1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CƠN MƯA SẮP TẠNH - Lưu Tâm Nguyệt (1.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CƠN MƯA SẮP TẠNH
      Tác giả: Lưu Tâm Nguyệt
      Editor: Hoa Tường Vy
      Convert: ngocquynh520
      Tình trạng convert: hòan
      Nguồn: ***************.com

      Giới thiệu:

      Với , nữ nhân chỉ để ấm giường, là công cụ tiết dục!

      giường có thể cùng các nàng thân mật, nhưng xuống giường – có lỗi!

      Hỏi , các nàng tên là gì, căn bản nhớ !

      Tuy rằng có rất nhiều bạn giường, nhưng chưa bao giờ để các nàng mang thai đứa của !

      Thực xin lỗi! chính là có năng lực này.

      Có mấy người đàn ông có thể ở thời điểm sắp lên đỉnh mà có thể nhịn lại.

      Làm tốt việc “ phòng bị”! Rất lợi hại !

      Theo lý thuyết, “thể nghiệm” qua đủ loại phụ nữ, sớm luyện thành bách độc bất xâm.

      Nhưng vì sao đối với con nhóc này có cảm giác kỳ quái?

      Nhìn xem, thấy cùng người đẹp nóng bỏng thân mật còn có thể mặt đỏ tim đập.

      Liếc mắt cái liền biết xử nữ cái gì cũng hiểu!

      là người có chừng mực, tàn phá “mầm non của Tổ quốc”.

      Nhưng biết vì sao,

      lại biết xấu hổ uy hiếp muốn “lấy thân báo đáp”.

      Chẳng lẽ, đột biến gen….

      Haruka.Me0Mẹ Mìn thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1.1:
      Editor: Hoa Tường Vy


      Bên tai truyền đến tiếng tiếp viên hàng nhắc nhở hành khách thắc dây an tòan, tiếng ngọt ngào thông báo máy bay sắp hạ cánh, nguyên bản cảnh vật xa xôi mơ hồ, theo máy bay chậm rãi tiếp cận mặt đất mà dần dần ra, cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay.

      Làm xong thủ tục nhập cảnh, nhận hành lý, Lâu Tình hít sâu hơi. Thẳng lung ra khỏi sân bay.

      gian trước mắt mờ ảo trong làn mưa phùn, những giọt nữa li ti rơi người khiến nội tâm chua sót, nhìn từng cảnh vật quen thuộc xung quanh, nỗi sầu bi dần thay thế hết thảy tri giác, trong đôi mắt sáng ngời mê hoặc lòng người long lanh nước.

      Đây là nỗi đau mà cả đời muốn nhớ lại, là tình duy nhất mà cả đời khắc cốt ghi tâm, nhưng nó lại khiến thương tích đầy mình, khiến cơ hồ đánh mất dũng khí sống sót, làm lòng của bị thương như vỡ thành từng mảnh , đau đến quên làm sao đế thở được.

      Vẫn còn nhớ , sáu năm trước rưng rưng tạm bịêt cả, mang hết can đảm rời quê hương, rời người thân duy nhất, rời - người nhất nhưng cũng thương tổn nặng nhất, là người đàn ông mà ngay cả óan hận cũng thể, mình đến đất nước xa lạ, dường như dùng hết khí lực, mới có thể bức bách chính mình hạ quyết tâm chặt đứt đọan tình cảm làm thống khổ này.

      Nhưng mà, sáu năm trôi qua, mà rốt cuộc cũng sống qua đọan thời gian bi thương đó, phiêu bạt sáu năm ở nước ngoài, học được cách giấu nỗi đau vào nơi sâu nhất trong linh hồn, nàng thực quên , thực !

      Nàng ở nơi đất khách quê người sinh tồn sáu năm, cũng ở nơi đó, giúp xoa dịu nỗi đau, lắng đọng lại tình say mê cuồng si, vì thế, trở lại.

      Nơi này, dù sao cũng là nơi sinh ra, là địa phương mà sống hai mươi năm đầu đời, nơi này có hết thảy vật mà quen thuộc, có người thân nhất của … Trong đó, còn bao gồm “”?

      biết, biết đáp án.

      từng phản kháng cách vô vọng, như thiêu thân lao đầu vào lửa, khiến hai đau lòng cùng thất vọng, giống như trong sinh mệnh của mình chỉ còn có có , kết quả, đổi lấy thương tổn tan xương nát thịt.

      Mà nay, còn có thể ngốc nghếch mà thương sao?

      nhắm mắt lại, hôm nay sau sáu năm, dám chính mình dũng cảm bao nhiêu, nhưng ít nhất còn là bé khờ dại ngốc nghếch năm đó, Nay, có đủ năng lực bảo hộ chính mình, tuyệt ngây ngô non nớt như sáu năm trước, hai mươi tuổi vì tình mà khiến cho bản thân đầy mình thương tích!

      Như xánh chim mệt mơi sau sáu năm phiêu bạt, lại quay về tổ ấm. biết hai vẫn thực lo lắng cho ,tuy từng làm trái lời , làm đau lòng , nhưng khi tuyệt vọng nhất, trong thời kỳ u ám nhất, hai vẫn cho vòng tay của , dùng thứ tình thân ấm áp nhất thế gian an ủi nội tâm bi thương của .

      Hai năm đầu, hai cùng người kiếp này nhất bước vào lễ đường, vì tham dự chung thân đại của người thân duy nhất, lấy hết dũng khí lên máy bay về quê hương, từ đó đến nay bốn năm, lần đầu tiên đứng cùng “” dưới bầu trời, nhưng mà sua khi hôn lễ qua , lấy lý do học tập thiết kế trang phục, trở lại nước Pháp. Lại qua hai năm, con đầu lòng của hai chào đời, nhận được điệ thọai đường dài của , cho -

      “Ý tứ của cùng Huyên Huyên, đều hy vọng em có thể trở về…”

      lệ nóng doanh tròng, thất lâu ra lời!

      Tuy răng vài năm này thủy chung coi cầu trở về của hai, nhưng lúc này, tình thân mãnh liệt như thế, nên rốt cuộc thể kháng cự được nữa, cho nên, trở lại.

      Lúc này đây, kinh đọng bất cứ ai. Lén lút thu thập hành lý trở về, ngay cả hai cũng biết, nàng nghĩ, đây là chuyện kinh hỉ ? Nàng cơ hồ có thê tưởng tượng ra bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối của hai.

      Kéo va li hành lý nặng nề, cố hết sức bộ ra sân bay, giơ tay muốn ngăn taxi lại, lại nhìn thấy xa xa đứng cạnh xe oto, tuấn giảm, bóng dáng cao to lạnh lùng như trước, cánh tay vì khiếp sợ vẫn dừng giữa trung, trong đầu mảnh trống rỗng –

      ! Sáu năm, lại lần nữa nhìn thấy , trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ, nguyên bản trái tim vẫn đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cơ hồ vì rung động quá độ mà như muốn ngừng lại!

      Cách đó xa Dịch Tử Dương lẳng lặng ngắm nhìn , trong lòng như sóng to gào thét, khuôn mặt vẫn lạnh lùng chút biểu tình, nhưng ai chú ý tới, mười ngodn tay thon dài nắm thành quyền, khớp xương trắng bệch, móng tay bất tri bất giác đâm sâu vào lòng bàn tay, mà vẫn hồn nhiên chưa biết!

      Dường như trôi qua mấy đời, ánh mắt bọn họ gắt gao giao triền, để mưa phùn tùy ý rơi người bọn họ, thời gian giống như ngừng trôi…

      Thẳng đến khi vì hỏang hốt mà thả lòng tay cầm túi xách, chiếc túi nặng nề chút lưu tình rơi xuống đập vào mũi chân, mới giống như người vừa mới tỉnh mộng thảm thiết kêu ra tiếng.

      Đau, đau quá! đau đến thiếu chút nữa rơi lệ, chuẩn bị ngồi xuống ôm chân ai ô nhanh như chớp đến bên người, trong lúc còn chưa ý thức được chuyện gì. người bị ôm lấy, chưa kịp hét chói tai, liền bị nhét vào trong xe . muốn lên tiếng, lại nhanh chóng bỏ hành lý của vào cốp xe, sau đó liền nhảy lên xe, điều khiển tay lái, gia nhập đòan xe đường, tòan bộ động tác liền mạch lưu lóat, chờ có cơ hội ở miệng bọn họ cách xa sân bay.

      “Dịch Tử Dương! làm cái gì vậy?” thở hổn hển kêu lên.

      Nàng nôn nóng, trong khi Dịch Tử Dương trầm ổn thong dong liền hình thành hai thái độ mãnh liệt đối lập.

      sai, ràng, tiếng Trung sáu năm dùng, hiển nhiên đối với em cũng ảnh hưởng gì.” khí định thần nhàn lạnh nhạt , ánh mắt thủy chung chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước.

      #*&△. . . . . . muốn hướng kêu to: là tên vô liêm sỉ, tin hay tôi chửi ? Hơn nữa còn tuyệt hơn cả sáu năm trước!

      Nhưng hít sâu hơi, sau khi khống chế tốt tâm tình của mình, lấy ngữ điệu xa cách : “ đến sân bay phải muốn đón người sao? Nếu quên chuyện này, tôi đề nghị tìm chổ nào đó cho tôi xuống xe, tránh để tôi phá hư chuyện tốt của , tội danh này tôi gánh vác nổi.”

      Dịch Tử Dương híp đôi mi tuấn, hiển nhiên đối với thái độ lạnh lùng xa cách của Lâu Tình, thái độ tương đối bất mãn. Mà Lâu Tình vẫn còn chưa phát giác hờn giận, vẫn tiếp: “ Là muốn đón đối tác, hay là hồng nhan tri kỉ? Mau ! Tôi vẫn chưa quên đường về nhà, cách khác, tôi có thể tự mình gọi xe về nhà.”

      Bên cạnh hắ vẫn thiếu nữ nhân bầu bạn, chuyện này từng làm đau lòng là , đau đến muốn sống nữa, nếu có thể quay trở lại lần nữa, dám hy vọng xa vời mình là duy nhất của , dù sao, nữ nhân tự đưa đến cửa nhiều lắm, chính mình phải là ví dụ ràng sao? cam tâm tình nguyện sắm vai là trong vô số người phụ nữ của , ở nơi thấy bí mật rơi trong thống khổ mà

      Mà nay, dù có tàn khốc thế nào cũng thể gây tổn thương cho nữa, dứt khóat chấm dứt hết thảy thể thương tổn quyền lợi của được.

      Dịch Tử Dương rốt cuộc nghiêng mặt qua nhìn , đối với vẻ mặt vân đạm phong khinh của phi thường thích, nếu nàng nghĩ như vậy có thể phủi sạch quan hệ của bọn họ, nàng sai lầm rồi! dùng thời gian cả đời để chứng minh cho thấy kiếp này dây dưa với nhau!

      , rốt cuộc vẫn thể bình thường giống như sáu năm trước, dễ dàng thóat ra từ sinh mệnh của - bắt đầu từ hôm nay!

      đến tột cùng có nghe hay ?” Lâu Tình thấy them hé răng, nhịn được la lên.

      Rốt cuộc, sâu nhìn cái, giọng : “ Chuyện này quan trọng hơn, những việc khác chờ sau khi giải quyết xong chuyện của chúng ta rồi sau.”

      trong lòng chấn động, những lời này của ý tứ như , chuyện quan trọng, cũng chính là chuyện của bọn họ trong lúc đó là chuyện trọng yếu?

      Bình tĩnh suy nghĩ, bởi vì câu tỉ mỉ của mà làm cho suy nghĩ hổn lọan lên. bi ai phát , hôm nay sau nhiều năm, cư nhiên vẫn có thể làm chủ cảm xúac của , thậm chí muốn xem thường bản thân yếu đuối, phỉ nhổ chính mình có chí khí.

      Cố tình, lại tinh tường biết chính mình ở trong lòng quan trọng gì, câu vô tâm của , chấp nhận được tự mình đa tình, hiểu mình đối với khác gì văn kiện hay cái áo sơ mi, thậm chí còn hoài nghi có từng nhớ hay , hơn nữa năm tháng qua trí nhớ dần phai nhòa, mà lại là người chưa từng để ý đến nữ nhân, có thể nào là kỳ tích ?

      Căn cứ vào ý tưởng như vậy, thể hòai nghi có nhận lầm thành nữ nhân khác hay , dù sao trong cuộc sống có nhiều nữ nhân đến đến như vậy, khó có thể đến hết, khó có thể đếm hết, nên rất tờ mò mà hỏi câu: “ … có biết tôi là ai ? Xác định có nhận nhầm chứ?”

      Thậnt kông hiểu tại sao nàng vẫn luôn những câu ô nhục như vậy!

      “Lâu Tình! Đừng có chọc giận tôi.” Nghe được câu đó, như phát hỏa, nhất thời lửa giận hừng hực bắn vê phía nàng.

      Đáng giận, này lại còn ra những lời này? Buồn cười là, còn vì “ thủ thân như ngọc” , hòai niệm suốt sáu năm, chịu nỗi đau vì tương tư dày vò… đến tột cùng là phải chịu tội nha!

      Báo ứng, là báo ứng mà!

      “Nguyên lai còn nhớ tôi?” tiếng “Lâu Tình” trung khí mười phần kia cởi bỏ nghi vấn của ,“thậm chí khiến cảm thấy vui mừng sao?Có lẽ !” Trong lời có ý tứ châm chọc hay khiêu khích , chỉ có hương vị thê lương thản nhiên cùng tự giễu.

      vừa nghe, lửa giận vừa mới dấy lên lập tức bình ổn, chỉ còn lại nhu tình cùng đau đớn.

      Sâu kín nặng nề thở dài tiếng, trong đôi mắt thâm thúy của đọc ra cảm xúac gì, “ xem ra, năm đó tôi thực tổn thương em nặng nề.”

      Lâu Tình nghĩ ra lời này, nhất thời kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn …”

      “Lương tâm thức tỉnh?” phiết phiết môi, chua xót đến đón nàng quay về.

      “Tôi phản đối hình dung như vậy.”

      “Nếu…” muốn lại thôi, cuối cùng lại nên lời.

      Lâu Tình tràn đầy buồn bực, Dịch Tử Dương bây giờ khác xa với ấn tượng của về . Dịch Tử Dương mà biết là tự tin, lạnh lùng, cùng hờ hững khiến chó phụ nữ thể chống cự phong thái cuồng ngạo của , thậm chí có điểm cố chấp điên cuồng, mà chẳng bao lâu sau, lại vì câu có nên ra hay mà do dự?

      Chẳng lẽ, năm tháng có thể thay đổi con người?

      thủy chung chú ý mới vừa rồi lời vẫn chưa đến tột cùng là cái gì?

      Trong lúc còn đắm chìm trong suy nghĩ xe dừng lại từ bao giờ, mà hậu tri hậu giác phát căn bản có đưa về nhà!

      Tuy rằng sống ở Pháp sáu năm, nhưng cũng đến nỗi mù đường tới trình độ này, nếu phải dọc đường tâm phiền ý lọan, có lẽ sớm phát .

      … đưa tôi tới đây làm cái gì?” kinh lọan* kêu lên.

      *Kinh ngạc cùng hỏang lọan.

      Nơi này, là nơi mà cả đời cũng thể quên được, giống như khiến cho khắc cốt ghi tâm.

      ở tại chỗ này sinh họat bốn tháng, có nhiều giấc mộng ở tại đây mà hình thành, có nhiều lắm những lần triền miên hoan ái ở chỗ này mà chôn giấu, có nhiều lắm nước mắt tại nơi này mà chảy xuống, cũng có nhiều lắm nỗi đau xót ở tại chỗ này hình thành, hơn nữa lần cuối cùng, cơ hồ đọat dũng khí sống sót của !

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1.2:

      Nghĩ lại những gì trải qua, kí ức như sóng triều mà tới, thổi quét qua tư duy cuồng loạn thê lương của . Khi lần nữa quay về nơi này, tim vẫn đạp mạnh và loạn nhịp.

      Vào phòng, đặt lên ghế sô pha, rời rồi chốc lát sau trở lại bên cạnh người . Lúc hồi phục tinh thần lại, bỏ giày của ra từ bao giờ.

      làm gì…..”

      “Chẳng những bị sưng lên, mà còn bị ứ máu.” nhìn về phía , biểu đạt kết quả sau khi quan sát.

      Bàn chân dài bị nắm trong bàn tay, tình ý quen thuộc quét qua toàn thân, nỗi lòng đại loạn, bất an muốn rút chân về lại bị nắm lại.

      “Đừng nhúc nhích!” nhíu mày chặt hơn, lấy thuốc mỡ mới cầm tới vì bôi lên, động tác mềm , giống như che chở thứ gì đó rất quý giá.

      Lâu Tình hoàn toàn choáng váng, giống như kẻ ngốc mà nhìn hành động của , hoàn toàn quên mất phải kháng cự loại tiếp xúc thích hợp này, thậm chí quên cả cảm giác đau đớn dưới chân mình.

      Đây là Dịch Tử Dương sao? Là Dịch Tử Dương lãnh khốc vô tình kia sao? cũng có mặt nhu tình như vậy sao?

      Hơn nữa đó là ? nữ nhân từng bị vứt bỏ như chiếc giày cũ?

      Hoàn thành động tác ôn nhu đó, hơi nhướng mày, bắt gặp bộ dáng mất hồn của Lâu Tình, khỏi nghĩ đến có phải vì đau quá mà quên phải làm như thế nào rồi .

      “Có khỏe ?” Khó có thể khống chế thân thiết, ngồi ở trước mặt Dịch Tử Dương khỏi nhíu mi tâm, bàn tay ấm áp khẽ vuốt mặt , “Tình nhi?”

      cả người chấn động, tiếng “Tình nhi”, xa xôi mà lại gần gũi đến thế, như ràng lại giống như mê ly, đến tột cùng cũng biết đây là hay mộng.

      ….” giật mình biết gì, hơi thở nam tính tựa như mộng ảo tràn ngập gian, quanh quẩn trong tâm trí, giống như đưa nàng trở lại thời gian sáu năm trước.

      “Tôi nghĩ có lẽ nên bệnh viện tốt hơn.” Nhìn bộ dạng của , sao có thể quan tâm? Lập tức muốn động thủ ôm

      “Đừng chạm vào tôi!” lúc này phản ứng rất nhanh. Lập tức kinh hoảng nhảy dựng lên, lảo đảo lui lại mấy bước, chân truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn, ngay lúc nguy cấp, nhanh chóng vươn khủy tay, vừa vặn đỡ lấy .
      Lâu Tình sau khi trấn tĩnh lại, mới phát chính mình an ổn trong vòng tay của Dịch Tử Dương.

      Cánh tay cỡ nào quen thuộc a! chua sót cảm nhận lòng người thay đổi, đáy mắt nàng lên lệ quang trong suốt.

      Tay hơi hơi rung động, dường như nhận ra , là ở mơ sao? Dịch Tử Dương lại cho phép mình để ý nữ nhân?

      ! hiểu rất , nguyên nhân vì rất hiểu, nếu lại tùy ý để chính mình rơi vào tay giặc, như vậy ngay cả cũng xem thường chính mình, càng thể tha thứ chính mình.

      Quá khứ đau đớn lại lần nữa lên ràng trong óc, cả người giống như run lên, dùng sức đẩy ra, khinh sợ thối lui vài bước, quay người tựa vào cửa sổ sát đất, cố gắng bình ổn tâm trạng.

      Bởi vì đưa lưng về phía , Lâu Tình phát trong mắt của lên thần sắc đơn, lại càng biết giờ phút này trong lòng có đau buồn cùng buồn bã.

      Nhìn bóng lưng xa cách, đau đớn bao phủ . Thời gian sáu năm, cảm giác hối hận luôn cắn dứt lương tâm , có lúc nào là nhắc nhở , đến tột cùng là bỏ lỡ cái gì, loại tâm trạng dày vò này, tra tấn phút bình tĩnh, mỗi khi nhớ tới nhu tình uyển chuyển hàm xúc của ,dung nhan vui vẻ xinh đẹp của , lại khiến cho hết sức thống khổ, đau đến tận tim gan.

      Nhưng mà, là tay tạo dựng hết thảy, có thể oán trách ai? Thống khổ cũng chỉ có thể chính mình xứng đáng !

      “Em…….. còn hận sao? Thời gian sáu năm, vẫn cách nào làm cho em phai nhạt tổn thương từng gây ra cho em sao?” Tiêu điều, cúi đầu lên tiếng, hỗn loạn đau đớn.

      Lâu Tình trầm mặc, tâm loạn như ma, cần điều chỉnh tư tưởng rối loạn trở lại quỹ đạo. thực tế, thủy chung chưa từng hận qua , bởi vì…là do tự làm tổn hại chính mình, phải sao? Chính như hai , là tự đắm mình.

      trầm mặc, lại khiến cho tưởng là cam chịu.

      Trời xanh a! còn có thể thừa nhận bao nhiêu đau đớn? Làm tổn thương sâu bao nhiêu, còn có năng lực vãn hồi sao? Hay là, mất tình cảm chân thành duy nhất của cuộc đời này?

      , thể chịu đựng được mất Lâu Tình, điều này làm thống khổ!

      “Tình……….”

      “Trời mưa………..” Sâu kín thấm thoát tiếng truyền đến bên tai , Lâu Tình ánh mắt chính là mê mang hướng bên ngoài nhìn mưa bụi mênh mông phía chân trời, ngóng nhìn khuôn mặt thê lương của , biết nhớ tới cái gì.

      “Em quên, em vẫn cũng chưa quên, phải ?” cúi đầu ôn .

      tin tưởng sao?” thất thần lẩm bẩm , “tuy rằng nó cho tôi khắc sâu trong trí nhớ, nhưng sau đó, tôi lại mạc danh kỳ diệu thời tiết như vậy…….”

      Ngực rung động, phong ba mãnh liệt trào lên trong tư tưởng, đưa trở lại cái mùa hạ sáu năm trước kia…….

      @@@

      năm kia, hai mươi tuổi, lấy khí chất tươi mát thoát tục ngang qua công viên,lại bị những thanh niên bởi vì thấy học muội xinh đẹp mà theo đuổi, nhưng xem hết trong nhóm học trưởng mãnh liệt theo đuổi mình, ngược lại tâm chỉ như nước, chút gợn sóng cũng như cảm giác, cảm thấy bọn họ tuấn có thừa, nhưng đủ trẩm ổn, muốn, phải loại nam hài này.

      Gia cảnh tốt, tuyệt đối có thể vô tư, tuy rằng cha mẹ mất sớm, may mà có hai bảo hộ trong vòng tay, cả Lâu Thiếu Phi hơn năm trước bất hạnh qua đời, chị dâu cũng lần lượt qua đời, chỉ còn lại có bác cùng hai, bác cùng có quan hệ huyết thống, cho nên , thân nhân của chỉ có hai Lâu Thiếu Quân cùng cháu nàng ba tuổi---- con trai duy nhất của cả Lâu Hạo Đình.

      hai sủng , nhưng cưng chiều, mặc dù sinh trong gia đình giàu có, lại có nửa điểm vênh váo tự đắc, kiêu căng, còn đến là hạnh phúc, có cha mẹ quan tâm, nhưng có được gấp bội quan tâm của các , thực thỏa mãn, cũng rất vui vẻ.

      nhàng xuyên qua sân lớn, đẩy ra cửa lớn phòng khách, hướng vào bên trong gọi to: “ hai, em trở về.”

      “Ừ, rửa mặt chải đầu chút, lập tức có thể ăn cơm!”

      thanh từ phòng bếp truyền đến, Lâu Tình lập tức hoảng sợ dựng thẳng lông tơ lên……….

      thể nào? Chẳng lẽ hôm nay là ngày quản gia nghỉ ngơi?

      …… hai, thế nào…… Làm sao……….” Lâu Tình giọng có chút run run nghiêm trọng.

      ở phòng bếp!”

      Trời ạ! hai lại xuống bếp………… Cứu mạng a! còn muốn sống thêm vài năm!

      bỏ lại lá thư trong tay, như tị nạn chuẩn bị chạy lạc, vội vàng lưu lại câu……….

      xong, em đột nhiên nhớ có hẹn cùng bạn học, có thời gian ăn cơm chiều, hai, hai cần chờ em ăn cơm!”

      “Đợi chút, đợi chút! Lâu Tình, chút rồi trở về, để chút đồ ăn cho em.”
      Nghe vậy, Lâu Tình cảm thấy tiền đồ đen tối!

      hai chẳng lẽ như vậy có tự mình hiểu lấy sao? Làm ơn! Chỉ cần là người bình thường, ai có năng lực ăn đồ ăn vô cùng thê thảm của ?

      , , , hai đừng phiền toái, em ăn ở bên ngoài, để chính mình bị đói.” vội vàng từ chối, vạch đen rơi xuống đầu.

      Lúc này trốn, đợi đến khi nào? đợi Lâu Thiếu Quân đáp lại, cấp bách bỏ chạy.

      Lâu Thiếu Quân đuổi theo ra cửa, ở phía sau hô to: “Đợi chút, Lâu Tình! Trời sắp mưa, em mang theo ô ra ngoài sao?”

      “A! Vận mệnh của em tệ như vậy đâu.” Xa xa quăng lại câu, thế nào còn thấy được người của a!

      Kỳ , trong lòng là muốn, gặp mưa cũng so với ăn đồ ăn của vẫn tốt hơn.

      Từ liền sùng bái hai, chẳng những từ là sóai ca được mọi người công nhận, ngay cả ông trời cũng đều đỏ mắt, còn văn võ mọi thứ tinh thông, trường là người đứng đầu trước , sân bóng liền như con ngựa hoang thoát cương, trong nhóm bạn có đối thủ, thậm chí còn có thể đàn dương cầm, đối với người ngu dốt về nhạc như , trong nhà có đàn dương cầm lớn như vậy quả thực là khiến “tức cảnh sinh tình”, tự biết xấu hổ.

      đẹp trai đến có thiên lý còn chưa tính, mà lại còn tinh thông các kiểu kỹ năng, trong lời rất chê vào đâu được, như vậy, ngay cả ông trời đều tâm lý bất bình! Cho nên, hòan mỹ tỳ vết trong mắt nhưng lại có nhược điểm lớn trong ………. nấu ăn.

      Nhắc tới trình độ nấu ăn của , Lâu Tình nhịn được thở dài bất đắc dĩ, ngửa mặt lên trời than thở!

      biết tiểu hỗn tử nào : “Quân tử xa nhà bếp” ! xin lỗi, Lâu thiếu gia tin điều, nên muốn thể là nam nhân thời đại mới tinh thông mọi việc, khi chị dâu qua đời, mỗi khi đến ngày Phùng quản gia nghỉ ngơi, liền muốn thử, khẩn cấp nhảy vào nhà bếp tính thể khả năng của mình, nhất thời bắt bẻ, cư nhiên rất nhất trí đáp ứng , rồi lần, thiếu chút nữa vì lời mà mang nỗi hận thiên thu!

      Theo sau đó, mới phát Lâu Thiếu Quân tay nghề phải thể khen, căn bản ngay cả thưởng thức cơ bản cũng hiểu, khi phát cà rốt cùng dây mướp siêu cấp khó ăn, cư nhiên bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, vô tội kêu lên: “Nguyên lai cà rốt cùng dây mướp phải cạo vỏ? Lần tới nhất định nhớ .”

      Còn có lần tới a?

      thiếu chút nữa mở to mắt bất tỉnh, còn ước chừng ngửa mặt lên trời gào thét 3 phút.

      Bất quá chứng minh, vô hạn cái lần tới so với lần đầu tiên khác nhau nhiều lắm. Nếu muốn có, chính là độ khó ăn bất đồng thôi.

      tại, đánh chết cũng dám ăn đồ làm gì đó, rất sợ ngày cơm nước xong xuôi, mới như trong mộng tỉnh lại cho : “ Nguyên lai dầu trộn salad cùng nước rửa bát có khác biệt a! Lần tới nhất định dùng sai…..”

      Cũng chỉ có khi xuống bếp xấu hổ đến nỗi muốn nhận người này là trai của , chỉ kém hô to: “Tôi biết người này……”

      Con kiến sống tạm bợ a! cho nên vì mạng của suy nghĩ, có thể thoát ác mộng, hướng về ánh sáng sao?

      hai ăn “kiệt tác” chính mình sao? Cầu Thượng đế phù hộ , A men!
      myuyen thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      đột biến gen :050::050:
      myuyen thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :