1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cùng quân đồng tâm - Đinh Tuệ (5.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Cùng Quân Đồng Tâm

      Tác giả: Đinh Tuệ

      Nguồn convert: tangthuvien

      Edit: Lâm Nhược Nhược

      Số chương: 81 + Ngoại truyện​

      Giới Thiệu

      Bởi vì chuyển trường Phương Hinh Đồng quen biết Tiêu Quân Vũ

      Bởi vì học bù hai người trở thành bạn thân

      Mà sau ánh mặt trời Phương Hinh Đồng từng bước vào thế giới độc yên tĩnh của Tiêu Quân Vũ

      Hai trái tim càng dán càng gần, lại chưa bao giờ thừa nhận;

      Bảy năm sau đó mỗi người nơi

      Lại bảy năm sau gặp nhau lần nữa, phát sinh cái gì?

      chút ngược tâm, vô cùng ấm áp. HE.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Chuyển trường

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Lần đầu tiên viết văn. Hoan nghênh chỉ đạo. Hoan nghênh nhắn lại. Tuyệt đối bỏ hố.

      Cha mẹ của Phương Hinh Đồng đều là người Vũ Hán. Giữa những năm 60 bọn họ lúc học ở Bắc Kinh quen nhau. Sau khi tốt nghiệp hai người trở về Vũ Hán. Sau khi làm việc ba năm kết hôn. Qua tiếp ba năm sau sinh Phương Hinh Đồng.

      Hinh Đồng sinh ra và lớn lên tại Vũ Hán. Đầu năm 70 còn có kế hoạch hoá gia đình, khi đó chính sách là " người ít, hai người vừa đủ" Lúc đó cha mẹ của đều 30, hơn nữa bọn họ coi trọng nghiệp. Từ Hinh Đồng lanh lợi lại nghe lời, vì thế cha mẹ muốn có đứa con thứ hai. Hinh Đồng liền nhận hết tất cả thương của cha mẹ, lúc rất hạnh phúc và vui vẻ.

      Cha của Hinh Đồng tên là Phương Thanh Sơn. Ông xuất thân là học công. Sau khi tốt nghiệp đại học công trình điện lực Thanh Hoa, ở cục điện lực Vũ Hán làm công trình sư nhiều năm. Đầu năm 80 quốc gia đề bạt trọng dụng trọng dụng sinh viên, Phương Thanh Sơn nhận lệnh nghe theo. Sau mấy năm, thành tích vượt trội. Lúc Hinh Đồng học sơ cấp, Phương Thanh Sơn bị phía điều đến bộ điện lực Bắc Kinh.

      Hinh Đồng theo cha mẹ dời đến Bắc Kinh. Ngay từ đầu nàng quen. Bắc Kinh thú vị, Bắc Kinh gió bụi lớn a, Bắc Kinh như thế mà chỉ có vài loại rau a,. . Năm thứ nhất nghỉ hè quay về Vũ Hán nhìn bà nội, Hinh Đồng mang theo mấy hạt sen lớn quay về Bắc Kinh. Mấy bạn học kiến thức rộng rãi lại hỏi, đây là cái gì? Ăn như thế nào? Hinh Đồng giật mình.

      Nhưng mà, Hinh Đồng rất nhanh Bắc Kinh. Từ hát "Ta Bắc Kinh TianAnMen" lớn lên làm sao có thể Bắc Kinh? Bắc Kinh có Tử Cấm Thành, có Di Hòa Viên, có Bát Đạt Lĩnh, có Viên Minh Viên. . . Bắc Kinh còn có trường cũ của ba mẹ - trường đại học Thanh Hoa Trung Quốc. Từ những thứ , từ Hinh Đồng thích những thứ cổ xưa, mà Bắc Kinh vật gì ở đây cũng lộ ra vẻ cổ xưa, ngay cả đường lớn của Bắc Kinh cũng vậy. Hinh Đồng nghĩ mình muốn sống ở Bắc Kinh.

      Cứ như vậy qua ba năm, ngay khi Hinh Đồng cơ hồ có thể giả thành người Bắc Kinh, công việc Phương Thanh Sơn lại phải điều động. Nghe hình như là điều tạm sang Thượng Hải hai năm. Hai năm sau quay trở về Bắc Kinh được sắp xếp vị trí quan trọng.

      Khi đó chính là kì nghỉ hè lớp 10. Hinh Đồng nghe cha mẹ tự mình liên hệ với trường đại học Phục Đán ( có cả trung học ), tên gọi tắt là Trường Trung học phụ thuộc Phục Đán. Hiệu trưởng Lữ Thế Huy trường trung học là bạn học cùng với Vương Mạn Ngọc mẹ của Hinh Đồng.

      Lúc này, Hinh Đồng quen với Bắc Kinh, Bắc Kinh. Hơn nữa, ở đây có rất nhiều bạn bè. Hinh Đồng hỏi mẹ muốn mẹ cùng với ở lại Bắc Kinh, dù sau qua hai năm ba liền trở về. Tết được nghỉ và mẹ có thể Thượng Hải thăm ba, ba cũng có thể quay về Bắc Kinh thăm hai người.

      Phương Thanh Sơn và Vương Mạn Ngọc muốn người nhà phải ở chung mới tốt. Hinh Đồng ở Bắc Kinh học trường trung học trọng điểm, thành tích tệ. Lần này được Lữ Thế Huy giúp đỡ, hơn nữa cục giáo dục của bộ điện lực hỏi thăm. Hinh Đồng được phép chuyển đến trường trung học phụ thuộc Phục Đán, trong những trường trung học tốt nhất Thượng Hải. Điều này đối với ước vọng đậu đại học của Hinh Đồng rất giúp ích. Trước tình hình như thế, bất đắc dĩ Hinh Đồng dọn nhà lần thứ hai, tới Thượng Hải.

      Bởi vì dọn nhà và vấn đề thủ tục, cuối tháng chín, cũng chính là khai giảng Hinh Đồng mới đến trường trung học phụ thuộc báo danh.

      Sáng sớm ngày thứ hai Vương Mạn Ngọc đưa học, tự tay giao cho bạn học cũ Lữ Thế Huy. Hiệu trưởng lại tự mình giao cho chủ nhiệm lớp mười Trương Minh Quân.

      Khi đó là thời gian tự học. Hinh Đồng ngồi trong phòng làm việc của thầy Trương. Tuy rằng lớp mười là ban khoa học tự nhiên, chủ nhiệm lớp - thầy Trương là thầy dạy Ngữ Văn. Nghe mẹ , là đặc biệt cấp cho giáo sư, hướng dẫn cấp ba.

      Thầy Trương hỏi Hinh Đồng ít tình hình học tập. trường trung học phụ thuộc so với trường học ở Bắc Kinh tiến độ nhanh hơn chút. tại, lại thiếu ba tuần. Thầy Trương với , " Em cần lo lắng. Tôi với Tiêu Quân Vũ, cậu ấy mang tập đến cho em, cũng có thể giúp em học bù. Cậu ấy là học sinh có thành tích tốt nhất trường chúng ta. Sau đó nếu có vấn đề gì em có thể hỏi cậu ấy. Đương nhiên em cũng có thể hỏi thầy." Đây là lần đầu tiên Hinh Đồng được nghe tên Tiêu Quân Vũ.

      Sau đó Thầy Trương ít về tình hình cơ bản của trường học, liền dẫn vào phòng học. Lúc gần đến phòng học, thầy Trương đột nhiên câu, " Tiêu Quân Vũ đứng có chút bất tiện. Khi còn bé cậu ấy bị di chứng bại liệt" Hình Đồng nhìn thầy Trương, mặt ông có chút tia đáng tiếc. Trong lòng Hinh Đồng a tiếng. biết thầy Trương muốn chuẩn bị tâm lí, kẻo hồi lại có vẻ giật mình khiến bản thân thất lễ.

      Hai người đến phòng học lớp 11, giờ tự học kết thúc. Thầy Trương dẫn Hinh Đồng vào phòng học. Cách bố trí phòng học ở Vũ Hán cùng với Bắc Kinh là như nhau. Bốn nhóm bàn, từng bàn ngồi hai người. có gì khác lạ, đoán chừng phòng học toàn quốc đều giống như vậy, Hinh Đồng nghĩ.

      và thầy Trương đứng ở phía trước phòng học. Thầy Trương giới thiệu, " Đây là học sinh mới chuyển đến trường chúng ta học, tên là Phương Hinh Đồng. Từ hôm nay trở , em ấy chính là thành viên của lớp 11 chúng ta. Mọi người đối với bạn học mới phải giúp đỡ.

      Toàn bộ phòng học đều nhìn về Hinh Đồng. Đâu đâu cũng thấy khuôn mặt xa lạ. Mặt Hinh Đồng có chút nóng lên. biết có nên , cũng biết gì cho đúng. Như trong ti vi như vậy, "Mọi người khỏe! Tôi là Phương Hinh Đồng, xin chiếu cố nhiều!" Hình như làm ra vẻ. Hình như thầy Trương giới thiệu là Phương Hinh Đồng. Lần trước chuyển trường đến Bắc Kinh, lúc thầy Chung giới thiệu mình có ? nhớ . Ôi, quên . Hinh Đồng nhìn xuống các bạn cùng lớp nở nụ cười, coi như chào hỏi. Như vậy mình có ngốc hay ? nghĩ.

      "Phương Hinh Đồng, em qua ngồi bên cạnh Hạ Lam." Thầy Trương chỉ vào chỗ trống của tổ thứ hai .

      Hinh Đồng nhìn theo hướng thầy Trương chỉ đến. Bạn tên Hạ Lam mỉm cười, hai mắt tha thiết mà nhìn . Hinh Đồng trong lòng ấm áp, nhìn ấy mỉm cười. Lúc này tiếng thầy Trương phía sau vang lên," Chỗ của em ngồi đằng sau Tiêu Quân Vũ. Cậu ấy là học sinh xuất sắc nhất ban ta. Tôi với cậu ấy cho em mượn tập, sau khi học xong cũng có thể giúp em bổ sung khóa. Có chuyện gì em có thể hỏi cậu ấy. Đương nhiên cũng có thể thầy và các bạn học khác."

      Hinh Đồng biết sau thầy Trương lại trước mặt các bạn khác lần nữa. Lúc này đến chỗ ngồi. Vừa rồi nhìn Hạ Lam mắt liếc nhìn chút người nam sinh ngồi kia. Nam sinh ấy có nhìn . Ánh mắt cậu ta rũ xuống, lông mi vừa đen vừa dài. Mặt cậu ấy có chút tái nhợt, lại cực tuấn. Lông mày đen, mũi cao, môi thể sắc sảo. Trong lòng Hinh Đồng nhàng "Oa" tiếng.

      mới vừa ngồi xuống chỗ trống. Tiếng chuông tự học vang lên. Bên trong phòng học bắt đầu có người lại, rộn ràng. Cũng có tốp năm tốp ba ra ngoài phòng học.

      " Cậu là người Thượng Hải?" Hạ Lam bên cạnh hỏi.

      "Mình từ Bắc Kinh chuyển tới. Mình phải người Thượng Hải." Hinh Đồng có chút ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn Hạ Lam .

      "Nga, vậy sao cậu chuyển tới Thượng Hải?" Hạ Lam đổi thành tiếng phổ thông.

      Đoán chừng đây chính là tiếng phổ thông lai Thượng Hải, Hinh Đồng nghĩ, rất dễ nghe." Công việc của ba mẹ mình điều đến Thượng Hải."

      "Nga, cậu là người Bắc Kinh a."

      "Mình là người Vũ Hán. Mùng hai mới chuyển tới Bắc Kinh."

      "Mình muốn toilet chút, cậu có muốn cùng ?

      "Được." Hinh Đồng nghĩ mình phải quen thuộc hoàn cảnh, liền đứng dậy theo. Nhìn Hạ Lam từ nàng bên kia ra phía sau, cũng liền biết vửa về phía sau vừa . Tiêu Quân Vũ vẫn ngồi ở vị trí của cậu ấy. ra chỉ có mình cậu ấy ngồi ở dãy cuối phòng học. Cậu ấy mặc người áo khoác màu đen.

      Chỗ ngồi của Tiêu Quân Vũ trong phòng học phía sau bảng đen có khoảng thước chiều rộng, chắc là để dễ cho mọi người . Lúc Hinh Đồng phía sau Tiêu Quan Vũ, nhìn thấy đôi gậy làm bằng hợp kim dựng tường. ra cậu ta bị di chứng của bại liệt rất trầm trọng, còn cần đến gậy để . Cậu ta ngồi nên thấy chân của cậu ta như thế nào. Hinh Đồng nghĩ, theo Hạ Lam ra cửa sau.

      Buổi sáng tiết 2: Có giờ thể dục. Đây là toàn quốc thống nhất. Hinh Đồng theo Hạ Lam cùng ra sân thể dục. Hết giờ học thể dục, lúc trở về phòng học, nhìn thấy Tiêu Quân Vũ chống đôi gậy dưới nách, chậm rãi tới phía trước các . Hinh Đồng ngạc nhiên phát cậu ta bị tàn tật nghiêm trọng đến vậy.

      Chân trái cậu ta từ mông xuống cũng héo rút. Áo khoác đen che phân nữa bên mông bị héo rút.Toàn bộ chân trái gầy rệt. Cậu ta mang đôi giày thể thao. Chân trái rũ xuống, đầu ngón chân nhô ra ngoài. Đầu ngón chân cách mặt đất khoảng 10 cm. Đùi phải nhìn thẳng tắp thon dài. Lúc này Hinh Đồng mới chú ý tới ra vóc dáng Tiêu Quân Vũ rất cao, hơn nữa rất gầy. Cậu ta cao khoảng 1m8 , Hinh Đồng nghĩ.

      Hinh Đồng nhìn cậu ta kẹp chặt gậy dưới nách, gậy hơi nghiêng ra phía ngoài. Hai tay cậu ta cầm gậy đưa ra phía trước, đùi phải bước. Lại nhấc gậy lên bước, đùi phải lại tiến lên bước. Chân trái bởi vì thân thể chuyển động mà đung đưa, ràng hoàn toàn bị khống chế. Cậu ta nhanh, cũng rất vững. Rất nhiều bạn học từ hai bên vượt lên trước cậu ta. Mà cậu ta hoàn toàn để ý chỉ nhìn đường, có thứ gì trầm tĩnh ra được.

      Trong lòng Hinh Đồng lòng đột nhiên có chút khó chịu. biết vì sao, muốn giống như các bạn học khác vượt lên Tiêu Quân Vũ. kéo Hạ Lam, chỉ ra dãy cây ngoài cửa sổ hàng lang hỏi,"Đó là cây gì ?"

      "Đó là hoa ngọc lan. Hai năm trước mới vừa được chọn là hoa Thượng Hải. Mùa xuân nở hoa, rất đẹp mắt. Đáng tiếc bây giờ rụng.

      " Mọi người vì sao chọn hoa ngọc lan?"

      "Hình như là bởi vì nó ở khí hậu Thượng Hải nở hoa đặc biệt sớm. Trước tiết thanh minh, thậm chí vào tháng hai đầu xuân, nó nở hoa rồi. Nó hoa là màu trắng. nó lớn như vậy." Hạ Lam lấy ta so với chén đựng nước trong nhà." Hơn nữa lúc nó nở hoa, mỗi đóa đều là hướng lên. Tuyên truyền nó tượng trưng cho dẫn đầu, tinh thần hăng hái hướng lên, vì thế chọn nó."

      "Nga. Vũ Hán là hoa mai. Trước khi mình rời khỏi Vũ Hán năm. Từ xưa Hồ Bắc là quê nhà của hoa mai, hoa mai còn có vẻ kiêu ngạo, khí chất mạnh mẽ,vì thế chọn nó."

      " Còn Bắc Kinh?"

      " Bắc Kinh là hoa hồng và hoa cúc. Cũng là hai năm trước được chọn."

      " Tới giờ học. Chúng ta trở về phòng học ."

      Lúc Hinh Đồng và Hạ Lam trở lại phòng học, Tiêu Quân Vũ ngồi ở vị trí của cậu ta. Như trước cậu ta để gậy dựa tường. Hinh Đồng nghĩ vì sao cậu ta để gậy ghế hoặc dưới hộp tủ bàn? Là sợ có người bước cẩn thận trượt chân, rất phiền phức a!

      Hôm đó Hinh Đồng biết thêm mấy người bạn nữ, đều là Hạ Lam giới thiệu trong giờ học. Các bạn trong lớp đều giọng Thượng Hải, chỉ lúc cùng với mới đổi thành tiếng phổ thông. Giọng Thượng Hải Hạ Lam quen nghe, vì thế lúc Hạ Lam giới thiệu , chỉ cười, " Chào bạn" mà thôi. Hình như mấy bạn kia đối với quá thích. Nhưng ra Hinh Đồng cảm thấy quan trọng.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---


      * Tử Cấm Thành hay Cố Cung(故宮) (theo cách gọi ngày nay), nằm ngay giữa thành phố trước đây, là cung điện của các triều đại từ giữa đến cuối . Viện bảo tàng nằm trong Cố Cung được gọi là (故宫博物院, Cố Cung bác vật viện). Tử Cấm Thành là 720.000 m², gồm 800 cung và 9999 phòng. Do đó, xếp Cố Cung vào loại quần thể cổ bằng gỗ lớn nhất thế giới và được công nhận là tại Trung Quốc vào năm với tên gọi là Cung điện triều Minh và triều Thanh tại Bắc Kinh và Thẩm Dương :)Imperial Palace of the Ming and Qing Dynasties in Beijing and Shenyang). Khu Tử Cấm thành tọa lạc tại chính nam của. Có thể vào Cố Cung qua. Tử Cấm Thành được bao bọc xung quanh.

      Các số liệu thực tế:

      Diện tích: 250.000 m²Số công trình: 800Số phòng: 9999Số nhân lực ước tính: 1.000.000

      Tử Cấm Thành được thiết kế bởi nhiều kiến trúc sư và nhà thiết kế. Các kiến trúc sư trưởng là Sái Tín (蔡信), Trần Khuê (陳珪), Ngô Trung (吳中) và thái giám (阮安), người Việt Nam, còn các tổng công trình sư là Khoái Tường (蒯祥) và Lục Tường (陸祥).

      * Di Hòa Viên :) 颐和园/頤和園; : Yíhé Yuán), hay cung điện mùa hè - là được xây dựng từ thời , nằm cách 15 km về hướng tây bắc. Di Hòa Viên (nghĩa đen là "vườn nuôi dưỡng ôn hòa") đến nay vẫn còn được bảo tồn tốt. Nơi đây nổi tiếng về nghệ thuật hoa viên truyền thống của .

      *Bát Đạt Lĩnh :) 八达岭; : 八達嶺;: Bādálǐng) là nơi có đoạn được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80 km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện , Bắc Kinh. Phần Trường Thành chạy qua địa điểm này được xây vào năm 1505 dưới thời , cùng với tiền đồn quan cho thấy vị trí chiến lược quan trọng của nó. Điểm cao nhất của Bát Đạt Lĩnh là Bắc Bát Lâu (北八楼), có 1.015 mét (3.330 ft) mực nước biển.

      Phần Trường Thành tại Bát Đạt Lĩnh trải qua các lần phục dựng lớn, và năm 1957 nó là đoạn Trường Thành đầu tiên mở cửa để tham quan. nay, hàng năm có hàng triệu lượt khách tham quan Bát Đạt Lĩnh, khu vực này nay có những bước phát triển đáng kể, với nhiều nhà hàng, khách sạn và xe cáp. Tuyến kết nối Bát Đạt Lĩnh và trung tâm Bắc Kinh hoàn thành. phục vụ những người muốn đến Trường Thành từ . tuyến xe buýt cũng chạy thường xuyên từ đến Bát Đạt Lĩnh.

      Tường thành có chiều cao thay đổi, trung bình là 7 mét, có đoạn cao đến 14 mét. Bức tường rộng trung bình 6,5 mét, ở đỉnh rộng 5 mét, có thể cho năm con ngựa cùng chạy hoặc mười người cùng theo hàng ngang. Bát Đạt Lĩnh và vùng Trường thành phụ cận được giọi là .

      Tổng thống Hoa Kỳ cùng phu nhân và phó Thủ tướng Trung Quốc cùng viếng thăm nơi này vào ngày 24 tháng 2, 1972, trong tới Trung Quốc của ông.

      * Viên Minh Viên :) 圆明园; :圓明園; : Yuánmíng Yuán), ban đầu được gọi là Ngự Viên:) 御园, : 御園; : Yù Yuán), là tổ hợp các cung điện và vườn nằm cách thành 8 km về phía tây bắc, được xây vào thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19, là nơi các hoàng đế của ở và cai quản triều chính ( bên trong thành Bắc Kinh chỉ được sử dụng trong các cuộc lễ chính thức). Viên Minh Viên nổi tiếng vì có các khu vườn và tòa nhà và các công trình nghệ thuật ( tên phổ biến ở Trung Quốc của khu này "Vườn của muôn vườn", : 万园之园, : 萬園之園; : wàn yuán zhī yuán), Ngự Viên bị các đội quân từ và phá hủy hoàn toàn năm . Ngày nay, cuộc phá hủy khu vực này khi xưa vẫn được coi là biểu tượng của xâm lược của ngoại bang và làm nhục ở Trung Quốc.

      * Đại học Thanh Hoa, :) 清华大学, : 清華大學; : Qīnghuá Dàxué) (tên giao dịch quốc tế:Tsinghua University - THU) là đa ngành, đa lĩnh vực ở , . Trường này được xem là trong những trường đại học danh tiếng nhất ở . Trường được thành lập năm 1911 như là trường dự bị cho những người Trung Quốc tốt nghiệp trung học chuẩn bị học lên cao hơn ở các trường đại học tại, sau đó trường mở rộng phạm vi và cung cấp các chương trình sau đại học 4 năm vào năm 1925. Chương trình dự bị của trường tiếp tục đến năm 1949.

      * Đại học Phục Đán :) 复旦大学, : 復旦大學;: Fùdàn Dàxué) là có trụ sở tại , . Thành lập năm lâu trước khi sụp đổ, đại học Phục Đán là trong những đại học đại đầu tiên của , cho đến nay đây vẫn là trong những đại học hàng đầu tại đất nước này.






      Chương 2: Học bù (1)

      Lúc tan học, Hinh Đồng giọng với Hạ Lam, " Cậu về trước , dù sao chúng ta cũng cùng đường. Mình hỏi mượn tập của Tiêu Quân Vũ." Suốt ngày và Hạ Lam về nhà ở đâu, trong nhà có mấy người lọai tình hình cơ bản đều rất ràng.

      Tan học, tất cả mọi người về rất nhanh. Trong phòng học chỉ còn lại Tiêu Quân Vũ và Phương Hinh Đồng. Hinh Đồng xoay người, nhìn Tiêu Quân Vũ , "Cám ơn cậu." Đây là câu đầu tiên giữa và Tiêu Quân Vũ Rất nhiều năm sau vẫn nhớ rất .

      Tiêu Quân Vũ đưa mắt nhìn . Lần đầu tiên Hinh Đồng được tiến vào ánh mắt của cậu ta. Ánh mắt của cậu ta rất đẹp, hẹp dài sâu xa. Ánh mắt của cậu ta rất ôn hòa." cần cám ơn." Cậu ta tiếng phổ thông mang điệu Thượng Hải." Cậu muốn môn nào đầu tiên?

      "Ngữ văn ." Hinh Đồng .

      Quân Vũ lấy ra máy vi tính xách tay." Cậu muốn nghe giảng chút trước hay là muốn nhìn trước, tôi tiếp?"

      "Đầu tiên đêm nay mình viết trước. Ngày mai hỏi lại cậu vấn đề. Nếu như cậu giảng toàn bộ, lúc đó làm cậu mất quá nhiều thời gian."

      Quân Vũ có chút bất ngờ. Hai ngày trước thầy Trương cho biết người bạn học mới muốn chuyển tới lớp, bây giờ thiếu ba khóa cuối tuần, muốn cho mượn tập để giúp đỡ bạn học mới học bù hết lớp. Bởi vì thế có thể về nhà trễ chút, Quân Vũ liền với mẹ. Mẹ có chút hài lòng," Chuyển đến trường như vậy có tám mươi phần trăm là nhờ quan hệ trong nhà. Phần lớn những đứa trẻ như vậy học tập giỏi. Con nên lãng phí quá nhiều thời gian." Quân Vũ , " Thầy Trương đối với con rất tốt. Con chỉ giúp đỡ cậu ta."

      Lúc Quân Vũ đồng ý với thầy Trương, cũng biết người chuyển tới là nữ sinh. Sáng sớm hôm nay, lúc thầy Trương giới thiệu, Quân Vũ cũng ngẩn đầu liếc mắt nhìn. Là rất xinh đẹp. phải loại cướp đoạt hồn phách, mà là loại điềm tĩnh tự nhiên làm cho thoải mái. Tóc dài được buộc đuôi ngựa, trán rất cao, cả người có thần thái phấn khởi. Đôi mắt của ấy vừa sáng vừa lớn, tựa như có thể . Lông mi dài, lộ ra đôi mắt rất sáng. Lúc thầy Trương giới thiệu, ấy nhìn quanh phòng học, đôi mắt trong như nước. Thầy Trương giới thiệu xong. Vốn tưởng rằng ấy đôi lời. Thế nhưng , chỉ có khuôn mặt hơi có chút hồng. Sau đó, liền nở nụ cười. cười lên rất hồn nhiên ngây thơ, nụ cười vui vẻ, gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền rất sâu. Quân Vũ nghĩ toàn bộ phòng học giống như đột nhiên sáng lên. Cả phòng rực rỡ hay là hình dung cái này , thầm nghĩ.

      Thầy Trương cho Hinh Đồng ngồi cùng Hạ Lam, việc này Quân Vũ hề ngạc nhiên. Ban lớp mười tổng cộng có 48 học sinh, 23 nữ sinh, 25 nam sinh. Nam nữ thân nên ngồi cùng. Vì thế còn dư nữ sinh ngồi mình chính là Hạ Lam, còn nam sinh chính là .

      Trong phòng học có bốn tổ bàn. Trong đó tổ đầu, ba, bốn đều có 6 bàn, tổ thức hai có 7 bàn. Ở tổ thứ hai, Hạ Lam ngồi ở hàng thứ 6 bên phải. Quân Vũ ngồi dãy thứ 7 bên trái. Sở dĩ 8 tổ , mỗi tổ đều là 6 học sinh.

      Phương Đồng tới chỗ trống trước mặt mình, lúc thầy Trương gọi tên mình, chuyện học bù. Quân Vũ rũ mắt xuống. ấy vừa ngồi xuống, tới giờ tự học. Quân Vũ nghe với Hạ Lam bản thân từ Bắc Kinh chuyển đến, phải người Thượng Hải, là người Vũ Hán.

      Quân Vũ thể ngồi quá lâu. tư thế quá lâu, cho dù là ngồi, hông, lưng, mông, và chân của chịu nổi. Bởi vì mông trái héo rút, chỗ ngồi của miếng lót mềm. Băng ghế cùng với các học sinh có chút khac nhau, ghế ngồi của có tay vịn, dùng để giúp giữ cân bằng, cũng giảm bớt sức lực của lưng. Bình thường trong mỗi giờ học, đều có hoạt động chút. Cho dù toilet, cũng đỡ bàn đứng chút, thay đổi tư thế khiến cơ thể thả lỏng.

      Hôm nay giờ tự học, Phương Hinh Đồng và Hạ Lam qua bên cạnh , sau đó ra cửa sau. Quân Vũ ngồi tại chỗ tay xoa chân trái héo rút. Đột nhiên muốn đỡ bàn đứng lên nghỉ ngơi. Vì sao? Lẽ nào bởi vì bạn mới chuyển trường? Mắc phải di chứng bại liệt chục năm, sớm hình thành thói quen mình là người tàn tật, thói quen bị mọi người dùng ánh mắt khác thường, vì sao ngày hôm nay đột nhiên chú ý? Để ý thế nào? Sớm muộn gì cũng thấy, cũng lại kinh ngạc, đồng tình, hờ hững, hoặc và vân vân . Quân Vũ trong lòng cười khổ cái. Vẫn là nên làm gì !

      Bây giờ nghe Hinh Đồng chọn ngữ văn, Quân Vũ lấy ra tập Ngữ Văn đưa cho .

      " Mình có thể mượn bài tập Ngữ Văn của cậu ?

      Quân Vũ lấy ra thêm sách bài tập cho .

      " Cám ơn cậu." Hinh Đồng đem sách bài tập và tập bỏ vào cặp của .

      " Nhà cậu ở đâu?"

      Quân Vũ sửng sốt," Đường Liễu Lâm"

      " Chúng ta ở rất gần. Mình ở đường Phong Lâm." Hinh Đồng đứng lên, thấy Tiêu Quân Vũ nhúc nhích ngồi tại chỗ.

      "Cậu về nhà sao."

      "Cậu trước ."

      "Chúng ta cùng "

      "Tôi rất chậm, cậu trước ."

      " sao, mình cũng rất chậm."

      " , cậu trước ."

      " Kỳ thực mình muốn hỏi cậu vài vấn đề. Mình muốn cậu ở lại quá lâu. Chúng ta trao đổi đường có chịu ?" Hinh Đồng xong liền tới phía sau Tiêu Quân Vũ, lấy đôi gậy dựa tường, chờ đứng dậy.

      Quân Vũ ngây ngẩn cả người. Trước đây đem đôi gậy đặt dưới bàn mình. Thế nhưng lần thứ hai có nam học sinh chạy giỡn vấp vào đầu gậy nhô ra trượt ngã, mặc dù có người gì, vẫn kiên trì đem đôi gậy dực vào tường. Sau tường và bàn học của có tới hai thước. Mỗi lần đem gậy để xong lại tập tễnh, chân sau nhảy lên đến bàn học phía trước, hoặc là từ bàn học nhảy đến tường. Vừa rồi cự tuyệt Phương Hinh Đồng cùng , nguyên nhân là chậm, còn nguyên nhân khác là muốn cà nhắc trước mặt .

      nhìn về phía Hinh Đồng. cũng nhìn . Ánh mắt giống như hồ nước, trong suốt thấy đáy. Mặt của trong sáng như thủy tinh, trong suốt hơn người. Mắt của màu nâu ấm áp, mặt tia khác thường. có tò mò, có đồng tình, có ghét bỏ, có gì cả.

      Quân Vũ có chút nghi hoặc. chưa từng thấy qua ánh mắt như thế. Dường như ở trong mắt , mình và người bình thường như nhau.

      Thấy nhìn mình lời nào, Hinh Đồng có chút khẩn trương. cười che giấu, " Mình hỏi cậu những việc này, cậu cười mình rất ngốc chứ?"

      Đây là lần thứ hai thấy cười như vậy. cười đến mắt cong cong, má lúm đồng tiền rất sâu. Nụ cười kia thuần khiết như vậy, thuần khiết như giọt nước, thuần khiết như thiên sứ. Ma xui quỷ khiến, Quân Vũ đem cặp sách lên lưng, chống bàn đứng lên. Hinh Đồng đưa cho cặp gậy, nhận lấy, tiếng cám ơn, bắt đầu ra ngoài phòng học. Phương Hinh Đồng theo sau lưng .

      Ra khỏi phòng học hai người song song . Phương Hinh Đồng bắt đầu hỏi vài vấn đề, chủ yếu là các đặc điểm thầy dạy lớp và các quy luật lớp học và vân vân. Quân Vũ trả lời từng cái. Ánh mắt của của mực nhìn đường, sở dĩ rất ít nhìn chỗ khác là vì Phương Hinh Đồng bên phải. Cảm giác nhìn mình.

      Đúng vậy, dọc theo đường , phần lớn thời gian Hinh Đồng đều nhìn Tiêu Quân Vũ. Nhìn nghiêng rất đẹp, nhìn trực diện cũng đẹp, dáng dấp tuấn. Trong lòng nghĩ, ngoài miệng còn nghiêm túc hỏi vấn đề.

      Hinh Đồng từ rất thích cái đẹp. Tuy trong lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, nhưng Hinh Đồng còn so với người bình thường càng thêm thích, nhiệt tình thích. Bất kể là người, là vật, là cảnh, chỉ cần đẹp, liền hai mắt tỏa ánh sáng, ngạc nhiên khen ngợi liên tục, thích đến được. mua đồ rất nhiều mà mẹ toàn là thứ vô dụng. Mẹ . ," Tại sao lại có tác dụng? Chúng nó xinh đẹp như vậy, con nhìn chúng liền vui vẻ. Khiến con vui vẻ, đó chính là tác dụng của nó a!"

      Phương Hinh Đồng và Tiêu Quân Vũ thực ở rất gần. Cách trường học cũng xa. Bởi vì chỉ hai năm, lúc Phương Thanh Sơn và Vương Mạn Ngọc mướn nhà, đặc biệt chọn đường Phong Lâm gần trường trung học phụ thuộc. Hinh Đồng từ nhà tới trường học, cũng chỉ mất vài phút.

      Nhà Quân Vũ chọn ở đường Liễu Lâm, cũng là tiện để cho đến trường. Thông thường phải hai mươi phút. Trời mưa xuống lâu hơn chút. Nhà vốn có thể cách trường học gần hơn chút. Thế nhưng, chân Quân Vũ mỗi ngày cần rèn luyện. Bác sĩ đề nghị mỗi lần khong nên quá 30 phút, sở dĩ Tiêu Giang Thành và Tần Như Vận chọn đường Liễu Lâm là vì nơi này có rất nhiều nhà ở.

      Trường trung học phụ thuộc mở đường lớn hơn. Hai người dọc theo đường lớn, vừa vừa chuyện, rất nhanh đến đầu đường Liễu Lâm. Mới đây đến? Từ trước tới giờ Quân Vũ nghĩ đường về nhà nhanh như vậy.

      "Tôi quẹo phải từ nơi này." với Phương Hinh Đồng.

      " Mình còn hai đầu đường, quẹo trái."

      "Tạm biệt."

      " Ngày mai gặp."

      Phương Hinh Đồng tiếp tục về phía trước. Quân Vũ quẹo phải về nhà. Trong ký ức của đây là lần đầu tiên tan học và bạn cùng về nhà. Nghe hỏi vấn đề, hẳn là rất thông minh. Dáng vẻ khi cười, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái. Vừa vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt của , mặt có cái gì , về đến nhà Quân Vũ lập tức vào toilet soi gương, có gì a.

      Sáng sớm thứ ba, lúc Hinh Đồng vào phòng học, thấy Tiêu Quân Vũ ngồi ở vị trí của . lấy tập và sách trả lại cho ." Cám ơn. Mình còn vài vấn đề sau khi tan học hỏi cậu."

      "Được." Quân Vũ nhận lấy tập. Phương Hinh Đồng quay người lại ngồi xuống.

      Cả ngày hai người đều lời nào. Vài lần lúc truyền bài tập, tư liệu, Hinh Đồng nghiêng nửa người bên trái đưa đồ, liếc mắt nhanh. Lúc nào Tiêu Quân Vũ cũng dịu dàng mà nhìn , nhận lấy. Tất cả yên ắng có tiếng động.

      Tan học. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Hinh Đồng xoay người sang chỗ khác.

      "Ngày hôm nay học cái gì?"

      "Số học."

      Quân Vũ đưa cho .

      bỏ vào túi sách."Chúng ta thôi."

      " Tôi ở trong này giảng cho cậu."

      " cần. đường cậu giảng cho mình được rồi. Cậu cũng có nhiều bài tập mà." Hinh Đồng vừa vừa lấy đôi gậy dựa vào sau tường của Tiêu Quân Vũ. Quân Vũ thể làm gì khác hơn là đeo cặp lên lưng chống bàn học đứng lên. Hinh Đồng đem gậy đưa cho . tiếng cám ơn.

      Ngày đó đường về nhà, Hinh Đồng lấy tập của ra. Quân Vũ liếc mắt nhìn, phát sao tập của tỉ mỉ, mặt còn có rất nhiều ký hiệu và chú giải. ràng rất cẩn thận ghi chép. rất nghiêm chỉnh ghi trang cho những vấn đề, 1,2,3,... ghi chú. Hinh Đồng vừa vừa hỏi từng vấn đề. Tiêu Quân Vũ tỉ mỉ trả lời lúc, hỏi thêm rất nhiều vấn đề phụ. Quân Vũ nghĩ ra chỉ có rất thông minh, học tập cũng rất nghiêm túc.

      Lúc tới đầu đường Liễu Lâm, Hinh Đồng vẫn chưa hỏi xong. cứ tiếp tục về nhà cậu , mình có thể hỏi tiếp. Quân Vũ suy nghĩ chút nhà mình cách phía trước xa, cách đầu đường khoảng 100 m, cũng liền đồng ý. Hôm đó, Hinh Đồng thực ở trước nhà Tiêu Quân Vũ hỏi xong tất cả vấn đề mới tạm biệt về nhà.
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.1: Học bù (2)

      Buổi chiều thứ tư lúc tan học, Hinh Đồng với Tiêu Quân Vũ số học có nhiều vấn đề chút, ngày hôm nay mượn tập. Sau đó rất hùng hồn đeo túi sách lên, cầm đôi gậy phía sau tường của .. Ngày hôm nay hỏi cũng hỏi, dường như sớm xong rồi.

      đứng ở nơi đó cười nhàng mà nhợt nhạt, chờ Tiêu Quân Vũ. Mỗi ngày lúc này, Quân Vũ cũng rất mê hoặc mà đứng dậy, nhận lấy gậy trong tay .

      Vì sao? Hôm qua và buổi tối ngày hôm trước, Quân Vũ đều nghĩ vấn đề này. Mình đồng ý thầy Trương học bù cho . Ở trong phòng, học bù đối với có phải tốt hơn ? Ai biết muốn làm mất nhiều thời gian của mình, cầu đường tan học về nhà học bù. Mình là người tàn tật, bước tương đối chậm. Ngoại trừ người thân, người nào lại nguyện ý theo mình chậm đường như vậy? Thế nhưng ở mặt chút khác thường. Ánh mắt của thuần khiết như vậy, mặt của hồn nhiên như vậy, thoạt nhìn giống như thèm để ý mình tàn tật. vậy chăng? Thực có người hoàn toàn thèm để ý?

      Ngày đó đường về nhà, Hinh Đồng giống như mọi ngày, lấy tập ra viết, tỉ mỉ nghiên cứu, bắt đầu hỏi vấn đề. Kết quả có hai câu, Tiêu Quân Vũ giải thích thế nào, Hinh Đồng đều . Nhìn nhíu mài và có lo lắng khuôn mặt, Quân Vũ buột miệng ra, "Đến nhà của tôi, tôi liệt kê ra nhiều dạng thức giải thích tương đối dễ dàng." xong bản thân cũng có chút giật mình.

      Khi đó nhanh đến đầu đường Liễu Lâm, Hinh Đồng tự nhiên mà theo Tiêu Quân Vũ vào nhà . Quả nhiên, liệt kê ra giấy các dạng thức, rất nhanh liền hiểu. Quân Vũ dứt khoát đem định lý công thức quan trọng đều liệt kê xuống giấy, giảng giải lần nữa. Quả nhiên Phương Hinh Đồng rất thông minh. rất nhanh "A, a" mà gật đầu. Đến cuối cùng, nở nụ cười rực rỡ."Tiêu Quân Vũ, cậu là lợi hại a. Đêm qua mình nghiên cứu cả đêm cũng hiểu nổi, vẫn còn dự định đêm nay tiếp tục. Cậu mấy câu liền hiểu .

      Quân Vũ nhìn . Mắt ngọc mày ngài, cười tươi như hoa. Quân Vũ phát từ sau khi biết Phương Hinh Đồng, trong đầu mình thường xuyên lên thành ngữ. Trước đây thành ngữ đối văn mà chỉ là từ, có thể dễ dàng hiểu ý nghĩa của chúng. tại thành ngữ rất sinh động, lần đầu tiên có thể cảm nhận được ý nghĩa này.

      Hôm đó Hinh Đồng ở nhà Tiêu Quân Vũ khoảng ba mươi phút. Trước khi , mượn tập tiếng .

      Từ đến lớn thành tích Hinh Đồng luôn tốt. Ở Bắc Kinh lớp 10, trong lớp còn là ủy viên học tập kiêm đại biểu lớp ngữ. Tiếng đối với là môn cực giỏi.Buổi tối thứ tư, xem sách giáo khoa và viết bài gần như đều hiểu, có nhiều vấn đề. Thứ năm tan học đường về nhà, được phân nửa, vấn đề của đều hỏi xong. Hinh Đồng liền muốn trò chuyện chút gì đó.

      "Tiêu Quân Vũ, cậu là người ở đâu?"

      "Trường Sa."

      " sao?" Hinh Đồng lập tức cao hứng, "Hồ Nam Hồ Bắc, chúng ta cũng coi là nửa đồng hương."

      Quân Vũ nghĩ thầm có thể tính như vậy sao?

      "Cậu biết , đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng nước mắt."

      Quân Vũ chống gậy tập tễnh cẩn thẩn. quay đầu liếc mắt nhìn Phương Hinh Đồng. Mặt mày rạng rỡ , đôi mắt sáng rực như ngôi sao. Nơi nào rưng rưng nước mắt? mỉm cười.

      "Vậy nhà cậu cũng thích ăn cay?" Hinh Đồng vẫn là vẻ mặt tươi cười.

      "Cha mẹ tôi thích ăn cay. Kích thích tính gì đó nên tôi thể ăn nhiều." Quân Vũ lạnh nhạt .

      "Vậy cậu thích ăn cái gì?"

      "Thích ăn cá."

      "Khó trách cậu thông minh như vậy." Từ Hinh Đồng nghe ăn cá khiến cho con người ngày càng thông minh. Hồ Nam Hồ Bắc nước nhiều cá nhiều, vì thế nhiều người ở đó rất thông minh." Mình cũng thích ăn cá. Thích nhất là cá phi lê luộc và cá tráp hấp." Mình nghĩ coi như mình cũng thông minh.

      " ra mình thích ăn nhiều thứ lắm. Kể ra hết." Hinh Đồng có chút ngượng ngùng." Thời gian mình học tiểu học, mình từng đứng ngay trước mặt mẹ mình , Hinh Đồng ăn tốt như vậy, có phải có thức ăn ngon bị người ta mua chuộc? Hừ!" Nhớ tới Hinh Đồng còn có chút tức giận." Chồng mình còn tồi tệ hơn. Ông ấy mình thích ăn khoai tây chua cay, người Liên Xô đem núi khoai tây liền có thể mua chuộc mình làm gián điệp."

      Quân Vũ nhịn được cười lên. Hinh Đồng cũng cười theo. cười lên là đẹp, nghĩ thầm.

      Sau giai khi xong Hinh Đồng mặt mày hớn hở lại tiếp tục về các món khác mà thích ăn.

      "Cậu biết , Mao huyết vượng chính tông là dùng tiết vịt, chứ phải là tiết heo."

      "Ăn Mao Huyết Vượng, muốn theo thứ tự, ăn các loại thịt trước sau đó ăn rau, miến và vân vân mới ăn ngon, cậu biết ?"

      "Dùng bữa với rêu nhất định phải ăn món Hồng Sơn rêu, hay rau Hồng Sơn chiên. Cậu biết , từ trước món rêu Hồng Sơn ở Hồ Bắc là đặc sản tiến cống cho hoàng đế, từng bị đóng cửa vì " Cung điện vua chúa món ăn phải ngon" Hơn nữa ăn rêu nhất định phải xao cùng với thịt khô mới ngon. Thịt khô phải cắt thành lát mỏng..."

      Những thứ này Quân Vũ cũng biết. Làm sao mà đối với những thứ này nghiên cứu như thế, nhiệt tình như thế?

      Quân Vũ liên tục nghe, thường xuyên gật đầu. Có lần thành trả lời "Tôi biết."

      Hinh Đồng sửng sốt, lập tức ngừng lại."Xin lỗi."

      "Xin lỗi cái gì?" Quân Vũ hồ đồ.

      "Mình luôn hỏi "Cậu biết ?". Mẹ mình bảo nên. Bà như vậy là rất có lịch . làm người khác khó chịu. Giống như người ta so với mình ít thông minh hơn. Kỳ thực mình căn bản có ý đó nha. Mình cũng biết lúc nào mình "Cậu biết ."

      Quân Vũ có chút kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn Phương Hinh Đồng. Thấy vẻ mặt thành , có chút ủy khuất.

      "Tiêu Quân Vũ, cậu biết mình có ý đó, đúng ?"

      Quân Vũ gật đầu.

      "Xem, mẹ tôi tôi nhạy cảm. Người nào lại mẫn cảm như vậy a? Có mệt hay a!" Được Tiêu Quân Vũ thuyết phục, Hinh Đồng lập tức tươi cười rạng rỡ.

      Hinh Đồng như vậy rất thẳng thắn, đáng , giống như đứa trẻ vậy. Trong lòng Quân Vũ suy nghĩ, khóe miệng bên môi cũng lộ ra ý cười.

      Hôm đó, Hinh Đồng vẫn chưa giới thiệu hết mấy món thích ăn đến đầu đường Liễu Lâm. Hai người tạm biệt, rồi tự về nhà.
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.2: Học bù (2)

      Edit: Nhược Lâm


      Thứ sáu tan học, Quân Vũ theo thói quen, trực tiếp nhận lấy gậy Phương Hinh Đồng đưa tới, tiếng cám ơn, ra khỏi phòng học.

      Dọc theo đường Hinh Đồng hỏi nhiều vấn đề hóa học trong tập. Hóa học cũng là môn học tốt của , vì thế cũng có nhiều vấn đề lắm.

      Tại điểm giao nhau của đường lớn Giải phóng và đường Quất Lâm có bưu điện. Bình thường mỗi ngày đều qua. Ngày hôm nay lúc , Hinh Đồng đột nhiên , "Ngày hôm nay thứ sáu, mình muốn mua báo, chúng ta cùng nhau vào trong xem chút, được ?"

      Quân Vũ nhìn trước cửa bưu điện bậc tam cấp, có chút do dự, " Tôi chờ cậu."

      "Cùng nhau xem . Mình có thể phải nhìn nửa ngày. Cậu chờ mình, mình liền áp lực rất lớn a."

      Quân Vũ nhìn đôi mắt to trong suốt với vẻ tha thiết kỳ vọng của Phương Hinh Đồng. biết làm sao mà , đành thể làm gì hơn mà gật đầu. Phương Hinh Đồng lập tức vui vẻ ra mặt. Nụ cười thoải mái với lúm đồng tiền rất sâu má làm cho người khác khỏi rung động.

      Bậc thang cũng cao. Quân Vũ cẩn thận chống gậy tập tễnh từng bậc mà lên Phương Hinh Đồng ở bên phấn khởi , "Cậu có nhìn thấy 《 châm chọc cùng hài hước 》a? Rất tốt. Mỗi cuối tuần mình đều mua.

      Quân Vũ nhớ kỹ trước đây ở sạp báo tốt nhất từng xem qua tên này. Nhưng cũng thấy qua tờ báo này. lắc đầu.

      "Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng xem qua sao?" Hinh Đồng trợn to hai mắt, vẻ mặt như cậu tổn thất quá lớn.

      Đôi mắt của là lớn. Trừng lên càng làm cho người khác ngạc nhiên. Mà dù như thế nào đều là cực kỳ xinh đẹp. Quân Vũ lại gật đầu.

      Hinh Đồng thở dài tiếng. giây kế tiếp gương mặt lại mừng rỡ."Chỉ có điều, từ hôm nay về sau cậu được xem. Phải học bù tốt, cùng học với Tiêu Quân Vũ.

      Nghe giọng mang ý trêu chọc, giống như những người bạn thân với nhau, Quân Vũ giật mình. có người nào gọi như vậy, có người nào dùng giọng điệu chuyện với như vậy.

      Hinh Đồng mua cuốn 《 châm chọc và hài hước 》, đồng thời hỏi gần đây có quyển 《 liêu ninh thanh niên 》 và 《 độc giả trích văn 》, còn chưa có.

      Hôm đó nửa đoạn đường sau, Quân Vũ Vũ biết 《 châm chọc cùng hài hước 》 là quyển gồm 16 trang, thứ sáu mỗi tuần xuất bản. Phía có truyện cười, manga và còn có chuyện châm chọc. Hinh Đồng thích nhất là xem chuyên mục manga nước ngoài. Mỗi khi cầm tờ báo tay, lại xem chuyên mục đó trước. Ngày hôm nay cũng vậy, lật tới chuyên mục đó vừa nhìn liền thấy vui. Sau đó ," Cậu xem, cậu xem là đáng quá mà!" Đưa tờ báo lên trước mắt Quân Vũ.

      Quân Vũ thể làm gì khác hơn là chống gậy đứng lại. nhìn nơi mà Hinh Đồng chỉ trong tờ báo. Là manga sáu ô, dưới có hai hàng, mỗi hàng ba ô. Ô thứ nhất vẽ bé trai ở trong phòng bị té lộn mèo cái. Xung quanh có ai. Ô thứ hai cậu ta đứng ở phòng bếp, vẻ mặt ủy khuất, nhìn chung quanh. Ô thứ ba cậu ta đứng ở toilet, vẻ mặt như trước. Ô thứ tư cậu ta lên cầu thang, ngửa mặt về phía trước, lại thêm khẩn thiết. Ô thứ năm cậu ta đứng ở trước cửa thư phòng, nhìn vào trong, vẻ mặt thất vọng. Ô thứ sáu cậu ta ở trong phòng ngủ, gào khóc. tay lôi kéo mẹ, tau ra dấu, như với mẹ vừa rồi té ngã rất đau đớn và ủy khuất. Người mẹ khom xuống vẻ mặt lo lắng và thương tiếc, an ủi cậu ta.

      "Ha ha, cậu xem cậu ta. Té ngã, nhẫn nhịn nửa ngày cũng khóc, khắp nơi tìm mẹ. Tìm được mẹ mới bắt đầu khóc. Rất đáng a!" Hinh Đồng vô tâm cười.

      Quân Vũ nghĩ manga rất có ý nghĩa. Tình tiết đời sống vẽ rất khá. Tranh vẽ rất sinh động. Rất ít truyện nào đem vẻ mặt của đứa trẻ thống khổ, ủy khuất, cấp thiết, thất vọng đều biểu đạt được như vậy. biết làm sao mà Phương Hinh Đồng lại có thể cười đến như vậy? Cười được như vậy? có thể là mười sáu tuổi sao? là khó khi vẫn giữ được nét ngây thơ chất phác như vậy. Quân Vũ nghĩ cười rất có sức hút, trong lòng khỏi ấm áp.

      Hôm đó thời gian còn lại, Quân Vũ biết 《 liêu ninh thanh niên 》 và 《 độc giả trích văn 》 cũng là tạp chí mỗi kỳ Phương Hinh Đồng nhất định mua. 《 liêu ninh thanh niên 》 là nửa tháng xuất bản, 《 độc giả trích văn 》 là tạp chí xuất bản hàng tháng. Phương Hinh Đồng liền phát biểu "Cao kiến" của mình về các loại tạp chí. Lúc vẫn chưa thỏa mãn đến đầu đường Liễu Lâm." nhanh a, đến rồi. Ngày mai gặp."

      Lúc đó thứ bảy vẫn còn phải học. Lúc tan học Hinh Đồng mượn tập vật lí của Tiêu Quân Vũ. Ngày thứ 2, thứ 3, thứ 4 Hinh Đồng đều hỏi về vật lí. Mỗi ngày đều về nhà Tiêu Quân Vũ. Thứ ba hai người hoàn quên mất thời gian, lúc từ nhà Tiêu Quân Vũ ra vừa lúc gặp Tần Như Vận tan sở trở về. kêu tiếng "Bác " nhân lúc mọi người nhìn kỹ liền vội vã trở về.

      Ba ngày liền, Tiêu Quân Vũ đường giảng bài, ở nhà viết lên giấy. Hinh Đồng vẫn hiểu, liền lại từ đầu lần nữa. hề có chút bực bội. Đến thứ tư, Hinh Đồng vẫn là chỗ hiểu chỗ . Tiêu Quân Vũ ngày mai giảng cho cậu. Hinh Đồng , cần đâu. Mình hiểu chút. Vật lý phải khóa thiếu. Sau đó liền mượn tập sinh học, tạm biệt rồi về nhà.
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.1: Trận bóng rỗ . . .

      Edit: Nhược Lâm


      Thứ năm có trận bóng rỗ. Trường trung học phụ thuộc Phục đán lớp mười có 6 ban, ban 1 và ban 2 là khoa văn, 3,4,5,6 là ban khoa học tự nhiên. Quả hề phân ban giỏi hay dở, nhưng biết tại sao, ban 5 và ban 6 thực lực đặc biệt mạnh, lại tương xứng, kết quả là thành hai ban đối đầu, việc gì cũng so với nhau. So về thành tích —— thứ hạng, trước 10 tên, trước 20 tên, ban cậu mấy người, ban mình mấy người ; số học, vật lý, hóa học, tiếng , ngữ Văn, chờ thi đua. Bân câu được khen thưởng mấy người, , hai, ba, ban mình mấy người ; so về thể dục —— bóng rổ, túc cầu, bóng bàn, cầu lôngtất cả các loại về bóng ai htua ai thắng ; chạy cự ki dài. Người ban nào ưu tú hơn ; so về trong giờ học thể dục, so về danh dự của đội ;. . . . . chung, những gì có thể so sánh đều lôi ra được. Đương nhiên là có khối lớp mười từ trung học cơ sở lên cấp có ít bạn tốt phải chia vào hai ban. Bình thường sao, chỉ khir khi nào hai ban hơn nhau cái gì, liên quan đến vinh dự tập thể tình cảm cá nhân, tình nghĩa bạn bè đều bị gạt . Dù sao cũng là trận đầu tiên mang tình hữu nghị của hai ban!


      Đúng mỗi học kỳ, trường học đều tổ chức trận thi đấu bóng rổ. Học kỳ này, cuộc so tài đầu tiên là của ban 5 với ban 6. Hinh Đồng vừa thấy đúng vào hai ngày cuối tuần nhưng mỗi ban có 5 thành viên. Hơn nữa, Hạ Lam cho biết đây là lần đầu tiên ban 5 đấu với ban 6 — lịch sử cho nên cậu ấy rất háo hức. Nghĩ rằng cuộc tranh này này nhất định phải đến để cổ vũ tinh thần cho các bạn nam. Nếu thắng được ban 6, cho dù giành giải quán quân cũng khiến người ta vui mừng.


      Hôm đó, trận đầu bắt đầu vào lúc 3 giờ chiều. 2 giờ 45 phút hết tiết học, mọi người cùng nhau ra sân bóng. Tiêu Quân Vũ ngồi ở vị trí của mình mà đọc sách.


      Hinh Đồng quay đầu lại thấy dáng vẻ có ý định muốn xem trận bóng, xoay ngồi đối diện .


      Quân Vũ ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt dịu dàng, lời nào!


      Hinh Đồng mở miệng trước, "Chúng ta cùng xem trận đấu này !"


      " mình cậu ! Tôi đọc sách lát!" Quân Vũ bình tĩnh nhìn Phương Hinh Đông.


      "Cùng ! Nhất định rất vui!"


      "Cậu !"


      Hinh Đồng biết vì tàn tật nên tham gia các hoạt động tập thể, đặc biệt những việc liên quan đến hoạt động thể thao. Trong lòng có chút chua xót. nghĩ đối với như vậy là tốt. nhất định phải ra ngoài chứ nên phong bế bản thân. biết lần đầu tiên dễ dàng nhưng lại muốn nhìn ngồi mình đơn trong lớp học, cho nên tiếp tục khuyên.


      "Ai da! Chúng ta vất vả mới có cơ hội giáo huấn ban 6 nha!"


      "Tôi muốn đọc sách!" vẫn như vậy, chút thay đổi.


      "Đâu phải ngày nào cũng có trận đấu nha! Còn đọc sách lúc nào mà chẳng được?"


      Quân Vũ nhìn Phương Hinh Đông mím môi gì.


      "Mình muốn xem, cậu cứ coi như là cùng mình được ?" Hinh Đồng bắt đầu giọng cầu xin .


      "Tự cậu !" cười khổ tiếng, cúi đầu nhìn .


      Hinh Đồng biết gì nữa. khí giữa hai người trở nên yên tĩnh. lát sau, nghe thấy Tiêu Quân Vũ , "Cậu mau , trận bóng sắp bắt đầu rồi!"


      hiểu tại sao Hinh Đồng lại có chút tức giận xen lẫn trong đó là thất vọng về bất lực của bản thân!


      "Câu là người có tinh thần tập thể như vậy sao?" buột miệng hô lên.


      Quân Vũ cúi đầu lên tiếng.


      "Cậu. . . . . "


      "Tôi có thể làm được gì chứ?" đột nhiên ngẩng đầu, giọng hỏi. Trong đôi mắt dịu dàng chợt lóe lên chút ánh sáng.


      "Chúng ta có thể là cổ động viên nha! Hết mình cổ vụ cũng là hỗ trợ mà!"


      lại lên tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của mình.


      Hinh Đồng thấy lông mi dài của hơi run run, dường như nó còn chút ẩm ướt. Lòng căng thẳng, trong lòng có chút lo sợ. Có phải quá đáng lắm ? muốn, nên ép buộc như thế. làm như vậy, quả là ép buộc!


      Ánh mắt Hinh Đồng rũ xuống, nhìn về phía bàn bọn họ. biết có phải ảo giác của hay , tay cũng hơi run. Trong lòng đau nhói, chậm rãi vươn hai tay, đặt lên tay . Tay của Tiêu Quân Vũ rất lớn, ngón tay thon dài. Còn tay của Hinh Đồng lại rất . Tay hơi lạnh, lúc Hinh Đồng để tay lên ràng tay run lên cái. Hinh Đồng rút tay ra, cũng động.


      Bọn họ ngồi ở chỗ này biết bao lâu, có lẽ chỉ chừng 1 hoặc 2 phút nhưng khiến Hinh Đồng cảm thấy rất lâu. Lòng tê dại mà đau nhói. khiến Tiêu Quân Vũ cảm thấy khổ sở. "Vậy để lần sau !" .


      Quân Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thấy đáy.


      "Lần sau chúng ta cùng !"



      Chương 4.2 : Trận bóng rổ. . . . .

      Editor : Nhược Lâm


      Coi như Hinh Đồng bỏ tha cho , nhưng đột nhiên trong đầu lại nảy ra chủ ý. nhìn Tiêu Quân Vũ khẽ cười , "Nếu như cậu với mình 10 phút thôi, mình hát cho cậu nghe bài. Hát 1 bài mất vài phút liền, hơn nữa có rất ít người được nghe mình hát nha!"


      Quân Vũ ngẩn ra, sắc mặt đầy vẻ khó tin và khó thành lời. nhìn vào ánh mắt của Phương Hinh Đồng, " sao?"


      Trong nháy mắt, vẻ mặt Hinh Đồng cực kỳ vui mừng, "Đương nhiên, Phương Hinh Đồng mình có lúc nào giữ lời chứ ?"


      Vẻ mặt Quân Vũ nhìn Phương Hinh Đồng đầy phức tạp.


      Hinh Đồng đứng dậy, lấy nạng cho , chờ Tiêu Quân Vũ chống bàn đứng dậy đưa cho . Tiêu Quân Vũ kẹp nạng ở nạch, liếc cái, giống như định cái gì nhưng lại dám chậm rãi ra ngoài phòng học.


      Hai người đến sân bóng trận đấu bắt đầu rồi. Mấy bạn cùng lớp bên sân bóng nhìn thấy Tiêu Quân Vũ ai cũng kinh ngạc. Hinh Đồng biết chắc vì bao giờ tham gia các hoạt động này. cúi đầu nhìn xuống chân, chậm rãi tới bên sân bóng, nơi có rất nhiều nam sinh đứng.


      Hinh Đồng chạy nhanh ra khỏi sân bóng đên phòng giáo vụ mượn cái ghế. Tiêu Quân Vũ cười dịu dàng, thấp giọng "Cảm ơn!", sau đó chậm rãi ngồi xuống. Hinh Đồng nhận lấy đôi nạng của , để xuống đất. Nhìn hai tay đặt đùi cực kỳ ngay ngắn nhìn vào sân bóng.


      Hinh Đồng mỉm cười, ghé vào lỗ tai giọng : "Lát nữa mình đến tìm cậu!" Sau đó chạy tới nhóm nữ sinh ở bên kia sân để tìm Hạ Lam.


      Trận bóng diễn ra rất kịch liệt, tỷ số của hai bên theo sát nhau, thay phiên nhau dẫn trước. Ở sân, mọi người thay phiên nhau tấn công. Còn ở bên ngoài, đội cổ động viên cổ vũ từng người, mỗi lần bị dẫn trước ai cũng thấy tiếc nuối.


      Hinh Đồng cảm thấy rất vinh dự, mới chuyển trường chưa được hai tuần là thành viên chính thức trong ban 5. đến chỗ đội cổ vũ đầy hai giây hòa nhập với tất cả mọi người. Hinh Đồng rất tự nhiên, bình thường cũng muốn giả bộ làm thục nữ nhưng vẫn có cơ hội để thể . Cho nên, bất đắc dĩ vẫn rất thục nữ. Hôm nay, cuối cùng cũng được thể bản thân. đứng đó có khi còn hô thay cả trọng tài sân: "Có bóng rồi!", "Phạm quy!", "Va chạm rồi!" cũng nhìn Tiêu Quân Vũ vài lần. ngồi lẳng lặng xem trận đấu và chuyện với mấy bạn ngồi bên cạnh. Có hai lần, Hinh Đồng phát nhìn mình bèn nở nụ cười với . Sau đó quay đầu tiếp tục xem diễn biến trong sân, tiếp tục cổ vũ.


      Đợi đến lúc trận đấu nghỉ giữa hiệp, giọng Hinh Đồng khản , hai bàn tay cũng hơi đau. nhìn Tiêu Quân Vũ, thấy cũng nhìn mình. nghĩ, lúc trước với chỉ xem chừng 10 phút, liền tới, giọng hỏi, " sao?"


      ", xem thêm lát nữa!"


      "Mình thấy trận đấu hôm nay rất hay!"


      "Đúng vậy, đội cổ vũ cũng rất tuyệt!" dịu dàng mà như vậy.


      chỉ đích danh, nữ sinh trong đội cổ vũ cũng chỉ có mình . Nhưng biết tại sao khuôn mặt Hinh Đồng lại đỏ lên. "hừ" tiếng rồi xoay người rời , sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của ở đằng sau. Trong lòng Hinh Đồng vốn khẩn trương lúc này mới dịu xuống.


      Sau đó, Tiêu Quân Vũ thực xem hết trận đấu. Khi Hinh Đồng thấy vịn ghết đứng lên, đoán được thể ngồi lâu cần thay đổi tư thế nhưng vẫn còn có cái gì giống như khỏe. Qua sân bóng, Hinh Đồng nhìn , lại thấy nhìn mình, hơi mỉm cười và lắc đầu. ‘ có gì!’ Hinh Đồng có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng. còn đọc được suy nghĩ của . cũng hiểu được muốn gì. Cái này có được gọi là thần giao cách cảm ? Hinh Đồng nở nụ cười rực rỡ với rồi quay đầu lại tiếp tục xem bóng.
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :