1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ- 3S- TS] Sủng thê như mệnh - Vụ Thỉ Dực( 60/224)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      [​IMG]
      Sủng thê như mệnh

      Tác giả: Vụ Thỉ Dực

      Nguồn cover: Tàng thư viện

      Độ dài: 224 chương

      Thể loại: Xuyên , cung đấu, sủng

      Editor: Hàn Ngọc

      Văn án:​

      Mẫu thân là trưởng công chúa, cậu ruột là hoàng đế, A Uyển cảm thấy rốt cục đời mình có thể bình an sống đến già, lại cần lo lắng vì bệnh tật mà chết yểu.

      Nhưng ngờ được nàng lại gặp phải tên biến thái cũng trùng sinh, giam cầm nàng cả đời vì kiếp trước nàng nợ !

      là oan uổng mà, mười tám năm nàng sống ở kiếp trước đều sống trong bệnh tật, những người thường xuyên tiếp xúc nhất chính là những bác sĩ râu tóc đều bạc phơ, căn bản chưa bao giờ gặp làm sao có thể mắc nợ được?

      Tôn chỉ của Vệ Huyên: khi vừa ý nàng, từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể giam cầm nàng trong tầm mắt !


      Nam chính là gã có bệnh thần kinh, bệnh biến thái, tính cách độc ác vặn vẹo luôn có ham muốn chiếm hữu từ khi nữ chính còn , thường xuyên tưởng tượng có thể “ăn” thân thể mảnh mai của nữ chính, nhưng do thân thể còn thể thực được, chỉ có thể mỗi ngày dùng miệng cắn nàng hai lần cho đỡ nghiện. Cho nên, việc nam chính nhất định phải làm mỗi ngày là thắp hương bái Phật khẩn cầu nhanh chóng trưởng thành !

      PS: Vẫn là điền văn trong sáng.

      Lưu ý:
      (1, Cổ đại, tưởng tượng, ngốc ngốc tiểu bạch và ngọt văn, làm ơn đừng so sánh chi tiết, nếu so sánh chi tiết tác giả bỏ chạy!)

      (2, Chỉ số thông minh của tác giả có giới hạn, cung đấu trạch đấu, hành văn chỉ như thế, đừng ôm hy vọng quá lớn.

      (3, Ừm, chuyện viết lách đúng là chuyện làm dâu trăm họ, hi vọng mọi người xem sách cách văn minh.
      Mấu chốt:

      +Nhân vật chính: La Ký Uyển (A Uyển), Vệ Huyên

      + phối hợp diễn: nhiều người khác

      + cái khác: Sủng thê hệ liệt phần bảy

      Mục lục
      [​IMG]
      Chương 1 ♥ ♥ Chương 2 ♥ ♥ Chương 3 ♥ ♥ Chương 4
      Chương 5 ♥ ♥ Chương 6 ♥ ♥ Chương 7 ♥ ♥ Chương 8
      Chương 9 ♥ ♥ Chương 10 ♥ ♥ Chương 11 ♥ ♥ Chương 12
      Chương 13 ♥ ♥ Chương 14 ♥ ♥ Chương 15 ♥ ♥ Chương 16
      Chương 17 ♥ ♥ Chương 18 ♥ ♥ Chương 19 ♥ ♥ Chương 20
      [​IMG]
      Chương 21 ♥ ♥ Chương 22 ♥ ♥ Chương 23 ♥ ♥ Chương 24
      Chương 25 ♥ ♥ Chương 26 ♥ ♥ Chương 27 ♥ ♥ Chương 28
      Chương 29 ♥ ♥ Chương 30.1-30.2-30.3 ♥ ♥ Chương 31 ♥ ♥ Chương 32
      ♥ Chương 33.1-33.2 ♥ ♥ Chương 34 ♥ ♥ Chương 35 ♥ ♥ Chương 36
      ♥ Chương 37.1+37.2 ♥ ♥ Chương 38 ♥ ♥ Chương 39 ♥ ♥ Chương 40
      [​IMG]
      Chương 41 ♥ ♥ Chương 42 ♥ ♥ Chương 43 ♥ ♥ Chương 44

      Chương 45 ♥ ♥ Chương 46.1- 46.2 [​IMG] ♥ ♥ Chương 47 ♥ ♥ Chương 48 ♥
      ♥ Chương 49 ♥ ♥ Chương 50 ♥ ♥ Chương 51 ♥ ♥ Chương 52 ♥
      ♥ Chương 53 ♥ ♥ Chương 54 ♥ ♥ Chương 55 ♥ ♥ Chương 56 ♥
      ♥ Chương 57 ♥ ♥ Chương 58 ♥ ♥ Chương 59 ♥ ♥ Chương 60 ♥
      [​IMG]
      ♥ Chương 61 ♥ ♥ Chương 62 ♥ ♥ Chương 63 ♥ ♥ Chương 64 ♥
      ♥ Chương 65 ♥ ♥ Chương 66 ♥ ♥ Chương 67 ♥ ♥ Chương 68 ♥
      ♥ Chương 69 ♥ ♥ Chương 70 ♥ ♥ Chương 71 ♥ ♥ Chương 72 ♥
      ♥ Chương 73 ♥ ♥ Chương 74 ♥ ♥ Chương 75 ♥ ♥ Chương 76 ♥
      ♥ Chương 77 ♥ ♥ Chương 78 ♥ ♥ Chương 79 ♥ ♥ Chương 80 ♥
      ....
      Last edited by a moderator: 1/6/19
      dhtt, Lequinnn, black_rose102928 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1:
      Editor: Hàn Ngọc

      Beta: Chị Hằng Lê
      Vừa qua Trung thu, rừng cây bụi cỏ hai bên đường đều mang vẻ xác sơ hiu quạnh của mùa thu.

      đường, đoàn xe ngựa di chuyển chầm chậm.

      Tới gần giờ Thân, bầu trời bắt đầu nổi gió, tuy rằng mưa to, nhưng là đối với đoàn xe , vẫn có chút ảnh hưởng, đặc biệt trong xe ngựa lại có người có thân thể yếu ớt bẩm sinh, lúc đường cũng có rất nhiều bất tiện, cũng bởi vì đột nhiên thời tiết trở lạnh làm sức khỏe người xe tốt.

      theo xe có rất nhiều gia đinh hộ vệ, bảo vệ xung quanh chiếc xe ngựa màu xanh rất to, xe ngựa có trang trí gì nhiều hết sức mộc mạc nhưng vẫn mang theo vẻ hoa lệ, xe ngựa làm từ gỗ cây hoàng dương, trạm khắc hoa văn tuyệt đẹp, thân xe rộng rãi, chế tạo hoàn hảo, là chiếc xe ngựa thích hợp nhất khi xuất hành, có thể giúp người ngồi trong xe ngựa có thể giảm bớt chút sóc nảy khi đường.

      Ngoài trời mưa vẫn rơi, sắc trời u, thị vệ cao lớn đầu dùng tay lau nước mưa đọng mặt, lo lắng gió lạnh mưa phùn có thể ảnh hưởng tới vị tiểu chủ nhân thân thể yếu ớt ngồi trong xe ngựa có thể chịu được gió lạnh, liền vòng lại xin chỉ thị của chủ nhân có nên nghỉ tạm tại điểm quan dịch tiếp theo , nên đường trong cơn mưa như thế này.

      "Phò mã, công chúa, ở phía trước cách đây xa là quan dịch thành Hạc Châu, mưa như thế này biết đến lúc nào mới ngừng, hay là chúng ta tới trạm dịch phía trước nghỉ tạm?"

      Trong xe ngựa rất nhanh liền vang lên giọng của ấm áp nhàng của nam nhân, " Cứ làm theo ý của Mã thị vệ."

      Nhận được đồng ý của chủ nhân, đoàn xe tăng nhanh tốc độ

      Sau khi đoàn xe đến trạm dịch, liền thấy ở ngoài cửa trạm dịch cũng có đoàn xe khác đậu ở đó, chủ nhân tiến vào trạm dịch nghỉ tạm, chỉ còn lại tùy tùng bận rộn chuyển hành lý vào trạm dịch. Chỉ cần lướt mắt nhìn, Dư ma ma liền biết chủ nhân của đoàn xe này thân phận nhất định bất phàm, thậm chí địa vị càng tôn quý hơn so với chủ nhân của bà trưởng công chúa Khang Nghi.

      Người quản lý Dịch Thừa biết được trưởng công chúa Khang Nghi đến, liền vội vàng chạy đến từ bên trong, thời tiết khi Trung thu lại thêm mưa càng trở lên lạnh, nhưng lại đổ ra tầng mồ hôi, biết là bởi vì chạy đến quá nhanh hay là bởi vì thân phận cao quý của trưởng công chúa. Dư ma ma nhanh chóng thay đổi thái độ, khuôn mặt tròn tròn bình thản lên nụ cười, tuy có vài phần kiêu căng nhưng lại khó có thể để người khác nhận ra

      Chờ người quản lý Dịch Thừa khuôn mặt trắng bệch hành lễ thỉnh an xong, Dư ma ma mới : "Hãy chuẩn bị tiểu viện yên tĩnh cho công chúa phò mã nghỉ tạm. Còn có, tiểu quận chúa thân thể có chút khoẻ, phiền đại nhân mời đại phu đến."

      Người quản lý rối rít đáp lại, nhanh chóng gọi người sắp xếp, lúc xoay người nhịn được lau mồ hôi sau gáy, thầm nghĩ biết hôm nay là cái ngày gì, mấy vị chủ nhân tôn quý này người rồi lại ngưởi đến nghỉ tại đây, khiến chỉ là người cai quản Dịch Thừa nho là run như cầy sấy, sợ có gì sơ xuất đắc tội nhân vật lớn.

      Chỉ người trong bọn họ đều có thể nghiền chết người quản lý Dịch Thừa như .

      nghe qua danh của vị trưởng công chúa Khang Nghi, là tỷ muội của đương kim hoàng thượng Văn Đức, là đại công chúa trong năm vị công chúa của tiên đế, cũng là công chúa được sủng ái nhất, vì mẹ đẻ bà chính là người xuất thân cung nữ,lúc sinh trưởng công chúa Khang Nghi vì khó sinh mà chết, sau công chúa được giao cho Thục Phi của tiên đế nuôi dạy. có tin đồn gì về trưởng công chúa Khang Nghi, bà cũng phô trương giống các vị công chúa khác, bà giống như người vô hình mà lớn lên, đến tuổi thành hôn được thái hậu chỉ hôn, bà được gả cho thứ tử phủ Phủ Hoài Ân bá.

      đến vị thứ tử Phủ Hoài Ân bá khác hoàn toàn với tiêu chuẩn của con cháu thế gia, ông hề hứng thú đối với tiền tài công danh, ông rất đam mê văn chương lòng chỉ say mê với học vấn, công chúa được gả đến, theo thông thường vị thứ tử này được bay lên cành cao trở thành phò mã. Sau này nghe , ông thích du sơn ngoạn thủy,sau khi thành thân với công chúa liền dẫn thê tử Giang nam du ngoạn, cả năm hiếm khi hồi kinh được lần.

      Trưởng công chúa Khang Nghi thành thân cùng phò mã được mười năm, cũng chỉ sinh được nữ nhi duy nhất, đáng tiếc nữ nhi này vừa sinh ra yếu ớt, thường xuyên lúc ốm vặt lúc bệnh nặng ngừng, thái hậu thương tiếc nàng liền xin hoàng đế ân điển sắc phong nàng làm Thọ An quận chúa

      Lúc này liền thấy tùy tùng phủ công chúa bung mười mấy chiếc dù, che chắn hết mưa phùn. Màn xe ngựa được nha hoàn xinh đẹp nhấc lên, sau đó Dư ma ma tiến lên, đỡ nữ nhân trẻ mặc áo màu xanh lam thêu hoa mẫu đơn, chiếc màu xanh lá cây xuống xe ngựa. Người nữ nhân mang khuôn mặt dịu dàng thanh lệ, đôi mắt trong suốt tăng thêm vài phần thanh cao, vì du ngoạn nên tóc chỉ búi kiểu dáng đơn giản, búi tóc đen bóng cài chiếc trâm bằng ngọc hình cánh bướmđang bay, phía dưới cánh có sợ chân châu kết thành dải quanh búi tóc, giảm vài phần cầu kỳ lại tăng thêm nét ôn nhu uyển chuyển.

      Cán dù nghiêng xuống che nửa dung mạo của nữ nhân này, nhưng nhìn cử chỉ cao quý hoàn toàn khác mọi người, cần suy nghĩ cũng biết đây là trưởng công chúa Nghi Khang.

      Tiếp theo người mỹ nam khuôn mặt trắng trẻo như ngọc bước xuống xe, nam nhân này khuôn mặt như miếng ngọc tỳ vết, hàng lông mày thanh tú, mang vẻ tuấn tú chính trực, khiến cho người ta vừa nhìn thấy khỏi bật ra tiếng dung mạo đẹp. Trong lòng người nam nhân lúc này ôm đứa trẻ được áo choàng bao lấy nhìn khuôn mặt, lông mày hơi nhíu lại lộ vẻ lo nghĩ, đúng là với thời tiết như vậy với những đứa trẻ tuổi và yếu ớt đúng là chịu nổi.

      Đoàn người rất nhanh liền tiến vào Dịch Thừa dưới hướng dẫn của quan dịch, tạm nghỉ ngơi trong viện độc lập.

      Nơi dịch quán này của thành Hạc Châu là biên giới giáp ranh với Đông Nam, rất đông người đến người , thường xuyên tiếp đãi rất nhiều vị quý nhân, nếu phải do thân phận trưởng công chúa Khang Nghi, có được tiểu viện độc lập, nếu là những vị quan lại khác thân phận cao, cũng chỉ có thể chen chúc chung chỗ với những người khác.

      Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho phu thê trưởng công chúa Khang Nghi,liền nhanh chóng mời đại phu đến bắt mạch cho tiểu quận chúa, Dư ma ma rốt cục nở ra nụ cười hài lòng bèn ban thưởng cho Dịch Thừa, sau khi chuyện vài câu, mặt nở nụ cười ấm áp hỏi: "Lúc mới đến phu quân ta có thấy tôi tớ chuyển hành lý đến viện sát vách, biết chủ nhân của bọn họ là vị quý nhân nào?"

      Dịch Thừa được ban thưởng, đương nhiên dấu diếm điều gì, mà việc này cũng có gì phải giấu diếm, lập tức : "Cũng là khéo, đúng lúc Thụy Vương cũng tới đây." Sau đó lại : " giấu diếm ma ma, Thụy Vương điện hạ rất vội vàng, nghe thế tử Thụy Vương mắc bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, Thụy Vương cùng vương phi rất sốt ruột, nay mời tất cả danh y thành Hạc Châu đến để chữa trị cho thế tử."

      Dư ma ma kinh ngạc, nghĩ tới người ở cách vách lại là Thụy Vương, bây giờ cũng hiểu vì sao đoàn người lại đông như vậy.

      Thụy Vương là huynh đệ với đương kim hoàng thượng Văn Đức Đế đều do Hà thái hậu sinh, chưởng quản đại doanh Tây Giao, nghe được lòng người, nhưng được Hà thái hậu sủng ái, hoàng đế lại hết sức bảo vệ, cho dù lật tung kinh thành lên, cũng ai dám lời nào, nếu gì có chút quá mức, bất quá cũng chỉ bị hoàng thượng mắng vài câu, sau rất nhanh việc bị áp chế

      Sau khi khách sáo với quản lý Dịch Thừa vài câu, Dư ma ma liền trở về phòng

      Trong phòng là khí khô ráo, hề giống khí ẩm thấp bên ngoài chút nào, trong phòng chỉ có đốt than hồng sưởi ẩm còn đốt trầm hương, toàn bộ căn phòng đều ấm áp thoải mái, cũng phải chỗ người khác có thể tùy tiện vào.

      Lúc này, phu thê trưởng công chúa ngồi ở bên giường, giường tiểu nữ nhi như tiên đồng ngọc nữ khoảng bảy tuổi nằm. Đây là ái nữ duy nhất của trưởng công chúa Khang Nghi, diện mạo giống như phò mã La Diệp, kế thừa ánh mắt đen sâu của trưởng công chúa, có thể là kế thừa mọi ưu điểm từ diện mạo của phụ mẫu, quả thực là vô cùng tinh xảo. Chỉ tiếc nàng ốm yếu triền miên làm giảm vài phần xinh đẹp, gương mặt nàng ra cảm giác xanh xao ốm yếu vì bệnh tật

      Khang Nghi trưởng công chúa đút nữ nhi uống thuốc, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng nhăn lại, liền thương tiếc : "A Uyển ngoan, uống thuốc mới khỏe lên được, chỉ cần A Uyển sinh bệnh nữa cần uống những thứ thuốc đắng ngắt này nữa."
      La Diệp nhận lấy bình mứt hoa quả nha hoàn đưa tới, lấy viên mứt hoa quả đút cho nữ nhi, cưng chiều xoa xoa đầu nàng, dùng thanh dịu dàng cười : " A Uyển đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, chờ sau khi hồi kinh ta thưởng cho con, phải con rất thích sách của phụ thân sao, ta đưa cho con."

      " sao? Cám ơn phụ thân ~" A Uyển vui vẻ cười rộ lên, thoạt nhìn có tinh thần hơn chút.

      Trưởng công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ lắc đầu, phu quân là con mọt sách, bà hi vọng nữ nhi về sau cũng thành con mọt sách, chỉ cần biết chút thi thư để quá thua kém người khác là được. Nhưng đứa con này của bà chỉ thích nhất việc, chính là cùng phụ thân của nàng cùng nhau thưởng thức những quyển sách quý, trong những lúc đó trông nàng rất hoạt bát.

      Lúc này, Dư ma ma vào, sau khi thỉnh an ba vị chủ nhân rồi mới : "Công chúa, phò mã, lão nô nghe được tin tức, người ở bên cạnh viện chúng ta chính là Thụy Vương, nghe thế tử Thụy Vương thời bị bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh."

      "Cái gì?" Trưởng công chúa Khang Nghi giật mình đứng lên, "Thất hoàng huynh ở cách vách? Bọn họ sao lại ở đây. . . Đúng rồi, tháng trước đúng là đại thọ sáu mươi tuổi của Khánh An , nghe thất hoàng huynh phụng chỉ Trấn Nam Hầu phủ chúc thọ Khánh An ."

      Nghe Khang Nghi trưởng công chúa như thế, La Diệp cũng nhớ tới thời điểm nghe được tin tức này, và hạ tuần tháng bảy đúng là đại thọ sáu mươi tuổi của đại trưởng công chúa Khánh An. Đại trưởng công chúa Khánh An là muội muội ruột của tiên Đế, được gả tới Trấn Nam Hầu phủ. Trấn Nam Hầu phủ trấn thủ cả vùng Giang Nam, Khánh An đại trưởng công chúa mặc dù rời xa kinh thành lâu, nhưng sức ảnh hưởng hề giảm, đến bà được tiên đế kính trọng, đương kim hoàng đế Văn Đức cũng cực kỳ kính trọng vị này, cho nên ở ngày đại thọ sáu mươi tuổi của bà phái huynh đệ ruột chúc thọ bà.

      Trưởng công chúa Khang Nghi cùng phò mã lúc đó ở Giang Thành, nơi này ở phía đông mà Giang Nam lại ở phía nam, hai người tiện đường nên đến chúc thọ.

      "Thế tử tại sao lại mắc bệnh nặng như thế? Có dò hỏi được gì ?" Trưởng công chúa Khang Nghi lại hỏi

      Dư ma ma : "Nghe là ở dọc đường nhiễm phải bệnh phong hàn, sau này sốt cao giảm, cho đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh."

      Trưởng công chúa Khang Nghi nhíu mày, thế tử Thụy Vương—— La Huyên năm nay mới hơn sáu tuổi, cùng tuổi với nữ nhi của bà, thậm chí còn hơn ba tháng so với nữ nhi của bà, nhưng nghe đứa trẻ rất khỏe mạnh, bởi vì thái hậu rất thích những đứa trẻ hoạt bát nên hết sức cưng chiều người cháu trai này, nên người nào dám đối xử tệ với , đến năm sáu bảy tuổi vẫn là đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát, thậm chí còn tốt hơn so với những hoàng tử trong cung, cũng nghe là người yếu ớt, tại sao bỗng dưng lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy.

      Nhìn thấy thê tử nhăn mày suy ngẫm, lo lắng nàng nghĩ nhiều tổn hại đến bản thân, La Diệp liền cầm lấy tay bà vỗ vỗ : " cần suy nghĩ nhiều, thế tử Thụy Vương là người cát nhân thiên tướng, nhất định có việc gì."

      Trưởng công chúa Khang Nghi dùng đôi mắt đầy lo lắng nhìn phu quân, khóe miệng hơi hơi run rẩy. Tậm trạng của bà hoàn toàn khác lạc quan của phu quân, bà từ sinh ra và lớn lên trong hậu cung, mặc dù chỉ là người bình thường có địa vị trong các tỷ muội, nhưng cũng có số thủ đoạn để tự bảo vệ mình, bằng với vị công chúa có mẫu phi che chở, lại được phụ hoàng sủng ái, nhất định thể bình an trưởng thành và được xuất cung lập gia đình.

      Cho nên, bà suy nghĩ tương đối nhiều trường hợp, thậm chí nghi ngờ thế tử Thụy Vương bị bệnh nặng có thể là do có người lập mưu

      Đương nhiên, điều này cũng có thể là do bà suy nghĩ quá nhiều, thế tử Thụy Vương có thân phận tôn quý, phía còn có thái hậu cùng hoàng đế bảo vệ, có người nào dám ra tay với . Muốn ra tay với , nhất định phải nghĩ đến việc có chịu đựng được hậu quả hay .

      "Mẫu thân."

      Trưởng công chúa Khang Nghi liền hoàn hồn, nhìn thấy nữ nhi lộ ra khuôn mặt nhắn hồng hồng nhìn bà, phu quân cũng giống nữ nhi nhìn chằm chằm bà, phụ thân và nữ nhi có dáng vẻ hồn nhiên giống nhau như đúc, làm cho khóe môi bà lại bắt đầu run rẩy

      A Uyển nhìn thấy khóe môi mẫu thân run rẩy, cong cong đôi môi nhắm tái nhợt nở nụ cười, vui vẻ nhào vào trong lòng bà, dùng thanh mềm ngọt ngào của trẻ con : "Mẫu thân nên nghĩ nhiều, thế tử Thụy Vương nhất định xảy ra việc gì."

      Khuôn mặt của trưởng công chúa Khang Nghi liền trở lên nhu hòa, ôm thân hình mềm mại của nữ nhi vào trong lòng, gật đầu cười, sau đó với phu quân: "Bất kể như thế nào, đợi lát nữa phu thê chúng ta cũng phải qua hỏi thăm chút, A Uyển còn , xương cốt yếu, cần ."

      La Diệp tất nhiên nghe theo lời thê tử.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2:

      Editor: Hàn Bích Ngoc

      Beta: Chị Hằng Lê


      Thụy Vương cũng là huynh trưởng của trưởng công chúa Khang Nghi, nhưng địa vị của bà trong lòng hoàng đế Văn Đức kém rất xa so với địa vị của Thụy Vương. Từ cổ trí kim những con cháu hoàng thất vừa sinh ra hẳn có ngay thân phận cao quý, còn phải xem người đó có được nhiều Thánh ân hay .


      Cho nên có duyên cùng gặp mặt ở chung trạm dịch, tất nhiên vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Thuỵ Vương, trưởng công chúa Khang Nghi phải đích thân qua thăm người bị bệnh nặng là Thụy Vương thế tử, mà thể để hạ nhân hỏi thăm tránh gây lời đồn thổi hay.


      Sau khi đến tiểu viện cách vách, báo thân phận xong liền được ma ma thân tín bên người Thụy Vương phi đón vào.


      đường , trưởng công chúa Khang Nghi hỏi thăm tình hình Thụy Vương thế tử, ma ma dẫn đường giọng : "Thế tử giờ vẫn sốt cao giảm, vương gia cùng vương phi vẫn canh giữ bên cạnh thế tử, tại tất cả các đại phu có tiếng ở thành Hạc Châu đều được mời tới, cũng biết y thuật của bọn họ thế nào. . . Aiz."


      Trưởng công chúa Khang Nghi an ủi: "Thế tử là cát nhân thiên tướng, nhất định xảy ra việc gì." .


      Khi trưởng công chúa Khang Nghi vừa đến nơi, liền thấy Thụy Vương nổi giận với mấy người đứng đối diện . . . những người kia chính là những đại phu của thành Hạc Châu, từ xa nghe được tiếng giận dữ quát tháo những đại phu kia. Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, trong lòng hơi kinh ngạc, cho rằng Thụy Vương thế tử vô phương cứu chữa, mà ma ma dẫn đường cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên tính tình của Thụy Vương khi nóng nảy quả rất đáng sợ.


      Chờ đến khi bọn họ đến nơi, liền thấy Thụy Vương phi khuyên nhủ Thụy Vương bớt giận, vài đại phu sợ hãi quỳ bên cạnh.


      Nhìn thấy trưởng công chúa Khang Nghi đến, cơn tức giận của Thụy Vương thu liễm chút, nhưng lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Khang Nghi? Tại sao muội lại ở đây?"


      Sau khi trưởng công chúa Khang Nghi cùng phò mã tiến lên hành lễ với phu thê Thụy Vương, khuôn mặt đầy lo lắng : "Thất hoàng huynh, muội muội vừa cùng phò mã đường từ Bình Giang phủ hồi kinh, ngờ lại gặp hoàng huynh ở trạm dịch thành Hạc Châu, nghe Huyên nhi bị mắc bệnh nặng, bây giờ tình hình thế nào rồi?"
      Thụy Vương buồn bực : " mời vài vị đại phu của thành Hạc Châu đến bắt mạch, nhưng người Huyên nhi vẫn nóng hầm hập, đại phu tìm được phương pháp giúp Huyên nhi hạ sốt. Nếu Huyên nhi vẫn sốt cao giảm, sốt đến ảnh hưởng đến đầu óc, nặng . . ." Sau khi xong lại càng tức giận trừng mắt nhìn vài đại phu vô tội quỳ trong phòng: "Bổn vương cho người mời đại phu thành Thông Châu. Nếu những đại phu này có cách trị, mời đại phu khác!"


      Ý tứ trong lời của Thụy Vương mọi người ở đây đều nghe được, Thụy Vương thế tử nếu còn hạ sốt, ảnh hưởng đến đầu óc, nặng chết yểu. Những đứa trẻ trong những gia đình quyền quý chết yểu phải ít, nhưng đối với Thụy Vương mà , người con trai này chỉ là đứa con do chính phi Trịnh thị để lại, đồng thời cũng là tâm can bảo bối của thái hậu, nếu chết yểu dọc đường chỉ sợ đả kích đối với lão nhân gia bà.


      Trưởng công chúa Khang Nghi liền vài lời an ủi, nhìn thần sắc gương mặt Thuỵ Vương phi giống như tiều tụy lo lắng, buồn bực thở dài.


      Sau khi vài câu, phu thê trưởng công chúa Khang Nghi vào bên trong phòng thăm Thụy Vương thế tử bị bệnh nặng, liền thấy tiểu nam tử khuôn mặt mi thanh mục tú đường nét tinh xảo như vẽ nằm giường, chỉ là khuôn mặt lúc này đỏ rực, trán đặt chiếc khăn ẩm để hạ nhiệt, mặc dù vẫn hôn mê nhưng đôi mày vẫn dãn ra, chắc cơn bệnh này làm cho cực kì đau đớn


      Trưởng công chúa Khang Nghi theo phò mã xuống phía Nam Trường Giang, gần ba năm nay gặp , ấn tượng đối với đứa này chỉ dừng lại ở hình ảnh tiểu bá vương nổi tiếng ở trong cung, đến khi bà rời khỏi kinh thành thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được tin tức của , từ những việc nó làm có thể thấy đứa này nhận được bao nhiêu vinh sủng. Lúc này lại thấy mang dáng vẻ của đứa trẻ yếu ớt, trong lòng liền có vài cảm xúc khác thường.


      Trưởng công chúa Khang Nghi thân thiết dùng tay vuốt khuôn mặt nóng bừng của hăn, thở dài hơi, dịch dịch chăn của , chuẩn bị rời , đột nhiên nhìn thấy hài tử nằm giường vung tay trong vô ý thức, dường như muốn níu giũ cái gì đó, đôi môi trắng bệch mấp máy, những thanh đứt quãng mơ hồ.


      ". . . Tử. . . Uyển. . . Uyển. . ."


      Giọng mơ mơ hồ hồ, nghe gì, dường như là "Trễ" hoặc là "Muộn" ?
      "Thất hoàng huynh, Huyên nhi cái gì vậy?" Trưởng công chúa Khang Nghi hiểu hỏi.


      Thụy Vương cũng mang vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, "Bổn vương cũng , từ sau khi nó vừa hôn mê bắt đầu mê sảng, luôn mơ mơ hồ hồ gì đó, căn bản nghe kêu cái gì, có lẽ là do khó chịu trong người thôi. Tên nghiệp chướng này, bình thường gây ít rắc rối, muốn đánh nó phạt nó cũng được, mắng chửi cũng xong, lúc trước ở đường còn hoạt bát hiếu động, nhưng ai ngờ nó lại ham chơi, mới sáng sớm chuồn chơi đùa giỡn liền dính mưa, chưa đến trưa bị bệnh."


      Trưởng công chúa Khang Nghi : "Hoàng huynh, thân thể tiểu hài tử còn yếu, sao lại để nótùy tiện ra ngoài chơi mà gặp mưa?" Chẳng lẽ có hạ nhân trông coi? Nhưng nghĩ tính khí của Vệ Huyên, lại hiểu được đôi chút, đứa trẻ này này là tiểu bá vương ham chơi bá đạo, thân phận lại tôn quý, làm gì có hạ nhân nào dám quản thúc khuyên can nó?


      Thụy Vương nghe vậy có chút xấu hổ, Thụy Vương phi vội đỡ lời: "Đây là lỗi của thiếp thân, là do thiếp chăm sóc tốt cho Huyên nhi, nên để Huyên nhi chạy ra ngoài chơi mà biết. Để Huyên nhi bị như vậy, trong lòng thiếp thân cũng rất khó chịu."


      Bởi vì Thụy Vương thế tử vẫn sốt cao đến hôn mê bất tỉnh, phu thê Thụy Vương có tâm trí tiếp đãi nên sau khi hàn huyên lát cùng phu thê Thụy Vương trưởng công chúa Khang Nghi liền thức thời cáo từ rời .


      Lúc hai vợ chồng trở về, trời vẫn còn đổ mưa, toàn bộ thế giới bao trùm trong bóng tối, khí vừa ẩm ướt lành lạnh, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.


      Trở lại trong viện, trưởng công chúa Khang Nghi liền thăm nữ nhi trước, phát nàng còn chưa ngủ ôm nàng vào trong lòng, bất đắc dĩ : " Tại sao A Uyển còn chưa ngủ? Thân thể con từ trước đến nay khỏe, thời tiết chuyển lạnh rất dễ sinh bệnh, con phải nghỉ ngơi nhiều."


      A Uyển ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, hỏi: "Tình hình Thụy Vương thế tử thế nào rồi ạ?"


      Trưởng công chúa Khang Nghi nhàng xoa khuôn mặt nhắn của nữ nhi, nhàng "Còn chưa biết, qua đêm nay mới có thể biết có bình an , nếu là. . ." Bà khỏi thở dài, đứa trẻ mới sáu bảy tuổi chưa thể là lớn, ít những đứa trẻ tuổi này chết yểu.


      suy nghĩ bắt gặp nữ nhi mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, trong lòng khỏi buồn cười, "A Uyển làm sao vậy? Chẳng lẽ con còn nhớ được Thụy Vương thế tử?"


      Nghe xong A Uyển bỗng đen mặt lại, nàng đương nhiên nhớ được, lúc bốn tuổi theo mẫu thân tiến cung, trực tiếp bị thân thể của bánh bao trông rất xinh đẹp khỏe mạnh xô nàng ngã mặt đất, cái bánh bao đó còn dùng bộ dáng hai tay chống nạnh đứng ở đó cười ha ha, xấu xa đến mức chỉ mong được đánh trận. ràng là đụng người, nhưng do được thái hậu sủng ái, việc này cứ thế được nhàng bỏ qua, đáng thương cho thân thể nhắn yếu ớt từ khi sinh ra của nàng, thiếu chút nữa đứng lên được, thân thể khó chịu mất vài ngày


      Bất quá cũng chỉ là đứa trẻ bị chiều hư, A Uyển cũng quá tức giận, cùng lắm về sau thấy đường vòng. ngờ sau vài năm theo cha mẹ đến Giang Nam du ngoạn trở về, lại gặp lại ở trạm dịch này, đây duyên phận kỳ lạ
      "Con nhớ lắm, nhưng con hi vọng Thụy Vương thế tử khỏe lên." A Uyển mang dáng vẻ bao dung , nếu Thụy Vương thế tử xảy ra chuyện ở đây, thái hậu ở trong cung nhất định rất tức giận và thương tâm, nếu bà giận chó đánh mèo mà trút giận lên mẫu thân cũng ở trạm dịch này làm sao bây giờ?


      Nghĩ vậy bất giác A Uyển nhìn về phía người nữ nhân ôm mình, bà có dáng vẻ dịu dàng như nước, người toát ra khí chất quý tộc cùng hương thơm trầm hương, dịu thấm vào đáy lòng, làm cho người ta sinh ra cảm giác lưu luyến


      Hai mẹ con chuyện, La Diệp chờ lâu thấy thê tử trở về phòng rốt cục phải ra ngoài tìm người


      A Uyển thấy thế, rất nhanh để lộ ra bộ dáng buồn ngủ, làm kỳ đà cản mũi.
      Hôm sau, gió vẫn có dấu hiệu muốn ngừng lại, tuy rằng mưa còn lớn, nhưng đưa tầm mắt nhìn về phía xa vẫn thấy mảng mưa bụi mờ mịt, khiến cho tâm trí mọi người thêm mấy phần u sầu.


      Với thời tiết như thế này mọi người cũng nghĩ lên đường, trưởng công chúa Khang Nghi lo lắng thân thể con yếu ớt nhiễm lạnh, liền quyết định đợi mưa tạnh mới xuất phát. tại Thụy Vương thế tử còn chưa hạ sốt vẫn trong giai đoạn nguy hiểm, nếu bọn họ rời lúc này khó ăn , trưởng công chúa Khang Nghi xưa nay là người luôn suy nghĩ cẩn thận, tất nhiên làm ra việc làm người khác lên án bản thân như vậy.


      Buổi tối ngày hôm qua sau khi uống thuốc A Uyển ngủ rất ngon liền cảm thấy sức khỏe của mình hoàn toàn bình phục, cũng nghe lời khuyên can của nha hoàn, mặc xong quần áo liền chạy đến phòng cha mẹ.


      Phu thê trưởng công chúa Khang Nghi chuẩn bị đến tiểu viện bên cạnh thăm Thụy Vương thế tử, nhìn thấy nữ nhi nâng làn váy chậm rãi chạy đến, bé con nho của bọn họ vừa gặp , nhịn được mỉm cười véo mũi nàng, giọng mắng: " Xem con vội vội vàng vàng như thế còn thể thống gì? có chút bộ dáng tiểu thư khuê các gì cả, cẩn thận để cho người khác nhìn thấy lại chê cười con."


      A Uyển còn chưa chuyện, La Diệp đến ôm nữ nhi vào lòng, cười : " bậy, A Uyển nhà chúng ta là tiểu mỹ nhân, sau này trưởng thành nhất định có rất nhiều công tử nhà thế gia ào ào tới cửa cầu hôn, ai dám chê cười A Uyển của chúng ta?"


      Trưởng công chuúa Khang Nghi nghe xong những lời của phu quân mỉm cười, nhưng đôi lông mày hơi nhíu lại mang theo chút u sầu, trong lòng bà vô cùng lo lắng cho đứa con này, từ khi còn trong bụng mẹ đến bây giờ đều mang dáng vẻ gầy yếu, điều này nhất định làm ảnh hưởng đến hôn tương lai của nàng, chỉ sợ nam nhân bình thường đều nguyện ý cưới nữ nhân có thân hình gầy yếu gây khó khăn cho việc có con nối dòng, mặc dù nàng có phong hào quận chúa cũng khó được nam nhân coi trọng. Bà có mong ước gì nhiều, bà chỉ có mong muốn duy nhất đó là nữ nhi có thể trưởng thành khỏe mạnh, tương lai có mối hôn tốt, bình an sống đến già, như thế coi như cuộc đời này của bà coi như đủ.


      "Phụ thân muốn thăm Thụy Vương thế tử sao? A Uyển cùng được ." A Uyển kéo vạt áo của mỹ nam phụ thân, nỗ lực tỏ vẻ dễ thương.


      La Diệp tất nhiên đồng ý mà suy nghĩ, trưởng công chúa Khang Nghi vốn đồng ý, lo lắng Thụy Vương thế tử bị bệnh, nếu cẩn thận lại lây bệnh cho nữ nhi gầy yếu của bà làm sao bây giờ? Nhưng lúc này ánh mắt của phu quân và nữ nhi đều quay lại nhìn bà, nhìn đến mức làm cho tức giận của bà đều tiêu tan, chỉ còn cách đồng ý


      Bởi vì trời còn đổ mưa, lo lắng A Uyển dính nước mưa vì vậy La Diệp trực tiếp ôm nữ nhi .


      Vẫn là ma ma ngày hôm qua ra tiếp đón, khi thấy phu thê trưởng công chúa Khang Nghi đến cũng kinh ngạc, dù sao việc Thụy Vương thế tử bệnh nặng việc lớn, nếu như trưởng công chúa Khang Nghi quan tâm đến, đó mới là hành động ngu ngốc. Nhưng thấy bọn họ còn mang theo tiểu quận chúa nghe đồn là thân thể luôn ốm yếu, khỏi có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc lớn dù sao tin đồng tiểu quận chúa thân thể yếu đuối bọn họ cũng nghe qua


      "Thế tử sao rồi?" Trưởng công chúa Khang Nghi nhàng hỏi


      Ma ma dùng khăn lau nước mắt : "Tối hôm qua đại phu phải dùng đến thuốc có dược tính mạnh, nhiệt độ của thế tử rốt cục cũng hạ xuống chút, nhưng thế tử đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, dù đút bao nhiêu nước thuốc cũng đều trào ra, lâu rồi thế tử ăn uống, thân thể làm sao mà chịu đựng được đây? Lão nô là lo lắng. . ."


      Trưởng công chúa Khang Nghi chau mày


      Sau khi vào phòng, liền thấy Thụy Vương Phi thần sắc tiều tụy, trong mắt chứa đầy tơ máu ra đón. Xem ra tinh thần của bà rất tệ, chắc là cả buổi tối hôm qua chưa nghỉ ngơi, làn da trắng nõn mịn màng được chăm sóc cẩn thận trước kia dường như sạm rất nhiều. Trong phòng thấy bóng dáng Thụy Vương, ông ở lại đến hửng đông liền được vương phi khuyên nhủ nghỉ tạm, mà Thụy Vương phi tại tuy rằng cũng rất mệt mỏi, nhưng trong thời điểm này, bà dám nhắm mắt, sợ vừa nhắm mắt Thụy Vương thế tử liền xảy ra chuyện gì đó.


      Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi hỏi thăm qua tình hình của Thụy Vương thế tử, lại trấn an Thụy Vương phi vài câu.


      tại tinh thần của Thụy Vương phi có chút hoảng hốt, biết là do từ tối hôm qua đến giờ chưa được nghỉ ngơi hay là do những lo lắng khác, dẫn Trưởng công chúa Khang Nghi vào.


      A Uyển ôm lấy phụ thân mỹ nam của mình cùng vào phòng ngửi được mùi hương gay mũi của vị thuốc trong phòng chịu được phải dùng bàn tay bé che mũi, nhưng từ khi ra đời đến nay nàng như là cái ấm sắc thuốc nên đối với hương vị này tạo thành thói quen, cũng quá khó chịu


      Lúc người lớn chuyện, A Uyển tò mò đến gần nhìn bé trai nằm giường chút, phát đứa bé trai tầm bảy tuổi nằm giường hoàn toàn khác dáng vẻ của bánh bao trắng trẻo mập mập lúc bốn tuổi chút nào, cả người dường như thay đổi, biến thành tiểu chính thái* vô cùng xinh đẹp. Lúc nhắm mắt, giống như thiên sứ vậy, hoàn toàn có dánh vẻ tiểu bá vương lúc nào cũng làm cho người khác hận thể đánh cho trận.


      (*Tiểu chính thái = shotaro = những chàng trai/ bé trai ngây thơ)


      lúc nàng tò mò đánh giá tiểu bá vương đẩy nàng ngã năm đó ngờ được rằng tiểu chính thái hôn mê bất tỉnh giường đột nhiên mở to đôi mắt đen láy, do bị sốt cao mà gò má đỏ bừng càng làm nổi bật đôi mắt đen kia, nhưng mà trong đôi mắt vừa tỉnh lại kia lại lộ ra vẻ sắc bén như đao gươm từ từ nhìn lên, đột nhiên đôi mắt nheo lại kia lại trợn tròn lên, gần giống như đóa hoa chậm rãi nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang.


      Mẹ nó, hù chết mình mà!


      A Uyển nhảy dựng lên vì sợ hãi, chuẩn bị lui về phía sau ngờ tiểu chính thái giường lại dùng ánh mắt cổ quái chăm chú nhìn nàng, sau đó dùng động tác hết sức nhanh nhẹn nhảy lên, hung tợn nhảy lên người nàng


      Thân thể của A Uyển bé làm sao mà chịu được tiểu tử dữ dội xông đến như thế liền ngã về phía sau.


      Ầm tiếng, A Uyển cảm giác được thân thể của mình ngã mạnh xuống đất, đầu đập xuống đất, đau đến mức nước mắt nàng chảy ra như mưa, hơn nữa còn có tiểu tử thân thể khỏe mạnh đè lên người nàng, càng khiến cho thân thể bé gầy yếu của nàng chịu nổi, thiếu chút nữa thở được.


      định tức giận liền nghe được giọng yếu ớt mơ hồ gì đó:


      "A Uyển. . . Vì sao nàng đợi ta? Dưới Hoàng tuyền**. . . Ta tìm thấy nàng. . ."

      (**Hoàng tuyền hay còn gọi là suối vàng, phủ)
      mấu thị hà, xukem, Sweet you34 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3:
      Editor: Hàn Ngọc

      Beta: Chị Hằng Lê

      Đầu A Uyển vô cùng đau đớn, bởi vì lúc bị đập đầu xuống đất đập vào sau gáy, trước mắt đều biến thành màu đen, hai tai chỉ toàn tiếng ong ong, cả thế giới như trời nghiêng đất ngả, căn bản còn lòng dạ nào nghe những lời lẩm bẩm của tiểu chính thái khi đẩy ngã nàng.

      Bên trong phòng mọi người cũng bị tình huống đột nhiên xảy ra này làm cho sợ đến ngây người, thậm chí kịp phản ứng, cứ như vậy đứng nhìn A Uyển bị ngã xuống đất, cả hai đứa bé đều lăn xuống đất

      "A, thế tử tỉnh!"

      Cho đến khi nha hoàn hầu hạ bên cạnh kinh ngạc hô lên tiếng, đám người Thụy Vương phi mới có phản ứng.

      Trong chốc lát, mọi người rối rít ùa lên

      Thụy Vương phi cùng người hầu ở Thụy Vương phủ đều mừng đến chảy nước mắt, Trưởng công chúa Khang Nghi cùng phò mã La Diệp cũng cực kỳ hoảng sợ, rối rít bước đến kiểm tra nữ nhi vừa ngã xuống đất, lo lắng nàng ngã mà bị thương mà trái tim như thắt lại. Trong phòng vốn tụ tập nhiều người, lúc này tất cả mọi người đều rối thành đoàn

      Những người hầu hạ Thụy Vương thế tử gồm nha hoàn bà tử đều muốn ôm đứa bé được tiểu thế tử ôm chặt nằm người xuống, ngờ đứa bé trai nho mà lại có sức lực lớn đến kinh người, ôm chặt tiểu nương của nhà người ta nhất định buông, làm cách nào cũng thể tách hai đứa trẻ ra làm Trưởng công chúa Khang Nghi đứng bên cạnh nhìn thấy vừa tức vừa hận, gương mặt cố kìm nén cơn giận dữ, trong lòng thầm hối hận vì đồng ý để cho nữ nhi tới đây, quả nhiên bát tự của Thụy Vương thế tử hợp với nữ nhi của bà, mỗi lần hai đứa gặp mặt, đều xảy ra chút chuyện, nhất định phải tách hai đứa ra xa nhau.

      "Tránh ra!"

      La Diệp đẩy toàn bộ nha hoàn cản trở ra, thấy hai đứa bé chồng lên nhau, hề suy nghĩ nhiều chỉ sợ hàn khí dưới đất xâm nhập vào cơ thể nữ nhi xảy ra chuyện, liền đưa tay bế cả hai lên đặt cả hai người lên giường, đứa bé trai kia vẫn ôm chặt A Uyển buông, khuôn mặt của nó lên nét đỏ ửng rất bình thường, ánh mắt nửa mở nửa khép, thần trí mơ mơ hồ hồ , mà A Uyển bị đẩy ngã rồi ôm chặt buông, hô hấp hơi khó khăn, khuôn mặt nhắn vốn tái nhợt bây giờ hơi xanh, nhìn dáng vẻ dường như rất khó chịu

      "A Uyển!"

      La Diệp lúc này làm sao còn có thể cố kỵ Thụy Vương thế tử thân phận tôn quý cái khỉ gió gì nữa, ông mạnh mẽ dùng sức kéo mạnh tách hai đứa trẻ ra, Thụy Vương thế tử rốt cuộc vẫn là đứa trẻ tuổi còn , lại còn bị bệnh nặng, sức lực thể so sánh được với nam nhân trưởng thành, người trong ngực liền bị mạnh mẽ kéo ra, dùng sức lực cuối cùng thét to tiếng, ở trong phòng lúc này tiếng hô hoán hò hét loạn cào cào, thanh đặc biệt bén nhọn kia của trẻ con mang theo đau đớn tuyệt vọng, làm cho mọi người đều hoảng sợ, sau đó hoàn toàn lâm vào hôn mê, chỉ có bàn tay bé vẫn bám chặt vào góc áo của đối phương.

      Lúc này A Uyển nằm trong ngực La Diệp cũng lâm vào trạng thái suy yếu, sau khi thở hổn hển vài cái cũng ngất .

      Trưởng công chúa Khang Nghi lao tới, thấy dáng vẻ của nữ nhi lúc này, trong nháy mắt nước mắt liền rớt xuống mà sắc mặt của La Diệp lúc này tái xanh, dùng sức kéo vạt áo của nữ nhi bị đứa bé trai kia lắm chặt ra, căn bản hể để ý tới đối phương có thể vì vậy mà bị thương lòng bàn tay hay , ôm nữ nhi hoàn toàn hôn mê quay đầu , hoàn toàn để ý tới trong phòng lúc này xảy ra chuyện gì.

      Bởi vì Thụy Vương thế tử vừa rồi tỉnh lại, Thụy Vương phi cùng người hầu ở đây tất cả đều đắm chìm trong khí vui vẻ, hoàn toàn bận tâm đến phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, mọi người đều vội vội vàng vàng gọi đại phu ở ngoài vào, cả phòng đều hối hả bận rộn, hề để ý đến phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi rời .

      La Diệp ôm chặt nữ nhi hôn mê, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, vội vàng bước trở về viện bọn họ ở tạm,Trưởng công chúa Khang Nghi bước theo kịp bước chân vội vàng của trượng phu, bà gần như dùng bước chạy theo, thậm chí hề để ý nha hoàn che dù theo kịp được bước chân bà làm cho từng giọt từng giọt nước mưa rơi tóc bà cũng để ý.

      Dư ma ma ngờ tới công chúa và phò mã chỉ là thăm bệnh Thụy Vương thế tử bị bệnh nặng mà khi trở về lại là ôm tiểu Quận chúa ngất xỉu trở lại, giật mình đến mức nhảy cả lên, vội vàng để người mời đại phu

      " xảy ra chuyện gì? Lúc trước phải sức khỏe tiểu Quận chúa vẫn rất tốt hay sao tại sao mới lúc như thế này?"

      Dư ma ma là cung nữ theo chăm sóc trưởng công chúa Khang Nghi từ khi còn đến bây giờ, sau liền theo Trưởng công chúa Khang Nghi thành thân, sau khi xuất cung liền trở thành vị ma ma, bà nhìn tiểu Quận chúa ra đời, chăm sóc nàng từ đến lớn, ở trong lòng Dư ma ma, A Uyển còn quan trọng hơn so với tính mạng của bản thân, lúc này thấy tiểu Quận chúa như vậy liền sợ đến xanh cả mặt, bộ dáng của suy yếu đến vậy bà làm sao có thể đau lòng.

      "Lúc Thụy Vương thế tử tỉnh, đúng lúc A Uyển đứng ở trước giường, cũng biết vì sao nó lại đột nhiên đứng dậy nhào tới, A Uyển bị đẩy ngã xuống đất" Giọng của Trưởng công chúa Khang Nghi luôn luôn nhàng, lúc này bởi vì lo lắng cho con , dường như có chút yếu ớt, chỉ là lúc hơi cụp mắt xuống, trong đáy mắt lên vài phần căm giận lạnh lùng.

      La Diệp đem nữ nhi hôn mê đặt lên giường, dùng tay nhàng vuốt vuốt ngực cho nàng, nhàng giúp nàng thông khí, nhìn hô hấp của nàng từ suy yếu dần dần ổn định hơn, sắc mặt của ông cũng từ tái xanh khôi phục lại chỉ còn vẻ hơi tái nhợt, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhõm, tay chống lên mép giường để chống đỡ thân thể khỏi ngã xuống vì buông lỏng mà mềm nhũn

      Hốc mắt của Trưởng công chúa Khang Nghi đỏ lên, nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, nước mắt chảy xuống hề làm hỏng khuôn mặt sạch dịu dàng của bà, bộ dáng của bà lúc này bất cứ ai nhìn thấy trong lòng cũng nổi lên lòng thương tiếc, hận thể bắt những giọt nước mắt chảy kia dừng lại, sau đó tự mình dùng tay lau những giọt nước mắt còn vương lại

      La Diệp quay đầu thấy hình dáng của thê tử lúc này, quả nhiên trong lòng luyến tiếc thôi, lấy tay ôm lấy bờ vai mỏng manh của bà, dùng giọng dịu dàng an ủi bà: "A Viện đừng lo lắng, con chúng ta sao "

      Nước mắt trong mắt Trưởng công chúa Khang Nghi lại tuôn rơi, La Diệp vội vàng dùng khăn lau nước mắt cho bà.

      Lúc này, ở cửa vang lên thanh của Mã thị vệ: "Công chúa, phò mã, đại phu tới "

      La Diệp mặc dù hơi cảm thấy kỳ lạ vì sao đại phu tới nhanh như vậy, nhưng vẫn vội vàng phân phó để cho đại phu vào

      đại phu tóc hoa râm bị nha hoàn Thanh Yên lôi vào, nhìn đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, Thanh Yên hành lễ với trưởng công chúa cùng phò mã rồi : "Công chúa, phò mã, vị này là đại phu Thụy Vương phi phái tới"

      Sau khi nghe xong, phu thê hai người ngược lại còn thấy lạ nữa vì Thụy Vương thế tử bị bệnh, Thụy Vương mời tất cả các đại phu có danh tiếng tại thành Hạc Châu tới, chữa khỏi cho thế tử liền cho phép bọn họ rời mặc dù hành vi của rất bá đạo, nhưng vì ngại thân phận của , tất nhiên có ai dám gì, những vị đại phu cũng chỉ có thể run như cầy sấy ở quan dịch này dốc lòng tìm cách cứu chữa cho thế tử.

      nay, con cưng của Trưởng công chúa Khang Nghi bởi vì Thụy Vương thế tử mà hôn mê, sau khi Thụy Vương phi cao hứng vì thế tử tỉnh lại kịp phản ứng, đương nhiên phái đại phu tới bắt mạch chút.

      Lúc vị đại phu kia muốn hành lễ, La Diệp khoát tay cái, nhường vị trí, " cần đa lễ, trước hãy khám cho tiểu nữ chút nó vừa mới ngã, đầu bị đập xuống đất, ngươi kiểm tra cẩn thận cho nó chút xem đầu nó có bị thương , nó lúc trước bởi vì tức giận mà khó thở, biết có hại tới thân thể của nó hay "

      Sau khi Đại phu kiểm tra xong, thấy phu thê công chúa nhìn mình chằm chằm, cũng dám trì hoãn, lập tức : "Tiểu Quận chúa sao, chẳng qua là vì hơi khó thở mà dẫn đến hôn mê, đợi lão hủ châm cứu cho tiểu quận chúa chút liền tỉnh "

      "Vậy hãy mau mau châm cứu !" La Diệp vội vàng , thái độ vô cùng nôn nóng, hoàn toàn khác bộ dáng tuấn mỹ hiền hậu lúc trước của ông,

      Lão đại phu trong lòng thầm lau mồ hôi, đưa mắt nhìn người nữ nhân xinh đẹp dịu dàng ngồi yên tĩnh bên cạnh, vị công chúa này này tính tình tốt, mới có thể làm cho tính tình phò mã trở lên nóng nảy như vậy, công chúa còn chưa mở miệng mà hấp tấp lên

      Chờ lão đại phu châm cứu xong, chờ đợi lúc nữ nhi nằm giường rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại

      Trưởng công chúa Khang Nghi hơn nhướng mày nhìn nữ nhi, bàn tay bé của nàng định sờ lên đầu, bà nhàng cầm bàn tay bé của nữ nhi, chính mình nhàng dùng tay xoa xoa chỗ sau gáy bị đập xuống đất của nàng, dùng thanh dịu dàng : " Chỗ nào của A Uyển còn khó chịu, cho mẫu thân biết, mẫu thân xoa xoa cho con "

      A Uyển cảm thấy vết thương sau gáy vừa chạm vào đau, mặc dù tay mẫu thân hết sức nhàng, vẫn làm cho nàng đau đến gương mặt đều nhăn giống như trái táo tàu khô, càng cần phải đến những chỗ khác thân thể, giống như cảm giác lúc đứa trẻ kia đè lên người chặt đến mức nàng thở được vẫn còn, hô hấp của nàng có chút khó khăn

      Nghĩ đến cú ngã vừa rồi để cho nàng phải chịu tội

      Cái tên tiểu chính thái đó, quả nhiên là con Gấu Con mà người sốt cao, thế mà lúc mới vừa tỉnh lại có sức lực lớn như vậy để nhảy tới? Chẳng lẽ ngã bệnh còn như vậy còn khỏe như gấu?

      "Mẫu thân, đầu đau" Nàng yếu ớt , liếc nhìn khuôn mặt mẫu thân, phát rơi nước mắt, liền ngậm miệng

      Kiếp trước, A Uyển bị di truyền bệnh tim bẩm sinh của gia tộc, có nửa cuộc đời trải qua trong bệnh viện, sống cuộc sống khô khan vô vị đến năm mười tám tuổi, vẫn là chạy thoát khỏi số mệnh, sau khi chết lại thấy mình trọng sinh thành đứa trẻ vừa sinh ra trong thế giới này, có cha mẹ mới mặc dù thân thể này hơi yếu đuối tí, nhưng lại bị bệnh tim bẩm sinh, A Uyển hết sức hài lòng đối với điểm này nàng tin tưởng chỉ cần mình cẩn thận chút, đời này sống đến trăm tuổi tuyệt đối thành vấn đề.

      Đại phu rất nhanh liền viết xong đơn thuốc, cũng chỉ là mấy vị thuốc an thần giảm đau, Dư ma ma tự mình hốt thuốc, khi về liền cầm phòng bếp sắc thuốc.

      Sau khi đại phu rời , trong phòng chỉ còn lại nhà ba người bọn họ, khuôn mặt Trưởng công chúa Khang Nghi rốt cuộc trở lên lạnh lùng, "Qủa nhiên bát tự của Vệ Huyên tương khắc với A Uyển mà, mỗi lần A Uyển gặp nó đều có chuyện sảy ra mà, sau này nhất định phỉa để cho A Uyển cách xa nó ra, đến khi thấy nó thôi "

      Trong lòng La Diệp cũng buồn bực, phụ họa : "A Viện rất đúng, lúc đầu tưởng nó còn hôn mê bất tỉnh, mang A Uyển cùng có việc gì, ai ngờ được" sau đó lại lắc đầu, " đứa bé nho như vậy, nhưng sao lại có sức lực lớn như vậy, ôm chặt A Uyển buông, thiếu chút nữa là có cách nào tách bọn nó ra" chỉ mới suy nghĩ như vậy mà trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, thân thể A Uyển gầy yếu như vậy, làm sao có thể chịu đựng được tiểu tử kia ôm như vậy?

      Đôi môi Trưởng công chúa Khang Nghi mím chặt, tiếp

      A Uyển nằm trong ngực mẫu thân, ngửi thấy mùi hương nhàng người bà, rốt cuộc cảm giác cơn đâu vì bị ngã đập đầu cũng khá hơn chút, giọng mềm nhũn : "Mẫu thân, con sao."

      Trưởng công chúa Khang Nghi thấy dáng vẻ hết sức hiểu chuyện của nàng, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt nếu phải khi xưa thân thể của bà tốt, cũng để cho sinh non nữ nhi, làm cho nàng từ khi mới ra đời thân thể yếu đuối, người rời được chén thuốc, làm cho bà áy náy và thương tiếc hơn là, nữ nhi là đứa trẻ hết sức hiểu chuyện, từ đến lớn vì việc này mà khóc lóc nháo loạn quá, nàng hiểu chuyện hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, đứa trẻ ngoan như vậy sao bà có thể thương được.

      Chờ Dư ma ma sau khi sắc thuốc xong mang tới, Thanh Yên cũng vào bẩm báo, bên viện bên cạnh cũng truyền tới tin tức, cơn sốt của Thụy Vương thế tử rốt cuộc cũng giảm.

      "Ngược lại nghe giống như là A Uyển thăm nó, tình hình của nó mới tốt lên như vậy, tiểu Uyển của chúng ta chẳng lẽ là của phúc tinh của nó sao?" La Diệp cách giễu cợt, suy cho cùng vì nữ nhi của bị thương, dù nam nhân giỏi chịu đựng đến đâu, lúc này cũng kìm chế nổi.

      "Đừng bậy" Trưởng công chúa Khang Nghi nhàng mắng, bà muốn gộp chung nữ nhi cùng với hỗn thế ma vương kia.

      La Diệp nở nụ cười, thấy A Uyển ngoan ngoãn uống thuốc, vuốt cái đầu của nàng, dịu dàng : "A Uyển phai nhớ, sau này nhất định phải cách xa Thụy Vương thế tử ra, tránh cho lại bị liên lụy "

      A Uyển nhu thuận gật đầu, cần song thân , nàng cũng cách xa cái con Gấu Con con hết sức đáng sợ này vì được sủng ái mà vô pháp vô thiên, dù làm việc gì cũng chỉ nhất nhất làm theo suy nghĩ của mình, làm những người bên cạnh thể làm trái ý , biện pháp tốt nhất để tránh nguy hiểm chính thấy liền đường vòng.

      (Ngọc: Chít . Mới gặp mà được lòng bố mẹ vợ rùi lại còn bị chị nữ 9 kỳ thị xa lánh. Để xem làm sao theo đuổi chị muahahahaha)


      ----Hết chương 3----
      mấu thị hà, xukem, HoanHoan39 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4:

      Editor: Hàn Ngọc

      Beta: Chị Hằng Lê

      Nhận được tin tức từ Tĩnh Nam quận vương phủ truyền tới, Thọ An quận chúa qua đời.

      “Tướng quân, phía trước có mai phục, thuộc hạ đánh lạc hướng bọn họ, ngài mau chạy ! Nếu tướng quân áy náy với thuộc hạ, sau này tướng quân hãy báo thù thay cho thuộc hạ!”

      Chủ nhân, người hãy nén bi thương, ngay đêm tân hôn Thọ An quận chúa vì bị bệnh mà mất, phủ Tĩnh Nam quận vương lấy nghi thức của chính thê thế tử làm tang cho nàng.

      “Tướng quân, hoàng ân ân chuẩn, chỉ mong kiếp sau được cùng tướng quân uống chén rượu này! Bảo trọng!”

      Thụy Vương thế tử, hoàng thượng có chỉ, lệnh cho ngài mau hồi kinh!

      “Tướng quân, mau chạy !”

      “Tại sao nàng chờ ta trở lại? Tại sao nàng phải gả cho , rốt cuộc ta có chỗ nào tốt? Tại sao nàng đến chết cũng chịu nhìn ta lần.”

      “A Uyển”

      "A Uyển "

      thanh nỉ non mơ hồ vang lên trong căn phòng vắng lặng, kinh động nha hoàn bà tử trông chừng bên trong phòng.

      Vú nuôi của Thụy Vương thế tử —— An ma ma ngạc nhiên đứng lên, tới mép giường cẩn thận nhìn chút, thấy tiểu chủ nhân ngủ giường vô cùng yên ổn, trong miệng lầm bầm cái gì đó, mí mắt khẽ run run, như có dấu hiệu tỉnh lại, nhất thời mừng đến chảy nước mắt những nha hoàn khác thấy vậy, cũng nhìn chằm chằm chớp mắt, mong đợi tiểu chủ nhân hôn mê ngày đêm nhanh tỉnh lại.

      An ma ma chỉ chờ lúc, thấy đứa trẻ giường rốt cuộc cũng mở mắt, chẳng qua là ánh mắt có chút đờ đẫn, thời điểm mở mắt, dường như biết bản thân ở chỗ nào, chỉ yên lặng nhìn lên nóc giường, có phản ứng lớn nào.

      "Thế tử, ngài cảm thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào khó chịu ?" An ma ma cầm khăn lau mồ hôi mặt cho .

      Nhưng mà đứa bé trai nằm giường hề có bất cứ phản ứng gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm phía trước ánh mắt hề di chuyển, mặc cho mọi người gọi cũng có bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt mông lung đờ đẫn, An ma ma cùng nha hoàn hầu hạ dường như bị dọa sợ, cho là lần này sốt cao này làm ảnh hưởng đến đầu óc của , nha hoàn bị dọa sợ đến chân mềm nhũn ngã xuống đất, nghĩ đết hậu quả nếu thế tử bị sốt đến ảnh hưởng đến đầu óc kết cục của bản thân nhất định rất bi thảm, lúc này đều khẽ nức nở.

      "Khóc khóc cái gì, im miệng!" An ma ma quát lên, bà kềm chế lo âu trong lòng, muốn tin này, "Còn mau gọi đại phu đến khám cho thế tử?"

      Nha hoàn liền hấp tấp chạy ra ngoài

      "Thế tử, thế tử, ngài có nghe được tiếng ma ma gọi ngài ?" An ma ma gọi vài tiếng, thấy đứa bé trai giường vẫn có phản ứng, trong lòng càng bi thương, đưa tay lại sờ trán của , bớt nóng, sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng thoát khỏi nguy hiểm, vì sao lại xảy ra chuyện này?

      Lúc ma ma hết sức đau buồn, đột nhiên nghe được đứa trẻ giường dùng giọng yếu ớt kêu lên: "Lộ Bình!"

      An ma ma sửng sốt chút, "Lộ Bình" là ai ?

      lúc suy nghĩ, nha hoàn đưa đại phu đến chỉ có mình đại phu tới, Thụy Vương cùng Vương phi cũng tới, Thụy Vương phi vừa mới nghỉ ngơi bao lâu, chẳng qua là bà ngủ được sâu, vừa nghe được động tĩnh bên này lập tức tỉnh lại, vội vã rửa mặt qua loa chút liền tới, mà lúc trước Thụy Vương được nghỉ ngơi được nửa ngày, tinh thần hoàn toàn hồi phục.

      Phu thê Thụy Vương vào cùng lúc, hai người còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, lại ngờ đứa con lúc trước còn mê man lúc này tỉnh lại.

      Thụy Vương có dáng người cao lớn tuấn uy vũ bước nhanh đến trước, mặt ràng có thể thấy được nét vui sướng, "Tình hình Huyên Nhi thế nào rồi?"

      Thụy Vương phi cũng bước theo vào, thấy đứa con riêng mở mắt, trong mắt cũng lướt qua mấy phần cao hứng, có ai ở đây mong đợi đứa này nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm như bà, chỉ có bảo vệ được nó bà mới giữ lại được địa vị của bản thân, nếu chỉ sợ Thái hậu nhất định giáng tội.

      Đối mặt với quan tâm của mọi người, đứa bé kia cũng gì, cặp mắt có tiêu cự kia rốt cục cũng có chút ánh sáng, chẳng qua là dùng thái độ kỳ lạ nhìn đám người vây quanh trước giường, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt lộ mừng rỡ của Thụy Vương lướt qua khuôn mặt đoan trang xinh đẹp tuyệt trần của Thụy Vương phi, sau đó là An ma ma rồi đám nha hoàn đứng, cuối cùng cúi đầu nhìn cánh tay, cơ thể của mình lúc này mang dáng vẻ của đứa trẻ, vẻ mặt càng trở lên cổ quái.

      Thụy Vương cau mày, cảm thấy đứa con trai này sau khi tỉnh lại lại bởi vì bị bệnh thoải mái mà cáu giận đền người ngã ngựa đổ tài mới vừa lòng, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm cánh tay của mình, như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ do sốt ngày đêm làm ảnh hưởng đến đầu óc? Nghĩ như vậy, cũng hơi nóng nảy, vội : "Đại phu, mau tới khám cho thế tử chút."

      Đại phu bị có trâu bắt chó cày chỉ đành phải tiến lại gần, cẩn thận bắt mạch cho đứa trẻ nằm giường có bất kỳ phản ứng nào, lại kiểm tra hết những mặt khác, liền kết luận là do thân thể của Thụy Vương thế tử còn hơi suy yếu nhưng thoát khỏi lúc nguy hiểm đến tính mạng , nhưng Thụy Vương nhìn lại có chút hài lòng với câu trả lời, làm cho trong lòng có chút run sợ.

      "Tình huống của Thế tử tại sao lại như thế này? Trông giống như người mất hồn vậy, ngươi hãy kiểm tra cẩn thận lần nữa lúc trước nó bị sốt cao giảm lâu như vậy, biết có ảnh hưởng gì đến đầu óc ."

      "Vương gia!" Thụy Vương phi kêu lên, nào có người nào con trai của mình như vậy.

      Trong phòng các đại phu nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng cầu nguyện Thụy Vương thế tử ngàn vạn lần đừng vì sốt mà trở lên ngu ngốc, nếu Thụy Vương trách tội xuống, bọn họ cũng chỉ có con đường chết.

      may là, đợi đại phu kiểm tra lại, hài tử giường mở cặp mắt kia vừa đen vừa sáng, ánh mắt trừng lên rất có uy nghiêm, thậm chí ở trong nháy mắt làm cho người ta cảm giác thấy ánh mắt kia hề giống ánh mắt của đứa bé nên có, ánh mắt sắc bén như kiếm

      "Cút, được đụng vào ta!"

      thanh của đứa trẻ vì bị bệnh mà hơi khàn khàn vang lên, trong thanh tràn đầy tàn bạo cùng ghét bỏ nhưng loại ngữ điệu này đối với người Thụy Vương phủ mà , đó mới là bình thường, nếu như bây giờ tao nhã lễ độ, giống như như những đứa trẻ con yếu ớt bình thường, đó mới là điều bình thường.

      Thụy Vương thấy vậy, liền khoát tay : "Được rồi, nếu thế tử có việc gì, liền lui hết ra ngoài " đợi đại phu lui ra sau, Thụy Vương dùng tay vuốt đầu con trai, hừ tiếng : "Lần này coi như tiểu tử con may mắn, có ảnh hưởng đến đầu óc, xem con lần sau còn dám nghe lời như vậy nữa , Bổn vương mặc kệ để cho con ngã bệnh đến chết "

      Đáng tiếc ông những lời độc ác như vậy cũng có tác dụng, đứa trẻ giường chẳng qua là chỉ dùng ánh mắt thoải mái nhìn bọn họ, dùng loại giọng hơi chần chừ : "Phụ vương, Lộ Bình đâu?"

      "Lộ Bình?" Thụy Vương hiểu, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương phi, "Trong phủ chúng ta có người tên Lộ Bình này sao?"

      Thụy Vương phi quản lý toàn bộ người hầu trong phủ, lúc này hỏi bà liền suy nghĩ lúc, rất nhanh liền : "Vương gia, người tên Lộ Bình này phải là hài tử lúc trước ở Trấn Nam hầu phủ sao? Huyên Nhi thích , để cho đến làm người bầu bạn với Huyên Nhi , đợi đến khi trở lại kinh thành, nếu Huyên Nhi vẫn muốn phục vụ, cho nó ký khế ước bán thân "

      Hóa ra là chuyện này, Thụy Vương cũng để ý lắn : "Nếu Huyên Nhi tìm , liền gọi Lộ Bình đến đây " Bất quá chỉ là đứa trẻ có thể làm cho chủ nhân vui vẻ, tất nhiên Thụy Vương để ý đến, có thể làm cho thằng nhóc này cao hứng, để cho bệnh của nó mau khỏi đó mới là điều quan trọng nhất.

      Lộ Bình rất nhanh liền được người mang tới, mọi người đều suy nghĩ nên làm thế nào để cho thế tử bị bệnh nặng kia được vui vẻ, bọn hạ nhân liền hành động vô cùng có hiệu suất, nhất định để cho chủ nhân chờ lâu

      Lộ Bình lúc này mới được bảy tuổi được đưa tới trước mặt , Vệ Huyên nhìn đứa trẻ vừa đen vừa gầy kia lúc, sắc mặt lại có chút hoảng hốt, giống như thấy được dáng vẻ của Lộ Bình lúc hai mươi tuổi quỳ dưới chân , dùng thanh chất chứa đau buồn và oán hận : "Thế tử, Thọ An quận chúa qua đời."

      Trong tim lại dâng lên cảm giác đau đớn, giống như căn bệnh bình thường tái phát mỗi lần nhớ tới người kia, đau đến đến mức làm cho phát điên.


      ----Hết chương 4----

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :