tích Tuyết, cùnglúc đó trong bữa tiệc này cũng thiếunhững ánh mắt chút nào che giấu nhìn .

      Lạc Thiên Uy mặc dù tuổi còn nhưng đãcó tiếng tăm lừng lẫy thương trường,những năm gần đây có tham gia tiệcrượu cũng mang theo người đàn bànào, hôm nay lại mang theo đến, biết có thân phận gì?

      “Vị tiểu thư này là?” người đàn ông tò mò mở miệng hỏi.

      ấy là bạn của tôi” Lạc Thiên Uy ôm lấy Lạc Tích Tuyết, ngẩng đầu hướng về phíamọi người công khai. Thân thể Lạc TíchTuyết run lên, chẳng biết tại sao nghe LacThiên Uy như vậy trước mặt mọi người như thế làm cho tâm giống như bị mộtthứ gì đó hung hăng đâm vào.

      Chỉ là diễn trò, phối hợp giả làm bạn của tại bữa tiệc này thôi, mà sao có cảm giác như vậy.

      “À, ra là bạn của tổng giám đốc Lạc, khó trách lại xinh đẹp như vậy” Người đànông vừa nghe đến Lạc Tích Tuyết là bạn gáicủa Lạc Thiên uy lập tức bỏ ý nghĩcùng tư tưởng vớ vẩn kia, trò chuyện cùng Lạc Thiên Uy vài câu sau đó tự giác luixuống.

      mặc dù xinh đẹp nhung dù sao côcũng là bạn của Lạc Thiên Uy, khôngdám đụng vào đâu, nhất là khi trước mặt mọingười Lạc Thiên Uy còn công khai là người đàn bà của .

      Nhưng vẫn có vài người đàn ông thứcthời trước mặt Lạc Thiên Uy mà dám cả gan tiến lên chào hỏi . Lãnh Khinh là mộttrong những nguoi đàn ông đó.

      “Tổng giám đốc Lạc, bạn của ngài rấtđẹp, có thể giới thiệu với tôi chút ?” Lãnh Khinh cầm ly rượu đỏ đitới, ánh mắt tà tứ nhìn chằm chằm ngườiLạc Tích Tuyết hưng phấn .

      Gương mặt tuấn tú tựa như nghiệt, là người đàn ông có sức quyến rũ như yêutinh, bộ vest trắng đem vẻ tà mị đó của hắnbộc lộ ra ngoài soát chút nào, thân thê cao lớn, đôi mắt hoa đào như ánh lên ánhcười mê hoặc chúng sinh, nhìn khôngchút che giấu hứng thú của đối vớicô.

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy trầm xuống, nhìn vịkhách mời mà đến này, gương mặtlạnh lùng :”Tôi nghĩ điều này cần thiết”

      rất ghét ánh mắt trắng trợn của tênLãnh Khinh này nhìn Tích Tuyết của ,cảm giác giống như bảo bối thích nhất của bị người ta dòm ngó vậy, hận thể móc đôi ngươi của người đàn ôngnày ra.

      “Thiên Uy, tôi toilet chút” Lạc Tích Tuyết thấy mất tự nhiên khi ánh mắt của LãnhKhinh nhìn chằm chằm như vay, nhưngcô càng quen khi Thiên Uy công khai với mọi người là bạn của , bọn họ là chị em nên mặc dù là diễn trò côcũng cảm thấy được thích hợp cho lắm nên muốn mượn cớ để toilet.

      “Ừ” LẠc Thiên Uy gật đầu cái, buông cáieo nhắn của ra. Lạc Tích Tuyếtnhanh chóng rời khỏi phòng nhưng vẫn cảmthấy phía sau lưng có hai đạo ánh mắt nòng hừng hực bắn về phía . Điều này làmcho cảm thấy thoải mái.

      Mặc dù hiểu em trai mình nghĩ gì nhưng đứng trước người đàn ông tên Lãnh Khinh kia nghĩ có chủ ý xấu, phải biết , chính là ngườiđàn ông đào hoa thay đàn bà như thay áo hay xuất các tờ báo cũng như tạp chí. muốn là trong những người đàn bà của .

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, xoay ngườivừa muốn bước vào toilet đụng phải người quen thuộc.

      “Là ?”
      “Là

      Chương 20: Sàm Sỡ

      “Xin chào, tôi là Hàn Diệp Thần”. người đànông ưu nhã cười tiếng, chủ động vươn tay chào hỏi Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết nhìn cũng gật đầu đáp lễ cái, lịch vươn tay:” Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết”. nhớ là ngườingày đó đụng phải tại trong phòng giải khát của công ty.

      Hai người nhìn nhau cười tiếng cũng biết lời nào để . Lạc Tích Tuyếtphát người đàn ông này rất an tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn .

      lát sau lúng túng cười tiếng, đánh vỡ trầm mặc của hai người:”Tôi phải trước, tạm biệt”. xong, xoayngười rời . Hàn Diệp Thần nhìn phươnghướng rời đôi mắt thâm u bỗng nhộn nhạo hẳn lên, giông như nội tâm khôhéo lâu nay của được giọt nước tươimát vào.

      “Lạc Tích Tuyết” thầm tên , khóe miệng khé nâng lên thành hình cánh cung.

      Lạc Tích Tuyết ở trong phòng rửa tay, nhắnvài tin nhắn với Tiếu Vũ Trạch, tâm tìnhbình tĩnh đôi chút mới bước ra khỏi toilet.

      ở trong phòng tiệc tìm kiếm bóng dángcủa Lạc Thiên Uy, chỉ thấy bị đámngười vây quanh trò chuyện. cũngkhông muốn quấy rầy nên lặng lẽ đứng ởmột góc cẩm ly rượu ưu nhã uống.

      “Tiếu thư xinh đẹp có thể uống chung với tôi ly ?” Lãnh Khinh cầm ly rượuđỏ về phía khuôn mặt tuấn tú mê người mang theo nụ cười tà mị, thanh cợt nhã mị hoặc hỏi .

      “Vâng được ạ”.Lạc Tích Tuyết do dự gật đầu đồng ý, mặc dù đối với người đàn ông này cũng có bao nhiêu thiện cảmnhưng nhìn vị khách quan trọng thể đắc tội nên cũng còn cách nào khác.

      Lãnh Khinh nâng con ngươi màu đen mịcủa mình lên, vẻ kiên nhẫn trong mắt Lạc Tích Tuyết đều lọt vào trong mắt .Mới đầu đối với người con này có chút hứng thú, đợi cho buông lỏng đề phòng tiến lại gần , cho đến khi bàn tay kiêng nế gì đặt đôi gò bồng đảo non mềm của cũng thuận tiệnđem vây vào trong ngực.

      "…” thân thể cứng đờ, cả người giật mình, hoảng sợ vội vàng đẩy ra. Người đàn ông này lại dám làm càn như vậy, trước mặt mọi người mà dám đùa giỡn vớicô. Nếu như phải là đối tác làmăn của em trai mình cho bạt tai rồi.

      “Haha, tức giận sao? thú vị” lãnh Khinhcuồng tà cười, đôi con ngươi nóng bỏng chút nào che giấu dục vọng của chínhmình.
      Bộ dáng giờ phút này đáng ,gương mặt có hai rặng mây ửng đỏ, trong thanh nhã lại mang theo quật cường. giống như lúc nãy thấy dè dặt nhưng vẫn toát lên phong tình vạn chủng.

      Tim của giống như lỡ nhịp bước, chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, có cổlửa muốn phun trào.

      Lạc Tích Tuyết tức giận trừng mắt liếc ,gương mặt đỏ lên, thừa nhận muốn cùng chuyện nhưng có nghĩa là hắnlại sàm sỡ giữa chốn đông người như vậy chứ? đê tiện.

      xin lỗi tôi có việc phải trước”Trongmắt lên mảnh chán ghét, Lạc Tích Tuyết xoay người chuẩn bị rời ngay tại lúc này, ánh sáng trong phòng độtnhiên bị tắt cả phòng mảnh tối đen. Trong đại sảnh tất cả mọi người đều kinhhoảng hét lên, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Lạc Tích Tuyết cũng mờ mịt co hồ còn chưakịp phản ứng bị bàn tay to lớn kéo vào trong ngực.
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :